Lặng Thinh
Chương 22: Bịt miệng lại nào!
Lâm Gia đuổi theo Ôn Miễn và Nhan Thường Phi trêи hành lang ký túc xá, chìa khoá cũng không ở trong túi hai người.
Ôn Miễn hỏi cậu: “Hay là cậu đợi Trình Trì và Kỳ Hoãn về rồi hỏi lại? ”
Lâm Gia chưa kịp trả lời, đã nghe Nhan Thường Phi nói: “Lúc nãy chúng ta đến bệ cửa sổ lấy áo, hình như tôi có nghe tiếng vật gì rơi ra từ trong túi. Cậu có nghe thấy không? ”
Cẩn thận nhớ lại lúc đó, ngước mắt nói: “Hình như tôi cũng nghe thấy. ”
Trong lòng thoáng có suy đoán, sau khi tạm biệt hai người kia xong, Lâm Gia quay nhìn Giang Liễm đứng bên cạnh. Nhưng lại thấy đối phương đã tới trước cửa ký túc xá, tay mò chìa khóa mở cửa.
Hệ thống sưởi trong phòng rất dồi dào, còn không khí trong tòa nhà huấn luyện sau khi cúp điện lại lạnh lẽo thấu xương. Lâm Gia cũng không trông mong đối phương quay lại tìm chìa khóa cùng mình, chỉ hỏi một câu: “Anh có đèn pin không? Cho tôi mượn dùng một lát, khi về sẽ trả lại. ”
Giang Liễm đang tra chìa khóa vào ổ, tranh thủ quay đầu liếc nhìn cậu một cái, “Chờ đó. ”
Lâm Gia ở trêи hành lang đợi hai phút.
Hai phút sau, Giang Liễm cuối cùng cũng đi ra, đổi một cái áo lông màu trắng khoác trêи người, không cầm đèn pin, chỉ lấy ra một vật từ trong túi nhét vào tay Lâm Gia.
Lâm Gia đảo mắt, lại phát hiện Giang Liễm nhét điện thoại di động của mình vào tay cậu.
Cậu vô cùng kinh ngạc, “Anh muốn cho tôi mượn điện thoại di động để chiếu sáng? ”
Giang Liễm có lệ gật đầu.
Lâm Gia nói: “Nhưng mà tôi không biết mật khẩu. ”
Giang Liễm mở miệng báo ra bốn con số, “Sinh nhật tôi. ”
Lâm Gia im lặng không nói, trong lòng lại không nghĩ ra, Giang Liễm làm sao lại có thể yên tâm cho người khác mượn điện thoại di động của mình. Cậu ngẩn người gật đầu, cất điện thoại di động ngẩng đầu nhìn đối phương ý bảo: ” Tôi đi đây. ”
Giang Liễm lại nhướng cao đầu lông mày, vẻ mặt có chút không vui, “Sao? Cậu đã có được mật khẩu rồi nên muốn ôm điện thoại của tôi bỏ trốn? ”
Lâm Gia khó hiểu mà liếc mắt nhìn hắn.
Giang Liễm đi tới trước, giơ tay lên ôm bả vai cậu, thuận thế xoay người cậu lại, tay phải đặt trêи bả vai cậu trượt xuống, nắm lấy đầu vai đẩy cậu về phía trước, mắt nhìn thẳng mở miệng: “Đi thôi, không phải đã nhờ tôi đi cùng sao? ”
Sắc mặt Lâm Gia lại càng quái dị, trong lòng ghim một dấu về việc xấu đổi trắng thay đen của đối phương, khi nào thì cậu chủ động mở miệng gọi Giang Liễm cùng quay lại tìm chìa khóa?
Hai người men theo ánh trăng ám một thân gió lạnh quay lại, thỉnh thoảng gặp tốp năm tốp ba thực tập sinh cùng nhau trở về ký túc xá, nhưng vẫn tìm không thấy hai người Trình Trì và Kỳ Hoãn.
Trong lòng cậu cảm thấy rất lạ, cố ý nói: “Bọn họ đi mua đồ dùng gì mà đến giờ còn chưa quay lại?”
“Không biết.” Giang Liễm đi ở phía trước cũng không quay đầu lại, trong giọng nói lộ ra vài phần thờ ơ, “Người khác quay về hay đi đâu thì liên quan gì đến cậu? Lo chuyện của mình trước đi. ”
Lâm Gia không nói thêm nữa.
Hai người cùng nhau mò mẫm sờ soạng leo lên tầng trệt khu luyện tập, trong cả tòa nhà đã không còn một bóng người, chỉ còn lại bóng tối vô tận bao phủ lên nó.
