Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 94: Nghe theo cậu Diệp
"Vương Hổ, mày có biết mày đang nói gì không? Muốn tạo phản à?"
Giả Nguyên đập bàn, giận dữ gầm hét Vương Hổ.
Thằng này, rõ ràng không coi mình ra gì.
Giả Nguyên làm sao có thể nhịn?
"Tên họ Vương kia, có giỏi thì thử động tới bọn tao xem, tao muốn xem mày có bản lĩnh thế nào!”
Mạnh Hải lạnh lùng bước về phía trước, đôi mắt đầy sự coi thường.
"Nếu mày thực sự có bản lĩnh, thì động tới bọn tao thử xem. Tao bảo đảm mày sẽ hối hận!”
"Phải! Cho dù ở thủ đô, cũng không mấy người dám ra tay với Giả Nguyên. Mày chỉ là một thằng lưu manh ở Dung Thành, còn định làm phản à.”
Tôn Minh bước lên phía trước, có Mạnh Hải và Giả Nguyên ở đây, hắn ta hoàn toàn có chỗ dựa nên không sợ.
Ánh mắt hắn sắc như đao như muốn giết chết Vương Hổ.
"Vương Hổ, nhanh chóng xin lỗi Mạnh thiếu gia, nếu không hậu quả mày biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ này, Vương Hổ tặc lưỡi, trong lòng có chút sợ hãi.
Ba người trước mặt hắn không thể nào đụng được tới ai cả.
Nếu ra tay thật, ngộ nhỡ đến lúc Diệp Thiên chống không nổi, không phải toi đời rồi sao.
Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Thiên vẫn nhẹ nhàng như gió mây, Vương Hổ có chút niềm tin.
Ba tên này quả thực bắt nạt người quá đáng!
Kể cả mình không ra tay thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị xử lý.
Vậy còn sợ cái gì?
Cái đầu có rơi xuống, 18 năm sau vẫn là một hảo hán.
Làm!
"Hồ Cường, nghe lời cậu Diệp, ném hai tên khốn này ra ngoài cho anh!”
Vương Hổ gần như tức giận hét lên, chỉ một câu ngắn ngủi, giống như dùng sạch tất cả sức lực đời này của hắn ta.
"Anh Hổ, bọn họ là bạn của Giả thiếu gia, anh xem".
Lúc này Hồ Cường bị hai bên làm khó, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cả người lờ đờ.
Đắc tội cậu Giả, sau này làm sao sống được ở Dung Thành.
"Mày không nghe thấy lời anh nói gì sao? Anh bảo mày làm gì, thì mày làm như vậy!” Vương Hổ tức lên đến tận não, dữ dằn trừng mắt nhìn Hồ Cường.
"Bây giờ, lập tức ném hai con chó dại này ra ngoài cho anh!”
Thấy Vương Hổ hình như làm thật, tính khí của Hồ Cường cũng trỗi dậy.
"Hai con chó cái này ức hiếp người quá đáng, các anh em, bắt lấy, ném chúng ra ngoài cho anh!”
Hồ Cường lúc trước ở trước mặt Giả Nguyên phải thấp giọng, kìm nén.
Nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng lúc này có thể xả giận.
"Hồ Cường, mày đang làm gì vậy? Có bản lĩnh mày động thử xem?”
Nhìn vậy, Giả Nguyên đột nhiên lo lắng.
Nếu Mạnh Hải và Tôn Minh ở trước mặt hắn ta bị đánh, tên tuổi họ Giả có lớn cỡ nào cũng tiêu tan đi hết.
"Các anh em, lên cho anh, hôm nay cho Giả thiếu gia biết, bức ép chúng ta quá mức sẽ có kết cục gì”.
Hồ Cường hô hào, hơn chục anh em, người cầm chai rượu, người cầm ghế xông về hướng Mạnh Hải và Tôn Minh.
"Này, này, bọn mày là đám thổ phỉ, đứa nào giỏi động vào xem?”
Tôn Minh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, suýt chút ngã xuống đất.
Cảnh này gần giống cảnh hôm qua trong quán hải sản.
Mạnh Hải toàn thân mềm nhũn, không thể nói nên lời.
Quay đầu muốn chạy, thì bị Hồ Cường đá ngã xuống đất.
"Các anh em, đánh cho anh, đánh mạnh vào!”
