Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 263: Vô cớ bị gây chuyện mà không giận
Trương Nguyên cùng các tân sinh của Nhâm Tự ban ở Quảng Nguyên đường, trước khi dùng cơm lại bị Mao Giám Thừa giáo huấn một trận, nói trước khi dùng cơm phong thái phải nghiêm túc, trong khi ăn không được nói chuyện, không được mua cơm bên ngoài mang vào ăn, một ngày được ăn ba bữa ngoài ra không được đòi hỏi thêm, không được lấy thức ăn của bạn, nếu không tuân theo điều lệ, Thằng Khiên Thính sẽ gọi lên nghiêm trị.
Phụ trách Nhâm Tự ban là Lưu Học Chính bắt đầu điểm danh, Mao Giám Thừa không lập tức rời khỏi mà đứng ở một bên nhìn. Khi nghe đọc đến tên của Trương Nguyên, Mao Giám Thừa mở lớn cặp mắt híp lên quan sát người thư sinh trẻ tuổi này.
Trương Nguyên chú ý đến dáng vẻ của Mao Giám Thừa, thầm nghĩ:
"Người này dường như không có thiện ý với mình, mình là một tân sinh, mình với y cũng chưa hề có bất kỳ xung đột nào. Như vậy chỉ có một lời giải thích là, người này đã được Ti Nghiệp Tống Thời Miễn mua chuộc, ra sức bày mưu tính kế để hại ta. Ti Nghiệp là người đứng thứ hai ở Quốc Tử Giám này, là quan ngũ phẩm đương nhiên sẽ không ra mặt, mà gã sai khiến Mao Giám Thừa chưởng quản Thằng Khiên thính, chính là người chủ quản bây giờ ở đây".
Tuy biết như thế, cũng không có gì đáng sợ hãi, hắn cũng không cam chịu chìm nổi với đời, như vậy về sau khẳng định vẫn còn gặp phải hoàn cảnh hiểm ác hơn, chỉ có đạo lý quyết tâm tiến về phía trước, tuyệt đối không lùi bước trước bất kỳ hoàn cảnh nào.
Chư sinh xếp hàng, mỗi người bê một khay cơm bước tới, trong khay cơm này có đủ bốn loại thức ăn trong đó một tô cơm, một dĩa rau, một chén canh và một loại nữa chính là thịt. Có thể thấy được rằng, tiêu chuẩn này không cao, đồ ăn không ngon miệng nhưng Trương Nguyên thích ứng khá nhanh. Trong khi đó, Trương Đại thì nhăn mày nhăn mặt, y là một nhà mỹ thực gia, cho nên về chuyện ăn uống còn khó tính hơn cả Trương Ngạc, đối với cơm tập thể này y không thể ăn nổi, thà húp một bát cháo hành còn hơn, y miễn cưỡng ăn vài miếng nhưng không thể ăn nổi, bỏ đũa xuống nhìn những người khác ăn.
Thức ăn ở Tây Trương nổi tiếng ở phủ Thiệu Hưng. Trương Đại lớn lên ở nơi đó, nên ăn không quen những thức ăn như thế này cũng là điều bình thường. Trương Nguyên thấp giọng nói:
- Đại huynh, chịu thua tam huynh à.
Trương Đại cười "hắc", y biết Giới Tử nói thế là có ý gì. Buổi sáng y còn lo lắng, sợ rằng Yến Khách ở trong trường sẽ gây họa nên khuyên Yến Khách đi ra, nếu bây giờ Trương Đại không ăn được đồ ăn ở Quốc Tử Giám, mà mượn cớ đau ốm ra ngoài, thế nào cũng bị hắn cười đến chết luôn, cũng không có cách nào giải thích cho tổ phụ được. Đang định nói câu "Sao có thể thua nó được" bỗng nghe có tiếng quát tháo:
- Không được nói chuyện!
Hai người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt đỏ tía của Mao Giám Thừa đang đứng bên cạnh Trương Nguyên. Hai mắt to như mắt ếch trừng to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Nội quy có nói không được ồn ào nhưng chỉ nói vài lời thôi mà cũng bắt, đúng là hung thần ác sát mà.
Trương Nguyên cung kính nói:
- Vâng.
Liền ăn dĩa cơm rau một cách chậm rãi, thần sắc không có gì thay đổi.
