Lãng Khách Vô Danh
Chương 75: Khiêu khích Ngọc gia
Nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Lam Vũ khiến Hắc đội trưởng nghiêm trọng. Nhưng Lam Vũ ra tay không lộ chút linh khí, lại chỉ mới giết được 1 tên lính đánh thuê Nguyên Linh Hậu kỳ nên không thể khiến hắn chùn bước.
- Ta hỏi lần cuối, ngươi là ai? Nếu không trả lời thì chết cũng được có hối hận! - Bản thân hắn vẫn kiêng kỵ, không phải vì hắn sợ sệt gì Lam Vũ. Nhưng hắn không phải tới đây một mình, đánh một trận thì không sao, nhỡ tiểu thiếu gia phế vật chỉ mới Nguyên Linh trung kỳ kia mà có mệnh hệ gì bản thân hắn chết chắc, Ngọc gia chủ sẽ chặt đầu hắn ra làm banh đá mất. Nên hắn không dám đánh cược.
Thấy đối phương không có tí chiến ý, Lam Vũ nhất thời mất hứng thả hai tay xuống tùy ý:
- Không muốn đánh thì biến! Ta tuy không vội nhưng đám người này chỉ có mình ngươi khiến có chút cảm giác, tính ra cũng không đã ghiền, ta chán rồi! - Quả thật chán, đám này đều cấp thấp hơn bản thân đã tầng 4 trung kỳ, tức là khí tức đã ngang Địa Linh trung kỳ. Không phải nói Lam Vũ mạnh mẽ bao nhiêu nhưng ở những hạ trung vực này chả ai biết về hệ Hư Không cả, anh cho là chỉ cần một giây tiếp cận giã cho vài phát là lên bảng ngay. Quả thật đơn giản lắm. Dù sao da thịt bọn hắn không thể nào cứng dày như yêu thú được.
Hắc đội trưởng giận tím mặt, hắn dám khinh mình ra mặt, một là cao thủ tuyệt đỉnh, hai sẽ là đám nhà quê ở Hạ Vực hoành hành đã quen, ếch ngồi đáy giếng. Hắn cũng không quản đối phương là ai nữa......cũng không muốn ra lệnh cho thuộc hạ.
- Trời ơi! Đội trưởng thật sự nổi giận rồi, tên cóc ghẻ nhà quê này đúng là ngại sống lâu mà.
- Ta từng thấy đội trưởng nổi đóa một lần ở thành Hồng Ngọc rồi. Một mình đối chiến với 2 cao thủ cùng cấp hôm đó đã giết cháu trai duy nhất mà đại ca của đội trưởng để lại sau khi mất. Cuối cùng hung hăng chém chết cả hai, từ đó danh tiếng vang đội.
- À ta cũng nhớ lần đó, chính vì lần đó mà Ngọc gia mới chiêu mộ Hắc đội trưởng về lấy khách khí đối đãi. Haha, không phải lần nào cũng thấy đội trưởng nổi giận đâu, nhớ xem cho kỹ, nhưng tí nữa xong chuyện đừng nói gì trước mặt đội trưởng nếu không ngươi có chết cũng đừng oán ta.
Mấy hộ vệ Địa Linh trên thuyền thấy đội trưởng của mình nổi giận thì đều cảm thấy hứng thú, hẳn có lẽ tên họ Hắc này mỗi lần nổi giận đều kinh khủng lắm. Tiểu thiếu gia họ Ngọc nằm thoải mái trên giường cùng với 2 thị nữ xinh đẹp thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt khó thở cộng thêm nghe đám thị vệ lao xao thì hơi hoảng sợ, không dám cử động mạnh, sợ bị vạ lây.
Hắn gầm lên:
- Chết đi. Cửu Tuyệt Liên Đao!!- Ngay lúc hét lên trên tay hắn xuất hiện một thanh đao lớn bán nguyệt phát ra khí tức lạnh lẽo, thanh đao được linh lực truyền vào khiến nó linh hóa, như một thanh đao lớn gấp trăm lần bao bọc bên trong.
Đột nhiên đối phương ra đòn, Lam Vũ cẩn thận ngưng tụ tinh thần lực lưu chuyển và bao phủ chắc chắn quanh người đôi mắt tập trung cao độ. Trong mắt anh mọi vật dường như chuyển động chậm lại một chút, anh nhìn thấy thanh đao lớn kia từ trên không trung bổ xuống mình như bổ củi, Lam Vũ thấy uy thế này cũng không dám lãnh đạm, nhưng lại không muốn yêu hóa bản thân nên đành phải nâng cao mật độ tinh thần lực quanh người lại 2 tay trái phải chụp đường đao lại. Nhưng mà lực đẩy đủ mạnh khiến anh bị hất văng đi thật xa, đụng ngã không ít cây cối.
- Nhị Đao. - Sau khi chém 1 đao không thành thì ngay lập tức linh hóa đao nhỏ đi nhưng bù lại nó lại càng ngưng thực hơn, Hắc đội trưởng xoay người chém mạnh ngang eo, đòn thế không có gì phức tạp nhưng uy lực tuyệt luân.
Lam Vũ vừa bật dậy thì đao thế đã tới gần, anh nhanh chóng dùng cùi trỏ giật mạnh xuống báng đao làm đao bị chệch hướng một chút xuống dưới, đồng thời dựa vào lực đẩy khiến anh bay lên cao tránh né đường đao.
- Tam đaooooooooooooooo… - Vừa lên cao thì ngay một đao uy lực còn lớn hơn 2 đao trước cộng lại chém chéo xuống cổ, Lam Vũ phản ứng không kịp, bị trảm vào cổ một khúc chừng 5cm, anh nhanh chóng bất chấp tổn thương 2 tay nắm chặt lại làm như búa tạ gõ mạnh hết sức làm thanh đao chệch hướng ra ngoài rồi bản thân mình nhân cơ hội đó né sang bên còn lại, nhưng hậu quả bị bay mất một miếng thịt đau điếng, khí hàn băng lãnh lẽo trong chiêu thức khiến máu huyết và cơ bắp ở bả vai anh bị đông cứng. Đám người của Ngọc gia thấy Lam Vũ tổn thương thì hò reo.
