Lãng Tử Xinh Đẹp
Chương 36: Thời niên thiếu (PI)
Mùa hè.
Ve kêu râm ran, ánh mặt trời rực rỡ.
Buổi trưa không có gió, những rặng phi lao lá nhọn như kim đứng lặng im như núi.
Mồ hôi từ trên người thiếu niên chảy ra, đi qua làn da ngăm đen, thấm ướt lớp đồng phục mỏng. Vải áo ướt nhẹp dán lên da khiến cậu không thoải mái.
Trong phòng học mát mẻ hơn, nhưng cậu không muốn trở về nghe lão già kia lải nhải. Lão già chờ về hưu kia vốn cũng không quan tâm học sinh có mặt trong lớp hay không.
Cậu cởi áo, nhét đồng phục vừa hôi vừa ướt vào cặp sách. Cậu rất muốn dũng cảm ném cái áo đồng phục chết tiệt này vào bồn cầu, nhưng đây này là chiếc áo đồng phục mùa hè duy nhất của cậu, nếu ném cậu sẽ chẳng còn áo mà mặc nữa.
Mở vòi nước, cậu đưa đầu sắp nóng đến hỏng xuống dòng nước, vài giây sau lại ngẩng đầu lên uống vài ngụm nước, sau đó mới ngẩng đầu vuốt gương mặt ướt đẫm.
Trên sân truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, bọn lớp năm đang chạy bộ trên sân tập bằng cát. Bọn ngu mới ngoan ngoãn nghe lời lên lớp học thể dục vào cái thời tiết nóng nực này.
Trong phòng học, một nữ sinh lớp bảy nhìn thấy cậu nhàn nhã đi dạo bên ngoài liền giật mình.
Cậu hung dữ trừng mắt nhìn, cô sợ đến mức lập tức quay đầu lại. Giáo viên trên bục giảng lớp bên cạnh nhìn thấy cậu nhưng cũng giả vờ không thấy. (Chị Nhân Nhân kìa =)) )
Hừ, đồ vô dụng!
Cậu vác cặp sách trên vai, đi qua cả một hàng trúc đào xanh rì, đến khu đất trống sau phòng học.
Cái trường cấp hai rách nát này không có tường. Nếu cậu muốn trốn học thì dù có tường cũng vô dụng.
Chỉ tiếc khu chợ rất xa, hơn nữa cậu chẳng có xu nào, cho dù trốn học cũng chẳng có chỗ nào mà đi.
Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng học, cậu cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đi vào khu rừng hoang cỏ dại mọc um tùm, cậu đi tới một gốc cây đại thụ. Ở đây cỏ còn cao hơn người, cây cối cũng che tầm nhìn. Hai ngày trước, cậu khiêng mấy tấm ván gỗ công trình không dùng tới đến đây, ghép lại thành một cái giường lớn.
Cậu dùng cặp sách làm gối, nằm dưới bóng cây, ngủ trưa bù.
Cậu cần ngủ mới có thể đi làm vào buổi tối. Nói thật, nếu không phải mẹ kiên quyết thì ngay cả đến trường cậu cũng chẳng thèm.
Đám giáo viên giả dối chỉ giỏi nói mồm, bạn học cũng toàn là lũ tiểu quỷ chưa trưởng thành.
Cái nơi quỷ quái này rốt cuộc có cái gì để học?
Bằng cấp chẳng qua chỉ là một tờ giấy, nhưng bà lại nhất quyết muốn cậu ít nhất phải tốt nghiệp cấp hai.
Cậu không chịu nổi nhất chính là bà dùng đôi mắt lã chã chực khóc nhìn cậu, giống như cậu khiến bà vô cùng thất vọng.
Thực phiền.
Cậu xoay người, nhắm mắt, vứt ánh mắt khiến cậu cảm thấy tội lỗi kia đi.
Tiếng ve không ngừng ầm ĩ ở bên tai, nhưng cậu đã sớm quen. Không đến mấy giây, cậu đã tiến vào mộng đẹp.
Ánh nắng gay gắt dạo bước trên trời xanh, mặc dù nóng nhưng cậu vẫn nằm dưới bóng cây ngủ một lúc, nếu không phải có người quấy nhiễu, cậu có thể ngủ rất ngon.
Nhưng tiềng la hét ồn ào lại đột nhiên vang lên.