Giang Liễm dừng bước lại, nhắc nhở cậu: “Lấy điện thoại chiếu lên cửa phòng học nhìn xem là lớp nào. ”
Lâm Gia mở đèn pin của điện thoại di động lên, đèn pin lần lượt chiếu qua từng cửa phòng học, cuối cùng cũng tìm được phòng học lớp A, hai người đẩy cửa đi vào.
Lâm Gia đi ở phía trước, sau khi vào phòng học thì đến thẳng bệ cửa sổ. Giang Liễm theo sau cậu, không để ý đi vào.
Đèn màu quả quýt trêи điện thoại rọi qua lại tìm kiếm, nhưng trêи bệ cửa sổ trống rỗng chẳng có gì cả. Lâm Gia bất ngờ, quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Liễm: “Không có. ”
Giang Liễm đi vòng qua cậu, vào trong bức rèm liếc liếc mắt, không nói gì.
Lâm Gia thất vọng, “Lẽ nào chìa khoá thật sự ở trong túi của Trình Trì hoặc Kỳ Hoãn? ”
Giang Liễm lại bước tới một bước, tiếng nhỏ vụn của kim loại chà nhẹ trêи mặt đất vang lên. Hắn men theo ánh sáng cúi đầu, thản nhiên nói: “Ở đây. ”
Lâm Gia đang đứng ở một bên của bệ cửa sổ đã kéo rèm, cái tay cầm điện thoại di động sờ sát mép cửa sổ, khom lưng vươn tay kia nhặt lên.
Kim loại lạnh như băng rơi vào tay, tay phải Lâm Gia nắm chặt rồi mới đứng lên.
Trêи hành lang chợt có tiếng bước chân vang lên.
Dường như chủ nhân cố ý nhấc chân, tiếng bước chân kia vừa nhẹ vừa nhỏ, nhưng ở nơi yên tĩnh đen kịt này lại vô cùng rõ ràng.
Một bước lại một bước, giống như đang giẫm lên ngực Lâm Gia vậy. Thân thể Lâm Gia cứng lại, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Giang Liễm.
Đối diện ánh mắt thấp thỏm của cậu, vẻ mặt Giang Liễm vẫn không thay đổi, thấp giọng nói: “Có người đến. ”
Lâm Gia nheo mắt, chợt nhấn tắt đèn pin trêи điện thoại di động, mở sang chế độ máy bay.
Tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, giống như mục đích ngay từ đầu của đối phương là đến thẳng phòng học bọn họ vậy.
Cậu đột nhiên nhận ra hơn nửa cơ thể mình còn lộ ra bên ngoài rèm cửa sổ, chỉ là lúc này muốn kéo rèm cửa sổ lại đã không kịp, bên trong rèm cửa sổ đầu kia cũng chỉ có thể che đủ một mình Giang Liễm.
Lâm Gia không có chỗ để trốn, nhưng lại rất tỉnh táo, suy đoán đối phương có thể giống như cậu, cũng là thực tập sinh nào đó quay lại phòng học tìm đồ. Cậu hoàn toàn không cần có phản ứng lớn như vậy, cứ thản nhiên đi ra là được rồi.
Cậu bước ra ngoài một bước.
Giang Liễm vãn giữ im lặng không nói, lúc này lại giơ tay lên nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu vào trong bức rèm.
Thân thể kề sát như trong dự liệu cũng không có, Lâm Gia đứng trong bức rèm vừa dày vừa nặng, thậm chí còn có chút không gian nhỏ để cử động.
Tay phải vẫn bị Giang Liễm nắm lấy, nhiệt độ trêи cổ tay từ từ khuếch tán. Cậu nhịn không được quay đầu, trong tầm mắt là một mảnh tối tăm, chỉ có thể dựa vào cảm giác khuỷu tay đụng lên đùi đối phương mà đoán rằng, hai cái chân dài của đối phương đang tách ra, ngồi trêи bệ cửa sổ. Mà cậu vừa vặn đứng ở giữa hai đùi Giang Liễm.
Cùng lúc đó, hai tiếng bước chân trêи hành lang đã đi vào phòng học. Lâm Gia ngạc nhiên, còn chưa kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, trong phòng học truyền đến tiếng cửa khóa lại.
Nhiệt độ trong phòng rõ ràng là thấp đến rét căm căm, nhưng Lâm Gia lại nóng đến đổ mồ hôi đầy trán. Cậu đứng trong bức rèm, rèm cửa sổ tuy vừa dài vừa dày, lại không đủ để che hết hai chân của cậu.
