Lăng Thiên Truyền Thuyết
Chương 190: Có người theo dõi
Minh Yến lâu là chốn ăn chơi về đêm nổi tiếng tại Thừa Thiên thành. Giờ phút này mới thật sự bắt đầu phồn hoa, tiêu kim quật vung tiền như rác; phấn trướng lưu tô tiếu giai nhân, bôi giao thác nam nhi hán giờ phút này đã chậm rãi triển lộ ra phong thái. Khắp nơi huyên náo tiếng người, tiếng đàn ca sao nhị. Chỉ có buổi đêm, Minh Yến lâu mới chân chính là Minh Yến lâu!
Cửa Minh Yến lâu, một lão giả mập mạp, tuổi chừng năm mươi trên mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng thường thấy của tiểu nhị thanh lâu, tửu lâu, thỉnh thoảng gật đầu cúi người bắt chuyện với đám người đi tới trước hoặc những khách nhân rời đi. Sắc mặt khiêm tốn, ngôn từ thân thiết, cơ hồ đối với mỗi người đều lộ ra vài phần thân thiết, tựa hồ không người nào hắn không nhận ra, giao du rộng rãi. Mặc dù trong câu nói có chút giảo hoạt nhưng nói ra quả thật cũng làm cho người ta sau khi nghe xong cảm thấy từ sâu trong tâm thoải mái.
Bất cứ ai biết rõ về lão giả này cũng tuyệt không thể tin được, Thượng Quan thế gia trưởng lão năm xưa, trên giang hồ nổi danh hách hách là nhất lưu cao thủ, hôm nay dĩ nhiên thành đại tổng quản một thanh lâu, tửu lâu như Minh Yến lâu này. Nói thật dễ nghe là đại tổng quản, nói khó nghe là quy nô số một của thanh l
"Hả, ha ha, Đàn công tử tới, mấy ngày không gặp, công tử càng thêm oai hùng phát tài to rồi ha ha, thỉnh ngài qua bên này... Ngài yên tâm, Tiểu Thúy nọ từ hôm Đàm công tử ngài lên tiếng, không còn có người nào dám chạm qua một đầu ngón tay của nàng. Nha đầu vọng xuyên thu thủy, mỗi ngày đều ngóng trông ngài đến."
"Ồ. Đây không phải là Lâu lão bản sao. Ngài sao lâu lắm mới đến nha. Còn nhớ rõ lần trước mấy nha đầu… ha ha ha, từ lần trước sau khi Lâu lão bản rời đi, mấy nha đầu nọ là trà không muốn uống, cơm không muốn ăn mất vài ngày. A ha, Lâu lão bản lần này phải giúp chúng ta hảo hảo an ủi các nàng một chút, ha ha ha…. Dưới lầu lại có hàng tốt a, nghe nói cũng có thể… Thật đúng là long tinh hổ mãnh, sừng sững bất đảo. Ha ha ha. A, ta quay lại thì thấy."
"Ha ha, Dương Tam gia đã tới. Ta đã sơm chuẩn bị cho ngài một phòng trang nhã, hả. Có đúng không. Khó trách Dương Tam gia hôm nay thoạt nhìn anh võ hiên ngang như thế, vóc dáng an nhiên, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm hả ha ha ha."
"A nha. Ngô lão gia, thật sự là đã lâu không gặp ngài, tóc trắng trên đầu ngài lại ít đi nhiều, thật không biết ngài chăm sóc như thế nào?. Ha ha a, bên cạnh ngươi, Tiểu công tử tuấn tú này là cháu ngài hả. Là con hả? Ta ngất mất. Ta.... Ta thật sự là rất bội phục ngài."
Thanh âm nghênh đón tiễn khách vang lên không ngừng. Chỉ cần hơi lưu ý một chút là có thể phát hiện vị đại tổng quản này chung quy có một động tác không phải rất rõ ràng. Mỗi khi số người trước mặt không đông lắm thì chung quy đều đưa một tay hung hăng vân vê hai ngấn thịt trên khuôn mặt béo ị. Chắc là chỉ việc đứng ở cửa cười nghênh tân đã đủ làm cho vị đại tổng quản này cơ mặt cứng ngắc.
