Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 252-2: Nam nữ chân tình danh giáo ngụy dược (2)
Phùng Mộng Long nhìn Trương Nguyên, lúng túng nói:
- Hổ thẹn! Quả thật là vì việc này. Vốn tưởng có thể dùng tám trăm lượng bạc chuộc thân cho Tuệ Khanh, nhưng mấy lần đến gặp Hầu Tuệ Khanh đều bị thoái thác, không biết tại sao?
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Hoặc là tú bà chê ít bạc, hoặc là có người khác chen chân, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Trương Nguyên bèn gọi người hầu trà tới, hỏi việc của Lưu Phương Quán Hầu Tuệ Khanh?
Người hầu trà kia liếc mắt nhìn Phùng Mộng Long một cái, sau đó nói:
- Có một thương nhân Vu Hồ xem trọng Hầu cô nương, đồng ý bỏ ra một ngàn sáu trăm lượng bạc chuộc thân cho Hầu cô nương, chỉ không biết là đã quyết định chưa.
Mặt Phùng Mộng Long trắng bệch, tay cầm chén trà khẽ run run.
Người hầu trà châm trà cho mấy người, sau đó lui ra.
Trần tú tài cười lạnh nói:
- Cô ta kia là người vô tình vô nghĩa, Phùng huynh lưu luyến làm gì, cứ để cho cô ta theo gã thương nhân đó đi.
Phùng Mộng Long nói:
- Việc này cũng không phải là chủ ý của Tuệ Khanh. Hẳn là do bị tú bà bức bách.
Mặc dù gia cảnh của Phùng Mộng Long cũng xem như khá giả, nhưng một ngàn sáu trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, trong lúc cấp bách cũng khó góp đủ. Hơn nữa, cho dù là gom đủ bạc, cũng rất khó tranh đua với thương nhân Vu Hồ. Đến lúc đó, thương nhân kia sẽ nâng số bạc chuộc thân lên hai ngàn lượng, thậm chí là ba ngàn lượng, nhất định là Phùng Mộng Long không tranh được.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Phùng Mộng Long viết tiểu thuyết cơ trí chồng chất, sau lại còn biên soạn “Trí nang”, như thế nào mà lại nước đến chân hết đường xoay xở. Có người giỏi thực tiễn, có người lại giỏi lý luận suông.
Nghĩ vậy, Trương Nguyên bèn nói:
- Phùng huynh đừng vội. Hầu Tuệ Khanh còn có ở Lưu Phương Quán hay không? Nếu đã bị thương nhân Vu Hồ kia đưa đi, vậy thì tại hạ cũng lực bất tòng tâm. Phùng huynh cũng chỉ có thể trách mình vô duyên. Còn nếu cô ta vẫn còn ở Lưu Phương Quán, Phùng huynh cứ yên tâm, tại hạ nguyện giúp huynh và Hầu Tuệ Khanh kết thành mối lương duyên này. Số tiền chuộc thân kia cũng sẽ không nhiều, chính là tám trăm lượng.
Phùng Mộng Long mừng rỡ, chắp tay nói:
- Nếu được như thế, cả đời này tại hạ nguyện cảm tạ ơn đức của công tử.
Trương Nguyên nói:
- Không dám nhận. Tại hạ kính tài học của Phùng tiên sinh.
Sau đó hắn gọi người hầu trà kia đến, thưởng cho một lượng bạc, bảo người hầu trà nhanh chóng đi hỏi thăm tình hình Hầu Tuệ Khanh đã theo thương nhân Vu Hồ kia ra khỏi Tô Châu hay chưa? Nếu chưa thì sẽ điều tra rõ ràng danh tính của thương nhân đó, hiện đang ở nơi nào? Điều tra rõ ràng, nhanh chóng quay trở lại báo cáo sẽ được thưởng thêm hai lượng bạc.
Người hầu trà mừng rỡ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Đám hầu trà này đều là người có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, là người có khả năng tìm hiểu sự tình một cách nhanh nhất.
