Lãng Tích Hương Đô
Chương 130: Người đàn ông bác học đa tài
Bất kỳ phụ nữ nào cũng thích nghe người khác khen ngợi mình đẹp. Lâm Bắc Phàm ở trong loại hoàn cảnh này lại nói ra những lời to gan lớn mật như vậy, mặc dù cô gái tóc vàng cảm thấy có chút không thoải mái, nhưng trong lòng lại vui vẻ, người đàn ông phương Đông này bề ngoài thật khôi ngô sáng sủa à nha. Đương nhiên, xuất phát từ sự do dự lo lắng, cô gái tóc vàng này vẫn sử dụng một loại ngữ điệu uyển chuyển lưu loát biểu đạt ý kiến của Lâm Bắc Phàm.
Người phát bài kinh hãi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, gật đầu sau đó liền tiếp tục bắt đầu chia bài.
- Tiểu thư là người Anh quốc hay là người Mỹ quốc vậy? Không biết tiểu thư cảm thấy thế nào đối với tác phẩm 'Kiêu Hãnh và Định Kiến' của Austen?
Tiểu Lâm ca tự nhiên là biết cái đạo lý học đi đôi với hành, đã biết về 'Kiêu Hãnh và Định Kiến' hắn tự nhiên là phải lấy ra thể hiện mình rồi.
'Kiêu Hãnh và Định Kiến'? Đó là tác phẩm nổi tiếng nước Anh, vừa khéo cô gái tóc vàng này là người Anh quốc, làm sao có thể không biết cho được chứ? Cô ta có chút ngạc nhiên, khẽ cười nói:
- Đó là tác phẩm nổi tiếng ở Anh quốc, chỉ là tôi cũng không hiểu biết được nhiều cho lắm.
Trong mắt của tiểu Lâm ca chợt lóe lên một tia hi vọng, rồi sau đó lại lắc đầu buồn bã nói:
- Tác phẩm này là kiệt tác của Austen, lấy cuộc sống hàng ngày làm tư liệu phản ánh nội dung và phong cách sáng tác kệch cỡm của những tiểu thuyết ướt át đang lưu hành trong xã hội lúc bấy giờ, phản ánh sinh động đời sống đô thị của Anh quốc và nhân tình thế thái bị bủa vây trong bảo thủ và bế tắc ở cuối thế kỳ mười tám đầu thế kỷ mười chín. Bức họa một xã hội phong tình trong tiểu thuyết không chỉ hấp dẫn đông đảo người đọc vào lúc đó, cho đến tận bây giờ, vẫn khiến cho tôi yêu thích nét nghệ thuật độc đáo này. Mặc dù tôi là một người Trung Quốc, nhưng tôi lấy làm kiêu ngạo vì tôi có thể đọc được 'Kiêu Hãnh và Định Kiến'.
Cô gái tóc vàng quả thực là rất vui vẻ, một người nước ngoài ở ngay trước mặt mình ca ngợi một tác phẩm nổi tiếng của đất nước mình, đây quả thực là một chuyện rất sảng khoái! Nếu có một người Mỹ ở trước mặt ngươi khen ngợi nhà văn Lỗ Tấn, ngươi cũng sẽ cảm thấy rất có hảo cảm với đối phương! Đây là vinh dự dân tộc của một người dân! Quả nhiên, cô gái tóc vàng đã thoải mái hơn rất nhiều, cho dù Lâm Bắc Phàm là một tên công tử ăn chơi cô cũng không cảm thấy chán ghét đối phương.
Đúng vậy, cũng đúng vào lúc này, không cần nhìn lầm, cũng không cần hoài nghi.
Tiểu Lâm ca lấy từ trong túi áo ra cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' bằng tiếng Anh, tùy tiện mở một trang bên trong cuốn sách khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rất nhanh đã hoàn toàn chìm sâu vào trong thế giới văn học.
Cô gái tóc vàng liếc nhìn cuốn sách ở trên tay Lâm Bắc Phàm, giật mình kinh ngạc, người này mới vừa rồi cùng mình thảo luận về 'Kiêu Hãnh và Kiên Định', bây giờ lại lấy ra một cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' bằng tiếng Anh, người đông phương này quả nhiên là chăm chỉ hơn nữa còn học rộng nữa!