Thình thình!
Toàn bộ quán bar lúc này hỗn loạn, tiếng la hét thảm thiết của Tôn Minh và Mạnh Hải bị tiếng đánh áp chìm.
Lần này, bọn họ đến cơ hội cầu xin cũng không có.
Chỉ có thể ôm chặt đầu, giống như con giun lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Một cảnh thê thảm như vậy, khiến cho người hóng xem chuyện không dám nhìn!
Quá thê thảm!
Chỉ có Diệp Thiên, mắt vẫn không hề gợn sóng.
"Vương Hổ, mày, mày có biết mày đang làm gì không?"
Giả Nguyên lo lắng dậm chân không ngừng, nhưng hoàn toàn bất lực.
Nếu Mạnh Hải và Tôn Minh xảy ra chuyện gì, làm sao hắn ta có thể giải thích được.
"Nhanh chóng bảo bọn họ dừng lại, nếu không, hậu quả mày không gánh chịu được!”
Đối mặt với sự uy hiếp nghiến răng của Giả Nguyên, Vương Hổ vẫn không hành động, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
"Vương Hổ, chết tiệt mày không nghe thấy sao?"
Thấy Vương Hổ không có động tĩnh, Giả Nguyên tức giận gầm lên.
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Lại nhìn thấy Vương Hổ hùng hổ quay đầu, vẻ mặt dữ dội gầm hắn ta.
Tiếng gầm này dọa Giả Nguyên giật mình.
Hắn ta là thiếu gia của gia đình họ Giả, còn là đại thiếu gia số một Dung Thành!
Từ nhỏ đã quen nuông chiều, hống hách. Từ trước đến giờ chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, đâu có bị người khác quát qua.
Hơn nữa, Vương Hổ côn đồ trên đường phố bao nhiêu năm, có chuyện gì còn chưa từng làm?
Giả Nguyên trong mắt hắn ta không là gì cả.
Nhìn đôi mắt đỏ lừ của Vương Hổ, Giả Nguyên liền sợ hãi.
Chỗ dựa của hắn ta chỉ là bối cảnh và gia đình mà thôi.
Làm Vương Hổ giận thực sự, thì chuyện gì hắn ta cũng có thể làm.
Đến lúc đó, giống như Mạnh Hải, chống lưng mạh thế nào cũng vô dụng.
"Nếu cậu nói thêm một câu nào nữa, tôi bảo đảm cậu sẽ thê thảm hơn bọn họ!”
Từng từ từng câu của Vương Hổ có lực uy hiếp lớn, khiến sắc mặt Giả Nguyên vô cùng khó coi, không dám nói một lời nào.
Hắn ta biết, Vương Hổ tuyệt đối không phải là nói chơi!
Chỉ có thể dương mắt nhìn Mạnh Hải và Tôn Minh bị đánh thê thảm!
Trong lòng kìm nén không biết bao nhiêu lời, cuối cùng có thể đứng trước mặt Giả Nguyên nói ra!
Vương Hổ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Cái cảm giác sảng khoái này, từ trước đến nay chưa từng có.
Có một cảm giác xoay đổi chủ.
Đường đường là Giả thiếu gia, hóa ra chỉ có như vậy.
Vương Hổ cười khinh bỉ, đứng cung kính sau lưng Diệp Thiên.
"Được rồi, ném ra ngoài!"
Nhìn thấy Mạnh Hải và Tôn Minh toàn thân toàn máu, hơi thở yếu ớt, Diệp Thiên mới khẽ khoát tay!
"Dừng!"
Vương Hổ vẫy bàn tay to của mình, Hồ Cường cùng đàn em mới dừng lại.
Toàn bộ quán bar đã bị xáo trộn, còn về Mạnh Hải và Tôn Mẩn sớm đã bị đánh không ra hình người.
Nếu không phải trước ngực vẫn còn nghe thấy tiếng tim đập, còn tưởng rằng đã bị đánh chết rồi.
Vương Hổ với Diệp Thiên giống nhau, mặt vẫn vô cảm.
"Nghe lời cậu Diệp, ném bọn chúng ra ngoài cho anh!”
Vương Hổ vẫy tay, và dưới sự lãnh đạo của Hồ Cường, mấy anh em bảy chân tám tay nhấc Mạnh Hải và Tôn Minh lên.
