Lãng Tử Tại Đô Thị
Chương 143: Công chính
Tạ Na vẫn chú ý lắng nghe, lặng lẽ quan sát Lâm Dật Phi. Khi nhìn thấy Lâm Dật Phi nghe người khác nói đến chuyện bạn gái bị cướp, vẻ mặt như không, giống như không có tim không có phổi vậy, khiến cô không khỏi có chút thất vọng. Trong mắt cô, Lâm Dật Phi không tốn chút sức lực thu dọn mấy tên bại hoại, tuyệt đối là hạng thân thủ siêu quần. Vừa rồi trong máy nghe lén nghe thấy thanh âm bi thương của hắn, những câu thơ hắn đọc có một sức mạnh cảm động lòng người, cô đã nhận định rằng Lâm Dật Phi hẳn là một người đàn ông nếm đủ mừi đời mới đúng.
Thật không ngờ khi gặp mặt khiến cho cô có chút thất vọng, Lâm Dật Phi tuy rằng trông rất có tính cách, nhưng dù sao cũng có chênh lệch khá lớn với những gì cô tưởng tượng. Cô cho rằng Lâm Dật Phi lúc này hẳn là phải có biểu hiện trọng tình trọng nghĩa, đau khổ tột cùng mới đúng. Tuy nhìn như thế nào thì thằng nhóc này đều có chút giống với câu “Vợ như quần áo, anh em như chân tay” mà Lưu Huyền Đức nói, chỉ có điều làm cho cô càng thêm kỳ quái đó là, Uông Tử Hào kia không biết là nhân vật gì, không ngờ dám nạy lá chắn của Lâm Dật Phi, lẽ nào không biết đã chọc vào tổ ông vò vẽ rất lớn ư?
Chương Long Châu sắc mặt trở nên đỏ:
– Đương nhiên không chỉ có ngần đó. Có điều những xích mích khác giữa cậu và Uông Tử Hào, hẳn là cậu rất rõ.
Khiến anh ta kinh ngạc đó là, không ngờ Lâm Dật Phi trả lời một cách gọn gàng:
– Tôi không biết.
Chương Long Châu nghĩ lầm là hắn muốn khảo mình xem rốt cuộc mình biết được bao nhiêu, chỉ đành cười khổ nói:
– Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, buổi tối cách ngày cậu bị tai nạn xe mấy hôm, có người thấy cậu hẹn gặp Uông Tử Hào, cãi lộn với y một trận. Nói gì mà muốn y không được liên lụy đến Phong Tuyết Quân, nói y có nhược điểm trong tay cậu.
Thiếu niên chậm rãi gật đầu:
– Vậy về sau thì sao?
Hắn biết những xích mích giữa Lâm Dật Phi và Uông Tử Hào, nhưng không nhiều hơn những gì Chương Long Châu biết. Hắn chỉ nghĩ thầm rằng, lẽ nào nhược điểm mà lúc trước Lâm Dật Phi nói chính là số hàng đó mà lão Đinh đã nhắc đến? Nhưng vẫn còn có một nghi vấn, nếu số hàng này thật sự trong tay Lâm Dật Phi, vậy tại sao Uông Tử Hào vẫn mãi không lấy lại? Mà Lâm Dật Phi của trước kia cũng đâu có võ công kinh thế hãi tục như vậy!
– Buổi tối trước hôm cậu xảy ra chuyện.
Chương Long Châu nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, từng từ một nói:
– Có người nhìn thấy cậu đi tìm Phong Tuyết Quân!
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Vậy thì sao?
Hắn chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Chương Long Châu cho là hắn giả bộ, nhưng bản thân hắn thì thực sự là không biết gì cả!
– Lúc đầu vào thời điểm đó, cậu và Phong Tuyết Quân đã chia tay một thời gian.
Chương Long Châu không hổ là người của Cục An ninh Quốc gia, từ không có manh mối gì vậy mà có thể điều tra ra rõ ràng như vậy.
– Hai người lúc đó đã không còn gặp lại nữa. Khi cậu tìm cô ấy, đã đợi cô ta nguyên một tiếng đồng hồ, thì cô ta mới miễn cưỡng xuống lầu gặp cậu.
