Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 210: Không chút lưu tình
Tình cảnh quỷ dị mà lại thảm liệt lập tức khiến cho tim của tất cả mọi người có mặt như bị bóp chặt, ai ai trong lòng cũng đều run sợ. Bách tính Thừa Thiên tuy cũng nhiều lần thấy Lăng Thiên gây chuyện, nhưng từ trước đến giờ chưa từng thấy qua tình cảnh đầy máu tanh như thế này, tiếng kinh hô của mọi người còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, Lăng Thiên đã tung ra một cước, đá thi thể còn chưa kịp ngã xuống đó bay lên trời, rồi nặng nề đập vào người một đại hán khác, đại hán đó phát ra một tiếng hô thảm cực kỳ ngắn ngủi, trong ngũ quan đồng thời ứa máu, không ngờ bị nội lực cách vật của Lăng Thiên chấn chết ngay tại đương trường.
Hai tùy tòng còn lại sắc mặt trắng bệch, hai chân chầm chậm lui ra sau! Trên mặt Lăng Thiên vẫn mang nụ cười tàn nhẫn, thân hình loáng một cái đã tới trước mặt hai người. Thủ chưởng vỗ xuống nhanh như thiểm điểm, không chút lưu tình.
Dám cản đường ta, thì phải nhận lấy lửa giận của ta.
Dám làm việc xấu, thì phải chuẩn bị tùy thời nghênh đón báo ứng ập tới.
Dám cướp nữ nhân của bản công tử, đừng nói ngươi chỉ là một thế gia công tử, cho dù người là cháu trai của Diêm La vương, cũng phải đền bù bằng tiểu mệnh của ngươi.
"Chậm đã! Chúng ta chính là..." Một đại hán trong đó thấy tình huống cấp bách, liền muốn hét lên thân phận của mình, hi vọng đối phương sẽ có chút cố kỵ mà tha cho mình một mạng.
Có điều đã không thể vãn hồi được nữa rồi! Lăng Thiên từ trước đến giờ chưa từng bạo nộ như vậy! Đã động sát cơ, bất kể trước mặt là ai, đều chỉ có một kết quả, đó chính là tử vong.
Lời của đại hán đó vừa nói ra được một nửa, kình phong kịch liệt đã ập xuống đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Thân hình của Lăng Thiên nhảy ra sau như thiểm điện, nhấc thân hình yêu kiều của Kiều Nguyệt công chúa đang há mồm trợn mắt nhìn tình cảnh khủng bố này bay lên ngựa. Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời thủ chưởng phất xuống, chưởng tâm hướng ra ngoài, đẩy về phía xa! Một cỗ chưởng lực sắc bén nháy mắt đã rạch phá không khí, mang theo tiếng rít chói tai, đánh về phía thiếu niên đầu dầu mặt phấn đang quấn quít trước mặt Lăng Thần.
Võ công của thiếu niên đó không yếu! Lăng Thần đang liên tục vung roi ngựa, đương nhiên đã chiếm được thượng phong. Nhưng nhược điểm của Lăng Thần chính là chưa từng giết người. Thủy chung vẫn không nhẫn tâm hạ độc thủ với thiếu niên trẻ tuổi láu lỉnh này. Lăng Thiên sớm đã thấy được cảnh này, cho nên chỉ đành giúp nàng một tay.
Thiếu niên đầu dầu má phấn đó sớm đã sợ đến nỗi vỡ cả tim gan. Nào ngờ vừa tới Thừa Thiên, ra ngoài chuẩn bị tầm hoa vấn liễu thì gặp phải tử thần! Trong lòng sớm đã chực bật khóc. Thủ pháp giết người Lăng Thiên, càng khiến cho hắn sợ đến nỗi hồn phi phách tán, sớm đã có lòng muốn chạy, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng, vị tuyệt sắc mỹ nữ yểu điệu trước mặt mình võ công còn hơn xa mình! Bản thân mình thậm chí ngay cả một một khe hở để chạy trốn cũng tìm không ra.
