Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 309: Cấp như tinh hỏa (2)
Lăng Thiên rùng mình kinh hãi! Kế này thực sự là quá ác độc, cho dù là do mình bố trí, tin rằng cũng chỉ được vậy mà thôi!
"Mà Bắc Nguỵ ngoại trừ đại quân hai mươi vạn người ở chính diện ra ra, còn dốc hết binh lực toàn quốc, bí mật điều đến thêm một đại quân với hai mươi vạn người nữa để tiến hành mai phục. Và còn liên hệ với Tây Hàn, sai bọn họ xuất binh mười vạn, theo tín hiệu mà từ bên hông giáp kích! Sau đó ca ca của ta sẽ xuất lĩnh hơn hai chục cao thủ của Thủy gia, chỉ huy bốn mươi vạn quân của Bắc Nguỵ bao vây tiễu trừ mười vạn nhân mã của Lăng Khiếu! không cho một binh một tốt nào có thể quay về Thừa Thiên!"
"Mẹ kiếp!" Lăng Thiên phẫn nộ chửi bậy một câu: "Các ngươi thật là quá độc ác!"
Thủy Thiên Nhu mặt đỏ lên, biên bach: "Hai quân giao chiến, phải dùng tất cả mọi thủ đoạn…"
"Ngươi muốn nói là ai vì chủ nấy, ta không nên trách ngươi, phải không?" Lăng Thiên ngắt lời, trong giọng nói đầy vẻ trào phúng: "Các ngươi nào có ai vì chủ nấy gì đâu? Chỉ chẳng qua là một đám người tự đại ngông cuồng, dã tâm hừng hực mà thôi! Đừng có nói ra những lý do quang minh chính đại đó nữa, những lý do này, ta còn có nhiều hơn các ngươi nhiều."
Thủy Thiên Nhu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Sau khi diệt được Lăng... phụ thân của ngươi, các cao thủ của Thủy gia sẽ lập tức chạy về Thừa Thiên. Liên hợp với Dương gia và hoàng gia, nhất cử tiêu diệt toàn bộ Lăng gia. Sau đó ba nước liên hợp, cùng nhau xuất binh, xưng bá thiên hạ. Đây là toàn bộ kế hoạch, Lăng công tử hài lòng rồi chứ?
"Chưa!" Sát khí cả người Lăng Thiên bốc lên, hai mặt đỏ rực, trình độ độc ác của kế hoạch này vượt xa dự đoán của hắn. Tuy rằng sớm đã đoán ra rằng cái bẫy này rất lớn. Nhưng Lăng Thiên thủy chung vẫn cho rằng, mình ở phương bắc kinh doanh nhiều năm, tùy thời đều có thể điều ra một cỗ binh lực mạnh mẽ để trợ giúp Lăng Khiếu. Nhưng căn bản không ngờ rằng tình huống lại ác liệt tới mức này! Càng ngàn vạn lần không ngờ rằng, bên trong còn có cả Tây Hàn nhúng tay vào! Dưới tình cảnh trong ứng ngoại hợp, nội ưu ngoại hoạn, Lăng Thiên gần như có thể đoán được, chỉ cần một khi kế hoạch này được bắt đầu, phụ thân của mình không có tới một thành khả năng có thể sống sót! Điều này khiến cho hắn không sao bình tĩnh được!
"Mai phục của các ngươi ở chỗ nào? Vị trí cụ thể và bình lực được sắp xếp như thế nào? Tướng lĩnh lãnh quân là những ai? Liên hệ giữa họ như thế nào?" Bộ mặt anh tuấn của Lăng Thiên trở nên vặn vẹo, cả người phát ra sát khí cường liệt. Ngay cả tiên thiên cao thủ như Thủy Thiên Nhu cũng cơ hồ không thể thở nổi! Túm lấy cổ áo của Thủy Thiên Nhu, trong mắt Lăng Thiên lóe lên vẻ điên cuồng và phẫn hận: "Nói mau!"
Lăng Thiên lao ra khỏi thạch thất như gió lốc, bên ngoài lập tức vang lên tiếng kèn lanh lảnh. Mệnh lệnh bạo liệt của Lăng Thiên từng cái từng cái được đưa ra, giống như sét đánh không ngừng lập lòe.
Thủy Thiên Nhu không để ý tới tiểu Điệp mặt đầy kinh hỉ đang lao tới cạnh mình, một tay ôm lấy yết hầu vừa bị Lăng Thiên làm đau, ho dữ dội mấy tiếng, rồi đột nhiên lẩm bẩm: "Hi vọng ngươi vẫn đến kịp..." Trong mắt không ngờ lại lộ ra vẻ khẩn cầu.
Vào lúc này, Thủy Thiên Nhu dường như đã quên mất thân phận của mình, cũng quên luôn cả âm mưu to lớn mà nàng ta cũng đóng góp một phần. Trong lòng nàng, không ngờ đang toàn tâm toàn ý hi vọng Lăng Thiên có thể cứu thời cứu về phụ thân của hắn. Chỉ bởi vì Thủy Thiên Nhu biết rằng, nếu Lăng Khiếu thực sự chiến tử tại sa trường. Lăng Thiên tất nhiên sẽ hận mình suốt đời.
Cho dù giữa hai người không có bất kỳ khả năng nào, thế nhưng Thủy Thiên Nhu hiện tại vẫn không hi vọng Lăng Thiên sẽ hận mình suốt đời.
