Lang Hổ Chi Niên
Chương 85
Tan làm, Cát Tiểu Thiên đang chuẩn bị gọi điện về nhà bảo hôm nay không về được thì bị Diêu Diệu đoạt mất di động, sau đó hàn huyên cùng mẹ Cát.
Đợi đến khi Diêu Diệu trả lại điện thoại cho Cát Tiểu Thiên thì đã biến thành: “Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
Nếu không phải đồng nghiệp trong công ty còn chưa về hết, Cát Tiểu Thiên thật sự muốn kéo mặt Diêu Diệu hỏi da mặt anh còn có thể dày hơn được nữa không hả?
Diêu Diệu mặc kệ, nhiệt tình cứ như về nhà mình. Nghĩ tới đây, Cát Tiểu Thiên hỏi y: “Lại bao lâu rồi anh không về nhà hả?”
“Hôm nay về.” Diêu Diệu chỉ chỉ thùng hành lý của mình, “Anh mang theo chút thổ sản địa phương, hôm nay phải mang qua cả hai nhà.”
Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Cát Tiểu Thiên, quan sát Diêu Diệu, “Đi một chuyến mà trưởng thành luôn rồi sao?”
Diêu Diệu tát một cái lên gáy Cát Tiểu Thiên: “Có vẻ mấy ngày anh không ở nhà em đã nhà tốt cũng muốn dỡ ngói (1) rồi nhỉ!”
(1) Câu gốc là “Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa”, tạm dịch là “Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng dỡ ngói”, ý bảo trẻ nhỏ thì phải dạy cho nghiêm khắc, không sau này sẽ hư.
“Nhà mình không có ngói.” Cát Tiểu Thiên xoa sau gáy mình, bước nhanh vượt qua Diêu Diệu.
Nhưng Diêu Diệu lại lôi một cái, đưa tay về phía hắn: “Đưa chìa khóa xe cho anh.”
Tuy rằng xe mới mua, nhưng bây giờ chỉ cần Diêu Diệu có mặt thì sẽ không để cho Cát Tiểu Thiên chạm vào vô lăng.
“Hôm nay để em lái đi, anh tỉnh ngủ chưa?”
Diêu Diệu suy nghĩ một chút, đoạn đường về nhà ba mẹ Tiểu Thiên Nhi dù sao cũng không có có chỗ nào khó đi, cũng không kiên trì nữa.
Tối nay hai người phải đi liền hai nơi, cả hai bên nhà ba mẹ đều phải chăm sóc, cho nên đến khi bọn họ trở lại nhà mình, cũng không còn lòng dạ nào mở lớp tự học buổi tối nữa.
Diêu Diệu vừa vào nhà đã nhào lên ghế sô pha, sau khi lăn hai vòng thì cảm thấy cơn buồn ngủ dâng trào, triệt để thả lỏng, y phát hiện giấc ngủ bù ban sáng chẳng có tác dụng mấy.
Cát Tiểu Thiên thấy mí trên với mí dưới của y đang sắp dính lại với nhau, lập tức kéo y vào nhà tắm, “Nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi ngủ.”
Diêu Diệu rất phối hợp, nhưng một lát sau lại gọi với ra từ trong nhà tắm: “Tiểu Thiên Nhi, anh quên lấy quần áo để thay rồi!”
Cát Tiểu Thiên không cảm thấy có gì lừa gạt ở đây, nhưng cũng không có người ngoài, tắm xong đi ra chỉ quấn độc một cái khăn tắm y cũng không chỉ mới làm một, hai lần, sao bây giờ lại cố tình gây chú ý thế?
Tiểu Thiên Nhi mang áo ngủ và quần lót đến cửa phòng tắm cho y, vừa mới mở cửa ra thì bản thân đã bị mạnh mẽ kéo vào, sau đó có nước xối lên người, một thoáng đã trở nên ướt nhẹp.
Cát Tiểu Thiên nhìn bộ quần áo có thể vắt được ra nước trong tay, lại nhìn qua Diêu Diệu.
Diêu Diệu trực tiếp vứt bộ đồ ngủ vô tội vào bộ quần áo mình vừa thay ra thành một đống, xong lại muốn cởi khuy áo của Tiểu Thiên Nhi.
