Lãng Tích Hương Đô
Chương 28: Mày còn chưa xứng
Sau khi vào cửa mới chính thức đặt chân vào thiên đường Kim Ngọc. Ở đại sảnh lầu một có mấy người mặc quần áo mát mẻ, xinh xắn. Nếu khách muốn thì đều có thể chọn lấy một cô gái vừa ý ở đây. Không nên coi thường mấy cô gái tiếp khách đó bởi vì họ đều là những người được tuyển chọn kỹ lưỡng ở Chiết Giang. Mỗi người đều cao trên một mét sáu mươi lăm, dáng không thua kém gì người mẫu. Thậm chí, bọn họ còn có văn hóa trên đại học, giỏi ca múa, đấm bóp, có thể đáp ứng mọi nhu cầu của khách. Điều quan trọng nữa là một cô gái ở đây đều được qua huấn luyện nên các nàng có thể dựa theo thị hiếu của khách mà sắm vai thành y tá, tiếp viên hàng không, học sinh,...
Mặc dù Lâm Bắc Phàm cảm thấy muốn líu lưỡi nhưng cũng chưa đến mức độ quá mức thất lễ.
Người trung niên dẫn Lâm Bắc Phàm tới thẳng góc phía Đông Nam của lầu bốn. Sau khi vào cửa, Lâm Bắc Phàm mới nhận ra đây là một phòng bi-a có diện tích chừng năm trăm mét vuông. Bên trong kê một số bàn bi-a lạ mắt và có cả bể bơi kiểu Mĩ.
Trong căn phòng được bày trí một cách xa hoa. Dưới chân được trải thảm đỏ lộng lẫy. Số lượng khách ở đây cũng không nhiều lắm, nhưng có một người khi Lâm Bắc Phàm nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu. Bởi vì, kẻ đó chính là người bị hắn lột mười vạn đồng.
"Chẳng lẽ Lưu Đại Khánh thực sự có quan hệ với Đường Phong?" Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mà, quay đầu nghi hoặc nhìn người trung niên.
- Phong thiếu đang chơi bóng. - Người trung niên vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn về phía bàn bóng bên trái.
Lâm Bắc Phàm nhìn theo chỉ thấy một người mặc một chiếc sơmi màu trắng, quần jean màu xanh cùng với một người chừng ba mươi tuổi hơi béo đang đánh với nhau.
Lúc này, trên bàn chỉ còn lại một trái bi màu đen, người béo có thể đánh trực tiếp, nhưng hắn muốn biểu diễn nên đánh cho bi dội hai băng rồi mới chui vào lỗ.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm cũng không biết chơi nhưng hắn cảm giác được, kỹ thuật của người béo hoàn toàn đạt tới mức của cầu thủ chuyên nghiệp.
- Ha ha! Thắng hai mươi sáu điểm thực sự là hơi xấu hổ. - Người hơi béo mở miệng nói một cách khiêm nhường nhưng ánh mắt không giấu được nụ cười. Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn cái bàn trà bên cạnh, trên đó có để một đống tiền.
- Lại thua hai mươi sáu vạn. Ngươi cầm lấy đi. - Phong thiếu đi tới chiếc ghế salon bên cạnh bàn trà rồi ngồi xuống.
- Phong Thiếu! Lâm Bắc Phàm đã tới. - Người trung niên đi tới trước mặt, cung kính nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm mới thấy rõ khuôn mặt của Phong thiếu. Bất luận là dáng người hay khuôn mặt đều có chút gì đó giả tạo. Trên khuôn mặt như muốn khắc mấy chữ "cái gì ông mày cũng chẳng cần"...
Thực ra rất nhiều người ngay từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, từ đó mà hình thành tố chất của họ. Vì vậy mà khi họ trưởng thành, cho dù có ngang ngược đến đâu nhưng cũng vẫn có phong cách, không hề giống như đám vô lại cứ suốt ngày vỗ ngực, thể hiện.
Nhưng Đường Phong hình như lại là một ngoại lệ. Có lẽ, Đường Thiết Sơn cũng là một con người thô lỗ nên cũng không để ý tới việc nuôi nấng con cái cho lắm.
"Tách!" - Phong thiếu liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái sau đó, búng tay với Lưu Đại Khánh. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Đại Khánh vội vàng chạy tới trước mặt Phong thiếu, cúi đầu chẳng khác gì một con chó được người ta nuôi.
- Đây có phải là Lâm Bắc Phàm mà ngươi nói? - Phong thiếu hơi dạng hai chân, rút ra một điếu thuốc lá Panda.
Lưu Đại Khánh vội vàng gật đầu, cười nịnh nói:
- Đúng vậy! Phong thiếu. Không ngờ lại được ngài để mắt, ra mặt cho tôi.
- Ra mặt cho ngươi? - Phong thiếu nhìn tên mập, không lên tiếng. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm. Một lát sau, hắn liền mở miệng:
- Nhìn qua thì chẳng thấy có gì. Ngươi thực sự luyện Kim Chung trảo và Thiết Bố Sam?
"Thì ra là vì việc này?" Lâm Bắc Phàm hít một hơi.
- Không phải sợ! Không phải sợ. Ta sẽ không đánh ngươi. - Đường Phong rít một hơi thuốc, nói:
- Gần đây, nghe mọi người đồn, nói rằng ngươi tu luyện Kim Chung Trảo và Thiết Bố Sam tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hai mươi tên con đồ dùng tuýp nước đánh mà ngươi không chết?
"Thì ra là vậy. Ý của Đường Phong là muốn mình làm vệ sĩ cho hắn?" Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên, nói:
- Chắc Đường tiên sinh hiểu lầm. Lời đồn đó không thể tin được. Cho tới bây giờ, tôi vãn chưa luyện cái gì là Thiết Bố Sam...
- Có đúng không? - Ánh mắt Đường Phong có chút thất vọng, quay đầu nhìn Lưu Đại Khánh:
- Lưu Đại Khánh! Nghe nói ngươi mời mấy thằng côn đồ đến xin hắn một cái cánh tay. Mà mấy tên côn đồ đó đều nói hắn luyện Kim Chung trảo, Thiết Bố sam đúng không?
Mặc dù Lâm Bắc Phàm biết Lưu Đại Khánh dùng tiền thuê mấy thằng mất dậy. Nhưng Lưu Đại Khánh cũng không muốn thừa nhận trước mặt Lâm Bắc Phàm. Ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng hắn không dám nói dối:
- Nói thì nói vậy nhưng tôi không tin. Nhất định là mấy thằng đó không đủ chuyên nghiệp, cầm tiền của tôi định bỏ chạy. Sau đó, cố ý nói Lâm Bắc Phàm lợi hại tới như vậy.
Đường Phong gật đầu. Lúc trước, hắn vẫn có một chút hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy ngoại hình của Lâm Bắc Phàm chẳng khác gì người bình thường, chẳng giống gì người có Thiết Bố Sam.
- Phong thiếu! Người này cho dù bản lĩnh không có, nhưng thủ đoạn ti tiện lại không hề thiếu. Tuần trước, hắn đã lột của ta mười vạn đồng. - Trên thực tế, Lưu Đại Khánh cũng là do Đường Phong tìm tới. Lúc đầu, hắn sợ gần chết vì nghĩ mình mắc tội với Đường Phong. Nhưng tới bây giờ, hắn mới hiểu được Đường Phong tìm mình tới đây để nhận người.
- Không ngờ ngươi lại có chút âm mưu. - Phong thiếu dập điếu thuốc, sau đó chống tay vào cằm, ngoáy cổ một cái. Cái tên khốn này rõ ràng không coi người khác vào đâu.
Thấy có cửa, Lưu Đại Khánh cảm thấy mừng rỡ, nói:
- Người như tôi không có tư cách nhờ Phong thiếu ra tay. Nhưng tôi cả gan mời Phong thiếu làm chứng hộ. Tôi muốn đánh với nó một ván bi-a. Thắng thua không cần biết, cứ mười vạn đồng một ván.
Lưu Đại Khánh rất thích đánh bi-a. Mặc dù không có kỹ thuật như Phong thiếu nhưng cũng có thể coi tạm được. Với kinh nghiệm của bản thân, hắn có thể khẳng định, Lâm Bắc Phàm không hề có thời gian để tiếp xúc với cái trò này.
