Lăng Nhiễm Trọng Sinh
Chương 19
Trữ Nhiễm ra ngoài trở về trễ hết hai ngày so với thời gian dự tính, Bình Hải vẫn lo lắng ở nhà chờ hắn, từ cửa sổ kia nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, Bình Hải vội vàng mở cửa chạy xuống lầu.
“Trữ Nhiễm, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Bình Hải giống thưòng lệ, chạy tới giang hai tay ra ôm lấy thân thể hắn.
Trữ Nhiễm nhăn lại lông mi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Đừng……”
Bình Hải nghĩ đến hắn chán ghét động tác của mình, xấu hổ buông hai tay ra: “Đối, thực xin lỗi!”
Trữ Nhiễm thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta, trên người rất bẩn!”
“Không quan hệ.” Vừa nghe lời này Bình Hải lập tức lộ ra một vẻ tươi cười, khoác tay lên bờ vai của hắn: “Ngươi đi rồi nhiều ngày như vậy, ta hảo lo lắng.”
Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là không có né tránh nhiệt tình của hắn, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: “Tiểu Hải, ta đói bụng.”
“Hảo, ta lập tức đi nấu cơm cho ngươi.” Bình Hải đang hưng phấn không nhận thấy được Trữ Nhiễm vẻ mặt không được tự nhiên, cao hứng phấn chấn đi vào trước. Trữ Nhiễm chậm rãi đi theo phía sau hắn, lén lút nâng lên tay của chính mình nhìn một chút. Rõ ràng tay thực sạch sẽ, vì cái gì ở trong mắt chính mình lại bẩn như vậy?
Vừa bước vào cửa, Trữ Nhiễm trực tiếp đi vào phòng tắm, không ngừng lau chùi thân thể của chính mình, một lần lại một lần, bởi vì dùng sức quá độ, trên làn da trắng nõn bị chà xát khiến nơi nơi đều là hồng ấn. Hắn thế nhưng một chút cũng không cảm giác được đau, vẫn tiếp tục cắn răng hung hăng chà rửa thân thể của mình, thẳng đến khi Bình Hải lại đây gõ cửa mới làm cho Trữ Nhiễm khôi phục thần trí.
“Trữ Nhiễm, áo ngủ của ngươi ta để ở cửa.”
“Nga, cám ơn.”
Trữ Nhiễm nhìn gương mặt của mình trong gương thở dài, dùng nước lạnh rửa mặt. Thẳng đến tâm tình dần dần bình tĩnh lại, hắn mới đổi quần áo mới ra khỏi phòng tắm. Bên ngoài Bình Hải đã cơm nước, đồ ăn dầy đủ: “Đói bụng không, mau đến ăn cơm đi.”
“Nga.”
Thói quen cần kiệm khiến Bình Hải bình thường đều là ăn thức ăn chay, hôm nay vì muốn mừng trở về Trữ Nhiễm, cố ý làm hai món ăn mặn, mà Trữ Nhiễm lại chỉ hướng một đĩa rau xanh mà gắp, thịt hắn một chút cũng không đụng vào.
“Trữ Nhiễm, ngươi như thế nào không ăn thịt?”
“Nga, ta, ta gần đây khẩu vị không tốt, không muốn ăn thịt.”
Bình Hải không nghi ngờ, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, ngày mai ta không làm món ăn mặn.”
“Không quan hệ, về sau ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó, cho ta một đĩa rau xanh là tốt rồi.” Từ đó về sau Trữ Nhiễm thế nhưng một miếng thịt cũng không động tới, thời gian lâu dần Bình Hải cũng không còn làm món ăn mặn, mỗi ngày đều cùng hắn ăn rau củ.
Buổi tối hôm đó mỏi mệt, Trữ Nhiễm rất sớm liền leo lên giường nghỉ ngơi, Bình Hải luôn luôn nằm bên cạnh theo dõi gương mặt hắn, hắn rất muốn hỏi Trữ Nhiễm rốt cuộc có tâm sự gì, nhưng là cũng không thể không biết xấu hổ mà can thiệp quá nhiều vào đời tư người khác.