“Đ*t! Mày nói cái gì?”
Cậu ngồi dậy, thấy mấy tên đầu heo lớp trên đứng bên phải bãi đất trống, vây một thằng nhóc mặt đen mắt to.
Bởi vì cỏ ở đây còn cao hơn người, không ai nhận ra cậu ngủ ở chỗ nãy.
Cậu nhận ra tên có đôi mắt to kia, cậu nhớ cậu ta tên Đồ Ưng, học cùng cấp một với cậu, hơn nữa là người ngoại quốc.
Lúc Tiểu học, khi cậu ta mới chuyển đến lớp bên cạnh còn tưởng là người ngoại quốc, gây ra một cuộc náo động, rất nhiều người đều chạy tới nhìn lén cậu ta.
Không giống với bọn vừa vào cấp hai đã bị ném đến ban chăn trâu như cậu, Đồ Ưng là học sinh ưu tú, mặc dù hơi đen một chút nhưng nhìn cậu ta vẫn rất đẹp trai, mắt to mũi thẳng, lông mi vừa dày vừa dài, rất giống cây quạt, so với cậu còn khoa trương hơn.
Trong trường có khá nhiều nữ sinh đều thầm mến tên ‘giặc tây’ này, cũng bởi vì như thế mà có khá nhiều nam sinh đều ngứa mắt với cậu ta. Hiển nhiên, những người đó cuối cùng cũng moi được cơ hội và lý do tìm tên này gây phiền toái.
Không muốn xen vào chuyện bao đồng, cậu vốn định tiếp tục ngủ, nhưng bọn A Dũng bắt được vạt áo tên kia, hung ác rít gào.
“Tao hỏi mày! Ngày hôm qua có phải mày đi mách lẻo không?”
“A Dũng, nhất định là nó, ngày hôm qua chỉ có nó nhìn thấy, nếu không phải là nó, fuck, sao thằng Thái Đầu ngu ngốc kia biết chúng ta trộm?”
Cậu tưởng thằng nhóc mắt to kia bị bao vây sẽ sợ đến mức kêu cha gọi mẹ xin tha, ai biết cậu ta chỉ vô cảm mím chặt môi, dùng đôi mắt to kia nhìn A Dũng.
“ĐM! Bảo mày trả lời mày nghe không hiểu phải không? Mày bị câm sao?” A Dũng khó chịu nắm cổ cậu ta, gào lên.
Nhưng thằng nhóc kia có vẻ không hề sợ hãi, sắc mặt không trắng bệch, hai chân không phát run, cũng không lên tiếng xin tha. Cậu ta chỉ lạnh lùng trừng thiếu niên bất lương trước mắt.
Thấy cậu ta không nói một lời, A Dũng thẹn quá hóa giận, tay trái nắm chặt thành đấm liền đánh thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia.
Cậu tưởng thằng nhóc mắt to sẽ bị đánh vỡ đầu chảy máu, nhưng cậu ta dùng tay trái cản nắm đấm đang vung tới của A Dũng, rồi mới dùng tay phải đánh gục cái tên hung hãn kia.
Chỉ dùng một đấm mà thôi.
Thằng nhóc kia bắt rất chuẩn góc độ và thời cơ, cả người Vương Trung Dũng bị đánh ngã sang một bên khiến mọi người đều ngây người.
“Mẹ nó! Mày dám đánh trả? Thằng khốn! Muốn chết à!”
Thấy bạn bị đánh, La Thịnh Hữu khó chịu cầm gậy bóng chuẩn bị từ trước đập về phía thằng nhóc kia.
Thân thủ thằng nhóc mắt to không tệ, nhưng dù sao hai tay khó đánh lại bốn tay, huống chi ở đó cũng không chỉ có hai đứa, mà là sáu. Cậu ta nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất.
Thấy gậy bóng sắp nện xuống đầu thằng nhóc mắt to kia, cậu không nhịn được liền ra tay.
Không phải cậu thích lo chuyện bao đồng, nếu đây chỉ có một đấu một, cậu nhất định sẽ coi như không thấy, nhưng đánh lén hội đồng lại là chuyện khác.
Hơn nữa, dù sao cậu vốn ngứa mắt với bọn Vương Trung Dũng.