- Không thể không nói bộ tiểu tuyết này cũng rất hay!
Lâm Bắc Phàm khẽ vuốt cằm, lầm bầm tự nói, đương nhiên âm lượng nắm giữ tốt vô cùng, hắn phỏng chừng cô gái tóc vàng kia có thể nghe được.
- Đây là điểm mốc quan trọng trong của chặng đường sáng tác văn học của Daniel, đồng thời cũng là cuốn tiểu thuyết chủ nghĩa hiện thực đầu tiên trong lịch sử văn học Anh quốc. Cuốn tiểu thuyết này vừa mới ra đời đã trở nên thịnh hành ở Anh quốc, tình tiết chân thật cụ thể, thân thiết mà tự nhiên thật khiến cho người ta không thể không thích nó. Một vùng đất nuôi dưỡng giai nhân một phương, giống như tiểu thư đây...
Đột nhiên ý thức được sai chủ đề, tiểu Lâm ca ngay lập tức ngậm miệng lại, tiện tay lật sang một trang khác.
Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn chiếm được hảo cảm của của cô gái tóc vàng này. Về sau cô gái tóc vàng còn muốn lo lắng về ván bài hơn cả so với Lâm Bắc Phàm, đứng bên cạnh cổ vũ Lâm Bắc Phàm cố lên! Thậm chí, nữ nhân này đã cầu nguyện cho Lâm Bắc Phàm, cầu quân bài tẩy của Lâm Bắc Phàm có thể ngăn được cơn sóng dữ này.
Chẳng qua, bảy tuyển thủ khác ngồi cùng bàn với Lâm Bắc Phàm lại nhìn hắn không vừa mắt, tên khốn này quả thực là chẳng coi ai ra gì, lá bài tẩy cũng không thèm nhìn trực tiếp chơi Show Hand!? Hơn nữa, kẻ này một chút phẩm chất bài bạc cũng không có, tham gia Đại Hội Thần Bài thế giới lại còn mang theo một quyển sách rách để tán tỉnh em út, loại người này thật sự là kẻ bại hoại, cặn bã của sòng bạc! Đừng nói là bảy vị tuyển thủ này mà ngay cả người xem trong phòng không ai là không nổi giận. Nếu không phải mỗi người đều là nhân vật có uy tín và danh dự, mọi người thật sự muốn dùng trứng gà cà chua ném Lâm Bắc Phàm. Dường như mỗi một người đều mong cho Lâm Bắc Phàm sớm thua sạch sẽ rồi cút đi.
Cuối cùng, trong tám người có ba người Show Hand, tổng số tiền vốn đem đặt đã lên đến bảy vạn.
- Phải mở bài rồi.
Cô gái tóc vàng hình như không đành lòng quấy rầy Lâm Bắc Phàm đang ngao du trong biển văn học, nhỏ giọng nhắc nhỏ một câu.
- A... Mở bài sao?! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Bắc Phàm giống như từ trong thế giới văn học trở lại hiện thực, hắn cảm kích nhìn cô gái tóc vàng gật đầu, phong độ bay bay nói:
- Có thể làm phiền tiểu thư giúp tôi lật con bài tẩy không? Một cô gái xinh đẹp giống như cô đây vận may khẳng định là không kém.
Cô gái tóc vàng do dự, cô nhìn xuống bài của Lâm Bắc Phàm và bài của hai nhà khác, hai nhà này đã lật ra con bài tẩy, nếu như Lâm Bắc Phàm muốn thắng chỉ có một khả năng duy nhất, đó là con bài chưa lật của Lâm Bắc Phàm phải là con Át (A). Việc này là việc lớn, cô gái tóc vàng không dám tự tiện đụng vào con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm Bắc Phàm, cô gái tóc vàng liền lấy hết dũng khí, đưa tay nhặt lên con bài tẩy đó, sau đó nhắm chặt hai mắt mở ra đặt trên mặt bàn.
Bảy tuyển thủ đều hít sâu một hơi, vận may của tên khốn này quả thực tốt đến mực khiến cho người ta ghê tởm, con bài chưa lật quả nhiên là một con át.
