Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 227-2: Ngàn người chỉ trích (2)
Trên thuyền hỗn loạn, Đổng Tổ Nguyên thấy đã cứu được nhị đệ nên lớn tiếng kêu thuyền phu mau chèo thuyền nhanh thoát đi, sợ bị nhóm điêu dân kia đuổi theo, thuyền phu nói:
- Đại công tử, mạn thuyền đã vỡ tan, cần phải vào bờ để tu sửa.
Đổng Tổ Nguyên cho rằng thuyền mới đâm một chút thì không thể nghiêm trọng như vậy, cả giận nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi, mau lái thuyền đi, chạy đến sông lớn cắt đuôi bọn điêu dân đuổi theo rồi vào bờ sửa chữa cũng không muộn, thuyền này lớn không chìm ngay được đâu.
Thuyền phu không dám chậm trễ, khẩn trương chèo thuyền, phải vòng qua thuyền của Lục Điều Dương, thuyền phu bên phía Lục Điều Dương không bằng lòng, liền la to:
- Đụng hỏng thuyền của người ta rồi còn muốn chạy trốn sao!
Hai thuyền phu bên này dùng cây chèo thuyền dài ra sức chống đỡ, cản trở thuyền của Đổng thị, không cho thuyền này bỏ chạy.
Lục Điều Dương nghe thấy tiếng hét nôn nóng của Đổng Tổ Nguyên thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Tin đồn không sai, quả thật là có dân chúng bao vây tấn công Đổng phủ. Cha con Đổng thị bị bức phải bỏ trốn, có dân chúng đang đuổi theo sao? Mưa lớn nhìn không rõ, chắc vẫn còn cách xa.
Lục Điều Dương lập tức bảo nhà đò ngăn hai thuyền này lại, gã sẽ thưởng năm lượng bạc. Hai thuyền phu tráng kiện của quân hộ Kim Sơn Vệ càng ra sức dùng mái chèo chặn thuyền của Đổng Kỳ Xương lại. Chiếc thuyền phía sau kia cũng không đi được, ba chiếc thuyền bồng bềnh giữa sông, từ từ xuôi theo dòng nước.
Đổng Tổ Nguyên cũng đã nghe được tiếng hò hét của đám điêu dân, trong lòng cảm thấy rất khẩn trương, lúc này cũng không hống hách nổi, y vội vàng lấy ra một thỏi bạc ném về phía mui thuyền của Lục Điều Dương, quát to:
- Mau tránh ra!
Lục Điều Dương nhặt thỏi bạc kia lên, nói:
- Là bạc giả rót chì, chặn lại, chặn lại!
Đổng Tổ Nguyên tức tối nhưng không làm gì được, y quát lớn:
- Đánh, đánh phá nát chiếc thuyền rách kia cho ta.
Vài tên gia nô tay cầm gậy đánh loạn xạ, thuyền phu bên phía Lục Điều Dương cầm mái chèo dài, gia nô Đổng thị dùng gậy ngắn nên đánh không tới.
Cứ dây dưa thế này, Năng Trụ, Phùng Hổ dẫn một đám dân Hoa Đình chạy nhanh đội mưa đuổi tới, đứng bên bờ trái kêu to:
- Phụng mệnh Tùng Giang phủ Lưu Đồng tri và Tưởng Thông phán, bắt lấy Đổng Tổ Thường, bắt lấy Đổng Tổ Thường.
Đổng Kỳ Xương vừa ngã liên tiếp hai lần, tuổi già xương giòn, xương đùi trái bị gãy, đau đớn khó chịu không thể đứng được, nghe thấy tiếng hô trên bờ “ Bắt lấy Đổng Tổ Thường” thì nhớn nhác kêu:
- Bảo Lưu Đồng tri, Tưởng Thông phán tới gặp ta.
Lúc này thuyền phu phát hiện thấy con thuyền đu đang chìm xuống, cả kinh kêu lên:
- Mau chóng cập bờ, mau chóng cập bờ, thuyền này nước vào rồi.
