Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 160-1: Tiên phong (1)
Đầu bên kia trầm mặc một lát, Tạ Na chỉ nói:
– Cậu phải cẩn thận đấy, hắn có thể có súng.
Tiếu Nguyệt Như càng nghe càng giật mình, rốt cuộc cái tên Lâm Dật Phi này có lai lịch gì, sao càng ngày càng không giống công tử bột mà giống Diêm Vương hơn.
Lúc Lâm Dật Phi tính tiền thì Tiếu Nguyệt Như đã bước ra ngoài quán, đột nhiên cửa thủy tinh bên ngoài bị một người đẩy vào mở ra, hai người va vào nhau rất mạnh, Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì bị ngã.
– Ông chủ, cho bốn phần cơm vịt quay, nhanh lên.
Tiếu Nguyệt Như thật vất vả mới đứng vững được, vốn rất bực mình nhưng thấy thời tiết không nóng mà hai người đó chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay đầy hình xăm. Điều này cho thấy bọn chúng cũng không phải là người tốt đẹp gì nên cô cũng chỉ đành nhịn xuống, bước ra ngoài. Lâm Dật Phi nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu nhưng cũng không muốn rắc rối nên cũng bước theo ra ngoài.
Bỗng nhiên người kia nói:
– Gà Rừng, mày không gọi một phần cho Khỉ Ốm à?
Gà Rừng há mồm, môi trên hơi trề ra, thoạt nhìn không giống mỏ gà mà hơi giống vượn:
– Gọi cái gì mà gọi, ngày mai nó còn sống hay không còn không chắc nữa là. Không ăn một bữa cũng không chết đói đâu. Ông chủ, nhanh lên đi, chúng tôi còn có việc gấp.
Lâm Dật Phi vốn đã bước đến cửa bỗng nhiên đứng sững lại, quay lại nhìn hai người kia một cái, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiếu Nguyệt Như thấy hắn ra thì ngập ngừng hỏi:
– Chúng ta đi tìm cái tên Lý Sẹo gì đấy à?
Cô mặc dù lớn lên trong tháp ngà voi nhưng vẫn biết rằng Vạn Hưng Đường mà cảnh sát cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn không phải là một điểm du lịch ra vào tự do được. Hơn nữa chỉ dựa vào hai người bọn họ mà dám đến gặp lão đại xã hội đen để đòi người sao?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Chờ chút đã.
– Chờ gì?
Tiếu Nguyệt Như thở dài nhưng cũng chỉ muốn đứng chờ.
– Hay là chúng ta giao việc này cho cảnh sát đi.
Lâm Dật Phi chỉ cười lạnh, nhìn cửa quán vịt quay Phúc Ký. Tiếu Nguyệt Như nhìn một lúc lâu:
– Chẳng lẽ anh đợi Hầu Diệu Quý ở đây?
Vừa dứt lời thì hai người kia kề vai nhau đi ra. Gà Rừng nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như từ xa, đột nhiên hét lên một tiếng:
– Em gái chờ anh trai à? Anh trai đang trên giường ấy.
Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì tức ngất, tên bạn của Gà Rừng lại cười mắng một tiếng:
– Tên ranh này, chờ đến lúc lấy được tiền thắng thì hãy đi tìm ngựa nhé. Hôm nay Chó Đất thật là may, mẹ nó, thắng gần nửa tháng lương của tao.
Hai người cười cười nói nói, đến trước mặt Tiếu Nguyệt Như còn huýt sáo một cái, đang định đi qua thì Lâm Dật Phi đã đứng ở trước mặt hai người, lạnh lùng hỏi:
– Khỉ Ốm ở đâu?
– Khỉ Ốm gì chứ?
Gà Rừng sửng sốt, tên đồng bọn kia chửi:
– Cút, nếu không tao…
Gã còn chưa nói hết vế sau thì Lâm Dật Phi đã đá một phát vào ngực, gã còn chưa kịp kêu đã tắt thở, bay về phía sau khoảng 3, 4m mới rơi xuống.
