Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 337: Bệnh của Đạm Nhiên
Hoàng Tôn Tố nói:
-Như vậy thì đi dạo trên hồ, ngắm trăng cũng rất hay.
Trương Nguyên nói:
-Bằng hữu gặp gỡ sẽ có nhiều chuyện vui để nói, Tiêu huynh thổi tiêu, Đại huynh dùng sênh, Nghê huynh hát một khúc hát, đều hay – một đêm thú vị như thế thật tốt, trái lại có Tĩnh Nguyệt, Oanh Oanh, Yến Yến sẽ rất ầm ĩ.
Chu Mặc Nông một bàn tay không vỗ nên tiếng, đành chiều theo.
Trương Đại nói:
-Tối nay Trung thu, không bằng chúng ta đều hiến nghệ, tán gẫu, mọi người thấy thế nào?
Đang nói chuyện thì thấy một con thuyền Tứ Minh ngói trắng xuôi theo sông Tiền Đường hướng tới cửa kênh đào phụ, nghe tiếng người kêu lớn:
-Thiếu gia, thiếu gia!
Vũ Lăng đứng bên cạnh Trương Nguyên bên người Vũ Lăng đã lên tiếng đáp trả trước:
-Haha, là Lai Phúc ca Lai Phúc ca —— "
Lai Phúc lớn tiếng nói:
-Thiếu gia, Thiếu phu nhân đến đây.
Không đợi thuyền dừng lại, nhảy lên thềm đá bờ sông, kích động chạy tới, có cảm giác Lai Phúc đang có chuyện vui mừng.
Tất cả mọi người có phần kinh ngạc, Chu Mặc Nông cười trộm nói:
-Giải Nguyên phu nhân chắc là sợ Trương giải nguyên quen tính phong lưu, mở hội tuyển Hồng Tụ toàn thành đây mà.
Trương Nguyên vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghênh đón, còn chưa mở miệng hỏi Lai Phúc, chỉ thấy mui thuyền màu trắng kia có hai người trong khoang đi ra, một người là Thương Chu Đức, một người khác là Tông Dực Thiện, mặt đầy tếu ý:
Nhị huynh, Dực Thiện huynh, hai vị cũng tới
Trương Nguyên rất mừng, xa xa vái chào.
Thương Chu Đức cười dài chắp tay nói:
-Giới Tử, chúc mừng chúc mừng.
Trương Nguyên thi hương đoạt giải khôi, Thương Chu Đức vui sướng không thua người Trương gia, người đó là em rể y đấy.
Tông Dực Thiện đang hướng Trương Nguyên chúc, trong khoang lại đi ra tiểu tỳ Vân Cẩm tươi cười chân thành, vạn phúc nói:
-Chúc mừng cô gia.
Nhìn thấy Vân Cẩm, Vũ Lăng lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ nói:
-Thiếu phu nhân thật đúng là đến đây.
Vũ Lăng không tự chủ được ưỡn ngực, căng lung, ra vẻ mình cao lớn hơn một chút.
Trương Nguyên từ trên bàn đạp bước lên thuyền, Thương Chu Đức và Tông Dực Thiện mỉm cười hướng hai bên nhường lối, Trương Nguyên đi vào khoang thuyền, lên tiếng gọi:
-Đạm Nhiên__đã thấy thiếu phụ Y Đình cười cười đứng bên trái khoang, khẽ chào nói:
-Chúc mừng thiếu gia!
Y Đình luôn luôn xưng hô Trương Nguyên thiếu gia đã quen, từ khi vợ chồng Trương Thụy Dương nhận Y Đình làm dưỡng nữ, Trương Nguyên vài lần phải bắt nàng sửa cách xưng hô, nàng cũng chưa sửa được, có lẽ là cố ý. Y Đình sớm đổi cách gọi Trương Thụy Dương và Trương mẫu Lã thị là cha mẹ, nhưng đối với Trương Nhược Hi và Trương Nguyên, vẫn xưng hô như trước.
-A! Y Đình tỷ tỷ cũng tới, tốt lắm, Đạm Nhiên đâu rồi?"
