Lang Gia Bảng
Quyển 1 - Chương 2: Hiển lộ tài hoa
Thành Kim Lăng luôn có vương khí ngút trời, trung tâm của nó đương nhiên chính là cung thành của Hoàng đế Đại Lương.
Từ cổng Nam Thắng ra ngoài, một con đường lát gạch với tường đỏ hai bên chạy thẳng tới một phủ đệ đẹp đẽ vừa độc lập lại vừa nối liền với hoàng cung. Quy mô của phủ đệ này không quá lớn, nhưng nếu lấy quy mô của phủ đệ để phán định thân phận chủ nhân thì rất dễ phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Cổng chính của phủ đệ quanh năm không mở, trên cổng treo một tấm biển nền đen tuyền có nạm viền vàng, viết ba chữ ngay ngắn: “Phủ Lỵ Dương.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương là muội muội duy nhất còn tại thế của thiên tử đương triều, cũng là phu nhân của Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc.
Những người có tuổi trong kinh đều còn nhớ như in cảnh tượng chấn động toàn thành khi trưởng công chúa xuất giá năm đó.
Hình ảnh phu thê mới thành thân đứng trên lầu Nghênh Phụng nhìn xuống bách tính quả thực là lời giải thích trực quan nhất cho bốn chữ “anh hùng mỹ nhân”.
Thời gian hai mươi tư năm thấm thoát trôi qua, phu thê hai người vẫn ân ái như xưa, quý nhau như khách, sinh hạ ba trai một gái, đều là những người có tri thức, lễ nghĩa. Trong mắt mọi người, đây tuyệt đối có thể nói là hình mẫu gia đình hoàn mỹ nhất.
Theo thông lệ của hoàng thất, sau khi công chúa Lỵ Dương thành thân với Tạ Ngọc thì Tạ Ngọc phải chuyển vào phủ công chúa, người ngoài sẽ gọi ông ta là phò mã thay vì hầu gia. Nhưng vì ý nguyện của bản thân công chúa, hơn nữa hoàng thái hậu khi đó luôn luôn phản đối các công chúa ăn trên ngồi trước, không được hưởng thụ tình cảm gia đình, cho nên sau khi làm lễ thành thân, công chúa Lỵ Dương liền chuyển đến ở phủ Ninh Quốc hầu, đối xử với cha mẹ chồng đúng theo lễ giáo trong gia đình công hầu bình thường.
Trưởng công chúa là người hiền hậu, tính tình đoan trang, chu đáo, ra lệnh cho hạ nhân khi ở trong hầu phủ thì tất cả đều phải gọi bà là phu nhân, đối với các cung nhân do chính bà đưa đến thì càng quản thúc nghiêm ngặt.
Sau đó Tạ Ngọc ngày càng giành được nhiều chiến công, trong triều đình ngày càng trở nên hiển quý, còn công chúa thì lúc nào cũng cố gắng điệu thấp, vì vậy trên dưới trong ngoài triều dần dần cũng quen coi quan hệ của hai người là hầu gia và phu nhân chứ không phải là công chúa và phò mã như vốn dĩ phải thế.
Tòa phủ Lỵ Dương này được xây dựng khi công chúa đến tuổi cập kê, sau khi công chúa thành thân thì bị bỏ không. Công chúa Lỵ Dương cảm thấy để không thì đáng tiếc nên đã sai người trồng vô số kỳ hoa dị thảo, bốn mùa ngát hương. Đến mùa hoa, các hậu phi trong cung và gia quyến hoàng thân quốc thích thường đến đây du ngoạn, nơi đây trở thành một thắng cảnh ở chốn kinh đô.
Khi trai giới, lễ Phật, hoặc là khi Thái hoàng thái hậu đến đây thì công chúa sẽ chuyển về đây ở vài ngày. Hai người Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật trở về đúng lúc mẫu thân của họ đang ở phủ công chúa.
Sáng sớm hôm đó, hai huynh đệ vâng lệnh cha đi đến phủ Lỵ Dương để hộ tống loan giá của trưởng công chúa trở lại phủ Ninh Quốc hầu.
Lúc này, lão hầu gia và thái phu nhân đã qua đời, không cần phải đi vấn an, cho nên trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò đi thẳng về chính phòng trong nội viện nơi bà sống hằng ngày.
Đi theo hành lang uốn khúc qua mé viện, ven tường trồng toàn là quế, lúc này mùa hoa chưa hết, vẫn đậm hương thơm, công chúa Lỵ Dương hơi chậm lại bước chân, như đang hưởng thụ hương thơm nồng nàn trong gió.
Đúng lúc này có một tiếng đàn vượt qua tường mà đến, dù nghe không rõ ràng vì khoảng cách khá xa nhưng âm vận vẫn trong vắt khiến người nghe có cảm giác như tẩy sạch bụi trần.
“Người đánh đàn là người phương nào? Ý cảnh thật phi phàm.”
Tiêu Cảnh Duệ ngẩng đầu lắng nghe một lát rồi đáp: “Đây là một người bằng hữu của hài nhi, họ Tô tên Triết, nhận lời mời của hài nhi đến Kim Lăng tĩnh dưỡng một thời gian, bây giờ đang ở Tuyết Lư.”
“Có phải mẫu thân muốn gặp người này không?” Tạ Bật vội hỏi.
Công chúa Lỵ Dương cười khẽ. “Đã là bạn của Cảnh Duệ thì hai đứa tiếp đãi chu đáo là được, cần gì phải gặp ta?”
“Nhưng ở đây nghe không rõ, hay là hài nhi mời Tô huynh vào nội viện đánh đàn cách mành cho mẫu thân có được không?” Tạ Bật đề nghị.
Trưởng công chúa Lỵ Dương hơi chau mày nhưng giọng điệu vẫn mềm mỏng: “Bật nhi, vị Tô tiên sinh này tới đây là khách, không phải là gánh hát mua vui, sao có thể gọi đến gọi đi như thế? Sau này nếu có cơ duyên thì ta tự nhiên có thể được nghe tiếng đàn, còn nếu không có cơ duyên thì cũng không thể cố cầu.”
Lúc vừa nghe thấy đề nghị của nhị đệ, Tiêu Cảnh Duệ cũng có cảm giác giống như công chúa Lỵ Dương, trong lòng có chút không vui, nhưng thấy mẫu thân đã từ chối nên cũng không nói thêm gì nữa.
Đương nhiên bản ý của Tạ Bật cũng không phải cố tình thất lễ, chẳng qua là do ảnh hưởng của thói quen từ nhỏ, luôn cảm thấy mẫu thân mình có địa vị tôn quý, thích tiếng đàn của ai liền gọi tới đàn vài khúc là được, không chịu suy nghĩ kĩ càng, kết quả là bị mẹ trách cứ, không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Đến chính phòng nội viện, trưởng công chúa Lỵ Dương ngồi xuống một chiếc phản dài kê gần cửa sổ để nghỉ ngơi. Bà là người rất thông minh, nhìn ra hai đứa con trai đều có việc nên không giữ họ lại lâu mà chỉ nói chuyện vài câu rồi cho hai người lui ra ngoài.
Vì thân thế đặc biệt của mình nên Tiêu Cảnh Duệ đã sớm tỏ rõ mình không có ý tập tước, kiên quyết nhường vị trí thế tử cho Tạ Bật. Hơn nữa sau khi trưởng thành, Tạ Bật quả thật cũng thông hiểu chính sự hơn đại ca của hắn, lại rất giỏi xử lý quan hệ bên ngoài, cho nên một, hai năm gần đây, Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc đã chuyển giao hơn một nửa sự vụ cho hắn, rất nhiều trường hợp quan trọng cũng để hắn thay mình gánh vác, vì vậy hắn lúc nào cũng có rất nhiều việc phải làm. Vừa ra khỏi nội viện, Tạ Bật đã vội vã biến mất, còn Tiêu đại công tử tương đối nhàn hạ thì lập tức chạy tới Tuyết Lư.
Lúc này, Mai Trường Tô không đánh đàn nữa mà đang cầm một quyển sách ngồi đọc dưới bóng cây. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, chàng ngẩng đầu, quay ra cửa viện, mỉm cười. Ánh nắng len qua kẽ lá đổ xuống như đang nhảy nhót trên gương mặt chàng, khiến nụ cười của chàng càng trở nên rạng ngời, sinh động.
Tiêu Cảnh Duệ cũng mỉm cười, đi lên chắp tay chào hỏi: “Đêm qua Tô huynh ngủ có ngon giấc không?”
“Đệ lo lắng ta ngủ không ngon à?” Mai Trường Tô ra hiệu cho hắn kéo một chiếc ghế trúc tới rồi ngồi xuống. “Ta là người trong giang hồ, làm gì có cái thói lạ giường đó. Có điều nghĩ đến sự kiện náo nhiệt mà Dự Tân nói nên đi ngủ hơi muộn, vì thế hôm nay mới dậy muộn một chút. Phi Lưu nói sáng nay ngươi cũng đã tới một lần à?”
“Ờ.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn quanh. “Tại sao không thấy Phi Lưu đâu?”
“À, lần đầu tiên Phi Lưu đến Kim Lăng, ta cho hắn ra ngoài chơi một lát.” Mai Trường Tô nói nhẹ nhàng.
Tiêu Cảnh Duệ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tâm trí của Phi Lưu giống như một đứa trẻ nhưng võ công lại cực cao, vậy mà Mai Trường Tô lại dám cho hắn ra ngoài chơi như vậy, gan đúng là không nhỏ.
