Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 208: Trong cung có biến
Lăng Thiên chầm chậm bước tới trước mặt Nam Cung Ngọc, không có bất kỳ phản ứng nào, mắt trợn trừng ngây ngốc đứng đó, vẫn chưa hết kinh hãi. Cảnh tượng khủng bố như thế này, Nam Cung Ngọc đại tiểu thư luôn được nuông chiều từ bé trong đời liệu thấy qua được mấy lần?
Lăng Thiên nhẹ nhàng vỗ lên mặt Nam Cung Ngọc, Nam Cung Ngọc lập tức tỉnh lại, mặt nhìn thấy khuôn mắt tươi cười, ôn nhu văn nhã của Lăng Thiên chỉ cách mình trong gang tấc, lập tức giống như nhìn thấy độc xà, trong mắt lóe lên vẻ cực kỳ sợ hãi, mở miệng muốn hét lớn.
Một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên mội nàng, không dùng một chút lực nào, nhưng Nam Cung Ngọc lại đột nhiên mất đi dũng khí để hét lên, chỉ hơi hé miệng nhưng không dám động đậy.
Lăng Thiên cười hài lòng, dùng một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Nam Cung lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Nam Cung Ngọc, nói: "Nếu muốn hợp tác thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Quay về nói với Nam Cung Thiên Long, lòng nhẫn nại của bản công tử có hạn, nếu như trước khi bản công tử hết nhẫn nại, danh sách những người đó nếu vẫn chưa được đưa đến... Ha ha ha!" Trong con mắt ôn hòa của Lăng Thiên đột nhiên bắn ra ánh sáng sắc bén như mũi dao, giọng nói cũng biến thành vô cùng tàn khốc, trần đầy bá khí ngạo nghễ thiên hạ: "Vậy thì, một trăm sáu mươi tám người của Nam Cung thế gia lần này tới Thừa Thiên, ngay cả một cọng lông cũng không thể quay về được Nam Trịnh Kim Bích thành! Điều này ta có thể làm được. Ngươi, nhất định phải tin ta đó!"
Giọng nói kiên định, khiến bất kỳ ai nghe thấy hắn nói câu này đều không chút hoài nghi hắn có năng lực để làm vậy hay không. Tựa hồ như những gì hắn nói, căn bản đều là sự thật đã định, không có chỗ nào khiến người ta nghi ngờ.
Dưới đất truyền tới một tiếng rên khe khẽ, thân hình của Nam Cung Vô Danh khẽ động đậy, mọi người lúc này mới phát hiện, tên gia hỏa này bị trọng thương nặng như vậy, không ngờ vẫn chưa chết!
Lăng Thiên chỉ là muốn lập uy, không phải muốn giết người, cho nên Nam Cung Vô Danh vẫn còn sống, cho dù hắn hiện tại sống được tuyệt đối so với chết còn thống khổ hơn. Nhưng hắn vẫn cứ sống, nếu Lăng Thiên có lòng không để hắn chết, vậy thì, cho dù hắn tự mình muốn chết cũng không thể chết.
Lăng Thiên đối với sự ra tay của mình đương nhiên nắm rõ ràng, hắn biết Nam Cung Vô Danh tuyệt đối không chết được. Nhìn vẻ do dự trên mặt bốn tên tùy tòng, tựa hồ muốn bước tới đỡ vị đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Nam Cung thế gia này dậy, nhưng lại quay sang nhìn nhau, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không dám động đây. Khóe mắt liếc trộm Lăng Thiên, còn thân hình thì vẫn khẽ run rẩy từng hồi.
Lăng Thiên thở dài, có chút thương xót. Nam Cung thế gia nhân tài điêu linh tới mức này, sĩ khí càng trực tiếp rơi xuống mức thấp nhất. Dạng gia tộc này, nếu còn có thể tiếp tục tồn tại và giành được thành tựu nhất định trong trò chơi tranh bá thiên hạ này thì mới thật là lạ!
Hắn đưa tay chỉ vào một tùy tòng đang run rẩy, hét lên: "Ngươi! Còn không đi..."