Đột nhiên, bàn tay phải của đại tổng quản đang xoa mặt chợt ngừng trệ trên mặt, đôi mắt cũng thoáng cái ngây dại, thần sắc phức tạp, sợ hãi, kính sợ, mong muốn. Các loại thần sắc giao nhau hỗn độn. Cả người nhất thời ngây dại. Ngay cả không ít người đi qua mặt hắn chào hỏi mà hắn cũng như không có nhìn thấy gì.
Đây là sự khác biệt giữa vũ giả và người bình thường. Vũ giả có thể cảm giác được rất nhiều thứ mà người bình thường hoàn toàn không cảm ứng được. Trên một ý nghĩa nào đó, người bình thường vận khí cũng chưa chắc không bằng vũ giả thân thủ
Tước mắt hắn, ngoài mười trượng, một người toàn thân hắc y, khăn đen che mặt, thân ảnh như u linh lẳng lặng đứng ở nơi đó. Mặc dù chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó, nhưng trong cảm quan của đại tổng quản thì lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của người này. Nếu không phải hai tròng mắt hắn tận mắt nhìn thấy, cơ hồ vẫn cho rằng phía trước hắn chỉ một mảnh hư không mà thôi. Nhưng ngay cả khi hai tròng mắt thấy được sự tồn tại của hắn nhưng vẫn có một loại cảm giác phiêu hốt không chừng, tựa hồ cả người Hắc y nhân đã dung nhập với thiên địa.
Hắn rõ ràng, Hắc y nhân này thực lực đã kinh khủng tới cực điểm, có thể đem tánh mạng và hơi thở hoàn toàn thu liễm lại, không để nửa điểm tiết ra ngoài. Sở dĩ hắn có thể cảm ứng được Hắc y nhân là bởi vì Hắc y nhân cố tình để cho hắn cảm ứng được. Mà chính mình nếu là người bình thường thì quyết không thể phát giác được. Mà Hắc y nhân kia cũng không để cho bọn họ cảm ứng được. Đây chính là cảnh giới có thể cùng thiên địa hòa hợp thành một thể, Tiên thiên vô thượng cảnh giới trong truyền thuyết.
Hắn cũng đã nhận thức ra, Hắc y nhân này chính là người đêm hôm đó đã cứu Tiêu Nhạn Tuyết đi, Hắc y nhân uy chấn Minh Yến lâu. Không khỏi nhất thời nhớ tới thủ đoạn tàn khốc của Hắc y nhân ngày đó, đó là một loại lực lượng tùy thời có thể quyết định sinh tử của bản thân mình. Đại tổng quản lại không nhịn được giật mình rùng mình một cái, muốn lên trước bái kiến.
Nhãn thần phiêu hốt của Hắc y nhân tựa hồ nhìn mình cười một chút, sau đó ngay trước mắt đại quản gia đột nhiên biến mất. Giống như một trận gió nhẹ thổi qua, đột nhiên hoàn toàn biến mất. "Đây là thân pháp gì. Thế gian lại có thân pháp như thế." Đại quản gia lại thất kinh, không nhịn được đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, một trận gió thổi tới, mới đột nhiên phát hiện ra trên sống lưng mình lạnh toát, tất cả đều là mồ hôi.
Cố Tịch Nhan nghiêng người tựa vào bàn trang điểm, trong lòng suy nghĩ trăn trở, nhớ tới phong quang một thời của gia tộc rồi cảnh xuống dốc hôm nay không người nối nghiệp. Đám người mình còn sống sót chỉ có thể mai danh ẩn tích, cẩu thả sống tạm bợ. Đối với Cố Tịch Nhan, nàng đã sớm chán ghét đến cực điểm cuộc sống giấu đầu hở đuôi như thế này. Hết lần này tới lần khác ba vị trưởng lão và mọi người lại bằng lòng với hiện trạng, tựa hồ đã quyết định cứ như vậy sống cả đời, chỉ còn lại có một mình mình, một người phụ nữ, cho dù có cừu hận ngập trời, kinh thế hùng tâm thì có thể
Nàng buồn bã thở dài một tiếng, nghe được âm thanh hát hò bên ngoài văng vẳng truyền tới cùng với từng đợt thanh âm nam nhân cười to thô tục. Cố Tịch Nhan trong lòng đột nhiên cảm giác được nỗi tịch liêu vô hạn, trước mắt hết thảy liệu có phải là cuộc sống mà chính mình mong muốn?