Nói rồi cập vào phía bờ bên phải không có người.
Lục Điều Dương phòng bị sẵn, gã bảo thuyền phu chèo thuyền, chặn thuyền của Đổng thị lại, ép để bọn chúng chỉ có thể cập bờ phía bên trái. Nhưng bọn người Năng Trụ ở bờ bên trái miệng kêu “Phụng mệnh Lưu Đồng tri”, tay thì ném đá về phía hai con thuyền của Đổng thị. Đổng Tổ Nguyên đang đứng ở mũi thuyền chuẩn bị hét gọi Lưu Đồng tri thì bị một hòn đá cuội bay tới trúng ngay vào trán. Y choáng váng suýt ngã quỵ xuống. Y giơ tay sờ lên trán thấy máu chảy đầm đìa, vội vàng lùi vào trong khoang thuyền nói với Đổng Kỳ Xương:
- Phụ thân, bọn điêu dân này muốn dồn chúng vào chỗ chết đây mà, phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ!
Đổng Kỳ Xương tay chân run bắn, luôn miệng nói:
- Kêu tên Lưu Đồng tri đến đây, tại sao lại để bọn điêu dân đó làm nhục ta!
Đổng Tổ Nguyên nói:
- Bọn điêu dân này mượn danh nghĩa quan phủ chứ Lưu Đồng tri không có ở đây.
Thuyền phu kêu to:
- Cập bờ nhanh, nếu không cập bờ thì khi đến được sông lớn là thuyền chìm. Đổng Lão gia… Đổng lão gia…
Thuyền phu cũng không dám đứng ở mũi thuyền, đá trên bờ bay tới như mưa. Boong thuyền bị ném trúng kêu lên “ binh binh “ . Thuyền đang từ từ chìm xuống, thuyền phu bơi giỏi, thấy cha con Đổng thị ngày thường uy phong lẫm liệt nhưng lúc này bó tay ngồi thừ, không biết phải làm sao. Vài thuyền phu đành nhảy xuống nước bơi đi. Chiếc thuyền đu không ai chống đỡ vừa dập dềnh vừa chìm dần xuống. Trên thuyền đám nữ quyến Đổng thị thét gào không dứt.
Hai người Lưu Đồng tri, Tưởng Thông phán bị đám sinh đồ Trương Nguyên vây quanh hồng hộc đuổi tới, thấy thuyền đu của Đổng thị sắp chìm vội vàng ra lệnh mọi người cứu giúp. Thuyền của Lục Điều Dương lúc này đã ở sát bờ, chiếc thuyền đu kia của Đổng thị thấy trên bờ không còn ai ném đá nữa vội vàng cập sát vào bờ, dùng móc sắt câu chiếc thuyền kia từ từ kéo vào bờ bên trái. Khi tới gần thì khoang thuyền này đã bị nước vào. Đổng Kỳ Xương được một nô bộc tráng kiện cõng lên bờ, toàn bộ quần áo ướt đẫm, chật vật không chịu nổi. Huynh đệ Đổng Tổ Nguyên và Đổng Tổ Thường cũng lên bờ, người thì rách đầu chảy máu, người thì thẫn thờ không còn sức sống, hoàn toàn không còn ngang ngược hống hách như ngày thường.
Hơn ba mươi cơ thiếp của cha con Đổng Kỳ Xương trên thuyền lúc này cũng đều khóc sướt mướt lên bờ, không có chỗ trú mưa, váy áo ướt đẫm, áo lụa mỏng tang dính sát vào cơ thể làm thân thể hiện ra lồ lộ. Dân chúng Hoa Đình đứng chen lấn trên bờ lúc này không ném đá nữa. Mỗi người một câu mắng nhiếc cha con Đổng thị rồi lại trêu ghẹo đám cơ thiếp của cha con lão. Lưu Đồng tri và Tưởng Thông phán cũng không ngăn được. Đổng Kỳ Xương vỗ vào đầu tên nô bộc đang cõng lão, kêu to:
- Đổng mỗ có tội gì mà gặp họa khổ sở thế này, Đổng mỗ có tội gì mà gặp họa khổ sở thế này.
