Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 188: Tỏ thái độ
“Anh ấy làm việc không tới lượt ông khoa tay múa chân.”
Lâm Khuê lạnh lùng lên tiếng, thêm vào đó là giọng nói đầy bá đạo khiến Trịnh Hùng ngây người trong chốc lát. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thiên sải bước đi lên tầng không nói nổi nên lời.
“Ha, thật náo nhiệt.”
Diệp Thiên đi thẳng vào phòng vip không chút do dự.
Trong sự kinh ngạc đang bao trùm lấy ánh mắt của tất cả mọi người, anh chậm rãi ngồi vào chiếc ghế chủ trì của Trịnh Hùng. Đôi mắt điềm tĩnh của anh quat sát hết thảy mọi người.
Còn Lâm Khuê đứng thẳng người ngay ở cửa ra vào của phòng vip.
“Cậu chính là Diệp Thiên?”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, thoạt nhìn Diệp Thiên có dáng người cao to, điệu bộ nghiêm túc.
Nhưng quan sát thật kỹ thì mới phát hiện được cái khí chất ngạo nghễ tựa núi cao. Cái khí chất ấy tựa hồ có thể đè nén khiến bọn họ thở không ra hơi.
Đối với hung thần này, mấy ông già có máu mặt chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Chỉ có Lâm Kha là cau mày điềm tĩnh lên tiếng: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
Diệp Thiên chỉ liếc hắn ta một cái rồi lên tiếng: “Tôi rất tò mò, Trịnh Hùng khua chiêng gõ trống mời mọi người đến đây rốt cục là có dụng ý gì?”
Nghe vậy Lâm Kha khẽ hắng giọng: “Chuyện này có vẻ không liên quan đến cậu thì phải?”
Lâm Kha quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ hành động của Diệp Thiên như muốn tìm ra manh mối gì.
Chỉ đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.
“Tôi hỏi, thì cậu trả lời có vậy thôi.” Diệp Thiên liếc nhìn hắn đầy dữ tợn, đôi mắt lạnh lùng khiến Lâm Kha run rẩy, hắn vội quay đầu đi trong vô thức.
Tên Diệp Thiên này có đôi mắt thật đáng sợ. Đến Lâm Kha cũng không chịu nổi ánh mắt đó của Diệp Thiên chứ đừng nói đến là mấy ông già ngồi kia. Kẻ nào kẻ nấy không dám ngẩng đầu, tất cả đều bị cái khí chất đó của Diệp Thiên đè nén đến mức không sao thở được.
“Diệp Thiên, mày rốt cục muốn làm gì?” lúc này Trịnh Hùng mới đi vào, lên tiếng nạt nộ Diệp Thiên.
Tên Diệp Thiên này không chỉ giết người của ông ta, còn cướp vị trí của ông ta khiến ông ta như muốn nổ phổi.
“Nói năng lớn tiếng không phải thói quen tốt gì đâu.” Diệp Thiên điềm nhiên như không có gì rồi ngẩng đầu nhìn Trịnh Hùng không hề biểu cảm.
“Ý của tôi có lẽ đại ca Hùng nên biết chứ nhỉ?”
“Tao không biết.” Trịnh Hùng hắng giọng rồi quay đầu đi.
“Tôi cũng không ngại nhắc cho ông biết đâu.” Diệp Thiên nhếch mép, trong giọng nói không để lộ chút hỉ nộ ái ố.
“Mục đích tôi đến Vũ Thành rất đơn giản, chỉ là đòi lại công bằng cho mẹ tôi thôi. Năm xưa ông phản bội mẹ tôi, đến giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Món nợ năm xưa cũng nên trả rồi.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng như hạ xuống vài độ. Ý tứ lạnh lùng lại mơ hồ trong lời nói của Diệp Thiên khiến tất cả mọi người run rẩy không sao kiểm soát nổi bản thân.
“Cái c*t.” ánh mắt Trịnh Hùng loé lên, mặt ông ta càng tỏ vẻ giữ dằn phản bác lại.
“Rõ ràng là mẹ mày giết người diệt khẩu. Tao còn chưa tìm mày tính sổ đã là may cho mày rồi, mày đừng có được đà lấn tới.”