Còn chưa nói xong, chỉ thấy tên gia hỏa đó cả người run rẩy kịch liệt, hai mắt trắng dã, thân hình mềm oặt ngã xuống đất. Không ngờ đã bị Lăng Thiên làm cho sợ hãi mà ngất đi. Tiếp theo, dưới người từ từ chảy ra một bãi nước. Một mùi khai um không thể hình dung bốc lên, không ngờ đã sợ đến nỗi tiểu ra quần...
Lăng Thiên nhíu mày, chửi thầm trong bụng, không để ý đến đám người Nam Cung gia nữa, quay người bước ra khỏi đại sảnh.
Đằng sau, bốn người của Nam Cung gia đứng ngây ngốc như gà gỗ. Trên mặt đất có hai người đang nằm, một bầu không khí im lặng cứ thế lan tràn. Tựa hồ như đang tuyến bố về sự suy vong của Nam Cung thế gia...
Lâu sau, Nam Cung Ngọc thân hình run lên, tựa hồ như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng giống như trong địa ngục, không nhịn được mà cong người xuống, nôn ọe kịch liệt...
"Vị Nam Cung cô nương đó tới làm gì vậy?" Ngọc Băng Nhan thò tay nhón một quả anh đào đỏ tươi, đút vào trong miệng, cười khúc khích, liếc mắt nhìn Lăng Thiên. Hiển nhiên vẫn có chút không yên tâm, ngay cả Lăng Thần ở bên cạnh cũng giỏng tai lên nghe.
"Ta muốn ăn anh đào." Lăng Thiên không trả lời câu hỏi.
Ngọc Băng Nhan đỏ mặt, bốc một vốc anh đào rồi nhét vào miệng hắn. Lập tức khiến cho miệng Lăng Thiên chật kín, nàng hếch mặt lên nói: "Ăn đi, ăn đi, ăn đi, cho huynh nghẹn chết luôn."
Tam nữ đều há miệng trợn mắt, Lăng Thiên miệng nhồm nhoàm nhai mấy cái, sau đó thì há to miệng, một đống hạt anh đào liền bị nhổ ra, xếp thành đống cao cao trên bàn, nhìn cái đống này, cũng phải năm sáu chục quả.
"Ặc, Nam Cung tiểu thư nói rằng nàng ta muốn gả cho ta làm tiểu thiếp!" Lăng Thiên chớp chớp mắt nói, muốn trêu nàng.
"Muội không tin! Ai có thể nhìn trúng một tên hoàn khổ tử như huynh chứ!" Ngọc Băng Nhan lắc đầu, nhất quyết không tin.
"Sao lại không tin, bằng vào bộ dạng ngọc thụ lâm phong, văn thơ lai láng của ta, một đống cô nương muốn được gả cho ta đấy!" Lăng Thiên cố ý trêu Ngọc Băng Nhan.
Ngọc Băng Nhan lập tức mặt đỏ bừng: "Muội đi hỏi ả, ả dựa vào gì mà muốn trèo cao chứ?"
Ngọc gia tiểu công chủ bình thường là một cô nương rất thông minh, chỉ cần dính tới chuyện có liên quan tới Lăng Thiên là lập tức IQ tụt xuống bằng 0.
Lăng Thiên kéo nàng lại, nói: "Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, nàng không phải là không tin sao? Vậy nàng còn đi làm gì? Người ta dù sao đi nữa cũng là tiểu công chúa của Nam Cung gia, gả cho ta làm tiểu thiếp đã là thiệt thòi lắm rồi! Có điều ta kiến nghị muội tạm thời đừng qua bên đó, mùi vị thực sự là khó ngửi lắm!" Lăng Thiên lắc đầu, có chút nghĩ lại mà thấy kinh.
"Mùi vị khó ngửi? Vì sao?" Lần này không chỉ Ngọc Băng Nhan, ngay cả Vệ Huyên Huyên và Lăng Thần cũng rất hiếu kỳ, chẳng lẽ vị Nam Cung cô nương đó có... bệnh không tiện nói ra gì đó ư?
