Lẳng Lơ Tao Nhã
Chương 107: Lời Ngọt Ngào Qua Bức Bình Phong
Trương Nguyên đi theo Thương Chu Đức đi vào phòng khách nhỏ ở trong đình viện. Một tấm bình phong chia phòng khách nhỏ ra làm hai phần trong và ngoài. Thương Chu Đức bảo Trương Nguyên đợi một lát rồi đi vào trong bình phong. Bên kia phòng khách nhỏ có cửa thông ra nội viện.
Thời tiết lạnh nên ngồi một chỗ càng lạnh hơn. Trương Nguyên liền đứng nhìn bức bình phong thêu. Đây chính là bức tranh thêu Đường Bá Hổ vẽ cung nữ. Nhân vật trong tranh sắc xảo, áo váy đẹp đẽ, hoặc thổi tiêu, hoặc đánh đàn, đôi mắt đẹp nhìn quanh trông rất sống động. Đây là gấm Tô Châu, tranh thêu vùng khác không có tay nghề tinh xảo và thêu đẹp như vậy. Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng. Trương Nguyên lùi một bước thì thấy tiểu Cảnh Huy mặc áo gấm lông chồn đội chạy ra. Cô bé chạy mau quá nên không trông thấy Trương Nguyên đang đứng ở cạnh bình phong, chạy tới ra ngoài liền “hả” một tiếng, rồi đứng ở cửa phòng khách lẩm bẩm lầu bầu nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca ở đâu vậy?
-Ta ở trong này.
Trương Nguyên nhẹ nhàng đi ra, mỉm cười.
Tiểu Cảnh Huy xoay người, hai con mắt sáng long lanh trong suốt lập tức cười thành hai hình trăng lưỡi liềm nhỏ, vén áo thi lễ rất lễ phép với Trương Nguyên, sau đó nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca, tiểu Huy nên xưng hô với huynh như thế nào? Thúc phụ nói không thể gọi là Trương Nguyên công tử ca ca nữa. Vậy gọi là gì?
Trương Nguyên cúi người mỉm cười nói:
-Trước tiên cũng không vội gì mà sửa. Muội thích xưng hô như thế nào thì hãy xưng hô như thế đi.
Tiểu Cảnh Huy cao hứng, hỏi:
-Trương Nguyên công tử ca ca cưới tiểu cô cô làm vợ, vậy sau này sẽ ở bên này chung với bọn muội sao?
Trương Nguyên nói:
-Việc này còn sớm, còn sớm.
Tiểu Cảnh Huy mở to hai mắt nói:
-Vì sao còn sớm. Chẳng phải hôm nay đã thành thân rồi sao. Vừa rồi ta mới hỏi cô cô, cô cô quay đi không thèm để ý tới ta. Cô cô xấu hổ đâu rồi. Để muội xem cô cô đến chưa?
Cô bé liền nhanh nhẹn chạy đi, chạy đến sau bức bình phong thì reo lên:
-Trương Nguyên công tử ca ca, cô cô ở trong này rồi.
Trương Nguyên nhịn không dám cười ra tiếng, chắp tay thi lễ về hướng bình phong, nói:
-Đạm Nhiên tiểu thư, Trương Nguyên ở bên này thi lễ.
Không nghe thấy tiếng Thương Đạm Nhiên, nhưng lại nghe tiểu Cảnh Huy nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca thi lễ với cô cô, sao cô cô không nói chuyện vậy?
Rồi lại reo lên:
-Trương Nguyên công tử ca ca vào đây đi. Cô cô không chịu ra thì huynh hãy đi vào.
Trương Nguyên rốt cục không nhịn được cười. Trong bình phong, Thương Đạm Nhiên cũng không nhịn được cười nữa, càng cười lại càng muốn cười nữa, giống như ngày hôm đó trên đảo đào viên, khiến cho Trương Nguyên lại càng muốn nhìn bộ dạng nàng cười đến hoa cành loạn chiến như thế nào. Tiếng của Thương Cảnh Lan vang lên:
-Tiểu Huy, mẫu thân gọi muội kìa.
Tiểu Cảnh Huy hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Thương Cảnh Lan nói:
-Gọi muội đi thì muội đi đi, muội dám cãi lại quân lệnh à?