Trương Nguyên vội hỏi.
-Trương lang ——
Thương Đạm Nhiên từ bên phải khoang đi ra, áo tơ tằm màu sáng và váy lụa vừa vặn, ánh chiều tà đúng lúc xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc trâm Phỉ Thúy cài trên búi tóc của nàng, kim châu trên Phỉ Thủy óng ánh mê người, càng làm nổi bật khí chất tao nhã, cao quý của nàng.
Trương Nguyên tiến lên nắm tay của vợ, thích thú nhìn nàng, vui mừng nói:
-Sao nàng lại tới đây, thật làm ta vui mừng khôn xiết.
Thương Đạm Nhiên hàm chứa ý cười nói:
-Thật sự bất ngờ sao?
Y Đình đứng bên cạnh nói:
-Đam Nhiên cố ý tới thăm thiếu gia vào đúng dịp Trung thu đấy, tháng trước Trung Thu thiếu gia còn ở trường thi, năm nay lại có 2 trung thu, thật sự là toại nguyện nhé!
Thương Đạm Nhiên nói:
-Ta chưa du ngoạn Tây Hồ lần nào, muốn cùng Trương lang du ngoạn Tây Hồ mà.
Trương Nguyên vui vẻ nói:
-Tốt lắm, ta vốn tính tháng mười khi ta và nàng vào kinh, ở Hàng Châu du ngoạn hai ngày, nàng hiện nay tới cũng tốt, trời cũng không lạnh, rất thích hợp du ngoạn.
Trước đây Thương Đạm Nhiên đã giao ước cùng Trương Nguyên, nếu Trương Nguyên trúng cử vào kinh tham gia thi hội thì nàng cũng cùng đi, trong kinh có huynh trưởng của nàng là Thương Chu Phúc, nàng cũng rất nhớ hai tiểu chất nữ Cảnh Lan, Cảnh Huy. Nghe mấy người Trương Đại đang đứng đầu thuyền cùng Thương Chu Đức, Tông Dực Thiện hàn huyên, Trương Nguyên cầm tay Thương Đạm Nhiên nói:
-Chờ chút, ta đi nói với bằng hữu một tiếng.
Trương Nguyên ra khoang thuyền, Y Đình ở phía sau nhanh chân đuổi theo, thấp giọng hỏi:
-Vương Vi còn ở Hàng Châu sao?
Thấy Trương Nguyên gật đầu một cái, lại nói:
-Đạm Nhiên biết việc này rồi đó, thiếu gia phải chuẩn bị tâm lý đó.
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, Lai Phúc quay về Sơn Âm nhưng hắn cũng không dặn dò là không báo cho Vương Vi. Lai Phúc đần hơn Vũ Lăng, tự nhiên là chuyện gì cũng đều nói ra, tuy nhiên tính cách của Đạm Nhiên, không thể nào là vì chuyện của Vương vi mà đến đây hỏi tội, cùng hắn du Tây Hồ khi Trung thu chính là chủ ý của Đạm Nhiên, lần này nhất định Vương Vi và Đạm Nhiên sẽ gặp nhau, hắn cũng tính toàn sau hai ngày nữa về Sơn Âm sẽ dẫn Vương vi theo, Vương Vi đã là người của Trương gia, sớm muộn gì cũng phải qua cửa Trương gia thôi.
Trương Đại thấy Trương Nguyên đi ra, liền cười nói:
-Giới Tử, đón tiếp đệ muội và Thương Nhị huynh cho tốt, chúng ta đi du hồ trước.
Dứt lời, cùng với Hoàng Tôn Tố mấy người chắp tay cáo từ, thẳng tiến Tây Hồ.
Trương Nguyên quay sang Thương Chu Đức nói:
- Nhị huynh, chúng ta đi đến hiệu vải Thịnh Mỹ ở ngay cạnh Vạn Tiên Kiều bên thành Tây thôi.
Liền cùng Lai Phúc đi mướn hai cỗ xe ngựa và hai chiếc kiệu có mái che, lưu lại vài người giữ thuyền, những người khác đều đi đến hiệu vải Thịnh Mỹ. Vũ Lăng đã phụng mệnh đi trước báo tin.
