Lãnh Cúc Băng Tâm
Chương 4
“Cô đứng lại cho ta, dám đánh người trên địa bàn của ta, cô thật tưởng không ai làm gì được cô sao!”
Hô! Không tệ! Cô tặng anh một câu hồi phục thần tốc, chưa tới một ngày đã có sức lực xuống giường, quả thật là một họa hại, không dễ chết, làm hại thế gian, bi ca của nhân gian.
Cô có coi là đã làm điềuc ác không? Nuôi khỏe một con cọp đói để nó ra ngoài ăn thịt người.
Có vài người sức khỏe khác với người bình thường, hôm qua còn là con cọp giấy rống hư vài tiếng, cả người toàn máu đến nỗi quay lưng cũng cực nhọc hết sức, hôm nay đã như rồng như hổ cứ như đã được ăn Hoàn Hồn Đơn, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
Không biết có phải là tức tới thông luôn Nhâm Đốc nhị mạch hay là vì danh dự không cam tâm bị coi thường, cũng có chút khí thế vua của một bang, miệng mới mở đã nghe mùi giang hồ, chuẩn bị nút sống cô.
Nên nói là tự tạo nghiệp chướng không?
Một viên đạn quyết định một đời của một người, hay nói là 2 người, vận mệnh của anh và cô đã có điểm nối.
Là ai không may? Ngôn Túy Túy đang muốn dùng lí tính để phân tích.
“Lời ta nói cô xem như gió thoảng qua tai àh, Ưng Bang không cho phép cô láo xược, qua đây.” Thù Lang không cho phép cô có thái độ coi thường.
“Thù tiên sinh sắc mặt tốt thật, xem ra sức dao của tôi vẫn rất được, người chết cũng có thể phục sinh.” Không nói y thuật, cái cô dùng để lấy viên đạn ra là thủ pháp giải phẫu thi thể.
“Cô đang kể công?” Cô rõ là đang tỏ vẻ nữ hiệp, ngầm nói anh vong ân bội nghĩa, không niệm ân tình.
“Nặng lời rồi, tôi chỉ xem như nghiên cứu một xác chết, tình cờ anh bỏ hẹn với Diêm Vương mà thôi.” Cô ngồi đối diện anh, tự động pha trà.
Khách khí là gì cô không biết, người đến là khách thì chủ tùy khách tiện, nước đã nấu, gói trà để trên giá, rõ ràng là để người ta dùng, cô cũng có chút khát rồi.
Thù Lang nhíu mày, không tin sự to gan của cô. “Cô không biết pha thêm một ly àh? Tôi vẫn chưa chết đâu.”
Đối với những câu nói cay độc của cô, lúc hôn mê anh đã lĩnh giáo qua, bách độc bất xâm.
“Có tay có chân thì nên siêng năng chút, người của Ưng Bang giàu có thế không đến nỗi không thuê nổi người làm chứ?” Cầm tách lên, cô ngửi nhẹ mùi vị.
Là hồng trà hoa lài, loại một gói 10 đồng.
“Trọng điểm không phải là người làm, mà là lễ nghi cơ bản, người học y vốn tùy tiện vậy sao?” Anh cứ muốn cô pha cho anh đấy.
Mi mắt chớp một cái, cô tiện tay ném một gói trà cho anh. “Xin lỗi, thói quen xấu, nói cho cùng thì xác chết không uống trà, tôi cũng không thể đối ẩm với người chết chứ?”
Nghiệm xong xác uống một tách trà nóng nồng độ vừa phải có lợi cho việc thư giãn thần kinh, là thói quen trong mấy năm nay, phòng giải phẫu chỉ có mình cô, pha nhiều uống không hết chẳng phải rất tiếc sao.
Huống hồ vận động nhiều có lợi cho việc tuần hoàn máu, cô đang giúp anh sức khỏe tốt lên, sớm ngày trả cô tự do.
“Mở miệng câm miệng cũng toàn là xác chết, ngoài xác chết ra cô không còn từ đại danh nào khác sao?” Anh là người.
Tính tình khoa trương, lời bình của cô. “Anh tìm tôi đến đây không đơn thuần chỉ là tán dóc chứ?”
Thù Lang tức giận trừng mắt. “Cô rất có bản lĩnh gây chuyện, mau nhận lỗi.”
Sự vô tư của cô làm người khác tức điên, cứ như chuyện lớn như trời cũng không lên quan đến cô, toàn là người ngốc tự tìm phiền phức, anh thật sự muốn phá vỡ sự tự tại ấy.
“Sai từ đâu đến, vì tôi nhiều chuyện cứu sống anh, hổ thẹn với chúng sinh thiên hạ?” Uhm! Cô thừa nhận cô có lỗi.
“Cô có biết Phật tổ thà lên tây thiên cũng không nguyện đối mặt với phụ nữ?”Anh cần phải kìm nén nỗi xúc động muốn tóm lấy cô.
“Người yếu thì phải chạy, phụ nữ là kẻ cứu thế duy nhất.” Cô có logic của mình.
Từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa lấy đá vá trời đã khiến sản sinh ra con người, lúc đó là xã hội mẫu hệ, nữ nhi cầm quyền.
Chết cái người yếu của cô ta đi. “Là khuôn mặt đáng sợ của phụ nữ tự ình đúng cộng thêm không biết hối hận dọa khiến ông ấy phải bỏ chạy.”
“Ah!” Cô mỉm cười gật đầu. “Bởi vậy Phật tổ là người đàn ông yếu đuối, sợ quá không dọa được.”
Sắp bị cô làm tức chết rồi, Thù Lang nổ cả hỏa khí, anh nói một câu cô chắc chắn có cách nói lại, thuận theo ngữ khí uốn thành nghĩa tương phản, sự khả ố của cô nằm ở chỗ không biết động lòng.
Luôn khiến người khác tức đến đỉnh đầu xì khói, cô vẫn gió lặng sóng yên làm lấy việc trên tay, mặc kệ tình hình của người kia có tức đến đỉnh điểm hay không, trời thanh mây thanh lòng cũng thanh ngồi cười hỏi người khác đang tức điều gì.
Chiêu địch động tôi bất động của cô thật quá lợi hại, nhưng anh không tin anh không thể phá vỡ sự bình tĩnh do cô xây nên, không cần biết cái giá phải trả lớn cỡ nào, anh vẫn phải có được cô.
“Người phụ nữ mặt không biến sắc khi chơi đùa với xác chết kia, gan của cô lớn đến không cách nào đo được.” Cô khác với những người con gái anh quen trước kia, đặc biệt cổ quái.
“Cám ơn lời khen của anh, anh đến vì sự thơ ngây của gái trẻ chứ gì? Sao không mở cửa nói sớm, đối diện với người sống quá lâu khiến tôi khó chịu đấy.” Yên lặng là yêu cầu duy nhất của cô...
Hai cọng mày đen đột nhiên nhướng lên. “Tôi khiến cô khó chịu?”
“Không phải là nói nặng, anh không cho rằng người sống phiền phức hơn xác chết sao, không phải xiên xỏ anh.” Uống 1 húp hồng trà, cảm giác cũng được.
“Cô làm bị thương người của ta, món nợ này cô tính sao đây?” Anh đã hứa với Quốc Hoa sẽ chăm sóc em gái của anh.
“Tôi đã cứu người của anh, món nợ này anh trả sao đây?” Thiện nam tín nữ cô không làm được.
“Cô nên đổi nghề làm luật sư, răng lưỡi sắc nhọn, Điềm Hoa chỗ nào đắc tội cô?” Sự ép hỏi của anh không thiếu phần uy hiếp, như trách móc cô gây phiền phức cho anh.
“Lời nói phiến diện nghe qua rồi thôi, anh tin hay không không thể nói lên nhân cách của tôi là tốt hay xấu, tôi không có lòng nhẫn nại đôi co với người sống.” Vẻ mặt của cô lạnh lùng, không biện hộ cho bản thân, so bì với con nít làm chi, mách lẻo là quyền lợi của con nít, cứ để mặc cô ta!
Không nói sau lưng người khác, là phong độ của phụ nữ trưởng thành, tích lũy hơn 27 năm nên biết cách bao dung, nỗi đau của người mất đi thân nhân đều giống nhau, mặc kệ là người tốt hay xấu, trong mắt người thân đều không có điểm xấu!
“Cô đang bảo Điềm Hoa nói sai sự thật, vô cớ tìm cô đấu tay đôi?” Điềm Hoa sắp gần tuổi 20 đúng là có phần ngang bướng.
Ngôn Túy Túy ngâm ngâm trà để sang một bên. “Đừng quên rằng anh trai cô ta là An Quốc Hoa.
“Ta hiểu rồi, là cô ta không tự lượng sức tìm cô trả thù.” Căn cứ theo điều tra trong tay, cô là giáo luyện võ thuật của trường đại học cảnh sát, khó trách Điềm Hoa bại trận.
