Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 155: Điện thoại
Nhưng cô phát hiện mình đã sai lầm nghiêm trọng, giống như Cơ Đốc giáo phát hiện địa cầu không phải hình vuông vào mấy trăm năm trước vậy. Tiếu Nguyệt Như cuối cùng cũng hiểu Lâm Dật Phi đã thật sự nổi giận, không ai dám chọc hắn, là tại cô không đúng!
– Thật không ở chỗ anh? Nhưng người trong điện thoại kêu tôi tìm anh.
Tiếu Nguyệt Như nói.
– Hai ngày nay chúng tôi không gặp y tá Tiếu.
A Thủy nằm ôm chăn trên giường, mũi khụt khịt:
– Cả đêm qua tôi ở cùng Dật Phi, Đại Ngưu cũng có thể làm chứng.
Đầu A Thủy choáng váng, từ khi tỉnh dậy đã thấy đầu ong ong, có cảm giác muốn nổ tung. Cậu biết mình có lẽ đã bị cảm rồi, chợt nhớ tới Tô Yên Nhiên. Cô ấy hiện giờ ra sao? Chắc là không có chuyện gì đâu.
Lâm Dật Phi nhíu mày nhìn Tiếu Nguyệt Như. Hắn không nói việc này là giả, nhưng cô gái trước mặt lại không kể một lời rõ ràng, hắn chỉ mong có thể tặng thêm hai bạt tai cho cô tỉnh ra. May mà Tiếu Nguyệt Như đã bình tĩnh lại:
– Thường thì tối cuối tuần khoảng bảy giờ chị sẽ về nhà, nhưng ba tôi đợi đến chín giờ mà chưa thấy chị về. Nhà tôi lo lắng nên gọi đến bệnh viện, y tá trực ban nói chị đúng sáu giờ đã về rồi.
Lâm Dật Phi ngồi xuống:
– Rồi sau đó? Sao cô cho rằng Tiếu Nguyệt Dung ở chỗ tôi?
Hắn chợt nhớ ra, liền móc điện thoại nhìn mới phát hiện đã hết pin. Kêu một tiếng thảm rồi, hắn vội sạc pin cho di động.
– Ba rất lo nên đạp xe tới bệnh viện An Bình hỏi thăm. Tôi thì ở nhà chờ điện thoại.
Tiếu Nguyệt Như nghẹn ngào:
– Tối qua mưa lớn lắm, tôi ở nhà một mình rất sợ. Lúc ba chưa về thì có điện thoại gọi tới.
– Là ai?
Lâm Dật Phi căng thẳng.
– Tôi không biết.
Tiếu Nguyệt Như lắc đầu:
– Tôi chỉ biết là đàn ông, giọng hơi khàn, hình như tuổi cũng lớn. Người đó hỏi tôi anh có ở đó không?
Lâm Dật Phi lấy làm lạ:
– Anh ta tìm tôi, sao lại gọi cho cô?
– Tôi làm sao biết.
Tiếu Nguyệt Như có chút ủy khuất, lớn tiếng nói:
– Lúc ấy tôi cũng nói như vậy đấy, nói anh ta gọi lộn số, thật không ngờ người kia nói chị ấy ở chỗ bọn họ, nếu muốn gặp chị thì tìm được anh trước rồi nói sau. Ở nhà có sổ ghi chép của chị, trong đó số di động của anh, tôi gọi nhưng anh tắt máy. Đêm qua mưa lớn như vậy, ba sợ tôi có chuyện nên không cho tôi ra ngoài. Ba đi báo cảnh sát trước, còn tôi đợi đến sáng sớm mưa tạnh hẳn rồi mới đến đây.
Lâm Dật Phi thầm kêu khổ. Điện thoại hắn đã hết pin, lúc nào không hết lại hết ngay lúc quan trọng. Theo như cuộc gọi đó, hẳn là người kia đã từng qua lại với hắn, sau đó bắt cóc Tiếu Nguyệt Dung rồi uy hiếp hắn. Bác Tiếu báo cảnh sát, dựa theo mấy lần trước mà xét, từ nửa năm đến một năm có kết quả thì không tệ. Nhưng hắn lại không có võ công, hiện giờ trừ việc đợi người kia liên lạc thì còn có thể làm gì nữa?