Mặt trời cuối chiều lặn xuống thành lâu, xe ngựa và cỗ kiệu dừng lại trước cổng chính của hiệu vải, thương đạm Nhiên vén màn đánh giá cửa hiệu này, bề ngoài đã đổi mới hoàn toàn, có khách hàng ra vào, dường như kinh doanh không tệ, lại nhìn tấm biển phía trên đề tên tiệm, đúng là Trương lang đề chữ, không nhịn được cười một tiếng, thầm nghĩ: “Vương Vi đang giúp Nhược Hi tỷ tỷ và Trương lang quản lí cửa hiệu vải này sao, cũng thật khó cho nàng — "
Một đám người hầu từ cửa hông chạy ra đón, nô bộc và đầy tớ già đứng hai bên ngăn cản những người không có phận sự, sáu bảy tỳ nữ vây quanh Thương Đạm Nhiên và Y Đình dẫn các nàng qua tiền sảnh tiến vào hậu viện, phía sau là Trương Nguyên đang bồi Thương Chu Đức và Tông Dực Thiện vào sảnh uống trà. Thương Chu Đức cười nói:
-Giới Tử, đệ vào đi thôi, hai người bọn ta không cần đệ bồi đâu."
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Để Đạm Nhiên và tỷ tỷ đệ nói chuyện một chút đã.
Hắn không nghĩ hiện tại nên đi vào, không có hắn bên cạnh Đạm Nhiên và Tu Vi nói chuyện sẽ tốt hơn, còn có tỷ tỷ trấn thủ, không cần lo lắng Đạm Nhiên và Tu Vi căng thẳng với nhau, chuyện này có quan hệ tới ước muốn trái ôm phải ấp của hắn, Thương Chu Đức liền hỏi Trương Nguyên tình hình kì thi hương lần này và sự việc họ Đổng, Uông đã tung tin đồn thất thiệt. Sơn âm cách Hàng Châu không xa, tin đồn nhanh như gió, đã sớm bay tới, Thương Chu Đức mấy ngày trước đây đã cố ý đi tới Sơn Âm gặp Trương Nhữ Lâm và Trương Thụy Dương. Trương Nhữ Lâm nắm giữ tin tức về kì thi hương toàn diện hơn Thương Chu Đức, y đã biết đầu đuôi chuyện phong ba ở trường thi, bảo Thương Chu Đức đừng lo lắng, Trương Nguyên hoàn toàn có khả năng ứng phó cục diện này, hiện tai Thương Chu Đức nghe Trương Nguyên nói Uông Nhữ Khiêm diễn một màn hề trước cửa, liền cùng Tông Dực Thiện thoải mái cười to:
-Chỉ tiếc không nghiêm trị Đổng, Uông, tuy nhiên Giới Tử làm vậy thì kì thi mùa xuân chắc cũng không gặp nhiều phiền hà.
Sắc trời tối xuống, Vũ Lăng đi đốt đèn lên, Mục Chân Chân từ nội viện đi ra, đến bên Trương Nguyên nói:
-Thiếu gia, Nhược Hi Đại tiểu thư mời người đi vào nói chuyện.
Trương Nguyên liền theo Mục Chân Chân đi vào nội viện, hỏi:
-Chân Chân, các nàng nói chuyện thế nào rồi?
Mục Chân Chân mím môi mỉm cười, nói:
-Thiếu gia yên tâm, đều là nói chuyện nhỏ nhẹ, mợ hai hành lễ với mợ cả, mợ cả còn tặng mợ hai một đôi vòng ngọc
Trương Nguyên "Hắc" cười, nghĩ thầm rằng: “Thuận lợi như vậy à”.
Lấy tay gõ lên trán thầm nghĩ: “Hay là ngươi muốn thấy thê thiếp trong nhà đấu đá nhau thì mới có cảm giác bình thường”
Đi vào nội viện, chỉ thấy tiểu trà sảnh ở lầu một đối diện sân nhà, hai ngọn đèn ngọc lưu ly chiếu xuống đất, Trương Nhược Hi và Thương Đạm Nhiên ngồi ở trên, Vương Vi ngồi dưới, trên bàn có mấy chén trà và điểm tâm, vài tì nữ đứng hầu hai bên.
