Lặng Thinh
Chương 4: Hạ Đông Thiền
Buổi chiều ở trong phòng ăn ăn cơm, đạo diễn lâm thời qua đây thông báo cho mọi người, buổi tối dựa theo năng lực từng lớp đi đến các phòng học khác nhau để ghi hình tiết mục nói chuyện cùng người nhà.
Nội dung chủ yếu có hai điểm, một là trong quá trình trò chuyện báo cho đối phương biết đánh giá năng lực lúc đầu của mình, hai là nói ra mục tiêu trong lần đánh giá tiếp.
Thực tập sinh vội vội vàng vàng cơm nước xong chạy về ký túc xá gội đầu trang điểm, chỉ có Lâm Gia và Hạ Đông Thiền là chậm rãi hưởng thụ bữa cơm, lại ăn món điểm tâm ngọt siêu hot nếu đến muộn hai bước sẽ không giành được xong, mới trở về phòng luyện tập luyện nhảy.
Trong phòng luyện tập chỉ còn lác đác mấy người, Lâm Gia mặc đồng phục lớp D đi theo phía sau Hạ Đông Thiền mặc đồng phục lớp B vào phòng học sáng sủa.
Lâm Gia ngồi xếp bằng trêи sàn nhà, nhìn về phía Hạ Đông Thiền đang đứng trước gương nhìn video học nhảy, “Phòng học các cậu lớn hơn phòng bọn tôi nhiều. ”
Hạ Đông Thiền nhấn nút tạm dừng, quay đầu nói: “Đó là cậu chưa nhìn thấy phòng lớp A. Phòng học bọn họ mới gọi là lớn. ”
Lâm Gia hai tay chống lên sàn nhà, mở hai chân ra, ngoẹo đầu uể oải đáp: “Tóm lại không phải là phòng học của mình, dù nhìn bao nhiêu lần cũng như không. ”
“Sao như không được!” Hạ Đông Thiền quỳ xuống trước mặt cậu, vẻ mặt hưng phấn cầm hai tay của cậu, “Cũng bởi vì sau khi nhìn qua, tôi mới càng thêm quyết định mục tiêu lần đánh giá năng lực sau đó.” Cậu ta nhìn Lâm Gia, trong ánh mắt có ánh sáng, “Lâm Gia, ba ngày sau, chúng ta cùng nhau vào lớp A đi! ”
Lâm Gia nhắm mắt lại nằm ngửa trêи đất, không nói gì.
Hạ Đông Thiền có một khuôn mặt hoàn toàn bất đồng với nội tâm.
Khác một trời một vực với vẻ ngoài hòa nhã đẹp trai là trong nội tâm của cậu ta sở hữu một cái hố dã tâm và chấp niệm rất mạnh. Đối thủ nếu sơ hở thường thường sẽ bị vẻ ngoài của Hạ Đông Thiền qua mắt.
Cái gọi là giả heo ăn thịt hổ, dùng ở trêи người Hạ Đông Thiền lại không quá thích hợp.
Mà chính cậu, đại khái cũng là bởi vì từ trong xương cậu đã lười nhác không muốn tranh đoạt, mới càng ngày càng thân với Hạ Đông Thiền.
Dù sao ý định vào công ty ban đầu của cậu là vì tiền, mà Hạ Đông Thiền vào công ty lại chỉ có một mục đích, chính là nổi tiếng.
Buổi tối lúc ghi hình, Lâm Gia nằm trong top phỏng vấn đầu, sau khi nhân viên công tác gọi vào, không đến nửa phút đã đi ra.
Trong đội có thực tập sinh khác khuôn mặt thấp thỏm hỏi cậu nguyên do, Lâm Gia cũng chỉ kéo môi cười, rất tùy ý nói: “Người nhà đã qua đời rồi, tôi không cần gọi cho ai cả. ”
Người nọ nói cậu ngốc, cơ hội đưa mặt lên ống kính đưa đến trước mắt mà không cần, không biết đánh tiếng trước với bạn bè, sau đó lúc đạo diễn hỏi đối tượng trò chuyện, lợi dụng thân thế của mình mà lừa gạt nước mắt người hâm mộ.
Đối phương nói, lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Nước mắt người hâm mộ là dễ lừa nhất. Cậu nhìn về phía màn ảnh nói nhà cậu không còn người thân để trò chuyện, họ nhất định sẽ ở trước màn hình điện thoại hu hu khóc gào, là nước mắt của mẹ không đáng tiền sao? Mẹ thật đau lòng cho con quá! ”
Lâm Gia bị cái này tư thế này của cậu ta hù cho ngẩn người, cuối cùng cười lấy lệ với đối phương một cái, quay đầu đến lớp B chờ Hạ Đông Thiền.