Sau khi nhìn thấy rõ con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm trên màn hình lớn, đám người ngồi xem trong phòng lớn truyền đến từng trận kinh hô. Rất nhiều kẻ đặt Lâm Bắc Phàm thua dường như oán hận không thể tát một cái cho Lâm Bắc Phàm chết đi. Mà một ít kẻ mua Lâm Bắc Phàm thắng lại dở cười dở khóc.
Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô gái tóc vàng cẩn thận mở mắt ra nhìn, khi cô ta nhìn thấy con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm là quân át thì bỗng nhảy dựng lên hoan hô, rồi đột nhiên cúi người xuống hôn lên trán Lâm Bắc Phàm.
- Tiên sinh, lá bài tẩy của ngài là A, chúc mừng ngài, ngài thắng rồi!
- Thật sao?
Lâm Bắc Phàm cũng giả bộ như rất vui sướng, kỳ thật tên khốn này đang buồn bực không thôi, sớm biết cô gái tóc vàng sẽ hôn mình, đáng lẽ mình phải đưa miệng lên chứ, lần này lãng phí lớn rồi.
- Ta sớm đã nói rồi, vận may của mỹ nhân nhất định sẽ không kém.
Từ đầu đến cuối Lâm Bắc Phàm không có đụng đến quân bài, cũng không hề nhìn xem quân bài tẩy, cứ như vậy mà thắng ngoại trừ vận may ra thì còn là cái gì nữa đây? Mặc dù mọi người rất không phục nhưng lúc này đã không dám mắng Lâm Bắc Phàm tinh tướng nữa, bởi vì tên khốn này một trận thắng bảy vạn tiền lời, cho dù hắn không thể trở thành người thắng với số vốn lớn nhất nhưng muốn đào thải hắn ra ngoài lại là chuyện tương đối khó khăn.
Quả nhiên, tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm lại giống như lúc mới bắt đầu, đặt cược liền không theo cược, mỗi một ván đều thâm hụt một ngàn tiền vốn. Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng có biện pháp bắt tên Lâm Bắc Phàm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và cô gái tóc vàng kia tán ngẫu.
- Thắng lợi của ván này đều là do cô cả, nếu như có thể biết được tên của cô, vậy thì rất vinh hạnh.
- Cái này hoàn toàn là vận... Thực lực của bản thân tiên sinh.
Cô gái tóc vàng do dự một hồi, cười nói:
- Ngài có thể gọi tôi là Carole.
- Tiểu thư Carole nhất định là đã làm việc rất lâu ở LasVegas này!? Từ vẻ mặt của tiểu thư Carole liền có thể nhìn ra được điểm này, đây là lần đầu tiên tôi đến LasVegas, sớm được nghe nói về cảnh đêm của LasVegas nên một mực muốn đi ra ngoài dạo chơi một hồi, đáng tiếc tìm không được hướng dẫn viên du lịch thích hợp.
Lâm Bắc Phàm mở hai tay ra, lắc đầu cười khổ nói:
- Bởi vì tôi có một cái nguyên tắc, tôi có thể ở trong nước mình dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức hoặc có thể là tiếng Ả rập cũng được, chỉ cần đối phương bằng lòng tôi có thể dùng bất kỳ loại ngôn ngữ nào để nói chuyện với người nước ngoài, điều này để bày tỏ sự tôn trọng của tôi đối với bạn bè nước ngoài; nhưng ở lưu lạc ở nước ngoài, tôi chỉ nói tiếng Trung Quốc.
Trời ạ! Cho dù hắn bị loại ở ván thứ nhất cũng là bình thường, người đàn ông phương đông này là một người học rộng tài cao đến nhường nào? Carole cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì công việc cho nên cô không thể không nhã nhặn từ chối lời mời kia của Lâm Bắc Phàm:
- Tôi thừa nhân tiên sinh quả thực là một người rất quyến rũ. Nhưng vô cùng tiếc nuối, tôi chỉ là một người phục vụ, tôi không thể có bất kỳ quan hệ ngoài công việc nào với tiên sinh.
Nhìn ra được Carole có chút tiếng nuối, bởi vì cô ta đã để lộ ra vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt.
Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, chẳng qua quy định cũng là do người ta định ra, chẳng lẽ không thể sửa chữa? Dù sao cũng có thời gian, không vội!