Lưu Đồng tri ra lệnh cho mười hai tên sai dịch ngăn đám đông lại, giữ khoảng cách với đám đàn bà con gái và cha con Đổng thị, sau đó đi đến trước mặt Đổng Kỳ Xương chắp tay nói:
- Làm Huyền tể công sợ hãi rồi.
Đổng Kỳ Xương kích động kêu to:
- Đổng Mỗ có tội gì, mà gặp họa khổ sở thế này!
Lại nghe người đứng bên cạnh Lưu Đồng tri nói:
- Đổng Hàn Lâm thật sự cho rằng mình không có tội ư, vậy mời Đổng Hàn Lâm mở to hai mắt ra nhìn xem, dân chúng Hoa Đình đội mưa tới đây đều là xã tử của Đổng Hàn Lâm, họ đang kêu gào gì vậy, tại sao họ lại căm hận cha con Đổng Hàn Lâm đến thế, Đổng Hàn Lâm thực sự cho rằng mình không hề có tội sao?
Đổng Kỳ Xương không kêu gào giận giữ nữa, lão nhìn chằm chằm vào thiếu niên nho sinh đang đứng bên cạnh Lưu Đồng tri, hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiếu niên nho sinh kia vái chào qua loa, nói:
- Tại hạ là Trương Nguyên ở Sơn Âm, nghe đại danh Đổng Hàn Lâm đã lâu, hôm nay mới gặp, tam sinh thật là vinh hạnh.
Khăn hoa dương đội đầu của Đổng Kỳ Xương đã bị rơi, lão tóc tai rũ rượi, chân trái bị gãy, được một tên nô bộc cõng, toàn thân ướt đẫm, mặt mày tái nhợt. Vẻ mặt lão lúc này đa nghi bất thường, không còn khí chất nho nhã của người văn phong lẫy lừng, thư họa song tuyệt nữa.
Đổng Kỳ Xương nghe thiếu niên nho sinh này tự xưng tính danh là Trương Nguyên, giọng điệu lại hết sức châm chọc, lão tức giận đến mức thở dồn dập, nhất thời không nói nên lời, chỉ luôn miệng kêu “ Ôi ôi “ mà thôi.
Lưu Đồng tri vội nói với Trương Nguyên:
- Trương sinh, chớ nhiều lời nữa, mau đưa Đổng Hàn Lâm về phủ.
Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Lưu đại nhân, học trò có mấy câu nhất định phải nói, đây là vì dân chúng Hoa Đình. Đổng Hàn Lâm là một đại hương thân ở Hoa Đình, nên tạo phúc cho xã tử, căn cớ gì lại gây ra sự phẫn nộ lớn trong dân chúng như vậy. Lẽ nào Đổng Hàn Lâm không tự vấn lòng mình sao? Lẽ nào chỉ cho rằng hàng ngàn người dân này đều là những ngu dân không biết chân tướng bị số ít kẻ có dã tâm kích động sao? Những hộ dân bên cầu Trường Sinh bị cưỡng ép dỡ nhà, những người dân bị Đổng thị ép phải bán điền sản với giá rẻ, những dân chúng bị Đổng thị ức hiếp không có nơi để kiện cáo, bọn họ đều đang ở đây. Họ đến để là để giải oan đấy, sinh đồ bị bức tử, bọn côn đồ đánh thuê chém mướn hoành hành, tất cả những chuyện này là lỗi của ai?