Vận may của cậu vẫn tính là tốt, lúc đi qua trùng hợp thấy bóng lưng Hạ Đông Thiền đi vào. Lâm Gia khoanh tay tựa ở cạnh cửa chờ, trong tai nghe được bên kia vừa vặn gọi tên Giang Liễm vào.
Lâm Gia xoay đầu lại, ánh mắt trực tiếp nhìn vào Giang Liễm ở đối diện. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ mắt nhìn thẳng từ bên cạnh cậu đi qua, nhưng không nghĩ tới Giang Liễm lại dừng lại, hạ thấp tiếng nói ghé vào lỗ tai cậu trầm giọng: “Người mặc đồng phục lớp D lại còn dám vào lớp B luyện nhảy, lá gan không nhỏ. ”
Lâm Gia sửng sốt, biết đối phương đã nhìn thấy, sắc mặt bình tĩnh nghiêng đầu, thầm thì trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhà anh ở bờ biển sao? Tôi vào là lớp B chứ không phải lớp A. ”
Giang Liễm chẳng ừ hử gì, đẩy cửa đi vào.
Nhân viên công tác chờ ở bên cạnh camera, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay đối phương, Giang Liễm nhấc chân ngồi trêи ghế chân cao trước phông ghi hình, trước tiên gọi cho anh cả Giang gia, người nghe điện thoại lại là thư ký.
Giang Liễm trực tiếp mở rảnh tay, thanh âm thư ký từ trong điện thoại di động mạch lạc truyền tới: “Xin lỗi ngài Giang, tổng giám đốc Giang đang mở video họp hội đồng.”
Giang Liễm vẻ mặt bình tĩnh cúp điện thoại, lại gọi cho nhà từ đường, vẫn mở rảnh tay. Thanh âm của dì giúp việc trong nhà cũng rất nhanh vang lên: “Alo, là tiểu Liễm hả? Sao? Tìm ông bà chủ hả? Ngày hôm qua bay ra nước ngoài nghỉ phép rồi, tháng sau mới về nhé. ”
Vẻ mặt nhân viên công tác đều nén cười.
Đạo diễn không thể làm gì khác hơn là thu một cuộc phỏng vấn nhỏ để đủ thời gian, trong toàn bộ quá trình tổng cộng hỏi ba câu.
Câu thứ nhất là: “Cậu cảm thấy trong các thực tập sinh thực lực người nào có thể đấu với cậu? ”
Giang Liễm đáp: “Minh Nhượng. ”
Ánh mắt đạo diễn hơi sáng, giống như đạt được doanh số bán hàng vậy, cố ý đem vấn đề dẫn tới Minh Nhượng bên kia: “Nghe nói cậu và Minh Nhượng là thanh mai trúc mã, vậy các cậu có đặt nick name riêng cho nhau không? ”
Giang Liễm hơi ngẩng đầu, không trả lời mà hỏi lại:”Thanh mai trúc mã là dùng như vậy sao? Tôi và Minh Nhượng đều là nam, ngài nói thanh mai là chỉ người nào? ”
Không nghĩ tới nửa chút mặt mũi hắn cũng không cho, đạo diễn bị chận họng á khẩu không trả lời được. Cùng lúc đó, người đứng ở cạnh kéo nhẹ ống tay áo cô nói nhỏ: “Đừng hỏi Minh Nhượng nữa, lúc ký hợp đồng đã nói rõ không thể xào CP với cậu ta. ”
Đạo diễn lộ vẻ không vui, “Nói với ai? Cái công ty nhỏ cậu ta ký? ”
“Không phải công ty cậu ta.” Người nọ lắc đầu, “Là ba ba đầu tư, ba ba đầu tư cũng họ Giang. ”
Đạo diễn trầm mặc một lúc, cuối cùng buông tha ý niệm kéo hắn và Minh Nhượng xào CP trong đầu, chọn một hỏi tương đối trọng tâm hỏi: “Ngoại trừ Minh Nhượng, còn lại trong 98 thực tập sinh, cậu ấn tượng nhất là ai? ”
Giang Liễm rủ mắt suy nghĩ, trong đầu chậm rãi hiện ra khuôn mặt một người. Hắn cong ngón tay lên, thờ ơ nhướng cao đầu lông mày.