Lăng Thần thấy Lăng Thiên ở bên kia đã giải quyết xong, không khỏi có chút nóng lòng, yêu kiều hô một tiến, roi ngựa được quán chú đầy nội lực vẫy ra như linh xà. Roi này tới rất nhanh, thiếu niên đã còn chưa kịp né tránh thì đã bị trói lên người, lập tức cả người bị quấn bay lên.
Bản ý của Lăng Thần vẫn là không muốn làm hại đến tính mạng của hắn. Cho nên roi này chỉ mang theo một cỗ lực đẩy, hất tên gia hỏa này sang một bên, còn mình thì có thể mau chóng lên đường theo công tử.
Thiếu niên đó đương nhiên cảm giác được roi này chỉ muốn hất mình sang một bên mà thôi. Trong lòng không khỏi dâng nên một nỗi vui mừng vì vẫn sống sót sau tai nạn. Lão thiên gia phù hộ, thần phật trên trời cứu giúp. Cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ rồi! Ta sau khi về nhà nhất định sẽ hối cải triệt để, làm người lại từ đầu, không dám trêu ghẹo nữ tử nữa. Thân hình ở trên không trung, tên gia hỏa này đã thầm thề độc trong lòng.
Đáng tiếc, lão thiên gia không phù hộ hắn, thần phận trên trời cũng không cứu giúp hắn.
Bởi vì trong giây phút hắn vừa rơi xuống đất, chưởng lực của Lăng Thiên đã phá không mà tới. Sức mạnh tuyệt cường bá đạo đã đánh trúng hậu tâm của hắn. Thân hình của hắn lập tức lại bay lên không trung. Khi bay tới độ cao nhất định, cả thân thể đột nhiên nổ tung, thi thể chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, trên trời giống như đổ một trận mưa máu, ngay cả thi cốt cũng không còn.
"Đi!" ngựa của Lăng Thiên sớm đã giương vó chạy tiếp, Lăng Thần ổn định lại tâm thàn, cố gắng để không nôn ọe, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Khói bụi cuồn cuộn, hai con ngựa nháy mắt đã không còn thấy bóng. Từ đu tới cuối, Lăng Thiên không biết, cũng không cần biết thân phận của những kẻ này, cũng không e sợ là rốt cuộc thế lực nào đứng sau lưng chúng. Lăng Thiên chỉ biết rằng, dưới tình huống khẩn cấp như thế này. Người dám cản đường ta - chết!
Giết những người này, có lẽ sẽ dẫn tới phiền phức lớn cho mình. Nhưng vậy thì sao? Ta l
Suy nghĩ về hậu quả? Có suy nghĩ đến hậu quả thì người ta cũng chẳng sống lại được.
Hai con ngựa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, thân hình của hai đại hán sau cùng vẫn đứng trên đường giờ mới từ từ ngã xuống, nặng nề đập xuống đường. Khủng bố nhất chính là, vào giây phút đầu của hai người này tiếp xúc với mặt đất, đột nhiên nổ tung một cách quỷ dị. Huyết dịch đỏ tươi và não trắng trắng lập tức lênh láng đầy đất.
Những chuyện thế này, nói ra thì phiền phức, nhưng trên thực tế, từ khi mấy đại hán này cản đường Lăng Thiên, cho tới khi Lăng Thiên giục ngựa bỏ đi, chỉ tốn thời gian vài cái hô hấp.
Nhưng trong thời gian mấy cái hô hấp này, năm nhân mạng đang sống sờ sờ đã vính viễn biến mất khỏi thế gian, biến thành năm cỗ thi thể dù có chắp vá thế nào cũng không thể hoàn toàn nguyên vẹn.
Trên Khải Hoàn đại nhai, trong thời gian mấy cái hô hấp ngắn ngủi, đã biến thành địa ngục nhân gian đúng nghĩa.
