Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 67-1: Trà tao nhã, người thô tục (1)
– Bởi vì cậu rất thông minh, tôi nghĩ chắc cậu cũng ghét mấy thứ rườm rà và vụn vặt đó.
Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.
– Mỗi người đều có một cái mặt nạ, có lẽ còn có rất nhiều là đằng khác. Tôi đeo mặt nạ ở trước mặt người khác quá lâu rồi, không muốn trước mặt cậu mà cũng phải như vậy.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cái ý kiến này của cậu cũng không tệ, chỉ có điều là hiện giờ cậu đã tháo mặt nạ xuống rồi hay lại đang đeo một cái khác?
Ngô Vũ Thân sợ hãi một lúc rồi cảm thán:
– Cậu nói đúng, hiên giờ tôi cũng không biết bộ mặt thật sự của mình là gì nữa. Vậy còn cậu thì sao? Bộ mặt thật sự của cậu có phải là như bây giờ không vậy?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát, cuối cũng cười khổ nói:
– Vỗn dĩ tôi cũng không phải là người như thế này, tôi vốn…Tôi có xu thế hướng về tư thế hào hùng, cái cảm giác được rong ruổi trên chiến trường.
Mắt Ngô Vũ Thân ánh lên một tia kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói:
– Thật ra suy nghĩ này của cậu cũng không tệ, thỉnh thoảng tôi cũng có những ý nghĩ cổ quái. Tôi chỉ cảm thấy chán ghét cái cuộc sống trước mắt, muốn tìm một bầu trời thanh tịnh một chút.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Thanh tịnh ở trong lòng, nếu như trong lòng mà hỗn loạn thì ở đâu cũng giống nhau cả thôi.
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Cậu nói không sai chút nào nhưng cái cảnh giới mà cậu nói thì dù sao cũng phải đạt đến một trình độ nhất định thì mới được. Tôi tự hỏi là phàm phu tục tử thì không làm được điều này, cho nên Chiết Thanh cũng không phải là nơi tôi hướng đến.
– Vậy cậu cảm thấy ở đâu thì thanh tịnh?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Lhasa.
Trên mặt Ngô Vũ Thân lộ ra vẻ khao khát.
– Cậu có cảm thấy là chúng ta ở thế giới này thật là phức tạp không, phức tạp đến mức có phần mệt mỏi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu.
– Nhưng cậu vẫn phải đối mặt với nó bởi vì nhiều khi sống không phải là vì bản thân mình mà là một loại trách nhiệm.
– Một loại trách nhiệm?
Ngô Vũ Thân lẩm bẩm nói:
– Cậu nói không sai, nhiều khi người sống không phải vì bản thân mình mà là vì bố mẹ, vì người thân và người mình yêu thương, còn có con gái nữa.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu hiểu được điều này thì tốt.
– Gia cảnh nhà tôi không tệ.
Ngô Vũ Thân nói:
– Việc hiếm thấy chính là bố mẹ rất tiến bộ, từ trước đến nay không bao giờ hạn chế sự tự do của tôi. Về điểm này thì tôi quả thật rất may mắn bởi tôi biết rằng những sinh viên giống tôi không phải là nhiều.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, yên lặng nghe cậu ta kể hết.
– Tôi tốt nghiệp cấp ba xong thì thi đỗ trường Đại học Bắc Tinh, cũng coi như là một trường đại học có danh tiếng, hẳn là cũng không kém trường Chiết Thanh.
Ngô Vũ Thân cười khổ. Lâm Dật Phi biết cậu ta nói rất khiêm tốn, trường Bắc Tinh là trường số một số hai của cả nước, so với Chiết Thanh cũng không kém chút nào.
– Vậy sao cậu lại muốn đến đây?
Lâm Dật Phi nhớ ra câu này, lại hỏi lần nữa nhưng lúc đầu Ngô Vũ Thân chỉ cười khổ chứ không trả lời.
Ngô Vũ Thân bắt đầu trầm mặc, Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu không tiện trả lời thì đương nhiên có thể không trả lời.
– Không có gì là không tiện cả.
Ngô Vũ Thân cười một cái, nhưng nụ cười hơi cay đắng.
– Tôi đến Chiết Thanh là vì một người nhưng bây giờ muốn ra đi là vì một người khác.
Lâm Dật Phi ngẩn ra.
– Cậu muốn đi? Rời khỏi Chiết Thanh? Sao vậy?
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi rất lâu, thở dài một cái, cuối cùng nói:
– Tôi đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, tôi muốn đi là vì cậu, Lâm Dật Phi.
Việt
– Vì tôi?
Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài nói:
– Thật ra nhiều khi cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu, hoặc là một thời gian sau lại phát hiện ra sự lựa chọn ban đầu không phải là sự lựa chọn chính xác.
– Cậu muốn nói gì?