Lâm Gia nâng tay trái lên đặt trêи đùi Giang Liễm, ngón trỏ lướt nhanh viết ra mấy chữ. Giang Liễm ngồi trong bóng tối nhướng mày, như người lớn đối đãi với đứa nhỏ trong nhà mà đẩy cái tay của Lâm Gia đang đè trêи đùi mình ra.
Lâm Gia nhăn mặt, lại lần nữa muốn lấy tay đi sờ bắp đùi đối phương.
Cùng lúc đó, hai tay Giang Liễm luồn vào dưới nách cậu, bất ngờ dùng sức ôm cậu lên bệ cửa sổ.
Dáng dấp Lâm Gia vốn đã cao, muốn ngồi lên bệ cửa sổ cũng không phải là việc gì khó.
Cậu thuận theo lực tay của đối phương mà ngồi lên, hai chân cong lại còn đầu gối thì đè lên mặt rèm trêи cửa sổ.
Cậu khẽ nín thở, dựa vào cảm giác mà nghĩ rằng, rèm cửa sổ dưới tác động của ngoại lực mà nhẹ nhàng rung động, sau đó sẽ lặng yên trở về như lúc đầu.
Trong bóng tối không có ai chú ý tới biến hóa rất nhỏ chỗ rèm cửa sổ cả.
Lâm Gia im lặng thở ra một hơi, sau đó mới phát hiện, mình bị kẹp ngồi giữa hai chân Giang Liễm, lưng cách một lớp áo mà dựa vào bụng dưới của đối phương. Hai cánh tay Giang Liễm luồn qua nách ôm chặt cậu vào ngực.
Lâm Gia càng ngày càng nóng lên, ngón trỏ cong lên khẽ móc đầu ngón tay Giang Liễm, ý bảo đối phương đừng siết cậu chặt quá.
Giang Liễm lại nặng nề mà thở gấp một tiếng.
Lâm Gia sửng sốt, rất nhanh thì phát hiện, tiếng thở là từ bên ngoài rèm cửa sổ chui vào trong lỗ tai. Cậu dừng tay lại, nín thở lặng lẽ đợi.
Vài giây sau, tiếng thở dốc quả nhiên chẳng những không hề có xu thế giảm nhỏ, mà còn càng ngày càng tăng lên. Sau một lúc, thậm chí từ một người thở dốc biến thành hai người kêu to, ở giữa còn có tiếng quần áo ma sát nhau mà vang lên sột soạt, cùng với hai tiếng bước chân hơi loạng choạng và bất ổn.
Không khó nghe ra giữa hai người kia có bao nhiêu kịch liệt.
Lâm Gia ngồi trong ngực Giang Liễm, trong lòng cảm xúc rối bời. Dưới thanh âm thúc giục bên tai mà cả người càng khô nóng khó nhịn. Mồ hôi đổ đầy ẩm ướt một mảng áo sau lưng, tiếng tim đập trong lồng ngực càng ngày càng mạnh mẽ.
Hai cánh tay ôm trước ngực cậu lại chẳng hề nhúc nhích mảy may, tiếng hít thở của Giang Liễm cũng không hề phập phồng. Giống như người chịu ảnh hưởng chỉ có cậu mà thôi.
Lâm Gia không khỏi sinh ra thất vọng, lại không chấp nhận như vậy mà rút một tay ra sờ lên cổ Giang Liễm. Người phía sau vẫn không né tránh, chỉ để cậu tự do sờ loạn.
Trong tay một mảnh nhiệt độ nóng bỏng. Lâm Gia dần dần bớt rầu rĩ, lúc muốn rút tay về, đầu ngón tay lại vô ý ta đè lên trái cổ nhô ra của đối phương.
Một giây kế tiếp, trái cổ dưới lòng bàn tay nhẹ nhàng nhúc nhích.
Lâm Gia bỗng dưng dừng lại, có chút kìm lòng không nổi mà mím chặt môi, trái cổ cũng lăn một vòng lên xuống. Tiếp đó mới phát hiện, Giang Liễm đã gục đầu xuống từ lúc nào, vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ cậu.
Trêи cổ một mảnh ẩm ướt dinh dính, Lâm Gia khó chịu nghiêng đầu, giơ tay lên đẩy mặt Giang Liễm ra, lòng bàn tay vô tình mà đè lên đôi môi đang mím chặt của đối phương.
Đầu ngón tay cũng quét lên chân mày nhíu lại của đối phương.
Lâm Gia không cử động nữa, theo bản năng suy nghĩ đối phương có phải là có chỗ nào khó chịu hay không. Nhưng suy đoán trong đầu còn chưa thành hình, đã bị một trận khác thường ở trêи lưng truyền tới cuốn đi suy nghĩ của cậu.