Tính đi tính lại, tám trăm năm trước người kết thù với Lâm Dật Phi không ít. Bây giờ có liên hệ với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, không lẽ là Đinh lão đại? Hắn nghĩ đến ông ta trước tiên, không khỏi hối hận với quyết định ban đầu của mình. Vốn định bỏ qua, mượn tay ông ta đối phó Uông Tử Hào. Chết hay sống cũng được, không can hệ đến Lâm Dật Phi. Nào ngờ ông ta to gan đến thế, dám khiêu chiến với hắn! Sớm biết vậy thì hắn đã giết ông ta lâu rồi!
Nhưng Tiếu Nguyệt Dung và hắn cũng có chút duyên phận, gần như không ai biết hắn có quan hệ với cô. Đinh lão đại mới đến Giang Nguyên chưa bao lâu, làm sao biết chuyện ấy? Nếu Đinh lão đại muốn uy hiếp hắn, ra tay với bạn bè của hắn, Bách Lý Băng và ba mẹ hắn mới là đối tượng tốt!
Nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi rùng mình. Hắn gọi điện cho nhà, biết nhà vẫn bình yên, bố mẹ hằn vừa mới thức dậy, thấy kì lạ khi con mình sớm như thế đã gọi điện đến. Lâm Dật Phi nói vài câu rồi buông điện thoại. Tiếu Nguyệt Như thấy hắn biết chị mất tích, hình như không sốt ruột cho lắm, còn rảnh rỗi gọi hỏi thăm ba mẹ. Cô tức giận:
– Lâm Dật Phi, rốt cuộc là sao? Anh có phải đắc tội với kẻ thù nên mới liên lụy đến chị tôi?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Trước mắt tôi không rõ, nhưng nếu người đó tìm tôi, hơn phân nửa là vì tối qua tôi tắt máy nên mới tìm cô.
A Thủy cũng nghe được đại để, chợt hỏi:
– Không lẽ là Uông Tử Hào?
Lâm Dật Phi cau mày hỏi:
– Cô có số điện thoại của người đó không?
Tiếu Nguyệt Như lắc đầu:
– Nhà tôi không có hiện số.
– Điện thoại nhà cô số mấy?
A Thủy đột ngột hỏi.
Tiếu Nguyệt Như không hiểu nhưng vẫn nói cho A Thủy. A Thủy gật đầu với Lâm Dật Phi:
– Tiểu Phi cậu đợi chút, tôi kiểm tra ghi chép cuộc gọi.
– Không phải của có cục Điện tín mới có ghi chép cuộc gọi của nhà dân sao?
Tiếu Nguyệt Như hỏi:
– Anh tra ở đâu vậy?
A Thủy cười bí mật, cậu mở màn hình ra. Máy tính của cậu rất mạnh, gần như tương đương với máy chủ khủng. Đêm qua tuy ra ngoài chơi nhưng máy tính vẫn không nghỉ, chỉ tắt màn hình. Nhưng khi cậu mở ra, ngạc nhiên kêu một tiếng rồi văng tục.
– Gì vậy?
Lâm Dật Phi hỏi.
A Thủy lắc đầu:
– Tên “Sát nhân bảy ngày” kia đáng gờm thật. Mật mã tôi tính cả tối qua, vậy mà vẫn không thành công.
Cậu không nói nữa, sau đó mở một phần mềm. Ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím nhập số điện thoại của nhà Tiếu Nguyệt Như, chỉ lát sau màn hình máy tính đã hiện ra danh sách cuộc gọi.
Tiếu Nguyệt Như không biết khi A Thủy ra tay, máy chủ của các nhà điều hành đều yếu hẳn. Chỉ cần có nối mạng, đăng nhập vào được là chuyện như cơm bữa.
– Biết số điện thoại thì có ích gì?
Tiếu Nguyệt Như than một câu:
– Hôm qua ba tôi gặp bác sĩ Tần đang trực để kể chuyện chị tôi, người ta liền lái xe chở ba đến đồn cảnh sát báo án. Sáng sớm hôm nay lại đặc biệt đi cùng ba đến đồn hỏi thăm.
Ý của cô rất rõ ràng. Bác sĩ Tần người ta đang đi đúng hướng, còn hai người các anh chỉ lãng phí thời gian.
A Thủy “A” một tiếng, hơi bất mãn trong lòng. Di động chợt rung lên, máy tính liền hiện ra mấy dòng ghi chép. A Thủy nhíu mày nói:
– Tiểu Phi, cậu qua đây xem. Tối qua người đó dùng điện thoại công cộng, địa điểm gần khu Phúc Hoa ở Hà Đông.