Đáp án nhất định là không phải nhưng chính mình lại hoàn toàn vô lực kháng cự. Chính mình cho dù không cam lòng thì có thể như thế nào..
Hình như có một trận gió nhẹ thổi vào, Cố Tịch Nhan đứng dậy, đóng cửa sổ lại, tựa hồ muốn đem mọi phiền não tống ra ngoài cửa sổ. Mới vừa quay đầu lại, nhất thời lại càng hoảng sợ, một người toàn thân hắc y đã sớm ung dung ngồi tại chỗ chính nàng vừa ngồi. Đôi mắt tựa hồ mang theo một chút đùa cợt nhìn nàng: " Cố lâu chủ, lâu lắm không gặp"
"Nguyên lai là tiền bối pháp giá quang lâm." Sau khi cả kinh Cố Tịch Nhan nhanh chóng phản ứng lại, người trước mắt này võ công quá cao, nếu muốn gây bất lợi thì chính mình tất nhiên là không may mắn, cho dù đem cả lực lượng Minh Yến lâu ra cũng không thể ngăn cản được. Nghĩ tới đây, lập tức chặt đứt ý niệm gọi người trong đầu, tâm tư lại càng bình tĩnh trở lại. "Không biết tiền bối lần này đến là có chỉ giáo gì? Nếu có mệnh lệnh, không dám không tuân." Cố Tịch Nhan còn nhớ rõ, Hắc y nhân này lần trước trước khi đi có lưu lại một câu nói: "Trong vòng ba tháng sau này, Minh Yến lâu nghe ta hiệu lệnh"
Kỳ thật trong lòng Cố Tịch Nhan, đối với quyết định này cũng không có mâu thuẫn, ngược lại có chút tiếc nuối, thời gian ba tháng, quá ngắn. Nếu có thể về dưới trướng người này, lấy công lực kinh thiên của người này, sao lại không ai biết đến. Chỉ cần người không cam lòng tịch mịch, như vậy, đi theo hắn, Thượng Quan thế gia tất nhiên cũng sẽ thừa dịp mà quật khởi. Điều này đối với người nhất tâm quang phục gia tộc vinh quang như Cố Tịch Nhan mà nói, thật sự là một cơ hội tuyệt hảo, cho dù cuối cùng thất bại, cũng xem như oanh oanh liệt liệt một hồi, hơn xa cảnh ngộ sống dở chết dở như bây giờ.
Lăng Thiên cố nhiên tán thưởng Cố Tịch Nhan này, xử sự quyết đoán tỉnh táo và thức thời vụ nhưng trong lòng nhưng lại có chút kỳ quái, " tiền bối " hai chữ này từ đâu mà đến. Chẳng lẽ ta sau khi che mặt có vẻ rất già sao?
Chỉ nhìn phản ứng của trung niên mỹ phụ này, Lăng Thiên rất hài lòng. Thức thời vụ chính là như thế này, biết không thể chống cự lựa chọn tuyệt đối thuận theo. Đây mới là cử chỉ sáng suốt chân chính. Một người phụ nữ mà có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, quả thực là khó được. Cố Tịch Nhan này có khả năng là một thượng giai nhân tài, nữ trung hào kiệt.
Lăng Thiên cũng không khách khí, đơn giản cẩn mật phân phó một phen. Ngoài dự liệu của Lăng Thiên, Cố Tịch Nhan không có nửa điểm do dự lập tức đáp ứng, thậm chí hoàn toàn không hỏi lý do.