Lâm Dật Phi không thèm liếc nhìn một cái, nhìn chằm chằm vào Gà Rừng, vẫn hỏi câu kia:
– Khỉ Ốm ở đâu?
Gà Rừng ngẩn ra:
– Người anh em, cậu ở bang nào? Chúng tôi là Trung Nghĩa…
Lâm Dật Phi vung ra một cái bạt tai, Gà Rừng còn chưa kịp nghĩ đến việc tránh đi đã phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm gã:
– Đừng phí lời với tao, Khỉ Ốm đang ở đâu?
Có câu nói rất hay, tú tài gặp phải binh, có lý mà không nói rõ được. Tiếu Nguyệt Như là thiên chi kiều tử, là sinh viên, thời cổ thì có thể gọi là một tú tài, đương nhiên đối với một Lâm Dật Phi hiểu biết thì không cần phải phí sức tranh luận, làm theo cách nói “có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì đi nửa bước cũng khó”. Chỉ có điều là gặp phải loại du côn như Gà Rừng nên cũng tự biết “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, không dám lên tiếng.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến Lâm Dật Phi nho nhã, chưa từng to tiếng trước mặt chị mình lại có lúc không phân rõ phải trái mà nổi giận đùng đùng.
“Người cứng đầu sợ người ngang ngược, người ngang ngược sợ kẻ liều mạng”, tuy Gà Rừng cũng được coi là đã lăn lộn trong Trung Nghĩa Bang mấy năm, giống con cua hoành hành ngang dọc ở đây, nhưng nhìn thấy ánh mắt không muốn sống của Lâm Dật Phi thì sợ đến mức suýt nữa vãi ra quần, cả người đã mềm nhũn ra như sợi bún.
– Ở tòa nhà kia.
Gã giơ tay chỉ về phía trước, Lâm Dật Phi quay lại nhìn một cái. Tòa nhà mà Gà Rừng chỉ là một tòa nhà đổ nát, có bốn tầng, đến thang máy cũng không có, tường gạch bên ngoài đã bong ra từng mảng, cảm giác chỉ dùng đầu ngón tay động vào thôi cũng bong ra từng lớp.
Lâm Dật Phi quay lại nhìn, Gà Rừng đưa tay ra mò con dao ở sau người, lúc này mới nhớ ra vì để ra vẻ, muốn lộ hình xăm nên quần áo vẫn còn để trên đó, đương nhiên cũng không dám mang dao bên người một cách lộ liễu.
Lâm Dật Phi quay lại, dường như không chú ý đến hành động của Gà Rừng, thản nhiên nói:
– Dẫn tao đi.
Gà Rừng sửng sốt, luôn miệng nói:
– Được, được.
Nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh ý nghĩ độc ác, tên tiểu tử này là người của Vạn Hưng Đường đến đây để gây sự à? Chốc nữa lên trên kia có anh em của tao, tao không chém mày thành tám phần thì tao cùng họ với mày.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt gã vẫn tỏ vẻ cung kính, hộp cơm bị rơi trên mặt đất cũng không nhặt lên:
– Đại gia à, đi bên này.
Lúc này câu “có tiền là ông lớn” nên đổi thành “cứng đầu mới là ông lớn”, Gà Rừng đương nhiên là hiểu đạo lý này, thành thật giả bộ ngoan ngoãn đi đằng trước nhưng trong lòng đang thầm tính toán xem chốc nữa làm thế nào để thông báo cho đồng bọn biết, xử lý cái tên đằng sau này.
Đương nhiên là chỉ xử tên tiểu tử này thôi, con bé kia nhìn thấy bị đánh nhất định sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp. Chốc nữa xử xong tên này thì cũng xử luôn con bé đó. Gà Rừng nghĩ đến đây thì cảm thấy rất vui vẻ.
Tiếu Nguyệt Như khiếp đảm đi đằng sau Lâm Dật Phi, từ lúc nhìn thấy hắn ra tay cô đã cảm thấy may mắn. Có phải cái tên Lâm Dật Phi này không thích đánh con gái hay không, nếu không tại sao hai tên này chưa chọc đến hắn mà đã suýt mất mạng, lúc trước mình khiêu khích hắn như vậy mà chỉ bị tát một cái kèm theo mấy câu trách mắng.