"Tiểu công chúa, người nói lúc này hắn đi liệu có kịp không?" Thực lực giữa song phương chênh lệch nhiều như vậy, liệu có nguy hiểm gì không?" Điệp nhi cẩn thận nhìn sắc mặt của Thủy Thiên Nhu, hỏi. Nha đầu kia này ư thông tuệ, từ nhỏ đã theo Thủy Thiên Nhu, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình đang chuyển biến của Thủy Thiên Nhu, cho nên trong lòng cũng lo lắng theo.
Giọng nói của Thủy Thiên Nhu có chút u buồn, nói: "Ta nghĩ chắc là không đâu? Nhất định sẽ không đâu! Nói thế nào đi chăng nữa, Lăng...đại tướng quân trong tay cũng có bảy vạn đại quân tinh nhuệ. Tất cả những người này đều là tư hệ bộ đội của hắn, lực chiến đấu tuyệt đối không tầm thường. Binh lực Bắc Nguỵ tuy đông, nhưng dẫu sao vẫn có một nửa là mới chiêu mộ, nếu muốn một phát nuốt gọn bảy vạn nhân mã, tin rằng không phải là chuyện dễ dàng! Còn nói tới tên gia hỏa đó, căn bản không cần phải vì hắn mà lo lắng, có thời gian lo lắng cho hắn, không bằng lo lắng cho địch nhân của hắn đi! Có điều, chắc là vẫn kịp thôi, bởi vì ca ca còn có một sự tính toán." Mắt Thủy Thiên Nhu lóe sáng. Nhớ tới lúc đó mình từng kịch liệt phản đối tính toán này của ca ca, thậm chí suýt chút nữa còn xuất thủ đánh nhau. Nhưng hiện tại nghĩ đến lại cảm thấy cực kỳ may mắn. May mà ca ca không vì bị mình phản đối mà thay đổi chủ ý. Nếu không..."
"Tiểu công chúa, người... có phải là đã thực lòng yêu Lăng Thiên rồi không, sao khẩu khí của người..." Điệp nhi rụt rè hỏi.
"Hừ! Hắn khiến ta phải nhục nhã như vậy, ta mà yêu hắn á? Nằm mơ! Ngươi đừng có nói linh tinh, tự làm dơ bẩn mồm miệng của mình!" Thủy Thiên Nhu mạnh miệng nói.
"Thế nhưng trước đây người thường gọi Lăng Khiếu là đồ con lừa, hôm nay đột nhiên lại biến thành Lăng...đại tướng quân, không phải là yêu cây yêu cả cành rồi sao?" Điệp nhi học theo khẩu khí của Thủy Thiên Nhu, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ngươi... con nha đầu khốn khiếp ngươi!" Thủy Thiên Nhu mặt lập tức đỏ lên, giả vờ nhéo Điệp nhi, Điệp nhi cười khánh khách lắc mình né tránh.
Đột nhiên, Thủy Thiên Nhu bụng đầy tâm sự lại trầm xuống, nói: "Con người Lăng Thiên, cao thâm mạc trắc, tuyệt không đơn giản. Điệp nhi, gia tộc lần này làm ra quyết định đó, chẳng khác nào tạo cho mình một đại địch cực mạnh. Nội tình của Lăng Thiên, chỉ cần từ cái biệt viện của Lăng phủ này là biết được. Cho dù so với thế lực bên ngoài của Ngọc gia cũng chẳng kém bao nhiêu, tuyệt đối không kém bất kỳ một đại thế gia đương thế nào! Lúc trước chúng ta đã đoán sai thực lực của Lăng gia cho nên mới có tính toán đó, hiện tại... Nếu lần này thực sự giết được phụ thân của hắn, cừu oán giữa hai nhà sẽ vĩnh viễn không thể hóa giải được. Lúc đó sẽ không chết không thôi, với t cường đại của Lăng gia mà luận, Thủy gia của chúng ta sẽ phải đồng thời đối mặt với hai đại cừu gia là Ngọc gia, Lăng gia. Lúc đó sẽ phải hai mặt thụ địch, hơn nữa đều là hai kẻ có thực lực cường đại. Vạn nhất Lăng Thiên thực sự liên hợp với Ngọc gia, chung sức đối phó Thủy gia, chúng ta sẽ khó mà chống nổi. Khi đó, vận xui của gia tộc sẽ chân chính ập tới. Cho nên, bất kể là từ góc độ sinh tồn của gia tộc hay là tranh bá thiên hạ, chúng ta đều phải lung lạc Lăng Thiên! Chỉ tiếc... hiện tại đã hơi chậm rồi."
Điệp nhi không hiểu, nói: "Lăng Thiên và Ngọc gia sao có khả năng liên thủ? Tiểu công chúa, lúc ở trong Hắc tùng lâm, Lăng Thiên không phải đã không chút lưu tình giết chết hai vị cao thủ cấp trưởng lão của Ngọc gia sao? Đây chính là thâm cừu đại hận đó, chẳng lẽ vẫn có thể hóa giải được sao?"
Thủy Thiên Nhu cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện giết chết trưởng lão của Ngọc gia, ngoại trừ hai người chúng ta ra, không còn ai biết việc này. Ngọc gia sao có thể biết là do Lăng Thiên giết? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Lăng Thiên còn có thể thả chúng ta ra ngoài để tuyên dương cho hắn sao? Hơn nữa, Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan tình ý sâu đậm, quan hệ với Ngọc gia cũng cực kỳ sâu sắc. Trước mắt sở dĩ chưa liên hợp, ta đoán rằng là do Lăng Thiên không muốn phải ở dưới trướng người khác mà thôi. Nhưng nếu một khi chúng ta ép hắn, hắn phải liên thủ với Ngọc gia đương nhiên là sự lựa chọn duy nhất! Sao mà không thể chứ? Ngược lại phải nói là rất có khả năng mới đúng!"