Buổi chiều thi đấu tiến hành suốt ba giờ cuối cùng cũng tuyên bố chấm dứt. Trong đó có ba tên thăng cấp, tổng tiền vốn đều vượt quá mười vạn, duy nhất tiểu Lâm ca, cuối cùng lấy gần sáu vạn tiền vốn thăng cấp đến vòng tiếp theo.
Sau khi trận đấu chấm dứt, Lâm Bắc Phàm phong độ gật đầu với Carole sau đó cùng Trương Minh Thắng đi ra đại sảnh.
Sự ngưỡng mộ của Trương Minh Thắng đối với Lâm Bắc Phàm cũng giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng nghỉ. Đặc biệt là một khắc khi Lâm Bắc Phàm rút ra cuốn sách nước ngoài nổi tiếng, tên mập mắt ti hí này ngay lúc đó hoàn toàn bị chấn động, hóa ra ''phong cách'' của lão đại đến trình độ như vậy? Tam quốc cổ đại có Chu Lang, quạt lông mũ vải, cười nói nhân gian. Còn lão đại của mình thì sao? Là cảnh giới gì?
Trương Minh Thắng đi theo bên cạnh Lâm Bắc Phàm, đôi môi run run không ngừng, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói nhưng trong lúc nhất thời không biết phải nói ra như thế nào. Người khác đều cho rằng lão đại chơi đùa là nhờ vận may nhưng Trương Minh Thắng biết, lão đại chơi đùa tuyệt đối là nhờ vào thực lực! Đổ thuật này là loại cảnh giới gì? Không hề khoa trương mà nói một câu, đó là cảnh giới đủ để khiến cho tất cả người đời ngưỡng vọng!!!
- Đánh... Ta đánh... Ta đánh con mẹ nó...
Tên mập Trương Minh Thắng mắt ti hí, mặt đỏ bừng hưng phấn.
Một số đại phú hào đến từ Trung Quốc, đám người này khi nhìn Lâm Bắc Phàm đều khẽ gật đầu. Bất kể người thanh niên này có thể đi được bao xa, mặc kệ người thanh niên này có phải là nhờ vào vận may mà thăng cấp vào vòng tiếp theo hay không, song biểu hiện mới vừa rồi của người thanh niên này quả thật là rất hãnh diện, kể cả bọn họ cũng cảm thấy rất hãnh diện! Cho dù là có sự nghi ngờ là ''hàng lởm'' nhưng chỉ cần thắng, "hàng lởm" thì có sao?!
Không ít người ngoại quốc vốn nhìn Lâm Bắc Phàm không vừa mắt, đặt hắn thua, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập chán ghét! Tên "hàng lởm" này chẳng phải là vận may tốt một chút sao? Thăng cấp đến vòng tiếp theo cũng có nghĩa là càng yêu cầu cao về kỹ thuật học vấn, đến lúc đó, nếu như bên ngoài có kẻ mở nhà cái đặt mày thăng cấp, ông mày lại dùng một đống tiền lớn đặt mày thua, chơi chết con chim lợn tinh tướng nhà mày!
Bên ngoài vòng thi đấu mở nhà cái cũng có quy tắc ngầm, không có mấy người dám dựa vào kinh nghiệm làm điều này, gần như tất cả mọi người đều có quan hệ với tuyển thủ mà mình đặt cược, hơn nữa còn có lòng tin tương đối với tuyển thủ có thể đi vào vòng trong, như vậy mới có thể đảm bảo bọn họ thắng tiền! Hiển nhiên, đã có người ở bên ngoài làm nhà cái đặt Lâm Bắc Phàm thắng như vậy trước đó khẳng định là đã thương lượng trước với Lâm Bắc Phàm, hơn nữa giữa hai người này tồn tại một mối quan hệ lợi hại, cùng vinh cùng nhục! Cho nên đám người ngoại quốc quyết định ở vòng tiếp theo, đặt thật nhiều vào cửa Lâm Bắc Phàm thua, chỉ cần tên khốn này thua, để xem có lỗ vốn chết tên chim lợn kia không!? Tốt nhất là vét sạch cả lộ phí quay về Trung Quốc của bọn chúng, từ LasVegas một đường xin ăn trở lại Trung Quốc...
