Lăng Uyên Cầu Mặc
Chương 39: Đột kích
Chờ âm thanh đánh nhau dần dần chậm lại, Túc Lăng Uyên mới đứng dậy, giúp Tiêu Mặc Hàm đắp tốt chăn mỏng, rồi ra ngoài. Phân phó thị vệ ngoài cửa xong, liền đi đến nơi phát ra thanh âm.
Sau khi đi vào tiền viện: "Vương gia....."
Ở trên mặt đất có bốn năm thi thể đang nằm ngang dọc, ngoài ra còn có hai người đang bị chế phục quỳ trên mặt đất, Ảnh Nhất hướng Túc Lăng Uyên bẩm báo: "Có hơn mười người xông vào trong sân bị chúng ta bắt gặp, năm tên đã chết, bắt được hai tên, số còn lại đã chạy thoát....."
"Có phái người đuổi theo?"
"Ảnh Thất đã mang theo vài người thị vệ đuổi theo."
"Tốt." Túc Lăng Uyên đi đến bên cạnh hai người đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng: "Các ngươi là do ai phái đến? Có mục đích gì?"
Hai người cúi đầu không nói một câu, thị vệ ở bên cạnh không nhịn được, tiến lên tát hai người vài cái, một bên tát một bên nói: "Vương gia đang hỏi chuyện......Nói mau....."
Túc Lăng Uyên mắt lạnh nhìn hai người trên mặt đất, nhiều ngày nay.....Túc Lăng Tiềm thường xuyên làm ra rất nhiều động thái, không biết bên Cung Cửu có phải là đã bị lộ ra một chút tiếng gió rồi hay không.....
Đang lúc Túc Lăng Uyên trầm tư, thì trong phòng ngủ đột nhiên phát ra âm thanh đánh nhau.
Không tốt! Là kế điệu hổ ly sơn......Hàm Nhi!
Túc Lăng Uyên thầm mắng chính mình quá sơ suất, bất chấp tất cả, phi thân hướng về phía phòng ngủ.
Tiêu Mặc Hàm mơ mơ màng màng bị âm thanh loáng thoáng ở bên ngoài đánh thức, mở mắt, tay theo thói quen sờ soạng sang bên cạnh.
Lăng Uyên.....Không ở?
Người bên cạnh không ở, Tiêu Mặc Hàm lập tức tỉnh táo lại, nhẹ giọng gọi vài tiếng: "Lăng Uyên....." Không ai đáp lời. Nghĩ nghĩ, liền chậm rãi ngồi dậy, chống eo đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa.
Vừa định đẩy cửa đi ra ngoài, thì nghe thấy người bên ngoài hét lớn một tiếng: "Kẻ nào?" Tiếp theo là hai tiếng động chói tai va vào nhau.
Ý thức được có người muốn xông vào trong phòng, đã bị ảnh vệ cùng thị vệ tạm thời ngăn cản.....
Tiêu Mặc Hàm không ra khỏi phòng nữa, mà trở lại mép giường, buông mành, đỡ tường, trốn ở phía sau bình phong.
Ngoài phòng có hơn mười người mặc đồ đen muốn vọt vào trong, cũng may Túc Lăng Uyên vẫn luôn an bài gần mười thị vệ gác sân, còn có ảnh vệ âm thầm bảo hộ, đem hắc y nhân chặn lại bên ngoài. Nhưng hiển nhiên nhóm người này đã được huấn luyện bài bản, thực lực không thể kinh thường, tuy đại đa số đều bị chặn ngoài cửa, nhưng mà cũng có kẻ nắm chắc cơ hội, nhân sơ hở phá cửa mà vào.
Sau khi vào được phòng trong, thì quét mắt nhìn một vòng, đem tầm nhìn dừng lại ở mép giường, phóng nhẹ bước chân chậm rãi đi đến, trường kiếm đảo qua, mành giường bị chém đứt thành hai, rồi lại cho phía dưới thêm một đao, mới phát hiện trên giường không một bóng người.
Phát hiện có chỗ không đúng, hắn xoay người, tầm mắt dừng lại ở bức bình phong.
Tiêu Mặc Hàm trốn ở phía sau bình phong, lưng kề sát vách tường, đôi tay bảo vệ bụng, cố gắng để chính mình không phát ra âm thanh, cảm giác có người đang chậm rãi đến gần, tim đập muốn lên tới cuống họng....