“Tiểu Hải, như thế nào không ngủ được?”
Bình Hải gợi lên khóe miệng, thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta chưa buồn ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
Trữ Nhiễm nhích lại gần hắn một chút, ôm lấy cánh tay hắn: “Tiểu Hải, về sau ngươi muốn làm cái gì?”
Bình Hải nghiêng người, cánh tay khoát lên trên tấm lưng mảnh khảnh kia: “Ta về sau muốn tìm một công việc tốt, kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thuộc về mình.”
“Sau đó tìm một người bạn gái, luyến ái kết hôn, rồi sinh hài tử khả ái?”
Bình Hải vội vàng lắc đầu: “Không, ta nghĩ muốn mua một căn nhà cùng ngươi sống chung.”
“Đứa ngốc, cùng ta sống chung cái gì chứ? Ngươi hẳn là nên tìm một lão bà cùng nhau ở mới đúng.”
Bình Hải nở một chút nụ cười hắc hắc: “Ngươi cùng tiểu Nhiễm thật sự giống như nhau, hắn trước kia cũng luôn bảo ta là đứa ngốc.”
Trữ Nhiễm sửng sốt, lập tức thản nhiên cười cười: “Ngươi nhớ tiểu Nhiễm sao?”
“Ân, rất nhớ, không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy hắn.”
“Hội, chờ hắn dưỡng hảo thân thể, các ngươi có thể cùng nhau gặp mặt.”
“Hắn hiện tại có tốt không?”
Trữ Nhiễm đầu dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Hắn hiện tại tốt lắm, có ba ba cùng ma ma chiếu cố hắn, hắn hiện tại thực vui vẻ.”
Nghe xong lời này, Bình Hải thực cảm thấy vui mừng thay Lăng Nhiễm, trước kia hắn luôn nói: Ba ba, sẽ đến cứu ta! Hiện tại cuối cùng có thể trở lại bên người cha mẹ, chúng ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoát ra. Những cái này đều phải cảm tạ Trữ Nhiễm.
“Trữ Nhiễm, về sau ngươi muốn làm cái gì?”
Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng, gắt gao nhìn chằm chằm những vết sẹo trên người Bình Hải, còn chưa tự hỏi, động tác ngón tay đã tự động nhẹ nhàng vuốt lên làn da Bình Hải, tương lai? Tương lai ta muốn giúp cho ngươi báo thù, cũng thay chính mình báo thù, ta muốn làm cho bọn họ, một đám đều không được chết tử tế.
Động tác này làm cho Bình Hải một trận khẩn trương, nơi ngón tay mảnh khảnh đi qua cứ như sinh ra từng dòng điện, kích thích thật sâu thần kinh Bình Hải. Hắn cảm giác máu toàn thân chính mình đều tăng tốc cùng hướng về một chỗ, Bình Hải chưa hiểu thế sự hoàn toàn không hiểu đây là có chuyện gì, cái cảm giác kia, có chút khó chịu lại còn mang theo một tia thoải mái. Áp lực nhưng không dám phản ứng làm cho Bình Hải phát ra một tiếng rên rỉ.
“Làm sao vậy?”
Mặt đỏ tai hồng, Bình Hải hung hăng cắn môi dưới của mình, bản năng con người làm cho hắn không tự giác sờ lên hạ thể chính mình, gắt gao đem địa phương trướng đau kia áp chế đi, trực giác nói cho hắn loại chuyện này thực cảm thấy thẹn thùng. Hắn thầm nghĩ đem cái loại cảm giác này cực lực áp xuống, bởi vì dùng sức quá độ làm cho hắn rên một tiếng.
Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng nhìn đến Bình Hải đang chống đỡ lên hạ thân, kí ức của Trữ Nhiễm chân chính nháy mắt hiện lên trước mắt, hắn lập tức hiểu được đây là có chuyện gì. Xấu hổ ngồi dậy: “Ta đi toilet.” Lưu cho Bình Hải một không gian tư mật, đứng dậy ly khai phòng ngủ.