Diệp Thiên lắc đầu khẽ hắng giọng: “Những chuyện này bây giờ không còn quan trọng nữa, ông nói thế nào cũng được. Nhưng…”
Vừa nói, ánh mắt của Diệp Thiên càng trở nên sắc bén hơn: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, trong vòng một tháng tất cả những tâm huyết của ông và toàn bộ thuộc hạ của ông đều phải chết, và tất cả những ai liên quan đến ông cũng không ngoại lệ. Đợi khi giết sạch chỉ còn một mình ông cô độc trên cõi đời này thì tôi mới hỏi ông câu hỏi ngày hôm nay. Hy vọng tới lúc đó đáp án của ông không thay đổi.”
Giọng nói của Diệp Thiên không lớn nhưng lại rõ ràng từng câu từng chữ. Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng đủ khiến tất cả những ai có mặt ở đây đều lạnh toát cả người.
Đến cả Lâm Kha cũng không kiềm chế được mà run rẩy theo. Chẳng trách Diệp Thiên có thể khuấy đảo khắp cả Dung Thành, hoá ra tên Diệp Thiên này thật sự là một tên lòng lang dạ sói.
“Diệp Thiên, khẩu khí được lắm, mày không sợ sẽ chết ở Vũ Thành sao?”
Trịnh Hùng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh nhất, nhưng giọng nói của ông ta lại vô tình tố cáo sự sợ hãi khôn tả trong lòng.
Ông ta nói như vậy chẳng qua chỉ là ứng phó nhất thời. Diệp Thiên mới đến Vũ Thành một ngày mà đã ép ông ta đến ngộp thở rồi.
“Khẩu khí không lớn đâu, ông sẽ sớm biết thôi.” Diệp Thiên ngồi trên ghế vẫn bộ dạng như không có gì xảy ra.
“Còn về chết hay không chết thì chỉ cần ông có cái bản lĩnh đó, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, Trịnh Hùng đột nhiên á khẩu, sắc mặt dần dần trắng nhợt lại.
“Được rồi, lời nói vừa rồi mọi người đã nghe thấy cả rồi chứ.” Diệp Thiên đứng dậy đảo mắt khắp một lượt quanh căn phòng vip.
“Muốn đứng về phía Trịnh Hùng, được thôi, nhưng điều đó có nghĩa là muốn đối đầu với tôi. Tốt nhất là chuẩn bị trước con đường đi đến cái chết đi. Người muốn thoát thân, tôi cũng không phản đối, chỉ cần vạch rõ ranh giới với Trịnh Hùng thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Lời nói như sấm đánh ngang tai vừa rồi của Diệp Thiên khiến lòng dạ bọn họ như muốn nổ tung, mặt mày ai nấy đều khó coi vô cùng.
Tiếp sau đó chỉ thấy Diệp Thiên ngồi tựa vào ghế như một quân Vương liếc mắt xuống dưới nhìn chúng sinh.
“Tôi nói xong rồi, các vị cho ý kiến đi. Nhớ rõ, các vị chỉ có một cơ hội lựa chọn duy nhất.”
Tĩnh!
Cả căn phòng chìm vào im lặng, sự im lặng đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ như ẩn như hiện, rồi cuối cùng tắt ngúm.
Trịnh Hùng vã mồ hôi khắp trán, dù là đang đứng nhưng ông ta vẫn có cảm giác như dẵm phải đinh.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng nếu như Diệp Thiên muốn giết mình thì đó cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng ông ta không làm vậy thì chẳng khác gì đang từng bước một ép mình đến con đường cùng.
Thủ đoạn đáng sợ như vậy, kể cả Trịnh Hùng đã trải qua bao sóng gió thì lúc này cũng không tránh khỏi lạnh toát sống lưng.
Mất một lúc lâu sau cả căn phòng vẫn không ai lên tiếng. Đừng nói là mấy ông già có máu mặt, ngay cả đến Lâm Kha cũng như pho tượng gỗ, đến chớp mắt cũng chẳng dám.
“Đã không ai lên tiếng thì mặc nhận là muốn rút lui. Vậy xin mời.” Diệp Thiên chỉ về hướng cửa, khí thế rõ ràng muốn ép người.
Nghe vậy, mặt Trịnh Hùng biến sắc. Ông ta vội liếc về lão già đang ngồi ngoài cùng bên phải.
Ông này vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ám hiệu của Trịnh Hùng, mặt mày đột nhiên tái mét, ông ta chỉ muốn tự vả vào miệng mình. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, ai bảo ông ta để cho Trịnh Hùng nắm đằng chuôi. Kể cả không tình nguyện thì chỉ còn cách bấm bụng đứng dậy.
“Cậu Diệp, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lí Thị.”
“Lí Tiên Phát, tôi nhận ra ông.” Diệp Thiên lãnh đạm lên tiếng nhìn ông ta một cái.
“Về giới thiệu bản thân thì thôi khỏi cần, ông nói luôn lập trường của mình đi.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, ông ta liền cảm thấy run rẩy, sắc mặt rõ ràng khó coi hơn vài phần.
Nhưng dưới ánh mắt đang chĩa vào mình chằm chằm của Trịnh Hùng, ông ta chỉ có thể bấm bụng rít ra hơi từ kẽ răng: “Cậu Diệp, theo như tôi thất thì hành vi ngày hôm nay của cậu có phải là vội vàng quá rồi không? Theo như tôi thấy thì cậu nên…”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì Diệp Thiên đã xua tay. Mặc dù khoảng cách giữa hai người hơn hai ba mét nhưng cả người Lí Tiên Phát lại theo hướng cánh tay Diệp Thiên vừa phất đi mà bay thẳng ra ngoài.
Ông ta va vào tấm kính, người ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tuyệt vọng, Lí Tiên Phát cứ thế rơi xuống dưới tầng.
“Bịch” một tiếng, tiếng động như đánh trúng vào tim tất cả mọi người ở lại. Tiếng kêu la thảm thiết cũng im bặt.
Lâm Khuê lạnh lùng lên tiếng, thêm vào đó là giọng nói đầy bá đạo khiến Trịnh Hùng ngây người trong chốc lát. Ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Diệp Thiên sải bước đi lên tầng không nói nổi nên lời.
“Ha, thật náo nhiệt.”
Diệp Thiên đi thẳng vào phòng vip không chút do dự.
Trong sự kinh ngạc đang bao trùm lấy ánh mắt của tất cả mọi người, anh chậm rãi ngồi vào chiếc ghế chủ trì của Trịnh Hùng. Đôi mắt điềm tĩnh của anh quat sát hết thảy mọi người.
Còn Lâm Khuê đứng thẳng người ngay ở cửa ra vào của phòng vip.
“Cậu chính là Diệp Thiên?”
Tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, thoạt nhìn Diệp Thiên có dáng người cao to, điệu bộ nghiêm túc.
Nhưng quan sát thật kỹ thì mới phát hiện được cái khí chất ngạo nghễ tựa núi cao. Cái khí chất ấy tựa hồ có thể đè nén khiến bọn họ thở không ra hơi.
Đối với hung thần này, mấy ông già có máu mặt chỉ biết cúi đầu không dám nhìn thẳng vào Diệp Thiên.
Chỉ có Lâm Kha là cau mày điềm tĩnh lên tiếng: “Phải thì sao, không phải thì sao?”
Diệp Thiên chỉ liếc hắn ta một cái rồi lên tiếng: “Tôi rất tò mò, Trịnh Hùng khua chiêng gõ trống mời mọi người đến đây rốt cục là có dụng ý gì?”
Nghe vậy Lâm Kha khẽ hắng giọng: “Chuyện này có vẻ không liên quan đến cậu thì phải?”
Lâm Kha quan sát tỉ mỉ từng cử chỉ hành động của Diệp Thiên như muốn tìm ra manh mối gì.
Chỉ đáng tiếc, hắn phải thất vọng rồi.
“Tôi hỏi, thì cậu trả lời có vậy thôi.” Diệp Thiên liếc nhìn hắn đầy dữ tợn, đôi mắt lạnh lùng khiến Lâm Kha run rẩy, hắn vội quay đầu đi trong vô thức.
Tên Diệp Thiên này có đôi mắt thật đáng sợ. Đến Lâm Kha cũng không chịu nổi ánh mắt đó của Diệp Thiên chứ đừng nói đến là mấy ông già ngồi kia. Kẻ nào kẻ nấy không dám ngẩng đầu, tất cả đều bị cái khí chất đó của Diệp Thiên đè nén đến mức không sao thở được.