Người phát bài kinh hãi liếc nhìn Lâm Bắc Phàm một cái, gật đầu sau đó liền tiếp tục bắt đầu chia bài.
- Tiểu thư là người Anh quốc hay là người Mỹ quốc vậy? Không biết tiểu thư cảm thấy thế nào đối với tác phẩm 'Kiêu Hãnh và Định Kiến' của Austen?
Tiểu Lâm ca tự nhiên là biết cái đạo lý học đi đôi với hành, đã biết về 'Kiêu Hãnh và Định Kiến' hắn tự nhiên là phải lấy ra thể hiện mình rồi.
'Kiêu Hãnh và Định Kiến'? Đó là tác phẩm nổi tiếng nước Anh, vừa khéo cô gái tóc vàng này là người Anh quốc, làm sao có thể không biết cho được chứ? Cô ta có chút ngạc nhiên, khẽ cười nói:
- Đó là tác phẩm nổi tiếng ở Anh quốc, chỉ là tôi cũng không hiểu biết được nhiều cho lắm.
Trong mắt của tiểu Lâm ca chợt lóe lên một tia hi vọng, rồi sau đó lại lắc đầu buồn bã nói:
- Tác phẩm này là kiệt tác của Austen, lấy cuộc sống hàng ngày làm tư liệu phản ánh nội dung và phong cách sáng tác kệch cỡm của những tiểu thuyết ướt át đang lưu hành trong xã hội lúc bấy giờ, phản ánh sinh động đời sống đô thị của Anh quốc và nhân tình thế thái bị bủa vây trong bảo thủ và bế tắc ở cuối thế kỳ mười tám đầu thế kỷ mười chín. Bức họa một xã hội phong tình trong tiểu thuyết không chỉ hấp dẫn đông đảo người đọc vào lúc đó, cho đến tận bây giờ, vẫn khiến cho tôi yêu thích nét nghệ thuật độc đáo này. Mặc dù tôi là một người Trung Quốc, nhưng tôi lấy làm kiêu ngạo vì tôi có thể đọc được 'Kiêu Hãnh và Định Kiến'.
Cô gái tóc vàng quả thực là rất vui vẻ, một người nước ngoài ở ngay trước mặt mình ca ngợi một tác phẩm nổi tiếng của đất nước mình, đây quả thực là một chuyện rất sảng khoái! Nếu có một người Mỹ ở trước mặt ngươi khen ngợi nhà văn Lỗ Tấn, ngươi cũng sẽ cảm thấy rất có hảo cảm với đối phương! Đây là vinh dự dân tộc của một người dân! Quả nhiên, cô gái tóc vàng đã thoải mái hơn rất nhiều, cho dù Lâm Bắc Phàm là một tên công tử ăn chơi cô cũng không cảm thấy chán ghét đối phương.
Đúng vậy, cũng đúng vào lúc này, không cần nhìn lầm, cũng không cần hoài nghi.
Tiểu Lâm ca lấy từ trong túi áo ra cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' bằng tiếng Anh, tùy tiện mở một trang bên trong cuốn sách khẽ nhíu mày, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, rất nhanh đã hoàn toàn chìm sâu vào trong thế giới văn học.
Cô gái tóc vàng liếc nhìn cuốn sách ở trên tay Lâm Bắc Phàm, giật mình kinh ngạc, người này mới vừa rồi cùng mình thảo luận về 'Kiêu Hãnh và Kiên Định', bây giờ lại lấy ra một cuốn 'Cuộc phiêu lưu của Robinson Crusoe' bằng tiếng Anh, người đông phương này quả nhiên là chăm chỉ hơn nữa còn học rộng nữa!
- Không thể không nói bộ tiểu tuyết này cũng rất hay!
Lâm Bắc Phàm khẽ vuốt cằm, lầm bầm tự nói, đương nhiên âm lượng nắm giữ tốt vô cùng, hắn phỏng chừng cô gái tóc vàng kia có thể nghe được.
- Đây là điểm mốc quan trọng trong của chặng đường sáng tác văn học của Daniel, đồng thời cũng là cuốn tiểu thuyết chủ nghĩa hiện thực đầu tiên trong lịch sử văn học Anh quốc. Cuốn tiểu thuyết này vừa mới ra đời đã trở nên thịnh hành ở Anh quốc, tình tiết chân thật cụ thể, thân thiết mà tự nhiên thật khiến cho người ta không thể không thích nó. Một vùng đất nuôi dưỡng giai nhân một phương, giống như tiểu thư đây...
