Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 369: Có thể thử
"Cẩn thận!"
Nhìn thấy Diệp Thiên biến mất, Diệp Thành Trung sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Ông ta biết thực lực của Diệp Thiên, tên này quả thực không phải người. Tuy nhiên, giọng nói của anh chỉ vừa phát ra. Chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, rồi sau đó, một tiếng bạt tai vang dội khắp căn phòng.
Bốp!
La Cầm vốn đang tức giận không phản ứng kịp, cả người liền bay ra ngoài, ngã xuống một cách thảm hại, hai má đau nhói.
"Mày, mày, phụt!"
La Cầm khó khăn lắm mới đứng dậy được. Mới nói được một lời đã nôn ra một đống máu tươi, răng môi lẫn lộn hai má đỏ như máu, cả người gần như máu thịt bê bết. Cái tát này của Diệp Thiên khiến nửa mặt bà ta nát bét.
Ực!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành Trung bên cạnh bất giác nuốt nước miếng. Cả tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt tái mét đến đáng sợ. Vốn tưởng rằng chuyện này làm không chê vào đâu được, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ biết tin tức. Không ngờ, Diệp Thiên còn tự mình tìm đến. Xong rồi! Xong thật rồi. Lần này hết thật rồi!
"Nhà họ Diệp, đúng là muốn tìm đến cái chết!"
Cơ thể Diệp Thiên trở lại chỗ cũ như một bóng ma. Chỉ một câu nói, dường như án tử hình của nhà họ Diệp gần như đã được phán định.
Diệp Thành Trung sợ hãi run lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, ông ta không nói được lời nào.
"Tiểu Thiên, cứu Tiểu Na, cầu xin con, cứu Tiểu Na!"
Lúc này, Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên tinh thần đã dần ổn định trở lại, không thể quan tâm những việc khác, nhanh chóng nhờ Diệp Thiên giúp đỡ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Diệp Thiên quay đầu lại, nhanh chóng đỡ Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên lên. Lúc này, cả hai người bọn họ như vỡ oà.
"Tiểu Thiên, Tiểu Na bị bọn chúng bắt lên tầng, con nhất định phải cứu lấy con bé."
Nhìn thấy Vương Tú Liên khóc không ngừng, Diệp Thiên không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Anh xoay người, nhanh chóng di chuyển lên tầng. Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Na, anh nhất định sẽ chôn toàn bộ người nhà họ Diệp theo.
Lúc này, trên tầng hai của biệt thự, trong góc của một phòng ngủ sang trọng là Diệp Na đang ngồi thu mình co ro một chỗ, toàn thân run lên bần bật, hai gò má đã đẫm nước mắt.
"Xin anh, làm ơn tha cho tôi, làm ơn."
Tiếng nấc nghẹn ngào khiến lòng người xót xa. Cách cô không xa, Diệp Khôn cười lạnh. Hắn cởi bỏ quần áo trên người và lao về phía Diệp Na.
Diệp Na sợ quá, làm sao cô có thể chống cự được khi đối mặt với một người đàn ông? Cô chỉ biết nhắm mắt trong tuyệt vọng, cả người run lên bần bật.
Diệp Khôn mặt đỏ bừng, gần như phát điên. Dù không nói được nhưng sắc mặt hung dữ khiến da đầu người ta tê dại. Chỉ thấy hắn ta dùng hai tay cầm quần áo của Diệp Na ném cô ấy lên giường. Hai mắt hắn nóng rực, lao tới cực thô lỗ.
"Đừng, làm ơn."
Giọng Diệp Na nức nở. Nhưng nó lại càng kích thích sự hứng thú của Diệp Khôn hơn, toàn thân hắn ta nóng bừng. Nửa chừng ngồi dậy, định cởi quần áo của Diệp Na.
"Bùm!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một âm thanh cực lớn vang lên dữ dội. Diệp Khôn sợ đến mức gần như chết héo. Trên mặt hiện ra một tia giận dữ. Quay đầu định chửi mắng, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, cả người hắn ta đột nhiên hóa đá.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp vỡ. Một bóng người đứng trước cửa. Mà dáng người ấy cả đời Diệp Khôn cũng không bao giờ quên được.
"U u u!"
Diệp Khôn sợ tới mức không kịp mặc quần áo đã nhảy khỏi giường. Cả người co quắp trong góc, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm. Lúc đầu, chính Diệp Thiên vì Diệp Na mà cắt lưỡi của hắn. Và bây giờ, lại là vì Diệp Na. Anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào đây? Nghĩ đến đây, Diệp Khôn ngã gục xuống đất, một mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể ướt át.