"Ặc?" Lăng Thiên nghẹn giọng, cái này nên nói thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại nói với mấy tiểu nữu này là có tên gia hỏa bị mình dọa cho sợ quá mà tiểu tiện ra quần? Nếu thực sự nói vậy, vậy thì mấy tiểu nữu này khẳng định là sẽ nôn ra cả nửa bụng anh đào vừa ăn vào, hơn nữa những ngày tháng tiếp theo của mình nhất định sẽ không được sống yên lành...
Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa gấp rút, Lăng Thiên nhíu mày nói: Ngoại trừ mình ra, không ngờ còn có người ngang nhiên thúc ngựa chạy loạn trong đại viện của Lăng gia? Là ai mà dám to gan như vậy! Một tiếng ngựa hý thảm thiết vang lên ngoài tiểu viện của Lăng gia, tiếp theo đó còn có tiếng thở nặng nhọc của con ngựa, hiển nhiên là con ngựa này đã dùng hết toàn lực để chạy tới đây.
Lăng Thiên v mặt khẩn trương, chăm chú nhìn ra cửa, đứng dậy. Chẳng lẽ là đã phát sinh chuyện lớn gì đó?
"Lăng Thiên! Lăng Thiên ở đâu?" Một tràng tiếng la hét dồn dập truyền tới, theo tiếng la hét đó là một thân ảnh yểu điệu đẩy cửa lao vào. Một khuôn mặt quốc sắc thiên hương ướt đẫm mồ hôi, cung trang xanh nhạt, tóc dài suôn mượt, chính là Kiểu Nguyệt công chúa.
Lăng Thiên trong lòng chấn động, biết rằng chắc chắn là trong cung đã xảy ra đại sự, không đợi Kiểu Nguyệt công chúa mở miệng, Lăng Thiên đã hét lên: "Vương Thông! Chuẩn bị ngựa! Mau!"
Dưới tình hình cấp bách, trong tiếng hét của Lăng Thiên đã quán chú nội lực hùng hậu! Giống như một tiếng sét đánh trên không trung, mẫy nữ tử ở xung quanh bị chấn cho trong tai ong ong, hoa mắt chóng mặt! Ngoại trừ Lăng Thần ra, ba nữ tử khác đều ngã dúi dụi xuống đất.
Đồng thời vào lúc Lăng Thiên mở miệng hét, bằng vào sự ăn ý nhiều năm, Lăng Thần vội vàng vận huyền công, đột nhiên phát ra, hình thành một khí trường giống như nước xoáy, bao bọc Ngọc Băng Nhan, Kiều Nguyệt công chúa và Vệ Huyên Huyên vào trong! Nếu không chỉ cần một tiếng hét kinh thiên động địa này của Lăng Thiên, Lăng Thần có lẽ không sao, nhưng đủ để tam nữ thổ huyết thụ thương.
Tiếng hét lớn này, không chỉ mọi người trong Lăng phủ nghe thấy, ngay cả cả thành Thừa Thiên cũng không có mấy ai không nghe thấy. Nguồn:
Vệ Huyên Huyên, Ngọc Băng Nhan, Kiểu Nguyệt công chúa ba người đồng thời kinh hãi nhìn Lăng Thiên, thấy hắn đột nhiên cả người tràn đầy một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm. Trong nháy mắt ba người đều có một loại cảm giác nhìn không thấu nam nhân ở trước mắt này! Đây vẫn là Lăng Thiên ôn nhu văn nhã sao?
Lăng Thiên đối với người ngoài có lẽ rất vô tình hoặc tuyệt tình, nhưng đối với người nhà lại rất thâm tình, như tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu, tất cả mọi người của Lăng gia đều như vậy. Cô cô Lăng Nhiên vừa hay cũng nằm trong danh sách những người mà Lăng Thiên quan tâm nhất.
