Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 296: Hẹn nghênh thân
Thương Đạm Nhiên đứng ở cửa sổ dài của phòng khách, ngoài cửa có một giàn dây leo, nhưng đương nhiên bây giờ thì đã khô xác hết, để mặc gió tuyết thổi qua. Trong lòng Thương Đạm Nhiên có chút hỗn loạn, thời gian gần đây nàng có nghe được một số lời đồn đại về Trương Nguyên, nói rằng Trương Nguyên uống rượu chơi hoa ở Kim Lăng, còn nữa, ở Sơn Âm còn có lời đồn, nói rằng con gái nhỏ của Vương Tư Nhâm là Vương Anh Tư ái mộ Trương Nguyên, ngoài Trương Nguyên ra sẽ không lấy ai khác. Nếu so với vụ Vương Anh Tư, thì việc Trương Nguyên uống rượu chơi hoa ở Kim Lăng chẳng đáng kể gì.
Mùng ba tháng ba mấy năm trước, trong lễ Thượng Tị, Thương Đạm Nhiên từng gặp hai người con gái của Vương Tư Nhâm ở bên bờ Giám hồ, còn nói chuyện với chị em họ Vương vài câu, lúc đó Vương Anh Tư vẫn còn nhỏ, hoạt bát linh động, thẳng thắn đáng yêu. Sau lần đó, bọn họ không gặp lại nhau thêm lần nào nữa, chỉ nghe Vương Tư Nhâm từng khoe rằng, với tài bát cổ văn của con gái ông ta, thì đoạt tú tài dễ như lấy đồ trong túi. Lần này Trương Đạm Nhiên mới nghe nói rằng, huyện lệnh Sơn Âm là Hầu Chi Hàn từng làm mai mối cho Trương Nguyên, muốn tác hợp cho Trương Nguyên và Vương Anh Tư, nhưng vừa hay đúng lúc đó Trương Nguyên lại đến chỗ nàng để cầu thân, cách nhau đúng nửa ngày thôi.
Thương Đạm Nhiên thầm nghĩ: “nếu ngày đó trên đường đi Hội Kê mà Trương lang bị Hầu huyện lệnh chặn đường gọi lại, Vương Tư Nhâm có quan hệ thầy trò với chàng ấy, Vương Anh Tư lại thông minh đa tài, Trương lang chắc là sẽ nhận lời mối thân sự đó. Học trò lấy con gái của thầy học đúng là giai thoại, nhưng mà, như thế thì mình tính là cái gì?”
Nghĩ đến đây, Thương Đạm Nhiên không khỏi buồn bực trong lòng, lại nghĩ:
- Khi đó, ta và Trương lang chỉ mới gặp mặt được hai lần, một lần ở trên vườn đào của nhà họ Thương ở trên đảo giữa hồ, một lần ngoài cổng lớn của Nho học Sơn Âm. Lúc đó ta đã ái mộ Trương Nguyên chưa, chắc chỉ là niềm vui muốn được gặp mà thôi. Rồi sau đó Trương lang đến núi Bạch Mã đọc sách tiêu khiển, má tựa vai kề, tương thân tương ái, từ đó mới khắc cốt ghi tâm. Kệ vậy, Vương Anh Tư tuy có thiện cảm với Trương lang, nhưng chắc không có được tình cảm sâu đậm như bọn ta. Ta và Trương lang đính hôn cũng được gần hai năm rồi, lần trước cha ta đến Sơn Âm thăm cha Trương lang, tức cha chồng tương lai của ta, đã hẹn ước ngày nghênh thân rồi, chính là vào ngày mười hai tháng tư sang năm, chắc là Trương lang vẫn còn chưa biết việc này.
- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…
Một nữ tỳ vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách, vui mừng nói:
- Đại tiểu thư, Trương công tử về rồi, Nhị lão gia đang nói chuyện với Trương công tử đó.
Thương Đạm Nhiên “a” lên một tiếng, giật mình bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, xoay người lại, nét mặt sáng bừng, thầm nghĩ: “Trương lang đến rồi, chắc là từ chiếc thuyền buồm trắng lúc nãy”. Nghĩ đoạn nàng vội chạy vào thư phòng, lấy nghiên mực ra, nhấc bút viết chữ.