Tạ Na vốn cảm thấy Lâm Dật Phi tuyệt tình, lúc này đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương. Tư vị đứng dưới ký túc xá nữ, để cho bạn gái cũ đối đãi với mình như một con khỉ thực sự là không hề dễ chịu, chả trách Lâm Dật Phi vô tình. Chỉ có thể nói là vết thương mà Phong Tuyết Quân gây ra cho Lâm Dật Phi đã quá sâu.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, vẫn nói câu nói đó:
– Sau đó thì sao?
Đến lúc này thì ngay cả Chương Long Châu cũng có chút hoài nghi Lâm Dật Phi có phải là truyền thế của Trần Thế Mỹ, Tây Môn Khánh hay không.
– Về sau có người nói cậu đưa một túi đồ cho cô ấy.
Lâm Dật Phi mặt nhăn nhíu mày,
– Là đồ gì?
Chương Long Châu nhìn hắn sau một lúc lâu, thực không rõ hắn nghĩ cái gì, chỉ có thể cười khổ nói:
– Túi đồ đó nếu cậu không nói ra thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu, nhưng cậu cũng không cần phải cự tuyệt tôi như vậy?
Lâm Dật Phi không kìm nổi cười:
– Vậy thì được, chuyện cái túi đồ đó tạm thời chúng ta không bàn đến, lẽ nào Uông Tử Hào bởi vì có nhược điểm trong tay tôi, nên mới cố ý muốn giết tôi? Nhược điểm này lẽ nào quan trọng với y như vậy sao? Còn anh, sao không bắt y vào cục hỏi cho rõ ràng, mà lại tán dóc đông tây với tôi ở đây?
Chương Long Châu thực dở khóc dở cười:
– Cậu đúng là đã tưởng tượng quyền lực của tôi quá lớn rồi đấy. Trước hết không nói đến chuyện Uông Tử Hào có một đống người làm chứng cho y, mà cho dù y thực sự có tội, cha của y là Vương Nhân Viễn rất có bối cảnh, muốn động đến y phải có chỉ thị của rất nhiều tầng…
Đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi không tốt, Chương Long Châu vội vàng nói:
– Dật Phi, đương nhiên, cậu yên tâm, hiện tại chúng tôi không động đến y, không phải là kiêng dè, mà là…
Anh ta do dự một chút:
– Nếu không có chuyện gì, chúng tôi hi vọng cậu có thể nhẫn nại thêm một chút.
– Nếu anh đã không đụng được đến y.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Thì tôi cũng không thể dễ dàng giết y. Y là con trai của một nhân vật lớn, đương nhiên không giống với những tên vô lại đường phố, có chết cũng không ai hỏi một câu. Vậy còn Đinh lão đại thì sao, chỉ sợ gã không có những e dè như hai chúng ta.
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện lên một nụ cười cổ quái.
Chương Long Châu cũng mỉm cười:
– Vậy thì đó là điều tôi không thể dự phòng được. Tôi chỉ có thể hi vọng Uông Tử Hào có thể sống lâu thêm một chút, nếu chết quá sớm thì sẽ hết thú vị.
– Tại sao?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu:
– Lẽ nào bởi vì trên thế giới này không có trộm cướp, thì quan sai cũng mất đi giá trị tồn tại.
Trợn mắt nhìn nhau với Tạ Na, Lâm Dật Phi khoát tay, mỉm cười:
– Coi như tôi không nói gì nhé. Hôm nay đến đây thôi, về sau nếu có chuyện cần tôi giúp, nhớ phải có ưu đãi nhé.
Chậm rãi rời khỏi xe cảnh sát, Lâm Dật Phi vừa định đi, Chương Long Châu đột nhiên kêu lên:
– Dật Phi.
– Sao?
Lâm Dật Phi dừng bước chân.
– Khi Đinh lão đại và Uông Tử Hào cùng nhau, kỳ thực tôi có thể bắt y.