Đổng Kỳ Xương cả người phát run, môi run rẩy không nói nên lời. Hai đứa con trai của lão Đổng Tổ Nguyên và Đổng Tổ Thường lúc này cũng co rúm người lại, trận ném đá vừa rồi và đám dân đông ngịt bên bờ sông lúc này đã khiến bọn chúng kinh hồn bạt vía, lo sợ dân chúng phẫn nộ lên sẽ chen tới đẩy cha con chúng chết đuối dưới sông. Nếu Lưu Đổng tri và Tưởng Thông phán không chạy tới kịp thì lúc này bọn chúng đã chết đuối rồi.
Trương Nguyên cao giọng nói:
- Đổng Hàn Lâm, tại hạ nói một câu cuối cùng, công đạo tự ở lòng người, cứ nghe thấy ngàn người chỉ trích thì không bệnh tật gì cũng chết.
Mấy ngàn dân chúng bên bờ sông kêu lên:
- Ngàn người chỉ trích không bệnh mà chết, ngàn người chỉ trích không bệnh mà chết.
Đổng Kỳ Xương tức giận, hoảng sợ, nôn nóng, xấu hổ, đủ lọai cảm xúc bất bình đang dâng lên trong lồng ngực của lão, đột nhiên “ Oà “ một tiếng, miệng lão phun ra một bụm máu, phun khắp đầu khắp cổ tên nô bộc đang cõng lão.
Trương Ngạc đứng phía sau vỗ tay kêu to:
- Chửi hay lắm, chửi hay lắm, cái này chính là Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lãng.
Đổng Kỳ Xương lại chưa bị mắng chết, sắc mặt lão trắng bệch, thân mình mềm nhũn, hai tay không giữ được cổ của tên nô bộc, từ từ trượt xuống, một nô bộc khác của Đổng thị vội tới đỡ.
Trương Nguyên lúc này đã lui về phía sau đứng cùng đám Trương Đại, Trương Ngạc và Ông Nguyên Thăng, lại thấy một nho sinh chen lại chỗ Trương Nguyên vái chào:
- Trương công tử, tại hạ là Kim SơnVệ Lục Điều Dương, vừa rồi nghe công tử nói một phen thật sự trong lòng rất hả hê.
- Đại công tử, mạn thuyền đã vỡ tan, cần phải vào bờ để tu sửa.
Đổng Tổ Nguyên cho rằng thuyền mới đâm một chút thì không thể nghiêm trọng như vậy, cả giận nói:
- Bây giờ là lúc nào rồi, mau lái thuyền đi, chạy đến sông lớn cắt đuôi bọn điêu dân đuổi theo rồi vào bờ sửa chữa cũng không muộn, thuyền này lớn không chìm ngay được đâu.
Thuyền phu không dám chậm trễ, khẩn trương chèo thuyền, phải vòng qua thuyền của Lục Điều Dương, thuyền phu bên phía Lục Điều Dương không bằng lòng, liền la to:
- Đụng hỏng thuyền của người ta rồi còn muốn chạy trốn sao!
Hai thuyền phu bên này dùng cây chèo thuyền dài ra sức chống đỡ, cản trở thuyền của Đổng thị, không cho thuyền này bỏ chạy.
Lục Điều Dương nghe thấy tiếng hét nôn nóng của Đổng Tổ Nguyên thì trong lòng cảm thấy rất vui mừng. Tin đồn không sai, quả thật là có dân chúng bao vây tấn công Đổng phủ. Cha con Đổng thị bị bức phải bỏ trốn, có dân chúng đang đuổi theo sao? Mưa lớn nhìn không rõ, chắc vẫn còn cách xa.
Lục Điều Dương lập tức bảo nhà đò ngăn hai thuyền này lại, gã sẽ thưởng năm lượng bạc. Hai thuyền phu tráng kiện của quân hộ Kim Sơn Vệ càng ra sức dùng mái chèo chặn thuyền của Đổng Kỳ Xương lại. Chiếc thuyền phía sau kia cũng không đi được, ba chiếc thuyền bồng bềnh giữa sông, từ từ xuôi theo dòng nước.