Cho nên cậu nắm túi sách ném về phía trước, trúng ngay đầu La Thịnh Hữu khiến nó đánh lệch.
“Đ*t! Thằng khốn nào ──” La Thịnh Hữu hổn hển quay đầu.
“Là tao.”
Cậu cắm hai tay vào túi, đi ra.
Nhìn thấy là cậu, sắc mặt La Thịnh Hữu biến đổi. Bọn nó từng học cùng trường tiểu học, thằng này từ nhỏ chỉ thích ở một mình, nhưng đánh nhau thì là hạng nhất, ra tay vừa độc ác vừa hung hãn. Nghỉ hè năm trước, thằng này cao lên rất nhiều, thể hình lớn hơn nó khá nhiều.
La Thịnh Hữu cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng lại sợ bị bạn chê cười, không khỏi nắm chặt gậy bóng, hung hăng trừng cậu, nói: “A Lãng! Mày có ý gì?”
Cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, thản nhiên nói: “Tao chẳng có ý gì, chỉ tại bọn mày quá ồn, quấy nhiễu giấc ngủ của tao.”
Thằng nhóc mắt to thở ra, từ dưới đất đứng lên, cảnh giác trừng cậu. Nhưng cậu nhận ra, cậu ta dường như có chút kinh ngạc.
Tôn Lập Binh kích động đứng lên phía trước, hung dữ nói: “A Lãng! Chuyện giữa bọn tao và nó mày tốt nhất đừng xen vào! Nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!”
Cậu không thèm để ý tới cảnh cáo, đi lên phía trước, mỉm cười với thằng nhóc Tôn Lập Binh lông còn chưa dài kia, nói: “Nếu tao cứ thích xen vào thì sao nào?”
Mặt thằng quỷ nhát gan kia trắng bệch, không nhịn được lùi một bước.
“Hừ, lấy sáu chọi một, chúng mày không thấy xấu hổ à?” Cậu quét mắt qua mấy thằng còn đang cầm gậy trong tay, khinh thường lên tiếng chế nhạo, “Thực con mẹ nó toàn là bọn tiểu quỷ còn hôi sữa!”
Ngay lúc ấy, Vương Trung Dũng bò dậy, lau máu ở khóe miệng, “Mẹ nó, mày tưởng bọn tao sợ mày đấy à?”
A Lãng quay đầu nhìn nó, La Thịnh Hữu thừa cơ nhấc gậy dùng sức đập vào lưng cậu.
“Cẩn thận!” Thằng nhóc mắt to hét lớn, vươn tay đẩy cậu ra.
A Lãng quay đầu nhìn, tức giận chửi, nâng chân đá, “Đ*t! Thằng chó, chỉ biết đánh lén!”
“Mẹ nó! Còn đứng đó làm gì, bọn mày muốn chết sao? Làm thịt hai thằng khốn này đi!”
Không cam lòng bị xem thường, Tôn Lập Binh hét to một tiếng, hung hãn lao lên. Những đứa khác nghe vậy cũng đồng loạt xông lên.
Trên thảm cỏ, quyền cước toán loạn, nước miếng cùng máu loãng bay tứ tung.
Thân thủ thằng nhóc mắt to không tệ, có thêm cậu gia nhập tình thế liền cân bằng. Mặc dù tốn chút sức, trúng vài gậy, vài đấm, cuối cùng bọn cậu vẫn thắng sáu thằng khốn kia.
Sáu tên ngốc kia dù thua, vẫn cố hung hăng nói “Bọn mày cứ chờ xem” rồi mới chật vật chạy mất.
“Ngu ngốc.” Cậu hừ lạnh một tiếng, lau máu bên khóe miệng, không nhịn được giơ ngón giữa với chúng nó, “Chờ thì chờ, sợ mày chắc!”
Vừa nói xong, cậu nhìn thấy thằng nhóc mắt to nhặt cặp sách của cậu lên, vỗ vỗ, rồi mới đi đến trước mặt cậu, trả lại cặp sách cho cậu.
Bên sườn mặt đẹp trai của cậu ta bị đánh cho sưng vù, nhưng thằng nhóc thoạt nhìn có chút ẻo lả này cũng không tệ, từ đầu đến đuôi không nghe cậu ta kêu đau một tiếng.