Ném sang bên kia đường.
Hồ Cường đối với mấy bọn cậy thế ức hiếp người không thuận mắt, trước khi đi còn nhổ phì.
Tâm trạng thấy thoải mái chưa từng có!
“Anh Diệp, anh Hổ, mọi chuyện đã xong xuôi!”
Hồ Cường thận trọng báo cáo với Diệp Thiên và sau đó đứng kính cẩn phía sau Vương Hổ.
Sắc mặt Giả Nguyên nặng đến nỗi vã mồ hôi, trong lòng lo lắng cho Mạnh Hải và Tôn Minh, quay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Diệp Thiên lại lên tiếng, giọng điệu bình thường, nhưng lại chân thật đáng tin.
Giả Nguyên bước chân vô thức dừng lại chút, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hoàn toàn phớt lờ Diệp Thiên.
Nhưng vừa đi hai bước thì Vương Hổ bước tới chặn trước mặt hắn ta, sắc mặt không có chút thiện cảm nào.
"Cậu ấy bảo đứng lại thì phải đứng lại, đừng có rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt".
"Cậu" Giả Nguyên tức đến run người.
Vương Hổ, từng là một con chó trước mặt hắn ta, nhưng bây giờ, lại dám nói như vậy với hắn ta?
Lẽ nào lại là vậy!
"Vương Hổ, mày đừng có quá đáng!”
Câu nói này là Vương Hổ cắn răng nói ra.
Vương Hổ lạnh lùng nói: "Anh ấy không cho cậu đi, cậu đừng hòng đi, tốt nhất ngoan ngoan quay lại đợi, tránh khỏi chịu khổ.”
Nghe điều này, phổi của Giả Nguyên tức sắp nổ tung, chỉ dám ngoan ngoan quay về, hai mắt giận dữ nhìn Diệp Thiên.
"Tên họ Diệp kia, rốt cuộc mày muốn như thế nào.”
Giả Nguyên đập bàn, giận dữ gầm hét Vương Hổ.
Thằng này, rõ ràng không coi mình ra gì.
Giả Nguyên làm sao có thể nhịn?
"Tên họ Vương kia, có giỏi thì thử động tới bọn tao xem, tao muốn xem mày có bản lĩnh thế nào!”
Mạnh Hải lạnh lùng bước về phía trước, đôi mắt đầy sự coi thường.
"Nếu mày thực sự có bản lĩnh, thì động tới bọn tao thử xem. Tao bảo đảm mày sẽ hối hận!”
"Phải! Cho dù ở thủ đô, cũng không mấy người dám ra tay với Giả Nguyên. Mày chỉ là một thằng lưu manh ở Dung Thành, còn định làm phản à.”
Tôn Minh bước lên phía trước, có Mạnh Hải và Giả Nguyên ở đây, hắn ta hoàn toàn có chỗ dựa nên không sợ.
Ánh mắt hắn sắc như đao như muốn giết chết Vương Hổ.
"Vương Hổ, nhanh chóng xin lỗi Mạnh thiếu gia, nếu không hậu quả mày biết rồi!”
Nhìn dáng vẻ này, Vương Hổ tặc lưỡi, trong lòng có chút sợ hãi.
Ba người trước mặt hắn không thể nào đụng được tới ai cả.
Nếu ra tay thật, ngộ nhỡ đến lúc Diệp Thiên chống không nổi, không phải toi đời rồi sao.
Nhưng nhìn bộ dạng Diệp Thiên vẫn nhẹ nhàng như gió mây, Vương Hổ có chút niềm tin.
Ba tên này quả thực bắt nạt người quá đáng!
Kể cả mình không ra tay thì cuối cùng chắc chắn cũng sẽ bị xử lý.
Vậy còn sợ cái gì?
Cái đầu có rơi xuống, 18 năm sau vẫn là một hảo hán.
Làm!
"Hồ Cường, nghe lời cậu Diệp, ném hai tên khốn này ra ngoài cho anh!”
Vương Hổ gần như tức giận hét lên, chỉ một câu ngắn ngủi, giống như dùng sạch tất cả sức lực đời này của hắn ta.
"Anh Hổ, bọn họ là bạn của Giả thiếu gia, anh xem".
