Lặng Lẽ Thích Anh
Chương 5
Hôm Tiểu Hòa đi offline với mọi người trong group, Hứa Đình vẫn mở QQ, đăng nhập weibo. Sau khi xử lý xong một đống tin nhắn, bình luận và các loại @, cậu mở mục ‘Lặng Lẽ Chú Ý’, sang hóng weibo Phong Kỳ. (‘chú ý’ trên weibo gần giống như ‘follow’ ở twitter ấy. ‘Lặng lẽ chú ý’ ngược với ‘Công khai chú ý’)
Nguyên nhân tại sao hồi đó mình chọn ‘Lặng Lẽ Chú Ý’, Hứa Đình đã sớm quên mất tiêu, thôi coi như mình não xoắn đi, cứ làm fan thầm lặng được rồi mãi cho tới sau này cậu cũng lười đổi. Phong Kỳ chắc không bao giờ biết có một họa sĩ minh họa tên Giữa Trưa ‘chú ý’ anh.
Post weibo mới nhất cuả Phong Kỳ là: sắp đi gặp mặt mọi người rồi, hồi hộp quá!
1L: 0 0 ghế salon này thật tiêu hồn, có phúc lợi được xin đi theo không! (=ω=)
2L: offline group? Xin đi theo +1
3L: Đại Đại không được để người ta ăn sạch đó! Bảo vệ tốt long cúc!! ()” Xin đi theo +2
4L: nhớ chụp ảnh nhoa lần đâu tiên ló mặt, tỏ vẻ gà đông lạnh ()/ tui cảm giác Phong đại có gậy gộc có sức mạnh chấn động long cúc cơ!!! Xin đi theo +3 (Gà đông lạnh: kê động (鸡冻) – cùng hài âm với kích động (激动). Cho nên, nghĩa của từ “gà đông lạnh” là để chỉ mình vô cùng kích động, hoặc là cảm giác không có lời nào để nói trước một bài viết của ai đó)
…
Hứa Đình nhìn đội ngũ phía dưới xếp hàng thẳng tắp nhao nhao đòi đi theo, trong lòng âm thầm vui vẻ tự hào.
Dạo weibo Phong Kỳ thêm lát nữa rồi logout. Ăn cơm trưa xong, Hứa Đình lấy bức tranh ra sửa sang lần cuối, vẽ thêm phần thân của Tiếu Lam. Sáng nay cậu đã suy nghĩ kỹ tư thế, trong tranh, Tiếu Lam ôm khuỷu tay, dựa người cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn cậu chăm chú.
Cậu vẽ ánh sáng hài hòa vây quanh người anh, nhìn mà mê chết người. Hứa Đình hếch mặt, cười hì hì mấy tiếng, ngắm nhìn Tiếu Lam trong tranh, rồi lại biến thành con người chân thật. Bây giờ chưa đắc ý vênh váo được, nhỡ như có lỗi nhỏ nào thì làm sao bây giờ…
Sau khi xác định từng đường nét đã mượt mà rõ ràng, không bị lệch cũng không bị đứt đoạn, Hứa Đình nghĩ tới việc tối nay có thể scan bức tranh vào máy vi tính rồi, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ.
Lưu luyến đặt bức tranh sang một bên, Hứa Đình bắt đầu làm việc. Mặc dù cậu thích Phong Kỳ, nhưng chưa bao giờ để tình cảm ấy ảnh hưởng tới công việc. Có người nói, thầm mến là một sự hi sinh vĩ đại, bởi vì tình cảm thầm kín ấy đặc biệt đau khổ, không thể nói cho người ta biết, chỉ có thể lặng yên chôn thật sâu trong lòng. Kết quả tốt đẹp nhất của thầm mến là người bạn thích vừa vặn cũng thích bạn, kết quả bi kịch nhất là người bạn thích không thích bạn, hơn nữa còn không biết tình cảm của bạn, quả thật là một sự hi sinh uổng công vô ích.
Hứa Đình lặng lẽ giấu kín tình cảm của mình với Phong Kỳ đã lâu, thỉnh thoảng mới mang nó ra để khích lệ mình. Với cậu, có thể vẽ tranh minh họa cho truyện của Phong Kỳ là một mơ ước nhỏ nhoi. Ít nhất, ước mơ ấy đã khích lệ cậu từ một họa sĩ vô danh bước đi từng bước cho đến khi đạt được địa vị bây giờ.