Tất cả mọi người thấy một màn này, ít nhất có hơn chục người bị dọa ngất tại đương trường, mấy chục người thì cả mật xanh cũng nôn ra ngoài, sau đó mấy ngày không ăn được cơm, nước cũng không uống nổi! Hơn một trăm người trong khoảng thời gian nửa năm sau, trường kỳ gặp ác mộng...
"Ngươi nói gì? Đây là do Lăng Thiên hạ thủ?" Nam Cung Thiên Long chấn kinh đứng đực một chỗ, nhìn Nam Cung Vô Danh đang sống dở chết dở trên mặt đất, hỏi một cách không tin tưởng. Ai có thể ngờ rằng, Nam Cung thế gia uy phong bát diện tới Thừa Thiên, ngay cả một chuyện cũng chưa kịp làm thì hai đại cao thủ già trẻ một người thì thành tàn phế, người kia thì đang nằm trên giường.
"Vâng!" Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Nam Cung Ngọc vẫn nhịn không được mà cả người run lên một cái. "Cha, nữ nhi cảm thấy rằng... nữ nhi cảm thấy rằng...có lẽ lần này tìm Lăng gia hợp tác, vốn chính là một sai lầm cực lớn mà chúng ta đã mắc phải." Nam Cung Ngọc trong đầu lại hiện lên khuôn mặt giống như sát thần của nam nhân đó, không nhịn được lên tiếng.
"Sao có thế nói như vậy?" Nam Cung Thiên Long mắt chăm chú nhìn vào thương thế trên người Nam Cung Vô Danh, đặc biệt là thương thế trên hai tay hắn, càng nhìn càng kinh hãi không thôi. ương thế này, chính là do đụng phải nội lực vô cùng thâm hậu mới có thể tạo thành. Tất cả xương cốt trên hai tay của Nam Cung Vô Danh đã không chỉ gẫy vụn, cơ hồ mỗi một đốt xương đều gãy thành ba bốn đoạn. Theo lý mà nói, nội lực cuồng mãnh như thế này đánh lên người, đừng nói là hai tay tàn phế, cho dù là xương cốt toàn thân cũng không còn mấy cái được hoàn chỉnh, còn tính mệnh thì chắc khỏi cân phải nghĩ.
Nhưng thương thế của Nam Cung Vô Danh lại lật đổ toàn bộ những hiểu biết của Nam Cung Thiên Long! Bởi vì Nam Cung vô danh ngoại trừ xương mười ngón tay bị vỡ vụn ra, từ cổ tay trở lên vẫn bình yên vô sự! Từ điểm này có thể thấy, kết luận chỉ có một, đối phương là cố tình, hơn nữa đối phương nắm rõ nội lực của mình vô cùng tỉ mỉ chính xác! Cảnh giới này, mình cũng không thể đạt tới, đây tuyệt không phải là khoa trương, cho dù ngay cả nhất gia chi chủ của Nam Cung thế gia như mình cũng vẫn không thể làm được.
"Cùng Dương gia tương đấu, tuy hiện tại thực lực của Nam Cung thế gia chúng ta lạc vào thế hạ phong, nhưng cũng chỉ là lạc vào thế hạ phong mà thôi, hiện này trong thành Thừa thiên các đại thế gia đều có mặt, chính trị rối ren, tin rằng cơ hội tùy thời đều có. Không bằng, tập hợp toàn bộ thế lực của chúng ta rồi cùng Dương Không Quần lưỡng bại câu thương, Lăng gia... Lăng Thiên người này thật quá... nguy hiểm!" Nam Cung Ngọc căn nhắc mấy lần để dùng từ, mới gian nan nói ra được từ "nguy hiểm" để đánh giá về Lăng Thiên. "Nếu Dương Không Quần chỉ là một lão hồ ly, vậy thì, Lăng Thiên trực tiếp là một mãnh hổ ngủ đông! Chúng ta và hắn hợp tác, một khi không cẩn thận, e rằng sẽ bị hắn ăn thịt. Chuyện này không thể không đề phòng!"