Đang lúc người nọ hướng kiếm về phía bình phong, tình thế rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, thì Túc Lăng Uyên mang theo người từ bên ngoài phi thân vào: "Hàm nhi!"
Không thấy rõ tình hình trên giường, chỉ nhìn thấy mành giường bị cắt làm hai nửa, trái tim của Túc Lăng Uyên ngay lập tức giống như bị đình trệ, bất chấp trường kiếm đang thay đổi phương hướng, đánh tới mép giường. Cũng may ảnh vệ ở phía sau chắn lại giúp hắn rồi cùng người nọ triền đấu.
Trên giường không người, Túc Lăng Uyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chẳng lẽ......Bị bắt đi rồi? Không chờ Túc Lăng Uyên buông tâm, thì một ý niệm khác đã lóe lên.
Người kia đã bị hai ảnh vệ chế ngự, Túc Lăng Uyên vừa định lao ra ngoài phòng, thì nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên: "Lăng Uyên....."
Túc Lăng Uyên nghe thấy thì quay đầu nhìn lại phương hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy Tiêu Mặc Hàm sắc mặt trắng bệch đi ra từ sau bức bình phong, thân mình tựa như lung lay sắp đổ, vươn tay hướng về phía hắn,
"Hàm Nhi!" Túc Lăng Uyên nhánh chóng tiến đến ôm người vào lòng, thuận thế đem người ôm ngang bế lên trên giường, chính mình ngồi ở phía sau Tiêu Mặc Hàm, làm đối phương dựa vào lòng ngực mình. Hướng ra phía ngoài hô to: "Mau dẫn Lộc Ngôn đến đây!"
An Sinh vừa nhận được tin tức đuổi đến, còn chưa kịp chạy vào trong phòng thì lại phải ra ngoài gọi người.
"Hàm Nhi, chỗ nào khó chịu?" Hốc mắt Túc Lăng Uyên phiếm hồng, vỗ về khuôn mặt Tiêu Mặc Hàm, đau lòng hỏi.
Tiêu Mặc Hàm nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: "Đừng lo lắng..... Có ngươi ở đây là tốt rồi......" Vì để cho Túc Lăng Uyên yên tâm, y chịu đựng bụng dưới đang ẩn ẩn đau, ngẩng đầu nhìn Túc Lăng Uyên, trên khuôn mặt tái nhợt xả ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hôn lên đôi môi y, hàm chứa nỗi lo lắng, yêu thương, cùng sự quan tâm, ảnh vệ nhìn thấy thức thời đem tên hắc y nhân giải ra bên ngoài, thuận tiện còn mang theo Ánh Đường đang đứng ngốc ở bên cạnh.
Lộc Ngôn bị An Sinh mang đến, vội vàng bắt mạch cho Tiêu Mặc Hàm.
"Thế nào?" Túc Lăng Uyên nôn nóng.
Bắt mạch xong, Lộc Ngôn nhẹ nhàng thở phào: "Vương gia yên tâm......Phu nhân cùng hài tử không có việc gì.....Chỉ là bị kinh hách, có chút động thai khí, không thể ngưng thuốc dưỡng thai, lại nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày là được."
"Vậy mau đi sắc thuốc đi." Túc Lăng Uyên vội vàng phân phó.
Lộc Ngôn cáo lui, mang theo Ánh Đường chuẩn bị làm thuốc. Nghe thấy cả lớn lẫn nhỏ điều không có chuyện gì, lúc này Túc Lăng Uyên mới yên lòng.
Biết Tiêu Mặc Hàm lúc này sẽ không chịu để hắn rời đi một mình, Túc Lăng Uyên liền không ra cửa, một bên trấn an hài tử, một bên gọi: "Ảnh Nhất."
"Vương gia." Ảnh Nhất đang chờ ở ngoài cửa bước vào.
Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Mặc Hàm, cắn răng nói: "Không cần lưu bất kỳ tên nào còn sống.....Không cần tra xét." Tiêu Mặc Hàm biết đây là Túc Lăng Uyên sợ mình mềm lòng, mà đám người này cũng thật là quá đáng, thiếu chút nữa đã hại mình cùng hài nhi, đối với địch nhân là không thể nương tay. Tiêu Mặc Hàm nắm lại tay hắn, biểu hiện sự ủng hộ.