Mặc dù trong công việc gặp không ít khó khăn, ví như linh cảm bị gián đoạn, hoặc là bên hợp tác liên tục đòi vẽ lại…, nhưng cậu cũng có thể gắng gượng bước tiếp. Hứa Đình vuốt ve mặt giấy, cho dù tình cảm đó là sự hi sinh vĩ đại, cho dù nó uổng công vô ích, ít nhất em đã nhận được sự khích lệ từ anh, theo em cho tới tận bây giờ.
Thời gian dường như trôi qua thật nhanh. Hứa Đình dừng bút, duỗi một thân mệt mỏi, chậm rãi đến bên chiếc giường mềm mại. Lúc cậu sắp chìm vào trong giấc ngủ, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn. Cậu lồm cồm bò dậy, chậm chạp lết đến bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Giữa Trưa! Anh chuẩn bị sẵn sàng để hợp tác với đại thần đi!!!!! 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》là tuyển tập truyện ngắn, sắp xuất bản. Trang bìa và minh họa giao hết cho anh!!!!!]
Hứa Đình nhìn qua, lắc đầu cười nhạt một tiếng, sau đó lại tỉ mỉ xem kỹ từng câu từng chữ mấy lần, xác định tin nhắn này thật sự tồn tại chứ không phải là ảo giác, cậu cảm giác được trái tim mình đang nhảy nhót reo vui trong ***g ngực.
Cơ hội tới quá nhanh khiến cho cậu choáng váng phản ứng không kịp, Hứa Đình run run nhắn tin trả lời:
[Em đang ở đâu vậy?]
Lẳng lặng ngồi bên mép giường, tay nắm chặt điện thoại, Hứa Đình hưởng thụ cảm giác hạnh phúc không dễ gì có được. Giờ khắc này, cậu đã chờ đợi lâu lắm rồi.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Còn đang ở chỗ tụ tập, sắp xong rồi. Wây sờ ma!!! Gà đông lạnh quá đi!! Còn nữa, không phải anh bình tĩnh vậy chứ, em so với anh còn gà đông lạnh hơn gà đông lạnh cái khỉ gì!!!!!!!!]
[Cảm ơn em, Tiểu Hòa.]
Hứa Đình thật sự không biết nên nói gì bây giờ, đó là lời duy nhất cậu muốn nói. Hiện tại cậu không hề kích động, chỉ ngập tràn cảm động.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Anh em mà còn khách khí như vậy… Bực rồi nha. Ngoan, chờ em về rồi tám tiếp ha.]
Hứa Đình đặt di động lên bàn, quay đầu lặng yên nhìn phòng mình một lượt, ngó tới cái giường, cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất tiêu. Cậu âm thầm cảm thán mị lực của đại thần, một phát đánh bay toàn bộ những lo âu mệt mỏi chất chứa trong lòng mình. ⊙⊙
Chú thích: Huhu, edit chương này mà xoắn cả não, toàn ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có nhiều từ mình edit thẳng thành thuần Việt luôn cho câu cú dễ hiểu, có 1 vài từ được sử dụng nhiều mình chú thích luôn trong chương. Còn một số thứ mình chú thích dưới đây:
-Weibo: là một mạng xã hội được yêu thích của Trung Quốc, cách sử dụng na ná twitter ấy, nhưng nó có nhiều thứ hay ho hơn.
-Các loại @: khi muốn nhắn tin, bình luận, viết lên weibo của ai đó thì dùng “@ + tên nick”
-1L, 2L… là viết tắt của 1Lâu (1樓), 2 Lâu… Dùng để chỉ thứ tự comment. Chủ topic được gọi là lâu chủ. (mình thấy cách gọi này khá hay, ví như trong 1 đoạn hội thoại mình xem được, bạn 26L nói một câu gì đó gây shock, bạn 27L com là: cô nương lầu trên thỉnh tự trọng =)))
-Com của bạn 1L có nhắc đến ghế salon, ý nghĩa của nó như “bóc tem” mà dân mình hay dùng ấy. Ví như khi đại thần post bài, bạn comt đầu tiên thường viết là: chiếm được ghế salon của đại thần rồi!