2 năm trước anh phái Quốc Hoa đi giết phản đồ, vốn là để giết gà dọa khỉ, muốn những kẻ có lòng phản bội trong bang nhớ lấy bài học, Ưng Bang không thể có kẻ vô nghĩa, đã vào Ưng Bang thì tâm phải hướng đến Ưng Bang.
Tiếc là anh trẻ tuổi nóng nảy không biết dừng lại, giết người xong còn để lại ấn kí cá nhân để tỏ vẻ ta đây, thậm chí đến xác chết của đứa bé gái cũng không tha, khiến anh muốn cứu cũng khó.
Không tới 3 ngày đã bị cảnh sát mai phục ở đó bắt v`quy án, vì anh quá cuồng ngông, không biết chuyện còn khoe khoang khắp nơi chuyện xấu do mình làm, dẫn đến sự tố giác của những đồng đạo bất mãn.
Trong hắc đạo kị nhất là cường bạo phụ nữ, càng không nói chi đó là bé con mà còn cưỡng hiếp thi thể, hành vi thú tính khiến người không thể cho qua, làm xã hội đen cũng nên có phẩm giá một chút, muốn phụ nữ thì ở đâu mà không có, có tiền là được, có cần phải vì tỏ vẻ anh hùng mà để lại chứng cứ, vì thế mà thúi luôn cả danh tiếng.
An Quốc Hoa bị bắt là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng anh nghĩ là có thể kéo thêm vài năm, Tư Pháp trì trệ có tiếng, một số vụ án kéo đến 8 năm 10 năm, kéo đến mất hết chứng cứ thì sẽ vô tội thả ra.
Nhưng anh gặp phải nữ pháp y có tiếng đao hạ vô oan án của giới Tư Pháp, từ phán án đến hành hình chỉ có 2 tháng, nhanh đến anh không kịp làm gì để cứu vớt.
Năm đó Điềm Hoa đang học ở Canada, vừa nghe tin chết của anh trai liền nghỉ học bay về nước, khóc đến chết đi sống lại thề trả thù, huynh đệ trong bang tội nghiệp cô không nơi nương tựa, thu nhận cô vào bang đồng thời dạy cách tấn công.
Hôm nay xem ra đã uổng công học rồi, hai ba đòn đã bị người ta khống chế, danh tiếng của Ưng Bang đã bị cô làm đổ nát.
“Không, là các anh dạy dỗ thất bại, thân là đại ca của Ưng Bang, anh không nên để cô ta mang thù hận trong lòng, chết 1 người anh em vẫn chưa làm các anh tỉnh ngộ sao, không lẽ muốn cô ta đi theo con đường của người anh đã chết.”
“Cô đang dạy dỗ tôi doanh bang tổ phái, làm điều xấu xa?” Sức mạnh của thế giới hắc ám đến từ thù hận, cuộc sống của cô quá hạnh phúc rồi.
“Bản lĩnh kiếm sống của Thù tiên sinh tôi không có quyền nhiều lời, nhưng trền bá thù hận hủy đi 1 đời của cô ta hình như không công bằng cho lắm.” Bởi vậy cô rất ghét con người, miệng thì vô tư (trong đại công vô tư nhé) nhưng lòng thì ích kỉ.
“Gọi ta là Thù Lang.” Thiên hạ vốn không công bằng, đây là số mạng của Điềm Hoa, ai bảo cô ta xuất thân không tốt.
Ngôn Túy Túy nhẹ nhàng cười. “Tôi sẽ không trở thành người phụ nữ của anh, chúng ta cứ duy trì cách xưng hô bình thường, Thù tiên sinh.”
Lòng dạ đàn ông cô nhìn thấy rất rõ, cô biết bản thân có bề ngoài xinh đẹp, nhưng trái tim của cúc là cao thượng, từ nhỏ cô đã hiểu rõ sự kiêu ngạo của bản thân là rất khó thỏa hiệp.
Không cố ý trốn tránh tình yêu, chỉ là không ngừng để lỡ mất, duyên đến duyên đi cô không cưỡng cầu.
Không nói đến thân phận khác biệt của 2 người, chỉ nói đến việc anh quá đáng coi phụ nữ là thú nuôi đã khiến cô không thể đồng tình, muốn cô thần phục còn khó gấp trăm lần hái sao trên trời, anh tự phụ thì cô cũng có sự tôn nghiêm của mình.
Thêm nữa cô đối với anh chưa hề động lòng, 2 người không nên gặp nhau nên để mọi chuyện trôi qua, mắc công sau này gặp nhau trên tòa lại có điều phải lo lắng thêm.
Những việc làm vi pháp của anh chắc không ít hơn sao trên trời, chỉ là không có chứng cứ, tạm thời tiêu diêu pháp ngoại, nếu có ngày bị bắt, nói không chừng bản báo cáo nghiệm xác của anh lại là cô kí.
“Chuyện gì cũng đừng nói chắc quá, phụ nữ ta muốn chưa bao giờ không tới tay.” Phụ nữ đều có giá cả, đều sẽ được bán đi.
“Chuyện gì cũng ó ngoại lệ, lâu lâu đá phải miếng sắt cũng là một cách trưởng thành……Áh……” Cơ thể anh đã tốt đến có thể giở trò rồi sao?
Thân hình đổ xuống ngã vào một cơ thể sống ấm áp, Ngôn Túy Túy cẩn thận giấu đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, đôi mắt sáng trầm tĩnh không phản kháng, thói xấu của đàn ông là thích thần phục.
Xuýt xoa làn da mềm mịn của cô, trong sự đắc ý lạnh lùng của Thù Lang mang một chút thỏa mãn. “Cô có một thân hình đẹp, đáng để ta cưng cô thêm mấy phần.”
“Thì ra anh cũng như những người đàn ông bình thường khác, lấy thuần phục phụ nữ làm niềm vui.” Cô căm ghét độ ấm trong cơ thể con người, nó khiến cô hoang mang.
“Cứ dùng lời nói tức ta! Ta đã bị cô tức đến mất cảm giác rồi, ta cho phép cô nói lời cảm nhận trước khi mất trinh.” Anh xảo quyệt nắm lấy bàn tay cử động của cô mà hôn.
Anh dám…một nỗi bực tức nổ ra từ trong ngực. “Ngươi đi chết đi……”
“Ha……khuôn mặt bực tức của cô đáng yêu quá đi, làm người tình của ta! Cô sẽ có cả thế giới.” Anh mở miệng hứa hẹn tương lai.
Chỉ là, cô không thờ tiền, Ngôn Túy Túy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Cho ta chức Tổng thống, có lẽ ta sẽ cảm thấy anh là đàn ông.”
“Cô cứng thật, lúc nào cũng có thể nghi ngờ năng lực của đàn ông, vội muốn mất trinh vậy sao?” Anh một tay nâng cầm cô lên không dịu dàng chút nào.
Anh quen với việc được phụ nữ lấy lòng bằng mọi cách, trong bàn tay người đẹp anh làm gì cũng dễ dàng vốn không coi phụ nữ ra gì, vừa giơ tay là đượcđám phụ nữ, ai ai cũng cam tâm tình nguyện cởi hết quần áo, mới anh lên giường
Đối với yêu cầu cần thiết cơ bản của đàn ông anh chưa hề làm oan ức bản thân, lúc muốn có thì có, phụ nữ kề bên anh xinh đẹp đủ kiểu, còn phải là xử nữ, anh không dùng hàng đã bị xài qua.
Quan trọng nhất là phải ôn thuận, phục tùng, anh nói 1 thì không được nói 2, không được ghen tuông nổi cơn, phải ngoan ngoãn đợi anh gọi đến, chưa được anh cho phép thì không được chạm vào anh.
Ngoài ra, anh tin rằng phụ nữ là mèo hoang xảo quyệt không được nuông chiều, dung túng về mặt tiền bạc đã đủ mua tất cả.
“Thù tiên sinh, vết thương của anh đã khỏi chưa?” Thượng đế tạo thế giới cũng phải 6 ngày, cơ hội để kì tích đến với cơ thể anh là 0.
Anh lập tức đề cao cảnh giác nắm chặt hai tay cô, phòng cô giở trò xấu. “Đủ để khiến cô không xuống nổi giường.”
“Anh căng thẳng quá rồi, tôi sẽ không tấn công anh trong Ưng Bang, tình thế mạnh hơn người mà.” Cô phá lên cười đè lên ngực trái của anh.
Nhát dao gần tim chỉ có cô mới biết sâu cỡ nào, một hai ngày tuyệt đối không khỏi được, trừ phi anh không phải là con người và có khả năng tái sinh.
“Chuẩn bị tâm lí, ta sẽ lấy đi của cô sau 3 ngày.” Chết tiệt, cô tuyệt đối là cố ý.
3 ngày không phải là dài quá sao? “Nên xem lại xem lại kì hạn của anh trước, tôi sợ anh sống không tới lúc đó.”