Chương Long Châu có chút do dự:
– Nhưng cậu có còn nhớ trước kia tôi có nói qua với cậu, phía bắc có vụ án lớn, tôi cứ mãi theo đuổi. Trước mắt phát hiện ngọn nguồn của việc trục lợi đồ cổ ra nước ngoài chính là ở đây, tôi vẫn không muốn rút dây động rừng.
Lâm Dật Phi cũng không xoay người lại:
– Tôi chỉ hi vọng anh có thể cho tôi một kết quả hài lòng.
– Nhất định!
Chương Long Châu nói như đinh chém sắt.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, giây lát đã biến mất trong bóng tối.
– cảnh sát Chương, cậu ta đáng tin không?
Tạ Na có chút bất an hỏi, những gì Chương Long Châu vừa nói là cơ mật, cô thật sự rất khó tưởng tượng, một Chương Long Châu luôn trầm ổn không ngờ lại nói ra chuyện cơ mật của phía cảnh sát cho một học sinh.
Chương Long Châu nhìn ra chỗ tối phía xa, chậm rãi nói:
– Cậu ta có đáng tin hay không tôi không rõ, nhưng tôi biết trong lòng cậu ta có một chiếc thước đo để đánh giá người đời. Đôi khi, chiếc thước này còn công chính hơn rất nhiều cái mà chúng ta gọi là luật pháp.
Tạ Na ngẩn ra, không biết rõ ý của cảnh sát Chương, Chương Long Châu thở dài:
– Hôm nay mọi người đều mệt rồi, thu đội.
Buổi trưa Lâm Dật Phi nằm trên giường nhìn trần nhà, không biết là đang nghĩ gì. A Thủy ngáp một cái thật dài rồi tuột từ trên giường xuống:
– Dật Phi, hôm nay không có việc gì chứ? Hay là chơi game với tôi nhé.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Ông không thấy tìm một đối thủ chênh lệch với ông quá xa để đọ, đối với tôi và ông đều là chuyện rất tàn nhẫn hay sao?
A Thủy gãi gãi đầu,
– Gần đây tôi phát hiện một điều, Đại Ngưu càng tán gái càng hồ đồ, còn ông thì càng trở nên tỉnh táo! Lâm Dật Phi của trước kia tuyệt đối không nói ra mấy loại đạo lý này. có đôi khi tôi nghĩ, liệu có nên cũng tìm một chiếc xe rồi lao vào hay không.
Nhìn Lâm Dật Phi không lên tiếng, a Thủy vốn muốn nói cái gì đó, rốt cục lại thôi:
– Ông nghĩ gì vậy?
– ông thật sự chuẩn bị sống với máy tính cả đời à?
Lâm Dật Phi ngồi dậy, lắc đầu nói:
– Gần đây sắc mặt ông không tốt lắm, tuy không phải là bệnh gì cả, nhưng ngày tháng lâu dần cũng rất khó nói. Tôi kiến nghị ông nên thường xuyên ra ngoài, đừng có cả ngày ngồi trước máy tính. Cho dù không tìm bạn gái, nhưng tìm mấy người bạn để chơi cùng cũng rất tốt.
A Thủy hơi cảm động, biết hắn thật lòng quan tâm mình:
– Thực sự tôi cũng muốn có một mối tình nồng cháy, chỉ có điều đôi khi, tôi thích người ta nhưng người lại không thích tôi. Duyên phận thật là kỳ quái. Tôi thấy ông và Phong Tuyết Quân.
Nói đến đây, a Thủy dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi như thường, cậu ta lại yên tâm nói:
– Trước kia khi nhìn thấy ông và Phong Tuyết Quân cùng nhau, thật không ngờ có một ngày ông lại tìm đến người khác. Có lẽ sâu xa trong đó, sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão se đã xác định trước đầu bên kia rồi, cưỡng cầu cũng không được.
Không ngờ mấy câu nói của mình đã mang lại chút cảm khái cho a Thủy, Lâm Dật Phi cười nói:
– Nguyệt Lão cũng có thể se nhầm tơ hồng…
Bỗng nhiên hắn lại lặng thinh, chỉ bởi vì sắc mặt của a Thủy trở nên vô cùng cổ quái, Lâm Dật Phi vốn cho là mình nói sai điều gì. Hắn đột nhiên quay đầu lại, một làn hương thơm quen thuộc truyền đến, một cô gái đứng trước cửa nhà trọ.