Suy nghĩ xào CP trong đầu đạo diễn lần thứ hai online, tỉnh rụi hỏi: “Nhìn bộ dáng là có người, là ai vậy? ”
Hắn dừng một chút, vẻ mặt khôi phục như thường, “Hạ Đông Thiền đi!” Giang Liễm bổ sung, “Cậu ta rất chăm chỉ. “
Nội dung chủ yếu có hai điểm, một là trong quá trình trò chuyện báo cho đối phương biết đánh giá năng lực lúc đầu của mình, hai là nói ra mục tiêu trong lần đánh giá tiếp.
Thực tập sinh vội vội vàng vàng cơm nước xong chạy về ký túc xá gội đầu trang điểm, chỉ có Lâm Gia và Hạ Đông Thiền là chậm rãi hưởng thụ bữa cơm, lại ăn món điểm tâm ngọt siêu hot nếu đến muộn hai bước sẽ không giành được xong, mới trở về phòng luyện tập luyện nhảy.
Trong phòng luyện tập chỉ còn lác đác mấy người, Lâm Gia mặc đồng phục lớp D đi theo phía sau Hạ Đông Thiền mặc đồng phục lớp B vào phòng học sáng sủa.
Lâm Gia ngồi xếp bằng trêи sàn nhà, nhìn về phía Hạ Đông Thiền đang đứng trước gương nhìn video học nhảy, “Phòng học các cậu lớn hơn phòng bọn tôi nhiều. ”
Hạ Đông Thiền nhấn nút tạm dừng, quay đầu nói: “Đó là cậu chưa nhìn thấy phòng lớp A. Phòng học bọn họ mới gọi là lớn. ”
Lâm Gia hai tay chống lên sàn nhà, mở hai chân ra, ngoẹo đầu uể oải đáp: “Tóm lại không phải là phòng học của mình, dù nhìn bao nhiêu lần cũng như không. ”
“Sao như không được!” Hạ Đông Thiền quỳ xuống trước mặt cậu, vẻ mặt hưng phấn cầm hai tay của cậu, “Cũng bởi vì sau khi nhìn qua, tôi mới càng thêm quyết định mục tiêu lần đánh giá năng lực sau đó.” Cậu ta nhìn Lâm Gia, trong ánh mắt có ánh sáng, “Lâm Gia, ba ngày sau, chúng ta cùng nhau vào lớp A đi! ”
Lâm Gia nhắm mắt lại nằm ngửa trêи đất, không nói gì.
Hạ Đông Thiền có một khuôn mặt hoàn toàn bất đồng với nội tâm.
Khác một trời một vực với vẻ ngoài hòa nhã đẹp trai là trong nội tâm của cậu ta sở hữu một cái hố dã tâm và chấp niệm rất mạnh. Đối thủ nếu sơ hở thường thường sẽ bị vẻ ngoài của Hạ Đông Thiền qua mắt.
Cái gọi là giả heo ăn thịt hổ, dùng ở trêи người Hạ Đông Thiền lại không quá thích hợp.
Mà chính cậu, đại khái cũng là bởi vì từ trong xương cậu đã lười nhác không muốn tranh đoạt, mới càng ngày càng thân với Hạ Đông Thiền.
Dù sao ý định vào công ty ban đầu của cậu là vì tiền, mà Hạ Đông Thiền vào công ty lại chỉ có một mục đích, chính là nổi tiếng.
Buổi tối lúc ghi hình, Lâm Gia nằm trong top phỏng vấn đầu, sau khi nhân viên công tác gọi vào, không đến nửa phút đã đi ra.
Trong đội có thực tập sinh khác khuôn mặt thấp thỏm hỏi cậu nguyên do, Lâm Gia cũng chỉ kéo môi cười, rất tùy ý nói: “Người nhà đã qua đời rồi, tôi không cần gọi cho ai cả. ”
Người nọ nói cậu ngốc, cơ hội đưa mặt lên ống kính đưa đến trước mắt mà không cần, không biết đánh tiếng trước với bạn bè, sau đó lúc đạo diễn hỏi đối tượng trò chuyện, lợi dụng thân thế của mình mà lừa gạt nước mắt người hâm mộ.
Đối phương nói, lộ ra vẻ mặt đắc ý, “Nước mắt người hâm mộ là dễ lừa nhất. Cậu nhìn về phía màn ảnh nói nhà cậu không còn người thân để trò chuyện, họ nhất định sẽ ở trước màn hình điện thoại hu hu khóc gào, là nước mắt của mẹ không đáng tiền sao? Mẹ thật đau lòng cho con quá! ”
Lâm Gia bị cái này tư thế này của cậu ta hù cho ngẩn người, cuối cùng cười lấy lệ với đối phương một cái, quay đầu đến lớp B chờ Hạ Đông Thiền.