Đổng Tổ Nguyên cũng đã nghe được tiếng hò hét của đám điêu dân, trong lòng cảm thấy rất khẩn trương, lúc này cũng không hống hách nổi, y vội vàng lấy ra một thỏi bạc ném về phía mui thuyền của Lục Điều Dương, quát to:
- Mau tránh ra!
Lục Điều Dương nhặt thỏi bạc kia lên, nói:
- Là bạc giả rót chì, chặn lại, chặn lại!
Đổng Tổ Nguyên tức tối nhưng không làm gì được, y quát lớn:
- Đánh, đánh phá nát chiếc thuyền rách kia cho ta.
Vài tên gia nô tay cầm gậy đánh loạn xạ, thuyền phu bên phía Lục Điều Dương cầm mái chèo dài, gia nô Đổng thị dùng gậy ngắn nên đánh không tới.
Cứ dây dưa thế này, Năng Trụ, Phùng Hổ dẫn một đám dân Hoa Đình chạy nhanh đội mưa đuổi tới, đứng bên bờ trái kêu to:
- Phụng mệnh Tùng Giang phủ Lưu Đồng tri và Tưởng Thông phán, bắt lấy Đổng Tổ Thường, bắt lấy Đổng Tổ Thường.
Đổng Kỳ Xương vừa ngã liên tiếp hai lần, tuổi già xương giòn, xương đùi trái bị gãy, đau đớn khó chịu không thể đứng được, nghe thấy tiếng hô trên bờ “ Bắt lấy Đổng Tổ Thường” thì nhớn nhác kêu:
- Bảo Lưu Đồng tri, Tưởng Thông phán tới gặp ta.
Lúc này thuyền phu phát hiện thấy con thuyền đu đang chìm xuống, cả kinh kêu lên:
- Mau chóng cập bờ, mau chóng cập bờ, thuyền này nước vào rồi.
Nói rồi cập vào phía bờ bên phải không có người.
Lục Điều Dương phòng bị sẵn, gã bảo thuyền phu chèo thuyền, chặn thuyền của Đổng thị lại, ép để bọn chúng chỉ có thể cập bờ phía bên trái. Nhưng bọn người Năng Trụ ở bờ bên trái miệng kêu “Phụng mệnh Lưu Đồng tri”, tay thì ném đá về phía hai con thuyền của Đổng thị. Đổng Tổ Nguyên đang đứng ở mũi thuyền chuẩn bị hét gọi Lưu Đồng tri thì bị một hòn đá cuội bay tới trúng ngay vào trán. Y choáng váng suýt ngã quỵ xuống. Y giơ tay sờ lên trán thấy máu chảy đầm đìa, vội vàng lùi vào trong khoang thuyền nói với Đổng Kỳ Xương:
- Phụ thân, bọn điêu dân này muốn dồn chúng vào chỗ chết đây mà, phụ thân, chúng ta làm sao bây giờ!
Đổng Kỳ Xương tay chân run bắn, luôn miệng nói:
- Kêu tên Lưu Đồng tri đến đây, tại sao lại để bọn điêu dân đó làm nhục ta!
Đổng Tổ Nguyên nói:
- Bọn điêu dân này mượn danh nghĩa quan phủ chứ Lưu Đồng tri không có ở đây.
Thuyền phu kêu to:
- Cập bờ nhanh, nếu không cập bờ thì khi đến được sông lớn là thuyền chìm. Đổng Lão gia… Đổng lão gia…
Thuyền phu cũng không dám đứng ở mũi thuyền, đá trên bờ bay tới như mưa. Boong thuyền bị ném trúng kêu lên “ binh binh “ . Thuyền đang từ từ chìm xuống, thuyền phu bơi giỏi, thấy cha con Đổng thị ngày thường uy phong lẫm liệt nhưng lúc này bó tay ngồi thừ, không biết phải làm sao. Vài thuyền phu đành nhảy xuống nước bơi đi. Chiếc thuyền đu không ai chống đỡ vừa dập dềnh vừa chìm dần xuống. Trên thuyền đám nữ quyến Đổng thị thét gào không dứt.