A Lãng cầm lấy cặp sách, chỉ thấy trên cặp có không ít vết chân, hiển nhiên trong lúc hỗn loạn, bị đứa nào thừa dịp dẫm vài cái, bên mép còn bị dẫm đến sứt chỉ.
“Chết tiệt! Cặp của tao!” Cậu nổi trận lôi đình nhìn cái cặp, khó chịu mắng, “Mẹ nó, sáu thằng ngốc khốn kiếp này! Sớm biết thế tao đã làm thịt bọn nó!”
“Xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi khàn khàn từ bên cạnh phát ra khiến cậu nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu, trừng ‘cái thứ kia’, nói: “Hóa ra không bị câm thật, vừa rồi sao không nói gì?”
Con ngươi thằng nhóc mắt to co rút lại, tiếp tục im lặng.
A Lãng nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mắt, mắng: “Đ*t! Chẳng lẽ mày mách lẻo thật à? Hôm nay thật đúng là xui xẻo! Sớm biết thế nãy rồi cứ ngủ cho rồi!”
Cậu xoay người vác cặp lên vai, lại nghe thằng nhóc mắt to ‘mở miệng vàng’.
“Không phải tôi.”
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy ‘cái thứ kia’ khó chịu trừng cậu.
“Tôi không mách lẻo với chủ nhiệm, không phải tôi nói.”
A Lãng nhíu mày, “Không phải mày mách với Thái Đầu à?”
Cậu lắc đầu.
“Vậy là ai nói?”
“Tôi không biết.”
A Lãng nhìn thẳng Đồ Ưng, ‘cái thứ này’ cũng nhìn cậu chằm chằm, hoàn toàn không tránh ánh mắt của cậu. Một giây kia, cậu biết thằng nhóc mắt to này không nói dối, cậu ta không mách lẻo với chủ nhiệm, chỉ không may gặp phải lúc sáu thằng ngốc kia ăn trộm, cho nên bị hiểu nhầm thành đứa mách lẻo.
“Cứt chó! Cậu xui thật đấy!” Cậu buồn cười chửi một tiếng.
Thằng nhóc Đồ Ưng kia hơi sửng sốt.
Hiển nhiên cậu ta không ngờ có người tin tưởng mình.
A Lãng hiểu cảm giác kia, cảm giác không được người khác tin tưởng.
Cậu cười cười, đập ‘cái thứ kia’ một phát, “Thôi, lần sau cậu cẩn thận một chút, đừng dây vào sáu thằng ngốc kia, bọn nó rảnh rỗi chuyên chọn loại học sinh giỏi như cậu để xuống tay ──”
Cậu vốn định ra vẻ ngầu, khuyên cậu ta xong sẽ sảng khoái tiêu sái đi. Ai ngờ vào đúng lúc này, bụng của cậu lại rất không khách khí kêu ục ục.
Hơn nữa, còn kêu rất rất to.
Cậu cứng đờ.
Ngoại trừ buổi sáng lúc ra cửa có ăn qua loa một cái bánh bao, cả một ngày cậu đều không ăn gì, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng, nhưng cậu tưởng đã sớm qua thời gian cảm thấy đói rồi.
Đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
Nhưng bé ngoan của bốn khối trước mặt này mắt không thèm chớp mở miệng.
“Cậu thích quyền anh không?”
“Hả?” Cậu ngẩn ngơ.
“Nhà tôi có băng giải quyền anh thế giới mới nhất.”
“Thật hả?” Hai mắt cậu sáng ngời, lập tức quên luôn đói bụng và xấu hổ, “Giải nào? Hạng nào?”
“Toàn bộ.” Tìm được người cùng sở thích, Đồ Ưng mỉm cười, “IBF, WBC, WBA, WBO đều có, từ hạng nhẹ nhất đến nặng nhất, tổng cộng là mười bảy hạng, cậu muốn xem không?”
“Nói thừa! Đương nhiên muốn!” A Lãng hưng phấn chạy trở về.”Nhà cậu ở đâu?”
Đồ Ưng cong môi cười, xoay người đưa người bạn mới này về nhà.
Ve kêu râm ran, ánh mặt trời rực rỡ.
Buổi trưa không có gió, những rặng phi lao lá nhọn như kim đứng lặng im như núi.
