Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 87-2: Lưỡi lê (2)
Chương Long châu gật gật đầu,
– Trưởng phòng Giản nói không sai, loại lưỡi lê này đã qua thiết kế đặc biệt, một khi đã đâm rách da thịt thì rất khó mà khép lại. Cho dù là không đâm vào bộ vị trọng yếu, đều có thể khiến cho nạn nhân bị sốc vì mất nhiều máu. Năm đó dùng để chống địch, không ngờ bây giờ lại dùng để đối phó người mình.
– Đồng chí Chương.
Một nhân viên cảnh sát hỏi:
– Loại lưỡi lê này trên thị trường hẳn là rất ít, vậy thì tên hung thủ này sao có thể dùng được loại hung khí này.
Chương Long châu trầm ngâm một lát:
– Có vài loại khả năng, một là y hiểu rõ lực sát thương của loại lưỡi lê này cho nên đã sử dụng. Cũng có khả năng y là bộ đội đặc chủng trước đây, sử dụng đã quen tay. Đương nhiên cũng có các khả năng khác, ví dụ như y muốn mê hoặc tầm mắt của chúng ta… hung thủ hẳn không phải chỉ có một, phải không Trưởng phòng Giản?
Trưởng phòng Giản khẽ giật mình:
– Sao đồng chí lại biết?
Đây là kết luận mà y đưa ra khi lấy chứng cứ ở hiện trường, trong điện thoại cũng không nói rõ với Chương Long Châu, cũng không hiểu tại sao vừa vào nhìn qua một chút là có thể khẳng định.
– Dật Phi, cậu có cao kiến gì không?
Chương Long Châu đột nhiên quay đầu hỏi Lâm Dật Phi, trong ánh mắt có phần chờ đợi.
– Cao kiến thì không dám nhận.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Kẻ giết hai cảnh sát này có thể là hai người, tuy nhiên hung khí mà bọn họi dùng lại cùng một loại.
Vị pháp y kia lộ ra vẻ không cho là đúng, nghĩ bụng mình kinh nghiệm bao năm, nếu không có dụng cụ kiểm tra đo lường, cũng không dám đưa ra kết luận như vậy, cậu tuổi tác còn trẻ, nói như vậy không phải là quá võ đoán rồi hay sao. trong lòng tuy lộp bọp khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn cố thể hiện vẻ khiêm tốn:
– Cậu nói rõ chút đi.
Nữ cảnh sát vừa rồi chạy ra ngoài cuối cùng cũng đi vào, nhìn thần sắc khó chịu của Trường phòng Giản, cô lúng túng ra vẻ đạo mạo nói:
– Trưởng phòng Giản, vừa rồi…
Trưởng phòng Giản khoat tay nói, ý bảo cô đứng sang một bên, cô có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhìn cô cũng tạm coi là xinh đẹp, nhưng có bộ trang phục cảnh sát làm nền, nét xinh tươi cũng đậm thêm phần mạnh mẽ.
– Đạo lý rất đơn giản.
Khi Chương Long Châu lật tấm khăn che ra Lâm Dật Phi đã nhìn thấy rất rõ ràng:
– Vị trí ngực bị lưỡi lê đâm, dấu vết rách xung quanh miệng vết thương có thể nhìn thấy có chút lệch trái và hướng lên trên, mà một nhát đâm trên huyệt Thái Dương, miệng vết thương lại hơi nghiêng phải và hướng xuống. Tuy không quá rõ ràng, mới nhìn vào cái lỗ sâu thi không có gì khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra.
Mấy nhân viên cảnh sát đánh mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết Lâm Dật Phi nói lời vô nghĩa. Cậu chỉ nhìn qua một cái, nhìn không rõ người ta bị đâm ở đâu cũng không biết được, còn có thể nhìn ra chi tiết miệng vết thương sao? Dù cậu có nhìn ra mấy thứ đó thì có tác dụng gì chứ?
Chỉ có điều thần sắc của vị pháp ý kia, còn có Chương Long Châu và Trưởng phòng Giản đều lộ ra vẻ kinh ngạc như nhau, hai mắt Trưởng phòng Giản sáng lên, vốn định nói gì đó lại thôi.