Đột nhiên ý thức được sai chủ đề, tiểu Lâm ca ngay lập tức ngậm miệng lại, tiện tay lật sang một trang khác.
Không thể không nói, Lâm Bắc Phàm đã hoàn toàn chiếm được hảo cảm của của cô gái tóc vàng này. Về sau cô gái tóc vàng còn muốn lo lắng về ván bài hơn cả so với Lâm Bắc Phàm, đứng bên cạnh cổ vũ Lâm Bắc Phàm cố lên! Thậm chí, nữ nhân này đã cầu nguyện cho Lâm Bắc Phàm, cầu quân bài tẩy của Lâm Bắc Phàm có thể ngăn được cơn sóng dữ này.
Chẳng qua, bảy tuyển thủ khác ngồi cùng bàn với Lâm Bắc Phàm lại nhìn hắn không vừa mắt, tên khốn này quả thực là chẳng coi ai ra gì, lá bài tẩy cũng không thèm nhìn trực tiếp chơi Show Hand!? Hơn nữa, kẻ này một chút phẩm chất bài bạc cũng không có, tham gia Đại Hội Thần Bài thế giới lại còn mang theo một quyển sách rách để tán tỉnh em út, loại người này thật sự là kẻ bại hoại, cặn bã của sòng bạc! Đừng nói là bảy vị tuyển thủ này mà ngay cả người xem trong phòng không ai là không nổi giận. Nếu không phải mỗi người đều là nhân vật có uy tín và danh dự, mọi người thật sự muốn dùng trứng gà cà chua ném Lâm Bắc Phàm. Dường như mỗi một người đều mong cho Lâm Bắc Phàm sớm thua sạch sẽ rồi cút đi.
Cuối cùng, trong tám người có ba người Show Hand, tổng số tiền vốn đem đặt đã lên đến bảy vạn.
- Phải mở bài rồi.
Cô gái tóc vàng hình như không đành lòng quấy rầy Lâm Bắc Phàm đang ngao du trong biển văn học, nhỏ giọng nhắc nhỏ một câu.
- A... Mở bài sao?! Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Lâm Bắc Phàm giống như từ trong thế giới văn học trở lại hiện thực, hắn cảm kích nhìn cô gái tóc vàng gật đầu, phong độ bay bay nói:
- Có thể làm phiền tiểu thư giúp tôi lật con bài tẩy không? Một cô gái xinh đẹp giống như cô đây vận may khẳng định là không kém.
Cô gái tóc vàng do dự, cô nhìn xuống bài của Lâm Bắc Phàm và bài của hai nhà khác, hai nhà này đã lật ra con bài tẩy, nếu như Lâm Bắc Phàm muốn thắng chỉ có một khả năng duy nhất, đó là con bài chưa lật của Lâm Bắc Phàm phải là con Át (A). Việc này là việc lớn, cô gái tóc vàng không dám tự tiện đụng vào con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm, chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của Lâm Bắc Phàm, cô gái tóc vàng liền lấy hết dũng khí, đưa tay nhặt lên con bài tẩy đó, sau đó nhắm chặt hai mắt mở ra đặt trên mặt bàn.
Bảy tuyển thủ đều hít sâu một hơi, vận may của tên khốn này quả thực tốt đến mực khiến cho người ta ghê tởm, con bài chưa lật quả nhiên là một con át.
Sau khi nhìn thấy rõ con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm trên màn hình lớn, đám người ngồi xem trong phòng lớn truyền đến từng trận kinh hô. Rất nhiều kẻ đặt Lâm Bắc Phàm thua dường như oán hận không thể tát một cái cho Lâm Bắc Phàm chết đi. Mà một ít kẻ mua Lâm Bắc Phàm thắng lại dở cười dở khóc.
Cảm thấy bầu không khí có gì đó không đúng, cô gái tóc vàng cẩn thận mở mắt ra nhìn, khi cô ta nhìn thấy con bài tẩy của Lâm Bắc Phàm là quân át thì bỗng nhảy dựng lên hoan hô, rồi đột nhiên cúi người xuống hôn lên trán Lâm Bắc Phàm.