Lam Vũ vừa thoát khỏi Tam Đao của đối phương thì lập tức hiểu rằng nếu mình không phản công thì sẽ bị khí thế ngày càng mạnh mẽ của đối phương ép cho bị động, nên giây phút đó anh quả quyết dùng cổng không gian để dịch chuyển sang cách đó 50m né chiêu này đồng thời ngắt mạch chiêu thức tụ thế này của đối phương. Hắc đội trưởng đang hăng máu, bỗng dưng thấy đối phương biến mất rồi xuất hiện cách đó 50m thì cả kinh, hắn không thấy đối phương di chuyển thế nào, lẽ nào là thuấn di, đó không phải là đặc quyền của Thiên Linh cảnh cường giả hay sao, chẳng lẽ đây là một lão già nào đó giả vờ là Địa Linh cảnh để trêu chọc tiểu bối làm niềm vui, cũng có khả năng lắm, hắn làm gì thấy Địa Linh cảnh nào dùng thân thể cứng chọi cứng với hàn đao của hắn mà không tổn thương, không bị hàn băng khí ảnh hưởng, mặc dù chỉ là va chạm báng đao, nhưng mà giây phút hắn nhìn lại thì thấy bả vai đối phương bị đao của mình tổn thương, máu chảy tuy không nhiều nhưng vẫn là tổn thương hắn mới thở phào trong lòng, chắc chắn vẫn nằm trong Địa Linh cảnh, đối phương thân thể cứng rắn như vậy chắc chắn là đám Võ Chiến Đạo rồi. Xem bộ mình mà để đối phương tiếp cận thì không may chính là bản thân mình rồi, một quyền có thể đánh chệch hướng tam đao thì giã vào mặt mình không phải là chết sao? Nghĩ tới đây hắn không dám lãnh đạm mà ngây lập tức trên người xuất hiện một bộ chiến giáp toàn thân hồng ngọc, nhanh chóng mặc vào, đồng thời điều khiển nhiều linh khí hơn để bảo vệ đầu vào vùng ngực. Hắn thấy đối phương có thuấn di, chỉ sợ đối phương bất ngờ tấn công 2 vị trí này khiến hắn không kịp phản ứng thôi, vị trí khác không chết ngay được, có lẽ còn chút chuyển cơ. Hèn gì hắn bảo là muốn chơi đùa mình, nếu hắn có thuấn di mà bất ngờ ra tay lúc mình đang nói chuyện thì … nghĩ tới đây hắn đầy mồ hôi lạnh.
- Hắc đội trưởng đang chiếm thượng phong mà, sao lại ngừng thế công mà mặc Hồng Ngọc chiến giáp vậy? Lẽ nào đối thủ làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
- Không tốt, đội trưởng cảnh giác như vậy, chúng ta không được sơ sẩy, bảo vệ thiếu gia.
Đám người họ hiểu rõ Hồng Ngọc chiến giáp là chiến giáp cao cấp của quân đội hộ vệ thành Hồng Ngọc. Lực phòng ngự mạnh mẽ, có thể chịu được hàng chục đòn tấn công của cường giả Địa Linh Cảnh Đỉnh Phong. Đang thắng thế mà phải chuyển sang trang bị phòng ngự tận răng thế cũng đủ biết lo sợ trong lòng hắn. Nghĩ tới vậy đám bọn họ lại sợ thiếu gia xảy ra chuyện, một khi thiếu gia xảy ra chuyện, chắc chắn bản thân họ sẽ chết, chưa hết, có khi gia chủ mà giận lây sang thân nhân của bọn họ thì… bọn họ không dám nghĩ tiếp, chỉ đành tập trung tinh thần bao quanh căn phòng trên chiến xa để bảo vệ an toàn cho tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia nghe bọn họ nói vậy thì run sợ:
- Các ngươi, mau kêu bọn lính đánh thuê lên chiến xa đi, bảo vệ ta! Lấy được vợ về ta nhất định bảo cha thưởng cho các ngươi! Vàng bạc châu báu mỹ nữ…
Đám hộ vệ mắng lớn trong lòng: có quỷ mới thèm ban thưởng của ngươi, ngươi không chết là bọn ta mừng rồi.
Lam Vũ tranh thủ chút thời gian khi hắn mang áo giáp để chữa lành vết thương, cũng nhân giây phút hắn thất thần suy nghĩ để phản công. Anh chỉ dùng độ cứng của thân thể và cả môn võ thuật ở trái đất gọi chung là thể thuật, nháy mắt đã tiếp cận đối phương với tốc độ bàn thờ. Hắc đội trưởng dù gì cũng là một cao thủ Địa Linh cảnh Hậu kỳ hàng thật giá thật, ngay lập tức lấy lại cảnh giác, một đao trảm xuống để phá thế công của Lam Vũ.
Lam Vũ lách nhẹ sang bên phải cùi trỏ thúc mạnh vào báng đao đang chém xuống rồi mượn lực xoay người làm một trỏ tạt ngang vào vùng mắt đối phương, đây là một thế công rất chí mạng của Muay Thái, lúc trước anh cảm thấy môn võ này dùng cùi trỏ sát thương rất tốt, tận dụng hết lợi thế của cơ thể gây sát lương lớn nhất (thế võ như hình minh họa, cho các bạn dễ tưởng tượng, Kai rất thích xem đánh quyền thái, đá thì Taekwondo).
Bất ngờ vì bị phản đòn, Hắc đội trưởng chỉ kịp thu đao về chắn trước đầu mình nhưng vẫn dính đòn, bị lực va chạm xuyên qua báng đao đẩy bay xuống mặt đất tạo nên chấn động không nhỏ. Đám hộ vệ thấy một phen này thì hết hồn, nếu lỡ đội trưởng thua thì làm sao? Bỗng có tiếng hét lên của Hắc đội trưởng:
- Các ngươi mau đem thiếu gia chạy đi, ta cản chân hắn! Tới nơi nhiệm vụ chúng ta sẽ gặp lại! Mau chạy đi! - Hắn nhận ra tên võ sĩ Võ Chiến Đạo này tu vi cao thâm, rõ ràng còn chưa sử dụng võ kỹ cận chiến uy lực bá đạo của dòng Võ Chiến Đạo mà bản thân mình đã thấy chật vật rồi, tuy bản thân cũng chưa dùng toàn lực, lúc nãy có chút không cẩn thận nhưng nếu nói muốn thắng đối phương khó, đối phương thể lực quả nhiên bền bỉ, bị mình gây vết thương ngay vị trí trọng yếu của cơ bắp vậy mà vẫn mạnh mẽ thế, hắn rõ hàn băng khí của mình có lực khắc chế thế nào với đám Võ Chiến Đạo mà, một khi cơ bắp bị căng cứng thì động tác khó mà linh hoạt, đó là ác mộng của dòng Võ Chiến Đạo. Nhưng… mắt hắn trừng lên… nhắc tới vết thương của đối phương hắn nhìn lại thì...không thấy đâu nữa...WTF… gì thế? Ảo giác à? Thôi rồi, giả thuyết lão quái Thiên Linh biến thái thích trêu chọc tiểu bối vốn đã đi xa lại hiện về, nhất định là lão quái rồi, cho dù yêu thú cũng không thể hồi phục nhanh như thế, hắn rõ ràng nãy giờ không thấy đối phương nuốt linh đan diệu dược gì.
