Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 159: Gà rừng
Tạ Na trầm mặc không nói gì, Lâm Dật Phi không kìm được quay đầu lại nói:
– Cô không nói thì không ai bảo cô bị câm đâu.
Tiếu Nguyệt Như bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm thì lầm bầm một câu:
– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
Tạ Na cười khổ nói:
– Dật Phi, chúng tôi không giống với những chỗ ấy, tuy rằng tùy cơ ứng biến nhưng cũng không tiện nhúng tay vào được. Hơn nữa, mặc dù bọn chúng thành lập bè phái nhưng chúng ta vẫn phải theo luật, bắt người thì phải có bằng chứng. Có lúc những bang hội này phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, muốn diệt trừ không phải là chuyện một sớm một chiều được.
Mặc dù cô nói với Lâm Dật Phi nhưng cũng coi như là đang giải thích cho Tiếu Nguyệt Dung nghe. Những lời này đều nhìn sắc mặt của Lâm Dật Phi mà nói, nếu không một người như Tiếu Nguyệt Như trong mắt Cục Công an của bọn họ thì chẳng là gì cả.
– Quan và cướp cấu kết với nhau mà thôi.
Tiếu Nguyệt Như lại than thở một câu. Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Nếu cô muốn điều tra về xã hội đen gì đó thì có thể biến sang một bên đi, chỗ này không chào đón cô.
– Anh nói cái gì?
Tiếu Nguyệt Như đứng phắt dậy, vô cùng tức giận rồi “ai ui” một tiếng ngồi xuống, sờ sờ đỉnh đầu, lúc nãy cô quên mất đang ở đâu, đầu bị va một cái vào nóc xe.
Lâm Dật Phi cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
– Xã hội đen phức tạp hơn những gì cô nghĩ nhiều, mấy người các cô chỉ sống trong nhung lụa, chỉ biết lý luận suông chứ dùng được cái gì. Nếu như cô không phục thì có thể đi tìm chị cô một mình đi, không cần mặt dày đi theo tôi đâu.
Tạ Na không nói gì nhưng trong lòng lại thấy Lâm Dật Phi mắng thật là sảng khoái, thấy Tiếu Nguyệt Như tức đến mức mặt đỏ bừng đành phải khuyên giải:
– Thôi nào, cô bé vẫn còn là học sinh mà.
– Cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Đột nhiên Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi chỉ thấy đầu tiên Nguyệt Dung nên dạy cô ấy đạo lý làm người, còn phải quan tâm đến người khác nữa, nếu đạo lý làm người cơ bản cũng không hiểu thì cho dù học nữa thì có tác dụng gì cho đời? Điều này cũng giống như học võ, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng không phân được trắng đen, chỉ hoành hành giết chóc thì võ công càng cao lại càng gây hại mà thôi.
Nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Tạ Na liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên nhớ lại trước đây Chương Long Châu có nói rằng có thể dựa được vào Lâm Dật Phi hay không thì cảnh sát cũng không rõ lắm nhưng cách đối nhân xử thế trong lòng hắn đôi khi còn công bằng hơn cả cái mà chúng ta gọi là pháp luật.
Thực ra cô cũng bất mãn với nhiều việc, cũng muốn lột bỏ vỏ ngoài hào nhoáng của những kẻ vô lại, đưa ra trước công lý nhưng cô lại không thể vì cô phải tuân theo pháp luật, làm theo quy củ. Nội bộ bọn họ cũng ít nhiều biết một số chuyện của Lâm Dật Phi, cấp trên khen hắn là quan sát tỉ mỉ, tùy cơ ứng biến.
Thực ra hắn đã giết không ít người, có thể những người hắn giết đều là những người đáng chết. Đây chính là kết luận của Chương Long Châu sau một thời gian dài điều tra.
Những người Lâm Dật Phi giết đều là những người mà cảnh sát muốn xử theo luật nhưng lại không thể làm gì được vì không bắt được hoặc là không có chứng cứ. Điều này đã tạo nên một hiện tượng kì lạ, mọi người đều biết là hắn làm trái pháp luật, thậm chí là phạm pháp nhưng tất cả đều giả bộ không biết gì.