"Cho dù Ngọc gia sau này biết chân tướng về việc hai đại trưởng lão bị giết, gia chủ Ngọc Mãn Lâu của Ngọc gia là một kiêu hùng đương thế, với tính cách của hắn, cho dù chuyện này được vạch trần, căn cứ vào quan hệ lợi ích, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành cừu địch sinh tử với Lăng Thiên. Hắn thậm chí còn rất có khả năng là không truy cứu việc này để đổi lấy tình hữu nghị với Lăng Thiên. Trừ phi đến khi trong thiên hạ này không có sự tồn tại của Thiên Phong chi Thủy thì may ra hắn mới truy cứu Lăng Thiên. Nhưng khi chúng ta vẫn còn tồn tại, Ngọc gia tuyệt đối sẽ không muốn trở thành địch nhân của một cao thủ như Lăng Thiên đâu! Huống chi còn có một tầng quan hệ của Ngọc Băng Nhan trong đó nữa. Ài!" Nói tới câu sau cùng, Thủy Thiên Nhu thở dài, dáng vẻ chán nản.
Điệp nhi trầm tư một hồi, sau đó nói: "Là gia tộc của chúng ta lúc trước đã quá xem nhẹ Lăng Thiên ư?"
"Đâu chỉ là xem nhẹ thôi đâu?" Thủy Thiên Nhu có chút khóc không ra nước mắt: "Quả thực là đã coi một con mãnh hổ thành một con thỏ. Nếu không bị phản phệ thì mới là lạ đó. Cũng tại không thể phát hiện ra chỗ kỳ lạ, cho nên mới có đại họa ngày hôm nay! Trước mắt chỉ hi vọng Huyễn ca còn chưa giết được Lăng đại tướng quân thôi, nếu không không những Huyễn ca gặp nguy, ta gặp nguy, mà cả Thủy gia cũng gặp nguy đó!"
"Loại người này, loại thực lực này, nếu như không nắm chắc có thể nhất cử tiêu diệt. Biện pháp tốt nhất chỉ có vỗ về, sau đó từ từ mà diệt." Thủy Thiên Nhu nói: "Mà hiện tại, nếu một khi và Lăng Thiên và Ngọc gia chính thức có quan hệ thông gia, Thủy gia chúng ta nếu đặc tội với hắn, e rằng hạn kỳ gia tộc bị diệt vong còn cách không xa đâu."
"Cho nên công chúa mới định... hi sinh bản thân mình?" Trong lòng nói của Điệp nhi rõ ràng mang theo ý trêu ghẹo.
"Cũng không thể coi là hi sinh." Rất bất ngờ, Thủy Thiên Nhu lại không hề phản bác nói: "Có lẽ là một loại vận khí mới đúng, Lăng Thiên có thể nói là người duy nhất tự cổ chí kim mà khiến ta phải tâm phục khẩu phục về cả văn lẫn võ. Hơn nữa hắn còn có mưu kế thâm sâu, tâm tư cẩn mật, thủ đoạn làm việc luôn trực tiếp và hữu hiệu, khiến ai cũng phải không rét mà run, nhưng lại rất được lòng người, khiến người ta khó sinh lòng oán hận mà chỉ biết bội phục. Thực sự là một nhân tài khó kiếm. Hơn nữa, ta đối với hắn cũng không phải là không có hào cảm, ta tuy luôn tự thị thâm cao, nhưng nếu được gả cho hắn thì cũng không phải là chuyện nhục nhã gì. Hơn nữa, còn có thể thuận thế mà đả kích Ngọc gia. Chuyển này là một chuyện nhất cử số đắc!" Thủy Thiên Nhu nói tới chuyện chung thân đại sự của mình, hai mắt mơ hồ hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vẫn nói ra rất thoái mái.
"Tiểu công chúa, sự nhục nhã mà hai ngày trước hắn đã làm với người, người không ngờ thực sự... bỏ qua ư?" Điệp nhi kinh ngạc mở to hai mắt.
"Hận hắn ư? Vì sao phải hận?" Thủy Thiên Nhu cười nhạt: "Điệp nhi, ta vừa nói rồi đó thôi, đúng như những gì hắn nói, đứng ở lập trường của ta, chuyện ta làm đương nhiên không có gì sai trái cả, nhưng đứng ở lập trường của hắn, chuyện hắn làm đối với chúng ta rất ti bỉ vô sỉ, nhưng đồng thời cũng vô cùng chính xác. Dẫu sao đi nữa, cũng là chúng ta muốn mưu hại phụ thân của hắn, hại hắn, thậm chí muốn tiêu diệt cả Lăng gia, hắn muốn có được tin tức từ chỗ ta một cách nhanh chóng nhất để cứu phụ thân của hắn, thủ đoạn tất nhiên phải thật đê hèn rồi. Mà thế cũng đâu phải coi là quá đáng, dẫu sao thì hắn cũng vẫn chỉ là nói mà thôi. Nếu đổi lại ta là hắn, ta cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này, bởi vì nó có hiệu quả trực tiếp nhất. Thử hỏi, nếu như hắn định từ trong miệng ta moi ra tin tức, màdụng thủ đoạn mềm mỏng, ta e rằng ít nhất cũng có thể kéo dài ba bốn ngày, tới lúc đó, hắn ngay cả thi thể của phụ thân hắn cũng tìm không thấy, nói gì đến cứu sống?"