- Mau chạy đi! Hắn có thể là Thiên Linh lão quái….chạy. - Hắn biết nếu đối phương là Thiên Linh lão quái thật thì đúng là cả bọn họ nhất định chạy không thoát, nhưng vẫn ôm chút hi vọng, có thể mình suy nghĩ thái quá. Tuy hắn chưa bị thương nhưng đã bị suy nghĩ cẩn thận của mình hù sợ rồi.
Lam Vũ bị chiến xa muốn quay đầu bỏ chạy gây chú ý, anh không muốn nó thoát, nãy còn nghe bọn này muốn giết mình rồi bắt Lam Kết Y...để làm cái gì thì ai cũng biết. Nguyên một năm trời giả gái chịu nhục, thêm mấy năm yếu đuối cái gì cũng không dám làm anh đã ức chế rồi, nay người ta tới cửa đòi bắt nạt mình, thấy đánh không lại thì bỏ đi, sao cho bỏ đi được, nhất là nãy còn đòi giết mình. Vậy thì chết hết đi, nhân mạng bây giờ chính là thứ không đáng giá nhất… Nhất thời một bàn tay khổng lồ đen thui trên trời úp xuống như ngũ hành sơn của Phật Tổ Như Lai úp sọt Tôn Ngộ Không đóng cái lồng lại chặn hết đường đi, Lam Vũ cười lớn:
- Thích bắt nạt người khác thì bắt nạt, thấy đánh không lại muốn đi thì đi sao? Hỏi ý ta chưa? Hahahaha. - Trò chơi tới đây có lẽ là hết nhưng anh lại nhận được một thú vui mới, đó là cảm giác khoái trá, sung sướng khi đánh võ chay, né chiêu phản đòn rồi tấn công, rất đã ghiền, giờ anh đã hiểu vì sao mấy tên võ sư nổi tiếng ở Trái Đất lại thích đi khiêu chiến khắp nơi rồi, thì ra là để chứng minh bản thân cộng thêm hưởng thụ sung sướng trong chiến đấu, có lẽ một số người học võ sẽ hiểu cảm giác này, là dùng kỹ thuật để đánh đấm chứ không phải đánh đá loạn. Hết thằng này ta tìm thằng khác, nhất định phải tìm thằng mạnh hơn để được dùng cả cổng không gian đánh mới đã ghiền…
Thấy bàn tay như chống trời xuất hiện thì Hắc đội trưởng càng khẳng định bản thân mình đoán đúng, đây là một lão quái biến thái rồi, không những thích bộ dạng trẻ tuổi mà còn có ham muốn bắt nạt tiểu bối, hắn không còn tí chiến ý:
- Tiền bối tha mạng! Là ta lỗ mãng xúc phạm tiền bối, mong người độ lượng bỏ qua cho bọn ta, người trên chiến xa là tiểu thiếu gia của Ngọc gia Thánh Hoàng Vực, ông nội hắn là cưởng giả Thiên Linh cảnh sơ kỳ, tổ gia gia hắn là Thiên Linh cảnh trung kỳ, mong tiền bối khai ân.
- A! Vậy người mạnh nhất Ngọc gia là cao thủ Thiên Linh cảnh trung kỳ? - Lam Vũ cân nhắc, Thiên Linh cảnh trung kỳ, nếu như hắn tới gây sự mình thì mình giã hắn ra lên được bao nhiêu tu vi? Cũng không phải bây giờ Lam Vũ ngông cuồng đòi đánh với cao thủ Thiên Linh cảnh trùng kỳ, loại cảnh giới này chỉ tiện tay tát cũng đủ làm anh tèo rồi, nhưng có lẽ trước đó sẽ có những tên khác lao vào làm việc, boss cuối không phải là giây phút cuối cùng mới ra mặt sao? Thiên Linh cảnh sơ kỳ sao..hmmm… một đối thủ hợp lý, nếu mình muốn chạy có lẽ sẽ chạy được, nhân tiện test luôn sức chiến đấu của mình tới đâu, trong Địa Linh cảnh không có thuấn di thì khả năng mình bại là rất thấp.
- Đúng vậy tiền bối! Ngọc gia lão tổ chính là một trong những cao thủ mạnh nhất Thánh Hoàng Vực. Mong ngài suy nghĩ lại, dù sao thì giết bọn ta, ngài cũng không được cái gì mà trêu trọc cường địch, không thỏa đáng. - Phải công nhận hắn rất có tài ăn nói, dù sao từ nhỏ hắn đã lớn lên trong cái thế giới tàn khốc này, hắn biết lúc nào nên cường, lúc nào nên nhu, co duỗi rất tốt mới có thể sống đến ngày hôm nay.
- Ý ngươi là ta nên thức thời thả bọn hắn ra nếu không ta chết chắc? - Lam Vũ mỉm cười đầy tà ý hỏi, anh xem ra tên này thực coi mình là tiền bối rồi, đánh đấm gì nữa. Giết cũng không vui. Nụ cười này khiến Hắc đội trưởng và đám người ngoài kia hết hồn, sợ mình vừa nói câu gì đó xúc động lòng tự ái của đối phương, khiến đối phương thẹn quá hóa giận một chưởng giết chết mình.
- Không, ta không có ý đó! Tuyệt đối không, ta làm sao dám bất kính với tiền bối chứ! - Nhưng trong đầu hắn quả thật muốn nói để cho Lam Vũ biết khó mà lui.
- Được, thấy ngươi như vậy ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi nhưng...cái tên lúc nãy vừa ra lệnh cho ngươi giết ta và bắt bạn ta thì để lại, các ngươi đi đi. - Anh chính là muốn tìm phiền toái, đám người này chỉ là làm công ăn lương, anh thông cảm nha.
- Không được! Hắn chính là tiểu thiếu gia của Ngọc gia nếu hắn có mệnh hệ gì thì bọn ta chết chắc, mong tiền bối khai ân, hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng không có đầu óc. - Tha bọn hắn mà không tha tiểu thiếu gia thì bọn hắn cũng chết chắc.
Lam Vũ mất kiên nhẫn:
- Ai muốn sống thì cút. Năm phút nữa ai không đi thì chết, từ ngày ta biến đổi đến nay chưa có ai muốn giết ta, ăn hiếp bạn ta mà còn sống cả. - Lầy lội với mấy tên này biết khi nào cho xong, cuối cùng thì thằng nào muốn sống cứ chạy, Susanoo khổng lồ uy vũ xuât hiện bao phủ Lam Vũ vào trong, đây là anh muốn dọa, để bọn hắn biết sợ thôi.