Nếu sau này nghe lệnh y, thậm chí quyết tâm muốn phụ thuộc vào hắn, như vậy, lúc này không xuất ra một chút thực lực, không đem việc này làm gọn ghẽ, biểu hiện chính mình tốt một chút, thì sao có thể có bước hợp tác tiếp theo, đây chính là cơ hội.
Lúc gần đi, Lăng Thiên không nhịn được ý vị thâm trường nhìn Cố Tịch Nhan liếc mắt một cái nhưng lại chứng kiến trong mắt đối phương bắn ra ý vị thâm trường đồng dạng thì ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười. Thật không phải là một phụ nữ đơn giản! Rồi cũng không dừng lại, xuyên qua cửa sổ mà đi, trong nháy mắt đã biến mất bóng dáng.
Cố Tịch Nhan trong lòng đột nhiên như trút được gánh nặng.
Lăng Thiên chạy đi trong ánh tinh quang, trong ánh trăng cả người cảm thấy thư sướng nói không nên lời. Kinh long cửu trọng là đột phá ngoài ý muốn, làm cho Lăng Thiên có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt. Loại cảm giác thư sướng này làm cho Lăng Thiên không nhịn được có một loại xúc động muốn ngửa mặt nhìn trời huýt sáo dài.
Thân thể như bay, đồi gò núi dưới chân trong nháy mắt bị vứt ở sau người xa xa, hai bên người bóng dáng cây cối bay nhanh lui về phía sau, Lăng Thiên khoái ý cực kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đột nhiên, một trận điềm báo từ đáy lòng dâng lên, có người theo dõi chính mình. Lăng Thiên trong lòng cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ là biết thần công của mình mới đột phá, cố ý đưa đến cửa để mình luyện công. Trong nháy hắn làm ra phản ứng, thân thể thoáng chuyển hướng, đi qua một góc núi thì dừng lại ẩn thân ở sau một gốc cây đại thụ.
Một cái bóng trắng như mũi tên bắn tới, dừng trên đỉnh núi, nhìn quanh chung quanh, tựa hồ kỳ quái mục tiêu sao lại đột nhiên mất đi bóng dáng.
"Ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?" Bỗng nhiên, phía sau truyền tới một thanh âm
Quyển 3
Cửa Minh Yến lâu, một lão giả mập mạp, tuổi chừng năm mươi trên mặt mang theo vẻ tươi cười lấy lòng thường thấy của tiểu nhị thanh lâu, tửu lâu, thỉnh thoảng gật đầu cúi người bắt chuyện với đám người đi tới trước hoặc những khách nhân rời đi. Sắc mặt khiêm tốn, ngôn từ thân thiết, cơ hồ đối với mỗi người đều lộ ra vài phần thân thiết, tựa hồ không người nào hắn không nhận ra, giao du rộng rãi. Mặc dù trong câu nói có chút giảo hoạt nhưng nói ra quả thật cũng làm cho người ta sau khi nghe xong cảm thấy từ sâu trong tâm thoải mái.
Bất cứ ai biết rõ về lão giả này cũng tuyệt không thể tin được, Thượng Quan thế gia trưởng lão năm xưa, trên giang hồ nổi danh hách hách là nhất lưu cao thủ, hôm nay dĩ nhiên thành đại tổng quản một thanh lâu, tửu lâu như Minh Yến lâu này. Nói thật dễ nghe là đại tổng quản, nói khó nghe là quy nô số một của thanh l
"Hả, ha ha, Đàn công tử tới, mấy ngày không gặp, công tử càng thêm oai hùng phát tài to rồi ha ha, thỉnh ngài qua bên này... Ngài yên tâm, Tiểu Thúy nọ từ hôm Đàm công tử ngài lên tiếng, không còn có người nào dám chạm qua một đầu ngón tay của nàng. Nha đầu vọng xuyên thu thủy, mỗi ngày đều ngóng trông ngài đến."