Các giám sinh của các ban khác đang nhìn về phía bên này, tiếng nói bình luận vang to hơn tiếng bên này nói. Mao Giám Thừa không thể vì Trương Nguyên nói một câu mà trừng trị hắn được, nhưng cũng thuận miệng trách cứ một chút để lấy uy. Nếu Trương Nguyên bướng bỉnh không vâng lời gã, gã sẽ viện cớ Trương Nguyên làm nhục sư trưởng, có thể lập tức bị bắt đến Thằng Khiên thính để trách phạt. Nhưng Trương Nguyên rất vâng lời, cũng thành thật như những tân sinh bình thường, không có gì đặc biệt cả. Nhưng sự khác biệt ở đây là hắn dám đối đầu với Đổng Hàn Lâm, Tống Ti Nghiệp không hề nhận lầm người đâu?
Mao Giám Thừa lại khiển trách Trương Nguyên thêm vài câu rồi mới rời đi.
Trương Đại vẫn nhẫn nhịn từ nãy giờ, lúc này cả giận nói:
- Tên Giám Thừa này cố ý nhằm vào Giới Tử đây mà, thật quá đáng, chẳng qua người ta chỉ nói một câu.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Đại huynh, ăn cơm, ăm cơm đi, không được nổi giận, chúng ta đến trường là để học đấy.
Trương Đại biết đệ đệ Trương Nguyên không phải người hèn nhát, sợ phiền phức, hắn sẽ không chịu để yên như vậy. Chẳng qua nếu lúc này cãi nhau sẽ không tốt, căm giận nói:
- Tên Giám Thừa này cố ý gây chuyện đó.
Trương Nguyên không nói chuyện, ăn cơm rất nhanh, ngồi ở đằng kia đợi Trương Đại. Trương Đại cố gắng lắm mới ăn hết một nửa, hai huynh đệ cùng nhau bước ra khỏi Hội Soạn đường.
Trương Đại nói:
- Giới Tử, đệ xem có phải tên Mao Giám Thừa này là tay sai của Tống Ti Nghiệp không?
Trương Nguyên "Ừ" môt tiếng nói:
- Đệ lại không nghĩ gã lại gây chuyện một cách rõ ràng như thế.
Trương Đại nói:
- Nên đối phó với gã thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Trước tiên phải nhẫn nại sau đó qua bài vở đệ sẽ thể hiện tài năng.
Nguyễn Đại Thành và Ngụy Đại Trung đi ở phía sau, Nguyễn Đại Thành nói nhỏ với Ngụy Đại Trung:
- Ngụy huynh, huynh nghĩ Giới Tử là người thế nào?
Ngụy Đại Trung nói một câu:
- Bị gây chuyện mà không phẫn nộ.
Nguyễn Đại Thành mỉm cười thì thầm:
- Thiên hạ có có rất nhiều người có tài anh dũng, đứng trước những sự việc bất ngờ mà họ không hoảng sợ, vô cớ bị gây chuyện mà không giận, những người xấu muốn hãm hại họ rất nhiều. Ngụy huynh đem Trương Giới Tử so sánh với Lưu hầu Trương Lương sao?
Ngụy Đại Trung nói:
- Giám Thừa quả thật quá đáng, Trương Giới Tử có vi phạm quy định đâu chứ!
Nguyễn Đại Thành nói:
- Nếu ta không biết cậu ta là Trương Giới Tử người đã làm cho Đổng Huyền Tể chỉ còn có nửa cái mạng, vừa rồi thấy cậu ta bộ dạng nhẫn nhịn không nói lại một câu, ta sẽ nghĩ là cậu ta nhu nhược.
Ngụy Đại Trung không nói lời nào.
Trương Nguyên trở lại hiệu phòng, sau khi tắm xong trời đã tối đen như mực. Trương Đại mang cho hắn một chén trà tùng la, đây là trà mà Trương Đại tự tay dùng than củi nấu lên. Trương Đại rất thích uống trà, mỗi ngày thế nào cũng phải dùng một ly. Nấu trà xong y cũng cho người cùng phòng Nguyễn Đại Thành một ly, mang đến cho Trương Nguyên một ly, còn Ngụy Đại Trung là một người lãnh đạm không có phản ứng gì, ngược lại Trương Đại còn trẻ, lại có tính cao ngạo thấy Ngụy Đại Trung như thế nên không muốn kết giao.