“Túy mỹ nhân của ta, ta sẽ kéo em xuống địa ngục, cùng hưởng thụ cực lạc thế gian……” Anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô, một nỗi đau nhói lên từ trong tim.
“Thật không phải, coi bộ vết thương của anh lần này nứt ra thật rồi, chúc mừng anh trúng thưởng lần 2.” Cô không ăn năn nhìn vào dải băng dính máu.
Thù Lang cười gượng, anh lại thua trong tay cô một lần nữa. “Anh sẽ cả vốn lẫn lời đòi lại hết, dùng cơ thể ngọc ngà của em.”
Độc nhất lòng phụ nữ, cô là nhân tài, chuyên chọn trọng điểm mà ra tay.
“Có cần tôi gọi xe cứu hộ giúp anh không? 119 hay là 110?” Cô suy nghĩ về những con số chưa dùng qua.
“Cứ để cô xử lý, cô là bác sĩ.” Anh đâu thể tha cho cô, một tà ma nữ.
Vẻ mặt điềm nhiên nhướng lông mày, Ngôn Túy Túy cười hỏi: “Anh muốn kim chỉ khâu xác chết dùng trong pháp y khâu vết thương cho anh?”
“Có gì không được, đâu phải lần đầu, cô luôn coi ta là xác chết mà.” Anh lạnh lùng châm biếm tháo dải băng ướt ra.
Nhưng mà, cô không phải là thiên sứ nhân hậu.
Cô dễ dàng đứng lên ra khỏi vòng tay anh, lấy ra bao trị liệu để dưới lầu, cười tươi hy vọng khiến người ta say trong khuôn mặt vui tươi của cô.
Kéo, OXY già, băng, bột cầm máu, kim, kẹp và catgut, theo thứ tự…côếp đều, trải ra như chuẩn bị tiến hành công việc trọng đại, nước nóng đựng trong thau rửa mặt.
Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Nhưng cơn gió đó bước tiếp theo là hướng ra ngoài cửa, ánh mắt tươi cười vẫy vẫy tay, ý muốn anh tự xử.
“Ngôn Túy Túy, cô dám bước ra khỏi cửa 1 bước xem, lâu rồi ta không nhắm vào lưng phụ nữ mà bóp cò đấy.” Cạch, lên đạn.
“Thù tiên sinh, tim tôi ở bên trái, anh nhắm chuẩn tí, đừng để người nghiệm xác cho tôi không tìm được nguyên nhân chết.” Mang lại phiền phức cho người ta.
Lúc cô bước ra 1 bước, một làn khí nóng xẹt qua tay cô, tiếng súng dẫn đến không ít huynh đệ trong bang, trong đó bao gồm Thạch Khiết, người bước vào từ cửa trước, cản trở lối đi của cô, cùng An Điềm Hoa với dải băng quấn quanh cổ.
Mày của Ngôn Túy Túy, nhíu lại như sâu, người quá nhiều.
Không khí nóng nực quá.
“Thù đại ca, anh mau kêu người giết cô ta, cô ta là thù địch của Ưng Bang không giữ được.”
Thù mới thêm hận cũ, thêm chút cảm giác khó tả của thiếu nữ, An Điềm Hoa đối với pháp y Ngôn Túy Túy hận sâu tận tủy, như muốn giật lấy cây súng của Thù Lang mà bóp cò, khiến cô vĩnh viễn biến mất.
Con gái trời sinh có trực giác thứ 6 nhạy bén, nhất là đối với tình địch, cô muốn chiếm lấy người đàn ông duy nhất cô yêu, không muốn bị yêu tinh cướp mất, đuổi đi Phương Hằng Tịnh cô sẽ là người bạn tình ếp theo của anh, cô đã lên kế hoạch giành lấy trái tim anh, trở thành chủ phu nhân của Ưng Bang.
Tuổi nhỏ không có nghĩa là cô dễ ăn hiếp, nói tới tâm tư cô giỏi hơn ai hết, vì đạt được mục đích không màng đến cái giá phải trả, cô không muốn như anh trai chết thật tiêu điều, chưa để lại sự tích vĩ đại khiến người ta xưng tụng.
Cô có dã tâm và chí lớn, quyền và thế cô đều muốn có trong tay, quản lí 1 phương trời cùng người đàn ông cô yêu, xưng bá hắc đạo của toàn Đài Loan, thậm chí cả thế giới.
Sự nghèo khổ lúc nhỏ khiến cô khắc cốt có quên, người cha mê cờ bạc cùng người mẹ mê rượu mang đến cho cô biết bao nỗi đau da rách thị nát, cô đã thề mãi mãi thoát khỏi cuộc đời bi kịch đó.
Một ngọn lửa kết thúc hết tất cả ân oán, tới giờ cô vẫn nhớ hoài cảm giác hưng phấn lúc đốt lửa, tiếng kêu van nài của cha mẹ khiến cô có cảm giác khoan khoái sôi sùng sục, cô hưởng thụ lấy niềm vui giết người.
Nhưng đại ca lại cứ đưa cô du học ở Canada, một lòng bắt cô phải tẩy rửa hết màu sắc của hắc bang, để cô 1 mình cô đơn học tập nơi đất khách, nhẫn chịu trống rỗng và tịch mịch.
Cái chết của anh kết thúc nỗi khổ của cô, không ai biết là cô báo tin cho cảnh sát, điện thoại tiện lợi cho người ta biết chỗ ở của người thân cận, cô vốn có ý điều anh đi chỗ khác, để cô có cớ về nước.
Chỉ là sự việc lại nằm ngoài ý muốn, bây giờ cô muốn có người chôn chung.
“Thù đại ca anh đừng mềm lòng, cô ta nghĩ mình cứu anh 1 mạng nên lúc nào cũng tỏ ra cao thượng làm khó người khác, rõ ràng là không coi anh ra gì, khinh thường Ưng Bang.”
Ngôn Túy Túy mỉm cười nhặt lấy gói trà để trước mặt mà Thù Lang không dùng, thần sắc tự nhiên phú hợp với lời chỉ trích của cô ta, không coi bất kì ra gì pha thêm một tách trà, cơ thể dựa vào cột trụ trong phòng.
Kịch hài của hắc bang không coi thì tiếc lắm, đã 6 7 ngày trôi qua thật vô vị, sớm thì nên lên sàn diễn đi chứ, ít nhiều cũng có thêm chút nhân khí bớt đi chút tử khí.
Muốn làm phụ nữ xấu không khó, khó ở chỗ làm phụ nữ tốt mà không nổi điên, cô không quan tâm không để ý mà uống trà, lâu lâu cô còn hành động tỏ ra “khinh thường” theo hướng kịch bản, mắc công cô gái trẻ không biết diễn tiếp.
“Anh xem, anh xem, thái độ gì thế! Em giúp anh giết cô ta để trừ hậu hoạn.” An Điềm Hoa đưa tay muốn giật súng giải quyết phiền phức trước mắt.
Thù Lang trầm ngưng ánh mắt thu hồi súng. “Điềm Hoa, cô vẫn chưa rút ra bài học sao? Từ lúc nào mà Ưng Bang do cô làm chủ?”
“Người ta là muốn làm anh vui, loại phụ nữ lòng dạ rắn độc như cô ta vốn nên bị bắn chết đi từ sớm.” Cô nũng nịu muốn dựa vào vết thương anh mới băng lại xong, bị anh đẩy ra.
“Ta cho cô chạm vào ta rồi sao? Nên biết điều.” Cô bị nuông chiều hư rồi, trong mắt không coi ai ra gì.
Bỉm môi, An Điềm Hoa làm ra tư thế quyến rũ. “Em còn trinh, Thù đại ca sao không suy nghĩ đến em, anh không phải chỉ chạm gái trinh thôi sao.”
Oh……thì ra sở thích của gã này là hàng còn nguyên, như đã ngộ ra điều gì đó Ngôn Túy Túy chỉ mở nửa con mắt, cười như không cười.
Hình như là thầy thực tập cấp 3 thì phải! Một chú chim non vừa tốt nghiệp, trải nghiệm đầu tiên trước khi đi lính, hai người cũng khá vui vẻ, anh ta còn muốn phá vỡ cấm kị về tình yêu thầy và trò cưới cô làm vợ, nhưng cô rất lý trí mà cự tuyệt rồi.
Nghe nói anh ta rút khỏi quân đội không bao lâu thì kết hôn, đối tượng là học sinh cao nhị mà anh dạy, người đó đã bụng to ra, kiểu kết hôn vì con cái đúng tiêu chuẩn.
Động cơ trao thân lúc đó rất đơn giản, vì cô rất khó gần, không hòa nhập dẫn đến nhiệt tâm của người mới làm thầy như anh, cả ngày tới đêm cứ âm ỉ bên tai cô tuổi trẻ thanh xuân rất đáng quý, nên cô đã dụ dỗ anh.