“Ngươi cứ yên tâm, Phi Lưu của chúng ta sẽ không gây họa đâu.” Như có thể đọc được tâm tư của Tiêu Cảnh Duệ, Mai Trường Tô nhướng mày cười cười. “Cho dù có gây họa thật thì với thân thủ của mình, hắn cũng có thể lập tức chạy thoát, người ta cũng không thể gây phiền phức cho phủ Ninh Quốc hầu được.”
“Ta đâu có ý sợ phiền phức chứ?” Tiêu Cảnh Duệ cười khổ. “Tô huynh lại nghĩ oan cho ta rồi.”
Mai Trường Tô cũng không nói tiếp chuyện này, chỉ gõ gõ mặt bàn. “Ngươi đã đến thì vào lấy bàn cờ ra đây, chúng ta chơi vài ván.”
Tiêu Cảnh Duệ vội đứng dậy, chạy vào chái nhà bên cạnh cầm một bộ quân cờ và bàn cờ ra, bày ngay ngắn trên chiếc bàn đá dưới bóng cây.
Mai Trường Tô tuy kỳ tài ngút trời nhưng cũng không phải là thập toàn thập mỹ, ít nhất trên phương diện chơi cờ thì chàng còn chưa được coi là hạng nhất.
Trên đường vào kinh, Tiêu Cảnh Duệ đã biết rõ trình độ đánh cờ của chàng, vì vậy cơ bản không cần dùng tới toàn lực đã có thể ép chàng chống cằm, cau mày suy nghĩ hồi lâu.
Sau ba ván cờ, Mai Trường Tô thua trắng.
Tiêu Cảnh Duệ xóa bàn cờ, cười to. “Dù nước cờ của Tô huynh rất hay nhưng trời sinh không giỏi tính toán, ta có thể nói một câu mạnh miệng, phỏng chừng cả đời này huynh không thắng nổi ta đâu.”
“Ngươi đừng đắc ý, chờ ta dạy cho Phi Lưu rồi ngươi sẽ phải khóc. Mặc dù Phi Lưu không thể xoay chuyển tâm tư như những người tâm trí bình thường nhưng sự tập trung của hắn lại thật sự kinh người. Trong những người ta biết, không có ai có thể bằng được hắn.”
Tiêu Cảnh Duệ không để ý tới nỗ lực vớt vát thể diện của Mai Trường Tô mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: “Rốt cuộc là Tô huynh cho Phi Lưu đi đâu chơi? Đã đến giữa trưa rồi mà sao hắn còn chưa về?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hú liên tục vang lên ở bên ngoài, ngay sau đó là tiếng y phục phá không phần phật.
Một giọng nam tử hùng hồn mạnh mẽ quát lên: “Tiểu tử phương nào dám giương oai ở hầu phủ? Không được trốn!”
“Không được, đây là giọng…” Tiêu Cảnh Duệ lập tức kinh hãi, vừa đứng bật dậy lại thấy có người kéo tay mình. Hắn quay lại nhìn, Mai Trường Tô đang giữ cánh tay hắn với vẻ mặt ngưng trọng. “Mau dẫn ta đến đó!”
Chuyện xảy ra quá gấp, Tiêu Cảnh Duệ không suy nghĩ nhiều, đưa tay vòng qua eo Mai Trường Tô, vận khí tung người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường hỗn loạn.
Hai người chạy qua mé tây, vừa xông vào cửa bán nguyệt của chính viện đã nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong khoảnh sân giữa lần cửa thứ hai và thứ ba, chiến đấu vô cùng náo nhiệt.
Phi Lưu không chỉ có thân pháp kỳ dị mà kiếm thuật cũng cực kỳ tàn nhẫn, mũi kiếm chỉ đến đâu là hơi lạnh tràn ra đến đó. Tuy nhiên, người đang đánh nhau với hắn lại không hề rơi vào thế hạ phong, chưởng pháp cương mãnh không sợ đao kiếm, nội lực hùng hậu như nắng gắt chói chang. Dường như bí thuật qua lại vô tung vô ảnh của Phi Lưu đã bị phơi ra dưới ánh mặt trời, thiếu niên này mấy phen liều chết mà vẫn không thể thoát khỏi phạm vi chưởng lực của ông ta.
Tiêu Cảnh Duệ còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã nghe thấy Mai Trường Tô ở bên cạnh quát: “Phi Lưu dừng tay!” Hắn cũng lập tức kêu to một tiếng: “Mông đại thống lĩnh, xin dừng tay!”
Đối với mệnh lệnh của Mai Trường Tô, Phi Lưu luôn luôn phục tùng mà không cần nghĩ ngợi. Hắn lập tức dừng thế kiếm, lùi về phía sau một bước.
Đối thủ của hắn cũng không thừa cơ áp sát mà chỉ bắt chéo hai tay, dù chưa tán lực nhưng thế công cũng đã dừng lại.
“Cảnh Duệ, chuyện này là thế nào?” Cùng với câu hỏi tràn ngập uy nghiêm này, Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện ra phụ thân mình cũng có mặt, đang chắp tay sau lưng đứng ở góc sân mé đông nam, hình như là để chặn đường không cho Phi Lưu xông vào bên trong.
“Xin hầu gia thứ tội!” Mai Trường Tô chậm rãi tiến lên, hạ thấp người thi lễ. “Đây là hộ vệ của tại hạ, hắn luôn không hiểu chuyện, ra vào không có quy củ, là do tại hạ lười dạy bảo, hầu gia có trách phạt thì tại hạ xin nhận.”
Tiêu Cảnh Duệ cũng vội vàng tiến lên giải thích: “Đây nhất định là hiểu lầm, Phi Lưu luôn thích băng tường vượt nóc, nhưng chỉ cần không động đến hắn thì hắn quyết không làm tổn thương bất kỳ ai…”
Tạ Ngọc giơ tay ra hiệu ngắt lời con trai, sắc mặt vẫn âm trầm, nói với Mai Trường Tô: “Tô tiên sinh ở xa tới là khách, trong phủ sẽ không thờ ơ. Có điều thói quen ra vào này của quý thuộc hạ e rằng phải thay đổi, nếu không chỉ sợ sau này những hiểu lầm như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra.”
“Hầu gia dạy rất đúng, tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.”
Tạ Ngọc ờ một tiếng, quay sang phía người vừa đánh nhau với Phi Lưu, lại chắp tay, tạ lỗi: “Mông đại thống lĩnh hôm nay vốn là đến làm khách, không ngờ lại kinh động ngài phải xuất thủ, bản hầu thật sự là rất áy náy.”
Vị Mông đại thống lĩnh này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện, dáng người cao lớn, tướng mạo tràn ngập khí chất dương cương, hai mắt lấp lánh có thần, nhưng vẻ sắc bén lại được giấu kĩ. Thấy Ninh Quốc hầu đi tới tạ lỗi, Mông đại thống lĩnh lập tức xua tay. “Chẳng qua là ta thấy thiếu niên này có thân pháp kỳ dị, dám băng tường vượt mái trong hầu phủ mà tất cả thị vệ trong phủ lại không ai có thể phát hiện, cho rằng đó là một kẻ lòng dạ khó lường nên mới động thủ giúp hầu gia. Đã là hiểu lầm thì mọi người cứ coi đó là luận bàn võ công một chút thôi.” Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa chuyển sang phía Mai Trường Tô với vẻ rất hứng thú. “Xin hỏi vị tiên sinh này là…”
“Tại hạ Tô Triết, vì thấy hợp nhau nên đã kết bạn với Tiêu công tử trên giang hồ. Lần này đáp lại thịnh tình của Tiêu công tử, tại hạ đến kinh thành ở một thời gian.”
“Tô Triết?” Mông đại thống lĩnh nhắc lại cái tên này, nhìn Phi Lưu, lại nhìn người thanh niên có vẻ không hề đáng chú ý này, cười, nói: “Tiên sinh có một hộ vệ như vậy, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người nào đó?”
“Đâu có.” Mai Trường Tô thản nhiên cười. “Chẳng qua là tại hạ tình cờ cứu được Phi Lưu khi hắn gặp nạn nên hắn mới ở lại bên người để tạ ơn, không phải là tại hạ có tài đức gì hơn người nên mới thu được một cao thủ như vậy làm hộ vệ.”
“Vậy à?” Vẻ mặt Mông đại thống lĩnh không thay đổi, cũng không biết là tin hay không tin, có điều không tiếp tục vặn hỏi nữa.
Tạ Ngọc thoáng nhìn Tiêu Cảnh Duệ, cũng không nói gì thêm, quay sang mời Mông đại thống lĩnh vào chính sảnh phụng trà, hai người sóng vai đi.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Cảnh Duệ đã giậm chân, vỗ trán, nói: “Thảm rồi, thảm rồi! Phụ thân đã bắt đầu nghi ngờ, tối nay nhất định sẽ gọi ta đến tra hỏi thân phận thực sự của huynh, phải làm sao bây giờ?”
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói ta là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong.”
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói ta là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong.”
“Nào có đơn giản như vậy!” Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó. “Ngươi biết vị Mông đại thống lĩnh vừa rồi là ai không?”
Ánh mắt Mai Trường Tô hơi nghiêm túc, thở dài, nói: “Trong kinh có thể có mấy thống lĩnh họ Mông? Có thể được Ninh Quốc hầu trọng đãi, lại có võ công tuyệt thế như vậy, đương nhiên là Mông đại thống lĩnh Mông Chí, tướng quân nhất phẩm thống lĩnh năm mươi ngàn cấm quân chín cửa kinh kỳ rồi.”