Thậm chí có lần Chương Long Châu còn thở dài nói, những người như Lâm Dật Phi không nhiều, thậm chí là quá ít, nếu mà có những người như thế này nhiều hơn nữa thì rõ ràng là một việc mà mọi người sẽ hoan nghênh.
Đợi thêm khoảng 10 phút nữa, Tạ Na hơi bất an, lại giục hỏi nhân viên điều tra lần nữa. Không ngờ cái tên Hầu Diệu Quý này sau khi xuất hiện ở Hà Đông một lần liền bốc hơi biến mất, không thấy bóng dáng đâu cả.
– Tôi có điện thoại đây, phiền cô tra giúp cái địa chỉ.
Lâm Dật Phi đợi lâu cũng cảm thấy sốt ruột, cuối cùng thì nói ra số điện thoại.
– Số điện thoại gì?
Tạ Na vừa hỏi vừa ra hiệu bảo cậu lái xe nhập số vào hệ thống.
– Số của tên bắt cóc Nguyệt Dung gọi đến cho tôi.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói:
– Tôi nghĩ chắc hẳn là cái tên Hầu Diệu Quý kia vì có người tra giúp tôi, nói cuộc gọi được gọi từ khu Phúc Hoa, Hà Đông.
Tạ Na thấy hơi thắc mắc tại sao hắn lại tra ra được nhưng cũng không hỏi nhiều. Cậu lái xe tra rất nhanh, chỉ ấn hai cái nút, màn hình hiện ra một giao diện, một tấm bản đồ xuất hiện, hiện ra chấm đỏ rõ ràng.
– Cảnh quan Tạ, số điện thoại này quả thật là được gọi từ khu Phúc Hoa, Hà Đông. Địa chỉ cụ thể hơn là cạnh quán vịt quay Phúc Ký, đường Đông Đại, khu Phúc Hoa. Uhm, là một bốt điện thoại công cộng ven đường.
A Thủy chỉ tra được chung chung, cảnh sát đương nhiên là có dữ liệu chi tiết hơn nhưng trong lòng Tạ Na cũng khẽ động:
– Cơ sở của quán vịt quay này là gì vậy?
Cậu lái xe chỉ gõ hai cái, lắc lắc đầu nói:
– Đây là một cái quán cũ, chắc là không có vấn đề gì đâu, ít nhất là kho dữ liệu không có gì cả.
Tạ Na có chút cười khổ:
– Dật Phi, thật là ngại quá, tôi…
– Hay là thế này nhé.
Lâm Dật Phi trầm tư nói:
– Chúng ta cứ giữ liên lạc, tôi ngồi chờ ở đây cũng không có tác dụng gì. Tôi đến khu Phúc Hoa mà mấy người nói xem thế nào, hi vọng là có manh mối gì đó. Nếu các cô biết gì về tung tích của Hầu Diệu Quý thì báo tôi ngay nhé.
Tạ Na gật gật đầu:
– Được, số điện thoại của tôi đây.
Cô lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh xảo, bấm gọi số của Lâm Dật Phi.
– Tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm ở gần đây, có cần tôi bảo xe đưa hai người đi không?
Lâm Dật Phi lắc đầu, nhảy xuống xe, Tiếu Nguyệt Như theo sát đằng sau, không nói gì. Cô cũng không biết là Lâm Dật Phi có dốc hết toàn lực ra hay không nữa, chỉ có điều không còn hòa ái dễ gần như trước nữa, mở miệng ra là mắng cô. Trong lòng cô buồn chán, cũng không muốn chủ động nói chuyện với hắn nữa.
Lâm Dật Phi vẫy một chiếc taxi, nói rõ địa chỉ, trên đường đi không nói câu nào với Tiếu Nguyệt Như, đến đường Đông Đại của khu Phúc Hoa. Địa chỉ mà cấp dưới của Tạ Na tra được rất chi tiết, hai người nhanh chóng tìm được quán vịt quay Phúc Ký, lại nhìn thấy cái bốt điện thoại công cộng ngay bên đường. Lâm Dật Phi thử gọi một cuộc, xác nhận chính là dãy số này nhưng chỉ cười khổ, bất cứ ai bỏ đồng xu vào cũng có thể gọi được bằng cái điện thoại này, quả thật là cũng không có manh mối gì. Đột nhiên hắn nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng “leng keng”, không khỏi quay lại nhìn.