Cởi xong áo thì rất tự nhiên mò tới thắt lưng, Cát Tiểu Thiên đè lại tay Diêu Diệu: “Anh không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ, vì vậy anh quyết định đổi bài kiểm tra của lớp tự học tối nay thành bài thực hành.” Diêu Diệu liếm môi một cái, hai ba phát đã khiến Cát Tiểu Thiên trần trụi y hệt mình.
“Nếu anh muốn làm thì việc gì phải gọi em lấy quần áo cho anh?” Cát Tiểu Thiên còn đang cảm khái Diêu Diệu không coi trọng thành quả lao động của người khác.
Diêu Diệu quay đầu hắn qua, “Anh còn không bằng một bộ quần áo hả?”
Cát Tiểu Thiên thở dài, giơ tay đặt lên vai Diêu Diệu đẩy về phía trước: “Em rút lại câu nói ban chiều, anh thì người lớn chỗ nào chứ, rõ ràng là chẳng thay đổi chút nào.”
Diêu Diệu cũng tiến về phía trước, rút khoảng cách giữa hai người xuống chỉ còn một khe hở nhỏ, y cầm lấy một tay của Cát Tiểu Thiên đưa xuống dưới: “Em nói xem có phải là lớn rồi không?”
“Có bản lĩnh thì anh cứ để nó lớn thế đi, em sẽ giúp anh thêm hứng thú (2).” Tiểu Thiên Nhi như cổ vũ mà vuốt ve Tiểu Diệu nhỏ.
(2) Raw là 劲 – kính, v ừa có nghĩa là hứng thú, thú vị, vừa có nghĩa là cứng:v
“Trên con đường trưởng thành cần có tiểu đồng bọn, không thì cô đơn lắm, em nói có đúng không?” Diêu Diệu tất nhiên cũng phải đáp cho có lệ.
Đến khi hai tiểu đồng bọn đều đã lên tinh thần, Diêu Diệu nắm lấy thắt lưng Cát Tiểu Thiên, hai người áp sát vào nhau, sau đó đặt tay lên tay Tiểu Thiên Nhi, tiến đến bên tai hắn: “Anh sẽ dạy em pháp môn phản lão hoàn đồng, thế nào?”
Cát Tiểu Thiên nghiêng đầu cắn một cái lên chóp mũi Diêu Diệu, sau đó lấp kín miệng y, tay không cần theo nhịp của Diêu Diệu cũng biết làm thế nào để hai thằng nhỏ đều được thoải mái.
Dịch trên tay hai người cũng không biết là của ai, Diêu Diệu rất tự nhiên lau vào lưng Cát Tiểu Thiên, sau đó thuận thế kéo cả người hắn vào trong lòng.
Cát Tiểu Thiên vốn định giơ tay vặn vòi hoa sen ra, nhưng sau khi được Diêu Diệu ôm thì cũng học y lau lau lên lưng Diêu Diệu, dù sao lúc nữa đằng nào cũng phải tắm lại sạch sẽ.
“Tiểu Thiên Nhi.”
“Ừm?”
“Sau này đi công tác em cứ theo anh đi.” Diêu Diệu tựa cằm lên bả vai Cát Tiểu Thiên, khom lưng, cứ như đang làm nũng.
Cát Tiểu Thiên xoa đầu y: “Diêu tổng, thế này thì còn gì là hình tượng nữa hả?”
“Ở nhà gọi Diêu tổng có phải là muốn bị phạt không hả?” Diêu Diệu tàn bạo cắn lên vành tai Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên bị y cắn đến ngứa mà không có chỗ trốn: “Vì việc công em nhất định sẽ đi, còn vì việc tư thì không đi đâu.”
“Vì việc tư mà sẽ không đi công tác, không đi du lịch, nhưng mà thế thì em càng phải đi theo, một mình anh ra ngoài chơi mà em vẫn yên tâm được à?” Diêu Diệu nói rất thoải mái, không chỉ không rời miệng ra mà còn kéo kéo.
Cát Tiểu Thiên lấy đó làm lý do để đẩy y ra một chút, hỏi ngược lại: “Vậy anh là muốn em yên tâm hay là không yên tâm?”
Diêu Diệu cứng họng.
Cát Tiểu Thiên vui vẻ mở khóa vòi nước, đem cả hai người đều tắm rửa sạch sẽ.