Mồ hôi từ trên người thiếu niên chảy ra, đi qua làn da ngăm đen, thấm ướt lớp đồng phục mỏng. Vải áo ướt nhẹp dán lên da khiến cậu không thoải mái.
Trong phòng học mát mẻ hơn, nhưng cậu không muốn trở về nghe lão già kia lải nhải. Lão già chờ về hưu kia vốn cũng không quan tâm học sinh có mặt trong lớp hay không.
Cậu cởi áo, nhét đồng phục vừa hôi vừa ướt vào cặp sách. Cậu rất muốn dũng cảm ném cái áo đồng phục chết tiệt này vào bồn cầu, nhưng đây này là chiếc áo đồng phục mùa hè duy nhất của cậu, nếu ném cậu sẽ chẳng còn áo mà mặc nữa.
Mở vòi nước, cậu đưa đầu sắp nóng đến hỏng xuống dòng nước, vài giây sau lại ngẩng đầu lên uống vài ngụm nước, sau đó mới ngẩng đầu vuốt gương mặt ướt đẫm.
Trên sân truyền tới tiếng la hét ầm ĩ, bọn lớp năm đang chạy bộ trên sân tập bằng cát. Bọn ngu mới ngoan ngoãn nghe lời lên lớp học thể dục vào cái thời tiết nóng nực này.
Trong phòng học, một nữ sinh lớp bảy nhìn thấy cậu nhàn nhã đi dạo bên ngoài liền giật mình.
Cậu hung dữ trừng mắt nhìn, cô sợ đến mức lập tức quay đầu lại. Giáo viên trên bục giảng lớp bên cạnh nhìn thấy cậu nhưng cũng giả vờ không thấy. (Chị Nhân Nhân kìa =)) )
Hừ, đồ vô dụng!
Cậu vác cặp sách trên vai, đi qua cả một hàng trúc đào xanh rì, đến khu đất trống sau phòng học.
Cái trường cấp hai rách nát này không có tường. Nếu cậu muốn trốn học thì dù có tường cũng vô dụng.
Chỉ tiếc khu chợ rất xa, hơn nữa cậu chẳng có xu nào, cho dù trốn học cũng chẳng có chỗ nào mà đi.
Nhưng chỉ cần ra khỏi phòng học, cậu cũng đã cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.
Đi vào khu rừng hoang cỏ dại mọc um tùm, cậu đi tới một gốc cây đại thụ. Ở đây cỏ còn cao hơn người, cây cối cũng che tầm nhìn. Hai ngày trước, cậu khiêng mấy tấm ván gỗ công trình không dùng tới đến đây, ghép lại thành một cái giường lớn.
Cậu dùng cặp sách làm gối, nằm dưới bóng cây, ngủ trưa bù.
Cậu cần ngủ mới có thể đi làm vào buổi tối. Nói thật, nếu không phải mẹ kiên quyết thì ngay cả đến trường cậu cũng chẳng thèm.
Đám giáo viên giả dối chỉ giỏi nói mồm, bạn học cũng toàn là lũ tiểu quỷ chưa trưởng thành.
Cái nơi quỷ quái này rốt cuộc có cái gì để học?
Bằng cấp chẳng qua chỉ là một tờ giấy, nhưng bà lại nhất quyết muốn cậu ít nhất phải tốt nghiệp cấp hai.
Cậu không chịu nổi nhất chính là bà dùng đôi mắt lã chã chực khóc nhìn cậu, giống như cậu khiến bà vô cùng thất vọng.
Thực phiền.
Cậu xoay người, nhắm mắt, vứt ánh mắt khiến cậu cảm thấy tội lỗi kia đi.
Tiếng ve không ngừng ầm ĩ ở bên tai, nhưng cậu đã sớm quen. Không đến mấy giây, cậu đã tiến vào mộng đẹp.
Ánh nắng gay gắt dạo bước trên trời xanh, mặc dù nóng nhưng cậu vẫn nằm dưới bóng cây ngủ một lúc, nếu không phải có người quấy nhiễu, cậu có thể ngủ rất ngon.
Nhưng tiềng la hét ồn ào lại đột nhiên vang lên.
“Đ*t! Mày nói cái gì?”
Cậu ngồi dậy, thấy mấy tên đầu heo lớp trên đứng bên phải bãi đất trống, vây một thằng nhóc mặt đen mắt to.