Diệp Thiên đi từng bước vào phòng, anh thở phào khi thấy Diệp Na trên giường vẫn còn nguyên vẹn, không tổn thất gì. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Khôn.
"Có một số người luôn không biết sống chết là gì."
Vừa nói, chân phải anh vừa giơ lên.
Diệp Khôn sợ đến mức mặt tái mét mày, nhưng không nói được lời nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chân phải Diệp Thiên hạ xuống.
"Rầm!"
Khi Diệp Thiên đặt chân này xuống đất, toàn bộ biệt thự dường như rung lên. Và trên sàn của căn phòng liền xuất hiện một lỗ thủng.
Về phần Diệp Khôn, thậm chí không có thời gian để hét lên. Chỉ nghe được tiếng xương gãy răng rắc. Cả người chìm xuống hố, chỉ còn lại một vũng máu.
"Diệp, anh Diệp Thiên?"
Trên giường, Diệp Na vốn đang tuyệt vọng giờ mới dần hồi phục ý thức. Nhìn thấy Diệp Thiên trước mặt, trong lòng lại thấy được tia hy vọng. Cô đứng dậy, khóc lên vì sung sướng. Nếu Diệp Thiên đến muộn vài phút, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Là anh, không sao rồi!"
Diệp Thiên đỡ Diệp Na dậy, giọng nói yên bình. Viên đá trong lòng cô cuối cùng cũng được đặt xuống.
Phòng khách tầng một.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi lên, cho dù là Diệp Kính Sơn, Vương Tú Liên, hay là Diệp Thành Trung sắc mặt đều rất khó coi, trong lòng lại càng thấp thỏm bồn chồn. Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên sợ nếu Diệp Thiên đến chậm thì con gái họ sẽ xảy ra chuyện. Chỉ có Diệp Thành Trung là tuyệt vọng.
Lúc đầu, con trai ông ta bị cắt lưỡi khi nói những lời không hay. Còn bây giờ, có khi mất cả mạng. Lúc này Diệp Thành Trung thực sự hối hận. Ông ta không nên nghe theo lời của La Cầm mà chọc giận tên ôn thần Diệp Thiên này. Cho dù bây giờ Diệp Thiên không có ở đó, ông ta cũng không dám chạy trốn, cả người như ngồi trên kim châm.
Trong lúc căm phẫn, một tiếng ầm ầm vang lên, giống như động đất vậy. Cả căn biệt thự phút chốc rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, bức tường trên nóc tòa nhà đổ sập xuống. Cát sỏi văng tung tóe khiến mọi người không thể mở mắt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mấy người ở tầng một lập tức bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng mấy chốc khi lớp bụi lắng xuống, ai nấy đều bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy ngay dưới cái hố, đột nhiên có một cái xác. Toàn thân nhuộm đỏ máu, thậm chí không còn nhìn ra hình dạng nữa.
Cả phòng khách nồng nặc mùi máu tanh.
"Đây, đây…"
Nhìn thấy xác con trai, Diệp Thành Trung giật mình lùi lại, mặt cắt không còn chút máu. La Cầm vẫn đang nằm trên mặt đất càng đau khổ hơn.
"Khôn Nhi!"
La Cầm kêu lên kinh hãi, hai mắt đỏ bừng. Khi nói, máu trong miệng bà ta không ngừng chảy xuống, trông thật thảm hại!
"Diệp Thiên chết tiệt, mày dám giết con của tao, tao phải chôn mày theo!"
La Cầm rống to như phát điên.
Diệp Thành Trung ở bên cạnh cũng đỏ mắt, nhưng vẫn không dám nói lời nào. Bởi vì, so với La Cầm, ông ta biết Diệp Thiên đáng sợ thế nào. Huống hồ việc này lại là do lỗi của nhà mình trước.
"Muốn chôn tôi theo? Bà có thể thử."
Tiếng gào thét của La Cầm đột nhiên im bặt, theo đó là một giọng nói lạnh lùng. Mọi người giật mình, quay đầu lại, liền thấy Diệp Thiên dẫn theo Diệp Na từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Nhìn thấy Diệp Thiên biến mất, Diệp Thành Trung sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi. Ông ta biết thực lực của Diệp Thiên, tên này quả thực không phải người. Tuy nhiên, giọng nói của anh chỉ vừa phát ra. Chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo, rồi sau đó, một tiếng bạt tai vang dội khắp căn phòng.
Bốp!