Đợi đến khi Diêu Diệu trả lại điện thoại cho Cát Tiểu Thiên thì đã biến thành: “Mẹ bảo chúng ta về nhà ăn cơm.”
Nếu không phải đồng nghiệp trong công ty còn chưa về hết, Cát Tiểu Thiên thật sự muốn kéo mặt Diêu Diệu hỏi da mặt anh còn có thể dày hơn được nữa không hả?
Diêu Diệu mặc kệ, nhiệt tình cứ như về nhà mình. Nghĩ tới đây, Cát Tiểu Thiên hỏi y: “Lại bao lâu rồi anh không về nhà hả?”
“Hôm nay về.” Diêu Diệu chỉ chỉ thùng hành lý của mình, “Anh mang theo chút thổ sản địa phương, hôm nay phải mang qua cả hai nhà.”
Điều này thật sự nằm ngoài dự đoán của Cát Tiểu Thiên, quan sát Diêu Diệu, “Đi một chuyến mà trưởng thành luôn rồi sao?”
Diêu Diệu tát một cái lên gáy Cát Tiểu Thiên: “Có vẻ mấy ngày anh không ở nhà em đã nhà tốt cũng muốn dỡ ngói (1) rồi nhỉ!”
(1) Câu gốc là “Tam thiên bất đả, thượng phòng yết ngõa”, tạm dịch là “Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng dỡ ngói”, ý bảo trẻ nhỏ thì phải dạy cho nghiêm khắc, không sau này sẽ hư.
“Nhà mình không có ngói.” Cát Tiểu Thiên xoa sau gáy mình, bước nhanh vượt qua Diêu Diệu.
Nhưng Diêu Diệu lại lôi một cái, đưa tay về phía hắn: “Đưa chìa khóa xe cho anh.”
Tuy rằng xe mới mua, nhưng bây giờ chỉ cần Diêu Diệu có mặt thì sẽ không để cho Cát Tiểu Thiên chạm vào vô lăng.
“Hôm nay để em lái đi, anh tỉnh ngủ chưa?”
Diêu Diệu suy nghĩ một chút, đoạn đường về nhà ba mẹ Tiểu Thiên Nhi dù sao cũng không có có chỗ nào khó đi, cũng không kiên trì nữa.
Tối nay hai người phải đi liền hai nơi, cả hai bên nhà ba mẹ đều phải chăm sóc, cho nên đến khi bọn họ trở lại nhà mình, cũng không còn lòng dạ nào mở lớp tự học buổi tối nữa.
Diêu Diệu vừa vào nhà đã nhào lên ghế sô pha, sau khi lăn hai vòng thì cảm thấy cơn buồn ngủ dâng trào, triệt để thả lỏng, y phát hiện giấc ngủ bù ban sáng chẳng có tác dụng mấy.
Cát Tiểu Thiên thấy mí trên với mí dưới của y đang sắp dính lại với nhau, lập tức kéo y vào nhà tắm, “Nhanh đi tắm đi, tắm xong rồi ngủ.”
Diêu Diệu rất phối hợp, nhưng một lát sau lại gọi với ra từ trong nhà tắm: “Tiểu Thiên Nhi, anh quên lấy quần áo để thay rồi!”
Cát Tiểu Thiên không cảm thấy có gì lừa gạt ở đây, nhưng cũng không có người ngoài, tắm xong đi ra chỉ quấn độc một cái khăn tắm y cũng không chỉ mới làm một, hai lần, sao bây giờ lại cố tình gây chú ý thế?
Tiểu Thiên Nhi mang áo ngủ và quần lót đến cửa phòng tắm cho y, vừa mới mở cửa ra thì bản thân đã bị mạnh mẽ kéo vào, sau đó có nước xối lên người, một thoáng đã trở nên ướt nhẹp.
Cát Tiểu Thiên nhìn bộ quần áo có thể vắt được ra nước trong tay, lại nhìn qua Diêu Diệu.
Diêu Diệu trực tiếp vứt bộ đồ ngủ vô tội vào bộ quần áo mình vừa thay ra thành một đống, xong lại muốn cởi khuy áo của Tiểu Thiên Nhi.
Cởi xong áo thì rất tự nhiên mò tới thắt lưng, Cát Tiểu Thiên đè lại tay Diêu Diệu: “Anh không buồn ngủ à?”