Có vật gì đó đang chọt vào eo của cậu sau lớp áo.
Giang Liễm phản ứng rồi.
Lúc bên ngoài rèm cửa sổ đang kịch liệt hăng say, người phía sau lại nổi lên phản ứng, trong lòng Lâm Gia như có một đám lửa đang ẩn nấp, thiêu đốt cậu đến miệng khô lưỡi khô, mồ hôi đầm đìa. Cuối cùng vẫn dưới phản ứng sinh lý mà buông tha chống cự, giơ tay chịu trói.
Lồng ngực Lâm Gia không tự khống chế được mà phập phồng.
Dường như cũng nhận ra điều đó, Giang Liễm lấy một cánh tay ôm trước ngực cậu ra, xuôi theo áo hoodie chậm rãi trượt xuống kéo dây thun quần thể thao của cậu, năm ngón tay chen vào, nắm lấy cậu.
Lưng Lâm Gia khẽ run lên, hai tay để ở trêи đùi Giang Liễm không tự chủ được nắm càng chặt.
Giang Liễm lại buông lỏng tay ra.
Lâm Gia khó nhịn mà cong lưng lên.
Giang Liễm bóp tay cậu, im lặng viết xuống hai chữ 'trao đổi' vào lòng bàn tay.
Đầu óc Lâm Gia thoáng tỉnh táo lại, híp mắt suy nghĩ, nắm lòng bàn tay đối phương viết xuống năm chữ nhảy bài hát nhóm nữ.
Giang Liễm hơi nhướng mày, trả lời cậu: Cậu hai tôi một, không hoà được.
Lâm Gia nhíu mày, quyết định lùi một bước: Anh đưa ra một điều kiện nữa đi.
Giang Liễm trầm tư, chậm rãi viết: Tôi trước.
Lâm Gia nhắm hai mắt lại, khó chịu khép hai chân, không tiếp tục viết vào tay đối phương nữa, mà là trực tiếp đưa tay ra sau eo sờ soạng.
Cái tay kia vẫn run liên tục, từ đầu đến cuối cũng không cầm được nơi cần cầm. Giang Liễm thấy vậy nắm lấy tay cậu, tự cởi thắt lưng của mình. Sau đó kéo qυầи ɭót ra, bỏ tay cậu vào trong.
Lâm Gia tập trung hoạt động ngón tay, đến khi ngón tay bủn rủn mất sức, Giang Liễm vẫn chưa ra.
Cậu mất hết kiên nhẫn, ở trêи đùi Giang Liễm viết: Anh lâu quá.
Giang Liễm không trả lời, nhưng lại vươn tay ra cầm lấy cậu.
Lâm Gia ngẩng mặt lên, không tự chủ được rũ mắt. Giang Liễm nắm lấy eo cậu, trêи tay dùng sức ngày càng nhanh.
Dường như đang ức chế điều gì đó, Lâm Gia nhíu chặt lông mày, mím chặt môi, cổ ngửa ra sau thành một vòng cung.
Nhưng vẫn có tiếng than nhẹ không khống chế được tràn ra từ cổ họng.
Hai người bỗng im lặng.
Tiếng thở dốc trong phòng học vẫn đang tiếp tục, hai nhân vật chính không rảnh mà chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Lâm Gia thả lỏng, một tay còn đang nắm Giang Liễm, đầu ngón tay vuốt ve nhịp nhàng. Tay kia giơ lên che kín miệng lại.
Ngón tay thon dài của Giang Liễm chậm rãi chuyển động.
Mí mắt Lâm Gia đang rũ xuống, lại chợt mở to lên, hai cái đùi buông dưới đất cũng cong lên, dùng sức giẫm đế giày lên mặt tường.
Tay Giang Liễm chợt dùng sức, giống như chạm trúng một điểm nào đó, lòng bàn tay mở rộng ra.
Lâm Gia cúi đầu khom lưng, muốn co người lại, thân thể lại bị Giang Liễm giam cầm không cách nào nhúc nhích được. Hai chân giẫm lên mặt tường bủn rủn thả xuống, cậu không tự chủ được cắn chặt hàm răng.
Tiếng rêи mềm mại lại một lần nữa trôi ra từ trong khớp hàm cắn chặt, tiếng này tiếp tiếng kia, nặng trĩu mà mê người, nghe vào hai tai càng thêm rõ rệt.
Giang Liễm nhăn mặt, đẩy cái tay Lâm Gia đang che trêи miệng ra, nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu qua, dùng môi chặn lại thanh âm của cậu.