Ngô Vũ Thân cười nói.
– Tôi muốn nói là đưa ra một kết luận không phải là một việc dễ dàng bởi vì nhiều khi đó lại là một kết luận sai lầm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Ngô Vũ Thân cười một cái, không nói gì, giơ tay vẫy một nhân viên phục vụ đứng gần đó:
– Chị ơi, đem đến một ấm trà. Cậu có muốn ăn chút đồ ăn sáng không?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Mọi người đều nói là thà nhịn ăn thịt ba ngày cũng không thể không uống trà một ngày. Thưởng trà nấu rượu là những việc vui của đời người, nếu như lại ăn bánh màn thầu vào thì sợ lại chẳng ra gì cả. Như thế thì còn không bằng uống rượu.
Ngô Vũ Thân nhìn hắn như nhìn quái vật một lúc lâu.
– Không biết tại làm sao mà tôi thấy cậu tuy rất thông minh nhưng lại hơi kì lạ, dường như không phải là sinh viên, nhưng tôi lại không nói được là có chỗ nào không đúng. Thế rốt cuộc cậu muốn uống trà hay uống rượu? Hôm nay chỉ cần cậu nói ra thì tôi tuyệt đối sẽ theo đến cùng.
– Tôi chính là tôi, có cái gì không đúng chứ?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một cái.
– Thật ra thì trong bảy cái nhã của con người là cầm, kì, thư, họa, thơ, rượu, trà thì tôi thích rượu nhất, nhưng ở đây thì vẫn phải nhập gia tùy tục, không uống rượu nữa.
– Được.
Ngô Vũ Thân nhịn cười.
– Chị ơi, đem một ấm trà thật ngon đến cho cậu này.
– Xin hỏi cậu muốn uống trà gì?
Cô nhân viên nho nhã lịch sự hỏi.
– Ở đây chúng tôi có Mao Phong của Hoàng Sơn, Long Tỉnh của Tây Hồ, Vân Vụ của Lư Sơn, Bích Loa Xuân của Động Đình, còn có Thiết Quan Âm, Mao Tiêm, Trúc Thanh…
Cô nhân viên thao thao bất tuyệt giới thiệu với khí thế ngùn ngụt.
– Đợi đã.
Ngô Vũ Thân vội vàng cắt đứt lời giới thiệu của cô, nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Này, cậu muốn uống gì? Tôi chỉ là học đòi văn vẻ thôi, cũng không hiểu lắm về cái này, uống trà cũng giống uống nước, chẳng có gì khác nhau cả.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Xem ra hai người chũng ta cũng như nhau mà thôi. Tôi cũng uống trà như uống nước, chỉ biết rót thôi. Thế này nhé, hay là chúng ta thử theo giá các loại trà nhé.
Ngô Vũ Thân cũng thấy buồn cười:
– Cách chọn trà của cậu đúng là chỉ có một.
Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười nói:
– Giá ở đây cũng không đắt lắm, thật ra chủ yếu là bán hơi sớm, một ấm trà cũng chỉ khoảng hai mươi đồng.
– Vậy chị cứ tùy tiện lấy một ấm đến là được rồi. Chị xem xem làm thế nào thì làm, tôi tin chị.
Ngô Vũ Thân đưa ra chiêu cuối cùng, mỉm cười nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Giống như lúc chọn thực đơn ở khách sạn trước, mặc dù những món nhân viên phục vụ giới thiệu sẽ đắt nhưng sẽ không sai đâu.
Lâm Dật Phi cũng nhịn cười nói:
– Cậu nói đúng, xem ra cậu đến đây uống trà không phải là việc chính. Cậu không chọn bao à?
Ngô Vũ Thân khoát tay.
– Mặc dù tôi không biết uống trà nhưng cũng biết nói vớ vẩn một câu là “trước giờ trà ngon giống như giai nhân”. Đối với giai nhân mà chọn hai bao thì không khỏi hơi báng bổ.
Hai người lại cười, không ngừng khiến cho mấy bàn bên cạnh nhìn chăm chú, thầm nghĩ hai cái tên này thật là không biết lịch sự gì cả. Vốn dĩ buổi sáng ở đây là một nơi thanh tịnh, dường như không còn nghĩ gì đến phố sá sầm uất nữa. Cũng may hai người thấy thế không được hay lắm nên đã kịp thời ngừng cười, nếu không chỉ sợ lát nữa lại khiến cho người ta phải khiếu nại.
Ngô Vũ Thân thản nhiên nói.
– Mỗi người đều có một cái mặt nạ, có lẽ còn có rất nhiều là đằng khác. Tôi đeo mặt nạ ở trước mặt người khác quá lâu rồi, không muốn trước mặt cậu mà cũng phải như vậy.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Cái ý kiến này của cậu cũng không tệ, chỉ có điều là hiện giờ cậu đã tháo mặt nạ xuống rồi hay lại đang đeo một cái khác?