Nguyên nhân tại sao hồi đó mình chọn ‘Lặng Lẽ Chú Ý’, Hứa Đình đã sớm quên mất tiêu, thôi coi như mình não xoắn đi, cứ làm fan thầm lặng được rồi mãi cho tới sau này cậu cũng lười đổi. Phong Kỳ chắc không bao giờ biết có một họa sĩ minh họa tên Giữa Trưa ‘chú ý’ anh.
Post weibo mới nhất cuả Phong Kỳ là: sắp đi gặp mặt mọi người rồi, hồi hộp quá!
1L: 0 0 ghế salon này thật tiêu hồn, có phúc lợi được xin đi theo không! (=ω=)
2L: offline group? Xin đi theo +1
3L: Đại Đại không được để người ta ăn sạch đó! Bảo vệ tốt long cúc!! ()” Xin đi theo +2
4L: nhớ chụp ảnh nhoa lần đâu tiên ló mặt, tỏ vẻ gà đông lạnh ()/ tui cảm giác Phong đại có gậy gộc có sức mạnh chấn động long cúc cơ!!! Xin đi theo +3 (Gà đông lạnh: kê động (鸡冻) – cùng hài âm với kích động (激动). Cho nên, nghĩa của từ “gà đông lạnh” là để chỉ mình vô cùng kích động, hoặc là cảm giác không có lời nào để nói trước một bài viết của ai đó)
…
Hứa Đình nhìn đội ngũ phía dưới xếp hàng thẳng tắp nhao nhao đòi đi theo, trong lòng âm thầm vui vẻ tự hào.
Dạo weibo Phong Kỳ thêm lát nữa rồi logout. Ăn cơm trưa xong, Hứa Đình lấy bức tranh ra sửa sang lần cuối, vẽ thêm phần thân của Tiếu Lam. Sáng nay cậu đã suy nghĩ kỹ tư thế, trong tranh, Tiếu Lam ôm khuỷu tay, dựa người cạnh cửa sổ, mỉm cười nhìn cậu chăm chú.
Cậu vẽ ánh sáng hài hòa vây quanh người anh, nhìn mà mê chết người. Hứa Đình hếch mặt, cười hì hì mấy tiếng, ngắm nhìn Tiếu Lam trong tranh, rồi lại biến thành con người chân thật. Bây giờ chưa đắc ý vênh váo được, nhỡ như có lỗi nhỏ nào thì làm sao bây giờ…
Sau khi xác định từng đường nét đã mượt mà rõ ràng, không bị lệch cũng không bị đứt đoạn, Hứa Đình nghĩ tới việc tối nay có thể scan bức tranh vào máy vi tính rồi, trong lòng cảm thấy thật vui vẻ.
Lưu luyến đặt bức tranh sang một bên, Hứa Đình bắt đầu làm việc. Mặc dù cậu thích Phong Kỳ, nhưng chưa bao giờ để tình cảm ấy ảnh hưởng tới công việc. Có người nói, thầm mến là một sự hi sinh vĩ đại, bởi vì tình cảm thầm kín ấy đặc biệt đau khổ, không thể nói cho người ta biết, chỉ có thể lặng yên chôn thật sâu trong lòng. Kết quả tốt đẹp nhất của thầm mến là người bạn thích vừa vặn cũng thích bạn, kết quả bi kịch nhất là người bạn thích không thích bạn, hơn nữa còn không biết tình cảm của bạn, quả thật là một sự hi sinh uổng công vô ích.
Hứa Đình lặng lẽ giấu kín tình cảm của mình với Phong Kỳ đã lâu, thỉnh thoảng mới mang nó ra để khích lệ mình. Với cậu, có thể vẽ tranh minh họa cho truyện của Phong Kỳ là một mơ ước nhỏ nhoi. Ít nhất, ước mơ ấy đã khích lệ cậu từ một họa sĩ vô danh bước đi từng bước cho đến khi đạt được địa vị bây giờ.
Mặc dù trong công việc gặp không ít khó khăn, ví như linh cảm bị gián đoạn, hoặc là bên hợp tác liên tục đòi vẽ lại…, nhưng cậu cũng có thể gắng gượng bước tiếp. Hứa Đình vuốt ve mặt giấy, cho dù tình cảm đó là sự hi sinh vĩ đại, cho dù nó uổng công vô ích, ít nhất em đã nhận được sự khích lệ từ anh, theo em cho tới tận bây giờ.