Tiểu Cảnh Huy “èo” một tiếng, đi tới phía Trương Nguyên vẫy vẫy tay, hồn nhiên nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca, muội đi một chút. Hai người khoan hãy nói chuyện, chờ muội đến rồi nói sau. Muội muốn nghe ca ca và cô cô nói chuyện cơ.
Rồi cô bé đi theo tỷ tỷ Thương Cảnh Lan rời đi.
Chim chích chòe Thương Cảnh Huy vừa đi, phòng khách nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại. Hai người bên bức “bình phong cung nữ” lặng yên không có tiếng động, dường như căn phòng trống vắng không có người.
Trương Nguyên mở miệng nói:
-Mọi người đi rồi sao?
Cứ như là tự độc thoại.
Trong bình phong lập tức vọng đến một tiếng “ừ”, không phải là Đạm Nhiên đồng ý với lời Trương Nguyên nói mà là để chứng tỏ là nàng vẫn luôn ở đó. Âm trong cổ họng mềm nhẵn, uyển chuyển vang vọng.
Trương Nguyên vốn khéo dùng tai để thưởng thức. Khi nghe thấy tiếng êm tai vừa nãy của Thương Đạm Nhiên thì không khỏi nghĩ: “Về sau để Đạm Nhiên đọc sách cho ta nghe thì thật là tuyệt vời.”
Trương Nguyên hỏi:
-Chúng ta không nói gì thật sao?
Thương Đạm Nhiên sau tấm bình phong cười một tiếng, hạ giọng nói:
-Tiểu Huy thật là hay gây rối thế đấy, thật không chịu nổi nó.
Trương Nguyên nói:
-Cũng rất đáng yêu, rất náo nhiệt.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Vâng.
Trương Nguyên nói:
-Mẫu thân của ta trông thấy bức tranh đá cầu kia của nàng, bà ấy rất vui mừng.
Thương Đạm Nhiên đáp:
-Muội càng vui mừng hơn.
Ban đầu hai người nói chuyện rất ngắn gọn, người ở bên ngoài nghe qua có vẻ thấy rất vô vị. Nhưng hai người họ lại cảm thấy rất thân mật, lưu luyến. Vừa đính hôn vừa yêu nhau mà.
Một lát sau, Thương Đạm Nhiên nói:
-Trương Nguyên công tử, chàng có lạnh không. Ở bên này ta có một lò sưởi tay, chàng cầm lấy đi.
Vì câu nói này mà Trương Nguyên lại thấy hiện lên trong đầu cảnh Vương Anh Tư đưa lò sưởi đồng nhét vào trong tay hắn, nên Trương Nguyên lắc đầu nói:
-Không được, nàng hãy giữ đi.
Vừa dứt lời thì hắn thấy ở bên cạnh bức bình phong vươn ra một đôi bàn tay đang cầm lò sưởi nhỏ màu đen. Ngón tay nhỏ và thon dài ấy đặt bên cạnh lò sưởi màu đen càng làm nổi bật sắc da trắng tinh như tuyết kia. Nàng cứ giơ tay đưa lò sưởi ở đó bất động, dịu dàng mà bướng bỉnh.
Trương Nguyên bèn vội vàng đưa tay tiếp nhận. Tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào tay của Thương Đạm Nhiên, ngay tức thì có một chút cảm giác tê liệt co giật. Cảm giác này thật tuyệt đẹp. Chắc hẳn Thương Đạm Nhiên cũng có cảm giác như vậy, vì nàng không lên tiếng nói gì.
Trương Nguyên đang nghĩ xem có nên phá vỡ luật lệ tập quán cổ lỗ sĩ bất hợp lý này hay không, cậu ta muốn đi ra phía sau tấm bình phong này nhìn ngắm Thương Đạm Nhiên một cách rõ ràng hơn, nói chuyện cũng đã nói rồi, tay cũng đã chạm rồi. Vậy mà còn giữ quy củ gì nữa chứ. Cái quy củ gì mà tiểu sính lễ không được thấy mặt, quả thực là lừa mình dối người.
Nhưng đang lúc hắn định bước đi thì tiếng bước chân của Thương Cảnh Huy đã vọng đến, lại còn có cả tiếng thở hồng hộc. taco bé chạy tới bên cạnh cửa nói:
-Cô cô, mẫu thân bảo cháu lại mà không có việc gì, chỉ bắt viết hai trang chữ to. Cháu liền viết nhanh rồi chạy đến đây nè.