Nhớ lúc đó anh ta hơi ngốc, ý chí không kiên định lúc nào cũng quy tắc người làm thầy, thiếu nữ tuổi làm phản không nghe khuyên, cuối cùng anh vẫn bị cô ăn mất, mặt mày xấu hổ đòi chịu trách nhiệm.
May mà bố mẹ biết rõ sự ngỗ nghịch của con gái, không chấp nhận lời đề hôn đột ngột của anh, nếu không cô có thể đã là mẹ của mấy đứa con, không thể làm công việc giải phẫu cô yêu thích.
“Điềm Hoa, ta đã tìm được đối tượng làm ấm giường, thu hồi sự nịnh nọt cố ý của cô đi.” Đội mắt đen láy của Thù Lang cứ mãi khóa vào giai nhân.
An Điềm Hoa không vui khóe mắt ứa nước. “Cô ta là hung thủ giết anh trai em, em không dung được cô ta.”
“Dung không được thì cút, Ưng Bang không nuôi phế vật hẹp hòi.” Văn không được, võ không xong, chỉ giỏi gây sự.
“Anh hứa với anh trai em sẽ chăm sóc em cả đời mà, anh muốn nuốt lời.” An Điềm Hoa sắc mặt đầy hoang mang bất cam, không tiếc bê ra lời hứa của anh với người chết để ổn định địa vị.
“Chỉ cần ta còn sống thì vĩnh viễn có tác dụng, nhưng mà……” Anh không thích con gái cứ ép người.
Ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, An Điềm Hoa có ngang bướng cũng biết điểm dừng, chỉ ra trong 2 năm quen kiêu ngạo không dễ gì nuốt trôi, cá tính xấu của con người 1 khi đã quen thì rất khó sửa đổi.
Cô có thể nhịn sự ràng buộc trong lời nói của người cô yêu, nhưng nỗi uất ức trong tim vẫn phải tìm lối thoát, cô quay đầu liếc qua người bên cạnh, trừ đi đá cản đường trước, nếu không sẽ rất bất an.
“Em sẽ ngoan sẽ nghe lời, nhưng mối thù của anh trai không thể không trả, Thù đại ca cứ ngồi nhìn kẻ thù bất kính với anh sao?” Cô tỏ ra vẻ đại thù chưa báo, phẫn hận cắn môi.
“Cô ta đã cứu ta, việc này tới đây kết thúc, cô không được kiếm chuyện với cô ấy nữa.” Ân oán chấm dứt.
“Em không đồng ý, vừa nãy không phải anh còn nhắm bắn muốn lấy mạng cô ta sao, sao có thể một câu nói là xong, anh trai em chết khó nhắm mắt.” Hứ! Có công cũng không bù được.
Thù Lang khó chịu vì cô. “Tôn ti cô quên rồi àh? Cô đang nói chuyện với ai?”
“Em……” Cắn cắn môi, An Điềm Hoa lòng đầy oán hận, ánh mắt tóe ra toàn chất độc.
Trở thành mục tiêu, Ngôn Túy Túy như Thái Sơn đổ trước mắt cũng không biến sắc, nho nhã giơ cao tách trà, em cứ tiếp tục, cha ông xưa cách mạng 11 lần mới thành công, phải có tinh thần bẻ hoài không gãy.
“Việc của ta và cô ấy không đến lượt ngươi nhúng tay, ngươi dám đi kiếm chuyện với cô ấy, coi chừng ta bẻ gãy tay ngươi.” Anh nói nặng, để chắc chắn ai đó không bị làm phiền.
An Điềm Hoa cố tình khiêu chiến với giới hạn của anh tỏ ra nén đi nỗi thù, đột nhiên lao đi tấn công giai nhân, 2 con dao nhỏ nắm trong tay, mỗi nhát dao cũng đủ giết người.
Lần này không ai bước lên cản trở, người trong Ưng Bang vốn đã khó chịu với Ngôn Túy Túy, sự lãnh đạm và xa cách của cô không cho ai đến gần, không biết điều chạy khắp nơi không giúp bang chủ thay thuốc, còn nhiều lần hại anh nứt vết thương, chết không đáng tiếc.
Thù Lang tuy nhìn không có gì nhưng không còn hơi sức lên tiếng cản trở, vết thương tuyệt đối nặng hơn tưởng tượng, nguyên nhân gắng gượng xuống giường tỏ ra không có gì cũng vì muốn làm dịu đi sự nóng nảy của mọi người.
Mặt khác kẻ địch tiềm tàng vẫn chưa lộ diện, anh tất phải tỏ ra không có gì để phòng kẻ địch nhân cơ hội làm lớn, nuốt mất cơ nghiệp do anh tạo nên.
“Con nít không được chơi dao, nguy hiểm lắm.” Ngôn Túy Túy nâng tách trà lên, trong nhu có cương giơ chân đá, dao sắc bay đi suýt cắt phải da đầu của Thạch Khiết đang đứng gần đó.
“Ta không phải là con nít, trả mạng anh trai ta đây.” An Điềm Hoa không màng tất cả chơi xấu, lòng ích kỉ đã lấp mất lý trí.
2 người chỉ có thể giữ lại 1.
“Tháng ngày ngồi tù cô không tránh khỏi rồi.” Hận thù quá nặng, cô không thể quay đầu được nữa.
Ném tách trà xuống, Ngôn Túy Túy bằng chiêu thức thần tốc không kém mạnh mẽ đánh rớt con dao trong tay An Điềm Hoa, ngón chân hất lấy con dao, rạch một đường trên tay cô.
Cọp không phát uy là cô muốn cho cơ hội cô ta, nhưng là cô ta chấp mê bất ngộ tự tìm cái khổ, dạy qua khá nhiều học sinh Cảnh viện, ngón nghể của cô ta tệ đến mức không có gì phải sợ, cô không nể tình tặng cô ta một dịp “mài luyện” thật sự.
Có thể cứu 1 người thì cứu 1 người, không cứu được thì cứ để cô ta tự sinh tự diệt.
Trong khoảnh khắc ly trà rơi xuống, cô gái điêu ngoa 2 lần bị khống chế càng thêm oán hận, nỗi đau trên tay không bằng sóng gió trong mắt, thảm bại trước mặt bao nhiêu người là nỗi nhục lớn nhất trong đời cô.
“Sớm muộn gì cũng có ngày ta cũng sẽ giết cô.” Lời nói hận phẫn như rắn, cứ bám lấy trong tim.
Trà nguội rồi, hơi đắng. “Thù tiên sinh, Ưng Bang chắc tích lũy không ít tiền bạc bất nghĩa, mua ít lá trà tốt là anh có thể cải thiện đạo đãi khách đấy.”
“Làm người phụ nữ của ta sẽ có thể uống trà thượng đẳng, cô có tư chất trở thành phú bà.” Thân thủ của cô tốt đến khiến anh cắn răng.
Vậy có nghĩa là quá trình thần phục sẽ khó gấp đôi.
“Họa không phải họa, phúc không phải phúc, đừng có ý nghĩ gì với tôi nữa, tôi cách cái thời còn trinh xa lắm rồi.” Ánh mắt minh lệ xẹt nhẹ qua ý cười như hồ ly, vẫn thế không thèm nhìn vào đám đông khiến cô khó chịu.
“Nói rõ cho ta, câu đó là ý gì?” Nộ khí lạnh lùng hiện lên trong mắt anh.
“Anh hy vọng một phụ nữ 27 tuổi mà vẫn thanh thuần vô tà sao?” Mưa đánh vào tim hoa cúc, trinh tiết mỏng manh như giấy.
Phụ nữ cũng có quyền theo đuổi khoái cảm thể xác, đó không phải là thế giới của riêng đàn ông.
“Ai?” Thù Lang bóp nát cái tách sứ.
“Chuyện xưa đã qua, không còn dấu vết.” Nhẹ nhàng hất tóc, cô không thích bàn chuyện xưa.
Động lòng sao?
Phải, năm đó cô đích thực đã từng xao động qua, chỉ là không đủ để cô hy sinh tương lai.
“Ta phải giết hắn.” Không ai có thể đụng vào người phụ nữ của anh, cô là của anh.
Cười khinh, Ngôn Túy Túy trêu ghẹo nói: “Tôi tưởng anh thích gái trinh.”
Thù Lang sắc mặt phức tạp, nhìn trằm trằm vào cô, cứ như cô nói những lời đại nghịch bất đạo khiến người ta không thể chấp nhận, oán hận sâu sắc khiến người ta tâm trạng mâu thuẫn, anh nắm chặt bàn tay muốn bóp lấy cái cổ xinh đẹp của cô.
Cuối cùng anh trút giận bằng cách ra lệnh cho thủ hạ đánh An Điềm Hoa 10 roi, trong Ưng Bang anh mới là người làm chủ, bất cứ ai kháng mệnh lệnh của anh đều phải chấp nhận xử phạt, đặc biệt là phụ nữ.