Nhìn thấy Trương Nguyên tiến vào, Vương Vi khẩn trương đứng dậy, Thương Đạm Nhiên theo sau đứng lên, chỉ có Trương Nhược Hi ngồi, cười dài nói:
-Tiểu Nguyên, đệ thật sự có phúc đó, kiều thê thiếp đẹp, có thấy hài lòng không?
Trương Nguyên chỉ cười, không nói lời nào.
Trương Nhược Hi lại nói:
-Tỷ tỷ ta thay Đạm Nhiên nói một câu, đệ hiện giờ có một thê một thiếp là đủ lắm rồi.
Trương Nguyên nhìn lại, đứng ở phía sau hắn Mục Chân Chân đang khẩn trương, dường như không tìm được chỗ trốn.
Trương Nhược Hi mỉm cười, cũng không nói thêm về việc này, miễn cho đệ đệ xấu hổ, chỉ có điều hỏi:
-Tiểu Nguyên, nhuận trung Thu này đệ chuẩn bị thế nào?
Trương Nguyên nói:
-Đệ đi bảo Lai Phúc chuẩn bị thuyền, đệ có quen biết nhà đò dưới chân tháp Lôi Phong, có hai con thuyền, cũng gọi đến đây.
Trương Nhược Hi nói:
-Được, ta cũng cùng bọn đệ đi Tây Hồ thưởng trăng Trung thu. Ôi, ta đúng là đã lao tâm khổ trí vì hiệu vải này rồi, đáng tiếc Lý Thuần Lý Khiết không ở đây, cũng không biết tỷ phu đệ thi cử thế nào nữa?
Lúc này, Thương Đạm Nhiên đang mỉm cười thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng dung khăn lụa che miệng, xoay người bước nhanh đi đến bên cửa sổ, hơi hơi khom người, tiếng nôn rất nhỏ truyền đến——
Trương Nguyên và Trương Nhược Hi vội vàng đi qua, Trương Nguyên khẽ vuốt lưng Đạm Nhiên, hỏi:
-Làm sao vậy, trên đường cảm phong hàn à?
Tiểu tỳ Vân cẩm cực kì nhanh nhẹn mang tới một cái chậu nhỏ, Đạm Nhiên liền ngồi xuống nôn ra, Vân Cẩm lo lắng, quay sang Trương Nguyên nói:
-Cô gia, tiểu thư thân thể không khỏe đã nửa tháng nay, lại không cho tiểu tỳ nói với lão gia và thái thái, hiện tại cô gia ở đây tiểu tỳ nhất định phải nói.
Trương Nhược Hi nghe tiểu tỳ Vân Cẩm nói như vậy, mày liễu giương nhẹ, có sợ hãi lẫn vui mừng, thì thầm khẽ hỏi:
-Đạm Nhiên, nguyệt sự của muội đã bao lâu không tới rồi?
Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
Thương Đạm Nhiên còn đang khom người nôn, không đáp lời, nhưng Trương Nhược Hi biết Đạm Nhiên nghe thấy, bởi mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng lên, Trương Nhược Hi rất mừng, nàng nhớ lại, lúc nàng có thai cũng phản ứng rất mãnh liệt, choáng váng đầu, khó ngủ, khi ngửi thấy mùi dầu mỡ liền muốn ói, nàng lại tăng thêm nghi ngờ, lúc này thấy Đạm Nhiên cũng như vậy, biểu hiện rất giống mang thai. Đam Nhiên và Tiểu Nguyên thành thân hơn bốn tháng, mang bầu cũng rất bình thường, đương nhiên hiện giờ vẫn chưa thể xác định rõ, nên nàng phải dò hỏi cẩn thận.
-Như vậy thì đi dạo trên hồ, ngắm trăng cũng rất hay.