Nam Cung Thiên Long đứng dậy, thở dài một hơi, thần thái mệt mỏi, tựa hồ như nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi: "Những lời này của ngươi, có lẽ là thực lực chân chính của Lăng Thiên, nếu trước ngày hôm nay mà ta biết dược, vậy thì đối Lăng Thiên này đương nhiên kính nhi viễn chi là tốt nhất! Dạng nhân vật như thế này, võ công như thế này, đích xác không phải là Nam Cung thế gia hiện tại có thể trêu vào! Vì sao, vì sao từ trước đến giờ không có ai biết Lăng Thiên có thực lực khủng bố như thế này! Như vậy thì mới hợp lý chứ, bằng hữu của Vô Thượng Thiên sao có thể là người tâm thường, sao có thể là một hoàn khố tử!"
Nam Cung Thiên Long đau lòng nhức đầu thở dài một tiếng: "Nhưng hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi! Hiện tại chúng ta ngoại trừ hợp tác với Lăng gia để giữ bình yên ra, đã không còn con đường khác để đi rồi.... Huống chi, vạn sự vạn vật, đều có mặt trái mặt phải, có lợi thì cũng sẽ có hại đi theo, trước giờ chưa từng có ngoại lệ, hôm nay Nam Cung thế giatiểu tử Lăng Thiên uy hiếp, ít nhất có thể giải trừ được khốn cục trước mắt chúng ta, tuy hại nhiều hơn lợi, nhưng vẫn còn hơn ngồi chờ chết."
Nam Cung Ngọc im lặng không nói gì! Trong lòng cảm thấy bi ai, từ lúc nào, Nam Cung thế gia, gia chủ của nó chỉ giẫm chân một cái là bát phương chấn động, ho một cái là cả Kim Bích thành của Nam Trịnh phải chấn động lại rơi vào tình cảnh đằng trước là hổ, đằng sau là sói như hiện nay. Không ngờ lại bị hai gia tộc mới nổi bức tới Lương Sơn, hoàn toàn mất đi quyền chủ động trong tình thế đang phát triển, thậm chỉ nói ra ngay cả bản thân mình chưa chắc đã tin.
Gạt người, hay có lẽ là đang gạt chính mình?
Quyển 3
Hai tùy tòng còn lại sắc mặt trắng bệch, hai chân chầm chậm lui ra sau! Trên mặt Lăng Thiên vẫn mang nụ cười tàn nhẫn, thân hình loáng một cái đã tới trước mặt hai người. Thủ chưởng vỗ xuống nhanh như thiểm điểm, không chút lưu tình.
Dám cản đường ta, thì phải nhận lấy lửa giận của ta.
Dám làm việc xấu, thì phải chuẩn bị tùy thời nghênh đón báo ứng ập tới.
Dám cướp nữ nhân của bản công tử, đừng nói ngươi chỉ là một thế gia công tử, cho dù người là cháu trai của Diêm La vương, cũng phải đền bù bằng tiểu mệnh của ngươi.
"Chậm đã! Chúng ta chính là..." Một đại hán trong đó thấy tình huống cấp bách, liền muốn hét lên thân phận của mình, hi vọng đối phương sẽ có chút cố kỵ mà tha cho mình một mạng.
Có điều đã không thể vãn hồi được nữa rồi! Lăng Thiên từ trước đến giờ chưa từng bạo nộ như vậy! Đã động sát cơ, bất kể trước mặt là ai, đều chỉ có một kết quả, đó chính là tử vong.
Lời của đại hán đó vừa nói ra được một nửa, kình phong kịch liệt đã ập xuống đầu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn -
Thân hình của Lăng Thiên nhảy ra sau như thiểm điện, nhấc thân hình yêu kiều của Kiều Nguyệt công chúa đang há mồm trợn mắt nhìn tình cảnh khủng bố này bay lên ngựa. Hai chân kẹp chặt bụng ngựa, đồng thời thủ chưởng phất xuống, chưởng tâm hướng ra ngoài, đẩy về phía xa! Một cỗ chưởng lực sắc bén nháy mắt đã rạch phá không khí, mang theo tiếng rít chói tai, đánh về phía thiếu niên đầu dầu mặt phấn đang quấn quít trước mặt Lăng Thần.