– Cho dù dấu vết của miệng vết thương giống như cậu nói.
Nữ cảnh sát nhìn Lâm Dật Phi, không hiểu hỏi:
– Vậy thì có liên quan gì chứ?
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, thản nhiên nói:
– Cô dùng tay phải cầm lưỡi lê thử xem, xem xem có thể đâm ra một miệng vết thương giống như miệng vết thương trên ngực người kia hay không.
Nữ cảnh sát kia rùng mình một cái, lầm bầm nói:
– Cũng đâu phải tôi đâm, mà tôi cũng không có lưỡi lê.
Lâm Dật Phi có chút cười khổ, liếc xéo Trưởng phòng Giản một cái, thấy sắc mặt y có chút xấu hổ, Chương Long Châu thì lại lắc đầu.
– Đúng vậy, miệng vết thương này là dùng tay phải đâm.
Nữ cảnh sát kia tuy vẫn đang lầm bầm, nhưng lại không tự chủ được mà khoa chân múa tay, bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Không sai, nhát này có thể khẳng định là dùng tay trái đâm, nhưng nhát kia hẳn là dùng tay phải, hơn nữa còn rất ngọt, nhưng lực đạo và tốc độ của nhát trước cũng không yếu hơn, tuy nhiên là người thuận tay trái. Thói quen sử dụng binh khí của người bình thường rất ít người luyện cả hai tay. Cho nên tôi nghi ngờ thứ mà hai người này dùng đều là lưỡi lê quân dụng, một người thuận tay trái, người kia lại dùng tay phải.
– Vậy cũng có thể là một người dùng hai lưỡi lê, thuận cả hai tay.
Nữ cảnh sát có phần tự hào về điểm mà mình nghĩ đến.
Lâm Dật Phi lại gật gật đầu:
– Đương nhiên không ngoại trừ khả năng này. Tuy nhiên một người có thể thuận cả hai tay, nhưng thi thể có ba, y hơn phân nửa là không thể khiêng đi được, tôi nghĩ căn cứ trong cách nói của đồng chí Chương là ở chỗ này.
Trưởng phòng Giản thầm kêu hổ thẹn, mình dựa vào thủ đoạn tiên tiến nhưng lại xem nhẹ kiến thức cơ bản này, những càng sát khác nét mặt càng mang đầy vẻ hổ thẹn. Trong lòng đều nói, người ta rốt cuộc là đi ra từ Cục An ninh Quốc gia có khác, kinh nghiệm khám nghiệm tử thi và suy luận mạnh hơn mình quá nhiều, nhưng lại không biết được rằng Lâm Dật Phi kinh nghiệm sa trường, binh pháp tinh thông, thực sự hết sức chu đáo, những kinh nghiệm này đều là do nhiều năm tích lũy mà thành.
Chương Long Châu gật đầu:
– Hiện trường có đầu đạn không?
Trưởng phòng Giản lắc đầu:
– Hai người mặc dù có súng lục, nhưng đều không rút ra.
– Vị trí khi chết ở đâu?
Lâm Dật Phi ở bên cạnh hỏi. Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn xuống hai bãi máu trên sàn nhà, nhìn thấy hai vết máu cách nhau khá xa, cách cửa cũng phải một đoạn, không khỏi nhíu mày:
– Chỗ này chính là hiện trường đánh nhau sao?
Trưởng phòng Giản nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ hung thủ từ hai người trở lên, hơn nữa thủ pháp giết người lão luyện, động tác nhanh nhẹn. Vị trí của chết của hai viên cảnh sát lệch nhau khoảng năm sáu mét trở lên, đều là bị đâm ở khoảng cách gần, nhưng đến súng cũng không rút ra, nếu như chỉ có một người rất khó làm được điểm này.
Người bên cạnh nghe xong phân tích của Trưởng phòng Giản thì đều gật đầu, nhưng Trưởng phòng Giản sắc mặt lại có chút ngưng trọng:
– Từ áo giáp chống đâm của một trong hai người họ bị đâm, và một người kia phần đầu bị một nhát trí mạng, ta có thể thấy hung thủ hơn phân nửa võ dũng mà có lực, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Điều này cũng không ngoại trừ như đồng chí Chương vừa nói, có khả năng là quân nhân xuất ngũ.