Ngô Vũ Thân sợ hãi một lúc rồi cảm thán:
– Cậu nói đúng, hiên giờ tôi cũng không biết bộ mặt thật sự của mình là gì nữa. Vậy còn cậu thì sao? Bộ mặt thật sự của cậu có phải là như bây giờ không vậy?
Lâm Dật Phi trầm ngâm một lát, cuối cũng cười khổ nói:
– Vỗn dĩ tôi cũng không phải là người như thế này, tôi vốn…Tôi có xu thế hướng về tư thế hào hùng, cái cảm giác được rong ruổi trên chiến trường.
Mắt Ngô Vũ Thân ánh lên một tia kinh ngạc, lúc lâu sau mới nói:
– Thật ra suy nghĩ này của cậu cũng không tệ, thỉnh thoảng tôi cũng có những ý nghĩ cổ quái. Tôi chỉ cảm thấy chán ghét cái cuộc sống trước mắt, muốn tìm một bầu trời thanh tịnh một chút.
Lâm Dật Phi lắc đầu nói:
– Thanh tịnh ở trong lòng, nếu như trong lòng mà hỗn loạn thì ở đâu cũng giống nhau cả thôi.
Ngô Vũ Thân cười nói:
– Cậu nói không sai chút nào nhưng cái cảnh giới mà cậu nói thì dù sao cũng phải đạt đến một trình độ nhất định thì mới được. Tôi tự hỏi là phàm phu tục tử thì không làm được điều này, cho nên Chiết Thanh cũng không phải là nơi tôi hướng đến.
– Vậy cậu cảm thấy ở đâu thì thanh tịnh?
Lâm Dật Phi nhíu mày.
– Lhasa.
Trên mặt Ngô Vũ Thân lộ ra vẻ khao khát.
– Cậu có cảm thấy là chúng ta ở thế giới này thật là phức tạp không, phức tạp đến mức có phần mệt mỏi.
Lâm Dật Phi gật gật đầu nhưng lại lắc lắc đầu.
– Nhưng cậu vẫn phải đối mặt với nó bởi vì nhiều khi sống không phải là vì bản thân mình mà là một loại trách nhiệm.
– Một loại trách nhiệm?
Ngô Vũ Thân lẩm bẩm nói:
– Cậu nói không sai, nhiều khi người sống không phải vì bản thân mình mà là vì bố mẹ, vì người thân và người mình yêu thương, còn có con gái nữa.
Lâm Dật Phi cười nói:
– Cậu hiểu được điều này thì tốt.
– Gia cảnh nhà tôi không tệ.
Ngô Vũ Thân nói:
– Việc hiếm thấy chính là bố mẹ rất tiến bộ, từ trước đến nay không bao giờ hạn chế sự tự do của tôi. Về điểm này thì tôi quả thật rất may mắn bởi tôi biết rằng những sinh viên giống tôi không phải là nhiều.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, yên lặng nghe cậu ta kể hết.
– Tôi tốt nghiệp cấp ba xong thì thi đỗ trường Đại học Bắc Tinh, cũng coi như là một trường đại học có danh tiếng, hẳn là cũng không kém trường Chiết Thanh.
Ngô Vũ Thân cười khổ. Lâm Dật Phi biết cậu ta nói rất khiêm tốn, trường Bắc Tinh là trường số một số hai của cả nước, so với Chiết Thanh cũng không kém chút nào.
– Vậy sao cậu lại muốn đến đây?
Lâm Dật Phi nhớ ra câu này, lại hỏi lần nữa nhưng lúc đầu Ngô Vũ Thân chỉ cười khổ chứ không trả lời.
Ngô Vũ Thân bắt đầu trầm mặc, Lâm Dật Phi cười nói:
– Tôi chỉ tùy tiện hỏi thôi, cậu không tiện trả lời thì đương nhiên có thể không trả lời.
– Không có gì là không tiện cả.
Ngô Vũ Thân cười một cái, nhưng nụ cười hơi cay đắng.
– Tôi đến Chiết Thanh là vì một người nhưng bây giờ muốn ra đi là vì một người khác.
Lâm Dật Phi ngẩn ra.
– Cậu muốn đi? Rời khỏi Chiết Thanh? Sao vậy?
Ngô Vũ Thân nhìn Lâm Dật Phi rất lâu, thở dài một cái, cuối cùng nói:
– Tôi đến Chiết Thanh là vì Bách Lý Băng, tôi muốn đi là vì cậu, Lâm Dật Phi.
Việt
– Vì tôi?
Lâm Dật Phi đột nhiên thở dài nói:
– Thật ra nhiều khi cậu không phải nghĩ quá nhiều đâu, hoặc là một thời gian sau lại phát hiện ra sự lựa chọn ban đầu không phải là sự lựa chọn chính xác.