Thấy hắn rời đi, Bình Hải vội vàng đưa tay vào quần ngủ, bằng bản năng một chút dẫn động, lần đầu tiên rất nhanh liền giải phóng dục vọng ra. Bình Hải nhìn chất lỏng màu trắng ngà trên tay, hoang mang rối loạn tìm đến một cái khăn tay lau khô đi.
Trữ Nhiễm ở trong phòng tắm né thật lâu, hình ảnh trong trí nhớ không ngừng hiện lên trước mắt, bất quá cảnh tượng này cũng không có làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy không thoải mái, chỉ là cảm giác hai nam nhân cùng một chỗ có chút không được tự nhiên mà thôi. Thân thể tựa hồ còn nhớ rõ cái loại cảm giác này, sau một hồi nghĩ đến những hình ảnh kia, thân thể sẽ tự nóng lên. Trữ Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy hắn không thể hoàn toàn khống chế thân thể. Hạ thân đã muốn dần dần cứng rắn lên, Trữ Nhiễm áp chế thật lâu cũng không có biện pháp làm cho nó bình tĩnh dịu xuống, đành phải chấp nhận tự mình luật động.
Nhớ lại những hình ảnh trong kí ức không phải của mình: nam nhân đang ôm lấy chính mình, ôn nhu vuốt ve chính mình, hôn môi chính mình, Trữ Nhiễm lần lượt muốn đem gương mặt nam nhân kia cưỡng chế dời đi, lại hoàn toàn không có cách nào làm được. Lúc này trong thân thể dường như lại bị linh hồn vốn có chiếm giữ. Giải quyết xong, Trữ Nhiễm nghi hoặc nhìn dịch lỏng trên tay, có phải hay không hai đoạn kí ức quá mức lẫn lộn, cho nên mới hội sinh ra loại cảm giác này?
Bình Hải đối với Trữ Nhiễm, cảm giác càng ngày càng không thể vãn hồi, sau ngày ấy chỉ cần hắn vừa nhìn thấy cơ thể Trữ Nhiễm, sẽ không thể tự giác mà sinh ra phản ứng sinh lý, càng đừng nói đến việc chạm vào hắn, kia quả thực muốn lấy mạng của y. Hắn luôn cố ý trốn tránh Trữ Nhiễm, hắn sợ Trữ Nhiễm phát hiện chính mình có tâm tư xấu xa này, nam hài xinh đẹp kia còn là ân nhân cứu mạng mình, chính mình như thế nào có thể đối hắn sinh ra loại ý tưởng này, huống chi chính mình còn từng là một tên khất cái, Trữ Nhiễm lại giống như một vương tử cao cao tại thượng, bản thân có lý do gì lại muốn độc chiếm thân thể hắn, có tư cách gì đi ái mộ hắn, bởi vì chính mình căn bản là không xứng!
Mà Trữ Nhiễm bên này cũng bắt đầu trốn tránh Bình Hải, bởi vì thân thể không thể tự giác đối với nam nhân sinh ra phản ứng, hắn sợ loại cảm giác này sẽ hủy hoại tình bạn của hai người, đối với Bình Hải, Trữ Nhiễm vẫn xem hắn như là bằng hữu tốt nhất, là một bằng hữu vĩnh viễn không thể thiếu. Hắn theo thói quen luôn đứng bên cạnh Bình Hải, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy thiết thực, nhưng này rốt cuộc có phải thích hay không, Trữ Nhiễm căn bản là không biết, tâm lý hắn căn bản là không có khái niệm về hai chữ yêu đương.
Hai người vẫn như trước, hội ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng là ai cũng không dám ở cạnh gần đối phương, đưa lưng về phía nhau, cố tình tạo khoảng cách rất xa.
Bị ý niệm báo thù khống chế, Trữ Nhiễm không bị chuyện này quấy nhiễu lâu, rất nhanh hắn liền đem lực chú ý quay lại trên danh sách kia.
“Trữ Nhiễm, ngươi cuối cùng đã trở lại.” Bình Hải giống thưòng lệ, chạy tới giang hai tay ra ôm lấy thân thể hắn.