Hai người Lưu Đồng tri, Tưởng Thông phán bị đám sinh đồ Trương Nguyên vây quanh hồng hộc đuổi tới, thấy thuyền đu của Đổng thị sắp chìm vội vàng ra lệnh mọi người cứu giúp. Thuyền của Lục Điều Dương lúc này đã ở sát bờ, chiếc thuyền đu kia của Đổng thị thấy trên bờ không còn ai ném đá nữa vội vàng cập sát vào bờ, dùng móc sắt câu chiếc thuyền kia từ từ kéo vào bờ bên trái. Khi tới gần thì khoang thuyền này đã bị nước vào. Đổng Kỳ Xương được một nô bộc tráng kiện cõng lên bờ, toàn bộ quần áo ướt đẫm, chật vật không chịu nổi. Huynh đệ Đổng Tổ Nguyên và Đổng Tổ Thường cũng lên bờ, người thì rách đầu chảy máu, người thì thẫn thờ không còn sức sống, hoàn toàn không còn ngang ngược hống hách như ngày thường.
Hơn ba mươi cơ thiếp của cha con Đổng Kỳ Xương trên thuyền lúc này cũng đều khóc sướt mướt lên bờ, không có chỗ trú mưa, váy áo ướt đẫm, áo lụa mỏng tang dính sát vào cơ thể làm thân thể hiện ra lồ lộ. Dân chúng Hoa Đình đứng chen lấn trên bờ lúc này không ném đá nữa. Mỗi người một câu mắng nhiếc cha con Đổng thị rồi lại trêu ghẹo đám cơ thiếp của cha con lão. Lưu Đồng tri và Tưởng Thông phán cũng không ngăn được. Đổng Kỳ Xương vỗ vào đầu tên nô bộc đang cõng lão, kêu to:
- Đổng mỗ có tội gì mà gặp họa khổ sở thế này, Đổng mỗ có tội gì mà gặp họa khổ sở thế này.
Lưu Đồng tri ra lệnh cho mười hai tên sai dịch ngăn đám đông lại, giữ khoảng cách với đám đàn bà con gái và cha con Đổng thị, sau đó đi đến trước mặt Đổng Kỳ Xương chắp tay nói:
- Làm Huyền tể công sợ hãi rồi.
Đổng Kỳ Xương kích động kêu to:
- Đổng Mỗ có tội gì, mà gặp họa khổ sở thế này!
Lại nghe người đứng bên cạnh Lưu Đồng tri nói:
- Đổng Hàn Lâm thật sự cho rằng mình không có tội ư, vậy mời Đổng Hàn Lâm mở to hai mắt ra nhìn xem, dân chúng Hoa Đình đội mưa tới đây đều là xã tử của Đổng Hàn Lâm, họ đang kêu gào gì vậy, tại sao họ lại căm hận cha con Đổng Hàn Lâm đến thế, Đổng Hàn Lâm thực sự cho rằng mình không hề có tội sao?
Đổng Kỳ Xương không kêu gào giận giữ nữa, lão nhìn chằm chằm vào thiếu niên nho sinh đang đứng bên cạnh Lưu Đồng tri, hỏi :
- Ngươi là ai?
Thiếu niên nho sinh kia vái chào qua loa, nói:
- Tại hạ là Trương Nguyên ở Sơn Âm, nghe đại danh Đổng Hàn Lâm đã lâu, hôm nay mới gặp, tam sinh thật là vinh hạnh.
Khăn hoa dương đội đầu của Đổng Kỳ Xương đã bị rơi, lão tóc tai rũ rượi, chân trái bị gãy, được một tên nô bộc cõng, toàn thân ướt đẫm, mặt mày tái nhợt. Vẻ mặt lão lúc này đa nghi bất thường, không còn khí chất nho nhã của người văn phong lẫy lừng, thư họa song tuyệt nữa.