Mọi người khẽ rùng mình, Chương Long Châu lại nhìn Lâm Dật Phi một cái, thầm nhủ, lời nói này của anh phân tích từ góc độ bình thường đương nhiên là có đạo lý, nếu hôm qua tôi không nhìn thấy Lâm Dật Phi, không nhìn thấy ba cái xác kia, đương nhiên đối với những lời anh nói không tin mười thì cũng tám phần. Tuy nhiên từ khi nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Dật Phi, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì mới gọi là cao thủ võ công. Hôm qua là vụ án do Đội phòng Long xử lý, nếu anh nhìn thấy thảm trạng của ba người kia, e là sẽ cho rằng đó là do một con voi đã ra tay, nếu không một người làm sao có thể có lực sát thương ghê gớm như vậy?
Tuy mọi người đều cho rằng Trưởng Phòng Giản và Lâm Dật Phi nói đều có đạo lý riêng, nhưng nghĩ tới mục đích của người đến thì lại không hiểu ra sao. Đám người này vì ba cái xác, không ngại giết hai nhân viên cảnh sát, chỉ có thể dùng bệnh rồ để hình dung:
– Động cơ của bọn họ là gì? Lẽ nào chỉ là vì cướp thi thể của đồng bọn?
Nữ cảnh sát kia không nhịn được hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, người tới chắc là kẻ điên, kẻ điên đương nhiên không thể nói lý. Tuy hi vọng bọn chúng sẽ sớm có ngày ác hữu ác báo, nhưng nếu bản thân thực sự gặp phải, như vậy không nghi ngờ là một chuyện bất hạnh. Lâm Dật Phi nhìn thi thể dưới tấm vải trắng, ánh mắt lay động, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh.
Trưởng phòng Giản cũng không chú ý đến biểu hiện của hắn, đánh mắt nhìn Chương Long Châu, hai người đều có thể nhìn ra sự lo lắng bất an trong mắt đối phương. Trưởng phòng Giản cười lạnh một tiếng:
– Nếu bọn họ đã khiêu chiến với phía cảnh sát chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không lui bước. Chờ đợi bọn họ chỉ là sự nghiêm trị của pháp luật mà thôi!
Mỗi một thời đại đều có pháp luật riêng của mình, nhưng giang hồ thì luôn muốn dùng cách nợ máu trả bằng máu để giải quyết. Khi trưởng phòng Giản đang cho rằng khi hung thủ nên chịu sự nghiêm trị của pháp luật, nhưng lại không ngờ hung thủ chỉ đang lên kế hoạch cho một hành động trả thù lớn hơn.
Một nhân vật cho dù có vô cùng hung ác đi nữa, cũng sẽ có bạn bè thân thích. Rất nhiều khi, một người cho dù tội ác chồng chất, gặp phải sự chế tài của chính nghĩa, người vỗ tay khen hay nhiều, làm cho người này chịu thương tổn đương nhiên cũng có!
Giống như khi Nhạc Phi chết, tuy có rất nhiều người vô cùng đau đớn, mắng chửi tên cẩu tặc Tần Cối. Nhưng cái ngày mà Tần Cối sống thọ và chết tại nhà, người thân nghĩ lại cũng không hề dễ chịu.
Thành phố Giang Nguyên là thành phố dẫn đầu về phát triển kinh tế của tỉnh, GDP bình quân đầu người dẫn đầu cả nước. Đương nhiên đây là một khái niệm bình quân đầu người, cho dù có một trăm người sắp chết đói, chỉ cần có một triệu phú, trị số bình quân tổng thể qua báo cáo nghe ra vẫn rất đáng mừng.
– Trưởng phòng Giản nói không sai, loại lưỡi lê này đã qua thiết kế đặc biệt, một khi đã đâm rách da thịt thì rất khó mà khép lại. Cho dù là không đâm vào bộ vị trọng yếu, đều có thể khiến cho nạn nhân bị sốc vì mất nhiều máu. Năm đó dùng để chống địch, không ngờ bây giờ lại dùng để đối phó người mình.