Trữ Nhiễm nhăn lại lông mi, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: “Đừng……”
Bình Hải nghĩ đến hắn chán ghét động tác của mình, xấu hổ buông hai tay ra: “Đối, thực xin lỗi!”
Trữ Nhiễm thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta, trên người rất bẩn!”
“Không quan hệ.” Vừa nghe lời này Bình Hải lập tức lộ ra một vẻ tươi cười, khoác tay lên bờ vai của hắn: “Ngươi đi rồi nhiều ngày như vậy, ta hảo lo lắng.”
Trữ Nhiễm cuối cùng vẫn là không có né tránh nhiệt tình của hắn, chỉ có thể chuyển hướng đề tài: “Tiểu Hải, ta đói bụng.”
“Hảo, ta lập tức đi nấu cơm cho ngươi.” Bình Hải đang hưng phấn không nhận thấy được Trữ Nhiễm vẻ mặt không được tự nhiên, cao hứng phấn chấn đi vào trước. Trữ Nhiễm chậm rãi đi theo phía sau hắn, lén lút nâng lên tay của chính mình nhìn một chút. Rõ ràng tay thực sạch sẽ, vì cái gì ở trong mắt chính mình lại bẩn như vậy?
Vừa bước vào cửa, Trữ Nhiễm trực tiếp đi vào phòng tắm, không ngừng lau chùi thân thể của chính mình, một lần lại một lần, bởi vì dùng sức quá độ, trên làn da trắng nõn bị chà xát khiến nơi nơi đều là hồng ấn. Hắn thế nhưng một chút cũng không cảm giác được đau, vẫn tiếp tục cắn răng hung hăng chà rửa thân thể của mình, thẳng đến khi Bình Hải lại đây gõ cửa mới làm cho Trữ Nhiễm khôi phục thần trí.
“Trữ Nhiễm, áo ngủ của ngươi ta để ở cửa.”
“Nga, cám ơn.”
Trữ Nhiễm nhìn gương mặt của mình trong gương thở dài, dùng nước lạnh rửa mặt. Thẳng đến tâm tình dần dần bình tĩnh lại, hắn mới đổi quần áo mới ra khỏi phòng tắm. Bên ngoài Bình Hải đã cơm nước, đồ ăn dầy đủ: “Đói bụng không, mau đến ăn cơm đi.”
“Nga.”
Thói quen cần kiệm khiến Bình Hải bình thường đều là ăn thức ăn chay, hôm nay vì muốn mừng trở về Trữ Nhiễm, cố ý làm hai món ăn mặn, mà Trữ Nhiễm lại chỉ hướng một đĩa rau xanh mà gắp, thịt hắn một chút cũng không đụng vào.
“Trữ Nhiễm, ngươi như thế nào không ăn thịt?”
“Nga, ta, ta gần đây khẩu vị không tốt, không muốn ăn thịt.”
Bình Hải không nghi ngờ, vội vàng nói: “Thực xin lỗi, ngày mai ta không làm món ăn mặn.”
“Không quan hệ, về sau ngươi muốn ăn cái gì thì làm cái đó, cho ta một đĩa rau xanh là tốt rồi.” Từ đó về sau Trữ Nhiễm thế nhưng một miếng thịt cũng không động tới, thời gian lâu dần Bình Hải cũng không còn làm món ăn mặn, mỗi ngày đều cùng hắn ăn rau củ.
Buổi tối hôm đó mỏi mệt, Trữ Nhiễm rất sớm liền leo lên giường nghỉ ngơi, Bình Hải luôn luôn nằm bên cạnh theo dõi gương mặt hắn, hắn rất muốn hỏi Trữ Nhiễm rốt cuộc có tâm sự gì, nhưng là cũng không thể không biết xấu hổ mà can thiệp quá nhiều vào đời tư người khác.
“Tiểu Hải, như thế nào không ngủ được?”
Bình Hải gợi lên khóe miệng, thản nhiên nở một chút nụ cười: “Ta chưa buồn ngủ, ngươi ngủ trước đi.”
Trữ Nhiễm nhích lại gần hắn một chút, ôm lấy cánh tay hắn: “Tiểu Hải, về sau ngươi muốn làm cái gì?”
Bình Hải nghiêng người, cánh tay khoát lên trên tấm lưng mảnh khảnh kia: “Ta về sau muốn tìm một công việc tốt, kiếm được rất nhiều tiền, sau đó mua một căn nhà thuộc về mình.”
“Sau đó tìm một người bạn gái, luyến ái kết hôn, rồi sinh hài tử khả ái?”
Bình Hải vội vàng lắc đầu: “Không, ta nghĩ muốn mua một căn nhà cùng ngươi sống chung.”
“Đứa ngốc, cùng ta sống chung cái gì chứ? Ngươi hẳn là nên tìm một lão bà cùng nhau ở mới đúng.”
Bình Hải nở một chút nụ cười hắc hắc: “Ngươi cùng tiểu Nhiễm thật sự giống như nhau, hắn trước kia cũng luôn bảo ta là đứa ngốc.”
Trữ Nhiễm sửng sốt, lập tức thản nhiên cười cười: “Ngươi nhớ tiểu Nhiễm sao?”
“Ân, rất nhớ, không biết khi nào thì mới có thể nhìn thấy hắn.”
“Hội, chờ hắn dưỡng hảo thân thể, các ngươi có thể cùng nhau gặp mặt.”
“Hắn hiện tại có tốt không?”
Trữ Nhiễm đầu dựa vào trong lòng hắn, nhẹ nhàng nói: “Hắn hiện tại tốt lắm, có ba ba cùng ma ma chiếu cố hắn, hắn hiện tại thực vui vẻ.”
Nghe xong lời này, Bình Hải thực cảm thấy vui mừng thay Lăng Nhiễm, trước kia hắn luôn nói: Ba ba, sẽ đến cứu ta! Hiện tại cuối cùng có thể trở lại bên người cha mẹ, chúng ta chờ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể thoát ra. Những cái này đều phải cảm tạ Trữ Nhiễm.
“Trữ Nhiễm, về sau ngươi muốn làm cái gì?”
Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng, gắt gao nhìn chằm chằm những vết sẹo trên người Bình Hải, còn chưa tự hỏi, động tác ngón tay đã tự động nhẹ nhàng vuốt lên làn da Bình Hải, tương lai? Tương lai ta muốn giúp cho ngươi báo thù, cũng thay chính mình báo thù, ta muốn làm cho bọn họ, một đám đều không được chết tử tế.
Động tác này làm cho Bình Hải một trận khẩn trương, nơi ngón tay mảnh khảnh đi qua cứ như sinh ra từng dòng điện, kích thích thật sâu thần kinh Bình Hải. Hắn cảm giác máu toàn thân chính mình đều tăng tốc cùng hướng về một chỗ, Bình Hải chưa hiểu thế sự hoàn toàn không hiểu đây là có chuyện gì, cái cảm giác kia, có chút khó chịu lại còn mang theo một tia thoải mái. Áp lực nhưng không dám phản ứng làm cho Bình Hải phát ra một tiếng rên rỉ.
“Làm sao vậy?”
Mặt đỏ tai hồng, Bình Hải hung hăng cắn môi dưới của mình, bản năng con người làm cho hắn không tự giác sờ lên hạ thể chính mình, gắt gao đem địa phương trướng đau kia áp chế đi, trực giác nói cho hắn loại chuyện này thực cảm thấy thẹn thùng. Hắn thầm nghĩ đem cái loại cảm giác này cực lực áp xuống, bởi vì dùng sức quá độ làm cho hắn rên một tiếng.
Trữ Nhiễm nương theo ánh trăng nhìn đến Bình Hải đang chống đỡ lên hạ thân, kí ức của Trữ Nhiễm chân chính nháy mắt hiện lên trước mắt, hắn lập tức hiểu được đây là có chuyện gì. Xấu hổ ngồi dậy: “Ta đi toilet.” Lưu cho Bình Hải một không gian tư mật, đứng dậy ly khai phòng ngủ.