Ôn Miễn hỏi cậu: “Hay là cậu đợi Trình Trì và Kỳ Hoãn về rồi hỏi lại? ”
Lâm Gia chưa kịp trả lời, đã nghe Nhan Thường Phi nói: “Lúc nãy chúng ta đến bệ cửa sổ lấy áo, hình như tôi có nghe tiếng vật gì rơi ra từ trong túi. Cậu có nghe thấy không? ”
Cẩn thận nhớ lại lúc đó, ngước mắt nói: “Hình như tôi cũng nghe thấy. ”
Trong lòng thoáng có suy đoán, sau khi tạm biệt hai người kia xong, Lâm Gia quay nhìn Giang Liễm đứng bên cạnh. Nhưng lại thấy đối phương đã tới trước cửa ký túc xá, tay mò chìa khóa mở cửa.
Hệ thống sưởi trong phòng rất dồi dào, còn không khí trong tòa nhà huấn luyện sau khi cúp điện lại lạnh lẽo thấu xương. Lâm Gia cũng không trông mong đối phương quay lại tìm chìa khóa cùng mình, chỉ hỏi một câu: “Anh có đèn pin không? Cho tôi mượn dùng một lát, khi về sẽ trả lại. ”
Giang Liễm đang tra chìa khóa vào ổ, tranh thủ quay đầu liếc nhìn cậu một cái, “Chờ đó. ”
Lâm Gia ở trêи hành lang đợi hai phút.
Hai phút sau, Giang Liễm cuối cùng cũng đi ra, đổi một cái áo lông màu trắng khoác trêи người, không cầm đèn pin, chỉ lấy ra một vật từ trong túi nhét vào tay Lâm Gia.
Lâm Gia đảo mắt, lại phát hiện Giang Liễm nhét điện thoại di động của mình vào tay cậu.
Cậu vô cùng kinh ngạc, “Anh muốn cho tôi mượn điện thoại di động để chiếu sáng? ”
Giang Liễm có lệ gật đầu.
Lâm Gia nói: “Nhưng mà tôi không biết mật khẩu. ”
Giang Liễm mở miệng báo ra bốn con số, “Sinh nhật tôi. ”
Lâm Gia im lặng không nói, trong lòng lại không nghĩ ra, Giang Liễm làm sao lại có thể yên tâm cho người khác mượn điện thoại di động của mình. Cậu ngẩn người gật đầu, cất điện thoại di động ngẩng đầu nhìn đối phương ý bảo: ” Tôi đi đây. ”
Giang Liễm lại nhướng cao đầu lông mày, vẻ mặt có chút không vui, “Sao? Cậu đã có được mật khẩu rồi nên muốn ôm điện thoại của tôi bỏ trốn? ”
Lâm Gia khó hiểu mà liếc mắt nhìn hắn.
Giang Liễm đi tới trước, giơ tay lên ôm bả vai cậu, thuận thế xoay người cậu lại, tay phải đặt trêи bả vai cậu trượt xuống, nắm lấy đầu vai đẩy cậu về phía trước, mắt nhìn thẳng mở miệng: “Đi thôi, không phải đã nhờ tôi đi cùng sao? ”
Sắc mặt Lâm Gia lại càng quái dị, trong lòng ghim một dấu về việc xấu đổi trắng thay đen của đối phương, khi nào thì cậu chủ động mở miệng gọi Giang Liễm cùng quay lại tìm chìa khóa?
Hai người men theo ánh trăng ám một thân gió lạnh quay lại, thỉnh thoảng gặp tốp năm tốp ba thực tập sinh cùng nhau trở về ký túc xá, nhưng vẫn tìm không thấy hai người Trình Trì và Kỳ Hoãn.
Trong lòng cậu cảm thấy rất lạ, cố ý nói: “Bọn họ đi mua đồ dùng gì mà đến giờ còn chưa quay lại?”
“Không biết.” Giang Liễm đi ở phía trước cũng không quay đầu lại, trong giọng nói lộ ra vài phần thờ ơ, “Người khác quay về hay đi đâu thì liên quan gì đến cậu? Lo chuyện của mình trước đi. ”
Lâm Gia không nói thêm nữa.
Hai người cùng nhau mò mẫm sờ soạng leo lên tầng trệt khu luyện tập, trong cả tòa nhà đã không còn một bóng người, chỉ còn lại bóng tối vô tận bao phủ lên nó.
Giang Liễm dừng bước lại, nhắc nhở cậu: “Lấy điện thoại chiếu lên cửa phòng học nhìn xem là lớp nào. ”
Lâm Gia mở đèn pin của điện thoại di động lên, đèn pin lần lượt chiếu qua từng cửa phòng học, cuối cùng cũng tìm được phòng học lớp A, hai người đẩy cửa đi vào.