- Tiên sinh, lá bài tẩy của ngài là A, chúc mừng ngài, ngài thắng rồi!
- Thật sao?
Lâm Bắc Phàm cũng giả bộ như rất vui sướng, kỳ thật tên khốn này đang buồn bực không thôi, sớm biết cô gái tóc vàng sẽ hôn mình, đáng lẽ mình phải đưa miệng lên chứ, lần này lãng phí lớn rồi.
- Ta sớm đã nói rồi, vận may của mỹ nhân nhất định sẽ không kém.
Từ đầu đến cuối Lâm Bắc Phàm không có đụng đến quân bài, cũng không hề nhìn xem quân bài tẩy, cứ như vậy mà thắng ngoại trừ vận may ra thì còn là cái gì nữa đây? Mặc dù mọi người rất không phục nhưng lúc này đã không dám mắng Lâm Bắc Phàm tinh tướng nữa, bởi vì tên khốn này một trận thắng bảy vạn tiền lời, cho dù hắn không thể trở thành người thắng với số vốn lớn nhất nhưng muốn đào thải hắn ra ngoài lại là chuyện tương đối khó khăn.
Quả nhiên, tiếp sau đó, Lâm Bắc Phàm lại giống như lúc mới bắt đầu, đặt cược liền không theo cược, mỗi một ván đều thâm hụt một ngàn tiền vốn. Rất nhiều người nghiến răng nghiến lợi nhưng lại chẳng có biện pháp bắt tên Lâm Bắc Phàm này, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn và cô gái tóc vàng kia tán ngẫu.
- Thắng lợi của ván này đều là do cô cả, nếu như có thể biết được tên của cô, vậy thì rất vinh hạnh.
- Cái này hoàn toàn là vận... Thực lực của bản thân tiên sinh.
Cô gái tóc vàng do dự một hồi, cười nói:
- Ngài có thể gọi tôi là Carole.
- Tiểu thư Carole nhất định là đã làm việc rất lâu ở LasVegas này!? Từ vẻ mặt của tiểu thư Carole liền có thể nhìn ra được điểm này, đây là lần đầu tiên tôi đến LasVegas, sớm được nghe nói về cảnh đêm của LasVegas nên một mực muốn đi ra ngoài dạo chơi một hồi, đáng tiếc tìm không được hướng dẫn viên du lịch thích hợp.
Lâm Bắc Phàm mở hai tay ra, lắc đầu cười khổ nói:
- Bởi vì tôi có một cái nguyên tắc, tôi có thể ở trong nước mình dùng tiếng Anh, tiếng Pháp, tiếng Đức hoặc có thể là tiếng Ả rập cũng được, chỉ cần đối phương bằng lòng tôi có thể dùng bất kỳ loại ngôn ngữ nào để nói chuyện với người nước ngoài, điều này để bày tỏ sự tôn trọng của tôi đối với bạn bè nước ngoài; nhưng ở lưu lạc ở nước ngoài, tôi chỉ nói tiếng Trung Quốc.
Trời ạ! Cho dù hắn bị loại ở ván thứ nhất cũng là bình thường, người đàn ông phương đông này là một người học rộng tài cao đến nhường nào? Carole cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng bởi vì công việc cho nên cô không thể không nhã nhặn từ chối lời mời kia của Lâm Bắc Phàm:
- Tôi thừa nhân tiên sinh quả thực là một người rất quyến rũ. Nhưng vô cùng tiếc nuối, tôi chỉ là một người phục vụ, tôi không thể có bất kỳ quan hệ ngoài công việc nào với tiên sinh.
Nhìn ra được Carole có chút tiếng nuối, bởi vì cô ta đã để lộ ra vẻ tiếc nuối trên khuôn mặt.
Lâm Bắc Phàm cũng cảm thấy có chút tiếc nuối, chẳng qua quy định cũng là do người ta định ra, chẳng lẽ không thể sửa chữa? Dù sao cũng có thời gian, không vội!
Buổi chiều thi đấu tiến hành suốt ba giờ cuối cùng cũng tuyên bố chấm dứt. Trong đó có ba tên thăng cấp, tổng tiền vốn đều vượt quá mười vạn, duy nhất tiểu Lâm ca, cuối cùng lấy gần sáu vạn tiền vốn thăng cấp đến vòng tiếp theo.