La Cầm vốn đang tức giận không phản ứng kịp, cả người liền bay ra ngoài, ngã xuống một cách thảm hại, hai má đau nhói.
"Mày, mày, phụt!"
La Cầm khó khăn lắm mới đứng dậy được. Mới nói được một lời đã nôn ra một đống máu tươi, răng môi lẫn lộn hai má đỏ như máu, cả người gần như máu thịt bê bết. Cái tát này của Diệp Thiên khiến nửa mặt bà ta nát bét.
Ực!
Nhìn thấy cảnh này, Diệp Thành Trung bên cạnh bất giác nuốt nước miếng. Cả tấm lưng ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt tái mét đến đáng sợ. Vốn tưởng rằng chuyện này làm không chê vào đâu được, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ biết tin tức. Không ngờ, Diệp Thiên còn tự mình tìm đến. Xong rồi! Xong thật rồi. Lần này hết thật rồi!
"Nhà họ Diệp, đúng là muốn tìm đến cái chết!"
Cơ thể Diệp Thiên trở lại chỗ cũ như một bóng ma. Chỉ một câu nói, dường như án tử hình của nhà họ Diệp gần như đã được phán định.
Diệp Thành Trung sợ hãi run lên, đối mặt với ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên, ông ta không nói được lời nào.
"Tiểu Thiên, cứu Tiểu Na, cầu xin con, cứu Tiểu Na!"
Lúc này, Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên tinh thần đã dần ổn định trở lại, không thể quan tâm những việc khác, nhanh chóng nhờ Diệp Thiên giúp đỡ.
"Chuyện gì đã xảy ra?"
Diệp Thiên quay đầu lại, nhanh chóng đỡ Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên lên. Lúc này, cả hai người bọn họ như vỡ oà.
"Tiểu Thiên, Tiểu Na bị bọn chúng bắt lên tầng, con nhất định phải cứu lấy con bé."
Nhìn thấy Vương Tú Liên khóc không ngừng, Diệp Thiên không thể quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Anh xoay người, nhanh chóng di chuyển lên tầng. Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lẽo hơn. Nếu có chuyện gì xảy ra với Diệp Na, anh nhất định sẽ chôn toàn bộ người nhà họ Diệp theo.
Lúc này, trên tầng hai của biệt thự, trong góc của một phòng ngủ sang trọng là Diệp Na đang ngồi thu mình co ro một chỗ, toàn thân run lên bần bật, hai gò má đã đẫm nước mắt.
"Xin anh, làm ơn tha cho tôi, làm ơn."
Tiếng nấc nghẹn ngào khiến lòng người xót xa. Cách cô không xa, Diệp Khôn cười lạnh. Hắn cởi bỏ quần áo trên người và lao về phía Diệp Na.
Diệp Na sợ quá, làm sao cô có thể chống cự được khi đối mặt với một người đàn ông? Cô chỉ biết nhắm mắt trong tuyệt vọng, cả người run lên bần bật.
Diệp Khôn mặt đỏ bừng, gần như phát điên. Dù không nói được nhưng sắc mặt hung dữ khiến da đầu người ta tê dại. Chỉ thấy hắn ta dùng hai tay cầm quần áo của Diệp Na ném cô ấy lên giường. Hai mắt hắn nóng rực, lao tới cực thô lỗ.
"Đừng, làm ơn."
Giọng Diệp Na nức nở. Nhưng nó lại càng kích thích sự hứng thú của Diệp Khôn hơn, toàn thân hắn ta nóng bừng. Nửa chừng ngồi dậy, định cởi quần áo của Diệp Na.
"Bùm!"
Tuy nhiên, vào lúc này, một âm thanh cực lớn vang lên dữ dội. Diệp Khôn sợ đến mức gần như chết héo. Trên mặt hiện ra một tia giận dữ. Quay đầu định chửi mắng, nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, cả người hắn ta đột nhiên hóa đá.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đạp vỡ. Một bóng người đứng trước cửa. Mà dáng người ấy cả đời Diệp Khôn cũng không bao giờ quên được.
"U u u!"
Diệp Khôn sợ tới mức không kịp mặc quần áo đã nhảy khỏi giường. Cả người co quắp trong góc, vẻ mặt khiếp sợ đến cực điểm. Lúc đầu, chính Diệp Thiên vì Diệp Na mà cắt lưỡi của hắn. Và bây giờ, lại là vì Diệp Na. Anh ta sẽ trừng phạt mình như thế nào đây? Nghĩ đến đây, Diệp Khôn ngã gục xuống đất, một mùi hôi thối bốc ra từ cơ thể ướt át.