Trương Nguyên nói:
-Bằng hữu gặp gỡ sẽ có nhiều chuyện vui để nói, Tiêu huynh thổi tiêu, Đại huynh dùng sênh, Nghê huynh hát một khúc hát, đều hay – một đêm thú vị như thế thật tốt, trái lại có Tĩnh Nguyệt, Oanh Oanh, Yến Yến sẽ rất ầm ĩ.
Chu Mặc Nông một bàn tay không vỗ nên tiếng, đành chiều theo.
Trương Đại nói:
-Tối nay Trung thu, không bằng chúng ta đều hiến nghệ, tán gẫu, mọi người thấy thế nào?
Đang nói chuyện thì thấy một con thuyền Tứ Minh ngói trắng xuôi theo sông Tiền Đường hướng tới cửa kênh đào phụ, nghe tiếng người kêu lớn:
-Thiếu gia, thiếu gia!
Vũ Lăng đứng bên cạnh Trương Nguyên bên người Vũ Lăng đã lên tiếng đáp trả trước:
-Haha, là Lai Phúc ca Lai Phúc ca —— "
Lai Phúc lớn tiếng nói:
-Thiếu gia, Thiếu phu nhân đến đây.
Không đợi thuyền dừng lại, nhảy lên thềm đá bờ sông, kích động chạy tới, có cảm giác Lai Phúc đang có chuyện vui mừng.
Tất cả mọi người có phần kinh ngạc, Chu Mặc Nông cười trộm nói:
-Giải Nguyên phu nhân chắc là sợ Trương giải nguyên quen tính phong lưu, mở hội tuyển Hồng Tụ toàn thành đây mà.
Trương Nguyên vừa mừng vừa sợ, vội vàng nghênh đón, còn chưa mở miệng hỏi Lai Phúc, chỉ thấy mui thuyền màu trắng kia có hai người trong khoang đi ra, một người là Thương Chu Đức, một người khác là Tông Dực Thiện, mặt đầy tếu ý:
Nhị huynh, Dực Thiện huynh, hai vị cũng tới
Trương Nguyên rất mừng, xa xa vái chào.
Thương Chu Đức cười dài chắp tay nói:
-Giới Tử, chúc mừng chúc mừng.
Trương Nguyên thi hương đoạt giải khôi, Thương Chu Đức vui sướng không thua người Trương gia, người đó là em rể y đấy.
Tông Dực Thiện đang hướng Trương Nguyên chúc, trong khoang lại đi ra tiểu tỳ Vân Cẩm tươi cười chân thành, vạn phúc nói:
-Chúc mừng cô gia.
Nhìn thấy Vân Cẩm, Vũ Lăng lập tức mặt mày hớn hở, vui vẻ nói:
-Thiếu phu nhân thật đúng là đến đây.
Vũ Lăng không tự chủ được ưỡn ngực, căng lung, ra vẻ mình cao lớn hơn một chút.
Trương Nguyên từ trên bàn đạp bước lên thuyền, Thương Chu Đức và Tông Dực Thiện mỉm cười hướng hai bên nhường lối, Trương Nguyên đi vào khoang thuyền, lên tiếng gọi:
-Đạm Nhiên__đã thấy thiếu phụ Y Đình cười cười đứng bên trái khoang, khẽ chào nói:
-Chúc mừng thiếu gia!
Y Đình luôn luôn xưng hô Trương Nguyên thiếu gia đã quen, từ khi vợ chồng Trương Thụy Dương nhận Y Đình làm dưỡng nữ, Trương Nguyên vài lần phải bắt nàng sửa cách xưng hô, nàng cũng chưa sửa được, có lẽ là cố ý. Y Đình sớm đổi cách gọi Trương Thụy Dương và Trương mẫu Lã thị là cha mẹ, nhưng đối với Trương Nhược Hi và Trương Nguyên, vẫn xưng hô như trước.
-A! Y Đình tỷ tỷ cũng tới, tốt lắm, Đạm Nhiên đâu rồi?"
Trương Nguyên vội hỏi.