Bởi vì cỏ ở đây còn cao hơn người, không ai nhận ra cậu ngủ ở chỗ nãy.
Cậu nhận ra tên có đôi mắt to kia, cậu nhớ cậu ta tên Đồ Ưng, học cùng cấp một với cậu, hơn nữa là người ngoại quốc.
Lúc Tiểu học, khi cậu ta mới chuyển đến lớp bên cạnh còn tưởng là người ngoại quốc, gây ra một cuộc náo động, rất nhiều người đều chạy tới nhìn lén cậu ta.
Không giống với bọn vừa vào cấp hai đã bị ném đến ban chăn trâu như cậu, Đồ Ưng là học sinh ưu tú, mặc dù hơi đen một chút nhưng nhìn cậu ta vẫn rất đẹp trai, mắt to mũi thẳng, lông mi vừa dày vừa dài, rất giống cây quạt, so với cậu còn khoa trương hơn.
Trong trường có khá nhiều nữ sinh đều thầm mến tên ‘giặc tây’ này, cũng bởi vì như thế mà có khá nhiều nam sinh đều ngứa mắt với cậu ta. Hiển nhiên, những người đó cuối cùng cũng moi được cơ hội và lý do tìm tên này gây phiền toái.
Không muốn xen vào chuyện bao đồng, cậu vốn định tiếp tục ngủ, nhưng bọn A Dũng bắt được vạt áo tên kia, hung ác rít gào.
“Tao hỏi mày! Ngày hôm qua có phải mày đi mách lẻo không?”
“A Dũng, nhất định là nó, ngày hôm qua chỉ có nó nhìn thấy, nếu không phải là nó, fuck, sao thằng Thái Đầu ngu ngốc kia biết chúng ta trộm?”
Cậu tưởng thằng nhóc mắt to kia bị bao vây sẽ sợ đến mức kêu cha gọi mẹ xin tha, ai biết cậu ta chỉ vô cảm mím chặt môi, dùng đôi mắt to kia nhìn A Dũng.
“ĐM! Bảo mày trả lời mày nghe không hiểu phải không? Mày bị câm sao?” A Dũng khó chịu nắm cổ cậu ta, gào lên.
Nhưng thằng nhóc kia có vẻ không hề sợ hãi, sắc mặt không trắng bệch, hai chân không phát run, cũng không lên tiếng xin tha. Cậu ta chỉ lạnh lùng trừng thiếu niên bất lương trước mắt.
Thấy cậu ta không nói một lời, A Dũng thẹn quá hóa giận, tay trái nắm chặt thành đấm liền đánh thẳng vào khuôn mặt tuấn tú kia.
Cậu tưởng thằng nhóc mắt to sẽ bị đánh vỡ đầu chảy máu, nhưng cậu ta dùng tay trái cản nắm đấm đang vung tới của A Dũng, rồi mới dùng tay phải đánh gục cái tên hung hãn kia.
Chỉ dùng một đấm mà thôi.
Thằng nhóc kia bắt rất chuẩn góc độ và thời cơ, cả người Vương Trung Dũng bị đánh ngã sang một bên khiến mọi người đều ngây người.
“Mẹ nó! Mày dám đánh trả? Thằng khốn! Muốn chết à!”
Thấy bạn bị đánh, La Thịnh Hữu khó chịu cầm gậy bóng chuẩn bị từ trước đập về phía thằng nhóc kia.
Thân thủ thằng nhóc mắt to không tệ, nhưng dù sao hai tay khó đánh lại bốn tay, huống chi ở đó cũng không chỉ có hai đứa, mà là sáu. Cậu ta nhanh chóng bị đánh ngã xuống đất.
Thấy gậy bóng sắp nện xuống đầu thằng nhóc mắt to kia, cậu không nhịn được liền ra tay.
Không phải cậu thích lo chuyện bao đồng, nếu đây chỉ có một đấu một, cậu nhất định sẽ coi như không thấy, nhưng đánh lén hội đồng lại là chuyện khác.
Hơn nữa, dù sao cậu vốn ngứa mắt với bọn Vương Trung Dũng.
Cho nên cậu nắm túi sách ném về phía trước, trúng ngay đầu La Thịnh Hữu khiến nó đánh lệch.
“Đ*t! Thằng khốn nào ──” La Thịnh Hữu hổn hển quay đầu.