Thủy Thiên Nhu ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Cho nên, cách làm mà hắn lựa chọn mới là chính xác nhất. Đối phó với Thủy Thiên Nhu ta, e rằng cũng chỉ có dùng cách đó mới có hiệu quả. Còn nghiêm hình tra tấn chỉ là chuyện nực cười mà thôi! Tuy ta biết hắn hắn nói vậy chỉ là muốn dọa ta, nhưng là một nữ nhân, ta vẫn không dám mạo hiểu."
"Dọa người?" Điệp nhi mở trợn tròn đối mắt xinh đẹp của mình lên, nói: "Người nói là…"
Thủy Thiên Nhu mỉm cười: "Nếu như hắn thực sự không mắng Lăng Thần, cũng không đá cho đại hán đó một cước, ta còn không nhìn ra là hắn đang dọa ta. Nhưng đặc biệt là một cước đó của hắn, ta liền biết ngay là hắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy." Thủy Thiên Nhu thản nhiên nói: "Một người từ nhỏ đã luôn ẩn nhẫn, sao có thể hỉ nộ ra mặt như vậy? Đáng tiếc, ta cho dù biết rất rõ ràng, nhưng không dám đánh cuộc. Chỉ bởi vì, ta là nữ nhân. Mà điểm này thì nữ nhân thủy chung vẫn không kiên nhẫn được bằng nam nhân! Lúc trước ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng hiện tại thì không thể không thừa nhận!"
Điệp nhi kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời cảm thấy tiểu công chúa nhà mình và Lăng Thiên quả thực đều là quái vật. không ngờ lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, có thể dùng ngữ khí bình hòa để nhắc lại những chuyện lúc trước, đây còn là người ư?
Thủy Thiên Nhu vẻ mặt hờ hững nói: "Trong loạn thế này, không thể dùng tốt xấu, đúng sai để đánh giá một người. Thủ đoạn làm việc cũng vậy, chỉ có thể dùng thành bại cuối cùng để luận về anh hùng! Bất kể là ai, mỗi người đều có lập trường của riêng mình. Cho nên..." Thủy Thiên Nhu kết luận: "Trên thế giới này, kỳ thực căn bản là không có cái gì gọi là người tốt, người xấu. Bất kỳ ai cũng đều là người tốt, và cũng là người xấu! Đã tham dự vào vũng nước đục thì không ai có quyền trách ai cả."
Nếu Lăng Thiên có thể nghe thấy những câu nói này của Thủy Thiên Nhu, khẳng định sẽ vỗ tay tán thưởng.
Thế nhưng Lăng Thiên rõ ràng là không được thoải mái như vậy, trong lòng hắn đang nóng như có lửa đốt! Từ lúc có được tin tức từ trong miệng của Thủy Thiên Nhu, tinh thần của Lăng Thiên sụp đổ ngay tại đương trường! Âm mưu được bố trí nghiêm binh lực lại cách xa nhau, mai phục tầng tầng như vậy. Chỉ cần là kế hoạch được bắt đầu, Lăng Khiếu chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh!
Lăng Thiên hiện tại chỉ có thể hi vọng rằng phụ thân của mình có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, bọn bốn người Lăng Thập Cửu mà mình phải đi có thể tận lực bảo hộ cho phụ thân mình không bị thương tổn. Tận hết khả năng để tranh thủ một đoạn thời gian cho mình!
Chuyện không thể trậm trễ! Khi tập kết đại quân ở biệt viện, mệnh lệnh của Lăng Thiên được phát ra liên tiếp như pháo liên châu.
"Lăng Thần! Muội dẫn theo Lăng Lôi và Lăng Điện ở lại chấn thủ Thừa Thiên. Tọa trấn Lăng gia! Dẫn hai ngàn binh mã của biệt viện tới, một khi có dị đông gì, bất kể là ai cũng giết chết không tha! Ngoài ra, dùng tốc độ nhanh nhất để thông tri cho các lộ nhân mã ở Tây Bắc, không tiếc bất kỳ giá nào, nhanh chóng chạy tới chiến trường để tiếp ứng! Lập tức xuất phát!"
"Vâng!"
"Phùng Mặc, ngươi và Vương Hàn tập kết một vạn binh mã năm ngàn binh mã tinh nhuệ, lập tức xuất phát, dọc đường nếu có bất kỳ ai ngăn cản, cứ giết chết không tha! Không để cho bất cứ kẻ nào cầm chân, trực tiếp xông thẳng tới chiến trường, dùng độ nhanh nhất để tới đó tiếp ứng!"
"Rõ!"
"Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu!"
"Có!"
"Bốn người các ngươi nhanh chóng liên hệ với các thế lực ở bên dưới, chỉ cần là ở gần chiến cục, cho dù chỉ có một người, cũng phải tham chiến. Tất cả những tin tức có được tùy thời đều phải cấp báo cho ta!"
"Rõ!"
"Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân!"
"Có!"
"Bốn người các ngươi theo ta lập tức xuất phát, trang bị đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất lập tức đi tới Yến quận! Lăng Thần, ti cho mã trường Tây Bắc, lập tức tập trung tới con đường mà ta phải đi qua, chuẩn bị năm thớt chiến mã tốt nhất cho ta, đợi ta ở đó!"
Một cao thủ tuyệt đỉnh, bốn đại sát thần đương thời.