“Buồn ngủ, vì vậy anh quyết định đổi bài kiểm tra của lớp tự học tối nay thành bài thực hành.” Diêu Diệu liếm môi một cái, hai ba phát đã khiến Cát Tiểu Thiên trần trụi y hệt mình.
“Nếu anh muốn làm thì việc gì phải gọi em lấy quần áo cho anh?” Cát Tiểu Thiên còn đang cảm khái Diêu Diệu không coi trọng thành quả lao động của người khác.
Diêu Diệu quay đầu hắn qua, “Anh còn không bằng một bộ quần áo hả?”
Cát Tiểu Thiên thở dài, giơ tay đặt lên vai Diêu Diệu đẩy về phía trước: “Em rút lại câu nói ban chiều, anh thì người lớn chỗ nào chứ, rõ ràng là chẳng thay đổi chút nào.”
Diêu Diệu cũng tiến về phía trước, rút khoảng cách giữa hai người xuống chỉ còn một khe hở nhỏ, y cầm lấy một tay của Cát Tiểu Thiên đưa xuống dưới: “Em nói xem có phải là lớn rồi không?”
“Có bản lĩnh thì anh cứ để nó lớn thế đi, em sẽ giúp anh thêm hứng thú (2).” Tiểu Thiên Nhi như cổ vũ mà vuốt ve Tiểu Diệu nhỏ.
(2) Raw là 劲 – kính, v ừa có nghĩa là hứng thú, thú vị, vừa có nghĩa là cứng:v
“Trên con đường trưởng thành cần có tiểu đồng bọn, không thì cô đơn lắm, em nói có đúng không?” Diêu Diệu tất nhiên cũng phải đáp cho có lệ.
Đến khi hai tiểu đồng bọn đều đã lên tinh thần, Diêu Diệu nắm lấy thắt lưng Cát Tiểu Thiên, hai người áp sát vào nhau, sau đó đặt tay lên tay Tiểu Thiên Nhi, tiến đến bên tai hắn: “Anh sẽ dạy em pháp môn phản lão hoàn đồng, thế nào?”
Cát Tiểu Thiên nghiêng đầu cắn một cái lên chóp mũi Diêu Diệu, sau đó lấp kín miệng y, tay không cần theo nhịp của Diêu Diệu cũng biết làm thế nào để hai thằng nhỏ đều được thoải mái.
Dịch trên tay hai người cũng không biết là của ai, Diêu Diệu rất tự nhiên lau vào lưng Cát Tiểu Thiên, sau đó thuận thế kéo cả người hắn vào trong lòng.
Cát Tiểu Thiên vốn định giơ tay vặn vòi hoa sen ra, nhưng sau khi được Diêu Diệu ôm thì cũng học y lau lau lên lưng Diêu Diệu, dù sao lúc nữa đằng nào cũng phải tắm lại sạch sẽ.
“Tiểu Thiên Nhi.”
“Ừm?”
“Sau này đi công tác em cứ theo anh đi.” Diêu Diệu tựa cằm lên bả vai Cát Tiểu Thiên, khom lưng, cứ như đang làm nũng.
Cát Tiểu Thiên xoa đầu y: “Diêu tổng, thế này thì còn gì là hình tượng nữa hả?”
“Ở nhà gọi Diêu tổng có phải là muốn bị phạt không hả?” Diêu Diệu tàn bạo cắn lên vành tai Cát Tiểu Thiên.
Cát Tiểu Thiên bị y cắn đến ngứa mà không có chỗ trốn: “Vì việc công em nhất định sẽ đi, còn vì việc tư thì không đi đâu.”
“Vì việc tư mà sẽ không đi công tác, không đi du lịch, nhưng mà thế thì em càng phải đi theo, một mình anh ra ngoài chơi mà em vẫn yên tâm được à?” Diêu Diệu nói rất thoải mái, không chỉ không rời miệng ra mà còn kéo kéo.
Cát Tiểu Thiên lấy đó làm lý do để đẩy y ra một chút, hỏi ngược lại: “Vậy anh là muốn em yên tâm hay là không yên tâm?”
Diêu Diệu cứng họng.
Cát Tiểu Thiên vui vẻ mở khóa vòi nước, đem cả hai người đều tắm rửa sạch sẽ.
Tác giả :
Ngụy Tiểu Ngũ