Ba người Trương Nguyên, Phùng Mộng Long, Trần tú tài chậm rãi thưởng trà và dùng điểm tâm, đợi người hầu trà kia quay lại.
Khoảng hai khắc đồng hồ sau, người hầu trà kia đã trở lại. Y lau mồ hôi, thở hồng hộc. Bộ dáng càng vất vả công lao càng lớn. Y vội vàng nói:
- Ba vị tướng công, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng. Hầu Tuệ Nương vẫn còn ở Lưu Phương Quán. Ba ngày sau thương nhân Vu Hồ kia sẽ tới đón cquay về Vu Hồ. Thương nhân đó họ Chúc, tên gọi là Chúc Triều Phụng, là mễ thương, gia tài rất lớn. Hiện thuyền của y đang đỗ tại ụ Đào Hoa bên ngoài Xương Môn. Tướng công còn muốn biết điều gì nữa không?
Trương Nguyên hỏi Phùng Mộng Long:
- Phùng huynh còn muốn hỏi thêm điều gì nữa không?
Phùng Mộng Long trầm ngâm một chút rồi hỏi người hầu trà:
- Hầu Tuệ Nương cam tâm tình nguyện gả cho gã phú thương kia?
Cái này thì người hầu trà không biết được. Nhưng y biết Phùng Mộng Long mê luyến Hầu Tuệ Khanh, qua lời nói và sắc mặt liền đoán ra ý tứ, vội vàng đáp:
- Nghe nói Hầu Tuệ Nương cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Có điều bị tú bà cưỡng bức, không thể không theo…
Phùng Mộng Long là người đa tình, vừa nghe vậy lập tức đổ lệ, hướng Trương Nguyên chắp tay nói:
- Xin Trương công tử giúp ta. Phùng Mộng Long vô cùng cảm kích.
Trương Nguyên nói:
- Việc này còn phải nhờ Tam huynh Trương Yến Khách ra tay. Hoàn khố vung tiền như rác chính là nghề của huynh ấy.
Trương Nguyên nói xong bèn phân phó Vũ Lăng vài câu. Vũ Lăng vội vàng trở về phủ đệ của Phạm Văn Nhược.
Tới gần buổi trưa, Trương Đại, Trương Ngạc đều đến đây, cùng hàn huyên với Phùng Mộng Long một chút. Trương Ngạc liền hỏi Trương Nguyên:
- Giới Tử, đệ nói là có vai diễn tranh giành tình nhân thật tốt để ta diễn. Diễn như thế nào?
Trương Nguyên liền nói ra chuyện của Phùng Mộng Long và Hầu Tuệ Khanh. Trương Ngạc cười ha hả nói:
- Quân tử giúp người đạt thành ước nguyện. Phùng tiên sinh, tiên sinh là bằng hữu của ngã đệ Giới Tử, việc này ta nhất định sẽ giúp tiên sinh. Nhất định không để Huy thương kia đem Hầu Tuệ Khanh đi. Huy thương là loại người ghê tởm nhất, nhiều tiên nhưng lại vô cùng keo kiệt, chỉ có hai trường hợp bọn chúng đồng ý chi tiền, một là tranh tụng lên quan phủ, hai là chơi gái nạp thiếp, ném một lần cả vạn kim cũng đồng ý. Thật đáng giận!
Quần thể thương nhân nhà Minh, thương nhân Sơn Tây tiết kiệm, thương nhân Huy Châu thì vừa keo kiệt lại xa xỉ, điều này trong tiểu thuyết thời Minh và trong bút ký có ghi lại. Mặc dù Vu Hồ không thuộc Huy Châu, nhưng cũng gần với Huy Châu nên bị gọi chung là Huy thương.
Trương Nguyên liền cùng Trương Ngạc như thế như thế, như vậy như vậy một phen. Trương Ngạc cười to:
- Giới Tử quỷ kế chồng chất. Huy thương kia tất sẽ mắc mưu. Ta sẽ đi ngay bây giờ.