– Cậu muốn nói gì?
Ngô Vũ Thân cười nói.
– Tôi muốn nói là đưa ra một kết luận không phải là một việc dễ dàng bởi vì nhiều khi đó lại là một kết luận sai lầm.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói.
Ngô Vũ Thân cười một cái, không nói gì, giơ tay vẫy một nhân viên phục vụ đứng gần đó:
– Chị ơi, đem đến một ấm trà. Cậu có muốn ăn chút đồ ăn sáng không?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Mọi người đều nói là thà nhịn ăn thịt ba ngày cũng không thể không uống trà một ngày. Thưởng trà nấu rượu là những việc vui của đời người, nếu như lại ăn bánh màn thầu vào thì sợ lại chẳng ra gì cả. Như thế thì còn không bằng uống rượu.
Ngô Vũ Thân nhìn hắn như nhìn quái vật một lúc lâu.
– Không biết tại làm sao mà tôi thấy cậu tuy rất thông minh nhưng lại hơi kì lạ, dường như không phải là sinh viên, nhưng tôi lại không nói được là có chỗ nào không đúng. Thế rốt cuộc cậu muốn uống trà hay uống rượu? Hôm nay chỉ cần cậu nói ra thì tôi tuyệt đối sẽ theo đến cùng.
– Tôi chính là tôi, có cái gì không đúng chứ?
Lâm Dật Phi nhìn xung quanh một cái.
– Thật ra thì trong bảy cái nhã của con người là cầm, kì, thư, họa, thơ, rượu, trà thì tôi thích rượu nhất, nhưng ở đây thì vẫn phải nhập gia tùy tục, không uống rượu nữa.
– Được.
Ngô Vũ Thân nhịn cười.
– Chị ơi, đem một ấm trà thật ngon đến cho cậu này.
– Xin hỏi cậu muốn uống trà gì?
Cô nhân viên nho nhã lịch sự hỏi.
– Ở đây chúng tôi có Mao Phong của Hoàng Sơn, Long Tỉnh của Tây Hồ, Vân Vụ của Lư Sơn, Bích Loa Xuân của Động Đình, còn có Thiết Quan Âm, Mao Tiêm, Trúc Thanh…
Cô nhân viên thao thao bất tuyệt giới thiệu với khí thế ngùn ngụt.
– Đợi đã.
Ngô Vũ Thân vội vàng cắt đứt lời giới thiệu của cô, nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Này, cậu muốn uống gì? Tôi chỉ là học đòi văn vẻ thôi, cũng không hiểu lắm về cái này, uống trà cũng giống uống nước, chẳng có gì khác nhau cả.
Lâm Dật Phi cười khổ nói:
– Xem ra hai người chũng ta cũng như nhau mà thôi. Tôi cũng uống trà như uống nước, chỉ biết rót thôi. Thế này nhé, hay là chúng ta thử theo giá các loại trà nhé.
Ngô Vũ Thân cũng thấy buồn cười:
– Cách chọn trà của cậu đúng là chỉ có một.
Cô nhân viên tiếp tân mỉm cười nói:
– Giá ở đây cũng không đắt lắm, thật ra chủ yếu là bán hơi sớm, một ấm trà cũng chỉ khoảng hai mươi đồng.
– Vậy chị cứ tùy tiện lấy một ấm đến là được rồi. Chị xem xem làm thế nào thì làm, tôi tin chị.
Ngô Vũ Thân đưa ra chiêu cuối cùng, mỉm cười nhìn Lâm Dật Phi nói:
– Giống như lúc chọn thực đơn ở khách sạn trước, mặc dù những món nhân viên phục vụ giới thiệu sẽ đắt nhưng sẽ không sai đâu.
Lâm Dật Phi cũng nhịn cười nói:
– Cậu nói đúng, xem ra cậu đến đây uống trà không phải là việc chính. Cậu không chọn bao à?
Ngô Vũ Thân khoát tay.
– Mặc dù tôi không biết uống trà nhưng cũng biết nói vớ vẩn một câu là “trước giờ trà ngon giống như giai nhân”. Đối với giai nhân mà chọn hai bao thì không khỏi hơi báng bổ.
Hai người lại cười, không ngừng khiến cho mấy bàn bên cạnh nhìn chăm chú, thầm nghĩ hai cái tên này thật là không biết lịch sự gì cả. Vốn dĩ buổi sáng ở đây là một nơi thanh tịnh, dường như không còn nghĩ gì đến phố sá sầm uất nữa. Cũng may hai người thấy thế không được hay lắm nên đã kịp thời ngừng cười, nếu không chỉ sợ lát nữa lại khiến cho người ta phải khiếu nại.
Tác giả :
Tiểu Mạc