- Tôi không biết chơi bi-a. - Lâm Bắc Phàm chẳng ngại xấu hổ, nói một cách thản nhiên.
Lâm Bắc Phàm không có Thiết Bố Sam nên không còn gây được sự hứng thú đối với Phong thiếu. Nhưng sau khi nghe Lưu mập nói xong, hắn cảm thấy thích thú, muốn xem một người không biết chơi bi-a có thể đánh như thế nào.
- Đánh một ván đi. - Đường Phong quay đầu nhìn vào đôi mắt ti hí của người hơi béo bên cạnh:
- Trương công tử! Tôi cá là hắn không có được một điểm nào. Ngươi thì sao?
Trương công tử suy nghĩ một chút, rồi vỗ bàn trà, nói:
- Mẹ nó! Tao đánh cuộc hắn có điểm. Chúng ta đánh cuộc mười vạn.
"Làm trò cười cho cái đám này?" Lâm Bắc Phàm không có thời gian làm việc đó. Hắn nhếch mép đang định từ chối, thì âm thanh tiểu Kim truyền âm nhập mật vang lên:
- Tôi vừa mới quan sát cũng chỉ là đánh quả cầu màu đỏ vào lỗ, sau đó lại đánh một quả cầu rực rỡ vào tiếp đúng không? Lão Đại nhận đi. Để cho chúng nó biết tay.
Tiểu Kim không bao giờ hại hắn. Hơn nữa, con vật nhỏ này cũng có một số năng lực đặc biệt. Cho dù là ai, nếu như muốn hắn phải ói ra một chút thì chỉ cần có cơ hội, hắn chẳng ngại gì không cho đối phương hai cái bạt tai.
- Thế nào? Mày không nể mặt Phong thiếu hay sao? - Lưu Đại Khánh thấy Lâm Bắc Phàm đứng im liền dựa oai hổ của Đường Phong mà lên tiếng.
- Mày chưa xứng! - Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Đường Phong đang ngồi trên chiếc sa lon, mỉm cười, nói:
- Nếu Đường tiên sinh có hứng thú chơi đùa thì chúng ta chơi một ván.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm cảm thấy muốn líu lưỡi nhưng cũng chưa đến mức độ quá mức thất lễ.
Người trung niên dẫn Lâm Bắc Phàm tới thẳng góc phía Đông Nam của lầu bốn. Sau khi vào cửa, Lâm Bắc Phàm mới nhận ra đây là một phòng bi-a có diện tích chừng năm trăm mét vuông. Bên trong kê một số bàn bi-a lạ mắt và có cả bể bơi kiểu Mĩ.
Trong căn phòng được bày trí một cách xa hoa. Dưới chân được trải thảm đỏ lộng lẫy. Số lượng khách ở đây cũng không nhiều lắm, nhưng có một người khi Lâm Bắc Phàm nhìn thấy liền cảm thấy khó chịu. Bởi vì, kẻ đó chính là người bị hắn lột mười vạn đồng.
"Chẳng lẽ Lưu Đại Khánh thực sự có quan hệ với Đường Phong?" Lâm Bắc Phàm hơi nhíu mà, quay đầu nghi hoặc nhìn người trung niên.
- Phong thiếu đang chơi bóng. - Người trung niên vừa nói chuyện vừa đưa mắt nhìn về phía bàn bóng bên trái.
Lâm Bắc Phàm nhìn theo chỉ thấy một người mặc một chiếc sơmi màu trắng, quần jean màu xanh cùng với một người chừng ba mươi tuổi hơi béo đang đánh với nhau.
Lúc này, trên bàn chỉ còn lại một trái bi màu đen, người béo có thể đánh trực tiếp, nhưng hắn muốn biểu diễn nên đánh cho bi dội hai băng rồi mới chui vào lỗ.
Mặc dù Lâm Bắc Phàm cũng không biết chơi nhưng hắn cảm giác được, kỹ thuật của người béo hoàn toàn đạt tới mức của cầu thủ chuyên nghiệp.