Mặt Tiếu Nguyệt Dung hơi đỏ, điềm nhiên như không có việc gì nhìn xung quanh. Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng rùng mình một cái, bây giờ ít nhất cũng đã hai giờ chiều rồi, sao cái tên Hầu Diệu Quý kia không liên lạc với mình?
Hắn suy nghĩ mông lung nhưng cũng không biết rốt cuộc tên Hầu Diệu Quý này có mục đích gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản là trả thù? Nếu như bọn chúng động đến một sợi tóc của Tiếu Nguyệt Dung, hắn mà không san bằng Vạn Hưng Đường thì chữ Lâm sẽ viết ngược lại. Nhưng hiện giờ không tìm thấy tên Hầu Diệu Quý, phải làm thế nào bây giờ?
Hiện giờ tất cả manh mối đều đã bị đứt, mặc dù hắn biết Hầu Diệu Quý bắt cóc Tiếu Nguyệt Dung nhưng tìm một người giữa thành phố Giang Nguyên rộng lớn là điều mà một mình hắn không thể làm được, hiện giờ chỉ có thể chờ tin bên Tạ Na. Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái:
– Đi ăn cơm trước đã.
Tiếu Nguyệt Như im lặng gật đầu, quả thật là cũng hơi đói, từ lúc tìm được Lâm Dật Phi lúc sáng đến bây giờ cô không ngừng chạy ngược chạy xuôi, lên xe xuống xe, hiện giờ cho dù rất đói nhưng cũng không dám nói ra. Lâm Dật Phi không phải cũng đang bụng rỗng đi tìm tung tích chị mình sao? Hiếm khi hắn chủ động nói ra, cô cũng bước vào Phúc Ký theo hắn.
Lâm Dật Phi lấy điện thoại di động ra, đặt trên mặt bàn, chỉ mong bên Tạ Na gửi tin tới rồi gọi hai phần cơm vịt quay, bắt đầu ăn cùng Tiếu Nguyệt Như. Mặc dù vịt quay không tệ nhưng hắn nhai như nhai sáp nến vậy. Đến tận lúc ăn xong mà điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Tiếu Nguyệt Như đang cúi đầu, nhìn trộm vẻ mặt của Lâm Dật Phi, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, gần như sắp đóng băng lại thì càng không dám lên tiếng.
Lâm Dật Phi đang ngồi ở đó, đột nhiên cầm lấy di động, bấm số của Tạ Na:
– Cảnh quan Tạ, địa chỉ của Vạn Hưng Đường ở đâu vậy? Tên lão đại là gì? Tên đó sống ở đâu?
Tiếu Nguyệt Như hoảng sợ, thấy khẩu khí của hắn không lành, chẳng lẽ muốn đơn thương độc mã đến giết Vạn Hưng Đường để đòi người?
Đầu bên kia trầm mặc một lát.
– Anh đợi chút.
Không đến nửa phút bên Tạ Na đã tra được dữ liệu chi tiết.
– Lão đại của Vạn Hưng Đường tên là Lý Tồn Hiếu, biệt danh Lý Sẹo, sống ở tiểu khu Kim Đế của Hà Tây, nhưng không có địa chỉ của Vạn Hưng Đường, địa điểm liên lạc cố định cũng không có.
Sau đó cô lại nói cho Lâm Dật Phi địa chỉ chi tiết ở tiểu khu Kim Đế. Tạ Na hơi lo lắng nói:
– Dật Phi, Lý Sẹo không phải là người dễ động đến, nếu anh không nắm chắc mười phần thì để cảnh sát ra mặt đi.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng:
– Tôi không biết gã có dễ động vào hay không nhưng nếu hôm nay gã không giao ra Tiếu Nguyệt Dung thì ngay mai thành phố Giang Nguyên sẽ không còn Vạn Hưng Đường nữa.
– Cô không nói thì không ai bảo cô bị câm đâu.
Tiếu Nguyệt Như bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn chằm chằm thì lầm bầm một câu:
– Tôi chỉ nói sự thật thôi mà.