Ba người bước vào hành lang, Gà Rừng bực bội bước lên lầu. Đây là một tòa nhà kiểu cũ, không có thang máy, vừa nãy bốn tên bọn chúng đánh bài đặt cược, bị thua phải xuống đi mua cơm, không ngờ cơm vẫn chưa ăn được thì suýt mất mạng. Lúc này hắn hoàn toàn không nghĩ gì đến sống chết của đồng bọn, chỉ nghĩ xem nên xử Lâm Dật Phi như thế nào.
Gà Rừng đi thẳng lên tầng bốn, Lâm Dật Phi cũng đi theo tới tầng bốn, tuy Tiếu Nguyệt Như cũng cố gắng đi theo nhưng đã sắp không thở ra hơi. Đến tầng cao nhất, bên trong trống trơn, cửa nào cũng đóng chặt, không biết là không có ai hay là vẫn đang ngủ nhưng cuối hành lang lại truyền đến tiếng la hét chúc rượu, chắc chắn là đồng bọn của Gà Rừng.
– Khỉ Ốm ở đâu?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
Gà Rừng gật gật đầu, vẫn chưa kịp nói gì đã thấy cổ bị đánh một cú mạnh, trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã xuống đất, còn chưa kịp thực hiện kế hoạch đã lăn ra. Tiếu Nguyệt Như tưởng hắn giết Gà Rừng, không kìm được hét lên kinh hãi, trong hành lang vắng lặng cảm giác vô cùng chói tai. Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, Tiếu Nguyệt Như lập tức lấy tay che miệng lại, Lâm Dật Phi nhanh chân chạy đến cuối hành lang.
– Cậu phải cẩn thận đấy, hắn có thể có súng.
Tiếu Nguyệt Như càng nghe càng giật mình, rốt cuộc cái tên Lâm Dật Phi này có lai lịch gì, sao càng ngày càng không giống công tử bột mà giống Diêm Vương hơn.
Lúc Lâm Dật Phi tính tiền thì Tiếu Nguyệt Như đã bước ra ngoài quán, đột nhiên cửa thủy tinh bên ngoài bị một người đẩy vào mở ra, hai người va vào nhau rất mạnh, Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì bị ngã.
– Ông chủ, cho bốn phần cơm vịt quay, nhanh lên.
Tiếu Nguyệt Như thật vất vả mới đứng vững được, vốn rất bực mình nhưng thấy thời tiết không nóng mà hai người đó chỉ mặc áo ba lỗ, lộ ra cánh tay đầy hình xăm. Điều này cho thấy bọn chúng cũng không phải là người tốt đẹp gì nên cô cũng chỉ đành nhịn xuống, bước ra ngoài. Lâm Dật Phi nhìn bóng lưng của cô, lắc đầu nhưng cũng không muốn rắc rối nên cũng bước theo ra ngoài.
Bỗng nhiên người kia nói:
– Gà Rừng, mày không gọi một phần cho Khỉ Ốm à?
Gà Rừng há mồm, môi trên hơi trề ra, thoạt nhìn không giống mỏ gà mà hơi giống vượn:
– Gọi cái gì mà gọi, ngày mai nó còn sống hay không còn không chắc nữa là. Không ăn một bữa cũng không chết đói đâu. Ông chủ, nhanh lên đi, chúng tôi còn có việc gấp.
Lâm Dật Phi vốn đã bước đến cửa bỗng nhiên đứng sững lại, quay lại nhìn hai người kia một cái, đẩy cửa bước ra ngoài.
Tiếu Nguyệt Như thấy hắn ra thì ngập ngừng hỏi:
– Chúng ta đi tìm cái tên Lý Sẹo gì đấy à?
Cô mặc dù lớn lên trong tháp ngà voi nhưng vẫn biết rằng Vạn Hưng Đường mà cảnh sát cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ thì chắc chắn không phải là một điểm du lịch ra vào tự do được. Hơn nữa chỉ dựa vào hai người bọn họ mà dám đến gặp lão đại xã hội đen để đòi người sao?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Chờ chút đã.