Lâm Dật Phi gật đầu, biết A Thủy tra được đến đó không dễ gì. Có điều khu Phúc Hoa đông dân, đối phương lại dùng điện thoại công cộng, chút tin tức này vẫn không đủ:
– Đồn cảnh sát có tin gì không?
– Tôi không biết. Ba bảo tôi đi tìm anh, còn ba và anh Tần đến đồn hối thúc. Tôi đưa số di động của anh cho ba, nếu có tin thì ba sẽ báo tôi ngay.
Ý của cô rất rõ ràng. Nếu việc chị mất tích có liên quan đến Lâm Dật Phi, cô phải theo sát hắn:
– Anh nói nên làm sao đây? Người đó tìm anh, lẽ nào anh không có chút ấn tượng?
Cô đương nhiên vẫn nghĩ chuyện là do Lâm Dật Phi gây ra, nhưng cũng không dám lằng nhằng nữa.
– Chờ đám ăn hại đó sao? Vậy cô đợi đến chết luôn đi!
A Thủy cười khẩy:
– Tiểu Phi, chúng ta phải nghĩ cách khác mới được.
Lâm Dật Phi gật đầu. Hắn lấy điện thoại tìm được một số di động, do dự một chút mới gọi:
– Cảnh sát Chương, giờ Đinh lão đại ở đâu?
Chương Long Châu hơi ngạc nhiên:
– Chuyện gì vậy? Chúng tôi luôn theo dõi Uông gia, nhưng Đinh lão đại không thấy xuất hiện, gần Uông gia cũng không có động tĩnh gì!
– Tôi có người bạn tên Tiếu Nguyệt Dung, y tá bệnh viện An Bình.
Lâm Dật Phi xúc động:
– Tối qua mất tích, vẫn chưa có tin. Anh có thể nào huy động cảnh sát điều tra giúp tôi, đừng rút dây động rừng.
Chương Long Châu bất ngờ, nhưng không hề chần chừ đáp:
– Được, không thành vấn đề. Có tin tôi sẽ báo cậu ngay.
Tiếu Nguyệt Như trố mắt. Cô không biết Chương Long Châu là ai, nhưng thấy hắn nói có liên quan đến chị, cô đành đợi hắn cúp máy rồi nói:
– Cảnh sát Chương là ai, có ích không? Giờ chúng ta nên làm gì?
– Nếu chị cô bị bắt cóc là vì tôi…
Đôi mắt Lâm Dật Phi lóe tia hàn quang:
– Vậy người đó chắc chắn sẽ tìm tôi. Có điều nhân lúc y chưa tìm được tôi, chúng ta phải làm vài việc. A Thủy, tôi ra ngoài xem thử, cậu ở nhà đợi điện thoại của tôi. Lỡ như họ lại gọi đến, tôi mong cậu có thể lập tức tra được địa chỉ.
A Thủy gật đầu ngáp:
– Được.
Tuy biết A Thủy chỉ thuận miệng đồng ý, Lâm Dật Phi cũng biết trước giờ cậu luôn suy nghĩ trước khi nói. Sau khi hạ quyết tâm, hắn nhìn Tiếu Nguyệt Như:
– Cô và A Thủy đợi ở đây, nếu tôi có tin của chị cô thì sẽ lập tức báo cho A Thủy.
– Không được!
Tiếu Nguyệt Như cương quyết nói:
– Tôi muốn đi cùng anh. Chị tôi vì anh mà có chuyện, tôi muốn xem anh tìm chị tôi về.
Lâm Dật Phi nhìn cô một hồi, cuối cùng gật đầu:
– Cũng được.
Hắn cũng biết lần này Tiếu Nguyệt Như nói không sai. Dù là xét từ dấu hiệu nào, Tiếu Nguyệt Dung có chuyện cũng là vì hắn!
Tiếu Nguyệt Như thấy hắn đồng ý, cô rất mừng:
– Vậy giờ chúng ta đi đâu?
– Đến bệnh viện hỏi thăm.
Lâm Dật Phi đáp. Hắn thầm thở dài, biết rằng khả năng hỏi được điều gì đó rất ít, nhưng nếu không làm gì thì hắn khó yên lòng được. Hắn rất mong nếu là bọn cướp báo thù thì chúng nên nhanh chóng liên lạc, bằng không tình hình của Tiếu Nguyệt Dung rất nguy hiểm.
