Lang Vẫn (Mõm Sói)
Chương 13: Sắp đến
Từ trên đỉnh chóp chạy đi chạy lại ba vòng, rèn luyện nhẫn lực, sau đó tại nơi có cực nhiều đá vụn trở ngại luyện tập công kích, rèn luyện lực phản ứng và lực bạo phát, chạy đến nơi chim chóc tụ tập bên bờ hồ để luyện tập bò lê tới trước, luyện tập kỹ thuật hít thở và bước nhẹ. Trời vừa sáng, Lâu Ánh Thần đã bắt đầu tiến hành phương pháp luyện tập chế định bản thân đã tự đặt ra cho mình không chút ngơi nghỉ.
Lang Vương đứng từ xa nhìn đăm đăm, thần sắc dị thường.
Lâu Ánh Thần là cố ý.
Y muốn để Lang Vương biết, bản thân không phải nó muốn bao dưỡng là có thể giữ lại được. Hơn nữa, y không phải là loại người gì đó mà hễ ai đó đối tốt cung dưỡng thì liền quên đi bản tính của mình.
Cho nên khi Lang Vương không thể nhịn nổi nữa mà bổ nhào lên, y sớm đã có chuẩn bị lăn người tránh sang một bên, thuận lợi bảo trì một chút khoảng cách với đối phương. Chỉ là Lang Vương không chỉ vì vậy mà bỏ cuộc, một vuốt quét qua, nhanh chóng đến mức y không kịp tránh, không có biện pháp phản kháng đành luồn xuống mặt đất, móng vuốt đó thuận thế nặng nề dẫm lên trên ngực. Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, nhìn thấy màu vàng trong con mắt đó đang dần sậm màu hơn.
Mà lốc xoáy màu vàng đó, đủ để hút linh hồn vào nguy hiểm tàn khốc.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Lạnh lùng mở khóe miệng, Lâu Ánh Thần hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta phải thế nào?” Lang Vương không đáp, chỉ là trừng mắt nhìn con lang bị vuốt của nó áp chặt.
“Ngươi nên biết rõ, chuyện mà ngươi muốn, không có khả năng xảy ra.”
Lâu Ánh Thần không xem ra gì giãy dụa một chút, cái vuốt trên ngực bị trượt qua một bên, nhưng không có lấy ra.
Hôm qua còn là hai con lang hòa hảo, hiện tại lập tức lật mặt rồi.
Cả hai trừng mắt nhìn đối phương, nhãn thần sắc bén tựa hồ có thể xuyên qua chọc thủng một lỗ động.
Lâu Ánh Thần là một kẻ cứng đầu cứng cổ từ tận trong xương tủy, cho nên y không thể nhận thua trước, ngược lại Lang Vương thì thật không thể nhìn vậy tiếp nữa, thả lỏng vuốt chân, sau khi Lâu Ánh Thần chống đỡ đứng lên thì nó bắt đầu chu đáo giúp y thanh lý phần cổ. Lâu Ánh Thần mất một lúc mới tỉnh ra phát giác, thì ra vết thương trên cổ lại rách ra rồi.
“Ngươi thật là…..”
Lang Vương không có cách nào than thở, ngữ khí lại mềm dịu đi không ít. Thấy Lâu Ánh Thần không nói gì, cũng không để ý, tiếp tục liếm láp mớ lông đã hơi nhiễm đỏ.
Trong lúc đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, Lâu Ánh Thần nghĩ đến một chuyện, nếu như bọn họ là con người, vậy thì động tác hiện tại có phải hay không rất là…… quá mức? Nhưng mà thật kỳ quái, bản thân trước giờ không có cảm thấy chán ghét đụng chạm của Lang Vương.
Lẽ nào sau khi biến thành lang….. ngay cả thói quen cũng thay đổi?
Bỏ đi, quản nó làm chi…….
Gió động, cây lắc, một đám chim bay lên.
“Ai ở chỗ đó!”
Lang Vương đột nhiên gầm lên một tiếng, khiến Lâu Ánh Thần đang trong lúc mơ hồ bị dọa một phát, lười biếng cố mở hai cái mí mắt đã gần như dán dính vào nhau, rồi nhìn sang, đó là ba con lang không quen biết.