Quyển 4
"Mà Bắc Nguỵ ngoại trừ đại quân hai mươi vạn người ở chính diện ra ra, còn dốc hết binh lực toàn quốc, bí mật điều đến thêm một đại quân với hai mươi vạn người nữa để tiến hành mai phục. Và còn liên hệ với Tây Hàn, sai bọn họ xuất binh mười vạn, theo tín hiệu mà từ bên hông giáp kích! Sau đó ca ca của ta sẽ xuất lĩnh hơn hai chục cao thủ của Thủy gia, chỉ huy bốn mươi vạn quân của Bắc Nguỵ bao vây tiễu trừ mười vạn nhân mã của Lăng Khiếu! không cho một binh một tốt nào có thể quay về Thừa Thiên!"
"Mẹ kiếp!" Lăng Thiên phẫn nộ chửi bậy một câu: "Các ngươi thật là quá độc ác!"
Thủy Thiên Nhu mặt đỏ lên, biên bach: "Hai quân giao chiến, phải dùng tất cả mọi thủ đoạn…"
"Ngươi muốn nói là ai vì chủ nấy, ta không nên trách ngươi, phải không?" Lăng Thiên ngắt lời, trong giọng nói đầy vẻ trào phúng: "Các ngươi nào có ai vì chủ nấy gì đâu? Chỉ chẳng qua là một đám người tự đại ngông cuồng, dã tâm hừng hực mà thôi! Đừng có nói ra những lý do quang minh chính đại đó nữa, những lý do này, ta còn có nhiều hơn các ngươi nhiều."
Thủy Thiên Nhu trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Sau khi diệt được Lăng... phụ thân của ngươi, các cao thủ của Thủy gia sẽ lập tức chạy về Thừa Thiên. Liên hợp với Dương gia và hoàng gia, nhất cử tiêu diệt toàn bộ Lăng gia. Sau đó ba nước liên hợp, cùng nhau xuất binh, xưng bá thiên hạ. Đây là toàn bộ kế hoạch, Lăng công tử hài lòng rồi chứ?
"Chưa!" Sát khí cả người Lăng Thiên bốc lên, hai mặt đỏ rực, trình độ độc ác của kế hoạch này vượt xa dự đoán của hắn. Tuy rằng sớm đã đoán ra rằng cái bẫy này rất lớn. Nhưng Lăng Thiên thủy chung vẫn cho rằng, mình ở phương bắc kinh doanh nhiều năm, tùy thời đều có thể điều ra một cỗ binh lực mạnh mẽ để trợ giúp Lăng Khiếu. Nhưng căn bản không ngờ rằng tình huống lại ác liệt tới mức này! Càng ngàn vạn lần không ngờ rằng, bên trong còn có cả Tây Hàn nhúng tay vào! Dưới tình cảnh trong ứng ngoại hợp, nội ưu ngoại hoạn, Lăng Thiên gần như có thể đoán được, chỉ cần một khi kế hoạch này được bắt đầu, phụ thân của mình không có tới một thành khả năng có thể sống sót! Điều này khiến cho hắn không sao bình tĩnh được!
"Mai phục của các ngươi ở chỗ nào? Vị trí cụ thể và bình lực được sắp xếp như thế nào? Tướng lĩnh lãnh quân là những ai? Liên hệ giữa họ như thế nào?" Bộ mặt anh tuấn của Lăng Thiên trở nên vặn vẹo, cả người phát ra sát khí cường liệt. Ngay cả tiên thiên cao thủ như Thủy Thiên Nhu cũng cơ hồ không thể thở nổi! Túm lấy cổ áo của Thủy Thiên Nhu, trong mắt Lăng Thiên lóe lên vẻ điên cuồng và phẫn hận: "Nói mau!"
Lăng Thiên lao ra khỏi thạch thất như gió lốc, bên ngoài lập tức vang lên tiếng kèn lanh lảnh. Mệnh lệnh bạo liệt của Lăng Thiên từng cái từng cái được đưa ra, giống như sét đánh không ngừng lập lòe.
Thủy Thiên Nhu không để ý tới tiểu Điệp mặt đầy kinh hỉ đang lao tới cạnh mình, một tay ôm lấy yết hầu vừa bị Lăng Thiên làm đau, ho dữ dội mấy tiếng, rồi đột nhiên lẩm bẩm: "Hi vọng ngươi vẫn đến kịp..." Trong mắt không ngờ lại lộ ra vẻ khẩn cầu.
Vào lúc này, Thủy Thiên Nhu dường như đã quên mất thân phận của mình, cũng quên luôn cả âm mưu to lớn mà nàng ta cũng đóng góp một phần. Trong lòng nàng, không ngờ đang toàn tâm toàn ý hi vọng Lăng Thiên có thể cứu thời cứu về phụ thân của hắn. Chỉ bởi vì Thủy Thiên Nhu biết rằng, nếu Lăng Khiếu thực sự chiến tử tại sa trường. Lăng Thiên tất nhiên sẽ hận mình suốt đời.
Cho dù giữa hai người không có bất kỳ khả năng nào, thế nhưng Thủy Thiên Nhu hiện tại vẫn không hi vọng Lăng Thiên sẽ hận mình suốt đời.
"Tiểu công chúa, người nói lúc này hắn đi liệu có kịp không?" Thực lực giữa song phương chênh lệch nhiều như vậy, liệu có nguy hiểm gì không?" Điệp nhi cẩn thận nhìn sắc mặt của Thủy Thiên Nhu, hỏi. Nha đầu kia này ư thông tuệ, từ nhỏ đã theo Thủy Thiên Nhu, đương nhiên có thể hiểu được tâm tình đang chuyển biến của Thủy Thiên Nhu, cho nên trong lòng cũng lo lắng theo.