Tạ Na cười khổ nói:
– Dật Phi, chúng tôi không giống với những chỗ ấy, tuy rằng tùy cơ ứng biến nhưng cũng không tiện nhúng tay vào được. Hơn nữa, mặc dù bọn chúng thành lập bè phái nhưng chúng ta vẫn phải theo luật, bắt người thì phải có bằng chứng. Có lúc những bang hội này phức tạp hơn chúng ta tưởng rất nhiều, muốn diệt trừ không phải là chuyện một sớm một chiều được.
Mặc dù cô nói với Lâm Dật Phi nhưng cũng coi như là đang giải thích cho Tiếu Nguyệt Dung nghe. Những lời này đều nhìn sắc mặt của Lâm Dật Phi mà nói, nếu không một người như Tiếu Nguyệt Như trong mắt Cục Công an của bọn họ thì chẳng là gì cả.
– Quan và cướp cấu kết với nhau mà thôi.
Tiếu Nguyệt Như lại than thở một câu. Lâm Dật Phi lạnh lùng nói:
– Nếu cô muốn điều tra về xã hội đen gì đó thì có thể biến sang một bên đi, chỗ này không chào đón cô.
– Anh nói cái gì?
Tiếu Nguyệt Như đứng phắt dậy, vô cùng tức giận rồi “ai ui” một tiếng ngồi xuống, sờ sờ đỉnh đầu, lúc nãy cô quên mất đang ở đâu, đầu bị va một cái vào nóc xe.
Lâm Dật Phi cũng không quay đầu lại, chỉ lạnh lùng nói:
– Xã hội đen phức tạp hơn những gì cô nghĩ nhiều, mấy người các cô chỉ sống trong nhung lụa, chỉ biết lý luận suông chứ dùng được cái gì. Nếu như cô không phục thì có thể đi tìm chị cô một mình đi, không cần mặt dày đi theo tôi đâu.
Tạ Na không nói gì nhưng trong lòng lại thấy Lâm Dật Phi mắng thật là sảng khoái, thấy Tiếu Nguyệt Như tức đến mức mặt đỏ bừng đành phải khuyên giải:
– Thôi nào, cô bé vẫn còn là học sinh mà.
– Cũng không còn nhỏ nữa rồi.
Đột nhiên Lâm Dật Phi thở dài một tiếng:
– Tôi chỉ thấy đầu tiên Nguyệt Dung nên dạy cô ấy đạo lý làm người, còn phải quan tâm đến người khác nữa, nếu đạo lý làm người cơ bản cũng không hiểu thì cho dù học nữa thì có tác dụng gì cho đời? Điều này cũng giống như học võ, cho dù là cao thủ tuyệt đỉnh nhưng không phân được trắng đen, chỉ hoành hành giết chóc thì võ công càng cao lại càng gây hại mà thôi.
Nhất thời trong xe yên tĩnh không một tiếng động, Tạ Na liếc nhìn Lâm Dật Phi một cái, đột nhiên nhớ lại trước đây Chương Long Châu có nói rằng có thể dựa được vào Lâm Dật Phi hay không thì cảnh sát cũng không rõ lắm nhưng cách đối nhân xử thế trong lòng hắn đôi khi còn công bằng hơn cả cái mà chúng ta gọi là pháp luật.
Thực ra cô cũng bất mãn với nhiều việc, cũng muốn lột bỏ vỏ ngoài hào nhoáng của những kẻ vô lại, đưa ra trước công lý nhưng cô lại không thể vì cô phải tuân theo pháp luật, làm theo quy củ. Nội bộ bọn họ cũng ít nhiều biết một số chuyện của Lâm Dật Phi, cấp trên khen hắn là quan sát tỉ mỉ, tùy cơ ứng biến.
Thực ra hắn đã giết không ít người, có thể những người hắn giết đều là những người đáng chết. Đây chính là kết luận của Chương Long Châu sau một thời gian dài điều tra.
Những người Lâm Dật Phi giết đều là những người mà cảnh sát muốn xử theo luật nhưng lại không thể làm gì được vì không bắt được hoặc là không có chứng cứ. Điều này đã tạo nên một hiện tượng kì lạ, mọi người đều biết là hắn làm trái pháp luật, thậm chí là phạm pháp nhưng tất cả đều giả bộ không biết gì.
Thậm chí có lần Chương Long Châu còn thở dài nói, những người như Lâm Dật Phi không nhiều, thậm chí là quá ít, nếu mà có những người như thế này nhiều hơn nữa thì rõ ràng là một việc mà mọi người sẽ hoan nghênh.