"Thế nhưng......Vẫn còn chưa lấy lời khai." Không biết là ai phái người đến đây, Ảnh Nhất có chút do dự.
"Ngươi đi xem những cổ thi thể kia, sau cổ có ký hiệu hay không."
Ảnh Nhất được lệnh ra ngoài tra xét, một lát sau lại trở về: "Hồi vương gia, đều có."
"Vậy bổn vương đã biết là ai rồi, ấn theo lời bổn vương nói lúc nãy mà làm đi." Túc Lăng Uyên hiểu được ý tứ mà Tiêu Mặc Hàm truyền đạt, thì kiên định nói.
"Vâng." Ảnh Nhất vừa mới xoay người, lại bị Túc Lăng Uyên gọi lại.
"Còn có, truyền tin cho Cung Cửu, bảo hắn đêm mai đến đây một chuyến."
"Vâng."
Ngày thứ hai, Tiêu Mặc Hàm nằm nghĩ ngơi một ngày ở trên giường đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là cái eo có chút đau nhức. Buổi tối, sau khi uống xong chén thuốc dưỡng thai, Túc Lăng Uyên đem người đỡ dậy, làm Tiêu Mặc Hàm nằm ở trước ngực mình, vòng tay qua eo nhẹ nhàng xoa ấn.
"Có phải thoải mái hơn một chút......" Ngữ khí ôn nhu sủng nịch.
Tiêu Mặc Hàm thoải mái nhắm lại hai mắt, dựa vào lòng ngực ấm áp: "Ừ.....Khá hơn rất nhiều....." Khóe miệng mỉm cười.
Cái bụng cao cao ở giữa bụng hai người, Túc Lăng Uyên thậm chí còn có thể cảm giác được tiểu gia hỏa đang duỗi chân tay hoạt động. Dừng lại động tác, tay dán lên cảm thụ, Túc Lăng Uyên nói: "Còn hơn ba tháng ngươi sẽ phải ra đời, trong khoảng thời gian này cần phải ngoan ngoãn một chút, không được làm cha ngươi khó chịu...... Bằng không đến lúc đó xem ta làm thế nào thu thập ngươi......"
Tiêu Mặc Hàm nghe vậy, cười khúc khích: "Vương gia thật hung......"
Túc Lăng Uyên đem người kéo vào ngực, khóe môi khẽ nhếch, điểm điễm mũi nhỏ: "Chỉ đối với Hàm Nhi không hung, những kẻ khác thử trêu vào ta xem....."
"Hài nhi không phải là người khác......"
"Được, được rồi.....Không phải, không phải....." Sau đó kề trán: "Nhưng mà trong lòng ta, ai cũng không quan trọng bằng ngươi, cho nên ngươi vạn nhất đều không thể xảy ra chuyện gì..... Cũng đừng bao giờ nghĩ hi sinh chính mình, lưu lại hài tử, không có ngươi, ta cũng không muốn sống tiếp....." Chuyện xảy ra hôm qua, Túc Lăng Uyên vẫn còn nghĩ đến mà sợ, vào lúc hắn cho rằng Tiêu Mặc Hàm đã xảy ra chuyện, trong nháy mắt, hắn thật không có ý nghĩ tiếp tục tồn tại, cho dù hài tử là kết tinh từ tình yêu của hai người, nhưng mà đã không còn người yêu, hài tử ở cạnh cũng chỉ làm tăng thêm đau tương, ai cũng không quan trọng bằng Hàm Nhi....
Hốc mắt Tiêu Mặc Hàm phiếm hồng, gắt gao ôm lấy cổ Túc Lăng Uyên. Hôm qua, y thật sự âm thầm hạ quyết tâm, nếu như bản thân y xảy ra chuyện gì, thì nhất định sẽ cầu Lộc Ngôn giữ lại hài tử, không cần bận tâm chính mình. Cũng may....Lớn nhỏ bình an, lời nói đến miệng còn chưa nói ra. Túc Lăng Uyên chính là như vậy, mỗi lần đều giống như nhìn thấu tâm tư của y, còn.....
May mắn cùng cảm động tràn ngập trong nội tâm của hai người..... Ai cũng không nói nữa, lại đều hiểu rõ tâm ý của đối phương.