Đổng Kỳ Xương nghe thiếu niên nho sinh này tự xưng tính danh là Trương Nguyên, giọng điệu lại hết sức châm chọc, lão tức giận đến mức thở dồn dập, nhất thời không nói nên lời, chỉ luôn miệng kêu “ Ôi ôi “ mà thôi.
Lưu Đồng tri vội nói với Trương Nguyên:
- Trương sinh, chớ nhiều lời nữa, mau đưa Đổng Hàn Lâm về phủ.
Trương Nguyên lớn tiếng nói:
- Lưu đại nhân, học trò có mấy câu nhất định phải nói, đây là vì dân chúng Hoa Đình. Đổng Hàn Lâm là một đại hương thân ở Hoa Đình, nên tạo phúc cho xã tử, căn cớ gì lại gây ra sự phẫn nộ lớn trong dân chúng như vậy. Lẽ nào Đổng Hàn Lâm không tự vấn lòng mình sao? Lẽ nào chỉ cho rằng hàng ngàn người dân này đều là những ngu dân không biết chân tướng bị số ít kẻ có dã tâm kích động sao? Những hộ dân bên cầu Trường Sinh bị cưỡng ép dỡ nhà, những người dân bị Đổng thị ép phải bán điền sản với giá rẻ, những dân chúng bị Đổng thị ức hiếp không có nơi để kiện cáo, bọn họ đều đang ở đây. Họ đến để là để giải oan đấy, sinh đồ bị bức tử, bọn côn đồ đánh thuê chém mướn hoành hành, tất cả những chuyện này là lỗi của ai?
Đổng Kỳ Xương cả người phát run, môi run rẩy không nói nên lời. Hai đứa con trai của lão Đổng Tổ Nguyên và Đổng Tổ Thường lúc này cũng co rúm người lại, trận ném đá vừa rồi và đám dân đông ngịt bên bờ sông lúc này đã khiến bọn chúng kinh hồn bạt vía, lo sợ dân chúng phẫn nộ lên sẽ chen tới đẩy cha con chúng chết đuối dưới sông. Nếu Lưu Đổng tri và Tưởng Thông phán không chạy tới kịp thì lúc này bọn chúng đã chết đuối rồi.
Trương Nguyên cao giọng nói:
- Đổng Hàn Lâm, tại hạ nói một câu cuối cùng, công đạo tự ở lòng người, cứ nghe thấy ngàn người chỉ trích thì không bệnh tật gì cũng chết.
Mấy ngàn dân chúng bên bờ sông kêu lên:
- Ngàn người chỉ trích không bệnh mà chết, ngàn người chỉ trích không bệnh mà chết.
Đổng Kỳ Xương tức giận, hoảng sợ, nôn nóng, xấu hổ, đủ lọai cảm xúc bất bình đang dâng lên trong lồng ngực của lão, đột nhiên “ Oà “ một tiếng, miệng lão phun ra một bụm máu, phun khắp đầu khắp cổ tên nô bộc đang cõng lão.
Trương Ngạc đứng phía sau vỗ tay kêu to:
- Chửi hay lắm, chửi hay lắm, cái này chính là Gia Cát Lượng mắng chết Vương Lãng.
Đổng Kỳ Xương lại chưa bị mắng chết, sắc mặt lão trắng bệch, thân mình mềm nhũn, hai tay không giữ được cổ của tên nô bộc, từ từ trượt xuống, một nô bộc khác của Đổng thị vội tới đỡ.
Trương Nguyên lúc này đã lui về phía sau đứng cùng đám Trương Đại, Trương Ngạc và Ông Nguyên Thăng, lại thấy một nho sinh chen lại chỗ Trương Nguyên vái chào:
- Trương công tử, tại hạ là Kim SơnVệ Lục Điều Dương, vừa rồi nghe công tử nói một phen thật sự trong lòng rất hả hê.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si