Võ công của thiếu niên đó không yếu! Lăng Thần đang liên tục vung roi ngựa, đương nhiên đã chiếm được thượng phong. Nhưng nhược điểm của Lăng Thần chính là chưa từng giết người. Thủy chung vẫn không nhẫn tâm hạ độc thủ với thiếu niên trẻ tuổi láu lỉnh này. Lăng Thiên sớm đã thấy được cảnh này, cho nên chỉ đành giúp nàng một tay.
Thiếu niên đầu dầu má phấn đó sớm đã sợ đến nỗi vỡ cả tim gan. Nào ngờ vừa tới Thừa Thiên, ra ngoài chuẩn bị tầm hoa vấn liễu thì gặp phải tử thần! Trong lòng sớm đã chực bật khóc. Thủ pháp giết người Lăng Thiên, càng khiến cho hắn sợ đến nỗi hồn phi phách tán, sớm đã có lòng muốn chạy, nhưng hắn vạn lần không ngờ rằng, vị tuyệt sắc mỹ nữ yểu điệu trước mặt mình võ công còn hơn xa mình! Bản thân mình thậm chí ngay cả một một khe hở để chạy trốn cũng tìm không ra.
Lăng Thần thấy Lăng Thiên ở bên kia đã giải quyết xong, không khỏi có chút nóng lòng, yêu kiều hô một tiến, roi ngựa được quán chú đầy nội lực vẫy ra như linh xà. Roi này tới rất nhanh, thiếu niên đã còn chưa kịp né tránh thì đã bị trói lên người, lập tức cả người bị quấn bay lên.
Bản ý của Lăng Thần vẫn là không muốn làm hại đến tính mạng của hắn. Cho nên roi này chỉ mang theo một cỗ lực đẩy, hất tên gia hỏa này sang một bên, còn mình thì có thể mau chóng lên đường theo công tử.
Thiếu niên đó đương nhiên cảm giác được roi này chỉ muốn hất mình sang một bên mà thôi. Trong lòng không khỏi dâng nên một nỗi vui mừng vì vẫn sống sót sau tai nạn. Lão thiên gia phù hộ, thần phật trên trời cứu giúp. Cuối cùng cũng giữ được cái mạng nhỏ rồi! Ta sau khi về nhà nhất định sẽ hối cải triệt để, làm người lại từ đầu, không dám trêu ghẹo nữ tử nữa. Thân hình ở trên không trung, tên gia hỏa này đã thầm thề độc trong lòng.
Đáng tiếc, lão thiên gia không phù hộ hắn, thần phận trên trời cũng không cứu giúp hắn.
Bởi vì trong giây phút hắn vừa rơi xuống đất, chưởng lực của Lăng Thiên đã phá không mà tới. Sức mạnh tuyệt cường bá đạo đã đánh trúng hậu tâm của hắn. Thân hình của hắn lập tức lại bay lên không trung. Khi bay tới độ cao nhất định, cả thân thể đột nhiên nổ tung, thi thể chia năm xẻ bảy rơi xuống đất, trên trời giống như đổ một trận mưa máu, ngay cả thi cốt cũng không còn.
"Đi!" ngựa của Lăng Thiên sớm đã giương vó chạy tiếp, Lăng Thần ổn định lại tâm thàn, cố gắng để không nôn ọe, vội vàng giục ngựa đuổi theo.
Khói bụi cuồn cuộn, hai con ngựa nháy mắt đã không còn thấy bóng. Từ đu tới cuối, Lăng Thiên không biết, cũng không cần biết thân phận của những kẻ này, cũng không e sợ là rốt cuộc thế lực nào đứng sau lưng chúng. Lăng Thiên chỉ biết rằng, dưới tình huống khẩn cấp như thế này. Người dám cản đường ta - chết!