Thương Đạm Nhiên cười rồi hỏi:
-Tiểu Huy, có phải cháu lại viết ngoáy lấy lệ vài chữ cho xong không?
Tiểu Cảnh Huy cười hì hì, nói:
-Cô cô, tiểu Huy lần sau không dám nữa. Lần này là do tiểu Huy vội vã đến nghe cô cô và Trương Nguyên công tử ca ca nói chuyện thôi mà. Cô cô, các người đã nói chuyện được nhiều chưa, cháu không bỏ sót điều gì chứ?
Nói rồi cô nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Thương Đạm Nhiên nín cười nói:
-Vẫn chưa nói chuyện gì cả, chờ cháu đến đấy.
-Thật không?
Tiểu Cảnh Huy mừng rỡ, rồi lại chợt hỏi:
-Cô cô, lò sưởi tay của cô cô đâu rồi?
Tiểu Cảnh Huy sáu tuổi có tâm tư tinh tế, quan sát tinh tường, lập tức phát hiện ra có điều không đúng, bèn đi nhanh đến bên kia bình phong thì thấy cái lò sưởi đang được Trương Nguyên công tử ca ca cầm trong tay. Tiểu Cảnh Huy giãy nảy lên, giẫm chân nói:
-Cô cô gạt người, cô cô gạt người!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Nhiên ửng đỏ:
-Cô cô nào có gạt cháu. Ta đưa lò sưởi cho chàng nhưng không nói gì cả. Cháu hỏi Trương Nguyên công tử ca ca đi sẽ rõ.
Tiểu Cảnh Huy liền tới hỏi Trương Nguyên. Trương Nguyên nói:
-Ta có một chuyện cười chờ tiểu Huy đến để kể cho tiểu Huy nghe này.
Tiểu Cảnh Huy “ha” lên một tiếng, lập tức lấy giận làm vui, nói:
-Hay quá, Trương Nguyên công tử ca ca kể đi.
Trương Nguyên bèn kể:
-Có một người cảm thấy mình không thông minh nên xin thầy thuốc trị bệnh cho hắn để hắn có thể thông minh hơn một chút. Thầy thuốc liền cho hắn một ít thuốc, thu của hắn năm lượng bạc. Người nọ tuy rằng cảm thấy thuốc rất đắt, nhưng vì để cho mình được thông minh nên đành cắn môi thanh toán. Nửa tháng sau người này lại tìm đến thầy thuốc, nói rằng hắn vẫn không thông minh hơn. Thầy thuốc lại thu của hắn mười lượng bạc, cho hắn càng nhiều thuốc hơn. Lại qua một tháng, người này nổi giận đùng đùng đi tới, kêu lên: “Thầy thuốc, ta cảm thấy ta bị lừa. Thuốc của ngươi căn bản không có công dụng. Ta không bao giờ tin nổi ngươi nữa.” Thầy thuốc cười nói: “Làm sao mà vô dụng được. Ngươi có thể phát hiện ra được, không phải là đã thông minh ra rồi à”. Người này nghĩ là đúng nên lại vô cùng vui vẻ đi về.
Tiểu Cảnh Huy lẳng lặng nghe, suy nghĩ một chút rồi cười rộ lên:
-Người kia đúng là đồ ngốc, vẫn bị lừa. Uống thuốc làm sao có thể thông minh lên được.
Trương Nguyên cười hỏi:
-Vậy tiểu Cảnh Huy nói phải làm thế nào mới thông minh được?
Tiểu Cảnh Huy nói:
-Phải đọc sách. Cô cô nói, phải đọc trăm ngàn quyển sách, hạ bút như thần, có đúng không cô cô?
Trương Nguyên khen:
-Rất đúng.
Lúc này Thương Chu Đức bỗng đi đến, thấy Trương Nguyên ôm cái lò sưởi trong tay, thẹn lòng nói:
-Ta quên bảo người mang chậu than tới cho đệ rồi.
Trương Nguyên đưa lò sưởi cho tiểu Cảnh Huy, nói:
-Nhị huynh, chắc đệ cũng phải trở về giờ. Mẫu thân của đệ đang chờ lời thưa chuyện.