– Thật không ở chỗ anh? Nhưng người trong điện thoại kêu tôi tìm anh.
Tiếu Nguyệt Như nói.
– Hai ngày nay chúng tôi không gặp y tá Tiếu.
A Thủy nằm ôm chăn trên giường, mũi khụt khịt:
– Cả đêm qua tôi ở cùng Dật Phi, Đại Ngưu cũng có thể làm chứng.
Đầu A Thủy choáng váng, từ khi tỉnh dậy đã thấy đầu ong ong, có cảm giác muốn nổ tung. Cậu biết mình có lẽ đã bị cảm rồi, chợt nhớ tới Tô Yên Nhiên. Cô ấy hiện giờ ra sao? Chắc là không có chuyện gì đâu.
Lâm Dật Phi nhíu mày nhìn Tiếu Nguyệt Như. Hắn không nói việc này là giả, nhưng cô gái trước mặt lại không kể một lời rõ ràng, hắn chỉ mong có thể tặng thêm hai bạt tai cho cô tỉnh ra. May mà Tiếu Nguyệt Như đã bình tĩnh lại:
– Thường thì tối cuối tuần khoảng bảy giờ chị sẽ về nhà, nhưng ba tôi đợi đến chín giờ mà chưa thấy chị về. Nhà tôi lo lắng nên gọi đến bệnh viện, y tá trực ban nói chị đúng sáu giờ đã về rồi.
Lâm Dật Phi ngồi xuống:
– Rồi sau đó? Sao cô cho rằng Tiếu Nguyệt Dung ở chỗ tôi?
Hắn chợt nhớ ra, liền móc điện thoại nhìn mới phát hiện đã hết pin. Kêu một tiếng thảm rồi, hắn vội sạc pin cho di động.
– Ba rất lo nên đạp xe tới bệnh viện An Bình hỏi thăm. Tôi thì ở nhà chờ điện thoại.
Tiếu Nguyệt Như nghẹn ngào:
– Tối qua mưa lớn lắm, tôi ở nhà một mình rất sợ. Lúc ba chưa về thì có điện thoại gọi tới.
– Là ai?
Lâm Dật Phi căng thẳng.
– Tôi không biết.
Tiếu Nguyệt Như lắc đầu:
– Tôi chỉ biết là đàn ông, giọng hơi khàn, hình như tuổi cũng lớn. Người đó hỏi tôi anh có ở đó không?
Lâm Dật Phi lấy làm lạ:
– Anh ta tìm tôi, sao lại gọi cho cô?
– Tôi làm sao biết.
Tiếu Nguyệt Như có chút ủy khuất, lớn tiếng nói:
– Lúc ấy tôi cũng nói như vậy đấy, nói anh ta gọi lộn số, thật không ngờ người kia nói chị ấy ở chỗ bọn họ, nếu muốn gặp chị thì tìm được anh trước rồi nói sau. Ở nhà có sổ ghi chép của chị, trong đó số di động của anh, tôi gọi nhưng anh tắt máy. Đêm qua mưa lớn như vậy, ba sợ tôi có chuyện nên không cho tôi ra ngoài. Ba đi báo cảnh sát trước, còn tôi đợi đến sáng sớm mưa tạnh hẳn rồi mới đến đây.
Lâm Dật Phi thầm kêu khổ. Điện thoại hắn đã hết pin, lúc nào không hết lại hết ngay lúc quan trọng. Theo như cuộc gọi đó, hẳn là người kia đã từng qua lại với hắn, sau đó bắt cóc Tiếu Nguyệt Dung rồi uy hiếp hắn. Bác Tiếu báo cảnh sát, dựa theo mấy lần trước mà xét, từ nửa năm đến một năm có kết quả thì không tệ. Nhưng hắn lại không có võ công, hiện giờ trừ việc đợi người kia liên lạc thì còn có thể làm gì nữa?
Tính đi tính lại, tám trăm năm trước người kết thù với Lâm Dật Phi không ít. Bây giờ có liên hệ với hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay, không lẽ là Đinh lão đại? Hắn nghĩ đến ông ta trước tiên, không khỏi hối hận với quyết định ban đầu của mình. Vốn định bỏ qua, mượn tay ông ta đối phó Uông Tử Hào. Chết hay sống cũng được, không can hệ đến Lâm Dật Phi. Nào ngờ ông ta to gan đến thế, dám khiêu chiến với hắn! Sớm biết vậy thì hắn đã giết ông ta lâu rồi!