Giết những người này, có lẽ sẽ dẫn tới phiền phức lớn cho mình. Nhưng vậy thì sao? Ta l
Suy nghĩ về hậu quả? Có suy nghĩ đến hậu quả thì người ta cũng chẳng sống lại được.
Hai con ngựa cuối cùng cũng biến mất khỏi tầm mắt, thân hình của hai đại hán sau cùng vẫn đứng trên đường giờ mới từ từ ngã xuống, nặng nề đập xuống đường. Khủng bố nhất chính là, vào giây phút đầu của hai người này tiếp xúc với mặt đất, đột nhiên nổ tung một cách quỷ dị. Huyết dịch đỏ tươi và não trắng trắng lập tức lênh láng đầy đất.
Những chuyện thế này, nói ra thì phiền phức, nhưng trên thực tế, từ khi mấy đại hán này cản đường Lăng Thiên, cho tới khi Lăng Thiên giục ngựa bỏ đi, chỉ tốn thời gian vài cái hô hấp.
Nhưng trong thời gian mấy cái hô hấp này, năm nhân mạng đang sống sờ sờ đã vính viễn biến mất khỏi thế gian, biến thành năm cỗ thi thể dù có chắp vá thế nào cũng không thể hoàn toàn nguyên vẹn.
Trên Khải Hoàn đại nhai, trong thời gian mấy cái hô hấp ngắn ngủi, đã biến thành địa ngục nhân gian đúng nghĩa.
Tất cả mọi người thấy một màn này, ít nhất có hơn chục người bị dọa ngất tại đương trường, mấy chục người thì cả mật xanh cũng nôn ra ngoài, sau đó mấy ngày không ăn được cơm, nước cũng không uống nổi! Hơn một trăm người trong khoảng thời gian nửa năm sau, trường kỳ gặp ác mộng...
"Ngươi nói gì? Đây là do Lăng Thiên hạ thủ?" Nam Cung Thiên Long chấn kinh đứng đực một chỗ, nhìn Nam Cung Vô Danh đang sống dở chết dở trên mặt đất, hỏi một cách không tin tưởng. Ai có thể ngờ rằng, Nam Cung thế gia uy phong bát diện tới Thừa Thiên, ngay cả một chuyện cũng chưa kịp làm thì hai đại cao thủ già trẻ một người thì thành tàn phế, người kia thì đang nằm trên giường.
"Vâng!" Nhớ tới tình cảnh lúc đó, Nam Cung Ngọc vẫn nhịn không được mà cả người run lên một cái. "Cha, nữ nhi cảm thấy rằng... nữ nhi cảm thấy rằng...có lẽ lần này tìm Lăng gia hợp tác, vốn chính là một sai lầm cực lớn mà chúng ta đã mắc phải." Nam Cung Ngọc trong đầu lại hiện lên khuôn mặt giống như sát thần của nam nhân đó, không nhịn được lên tiếng.
"Sao có thế nói như vậy?" Nam Cung Thiên Long mắt chăm chú nhìn vào thương thế trên người Nam Cung Vô Danh, đặc biệt là thương thế trên hai tay hắn, càng nhìn càng kinh hãi không thôi. ương thế này, chính là do đụng phải nội lực vô cùng thâm hậu mới có thể tạo thành. Tất cả xương cốt trên hai tay của Nam Cung Vô Danh đã không chỉ gẫy vụn, cơ hồ mỗi một đốt xương đều gãy thành ba bốn đoạn. Theo lý mà nói, nội lực cuồng mãnh như thế này đánh lên người, đừng nói là hai tay tàn phế, cho dù là xương cốt toàn thân cũng không còn mấy cái được hoàn chỉnh, còn tính mệnh thì chắc khỏi cân phải nghĩ.