Vận may của cậu vẫn tính là tốt, lúc đi qua trùng hợp thấy bóng lưng Hạ Đông Thiền đi vào. Lâm Gia khoanh tay tựa ở cạnh cửa chờ, trong tai nghe được bên kia vừa vặn gọi tên Giang Liễm vào.
Lâm Gia xoay đầu lại, ánh mắt trực tiếp nhìn vào Giang Liễm ở đối diện. Vốn tưởng rằng đối phương sẽ mắt nhìn thẳng từ bên cạnh cậu đi qua, nhưng không nghĩ tới Giang Liễm lại dừng lại, hạ thấp tiếng nói ghé vào lỗ tai cậu trầm giọng: “Người mặc đồng phục lớp D lại còn dám vào lớp B luyện nhảy, lá gan không nhỏ. ”
Lâm Gia sửng sốt, biết đối phương đã nhìn thấy, sắc mặt bình tĩnh nghiêng đầu, thầm thì trả lời lại một cách mỉa mai: “Nhà anh ở bờ biển sao? Tôi vào là lớp B chứ không phải lớp A. ”
Giang Liễm chẳng ừ hử gì, đẩy cửa đi vào.
Nhân viên công tác chờ ở bên cạnh camera, nhận lấy điện thoại di động từ trong tay đối phương, Giang Liễm nhấc chân ngồi trêи ghế chân cao trước phông ghi hình, trước tiên gọi cho anh cả Giang gia, người nghe điện thoại lại là thư ký.
Giang Liễm trực tiếp mở rảnh tay, thanh âm thư ký từ trong điện thoại di động mạch lạc truyền tới: “Xin lỗi ngài Giang, tổng giám đốc Giang đang mở video họp hội đồng.”
Giang Liễm vẻ mặt bình tĩnh cúp điện thoại, lại gọi cho nhà từ đường, vẫn mở rảnh tay. Thanh âm của dì giúp việc trong nhà cũng rất nhanh vang lên: “Alo, là tiểu Liễm hả? Sao? Tìm ông bà chủ hả? Ngày hôm qua bay ra nước ngoài nghỉ phép rồi, tháng sau mới về nhé. ”
Vẻ mặt nhân viên công tác đều nén cười.
Đạo diễn không thể làm gì khác hơn là thu một cuộc phỏng vấn nhỏ để đủ thời gian, trong toàn bộ quá trình tổng cộng hỏi ba câu.
Câu thứ nhất là: “Cậu cảm thấy trong các thực tập sinh thực lực người nào có thể đấu với cậu? ”
Giang Liễm đáp: “Minh Nhượng. ”
Ánh mắt đạo diễn hơi sáng, giống như đạt được doanh số bán hàng vậy, cố ý đem vấn đề dẫn tới Minh Nhượng bên kia: “Nghe nói cậu và Minh Nhượng là thanh mai trúc mã, vậy các cậu có đặt nick name riêng cho nhau không? ”
Giang Liễm hơi ngẩng đầu, không trả lời mà hỏi lại:”Thanh mai trúc mã là dùng như vậy sao? Tôi và Minh Nhượng đều là nam, ngài nói thanh mai là chỉ người nào? ”
Không nghĩ tới nửa chút mặt mũi hắn cũng không cho, đạo diễn bị chận họng á khẩu không trả lời được. Cùng lúc đó, người đứng ở cạnh kéo nhẹ ống tay áo cô nói nhỏ: “Đừng hỏi Minh Nhượng nữa, lúc ký hợp đồng đã nói rõ không thể xào CP với cậu ta. ”
Đạo diễn lộ vẻ không vui, “Nói với ai? Cái công ty nhỏ cậu ta ký? ”
“Không phải công ty cậu ta.” Người nọ lắc đầu, “Là ba ba đầu tư, ba ba đầu tư cũng họ Giang. ”
Đạo diễn trầm mặc một lúc, cuối cùng buông tha ý niệm kéo hắn và Minh Nhượng xào CP trong đầu, chọn một hỏi tương đối trọng tâm hỏi: “Ngoại trừ Minh Nhượng, còn lại trong 98 thực tập sinh, cậu ấn tượng nhất là ai? ”
Giang Liễm rủ mắt suy nghĩ, trong đầu chậm rãi hiện ra khuôn mặt một người. Hắn cong ngón tay lên, thờ ơ nhướng cao đầu lông mày.
Suy nghĩ xào CP trong đầu đạo diễn lần thứ hai online, tỉnh rụi hỏi: “Nhìn bộ dáng là có người, là ai vậy? ”
Hắn dừng một chút, vẻ mặt khôi phục như thường, “Hạ Đông Thiền đi!” Giang Liễm bổ sung, “Cậu ta rất chăm chỉ. “
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu