Lăng Thiên Chiến Thần
Chương 166: Tại sao không được giết
“Diệp Thiên, con người sống phải tự biết mình đang ở đâu, kẻ yếu có mạnh đến mấy cũng không thắng nổi sức thường của kẻ mạnh. Tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ.” Lâm Ngũ vừa nói vừa cố gắng lấy hơi, khoé miệng ông ta cười lạnh nhạt.
Theo như ông ta thấy thì Diệp Thiên nhất định sẽ bị giao động vì ở cả Long Quốc này không ai ngu ngốc đến mức đối đầu với nhà họ Lâm.
“Nhà họ Lâm? À…”
Chỉ đáng tiếc, người ông ta đối mặt là Diệp Thiên. Diệp Thiên lạnh lùng hắng giọng, mặt không chút biểu cảm.
Lâm Ngũ cau mày vừa định lên tiếng thì chỉ thấy Diệp Thiên giơ khẽ tay phải lên phất một đường.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé, hai cánh tay của Lâm Ngũ đứt rời.
“A, tay của tôi.” Lâm Ngũ kêu thất thanh, ông ta lăn tròn trên đất, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy uất ức phẫn nộ.
“Diệp Thiên, mày, mày dám động tới tao? Mày chết chắc rồi, kể cả nhà Diệp Kính Sơn cũng phải chết.” Lâm Ngũ hét lên trong cơn cuồng nộ.
Là quản gia nhà họ Lâm, ông ta sao có thể chấp nhận sự sỉ nhục như thế này. Ông ta từng bước đi lên tới vị trí hiện tại mất bao khó khăn gian khổ mà nay đã bị Diệp Thiên phế. Vả lại từ trước đến nay nhà họ Lâm không bao giờ nuôi phế vật.
Lâm Ngũ tức tối nghiến chặt răng, ông ta hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên.
“Vậy sao? Chỉ có điều tôi không nhìn ra được ông có khả năng đấy.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, sát khí đằng đằng khiến Giả Vi Dân cảm thấy lạnh run người.
“Diệp Thiên, mày muốn làm gì? Mày, mày không thể giết tao.”
Lâm Ngũ không chịu được đau đớn, mặt mày tái nhợt, ông ta hoảng loạn đến tột độ.
Đến ông ta mà Diệp Thiên nói phế là phế thì có gì mà không có gan giết người?
Dưới ánh mắt sợ hãi của Lâm Ngũ, Diệp Thiên vẫn không hề biểu cảm.
“Chỉ là một con chó thôi, sao không giết được?” Vừa nói, anh khẽ giơ tay.
“Diệp Thiên đừng.”
“Anh Diệp, xin anh dừng tay.”
Tiếng kêu thất thanh vang lên, hai chiếc xe BMV và Hong Qi lần lượt dừng lại. Người xuống xe đầu tiên là Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh vốn dĩ tới để ngăn Diệp Thiên lại, nhưng không ngờ lại chậm một bước.
Trông thấy Lâm Ngũ mất đi hai tay, máu tươi đầm đìa, sắc mặt Tô Thanh Thanh khó coi vô cùng.
Diệp Thiên phế đi quản gia nhà họ Lâm có nghĩa là đã đánh vào sĩ diện của nhà họ Lâm.
Với tính cách của nhà họ Lâm, nhất định sẽ không chịu để yên.
Phía sau Tô Thanh Thanh, cha con Diệp Na cũng xuống xe.
Khi Diệp Kính Sơn trông thấy cảnh bừa bộn ở núi Tú Tuyết, ông tức giận đến mức quỳ sụp xuống.
“Đây là đang tạo nghiệp mà.”
Phía sau hai người họ, Tô Thuỵ Sinh từ từ đi tới. Trông thấy cảnh này, Tô Thuỵ Sinh cũng chửi thầm.
Chiến tranh kết thúc, Long Quốc vừa mới ổn định. Nhà họ Lâm đáng chết, đụng vào ai không đụng, sao lại cứ phải đụng vào Diệp Thiên?
Xong rồi!
Hành động này của nhà họ Lâm e rằng khiến thế cục của thủ đô càng thêm loạn.
Thấy Tô Thanh Thanh và Tô Thuỵ Sinh, Giả Vi Dân mới thở phào.
“Cậu Tô, đây…”
Ông ta vừa tiến lên, còn chưa nói hết lời đã bị Tô Thuỵ Sinh ngó lơ.
“Xin cậu lấy thế cục làm trọng.” Tô Thuỵ Sinh tới trước mặt Diệp Thiên, ngữ khí thận trọng.
Nếu như Diệp Thiên phẫn nộ giết cả nhà họ Lâm thì Long Quốc sẽ tổn hại vô cùng.
“Cho tôi một lý do.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, chắp hai tay ra sau không chút biểu cảm.
“Chuyện này…”
“Hừ, Diệp Thiên chẳng trách mày hống hách ngang ngược như vậy, hoá ra có nhà họ Tô chống lưng.” Lâm Ngũ đột nhiên ngắt lời Tô Thuỵ Sinh, cười lạnh lùng nhìn Diệp Thiên.
“Nhưng mày cho rằng nhà họ Tô có thể đảm bảo cho mày sao? Đúng là ngây thơ. Mày có thể hỏi Tô Thuỵ Sinh xem hắn có dám đối đầu với nhà họ Lâm không?”
Nghe câu này, đừng nói là Diệp Thiên, ngay cả đến Tô Thuỵ Sinh cũng hừng hực lửa giận.
“Bốp.” Không ngờ cái giá cho câu nói vừa rồi của ông ta là một cái tát trời giáng.
Lâm Ngũ mất nhiều máu, vốn chẳng còn mấy hơi sức lại bị một cái tát giáng cho ngã vật ra đất.
“Câm miệng. Chỉ là một con chó có tư cách gì mà lên tiếng ngông cuồng.” Tô Thuỵ Sinh tối sầm mặt mày quát thét Lâm Ngũ.
“Hừ, nhà họ Lâm thật sự cho rằng ở đất thủ đô này nói gì được nấy sao? Ông không đi mà nhìn xem, kể cả Lâm Gia Phong cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy. Ông là cái thá gì?”
Tô Thuỵ Sinh thực sự nổi giận, Lâm Ngũ chỉ là một con chó của nhà họ Lâm lại dám lên giọng với mình.
Những người sống trong nhà họ Lâm vẫy đuôi lên trời hơi cao rồi đấy?
“Tôi…tôi…” Lâm Ngũ bị Tô Thuỵ Sinh quát cho đến sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.
Nghĩ lại thì dù nhà họ Lâm có hống hách ngang ngược cỡ nào cũng không dám leo lên đầu cưỡi lên cổ nhà họ Tô.
Trừ khi nhà họ Lâm được xếp hạng nhất ở đất thủ đô này.
Tô Thuỵ Sinh trừng mắt với Lâm Ngũ, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, chuyện này…”
Tô Thuỵ Sinh chưa nói hết câu thì bị Diệp Thiên khoát tay ngăn lại, mặt vẫn không chút biểu cảm.
“Chỗ dựa của ông là hắn ta phải không?”
Diệp Thiên nhìn Lâm Ngũ rồi giơ tay ra chỉ về phía không xa. Tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, vì ở vị trí Diệp Thiên chỉ lại không hề có ai.
Khi tất cả mọi người còn đang chìm trong nghi hoặc thì Diệp Thiên lại lên tiếng lần nữa.
“Nếu không muốn chết thì hiện hình đi.”
Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, tất cả mọi người chỉ thấy hoa mắt, ở trước mặt đã xuất hiện thêm một người tự bao giờ.
Người này mặc một bộ áo dài, thân hình không cường tráng nhưng lại rất rắn rỏi. Hắn để một chỏm râu dê khiến người ta có một cảm giác bí hiểm.
“Chủng Lão, sao ngài lại tới đây?” Lâm Ngũ nhìn thấy người trước mặt vô cùng mừng rỡ, ông ta bắt đầu nịnh bợ.
“Tôi bị tên tiểu tử Diệp Thiên này hại, hắn không những đánh tôi ra bộ dạng thế này, còn không coi nhà họ Lâm chúng ta ra gì. Ngài nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”
Lâm Ngũ bày ra bộ dạng nịnh bợ, hai tay ông ta đứt lìa đau đớn khiến ông ta không còn cầm cự được lâu nữa.
Còn Lâm Chủng là một trong những người phụng sự của nhà họ Lâm, thực lực không thể nghi ngờ.
Để xử lý một mình Diệp Thiên thì cũng chỉ cần một cái tát là xong.
Nhưng trừ Diệp Thiên ra thì những người khác giờ chỉ biết há miệng ngỡ ngàng. Người này từ đâu ra đây?
Thấy Lâm Ngũ khóc lóc kể lể, Lâm Chủng không hề để tâm. Mặt mày ông ta lạnh tanh không để lộ biểu cảm, ông ta sải bước tới trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu chính là Diệp Thiên phải không? Chính là con trai của đại tiểu thư nhà họ Lâm năm xưa, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chỉ một câu nói của ông ta nhưng lại chứa đựng đầy thông tin.
Tô Thanh Thanh và Tô Thuỵ Sinh dù sớm đã đoán được cảnh này nhưng lúc này cũng ngây người cúi đầu không dám nói lời nào, còn Diệp Kính Sơn dường như nhớ ra điều gì đó rồi thở dài, mặt mày khó coi.
“Ông nói sai rồi.” Chỉ có Diệp Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không liên quan gì đến nhà họ Lâm hết.”
“Không, vậy cậu lại sai rồi.” Lâm Chủng nhếch miệng: “Có một số chuyện cậu không thể phủ nhận.”
“Nhà họ Lâm vô tình đánh thức đại tiểu thư đang ngủ, nhưng cậu buộc phải theo tôi về nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm không cho phép một sự tồn tại nào làm vấy bẩn dòng họ.”
“Không, Diệp Thiên, anh không được đồng ý.”
Lâm Chủng vừa dứt lời, Tô Thanh Thanh lên tiếng ngay tức khắc, cô sợ Diệp Thiên sẽ đồng ý.
Cha con Diệp Kính Sơn cũng lắc đầu, sắc mặt lo lắng. Chỉ có Tô Thuỵ Sinh và Giả Vi Dân là không hề dao động.
Bọn họ biết nhà họ Lâm đối với Diệp Thiên mà nói cùng lắm chỉ là một con kiến to mà thôi.
Chỉ có điều bọn họ đều biết thái độ của Diệp Thiên đối với nhà họ Lâm là gì.
Theo như ông ta thấy thì Diệp Thiên nhất định sẽ bị giao động vì ở cả Long Quốc này không ai ngu ngốc đến mức đối đầu với nhà họ Lâm.
“Nhà họ Lâm? À…”
Chỉ đáng tiếc, người ông ta đối mặt là Diệp Thiên. Diệp Thiên lạnh lùng hắng giọng, mặt không chút biểu cảm.
Lâm Ngũ cau mày vừa định lên tiếng thì chỉ thấy Diệp Thiên giơ khẽ tay phải lên phất một đường.
Phụt!
Máu tươi bắn tung toé, hai cánh tay của Lâm Ngũ đứt rời.
“A, tay của tôi.” Lâm Ngũ kêu thất thanh, ông ta lăn tròn trên đất, ánh mắt nhìn Diệp Thiên đầy uất ức phẫn nộ.
“Diệp Thiên, mày, mày dám động tới tao? Mày chết chắc rồi, kể cả nhà Diệp Kính Sơn cũng phải chết.” Lâm Ngũ hét lên trong cơn cuồng nộ.
Là quản gia nhà họ Lâm, ông ta sao có thể chấp nhận sự sỉ nhục như thế này. Ông ta từng bước đi lên tới vị trí hiện tại mất bao khó khăn gian khổ mà nay đã bị Diệp Thiên phế. Vả lại từ trước đến nay nhà họ Lâm không bao giờ nuôi phế vật.
Lâm Ngũ tức tối nghiến chặt răng, ông ta hận không thể tróc xương lột da Diệp Thiên.
“Vậy sao? Chỉ có điều tôi không nhìn ra được ông có khả năng đấy.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, sát khí đằng đằng khiến Giả Vi Dân cảm thấy lạnh run người.
“Diệp Thiên, mày muốn làm gì? Mày, mày không thể giết tao.”
Lâm Ngũ không chịu được đau đớn, mặt mày tái nhợt, ông ta hoảng loạn đến tột độ.
Đến ông ta mà Diệp Thiên nói phế là phế thì có gì mà không có gan giết người?
Dưới ánh mắt sợ hãi của Lâm Ngũ, Diệp Thiên vẫn không hề biểu cảm.
“Chỉ là một con chó thôi, sao không giết được?” Vừa nói, anh khẽ giơ tay.
“Diệp Thiên đừng.”
“Anh Diệp, xin anh dừng tay.”
Tiếng kêu thất thanh vang lên, hai chiếc xe BMV và Hong Qi lần lượt dừng lại. Người xuống xe đầu tiên là Tô Thanh Thanh.
Tô Thanh Thanh vốn dĩ tới để ngăn Diệp Thiên lại, nhưng không ngờ lại chậm một bước.
Trông thấy Lâm Ngũ mất đi hai tay, máu tươi đầm đìa, sắc mặt Tô Thanh Thanh khó coi vô cùng.
Diệp Thiên phế đi quản gia nhà họ Lâm có nghĩa là đã đánh vào sĩ diện của nhà họ Lâm.
Với tính cách của nhà họ Lâm, nhất định sẽ không chịu để yên.
Phía sau Tô Thanh Thanh, cha con Diệp Na cũng xuống xe.
Khi Diệp Kính Sơn trông thấy cảnh bừa bộn ở núi Tú Tuyết, ông tức giận đến mức quỳ sụp xuống.
“Đây là đang tạo nghiệp mà.”
Phía sau hai người họ, Tô Thuỵ Sinh từ từ đi tới. Trông thấy cảnh này, Tô Thuỵ Sinh cũng chửi thầm.
Chiến tranh kết thúc, Long Quốc vừa mới ổn định. Nhà họ Lâm đáng chết, đụng vào ai không đụng, sao lại cứ phải đụng vào Diệp Thiên?
Xong rồi!
Hành động này của nhà họ Lâm e rằng khiến thế cục của thủ đô càng thêm loạn.
Thấy Tô Thanh Thanh và Tô Thuỵ Sinh, Giả Vi Dân mới thở phào.
“Cậu Tô, đây…”
Ông ta vừa tiến lên, còn chưa nói hết lời đã bị Tô Thuỵ Sinh ngó lơ.
“Xin cậu lấy thế cục làm trọng.” Tô Thuỵ Sinh tới trước mặt Diệp Thiên, ngữ khí thận trọng.
Nếu như Diệp Thiên phẫn nộ giết cả nhà họ Lâm thì Long Quốc sẽ tổn hại vô cùng.
“Cho tôi một lý do.” Diệp Thiên lạnh lùng lên tiếng, chắp hai tay ra sau không chút biểu cảm.
“Chuyện này…”
“Hừ, Diệp Thiên chẳng trách mày hống hách ngang ngược như vậy, hoá ra có nhà họ Tô chống lưng.” Lâm Ngũ đột nhiên ngắt lời Tô Thuỵ Sinh, cười lạnh lùng nhìn Diệp Thiên.
“Nhưng mày cho rằng nhà họ Tô có thể đảm bảo cho mày sao? Đúng là ngây thơ. Mày có thể hỏi Tô Thuỵ Sinh xem hắn có dám đối đầu với nhà họ Lâm không?”
Nghe câu này, đừng nói là Diệp Thiên, ngay cả đến Tô Thuỵ Sinh cũng hừng hực lửa giận.
“Bốp.” Không ngờ cái giá cho câu nói vừa rồi của ông ta là một cái tát trời giáng.
Lâm Ngũ mất nhiều máu, vốn chẳng còn mấy hơi sức lại bị một cái tát giáng cho ngã vật ra đất.
“Câm miệng. Chỉ là một con chó có tư cách gì mà lên tiếng ngông cuồng.” Tô Thuỵ Sinh tối sầm mặt mày quát thét Lâm Ngũ.
“Hừ, nhà họ Lâm thật sự cho rằng ở đất thủ đô này nói gì được nấy sao? Ông không đi mà nhìn xem, kể cả Lâm Gia Phong cũng không dám nói chuyện với tôi như vậy. Ông là cái thá gì?”
Tô Thuỵ Sinh thực sự nổi giận, Lâm Ngũ chỉ là một con chó của nhà họ Lâm lại dám lên giọng với mình.
Những người sống trong nhà họ Lâm vẫy đuôi lên trời hơi cao rồi đấy?
“Tôi…tôi…” Lâm Ngũ bị Tô Thuỵ Sinh quát cho đến sợ hãi, không dám nói thêm lời nào.
Nghĩ lại thì dù nhà họ Lâm có hống hách ngang ngược cỡ nào cũng không dám leo lên đầu cưỡi lên cổ nhà họ Tô.
Trừ khi nhà họ Lâm được xếp hạng nhất ở đất thủ đô này.
Tô Thuỵ Sinh trừng mắt với Lâm Ngũ, lúc này anh mới ngẩng đầu lên nhìn về hướng Diệp Thiên.
“Cậu Diệp, chuyện này…”
Tô Thuỵ Sinh chưa nói hết câu thì bị Diệp Thiên khoát tay ngăn lại, mặt vẫn không chút biểu cảm.
“Chỗ dựa của ông là hắn ta phải không?”
Diệp Thiên nhìn Lâm Ngũ rồi giơ tay ra chỉ về phía không xa. Tất cả mọi người đều ngây ra tại chỗ, vì ở vị trí Diệp Thiên chỉ lại không hề có ai.
Khi tất cả mọi người còn đang chìm trong nghi hoặc thì Diệp Thiên lại lên tiếng lần nữa.
“Nếu không muốn chết thì hiện hình đi.”
Giọng nói lạnh lùng vừa dứt, tất cả mọi người chỉ thấy hoa mắt, ở trước mặt đã xuất hiện thêm một người tự bao giờ.
Người này mặc một bộ áo dài, thân hình không cường tráng nhưng lại rất rắn rỏi. Hắn để một chỏm râu dê khiến người ta có một cảm giác bí hiểm.
“Chủng Lão, sao ngài lại tới đây?” Lâm Ngũ nhìn thấy người trước mặt vô cùng mừng rỡ, ông ta bắt đầu nịnh bợ.
“Tôi bị tên tiểu tử Diệp Thiên này hại, hắn không những đánh tôi ra bộ dạng thế này, còn không coi nhà họ Lâm chúng ta ra gì. Ngài nhất định phải dạy cho hắn một bài học.”
Lâm Ngũ bày ra bộ dạng nịnh bợ, hai tay ông ta đứt lìa đau đớn khiến ông ta không còn cầm cự được lâu nữa.
Còn Lâm Chủng là một trong những người phụng sự của nhà họ Lâm, thực lực không thể nghi ngờ.
Để xử lý một mình Diệp Thiên thì cũng chỉ cần một cái tát là xong.
Nhưng trừ Diệp Thiên ra thì những người khác giờ chỉ biết há miệng ngỡ ngàng. Người này từ đâu ra đây?
Thấy Lâm Ngũ khóc lóc kể lể, Lâm Chủng không hề để tâm. Mặt mày ông ta lạnh tanh không để lộ biểu cảm, ông ta sải bước tới trước mặt Diệp Thiên.
“Cậu chính là Diệp Thiên phải không? Chính là con trai của đại tiểu thư nhà họ Lâm năm xưa, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Chỉ một câu nói của ông ta nhưng lại chứa đựng đầy thông tin.
Tô Thanh Thanh và Tô Thuỵ Sinh dù sớm đã đoán được cảnh này nhưng lúc này cũng ngây người cúi đầu không dám nói lời nào, còn Diệp Kính Sơn dường như nhớ ra điều gì đó rồi thở dài, mặt mày khó coi.
“Ông nói sai rồi.” Chỉ có Diệp Thiên lạnh lùng lắc đầu: “Tôi không liên quan gì đến nhà họ Lâm hết.”
“Không, vậy cậu lại sai rồi.” Lâm Chủng nhếch miệng: “Có một số chuyện cậu không thể phủ nhận.”
“Nhà họ Lâm vô tình đánh thức đại tiểu thư đang ngủ, nhưng cậu buộc phải theo tôi về nhà họ Lâm. Nhà họ Lâm không cho phép một sự tồn tại nào làm vấy bẩn dòng họ.”
“Không, Diệp Thiên, anh không được đồng ý.”
Lâm Chủng vừa dứt lời, Tô Thanh Thanh lên tiếng ngay tức khắc, cô sợ Diệp Thiên sẽ đồng ý.
Cha con Diệp Kính Sơn cũng lắc đầu, sắc mặt lo lắng. Chỉ có Tô Thuỵ Sinh và Giả Vi Dân là không hề dao động.
Bọn họ biết nhà họ Lâm đối với Diệp Thiên mà nói cùng lắm chỉ là một con kiến to mà thôi.
Chỉ có điều bọn họ đều biết thái độ của Diệp Thiên đối với nhà họ Lâm là gì.
Tác giả :
Hạm Tiếu