Nhưng Tiếu Nguyệt Dung và hắn cũng có chút duyên phận, gần như không ai biết hắn có quan hệ với cô. Đinh lão đại mới đến Giang Nguyên chưa bao lâu, làm sao biết chuyện ấy? Nếu Đinh lão đại muốn uy hiếp hắn, ra tay với bạn bè của hắn, Bách Lý Băng và ba mẹ hắn mới là đối tượng tốt!
Nghĩ đến đây, Lâm Dật Phi rùng mình. Hắn gọi điện cho nhà, biết nhà vẫn bình yên, bố mẹ hằn vừa mới thức dậy, thấy kì lạ khi con mình sớm như thế đã gọi điện đến. Lâm Dật Phi nói vài câu rồi buông điện thoại. Tiếu Nguyệt Như thấy hắn biết chị mất tích, hình như không sốt ruột cho lắm, còn rảnh rỗi gọi hỏi thăm ba mẹ. Cô tức giận:
– Lâm Dật Phi, rốt cuộc là sao? Anh có phải đắc tội với kẻ thù nên mới liên lụy đến chị tôi?
Lâm Dật Phi lắc đầu:
– Trước mắt tôi không rõ, nhưng nếu người đó tìm tôi, hơn phân nửa là vì tối qua tôi tắt máy nên mới tìm cô.
A Thủy cũng nghe được đại để, chợt hỏi:
– Không lẽ là Uông Tử Hào?
Lâm Dật Phi cau mày hỏi:
– Cô có số điện thoại của người đó không?
Tiếu Nguyệt Như lắc đầu:
– Nhà tôi không có hiện số.
– Điện thoại nhà cô số mấy?
A Thủy đột ngột hỏi.
Tiếu Nguyệt Như không hiểu nhưng vẫn nói cho A Thủy. A Thủy gật đầu với Lâm Dật Phi:
– Tiểu Phi cậu đợi chút, tôi kiểm tra ghi chép cuộc gọi.
– Không phải của có cục Điện tín mới có ghi chép cuộc gọi của nhà dân sao?
Tiếu Nguyệt Như hỏi:
– Anh tra ở đâu vậy?
A Thủy cười bí mật, cậu mở màn hình ra. Máy tính của cậu rất mạnh, gần như tương đương với máy chủ khủng. Đêm qua tuy ra ngoài chơi nhưng máy tính vẫn không nghỉ, chỉ tắt màn hình. Nhưng khi cậu mở ra, ngạc nhiên kêu một tiếng rồi văng tục.
– Gì vậy?
Lâm Dật Phi hỏi.
A Thủy lắc đầu:
– Tên “Sát nhân bảy ngày” kia đáng gờm thật. Mật mã tôi tính cả tối qua, vậy mà vẫn không thành công.
Cậu không nói nữa, sau đó mở một phần mềm. Ngón tay gõ thoăn thoắt trên bàn phím nhập số điện thoại của nhà Tiếu Nguyệt Như, chỉ lát sau màn hình máy tính đã hiện ra danh sách cuộc gọi.
Tiếu Nguyệt Như không biết khi A Thủy ra tay, máy chủ của các nhà điều hành đều yếu hẳn. Chỉ cần có nối mạng, đăng nhập vào được là chuyện như cơm bữa.
– Biết số điện thoại thì có ích gì?
Tiếu Nguyệt Như than một câu:
– Hôm qua ba tôi gặp bác sĩ Tần đang trực để kể chuyện chị tôi, người ta liền lái xe chở ba đến đồn cảnh sát báo án. Sáng sớm hôm nay lại đặc biệt đi cùng ba đến đồn hỏi thăm.
Ý của cô rất rõ ràng. Bác sĩ Tần người ta đang đi đúng hướng, còn hai người các anh chỉ lãng phí thời gian.
A Thủy “A” một tiếng, hơi bất mãn trong lòng. Di động chợt rung lên, máy tính liền hiện ra mấy dòng ghi chép. A Thủy nhíu mày nói:
– Tiểu Phi, cậu qua đây xem. Tối qua người đó dùng điện thoại công cộng, địa điểm gần khu Phúc Hoa ở Hà Đông.