“Ngoài thống lĩnh cấm quân, ông ta còn là gì nữa?”
“Xếp hạng trên giang hồ chỉ thấp hơn Huyền Bố của Đại Du, cũng coi như là đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta hiện nay…”
“Đúng vậy, huynh ngẫm lại xem, một hộ vệ của huynh mà lại có thể đánh nhau ngang tay với đệ nhất cao thủ Đại Lương…”
“Vừa rồi Mông Chí căn bản chưa dùng toàn lực…”
“Đúng, vừa rồi đích xác ông ta còn chưa dùng hết sức, nhưng cho dù là thế thì ông ta vẫn cứ là đệ nhất cao thủ Đại Lương. Phi Lưu có thể chống đỡ nhiều chiêu dưới tay ông ta như vậy mà chưa thua, việc này cũng đủ làm mọi người kinh ngạc rồi. Làm sao cha ta có thể tin tưởng huynh chỉ là một khách giang hồ vô danh chứ? Hơn nữa, cho dù ta cố cãi ngang, chỉ cần cha ta gọi Tạ Bật tới là sẽ hỏi được rõ ràng.”
“Cũng đúng.” Mai Trường Tô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu. “Được rồi, nếu cha ngươi thật sự vặn hỏi quá gắt gao thì ngươi cứ khai thật là được. Chẳng qua là ông lo lắng ngươi dẫn người không biết rõ thân phận về nhà, sau khi hỏi rõ ràng thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Ta lại không phải khâm phạm của triều đình, che giấu thân phận chẳng qua là vì sợ phiền phức. Nghĩ lại quả thật cũng không thể bắt ngươi lừa gạt cha mình để che giấu cho ta được.”
Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy cực kỳ áy náy, ngượng ngập nói: “Tô huynh, thật sự xin thứ lỗi. Có điều cha ta tính tình cẩn thận, không bao giờ nhiều lời, cho dù ông ấy biết thân phận thật sự của huynh thì cũng chỉ ghi nhớ trong lòng, sẽ không nói với những người khác đâu.”
“Chuyện này làm sao có thể trách ngươi được? Đó là gần đây ta quá buông lỏng, suy xét mọi chuyện không chu toàn nên mới khiến Phi Lưu rước lấy phiền phức…” Vừa nói tới đây, Mai Trường Tô đã nhìn thấy Phi Lưu cúi đầu, vẻ mặt lo lắng không yên, vội vàng xoa đầu hắn an ủi, hòa nhã dỗ dành: “Không phải, không phải lỗi của Phi Lưu, là đại thúc kia ngăn ngươi lại nên ngươi mới động thủ với ông ta phải không?”
Phi Lưu gật đầu.
“Cho nên Phi Lưu của chúng ta không làm gì sai cả, đều là vì đại thúc kia không tốt!”
Tiêu Cảnh Duệ lại toát mồ hôi lạnh.
Đâu có người nào dạy dỗ trẻ con như vậy?
“Có điều sau này lúc phải ra ngoài, Phi Lưu của chúng ta cứ đi theo đường từ cổng ra ngoài, lúc về cũng phải theo đường từ cổng đi vào, không được chạy nhảy trên tường và trên mái nhà nữa. Người ở đây gan rất nhỏ, mắt lại rất tinh, nếu nhìn thấy Phi Lưu là họ sẽ sợ chết khiếp, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!”
Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được nghĩ, với phương pháp giáo dục của chàng, cho dù Phi Lưu không bị tổn thương não thì phỏng chừng cũng không lớn được…
Sau cơn sóng gió, hình như Mai Trường Tô vẫn không để tâm lắm. Chàng đưa Phi Lưu về Tuyết Lư, đánh đàn chơi cờ tiêu khiển, vẫn ung dung, tự tại như trước. Ngược lại, Tiêu Cảnh Duệ cứ nghĩ này nghĩ nọ, cả ngày tâm trạng không yên.
Tối hôm đó, quả nhiên Tạ Ngọc gọi hai người Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật vào thư phòng, không rào trước đón sau lấy một lời, hỏi thẳng: “Vị Tô tiên sinh các ngươi mời tới rốt cuộc có thân phận gì?”
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết phụ thân hỏi như vậy là đã sinh nghi, không thể giấu giếm được nữa, huống hồ thân là con trong nhà, bao nhiêu năm dưới uy của phụ thân, nào có bản lĩnh dám chống lại phụ thân cơ chứ? Chỉ do dự chốc lát, Tạ Bật đã khai rõ thực tình: “Tô huynh… tên thật là Mai Trường Tô… Chắc là phụ thân biết, chính là đương gia tông chủ Mai Trường Tô của thiên hạ đệ nhất đại bang Giang Tả minh đó…”
Tạ Ngọc giật mình, sững sờ hồi lâu mới nói: “Thảo nào ngay cả một hộ vệ dưới tay hắn cũng giỏi như thế… Thì ra là Mai lang Giang Tả, người đứng đầu Lang Gia bảng…”
Đứng đầu Lang Gia bảng, Mai lang Giang Tả.
Tuy Tạ Ngọc là thế gia thanh quý đứng hàng hầu tước nhưng cũng không thể không e ngại danh tiếng này.
“Chiếu khắp nhân gian như băng tuyết, hoa mai phủ một khúc Lâm Giang, biết hết anh hùng trong thiên hạ, cúi đầu Giang Tả có Mai lang.” Đây là câu thơ bang chủ Thúc Kình Thiên của Tiếu Long bang hùng bá phương bắc ngâm khi gặp Mai Trường Tô lần đầu tiên hồi chín năm trước.
Khi đó, gia tộc Công Tôn tránh họa vào Giang Tả, Thúc Kình Thiên đuổi giết qua sông. Tân nhậm tông chủ của Giang Tả minh là Mai Trường Tô đích thân tới bờ sông đón chào, hai người không mang một đao một kiếm, một binh một lính, mật đàm hai ngày trên đỉnh Hạ Lĩnh. Sau khi xuống núi, Thúc Kình Thiên lui về phía bắc, toàn gia tộc Công Tôn được bảo vệ, danh tiếng Giang Tả minh vang dội khắp giang hồ.
“Tông chủ Giang Tả minh ít lộ diện, cũng không có bao nhiêu người từng thấy mặt hắn… Hai đứa làm sao lại quen hắn?” Tạ Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.
“Là đại ca…” Tạ Bật vừa ngập ngừng mấy chữ thì Tiêu Cảnh Duệ đã tiếp lời: “Hồi bẩm phụ thân, mùa đông năm ngoái, hài nhi đi qua Tần Lĩnh, ngồi nghỉ trong một quán trà, Tô huynh tình cờ ngồi ở bàn bên cạnh. Khi đó Tô huynh cứ nhìn cành tuyết mai hài nhi cầm trên tay, có vẻ rất thích. Khi đó hài nhi cũng không nghĩ gì nhiều mà tặng ngay cành mai đó cho Tô huynh, thế là quen biết. Sau đó hài nhi ngao du giang hồ, vẫn thường được Tô huynh chăm sóc. Thân thể Tô huynh nhiều bệnh, sau khi chẩn trị cho Tô huynh, hàn y Tuân Trân lão tiên sinh dặn dò huynh ấy phải rời khỏi Giang Tả, bỏ mặc công chuyện trong bang để tập trung tĩnh dưỡng, cho nên hài nhi đã nhân cơ hội mời huynh ấy đến Kim Lăng nghỉ một thời gian… Phụ thân cũng biết, tên tuổi của Tô huynh quá lớn, để không bị làm phiền nên mới lấy tên giả là Tô Triết…”
“Thì ra là vậy…” Tạ Ngọc ừ một tiếng, gật đầu. “Thôi được rồi. Tô tiên sinh là khách quý, các ngươi phải tiếp đãi cho tốt!”
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đồng loạt khom người vâng dạ rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Vừa rời khỏi thư phòng của phụ thân, Tạ Bật đã tóm Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi, nhờ vậy mới biết hôm nay Phi Lưu đã giao thủ với Mông Chí, không khỏi tặc lưỡi than thở.
Sau đó hai người đến Tuyết Lư báo cho Mai Trường Tô chuyện phụ thân mình đã biết thân phận của chàng, vị tông chủ Giang Tả minh này cũng chỉ cười nhẹ, không hề để ý đến chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, công tử của quốc cữu gia Ngôn Dự Tân ăn mặc rất đẹp đến phủ, tuyên bố: “Tô huynh đi đường mệt nhọc chắc đã nghỉ ngơi tốt rồi, cho nên hôm nay mọi người ra ngoài chơi thôi!” Sau đó hắn lôi Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô ra cửa, bỏ lại Tạ Bật vướng trăm công nghìn việc ở nhà đầy ai oán, ba người đi chơi nguyên một ngày.
Bởi vì đại hội kén chồng của quận chúa Nghê Hoàng đã đến gần, mấy ngày nay trong kinh thành đầy ắp thanh niên tài tuấn từ khắp các nơi tụ hội về.
Gần như các quán rượu, quán trà ngày nào cũng kín khách, lúc nào cũng có thể thấy các tiết mục ánh đao bóng kiếm, quyền đấm cước đá đặc sắc, dường như vòng loại đầu tiên của đại hội kén chồng đã bắt đầu được tiến hành một cách tự phát khiến người luôn thích xem náo nhiệt như Ngôn Dự Tân không thể bỏ qua. Từ hôm trở lại kinh thành, hắn đã bắt đầu đi khắp nơi để xem diễn trò.