"Vương gia, Cung Cửu đến." An Sinh ở ngoài cửa nhỏ giọng thông truyền đánh vỡ bầu không khí ấm áp.
"Cho hắn vào đi." Túc Lăng Uyên điều chỉnh lại cảm xúc đáp.
Cung Cửu vào phòng mắt nhìn thẳng, chắp tay nói: "Vương gia.....Thuộc hạ nghe nói đêm qua có người đột kích, Vương gia và phu nhân có sao không?"
Túc Lăng Uyên như cũ ôm Tiêu Mặc Hàm vào lòng, đối với Cung Cửu cũng không kiêng dè: "Hàm Nhi bị chút khổ, may mắn không gây thành đại họa, nhiều ngày nay vì sao không có tin tức? Có vấn đề gì sao?"
Tiếp theo Cung Cửu đem sự tình mấy ngày qua mình cùng Cố Bạch gặp mặt tỉ mỉ kể lại: "Thì ra......Vương Canh chính là Cố Bạch giả mạo, hơn nữa còn là sư gia bên người Lương Văn Tài....."
"Ồ?" Túc Lăng Uyên không nghĩ đến sự tình điều tra lại thuận lợi như vậy: "Sẽ không có gian trá gì chứ?"
"Theo suy đoán của thuộc hạ thì đúng là tình hình thực tế, bọn họ tựa hồ đối với tân Khã Hãn không tiếp tục cùng Đại hoàng tử hợp tác để ý vô cùng, lần này trông thấy lá thư ta giao ra, lại nghe nói Khã Hãn muốn cùng bọn họ tiếp tục hợp tác, thì vô cùng vui vẻ." Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, sợ là bọn họ rất nhanh sẽ rơi vào tình huống tiền mất tật mang...... Không thể quan tâm đến những chuyện khác.
"Vậy nhiều ngày qua Lương Văn Tài có cùng ngươi gặp mặt?"
"Vẫn chưa.....Hai ngày trước, Ảnh Thập đã chặn đứng thư từ Lương Văn Tài muốn truyền về kinh thành, xem ra Lương Văn Tài so với sư gia vẫn là có mấy phần thông minh, đã nhiều ngày qua không cùng thuộc hạ liên hệ.....Hẳn là muốn trước tiên hội báo việc này vào trong kinh thành, chờ đợi kinh thành cho đáp án chắc chắn....." Cung Cửu do dự nói tiếp: "Không biết chúng ta có nên tiếp tục chờ thêm vài ngày?" Xem xem Lương Văn Tài có thể chờ không kịp mà xuất hiện hay không.
"Không thể chờ nữa!" Chuyện này một khi kéo dài, thì sẽ rất dễ dàng bị Lương Văn Tài phát hiện ra vấn đề, nếu như để đám người Lương Văn Tài chạy, muốn tìm chứng cứ buôn bán lương thảo của bọn họ khó càng thêm khó. Hơn nữa, sẽ làm Túc Lăng Tiềm càng thêm điên cuồng, cho dù hắn vẫn chưa biết chuyện bọn họ âm thầm điều tra, nhưng mà hắn cũng đã tính toán đến việc không cho mình quay về kinh thành, vì an nguy của Hàm Nhi, việc này vẫn là nên tốc chiến tốc thắng: "Ngươi phải nghĩ cách chủ động yêu cầu cùng Lương Văn Tài gặp mặt..... Nhanh chóng lấy được sổ sách....."
"Vâng....."
Sau khi Cung Cửu lui ra ngoài, Tiêu Mặc Hàm ban nãy không nói một lời lo lắng hỏi: "Nếu chuyện bại lộ, để cho Lương Văn Tài chạy thoát, thì mọi việc sẽ không còn dễ làm nữa."
"Không sai...... Cho nên việc này phải tốc chiến tốc thắng." Khẽ vuốt lưng người trong lòng ngực: "Bên hoàng huynh, ta đây sẽ gửi qua một phong thư, mục đích của Túc Lăng Tiềm đã vô cùng rõ ràng, hắn muốn một lưới tóm gọn chúng ta, ta sẽ không để hắn được như ý nguyện!"
Sau khi đi vào tiền viện: "Vương gia....."