Rồi hắn vái chào Thương Đạm Nhiên ở sau tấm bình phong. Tiểu Cảnh Huy vội vàng nói :
-Cô cô, Trương Nguyên công tử ca ca chắp tay thi lễ rồi.
Rồi tiểu Cảnh Huy chạy đến sau bức bình phong, nói :
-Trương Nguyên công tử ca ca, cô cô bái chào người kìa.
Tiểu Cảnh Huy thật là lăng xăng nhộn nhạo.
Lúc chạng vạng tối, Trương Nguyên về đến nhà, thuật lại mọi chuyện tiểu sính hôm nay cho mẫu thân nghe. Trương mẫu Lã thị rất vui mừng, thấy hôn sự của con trai cơ bản là đã định rồi, nói:
-Bây giờ con có thể viết thư cho cha con và tỷ tỷ rồi, để cho họ có một niềm vui bất ngờ.
Trương Nguyên liền về thư phòng viết cho phụ thân một lá thư. Trước tiên hắn nói về việc học của mình, bái Vương Tư Nhâm làm thầy, được đề học quan khen ngợi. Sau đó mẫu thân đã tác thành việc đính hôn của mình và nữ lang nhà Thương thị ở Hội Kê.
Hắn nói phụ thân đại nhân không cần phải bôn ba bên ngoài, có thể từ Chu vương phủ trở về Sơn Âm đoàn tụ với người nhà. Hắn còn thảo cho phụ thân hai bài văn bát cổ để phụ thân biết việc học của hắn thành công thế nào, chứ không phải lời nói xuông. Hắn cũng viết cho tỷ tỷ một lá thư giống như vậy, cũng chép thêm hai bài văn bát cổ.
Trương Nguyên viết xong hai phong thư thì đem đến lầu nam cho mẫu thân xem. Trương mẫu Lã thị xem xong thư thì cười nói:
-Con chép lại thơ cũng vô dụng. Chỉ sợ là cha con không tin, nghĩ là con chép ở đâu ra. Ngay cả nét bút chắc cũng không tin là con viết đâu.
Vẻ mặt Trương Nguyên đau khổ nói:
-Hồi đó con tệ đến thế sao?!
Trương mẫu Lã thị thoải mái cười to, nói:
-Trước kia cũng tốt nhưng giờ tốt hơn nhiều.
Trương Nguyên nói:
-Vậy hai phong thư này phải nhờ mẫu thân viết thư xác nhận mới được, phải viết “Đây là thư do Trương Nguyên viết, bát cổ cũng do Trương Nguyên làm, không hề nhờ người viết hộ hay sao chép”. Như vậy thì phụ thân và tỷ tỷ mới có thể tin con được.
Trương mẫu Lã thị cười đến ho khan. Trương Nguyên vội vàng vỗ lưng cho mẫu thân. Một hồi lâu Trương mẫu Lã thị mới miễn cưỡng ngừng cười nói:
-Ta sẽ viết cho cha con, còn Nhược Hi nữa. Trong lòng ta rất vui, phải viết ra mới được. Con ta mấy tháng này thật làm cho vi nương vui mừng.
Trương mẫu Lã Thị liền vào trong thư phòng viết cho chồng và con gái một phong thư khác. Viết xong thì bà “a” lên:
-Ta thấy viết nhiều như vậy thực là dài dòng, chữ cũng khó xem. Con à, con hãy giúp ta chép lại một lần đi.
Trương Nguyên cười nói:
-Chữ của mẫu thân đẹp lắm. Nhất định phụ thân và tỷ tỷ sẽ vui mừng khi nhìn thấy mẫu thân tự tay viết thư.
Trương mẫu Lã thị cười nói:
-Thôi, dù sao cũng là người trong nhà, cũng không sợ lộ cái xấu ra ngoài, cứ như vậy mà gửi đi cũng được.
Trương Nguyên cầm thư viết cho phụ thân đưa đến chỗ tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương. Trương Nhữ Sương có thể vận dụng đặc quyền của quan viên trí sĩ để thông qua dịch trạm lần lượt gửi thư đi, có thể rất nhanh chóng đưa tới Chu vương phủ ở Khai Phong.
Cha của Trương Nguyên làm duyện sử đài ở phủ Chu vương, đương nhiên có thể nhận được thư. Về phần gửi thư đến phủ Tùng Giang ở huyện Thanh Phổ chỉ có thể thông qua kiệu phu là tiện, cũng không mất nhiều tiền bạc.
Thời tiết lạnh nên ngồi một chỗ càng lạnh hơn. Trương Nguyên liền đứng nhìn bức bình phong thêu. Đây chính là bức tranh thêu Đường Bá Hổ vẽ cung nữ. Nhân vật trong tranh sắc xảo, áo váy đẹp đẽ, hoặc thổi tiêu, hoặc đánh đàn, đôi mắt đẹp nhìn quanh trông rất sống động. Đây là gấm Tô Châu, tranh thêu vùng khác không có tay nghề tinh xảo và thêu đẹp như vậy. Hắn nghe thấy tiếng bước chân dồn dập nhẹ nhàng. Trương Nguyên lùi một bước thì thấy tiểu Cảnh Huy mặc áo gấm lông chồn đội chạy ra. Cô bé chạy mau quá nên không trông thấy Trương Nguyên đang đứng ở cạnh bình phong, chạy tới ra ngoài liền “hả” một tiếng, rồi đứng ở cửa phòng khách lẩm bẩm lầu bầu nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca ở đâu vậy?
-Ta ở trong này.
Trương Nguyên nhẹ nhàng đi ra, mỉm cười.
Tiểu Cảnh Huy xoay người, hai con mắt sáng long lanh trong suốt lập tức cười thành hai hình trăng lưỡi liềm nhỏ, vén áo thi lễ rất lễ phép với Trương Nguyên, sau đó nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca, tiểu Huy nên xưng hô với huynh như thế nào? Thúc phụ nói không thể gọi là Trương Nguyên công tử ca ca nữa. Vậy gọi là gì?
Trương Nguyên cúi người mỉm cười nói:
-Trước tiên cũng không vội gì mà sửa. Muội thích xưng hô như thế nào thì hãy xưng hô như thế đi.
Tiểu Cảnh Huy cao hứng, hỏi:
-Trương Nguyên công tử ca ca cưới tiểu cô cô làm vợ, vậy sau này sẽ ở bên này chung với bọn muội sao?
Trương Nguyên nói:
-Việc này còn sớm, còn sớm.
Tiểu Cảnh Huy mở to hai mắt nói:
-Vì sao còn sớm. Chẳng phải hôm nay đã thành thân rồi sao. Vừa rồi ta mới hỏi cô cô, cô cô quay đi không thèm để ý tới ta. Cô cô xấu hổ đâu rồi. Để muội xem cô cô đến chưa?
Cô bé liền nhanh nhẹn chạy đi, chạy đến sau bức bình phong thì reo lên:
-Trương Nguyên công tử ca ca, cô cô ở trong này rồi.
Trương Nguyên nhịn không dám cười ra tiếng, chắp tay thi lễ về hướng bình phong, nói:
-Đạm Nhiên tiểu thư, Trương Nguyên ở bên này thi lễ.
Không nghe thấy tiếng Thương Đạm Nhiên, nhưng lại nghe tiểu Cảnh Huy nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca thi lễ với cô cô, sao cô cô không nói chuyện vậy?
Rồi lại reo lên:
-Trương Nguyên công tử ca ca vào đây đi. Cô cô không chịu ra thì huynh hãy đi vào.
Trương Nguyên rốt cục không nhịn được cười. Trong bình phong, Thương Đạm Nhiên cũng không nhịn được cười nữa, càng cười lại càng muốn cười nữa, giống như ngày hôm đó trên đảo đào viên, khiến cho Trương Nguyên lại càng muốn nhìn bộ dạng nàng cười đến hoa cành loạn chiến như thế nào. Tiếng của Thương Cảnh Lan vang lên:
-Tiểu Huy, mẫu thân gọi muội kìa.
Tiểu Cảnh Huy hỏi:
-Chuyện gì vậy?
Thương Cảnh Lan nói:
-Gọi muội đi thì muội đi đi, muội dám cãi lại quân lệnh à?
Tiểu Cảnh Huy “èo” một tiếng, đi tới phía Trương Nguyên vẫy vẫy tay, hồn nhiên nói:
-Trương Nguyên công tử ca ca, muội đi một chút. Hai người khoan hãy nói chuyện, chờ muội đến rồi nói sau. Muội muốn nghe ca ca và cô cô nói chuyện cơ.