Trong ngày dẫn Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô ra ngoài chơi, hắn đã có thể giới thiệu rất tỉ mỉ quán rượu nào có nhiều người đánh nhau nhất, quán trà nào có trình độ quyết đấu cao nhất…
Xem hỗn chiến cả ngày mà vẫn chưa thấy bao nhiêu cao thủ, đương nhiên các cao thủ chân chính sẽ không ra ngoài gây chuyện lúc này để tự hạ thấp thân phận của mình. Mặc dù Ngôn Dự Tân vẫn hăng hái bừng bừng nhưng Tiêu Cảnh Duệ sớm đã thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Nếu như là trước kia thì có lẽ hắn sẽ cố gắng đi cùng để gã hảo bằng hữu Ngôn Dự Tân được xem thỏa thích, có điều hôm nay đi cùng Mai Trường Tô, vừa nhìn thấy Mai Trường Tô lộ vẻ mệt mỏi, hắn đã lập tức bác bỏ đề nghị “giờ đến quán rượu Yêu Nguyệt chơi một lát” của Ngôn Dự Tân.
“Tại sao không đi? Đến quán Yêu Nguyệt chơi rất vui, mấy hôm trước ta còn nhìn thấy một tên dùng lưu tinh chùy và một tên sử dụng song đao đánh nhau ở đó. Tên dùng lưu tinh chùy đập tới mà không khống chế tốt lực đạo, kết quả lưu tinh chùy bay ngược trở về đập trúng ngay trán hắn, ngất xỉu tại chỗ, buồn cười chết mất…”
Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng nhắc nhở: “Dự Tân, Tô huynh mệt rồi.”
“A.” Ngôn Dự Tân nhìn khuôn mặt hơi trắng xanh của Mai Trường Tô, vô thức đưa tay vỗ đầu thật mạnh. “Ta sơ ý quá, Tô huynh đang ốm, đương nhiên không thể như chúng ta được. Vậy thì nghỉ ngơi tại đây luôn đi, đồ ăn ở đây cũng không tồi, ta gọi mấy món chiêu bài của quán cho Tô huynh nếm thử.”
“Vừa mới ăn bữa trưa một canh giờ trước, giờ làm sao ăn được nữa chứ?” Mai Trường Tô tựa vào lưng ghế, thần sắc mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn còn tốt. “Ngồi một lát rồi ai về phủ nấy thôi. Mặc dù là lần đầu tiên ra ngoài chơi nhưng cũng không thể ham chơi quá được, để Cảnh Duệ về nhà ăn tối với cha mẹ thì tốt hơn.”
“Nói vậy cũng đúng, Cảnh Duệ là con ngoan mà.” Ngôn Dự Tân tán đồng. “Không giống ta, cha ta cơ bản không bao giờ để ý ta ra ngoài khi nào mới về…”
Lúc nói lời này, giọng hắn rất vui vẻ nhưng Mai Trường Tô lại nhận ra sự cô đơn mơ hồ được che giấu kĩ, không khỏi chăm chú nhìn hắn một lát.
Vì đã quá quen Ngôn Dự Tân nên Tiêu Cảnh Duệ không để ý, hắn vẫy tay gọi một gã tiểu nhị tới, lệnh cho tên này đi thuê cho mình một chiếc kiệu mềm sạch sẽ.
Một lát sau, chiếc kiệu đã được đưa tới, ba người từ biệt trước cửa quán rượu. Ngôn Dự Tân tiếp tục lêu lổng, Tiêu Cảnh Duệ thì cùng Mai Trường Tô về phủ Ninh Quốc hầu.
Kiệu vừa dừng lại trước cửa bên của phủ Ninh Quốc hầu, một gia bộc đã nhìn thấy, xoay người đi vào thông báo.
Tạ Bật lập tức chạy ra đón, vừa nhìn thấy đã lớn tiếng hỏi: “Sao bây giờ hai người mới về? Có người cần gặp hai người, đã đợi hồi lâu rồi.”
Nghe thấy Tạ Bật trách móc, Tiêu Cảnh Duệ lập tức hỏi lại: “Ai cần gặp bọn ta?” Nhưng Mai Trường Tô lại dừng bước chân, một thoáng do dự hiện lên trên khuôn mặt, có điều vẻ do dự chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lại khôi phục bình tĩnh.
Tạ Bật quan sát y phục của hai người một lát rồi vội vàng nói: “Cũng tạm được, không cần phải thay y phục, mau cùng ta đi vào. Là Hoàng hậu nương nương, mẫu thân và quận chúa Nghê Hoàng muốn gặp hai người.”
Tiêu Cảnh Duệ lập tức sững sờ.
Ba nữ nhân Tạ Bật vừa nhắc đến có thể nói là ba nữ nhân tôn quý nhất, có quyền thế nhất Đại Lương hiện nay.
Hoàng hậu nương nương thì không cần phải nói, cai quản lục cung, mẫu nghi thiên hạ. Trưởng công chúa Lỵ Dương là em gái thiên tử, vợ Ninh Quốc hầu. Quận chúa Nghê Hoàng dù địa vị hơi thấp nhưng trong tay lại nắm trăm ngàn thiết kỵ nam cương.
Ba người này bình thường có thể gặp được một người đã không dễ dàng rồi, càng không cần phải nói là chủ động chờ đợi ở đây, nhất tề hội kiến, có thể nói là từ trước đến nay chưa có ai được đãi ngộ như vậy.
“Huynh ngẩn ra làm gì?” Tạ Bật khẽ chọc đại ca hắn. “Nếu huynh không muốn đi vào thì thôi, dù sao thì họ chủ yếu chỉ muốn gặp Tô huynh thôi mà.”
“Ngươi còn nói nữa à?” Tiêu Cảnh Duệ không vui, trợn mắt nhìn Tạ Bật. “Có phải ngươi lắm miệng tiết lộ chuyện Phi Lưu giao thủ với Mông đại thống lĩnh ra ngoài nên ba người này mới động lòng hiếu kỳ không? Ngươi quên là Tô huynh đến dưỡng bệnh chứ không phải đến để tiếp khách à? Lần này náo động lớn như vậy, huynh ấy còn có thể được yên tĩnh dưỡng bệnh hay sao?”
Bị trách cứ như vậy, Tạ Bật cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng xin lỗi: “Quả thật là ta không cẩn thận, lúc ngồi tiếp khách với mẫu thân ta đã sơ ý nói ra, mong Tô huynh thứ lỗi.”
“Đâu có.” Mai Trường Tô lạnh nhạt nói. “Tạ nhị công tử dẫn kiến ta với quý nhân, ta phải cảm kích mới đúng. Nói không chừng lát nữa vào yết kiến, Hoàng hậu nương nương còn thay mặt Dự vương điện hạ thưởng một ít bảo vật cho ta cũng nên.”
Tạ Bật nghe vậy thầm giật mình, ngước mắt thấy dù trên mặt Mai Trường Tô vẫn treo một nụ cười thản nhiên nhưng hai mắt lại không hề có ý cười, liền biết chút tính toán nhỏ nhặt này của mình đã bị vị tông chủ Giang Tả minh thông tuệ hơn người xem thấu, không khỏi cảm thấy khó xử, vội vã nghĩ cách giải thích.
Vì có thân phận đặc biệt nên Tiêu Cảnh Duệ được xem như một nửa người giang hồ. Trước khi trưởng thành, mỗi năm hắn chỉ sống một nửa thời gian ở kinh thành, sau khi thành niên càng thường xuyên in dấu chân khắp tứ phương, không bao giờ can thiệp chính sự. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thân phận công tử hầu phủ, cơ bản vẫn hiểu được đại thế cục diện triều đình.
Lúc này nghe Mai Trường Tô nói một câu như vậy, vẻ mặt Tạ Bật lại đặc sắc thế kia, Tiêu Cảnh Duệ chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu rõ nguyên do, trong lòng lập tức phát hỏa, tiến lên mấy bước đứng chắn trước mặt Mai Trường Tô, lớn tiếng nói với Tạ Bật: “Ngươi đi hồi bẩm nương nương và mẫu thân, Tô huynh thân thể không được khỏe, không thể tới yết kiến.”
“Đại ca, huynh định làm gì?” Tạ Bật sốt ruột muốn đẩy hắn ra. “Huynh không được quấy rối, những người đang đợi trong chính sảnh là người bình thường sao? Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì thôi à?”
Tiêu Cảnh Duệ cắn răng, lật tay trái tóm cánh tay Tạ Bật, hơi phát lực giữ hắn đứng yên một chỗ không thể động đậy, đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Ta nghĩ mẹ và quận chúa Nghê Hoàng cùng lắm chỉ là tò mò, người thật sự muốn gặp Tô huynh là Hoàng hậu nương nương đúng không? Cho nên ta nói lại lần nữa, ngươi vào hồi bẩm nương nương, Tô huynh đang ốm, không muốn thất lễ trước mặt nương nương, mong nương nương thứ tội.”
Tạ Bật cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Cảnh Duệ, mặt không khỏi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Mặc dù thường ngày hắn vẫn gọi Tiêu Cảnh Duệ là đại ca, giữa hai người quả thật cũng có tình huynh đệ sâu sắc, nhưng trong lòng hắn không thật sự tôn trọng và đối xử với Tiêu Cảnh Duệ như một huynh trưởng. Còn tính cách Tiêu Cảnh Duệ thì vừa mềm mỏng vừa khiêm nhường, từ nhỏ vẫn luôn nhường nhịn các huynh đệ, tỷ muội, chưa bao giờ thể hiện uy thế của một đại ca, bình thường có bị các tiểu đệ, tiểu muội bắt nạt cũng không để trong lòng, đối với Tạ Bật có thân phận thế tử lại càng chưa từng răn dạy nghiêm khắc. Hôm nay thái độ của Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, Tạ Bật đương nhiên rất kinh ngạc, không quen.