Ở trên mặt đất có bốn năm thi thể đang nằm ngang dọc, ngoài ra còn có hai người đang bị chế phục quỳ trên mặt đất, Ảnh Nhất hướng Túc Lăng Uyên bẩm báo: "Có hơn mười người xông vào trong sân bị chúng ta bắt gặp, năm tên đã chết, bắt được hai tên, số còn lại đã chạy thoát....."
"Có phái người đuổi theo?"
"Ảnh Thất đã mang theo vài người thị vệ đuổi theo."
"Tốt." Túc Lăng Uyên đi đến bên cạnh hai người đang quỳ trên mặt đất, giọng điệu lạnh lùng: "Các ngươi là do ai phái đến? Có mục đích gì?"
Hai người cúi đầu không nói một câu, thị vệ ở bên cạnh không nhịn được, tiến lên tát hai người vài cái, một bên tát một bên nói: "Vương gia đang hỏi chuyện......Nói mau....."
Túc Lăng Uyên mắt lạnh nhìn hai người trên mặt đất, nhiều ngày nay.....Túc Lăng Tiềm thường xuyên làm ra rất nhiều động thái, không biết bên Cung Cửu có phải là đã bị lộ ra một chút tiếng gió rồi hay không.....
Đang lúc Túc Lăng Uyên trầm tư, thì trong phòng ngủ đột nhiên phát ra âm thanh đánh nhau.
Không tốt! Là kế điệu hổ ly sơn......Hàm Nhi!
Túc Lăng Uyên thầm mắng chính mình quá sơ suất, bất chấp tất cả, phi thân hướng về phía phòng ngủ.
Tiêu Mặc Hàm mơ mơ màng màng bị âm thanh loáng thoáng ở bên ngoài đánh thức, mở mắt, tay theo thói quen sờ soạng sang bên cạnh.
Lăng Uyên.....Không ở?
Người bên cạnh không ở, Tiêu Mặc Hàm lập tức tỉnh táo lại, nhẹ giọng gọi vài tiếng: "Lăng Uyên....." Không ai đáp lời. Nghĩ nghĩ, liền chậm rãi ngồi dậy, chống eo đứng lên, chầm chậm đi về phía cửa.
Vừa định đẩy cửa đi ra ngoài, thì nghe thấy người bên ngoài hét lớn một tiếng: "Kẻ nào?" Tiếp theo là hai tiếng động chói tai va vào nhau.
Ý thức được có người muốn xông vào trong phòng, đã bị ảnh vệ cùng thị vệ tạm thời ngăn cản.....
Tiêu Mặc Hàm không ra khỏi phòng nữa, mà trở lại mép giường, buông mành, đỡ tường, trốn ở phía sau bình phong.
Ngoài phòng có hơn mười người mặc đồ đen muốn vọt vào trong, cũng may Túc Lăng Uyên vẫn luôn an bài gần mười thị vệ gác sân, còn có ảnh vệ âm thầm bảo hộ, đem hắc y nhân chặn lại bên ngoài. Nhưng hiển nhiên nhóm người này đã được huấn luyện bài bản, thực lực không thể kinh thường, tuy đại đa số đều bị chặn ngoài cửa, nhưng mà cũng có kẻ nắm chắc cơ hội, nhân sơ hở phá cửa mà vào.
Sau khi vào được phòng trong, thì quét mắt nhìn một vòng, đem tầm nhìn dừng lại ở mép giường, phóng nhẹ bước chân chậm rãi đi đến, trường kiếm đảo qua, mành giường bị chém đứt thành hai, rồi lại cho phía dưới thêm một đao, mới phát hiện trên giường không một bóng người.
Phát hiện có chỗ không đúng, hắn xoay người, tầm mắt dừng lại ở bức bình phong.
Tiêu Mặc Hàm trốn ở phía sau bình phong, lưng kề sát vách tường, đôi tay bảo vệ bụng, cố gắng để chính mình không phát ra âm thanh, cảm giác có người đang chậm rãi đến gần, tim đập muốn lên tới cuống họng....
Đang lúc người nọ hướng kiếm về phía bình phong, tình thế rơi vào trạng thái ngàn cân treo sợi tóc, thì Túc Lăng Uyên mang theo người từ bên ngoài phi thân vào: "Hàm nhi!"