Có lang xa lạ ở cạnh, Lâu Ánh Thần tự nhiên không có khả năng tản mạn như vừa nãy, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lắc lắc một thân dính đầy cỏ, nghĩ cũng không nghĩ liền đi về một lùm cây phía sau. Rõ ràng có thể dễ dàng nhận ra khách đến lần này không phải tìm kiếm khiêu khích, chuyện tránh ngờ vực không cần người khác nhắc ra thì tốt hơn.
Chỉ mới đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên nhảy ra một chướng ngại, đó là khuôn mặt bất mãn ẩn nhẫn của Lang Vương.
“Ngươi, ở lại.”
“……”
Không có nhàm chán đi hỏi thêm cái gì hết, Lâu Ánh Thần so với bất cứ con lang nào khác đều rõ hơn sự tùy tính và độc đoán của Lang Vương trong một số chuyện, không nói một lời quay đầu, y và đối phương bảo trì khoảng cách hơn năm mét, nằm xuống không động đậy.
Lang Vương thầm thừa nhận hành động của y, không có đi đến trước mặt của mấy con lang kia, ngược lại đến ngồi xuống bên cạnh y, sau đó dùng giọng điệu uy nghiêm mà trước giờ Lâu Ánh Thần chưa từng nghe qua hỏi: “Các ngươi đến, có chuyện gì?”
Ba con lang kia tựa hồ đối với thân phận của Lâu Ánh Thần rất hiếu kỳ, chỉ là vì cố kỵ sự bao che rõ ràng của Lang Vương mà không dám hỏi gì. Một con lang trong số đó trên cổ có một vòng nguyệt màu trắng đi lên trước một bước, bên trong con ngươi màu hồ sâu (xanh thẫm) phát ra tia nhìn khôn ngoan: “Vương, chuyện lần này khá là đặc biệt, ……. có phải là……” Nó nhìn Lâu Ánh Thần một cái, không nói tiếp nữa. Chẳng qua ý đồ quá rõ. Lâu Ánh Thần nhìn nó một cái, nhưng lại coi như không có gì mà hất mỏ, bày ra một bộ dạng ta không thèm quan tâm. Nhưng thật ra trong lòng y thì có hơi ngoài ý muốn một chút, thanh âm của con lang này tràn đầy cảm giác tang thương, thì ra là một con lang già
Nhất thời chuyển mắt, y thế nhưng không có phát giác.
“Không cần thiết.” Thanh âm lãnh đạm của Lang Vương truyền tới từ đỉnh đầu, “Ở đây không có ai cần phải tránh đi.”
Không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt của ba con lang kia lại lần nữa kinh ngạc.
Thật ra Lâu Ánh Thần cũng rất quái dị, một chiêu này của Lang Vương, rốt cuộc là chiêu hàng? Hay là có mưu mô khác?
Khi y đang suy nghĩ lung tung, con lang già đã mở miệng.
“Hôm qua…… Lộc Vương (vua nai) quy thiên rồi”
“Cái gì?!”
Lang Vương đột nhiên đứng lên, nhíu chặt mày thể hiện rõ tình trạng rất nghiêm trọng. Rất lâu sau, nó quay nhìn Lâu Ánh Thần, động tác này tự nhiên dẫn đến một đám ánh mắt tầng tầng bắn tới của ba con lang tại đương trường.
“Ngươi, ở chỗ này đợi ta, ta phải đi một lát……” Lang Vương vốn muốn nói để Lâu Ánh Thần cùng đi, nhưng nhìn thấy gương mặt đó có mấy phần không kiên nhẫn, lời nói lên tới miệng đành thay đổi. Thật ra Lâu Ánh Thần không có lộ rõ ra biểu tình gì, chỉ là Lang Vương có thể cảm nhận được, dưới gương mặt bình thản đó đang ẩn giấu tình tự.
Lâu Ánh Thần nhàm chán liếc nó một cái, tại sao gia hỏa này lại thật sự đem mình thành tài sản tư hữu vậy? Có một chút không vui, cho nên cũng không thèm để ý, chỉ là gục đầu xuống, quay sang một bên. Lang Vương thấy thế bất giác bật cười, cũng rất tự nhiên cúi đầu xuống, cắn một cái lên đỉnh tai nhọn của y, hơi thở ấm áp từ mũi phả ra lướt qua lông tơ mẫn cảm trên lỗ tai, Lâu Ánh Thần nhất thời toàn thân một trận run rẩy, xém chút nhảy dựng lên.