“Được rồi, Cảnh Duệ, ta…” Mai Trường Tô tiến lên một bước, mới chán nản nói mấy chữ đã bị Tiêu Cảnh Duệ ngắt lời, hắn không quay đầu lại, nói: “Không được! Việc này tuyệt đối không được!”
“Đại ca!”
“Ta không quan tâm ngươi có tính toán gì khi mời Tô huynh đến Kim Lăng, ta chỉ biết ta mời huynh ấy đến Kim Lăng là để nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, tất cả mọi chuyện bên ngoài không có quan hệ gì với huynh ấy.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ rất kiên định, hoàn toàn không có ý nhượng bộ. “Dự vương cũng được, Thái tử cũng tốt, ngươi lựa chọn lập trường kiểu gì, ngươi muốn nghiêng về phía ai là chuyện của chính ngươi, phụ thân mặc kệ ngươi, ta càng không muốn can thiệp. Nhưng Tô huynh là người ngoài cuộc, cho dù huynh ấy tay nắm thiên hạ đệ nhất đại bang, là một kỳ tài có thể kí thác thì ngươi cũng không thể dùng mấy trò tiểu xảo đó để ép huynh ấy cuốn vào cuộc phân tranh mà hoàn toàn không hỏi ý kiến huynh ấy. Cho dù Tô huynh chỉ là một người lạ thì cách làm của ngươi cũng trái với phẩm tính làm người nên có, huống chi chúng ta đã thân cận với nhau suốt đường về kinh, tốt xấu cũng đã bồi dưỡng được chút cảm tình.”
Tạ Bật chưa từng thấy Tiêu Cảnh Duệ lời lẽ lẫm liệt như vậy, huống hồ mình lại đuối lý, vì vậy khí thế tự nhiên hạ thấp vài phần, ngập ngừng giải thích: “Chỉ là gặp Hoàng hậu nương nương mà thôi, lại không phải quyết định gì cả…”
“Chỉ là gặp?” Tiêu Cảnh Duệ cười lạnh, nói. “Nếu không phải vì tài học trác tuyệt và thân phận tông chủ Giang Tả minh của Tô huynh thì Hoàng hậu nương nương vô duyên vô cớ gặp huynh ấy làm gì? Nếu lúc tiếp kiến, nương nương thay mặt Dự vương tỏ ý lôi kéo thì Tô huynh nên phản ứng như thế nào? Nếu nương nương ban tặng phẩm quá mức quý trọng thì ngươi bảo Tô huynh nhận hay là không nhận? Chưa được Tô huynh đồng ý mà ngươi vô cớ đẩy huynh ấy vào cảnh khó xử, làm như vậy còn có chút tình bằng hữu nào nữa không?”
Bị hắn trách cứ nghiêm khắc như vậy, Tạ Bật lộ rõ vẻ xấu hổ, lúng túng, trên trán nổi đầy gân xanh. Thấy vậy, Tiêu Cảnh Duệ lại hơi mềm lòng, dịu giọng nói: “Nhị đệ, chuyện trong nhà luôn dựa vào ngươi vất vả lo toan, ta rất ít khi giúp ngươi việc gì, đây là ta có lỗi với ngươi. Ta cũng biết tất cả những gì ngươi làm đều là vì Tạ gia, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không thể đối đãi với bằng hữu như vậy được. Nếu Dự Tân biết chuyện hôm nay thì hắn cũng sẽ mắng ngươi. Bây giờ ta đi cùng Tô huynh về Tuyết Lư, còn bên chỗ Hoàng hậu nương nương… Ta nghĩ với tài trí của ngươi, ngươi sẽ đối phó được.” Dứt lời hắn xoay người kéo Mai Trường Tô bước đi.
Tạ Bật ngơ ngác đứng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, cũng không dám đuổi theo nữa.
Sau khi trở lại Tuyết Lư, Mai Trường Tô ngồi xuống chiếc ghế dài vẫn thường ngồi dưới tán cây. Tiêu Cảnh Duệ tự tay rót trà nóng cho chàng, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, im lặng ngồi cùng chàng một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói một câu: “Xin thứ lỗi…”
Ánh mắt Mai Trường Tô chậm rãi chuyển đến gương mặt Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc này, người thanh niên có thân phận kép đã khôi phục vẻ ôn tồn, nhã nhặn hằng ngày, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không còn sự quyết liệt và kiên định vừa rồi. Nhưng Mai Trường Tô nhìn hắn, trong lòng lại chấn động khó tả.
Vốn tưởng Tiêu Cảnh Duệ chỉ là một thanh niên nhiệt tình đơn thuần, không nghĩ rằng đối với tình bằng hữu, đối với phẩm đức làm người, chàng trai này lại có những nguyên tắc kiên định đến thế.
Mặc dù bây giờ đi gặp Hoàng hậu không phải là mong muốn của Mai Trường Tô, nhưng nếu thật sự phải gặp thì cũng chưa chắc chàng đã không thể ứng phó. Nhưng được Tiêu Cảnh Duệ che chở, xem hắn dốc hết sức lực bảo vệ mình, Mai Trường Tô vẫn không nén được cảm động.
Nếu như người trong thiên hạ đều có thể được như Tiêu Cảnh Duệ thì thế gian này có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Chỉ tiếc, quá nhiều người không làm được điều này, bao gồm chính bản thân chàng…
“Tô huynh, mong huynh đừng giận Tạ Bật… Kỳ thực hắn không hề có ác ý, chỉ có điều hắn luôn ủng hộ Dự vương, lại quá ngưỡng mộ tài học của huynh.” Tiêu Cảnh Duệ không đoán được suy nghĩ của Mai Trường Tô qua nét mặt chàng nên hơi bất an. “Vốn huynh đến Kim Lăng là để rời xa tranh đấu giang hồ, kết quả bây giờ lại khiến huynh gặp phải phiền phức như vậy…”
Mai Trường Tô mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu gối Tiêu Cảnh Duệ, nhỏ giọng nói: “Tức giận thì chưa đến mức… Ta biết bất kỳ ai làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của mình, Tạ Bật cũng như vậy. Chỉ có điều mọi người đều quá suy nghĩ cho chính mình, rất nhiều phiền muộn trên thế gian cũng sinh ra từ đó. Giang hồ cũng thế, triều đình cũng vậy, đâu có gì khác nhau? Bắc Yên, Đại Du đầy ánh đao bóng kiếm vì tranh đoạt ngôi vị, Đại Lương chúng ta cũng đâu phải ngoại lệ?”
“Lúc đầu, trước khi đến Kim Lăng, huynh đã nói phải che giấu thân phận.” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, dáng vẻ rất chán nản. “Ta rõ ràng đã đồng ý huynh nhưng lại không thể làm được…”
“Chuyện này sao có thể trách đệ được? Nếu xét đến cùng thì chính là vì ta quên không dặn Phi Lưu cẩn thận…”
Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tô huynh không cần cố ý nói vậy để khiến ta đỡ áy náy. Sau chuyện hôm nay, chúng ta cũng đã hiểu rõ, cho dù hôm qua Phi Lưu không vô tình chạm trán Mông đại thống lĩnh thì Tạ Bật cũng sẽ báo cho Dự vương biết thân phận của Tô huynh…”
“Hay là chúng ta rời khỏi kinh thành ngay trong đêm nay?” Mai Trường Tô nói đùa để làm dịu bầu không khí.
“Tô huynh!” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười gọi một tiếng.
“Được rồi, đừng lo lắng!” Mai Trường Tô cười, dựa vào lưng ghế. “Có chuyện thì phải giải quyết, cứ đi rồi tất có đường. Bây giờ bọn họ đều đang ra sức chiêu mộ nhân tài, đã không may bị bọn họ nhìn trúng thì dù có trốn về Giang Tả cũng chỉ mang phiền phức về theo, lại bị người trong bang mắng vì tội rước họa về nhà. Chẳng thà cứ ở kinh thành xem náo nhiệt, chờ bọn họ quan sát thêm một thời gian, tự nhiên sẽ phát hiện ta thực ra chỉ là một thư sinh vô dụng, đến lúc đó cho dù ta muốn đi theo thì các quý nhân cũng khinh thường không thèm nhận.”
Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ biết rõ chuyện không đơn giản như vậy nhưng vẫn bị chàng chọc cho bật cười, buồn bực trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
Chuyện từ chối yết kiến lần này cuối cùng cũng không dẫn đến sóng gió gì, Hoàng hậu nương nương và quận chúa Nghê Hoàng lặng lẽ khởi giá hồi cung, xem ra thủ đoạn của Tạ Bật thật sự không tầm thường.
Bữa cơm tối hôm đó cũng rất yên bình, Ninh Quốc hầu và công chúa Lỵ Dương đều không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến vị khách ở Tuyết Lư, Tạ Bật thì rầu rĩ, chỉ ăn được nửa bát cơm đã đứng dậy về phòng.
Tiêu Cảnh Duệ đi theo hắn, hắn cũng không phát hỏa với đại ca, chỉ nhờ Tiêu Cảnh Duệ xin Tô huynh thứ lỗi, sau đó liền lấy cớ mình không khỏe để đi ngủ sớm.