Lúc này Hồ Cường bị hai bên làm khó, sắc mặt hắn lúc xanh lúc trắng, cả người lờ đờ.
Đắc tội cậu Giả, sau này làm sao sống được ở Dung Thành.
"Mày không nghe thấy lời anh nói gì sao? Anh bảo mày làm gì, thì mày làm như vậy!” Vương Hổ tức lên đến tận não, dữ dằn trừng mắt nhìn Hồ Cường.
"Bây giờ, lập tức ném hai con chó dại này ra ngoài cho anh!”
Thấy Vương Hổ hình như làm thật, tính khí của Hồ Cường cũng trỗi dậy.
"Hai con chó cái này ức hiếp người quá đáng, các anh em, bắt lấy, ném chúng ra ngoài cho anh!”
Hồ Cường lúc trước ở trước mặt Giả Nguyên phải thấp giọng, kìm nén.
Nhịn bao nhiêu năm, cuối cùng lúc này có thể xả giận.
"Hồ Cường, mày đang làm gì vậy? Có bản lĩnh mày động thử xem?”
Nhìn vậy, Giả Nguyên đột nhiên lo lắng.
Nếu Mạnh Hải và Tôn Minh ở trước mặt hắn ta bị đánh, tên tuổi họ Giả có lớn cỡ nào cũng tiêu tan đi hết.
"Các anh em, lên cho anh, hôm nay cho Giả thiếu gia biết, bức ép chúng ta quá mức sẽ có kết cục gì”.
Hồ Cường hô hào, hơn chục anh em, người cầm chai rượu, người cầm ghế xông về hướng Mạnh Hải và Tôn Minh.
"Này, này, bọn mày là đám thổ phỉ, đứa nào giỏi động vào xem?”
Tôn Minh sợ đến nỗi mặt trắng bệch, suýt chút ngã xuống đất.
Cảnh này gần giống cảnh hôm qua trong quán hải sản.
Mạnh Hải toàn thân mềm nhũn, không thể nói nên lời.
Quay đầu muốn chạy, thì bị Hồ Cường đá ngã xuống đất.
"Các anh em, đánh cho anh, đánh mạnh vào!”
Thình thình!
Toàn bộ quán bar lúc này hỗn loạn, tiếng la hét thảm thiết của Tôn Minh và Mạnh Hải bị tiếng đánh áp chìm.
Lần này, bọn họ đến cơ hội cầu xin cũng không có.
Chỉ có thể ôm chặt đầu, giống như con giun lăn qua lăn lại trên mặt đất.
Một cảnh thê thảm như vậy, khiến cho người hóng xem chuyện không dám nhìn!
Quá thê thảm!
Chỉ có Diệp Thiên, mắt vẫn không hề gợn sóng.
"Vương Hổ, mày, mày có biết mày đang làm gì không?"
Giả Nguyên lo lắng dậm chân không ngừng, nhưng hoàn toàn bất lực.
Nếu Mạnh Hải và Tôn Minh xảy ra chuyện gì, làm sao hắn ta có thể giải thích được.
"Nhanh chóng bảo bọn họ dừng lại, nếu không, hậu quả mày không gánh chịu được!”
Đối mặt với sự uy hiếp nghiến răng của Giả Nguyên, Vương Hổ vẫn không hành động, trong mắt đầy vẻ điên cuồng.
"Vương Hổ, chết tiệt mày không nghe thấy sao?"
Thấy Vương Hổ không có động tĩnh, Giả Nguyên tức giận gầm lên.
"Cậu câm miệng cho tôi!"
Lại nhìn thấy Vương Hổ hùng hổ quay đầu, vẻ mặt dữ dội gầm hắn ta.
Tiếng gầm này dọa Giả Nguyên giật mình.
Hắn ta là thiếu gia của gia đình họ Giả, còn là đại thiếu gia số một Dung Thành!
Từ nhỏ đã quen nuông chiều, hống hách. Từ trước đến giờ chỉ có hắn ta bắt nạt người khác, đâu có bị người khác quát qua.
Hơn nữa, Vương Hổ côn đồ trên đường phố bao nhiêu năm, có chuyện gì còn chưa từng làm?
Giả Nguyên trong mắt hắn ta không là gì cả.
Nhìn đôi mắt đỏ lừ của Vương Hổ, Giả Nguyên liền sợ hãi.