Lâm Gia đi ở phía trước, sau khi vào phòng học thì đến thẳng bệ cửa sổ. Giang Liễm theo sau cậu, không để ý đi vào.
Đèn màu quả quýt trêи điện thoại rọi qua lại tìm kiếm, nhưng trêи bệ cửa sổ trống rỗng chẳng có gì cả. Lâm Gia bất ngờ, quay đầu nhỏ giọng nói với Giang Liễm: “Không có. ”
Giang Liễm đi vòng qua cậu, vào trong bức rèm liếc liếc mắt, không nói gì.
Lâm Gia thất vọng, “Lẽ nào chìa khoá thật sự ở trong túi của Trình Trì hoặc Kỳ Hoãn? ”
Giang Liễm lại bước tới một bước, tiếng nhỏ vụn của kim loại chà nhẹ trêи mặt đất vang lên. Hắn men theo ánh sáng cúi đầu, thản nhiên nói: “Ở đây. ”
Lâm Gia đang đứng ở một bên của bệ cửa sổ đã kéo rèm, cái tay cầm điện thoại di động sờ sát mép cửa sổ, khom lưng vươn tay kia nhặt lên.
Kim loại lạnh như băng rơi vào tay, tay phải Lâm Gia nắm chặt rồi mới đứng lên.
Trêи hành lang chợt có tiếng bước chân vang lên.
Dường như chủ nhân cố ý nhấc chân, tiếng bước chân kia vừa nhẹ vừa nhỏ, nhưng ở nơi yên tĩnh đen kịt này lại vô cùng rõ ràng.
Một bước lại một bước, giống như đang giẫm lên ngực Lâm Gia vậy. Thân thể Lâm Gia cứng lại, theo bản năng ngước mắt nhìn về phía Giang Liễm.
Đối diện ánh mắt thấp thỏm của cậu, vẻ mặt Giang Liễm vẫn không thay đổi, thấp giọng nói: “Có người đến. ”
Lâm Gia nheo mắt, chợt nhấn tắt đèn pin trêи điện thoại di động, mở sang chế độ máy bay.
Tiếng bước chân lại càng ngày càng gần, giống như mục đích ngay từ đầu của đối phương là đến thẳng phòng học bọn họ vậy.
Cậu đột nhiên nhận ra hơn nửa cơ thể mình còn lộ ra bên ngoài rèm cửa sổ, chỉ là lúc này muốn kéo rèm cửa sổ lại đã không kịp, bên trong rèm cửa sổ đầu kia cũng chỉ có thể che đủ một mình Giang Liễm.
Lâm Gia không có chỗ để trốn, nhưng lại rất tỉnh táo, suy đoán đối phương có thể giống như cậu, cũng là thực tập sinh nào đó quay lại phòng học tìm đồ. Cậu hoàn toàn không cần có phản ứng lớn như vậy, cứ thản nhiên đi ra là được rồi.
Cậu bước ra ngoài một bước.
Giang Liễm vãn giữ im lặng không nói, lúc này lại giơ tay lên nắm chặt cổ tay cậu, kéo cậu vào trong bức rèm.
Thân thể kề sát như trong dự liệu cũng không có, Lâm Gia đứng trong bức rèm vừa dày vừa nặng, thậm chí còn có chút không gian nhỏ để cử động.
Tay phải vẫn bị Giang Liễm nắm lấy, nhiệt độ trêи cổ tay từ từ khuếch tán. Cậu nhịn không được quay đầu, trong tầm mắt là một mảnh tối tăm, chỉ có thể dựa vào cảm giác khuỷu tay đụng lên đùi đối phương mà đoán rằng, hai cái chân dài của đối phương đang tách ra, ngồi trêи bệ cửa sổ. Mà cậu vừa vặn đứng ở giữa hai đùi Giang Liễm.
Cùng lúc đó, hai tiếng bước chân trêи hành lang đã đi vào phòng học. Lâm Gia ngạc nhiên, còn chưa kịp ngẫm nghĩ nguyên nhân trong đó, trong phòng học truyền đến tiếng cửa khóa lại.
Nhiệt độ trong phòng rõ ràng là thấp đến rét căm căm, nhưng Lâm Gia lại nóng đến đổ mồ hôi đầy trán. Cậu đứng trong bức rèm, rèm cửa sổ tuy vừa dài vừa dày, lại không đủ để che hết hai chân của cậu.
Lâm Gia nâng tay trái lên đặt trêи đùi Giang Liễm, ngón trỏ lướt nhanh viết ra mấy chữ. Giang Liễm ngồi trong bóng tối nhướng mày, như người lớn đối đãi với đứa nhỏ trong nhà mà đẩy cái tay của Lâm Gia đang đè trêи đùi mình ra.