“Là tao.”
Cậu cắm hai tay vào túi, đi ra.
Nhìn thấy là cậu, sắc mặt La Thịnh Hữu biến đổi. Bọn nó từng học cùng trường tiểu học, thằng này từ nhỏ chỉ thích ở một mình, nhưng đánh nhau thì là hạng nhất, ra tay vừa độc ác vừa hung hãn. Nghỉ hè năm trước, thằng này cao lên rất nhiều, thể hình lớn hơn nó khá nhiều.
La Thịnh Hữu cảm thấy có chút sợ hãi, nhưng lại sợ bị bạn chê cười, không khỏi nắm chặt gậy bóng, hung hăng trừng cậu, nói: “A Lãng! Mày có ý gì?”
Cậu ngoáy ngoáy lỗ tai, thản nhiên nói: “Tao chẳng có ý gì, chỉ tại bọn mày quá ồn, quấy nhiễu giấc ngủ của tao.”
Thằng nhóc mắt to thở ra, từ dưới đất đứng lên, cảnh giác trừng cậu. Nhưng cậu nhận ra, cậu ta dường như có chút kinh ngạc.
Tôn Lập Binh kích động đứng lên phía trước, hung dữ nói: “A Lãng! Chuyện giữa bọn tao và nó mày tốt nhất đừng xen vào! Nếu không đừng trách bọn tao không khách khí!”
Cậu không thèm để ý tới cảnh cáo, đi lên phía trước, mỉm cười với thằng nhóc Tôn Lập Binh lông còn chưa dài kia, nói: “Nếu tao cứ thích xen vào thì sao nào?”
Mặt thằng quỷ nhát gan kia trắng bệch, không nhịn được lùi một bước.
“Hừ, lấy sáu chọi một, chúng mày không thấy xấu hổ à?” Cậu quét mắt qua mấy thằng còn đang cầm gậy trong tay, khinh thường lên tiếng chế nhạo, “Thực con mẹ nó toàn là bọn tiểu quỷ còn hôi sữa!”
Ngay lúc ấy, Vương Trung Dũng bò dậy, lau máu ở khóe miệng, “Mẹ nó, mày tưởng bọn tao sợ mày đấy à?”
A Lãng quay đầu nhìn nó, La Thịnh Hữu thừa cơ nhấc gậy dùng sức đập vào lưng cậu.
“Cẩn thận!” Thằng nhóc mắt to hét lớn, vươn tay đẩy cậu ra.
A Lãng quay đầu nhìn, tức giận chửi, nâng chân đá, “Đ*t! Thằng chó, chỉ biết đánh lén!”
“Mẹ nó! Còn đứng đó làm gì, bọn mày muốn chết sao? Làm thịt hai thằng khốn này đi!”
Không cam lòng bị xem thường, Tôn Lập Binh hét to một tiếng, hung hãn lao lên. Những đứa khác nghe vậy cũng đồng loạt xông lên.
Trên thảm cỏ, quyền cước toán loạn, nước miếng cùng máu loãng bay tứ tung.
Thân thủ thằng nhóc mắt to không tệ, có thêm cậu gia nhập tình thế liền cân bằng. Mặc dù tốn chút sức, trúng vài gậy, vài đấm, cuối cùng bọn cậu vẫn thắng sáu thằng khốn kia.
Sáu tên ngốc kia dù thua, vẫn cố hung hăng nói “Bọn mày cứ chờ xem” rồi mới chật vật chạy mất.
“Ngu ngốc.” Cậu hừ lạnh một tiếng, lau máu bên khóe miệng, không nhịn được giơ ngón giữa với chúng nó, “Chờ thì chờ, sợ mày chắc!”
Vừa nói xong, cậu nhìn thấy thằng nhóc mắt to nhặt cặp sách của cậu lên, vỗ vỗ, rồi mới đi đến trước mặt cậu, trả lại cặp sách cho cậu.
Bên sườn mặt đẹp trai của cậu ta bị đánh cho sưng vù, nhưng thằng nhóc thoạt nhìn có chút ẻo lả này cũng không tệ, từ đầu đến đuôi không nghe cậu ta kêu đau một tiếng.