Thương Chu Đức nghe Trương Nguyên nói Kỳ Bưu Giai vì đợi người hầu đi chuẩn bị hộp lễ vật mà đứng chờ bên ngoài, thì cười lớn, vội đi mời anh chàng Kỳ Bưu Giai mười ba tuổi vào nhà. Hàn huyên một hồi, do Kỳ Bưu Giai còn nhỏ, nên chỉ mới có lời hứa hẹn hôn sự với Thương Cảnh Lan mà thôi, chứ chưa chính thức đính hôn. Kỳ Bưu Giải dự định, năm sau dù có đỗ kỳ thi hương hay không thì cũng vào kinh, phụ thân y là Kỳ Thừa Tùng, hiện đang đảm nhiệm chức ngũ phẩm Binh bộ lang trung, Kỳ Bưu Giai vào kinh thăm cha, rồi mới chính thức đính hôn với Thương Cảnh Lan.
Lúc thường, khi Trương Nguyên đến Thương phủ ở Hội Kê, Thương Chu Đức đều cho phép Trương Nguyên và tiểu muội Đạm Nhiên gặp nhau một chút, hôm nay thì mãi chẳng thấy nhắc gì tới. Trương Nguyên bèn làm mặt dày tự hỏi, Thương Chu Đức cười nói:
- Giới Tử, ta và lệnh tôn hồi tháng mười đã hẹn định hôn kỳ cho đệ và Đạm Nhiên, chính là vào giờ Mậu Tí ngày mười hai tháng tư sang năm, ngày đó đúng là ngày tốt giờ tốt. Theo quy củ của người Thiệu Hưng, sau khi hôn kỳ đã được quyết định, thì nam nữ tạm thời không được gặp nhau, nếu không sẽ không may mắn.
Kỳ Bưu Giai vội chúc mừng Trương Nguyên, còn Trương Nguyên thì ngây người, cha hắn cũng thật là ôm đồm, vừa về đến là đã quyết định hôn kỳ của hắn xong rồi. Chắc là thân mẫu Lã thị cũng muốn nhanh nhanh cưới Đạm Nhiên về, bây giờ phụ thân về rồi, thì có người làm chủ ra mặt rồi, cho nên bèn quyết định kỳ hạn nghênh thân luôn.
Trương Nguyên ngẫm lại như vậy cũng tốt, tháng tư sang năm kết hôn là vừa hay. Tháng tám năm sau thi hương, nếu đậu thì phải lập tức khởi hành về kinh, sau khi vào kinh rồi thì chắc chắn hắn sẽ chẳng còn nhàn hạ được như thế này nữa. Tuy nói rằng, cử nhân phải đợi sau khi đỗ cao rồi mới xin nghỉ phép, áo gấm về quê cho nở mặt nở mày rồi mới hoàn thành hôn sự, nhưng hắn thì hiển nhiên là không làm như vậy được. Từ Bắc Kinh về Sơn Âm kết hôn, rồi sau đó lại vào kinh đợi tuyển, là mất gần hết nửa năm rồi, đây là mới tính nếu mọi việc thuận lợi, thi hương, thi hội đều đỗ, chứ nếu một mắt xích nào đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vậy thì hắn sẽ còn phải đợi lâu nữa. Không có thân phận tiến sỹ, thì lời nói cũng bị mất đi khá nhiều trọng lượng, thời gian chẳng đợi ai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ không có chuyện kéo dài thời gian dựng nước, bảy mối đại hận thôi thúc con người…
Trương Nguyên nói:
- Vậy xin Nhị huynh cho phép đệ nói vài câu với Đạm Nhiên qua rèm có được chăng?
Lần này thì Thương Chu Đức khăng khăng giữ lề thói, uyển chuyển khuyên nhủ, không chịu để Trương Nguyên và Đạm Nhiên gặp mặt, nói chuyện qua bức rèm chẳng qua là trò vải thưa che mắt thánh mà thôi, Thương Chu Đức cười nói:
- Giới Tử chớ vội, hôm nay đã là mười ba tháng chạp rồi, đợi qua tết, nháy mắt là đến tháng tư thôi. Đến lúc đó tiểu muội ta sẽ thành người họ Trương nhà đệ rồi, chớ vội, chớ vội.