Đám người nghe vậy lại thấy Susanoo( cái này chỉ là Lam Vũ tưởng tượng ra theo trí nhớ cho oai với thuận lợi chiến đấu, chứ không phải là thuật Susanoo gì đó trong truyện Naruto, chỉ có hình hài mà không có hiệu ứng đặc biệt tương tự) thì hét lên hoảng sợ:
- Trời ơi! Cự Linh Pháp Tướng. Đây là đặc trưng của Thiên Linh cảnh cường giả một thân giao cảm với Thiên đạt được Thiên Linh Pháp Tướng đặc trưng(Tương tự với Địa Tâm của Địa Linh cảnh). - Bọn họ càng khẳng định trước mặt là lão quái Thiên Linh rồi. Địa Tâm là biểu hiện của cường giả thiên phú cao tuyệt trong Địa Linh cảnh, cảm ngộ được ưu thế của thiên địa ngưng tụ ra Địa Tâm, có thể điều khiển các nguyên tố đặc thù theo công pháp của bản thân chiến đấu, đây đều là cường giả thiên tài trong hàng ngũ Địa Linh cảnh, Hắc đội trưởng còn chưa ngưng tụ được Địa Tâm, người ta nói ngưng tụ được Địa Tâm thì chắc chắn có cơ hội đột phá Thiên Linh cảnh. Còn Thiên Linh cảnh có Thiên Tâm, không chỉ là cảm ngộ được ưu thế của thiên địa mà còn giao cảm được, từ những nguyên tố của bân thân ngưng tụ Thiên Tâm, có được hình hài Cự Linh Pháp Tướng, đây lại thêm một loại cường giả trong Thiên Linh cảnh, bởi vì đa số Thiên Linh cảnh bình thường có khi cả đời chỉ có thể dừng lại ở Địa Tâm, không ngưng được Thiên Tâm. Lão tổ Ngọc gia còn chưa ngộ được Thiên Tâm, nói như vậy….
Có vài nguời trong lính đánh thuê lén bỏ chạy, Lam Vũ cũng không cản, người làm công ăn lương, có thể tha. Hộ vệ thì đang đắn đo, lo nghĩ an toàn của người thân. Tiểu thiếu gia kia nãy giờ sợ mất mật không dám nói cũng gào khóc lên:
- Tiền bối, là ta ngu đần, là ta mắt chó không nhìn được người lỡ chọc ngài, coi như ta nhỏ dại tha cho ta đi. Ta..ta về nhà nhất định bảo cha cho ngài tài phú kinh người, bảo vật mỹ nữ gì cũng được, tha cho ta đi…..
Hắc đội trưởng thì dứt khoát đứng dậy ôm quyền với Lam Vũ rồi bỏ đi, tuy hắn còn cảm giác áp lực này thật sự không mạnh mẽ, chỉ chừng Địa Linh cảnh trung kỳ, nhưng biết bao nhiêu chuyện khiến hắn không dám đoán mò, có lẽ là người này bị thương nặng trốn ở Hạ Vực chữa thương thì bọn họ trùng hợp đến quấy phá, không dám hỏi nhiều, hắn một thân một mình, ca ca và cháu trai cũng chết, không có người thân bị khống chế nên không lo lắng, cùng lắm sau này bỏ đến một nơi hẻo lánh sinh sống tu luyện, không tin Ngọc gia có thể giữa Tam Thiên giới bao la này truy sát mình. Còn đám hộ vệ cuối cùng cũng không dám bỏ đi, thà mình chết còn hơn là cả gia đình thân nhân chết sạch.
- Cuộc đời ta ghét nhất mấy tên bất tài ỷ mạnh hiếp yếu. - Anh rõ ràng còn nhớ ngày xưa trẻ trâu giang hồ ăn hiếp học sinh hiền lành rất khó chịu, cũng từng bị nó hành không ít. Anh không chọc mà còn bị chủ động tới ăn hiếp, nhất định không tha.
Đám người kia tuyệt vọng, mắng rõ ràng ngươi mạnh hơn ngời khác không ít còn ăn hiếp tiểu bối bọn ta còn nói đường hoàng như vậy, thật là vô sỉ, tất nhiên là không dám nói ra. Nguyên một đám hiểu lầm là gặp lão quái Thiên Linh, tất nhiên là không hiểu lầm cũng đánh không lại.
Hết năm phút Lam Vũ cũng chẳng buồn quản đám người ở lại, dứt khoát cho bọn họ chết tốt cho đỡ đau đớn, bàn tay tinh thần lực kia mang theo năng lượng hắc ám úp xuống đám người đã buông bỏ chống cự thì lên bảng cả đám tức thì. Đây cũng là ước muốn của bọn họ bây giờ, chết tốt đỡ đau đớn. Nhưng ngay lúc áp tới tiểu thiếu gia thì trên người hắn một viên ngọc vỡ ra một hình ảnh trung niên oai vệ hiện ra quát:
- Là ai to gan dám giết con ta...........…
- Cha cứu ta……. - Tiểu thiếu gia nước mắt nước mũi cùng nước tiểu hòa lẫn gào lên.
- Gia chủ cứu chúng ta…
Nhưng hắn vừa thốt ra câu đó thì bàn tay đã úp xuống xong, phạm vi công kích quá rộng hắn che không hết. Cả đám trừ linh thức của hắn đều lên bảng tốt. Lam Vũ tranh thủ giây phút bàn tay đen tối của bản thân úp xuống thay đổi sang trạng thái Hạ Cửu Vĩ, rồi chờ khói bụi tan ra. Linh thức kia sau khi thấy con mình chết thảm thì gầm lên:
- Ngươi dám động vào người Ngọc gia chúng ta, trên trời dưới đất không ai cứu được ngươi. Cửu tộc nhà ngươi Ngọc gia chúng ta sẽ truy cùng giết tận, người sẽ phải trả giá..aaaaaaaaaaaaaaa. - Nhưng khói bụi tan hết hắn thấy Susanoo… thì căm bặt. Tâm linh có chút hốt hoảng, chẳng lẽ con ta chọc phải đại họa cho Ngọc gia rồi.
- Giết cửu tộc ta? Haha, nhớ bổn tọa tên Hạ Cửu Vĩ. Ngọc gia đúng không? Khà khà, về gia tộc chuẩn bị đầy đủ đi, bổn tọa sẽ tới thăm, nhớ truy sát ta đó. - Lam Vũ mỉm cười bá đạo, mỗi lần hóa thân Hạ Cửu Vĩ thì tâm trí Lam Vũ luôn muốn buông thả điên cuồng, bá đạo khó tiết chế, rất dễ bộc phát. Anh vì không muốn trạng thái nguyên bản của mình bị người truy sát khắp nơi. Nên sẽ chuẩn bị 2 thân phận, một đi du lịch cùng mỹ nhân, 2 sẽ là tìm cách làm cường đại bản thân lên không ngừng để đủ sức lật ngược Thanh Hoa Thiên kia. Nói xong thanh kiếm trên tay Susanoo chém đứt đầu linh thức gia chủ Ngọc gia. Lam Vũ giờ có thể đánh ngang tay hoặc hơn Địa Linh cảnh đỉnh phong thì giết một hình chiếu của Địa Linh cảnh Đỉnh Phong còn không dễ sao.