Trước đó đã bất cẩn KISS qua không nói, mấy động tác thường xuyên như liếm láp lông cũng bỏ qua, còn động tác hôm nay, sẽ không phải để tăng tiến tình cảm huynh đệ đi………
Tựa hồ như rất thỏa mãn phản ứng của Lâu Ánh Thần, Lang Vương mang theo một chút vui sướng dùng mũi đụng đụng vào khuôn mặt của y, nói: “Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
“………”
…….
…….
Lâu Ánh Thần cảm thấy, bản thân bị Lang Vương coi là trẻ nhỏ rồi…..
Buồn bực không thèm để ý đến ánh mắt dị thường của mấy con lang khác tại hiện trường, y rất là không vui đứng dậy xông vào rừng.
Cường giả là Vương, vĩnh viễn đều là chân lý.
Hệ thống trong khu rừng này, chỉ công nhận kẻ mạnh.
Khi Lang Vương xuất hiện trước Lộc Vương đã qua đời, động vật đang vây xung quanh đó đều rầm rập nhường đường, nhưng không có tản lánh đi, ở đây có quy tắc ở đây, không phải sinh vật thiên địch gặp mặt thì không cần giết chóc.
Cho nên từ một phương diện nào đó mà nói, quy tắc sinh tồn trong rừng rậm so với quy tắc sinh tồn của nhân loại còn thuần túy hơn nhiều.
Tỉ mỉ đánh giá màu lông đỏ cam đã hơi mất đi độ bóng, Lang Vương theo nghi thức đến trước mặt Lộc Vương hôn lên trán, sau đó lui về sau một bước, cong đầu xuống. Lấy chóp miệng đụng đất, đó là phong tục cáo biệt của các dã thú làm Vương.
Xung quanh ngắt ngứ truyền tới tiếng kêu rống của động vật, sau đó là cùng ngưỡng đầu lên trời để tống tiễn.
Tiếng gầm rống liên tục vang đến tận chân trời.
Lâu Ánh Thần ngẩng đầu lên, từ nơi xa truyền tới một trận âm thanh hỗn tạp của rất nhiều loại động vật kêu gào khiến y có hơi kinh dị một chút, nhãn thần đột nhiên trở nên thâm trầm hơn, nhưng là lạnh lùng nhìn về phía ba con lang mới tới từ phía sau, khẩu khí bất thiện hỏi: “Các ngươi theo ta làm gì!”
Một câu này, khiến khí thế vốn có của y tăng hơn một nửa, lãnh đạm lại còn tràn đầy sát khí ẩn giấu.
Ba con lang đó trao đổi ánh mắt với nhau một lần, mở miệng nói là con lang có màu nâu.
“Tiểu quỷ, ngươi là ai, tại sao chúng ta chưa từng gặp qua ngươi.”
Bọn chúng rất bất ngờ, vì ở trong lãnh địa này trước giờ chưa từng gặp qua đồng loại nào có màu lông pha tạp thành dạng này, hơn nữa…… còn có một cặp mắt màu tím thẫm.
Lâu Ánh Thần lãnh đạm lắc đuôi một chút: “Có liên quan gì tới các ngươi.” Y ghét nhất là bị người lạ tra hỏi, đặc biệt là với ý đồ không rõ như vầy. Hơn nữa, y đột nhiên cảm thấy bản thân đang rơi vào tình huống tầm phào lặp đi lặp lại của mấy bộ phim truyền hình chán ngắt.
Một ngày vô vị.
Ngáp một cái thật lớn, Lâu Ánh Thần đột nhiên cảm thấy bản thân đang lãng phí sinh mạng.
Chỉ là vừa mới nghĩ muốn rời đi, sau đầu lại truyền tới tiếng ma sát của lông trong không khí, tâm thần liền giật bắn, lăn một vòng dưới đất để tránh đi công kích, sau đó cũng bất luận đối phương rốt cuộc là thân phận gì, thả người bổ nhào sang.
Tốc độ nhanh như tia chớp khiến con lang vừa rồi chớp thời cơ ra tay trước hoảng loạn ngay tại chỗ, chỉ nhờ vào xu thế thần kinh phản xạ mà hoang mang nằm bẹp người xuống, nhưng Lâu Ánh Thàn đã tiến lại gần trong gang tấc.
Buồn bực phải chịu đựng từ chỗ Lang Vương cuối cùng bị hành vi của đối phương dẫn bạo, Lâu Ánh Thần bắt đầu khai động sát khí, bất đồng với khi có sự áp chế của Lang Vương, đôi mắt của y biến thành thuần tử sắc. (Màu tím trong)
Chọc tới ta, dù là thiên vương lão tử ta cũng vẫn bắt hắn trả giá cho điều đó!