Đợi thêm khoảng 10 phút nữa, Tạ Na hơi bất an, lại giục hỏi nhân viên điều tra lần nữa. Không ngờ cái tên Hầu Diệu Quý này sau khi xuất hiện ở Hà Đông một lần liền bốc hơi biến mất, không thấy bóng dáng đâu cả.
– Tôi có điện thoại đây, phiền cô tra giúp cái địa chỉ.
Lâm Dật Phi đợi lâu cũng cảm thấy sốt ruột, cuối cùng thì nói ra số điện thoại.
– Số điện thoại gì?
Tạ Na vừa hỏi vừa ra hiệu bảo cậu lái xe nhập số vào hệ thống.
– Số của tên bắt cóc Nguyệt Dung gọi đến cho tôi.
Lâm Dật Phi trầm giọng nói:
– Tôi nghĩ chắc hẳn là cái tên Hầu Diệu Quý kia vì có người tra giúp tôi, nói cuộc gọi được gọi từ khu Phúc Hoa, Hà Đông.
Tạ Na thấy hơi thắc mắc tại sao hắn lại tra ra được nhưng cũng không hỏi nhiều. Cậu lái xe tra rất nhanh, chỉ ấn hai cái nút, màn hình hiện ra một giao diện, một tấm bản đồ xuất hiện, hiện ra chấm đỏ rõ ràng.
– Cảnh quan Tạ, số điện thoại này quả thật là được gọi từ khu Phúc Hoa, Hà Đông. Địa chỉ cụ thể hơn là cạnh quán vịt quay Phúc Ký, đường Đông Đại, khu Phúc Hoa. Uhm, là một bốt điện thoại công cộng ven đường.
A Thủy chỉ tra được chung chung, cảnh sát đương nhiên là có dữ liệu chi tiết hơn nhưng trong lòng Tạ Na cũng khẽ động:
– Cơ sở của quán vịt quay này là gì vậy?
Cậu lái xe chỉ gõ hai cái, lắc lắc đầu nói:
– Đây là một cái quán cũ, chắc là không có vấn đề gì đâu, ít nhất là kho dữ liệu không có gì cả.
Tạ Na có chút cười khổ:
– Dật Phi, thật là ngại quá, tôi…
– Hay là thế này nhé.
Lâm Dật Phi trầm tư nói:
– Chúng ta cứ giữ liên lạc, tôi ngồi chờ ở đây cũng không có tác dụng gì. Tôi đến khu Phúc Hoa mà mấy người nói xem thế nào, hi vọng là có manh mối gì đó. Nếu các cô biết gì về tung tích của Hầu Diệu Quý thì báo tôi ngay nhé.
Tạ Na gật gật đầu:
– Được, số điện thoại của tôi đây.
Cô lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ nhắn tinh xảo, bấm gọi số của Lâm Dật Phi.
– Tôi sẽ tiếp tục điều tra thêm ở gần đây, có cần tôi bảo xe đưa hai người đi không?
Lâm Dật Phi lắc đầu, nhảy xuống xe, Tiếu Nguyệt Như theo sát đằng sau, không nói gì. Cô cũng không biết là Lâm Dật Phi có dốc hết toàn lực ra hay không nữa, chỉ có điều không còn hòa ái dễ gần như trước nữa, mở miệng ra là mắng cô. Trong lòng cô buồn chán, cũng không muốn chủ động nói chuyện với hắn nữa.
Lâm Dật Phi vẫy một chiếc taxi, nói rõ địa chỉ, trên đường đi không nói câu nào với Tiếu Nguyệt Như, đến đường Đông Đại của khu Phúc Hoa. Địa chỉ mà cấp dưới của Tạ Na tra được rất chi tiết, hai người nhanh chóng tìm được quán vịt quay Phúc Ký, lại nhìn thấy cái bốt điện thoại công cộng ngay bên đường. Lâm Dật Phi thử gọi một cuộc, xác nhận chính là dãy số này nhưng chỉ cười khổ, bất cứ ai bỏ đồng xu vào cũng có thể gọi được bằng cái điện thoại này, quả thật là cũng không có manh mối gì. Đột nhiên hắn nghe thấy bên cạnh vang lên một tiếng “leng keng”, không khỏi quay lại nhìn.
