Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 278: Là Diệp Thiên đó?
Trương Di sợ hãi đến mức ngây dại, cô không dám nói thêm câu nào, chỉ biết cúi đầu, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Đối diện với một Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng như vậy, trong lòng tên Hồng Mao không khỏi thấp thỏm.
Thế nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lùi, chỉ có thể đợi Chu thiếu gia đến rồi mới quyết định.
Cũng chỉ mất năm sáu phút, một chiếc Audi sáng loáng đánh lái rất mượt trong con hẻm rồi dừng lại trước mặt Hồng Mao.
Thấy biển số xe, tên này mui vừng ra mặt, hắn vội tiến lên phía trước cung kính mở cửa xe.
“Chu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Tên Hồng Mao nói năng cung kính, mấy tên đàn em phía sau càng cúi thấp đầu, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ.
Rẹt rẹt!
Tiếng đôi giày da quẹt trên nền đất. Một thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi mặc một bộ đồ âu bước xuống.
Tên ngày không cao nhưng sự tự tin và kiêu ngạo trong đôi mắt hắn lại có thừa. Hắn vừa xuất hiện, đám đàn em phía sau Hồng Mao cúi rạp người xuống, đến tên Hồng Mao cũng ngoan ngoãn cúi đầu.
“Chu thiếu gia.”
Người đứng trước mặt chính là Chu thiếu gia nổi tiếng hung ác – Chu Long.
“Chỉ một thằng nhãi nhép mà không đối phó được, đúng là loại bỏ đi.”
Chu Long hắng giọng khiến tên Hồng Mao mồ hôi lạnh toát vã ra như tắm.
“Chu thiếu gia, tên tiểu tử này không những dám lo chuyện bao đồng mà còn không coi cậu ra gì, cậu xem, ba tên đàn em của tôi đều bị hắn đánh bị thương rồi.”
Tên Hồng Mao cung kính khóc lóc rên rỉ và chỉ về phía Diệp Thiên.
Bây giờ có Chu Long chống lưng nên hắn thêm phần tự tin.
“Hừ, tôi phải xem xem đứa nào gan to như vậy.”
Chu Long lên giọng, hắn nhìn một lượt hình ảnh Trương Di run rẩy nép sau Diệp Thiên rồi hướng ánh mắt về phía Diệp Thiên.
Thấy Diệp Thiên lạ mặt, ánh mắt Chu Long càng trở nên giữ tợn. Một tên vô danh tiểu tốt hắn không buồn coi ra gì.
“Tiểu tử, mày làm hỏng chuyện tốt của tao. Mày gan to lắm.”
Chu thiếu gia kiềm chế cơn giận nên chưa ra tay ngay.
Diệp Thiên nghe vậy không buồn trả lời, anh chỉ nhìn chiếc đồng hồ hắn đeo trên tay.
“Cậu rất may là không đến muộn.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, sắc mặt tên này đột nhiên lạnh lùng hơn hẳn.
“Tiểu tử, Chu thiếu gia đã đến rồi, tao khuyên mày mau dập đầu nhận sai đi, nếu không tao đảm bảo mày không yên ổn được đâu.”
Tên Hồng Mao hắng giọng, vì để thể hiện trước mặt Chu thiếu gia, hắn nói năng phách lối hơn hẳn.
“Tiểu tử, nếu giờ mày quỳ xuống nhận sai thì tao có thể không tính toán với mày, nếu không tao đảm bảo mày sẽ phải hối hận.”
Chu Long hắng giọng nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không hề thiện chí. Diệp Thiên không hề coi hắn ta ra gì thì hắn đương nhiên cũng không khách khí.
“Ồn ào.” Diệp Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
“Đúng một phút, quỳ xuống xin lỗi, nếu không, chết.”
Diệp Thiên nói không hề nể nang khiến mặt mày tên Hồng Mao càng khó coi hơn chứ đừng nói đến Chu thiếu gia, lúc này hắn thật sự đã bị chọc tức đến mức phải bật cười.
“Tiểu tử, mày được đấy. Ông đây cho mày một cơ hội, nói tên ra, ông đây không nhận loại vô danh tiểu tốt.”
Đây là thói quen của Chu Long, thậm chí là một thói quen biến thái.
Nghe vậy, tên Hồng Mao lại càng cười hả hê hơn.
Trước đây, chỉ cần Chu thiếu gia hỏi tên kẻ khác thì kết cục của kẻ đó sẽ rất thảm. Lần này Chu thiếu gia đương nhiên đã tức giận thật sự, tên tiểu tử này rước hoạ rồi. Đến cả mấy tên đàn em đứng sau hắn lúc này cũng bật cười theo.