– Đồng chí Chương.
Một nhân viên cảnh sát hỏi:
– Loại lưỡi lê này trên thị trường hẳn là rất ít, vậy thì tên hung thủ này sao có thể dùng được loại hung khí này.
Chương Long châu trầm ngâm một lát:
– Có vài loại khả năng, một là y hiểu rõ lực sát thương của loại lưỡi lê này cho nên đã sử dụng. Cũng có khả năng y là bộ đội đặc chủng trước đây, sử dụng đã quen tay. Đương nhiên cũng có các khả năng khác, ví dụ như y muốn mê hoặc tầm mắt của chúng ta… hung thủ hẳn không phải chỉ có một, phải không Trưởng phòng Giản?
Trưởng phòng Giản khẽ giật mình:
– Sao đồng chí lại biết?
Đây là kết luận mà y đưa ra khi lấy chứng cứ ở hiện trường, trong điện thoại cũng không nói rõ với Chương Long Châu, cũng không hiểu tại sao vừa vào nhìn qua một chút là có thể khẳng định.
– Dật Phi, cậu có cao kiến gì không?
Chương Long Châu đột nhiên quay đầu hỏi Lâm Dật Phi, trong ánh mắt có phần chờ đợi.
– Cao kiến thì không dám nhận.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Kẻ giết hai cảnh sát này có thể là hai người, tuy nhiên hung khí mà bọn họi dùng lại cùng một loại.
Vị pháp y kia lộ ra vẻ không cho là đúng, nghĩ bụng mình kinh nghiệm bao năm, nếu không có dụng cụ kiểm tra đo lường, cũng không dám đưa ra kết luận như vậy, cậu tuổi tác còn trẻ, nói như vậy không phải là quá võ đoán rồi hay sao. trong lòng tuy lộp bọp khó chịu, nhưng bên ngoài vẫn cố thể hiện vẻ khiêm tốn:
– Cậu nói rõ chút đi.
Nữ cảnh sát vừa rồi chạy ra ngoài cuối cùng cũng đi vào, nhìn thần sắc khó chịu của Trường phòng Giản, cô lúng túng ra vẻ đạo mạo nói:
– Trưởng phòng Giản, vừa rồi…
Trưởng phòng Giản khoat tay nói, ý bảo cô đứng sang một bên, cô có chút hiếu kỳ nhìn Lâm Dật Phi một cái. Nhìn cô cũng tạm coi là xinh đẹp, nhưng có bộ trang phục cảnh sát làm nền, nét xinh tươi cũng đậm thêm phần mạnh mẽ.
– Đạo lý rất đơn giản.
Khi Chương Long Châu lật tấm khăn che ra Lâm Dật Phi đã nhìn thấy rất rõ ràng:
– Vị trí ngực bị lưỡi lê đâm, dấu vết rách xung quanh miệng vết thương có thể nhìn thấy có chút lệch trái và hướng lên trên, mà một nhát đâm trên huyệt Thái Dương, miệng vết thương lại hơi nghiêng phải và hướng xuống. Tuy không quá rõ ràng, mới nhìn vào cái lỗ sâu thi không có gì khác biệt, nhưng nếu nhìn kỹ thì vẫn có thể nhìn ra.
Mấy nhân viên cảnh sát đánh mắt nhìn nhau, trong lòng đều biết Lâm Dật Phi nói lời vô nghĩa. Cậu chỉ nhìn qua một cái, nhìn không rõ người ta bị đâm ở đâu cũng không biết được, còn có thể nhìn ra chi tiết miệng vết thương sao? Dù cậu có nhìn ra mấy thứ đó thì có tác dụng gì chứ?
Chỉ có điều thần sắc của vị pháp ý kia, còn có Chương Long Châu và Trưởng phòng Giản đều lộ ra vẻ kinh ngạc như nhau, hai mắt Trưởng phòng Giản sáng lên, vốn định nói gì đó lại thôi.
– Cho dù dấu vết của miệng vết thương giống như cậu nói.
Nữ cảnh sát nhìn Lâm Dật Phi, không hiểu hỏi:
– Vậy thì có liên quan gì chứ?
Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, thản nhiên nói:
– Cô dùng tay phải cầm lưỡi lê thử xem, xem xem có thể đâm ra một miệng vết thương giống như miệng vết thương trên ngực người kia hay không.
Nữ cảnh sát kia rùng mình một cái, lầm bầm nói:
– Cũng đâu phải tôi đâm, mà tôi cũng không có lưỡi lê.
Lâm Dật Phi có chút cười khổ, liếc xéo Trưởng phòng Giản một cái, thấy sắc mặt y có chút xấu hổ, Chương Long Châu thì lại lắc đầu.
– Đúng vậy, miệng vết thương này là dùng tay phải đâm.
Nữ cảnh sát kia tuy vẫn đang lầm bầm, nhưng lại không tự chủ được mà khoa chân múa tay, bừng tỉnh đại ngộ nói.
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Không sai, nhát này có thể khẳng định là dùng tay trái đâm, nhưng nhát kia hẳn là dùng tay phải, hơn nữa còn rất ngọt, nhưng lực đạo và tốc độ của nhát trước cũng không yếu hơn, tuy nhiên là người thuận tay trái. Thói quen sử dụng binh khí của người bình thường rất ít người luyện cả hai tay. Cho nên tôi nghi ngờ thứ mà hai người này dùng đều là lưỡi lê quân dụng, một người thuận tay trái, người kia lại dùng tay phải.
– Vậy cũng có thể là một người dùng hai lưỡi lê, thuận cả hai tay.
Nữ cảnh sát có phần tự hào về điểm mà mình nghĩ đến.
Lâm Dật Phi lại gật gật đầu:
– Đương nhiên không ngoại trừ khả năng này. Tuy nhiên một người có thể thuận cả hai tay, nhưng thi thể có ba, y hơn phân nửa là không thể khiêng đi được, tôi nghĩ căn cứ trong cách nói của đồng chí Chương là ở chỗ này.
Trưởng phòng Giản thầm kêu hổ thẹn, mình dựa vào thủ đoạn tiên tiến nhưng lại xem nhẹ kiến thức cơ bản này, những càng sát khác nét mặt càng mang đầy vẻ hổ thẹn. Trong lòng đều nói, người ta rốt cuộc là đi ra từ Cục An ninh Quốc gia có khác, kinh nghiệm khám nghiệm tử thi và suy luận mạnh hơn mình quá nhiều, nhưng lại không biết được rằng Lâm Dật Phi kinh nghiệm sa trường, binh pháp tinh thông, thực sự hết sức chu đáo, những kinh nghiệm này đều là do nhiều năm tích lũy mà thành.
Chương Long Châu gật đầu:
– Hiện trường có đầu đạn không?
Trưởng phòng Giản lắc đầu:
– Hai người mặc dù có súng lục, nhưng đều không rút ra.
– Vị trí khi chết ở đâu?
Lâm Dật Phi ở bên cạnh hỏi. Ánh mắt lại không tự chủ được nhìn xuống hai bãi máu trên sàn nhà, nhìn thấy hai vết máu cách nhau khá xa, cách cửa cũng phải một đoạn, không khỏi nhíu mày:
– Chỗ này chính là hiện trường đánh nhau sao?
Trưởng phòng Giản nhìn hắn một cái, gật đầu nói:
– Đúng vậy, tôi cũng có suy nghĩ hung thủ từ hai người trở lên, hơn nữa thủ pháp giết người lão luyện, động tác nhanh nhẹn. Vị trí của chết của hai viên cảnh sát lệch nhau khoảng năm sáu mét trở lên, đều là bị đâm ở khoảng cách gần, nhưng đến súng cũng không rút ra, nếu như chỉ có một người rất khó làm được điểm này.
Người bên cạnh nghe xong phân tích của Trưởng phòng Giản thì đều gật đầu, nhưng Trưởng phòng Giản sắc mặt lại có chút ngưng trọng:
– Từ áo giáp chống đâm của một trong hai người họ bị đâm, và một người kia phần đầu bị một nhát trí mạng, ta có thể thấy hung thủ hơn phân nửa võ dũng mà có lực, trải qua huấn luyện chuyên nghiệp. Điều này cũng không ngoại trừ như đồng chí Chương vừa nói, có khả năng là quân nhân xuất ngũ.