Rồi cô bé đi theo tỷ tỷ Thương Cảnh Lan rời đi.
Chim chích chòe Thương Cảnh Huy vừa đi, phòng khách nhỏ lập tức yên tĩnh trở lại. Hai người bên bức “bình phong cung nữ” lặng yên không có tiếng động, dường như căn phòng trống vắng không có người.
Trương Nguyên mở miệng nói:
-Mọi người đi rồi sao?
Cứ như là tự độc thoại.
Trong bình phong lập tức vọng đến một tiếng “ừ”, không phải là Đạm Nhiên đồng ý với lời Trương Nguyên nói mà là để chứng tỏ là nàng vẫn luôn ở đó. Âm trong cổ họng mềm nhẵn, uyển chuyển vang vọng.
Trương Nguyên vốn khéo dùng tai để thưởng thức. Khi nghe thấy tiếng êm tai vừa nãy của Thương Đạm Nhiên thì không khỏi nghĩ: “Về sau để Đạm Nhiên đọc sách cho ta nghe thì thật là tuyệt vời.”
Trương Nguyên hỏi:
-Chúng ta không nói gì thật sao?
Thương Đạm Nhiên sau tấm bình phong cười một tiếng, hạ giọng nói:
-Tiểu Huy thật là hay gây rối thế đấy, thật không chịu nổi nó.
Trương Nguyên nói:
-Cũng rất đáng yêu, rất náo nhiệt.
Thương Đạm Nhiên nói:
-Vâng.
Trương Nguyên nói:
-Mẫu thân của ta trông thấy bức tranh đá cầu kia của nàng, bà ấy rất vui mừng.
Thương Đạm Nhiên đáp:
-Muội càng vui mừng hơn.
Ban đầu hai người nói chuyện rất ngắn gọn, người ở bên ngoài nghe qua có vẻ thấy rất vô vị. Nhưng hai người họ lại cảm thấy rất thân mật, lưu luyến. Vừa đính hôn vừa yêu nhau mà.
Một lát sau, Thương Đạm Nhiên nói:
-Trương Nguyên công tử, chàng có lạnh không. Ở bên này ta có một lò sưởi tay, chàng cầm lấy đi.
Vì câu nói này mà Trương Nguyên lại thấy hiện lên trong đầu cảnh Vương Anh Tư đưa lò sưởi đồng nhét vào trong tay hắn, nên Trương Nguyên lắc đầu nói:
-Không được, nàng hãy giữ đi.
Vừa dứt lời thì hắn thấy ở bên cạnh bức bình phong vươn ra một đôi bàn tay đang cầm lò sưởi nhỏ màu đen. Ngón tay nhỏ và thon dài ấy đặt bên cạnh lò sưởi màu đen càng làm nổi bật sắc da trắng tinh như tuyết kia. Nàng cứ giơ tay đưa lò sưởi ở đó bất động, dịu dàng mà bướng bỉnh.
Trương Nguyên bèn vội vàng đưa tay tiếp nhận. Tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào tay của Thương Đạm Nhiên, ngay tức thì có một chút cảm giác tê liệt co giật. Cảm giác này thật tuyệt đẹp. Chắc hẳn Thương Đạm Nhiên cũng có cảm giác như vậy, vì nàng không lên tiếng nói gì.
Trương Nguyên đang nghĩ xem có nên phá vỡ luật lệ tập quán cổ lỗ sĩ bất hợp lý này hay không, cậu ta muốn đi ra phía sau tấm bình phong này nhìn ngắm Thương Đạm Nhiên một cách rõ ràng hơn, nói chuyện cũng đã nói rồi, tay cũng đã chạm rồi. Vậy mà còn giữ quy củ gì nữa chứ. Cái quy củ gì mà tiểu sính lễ không được thấy mặt, quả thực là lừa mình dối người.
Nhưng đang lúc hắn định bước đi thì tiếng bước chân của Thương Cảnh Huy đã vọng đến, lại còn có cả tiếng thở hồng hộc. taco bé chạy tới bên cạnh cửa nói:
-Cô cô, mẫu thân bảo cháu lại mà không có việc gì, chỉ bắt viết hai trang chữ to. Cháu liền viết nhanh rồi chạy đến đây nè.
Thương Đạm Nhiên cười rồi hỏi:
-Tiểu Huy, có phải cháu lại viết ngoáy lấy lệ vài chữ cho xong không?