Lúc này, Lăng Thiên mới chú ý nhìn về phía Kiểu Nguyệt công chúa, vội vàng hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì ư?" Điểm này không khó đoán, nếu trong cung không phải phát sinh đại sự, với thân phận của Kiểu Nguyệt công chúa, sao có thể tự mình phi ngựa tới đây? Mà tất cả người nhà của Lăng Thiên hiện tại đều ở trong cung, hắn sao có thể không nóng
"Mẫu phi đột nhiên phát bệnh, ngự y khắp triều đều xưng là danh y, nhưng lại không biết nguyên nhân gây bệnh, ngoại tổ mẫu đại nhân bà... bà muốn ta tự mình truyền tin, bảo ngươi mau chóng vào cung! Ngươi, ngươi biết khám bệnh à?" Kiều Nguyệt công chúa khó khăn lắm mới thở lại được bình thường, giọng nói cấp bách, có chút nói năng lộn xộn, xem ra tiểu công nương thực sự đang rất nóng lòng, nếu không thì với sự hiểu biết của nàng đối với Lăng Thiên và với gia giáo của hoàng thất, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi một câu ngốc ngếch như "ngươi biết khám bệnh ư?".
Lăng Thiên trong lòng trầm xuống, không ngờ dự cảm của mình lại biết thành sự thật nhanh như vậy? Hôm trước mới nhận được tin tức Lăng Nhiên có thai, không ngờ hôm nay đã xảy ra chuyện.
"Lăng Thần, nàng đi cùng ta!" Lăng Thiên không chút do dự, ôm lấy Kiều Nguyệt công chúa, tiếng kinh hô của Kiều Nguyệt Công chúa còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thân hình của hai người đã biến mất ngay trước mặt mọi người, sau đó, Vệ Huyên Huyên, Ngọc Băng Nhan đột nhiên phát hiện, Lăng Thần vừa rồi đứng bên cạnh mình, không biết đã biến mất một cách vô thanh vô tức từ lúc nào... hai nàng nhìn nhau, không khỏi đều ngơ ngác! Đặc biệt là Ngọc Băng Nhan, tuy nàng sớm đã đoán ra rằng Lăng Thiên nhất định có võ công không tồi, nhưng vô luận là như thế nào cũng không ngờ rằng võ công của Lăng Thiên lại cao tới mức này, còn có Lăng Thần, không những tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, không ngờ còn có võ công kinh người, thực sự là quá khủng khiếp.
Quyển 3
Lăng Thiên nhẹ nhàng vỗ lên mặt Nam Cung Ngọc, Nam Cung Ngọc lập tức tỉnh lại, mặt nhìn thấy khuôn mắt tươi cười, ôn nhu văn nhã của Lăng Thiên chỉ cách mình trong gang tấc, lập tức giống như nhìn thấy độc xà, trong mắt lóe lên vẻ cực kỳ sợ hãi, mở miệng muốn hét lớn.
Một ngón tay nhẹ nhàng đặt lên trên mội nàng, không dùng một chút lực nào, nhưng Nam Cung Ngọc lại đột nhiên mất đi dũng khí để hét lên, chỉ hơi hé miệng nhưng không dám động đậy.
Lăng Thiên cười hài lòng, dùng một ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm Nam Cung lên, đôi mắt sâu thẳm nhìn vào mắt Nam Cung Ngọc, nói: "Nếu muốn hợp tác thì phải ngoan ngoãn nghe lời! Quay về nói với Nam Cung Thiên Long, lòng nhẫn nại của bản công tử có hạn, nếu như trước khi bản công tử hết nhẫn nại, danh sách những người đó nếu vẫn chưa được đưa đến... Ha ha ha!" Trong con mắt ôn hòa của Lăng Thiên đột nhiên bắn ra ánh sáng sắc bén như mũi dao, giọng nói cũng biến thành vô cùng tàn khốc, trần đầy bá khí ngạo nghễ thiên hạ: "Vậy thì, một trăm sáu mươi tám người của Nam Cung thế gia lần này tới Thừa Thiên, ngay cả một cọng lông cũng không thể quay về được Nam Trịnh Kim Bích thành! Điều này ta có thể làm được. Ngươi, nhất định phải tin ta đó!"
Giọng nói kiên định, khiến bất kỳ ai nghe thấy hắn nói câu này đều không chút hoài nghi hắn có năng lực để làm vậy hay không. Tựa hồ như những gì hắn nói, căn bản đều là sự thật đã định, không có chỗ nào khiến người ta nghi ngờ.