"Ồ. Đây không phải là Lâu lão bản sao. Ngài sao lâu lắm mới đến nha. Còn nhớ rõ lần trước mấy nha đầu… ha ha ha, từ lần trước sau khi Lâu lão bản rời đi, mấy nha đầu nọ là trà không muốn uống, cơm không muốn ăn mất vài ngày. A ha, Lâu lão bản lần này phải giúp chúng ta hảo hảo an ủi các nàng một chút, ha ha ha…. Dưới lầu lại có hàng tốt a, nghe nói cũng có thể… Thật đúng là long tinh hổ mãnh, sừng sững bất đảo. Ha ha ha. A, ta quay lại thì thấy."
"Ha ha, Dương Tam gia đã tới. Ta đã sơm chuẩn bị cho ngài một phòng trang nhã, hả. Có đúng không. Khó trách Dương Tam gia hôm nay thoạt nhìn anh võ hiên ngang như thế, vóc dáng an nhiên, quả nhiên là ngọc thụ lâm phong, tiêu sái bất phàm hả ha ha ha."
"A nha. Ngô lão gia, thật sự là đã lâu không gặp ngài, tóc trắng trên đầu ngài lại ít đi nhiều, thật không biết ngài chăm sóc như thế nào?. Ha ha a, bên cạnh ngươi, Tiểu công tử tuấn tú này là cháu ngài hả. Là con hả? Ta ngất mất. Ta.... Ta thật sự là rất bội phục ngài."
Thanh âm nghênh đón tiễn khách vang lên không ngừng. Chỉ cần hơi lưu ý một chút là có thể phát hiện vị đại tổng quản này chung quy có một động tác không phải rất rõ ràng. Mỗi khi số người trước mặt không đông lắm thì chung quy đều đưa một tay hung hăng vân vê hai ngấn thịt trên khuôn mặt béo ị. Chắc là chỉ việc đứng ở cửa cười nghênh tân đã đủ làm cho vị đại tổng quản này cơ mặt cứng ngắc.
Đột nhiên, bàn tay phải của đại tổng quản đang xoa mặt chợt ngừng trệ trên mặt, đôi mắt cũng thoáng cái ngây dại, thần sắc phức tạp, sợ hãi, kính sợ, mong muốn. Các loại thần sắc giao nhau hỗn độn. Cả người nhất thời ngây dại. Ngay cả không ít người đi qua mặt hắn chào hỏi mà hắn cũng như không có nhìn thấy gì.
Đây là sự khác biệt giữa vũ giả và người bình thường. Vũ giả có thể cảm giác được rất nhiều thứ mà người bình thường hoàn toàn không cảm ứng được. Trên một ý nghĩa nào đó, người bình thường vận khí cũng chưa chắc không bằng vũ giả thân thủ
Tước mắt hắn, ngoài mười trượng, một người toàn thân hắc y, khăn đen che mặt, thân ảnh như u linh lẳng lặng đứng ở nơi đó. Mặc dù chỉ là an tĩnh đứng ở nơi đó, nhưng trong cảm quan của đại tổng quản thì lại hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của người này. Nếu không phải hai tròng mắt hắn tận mắt nhìn thấy, cơ hồ vẫn cho rằng phía trước hắn chỉ một mảnh hư không mà thôi. Nhưng ngay cả khi hai tròng mắt thấy được sự tồn tại của hắn nhưng vẫn có một loại cảm giác phiêu hốt không chừng, tựa hồ cả người Hắc y nhân đã dung nhập với thiên địa.
Hắn rõ ràng, Hắc y nhân này thực lực đã kinh khủng tới cực điểm, có thể đem tánh mạng và hơi thở hoàn toàn thu liễm lại, không để nửa điểm tiết ra ngoài. Sở dĩ hắn có thể cảm ứng được Hắc y nhân là bởi vì Hắc y nhân cố tình để cho hắn cảm ứng được. Mà chính mình nếu là người bình thường thì quyết không thể phát giác được. Mà Hắc y nhân kia cũng không để cho bọn họ cảm ứng được. Đây chính là cảnh giới có thể cùng thiên địa hòa hợp thành một thể, Tiên thiên vô thượng cảnh giới trong truyền thuyết.