Giọng nói của Thủy Thiên Nhu có chút u buồn, nói: "Ta nghĩ chắc là không đâu? Nhất định sẽ không đâu! Nói thế nào đi chăng nữa, Lăng...đại tướng quân trong tay cũng có bảy vạn đại quân tinh nhuệ. Tất cả những người này đều là tư hệ bộ đội của hắn, lực chiến đấu tuyệt đối không tầm thường. Binh lực Bắc Nguỵ tuy đông, nhưng dẫu sao vẫn có một nửa là mới chiêu mộ, nếu muốn một phát nuốt gọn bảy vạn nhân mã, tin rằng không phải là chuyện dễ dàng! Còn nói tới tên gia hỏa đó, căn bản không cần phải vì hắn mà lo lắng, có thời gian lo lắng cho hắn, không bằng lo lắng cho địch nhân của hắn đi! Có điều, chắc là vẫn kịp thôi, bởi vì ca ca còn có một sự tính toán." Mắt Thủy Thiên Nhu lóe sáng. Nhớ tới lúc đó mình từng kịch liệt phản đối tính toán này của ca ca, thậm chí suýt chút nữa còn xuất thủ đánh nhau. Nhưng hiện tại nghĩ đến lại cảm thấy cực kỳ may mắn. May mà ca ca không vì bị mình phản đối mà thay đổi chủ ý. Nếu không..."
"Tiểu công chúa, người... có phải là đã thực lòng yêu Lăng Thiên rồi không, sao khẩu khí của người..." Điệp nhi rụt rè hỏi.
"Hừ! Hắn khiến ta phải nhục nhã như vậy, ta mà yêu hắn á? Nằm mơ! Ngươi đừng có nói linh tinh, tự làm dơ bẩn mồm miệng của mình!" Thủy Thiên Nhu mạnh miệng nói.
"Thế nhưng trước đây người thường gọi Lăng Khiếu là đồ con lừa, hôm nay đột nhiên lại biến thành Lăng...đại tướng quân, không phải là yêu cây yêu cả cành rồi sao?" Điệp nhi học theo khẩu khí của Thủy Thiên Nhu, nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
"Ngươi... con nha đầu khốn khiếp ngươi!" Thủy Thiên Nhu mặt lập tức đỏ lên, giả vờ nhéo Điệp nhi, Điệp nhi cười khánh khách lắc mình né tránh.
Đột nhiên, Thủy Thiên Nhu bụng đầy tâm sự lại trầm xuống, nói: "Con người Lăng Thiên, cao thâm mạc trắc, tuyệt không đơn giản. Điệp nhi, gia tộc lần này làm ra quyết định đó, chẳng khác nào tạo cho mình một đại địch cực mạnh. Nội tình của Lăng Thiên, chỉ cần từ cái biệt viện của Lăng phủ này là biết được. Cho dù so với thế lực bên ngoài của Ngọc gia cũng chẳng kém bao nhiêu, tuyệt đối không kém bất kỳ một đại thế gia đương thế nào! Lúc trước chúng ta đã đoán sai thực lực của Lăng gia cho nên mới có tính toán đó, hiện tại... Nếu lần này thực sự giết được phụ thân của hắn, cừu oán giữa hai nhà sẽ vĩnh viễn không thể hóa giải được. Lúc đó sẽ không chết không thôi, với t cường đại của Lăng gia mà luận, Thủy gia của chúng ta sẽ phải đồng thời đối mặt với hai đại cừu gia là Ngọc gia, Lăng gia. Lúc đó sẽ phải hai mặt thụ địch, hơn nữa đều là hai kẻ có thực lực cường đại. Vạn nhất Lăng Thiên thực sự liên hợp với Ngọc gia, chung sức đối phó Thủy gia, chúng ta sẽ khó mà chống nổi. Khi đó, vận xui của gia tộc sẽ chân chính ập tới. Cho nên, bất kể là từ góc độ sinh tồn của gia tộc hay là tranh bá thiên hạ, chúng ta đều phải lung lạc Lăng Thiên! Chỉ tiếc... hiện tại đã hơi chậm rồi."
Điệp nhi không hiểu, nói: "Lăng Thiên và Ngọc gia sao có khả năng liên thủ? Tiểu công chúa, lúc ở trong Hắc tùng lâm, Lăng Thiên không phải đã không chút lưu tình giết chết hai vị cao thủ cấp trưởng lão của Ngọc gia sao? Đây chính là thâm cừu đại hận đó, chẳng lẽ vẫn có thể hóa giải được sao?"
Thủy Thiên Nhu cười khổ một tiếng, nói: "Chuyện giết chết trưởng lão của Ngọc gia, ngoại trừ hai người chúng ta ra, không còn ai biết việc này. Ngọc gia sao có thể biết là do Lăng Thiên giết? Chẳng lẽ ngươi cho rằng, Lăng Thiên còn có thể thả chúng ta ra ngoài để tuyên dương cho hắn sao? Hơn nữa, Lăng Thiên và Ngọc Băng Nhan tình ý sâu đậm, quan hệ với Ngọc gia cũng cực kỳ sâu sắc. Trước mắt sở dĩ chưa liên hợp, ta đoán rằng là do Lăng Thiên không muốn phải ở dưới trướng người khác mà thôi. Nhưng nếu một khi chúng ta ép hắn, hắn phải liên thủ với Ngọc gia đương nhiên là sự lựa chọn duy nhất! Sao mà không thể chứ? Ngược lại phải nói là rất có khả năng mới đúng!"