Thấy Trương Nguyên mài mực chuẩn bị làm bát cổ, Trương Đại nói:
- Giới Tử bắt đầu chăm chỉ học tập rồi, huynh thật thảm hại, bụng đói réo vang rồi, bây giờ ăn gì để no bụng đây? Đến cuối năm huynh về mọi người có lẽ sẽ không nhận ra huynh nữa vì huynh chỉ còn bộ xương thôi.
Trương Nguyên cười nói:
- Đại huynh nhờ người trong này mua giúp ít đồ ăn nhanh về ăn là được, làm sao mà huynh gầy được.
Đang nói chuyện nghe có người kêu:
- Vị nào là Trương Tông Tử công tử?
Trương Đại ngạc nhiên nói:
- Còn có người tìm huynh, Trương Tông Tử công tử, nghe sao mà ngọt quá đi.
Liền đứng dậy đi ra một lát sau trở lại trong tay mang một hộp đựng thức ăn nói:
- Giới tử, đệ nhìn xem đây là cái gì?
Mang hộp đồ ăn đặt trên chiếc bàn gỗ tùng của Trương Nguyên, mở nắp ra mùi hương thơm ngào ngạt xông lên mũi, một bên là bánh rán hành, một bên là bánh ngọt ngũ sắc.
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh cho người mang tới hả?
Trương Đại nói:
- Không phải nó thì là ai.
Bên cạnh hộp đồ ăn còn có một miếng giấy nho nhỏ, vừa mở ra đã thấy bút tích của Trương Ngạc, có viết mấy chữ bằng tiếng địa phương:
- Đại huynh, Giới Tử đồ ăn trong trường chắc không thể ăn được, Đại huynh tất nhiên không thể nào nuốt trôi, ha ha, bánh rán hành, bánh ngọt ngũ sắc đều là món ăn có tiếng ở Kim Lăng, mời hai vị khẩn trương ăn đi cho.
Trương Nguyên, Trương Đại cười rộ.
Trương Nguyên nói:
- Chúng ta thật sự xem thường Trương Yến Khách, bạc đúng là có sức mạnh vô địch không gì sánh được, Tam huynh ở nơi nào cũng đều như cá gặp nước.
Trương Đại cầm miếng bánh rán hành đưa lên miệng ăn liên tục, vừa nhai vừa nói:
- Nạp Túc giám sinh (đã giải thích ở phần đầu, là học sinh dùng tiền để được vào trường học), là người không có ai quản đấy.
Trương Nguyên đứng dậy nói lớn:
- Ngụy Đại Trung, mau lại đây cùng ăn bánh đi.
Ngụy Đại Trung đang múa bút làm văn đầu không ngẩng lên nói:
- Đa tạ, không ăn.
Cố gắng nhớ lại nội quy, không chính xác nhưng dường như cũng có quy định về ăn uống, điều này phải nghiêm túc, phải cẩn thận. Ngụy Đại Trung có chút bất đắc dĩ, anh em Trương thị mời trà lại mời bánh, dù y tâm trí kiên định thế nào cũng khó tránh khỏi bị quấy nhiễu, trong miệng nước bọt không tự chủ được liền trào ra.
Trương Đại gọi Nguyễn Đại Thành đến cùng ăn, Nguyễn Đại Thành có vẻ vui sướng khoái trá, lớn giọng chuyện trò vui vẻ. Ngụy Đại Trung lại không vui nói:
- Ba vị, chúng ta đến Nam giám này để học đấy, không phải đến để thỏa chí ăn uống vui vẻ, mọi người như vậy là phạm quy rồi, siêng ăn biếng học.
Ngụy Đại Trung rất cứng nhắc, ở cả ngày với người như thế rất khó chịu, Trương Nguyên nói:
- Chuyện ăn uống là cần thiết, việc này và chuyện chăm học không hề xung khắc với nhau, sao có thể bảo chúng tôi là lười biếng được?
Ngụy Đại Trung nói:
- Ăn uống tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hàm đức dưỡng tính rồi, chỉ lo ăn uống bỏ bê bài vở không chịu học hành.
Trương Đại nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện học hành, bài tập chúng ta so với ngươi sẽ không thua kém đâu. Giới Tử, ngươi và Ngụy huynh này so tài một phen xem bài vở ai bỏ cho uổng phí.
Nguyễn Đại Thành tay cầm quạt xếp, ăn bánh ngũ sắc mỉm cười nhìn Ngụy Đại Trung và anh em Trương thị, y không nói chen vào mà chỉ đứng xem.