Mọi người khẽ rùng mình, Chương Long Châu lại nhìn Lâm Dật Phi một cái, thầm nhủ, lời nói này của anh phân tích từ góc độ bình thường đương nhiên là có đạo lý, nếu hôm qua tôi không nhìn thấy Lâm Dật Phi, không nhìn thấy ba cái xác kia, đương nhiên đối với những lời anh nói không tin mười thì cũng tám phần. Tuy nhiên từ khi nhìn thấy thủ đoạn của Lâm Dật Phi, cuối cùng cũng hiểu rõ cái gì mới gọi là cao thủ võ công. Hôm qua là vụ án do Đội phòng Long xử lý, nếu anh nhìn thấy thảm trạng của ba người kia, e là sẽ cho rằng đó là do một con voi đã ra tay, nếu không một người làm sao có thể có lực sát thương ghê gớm như vậy?
Tuy mọi người đều cho rằng Trưởng Phòng Giản và Lâm Dật Phi nói đều có đạo lý riêng, nhưng nghĩ tới mục đích của người đến thì lại không hiểu ra sao. Đám người này vì ba cái xác, không ngại giết hai nhân viên cảnh sát, chỉ có thể dùng bệnh rồ để hình dung:
– Động cơ của bọn họ là gì? Lẽ nào chỉ là vì cướp thi thể của đồng bọn?
Nữ cảnh sát kia không nhịn được hỏi.
Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều chậm rãi lắc đầu, thầm nghĩ trong lòng, người tới chắc là kẻ điên, kẻ điên đương nhiên không thể nói lý. Tuy hi vọng bọn chúng sẽ sớm có ngày ác hữu ác báo, nhưng nếu bản thân thực sự gặp phải, như vậy không nghi ngờ là một chuyện bất hạnh. Lâm Dật Phi nhìn thi thể dưới tấm vải trắng, ánh mắt lay động, khóe miệng nhếch nụ cười lạnh.
Trưởng phòng Giản cũng không chú ý đến biểu hiện của hắn, đánh mắt nhìn Chương Long Châu, hai người đều có thể nhìn ra sự lo lắng bất an trong mắt đối phương. Trưởng phòng Giản cười lạnh một tiếng:
– Nếu bọn họ đã khiêu chiến với phía cảnh sát chúng ta, chúng ta tuyệt sẽ không lui bước. Chờ đợi bọn họ chỉ là sự nghiêm trị của pháp luật mà thôi!
Mỗi một thời đại đều có pháp luật riêng của mình, nhưng giang hồ thì luôn muốn dùng cách nợ máu trả bằng máu để giải quyết. Khi trưởng phòng Giản đang cho rằng khi hung thủ nên chịu sự nghiêm trị của pháp luật, nhưng lại không ngờ hung thủ chỉ đang lên kế hoạch cho một hành động trả thù lớn hơn.
Một nhân vật cho dù có vô cùng hung ác đi nữa, cũng sẽ có bạn bè thân thích. Rất nhiều khi, một người cho dù tội ác chồng chất, gặp phải sự chế tài của chính nghĩa, người vỗ tay khen hay nhiều, làm cho người này chịu thương tổn đương nhiên cũng có!
Giống như khi Nhạc Phi chết, tuy có rất nhiều người vô cùng đau đớn, mắng chửi tên cẩu tặc Tần Cối. Nhưng cái ngày mà Tần Cối sống thọ và chết tại nhà, người thân nghĩ lại cũng không hề dễ chịu.
Thành phố Giang Nguyên là thành phố dẫn đầu về phát triển kinh tế của tỉnh, GDP bình quân đầu người dẫn đầu cả nước. Đương nhiên đây là một khái niệm bình quân đầu người, cho dù có một trăm người sắp chết đói, chỉ cần có một triệu phú, trị số bình quân tổng thể qua báo cáo nghe ra vẫn rất đáng mừng.
Tác giả :
Tiểu Mạc