Dưới đất truyền tới một tiếng rên khe khẽ, thân hình của Nam Cung Vô Danh khẽ động đậy, mọi người lúc này mới phát hiện, tên gia hỏa này bị trọng thương nặng như vậy, không ngờ vẫn chưa chết!
Lăng Thiên chỉ là muốn lập uy, không phải muốn giết người, cho nên Nam Cung Vô Danh vẫn còn sống, cho dù hắn hiện tại sống được tuyệt đối so với chết còn thống khổ hơn. Nhưng hắn vẫn cứ sống, nếu Lăng Thiên có lòng không để hắn chết, vậy thì, cho dù hắn tự mình muốn chết cũng không thể chết.
Lăng Thiên đối với sự ra tay của mình đương nhiên nắm rõ ràng, hắn biết Nam Cung Vô Danh tuyệt đối không chết được. Nhìn vẻ do dự trên mặt bốn tên tùy tòng, tựa hồ muốn bước tới đỡ vị đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Nam Cung thế gia này dậy, nhưng lại quay sang nhìn nhau, cuối cùng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không dám động đây. Khóe mắt liếc trộm Lăng Thiên, còn thân hình thì vẫn khẽ run rẩy từng hồi.
Lăng Thiên thở dài, có chút thương xót. Nam Cung thế gia nhân tài điêu linh tới mức này, sĩ khí càng trực tiếp rơi xuống mức thấp nhất. Dạng gia tộc này, nếu còn có thể tiếp tục tồn tại và giành được thành tựu nhất định trong trò chơi tranh bá thiên hạ này thì mới thật là lạ!
Hắn đưa tay chỉ vào một tùy tòng đang run rẩy, hét lên: "Ngươi! Còn không đi..."
Còn chưa nói xong, chỉ thấy tên gia hỏa đó cả người run rẩy kịch liệt, hai mắt trắng dã, thân hình mềm oặt ngã xuống đất. Không ngờ đã bị Lăng Thiên làm cho sợ hãi mà ngất đi. Tiếp theo, dưới người từ từ chảy ra một bãi nước. Một mùi khai um không thể hình dung bốc lên, không ngờ đã sợ đến nỗi tiểu ra quần...
Lăng Thiên nhíu mày, chửi thầm trong bụng, không để ý đến đám người Nam Cung gia nữa, quay người bước ra khỏi đại sảnh.
Đằng sau, bốn người của Nam Cung gia đứng ngây ngốc như gà gỗ. Trên mặt đất có hai người đang nằm, một bầu không khí im lặng cứ thế lan tràn. Tựa hồ như đang tuyến bố về sự suy vong của Nam Cung thế gia...
Lâu sau, Nam Cung Ngọc thân hình run lên, tựa hồ như vừa từ trong mộng tỉnh lại, nhìn cảnh tượng giống như trong địa ngục, không nhịn được mà cong người xuống, nôn ọe kịch liệt...
"Vị Nam Cung cô nương đó tới làm gì vậy?" Ngọc Băng Nhan thò tay nhón một quả anh đào đỏ tươi, đút vào trong miệng, cười khúc khích, liếc mắt nhìn Lăng Thiên. Hiển nhiên vẫn có chút không yên tâm, ngay cả Lăng Thần ở bên cạnh cũng giỏng tai lên nghe.
"Ta muốn ăn anh đào." Lăng Thiên không trả lời câu hỏi.
Ngọc Băng Nhan đỏ mặt, bốc một vốc anh đào rồi nhét vào miệng hắn. Lập tức khiến cho miệng Lăng Thiên chật kín, nàng hếch mặt lên nói: "Ăn đi, ăn đi, ăn đi, cho huynh nghẹn chết luôn."
Tam nữ đều há miệng trợn mắt, Lăng Thiên miệng nhồm nhoàm nhai mấy cái, sau đó thì há to miệng, một đống hạt anh đào liền bị nhổ ra, xếp thành đống cao cao trên bàn, nhìn cái đống này, cũng phải năm sáu chục quả.
"Ặc, Nam Cung tiểu thư nói rằng nàng ta muốn gả cho ta làm tiểu thiếp!" Lăng Thiên chớp chớp mắt nói, muốn trêu nàng.