ào lúc Nam giám hưng thịnh nhất, chứ còn hiện tại thì không có nhiều giám sinh đến vậy.
Phụ trách Nhâm Tự ban là Lưu Học Chính bắt đầu điểm danh, Mao Giám Thừa không lập tức rời khỏi mà đứng ở một bên nhìn. Khi nghe đọc đến tên của Trương Nguyên, Mao Giám Thừa mở lớn cặp mắt híp lên quan sát người thư sinh trẻ tuổi này.
Trương Nguyên chú ý đến dáng vẻ của Mao Giám Thừa, thầm nghĩ:
"Người này dường như không có thiện ý với mình, mình là một tân sinh, mình với y cũng chưa hề có bất kỳ xung đột nào. Như vậy chỉ có một lời giải thích là, người này đã được Ti Nghiệp Tống Thời Miễn mua chuộc, ra sức bày mưu tính kế để hại ta. Ti Nghiệp là người đứng thứ hai ở Quốc Tử Giám này, là quan ngũ phẩm đương nhiên sẽ không ra mặt, mà gã sai khiến Mao Giám Thừa chưởng quản Thằng Khiên thính, chính là người chủ quản bây giờ ở đây".
Tuy biết như thế, cũng không có gì đáng sợ hãi, hắn cũng không cam chịu chìm nổi với đời, như vậy về sau khẳng định vẫn còn gặp phải hoàn cảnh hiểm ác hơn, chỉ có đạo lý quyết tâm tiến về phía trước, tuyệt đối không lùi bước trước bất kỳ hoàn cảnh nào.
Chư sinh xếp hàng, mỗi người bê một khay cơm bước tới, trong khay cơm này có đủ bốn loại thức ăn trong đó một tô cơm, một dĩa rau, một chén canh và một loại nữa chính là thịt. Có thể thấy được rằng, tiêu chuẩn này không cao, đồ ăn không ngon miệng nhưng Trương Nguyên thích ứng khá nhanh. Trong khi đó, Trương Đại thì nhăn mày nhăn mặt, y là một nhà mỹ thực gia, cho nên về chuyện ăn uống còn khó tính hơn cả Trương Ngạc, đối với cơm tập thể này y không thể ăn nổi, thà húp một bát cháo hành còn hơn, y miễn cưỡng ăn vài miếng nhưng không thể ăn nổi, bỏ đũa xuống nhìn những người khác ăn.
Thức ăn ở Tây Trương nổi tiếng ở phủ Thiệu Hưng. Trương Đại lớn lên ở nơi đó, nên ăn không quen những thức ăn như thế này cũng là điều bình thường. Trương Nguyên thấp giọng nói:
- Đại huynh, chịu thua tam huynh à.
Trương Đại cười "hắc", y biết Giới Tử nói thế là có ý gì. Buổi sáng y còn lo lắng, sợ rằng Yến Khách ở trong trường sẽ gây họa nên khuyên Yến Khách đi ra, nếu bây giờ Trương Đại không ăn được đồ ăn ở Quốc Tử Giám, mà mượn cớ đau ốm ra ngoài, thế nào cũng bị hắn cười đến chết luôn, cũng không có cách nào giải thích cho tổ phụ được. Đang định nói câu "Sao có thể thua nó được" bỗng nghe có tiếng quát tháo:
- Không được nói chuyện!
Hai người ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy khuôn mặt đỏ tía của Mao Giám Thừa đang đứng bên cạnh Trương Nguyên. Hai mắt to như mắt ếch trừng to như muốn nhảy ra khỏi hốc mắt. Nội quy có nói không được ồn ào nhưng chỉ nói vài lời thôi mà cũng bắt, đúng là hung thần ác sát mà.
Trương Nguyên cung kính nói:
- Vâng.
Liền ăn dĩa cơm rau một cách chậm rãi, thần sắc không có gì thay đổi.
Các giám sinh của các ban khác đang nhìn về phía bên này, tiếng nói bình luận vang to hơn tiếng bên này nói. Mao Giám Thừa không thể vì Trương Nguyên nói một câu mà trừng trị hắn được, nhưng cũng thuận miệng trách cứ một chút để lấy uy. Nếu Trương Nguyên bướng bỉnh không vâng lời gã, gã sẽ viện cớ Trương Nguyên làm nhục sư trưởng, có thể lập tức bị bắt đến Thằng Khiên thính để trách phạt. Nhưng Trương Nguyên rất vâng lời, cũng thành thật như những tân sinh bình thường, không có gì đặc biệt cả. Nhưng sự khác biệt ở đây là hắn dám đối đầu với Đổng Hàn Lâm, Tống Ti Nghiệp không hề nhận lầm người đâu?