Không thấy rõ tình hình trên giường, chỉ nhìn thấy mành giường bị cắt làm hai nửa, trái tim của Túc Lăng Uyên ngay lập tức giống như bị đình trệ, bất chấp trường kiếm đang thay đổi phương hướng, đánh tới mép giường. Cũng may ảnh vệ ở phía sau chắn lại giúp hắn rồi cùng người nọ triền đấu.
Trên giường không người, Túc Lăng Uyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, chẳng lẽ......Bị bắt đi rồi? Không chờ Túc Lăng Uyên buông tâm, thì một ý niệm khác đã lóe lên.
Người kia đã bị hai ảnh vệ chế ngự, Túc Lăng Uyên vừa định lao ra ngoài phòng, thì nghe thấy thanh âm quen thuộc vang lên: "Lăng Uyên....."
Túc Lăng Uyên nghe thấy thì quay đầu nhìn lại phương hướng phát ra thanh âm, chỉ thấy Tiêu Mặc Hàm sắc mặt trắng bệch đi ra từ sau bức bình phong, thân mình tựa như lung lay sắp đổ, vươn tay hướng về phía hắn,
"Hàm Nhi!" Túc Lăng Uyên nhánh chóng tiến đến ôm người vào lòng, thuận thế đem người ôm ngang bế lên trên giường, chính mình ngồi ở phía sau Tiêu Mặc Hàm, làm đối phương dựa vào lòng ngực mình. Hướng ra phía ngoài hô to: "Mau dẫn Lộc Ngôn đến đây!"
An Sinh vừa nhận được tin tức đuổi đến, còn chưa kịp chạy vào trong phòng thì lại phải ra ngoài gọi người.
"Hàm Nhi, chỗ nào khó chịu?" Hốc mắt Túc Lăng Uyên phiếm hồng, vỗ về khuôn mặt Tiêu Mặc Hàm, đau lòng hỏi.
Tiêu Mặc Hàm nắm lấy tay Túc Lăng Uyên: "Đừng lo lắng..... Có ngươi ở đây là tốt rồi......" Vì để cho Túc Lăng Uyên yên tâm, y chịu đựng bụng dưới đang ẩn ẩn đau, ngẩng đầu nhìn Túc Lăng Uyên, trên khuôn mặt tái nhợt xả ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hôn lên đôi môi y, hàm chứa nỗi lo lắng, yêu thương, cùng sự quan tâm, ảnh vệ nhìn thấy thức thời đem tên hắc y nhân giải ra bên ngoài, thuận tiện còn mang theo Ánh Đường đang đứng ngốc ở bên cạnh.
Lộc Ngôn bị An Sinh mang đến, vội vàng bắt mạch cho Tiêu Mặc Hàm.
"Thế nào?" Túc Lăng Uyên nôn nóng.
Bắt mạch xong, Lộc Ngôn nhẹ nhàng thở phào: "Vương gia yên tâm......Phu nhân cùng hài tử không có việc gì.....Chỉ là bị kinh hách, có chút động thai khí, không thể ngưng thuốc dưỡng thai, lại nằm trên giường tĩnh dưỡng vài ngày là được."
"Vậy mau đi sắc thuốc đi." Túc Lăng Uyên vội vàng phân phó.
Lộc Ngôn cáo lui, mang theo Ánh Đường chuẩn bị làm thuốc. Nghe thấy cả lớn lẫn nhỏ điều không có chuyện gì, lúc này Túc Lăng Uyên mới yên lòng.
Biết Tiêu Mặc Hàm lúc này sẽ không chịu để hắn rời đi một mình, Túc Lăng Uyên liền không ra cửa, một bên trấn an hài tử, một bên gọi: "Ảnh Nhất."
"Vương gia." Ảnh Nhất đang chờ ở ngoài cửa bước vào.
Túc Lăng Uyên nhẹ nhàng nắm tay Tiêu Mặc Hàm, cắn răng nói: "Không cần lưu bất kỳ tên nào còn sống.....Không cần tra xét." Tiêu Mặc Hàm biết đây là Túc Lăng Uyên sợ mình mềm lòng, mà đám người này cũng thật là quá đáng, thiếu chút nữa đã hại mình cùng hài nhi, đối với địch nhân là không thể nương tay. Tiêu Mặc Hàm nắm lại tay hắn, biểu hiện sự ủng hộ.