Hôm sau, Ngôn Dự Tân lại tới tìm mọi người đi chơi, kết quả là hắn ngạc nhiên phát hiện hình như người nào cũng không có tinh thần, lập tức hoài nghi mình lại bỏ lỡ một chuyện náo nhiệt gì đó nên tóm lấy Tiêu Cảnh Duệ ép hỏi, nhưng giày vò hồi lâu cũng không hỏi ra được chuyện gì.
May mà cuối cùng hắn cũng nhớ ra ngày mai chính là ngày đầu tiên mở đại hội kén chồng cho quận chúa Nghê Hoàng, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức để hôm sau phấn đấu thực hiện mục tiêu đưa giai nhân về phủ, vì vậy hắn mới chấm dứt việc hành hạ Tiêu Cảnh Duệ, chán nản hồi phủ nghỉ ngơi.
Từ cổng Nam Thắng ra ngoài, một con đường lát gạch với tường đỏ hai bên chạy thẳng tới một phủ đệ đẹp đẽ vừa độc lập lại vừa nối liền với hoàng cung. Quy mô của phủ đệ này không quá lớn, nhưng nếu lấy quy mô của phủ đệ để phán định thân phận chủ nhân thì rất dễ phạm phải sai lầm nghiêm trọng.
Cổng chính của phủ đệ quanh năm không mở, trên cổng treo một tấm biển nền đen tuyền có nạm viền vàng, viết ba chữ ngay ngắn: “Phủ Lỵ Dương.”
Trưởng công chúa Lỵ Dương là muội muội duy nhất còn tại thế của thiên tử đương triều, cũng là phu nhân của Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc.
Những người có tuổi trong kinh đều còn nhớ như in cảnh tượng chấn động toàn thành khi trưởng công chúa xuất giá năm đó.
Hình ảnh phu thê mới thành thân đứng trên lầu Nghênh Phụng nhìn xuống bách tính quả thực là lời giải thích trực quan nhất cho bốn chữ “anh hùng mỹ nhân”.
Thời gian hai mươi tư năm thấm thoát trôi qua, phu thê hai người vẫn ân ái như xưa, quý nhau như khách, sinh hạ ba trai một gái, đều là những người có tri thức, lễ nghĩa. Trong mắt mọi người, đây tuyệt đối có thể nói là hình mẫu gia đình hoàn mỹ nhất.
Theo thông lệ của hoàng thất, sau khi công chúa Lỵ Dương thành thân với Tạ Ngọc thì Tạ Ngọc phải chuyển vào phủ công chúa, người ngoài sẽ gọi ông ta là phò mã thay vì hầu gia. Nhưng vì ý nguyện của bản thân công chúa, hơn nữa hoàng thái hậu khi đó luôn luôn phản đối các công chúa ăn trên ngồi trước, không được hưởng thụ tình cảm gia đình, cho nên sau khi làm lễ thành thân, công chúa Lỵ Dương liền chuyển đến ở phủ Ninh Quốc hầu, đối xử với cha mẹ chồng đúng theo lễ giáo trong gia đình công hầu bình thường.
Trưởng công chúa là người hiền hậu, tính tình đoan trang, chu đáo, ra lệnh cho hạ nhân khi ở trong hầu phủ thì tất cả đều phải gọi bà là phu nhân, đối với các cung nhân do chính bà đưa đến thì càng quản thúc nghiêm ngặt.
Sau đó Tạ Ngọc ngày càng giành được nhiều chiến công, trong triều đình ngày càng trở nên hiển quý, còn công chúa thì lúc nào cũng cố gắng điệu thấp, vì vậy trên dưới trong ngoài triều dần dần cũng quen coi quan hệ của hai người là hầu gia và phu nhân chứ không phải là công chúa và phò mã như vốn dĩ phải thế.
Tòa phủ Lỵ Dương này được xây dựng khi công chúa đến tuổi cập kê, sau khi công chúa thành thân thì bị bỏ không. Công chúa Lỵ Dương cảm thấy để không thì đáng tiếc nên đã sai người trồng vô số kỳ hoa dị thảo, bốn mùa ngát hương. Đến mùa hoa, các hậu phi trong cung và gia quyến hoàng thân quốc thích thường đến đây du ngoạn, nơi đây trở thành một thắng cảnh ở chốn kinh đô.
Khi trai giới, lễ Phật, hoặc là khi Thái hoàng thái hậu đến đây thì công chúa sẽ chuyển về đây ở vài ngày. Hai người Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật trở về đúng lúc mẫu thân của họ đang ở phủ công chúa.
Sáng sớm hôm đó, hai huynh đệ vâng lệnh cha đi đến phủ Lỵ Dương để hộ tống loan giá của trưởng công chúa trở lại phủ Ninh Quốc hầu.
Lúc này, lão hầu gia và thái phu nhân đã qua đời, không cần phải đi vấn an, cho nên trưởng công chúa Lỵ Dương dặn dò đi thẳng về chính phòng trong nội viện nơi bà sống hằng ngày.
Đi theo hành lang uốn khúc qua mé viện, ven tường trồng toàn là quế, lúc này mùa hoa chưa hết, vẫn đậm hương thơm, công chúa Lỵ Dương hơi chậm lại bước chân, như đang hưởng thụ hương thơm nồng nàn trong gió.
Đúng lúc này có một tiếng đàn vượt qua tường mà đến, dù nghe không rõ ràng vì khoảng cách khá xa nhưng âm vận vẫn trong vắt khiến người nghe có cảm giác như tẩy sạch bụi trần.
“Người đánh đàn là người phương nào? Ý cảnh thật phi phàm.”
Tiêu Cảnh Duệ ngẩng đầu lắng nghe một lát rồi đáp: “Đây là một người bằng hữu của hài nhi, họ Tô tên Triết, nhận lời mời của hài nhi đến Kim Lăng tĩnh dưỡng một thời gian, bây giờ đang ở Tuyết Lư.”
“Có phải mẫu thân muốn gặp người này không?” Tạ Bật vội hỏi.
Công chúa Lỵ Dương cười khẽ. “Đã là bạn của Cảnh Duệ thì hai đứa tiếp đãi chu đáo là được, cần gì phải gặp ta?”
“Nhưng ở đây nghe không rõ, hay là hài nhi mời Tô huynh vào nội viện đánh đàn cách mành cho mẫu thân có được không?” Tạ Bật đề nghị.
Trưởng công chúa Lỵ Dương hơi chau mày nhưng giọng điệu vẫn mềm mỏng: “Bật nhi, vị Tô tiên sinh này tới đây là khách, không phải là gánh hát mua vui, sao có thể gọi đến gọi đi như thế? Sau này nếu có cơ duyên thì ta tự nhiên có thể được nghe tiếng đàn, còn nếu không có cơ duyên thì cũng không thể cố cầu.”
Lúc vừa nghe thấy đề nghị của nhị đệ, Tiêu Cảnh Duệ cũng có cảm giác giống như công chúa Lỵ Dương, trong lòng có chút không vui, nhưng thấy mẫu thân đã từ chối nên cũng không nói thêm gì nữa.
Đương nhiên bản ý của Tạ Bật cũng không phải cố tình thất lễ, chẳng qua là do ảnh hưởng của thói quen từ nhỏ, luôn cảm thấy mẫu thân mình có địa vị tôn quý, thích tiếng đàn của ai liền gọi tới đàn vài khúc là được, không chịu suy nghĩ kĩ càng, kết quả là bị mẹ trách cứ, không khỏi đỏ bừng cả mặt.
Đến chính phòng nội viện, trưởng công chúa Lỵ Dương ngồi xuống một chiếc phản dài kê gần cửa sổ để nghỉ ngơi. Bà là người rất thông minh, nhìn ra hai đứa con trai đều có việc nên không giữ họ lại lâu mà chỉ nói chuyện vài câu rồi cho hai người lui ra ngoài.
Vì thân thế đặc biệt của mình nên Tiêu Cảnh Duệ đã sớm tỏ rõ mình không có ý tập tước, kiên quyết nhường vị trí thế tử cho Tạ Bật. Hơn nữa sau khi trưởng thành, Tạ Bật quả thật cũng thông hiểu chính sự hơn đại ca của hắn, lại rất giỏi xử lý quan hệ bên ngoài, cho nên một, hai năm gần đây, Ninh Quốc hầu Tạ Ngọc đã chuyển giao hơn một nửa sự vụ cho hắn, rất nhiều trường hợp quan trọng cũng để hắn thay mình gánh vác, vì vậy hắn lúc nào cũng có rất nhiều việc phải làm. Vừa ra khỏi nội viện, Tạ Bật đã vội vã biến mất, còn Tiêu đại công tử tương đối nhàn hạ thì lập tức chạy tới Tuyết Lư.
Lúc này, Mai Trường Tô không đánh đàn nữa mà đang cầm một quyển sách ngồi đọc dưới bóng cây. Nghe thấy tiếng bước chân vội vã, chàng ngẩng đầu, quay ra cửa viện, mỉm cười. Ánh nắng len qua kẽ lá đổ xuống như đang nhảy nhót trên gương mặt chàng, khiến nụ cười của chàng càng trở nên rạng ngời, sinh động.
Tiêu Cảnh Duệ cũng mỉm cười, đi lên chắp tay chào hỏi: “Đêm qua Tô huynh ngủ có ngon giấc không?”