Chỉ cần Chu thiếu gia ra lệnh, bọn chúng sẽ đồng loạt xông lên tấn công Diệp Thiên.
Đến Trương Di cũng bị doạ cho sợ hãi không dám thở, chỉ có thể nép sau Diệp Thiên mặt mày trắng bệch.
Đương nhiên, chỉ cần Diệp Thiên ngã xuống thì kết cục của cô sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng đáng tiếc sự uy hiếp của Chu thiếu gia vẫn không hề khiến Diệp Thiên phải đổi sắc.
Thậm chí, Diệp Thiên còn không hề chớp mắt.
“Mày muốn biết à? Vậy tao có thể nói cho mày biết.” Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt điềm nhiên của anh khiến Chu Long không khỏi cau mày.
“Tên tao là Diệp Thiên.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, nói ra cái tên của mình.
Đối diện với một tên quần là áo lượt như vậy, anh thật sự không thích ra tay, như vậy càng lãng phí thời gian.
“Diệp Thiên? Tao chưa từng nghe cái tên này.” Tên Hồng Mao lên giọng nhưng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hắn chỉ quan tâm đến lời nói của mình mà không hề để ý tên Chu Long ở bên cạnh đã chau đầu mày thật sâu, sắc mặt thay đổi đột ngột.
“Chu thiếu gia, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ xử lý nó cho nó biết hậu quả khi đắc tội với cậu.”
Tên Hồng Mao cười lạnh lùng, bây giờ hắn nhất định phải lấy lại thể diện mới được. Nghĩ vậy, hắn phất tay ra hiệu.
“Anh em, lên hết đi, ai giết được tên này, ông đây trọng thưởng.”
Hắn vừa dứt lời, tên đàn em phía sau chộn rộn hẳn lên, tên đứng đầu tiên nghiến răng đang định xông lên thì Chu Long ở bên cạnh lên tiếng.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Hắn vừa hét lên, tên Hồng Mao sợ thót tim, những tên khác vội vàng dừng tay cúi đầu rồi ngó nhau không hiểu ý của Chu Long.
“Chu thiếu gia, cậu đây là…” Tên Hồng mao ngớ người, nhìn Chu Long không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Im miệng cho tao, mày suýt chút nữa hại chết tao rồi đấy.”
Chu Long nhìn hắn ta lên giọng nạt nộ, tên Hồng Mao sợ hãi cúi đầu không dám nói câu nào, trong lòng hắn vô cùng ấm ức.
Chu Long trợn mắt với hắn rồi bước lên trước một bước, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
“Diệp Thiên? Anh không phải là Diệp Thiên đó chứ?”
Chu Long vừa dứt lời, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, đến Trương Di cũng bất động.
Chu thiếu gia hỏi vậy không phải là bị bệnh gì chứ? Chỉ có Diệp Thiên thần sắc vẫn không hề biến chuyển, từ đầu tới cuối anh không hề tỏ vẻ hoang mang lo sợ.
“Cậu thấy sao? Cậu bảo đúng thì là đúng.”
Diệp Thiên nói giọng thản nhiên nhưng câu nói này vào đến tai Chu Long lại như sấm đánh ngang tai vậy.
Chu Long biến sắc, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên càng trở nên kiêng dè.
“Hoá ra là anh Diệp, vừa rồi tôi thất lễ rồi, tôi xin lỗi anh.” Chu Long dường như nghĩ ra điều gì, giọng nói của hắn đột nhiên mềm mỏng xuống nước hẳn, thậm chí lại còn có vẻ sợ hãi.
Thế nhưng cảnh này lại khiến mọi người ai nấy ngây ra, đặc biệt là Hồng Mao và Trương Di. Bọn họ vẫn biết tính tình của Chu Long trước nay thế nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Chu Long mềm mỏng như vậy.
Trừ khi Diệp Thiên là một nhân vật lớn? Nghĩ vậy, mặt tên Hồng Mao biến sắc, hắn hận không thể cho mình ăn một cái tát.
Đến Chu thiếu gia còn không dám động vào nhân vật tai to mặt lớn mà hắn lại dám đắc tội.
Chuốc hoạ lớn rồi.
“Ồ, vậy sao?” Diệp Thiên lắc đầu, chỉ cso điều ánh mắt anh nhìn Chu Long lại khiến hắn vã mồ hôi lạnh toát khắp trán.
Đối diện với một Diệp Thiên với ánh mắt lạnh lùng như vậy, trong lòng tên Hồng Mao không khỏi thấp thỏm.
Thế nhưng bây giờ hắn đã không còn đường lùi, chỉ có thể đợi Chu thiếu gia đến rồi mới quyết định.