-Trương lang ——
Thương Đạm Nhiên từ bên phải khoang đi ra, áo tơ tằm màu sáng và váy lụa vừa vặn, ánh chiều tà đúng lúc xuyên qua cửa sổ chiếu lên chiếc trâm Phỉ Thúy cài trên búi tóc của nàng, kim châu trên Phỉ Thủy óng ánh mê người, càng làm nổi bật khí chất tao nhã, cao quý của nàng.
Trương Nguyên tiến lên nắm tay của vợ, thích thú nhìn nàng, vui mừng nói:
-Sao nàng lại tới đây, thật làm ta vui mừng khôn xiết.
Thương Đạm Nhiên hàm chứa ý cười nói:
-Thật sự bất ngờ sao?
Y Đình đứng bên cạnh nói:
-Đam Nhiên cố ý tới thăm thiếu gia vào đúng dịp Trung thu đấy, tháng trước Trung Thu thiếu gia còn ở trường thi, năm nay lại có 2 trung thu, thật sự là toại nguyện nhé!
Thương Đạm Nhiên nói:
-Ta chưa du ngoạn Tây Hồ lần nào, muốn cùng Trương lang du ngoạn Tây Hồ mà.
Trương Nguyên vui vẻ nói:
-Tốt lắm, ta vốn tính tháng mười khi ta và nàng vào kinh, ở Hàng Châu du ngoạn hai ngày, nàng hiện nay tới cũng tốt, trời cũng không lạnh, rất thích hợp du ngoạn.
Trước đây Thương Đạm Nhiên đã giao ước cùng Trương Nguyên, nếu Trương Nguyên trúng cử vào kinh tham gia thi hội thì nàng cũng cùng đi, trong kinh có huynh trưởng của nàng là Thương Chu Phúc, nàng cũng rất nhớ hai tiểu chất nữ Cảnh Lan, Cảnh Huy. Nghe mấy người Trương Đại đang đứng đầu thuyền cùng Thương Chu Đức, Tông Dực Thiện hàn huyên, Trương Nguyên cầm tay Thương Đạm Nhiên nói:
-Chờ chút, ta đi nói với bằng hữu một tiếng.
Trương Nguyên ra khoang thuyền, Y Đình ở phía sau nhanh chân đuổi theo, thấp giọng hỏi:
-Vương Vi còn ở Hàng Châu sao?
Thấy Trương Nguyên gật đầu một cái, lại nói:
-Đạm Nhiên biết việc này rồi đó, thiếu gia phải chuẩn bị tâm lý đó.
Trương Nguyên "Ừ" một tiếng, Lai Phúc quay về Sơn Âm nhưng hắn cũng không dặn dò là không báo cho Vương Vi. Lai Phúc đần hơn Vũ Lăng, tự nhiên là chuyện gì cũng đều nói ra, tuy nhiên tính cách của Đạm Nhiên, không thể nào là vì chuyện của Vương vi mà đến đây hỏi tội, cùng hắn du Tây Hồ khi Trung thu chính là chủ ý của Đạm Nhiên, lần này nhất định Vương Vi và Đạm Nhiên sẽ gặp nhau, hắn cũng tính toàn sau hai ngày nữa về Sơn Âm sẽ dẫn Vương vi theo, Vương Vi đã là người của Trương gia, sớm muộn gì cũng phải qua cửa Trương gia thôi.
Trương Đại thấy Trương Nguyên đi ra, liền cười nói:
-Giới Tử, đón tiếp đệ muội và Thương Nhị huynh cho tốt, chúng ta đi du hồ trước.
Dứt lời, cùng với Hoàng Tôn Tố mấy người chắp tay cáo từ, thẳng tiến Tây Hồ.
Trương Nguyên quay sang Thương Chu Đức nói:
- Nhị huynh, chúng ta đi đến hiệu vải Thịnh Mỹ ở ngay cạnh Vạn Tiên Kiều bên thành Tây thôi.
Liền cùng Lai Phúc đi mướn hai cỗ xe ngựa và hai chiếc kiệu có mái che, lưu lại vài người giữ thuyền, những người khác đều đi đến hiệu vải Thịnh Mỹ. Vũ Lăng đã phụng mệnh đi trước báo tin.