Mao Giám Thừa lại khiển trách Trương Nguyên thêm vài câu rồi mới rời đi.
Trương Đại vẫn nhẫn nhịn từ nãy giờ, lúc này cả giận nói:
- Tên Giám Thừa này cố ý nhằm vào Giới Tử đây mà, thật quá đáng, chẳng qua người ta chỉ nói một câu.
Trương Nguyên mỉm cười nói:
- Đại huynh, ăn cơm, ăm cơm đi, không được nổi giận, chúng ta đến trường là để học đấy.
Trương Đại biết đệ đệ Trương Nguyên không phải người hèn nhát, sợ phiền phức, hắn sẽ không chịu để yên như vậy. Chẳng qua nếu lúc này cãi nhau sẽ không tốt, căm giận nói:
- Tên Giám Thừa này cố ý gây chuyện đó.
Trương Nguyên không nói chuyện, ăn cơm rất nhanh, ngồi ở đằng kia đợi Trương Đại. Trương Đại cố gắng lắm mới ăn hết một nửa, hai huynh đệ cùng nhau bước ra khỏi Hội Soạn đường.
Trương Đại nói:
- Giới Tử, đệ xem có phải tên Mao Giám Thừa này là tay sai của Tống Ti Nghiệp không?
Trương Nguyên "Ừ" môt tiếng nói:
- Đệ lại không nghĩ gã lại gây chuyện một cách rõ ràng như thế.
Trương Đại nói:
- Nên đối phó với gã thế nào?
Trương Nguyên nói:
- Trước tiên phải nhẫn nại sau đó qua bài vở đệ sẽ thể hiện tài năng.
Nguyễn Đại Thành và Ngụy Đại Trung đi ở phía sau, Nguyễn Đại Thành nói nhỏ với Ngụy Đại Trung:
- Ngụy huynh, huynh nghĩ Giới Tử là người thế nào?
Ngụy Đại Trung nói một câu:
- Bị gây chuyện mà không phẫn nộ.
Nguyễn Đại Thành mỉm cười thì thầm:
- Thiên hạ có có rất nhiều người có tài anh dũng, đứng trước những sự việc bất ngờ mà họ không hoảng sợ, vô cớ bị gây chuyện mà không giận, những người xấu muốn hãm hại họ rất nhiều. Ngụy huynh đem Trương Giới Tử so sánh với Lưu hầu Trương Lương sao?
Ngụy Đại Trung nói:
- Giám Thừa quả thật quá đáng, Trương Giới Tử có vi phạm quy định đâu chứ!
Nguyễn Đại Thành nói:
- Nếu ta không biết cậu ta là Trương Giới Tử người đã làm cho Đổng Huyền Tể chỉ còn có nửa cái mạng, vừa rồi thấy cậu ta bộ dạng nhẫn nhịn không nói lại một câu, ta sẽ nghĩ là cậu ta nhu nhược.
Ngụy Đại Trung không nói lời nào.
Trương Nguyên trở lại hiệu phòng, sau khi tắm xong trời đã tối đen như mực. Trương Đại mang cho hắn một chén trà tùng la, đây là trà mà Trương Đại tự tay dùng than củi nấu lên. Trương Đại rất thích uống trà, mỗi ngày thế nào cũng phải dùng một ly. Nấu trà xong y cũng cho người cùng phòng Nguyễn Đại Thành một ly, mang đến cho Trương Nguyên một ly, còn Ngụy Đại Trung là một người lãnh đạm không có phản ứng gì, ngược lại Trương Đại còn trẻ, lại có tính cao ngạo thấy Ngụy Đại Trung như thế nên không muốn kết giao.
Thấy Trương Nguyên mài mực chuẩn bị làm bát cổ, Trương Đại nói:
- Giới Tử bắt đầu chăm chỉ học tập rồi, huynh thật thảm hại, bụng đói réo vang rồi, bây giờ ăn gì để no bụng đây? Đến cuối năm huynh về mọi người có lẽ sẽ không nhận ra huynh nữa vì huynh chỉ còn bộ xương thôi.