Nhưng thương thế của Nam Cung Vô Danh lại lật đổ toàn bộ những hiểu biết của Nam Cung Thiên Long! Bởi vì Nam Cung vô danh ngoại trừ xương mười ngón tay bị vỡ vụn ra, từ cổ tay trở lên vẫn bình yên vô sự! Từ điểm này có thể thấy, kết luận chỉ có một, đối phương là cố tình, hơn nữa đối phương nắm rõ nội lực của mình vô cùng tỉ mỉ chính xác! Cảnh giới này, mình cũng không thể đạt tới, đây tuyệt không phải là khoa trương, cho dù ngay cả nhất gia chi chủ của Nam Cung thế gia như mình cũng vẫn không thể làm được.
"Cùng Dương gia tương đấu, tuy hiện tại thực lực của Nam Cung thế gia chúng ta lạc vào thế hạ phong, nhưng cũng chỉ là lạc vào thế hạ phong mà thôi, hiện này trong thành Thừa thiên các đại thế gia đều có mặt, chính trị rối ren, tin rằng cơ hội tùy thời đều có. Không bằng, tập hợp toàn bộ thế lực của chúng ta rồi cùng Dương Không Quần lưỡng bại câu thương, Lăng gia... Lăng Thiên người này thật quá... nguy hiểm!" Nam Cung Ngọc căn nhắc mấy lần để dùng từ, mới gian nan nói ra được từ "nguy hiểm" để đánh giá về Lăng Thiên. "Nếu Dương Không Quần chỉ là một lão hồ ly, vậy thì, Lăng Thiên trực tiếp là một mãnh hổ ngủ đông! Chúng ta và hắn hợp tác, một khi không cẩn thận, e rằng sẽ bị hắn ăn thịt. Chuyện này không thể không đề phòng!"
Nam Cung Thiên Long đứng dậy, thở dài một hơi, thần thái mệt mỏi, tựa hồ như nháy mắt đã già đi mấy chục tuổi: "Những lời này của ngươi, có lẽ là thực lực chân chính của Lăng Thiên, nếu trước ngày hôm nay mà ta biết dược, vậy thì đối Lăng Thiên này đương nhiên kính nhi viễn chi là tốt nhất! Dạng nhân vật như thế này, võ công như thế này, đích xác không phải là Nam Cung thế gia hiện tại có thể trêu vào! Vì sao, vì sao từ trước đến giờ không có ai biết Lăng Thiên có thực lực khủng bố như thế này! Như vậy thì mới hợp lý chứ, bằng hữu của Vô Thượng Thiên sao có thể là người tâm thường, sao có thể là một hoàn khố tử!"
Nam Cung Thiên Long đau lòng nhức đầu thở dài một tiếng: "Nhưng hiện tại, tất cả đều đã muộn rồi! Hiện tại chúng ta ngoại trừ hợp tác với Lăng gia để giữ bình yên ra, đã không còn con đường khác để đi rồi.... Huống chi, vạn sự vạn vật, đều có mặt trái mặt phải, có lợi thì cũng sẽ có hại đi theo, trước giờ chưa từng có ngoại lệ, hôm nay Nam Cung thế giatiểu tử Lăng Thiên uy hiếp, ít nhất có thể giải trừ được khốn cục trước mắt chúng ta, tuy hại nhiều hơn lợi, nhưng vẫn còn hơn ngồi chờ chết."
Nam Cung Ngọc im lặng không nói gì! Trong lòng cảm thấy bi ai, từ lúc nào, Nam Cung thế gia, gia chủ của nó chỉ giẫm chân một cái là bát phương chấn động, ho một cái là cả Kim Bích thành của Nam Trịnh phải chấn động lại rơi vào tình cảnh đằng trước là hổ, đằng sau là sói như hiện nay. Không ngờ lại bị hai gia tộc mới nổi bức tới Lương Sơn, hoàn toàn mất đi quyền chủ động trong tình thế đang phát triển, thậm chỉ nói ra ngay cả bản thân mình chưa chắc đã tin.
Gạt người, hay có lẽ là đang gạt chính mình?
Quyển 3
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