Phùng Mộng Long nói:
- Giờ đã là giờ ngọ, tại hạ làm chủ, mời các vị dùng rượu và đồ ăn.
Trương Ngạc nóng lòng diễn trò Hí Thi diệu kế, sốt ruột không chịu nổi rồi:
- Không cần. Kỹ gia cũng có rượu và đồ nhắm. Đại huynh, Giới Tử, chúng ta cùng đi. Huynh đệ đồng tâm đá cũng phải mềm nha, ha ha.
Trần tú tài ở lại bồi tiếp Phùng Mộng Long. Ba huynh đệ Trương Đại, Trương Nguyên Trương Ngạc, còn có Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Năng Trụ, Phùng Hổ, Phúc Nhi, Mính Yên, tổng cộng chín người đến Lưu Phương Quán.
Giữa hè, trời nắng gay gắt, cửa lớn quét sơn cây trẩu (Trẩu – Wikipedia tiếng Việt) của Lưu Phương quán phản chiếu sáng loáng, một nhánh hoa cây trúc đào vươn ra từ bên trong tường viện. Trước tiên là Tiểu Võ đến gõ cửa, thấy không ai phản ứng thì chuyển sang Năng Trụ. Y đập “rầm rầm” như muốn phá cửa, liền có người bên trong hỏi:
- Ai đó?
Năng Trụ nói:
- Ta, Năng Trụ, ba vị thiếu gia cũng tới rồi.
Năng Trụ nói chuyện không đầu không đuôi, Trương Ngạc dùng quạt khẽ ấn đến khi Năng Trụ bị đẩy sang một bên, Trương Ngạc tiến lên nói:
- Tiểu sinh Sơn Âm Trương Ngạc, ngưỡng mộ giọng hát của Hầu Tuệ Khanh, đặc biệt đến tương kiến.
Nói đến đây, y quay sang nháy mắt với Trương Đại và Trương Nguyên, ngữ khí lại nghiêm túc, quạt trong tay khẽ lay, rất chi là phong lưu tự thưởng.
A hoàn ở trong nói:
- Trương tướng công lượng thứ, cô nương nhà tôi không khỏe, mấy ngày nay không tiếp khách.
Trương Ngạc nói:
- Nếu sức khỏe Hầu cô nương đã không được tốt, không gặp khách cũng không sao. Hôm nay ta đến xem như là để biết đường, uống chén trà, thưởng các ngươi chút tiền, lần sau đến nữa thì cứ làm như thế, mở cửa đi.
A hoàn ở trong cửa chần chừ.
Trương Ngạc nói:
- Có đạo lý nào để khách đứng ở ngoài phơi nắng không, nắng này độc lắm, mau mở cửa đi!
Cửa mở ra, Trương Ngạc ngang nhiên tiến vào. Thấy một đám người chen vào, a hoàn nọ luôn miệng gọi:
- Bà bà, bà bà.
Lập tức có một tú bà hơn bốn mươi tuổi bước ra, phục sức diễm lệ, cực kỳ chói mắt. Sóng mắt lướt qua đám người Trương Ngạc, khuôn mặt tươi cười, bà hỏi khách đến từ đâu.
Trương Ngạc hiển nhiên là tận lực phô trương, đó không phải diễn kịch mà đã là bản chất. Tú bà ra nghênh đón, vì từng gặp nhiều hạng người nên rất quen thuộc với đám con cháu thế gia này. Đây là những người tiêu tiền như nước, sao có thể chậm trễ, bà liền đón họ vào sảnh ngồi. Trên chiếc bàn bát tiên có tám mâm hoa quả tươi, sau khi hỏi khách đã dùng cơm hay chưa, bà liền sai a hoàn mang rượu Tam Bạch của Tô Châu ra. Ngoài ra còn có các món ăn vặt Tô Châu như bánh chiên rắc mè, bánh đút lò, bánh xốp nhiều lớp,… bày khắp bàn.