Mặt trời cuối chiều lặn xuống thành lâu, xe ngựa và cỗ kiệu dừng lại trước cổng chính của hiệu vải, thương đạm Nhiên vén màn đánh giá cửa hiệu này, bề ngoài đã đổi mới hoàn toàn, có khách hàng ra vào, dường như kinh doanh không tệ, lại nhìn tấm biển phía trên đề tên tiệm, đúng là Trương lang đề chữ, không nhịn được cười một tiếng, thầm nghĩ: “Vương Vi đang giúp Nhược Hi tỷ tỷ và Trương lang quản lí cửa hiệu vải này sao, cũng thật khó cho nàng — "
Một đám người hầu từ cửa hông chạy ra đón, nô bộc và đầy tớ già đứng hai bên ngăn cản những người không có phận sự, sáu bảy tỳ nữ vây quanh Thương Đạm Nhiên và Y Đình dẫn các nàng qua tiền sảnh tiến vào hậu viện, phía sau là Trương Nguyên đang bồi Thương Chu Đức và Tông Dực Thiện vào sảnh uống trà. Thương Chu Đức cười nói:
-Giới Tử, đệ vào đi thôi, hai người bọn ta không cần đệ bồi đâu."
Trương Nguyên mỉm cười nói:
-Để Đạm Nhiên và tỷ tỷ đệ nói chuyện một chút đã.
Hắn không nghĩ hiện tại nên đi vào, không có hắn bên cạnh Đạm Nhiên và Tu Vi nói chuyện sẽ tốt hơn, còn có tỷ tỷ trấn thủ, không cần lo lắng Đạm Nhiên và Tu Vi căng thẳng với nhau, chuyện này có quan hệ tới ước muốn trái ôm phải ấp của hắn, Thương Chu Đức liền hỏi Trương Nguyên tình hình kì thi hương lần này và sự việc họ Đổng, Uông đã tung tin đồn thất thiệt. Sơn âm cách Hàng Châu không xa, tin đồn nhanh như gió, đã sớm bay tới, Thương Chu Đức mấy ngày trước đây đã cố ý đi tới Sơn Âm gặp Trương Nhữ Lâm và Trương Thụy Dương. Trương Nhữ Lâm nắm giữ tin tức về kì thi hương toàn diện hơn Thương Chu Đức, y đã biết đầu đuôi chuyện phong ba ở trường thi, bảo Thương Chu Đức đừng lo lắng, Trương Nguyên hoàn toàn có khả năng ứng phó cục diện này, hiện tai Thương Chu Đức nghe Trương Nguyên nói Uông Nhữ Khiêm diễn một màn hề trước cửa, liền cùng Tông Dực Thiện thoải mái cười to:
-Chỉ tiếc không nghiêm trị Đổng, Uông, tuy nhiên Giới Tử làm vậy thì kì thi mùa xuân chắc cũng không gặp nhiều phiền hà.
Sắc trời tối xuống, Vũ Lăng đi đốt đèn lên, Mục Chân Chân từ nội viện đi ra, đến bên Trương Nguyên nói:
-Thiếu gia, Nhược Hi Đại tiểu thư mời người đi vào nói chuyện.
Trương Nguyên liền theo Mục Chân Chân đi vào nội viện, hỏi:
-Chân Chân, các nàng nói chuyện thế nào rồi?
Mục Chân Chân mím môi mỉm cười, nói:
-Thiếu gia yên tâm, đều là nói chuyện nhỏ nhẹ, mợ hai hành lễ với mợ cả, mợ cả còn tặng mợ hai một đôi vòng ngọc
Trương Nguyên "Hắc" cười, nghĩ thầm rằng: “Thuận lợi như vậy à”.
Lấy tay gõ lên trán thầm nghĩ: “Hay là ngươi muốn thấy thê thiếp trong nhà đấu đá nhau thì mới có cảm giác bình thường”
Đi vào nội viện, chỉ thấy tiểu trà sảnh ở lầu một đối diện sân nhà, hai ngọn đèn ngọc lưu ly chiếu xuống đất, Trương Nhược Hi và Thương Đạm Nhiên ngồi ở trên, Vương Vi ngồi dưới, trên bàn có mấy chén trà và điểm tâm, vài tì nữ đứng hầu hai bên.