"Cho dù Ngọc gia sau này biết chân tướng về việc hai đại trưởng lão bị giết, gia chủ Ngọc Mãn Lâu của Ngọc gia là một kiêu hùng đương thế, với tính cách của hắn, cho dù chuyện này được vạch trần, căn cứ vào quan hệ lợi ích, cũng tuyệt đối sẽ không trở thành cừu địch sinh tử với Lăng Thiên. Hắn thậm chí còn rất có khả năng là không truy cứu việc này để đổi lấy tình hữu nghị với Lăng Thiên. Trừ phi đến khi trong thiên hạ này không có sự tồn tại của Thiên Phong chi Thủy thì may ra hắn mới truy cứu Lăng Thiên. Nhưng khi chúng ta vẫn còn tồn tại, Ngọc gia tuyệt đối sẽ không muốn trở thành địch nhân của một cao thủ như Lăng Thiên đâu! Huống chi còn có một tầng quan hệ của Ngọc Băng Nhan trong đó nữa. Ài!" Nói tới câu sau cùng, Thủy Thiên Nhu thở dài, dáng vẻ chán nản.
Điệp nhi trầm tư một hồi, sau đó nói: "Là gia tộc của chúng ta lúc trước đã quá xem nhẹ Lăng Thiên ư?"
"Đâu chỉ là xem nhẹ thôi đâu?" Thủy Thiên Nhu có chút khóc không ra nước mắt: "Quả thực là đã coi một con mãnh hổ thành một con thỏ. Nếu không bị phản phệ thì mới là lạ đó. Cũng tại không thể phát hiện ra chỗ kỳ lạ, cho nên mới có đại họa ngày hôm nay! Trước mắt chỉ hi vọng Huyễn ca còn chưa giết được Lăng đại tướng quân thôi, nếu không không những Huyễn ca gặp nguy, ta gặp nguy, mà cả Thủy gia cũng gặp nguy đó!"
"Loại người này, loại thực lực này, nếu như không nắm chắc có thể nhất cử tiêu diệt. Biện pháp tốt nhất chỉ có vỗ về, sau đó từ từ mà diệt." Thủy Thiên Nhu nói: "Mà hiện tại, nếu một khi và Lăng Thiên và Ngọc gia chính thức có quan hệ thông gia, Thủy gia chúng ta nếu đặc tội với hắn, e rằng hạn kỳ gia tộc bị diệt vong còn cách không xa đâu."
"Cho nên công chúa mới định... hi sinh bản thân mình?" Trong lòng nói của Điệp nhi rõ ràng mang theo ý trêu ghẹo.
"Cũng không thể coi là hi sinh." Rất bất ngờ, Thủy Thiên Nhu lại không hề phản bác nói: "Có lẽ là một loại vận khí mới đúng, Lăng Thiên có thể nói là người duy nhất tự cổ chí kim mà khiến ta phải tâm phục khẩu phục về cả văn lẫn võ. Hơn nữa hắn còn có mưu kế thâm sâu, tâm tư cẩn mật, thủ đoạn làm việc luôn trực tiếp và hữu hiệu, khiến ai cũng phải không rét mà run, nhưng lại rất được lòng người, khiến người ta khó sinh lòng oán hận mà chỉ biết bội phục. Thực sự là một nhân tài khó kiếm. Hơn nữa, ta đối với hắn cũng không phải là không có hào cảm, ta tuy luôn tự thị thâm cao, nhưng nếu được gả cho hắn thì cũng không phải là chuyện nhục nhã gì. Hơn nữa, còn có thể thuận thế mà đả kích Ngọc gia. Chuyển này là một chuyện nhất cử số đắc!" Thủy Thiên Nhu nói tới chuyện chung thân đại sự của mình, hai mắt mơ hồ hiện lên vẻ xấu hổ, nhưng vẫn nói ra rất thoái mái.
"Tiểu công chúa, sự nhục nhã mà hai ngày trước hắn đã làm với người, người không ngờ thực sự... bỏ qua ư?" Điệp nhi kinh ngạc mở to hai mắt.
"Hận hắn ư? Vì sao phải hận?" Thủy Thiên Nhu cười nhạt: "Điệp nhi, ta vừa nói rồi đó thôi, đúng như những gì hắn nói, đứng ở lập trường của ta, chuyện ta làm đương nhiên không có gì sai trái cả, nhưng đứng ở lập trường của hắn, chuyện hắn làm đối với chúng ta rất ti bỉ vô sỉ, nhưng đồng thời cũng vô cùng chính xác. Dẫu sao đi nữa, cũng là chúng ta muốn mưu hại phụ thân của hắn, hại hắn, thậm chí muốn tiêu diệt cả Lăng gia, hắn muốn có được tin tức từ chỗ ta một cách nhanh chóng nhất để cứu phụ thân của hắn, thủ đoạn tất nhiên phải thật đê hèn rồi. Mà thế cũng đâu phải coi là quá đáng, dẫu sao thì hắn cũng vẫn chỉ là nói mà thôi. Nếu đổi lại ta là hắn, ta cũng sẽ dùng loại thủ đoạn này, bởi vì nó có hiệu quả trực tiếp nhất. Thử hỏi, nếu như hắn định từ trong miệng ta moi ra tin tức, màdụng thủ đoạn mềm mỏng, ta e rằng ít nhất cũng có thể kéo dài ba bốn ngày, tới lúc đó, hắn ngay cả thi thể của phụ thân hắn cũng tìm không thấy, nói gì đến cứu sống?"