Hô! Không tệ! Cô tặng anh một câu hồi phục thần tốc, chưa tới một ngày đã có sức lực xuống giường, quả thật là một họa hại, không dễ chết, làm hại thế gian, bi ca của nhân gian.
Cô có coi là đã làm điềuc ác không? Nuôi khỏe một con cọp đói để nó ra ngoài ăn thịt người.
Có vài người sức khỏe khác với người bình thường, hôm qua còn là con cọp giấy rống hư vài tiếng, cả người toàn máu đến nỗi quay lưng cũng cực nhọc hết sức, hôm nay đã như rồng như hổ cứ như đã được ăn Hoàn Hồn Đơn, sắc mặt hồng hào hơn rất nhiều.
Không biết có phải là tức tới thông luôn Nhâm Đốc nhị mạch hay là vì danh dự không cam tâm bị coi thường, cũng có chút khí thế vua của một bang, miệng mới mở đã nghe mùi giang hồ, chuẩn bị nút sống cô.
Nên nói là tự tạo nghiệp chướng không?
Một viên đạn quyết định một đời của một người, hay nói là 2 người, vận mệnh của anh và cô đã có điểm nối.
Là ai không may? Ngôn Túy Túy đang muốn dùng lí tính để phân tích.
“Lời ta nói cô xem như gió thoảng qua tai àh, Ưng Bang không cho phép cô láo xược, qua đây.” Thù Lang không cho phép cô có thái độ coi thường.
“Thù tiên sinh sắc mặt tốt thật, xem ra sức dao của tôi vẫn rất được, người chết cũng có thể phục sinh.” Không nói y thuật, cái cô dùng để lấy viên đạn ra là thủ pháp giải phẫu thi thể.
“Cô đang kể công?” Cô rõ là đang tỏ vẻ nữ hiệp, ngầm nói anh vong ân bội nghĩa, không niệm ân tình.
“Nặng lời rồi, tôi chỉ xem như nghiên cứu một xác chết, tình cờ anh bỏ hẹn với Diêm Vương mà thôi.” Cô ngồi đối diện anh, tự động pha trà.
Khách khí là gì cô không biết, người đến là khách thì chủ tùy khách tiện, nước đã nấu, gói trà để trên giá, rõ ràng là để người ta dùng, cô cũng có chút khát rồi.
Thù Lang nhíu mày, không tin sự to gan của cô. “Cô không biết pha thêm một ly àh? Tôi vẫn chưa chết đâu.”
Đối với những câu nói cay độc của cô, lúc hôn mê anh đã lĩnh giáo qua, bách độc bất xâm.
“Có tay có chân thì nên siêng năng chút, người của Ưng Bang giàu có thế không đến nỗi không thuê nổi người làm chứ?” Cầm tách lên, cô ngửi nhẹ mùi vị.
Là hồng trà hoa lài, loại một gói 10 đồng.
“Trọng điểm không phải là người làm, mà là lễ nghi cơ bản, người học y vốn tùy tiện vậy sao?” Anh cứ muốn cô pha cho anh đấy.
Mi mắt chớp một cái, cô tiện tay ném một gói trà cho anh. “Xin lỗi, thói quen xấu, nói cho cùng thì xác chết không uống trà, tôi cũng không thể đối ẩm với người chết chứ?”
Nghiệm xong xác uống một tách trà nóng nồng độ vừa phải có lợi cho việc thư giãn thần kinh, là thói quen trong mấy năm nay, phòng giải phẫu chỉ có mình cô, pha nhiều uống không hết chẳng phải rất tiếc sao.
Huống hồ vận động nhiều có lợi cho việc tuần hoàn máu, cô đang giúp anh sức khỏe tốt lên, sớm ngày trả cô tự do.
“Mở miệng câm miệng cũng toàn là xác chết, ngoài xác chết ra cô không còn từ đại danh nào khác sao?” Anh là người.
Tính tình khoa trương, lời bình của cô. “Anh tìm tôi đến đây không đơn thuần chỉ là tán dóc chứ?”
Thù Lang tức giận trừng mắt. “Cô rất có bản lĩnh gây chuyện, mau nhận lỗi.”
Sự vô tư của cô làm người khác tức điên, cứ như chuyện lớn như trời cũng không lên quan đến cô, toàn là người ngốc tự tìm phiền phức, anh thật sự muốn phá vỡ sự tự tại ấy.
“Sai từ đâu đến, vì tôi nhiều chuyện cứu sống anh, hổ thẹn với chúng sinh thiên hạ?” Uhm! Cô thừa nhận cô có lỗi.
“Cô có biết Phật tổ thà lên tây thiên cũng không nguyện đối mặt với phụ nữ?”Anh cần phải kìm nén nỗi xúc động muốn tóm lấy cô.
“Người yếu thì phải chạy, phụ nữ là kẻ cứu thế duy nhất.” Cô có logic của mình.
Từ lúc Bàn Cổ khai thiên lập địa, Nữ Oa lấy đá vá trời đã khiến sản sinh ra con người, lúc đó là xã hội mẫu hệ, nữ nhi cầm quyền.
Chết cái người yếu của cô ta đi. “Là khuôn mặt đáng sợ của phụ nữ tự ình đúng cộng thêm không biết hối hận dọa khiến ông ấy phải bỏ chạy.”
“Ah!” Cô mỉm cười gật đầu. “Bởi vậy Phật tổ là người đàn ông yếu đuối, sợ quá không dọa được.”
Sắp bị cô làm tức chết rồi, Thù Lang nổ cả hỏa khí, anh nói một câu cô chắc chắn có cách nói lại, thuận theo ngữ khí uốn thành nghĩa tương phản, sự khả ố của cô nằm ở chỗ không biết động lòng.
Luôn khiến người khác tức đến đỉnh đầu xì khói, cô vẫn gió lặng sóng yên làm lấy việc trên tay, mặc kệ tình hình của người kia có tức đến đỉnh điểm hay không, trời thanh mây thanh lòng cũng thanh ngồi cười hỏi người khác đang tức điều gì.
Chiêu địch động tôi bất động của cô thật quá lợi hại, nhưng anh không tin anh không thể phá vỡ sự bình tĩnh do cô xây nên, không cần biết cái giá phải trả lớn cỡ nào, anh vẫn phải có được cô.
“Người phụ nữ mặt không biến sắc khi chơi đùa với xác chết kia, gan của cô lớn đến không cách nào đo được.” Cô khác với những người con gái anh quen trước kia, đặc biệt cổ quái.
“Cám ơn lời khen của anh, anh đến vì sự thơ ngây của gái trẻ chứ gì? Sao không mở cửa nói sớm, đối diện với người sống quá lâu khiến tôi khó chịu đấy.” Yên lặng là yêu cầu duy nhất của cô...
Hai cọng mày đen đột nhiên nhướng lên. “Tôi khiến cô khó chịu?”
“Không phải là nói nặng, anh không cho rằng người sống phiền phức hơn xác chết sao, không phải xiên xỏ anh.” Uống 1 húp hồng trà, cảm giác cũng được.
“Cô làm bị thương người của ta, món nợ này cô tính sao đây?” Anh đã hứa với Quốc Hoa sẽ chăm sóc em gái của anh.
“Tôi đã cứu người của anh, món nợ này anh trả sao đây?” Thiện nam tín nữ cô không làm được.
“Cô nên đổi nghề làm luật sư, răng lưỡi sắc nhọn, Điềm Hoa chỗ nào đắc tội cô?” Sự ép hỏi của anh không thiếu phần uy hiếp, như trách móc cô gây phiền phức cho anh.
“Lời nói phiến diện nghe qua rồi thôi, anh tin hay không không thể nói lên nhân cách của tôi là tốt hay xấu, tôi không có lòng nhẫn nại đôi co với người sống.” Vẻ mặt của cô lạnh lùng, không biện hộ cho bản thân, so bì với con nít làm chi, mách lẻo là quyền lợi của con nít, cứ để mặc cô ta!
Không nói sau lưng người khác, là phong độ của phụ nữ trưởng thành, tích lũy hơn 27 năm nên biết cách bao dung, nỗi đau của người mất đi thân nhân đều giống nhau, mặc kệ là người tốt hay xấu, trong mắt người thân đều không có điểm xấu!
“Cô đang bảo Điềm Hoa nói sai sự thật, vô cớ tìm cô đấu tay đôi?” Điềm Hoa sắp gần tuổi 20 đúng là có phần ngang bướng.
Ngôn Túy Túy ngâm ngâm trà để sang một bên. “Đừng quên rằng anh trai cô ta là An Quốc Hoa.
“Ta hiểu rồi, là cô ta không tự lượng sức tìm cô trả thù.” Căn cứ theo điều tra trong tay, cô là giáo luyện võ thuật của trường đại học cảnh sát, khó trách Điềm Hoa bại trận.
2 năm trước anh phái Quốc Hoa đi giết phản đồ, vốn là để giết gà dọa khỉ, muốn những kẻ có lòng phản bội trong bang nhớ lấy bài học, Ưng Bang không thể có kẻ vô nghĩa, đã vào Ưng Bang thì tâm phải hướng đến Ưng Bang.