Thật không ngờ khi gặp mặt khiến cho cô có chút thất vọng, Lâm Dật Phi tuy rằng trông rất có tính cách, nhưng dù sao cũng có chênh lệch khá lớn với những gì cô tưởng tượng. Cô cho rằng Lâm Dật Phi lúc này hẳn là phải có biểu hiện trọng tình trọng nghĩa, đau khổ tột cùng mới đúng. Tuy nhìn như thế nào thì thằng nhóc này đều có chút giống với câu “Vợ như quần áo, anh em như chân tay” mà Lưu Huyền Đức nói, chỉ có điều làm cho cô càng thêm kỳ quái đó là, Uông Tử Hào kia không biết là nhân vật gì, không ngờ dám nạy lá chắn của Lâm Dật Phi, lẽ nào không biết đã chọc vào tổ ông vò vẽ rất lớn ư?
Chương Long Châu sắc mặt trở nên đỏ:
– Đương nhiên không chỉ có ngần đó. Có điều những xích mích khác giữa cậu và Uông Tử Hào, hẳn là cậu rất rõ.
Khiến anh ta kinh ngạc đó là, không ngờ Lâm Dật Phi trả lời một cách gọn gàng:
– Tôi không biết.
Chương Long Châu nghĩ lầm là hắn muốn khảo mình xem rốt cuộc mình biết được bao nhiêu, chỉ đành cười khổ nói:
– Vậy tôi sẽ nói cho cậu biết, buổi tối cách ngày cậu bị tai nạn xe mấy hôm, có người thấy cậu hẹn gặp Uông Tử Hào, cãi lộn với y một trận. Nói gì mà muốn y không được liên lụy đến Phong Tuyết Quân, nói y có nhược điểm trong tay cậu.
Thiếu niên chậm rãi gật đầu:
– Vậy về sau thì sao?
Hắn biết những xích mích giữa Lâm Dật Phi và Uông Tử Hào, nhưng không nhiều hơn những gì Chương Long Châu biết. Hắn chỉ nghĩ thầm rằng, lẽ nào nhược điểm mà lúc trước Lâm Dật Phi nói chính là số hàng đó mà lão Đinh đã nhắc đến? Nhưng vẫn còn có một nghi vấn, nếu số hàng này thật sự trong tay Lâm Dật Phi, vậy tại sao Uông Tử Hào vẫn mãi không lấy lại? Mà Lâm Dật Phi của trước kia cũng đâu có võ công kinh thế hãi tục như vậy!
– Buổi tối trước hôm cậu xảy ra chuyện.
Chương Long Châu nhìn chằm chằm Lâm Dật Phi, từng từ một nói:
– Có người nhìn thấy cậu đi tìm Phong Tuyết Quân!
Lâm Dật Phi gật gật đầu:
– Vậy thì sao?
Hắn chỉ cảm thấy có chút buồn cười, Chương Long Châu cho là hắn giả bộ, nhưng bản thân hắn thì thực sự là không biết gì cả!
– Lúc đầu vào thời điểm đó, cậu và Phong Tuyết Quân đã chia tay một thời gian.
Chương Long Châu không hổ là người của Cục An ninh Quốc gia, từ không có manh mối gì vậy mà có thể điều tra ra rõ ràng như vậy.
– Hai người lúc đó đã không còn gặp lại nữa. Khi cậu tìm cô ấy, đã đợi cô ta nguyên một tiếng đồng hồ, thì cô ta mới miễn cưỡng xuống lầu gặp cậu.
Tạ Na vốn cảm thấy Lâm Dật Phi tuyệt tình, lúc này đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng thương. Tư vị đứng dưới ký túc xá nữ, để cho bạn gái cũ đối đãi với mình như một con khỉ thực sự là không hề dễ chịu, chả trách Lâm Dật Phi vô tình. Chỉ có thể nói là vết thương mà Phong Tuyết Quân gây ra cho Lâm Dật Phi đã quá sâu.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, vẫn nói câu nói đó:
– Sau đó thì sao?