"Thế nhưng......Vẫn còn chưa lấy lời khai." Không biết là ai phái người đến đây, Ảnh Nhất có chút do dự.
"Ngươi đi xem những cổ thi thể kia, sau cổ có ký hiệu hay không."
Ảnh Nhất được lệnh ra ngoài tra xét, một lát sau lại trở về: "Hồi vương gia, đều có."
"Vậy bổn vương đã biết là ai rồi, ấn theo lời bổn vương nói lúc nãy mà làm đi." Túc Lăng Uyên hiểu được ý tứ mà Tiêu Mặc Hàm truyền đạt, thì kiên định nói.
"Vâng." Ảnh Nhất vừa mới xoay người, lại bị Túc Lăng Uyên gọi lại.
"Còn có, truyền tin cho Cung Cửu, bảo hắn đêm mai đến đây một chuyến."
"Vâng."
Ngày thứ hai, Tiêu Mặc Hàm nằm nghĩ ngơi một ngày ở trên giường đã tốt hơn rất nhiều, chỉ là cái eo có chút đau nhức. Buổi tối, sau khi uống xong chén thuốc dưỡng thai, Túc Lăng Uyên đem người đỡ dậy, làm Tiêu Mặc Hàm nằm ở trước ngực mình, vòng tay qua eo nhẹ nhàng xoa ấn.
"Có phải thoải mái hơn một chút......" Ngữ khí ôn nhu sủng nịch.
Tiêu Mặc Hàm thoải mái nhắm lại hai mắt, dựa vào lòng ngực ấm áp: "Ừ.....Khá hơn rất nhiều....." Khóe miệng mỉm cười.
Cái bụng cao cao ở giữa bụng hai người, Túc Lăng Uyên thậm chí còn có thể cảm giác được tiểu gia hỏa đang duỗi chân tay hoạt động. Dừng lại động tác, tay dán lên cảm thụ, Túc Lăng Uyên nói: "Còn hơn ba tháng ngươi sẽ phải ra đời, trong khoảng thời gian này cần phải ngoan ngoãn một chút, không được làm cha ngươi khó chịu...... Bằng không đến lúc đó xem ta làm thế nào thu thập ngươi......"
Tiêu Mặc Hàm nghe vậy, cười khúc khích: "Vương gia thật hung......"
Túc Lăng Uyên đem người kéo vào ngực, khóe môi khẽ nhếch, điểm điễm mũi nhỏ: "Chỉ đối với Hàm Nhi không hung, những kẻ khác thử trêu vào ta xem....."
"Hài nhi không phải là người khác......"
"Được, được rồi.....Không phải, không phải....." Sau đó kề trán: "Nhưng mà trong lòng ta, ai cũng không quan trọng bằng ngươi, cho nên ngươi vạn nhất đều không thể xảy ra chuyện gì..... Cũng đừng bao giờ nghĩ hi sinh chính mình, lưu lại hài tử, không có ngươi, ta cũng không muốn sống tiếp....." Chuyện xảy ra hôm qua, Túc Lăng Uyên vẫn còn nghĩ đến mà sợ, vào lúc hắn cho rằng Tiêu Mặc Hàm đã xảy ra chuyện, trong nháy mắt, hắn thật không có ý nghĩ tiếp tục tồn tại, cho dù hài tử là kết tinh từ tình yêu của hai người, nhưng mà đã không còn người yêu, hài tử ở cạnh cũng chỉ làm tăng thêm đau tương, ai cũng không quan trọng bằng Hàm Nhi....
Hốc mắt Tiêu Mặc Hàm phiếm hồng, gắt gao ôm lấy cổ Túc Lăng Uyên. Hôm qua, y thật sự âm thầm hạ quyết tâm, nếu như bản thân y xảy ra chuyện gì, thì nhất định sẽ cầu Lộc Ngôn giữ lại hài tử, không cần bận tâm chính mình. Cũng may....Lớn nhỏ bình an, lời nói đến miệng còn chưa nói ra. Túc Lăng Uyên chính là như vậy, mỗi lần đều giống như nhìn thấu tâm tư của y, còn.....
May mắn cùng cảm động tràn ngập trong nội tâm của hai người..... Ai cũng không nói nữa, lại đều hiểu rõ tâm ý của đối phương.