Tiếc là anh trẻ tuổi nóng nảy không biết dừng lại, giết người xong còn để lại ấn kí cá nhân để tỏ vẻ ta đây, thậm chí đến xác chết của đứa bé gái cũng không tha, khiến anh muốn cứu cũng khó.
Không tới 3 ngày đã bị cảnh sát mai phục ở đó bắt v`quy án, vì anh quá cuồng ngông, không biết chuyện còn khoe khoang khắp nơi chuyện xấu do mình làm, dẫn đến sự tố giác của những đồng đạo bất mãn.
Trong hắc đạo kị nhất là cường bạo phụ nữ, càng không nói chi đó là bé con mà còn cưỡng hiếp thi thể, hành vi thú tính khiến người không thể cho qua, làm xã hội đen cũng nên có phẩm giá một chút, muốn phụ nữ thì ở đâu mà không có, có tiền là được, có cần phải vì tỏ vẻ anh hùng mà để lại chứng cứ, vì thế mà thúi luôn cả danh tiếng.
An Quốc Hoa bị bắt là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng anh nghĩ là có thể kéo thêm vài năm, Tư Pháp trì trệ có tiếng, một số vụ án kéo đến 8 năm 10 năm, kéo đến mất hết chứng cứ thì sẽ vô tội thả ra.
Nhưng anh gặp phải nữ pháp y có tiếng đao hạ vô oan án của giới Tư Pháp, từ phán án đến hành hình chỉ có 2 tháng, nhanh đến anh không kịp làm gì để cứu vớt.
Năm đó Điềm Hoa đang học ở Canada, vừa nghe tin chết của anh trai liền nghỉ học bay về nước, khóc đến chết đi sống lại thề trả thù, huynh đệ trong bang tội nghiệp cô không nơi nương tựa, thu nhận cô vào bang đồng thời dạy cách tấn công.
Hôm nay xem ra đã uổng công học rồi, hai ba đòn đã bị người ta khống chế, danh tiếng của Ưng Bang đã bị cô làm đổ nát.
“Không, là các anh dạy dỗ thất bại, thân là đại ca của Ưng Bang, anh không nên để cô ta mang thù hận trong lòng, chết 1 người anh em vẫn chưa làm các anh tỉnh ngộ sao, không lẽ muốn cô ta đi theo con đường của người anh đã chết.”
“Cô đang dạy dỗ tôi doanh bang tổ phái, làm điều xấu xa?” Sức mạnh của thế giới hắc ám đến từ thù hận, cuộc sống của cô quá hạnh phúc rồi.
“Bản lĩnh kiếm sống của Thù tiên sinh tôi không có quyền nhiều lời, nhưng trền bá thù hận hủy đi 1 đời của cô ta hình như không công bằng cho lắm.” Bởi vậy cô rất ghét con người, miệng thì vô tư (trong đại công vô tư nhé) nhưng lòng thì ích kỉ.
“Gọi ta là Thù Lang.” Thiên hạ vốn không công bằng, đây là số mạng của Điềm Hoa, ai bảo cô ta xuất thân không tốt.
Ngôn Túy Túy nhẹ nhàng cười. “Tôi sẽ không trở thành người phụ nữ của anh, chúng ta cứ duy trì cách xưng hô bình thường, Thù tiên sinh.”
Lòng dạ đàn ông cô nhìn thấy rất rõ, cô biết bản thân có bề ngoài xinh đẹp, nhưng trái tim của cúc là cao thượng, từ nhỏ cô đã hiểu rõ sự kiêu ngạo của bản thân là rất khó thỏa hiệp.
Không cố ý trốn tránh tình yêu, chỉ là không ngừng để lỡ mất, duyên đến duyên đi cô không cưỡng cầu.
Không nói đến thân phận khác biệt của 2 người, chỉ nói đến việc anh quá đáng coi phụ nữ là thú nuôi đã khiến cô không thể đồng tình, muốn cô thần phục còn khó gấp trăm lần hái sao trên trời, anh tự phụ thì cô cũng có sự tôn nghiêm của mình.
Thêm nữa cô đối với anh chưa hề động lòng, 2 người không nên gặp nhau nên để mọi chuyện trôi qua, mắc công sau này gặp nhau trên tòa lại có điều phải lo lắng thêm.
Những việc làm vi pháp của anh chắc không ít hơn sao trên trời, chỉ là không có chứng cứ, tạm thời tiêu diêu pháp ngoại, nếu có ngày bị bắt, nói không chừng bản báo cáo nghiệm xác của anh lại là cô kí.
“Chuyện gì cũng đừng nói chắc quá, phụ nữ ta muốn chưa bao giờ không tới tay.” Phụ nữ đều có giá cả, đều sẽ được bán đi.
“Chuyện gì cũng ó ngoại lệ, lâu lâu đá phải miếng sắt cũng là một cách trưởng thành……Áh……” Cơ thể anh đã tốt đến có thể giở trò rồi sao?
Thân hình đổ xuống ngã vào một cơ thể sống ấm áp, Ngôn Túy Túy cẩn thận giấu đi sự ngạc nhiên trong ánh mắt, đôi mắt sáng trầm tĩnh không phản kháng, thói xấu của đàn ông là thích thần phục.
Xuýt xoa làn da mềm mịn của cô, trong sự đắc ý lạnh lùng của Thù Lang mang một chút thỏa mãn. “Cô có một thân hình đẹp, đáng để ta cưng cô thêm mấy phần.”
“Thì ra anh cũng như những người đàn ông bình thường khác, lấy thuần phục phụ nữ làm niềm vui.” Cô căm ghét độ ấm trong cơ thể con người, nó khiến cô hoang mang.
“Cứ dùng lời nói tức ta! Ta đã bị cô tức đến mất cảm giác rồi, ta cho phép cô nói lời cảm nhận trước khi mất trinh.” Anh xảo quyệt nắm lấy bàn tay cử động của cô mà hôn.
Anh dám…một nỗi bực tức nổ ra từ trong ngực. “Ngươi đi chết đi……”
“Ha……khuôn mặt bực tức của cô đáng yêu quá đi, làm người tình của ta! Cô sẽ có cả thế giới.” Anh mở miệng hứa hẹn tương lai.
Chỉ là, cô không thờ tiền, Ngôn Túy Túy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Cho ta chức Tổng thống, có lẽ ta sẽ cảm thấy anh là đàn ông.”
“Cô cứng thật, lúc nào cũng có thể nghi ngờ năng lực của đàn ông, vội muốn mất trinh vậy sao?” Anh một tay nâng cầm cô lên không dịu dàng chút nào.
Anh quen với việc được phụ nữ lấy lòng bằng mọi cách, trong bàn tay người đẹp anh làm gì cũng dễ dàng vốn không coi phụ nữ ra gì, vừa giơ tay là đượcđám phụ nữ, ai ai cũng cam tâm tình nguyện cởi hết quần áo, mới anh lên giường
Đối với yêu cầu cần thiết cơ bản của đàn ông anh chưa hề làm oan ức bản thân, lúc muốn có thì có, phụ nữ kề bên anh xinh đẹp đủ kiểu, còn phải là xử nữ, anh không dùng hàng đã bị xài qua.
Quan trọng nhất là phải ôn thuận, phục tùng, anh nói 1 thì không được nói 2, không được ghen tuông nổi cơn, phải ngoan ngoãn đợi anh gọi đến, chưa được anh cho phép thì không được chạm vào anh.
Ngoài ra, anh tin rằng phụ nữ là mèo hoang xảo quyệt không được nuông chiều, dung túng về mặt tiền bạc đã đủ mua tất cả.
“Thù tiên sinh, vết thương của anh đã khỏi chưa?” Thượng đế tạo thế giới cũng phải 6 ngày, cơ hội để kì tích đến với cơ thể anh là 0.
Anh lập tức đề cao cảnh giác nắm chặt hai tay cô, phòng cô giở trò xấu. “Đủ để khiến cô không xuống nổi giường.”
“Anh căng thẳng quá rồi, tôi sẽ không tấn công anh trong Ưng Bang, tình thế mạnh hơn người mà.” Cô phá lên cười đè lên ngực trái của anh.
Nhát dao gần tim chỉ có cô mới biết sâu cỡ nào, một hai ngày tuyệt đối không khỏi được, trừ phi anh không phải là con người và có khả năng tái sinh.
“Chuẩn bị tâm lí, ta sẽ lấy đi của cô sau 3 ngày.” Chết tiệt, cô tuyệt đối là cố ý.
3 ngày không phải là dài quá sao? “Nên xem lại xem lại kì hạn của anh trước, tôi sợ anh sống không tới lúc đó.”
“Túy mỹ nhân của ta, ta sẽ kéo em xuống địa ngục, cùng hưởng thụ cực lạc thế gian……” Anh cúi đầu muốn hôn lên môi cô, một nỗi đau nhói lên từ trong tim.