“Diệp Thiên, mày rốt cục muốn làm gì?” lúc này Trịnh Hùng mới đi vào, lên tiếng nạt nộ Diệp Thiên.
Tên Diệp Thiên này không chỉ giết người của ông ta, còn cướp vị trí của ông ta khiến ông ta như muốn nổ phổi.
“Nói năng lớn tiếng không phải thói quen tốt gì đâu.” Diệp Thiên điềm nhiên như không có gì rồi ngẩng đầu nhìn Trịnh Hùng không hề biểu cảm.
“Ý của tôi có lẽ đại ca Hùng nên biết chứ nhỉ?”
“Tao không biết.” Trịnh Hùng hắng giọng rồi quay đầu đi.
“Tôi cũng không ngại nhắc cho ông biết đâu.” Diệp Thiên nhếch mép, trong giọng nói không để lộ chút hỉ nộ ái ố.
“Mục đích tôi đến Vũ Thành rất đơn giản, chỉ là đòi lại công bằng cho mẹ tôi thôi. Năm xưa ông phản bội mẹ tôi, đến giờ cũng đã hơn hai mươi năm rồi. Món nợ năm xưa cũng nên trả rồi.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, nhiệt độ trong phòng như hạ xuống vài độ. Ý tứ lạnh lùng lại mơ hồ trong lời nói của Diệp Thiên khiến tất cả mọi người run rẩy không sao kiểm soát nổi bản thân.
“Cái c*t.” ánh mắt Trịnh Hùng loé lên, mặt ông ta càng tỏ vẻ giữ dằn phản bác lại.
“Rõ ràng là mẹ mày giết người diệt khẩu. Tao còn chưa tìm mày tính sổ đã là may cho mày rồi, mày đừng có được đà lấn tới.”
Diệp Thiên lắc đầu khẽ hắng giọng: “Những chuyện này bây giờ không còn quan trọng nữa, ông nói thế nào cũng được. Nhưng…”
Vừa nói, ánh mắt của Diệp Thiên càng trở nên sắc bén hơn: “Nhưng tôi có thể đảm bảo, trong vòng một tháng tất cả những tâm huyết của ông và toàn bộ thuộc hạ của ông đều phải chết, và tất cả những ai liên quan đến ông cũng không ngoại lệ. Đợi khi giết sạch chỉ còn một mình ông cô độc trên cõi đời này thì tôi mới hỏi ông câu hỏi ngày hôm nay. Hy vọng tới lúc đó đáp án của ông không thay đổi.”
Giọng nói của Diệp Thiên không lớn nhưng lại rõ ràng từng câu từng chữ. Chỉ vài câu ngắn ngủi nhưng đủ khiến tất cả những ai có mặt ở đây đều lạnh toát cả người.
Đến cả Lâm Kha cũng không kiềm chế được mà run rẩy theo. Chẳng trách Diệp Thiên có thể khuấy đảo khắp cả Dung Thành, hoá ra tên Diệp Thiên này thật sự là một tên lòng lang dạ sói.
“Diệp Thiên, khẩu khí được lắm, mày không sợ sẽ chết ở Vũ Thành sao?”
Trịnh Hùng cố gắng giữ sắc mặt bình tĩnh nhất, nhưng giọng nói của ông ta lại vô tình tố cáo sự sợ hãi khôn tả trong lòng.
Ông ta nói như vậy chẳng qua chỉ là ứng phó nhất thời. Diệp Thiên mới đến Vũ Thành một ngày mà đã ép ông ta đến ngộp thở rồi.
“Khẩu khí không lớn đâu, ông sẽ sớm biết thôi.” Diệp Thiên ngồi trên ghế vẫn bộ dạng như không có gì xảy ra.
“Còn về chết hay không chết thì chỉ cần ông có cái bản lĩnh đó, tôi lúc nào cũng hoan nghênh.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, Trịnh Hùng đột nhiên á khẩu, sắc mặt dần dần trắng nhợt lại.
“Được rồi, lời nói vừa rồi mọi người đã nghe thấy cả rồi chứ.” Diệp Thiên đứng dậy đảo mắt khắp một lượt quanh căn phòng vip.