Sau khi trận đấu chấm dứt, Lâm Bắc Phàm phong độ gật đầu với Carole sau đó cùng Trương Minh Thắng đi ra đại sảnh.
Sự ngưỡng mộ của Trương Minh Thắng đối với Lâm Bắc Phàm cũng giống như nước sông cuồn cuộn chảy mãi không ngừng nghỉ. Đặc biệt là một khắc khi Lâm Bắc Phàm rút ra cuốn sách nước ngoài nổi tiếng, tên mập mắt ti hí này ngay lúc đó hoàn toàn bị chấn động, hóa ra ''phong cách'' của lão đại đến trình độ như vậy? Tam quốc cổ đại có Chu Lang, quạt lông mũ vải, cười nói nhân gian. Còn lão đại của mình thì sao? Là cảnh giới gì?
Trương Minh Thắng đi theo bên cạnh Lâm Bắc Phàm, đôi môi run run không ngừng, trong lòng có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói nhưng trong lúc nhất thời không biết phải nói ra như thế nào. Người khác đều cho rằng lão đại chơi đùa là nhờ vận may nhưng Trương Minh Thắng biết, lão đại chơi đùa tuyệt đối là nhờ vào thực lực! Đổ thuật này là loại cảnh giới gì? Không hề khoa trương mà nói một câu, đó là cảnh giới đủ để khiến cho tất cả người đời ngưỡng vọng!!!
- Đánh... Ta đánh... Ta đánh con mẹ nó...
Tên mập Trương Minh Thắng mắt ti hí, mặt đỏ bừng hưng phấn.
Một số đại phú hào đến từ Trung Quốc, đám người này khi nhìn Lâm Bắc Phàm đều khẽ gật đầu. Bất kể người thanh niên này có thể đi được bao xa, mặc kệ người thanh niên này có phải là nhờ vào vận may mà thăng cấp vào vòng tiếp theo hay không, song biểu hiện mới vừa rồi của người thanh niên này quả thật là rất hãnh diện, kể cả bọn họ cũng cảm thấy rất hãnh diện! Cho dù là có sự nghi ngờ là ''hàng lởm'' nhưng chỉ cần thắng, "hàng lởm" thì có sao?!
Không ít người ngoại quốc vốn nhìn Lâm Bắc Phàm không vừa mắt, đặt hắn thua, ánh mắt nhìn Lâm Bắc Phàm tràn ngập chán ghét! Tên "hàng lởm" này chẳng phải là vận may tốt một chút sao? Thăng cấp đến vòng tiếp theo cũng có nghĩa là càng yêu cầu cao về kỹ thuật học vấn, đến lúc đó, nếu như bên ngoài có kẻ mở nhà cái đặt mày thăng cấp, ông mày lại dùng một đống tiền lớn đặt mày thua, chơi chết con chim lợn tinh tướng nhà mày!
Bên ngoài vòng thi đấu mở nhà cái cũng có quy tắc ngầm, không có mấy người dám dựa vào kinh nghiệm làm điều này, gần như tất cả mọi người đều có quan hệ với tuyển thủ mà mình đặt cược, hơn nữa còn có lòng tin tương đối với tuyển thủ có thể đi vào vòng trong, như vậy mới có thể đảm bảo bọn họ thắng tiền! Hiển nhiên, đã có người ở bên ngoài làm nhà cái đặt Lâm Bắc Phàm thắng như vậy trước đó khẳng định là đã thương lượng trước với Lâm Bắc Phàm, hơn nữa giữa hai người này tồn tại một mối quan hệ lợi hại, cùng vinh cùng nhục! Cho nên đám người ngoại quốc quyết định ở vòng tiếp theo, đặt thật nhiều vào cửa Lâm Bắc Phàm thua, chỉ cần tên khốn này thua, để xem có lỗ vốn chết tên chim lợn kia không!? Tốt nhất là vét sạch cả lộ phí quay về Trung Quốc của bọn chúng, từ LasVegas một đường xin ăn trở lại Trung Quốc...
Tác giả :
Yên Lộ Thương Mang