“Thật không phải, coi bộ vết thương của anh lần này nứt ra thật rồi, chúc mừng anh trúng thưởng lần 2.” Cô không ăn năn nhìn vào dải băng dính máu.
Thù Lang cười gượng, anh lại thua trong tay cô một lần nữa. “Anh sẽ cả vốn lẫn lời đòi lại hết, dùng cơ thể ngọc ngà của em.”
Độc nhất lòng phụ nữ, cô là nhân tài, chuyên chọn trọng điểm mà ra tay.
“Có cần tôi gọi xe cứu hộ giúp anh không? 119 hay là 110?” Cô suy nghĩ về những con số chưa dùng qua.
“Cứ để cô xử lý, cô là bác sĩ.” Anh đâu thể tha cho cô, một tà ma nữ.
Vẻ mặt điềm nhiên nhướng lông mày, Ngôn Túy Túy cười hỏi: “Anh muốn kim chỉ khâu xác chết dùng trong pháp y khâu vết thương cho anh?”
“Có gì không được, đâu phải lần đầu, cô luôn coi ta là xác chết mà.” Anh lạnh lùng châm biếm tháo dải băng ướt ra.
Nhưng mà, cô không phải là thiên sứ nhân hậu.
Cô dễ dàng đứng lên ra khỏi vòng tay anh, lấy ra bao trị liệu để dưới lầu, cười tươi hy vọng khiến người ta say trong khuôn mặt vui tươi của cô.
Kéo, OXY già, băng, bột cầm máu, kim, kẹp và catgut, theo thứ tự…côếp đều, trải ra như chuẩn bị tiến hành công việc trọng đại, nước nóng đựng trong thau rửa mặt.
Mọi thứ đã sẵn sàng chỉ thiếu gió đông.
Nhưng cơn gió đó bước tiếp theo là hướng ra ngoài cửa, ánh mắt tươi cười vẫy vẫy tay, ý muốn anh tự xử.
“Ngôn Túy Túy, cô dám bước ra khỏi cửa 1 bước xem, lâu rồi ta không nhắm vào lưng phụ nữ mà bóp cò đấy.” Cạch, lên đạn.
“Thù tiên sinh, tim tôi ở bên trái, anh nhắm chuẩn tí, đừng để người nghiệm xác cho tôi không tìm được nguyên nhân chết.” Mang lại phiền phức cho người ta.
Lúc cô bước ra 1 bước, một làn khí nóng xẹt qua tay cô, tiếng súng dẫn đến không ít huynh đệ trong bang, trong đó bao gồm Thạch Khiết, người bước vào từ cửa trước, cản trở lối đi của cô, cùng An Điềm Hoa với dải băng quấn quanh cổ.
Mày của Ngôn Túy Túy, nhíu lại như sâu, người quá nhiều.
Không khí nóng nực quá.
“Thù đại ca, anh mau kêu người giết cô ta, cô ta là thù địch của Ưng Bang không giữ được.”
Thù mới thêm hận cũ, thêm chút cảm giác khó tả của thiếu nữ, An Điềm Hoa đối với pháp y Ngôn Túy Túy hận sâu tận tủy, như muốn giật lấy cây súng của Thù Lang mà bóp cò, khiến cô vĩnh viễn biến mất.
Con gái trời sinh có trực giác thứ 6 nhạy bén, nhất là đối với tình địch, cô muốn chiếm lấy người đàn ông duy nhất cô yêu, không muốn bị yêu tinh cướp mất, đuổi đi Phương Hằng Tịnh cô sẽ là người bạn tình ếp theo của anh, cô đã lên kế hoạch giành lấy trái tim anh, trở thành chủ phu nhân của Ưng Bang.
Tuổi nhỏ không có nghĩa là cô dễ ăn hiếp, nói tới tâm tư cô giỏi hơn ai hết, vì đạt được mục đích không màng đến cái giá phải trả, cô không muốn như anh trai chết thật tiêu điều, chưa để lại sự tích vĩ đại khiến người ta xưng tụng.
Cô có dã tâm và chí lớn, quyền và thế cô đều muốn có trong tay, quản lí 1 phương trời cùng người đàn ông cô yêu, xưng bá hắc đạo của toàn Đài Loan, thậm chí cả thế giới.
Sự nghèo khổ lúc nhỏ khiến cô khắc cốt có quên, người cha mê cờ bạc cùng người mẹ mê rượu mang đến cho cô biết bao nỗi đau da rách thị nát, cô đã thề mãi mãi thoát khỏi cuộc đời bi kịch đó.
Một ngọn lửa kết thúc hết tất cả ân oán, tới giờ cô vẫn nhớ hoài cảm giác hưng phấn lúc đốt lửa, tiếng kêu van nài của cha mẹ khiến cô có cảm giác khoan khoái sôi sùng sục, cô hưởng thụ lấy niềm vui giết người.
Nhưng đại ca lại cứ đưa cô du học ở Canada, một lòng bắt cô phải tẩy rửa hết màu sắc của hắc bang, để cô 1 mình cô đơn học tập nơi đất khách, nhẫn chịu trống rỗng và tịch mịch.
Cái chết của anh kết thúc nỗi khổ của cô, không ai biết là cô báo tin cho cảnh sát, điện thoại tiện lợi cho người ta biết chỗ ở của người thân cận, cô vốn có ý điều anh đi chỗ khác, để cô có cớ về nước.
Chỉ là sự việc lại nằm ngoài ý muốn, bây giờ cô muốn có người chôn chung.
“Thù đại ca anh đừng mềm lòng, cô ta nghĩ mình cứu anh 1 mạng nên lúc nào cũng tỏ ra cao thượng làm khó người khác, rõ ràng là không coi anh ra gì, khinh thường Ưng Bang.”
Ngôn Túy Túy mỉm cười nhặt lấy gói trà để trước mặt mà Thù Lang không dùng, thần sắc tự nhiên phú hợp với lời chỉ trích của cô ta, không coi bất kì ra gì pha thêm một tách trà, cơ thể dựa vào cột trụ trong phòng.
Kịch hài của hắc bang không coi thì tiếc lắm, đã 6 7 ngày trôi qua thật vô vị, sớm thì nên lên sàn diễn đi chứ, ít nhiều cũng có thêm chút nhân khí bớt đi chút tử khí.
Muốn làm phụ nữ xấu không khó, khó ở chỗ làm phụ nữ tốt mà không nổi điên, cô không quan tâm không để ý mà uống trà, lâu lâu cô còn hành động tỏ ra “khinh thường” theo hướng kịch bản, mắc công cô gái trẻ không biết diễn tiếp.
“Anh xem, anh xem, thái độ gì thế! Em giúp anh giết cô ta để trừ hậu hoạn.” An Điềm Hoa đưa tay muốn giật súng giải quyết phiền phức trước mắt.
Thù Lang trầm ngưng ánh mắt thu hồi súng. “Điềm Hoa, cô vẫn chưa rút ra bài học sao? Từ lúc nào mà Ưng Bang do cô làm chủ?”
“Người ta là muốn làm anh vui, loại phụ nữ lòng dạ rắn độc như cô ta vốn nên bị bắn chết đi từ sớm.” Cô nũng nịu muốn dựa vào vết thương anh mới băng lại xong, bị anh đẩy ra.
“Ta cho cô chạm vào ta rồi sao? Nên biết điều.” Cô bị nuông chiều hư rồi, trong mắt không coi ai ra gì.
Bỉm môi, An Điềm Hoa làm ra tư thế quyến rũ. “Em còn trinh, Thù đại ca sao không suy nghĩ đến em, anh không phải chỉ chạm gái trinh thôi sao.”
Oh……thì ra sở thích của gã này là hàng còn nguyên, như đã ngộ ra điều gì đó Ngôn Túy Túy chỉ mở nửa con mắt, cười như không cười.
Hình như là thầy thực tập cấp 3 thì phải! Một chú chim non vừa tốt nghiệp, trải nghiệm đầu tiên trước khi đi lính, hai người cũng khá vui vẻ, anh ta còn muốn phá vỡ cấm kị về tình yêu thầy và trò cưới cô làm vợ, nhưng cô rất lý trí mà cự tuyệt rồi.
Nghe nói anh ta rút khỏi quân đội không bao lâu thì kết hôn, đối tượng là học sinh cao nhị mà anh dạy, người đó đã bụng to ra, kiểu kết hôn vì con cái đúng tiêu chuẩn.
Động cơ trao thân lúc đó rất đơn giản, vì cô rất khó gần, không hòa nhập dẫn đến nhiệt tâm của người mới làm thầy như anh, cả ngày tới đêm cứ âm ỉ bên tai cô tuổi trẻ thanh xuân rất đáng quý, nên cô đã dụ dỗ anh.