Thời gian dường như trôi qua thật nhanh. Hứa Đình dừng bút, duỗi một thân mệt mỏi, chậm rãi đến bên chiếc giường mềm mại. Lúc cậu sắp chìm vào trong giấc ngủ, di động đặt trên bàn đột nhiên vang lên.
Là tin nhắn. Cậu lồm cồm bò dậy, chậm chạp lết đến bên cạnh bàn, cầm điện thoại lên.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Giữa Trưa! Anh chuẩn bị sẵn sàng để hợp tác với đại thần đi!!!!! 《Không ngờ tháng năm lặng lẽ đổi thay》là tuyển tập truyện ngắn, sắp xuất bản. Trang bìa và minh họa giao hết cho anh!!!!!]
Hứa Đình nhìn qua, lắc đầu cười nhạt một tiếng, sau đó lại tỉ mỉ xem kỹ từng câu từng chữ mấy lần, xác định tin nhắn này thật sự tồn tại chứ không phải là ảo giác, cậu cảm giác được trái tim mình đang nhảy nhót reo vui trong ***g ngực.
Cơ hội tới quá nhanh khiến cho cậu choáng váng phản ứng không kịp, Hứa Đình run run nhắn tin trả lời:
[Em đang ở đâu vậy?]
Lẳng lặng ngồi bên mép giường, tay nắm chặt điện thoại, Hứa Đình hưởng thụ cảm giác hạnh phúc không dễ gì có được. Giờ khắc này, cậu đã chờ đợi lâu lắm rồi.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Còn đang ở chỗ tụ tập, sắp xong rồi. Wây sờ ma!!! Gà đông lạnh quá đi!! Còn nữa, không phải anh bình tĩnh vậy chứ, em so với anh còn gà đông lạnh hơn gà đông lạnh cái khỉ gì!!!!!!!!]
[Cảm ơn em, Tiểu Hòa.]
Hứa Đình thật sự không biết nên nói gì bây giờ, đó là lời duy nhất cậu muốn nói. Hiện tại cậu không hề kích động, chỉ ngập tràn cảm động.
[Người gửi: Tiểu Hòa
Anh em mà còn khách khí như vậy… Bực rồi nha. Ngoan, chờ em về rồi tám tiếp ha.]
Hứa Đình đặt di động lên bàn, quay đầu lặng yên nhìn phòng mình một lượt, ngó tới cái giường, cơn buồn ngủ đã biến đi đâu mất tiêu. Cậu âm thầm cảm thán mị lực của đại thần, một phát đánh bay toàn bộ những lo âu mệt mỏi chất chứa trong lòng mình. ⊙⊙
Chú thích: Huhu, edit chương này mà xoắn cả não, toàn ngôn ngữ mạng Trung Quốc. Có nhiều từ mình edit thẳng thành thuần Việt luôn cho câu cú dễ hiểu, có 1 vài từ được sử dụng nhiều mình chú thích luôn trong chương. Còn một số thứ mình chú thích dưới đây:
-Weibo: là một mạng xã hội được yêu thích của Trung Quốc, cách sử dụng na ná twitter ấy, nhưng nó có nhiều thứ hay ho hơn.
-Các loại @: khi muốn nhắn tin, bình luận, viết lên weibo của ai đó thì dùng “@ + tên nick”
-1L, 2L… là viết tắt của 1Lâu (1樓), 2 Lâu… Dùng để chỉ thứ tự comment. Chủ topic được gọi là lâu chủ. (mình thấy cách gọi này khá hay, ví như trong 1 đoạn hội thoại mình xem được, bạn 26L nói một câu gì đó gây shock, bạn 27L com là: cô nương lầu trên thỉnh tự trọng =)))
-Com của bạn 1L có nhắc đến ghế salon, ý nghĩa của nó như “bóc tem” mà dân mình hay dùng ấy. Ví như khi đại thần post bài, bạn comt đầu tiên thường viết là: chiếm được ghế salon của đại thần rồi!
Tác giả :
Một Cốc Sundae Thật Là Quý Giá