Nhìn thấy Trương Nguyên tiến vào, Vương Vi khẩn trương đứng dậy, Thương Đạm Nhiên theo sau đứng lên, chỉ có Trương Nhược Hi ngồi, cười dài nói:
-Tiểu Nguyên, đệ thật sự có phúc đó, kiều thê thiếp đẹp, có thấy hài lòng không?
Trương Nguyên chỉ cười, không nói lời nào.
Trương Nhược Hi lại nói:
-Tỷ tỷ ta thay Đạm Nhiên nói một câu, đệ hiện giờ có một thê một thiếp là đủ lắm rồi.
Trương Nguyên nhìn lại, đứng ở phía sau hắn Mục Chân Chân đang khẩn trương, dường như không tìm được chỗ trốn.
Trương Nhược Hi mỉm cười, cũng không nói thêm về việc này, miễn cho đệ đệ xấu hổ, chỉ có điều hỏi:
-Tiểu Nguyên, nhuận trung Thu này đệ chuẩn bị thế nào?
Trương Nguyên nói:
-Đệ đi bảo Lai Phúc chuẩn bị thuyền, đệ có quen biết nhà đò dưới chân tháp Lôi Phong, có hai con thuyền, cũng gọi đến đây.
Trương Nhược Hi nói:
-Được, ta cũng cùng bọn đệ đi Tây Hồ thưởng trăng Trung thu. Ôi, ta đúng là đã lao tâm khổ trí vì hiệu vải này rồi, đáng tiếc Lý Thuần Lý Khiết không ở đây, cũng không biết tỷ phu đệ thi cử thế nào nữa?
Lúc này, Thương Đạm Nhiên đang mỉm cười thì bỗng nhiên sắc mặt đại biến, vội vàng dung khăn lụa che miệng, xoay người bước nhanh đi đến bên cửa sổ, hơi hơi khom người, tiếng nôn rất nhỏ truyền đến——
Trương Nguyên và Trương Nhược Hi vội vàng đi qua, Trương Nguyên khẽ vuốt lưng Đạm Nhiên, hỏi:
-Làm sao vậy, trên đường cảm phong hàn à?
Tiểu tỳ Vân cẩm cực kì nhanh nhẹn mang tới một cái chậu nhỏ, Đạm Nhiên liền ngồi xuống nôn ra, Vân Cẩm lo lắng, quay sang Trương Nguyên nói:
-Cô gia, tiểu thư thân thể không khỏe đã nửa tháng nay, lại không cho tiểu tỳ nói với lão gia và thái thái, hiện tại cô gia ở đây tiểu tỳ nhất định phải nói.
Trương Nhược Hi nghe tiểu tỳ Vân Cẩm nói như vậy, mày liễu giương nhẹ, có sợ hãi lẫn vui mừng, thì thầm khẽ hỏi:
-Đạm Nhiên, nguyệt sự của muội đã bao lâu không tới rồi?
Thanh âm vô cùng nhẹ nhàng.
Thương Đạm Nhiên còn đang khom người nôn, không đáp lời, nhưng Trương Nhược Hi biết Đạm Nhiên nghe thấy, bởi mặt nàng thoáng chốc đỏ ửng lên, Trương Nhược Hi rất mừng, nàng nhớ lại, lúc nàng có thai cũng phản ứng rất mãnh liệt, choáng váng đầu, khó ngủ, khi ngửi thấy mùi dầu mỡ liền muốn ói, nàng lại tăng thêm nghi ngờ, lúc này thấy Đạm Nhiên cũng như vậy, biểu hiện rất giống mang thai. Đam Nhiên và Tiểu Nguyên thành thân hơn bốn tháng, mang bầu cũng rất bình thường, đương nhiên hiện giờ vẫn chưa thể xác định rõ, nên nàng phải dò hỏi cẩn thận.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si