- Ta hỏi lần cuối, ngươi là ai? Nếu không trả lời thì chết cũng được có hối hận! - Bản thân hắn vẫn kiêng kỵ, không phải vì hắn sợ sệt gì Lam Vũ. Nhưng hắn không phải tới đây một mình, đánh một trận thì không sao, nhỡ tiểu thiếu gia phế vật chỉ mới Nguyên Linh trung kỳ kia mà có mệnh hệ gì bản thân hắn chết chắc, Ngọc gia chủ sẽ chặt đầu hắn ra làm banh đá mất. Nên hắn không dám đánh cược.
Thấy đối phương không có tí chiến ý, Lam Vũ nhất thời mất hứng thả hai tay xuống tùy ý:
- Không muốn đánh thì biến! Ta tuy không vội nhưng đám người này chỉ có mình ngươi khiến có chút cảm giác, tính ra cũng không đã ghiền, ta chán rồi! - Quả thật chán, đám này đều cấp thấp hơn bản thân đã tầng 4 trung kỳ, tức là khí tức đã ngang Địa Linh trung kỳ. Không phải nói Lam Vũ mạnh mẽ bao nhiêu nhưng ở những hạ trung vực này chả ai biết về hệ Hư Không cả, anh cho là chỉ cần một giây tiếp cận giã cho vài phát là lên bảng ngay. Quả thật đơn giản lắm. Dù sao da thịt bọn hắn không thể nào cứng dày như yêu thú được.
Hắc đội trưởng giận tím mặt, hắn dám khinh mình ra mặt, một là cao thủ tuyệt đỉnh, hai sẽ là đám nhà quê ở Hạ Vực hoành hành đã quen, ếch ngồi đáy giếng. Hắn cũng không quản đối phương là ai nữa......cũng không muốn ra lệnh cho thuộc hạ.
- Trời ơi! Đội trưởng thật sự nổi giận rồi, tên cóc ghẻ nhà quê này đúng là ngại sống lâu mà.
- Ta từng thấy đội trưởng nổi đóa một lần ở thành Hồng Ngọc rồi. Một mình đối chiến với 2 cao thủ cùng cấp hôm đó đã giết cháu trai duy nhất mà đại ca của đội trưởng để lại sau khi mất. Cuối cùng hung hăng chém chết cả hai, từ đó danh tiếng vang đội.
- À ta cũng nhớ lần đó, chính vì lần đó mà Ngọc gia mới chiêu mộ Hắc đội trưởng về lấy khách khí đối đãi. Haha, không phải lần nào cũng thấy đội trưởng nổi giận đâu, nhớ xem cho kỹ, nhưng tí nữa xong chuyện đừng nói gì trước mặt đội trưởng nếu không ngươi có chết cũng đừng oán ta.
Mấy hộ vệ Địa Linh trên thuyền thấy đội trưởng của mình nổi giận thì đều cảm thấy hứng thú, hẳn có lẽ tên họ Hắc này mỗi lần nổi giận đều kinh khủng lắm. Tiểu thiếu gia họ Ngọc nằm thoải mái trên giường cùng với 2 thị nữ xinh đẹp thấy không khí xung quanh trở nên ngột ngạt khó thở cộng thêm nghe đám thị vệ lao xao thì hơi hoảng sợ, không dám cử động mạnh, sợ bị vạ lây.
Hắn gầm lên:
- Chết đi. Cửu Tuyệt Liên Đao!!- Ngay lúc hét lên trên tay hắn xuất hiện một thanh đao lớn bán nguyệt phát ra khí tức lạnh lẽo, thanh đao được linh lực truyền vào khiến nó linh hóa, như một thanh đao lớn gấp trăm lần bao bọc bên trong.
Đột nhiên đối phương ra đòn, Lam Vũ cẩn thận ngưng tụ tinh thần lực lưu chuyển và bao phủ chắc chắn quanh người đôi mắt tập trung cao độ. Trong mắt anh mọi vật dường như chuyển động chậm lại một chút, anh nhìn thấy thanh đao lớn kia từ trên không trung bổ xuống mình như bổ củi, Lam Vũ thấy uy thế này cũng không dám lãnh đạm, nhưng lại không muốn yêu hóa bản thân nên đành phải nâng cao mật độ tinh thần lực quanh người lại 2 tay trái phải chụp đường đao lại. Nhưng mà lực đẩy đủ mạnh khiến anh bị hất văng đi thật xa, đụng ngã không ít cây cối.
- Nhị Đao. - Sau khi chém 1 đao không thành thì ngay lập tức linh hóa đao nhỏ đi nhưng bù lại nó lại càng ngưng thực hơn, Hắc đội trưởng xoay người chém mạnh ngang eo, đòn thế không có gì phức tạp nhưng uy lực tuyệt luân.
Lam Vũ vừa bật dậy thì đao thế đã tới gần, anh nhanh chóng dùng cùi trỏ giật mạnh xuống báng đao làm đao bị chệch hướng một chút xuống dưới, đồng thời dựa vào lực đẩy khiến anh bay lên cao tránh né đường đao.
- Tam đaooooooooooooooo… - Vừa lên cao thì ngay một đao uy lực còn lớn hơn 2 đao trước cộng lại chém chéo xuống cổ, Lam Vũ phản ứng không kịp, bị trảm vào cổ một khúc chừng 5cm, anh nhanh chóng bất chấp tổn thương 2 tay nắm chặt lại làm như búa tạ gõ mạnh hết sức làm thanh đao chệch hướng ra ngoài rồi bản thân mình nhân cơ hội đó né sang bên còn lại, nhưng hậu quả bị bay mất một miếng thịt đau điếng, khí hàn băng lãnh lẽo trong chiêu thức khiến máu huyết và cơ bắp ở bả vai anh bị đông cứng. Đám người của Ngọc gia thấy Lam Vũ tổn thương thì hò reo.