– Chờ gì?
Tiếu Nguyệt Như thở dài nhưng cũng chỉ muốn đứng chờ.
– Hay là chúng ta giao việc này cho cảnh sát đi.
Lâm Dật Phi chỉ cười lạnh, nhìn cửa quán vịt quay Phúc Ký. Tiếu Nguyệt Như nhìn một lúc lâu:
– Chẳng lẽ anh đợi Hầu Diệu Quý ở đây?
Vừa dứt lời thì hai người kia kề vai nhau đi ra. Gà Rừng nhìn thấy Tiếu Nguyệt Như từ xa, đột nhiên hét lên một tiếng:
– Em gái chờ anh trai à? Anh trai đang trên giường ấy.
Tiếu Nguyệt Như suýt nữa thì tức ngất, tên bạn của Gà Rừng lại cười mắng một tiếng:
– Tên ranh này, chờ đến lúc lấy được tiền thắng thì hãy đi tìm ngựa nhé. Hôm nay Chó Đất thật là may, mẹ nó, thắng gần nửa tháng lương của tao.
Hai người cười cười nói nói, đến trước mặt Tiếu Nguyệt Như còn huýt sáo một cái, đang định đi qua thì Lâm Dật Phi đã đứng ở trước mặt hai người, lạnh lùng hỏi:
– Khỉ Ốm ở đâu?
– Khỉ Ốm gì chứ?
Gà Rừng sửng sốt, tên đồng bọn kia chửi:
– Cút, nếu không tao…
Gã còn chưa nói hết vế sau thì Lâm Dật Phi đã đá một phát vào ngực, gã còn chưa kịp kêu đã tắt thở, bay về phía sau khoảng 3, 4m mới rơi xuống.
Lâm Dật Phi không thèm liếc nhìn một cái, nhìn chằm chằm vào Gà Rừng, vẫn hỏi câu kia:
– Khỉ Ốm ở đâu?
Gà Rừng ngẩn ra:
– Người anh em, cậu ở bang nào? Chúng tôi là Trung Nghĩa…
Lâm Dật Phi vung ra một cái bạt tai, Gà Rừng còn chưa kịp nghĩ đến việc tránh đi đã phun ra một ngụm máu tươi. Lâm Dật Phi lạnh lùng nhìn chằm chằm gã:
– Đừng phí lời với tao, Khỉ Ốm đang ở đâu?
Có câu nói rất hay, tú tài gặp phải binh, có lý mà không nói rõ được. Tiếu Nguyệt Như là thiên chi kiều tử, là sinh viên, thời cổ thì có thể gọi là một tú tài, đương nhiên đối với một Lâm Dật Phi hiểu biết thì không cần phải phí sức tranh luận, làm theo cách nói “có lý thì đi khắp thiên hạ, vô lý thì đi nửa bước cũng khó”. Chỉ có điều là gặp phải loại du côn như Gà Rừng nên cũng tự biết “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, không dám lên tiếng.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến Lâm Dật Phi nho nhã, chưa từng to tiếng trước mặt chị mình lại có lúc không phân rõ phải trái mà nổi giận đùng đùng.
“Người cứng đầu sợ người ngang ngược, người ngang ngược sợ kẻ liều mạng”, tuy Gà Rừng cũng được coi là đã lăn lộn trong Trung Nghĩa Bang mấy năm, giống con cua hoành hành ngang dọc ở đây, nhưng nhìn thấy ánh mắt không muốn sống của Lâm Dật Phi thì sợ đến mức suýt nữa vãi ra quần, cả người đã mềm nhũn ra như sợi bún.
– Ở tòa nhà kia.
Gã giơ tay chỉ về phía trước, Lâm Dật Phi quay lại nhìn một cái. Tòa nhà mà Gà Rừng chỉ là một tòa nhà đổ nát, có bốn tầng, đến thang máy cũng không có, tường gạch bên ngoài đã bong ra từng mảng, cảm giác chỉ dùng đầu ngón tay động vào thôi cũng bong ra từng lớp.