Lang Vương đứng từ xa nhìn đăm đăm, thần sắc dị thường.
Lâu Ánh Thần là cố ý.
Y muốn để Lang Vương biết, bản thân không phải nó muốn bao dưỡng là có thể giữ lại được. Hơn nữa, y không phải là loại người gì đó mà hễ ai đó đối tốt cung dưỡng thì liền quên đi bản tính của mình.
Cho nên khi Lang Vương không thể nhịn nổi nữa mà bổ nhào lên, y sớm đã có chuẩn bị lăn người tránh sang một bên, thuận lợi bảo trì một chút khoảng cách với đối phương. Chỉ là Lang Vương không chỉ vì vậy mà bỏ cuộc, một vuốt quét qua, nhanh chóng đến mức y không kịp tránh, không có biện pháp phản kháng đành luồn xuống mặt đất, móng vuốt đó thuận thế nặng nề dẫm lên trên ngực. Lâu Ánh Thần ngẩng đầu, nhìn thấy màu vàng trong con mắt đó đang dần sậm màu hơn.
Mà lốc xoáy màu vàng đó, đủ để hút linh hồn vào nguy hiểm tàn khốc.
“Ngươi rốt cuộc muốn thế nào!”
Lạnh lùng mở khóe miệng, Lâu Ánh Thần hỏi ngược lại: “Ngươi muốn ta phải thế nào?” Lang Vương không đáp, chỉ là trừng mắt nhìn con lang bị vuốt của nó áp chặt.
“Ngươi nên biết rõ, chuyện mà ngươi muốn, không có khả năng xảy ra.”
Lâu Ánh Thần không xem ra gì giãy dụa một chút, cái vuốt trên ngực bị trượt qua một bên, nhưng không có lấy ra.
Hôm qua còn là hai con lang hòa hảo, hiện tại lập tức lật mặt rồi.
Cả hai trừng mắt nhìn đối phương, nhãn thần sắc bén tựa hồ có thể xuyên qua chọc thủng một lỗ động.
Lâu Ánh Thần là một kẻ cứng đầu cứng cổ từ tận trong xương tủy, cho nên y không thể nhận thua trước, ngược lại Lang Vương thì thật không thể nhìn vậy tiếp nữa, thả lỏng vuốt chân, sau khi Lâu Ánh Thần chống đỡ đứng lên thì nó bắt đầu chu đáo giúp y thanh lý phần cổ. Lâu Ánh Thần mất một lúc mới tỉnh ra phát giác, thì ra vết thương trên cổ lại rách ra rồi.
“Ngươi thật là…..”
Lang Vương không có cách nào than thở, ngữ khí lại mềm dịu đi không ít. Thấy Lâu Ánh Thần không nói gì, cũng không để ý, tiếp tục liếm láp mớ lông đã hơi nhiễm đỏ.
Trong lúc đột nhiên cảm thấy có chút quái dị, Lâu Ánh Thần nghĩ đến một chuyện, nếu như bọn họ là con người, vậy thì động tác hiện tại có phải hay không rất là…… quá mức? Nhưng mà thật kỳ quái, bản thân trước giờ không có cảm thấy chán ghét đụng chạm của Lang Vương.
Lẽ nào sau khi biến thành lang….. ngay cả thói quen cũng thay đổi?
Bỏ đi, quản nó làm chi…….
Gió động, cây lắc, một đám chim bay lên.
“Ai ở chỗ đó!”
Lang Vương đột nhiên gầm lên một tiếng, khiến Lâu Ánh Thần đang trong lúc mơ hồ bị dọa một phát, lười biếng cố mở hai cái mí mắt đã gần như dán dính vào nhau, rồi nhìn sang, đó là ba con lang không quen biết.
Có lang xa lạ ở cạnh, Lâu Ánh Thần tự nhiên không có khả năng tản mạn như vừa nãy, chậm rãi ngồi thẳng dậy, lắc lắc một thân dính đầy cỏ, nghĩ cũng không nghĩ liền đi về một lùm cây phía sau. Rõ ràng có thể dễ dàng nhận ra khách đến lần này không phải tìm kiếm khiêu khích, chuyện tránh ngờ vực không cần người khác nhắc ra thì tốt hơn.