Nhớ lúc đó anh ta hơi ngốc, ý chí không kiên định lúc nào cũng quy tắc người làm thầy, thiếu nữ tuổi làm phản không nghe khuyên, cuối cùng anh vẫn bị cô ăn mất, mặt mày xấu hổ đòi chịu trách nhiệm.
May mà bố mẹ biết rõ sự ngỗ nghịch của con gái, không chấp nhận lời đề hôn đột ngột của anh, nếu không cô có thể đã là mẹ của mấy đứa con, không thể làm công việc giải phẫu cô yêu thích.
“Điềm Hoa, ta đã tìm được đối tượng làm ấm giường, thu hồi sự nịnh nọt cố ý của cô đi.” Đội mắt đen láy của Thù Lang cứ mãi khóa vào giai nhân.
An Điềm Hoa không vui khóe mắt ứa nước. “Cô ta là hung thủ giết anh trai em, em không dung được cô ta.”
“Dung không được thì cút, Ưng Bang không nuôi phế vật hẹp hòi.” Văn không được, võ không xong, chỉ giỏi gây sự.
“Anh hứa với anh trai em sẽ chăm sóc em cả đời mà, anh muốn nuốt lời.” An Điềm Hoa sắc mặt đầy hoang mang bất cam, không tiếc bê ra lời hứa của anh với người chết để ổn định địa vị.
“Chỉ cần ta còn sống thì vĩnh viễn có tác dụng, nhưng mà……” Anh không thích con gái cứ ép người.
Ánh mắt cảnh cáo rõ ràng, An Điềm Hoa có ngang bướng cũng biết điểm dừng, chỉ ra trong 2 năm quen kiêu ngạo không dễ gì nuốt trôi, cá tính xấu của con người 1 khi đã quen thì rất khó sửa đổi.
Cô có thể nhịn sự ràng buộc trong lời nói của người cô yêu, nhưng nỗi uất ức trong tim vẫn phải tìm lối thoát, cô quay đầu liếc qua người bên cạnh, trừ đi đá cản đường trước, nếu không sẽ rất bất an.
“Em sẽ ngoan sẽ nghe lời, nhưng mối thù của anh trai không thể không trả, Thù đại ca cứ ngồi nhìn kẻ thù bất kính với anh sao?” Cô tỏ ra vẻ đại thù chưa báo, phẫn hận cắn môi.
“Cô ta đã cứu ta, việc này tới đây kết thúc, cô không được kiếm chuyện với cô ấy nữa.” Ân oán chấm dứt.
“Em không đồng ý, vừa nãy không phải anh còn nhắm bắn muốn lấy mạng cô ta sao, sao có thể một câu nói là xong, anh trai em chết khó nhắm mắt.” Hứ! Có công cũng không bù được.
Thù Lang khó chịu vì cô. “Tôn ti cô quên rồi àh? Cô đang nói chuyện với ai?”
“Em……” Cắn cắn môi, An Điềm Hoa lòng đầy oán hận, ánh mắt tóe ra toàn chất độc.
Trở thành mục tiêu, Ngôn Túy Túy như Thái Sơn đổ trước mắt cũng không biến sắc, nho nhã giơ cao tách trà, em cứ tiếp tục, cha ông xưa cách mạng 11 lần mới thành công, phải có tinh thần bẻ hoài không gãy.
“Việc của ta và cô ấy không đến lượt ngươi nhúng tay, ngươi dám đi kiếm chuyện với cô ấy, coi chừng ta bẻ gãy tay ngươi.” Anh nói nặng, để chắc chắn ai đó không bị làm phiền.
An Điềm Hoa cố tình khiêu chiến với giới hạn của anh tỏ ra nén đi nỗi thù, đột nhiên lao đi tấn công giai nhân, 2 con dao nhỏ nắm trong tay, mỗi nhát dao cũng đủ giết người.
Lần này không ai bước lên cản trở, người trong Ưng Bang vốn đã khó chịu với Ngôn Túy Túy, sự lãnh đạm và xa cách của cô không cho ai đến gần, không biết điều chạy khắp nơi không giúp bang chủ thay thuốc, còn nhiều lần hại anh nứt vết thương, chết không đáng tiếc.
Thù Lang tuy nhìn không có gì nhưng không còn hơi sức lên tiếng cản trở, vết thương tuyệt đối nặng hơn tưởng tượng, nguyên nhân gắng gượng xuống giường tỏ ra không có gì cũng vì muốn làm dịu đi sự nóng nảy của mọi người.
Mặt khác kẻ địch tiềm tàng vẫn chưa lộ diện, anh tất phải tỏ ra không có gì để phòng kẻ địch nhân cơ hội làm lớn, nuốt mất cơ nghiệp do anh tạo nên.
“Con nít không được chơi dao, nguy hiểm lắm.” Ngôn Túy Túy nâng tách trà lên, trong nhu có cương giơ chân đá, dao sắc bay đi suýt cắt phải da đầu của Thạch Khiết đang đứng gần đó.
“Ta không phải là con nít, trả mạng anh trai ta đây.” An Điềm Hoa không màng tất cả chơi xấu, lòng ích kỉ đã lấp mất lý trí.
2 người chỉ có thể giữ lại 1.
“Tháng ngày ngồi tù cô không tránh khỏi rồi.” Hận thù quá nặng, cô không thể quay đầu được nữa.
Ném tách trà xuống, Ngôn Túy Túy bằng chiêu thức thần tốc không kém mạnh mẽ đánh rớt con dao trong tay An Điềm Hoa, ngón chân hất lấy con dao, rạch một đường trên tay cô.
Cọp không phát uy là cô muốn cho cơ hội cô ta, nhưng là cô ta chấp mê bất ngộ tự tìm cái khổ, dạy qua khá nhiều học sinh Cảnh viện, ngón nghể của cô ta tệ đến mức không có gì phải sợ, cô không nể tình tặng cô ta một dịp “mài luyện” thật sự.
Có thể cứu 1 người thì cứu 1 người, không cứu được thì cứ để cô ta tự sinh tự diệt.
Trong khoảnh khắc ly trà rơi xuống, cô gái điêu ngoa 2 lần bị khống chế càng thêm oán hận, nỗi đau trên tay không bằng sóng gió trong mắt, thảm bại trước mặt bao nhiêu người là nỗi nhục lớn nhất trong đời cô.
“Sớm muộn gì cũng có ngày ta cũng sẽ giết cô.” Lời nói hận phẫn như rắn, cứ bám lấy trong tim.
Trà nguội rồi, hơi đắng. “Thù tiên sinh, Ưng Bang chắc tích lũy không ít tiền bạc bất nghĩa, mua ít lá trà tốt là anh có thể cải thiện đạo đãi khách đấy.”
“Làm người phụ nữ của ta sẽ có thể uống trà thượng đẳng, cô có tư chất trở thành phú bà.” Thân thủ của cô tốt đến khiến anh cắn răng.
Vậy có nghĩa là quá trình thần phục sẽ khó gấp đôi.
“Họa không phải họa, phúc không phải phúc, đừng có ý nghĩ gì với tôi nữa, tôi cách cái thời còn trinh xa lắm rồi.” Ánh mắt minh lệ xẹt nhẹ qua ý cười như hồ ly, vẫn thế không thèm nhìn vào đám đông khiến cô khó chịu.
“Nói rõ cho ta, câu đó là ý gì?” Nộ khí lạnh lùng hiện lên trong mắt anh.
“Anh hy vọng một phụ nữ 27 tuổi mà vẫn thanh thuần vô tà sao?” Mưa đánh vào tim hoa cúc, trinh tiết mỏng manh như giấy.
Phụ nữ cũng có quyền theo đuổi khoái cảm thể xác, đó không phải là thế giới của riêng đàn ông.
“Ai?” Thù Lang bóp nát cái tách sứ.
“Chuyện xưa đã qua, không còn dấu vết.” Nhẹ nhàng hất tóc, cô không thích bàn chuyện xưa.
Động lòng sao?
Phải, năm đó cô đích thực đã từng xao động qua, chỉ là không đủ để cô hy sinh tương lai.
“Ta phải giết hắn.” Không ai có thể đụng vào người phụ nữ của anh, cô là của anh.
Cười khinh, Ngôn Túy Túy trêu ghẹo nói: “Tôi tưởng anh thích gái trinh.”
Thù Lang sắc mặt phức tạp, nhìn trằm trằm vào cô, cứ như cô nói những lời đại nghịch bất đạo khiến người ta không thể chấp nhận, oán hận sâu sắc khiến người ta tâm trạng mâu thuẫn, anh nắm chặt bàn tay muốn bóp lấy cái cổ xinh đẹp của cô.
Cuối cùng anh trút giận bằng cách ra lệnh cho thủ hạ đánh An Điềm Hoa 10 roi, trong Ưng Bang anh mới là người làm chủ, bất cứ ai kháng mệnh lệnh của anh đều phải chấp nhận xử phạt, đặc biệt là phụ nữ.
Tác giả :
Kí Thu