Trương Ngạc liền lệnh cho Phúc Nhi lấy năm lượng bạc ra thưởng. Tú bà mừng rỡ, càng tận tâm cung phụng. Trương Ngạc nói:
- Tiểu sinh ngưỡng mộ Hầu Tuệ Khanh sắc tài song tuyệt, đặc biệt đến gặp. Nếu quả thực danh bất hư truyền, tiểu sinh nguyện bỏ ra số tiền lớn chuộc thân cho nàng ấy.
Tú bà nghe được, thầm nghĩ:
“Tuệ Nương Hồng Loan gặp thời rồi. Bảy ngày trước Phùng tướng công ra tám trăm lượng bạc, bốn ngày trước Chúc Triều Phụng ra một ngàn sáu trăm lượng, hôm nay lại có tú tài Thiệu Hưng này muốn chuộc thân cho Tuệ Nương, có điều…”.
Nghĩ đến đây, bà liền cười nói:
- Ba vị tướng công, tiểu nữ Tuệ Nương bệnh nhẹ không tiện gặp khách, thật có lỗi.
Trương Ngạc nói:
- Đừng giấu ta, lúc mới đến ta nghe nói có một thương nhân muốn chuộc thân cho Tuệ Khanh phải không?
Tú bà nghe thấy liền có chút ngượng ngùng. Chuyện này không giấu được rồi, nếu hai ngày sau mấy tú tài này lại đến thì khó mà giấu mãi, bà ta nói:
- Không giấu gì Trương tướng công, việc này không giả. Chúc Triều Phụng kia đã để lại bạc sính lễ, nhưng vì bận chút chuyện nên chưa cưới Tuệ Nương. Tuệ Nương xem như tạm ở lại đây, quả thực không tiện để cô ấy tiếp khách nữa.
- Hổ thẹn! Quả thật là vì việc này. Vốn tưởng có thể dùng tám trăm lượng bạc chuộc thân cho Tuệ Khanh, nhưng mấy lần đến gặp Hầu Tuệ Khanh đều bị thoái thác, không biết tại sao?
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Hoặc là tú bà chê ít bạc, hoặc là có người khác chen chân, ngoài ra không còn khả năng nào khác.
Trương Nguyên bèn gọi người hầu trà tới, hỏi việc của Lưu Phương Quán Hầu Tuệ Khanh?
Người hầu trà kia liếc mắt nhìn Phùng Mộng Long một cái, sau đó nói:
- Có một thương nhân Vu Hồ xem trọng Hầu cô nương, đồng ý bỏ ra một ngàn sáu trăm lượng bạc chuộc thân cho Hầu cô nương, chỉ không biết là đã quyết định chưa.
Mặt Phùng Mộng Long trắng bệch, tay cầm chén trà khẽ run run.
Người hầu trà châm trà cho mấy người, sau đó lui ra.
Trần tú tài cười lạnh nói:
- Cô ta kia là người vô tình vô nghĩa, Phùng huynh lưu luyến làm gì, cứ để cho cô ta theo gã thương nhân đó đi.
Phùng Mộng Long nói:
- Việc này cũng không phải là chủ ý của Tuệ Khanh. Hẳn là do bị tú bà bức bách.
Mặc dù gia cảnh của Phùng Mộng Long cũng xem như khá giả, nhưng một ngàn sáu trăm lượng bạc không phải là con số nhỏ, trong lúc cấp bách cũng khó góp đủ. Hơn nữa, cho dù là gom đủ bạc, cũng rất khó tranh đua với thương nhân Vu Hồ. Đến lúc đó, thương nhân kia sẽ nâng số bạc chuộc thân lên hai ngàn lượng, thậm chí là ba ngàn lượng, nhất định là Phùng Mộng Long không tranh được.
Trương Nguyên thầm nghĩ:
- Phùng Mộng Long viết tiểu thuyết cơ trí chồng chất, sau lại còn biên soạn “Trí nang”, như thế nào mà lại nước đến chân hết đường xoay xở. Có người giỏi thực tiễn, có người lại giỏi lý luận suông.
Nghĩ vậy, Trương Nguyên bèn nói:
- Phùng huynh đừng vội. Hầu Tuệ Khanh còn có ở Lưu Phương Quán hay không? Nếu đã bị thương nhân Vu Hồ kia đưa đi, vậy thì tại hạ cũng lực bất tòng tâm. Phùng huynh cũng chỉ có thể trách mình vô duyên. Còn nếu cô ta vẫn còn ở Lưu Phương Quán, Phùng huynh cứ yên tâm, tại hạ nguyện giúp huynh và Hầu Tuệ Khanh kết thành mối lương duyên này. Số tiền chuộc thân kia cũng sẽ không nhiều, chính là tám trăm lượng.
Phùng Mộng Long mừng rỡ, chắp tay nói:
- Nếu được như thế, cả đời này tại hạ nguyện cảm tạ ơn đức của công tử.
Trương Nguyên nói:
- Không dám nhận. Tại hạ kính tài học của Phùng tiên sinh.
Sau đó hắn gọi người hầu trà kia đến, thưởng cho một lượng bạc, bảo người hầu trà nhanh chóng đi hỏi thăm tình hình Hầu Tuệ Khanh đã theo thương nhân Vu Hồ kia ra khỏi Tô Châu hay chưa? Nếu chưa thì sẽ điều tra rõ ràng danh tính của thương nhân đó, hiện đang ở nơi nào? Điều tra rõ ràng, nhanh chóng quay trở lại báo cáo sẽ được thưởng thêm hai lượng bạc.
Người hầu trà mừng rỡ, vội vội vàng vàng chạy ra ngoài. Đám hầu trà này đều là người có thiên lý nhãn, thuận phong nhĩ, là người có khả năng tìm hiểu sự tình một cách nhanh nhất.
Ba người Trương Nguyên, Phùng Mộng Long, Trần tú tài chậm rãi thưởng trà và dùng điểm tâm, đợi người hầu trà kia quay lại.
Khoảng hai khắc đồng hồ sau, người hầu trà kia đã trở lại. Y lau mồ hôi, thở hồng hộc. Bộ dáng càng vất vả công lao càng lớn. Y vội vàng nói:
- Ba vị tướng công, tiểu nhân đã hỏi thăm rõ ràng. Hầu Tuệ Nương vẫn còn ở Lưu Phương Quán. Ba ngày sau thương nhân Vu Hồ kia sẽ tới đón cquay về Vu Hồ. Thương nhân đó họ Chúc, tên gọi là Chúc Triều Phụng, là mễ thương, gia tài rất lớn. Hiện thuyền của y đang đỗ tại ụ Đào Hoa bên ngoài Xương Môn. Tướng công còn muốn biết điều gì nữa không?
Trương Nguyên hỏi Phùng Mộng Long:
- Phùng huynh còn muốn hỏi thêm điều gì nữa không?
Phùng Mộng Long trầm ngâm một chút rồi hỏi người hầu trà:
- Hầu Tuệ Nương cam tâm tình nguyện gả cho gã phú thương kia?
Cái này thì người hầu trà không biết được. Nhưng y biết Phùng Mộng Long mê luyến Hầu Tuệ Khanh, qua lời nói và sắc mặt liền đoán ra ý tứ, vội vàng đáp:
- Nghe nói Hầu Tuệ Nương cả ngày lấy nước mắt rửa mặt. Có điều bị tú bà cưỡng bức, không thể không theo…
Phùng Mộng Long là người đa tình, vừa nghe vậy lập tức đổ lệ, hướng Trương Nguyên chắp tay nói:
- Xin Trương công tử giúp ta. Phùng Mộng Long vô cùng cảm kích.