Lâm Gia nhăn mặt, lại lần nữa muốn lấy tay đi sờ bắp đùi đối phương.
Cùng lúc đó, hai tay Giang Liễm luồn vào dưới nách cậu, bất ngờ dùng sức ôm cậu lên bệ cửa sổ.
Dáng dấp Lâm Gia vốn đã cao, muốn ngồi lên bệ cửa sổ cũng không phải là việc gì khó.
Cậu thuận theo lực tay của đối phương mà ngồi lên, hai chân cong lại còn đầu gối thì đè lên mặt rèm trêи cửa sổ.
Cậu khẽ nín thở, dựa vào cảm giác mà nghĩ rằng, rèm cửa sổ dưới tác động của ngoại lực mà nhẹ nhàng rung động, sau đó sẽ lặng yên trở về như lúc đầu.
Trong bóng tối không có ai chú ý tới biến hóa rất nhỏ chỗ rèm cửa sổ cả.
Lâm Gia im lặng thở ra một hơi, sau đó mới phát hiện, mình bị kẹp ngồi giữa hai chân Giang Liễm, lưng cách một lớp áo mà dựa vào bụng dưới của đối phương. Hai cánh tay Giang Liễm luồn qua nách ôm chặt cậu vào ngực.
Lâm Gia càng ngày càng nóng lên, ngón trỏ cong lên khẽ móc đầu ngón tay Giang Liễm, ý bảo đối phương đừng siết cậu chặt quá.
Giang Liễm lại nặng nề mà thở gấp một tiếng.
Lâm Gia sửng sốt, rất nhanh thì phát hiện, tiếng thở là từ bên ngoài rèm cửa sổ chui vào trong lỗ tai. Cậu dừng tay lại, nín thở lặng lẽ đợi.
Vài giây sau, tiếng thở dốc quả nhiên chẳng những không hề có xu thế giảm nhỏ, mà còn càng ngày càng tăng lên. Sau một lúc, thậm chí từ một người thở dốc biến thành hai người kêu to, ở giữa còn có tiếng quần áo ma sát nhau mà vang lên sột soạt, cùng với hai tiếng bước chân hơi loạng choạng và bất ổn.
Không khó nghe ra giữa hai người kia có bao nhiêu kịch liệt.
Lâm Gia ngồi trong ngực Giang Liễm, trong lòng cảm xúc rối bời. Dưới thanh âm thúc giục bên tai mà cả người càng khô nóng khó nhịn. Mồ hôi đổ đầy ẩm ướt một mảng áo sau lưng, tiếng tim đập trong lồng ngực càng ngày càng mạnh mẽ.
Hai cánh tay ôm trước ngực cậu lại chẳng hề nhúc nhích mảy may, tiếng hít thở của Giang Liễm cũng không hề phập phồng. Giống như người chịu ảnh hưởng chỉ có cậu mà thôi.
Lâm Gia không khỏi sinh ra thất vọng, lại không chấp nhận như vậy mà rút một tay ra sờ lên cổ Giang Liễm. Người phía sau vẫn không né tránh, chỉ để cậu tự do sờ loạn.
Trong tay một mảnh nhiệt độ nóng bỏng. Lâm Gia dần dần bớt rầu rĩ, lúc muốn rút tay về, đầu ngón tay lại vô ý ta đè lên trái cổ nhô ra của đối phương.
Một giây kế tiếp, trái cổ dưới lòng bàn tay nhẹ nhàng nhúc nhích.
Lâm Gia bỗng dưng dừng lại, có chút kìm lòng không nổi mà mím chặt môi, trái cổ cũng lăn một vòng lên xuống. Tiếp đó mới phát hiện, Giang Liễm đã gục đầu xuống từ lúc nào, vùi cả khuôn mặt vào hõm cổ cậu.
Trêи cổ một mảnh ẩm ướt dinh dính, Lâm Gia khó chịu nghiêng đầu, giơ tay lên đẩy mặt Giang Liễm ra, lòng bàn tay vô tình mà đè lên đôi môi đang mím chặt của đối phương.
Đầu ngón tay cũng quét lên chân mày nhíu lại của đối phương.
Lâm Gia không cử động nữa, theo bản năng suy nghĩ đối phương có phải là có chỗ nào khó chịu hay không. Nhưng suy đoán trong đầu còn chưa thành hình, đã bị một trận khác thường ở trêи lưng truyền tới cuốn đi suy nghĩ của cậu.