Chỗ dựa của hắn ta chỉ là bối cảnh và gia đình mà thôi.
Làm Vương Hổ giận thực sự, thì chuyện gì hắn ta cũng có thể làm.
Đến lúc đó, giống như Mạnh Hải, chống lưng mạh thế nào cũng vô dụng.
"Nếu cậu nói thêm một câu nào nữa, tôi bảo đảm cậu sẽ thê thảm hơn bọn họ!”
Từng từ từng câu của Vương Hổ có lực uy hiếp lớn, khiến sắc mặt Giả Nguyên vô cùng khó coi, không dám nói một lời nào.
Hắn ta biết, Vương Hổ tuyệt đối không phải là nói chơi!
Chỉ có thể dương mắt nhìn Mạnh Hải và Tôn Minh bị đánh thê thảm!
Trong lòng kìm nén không biết bao nhiêu lời, cuối cùng có thể đứng trước mặt Giả Nguyên nói ra!
Vương Hổ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm. Cái cảm giác sảng khoái này, từ trước đến nay chưa từng có.
Có một cảm giác xoay đổi chủ.
Đường đường là Giả thiếu gia, hóa ra chỉ có như vậy.
Vương Hổ cười khinh bỉ, đứng cung kính sau lưng Diệp Thiên.
"Được rồi, ném ra ngoài!"
Nhìn thấy Mạnh Hải và Tôn Minh toàn thân toàn máu, hơi thở yếu ớt, Diệp Thiên mới khẽ khoát tay!
"Dừng!"
Vương Hổ vẫy bàn tay to của mình, Hồ Cường cùng đàn em mới dừng lại.
Toàn bộ quán bar đã bị xáo trộn, còn về Mạnh Hải và Tôn Mẩn sớm đã bị đánh không ra hình người.
Nếu không phải trước ngực vẫn còn nghe thấy tiếng tim đập, còn tưởng rằng đã bị đánh chết rồi.
Vương Hổ với Diệp Thiên giống nhau, mặt vẫn vô cảm.
"Nghe lời cậu Diệp, ném bọn chúng ra ngoài cho anh!”
Vương Hổ vẫy tay, và dưới sự lãnh đạo của Hồ Cường, mấy anh em bảy chân tám tay nhấc Mạnh Hải và Tôn Minh lên.
Ném sang bên kia đường.
Hồ Cường đối với mấy bọn cậy thế ức hiếp người không thuận mắt, trước khi đi còn nhổ phì.
Tâm trạng thấy thoải mái chưa từng có!
“Anh Diệp, anh Hổ, mọi chuyện đã xong xuôi!”
Hồ Cường thận trọng báo cáo với Diệp Thiên và sau đó đứng kính cẩn phía sau Vương Hổ.
Sắc mặt Giả Nguyên nặng đến nỗi vã mồ hôi, trong lòng lo lắng cho Mạnh Hải và Tôn Minh, quay người đi ra ngoài.
"Đứng lại!"
Diệp Thiên lại lên tiếng, giọng điệu bình thường, nhưng lại chân thật đáng tin.
Giả Nguyên bước chân vô thức dừng lại chút, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước, hoàn toàn phớt lờ Diệp Thiên.
Nhưng vừa đi hai bước thì Vương Hổ bước tới chặn trước mặt hắn ta, sắc mặt không có chút thiện cảm nào.
"Cậu ấy bảo đứng lại thì phải đứng lại, đừng có rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt".
"Cậu" Giả Nguyên tức đến run người.
Vương Hổ, từng là một con chó trước mặt hắn ta, nhưng bây giờ, lại dám nói như vậy với hắn ta?
Lẽ nào lại là vậy!
"Vương Hổ, mày đừng có quá đáng!”
Câu nói này là Vương Hổ cắn răng nói ra.
Vương Hổ lạnh lùng nói: "Anh ấy không cho cậu đi, cậu đừng hòng đi, tốt nhất ngoan ngoan quay lại đợi, tránh khỏi chịu khổ.”
Nghe điều này, phổi của Giả Nguyên tức sắp nổ tung, chỉ dám ngoan ngoan quay về, hai mắt giận dữ nhìn Diệp Thiên.
"Tên họ Diệp kia, rốt cuộc mày muốn như thế nào.”
Tác giả :
Hạm Tiếu