A Lãng cầm lấy cặp sách, chỉ thấy trên cặp có không ít vết chân, hiển nhiên trong lúc hỗn loạn, bị đứa nào thừa dịp dẫm vài cái, bên mép còn bị dẫm đến sứt chỉ.
“Chết tiệt! Cặp của tao!” Cậu nổi trận lôi đình nhìn cái cặp, khó chịu mắng, “Mẹ nó, sáu thằng ngốc khốn kiếp này! Sớm biết thế tao đã làm thịt bọn nó!”
“Xin lỗi.”
Một tiếng xin lỗi khàn khàn từ bên cạnh phát ra khiến cậu nhảy dựng.
Cậu ngẩng đầu, trừng ‘cái thứ kia’, nói: “Hóa ra không bị câm thật, vừa rồi sao không nói gì?”
Con ngươi thằng nhóc mắt to co rút lại, tiếp tục im lặng.
A Lãng nhíu mày nhìn thằng nhóc trước mắt, mắng: “Đ*t! Chẳng lẽ mày mách lẻo thật à? Hôm nay thật đúng là xui xẻo! Sớm biết thế nãy rồi cứ ngủ cho rồi!”
Cậu xoay người vác cặp lên vai, lại nghe thằng nhóc mắt to ‘mở miệng vàng’.
“Không phải tôi.”
Cậu dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ thấy ‘cái thứ kia’ khó chịu trừng cậu.
“Tôi không mách lẻo với chủ nhiệm, không phải tôi nói.”
A Lãng nhíu mày, “Không phải mày mách với Thái Đầu à?”
Cậu lắc đầu.
“Vậy là ai nói?”
“Tôi không biết.”
A Lãng nhìn thẳng Đồ Ưng, ‘cái thứ này’ cũng nhìn cậu chằm chằm, hoàn toàn không tránh ánh mắt của cậu. Một giây kia, cậu biết thằng nhóc mắt to này không nói dối, cậu ta không mách lẻo với chủ nhiệm, chỉ không may gặp phải lúc sáu thằng ngốc kia ăn trộm, cho nên bị hiểu nhầm thành đứa mách lẻo.
“Cứt chó! Cậu xui thật đấy!” Cậu buồn cười chửi một tiếng.
Thằng nhóc Đồ Ưng kia hơi sửng sốt.
Hiển nhiên cậu ta không ngờ có người tin tưởng mình.
A Lãng hiểu cảm giác kia, cảm giác không được người khác tin tưởng.
Cậu cười cười, đập ‘cái thứ kia’ một phát, “Thôi, lần sau cậu cẩn thận một chút, đừng dây vào sáu thằng ngốc kia, bọn nó rảnh rỗi chuyên chọn loại học sinh giỏi như cậu để xuống tay ──”
Cậu vốn định ra vẻ ngầu, khuyên cậu ta xong sẽ sảng khoái tiêu sái đi. Ai ngờ vào đúng lúc này, bụng của cậu lại rất không khách khí kêu ục ục.
Hơn nữa, còn kêu rất rất to.
Cậu cứng đờ.
Ngoại trừ buổi sáng lúc ra cửa có ăn qua loa một cái bánh bao, cả một ngày cậu đều không ăn gì, đã sớm đói đến mức bụng dán vào lưng, nhưng cậu tưởng đã sớm qua thời gian cảm thấy đói rồi.
Đột nhiên cảm thấy thật xấu hổ.
Nhưng bé ngoan của bốn khối trước mặt này mắt không thèm chớp mở miệng.
“Cậu thích quyền anh không?”
“Hả?” Cậu ngẩn ngơ.
“Nhà tôi có băng giải quyền anh thế giới mới nhất.”
“Thật hả?” Hai mắt cậu sáng ngời, lập tức quên luôn đói bụng và xấu hổ, “Giải nào? Hạng nào?”
“Toàn bộ.” Tìm được người cùng sở thích, Đồ Ưng mỉm cười, “IBF, WBC, WBA, WBO đều có, từ hạng nhẹ nhất đến nặng nhất, tổng cộng là mười bảy hạng, cậu muốn xem không?”
“Nói thừa! Đương nhiên muốn!” A Lãng hưng phấn chạy trở về.”Nhà cậu ở đâu?”
Đồ Ưng cong môi cười, xoay người đưa người bạn mới này về nhà.
Tác giả :
Hắc Khiết Minh