Lam Vũ vừa thoát khỏi Tam Đao của đối phương thì lập tức hiểu rằng nếu mình không phản công thì sẽ bị khí thế ngày càng mạnh mẽ của đối phương ép cho bị động, nên giây phút đó anh quả quyết dùng cổng không gian để dịch chuyển sang cách đó 50m né chiêu này đồng thời ngắt mạch chiêu thức tụ thế này của đối phương. Hắc đội trưởng đang hăng máu, bỗng dưng thấy đối phương biến mất rồi xuất hiện cách đó 50m thì cả kinh, hắn không thấy đối phương di chuyển thế nào, lẽ nào là thuấn di, đó không phải là đặc quyền của Thiên Linh cảnh cường giả hay sao, chẳng lẽ đây là một lão già nào đó giả vờ là Địa Linh cảnh để trêu chọc tiểu bối làm niềm vui, cũng có khả năng lắm, hắn làm gì thấy Địa Linh cảnh nào dùng thân thể cứng chọi cứng với hàn đao của hắn mà không tổn thương, không bị hàn băng khí ảnh hưởng, mặc dù chỉ là va chạm báng đao, nhưng mà giây phút hắn nhìn lại thì thấy bả vai đối phương bị đao của mình tổn thương, máu chảy tuy không nhiều nhưng vẫn là tổn thương hắn mới thở phào trong lòng, chắc chắn vẫn nằm trong Địa Linh cảnh, đối phương thân thể cứng rắn như vậy chắc chắn là đám Võ Chiến Đạo rồi. Xem bộ mình mà để đối phương tiếp cận thì không may chính là bản thân mình rồi, một quyền có thể đánh chệch hướng tam đao thì giã vào mặt mình không phải là chết sao? Nghĩ tới đây hắn không dám lãnh đạm mà ngây lập tức trên người xuất hiện một bộ chiến giáp toàn thân hồng ngọc, nhanh chóng mặc vào, đồng thời điều khiển nhiều linh khí hơn để bảo vệ đầu vào vùng ngực. Hắn thấy đối phương có thuấn di, chỉ sợ đối phương bất ngờ tấn công 2 vị trí này khiến hắn không kịp phản ứng thôi, vị trí khác không chết ngay được, có lẽ còn chút chuyển cơ. Hèn gì hắn bảo là muốn chơi đùa mình, nếu hắn có thuấn di mà bất ngờ ra tay lúc mình đang nói chuyện thì … nghĩ tới đây hắn đầy mồ hôi lạnh.
- Hắc đội trưởng đang chiếm thượng phong mà, sao lại ngừng thế công mà mặc Hồng Ngọc chiến giáp vậy? Lẽ nào đối thủ làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm.
- Không tốt, đội trưởng cảnh giác như vậy, chúng ta không được sơ sẩy, bảo vệ thiếu gia.
Đám người họ hiểu rõ Hồng Ngọc chiến giáp là chiến giáp cao cấp của quân đội hộ vệ thành Hồng Ngọc. Lực phòng ngự mạnh mẽ, có thể chịu được hàng chục đòn tấn công của cường giả Địa Linh Cảnh Đỉnh Phong. Đang thắng thế mà phải chuyển sang trang bị phòng ngự tận răng thế cũng đủ biết lo sợ trong lòng hắn. Nghĩ tới vậy đám bọn họ lại sợ thiếu gia xảy ra chuyện, một khi thiếu gia xảy ra chuyện, chắc chắn bản thân họ sẽ chết, chưa hết, có khi gia chủ mà giận lây sang thân nhân của bọn họ thì… bọn họ không dám nghĩ tiếp, chỉ đành tập trung tinh thần bao quanh căn phòng trên chiến xa để bảo vệ an toàn cho tiểu thiếu gia.
Tiểu thiếu gia nghe bọn họ nói vậy thì run sợ:
- Các ngươi, mau kêu bọn lính đánh thuê lên chiến xa đi, bảo vệ ta! Lấy được vợ về ta nhất định bảo cha thưởng cho các ngươi! Vàng bạc châu báu mỹ nữ…
Đám hộ vệ mắng lớn trong lòng: có quỷ mới thèm ban thưởng của ngươi, ngươi không chết là bọn ta mừng rồi.
Lam Vũ tranh thủ chút thời gian khi hắn mang áo giáp để chữa lành vết thương, cũng nhân giây phút hắn thất thần suy nghĩ để phản công. Anh chỉ dùng độ cứng của thân thể và cả môn võ thuật ở trái đất gọi chung là thể thuật, nháy mắt đã tiếp cận đối phương với tốc độ bàn thờ. Hắc đội trưởng dù gì cũng là một cao thủ Địa Linh cảnh Hậu kỳ hàng thật giá thật, ngay lập tức lấy lại cảnh giác, một đao trảm xuống để phá thế công của Lam Vũ.
Lam Vũ lách nhẹ sang bên phải cùi trỏ thúc mạnh vào báng đao đang chém xuống rồi mượn lực xoay người làm một trỏ tạt ngang vào vùng mắt đối phương, đây là một thế công rất chí mạng của Muay Thái, lúc trước anh cảm thấy môn võ này dùng cùi trỏ sát thương rất tốt, tận dụng hết lợi thế của cơ thể gây sát lương lớn nhất (thế võ như hình minh họa, cho các bạn dễ tưởng tượng, Kai rất thích xem đánh quyền thái, đá thì Taekwondo).
Bất ngờ vì bị phản đòn, Hắc đội trưởng chỉ kịp thu đao về chắn trước đầu mình nhưng vẫn dính đòn, bị lực va chạm xuyên qua báng đao đẩy bay xuống mặt đất tạo nên chấn động không nhỏ. Đám hộ vệ thấy một phen này thì hết hồn, nếu lỡ đội trưởng thua thì làm sao? Bỗng có tiếng hét lên của Hắc đội trưởng:
- Các ngươi mau đem thiếu gia chạy đi, ta cản chân hắn! Tới nơi nhiệm vụ chúng ta sẽ gặp lại! Mau chạy đi! - Hắn nhận ra tên võ sĩ Võ Chiến Đạo này tu vi cao thâm, rõ ràng còn chưa sử dụng võ kỹ cận chiến uy lực bá đạo của dòng Võ Chiến Đạo mà bản thân mình đã thấy chật vật rồi, tuy bản thân cũng chưa dùng toàn lực, lúc nãy có chút không cẩn thận nhưng nếu nói muốn thắng đối phương khó, đối phương thể lực quả nhiên bền bỉ, bị mình gây vết thương ngay vị trí trọng yếu của cơ bắp vậy mà vẫn mạnh mẽ thế, hắn rõ hàn băng khí của mình có lực khắc chế thế nào với đám Võ Chiến Đạo mà, một khi cơ bắp bị căng cứng thì động tác khó mà linh hoạt, đó là ác mộng của dòng Võ Chiến Đạo. Nhưng… mắt hắn trừng lên… nhắc tới vết thương của đối phương hắn nhìn lại thì...không thấy đâu nữa...WTF… gì thế? Ảo giác à? Thôi rồi, giả thuyết lão quái Thiên Linh biến thái thích trêu chọc tiểu bối vốn đã đi xa lại hiện về, nhất định là lão quái rồi, cho dù yêu thú cũng không thể hồi phục nhanh như thế, hắn rõ ràng nãy giờ không thấy đối phương nuốt linh đan diệu dược gì.
- Mau chạy đi! Hắn có thể là Thiên Linh lão quái….chạy. - Hắn biết nếu đối phương là Thiên Linh lão quái thật thì đúng là cả bọn họ nhất định chạy không thoát, nhưng vẫn ôm chút hi vọng, có thể mình suy nghĩ thái quá. Tuy hắn chưa bị thương nhưng đã bị suy nghĩ cẩn thận của mình hù sợ rồi.