Hắn cũng đã nhận thức ra, Hắc y nhân này chính là người đêm hôm đó đã cứu Tiêu Nhạn Tuyết đi, Hắc y nhân uy chấn Minh Yến lâu. Không khỏi nhất thời nhớ tới thủ đoạn tàn khốc của Hắc y nhân ngày đó, đó là một loại lực lượng tùy thời có thể quyết định sinh tử của bản thân mình. Đại tổng quản lại không nhịn được giật mình rùng mình một cái, muốn lên trước bái kiến.
Nhãn thần phiêu hốt của Hắc y nhân tựa hồ nhìn mình cười một chút, sau đó ngay trước mắt đại quản gia đột nhiên biến mất. Giống như một trận gió nhẹ thổi qua, đột nhiên hoàn toàn biến mất. "Đây là thân pháp gì. Thế gian lại có thân pháp như thế." Đại quản gia lại thất kinh, không nhịn được đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh trên mặt, một trận gió thổi tới, mới đột nhiên phát hiện ra trên sống lưng mình lạnh toát, tất cả đều là mồ hôi.
Cố Tịch Nhan nghiêng người tựa vào bàn trang điểm, trong lòng suy nghĩ trăn trở, nhớ tới phong quang một thời của gia tộc rồi cảnh xuống dốc hôm nay không người nối nghiệp. Đám người mình còn sống sót chỉ có thể mai danh ẩn tích, cẩu thả sống tạm bợ. Đối với Cố Tịch Nhan, nàng đã sớm chán ghét đến cực điểm cuộc sống giấu đầu hở đuôi như thế này. Hết lần này tới lần khác ba vị trưởng lão và mọi người lại bằng lòng với hiện trạng, tựa hồ đã quyết định cứ như vậy sống cả đời, chỉ còn lại có một mình mình, một người phụ nữ, cho dù có cừu hận ngập trời, kinh thế hùng tâm thì có thể
Nàng buồn bã thở dài một tiếng, nghe được âm thanh hát hò bên ngoài văng vẳng truyền tới cùng với từng đợt thanh âm nam nhân cười to thô tục. Cố Tịch Nhan trong lòng đột nhiên cảm giác được nỗi tịch liêu vô hạn, trước mắt hết thảy liệu có phải là cuộc sống mà chính mình mong muốn?
Đáp án nhất định là không phải nhưng chính mình lại hoàn toàn vô lực kháng cự. Chính mình cho dù không cam lòng thì có thể như thế nào..
Hình như có một trận gió nhẹ thổi vào, Cố Tịch Nhan đứng dậy, đóng cửa sổ lại, tựa hồ muốn đem mọi phiền não tống ra ngoài cửa sổ. Mới vừa quay đầu lại, nhất thời lại càng hoảng sợ, một người toàn thân hắc y đã sớm ung dung ngồi tại chỗ chính nàng vừa ngồi. Đôi mắt tựa hồ mang theo một chút đùa cợt nhìn nàng: " Cố lâu chủ, lâu lắm không gặp"
"Nguyên lai là tiền bối pháp giá quang lâm." Sau khi cả kinh Cố Tịch Nhan nhanh chóng phản ứng lại, người trước mắt này võ công quá cao, nếu muốn gây bất lợi thì chính mình tất nhiên là không may mắn, cho dù đem cả lực lượng Minh Yến lâu ra cũng không thể ngăn cản được. Nghĩ tới đây, lập tức chặt đứt ý niệm gọi người trong đầu, tâm tư lại càng bình tĩnh trở lại. "Không biết tiền bối lần này đến là có chỉ giáo gì? Nếu có mệnh lệnh, không dám không tuân." Cố Tịch Nhan còn nhớ rõ, Hắc y nhân này lần trước trước khi đi có lưu lại một câu nói: "Trong vòng ba tháng sau này, Minh Yến lâu nghe ta hiệu lệnh"
Kỳ thật trong lòng Cố Tịch Nhan, đối với quyết định này cũng không có mâu thuẫn, ngược lại có chút tiếc nuối, thời gian ba tháng, quá ngắn. Nếu có thể về dưới trướng người này, lấy công lực kinh thiên của người này, sao lại không ai biết đến. Chỉ cần người không cam lòng tịch mịch, như vậy, đi theo hắn, Thượng Quan thế gia tất nhiên cũng sẽ thừa dịp mà quật khởi. Điều này đối với người nhất tâm quang phục gia tộc vinh quang như Cố Tịch Nhan mà nói, thật sự là một cơ hội tuyệt hảo, cho dù cuối cùng thất bại, cũng xem như oanh oanh liệt liệt một hồi, hơn xa cảnh ngộ sống dở chết dở như bây giờ.