"Vương gia, Cung Cửu đến." An Sinh ở ngoài cửa nhỏ giọng thông truyền đánh vỡ bầu không khí ấm áp.
"Cho hắn vào đi." Túc Lăng Uyên điều chỉnh lại cảm xúc đáp.
Cung Cửu vào phòng mắt nhìn thẳng, chắp tay nói: "Vương gia.....Thuộc hạ nghe nói đêm qua có người đột kích, Vương gia và phu nhân có sao không?"
Túc Lăng Uyên như cũ ôm Tiêu Mặc Hàm vào lòng, đối với Cung Cửu cũng không kiêng dè: "Hàm Nhi bị chút khổ, may mắn không gây thành đại họa, nhiều ngày nay vì sao không có tin tức? Có vấn đề gì sao?"
Tiếp theo Cung Cửu đem sự tình mấy ngày qua mình cùng Cố Bạch gặp mặt tỉ mỉ kể lại: "Thì ra......Vương Canh chính là Cố Bạch giả mạo, hơn nữa còn là sư gia bên người Lương Văn Tài....."
"Ồ?" Túc Lăng Uyên không nghĩ đến sự tình điều tra lại thuận lợi như vậy: "Sẽ không có gian trá gì chứ?"
"Theo suy đoán của thuộc hạ thì đúng là tình hình thực tế, bọn họ tựa hồ đối với tân Khã Hãn không tiếp tục cùng Đại hoàng tử hợp tác để ý vô cùng, lần này trông thấy lá thư ta giao ra, lại nghe nói Khã Hãn muốn cùng bọn họ tiếp tục hợp tác, thì vô cùng vui vẻ." Người chết vì tiền, chim chết vì mồi, sợ là bọn họ rất nhanh sẽ rơi vào tình huống tiền mất tật mang...... Không thể quan tâm đến những chuyện khác.
"Vậy nhiều ngày qua Lương Văn Tài có cùng ngươi gặp mặt?"
"Vẫn chưa.....Hai ngày trước, Ảnh Thập đã chặn đứng thư từ Lương Văn Tài muốn truyền về kinh thành, xem ra Lương Văn Tài so với sư gia vẫn là có mấy phần thông minh, đã nhiều ngày qua không cùng thuộc hạ liên hệ.....Hẳn là muốn trước tiên hội báo việc này vào trong kinh thành, chờ đợi kinh thành cho đáp án chắc chắn....." Cung Cửu do dự nói tiếp: "Không biết chúng ta có nên tiếp tục chờ thêm vài ngày?" Xem xem Lương Văn Tài có thể chờ không kịp mà xuất hiện hay không.
"Không thể chờ nữa!" Chuyện này một khi kéo dài, thì sẽ rất dễ dàng bị Lương Văn Tài phát hiện ra vấn đề, nếu như để đám người Lương Văn Tài chạy, muốn tìm chứng cứ buôn bán lương thảo của bọn họ khó càng thêm khó. Hơn nữa, sẽ làm Túc Lăng Tiềm càng thêm điên cuồng, cho dù hắn vẫn chưa biết chuyện bọn họ âm thầm điều tra, nhưng mà hắn cũng đã tính toán đến việc không cho mình quay về kinh thành, vì an nguy của Hàm Nhi, việc này vẫn là nên tốc chiến tốc thắng: "Ngươi phải nghĩ cách chủ động yêu cầu cùng Lương Văn Tài gặp mặt..... Nhanh chóng lấy được sổ sách....."
"Vâng....."
Sau khi Cung Cửu lui ra ngoài, Tiêu Mặc Hàm ban nãy không nói một lời lo lắng hỏi: "Nếu chuyện bại lộ, để cho Lương Văn Tài chạy thoát, thì mọi việc sẽ không còn dễ làm nữa."
"Không sai...... Cho nên việc này phải tốc chiến tốc thắng." Khẽ vuốt lưng người trong lòng ngực: "Bên hoàng huynh, ta đây sẽ gửi qua một phong thư, mục đích của Túc Lăng Tiềm đã vô cùng rõ ràng, hắn muốn một lưới tóm gọn chúng ta, ta sẽ không để hắn được như ý nguyện!"
Tác giả :
Tiểu Thủy Gia Đích Miêu