Đến lúc này thì ngay cả Chương Long Châu cũng có chút hoài nghi Lâm Dật Phi có phải là truyền thế của Trần Thế Mỹ, Tây Môn Khánh hay không.
– Về sau có người nói cậu đưa một túi đồ cho cô ấy.
Lâm Dật Phi mặt nhăn nhíu mày,
– Là đồ gì?
Chương Long Châu nhìn hắn sau một lúc lâu, thực không rõ hắn nghĩ cái gì, chỉ có thể cười khổ nói:
– Túi đồ đó nếu cậu không nói ra thì tôi cũng không miễn cưỡng cậu, nhưng cậu cũng không cần phải cự tuyệt tôi như vậy?
Lâm Dật Phi không kìm nổi cười:
– Vậy thì được, chuyện cái túi đồ đó tạm thời chúng ta không bàn đến, lẽ nào Uông Tử Hào bởi vì có nhược điểm trong tay tôi, nên mới cố ý muốn giết tôi? Nhược điểm này lẽ nào quan trọng với y như vậy sao? Còn anh, sao không bắt y vào cục hỏi cho rõ ràng, mà lại tán dóc đông tây với tôi ở đây?
Chương Long Châu thực dở khóc dở cười:
– Cậu đúng là đã tưởng tượng quyền lực của tôi quá lớn rồi đấy. Trước hết không nói đến chuyện Uông Tử Hào có một đống người làm chứng cho y, mà cho dù y thực sự có tội, cha của y là Vương Nhân Viễn rất có bối cảnh, muốn động đến y phải có chỉ thị của rất nhiều tầng…
Đột nhiên nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi không tốt, Chương Long Châu vội vàng nói:
– Dật Phi, đương nhiên, cậu yên tâm, hiện tại chúng tôi không động đến y, không phải là kiêng dè, mà là…
Anh ta do dự một chút:
– Nếu không có chuyện gì, chúng tôi hi vọng cậu có thể nhẫn nại thêm một chút.
– Nếu anh đã không đụng được đến y.
Lâm Dật Phi chậm rãi nói:
– Thì tôi cũng không thể dễ dàng giết y. Y là con trai của một nhân vật lớn, đương nhiên không giống với những tên vô lại đường phố, có chết cũng không ai hỏi một câu. Vậy còn Đinh lão đại thì sao, chỉ sợ gã không có những e dè như hai chúng ta.
Khóe miệng Lâm Dật Phi hiện lên một nụ cười cổ quái.
Chương Long Châu cũng mỉm cười:
– Vậy thì đó là điều tôi không thể dự phòng được. Tôi chỉ có thể hi vọng Uông Tử Hào có thể sống lâu thêm một chút, nếu chết quá sớm thì sẽ hết thú vị.
– Tại sao?
Lâm Dật Phi có chút khó hiểu:
– Lẽ nào bởi vì trên thế giới này không có trộm cướp, thì quan sai cũng mất đi giá trị tồn tại.
Trợn mắt nhìn nhau với Tạ Na, Lâm Dật Phi khoát tay, mỉm cười:
– Coi như tôi không nói gì nhé. Hôm nay đến đây thôi, về sau nếu có chuyện cần tôi giúp, nhớ phải có ưu đãi nhé.
Chậm rãi rời khỏi xe cảnh sát, Lâm Dật Phi vừa định đi, Chương Long Châu đột nhiên kêu lên:
– Dật Phi.
– Sao?
Lâm Dật Phi dừng bước chân.
– Khi Đinh lão đại và Uông Tử Hào cùng nhau, kỳ thực tôi có thể bắt y.
Chương Long Châu có chút do dự:
– Nhưng cậu có còn nhớ trước kia tôi có nói qua với cậu, phía bắc có vụ án lớn, tôi cứ mãi theo đuổi. Trước mắt phát hiện ngọn nguồn của việc trục lợi đồ cổ ra nước ngoài chính là ở đây, tôi vẫn không muốn rút dây động rừng.
Lâm Dật Phi cũng không xoay người lại:
– Tôi chỉ hi vọng anh có thể cho tôi một kết quả hài lòng.