Thương Chu Đức đã nói vậy, Trương Nguyên đành thôi. Thương Chu Đức muốn giữ hắn và Kỳ Bưu Giai ở lại dùng cơm tối, hai người đều chối từ, Thương Chu Đức biết hai người còn phải vội về nhà, nên cũng không cố giữ, uống một chung trà, rồi tiễn hai người ra cửa. Tiểu tỳ Vân Cẩm chạy ra đuổi theo đưa cho Trương Nguyên một bức thư, nói:
- Cô gia, đây là thư tiểu thư viết cho người.
Vân Cẩm lúc trước xưng hô Trương Nguyên là Trương thiếu gia, bây giờ sửa lại gọi là cô gia rồi.
Trương Nguyên mừng rỡ, nhận lấy bức thư, cười nói:
- Vân Cẩm nhìn ta cho kỹ vào, lát về miêu tả lại cho tiểu thư nhà cô.
Nói đoạn tạo dáng rất khí thế.
Tiểu tỳ Vân Cẩm cười hì hì, nhìn từ đầu đến chân Trương Nguyên thật, đột nhiên nhìn thấy Vũ Lăng đứng bên cạnh Trương Nguyên, Vũ Lăng đang nhìn nàng cười, Vân Cẩm lấy làm kinh ngạc nói:
- Ý, Tiểu Vũ, sao huynh lại lùn đi rồi!
Vũ Lăng có tình ý với Vân Cẩm, lúc nào cũng mong mỏi trở về để được gặp Vân Cẩm, lúc này đang mặt mày hớn hở, nghe Vân Cẩm nói một câu, đột nhiên nhăn nhó, lẩm bẩm nói:
- Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể lùn đi được đâu.
Vân Cẩm mười bốn tuổi, Vũ Lăng mười sáu tuổi, mùa hè năm ngoái ở núi Bạch Mã, rõ ràng là Vân Cẩm thấp hơn Vũ Lăng một ít, thế mà bây giờ Vân Cẩm đã cao xấp xỉ Vũ Lăng rồi, nhìn thân hình trổ mã thon thả của Vân Cẩm, Vũ Lăng muốn phát khóc.
Vân Cẩm nhìn nhìn Trương Nguyên, rồi lại nhìn nhìn Vũ Lăng, nói:
- Là cô gia cao hơn lên, còn Tiểu Vũ không cao, cho nên trông Tiểu Vũ lùn hơn.
Kể từ hồi mùa hè năm kia, khi mắt của Trương Nguyên mới khỏi, đã hơn hai năm rồi mà Vũ Lăng chẳng cao được hơn bao nhiêu.
Thấy Vũ Lăng hết sức ủ rũ, Trương Nguyên an ủi:
- Có người cao trước, có người cao sau, Vân Cẩm nàng nhìn xem, một ngày nào đó Tiểu Vũ đột nhiên cao lên một đoạn, nàng sẽ giật mình cho coi.
Vân Cẩm “ồ” lên một tiếng, bật cười.
Vũ Lăng cũng vui vẻ trở lại, lời thiếu gia nói đời nào sai.
Thương Chu Đức cho người chèo thuyền, đưa Trương Nguyên, Kỳ Bưu Giai về Sơn Âm. Trên thuyền, Trương Nguyên mở thư của Thương Đạm Nhiên ra xem, nét chữ có vẻ hơi nguệch ngoạc, từng dòng từng chữ đều bộc lộ niềm vui vì Trương Nguyên đã bình an trở về, nhưng cũng giống như nhiều bức thư khác, bao giờ mấy câu cuối cùng mới là những câu quan trọng nhất. Thương Đạm Nhiên nói với Trương Nguyên về lời đồn đại liên quan đến Vương Anh Tư xuất hiện ở Sơn Âm mấy tháng gần đây, hy vọng Trương Nguyên có cách xử lý ổn thỏa, chớ làm tổn thương Anh Tư tiểu thư.
Trương Nguyên xếp thư lại, lông mày hơi nhíu, đứng trên mui thuyền nhìn ngắm đôi bờ tuyết phủ của Đông Đại Trì. Một bến cảng nhỏ chầm chậm lùi dần về phía đuôi thuyền, nếu lên bờ ở cảng nhỏ này, đi thêm hơn trăm bước là tới trước phủ của thầy học Vương Tư Ân. Tháng tư năm nay Vương sư phụ vào kinh tuyển quan, không biết được phong chức gì rồi?