Tiểu Cảnh Huy cười hì hì, nói:
-Cô cô, tiểu Huy lần sau không dám nữa. Lần này là do tiểu Huy vội vã đến nghe cô cô và Trương Nguyên công tử ca ca nói chuyện thôi mà. Cô cô, các người đã nói chuyện được nhiều chưa, cháu không bỏ sót điều gì chứ?
Nói rồi cô nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên.
Thương Đạm Nhiên nín cười nói:
-Vẫn chưa nói chuyện gì cả, chờ cháu đến đấy.
-Thật không?
Tiểu Cảnh Huy mừng rỡ, rồi lại chợt hỏi:
-Cô cô, lò sưởi tay của cô cô đâu rồi?
Tiểu Cảnh Huy sáu tuổi có tâm tư tinh tế, quan sát tinh tường, lập tức phát hiện ra có điều không đúng, bèn đi nhanh đến bên kia bình phong thì thấy cái lò sưởi đang được Trương Nguyên công tử ca ca cầm trong tay. Tiểu Cảnh Huy giãy nảy lên, giẫm chân nói:
-Cô cô gạt người, cô cô gạt người!
Khuôn mặt xinh đẹp của Đạm Nhiên ửng đỏ:
-Cô cô nào có gạt cháu. Ta đưa lò sưởi cho chàng nhưng không nói gì cả. Cháu hỏi Trương Nguyên công tử ca ca đi sẽ rõ.
Tiểu Cảnh Huy liền tới hỏi Trương Nguyên. Trương Nguyên nói:
-Ta có một chuyện cười chờ tiểu Huy đến để kể cho tiểu Huy nghe này.
Tiểu Cảnh Huy “ha” lên một tiếng, lập tức lấy giận làm vui, nói:
-Hay quá, Trương Nguyên công tử ca ca kể đi.
Trương Nguyên bèn kể:
-Có một người cảm thấy mình không thông minh nên xin thầy thuốc trị bệnh cho hắn để hắn có thể thông minh hơn một chút. Thầy thuốc liền cho hắn một ít thuốc, thu của hắn năm lượng bạc. Người nọ tuy rằng cảm thấy thuốc rất đắt, nhưng vì để cho mình được thông minh nên đành cắn môi thanh toán. Nửa tháng sau người này lại tìm đến thầy thuốc, nói rằng hắn vẫn không thông minh hơn. Thầy thuốc lại thu của hắn mười lượng bạc, cho hắn càng nhiều thuốc hơn. Lại qua một tháng, người này nổi giận đùng đùng đi tới, kêu lên: “Thầy thuốc, ta cảm thấy ta bị lừa. Thuốc của ngươi căn bản không có công dụng. Ta không bao giờ tin nổi ngươi nữa.” Thầy thuốc cười nói: “Làm sao mà vô dụng được. Ngươi có thể phát hiện ra được, không phải là đã thông minh ra rồi à”. Người này nghĩ là đúng nên lại vô cùng vui vẻ đi về.
Tiểu Cảnh Huy lẳng lặng nghe, suy nghĩ một chút rồi cười rộ lên:
-Người kia đúng là đồ ngốc, vẫn bị lừa. Uống thuốc làm sao có thể thông minh lên được.
Trương Nguyên cười hỏi:
-Vậy tiểu Cảnh Huy nói phải làm thế nào mới thông minh được?
Tiểu Cảnh Huy nói:
-Phải đọc sách. Cô cô nói, phải đọc trăm ngàn quyển sách, hạ bút như thần, có đúng không cô cô?
Trương Nguyên khen:
-Rất đúng.
Lúc này Thương Chu Đức bỗng đi đến, thấy Trương Nguyên ôm cái lò sưởi trong tay, thẹn lòng nói:
-Ta quên bảo người mang chậu than tới cho đệ rồi.
Trương Nguyên đưa lò sưởi cho tiểu Cảnh Huy, nói:
-Nhị huynh, chắc đệ cũng phải trở về giờ. Mẫu thân của đệ đang chờ lời thưa chuyện.
Rồi hắn vái chào Thương Đạm Nhiên ở sau tấm bình phong. Tiểu Cảnh Huy vội vàng nói :
-Cô cô, Trương Nguyên công tử ca ca chắp tay thi lễ rồi.