Chỉ mới đi được mấy bước, trước mặt đột nhiên nhảy ra một chướng ngại, đó là khuôn mặt bất mãn ẩn nhẫn của Lang Vương.
“Ngươi, ở lại.”
“……”
Không có nhàm chán đi hỏi thêm cái gì hết, Lâu Ánh Thần so với bất cứ con lang nào khác đều rõ hơn sự tùy tính và độc đoán của Lang Vương trong một số chuyện, không nói một lời quay đầu, y và đối phương bảo trì khoảng cách hơn năm mét, nằm xuống không động đậy.
Lang Vương thầm thừa nhận hành động của y, không có đi đến trước mặt của mấy con lang kia, ngược lại đến ngồi xuống bên cạnh y, sau đó dùng giọng điệu uy nghiêm mà trước giờ Lâu Ánh Thần chưa từng nghe qua hỏi: “Các ngươi đến, có chuyện gì?”
Ba con lang kia tựa hồ đối với thân phận của Lâu Ánh Thần rất hiếu kỳ, chỉ là vì cố kỵ sự bao che rõ ràng của Lang Vương mà không dám hỏi gì. Một con lang trong số đó trên cổ có một vòng nguyệt màu trắng đi lên trước một bước, bên trong con ngươi màu hồ sâu (xanh thẫm) phát ra tia nhìn khôn ngoan: “Vương, chuyện lần này khá là đặc biệt, ……. có phải là……” Nó nhìn Lâu Ánh Thần một cái, không nói tiếp nữa. Chẳng qua ý đồ quá rõ. Lâu Ánh Thần nhìn nó một cái, nhưng lại coi như không có gì mà hất mỏ, bày ra một bộ dạng ta không thèm quan tâm. Nhưng thật ra trong lòng y thì có hơi ngoài ý muốn một chút, thanh âm của con lang này tràn đầy cảm giác tang thương, thì ra là một con lang già
Nhất thời chuyển mắt, y thế nhưng không có phát giác.
“Không cần thiết.” Thanh âm lãnh đạm của Lang Vương truyền tới từ đỉnh đầu, “Ở đây không có ai cần phải tránh đi.”
Không ngoài ý muốn nhìn thấy ánh mắt của ba con lang kia lại lần nữa kinh ngạc.
Thật ra Lâu Ánh Thần cũng rất quái dị, một chiêu này của Lang Vương, rốt cuộc là chiêu hàng? Hay là có mưu mô khác?
Khi y đang suy nghĩ lung tung, con lang già đã mở miệng.
“Hôm qua…… Lộc Vương (vua nai) quy thiên rồi”
“Cái gì?!”
Lang Vương đột nhiên đứng lên, nhíu chặt mày thể hiện rõ tình trạng rất nghiêm trọng. Rất lâu sau, nó quay nhìn Lâu Ánh Thần, động tác này tự nhiên dẫn đến một đám ánh mắt tầng tầng bắn tới của ba con lang tại đương trường.
“Ngươi, ở chỗ này đợi ta, ta phải đi một lát……” Lang Vương vốn muốn nói để Lâu Ánh Thần cùng đi, nhưng nhìn thấy gương mặt đó có mấy phần không kiên nhẫn, lời nói lên tới miệng đành thay đổi. Thật ra Lâu Ánh Thần không có lộ rõ ra biểu tình gì, chỉ là Lang Vương có thể cảm nhận được, dưới gương mặt bình thản đó đang ẩn giấu tình tự.
Lâu Ánh Thần nhàm chán liếc nó một cái, tại sao gia hỏa này lại thật sự đem mình thành tài sản tư hữu vậy? Có một chút không vui, cho nên cũng không thèm để ý, chỉ là gục đầu xuống, quay sang một bên. Lang Vương thấy thế bất giác bật cười, cũng rất tự nhiên cúi đầu xuống, cắn một cái lên đỉnh tai nhọn của y, hơi thở ấm áp từ mũi phả ra lướt qua lông tơ mẫn cảm trên lỗ tai, Lâu Ánh Thần nhất thời toàn thân một trận run rẩy, xém chút nhảy dựng lên.
Trước đó đã bất cẩn KISS qua không nói, mấy động tác thường xuyên như liếm láp lông cũng bỏ qua, còn động tác hôm nay, sẽ không phải để tăng tiến tình cảm huynh đệ đi………
Tựa hồ như rất thỏa mãn phản ứng của Lâu Ánh Thần, Lang Vương mang theo một chút vui sướng dùng mũi đụng đụng vào khuôn mặt của y, nói: “Ta rất nhanh sẽ trở lại.”