Lại nghĩ: “Đạm Nhiên thật thông minh, nàng nói muốn ta xử lý lời đồn này cho thỏa đáng, chớ làm tổn thương tới sư muội Anh Tư, nhưng lời này chẳng phải chính là nói về nàng ấy hay sao. Ừ, ngày mai sẽ đến phủ của Vương sư phụ thăm hỏi, về tình về lý đều nên đến, ta không nên thấy khó mà tránh. Nếu so sánh với tai kiếp sẽ sảy ra vào ba mươi năm tới, thì những việc khác ở trên đời này đều không đáng kể gì. Người khác không có ý thức gì về mối nguy cơ này, nhưng ta thì biết, điều này không có nghĩa là ta phải xem nhẹ những xung đột tình cảm trong bối cảnh này, mà có nghĩa là càng phải trân trọng hơn nữa, phải dũng cảm đối mặt với tình cảm thực của mình…
Chiếc thuyền nhỏ đi quanh co, từ Đông Đại Trì chuyển qua đường sông của Sơn Âm, rồi dừng lại bên bờ Bát Sỹ Kiều. Trương Nguyên vừa bước ra mui tàu, đã nghe trên bờ có người mừng rỡ gọi:
- Giới Tử hiền đệ…
- Thiếu gia, thiếu gia…
- Tiểu Vũ ca…
Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Tông Dực Thiện và anh em Đại Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu. Chàng bèn nhảy lên bờ, nắm lấy tay Tông Dực Thiện, hỏi:
- Tông huynh, lệnh tôn, lệnh đường ở Sơn Âm có quen không?
Vừa nói vừa xoa xoa đầu hai anh em Thạch Đầu.
Tông Dực Thiện mỉm cười:
- Tốt lắm.
Kỳ Bưu Giai dẫn theo hai người hầu chắp tay chào từ biệt Trương Nguyên trên cầu. Trương Nguyên cùng Tông Dực Thiện về đến Đông Trương, thấy cánh cổng bị đập phá hồi hắn mới đậu tú tài đã được sửa lại, trông khí thế hơn hẳn, ra dáng nhà quan lắm. Hoàng Tôn Tố đang ngồi trong sảnh khách chính nhà Trương Nguyên nói chuyện với phụ thân Trương Nguyên là Trương Thụy Dương, Nghê Nguyên Lộ theo Trương Đại, Trương Ngạc sang Tây Trương. Thấy Trương Nguyên trở về, vợ chồng Thạch Song, Thúy Hoa đều đến chào. Mặc dù tuyết phủ nặng mái nhà, nhưng không khí tết trong nhà rất rộn ràng, lão gia về, thiếu gia về, cả nhà đều vui mừng hớn hở.
Mùng ba tháng ba mấy năm trước, trong lễ Thượng Tị, Thương Đạm Nhiên từng gặp hai người con gái của Vương Tư Nhâm ở bên bờ Giám hồ, còn nói chuyện với chị em họ Vương vài câu, lúc đó Vương Anh Tư vẫn còn nhỏ, hoạt bát linh động, thẳng thắn đáng yêu. Sau lần đó, bọn họ không gặp lại nhau thêm lần nào nữa, chỉ nghe Vương Tư Nhâm từng khoe rằng, với tài bát cổ văn của con gái ông ta, thì đoạt tú tài dễ như lấy đồ trong túi. Lần này Trương Đạm Nhiên mới nghe nói rằng, huyện lệnh Sơn Âm là Hầu Chi Hàn từng làm mai mối cho Trương Nguyên, muốn tác hợp cho Trương Nguyên và Vương Anh Tư, nhưng vừa hay đúng lúc đó Trương Nguyên lại đến chỗ nàng để cầu thân, cách nhau đúng nửa ngày thôi.
Thương Đạm Nhiên thầm nghĩ: “nếu ngày đó trên đường đi Hội Kê mà Trương lang bị Hầu huyện lệnh chặn đường gọi lại, Vương Tư Nhâm có quan hệ thầy trò với chàng ấy, Vương Anh Tư lại thông minh đa tài, Trương lang chắc là sẽ nhận lời mối thân sự đó. Học trò lấy con gái của thầy học đúng là giai thoại, nhưng mà, như thế thì mình tính là cái gì?”