Thấy hắn rời đi, Bình Hải vội vàng đưa tay vào quần ngủ, bằng bản năng một chút dẫn động, lần đầu tiên rất nhanh liền giải phóng dục vọng ra. Bình Hải nhìn chất lỏng màu trắng ngà trên tay, hoang mang rối loạn tìm đến một cái khăn tay lau khô đi.
Trữ Nhiễm ở trong phòng tắm né thật lâu, hình ảnh trong trí nhớ không ngừng hiện lên trước mắt, bất quá cảnh tượng này cũng không có làm cho Trữ Nhiễm cảm thấy không thoải mái, chỉ là cảm giác hai nam nhân cùng một chỗ có chút không được tự nhiên mà thôi. Thân thể tựa hồ còn nhớ rõ cái loại cảm giác này, sau một hồi nghĩ đến những hình ảnh kia, thân thể sẽ tự nóng lên. Trữ Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy hắn không thể hoàn toàn khống chế thân thể. Hạ thân đã muốn dần dần cứng rắn lên, Trữ Nhiễm áp chế thật lâu cũng không có biện pháp làm cho nó bình tĩnh dịu xuống, đành phải chấp nhận tự mình luật động.
Nhớ lại những hình ảnh trong kí ức không phải của mình: nam nhân đang ôm lấy chính mình, ôn nhu vuốt ve chính mình, hôn môi chính mình, Trữ Nhiễm lần lượt muốn đem gương mặt nam nhân kia cưỡng chế dời đi, lại hoàn toàn không có cách nào làm được. Lúc này trong thân thể dường như lại bị linh hồn vốn có chiếm giữ. Giải quyết xong, Trữ Nhiễm nghi hoặc nhìn dịch lỏng trên tay, có phải hay không hai đoạn kí ức quá mức lẫn lộn, cho nên mới hội sinh ra loại cảm giác này?
Bình Hải đối với Trữ Nhiễm, cảm giác càng ngày càng không thể vãn hồi, sau ngày ấy chỉ cần hắn vừa nhìn thấy cơ thể Trữ Nhiễm, sẽ không thể tự giác mà sinh ra phản ứng sinh lý, càng đừng nói đến việc chạm vào hắn, kia quả thực muốn lấy mạng của y. Hắn luôn cố ý trốn tránh Trữ Nhiễm, hắn sợ Trữ Nhiễm phát hiện chính mình có tâm tư xấu xa này, nam hài xinh đẹp kia còn là ân nhân cứu mạng mình, chính mình như thế nào có thể đối hắn sinh ra loại ý tưởng này, huống chi chính mình còn từng là một tên khất cái, Trữ Nhiễm lại giống như một vương tử cao cao tại thượng, bản thân có lý do gì lại muốn độc chiếm thân thể hắn, có tư cách gì đi ái mộ hắn, bởi vì chính mình căn bản là không xứng!
Mà Trữ Nhiễm bên này cũng bắt đầu trốn tránh Bình Hải, bởi vì thân thể không thể tự giác đối với nam nhân sinh ra phản ứng, hắn sợ loại cảm giác này sẽ hủy hoại tình bạn của hai người, đối với Bình Hải, Trữ Nhiễm vẫn xem hắn như là bằng hữu tốt nhất, là một bằng hữu vĩnh viễn không thể thiếu. Hắn theo thói quen luôn đứng bên cạnh Bình Hải, như vậy sẽ làm hắn cảm thấy an tâm, cảm thấy thiết thực, nhưng này rốt cuộc có phải thích hay không, Trữ Nhiễm căn bản là không biết, tâm lý hắn căn bản là không có khái niệm về hai chữ yêu đương.
Hai người vẫn như trước, hội ngủ chung trên một chiếc giường, nhưng là ai cũng không dám ở cạnh gần đối phương, đưa lưng về phía nhau, cố tình tạo khoảng cách rất xa.
Bị ý niệm báo thù khống chế, Trữ Nhiễm không bị chuyện này quấy nhiễu lâu, rất nhanh hắn liền đem lực chú ý quay lại trên danh sách kia.
Tác giả :
Kỳ Lân Ngọc