Trương Nguyên nói:
- Việc này còn phải nhờ Tam huynh Trương Yến Khách ra tay. Hoàn khố vung tiền như rác chính là nghề của huynh ấy.
Trương Nguyên nói xong bèn phân phó Vũ Lăng vài câu. Vũ Lăng vội vàng trở về phủ đệ của Phạm Văn Nhược.
Tới gần buổi trưa, Trương Đại, Trương Ngạc đều đến đây, cùng hàn huyên với Phùng Mộng Long một chút. Trương Ngạc liền hỏi Trương Nguyên:
- Giới Tử, đệ nói là có vai diễn tranh giành tình nhân thật tốt để ta diễn. Diễn như thế nào?
Trương Nguyên liền nói ra chuyện của Phùng Mộng Long và Hầu Tuệ Khanh. Trương Ngạc cười ha hả nói:
- Quân tử giúp người đạt thành ước nguyện. Phùng tiên sinh, tiên sinh là bằng hữu của ngã đệ Giới Tử, việc này ta nhất định sẽ giúp tiên sinh. Nhất định không để Huy thương kia đem Hầu Tuệ Khanh đi. Huy thương là loại người ghê tởm nhất, nhiều tiên nhưng lại vô cùng keo kiệt, chỉ có hai trường hợp bọn chúng đồng ý chi tiền, một là tranh tụng lên quan phủ, hai là chơi gái nạp thiếp, ném một lần cả vạn kim cũng đồng ý. Thật đáng giận!
Quần thể thương nhân nhà Minh, thương nhân Sơn Tây tiết kiệm, thương nhân Huy Châu thì vừa keo kiệt lại xa xỉ, điều này trong tiểu thuyết thời Minh và trong bút ký có ghi lại. Mặc dù Vu Hồ không thuộc Huy Châu, nhưng cũng gần với Huy Châu nên bị gọi chung là Huy thương.
Trương Nguyên liền cùng Trương Ngạc như thế như thế, như vậy như vậy một phen. Trương Ngạc cười to:
- Giới Tử quỷ kế chồng chất. Huy thương kia tất sẽ mắc mưu. Ta sẽ đi ngay bây giờ.
Phùng Mộng Long nói:
- Giờ đã là giờ ngọ, tại hạ làm chủ, mời các vị dùng rượu và đồ ăn.
Trương Ngạc nóng lòng diễn trò Hí Thi diệu kế, sốt ruột không chịu nổi rồi:
- Không cần. Kỹ gia cũng có rượu và đồ nhắm. Đại huynh, Giới Tử, chúng ta cùng đi. Huynh đệ đồng tâm đá cũng phải mềm nha, ha ha.
Trần tú tài ở lại bồi tiếp Phùng Mộng Long. Ba huynh đệ Trương Đại, Trương Nguyên Trương Ngạc, còn có Mục Chân Chân, Vũ Lăng, Năng Trụ, Phùng Hổ, Phúc Nhi, Mính Yên, tổng cộng chín người đến Lưu Phương Quán.
Giữa hè, trời nắng gay gắt, cửa lớn quét sơn cây trẩu (Trẩu – Wikipedia tiếng Việt) của Lưu Phương quán phản chiếu sáng loáng, một nhánh hoa cây trúc đào vươn ra từ bên trong tường viện. Trước tiên là Tiểu Võ đến gõ cửa, thấy không ai phản ứng thì chuyển sang Năng Trụ. Y đập “rầm rầm” như muốn phá cửa, liền có người bên trong hỏi:
- Ai đó?
Năng Trụ nói:
- Ta, Năng Trụ, ba vị thiếu gia cũng tới rồi.
Năng Trụ nói chuyện không đầu không đuôi, Trương Ngạc dùng quạt khẽ ấn đến khi Năng Trụ bị đẩy sang một bên, Trương Ngạc tiến lên nói:
- Tiểu sinh Sơn Âm Trương Ngạc, ngưỡng mộ giọng hát của Hầu Tuệ Khanh, đặc biệt đến tương kiến.