"Muội không tin! Ai có thể nhìn trúng một tên hoàn khổ tử như huynh chứ!" Ngọc Băng Nhan lắc đầu, nhất quyết không tin.
"Sao lại không tin, bằng vào bộ dạng ngọc thụ lâm phong, văn thơ lai láng của ta, một đống cô nương muốn được gả cho ta đấy!" Lăng Thiên cố ý trêu Ngọc Băng Nhan.
Ngọc Băng Nhan lập tức mặt đỏ bừng: "Muội đi hỏi ả, ả dựa vào gì mà muốn trèo cao chứ?"
Ngọc gia tiểu công chủ bình thường là một cô nương rất thông minh, chỉ cần dính tới chuyện có liên quan tới Lăng Thiên là lập tức IQ tụt xuống bằng 0.
Lăng Thiên kéo nàng lại, nói: "Tiểu cô nãi nãi của ta ơi, nàng không phải là không tin sao? Vậy nàng còn đi làm gì? Người ta dù sao đi nữa cũng là tiểu công chúa của Nam Cung gia, gả cho ta làm tiểu thiếp đã là thiệt thòi lắm rồi! Có điều ta kiến nghị muội tạm thời đừng qua bên đó, mùi vị thực sự là khó ngửi lắm!" Lăng Thiên lắc đầu, có chút nghĩ lại mà thấy kinh.
"Mùi vị khó ngửi? Vì sao?" Lần này không chỉ Ngọc Băng Nhan, ngay cả Vệ Huyên Huyên và Lăng Thần cũng rất hiếu kỳ, chẳng lẽ vị Nam Cung cô nương đó có... bệnh không tiện nói ra gì đó ư?
"Ặc?" Lăng Thiên nghẹn giọng, cái này nên nói thế nào nhỉ? Chẳng lẽ lại nói với mấy tiểu nữu này là có tên gia hỏa bị mình dọa cho sợ quá mà tiểu tiện ra quần? Nếu thực sự nói vậy, vậy thì mấy tiểu nữu này khẳng định là sẽ nôn ra cả nửa bụng anh đào vừa ăn vào, hơn nữa những ngày tháng tiếp theo của mình nhất định sẽ không được sống yên lành...
Trong lúc đang tiến thoái lưỡng nan, bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa gấp rút, Lăng Thiên nhíu mày nói: Ngoại trừ mình ra, không ngờ còn có người ngang nhiên thúc ngựa chạy loạn trong đại viện của Lăng gia? Là ai mà dám to gan như vậy! Một tiếng ngựa hý thảm thiết vang lên ngoài tiểu viện của Lăng gia, tiếp theo đó còn có tiếng thở nặng nhọc của con ngựa, hiển nhiên là con ngựa này đã dùng hết toàn lực để chạy tới đây.
Lăng Thiên v mặt khẩn trương, chăm chú nhìn ra cửa, đứng dậy. Chẳng lẽ là đã phát sinh chuyện lớn gì đó?
"Lăng Thiên! Lăng Thiên ở đâu?" Một tràng tiếng la hét dồn dập truyền tới, theo tiếng la hét đó là một thân ảnh yểu điệu đẩy cửa lao vào. Một khuôn mặt quốc sắc thiên hương ướt đẫm mồ hôi, cung trang xanh nhạt, tóc dài suôn mượt, chính là Kiểu Nguyệt công chúa.
Lăng Thiên trong lòng chấn động, biết rằng chắc chắn là trong cung đã xảy ra đại sự, không đợi Kiểu Nguyệt công chúa mở miệng, Lăng Thiên đã hét lên: "Vương Thông! Chuẩn bị ngựa! Mau!"
Dưới tình hình cấp bách, trong tiếng hét của Lăng Thiên đã quán chú nội lực hùng hậu! Giống như một tiếng sét đánh trên không trung, mẫy nữ tử ở xung quanh bị chấn cho trong tai ong ong, hoa mắt chóng mặt! Ngoại trừ Lăng Thần ra, ba nữ tử khác đều ngã dúi dụi xuống đất.