Nghĩ đến đây, Thương Đạm Nhiên không khỏi buồn bực trong lòng, lại nghĩ:
- Khi đó, ta và Trương lang chỉ mới gặp mặt được hai lần, một lần ở trên vườn đào của nhà họ Thương ở trên đảo giữa hồ, một lần ngoài cổng lớn của Nho học Sơn Âm. Lúc đó ta đã ái mộ Trương Nguyên chưa, chắc chỉ là niềm vui muốn được gặp mà thôi. Rồi sau đó Trương lang đến núi Bạch Mã đọc sách tiêu khiển, má tựa vai kề, tương thân tương ái, từ đó mới khắc cốt ghi tâm. Kệ vậy, Vương Anh Tư tuy có thiện cảm với Trương lang, nhưng chắc không có được tình cảm sâu đậm như bọn ta. Ta và Trương lang đính hôn cũng được gần hai năm rồi, lần trước cha ta đến Sơn Âm thăm cha Trương lang, tức cha chồng tương lai của ta, đã hẹn ước ngày nghênh thân rồi, chính là vào ngày mười hai tháng tư sang năm, chắc là Trương lang vẫn còn chưa biết việc này.
- Đại tiểu thư, Đại tiểu thư…
Một nữ tỳ vội vội vàng vàng chạy vào phòng khách, vui mừng nói:
- Đại tiểu thư, Trương công tử về rồi, Nhị lão gia đang nói chuyện với Trương công tử đó.
Thương Đạm Nhiên “a” lên một tiếng, giật mình bừng tỉnh khỏi cơn trầm tư, xoay người lại, nét mặt sáng bừng, thầm nghĩ: “Trương lang đến rồi, chắc là từ chiếc thuyền buồm trắng lúc nãy”. Nghĩ đoạn nàng vội chạy vào thư phòng, lấy nghiên mực ra, nhấc bút viết chữ.
Thương Chu Đức nghe Trương Nguyên nói Kỳ Bưu Giai vì đợi người hầu đi chuẩn bị hộp lễ vật mà đứng chờ bên ngoài, thì cười lớn, vội đi mời anh chàng Kỳ Bưu Giai mười ba tuổi vào nhà. Hàn huyên một hồi, do Kỳ Bưu Giai còn nhỏ, nên chỉ mới có lời hứa hẹn hôn sự với Thương Cảnh Lan mà thôi, chứ chưa chính thức đính hôn. Kỳ Bưu Giải dự định, năm sau dù có đỗ kỳ thi hương hay không thì cũng vào kinh, phụ thân y là Kỳ Thừa Tùng, hiện đang đảm nhiệm chức ngũ phẩm Binh bộ lang trung, Kỳ Bưu Giai vào kinh thăm cha, rồi mới chính thức đính hôn với Thương Cảnh Lan.
Lúc thường, khi Trương Nguyên đến Thương phủ ở Hội Kê, Thương Chu Đức đều cho phép Trương Nguyên và tiểu muội Đạm Nhiên gặp nhau một chút, hôm nay thì mãi chẳng thấy nhắc gì tới. Trương Nguyên bèn làm mặt dày tự hỏi, Thương Chu Đức cười nói:
- Giới Tử, ta và lệnh tôn hồi tháng mười đã hẹn định hôn kỳ cho đệ và Đạm Nhiên, chính là vào giờ Mậu Tí ngày mười hai tháng tư sang năm, ngày đó đúng là ngày tốt giờ tốt. Theo quy củ của người Thiệu Hưng, sau khi hôn kỳ đã được quyết định, thì nam nữ tạm thời không được gặp nhau, nếu không sẽ không may mắn.
Kỳ Bưu Giai vội chúc mừng Trương Nguyên, còn Trương Nguyên thì ngây người, cha hắn cũng thật là ôm đồm, vừa về đến là đã quyết định hôn kỳ của hắn xong rồi. Chắc là thân mẫu Lã thị cũng muốn nhanh nhanh cưới Đạm Nhiên về, bây giờ phụ thân về rồi, thì có người làm chủ ra mặt rồi, cho nên bèn quyết định kỳ hạn nghênh thân luôn.