- Ha ha! Thắng hai mươi sáu điểm thực sự là hơi xấu hổ. - Người hơi béo mở miệng nói một cách khiêm nhường nhưng ánh mắt không giấu được nụ cười. Vừa nói chuyện, hắn vừa nhìn cái bàn trà bên cạnh, trên đó có để một đống tiền.
- Lại thua hai mươi sáu vạn. Ngươi cầm lấy đi. - Phong thiếu đi tới chiếc ghế salon bên cạnh bàn trà rồi ngồi xuống.
- Phong Thiếu! Lâm Bắc Phàm đã tới. - Người trung niên đi tới trước mặt, cung kính nói.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm mới thấy rõ khuôn mặt của Phong thiếu. Bất luận là dáng người hay khuôn mặt đều có chút gì đó giả tạo. Trên khuôn mặt như muốn khắc mấy chữ "cái gì ông mày cũng chẳng cần"...
Thực ra rất nhiều người ngay từ nhỏ đã được giáo dục rất tốt, từ đó mà hình thành tố chất của họ. Vì vậy mà khi họ trưởng thành, cho dù có ngang ngược đến đâu nhưng cũng vẫn có phong cách, không hề giống như đám vô lại cứ suốt ngày vỗ ngực, thể hiện.
Nhưng Đường Phong hình như lại là một ngoại lệ. Có lẽ, Đường Thiết Sơn cũng là một con người thô lỗ nên cũng không để ý tới việc nuôi nấng con cái cho lắm.
"Tách!" - Phong thiếu liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái sau đó, búng tay với Lưu Đại Khánh. Truyện được copy tại Truyện FULL
Lưu Đại Khánh vội vàng chạy tới trước mặt Phong thiếu, cúi đầu chẳng khác gì một con chó được người ta nuôi.
- Đây có phải là Lâm Bắc Phàm mà ngươi nói? - Phong thiếu hơi dạng hai chân, rút ra một điếu thuốc lá Panda.
Lưu Đại Khánh vội vàng gật đầu, cười nịnh nói:
- Đúng vậy! Phong thiếu. Không ngờ lại được ngài để mắt, ra mặt cho tôi.
- Ra mặt cho ngươi? - Phong thiếu nhìn tên mập, không lên tiếng. Sau đó, hắn quay đầu nhìn Lâm Bắc Phàm. Một lát sau, hắn liền mở miệng:
- Nhìn qua thì chẳng thấy có gì. Ngươi thực sự luyện Kim Chung trảo và Thiết Bố Sam?
"Thì ra là vì việc này?" Lâm Bắc Phàm hít một hơi.
- Không phải sợ! Không phải sợ. Ta sẽ không đánh ngươi. - Đường Phong rít một hơi thuốc, nói:
- Gần đây, nghe mọi người đồn, nói rằng ngươi tu luyện Kim Chung Trảo và Thiết Bố Sam tới mức không thể tưởng tượng nổi. Hai mươi tên con đồ dùng tuýp nước đánh mà ngươi không chết?
"Thì ra là vậy. Ý của Đường Phong là muốn mình làm vệ sĩ cho hắn?" Lâm Bắc Phàm vẫn thản nhiên, nói:
- Chắc Đường tiên sinh hiểu lầm. Lời đồn đó không thể tin được. Cho tới bây giờ, tôi vãn chưa luyện cái gì là Thiết Bố Sam...
- Có đúng không? - Ánh mắt Đường Phong có chút thất vọng, quay đầu nhìn Lưu Đại Khánh:
- Lưu Đại Khánh! Nghe nói ngươi mời mấy thằng côn đồ đến xin hắn một cái cánh tay. Mà mấy tên côn đồ đó đều nói hắn luyện Kim Chung trảo, Thiết Bố sam đúng không?
Mặc dù Lâm Bắc Phàm biết Lưu Đại Khánh dùng tiền thuê mấy thằng mất dậy. Nhưng Lưu Đại Khánh cũng không muốn thừa nhận trước mặt Lâm Bắc Phàm. Ngẩn ngơ một lúc, cuối cùng hắn không dám nói dối:
- Nói thì nói vậy nhưng tôi không tin. Nhất định là mấy thằng đó không đủ chuyên nghiệp, cầm tiền của tôi định bỏ chạy. Sau đó, cố ý nói Lâm Bắc Phàm lợi hại tới như vậy.