Lăng Thiên cố nhiên tán thưởng Cố Tịch Nhan này, xử sự quyết đoán tỉnh táo và thức thời vụ nhưng trong lòng nhưng lại có chút kỳ quái, " tiền bối " hai chữ này từ đâu mà đến. Chẳng lẽ ta sau khi che mặt có vẻ rất già sao?
Chỉ nhìn phản ứng của trung niên mỹ phụ này, Lăng Thiên rất hài lòng. Thức thời vụ chính là như thế này, biết không thể chống cự lựa chọn tuyệt đối thuận theo. Đây mới là cử chỉ sáng suốt chân chính. Một người phụ nữ mà có thể đưa ra quyết định nhanh chóng như vậy, quả thực là khó được. Cố Tịch Nhan này có khả năng là một thượng giai nhân tài, nữ trung hào kiệt.
Lăng Thiên cũng không khách khí, đơn giản cẩn mật phân phó một phen. Ngoài dự liệu của Lăng Thiên, Cố Tịch Nhan không có nửa điểm do dự lập tức đáp ứng, thậm chí hoàn toàn không hỏi lý do.
Nếu sau này nghe lệnh y, thậm chí quyết tâm muốn phụ thuộc vào hắn, như vậy, lúc này không xuất ra một chút thực lực, không đem việc này làm gọn ghẽ, biểu hiện chính mình tốt một chút, thì sao có thể có bước hợp tác tiếp theo, đây chính là cơ hội.
Lúc gần đi, Lăng Thiên không nhịn được ý vị thâm trường nhìn Cố Tịch Nhan liếc mắt một cái nhưng lại chứng kiến trong mắt đối phương bắn ra ý vị thâm trường đồng dạng thì ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ mỉm cười. Thật không phải là một phụ nữ đơn giản! Rồi cũng không dừng lại, xuyên qua cửa sổ mà đi, trong nháy mắt đã biến mất bóng dáng.
Cố Tịch Nhan trong lòng đột nhiên như trút được gánh nặng.
Lăng Thiên chạy đi trong ánh tinh quang, trong ánh trăng cả người cảm thấy thư sướng nói không nên lời. Kinh long cửu trọng là đột phá ngoài ý muốn, làm cho Lăng Thiên có một loại cảm giác thoát thai hoán cốt. Loại cảm giác thư sướng này làm cho Lăng Thiên không nhịn được có một loại xúc động muốn ngửa mặt nhìn trời huýt sáo dài.
Thân thể như bay, đồi gò núi dưới chân trong nháy mắt bị vứt ở sau người xa xa, hai bên người bóng dáng cây cối bay nhanh lui về phía sau, Lăng Thiên khoái ý cực kỳ. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đột nhiên, một trận điềm báo từ đáy lòng dâng lên, có người theo dõi chính mình. Lăng Thiên trong lòng cười lạnh một tiếng, chẳng lẽ là biết thần công của mình mới đột phá, cố ý đưa đến cửa để mình luyện công. Trong nháy hắn làm ra phản ứng, thân thể thoáng chuyển hướng, đi qua một góc núi thì dừng lại ẩn thân ở sau một gốc cây đại thụ.
Một cái bóng trắng như mũi tên bắn tới, dừng trên đỉnh núi, nhìn quanh chung quanh, tựa hồ kỳ quái mục tiêu sao lại đột nhiên mất đi bóng dáng.
"Ngươi là ai? Vì sao theo dõi ta?" Bỗng nhiên, phía sau truyền tới một thanh âm
Quyển 3
Tác giả :
Phong Lăng Thiên Hạ