Lâm Dật Phi quay lại nhìn, Gà Rừng đưa tay ra mò con dao ở sau người, lúc này mới nhớ ra vì để ra vẻ, muốn lộ hình xăm nên quần áo vẫn còn để trên đó, đương nhiên cũng không dám mang dao bên người một cách lộ liễu.
Lâm Dật Phi quay lại, dường như không chú ý đến hành động của Gà Rừng, thản nhiên nói:
– Dẫn tao đi.
Gà Rừng sửng sốt, luôn miệng nói:
– Được, được.
Nhưng trong lòng hắn lại nảy sinh ý nghĩ độc ác, tên tiểu tử này là người của Vạn Hưng Đường đến đây để gây sự à? Chốc nữa lên trên kia có anh em của tao, tao không chém mày thành tám phần thì tao cùng họ với mày.
Tuy trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt gã vẫn tỏ vẻ cung kính, hộp cơm bị rơi trên mặt đất cũng không nhặt lên:
– Đại gia à, đi bên này.
Lúc này câu “có tiền là ông lớn” nên đổi thành “cứng đầu mới là ông lớn”, Gà Rừng đương nhiên là hiểu đạo lý này, thành thật giả bộ ngoan ngoãn đi đằng trước nhưng trong lòng đang thầm tính toán xem chốc nữa làm thế nào để thông báo cho đồng bọn biết, xử lý cái tên đằng sau này.
Đương nhiên là chỉ xử tên tiểu tử này thôi, con bé kia nhìn thấy bị đánh nhất định sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp. Chốc nữa xử xong tên này thì cũng xử luôn con bé đó. Gà Rừng nghĩ đến đây thì cảm thấy rất vui vẻ.
Tiếu Nguyệt Như khiếp đảm đi đằng sau Lâm Dật Phi, từ lúc nhìn thấy hắn ra tay cô đã cảm thấy may mắn. Có phải cái tên Lâm Dật Phi này không thích đánh con gái hay không, nếu không tại sao hai tên này chưa chọc đến hắn mà đã suýt mất mạng, lúc trước mình khiêu khích hắn như vậy mà chỉ bị tát một cái kèm theo mấy câu trách mắng.
Ba người bước vào hành lang, Gà Rừng bực bội bước lên lầu. Đây là một tòa nhà kiểu cũ, không có thang máy, vừa nãy bốn tên bọn chúng đánh bài đặt cược, bị thua phải xuống đi mua cơm, không ngờ cơm vẫn chưa ăn được thì suýt mất mạng. Lúc này hắn hoàn toàn không nghĩ gì đến sống chết của đồng bọn, chỉ nghĩ xem nên xử Lâm Dật Phi như thế nào.
Gà Rừng đi thẳng lên tầng bốn, Lâm Dật Phi cũng đi theo tới tầng bốn, tuy Tiếu Nguyệt Như cũng cố gắng đi theo nhưng đã sắp không thở ra hơi. Đến tầng cao nhất, bên trong trống trơn, cửa nào cũng đóng chặt, không biết là không có ai hay là vẫn đang ngủ nhưng cuối hành lang lại truyền đến tiếng la hét chúc rượu, chắc chắn là đồng bọn của Gà Rừng.
– Khỉ Ốm ở đâu?
Đột nhiên Lâm Dật Phi hỏi.
Gà Rừng gật gật đầu, vẫn chưa kịp nói gì đã thấy cổ bị đánh một cú mạnh, trước mắt tối sầm, mềm oặt ngã xuống đất, còn chưa kịp thực hiện kế hoạch đã lăn ra. Tiếu Nguyệt Như tưởng hắn giết Gà Rừng, không kìm được hét lên kinh hãi, trong hành lang vắng lặng cảm giác vô cùng chói tai. Lâm Dật Phi nhìn cô một cái, Tiếu Nguyệt Như lập tức lấy tay che miệng lại, Lâm Dật Phi nhanh chân chạy đến cuối hành lang.
Tác giả :
Tiểu Mạc