Trương Nguyên ngẫm lại như vậy cũng tốt, tháng tư sang năm kết hôn là vừa hay. Tháng tám năm sau thi hương, nếu đậu thì phải lập tức khởi hành về kinh, sau khi vào kinh rồi thì chắc chắn hắn sẽ chẳng còn nhàn hạ được như thế này nữa. Tuy nói rằng, cử nhân phải đợi sau khi đỗ cao rồi mới xin nghỉ phép, áo gấm về quê cho nở mặt nở mày rồi mới hoàn thành hôn sự, nhưng hắn thì hiển nhiên là không làm như vậy được. Từ Bắc Kinh về Sơn Âm kết hôn, rồi sau đó lại vào kinh đợi tuyển, là mất gần hết nửa năm rồi, đây là mới tính nếu mọi việc thuận lợi, thi hương, thi hội đều đỗ, chứ nếu một mắt xích nào đó xảy ra sự cố ngoài ý muốn, vậy thì hắn sẽ còn phải đợi lâu nữa. Không có thân phận tiến sỹ, thì lời nói cũng bị mất đi khá nhiều trọng lượng, thời gian chẳng đợi ai, Nỗ Nhĩ Cáp Xích sẽ không có chuyện kéo dài thời gian dựng nước, bảy mối đại hận thôi thúc con người…
Trương Nguyên nói:
- Vậy xin Nhị huynh cho phép đệ nói vài câu với Đạm Nhiên qua rèm có được chăng?
Lần này thì Thương Chu Đức khăng khăng giữ lề thói, uyển chuyển khuyên nhủ, không chịu để Trương Nguyên và Đạm Nhiên gặp mặt, nói chuyện qua bức rèm chẳng qua là trò vải thưa che mắt thánh mà thôi, Thương Chu Đức cười nói:
- Giới Tử chớ vội, hôm nay đã là mười ba tháng chạp rồi, đợi qua tết, nháy mắt là đến tháng tư thôi. Đến lúc đó tiểu muội ta sẽ thành người họ Trương nhà đệ rồi, chớ vội, chớ vội.
Thương Chu Đức đã nói vậy, Trương Nguyên đành thôi. Thương Chu Đức muốn giữ hắn và Kỳ Bưu Giai ở lại dùng cơm tối, hai người đều chối từ, Thương Chu Đức biết hai người còn phải vội về nhà, nên cũng không cố giữ, uống một chung trà, rồi tiễn hai người ra cửa. Tiểu tỳ Vân Cẩm chạy ra đuổi theo đưa cho Trương Nguyên một bức thư, nói:
- Cô gia, đây là thư tiểu thư viết cho người.
Vân Cẩm lúc trước xưng hô Trương Nguyên là Trương thiếu gia, bây giờ sửa lại gọi là cô gia rồi.
Trương Nguyên mừng rỡ, nhận lấy bức thư, cười nói:
- Vân Cẩm nhìn ta cho kỹ vào, lát về miêu tả lại cho tiểu thư nhà cô.
Nói đoạn tạo dáng rất khí thế.
Tiểu tỳ Vân Cẩm cười hì hì, nhìn từ đầu đến chân Trương Nguyên thật, đột nhiên nhìn thấy Vũ Lăng đứng bên cạnh Trương Nguyên, Vũ Lăng đang nhìn nàng cười, Vân Cẩm lấy làm kinh ngạc nói:
- Ý, Tiểu Vũ, sao huynh lại lùn đi rồi!
Vũ Lăng có tình ý với Vân Cẩm, lúc nào cũng mong mỏi trở về để được gặp Vân Cẩm, lúc này đang mặt mày hớn hở, nghe Vân Cẩm nói một câu, đột nhiên nhăn nhó, lẩm bẩm nói:
- Dù thế nào đi nữa thì cũng không thể lùn đi được đâu.
Vân Cẩm mười bốn tuổi, Vũ Lăng mười sáu tuổi, mùa hè năm ngoái ở núi Bạch Mã, rõ ràng là Vân Cẩm thấp hơn Vũ Lăng một ít, thế mà bây giờ Vân Cẩm đã cao xấp xỉ Vũ Lăng rồi, nhìn thân hình trổ mã thon thả của Vân Cẩm, Vũ Lăng muốn phát khóc.
Vân Cẩm nhìn nhìn Trương Nguyên, rồi lại nhìn nhìn Vũ Lăng, nói:
- Là cô gia cao hơn lên, còn Tiểu Vũ không cao, cho nên trông Tiểu Vũ lùn hơn.
Kể từ hồi mùa hè năm kia, khi mắt của Trương Nguyên mới khỏi, đã hơn hai năm rồi mà Vũ Lăng chẳng cao được hơn bao nhiêu.
Thấy Vũ Lăng hết sức ủ rũ, Trương Nguyên an ủi:
- Có người cao trước, có người cao sau, Vân Cẩm nàng nhìn xem, một ngày nào đó Tiểu Vũ đột nhiên cao lên một đoạn, nàng sẽ giật mình cho coi.