“Muốn đứng về phía Trịnh Hùng, được thôi, nhưng điều đó có nghĩa là muốn đối đầu với tôi. Tốt nhất là chuẩn bị trước con đường đi đến cái chết đi. Người muốn thoát thân, tôi cũng không phản đối, chỉ cần vạch rõ ranh giới với Trịnh Hùng thì chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”
Lời nói như sấm đánh ngang tai vừa rồi của Diệp Thiên khiến lòng dạ bọn họ như muốn nổ tung, mặt mày ai nấy đều khó coi vô cùng.
Tiếp sau đó chỉ thấy Diệp Thiên ngồi tựa vào ghế như một quân Vương liếc mắt xuống dưới nhìn chúng sinh.
“Tôi nói xong rồi, các vị cho ý kiến đi. Nhớ rõ, các vị chỉ có một cơ hội lựa chọn duy nhất.”
Tĩnh!
Cả căn phòng chìm vào im lặng, sự im lặng đến đáng sợ.
Chỉ có tiếng hít thở nhè nhẹ như ẩn như hiện, rồi cuối cùng tắt ngúm.
Trịnh Hùng vã mồ hôi khắp trán, dù là đang đứng nhưng ông ta vẫn có cảm giác như dẵm phải đinh.
Ông ta cuối cùng cũng hiểu ra rằng nếu như Diệp Thiên muốn giết mình thì đó cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay.
Nhưng ông ta không làm vậy thì chẳng khác gì đang từng bước một ép mình đến con đường cùng.
Thủ đoạn đáng sợ như vậy, kể cả Trịnh Hùng đã trải qua bao sóng gió thì lúc này cũng không tránh khỏi lạnh toát sống lưng.
Mất một lúc lâu sau cả căn phòng vẫn không ai lên tiếng. Đừng nói là mấy ông già có máu mặt, ngay cả đến Lâm Kha cũng như pho tượng gỗ, đến chớp mắt cũng chẳng dám.
“Đã không ai lên tiếng thì mặc nhận là muốn rút lui. Vậy xin mời.” Diệp Thiên chỉ về hướng cửa, khí thế rõ ràng muốn ép người.
Nghe vậy, mặt Trịnh Hùng biến sắc. Ông ta vội liếc về lão già đang ngồi ngoài cùng bên phải.
Ông này vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy ám hiệu của Trịnh Hùng, mặt mày đột nhiên tái mét, ông ta chỉ muốn tự vả vào miệng mình. Nhưng chẳng còn cách nào khác cả, ai bảo ông ta để cho Trịnh Hùng nắm đằng chuôi. Kể cả không tình nguyện thì chỉ còn cách bấm bụng đứng dậy.
“Cậu Diệp, tôi là tổng giám đốc của tập đoàn Lí Thị.”
“Lí Tiên Phát, tôi nhận ra ông.” Diệp Thiên lãnh đạm lên tiếng nhìn ông ta một cái.
“Về giới thiệu bản thân thì thôi khỏi cần, ông nói luôn lập trường của mình đi.”
Diệp Thiên vừa dứt lời, ông ta liền cảm thấy run rẩy, sắc mặt rõ ràng khó coi hơn vài phần.
Nhưng dưới ánh mắt đang chĩa vào mình chằm chằm của Trịnh Hùng, ông ta chỉ có thể bấm bụng rít ra hơi từ kẽ răng: “Cậu Diệp, theo như tôi thất thì hành vi ngày hôm nay của cậu có phải là vội vàng quá rồi không? Theo như tôi thấy thì cậu nên…”
Nhưng ông ta còn chưa dứt lời thì Diệp Thiên đã xua tay. Mặc dù khoảng cách giữa hai người hơn hai ba mét nhưng cả người Lí Tiên Phát lại theo hướng cánh tay Diệp Thiên vừa phất đi mà bay thẳng ra ngoài.
Ông ta va vào tấm kính, người ta chỉ nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết và tuyệt vọng, Lí Tiên Phát cứ thế rơi xuống dưới tầng.
“Bịch” một tiếng, tiếng động như đánh trúng vào tim tất cả mọi người ở lại. Tiếng kêu la thảm thiết cũng im bặt.
Tác giả :
Hạm Tiếu