Thủy Thiên Nhu ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: "Cho nên, cách làm mà hắn lựa chọn mới là chính xác nhất. Đối phó với Thủy Thiên Nhu ta, e rằng cũng chỉ có dùng cách đó mới có hiệu quả. Còn nghiêm hình tra tấn chỉ là chuyện nực cười mà thôi! Tuy ta biết hắn hắn nói vậy chỉ là muốn dọa ta, nhưng là một nữ nhân, ta vẫn không dám mạo hiểu."
"Dọa người?" Điệp nhi mở trợn tròn đối mắt xinh đẹp của mình lên, nói: "Người nói là…"
Thủy Thiên Nhu mỉm cười: "Nếu như hắn thực sự không mắng Lăng Thần, cũng không đá cho đại hán đó một cước, ta còn không nhìn ra là hắn đang dọa ta. Nhưng đặc biệt là một cước đó của hắn, ta liền biết ngay là hắn sẽ không làm ra loại chuyện như vậy." Thủy Thiên Nhu thản nhiên nói: "Một người từ nhỏ đã luôn ẩn nhẫn, sao có thể hỉ nộ ra mặt như vậy? Đáng tiếc, ta cho dù biết rất rõ ràng, nhưng không dám đánh cuộc. Chỉ bởi vì, ta là nữ nhân. Mà điểm này thì nữ nhân thủy chung vẫn không kiên nhẫn được bằng nam nhân! Lúc trước ta không nguyện ý thừa nhận, nhưng hiện tại thì không thể không thừa nhận!"
Điệp nhi kinh ngạc há hốc miệng, nhất thời cảm thấy tiểu công chúa nhà mình và Lăng Thiên quả thực đều là quái vật. không ngờ lại có thể suy nghĩ sâu xa như vậy, có thể dùng ngữ khí bình hòa để nhắc lại những chuyện lúc trước, đây còn là người ư?
Thủy Thiên Nhu vẻ mặt hờ hững nói: "Trong loạn thế này, không thể dùng tốt xấu, đúng sai để đánh giá một người. Thủ đoạn làm việc cũng vậy, chỉ có thể dùng thành bại cuối cùng để luận về anh hùng! Bất kể là ai, mỗi người đều có lập trường của riêng mình. Cho nên..." Thủy Thiên Nhu kết luận: "Trên thế giới này, kỳ thực căn bản là không có cái gì gọi là người tốt, người xấu. Bất kỳ ai cũng đều là người tốt, và cũng là người xấu! Đã tham dự vào vũng nước đục thì không ai có quyền trách ai cả."
Nếu Lăng Thiên có thể nghe thấy những câu nói này của Thủy Thiên Nhu, khẳng định sẽ vỗ tay tán thưởng.
Thế nhưng Lăng Thiên rõ ràng là không được thoải mái như vậy, trong lòng hắn đang nóng như có lửa đốt! Từ lúc có được tin tức từ trong miệng của Thủy Thiên Nhu, tinh thần của Lăng Thiên sụp đổ ngay tại đương trường! Âm mưu được bố trí nghiêm binh lực lại cách xa nhau, mai phục tầng tầng như vậy. Chỉ cần là kế hoạch được bắt đầu, Lăng Khiếu chắc chắn sẽ cửu tử nhất sinh!
Lăng Thiên hiện tại chỉ có thể hi vọng rằng phụ thân của mình có thể chống đỡ được một đoạn thời gian, bọn bốn người Lăng Thập Cửu mà mình phải đi có thể tận lực bảo hộ cho phụ thân mình không bị thương tổn. Tận hết khả năng để tranh thủ một đoạn thời gian cho mình!
Chuyện không thể trậm trễ! Khi tập kết đại quân ở biệt viện, mệnh lệnh của Lăng Thiên được phát ra liên tiếp như pháo liên châu.
"Lăng Thần! Muội dẫn theo Lăng Lôi và Lăng Điện ở lại chấn thủ Thừa Thiên. Tọa trấn Lăng gia! Dẫn hai ngàn binh mã của biệt viện tới, một khi có dị đông gì, bất kể là ai cũng giết chết không tha! Ngoài ra, dùng tốc độ nhanh nhất để thông tri cho các lộ nhân mã ở Tây Bắc, không tiếc bất kỳ giá nào, nhanh chóng chạy tới chiến trường để tiếp ứng! Lập tức xuất phát!"
"Vâng!"
"Phùng Mặc, ngươi và Vương Hàn tập kết một vạn binh mã năm ngàn binh mã tinh nhuệ, lập tức xuất phát, dọc đường nếu có bất kỳ ai ngăn cản, cứ giết chết không tha! Không để cho bất cứ kẻ nào cầm chân, trực tiếp xông thẳng tới chiến trường, dùng độ nhanh nhất để tới đó tiếp ứng!"
"Rõ!"
"Lăng Lục, Lăng Thất, Lăng Bát, Lăng Cửu!"
"Có!"
"Bốn người các ngươi nhanh chóng liên hệ với các thế lực ở bên dưới, chỉ cần là ở gần chiến cục, cho dù chỉ có một người, cũng phải tham chiến. Tất cả những tin tức có được tùy thời đều phải cấp báo cho ta!"
"Rõ!"
"Lăng Kiếm, Lăng Trì, Lăng Phong, Lăng Vân!"
"Có!"
"Bốn người các ngươi theo ta lập tức xuất phát, trang bị đơn giản, dùng tốc độ nhanh nhất lập tức đi tới Yến quận! Lăng Thần, ti cho mã trường Tây Bắc, lập tức tập trung tới con đường mà ta phải đi qua, chuẩn bị năm thớt chiến mã tốt nhất cho ta, đợi ta ở đó!"
Một cao thủ tuyệt đỉnh, bốn đại sát thần đương thời.
Quyển 4
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