Đồng thời vào lúc Lăng Thiên mở miệng hét, bằng vào sự ăn ý nhiều năm, Lăng Thần vội vàng vận huyền công, đột nhiên phát ra, hình thành một khí trường giống như nước xoáy, bao bọc Ngọc Băng Nhan, Kiều Nguyệt công chúa và Vệ Huyên Huyên vào trong! Nếu không chỉ cần một tiếng hét kinh thiên động địa này của Lăng Thiên, Lăng Thần có lẽ không sao, nhưng đủ để tam nữ thổ huyết thụ thương.
Tiếng hét lớn này, không chỉ mọi người trong Lăng phủ nghe thấy, ngay cả cả thành Thừa Thiên cũng không có mấy ai không nghe thấy. Nguồn:
Vệ Huyên Huyên, Ngọc Băng Nhan, Kiểu Nguyệt công chúa ba người đồng thời kinh hãi nhìn Lăng Thiên, thấy hắn đột nhiên cả người tràn đầy một cỗ khí tức cực kỳ nguy hiểm. Trong nháy mắt ba người đều có một loại cảm giác nhìn không thấu nam nhân ở trước mắt này! Đây vẫn là Lăng Thiên ôn nhu văn nhã sao?
Lăng Thiên đối với người ngoài có lẽ rất vô tình hoặc tuyệt tình, nhưng đối với người nhà lại rất thâm tình, như tổ phụ tổ mẫu, phụ mẫu, tất cả mọi người của Lăng gia đều như vậy. Cô cô Lăng Nhiên vừa hay cũng nằm trong danh sách những người mà Lăng Thiên quan tâm nhất.
Lúc này, Lăng Thiên mới chú ý nhìn về phía Kiểu Nguyệt công chúa, vội vàng hỏi: "Trong cung xảy ra chuyện gì ư?" Điểm này không khó đoán, nếu trong cung không phải phát sinh đại sự, với thân phận của Kiểu Nguyệt công chúa, sao có thể tự mình phi ngựa tới đây? Mà tất cả người nhà của Lăng Thiên hiện tại đều ở trong cung, hắn sao có thể không nóng
"Mẫu phi đột nhiên phát bệnh, ngự y khắp triều đều xưng là danh y, nhưng lại không biết nguyên nhân gây bệnh, ngoại tổ mẫu đại nhân bà... bà muốn ta tự mình truyền tin, bảo ngươi mau chóng vào cung! Ngươi, ngươi biết khám bệnh à?" Kiều Nguyệt công chúa khó khăn lắm mới thở lại được bình thường, giọng nói cấp bách, có chút nói năng lộn xộn, xem ra tiểu công nương thực sự đang rất nóng lòng, nếu không thì với sự hiểu biết của nàng đối với Lăng Thiên và với gia giáo của hoàng thất, nàng tuyệt đối sẽ không hỏi một câu ngốc ngếch như "ngươi biết khám bệnh ư?".
Lăng Thiên trong lòng trầm xuống, không ngờ dự cảm của mình lại biết thành sự thật nhanh như vậy? Hôm trước mới nhận được tin tức Lăng Nhiên có thai, không ngờ hôm nay đã xảy ra chuyện.
"Lăng Thần, nàng đi cùng ta!" Lăng Thiên không chút do dự, ôm lấy Kiều Nguyệt công chúa, tiếng kinh hô của Kiều Nguyệt Công chúa còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, thân hình của hai người đã biến mất ngay trước mặt mọi người, sau đó, Vệ Huyên Huyên, Ngọc Băng Nhan đột nhiên phát hiện, Lăng Thần vừa rồi đứng bên cạnh mình, không biết đã biến mất một cách vô thanh vô tức từ lúc nào... hai nàng nhìn nhau, không khỏi đều ngơ ngác! Đặc biệt là Ngọc Băng Nhan, tuy nàng sớm đã đoán ra rằng Lăng Thiên nhất định có võ công không tồi, nhưng vô luận là như thế nào cũng không ngờ rằng võ công của Lăng Thiên lại cao tới mức này, còn có Lăng Thần, không những tinh thông cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, không ngờ còn có võ công kinh người, thực sự là quá khủng khiếp.
Quyển 3
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