Trương Nguyên cười nói:
- Đại huynh nhờ người trong này mua giúp ít đồ ăn nhanh về ăn là được, làm sao mà huynh gầy được.
Đang nói chuyện nghe có người kêu:
- Vị nào là Trương Tông Tử công tử?
Trương Đại ngạc nhiên nói:
- Còn có người tìm huynh, Trương Tông Tử công tử, nghe sao mà ngọt quá đi.
Liền đứng dậy đi ra một lát sau trở lại trong tay mang một hộp đựng thức ăn nói:
- Giới tử, đệ nhìn xem đây là cái gì?
Mang hộp đồ ăn đặt trên chiếc bàn gỗ tùng của Trương Nguyên, mở nắp ra mùi hương thơm ngào ngạt xông lên mũi, một bên là bánh rán hành, một bên là bánh ngọt ngũ sắc.
Trương Nguyên cười nói:
- Tam huynh cho người mang tới hả?
Trương Đại nói:
- Không phải nó thì là ai.
Bên cạnh hộp đồ ăn còn có một miếng giấy nho nhỏ, vừa mở ra đã thấy bút tích của Trương Ngạc, có viết mấy chữ bằng tiếng địa phương:
- Đại huynh, Giới Tử đồ ăn trong trường chắc không thể ăn được, Đại huynh tất nhiên không thể nào nuốt trôi, ha ha, bánh rán hành, bánh ngọt ngũ sắc đều là món ăn có tiếng ở Kim Lăng, mời hai vị khẩn trương ăn đi cho.
Trương Nguyên, Trương Đại cười rộ.
Trương Nguyên nói:
- Chúng ta thật sự xem thường Trương Yến Khách, bạc đúng là có sức mạnh vô địch không gì sánh được, Tam huynh ở nơi nào cũng đều như cá gặp nước.
Trương Đại cầm miếng bánh rán hành đưa lên miệng ăn liên tục, vừa nhai vừa nói:
- Nạp Túc giám sinh (đã giải thích ở phần đầu, là học sinh dùng tiền để được vào trường học), là người không có ai quản đấy.
Trương Nguyên đứng dậy nói lớn:
- Ngụy Đại Trung, mau lại đây cùng ăn bánh đi.
Ngụy Đại Trung đang múa bút làm văn đầu không ngẩng lên nói:
- Đa tạ, không ăn.
Cố gắng nhớ lại nội quy, không chính xác nhưng dường như cũng có quy định về ăn uống, điều này phải nghiêm túc, phải cẩn thận. Ngụy Đại Trung có chút bất đắc dĩ, anh em Trương thị mời trà lại mời bánh, dù y tâm trí kiên định thế nào cũng khó tránh khỏi bị quấy nhiễu, trong miệng nước bọt không tự chủ được liền trào ra.
Trương Đại gọi Nguyễn Đại Thành đến cùng ăn, Nguyễn Đại Thành có vẻ vui sướng khoái trá, lớn giọng chuyện trò vui vẻ. Ngụy Đại Trung lại không vui nói:
- Ba vị, chúng ta đến Nam giám này để học đấy, không phải đến để thỏa chí ăn uống vui vẻ, mọi người như vậy là phạm quy rồi, siêng ăn biếng học.
Ngụy Đại Trung rất cứng nhắc, ở cả ngày với người như thế rất khó chịu, Trương Nguyên nói:
- Chuyện ăn uống là cần thiết, việc này và chuyện chăm học không hề xung khắc với nhau, sao có thể bảo chúng tôi là lười biếng được?
Ngụy Đại Trung nói:
- Ăn uống tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến hàm đức dưỡng tính rồi, chỉ lo ăn uống bỏ bê bài vở không chịu học hành.
Trương Đại nói:
- Ngươi yên tâm, chuyện học hành, bài tập chúng ta so với ngươi sẽ không thua kém đâu. Giới Tử, ngươi và Ngụy huynh này so tài một phen xem bài vở ai bỏ cho uổng phí.
Nguyễn Đại Thành tay cầm quạt xếp, ăn bánh ngũ sắc mỉm cười nhìn Ngụy Đại Trung và anh em Trương thị, y không nói chen vào mà chỉ đứng xem.
ào lúc Nam giám hưng thịnh nhất, chứ còn hiện tại thì không có nhiều giám sinh đến vậy.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si