Diệp Thiên đi từng bước vào phòng, anh thở phào khi thấy Diệp Na trên giường vẫn còn nguyên vẹn, không tổn thất gì. Ánh mắt nhìn về phía Diệp Khôn.
"Có một số người luôn không biết sống chết là gì."
Vừa nói, chân phải anh vừa giơ lên.
Diệp Khôn sợ đến mức mặt tái mét mày, nhưng không nói được lời nào. Chỉ có thể trơ mắt nhìn chân phải Diệp Thiên hạ xuống.
"Rầm!"
Khi Diệp Thiên đặt chân này xuống đất, toàn bộ biệt thự dường như rung lên. Và trên sàn của căn phòng liền xuất hiện một lỗ thủng.
Về phần Diệp Khôn, thậm chí không có thời gian để hét lên. Chỉ nghe được tiếng xương gãy răng rắc. Cả người chìm xuống hố, chỉ còn lại một vũng máu.
"Diệp, anh Diệp Thiên?"
Trên giường, Diệp Na vốn đang tuyệt vọng giờ mới dần hồi phục ý thức. Nhìn thấy Diệp Thiên trước mặt, trong lòng lại thấy được tia hy vọng. Cô đứng dậy, khóc lên vì sung sướng. Nếu Diệp Thiên đến muộn vài phút, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.
"Là anh, không sao rồi!"
Diệp Thiên đỡ Diệp Na dậy, giọng nói yên bình. Viên đá trong lòng cô cuối cùng cũng được đặt xuống.
Phòng khách tầng một.
Nhìn thấy Diệp Thiên đi lên, cho dù là Diệp Kính Sơn, Vương Tú Liên, hay là Diệp Thành Trung sắc mặt đều rất khó coi, trong lòng lại càng thấp thỏm bồn chồn. Diệp Kính Sơn và Vương Tú Liên sợ nếu Diệp Thiên đến chậm thì con gái họ sẽ xảy ra chuyện. Chỉ có Diệp Thành Trung là tuyệt vọng.
Lúc đầu, con trai ông ta bị cắt lưỡi khi nói những lời không hay. Còn bây giờ, có khi mất cả mạng. Lúc này Diệp Thành Trung thực sự hối hận. Ông ta không nên nghe theo lời của La Cầm mà chọc giận tên ôn thần Diệp Thiên này. Cho dù bây giờ Diệp Thiên không có ở đó, ông ta cũng không dám chạy trốn, cả người như ngồi trên kim châm.
Trong lúc căm phẫn, một tiếng ầm ầm vang lên, giống như động đất vậy. Cả căn biệt thự phút chốc rung chuyển dữ dội. Ngay sau đó, bức tường trên nóc tòa nhà đổ sập xuống. Cát sỏi văng tung tóe khiến mọi người không thể mở mắt.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Mấy người ở tầng một lập tức bối rối, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Chẳng mấy chốc khi lớp bụi lắng xuống, ai nấy đều bàng hoàng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt. Chỉ thấy ngay dưới cái hố, đột nhiên có một cái xác. Toàn thân nhuộm đỏ máu, thậm chí không còn nhìn ra hình dạng nữa.
Cả phòng khách nồng nặc mùi máu tanh.
"Đây, đây…"
Nhìn thấy xác con trai, Diệp Thành Trung giật mình lùi lại, mặt cắt không còn chút máu. La Cầm vẫn đang nằm trên mặt đất càng đau khổ hơn.
"Khôn Nhi!"
La Cầm kêu lên kinh hãi, hai mắt đỏ bừng. Khi nói, máu trong miệng bà ta không ngừng chảy xuống, trông thật thảm hại!
"Diệp Thiên chết tiệt, mày dám giết con của tao, tao phải chôn mày theo!"
La Cầm rống to như phát điên.
Diệp Thành Trung ở bên cạnh cũng đỏ mắt, nhưng vẫn không dám nói lời nào. Bởi vì, so với La Cầm, ông ta biết Diệp Thiên đáng sợ thế nào. Huống hồ việc này lại là do lỗi của nhà mình trước.
"Muốn chôn tôi theo? Bà có thể thử."
Tiếng gào thét của La Cầm đột nhiên im bặt, theo đó là một giọng nói lạnh lùng. Mọi người giật mình, quay đầu lại, liền thấy Diệp Thiên dẫn theo Diệp Na từng bước từng bước đi xuống cầu thang.
Tác giả :
Hạm Tiếu