“Đệ lo lắng ta ngủ không ngon à?” Mai Trường Tô ra hiệu cho hắn kéo một chiếc ghế trúc tới rồi ngồi xuống. “Ta là người trong giang hồ, làm gì có cái thói lạ giường đó. Có điều nghĩ đến sự kiện náo nhiệt mà Dự Tân nói nên đi ngủ hơi muộn, vì thế hôm nay mới dậy muộn một chút. Phi Lưu nói sáng nay ngươi cũng đã tới một lần à?”
“Ờ.” Tiêu Cảnh Duệ nhìn quanh. “Tại sao không thấy Phi Lưu đâu?”
“À, lần đầu tiên Phi Lưu đến Kim Lăng, ta cho hắn ra ngoài chơi một lát.” Mai Trường Tô nói nhẹ nhàng.
Tiêu Cảnh Duệ không khỏi toát mồ hôi lạnh.
Tâm trí của Phi Lưu giống như một đứa trẻ nhưng võ công lại cực cao, vậy mà Mai Trường Tô lại dám cho hắn ra ngoài chơi như vậy, gan đúng là không nhỏ.
“Ngươi cứ yên tâm, Phi Lưu của chúng ta sẽ không gây họa đâu.” Như có thể đọc được tâm tư của Tiêu Cảnh Duệ, Mai Trường Tô nhướng mày cười cười. “Cho dù có gây họa thật thì với thân thủ của mình, hắn cũng có thể lập tức chạy thoát, người ta cũng không thể gây phiền phức cho phủ Ninh Quốc hầu được.”
“Ta đâu có ý sợ phiền phức chứ?” Tiêu Cảnh Duệ cười khổ. “Tô huynh lại nghĩ oan cho ta rồi.”
Mai Trường Tô cũng không nói tiếp chuyện này, chỉ gõ gõ mặt bàn. “Ngươi đã đến thì vào lấy bàn cờ ra đây, chúng ta chơi vài ván.”
Tiêu Cảnh Duệ vội đứng dậy, chạy vào chái nhà bên cạnh cầm một bộ quân cờ và bàn cờ ra, bày ngay ngắn trên chiếc bàn đá dưới bóng cây.
Mai Trường Tô tuy kỳ tài ngút trời nhưng cũng không phải là thập toàn thập mỹ, ít nhất trên phương diện chơi cờ thì chàng còn chưa được coi là hạng nhất.
Trên đường vào kinh, Tiêu Cảnh Duệ đã biết rõ trình độ đánh cờ của chàng, vì vậy cơ bản không cần dùng tới toàn lực đã có thể ép chàng chống cằm, cau mày suy nghĩ hồi lâu.
Sau ba ván cờ, Mai Trường Tô thua trắng.
Tiêu Cảnh Duệ xóa bàn cờ, cười to. “Dù nước cờ của Tô huynh rất hay nhưng trời sinh không giỏi tính toán, ta có thể nói một câu mạnh miệng, phỏng chừng cả đời này huynh không thắng nổi ta đâu.”
“Ngươi đừng đắc ý, chờ ta dạy cho Phi Lưu rồi ngươi sẽ phải khóc. Mặc dù Phi Lưu không thể xoay chuyển tâm tư như những người tâm trí bình thường nhưng sự tập trung của hắn lại thật sự kinh người. Trong những người ta biết, không có ai có thể bằng được hắn.”
Tiêu Cảnh Duệ không để ý tới nỗ lực vớt vát thể diện của Mai Trường Tô mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài, hỏi: “Rốt cuộc là Tô huynh cho Phi Lưu đi đâu chơi? Đã đến giữa trưa rồi mà sao hắn còn chưa về?”
Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng hú liên tục vang lên ở bên ngoài, ngay sau đó là tiếng y phục phá không phần phật.
Một giọng nam tử hùng hồn mạnh mẽ quát lên: “Tiểu tử phương nào dám giương oai ở hầu phủ? Không được trốn!”
“Không được, đây là giọng…” Tiêu Cảnh Duệ lập tức kinh hãi, vừa đứng bật dậy lại thấy có người kéo tay mình. Hắn quay lại nhìn, Mai Trường Tô đang giữ cánh tay hắn với vẻ mặt ngưng trọng. “Mau dẫn ta đến đó!”
Chuyện xảy ra quá gấp, Tiêu Cảnh Duệ không suy nghĩ nhiều, đưa tay vòng qua eo Mai Trường Tô, vận khí tung người, dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến hiện trường hỗn loạn.
Hai người chạy qua mé tây, vừa xông vào cửa bán nguyệt của chính viện đã nhìn thấy bóng người thấp thoáng trong khoảnh sân giữa lần cửa thứ hai và thứ ba, chiến đấu vô cùng náo nhiệt.
Phi Lưu không chỉ có thân pháp kỳ dị mà kiếm thuật cũng cực kỳ tàn nhẫn, mũi kiếm chỉ đến đâu là hơi lạnh tràn ra đến đó. Tuy nhiên, người đang đánh nhau với hắn lại không hề rơi vào thế hạ phong, chưởng pháp cương mãnh không sợ đao kiếm, nội lực hùng hậu như nắng gắt chói chang. Dường như bí thuật qua lại vô tung vô ảnh của Phi Lưu đã bị phơi ra dưới ánh mặt trời, thiếu niên này mấy phen liều chết mà vẫn không thể thoát khỏi phạm vi chưởng lực của ông ta.
Tiêu Cảnh Duệ còn chưa phục hồi lại tinh thần thì đã nghe thấy Mai Trường Tô ở bên cạnh quát: “Phi Lưu dừng tay!” Hắn cũng lập tức kêu to một tiếng: “Mông đại thống lĩnh, xin dừng tay!”
Đối với mệnh lệnh của Mai Trường Tô, Phi Lưu luôn luôn phục tùng mà không cần nghĩ ngợi. Hắn lập tức dừng thế kiếm, lùi về phía sau một bước.
Đối thủ của hắn cũng không thừa cơ áp sát mà chỉ bắt chéo hai tay, dù chưa tán lực nhưng thế công cũng đã dừng lại.
“Cảnh Duệ, chuyện này là thế nào?” Cùng với câu hỏi tràn ngập uy nghiêm này, Tiêu Cảnh Duệ mới phát hiện ra phụ thân mình cũng có mặt, đang chắp tay sau lưng đứng ở góc sân mé đông nam, hình như là để chặn đường không cho Phi Lưu xông vào bên trong.
“Xin hầu gia thứ tội!” Mai Trường Tô chậm rãi tiến lên, hạ thấp người thi lễ. “Đây là hộ vệ của tại hạ, hắn luôn không hiểu chuyện, ra vào không có quy củ, là do tại hạ lười dạy bảo, hầu gia có trách phạt thì tại hạ xin nhận.”
Tiêu Cảnh Duệ cũng vội vàng tiến lên giải thích: “Đây nhất định là hiểu lầm, Phi Lưu luôn thích băng tường vượt nóc, nhưng chỉ cần không động đến hắn thì hắn quyết không làm tổn thương bất kỳ ai…”
Tạ Ngọc giơ tay ra hiệu ngắt lời con trai, sắc mặt vẫn âm trầm, nói với Mai Trường Tô: “Tô tiên sinh ở xa tới là khách, trong phủ sẽ không thờ ơ. Có điều thói quen ra vào này của quý thuộc hạ e rằng phải thay đổi, nếu không chỉ sợ sau này những hiểu lầm như hôm nay sẽ còn tiếp tục xảy ra.”
“Hầu gia dạy rất đúng, tại hạ nhất định sẽ dạy dỗ nghiêm khắc.”
Tạ Ngọc ờ một tiếng, quay sang phía người vừa đánh nhau với Phi Lưu, lại chắp tay, tạ lỗi: “Mông đại thống lĩnh hôm nay vốn là đến làm khách, không ngờ lại kinh động ngài phải xuất thủ, bản hầu thật sự là rất áy náy.”
Vị Mông đại thống lĩnh này khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, thân thể tráng kiện, dáng người cao lớn, tướng mạo tràn ngập khí chất dương cương, hai mắt lấp lánh có thần, nhưng vẻ sắc bén lại được giấu kĩ. Thấy Ninh Quốc hầu đi tới tạ lỗi, Mông đại thống lĩnh lập tức xua tay. “Chẳng qua là ta thấy thiếu niên này có thân pháp kỳ dị, dám băng tường vượt mái trong hầu phủ mà tất cả thị vệ trong phủ lại không ai có thể phát hiện, cho rằng đó là một kẻ lòng dạ khó lường nên mới động thủ giúp hầu gia. Đã là hiểu lầm thì mọi người cứ coi đó là luận bàn võ công một chút thôi.” Vừa nói, ánh mắt ông ta vừa chuyển sang phía Mai Trường Tô với vẻ rất hứng thú. “Xin hỏi vị tiên sinh này là…”
“Tại hạ Tô Triết, vì thấy hợp nhau nên đã kết bạn với Tiêu công tử trên giang hồ. Lần này đáp lại thịnh tình của Tiêu công tử, tại hạ đến kinh thành ở một thời gian.”
“Tô Triết?” Mông đại thống lĩnh nhắc lại cái tên này, nhìn Phi Lưu, lại nhìn người thanh niên có vẻ không hề đáng chú ý này, cười, nói: “Tiên sinh có một hộ vệ như vậy, chắc hẳn cũng có chỗ hơn người nào đó?”
“Đâu có.” Mai Trường Tô thản nhiên cười. “Chẳng qua là tại hạ tình cờ cứu được Phi Lưu khi hắn gặp nạn nên hắn mới ở lại bên người để tạ ơn, không phải là tại hạ có tài đức gì hơn người nên mới thu được một cao thủ như vậy làm hộ vệ.”