Đường Phong gật đầu. Lúc trước, hắn vẫn có một chút hy vọng. Nhưng khi nhìn thấy ngoại hình của Lâm Bắc Phàm chẳng khác gì người bình thường, chẳng giống gì người có Thiết Bố Sam.
- Phong thiếu! Người này cho dù bản lĩnh không có, nhưng thủ đoạn ti tiện lại không hề thiếu. Tuần trước, hắn đã lột của ta mười vạn đồng. - Trên thực tế, Lưu Đại Khánh cũng là do Đường Phong tìm tới. Lúc đầu, hắn sợ gần chết vì nghĩ mình mắc tội với Đường Phong. Nhưng tới bây giờ, hắn mới hiểu được Đường Phong tìm mình tới đây để nhận người.
- Không ngờ ngươi lại có chút âm mưu. - Phong thiếu dập điếu thuốc, sau đó chống tay vào cằm, ngoáy cổ một cái. Cái tên khốn này rõ ràng không coi người khác vào đâu.
Thấy có cửa, Lưu Đại Khánh cảm thấy mừng rỡ, nói:
- Người như tôi không có tư cách nhờ Phong thiếu ra tay. Nhưng tôi cả gan mời Phong thiếu làm chứng hộ. Tôi muốn đánh với nó một ván bi-a. Thắng thua không cần biết, cứ mười vạn đồng một ván.
Lưu Đại Khánh rất thích đánh bi-a. Mặc dù không có kỹ thuật như Phong thiếu nhưng cũng có thể coi tạm được. Với kinh nghiệm của bản thân, hắn có thể khẳng định, Lâm Bắc Phàm không hề có thời gian để tiếp xúc với cái trò này.
- Tôi không biết chơi bi-a. - Lâm Bắc Phàm chẳng ngại xấu hổ, nói một cách thản nhiên.
Lâm Bắc Phàm không có Thiết Bố Sam nên không còn gây được sự hứng thú đối với Phong thiếu. Nhưng sau khi nghe Lưu mập nói xong, hắn cảm thấy thích thú, muốn xem một người không biết chơi bi-a có thể đánh như thế nào.
- Đánh một ván đi. - Đường Phong quay đầu nhìn vào đôi mắt ti hí của người hơi béo bên cạnh:
- Trương công tử! Tôi cá là hắn không có được một điểm nào. Ngươi thì sao?
Trương công tử suy nghĩ một chút, rồi vỗ bàn trà, nói:
- Mẹ nó! Tao đánh cuộc hắn có điểm. Chúng ta đánh cuộc mười vạn.
"Làm trò cười cho cái đám này?" Lâm Bắc Phàm không có thời gian làm việc đó. Hắn nhếch mép đang định từ chối, thì âm thanh tiểu Kim truyền âm nhập mật vang lên:
- Tôi vừa mới quan sát cũng chỉ là đánh quả cầu màu đỏ vào lỗ, sau đó lại đánh một quả cầu rực rỡ vào tiếp đúng không? Lão Đại nhận đi. Để cho chúng nó biết tay.
Tiểu Kim không bao giờ hại hắn. Hơn nữa, con vật nhỏ này cũng có một số năng lực đặc biệt. Cho dù là ai, nếu như muốn hắn phải ói ra một chút thì chỉ cần có cơ hội, hắn chẳng ngại gì không cho đối phương hai cái bạt tai.
- Thế nào? Mày không nể mặt Phong thiếu hay sao? - Lưu Đại Khánh thấy Lâm Bắc Phàm đứng im liền dựa oai hổ của Đường Phong mà lên tiếng.
- Mày chưa xứng! - Cuối cùng, Lâm Bắc Phàm quay đầu nhìn Đường Phong đang ngồi trên chiếc sa lon, mỉm cười, nói:
- Nếu Đường tiên sinh có hứng thú chơi đùa thì chúng ta chơi một ván.
Tác giả :
Yên Lộ Thương Mang