Lam Vũ bị chiến xa muốn quay đầu bỏ chạy gây chú ý, anh không muốn nó thoát, nãy còn nghe bọn này muốn giết mình rồi bắt Lam Kết Y...để làm cái gì thì ai cũng biết. Nguyên một năm trời giả gái chịu nhục, thêm mấy năm yếu đuối cái gì cũng không dám làm anh đã ức chế rồi, nay người ta tới cửa đòi bắt nạt mình, thấy đánh không lại thì bỏ đi, sao cho bỏ đi được, nhất là nãy còn đòi giết mình. Vậy thì chết hết đi, nhân mạng bây giờ chính là thứ không đáng giá nhất… Nhất thời một bàn tay khổng lồ đen thui trên trời úp xuống như ngũ hành sơn của Phật Tổ Như Lai úp sọt Tôn Ngộ Không đóng cái lồng lại chặn hết đường đi, Lam Vũ cười lớn:
- Thích bắt nạt người khác thì bắt nạt, thấy đánh không lại muốn đi thì đi sao? Hỏi ý ta chưa? Hahahaha. - Trò chơi tới đây có lẽ là hết nhưng anh lại nhận được một thú vui mới, đó là cảm giác khoái trá, sung sướng khi đánh võ chay, né chiêu phản đòn rồi tấn công, rất đã ghiền, giờ anh đã hiểu vì sao mấy tên võ sư nổi tiếng ở Trái Đất lại thích đi khiêu chiến khắp nơi rồi, thì ra là để chứng minh bản thân cộng thêm hưởng thụ sung sướng trong chiến đấu, có lẽ một số người học võ sẽ hiểu cảm giác này, là dùng kỹ thuật để đánh đấm chứ không phải đánh đá loạn. Hết thằng này ta tìm thằng khác, nhất định phải tìm thằng mạnh hơn để được dùng cả cổng không gian đánh mới đã ghiền…
Thấy bàn tay như chống trời xuất hiện thì Hắc đội trưởng càng khẳng định bản thân mình đoán đúng, đây là một lão quái biến thái rồi, không những thích bộ dạng trẻ tuổi mà còn có ham muốn bắt nạt tiểu bối, hắn không còn tí chiến ý:
- Tiền bối tha mạng! Là ta lỗ mãng xúc phạm tiền bối, mong người độ lượng bỏ qua cho bọn ta, người trên chiến xa là tiểu thiếu gia của Ngọc gia Thánh Hoàng Vực, ông nội hắn là cưởng giả Thiên Linh cảnh sơ kỳ, tổ gia gia hắn là Thiên Linh cảnh trung kỳ, mong tiền bối khai ân.
- A! Vậy người mạnh nhất Ngọc gia là cao thủ Thiên Linh cảnh trung kỳ? - Lam Vũ cân nhắc, Thiên Linh cảnh trung kỳ, nếu như hắn tới gây sự mình thì mình giã hắn ra lên được bao nhiêu tu vi? Cũng không phải bây giờ Lam Vũ ngông cuồng đòi đánh với cao thủ Thiên Linh cảnh trùng kỳ, loại cảnh giới này chỉ tiện tay tát cũng đủ làm anh tèo rồi, nhưng có lẽ trước đó sẽ có những tên khác lao vào làm việc, boss cuối không phải là giây phút cuối cùng mới ra mặt sao? Thiên Linh cảnh sơ kỳ sao..hmmm… một đối thủ hợp lý, nếu mình muốn chạy có lẽ sẽ chạy được, nhân tiện test luôn sức chiến đấu của mình tới đâu, trong Địa Linh cảnh không có thuấn di thì khả năng mình bại là rất thấp.
- Đúng vậy tiền bối! Ngọc gia lão tổ chính là một trong những cao thủ mạnh nhất Thánh Hoàng Vực. Mong ngài suy nghĩ lại, dù sao thì giết bọn ta, ngài cũng không được cái gì mà trêu trọc cường địch, không thỏa đáng. - Phải công nhận hắn rất có tài ăn nói, dù sao từ nhỏ hắn đã lớn lên trong cái thế giới tàn khốc này, hắn biết lúc nào nên cường, lúc nào nên nhu, co duỗi rất tốt mới có thể sống đến ngày hôm nay.
- Ý ngươi là ta nên thức thời thả bọn hắn ra nếu không ta chết chắc? - Lam Vũ mỉm cười đầy tà ý hỏi, anh xem ra tên này thực coi mình là tiền bối rồi, đánh đấm gì nữa. Giết cũng không vui. Nụ cười này khiến Hắc đội trưởng và đám người ngoài kia hết hồn, sợ mình vừa nói câu gì đó xúc động lòng tự ái của đối phương, khiến đối phương thẹn quá hóa giận một chưởng giết chết mình.
- Không, ta không có ý đó! Tuyệt đối không, ta làm sao dám bất kính với tiền bối chứ! - Nhưng trong đầu hắn quả thật muốn nói để cho Lam Vũ biết khó mà lui.
- Được, thấy ngươi như vậy ta cũng không muốn làm khó dễ ngươi nhưng...cái tên lúc nãy vừa ra lệnh cho ngươi giết ta và bắt bạn ta thì để lại, các ngươi đi đi. - Anh chính là muốn tìm phiền toái, đám người này chỉ là làm công ăn lương, anh thông cảm nha.
- Không được! Hắn chính là tiểu thiếu gia của Ngọc gia nếu hắn có mệnh hệ gì thì bọn ta chết chắc, mong tiền bối khai ân, hắn chỉ là một tên ăn chơi trác táng không có đầu óc. - Tha bọn hắn mà không tha tiểu thiếu gia thì bọn hắn cũng chết chắc.
Lam Vũ mất kiên nhẫn:
- Ai muốn sống thì cút. Năm phút nữa ai không đi thì chết, từ ngày ta biến đổi đến nay chưa có ai muốn giết ta, ăn hiếp bạn ta mà còn sống cả. - Lầy lội với mấy tên này biết khi nào cho xong, cuối cùng thì thằng nào muốn sống cứ chạy, Susanoo khổng lồ uy vũ xuât hiện bao phủ Lam Vũ vào trong, đây là anh muốn dọa, để bọn hắn biết sợ thôi.