Lâm Dật Phi gật đầu, biết A Thủy tra được đến đó không dễ gì. Có điều khu Phúc Hoa đông dân, đối phương lại dùng điện thoại công cộng, chút tin tức này vẫn không đủ:
– Đồn cảnh sát có tin gì không?
– Tôi không biết. Ba bảo tôi đi tìm anh, còn ba và anh Tần đến đồn hối thúc. Tôi đưa số di động của anh cho ba, nếu có tin thì ba sẽ báo tôi ngay.
Ý của cô rất rõ ràng. Nếu việc chị mất tích có liên quan đến Lâm Dật Phi, cô phải theo sát hắn:
– Anh nói nên làm sao đây? Người đó tìm anh, lẽ nào anh không có chút ấn tượng?
Cô đương nhiên vẫn nghĩ chuyện là do Lâm Dật Phi gây ra, nhưng cũng không dám lằng nhằng nữa.
– Chờ đám ăn hại đó sao? Vậy cô đợi đến chết luôn đi!
A Thủy cười khẩy:
– Tiểu Phi, chúng ta phải nghĩ cách khác mới được.
Lâm Dật Phi gật đầu. Hắn lấy điện thoại tìm được một số di động, do dự một chút mới gọi:
– Cảnh sát Chương, giờ Đinh lão đại ở đâu?
Chương Long Châu hơi ngạc nhiên:
– Chuyện gì vậy? Chúng tôi luôn theo dõi Uông gia, nhưng Đinh lão đại không thấy xuất hiện, gần Uông gia cũng không có động tĩnh gì!
– Tôi có người bạn tên Tiếu Nguyệt Dung, y tá bệnh viện An Bình.
Lâm Dật Phi xúc động:
– Tối qua mất tích, vẫn chưa có tin. Anh có thể nào huy động cảnh sát điều tra giúp tôi, đừng rút dây động rừng.
Chương Long Châu bất ngờ, nhưng không hề chần chừ đáp:
– Được, không thành vấn đề. Có tin tôi sẽ báo cậu ngay.
Tiếu Nguyệt Như trố mắt. Cô không biết Chương Long Châu là ai, nhưng thấy hắn nói có liên quan đến chị, cô đành đợi hắn cúp máy rồi nói:
– Cảnh sát Chương là ai, có ích không? Giờ chúng ta nên làm gì?
– Nếu chị cô bị bắt cóc là vì tôi…
Đôi mắt Lâm Dật Phi lóe tia hàn quang:
– Vậy người đó chắc chắn sẽ tìm tôi. Có điều nhân lúc y chưa tìm được tôi, chúng ta phải làm vài việc. A Thủy, tôi ra ngoài xem thử, cậu ở nhà đợi điện thoại của tôi. Lỡ như họ lại gọi đến, tôi mong cậu có thể lập tức tra được địa chỉ.
A Thủy gật đầu ngáp:
– Được.
Tuy biết A Thủy chỉ thuận miệng đồng ý, Lâm Dật Phi cũng biết trước giờ cậu luôn suy nghĩ trước khi nói. Sau khi hạ quyết tâm, hắn nhìn Tiếu Nguyệt Như:
– Cô và A Thủy đợi ở đây, nếu tôi có tin của chị cô thì sẽ lập tức báo cho A Thủy.
– Không được!
Tiếu Nguyệt Như cương quyết nói:
– Tôi muốn đi cùng anh. Chị tôi vì anh mà có chuyện, tôi muốn xem anh tìm chị tôi về.
Lâm Dật Phi nhìn cô một hồi, cuối cùng gật đầu:
– Cũng được.
Hắn cũng biết lần này Tiếu Nguyệt Như nói không sai. Dù là xét từ dấu hiệu nào, Tiếu Nguyệt Dung có chuyện cũng là vì hắn!
Tiếu Nguyệt Như thấy hắn đồng ý, cô rất mừng:
– Vậy giờ chúng ta đi đâu?
– Đến bệnh viện hỏi thăm.
Lâm Dật Phi đáp. Hắn thầm thở dài, biết rằng khả năng hỏi được điều gì đó rất ít, nhưng nếu không làm gì thì hắn khó yên lòng được. Hắn rất mong nếu là bọn cướp báo thù thì chúng nên nhanh chóng liên lạc, bằng không tình hình của Tiếu Nguyệt Dung rất nguy hiểm.
Tác giả :
Tiểu Mạc