Vân Cẩm “ồ” lên một tiếng, bật cười.
Vũ Lăng cũng vui vẻ trở lại, lời thiếu gia nói đời nào sai.
Thương Chu Đức cho người chèo thuyền, đưa Trương Nguyên, Kỳ Bưu Giai về Sơn Âm. Trên thuyền, Trương Nguyên mở thư của Thương Đạm Nhiên ra xem, nét chữ có vẻ hơi nguệch ngoạc, từng dòng từng chữ đều bộc lộ niềm vui vì Trương Nguyên đã bình an trở về, nhưng cũng giống như nhiều bức thư khác, bao giờ mấy câu cuối cùng mới là những câu quan trọng nhất. Thương Đạm Nhiên nói với Trương Nguyên về lời đồn đại liên quan đến Vương Anh Tư xuất hiện ở Sơn Âm mấy tháng gần đây, hy vọng Trương Nguyên có cách xử lý ổn thỏa, chớ làm tổn thương Anh Tư tiểu thư.
Trương Nguyên xếp thư lại, lông mày hơi nhíu, đứng trên mui thuyền nhìn ngắm đôi bờ tuyết phủ của Đông Đại Trì. Một bến cảng nhỏ chầm chậm lùi dần về phía đuôi thuyền, nếu lên bờ ở cảng nhỏ này, đi thêm hơn trăm bước là tới trước phủ của thầy học Vương Tư Ân. Tháng tư năm nay Vương sư phụ vào kinh tuyển quan, không biết được phong chức gì rồi?
Lại nghĩ: “Đạm Nhiên thật thông minh, nàng nói muốn ta xử lý lời đồn này cho thỏa đáng, chớ làm tổn thương tới sư muội Anh Tư, nhưng lời này chẳng phải chính là nói về nàng ấy hay sao. Ừ, ngày mai sẽ đến phủ của Vương sư phụ thăm hỏi, về tình về lý đều nên đến, ta không nên thấy khó mà tránh. Nếu so sánh với tai kiếp sẽ sảy ra vào ba mươi năm tới, thì những việc khác ở trên đời này đều không đáng kể gì. Người khác không có ý thức gì về mối nguy cơ này, nhưng ta thì biết, điều này không có nghĩa là ta phải xem nhẹ những xung đột tình cảm trong bối cảnh này, mà có nghĩa là càng phải trân trọng hơn nữa, phải dũng cảm đối mặt với tình cảm thực của mình…
Chiếc thuyền nhỏ đi quanh co, từ Đông Đại Trì chuyển qua đường sông của Sơn Âm, rồi dừng lại bên bờ Bát Sỹ Kiều. Trương Nguyên vừa bước ra mui tàu, đã nghe trên bờ có người mừng rỡ gọi:
- Giới Tử hiền đệ…
- Thiếu gia, thiếu gia…
- Tiểu Vũ ca…
Trương Nguyên ngẩng đầu nhìn lên, hóa ra là Tông Dực Thiện và anh em Đại Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu. Chàng bèn nhảy lên bờ, nắm lấy tay Tông Dực Thiện, hỏi:
- Tông huynh, lệnh tôn, lệnh đường ở Sơn Âm có quen không?
Vừa nói vừa xoa xoa đầu hai anh em Thạch Đầu.
Tông Dực Thiện mỉm cười:
- Tốt lắm.
Kỳ Bưu Giai dẫn theo hai người hầu chắp tay chào từ biệt Trương Nguyên trên cầu. Trương Nguyên cùng Tông Dực Thiện về đến Đông Trương, thấy cánh cổng bị đập phá hồi hắn mới đậu tú tài đã được sửa lại, trông khí thế hơn hẳn, ra dáng nhà quan lắm. Hoàng Tôn Tố đang ngồi trong sảnh khách chính nhà Trương Nguyên nói chuyện với phụ thân Trương Nguyên là Trương Thụy Dương, Nghê Nguyên Lộ theo Trương Đại, Trương Ngạc sang Tây Trương. Thấy Trương Nguyên trở về, vợ chồng Thạch Song, Thúy Hoa đều đến chào. Mặc dù tuyết phủ nặng mái nhà, nhưng không khí tết trong nhà rất rộn ràng, lão gia về, thiếu gia về, cả nhà đều vui mừng hớn hở.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si