Mặt Tiếu Nguyệt Dung hơi đỏ, điềm nhiên như không có việc gì nhìn xung quanh. Lâm Dật Phi ngẩng đầu nhìn sắc trời, trong lòng rùng mình một cái, bây giờ ít nhất cũng đã hai giờ chiều rồi, sao cái tên Hầu Diệu Quý kia không liên lạc với mình?
Hắn suy nghĩ mông lung nhưng cũng không biết rốt cuộc tên Hầu Diệu Quý này có mục đích gì, chẳng lẽ chỉ đơn giản là trả thù? Nếu như bọn chúng động đến một sợi tóc của Tiếu Nguyệt Dung, hắn mà không san bằng Vạn Hưng Đường thì chữ Lâm sẽ viết ngược lại. Nhưng hiện giờ không tìm thấy tên Hầu Diệu Quý, phải làm thế nào bây giờ?
Hiện giờ tất cả manh mối đều đã bị đứt, mặc dù hắn biết Hầu Diệu Quý bắt cóc Tiếu Nguyệt Dung nhưng tìm một người giữa thành phố Giang Nguyên rộng lớn là điều mà một mình hắn không thể làm được, hiện giờ chỉ có thể chờ tin bên Tạ Na. Lâm Dật Phi lắc lắc đầu, nhìn Tiếu Nguyệt Như một cái:
– Đi ăn cơm trước đã.
Tiếu Nguyệt Như im lặng gật đầu, quả thật là cũng hơi đói, từ lúc tìm được Lâm Dật Phi lúc sáng đến bây giờ cô không ngừng chạy ngược chạy xuôi, lên xe xuống xe, hiện giờ cho dù rất đói nhưng cũng không dám nói ra. Lâm Dật Phi không phải cũng đang bụng rỗng đi tìm tung tích chị mình sao? Hiếm khi hắn chủ động nói ra, cô cũng bước vào Phúc Ký theo hắn.
Lâm Dật Phi lấy điện thoại di động ra, đặt trên mặt bàn, chỉ mong bên Tạ Na gửi tin tới rồi gọi hai phần cơm vịt quay, bắt đầu ăn cùng Tiếu Nguyệt Như. Mặc dù vịt quay không tệ nhưng hắn nhai như nhai sáp nến vậy. Đến tận lúc ăn xong mà điện thoại vẫn không có động tĩnh gì, Tiếu Nguyệt Như đang cúi đầu, nhìn trộm vẻ mặt của Lâm Dật Phi, thấy sắc mặt hắn càng ngày càng khó coi, gần như sắp đóng băng lại thì càng không dám lên tiếng.
Lâm Dật Phi đang ngồi ở đó, đột nhiên cầm lấy di động, bấm số của Tạ Na:
– Cảnh quan Tạ, địa chỉ của Vạn Hưng Đường ở đâu vậy? Tên lão đại là gì? Tên đó sống ở đâu?
Tiếu Nguyệt Như hoảng sợ, thấy khẩu khí của hắn không lành, chẳng lẽ muốn đơn thương độc mã đến giết Vạn Hưng Đường để đòi người?
Đầu bên kia trầm mặc một lát.
– Anh đợi chút.
Không đến nửa phút bên Tạ Na đã tra được dữ liệu chi tiết.
– Lão đại của Vạn Hưng Đường tên là Lý Tồn Hiếu, biệt danh Lý Sẹo, sống ở tiểu khu Kim Đế của Hà Tây, nhưng không có địa chỉ của Vạn Hưng Đường, địa điểm liên lạc cố định cũng không có.
Sau đó cô lại nói cho Lâm Dật Phi địa chỉ chi tiết ở tiểu khu Kim Đế. Tạ Na hơi lo lắng nói:
– Dật Phi, Lý Sẹo không phải là người dễ động đến, nếu anh không nắm chắc mười phần thì để cảnh sát ra mặt đi.
Lâm Dật Phi hừ lạnh một tiếng:
– Tôi không biết gã có dễ động vào hay không nhưng nếu hôm nay gã không giao ra Tiếu Nguyệt Dung thì ngay mai thành phố Giang Nguyên sẽ không còn Vạn Hưng Đường nữa.
Tác giả :
Tiểu Mạc