Cũng chỉ mất năm sáu phút, một chiếc Audi sáng loáng đánh lái rất mượt trong con hẻm rồi dừng lại trước mặt Hồng Mao.
Thấy biển số xe, tên này mui vừng ra mặt, hắn vội tiến lên phía trước cung kính mở cửa xe.
“Chu thiếu gia, cuối cùng cậu cũng tới rồi.”
Tên Hồng Mao nói năng cung kính, mấy tên đàn em phía sau càng cúi thấp đầu, ánh mắt vừa sợ hãi lại vừa ngưỡng mộ.
Rẹt rẹt!
Tiếng đôi giày da quẹt trên nền đất. Một thanh niên tuổi chừng hai lăm hai sáu tuổi mặc một bộ đồ âu bước xuống.
Tên ngày không cao nhưng sự tự tin và kiêu ngạo trong đôi mắt hắn lại có thừa. Hắn vừa xuất hiện, đám đàn em phía sau Hồng Mao cúi rạp người xuống, đến tên Hồng Mao cũng ngoan ngoãn cúi đầu.
“Chu thiếu gia.”
Người đứng trước mặt chính là Chu thiếu gia nổi tiếng hung ác – Chu Long.
“Chỉ một thằng nhãi nhép mà không đối phó được, đúng là loại bỏ đi.”
Chu Long hắng giọng khiến tên Hồng Mao mồ hôi lạnh toát vã ra như tắm.
“Chu thiếu gia, tên tiểu tử này không những dám lo chuyện bao đồng mà còn không coi cậu ra gì, cậu xem, ba tên đàn em của tôi đều bị hắn đánh bị thương rồi.”
Tên Hồng Mao cung kính khóc lóc rên rỉ và chỉ về phía Diệp Thiên.
Bây giờ có Chu Long chống lưng nên hắn thêm phần tự tin.
“Hừ, tôi phải xem xem đứa nào gan to như vậy.”
Chu Long lên giọng, hắn nhìn một lượt hình ảnh Trương Di run rẩy nép sau Diệp Thiên rồi hướng ánh mắt về phía Diệp Thiên.
Thấy Diệp Thiên lạ mặt, ánh mắt Chu Long càng trở nên giữ tợn. Một tên vô danh tiểu tốt hắn không buồn coi ra gì.
“Tiểu tử, mày làm hỏng chuyện tốt của tao. Mày gan to lắm.”
Chu thiếu gia kiềm chế cơn giận nên chưa ra tay ngay.
Diệp Thiên nghe vậy không buồn trả lời, anh chỉ nhìn chiếc đồng hồ hắn đeo trên tay.
“Cậu rất may là không đến muộn.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, sắc mặt tên này đột nhiên lạnh lùng hơn hẳn.
“Tiểu tử, Chu thiếu gia đã đến rồi, tao khuyên mày mau dập đầu nhận sai đi, nếu không tao đảm bảo mày không yên ổn được đâu.”
Tên Hồng Mao hắng giọng, vì để thể hiện trước mặt Chu thiếu gia, hắn nói năng phách lối hơn hẳn.
“Tiểu tử, nếu giờ mày quỳ xuống nhận sai thì tao có thể không tính toán với mày, nếu không tao đảm bảo mày sẽ phải hối hận.”
Chu Long hắng giọng nhìn Diệp Thiên, ánh mắt không hề thiện chí. Diệp Thiên không hề coi hắn ta ra gì thì hắn đương nhiên cũng không khách khí.
“Ồn ào.” Diệp Thiên lạnh nhạt lên tiếng.
“Đúng một phút, quỳ xuống xin lỗi, nếu không, chết.”
Diệp Thiên nói không hề nể nang khiến mặt mày tên Hồng Mao càng khó coi hơn chứ đừng nói đến Chu thiếu gia, lúc này hắn thật sự đã bị chọc tức đến mức phải bật cười.
“Tiểu tử, mày được đấy. Ông đây cho mày một cơ hội, nói tên ra, ông đây không nhận loại vô danh tiểu tốt.”
Đây là thói quen của Chu Long, thậm chí là một thói quen biến thái.
Nghe vậy, tên Hồng Mao lại càng cười hả hê hơn.
Trước đây, chỉ cần Chu thiếu gia hỏi tên kẻ khác thì kết cục của kẻ đó sẽ rất thảm. Lần này Chu thiếu gia đương nhiên đã tức giận thật sự, tên tiểu tử này rước hoạ rồi. Đến cả mấy tên đàn em đứng sau hắn lúc này cũng bật cười theo.
Chỉ cần Chu thiếu gia ra lệnh, bọn chúng sẽ đồng loạt xông lên tấn công Diệp Thiên.