Đám người nghe vậy lại thấy Susanoo( cái này chỉ là Lam Vũ tưởng tượng ra theo trí nhớ cho oai với thuận lợi chiến đấu, chứ không phải là thuật Susanoo gì đó trong truyện Naruto, chỉ có hình hài mà không có hiệu ứng đặc biệt tương tự) thì hét lên hoảng sợ:
- Trời ơi! Cự Linh Pháp Tướng. Đây là đặc trưng của Thiên Linh cảnh cường giả một thân giao cảm với Thiên đạt được Thiên Linh Pháp Tướng đặc trưng(Tương tự với Địa Tâm của Địa Linh cảnh). - Bọn họ càng khẳng định trước mặt là lão quái Thiên Linh rồi. Địa Tâm là biểu hiện của cường giả thiên phú cao tuyệt trong Địa Linh cảnh, cảm ngộ được ưu thế của thiên địa ngưng tụ ra Địa Tâm, có thể điều khiển các nguyên tố đặc thù theo công pháp của bản thân chiến đấu, đây đều là cường giả thiên tài trong hàng ngũ Địa Linh cảnh, Hắc đội trưởng còn chưa ngưng tụ được Địa Tâm, người ta nói ngưng tụ được Địa Tâm thì chắc chắn có cơ hội đột phá Thiên Linh cảnh. Còn Thiên Linh cảnh có Thiên Tâm, không chỉ là cảm ngộ được ưu thế của thiên địa mà còn giao cảm được, từ những nguyên tố của bân thân ngưng tụ Thiên Tâm, có được hình hài Cự Linh Pháp Tướng, đây lại thêm một loại cường giả trong Thiên Linh cảnh, bởi vì đa số Thiên Linh cảnh bình thường có khi cả đời chỉ có thể dừng lại ở Địa Tâm, không ngưng được Thiên Tâm. Lão tổ Ngọc gia còn chưa ngộ được Thiên Tâm, nói như vậy….
Có vài nguời trong lính đánh thuê lén bỏ chạy, Lam Vũ cũng không cản, người làm công ăn lương, có thể tha. Hộ vệ thì đang đắn đo, lo nghĩ an toàn của người thân. Tiểu thiếu gia kia nãy giờ sợ mất mật không dám nói cũng gào khóc lên:
- Tiền bối, là ta ngu đần, là ta mắt chó không nhìn được người lỡ chọc ngài, coi như ta nhỏ dại tha cho ta đi. Ta..ta về nhà nhất định bảo cha cho ngài tài phú kinh người, bảo vật mỹ nữ gì cũng được, tha cho ta đi…..
Hắc đội trưởng thì dứt khoát đứng dậy ôm quyền với Lam Vũ rồi bỏ đi, tuy hắn còn cảm giác áp lực này thật sự không mạnh mẽ, chỉ chừng Địa Linh cảnh trung kỳ, nhưng biết bao nhiêu chuyện khiến hắn không dám đoán mò, có lẽ là người này bị thương nặng trốn ở Hạ Vực chữa thương thì bọn họ trùng hợp đến quấy phá, không dám hỏi nhiều, hắn một thân một mình, ca ca và cháu trai cũng chết, không có người thân bị khống chế nên không lo lắng, cùng lắm sau này bỏ đến một nơi hẻo lánh sinh sống tu luyện, không tin Ngọc gia có thể giữa Tam Thiên giới bao la này truy sát mình. Còn đám hộ vệ cuối cùng cũng không dám bỏ đi, thà mình chết còn hơn là cả gia đình thân nhân chết sạch.
- Cuộc đời ta ghét nhất mấy tên bất tài ỷ mạnh hiếp yếu. - Anh rõ ràng còn nhớ ngày xưa trẻ trâu giang hồ ăn hiếp học sinh hiền lành rất khó chịu, cũng từng bị nó hành không ít. Anh không chọc mà còn bị chủ động tới ăn hiếp, nhất định không tha.
Đám người kia tuyệt vọng, mắng rõ ràng ngươi mạnh hơn ngời khác không ít còn ăn hiếp tiểu bối bọn ta còn nói đường hoàng như vậy, thật là vô sỉ, tất nhiên là không dám nói ra. Nguyên một đám hiểu lầm là gặp lão quái Thiên Linh, tất nhiên là không hiểu lầm cũng đánh không lại.
Hết năm phút Lam Vũ cũng chẳng buồn quản đám người ở lại, dứt khoát cho bọn họ chết tốt cho đỡ đau đớn, bàn tay tinh thần lực kia mang theo năng lượng hắc ám úp xuống đám người đã buông bỏ chống cự thì lên bảng cả đám tức thì. Đây cũng là ước muốn của bọn họ bây giờ, chết tốt đỡ đau đớn. Nhưng ngay lúc áp tới tiểu thiếu gia thì trên người hắn một viên ngọc vỡ ra một hình ảnh trung niên oai vệ hiện ra quát:
- Là ai to gan dám giết con ta...........…
- Cha cứu ta……. - Tiểu thiếu gia nước mắt nước mũi cùng nước tiểu hòa lẫn gào lên.
- Gia chủ cứu chúng ta…
Nhưng hắn vừa thốt ra câu đó thì bàn tay đã úp xuống xong, phạm vi công kích quá rộng hắn che không hết. Cả đám trừ linh thức của hắn đều lên bảng tốt. Lam Vũ tranh thủ giây phút bàn tay đen tối của bản thân úp xuống thay đổi sang trạng thái Hạ Cửu Vĩ, rồi chờ khói bụi tan ra. Linh thức kia sau khi thấy con mình chết thảm thì gầm lên:
- Ngươi dám động vào người Ngọc gia chúng ta, trên trời dưới đất không ai cứu được ngươi. Cửu tộc nhà ngươi Ngọc gia chúng ta sẽ truy cùng giết tận, người sẽ phải trả giá..aaaaaaaaaaaaaaa. - Nhưng khói bụi tan hết hắn thấy Susanoo… thì căm bặt. Tâm linh có chút hốt hoảng, chẳng lẽ con ta chọc phải đại họa cho Ngọc gia rồi.
- Giết cửu tộc ta? Haha, nhớ bổn tọa tên Hạ Cửu Vĩ. Ngọc gia đúng không? Khà khà, về gia tộc chuẩn bị đầy đủ đi, bổn tọa sẽ tới thăm, nhớ truy sát ta đó. - Lam Vũ mỉm cười bá đạo, mỗi lần hóa thân Hạ Cửu Vĩ thì tâm trí Lam Vũ luôn muốn buông thả điên cuồng, bá đạo khó tiết chế, rất dễ bộc phát. Anh vì không muốn trạng thái nguyên bản của mình bị người truy sát khắp nơi. Nên sẽ chuẩn bị 2 thân phận, một đi du lịch cùng mỹ nhân, 2 sẽ là tìm cách làm cường đại bản thân lên không ngừng để đủ sức lật ngược Thanh Hoa Thiên kia. Nói xong thanh kiếm trên tay Susanoo chém đứt đầu linh thức gia chủ Ngọc gia. Lam Vũ giờ có thể đánh ngang tay hoặc hơn Địa Linh cảnh đỉnh phong thì giết một hình chiếu của Địa Linh cảnh Đỉnh Phong còn không dễ sao.
Tác giả :
Kai