– Nhất định!
Chương Long Châu nói như đinh chém sắt.
Lâm Dật Phi gật gật đầu, giây lát đã biến mất trong bóng tối.
– cảnh sát Chương, cậu ta đáng tin không?
Tạ Na có chút bất an hỏi, những gì Chương Long Châu vừa nói là cơ mật, cô thật sự rất khó tưởng tượng, một Chương Long Châu luôn trầm ổn không ngờ lại nói ra chuyện cơ mật của phía cảnh sát cho một học sinh.
Chương Long Châu nhìn ra chỗ tối phía xa, chậm rãi nói:
– Cậu ta có đáng tin hay không tôi không rõ, nhưng tôi biết trong lòng cậu ta có một chiếc thước đo để đánh giá người đời. Đôi khi, chiếc thước này còn công chính hơn rất nhiều cái mà chúng ta gọi là luật pháp.
Tạ Na ngẩn ra, không biết rõ ý của cảnh sát Chương, Chương Long Châu thở dài:
– Hôm nay mọi người đều mệt rồi, thu đội.
Buổi trưa Lâm Dật Phi nằm trên giường nhìn trần nhà, không biết là đang nghĩ gì. A Thủy ngáp một cái thật dài rồi tuột từ trên giường xuống:
– Dật Phi, hôm nay không có việc gì chứ? Hay là chơi game với tôi nhé.
Lâm Dật Phi mỉm cười:
– Ông không thấy tìm một đối thủ chênh lệch với ông quá xa để đọ, đối với tôi và ông đều là chuyện rất tàn nhẫn hay sao?
A Thủy gãi gãi đầu,
– Gần đây tôi phát hiện một điều, Đại Ngưu càng tán gái càng hồ đồ, còn ông thì càng trở nên tỉnh táo! Lâm Dật Phi của trước kia tuyệt đối không nói ra mấy loại đạo lý này. có đôi khi tôi nghĩ, liệu có nên cũng tìm một chiếc xe rồi lao vào hay không.
Nhìn Lâm Dật Phi không lên tiếng, a Thủy vốn muốn nói cái gì đó, rốt cục lại thôi:
– Ông nghĩ gì vậy?
– ông thật sự chuẩn bị sống với máy tính cả đời à?
Lâm Dật Phi ngồi dậy, lắc đầu nói:
– Gần đây sắc mặt ông không tốt lắm, tuy không phải là bệnh gì cả, nhưng ngày tháng lâu dần cũng rất khó nói. Tôi kiến nghị ông nên thường xuyên ra ngoài, đừng có cả ngày ngồi trước máy tính. Cho dù không tìm bạn gái, nhưng tìm mấy người bạn để chơi cùng cũng rất tốt.
A Thủy hơi cảm động, biết hắn thật lòng quan tâm mình:
– Thực sự tôi cũng muốn có một mối tình nồng cháy, chỉ có điều đôi khi, tôi thích người ta nhưng người lại không thích tôi. Duyên phận thật là kỳ quái. Tôi thấy ông và Phong Tuyết Quân.
Nói đến đây, a Thủy dừng một chút, nhìn thấy sắc mặt của Lâm Dật Phi như thường, cậu ta lại yên tâm nói:
– Trước kia khi nhìn thấy ông và Phong Tuyết Quân cùng nhau, thật không ngờ có một ngày ông lại tìm đến người khác. Có lẽ sâu xa trong đó, sợi tơ hồng mà Nguyệt Lão se đã xác định trước đầu bên kia rồi, cưỡng cầu cũng không được.
Không ngờ mấy câu nói của mình đã mang lại chút cảm khái cho a Thủy, Lâm Dật Phi cười nói:
– Nguyệt Lão cũng có thể se nhầm tơ hồng…
Bỗng nhiên hắn lại lặng thinh, chỉ bởi vì sắc mặt của a Thủy trở nên vô cùng cổ quái, Lâm Dật Phi vốn cho là mình nói sai điều gì. Hắn đột nhiên quay đầu lại, một làn hương thơm quen thuộc truyền đến, một cô gái đứng trước cửa nhà trọ.
Tác giả :
Tiểu Mạc