Nói đến đây, y quay sang nháy mắt với Trương Đại và Trương Nguyên, ngữ khí lại nghiêm túc, quạt trong tay khẽ lay, rất chi là phong lưu tự thưởng.
A hoàn ở trong nói:
- Trương tướng công lượng thứ, cô nương nhà tôi không khỏe, mấy ngày nay không tiếp khách.
Trương Ngạc nói:
- Nếu sức khỏe Hầu cô nương đã không được tốt, không gặp khách cũng không sao. Hôm nay ta đến xem như là để biết đường, uống chén trà, thưởng các ngươi chút tiền, lần sau đến nữa thì cứ làm như thế, mở cửa đi.
A hoàn ở trong cửa chần chừ.
Trương Ngạc nói:
- Có đạo lý nào để khách đứng ở ngoài phơi nắng không, nắng này độc lắm, mau mở cửa đi!
Cửa mở ra, Trương Ngạc ngang nhiên tiến vào. Thấy một đám người chen vào, a hoàn nọ luôn miệng gọi:
- Bà bà, bà bà.
Lập tức có một tú bà hơn bốn mươi tuổi bước ra, phục sức diễm lệ, cực kỳ chói mắt. Sóng mắt lướt qua đám người Trương Ngạc, khuôn mặt tươi cười, bà hỏi khách đến từ đâu.
Trương Ngạc hiển nhiên là tận lực phô trương, đó không phải diễn kịch mà đã là bản chất. Tú bà ra nghênh đón, vì từng gặp nhiều hạng người nên rất quen thuộc với đám con cháu thế gia này. Đây là những người tiêu tiền như nước, sao có thể chậm trễ, bà liền đón họ vào sảnh ngồi. Trên chiếc bàn bát tiên có tám mâm hoa quả tươi, sau khi hỏi khách đã dùng cơm hay chưa, bà liền sai a hoàn mang rượu Tam Bạch của Tô Châu ra. Ngoài ra còn có các món ăn vặt Tô Châu như bánh chiên rắc mè, bánh đút lò, bánh xốp nhiều lớp,… bày khắp bàn.
Trương Ngạc liền lệnh cho Phúc Nhi lấy năm lượng bạc ra thưởng. Tú bà mừng rỡ, càng tận tâm cung phụng. Trương Ngạc nói:
- Tiểu sinh ngưỡng mộ Hầu Tuệ Khanh sắc tài song tuyệt, đặc biệt đến gặp. Nếu quả thực danh bất hư truyền, tiểu sinh nguyện bỏ ra số tiền lớn chuộc thân cho nàng ấy.
Tú bà nghe được, thầm nghĩ:
“Tuệ Nương Hồng Loan gặp thời rồi. Bảy ngày trước Phùng tướng công ra tám trăm lượng bạc, bốn ngày trước Chúc Triều Phụng ra một ngàn sáu trăm lượng, hôm nay lại có tú tài Thiệu Hưng này muốn chuộc thân cho Tuệ Nương, có điều…”.
Nghĩ đến đây, bà liền cười nói:
- Ba vị tướng công, tiểu nữ Tuệ Nương bệnh nhẹ không tiện gặp khách, thật có lỗi.
Trương Ngạc nói:
- Đừng giấu ta, lúc mới đến ta nghe nói có một thương nhân muốn chuộc thân cho Tuệ Khanh phải không?
Tú bà nghe thấy liền có chút ngượng ngùng. Chuyện này không giấu được rồi, nếu hai ngày sau mấy tú tài này lại đến thì khó mà giấu mãi, bà ta nói:
- Không giấu gì Trương tướng công, việc này không giả. Chúc Triều Phụng kia đã để lại bạc sính lễ, nhưng vì bận chút chuyện nên chưa cưới Tuệ Nương. Tuệ Nương xem như tạm ở lại đây, quả thực không tiện để cô ấy tiếp khách nữa.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si