Có vật gì đó đang chọt vào eo của cậu sau lớp áo.
Giang Liễm phản ứng rồi.
Lúc bên ngoài rèm cửa sổ đang kịch liệt hăng say, người phía sau lại nổi lên phản ứng, trong lòng Lâm Gia như có một đám lửa đang ẩn nấp, thiêu đốt cậu đến miệng khô lưỡi khô, mồ hôi đầm đìa. Cuối cùng vẫn dưới phản ứng sinh lý mà buông tha chống cự, giơ tay chịu trói.
Lồng ngực Lâm Gia không tự khống chế được mà phập phồng.
Dường như cũng nhận ra điều đó, Giang Liễm lấy một cánh tay ôm trước ngực cậu ra, xuôi theo áo hoodie chậm rãi trượt xuống kéo dây thun quần thể thao của cậu, năm ngón tay chen vào, nắm lấy cậu.
Lưng Lâm Gia khẽ run lên, hai tay để ở trêи đùi Giang Liễm không tự chủ được nắm càng chặt.
Giang Liễm lại buông lỏng tay ra.
Lâm Gia khó nhịn mà cong lưng lên.
Giang Liễm bóp tay cậu, im lặng viết xuống hai chữ 'trao đổi' vào lòng bàn tay.
Đầu óc Lâm Gia thoáng tỉnh táo lại, híp mắt suy nghĩ, nắm lòng bàn tay đối phương viết xuống năm chữ nhảy bài hát nhóm nữ.
Giang Liễm hơi nhướng mày, trả lời cậu: Cậu hai tôi một, không hoà được.
Lâm Gia nhíu mày, quyết định lùi một bước: Anh đưa ra một điều kiện nữa đi.
Giang Liễm trầm tư, chậm rãi viết: Tôi trước.
Lâm Gia nhắm hai mắt lại, khó chịu khép hai chân, không tiếp tục viết vào tay đối phương nữa, mà là trực tiếp đưa tay ra sau eo sờ soạng.
Cái tay kia vẫn run liên tục, từ đầu đến cuối cũng không cầm được nơi cần cầm. Giang Liễm thấy vậy nắm lấy tay cậu, tự cởi thắt lưng của mình. Sau đó kéo qυầи ɭót ra, bỏ tay cậu vào trong.
Lâm Gia tập trung hoạt động ngón tay, đến khi ngón tay bủn rủn mất sức, Giang Liễm vẫn chưa ra.
Cậu mất hết kiên nhẫn, ở trêи đùi Giang Liễm viết: Anh lâu quá.
Giang Liễm không trả lời, nhưng lại vươn tay ra cầm lấy cậu.
Lâm Gia ngẩng mặt lên, không tự chủ được rũ mắt. Giang Liễm nắm lấy eo cậu, trêи tay dùng sức ngày càng nhanh.
Dường như đang ức chế điều gì đó, Lâm Gia nhíu chặt lông mày, mím chặt môi, cổ ngửa ra sau thành một vòng cung.
Nhưng vẫn có tiếng than nhẹ không khống chế được tràn ra từ cổ họng.
Hai người bỗng im lặng.
Tiếng thở dốc trong phòng học vẫn đang tiếp tục, hai nhân vật chính không rảnh mà chú ý đến động tĩnh xung quanh.
Lâm Gia thả lỏng, một tay còn đang nắm Giang Liễm, đầu ngón tay vuốt ve nhịp nhàng. Tay kia giơ lên che kín miệng lại.
Ngón tay thon dài của Giang Liễm chậm rãi chuyển động.
Mí mắt Lâm Gia đang rũ xuống, lại chợt mở to lên, hai cái đùi buông dưới đất cũng cong lên, dùng sức giẫm đế giày lên mặt tường.
Tay Giang Liễm chợt dùng sức, giống như chạm trúng một điểm nào đó, lòng bàn tay mở rộng ra.
Lâm Gia cúi đầu khom lưng, muốn co người lại, thân thể lại bị Giang Liễm giam cầm không cách nào nhúc nhích được. Hai chân giẫm lên mặt tường bủn rủn thả xuống, cậu không tự chủ được cắn chặt hàm răng.
Tiếng rêи mềm mại lại một lần nữa trôi ra từ trong khớp hàm cắn chặt, tiếng này tiếp tiếng kia, nặng trĩu mà mê người, nghe vào hai tai càng thêm rõ rệt.
Giang Liễm nhăn mặt, đẩy cái tay Lâm Gia đang che trêи miệng ra, nắm lấy cằm cậu, xoay mặt cậu qua, dùng môi chặn lại thanh âm của cậu.
Tác giả :
A Nguyễn Hữu Tửu