Đến Trương Di cũng bị doạ cho sợ hãi không dám thở, chỉ có thể nép sau Diệp Thiên mặt mày trắng bệch.
Đương nhiên, chỉ cần Diệp Thiên ngã xuống thì kết cục của cô sẽ vô cùng thê thảm.
Nhưng đáng tiếc sự uy hiếp của Chu thiếu gia vẫn không hề khiến Diệp Thiên phải đổi sắc.
Thậm chí, Diệp Thiên còn không hề chớp mắt.
“Mày muốn biết à? Vậy tao có thể nói cho mày biết.” Diệp Thiên chắp tay sau lưng, ánh mắt điềm nhiên của anh khiến Chu Long không khỏi cau mày.
“Tên tao là Diệp Thiên.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, nói ra cái tên của mình.
Đối diện với một tên quần là áo lượt như vậy, anh thật sự không thích ra tay, như vậy càng lãng phí thời gian.
“Diệp Thiên? Tao chưa từng nghe cái tên này.” Tên Hồng Mao lên giọng nhưng hắn lại thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế nhưng hắn chỉ quan tâm đến lời nói của mình mà không hề để ý tên Chu Long ở bên cạnh đã chau đầu mày thật sâu, sắc mặt thay đổi đột ngột.
“Chu thiếu gia, cậu yên tâm, hôm nay tôi sẽ xử lý nó cho nó biết hậu quả khi đắc tội với cậu.”
Tên Hồng Mao cười lạnh lùng, bây giờ hắn nhất định phải lấy lại thể diện mới được. Nghĩ vậy, hắn phất tay ra hiệu.
“Anh em, lên hết đi, ai giết được tên này, ông đây trọng thưởng.”
Hắn vừa dứt lời, tên đàn em phía sau chộn rộn hẳn lên, tên đứng đầu tiên nghiến răng đang định xông lên thì Chu Long ở bên cạnh lên tiếng.
“Dừng tay lại cho tôi.”
Hắn vừa hét lên, tên Hồng Mao sợ thót tim, những tên khác vội vàng dừng tay cúi đầu rồi ngó nhau không hiểu ý của Chu Long.
“Chu thiếu gia, cậu đây là…” Tên Hồng mao ngớ người, nhìn Chu Long không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Im miệng cho tao, mày suýt chút nữa hại chết tao rồi đấy.”
Chu Long nhìn hắn ta lên giọng nạt nộ, tên Hồng Mao sợ hãi cúi đầu không dám nói câu nào, trong lòng hắn vô cùng ấm ức.
Chu Long trợn mắt với hắn rồi bước lên trước một bước, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên đã hoàn toàn thay đổi.
“Diệp Thiên? Anh không phải là Diệp Thiên đó chứ?”
Chu Long vừa dứt lời, ai nấy đều cảm thấy khó hiểu, đến Trương Di cũng bất động.
Chu thiếu gia hỏi vậy không phải là bị bệnh gì chứ? Chỉ có Diệp Thiên thần sắc vẫn không hề biến chuyển, từ đầu tới cuối anh không hề tỏ vẻ hoang mang lo sợ.
“Cậu thấy sao? Cậu bảo đúng thì là đúng.”
Diệp Thiên nói giọng thản nhiên nhưng câu nói này vào đến tai Chu Long lại như sấm đánh ngang tai vậy.
Chu Long biến sắc, ánh mắt hắn nhìn Diệp Thiên càng trở nên kiêng dè.
“Hoá ra là anh Diệp, vừa rồi tôi thất lễ rồi, tôi xin lỗi anh.” Chu Long dường như nghĩ ra điều gì, giọng nói của hắn đột nhiên mềm mỏng xuống nước hẳn, thậm chí lại còn có vẻ sợ hãi.
Thế nhưng cảnh này lại khiến mọi người ai nấy ngây ra, đặc biệt là Hồng Mao và Trương Di. Bọn họ vẫn biết tính tình của Chu Long trước nay thế nào. Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Chu Long mềm mỏng như vậy.
Trừ khi Diệp Thiên là một nhân vật lớn? Nghĩ vậy, mặt tên Hồng Mao biến sắc, hắn hận không thể cho mình ăn một cái tát.
Đến Chu thiếu gia còn không dám động vào nhân vật tai to mặt lớn mà hắn lại dám đắc tội.
Chuốc hoạ lớn rồi.
“Ồ, vậy sao?” Diệp Thiên lắc đầu, chỉ cso điều ánh mắt anh nhìn Chu Long lại khiến hắn vã mồ hôi lạnh toát khắp trán.
Tác giả :
Hạm Tiếu