“………”
…….
…….
Lâu Ánh Thần cảm thấy, bản thân bị Lang Vương coi là trẻ nhỏ rồi…..
Buồn bực không thèm để ý đến ánh mắt dị thường của mấy con lang khác tại hiện trường, y rất là không vui đứng dậy xông vào rừng.
Cường giả là Vương, vĩnh viễn đều là chân lý.
Hệ thống trong khu rừng này, chỉ công nhận kẻ mạnh.
Khi Lang Vương xuất hiện trước Lộc Vương đã qua đời, động vật đang vây xung quanh đó đều rầm rập nhường đường, nhưng không có tản lánh đi, ở đây có quy tắc ở đây, không phải sinh vật thiên địch gặp mặt thì không cần giết chóc.
Cho nên từ một phương diện nào đó mà nói, quy tắc sinh tồn trong rừng rậm so với quy tắc sinh tồn của nhân loại còn thuần túy hơn nhiều.
Tỉ mỉ đánh giá màu lông đỏ cam đã hơi mất đi độ bóng, Lang Vương theo nghi thức đến trước mặt Lộc Vương hôn lên trán, sau đó lui về sau một bước, cong đầu xuống. Lấy chóp miệng đụng đất, đó là phong tục cáo biệt của các dã thú làm Vương.
Xung quanh ngắt ngứ truyền tới tiếng kêu rống của động vật, sau đó là cùng ngưỡng đầu lên trời để tống tiễn.
Tiếng gầm rống liên tục vang đến tận chân trời.
Lâu Ánh Thần ngẩng đầu lên, từ nơi xa truyền tới một trận âm thanh hỗn tạp của rất nhiều loại động vật kêu gào khiến y có hơi kinh dị một chút, nhãn thần đột nhiên trở nên thâm trầm hơn, nhưng là lạnh lùng nhìn về phía ba con lang mới tới từ phía sau, khẩu khí bất thiện hỏi: “Các ngươi theo ta làm gì!”
Một câu này, khiến khí thế vốn có của y tăng hơn một nửa, lãnh đạm lại còn tràn đầy sát khí ẩn giấu.
Ba con lang đó trao đổi ánh mắt với nhau một lần, mở miệng nói là con lang có màu nâu.
“Tiểu quỷ, ngươi là ai, tại sao chúng ta chưa từng gặp qua ngươi.”
Bọn chúng rất bất ngờ, vì ở trong lãnh địa này trước giờ chưa từng gặp qua đồng loại nào có màu lông pha tạp thành dạng này, hơn nữa…… còn có một cặp mắt màu tím thẫm.
Lâu Ánh Thần lãnh đạm lắc đuôi một chút: “Có liên quan gì tới các ngươi.” Y ghét nhất là bị người lạ tra hỏi, đặc biệt là với ý đồ không rõ như vầy. Hơn nữa, y đột nhiên cảm thấy bản thân đang rơi vào tình huống tầm phào lặp đi lặp lại của mấy bộ phim truyền hình chán ngắt.
Một ngày vô vị.
Ngáp một cái thật lớn, Lâu Ánh Thần đột nhiên cảm thấy bản thân đang lãng phí sinh mạng.
Chỉ là vừa mới nghĩ muốn rời đi, sau đầu lại truyền tới tiếng ma sát của lông trong không khí, tâm thần liền giật bắn, lăn một vòng dưới đất để tránh đi công kích, sau đó cũng bất luận đối phương rốt cuộc là thân phận gì, thả người bổ nhào sang.
Tốc độ nhanh như tia chớp khiến con lang vừa rồi chớp thời cơ ra tay trước hoảng loạn ngay tại chỗ, chỉ nhờ vào xu thế thần kinh phản xạ mà hoang mang nằm bẹp người xuống, nhưng Lâu Ánh Thàn đã tiến lại gần trong gang tấc.
Buồn bực phải chịu đựng từ chỗ Lang Vương cuối cùng bị hành vi của đối phương dẫn bạo, Lâu Ánh Thần bắt đầu khai động sát khí, bất đồng với khi có sự áp chế của Lang Vương, đôi mắt của y biến thành thuần tử sắc. (Màu tím trong)
Chọc tới ta, dù là thiên vương lão tử ta cũng vẫn bắt hắn trả giá cho điều đó!
Tác giả :
Đông Phương Kì