Rồi tiểu Cảnh Huy chạy đến sau bức bình phong, nói :
-Trương Nguyên công tử ca ca, cô cô bái chào người kìa.
Tiểu Cảnh Huy thật là lăng xăng nhộn nhạo.
Lúc chạng vạng tối, Trương Nguyên về đến nhà, thuật lại mọi chuyện tiểu sính hôm nay cho mẫu thân nghe. Trương mẫu Lã thị rất vui mừng, thấy hôn sự của con trai cơ bản là đã định rồi, nói:
-Bây giờ con có thể viết thư cho cha con và tỷ tỷ rồi, để cho họ có một niềm vui bất ngờ.
Trương Nguyên liền về thư phòng viết cho phụ thân một lá thư. Trước tiên hắn nói về việc học của mình, bái Vương Tư Nhâm làm thầy, được đề học quan khen ngợi. Sau đó mẫu thân đã tác thành việc đính hôn của mình và nữ lang nhà Thương thị ở Hội Kê.
Hắn nói phụ thân đại nhân không cần phải bôn ba bên ngoài, có thể từ Chu vương phủ trở về Sơn Âm đoàn tụ với người nhà. Hắn còn thảo cho phụ thân hai bài văn bát cổ để phụ thân biết việc học của hắn thành công thế nào, chứ không phải lời nói xuông. Hắn cũng viết cho tỷ tỷ một lá thư giống như vậy, cũng chép thêm hai bài văn bát cổ.
Trương Nguyên viết xong hai phong thư thì đem đến lầu nam cho mẫu thân xem. Trương mẫu Lã thị xem xong thư thì cười nói:
-Con chép lại thơ cũng vô dụng. Chỉ sợ là cha con không tin, nghĩ là con chép ở đâu ra. Ngay cả nét bút chắc cũng không tin là con viết đâu.
Vẻ mặt Trương Nguyên đau khổ nói:
-Hồi đó con tệ đến thế sao?!
Trương mẫu Lã thị thoải mái cười to, nói:
-Trước kia cũng tốt nhưng giờ tốt hơn nhiều.
Trương Nguyên nói:
-Vậy hai phong thư này phải nhờ mẫu thân viết thư xác nhận mới được, phải viết “Đây là thư do Trương Nguyên viết, bát cổ cũng do Trương Nguyên làm, không hề nhờ người viết hộ hay sao chép”. Như vậy thì phụ thân và tỷ tỷ mới có thể tin con được.
Trương mẫu Lã thị cười đến ho khan. Trương Nguyên vội vàng vỗ lưng cho mẫu thân. Một hồi lâu Trương mẫu Lã thị mới miễn cưỡng ngừng cười nói:
-Ta sẽ viết cho cha con, còn Nhược Hi nữa. Trong lòng ta rất vui, phải viết ra mới được. Con ta mấy tháng này thật làm cho vi nương vui mừng.
Trương mẫu Lã Thị liền vào trong thư phòng viết cho chồng và con gái một phong thư khác. Viết xong thì bà “a” lên:
-Ta thấy viết nhiều như vậy thực là dài dòng, chữ cũng khó xem. Con à, con hãy giúp ta chép lại một lần đi.
Trương Nguyên cười nói:
-Chữ của mẫu thân đẹp lắm. Nhất định phụ thân và tỷ tỷ sẽ vui mừng khi nhìn thấy mẫu thân tự tay viết thư.
Trương mẫu Lã thị cười nói:
-Thôi, dù sao cũng là người trong nhà, cũng không sợ lộ cái xấu ra ngoài, cứ như vậy mà gửi đi cũng được.
Trương Nguyên cầm thư viết cho phụ thân đưa đến chỗ tộc thúc tổ Trương Nhữ Sương. Trương Nhữ Sương có thể vận dụng đặc quyền của quan viên trí sĩ để thông qua dịch trạm lần lượt gửi thư đi, có thể rất nhanh chóng đưa tới Chu vương phủ ở Khai Phong.
Cha của Trương Nguyên làm duyện sử đài ở phủ Chu vương, đương nhiên có thể nhận được thư. Về phần gửi thư đến phủ Tùng Giang ở huyện Thanh Phổ chỉ có thể thông qua kiệu phu là tiện, cũng không mất nhiều tiền bạc.
Tác giả :
Tặc Đạo Tam Si