“Vậy à?” Vẻ mặt Mông đại thống lĩnh không thay đổi, cũng không biết là tin hay không tin, có điều không tiếp tục vặn hỏi nữa.
Tạ Ngọc thoáng nhìn Tiêu Cảnh Duệ, cũng không nói gì thêm, quay sang mời Mông đại thống lĩnh vào chính sảnh phụng trà, hai người sóng vai đi.
Bọn họ vừa đi, Tiêu Cảnh Duệ đã giậm chân, vỗ trán, nói: “Thảm rồi, thảm rồi! Phụ thân đã bắt đầu nghi ngờ, tối nay nhất định sẽ gọi ta đến tra hỏi thân phận thực sự của huynh, phải làm sao bây giờ?”
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói ta là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong.”
Trái ngược với hắn, vẻ mặt Mai Trường Tô vẫn hết sức thoải mái, chỉ thuận miệng nói: “Ngươi cứ nói ta là một người bạn quen biết trên giang hồ, những chuyện khác không biết, thế là xong.”
“Nào có đơn giản như vậy!” Tiêu Cảnh Duệ nhăn nhó. “Ngươi biết vị Mông đại thống lĩnh vừa rồi là ai không?”
Ánh mắt Mai Trường Tô hơi nghiêm túc, thở dài, nói: “Trong kinh có thể có mấy thống lĩnh họ Mông? Có thể được Ninh Quốc hầu trọng đãi, lại có võ công tuyệt thế như vậy, đương nhiên là Mông đại thống lĩnh Mông Chí, tướng quân nhất phẩm thống lĩnh năm mươi ngàn cấm quân chín cửa kinh kỳ rồi.”
“Ngoài thống lĩnh cấm quân, ông ta còn là gì nữa?”
“Xếp hạng trên giang hồ chỉ thấp hơn Huyền Bố của Đại Du, cũng coi như là đệ nhất cao thủ của Đại Lương chúng ta hiện nay…”
“Đúng vậy, huynh ngẫm lại xem, một hộ vệ của huynh mà lại có thể đánh nhau ngang tay với đệ nhất cao thủ Đại Lương…”
“Vừa rồi Mông Chí căn bản chưa dùng toàn lực…”
“Đúng, vừa rồi đích xác ông ta còn chưa dùng hết sức, nhưng cho dù là thế thì ông ta vẫn cứ là đệ nhất cao thủ Đại Lương. Phi Lưu có thể chống đỡ nhiều chiêu dưới tay ông ta như vậy mà chưa thua, việc này cũng đủ làm mọi người kinh ngạc rồi. Làm sao cha ta có thể tin tưởng huynh chỉ là một khách giang hồ vô danh chứ? Hơn nữa, cho dù ta cố cãi ngang, chỉ cần cha ta gọi Tạ Bật tới là sẽ hỏi được rõ ràng.”
“Cũng đúng.” Mai Trường Tô nghiêng đầu suy nghĩ một hồi lâu. “Được rồi, nếu cha ngươi thật sự vặn hỏi quá gắt gao thì ngươi cứ khai thật là được. Chẳng qua là ông lo lắng ngươi dẫn người không biết rõ thân phận về nhà, sau khi hỏi rõ ràng thì sẽ không còn vấn đề gì nữa. Ta lại không phải khâm phạm của triều đình, che giấu thân phận chẳng qua là vì sợ phiền phức. Nghĩ lại quả thật cũng không thể bắt ngươi lừa gạt cha mình để che giấu cho ta được.”
Tiêu Cảnh Duệ cảm thấy cực kỳ áy náy, ngượng ngập nói: “Tô huynh, thật sự xin thứ lỗi. Có điều cha ta tính tình cẩn thận, không bao giờ nhiều lời, cho dù ông ấy biết thân phận thật sự của huynh thì cũng chỉ ghi nhớ trong lòng, sẽ không nói với những người khác đâu.”
“Chuyện này làm sao có thể trách ngươi được? Đó là gần đây ta quá buông lỏng, suy xét mọi chuyện không chu toàn nên mới khiến Phi Lưu rước lấy phiền phức…” Vừa nói tới đây, Mai Trường Tô đã nhìn thấy Phi Lưu cúi đầu, vẻ mặt lo lắng không yên, vội vàng xoa đầu hắn an ủi, hòa nhã dỗ dành: “Không phải, không phải lỗi của Phi Lưu, là đại thúc kia ngăn ngươi lại nên ngươi mới động thủ với ông ta phải không?”
Phi Lưu gật đầu.
“Cho nên Phi Lưu của chúng ta không làm gì sai cả, đều là vì đại thúc kia không tốt!”
Tiêu Cảnh Duệ lại toát mồ hôi lạnh.
Đâu có người nào dạy dỗ trẻ con như vậy?
“Có điều sau này lúc phải ra ngoài, Phi Lưu của chúng ta cứ đi theo đường từ cổng ra ngoài, lúc về cũng phải theo đường từ cổng đi vào, không được chạy nhảy trên tường và trên mái nhà nữa. Người ở đây gan rất nhỏ, mắt lại rất tinh, nếu nhìn thấy Phi Lưu là họ sẽ sợ chết khiếp, nhớ chưa?”
“Nhớ rồi!”
Tiêu Cảnh Duệ không nhịn được nghĩ, với phương pháp giáo dục của chàng, cho dù Phi Lưu không bị tổn thương não thì phỏng chừng cũng không lớn được…
Sau cơn sóng gió, hình như Mai Trường Tô vẫn không để tâm lắm. Chàng đưa Phi Lưu về Tuyết Lư, đánh đàn chơi cờ tiêu khiển, vẫn ung dung, tự tại như trước. Ngược lại, Tiêu Cảnh Duệ cứ nghĩ này nghĩ nọ, cả ngày tâm trạng không yên.
Tối hôm đó, quả nhiên Tạ Ngọc gọi hai người Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật vào thư phòng, không rào trước đón sau lấy một lời, hỏi thẳng: “Vị Tô tiên sinh các ngươi mời tới rốt cuộc có thân phận gì?”
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đưa mắt nhìn nhau, trong lòng biết phụ thân hỏi như vậy là đã sinh nghi, không thể giấu giếm được nữa, huống hồ thân là con trong nhà, bao nhiêu năm dưới uy của phụ thân, nào có bản lĩnh dám chống lại phụ thân cơ chứ? Chỉ do dự chốc lát, Tạ Bật đã khai rõ thực tình: “Tô huynh… tên thật là Mai Trường Tô… Chắc là phụ thân biết, chính là đương gia tông chủ Mai Trường Tô của thiên hạ đệ nhất đại bang Giang Tả minh đó…”
Tạ Ngọc giật mình, sững sờ hồi lâu mới nói: “Thảo nào ngay cả một hộ vệ dưới tay hắn cũng giỏi như thế… Thì ra là Mai lang Giang Tả, người đứng đầu Lang Gia bảng…”
Đứng đầu Lang Gia bảng, Mai lang Giang Tả.
Tuy Tạ Ngọc là thế gia thanh quý đứng hàng hầu tước nhưng cũng không thể không e ngại danh tiếng này.
“Chiếu khắp nhân gian như băng tuyết, hoa mai phủ một khúc Lâm Giang, biết hết anh hùng trong thiên hạ, cúi đầu Giang Tả có Mai lang.” Đây là câu thơ bang chủ Thúc Kình Thiên của Tiếu Long bang hùng bá phương bắc ngâm khi gặp Mai Trường Tô lần đầu tiên hồi chín năm trước.
Khi đó, gia tộc Công Tôn tránh họa vào Giang Tả, Thúc Kình Thiên đuổi giết qua sông. Tân nhậm tông chủ của Giang Tả minh là Mai Trường Tô đích thân tới bờ sông đón chào, hai người không mang một đao một kiếm, một binh một lính, mật đàm hai ngày trên đỉnh Hạ Lĩnh. Sau khi xuống núi, Thúc Kình Thiên lui về phía bắc, toàn gia tộc Công Tôn được bảo vệ, danh tiếng Giang Tả minh vang dội khắp giang hồ.
“Tông chủ Giang Tả minh ít lộ diện, cũng không có bao nhiêu người từng thấy mặt hắn… Hai đứa làm sao lại quen hắn?” Tạ Ngọc trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.
“Là đại ca…” Tạ Bật vừa ngập ngừng mấy chữ thì Tiêu Cảnh Duệ đã tiếp lời: “Hồi bẩm phụ thân, mùa đông năm ngoái, hài nhi đi qua Tần Lĩnh, ngồi nghỉ trong một quán trà, Tô huynh tình cờ ngồi ở bàn bên cạnh. Khi đó Tô huynh cứ nhìn cành tuyết mai hài nhi cầm trên tay, có vẻ rất thích. Khi đó hài nhi cũng không nghĩ gì nhiều mà tặng ngay cành mai đó cho Tô huynh, thế là quen biết. Sau đó hài nhi ngao du giang hồ, vẫn thường được Tô huynh chăm sóc. Thân thể Tô huynh nhiều bệnh, sau khi chẩn trị cho Tô huynh, hàn y Tuân Trân lão tiên sinh dặn dò huynh ấy phải rời khỏi Giang Tả, bỏ mặc công chuyện trong bang để tập trung tĩnh dưỡng, cho nên hài nhi đã nhân cơ hội mời huynh ấy đến Kim Lăng nghỉ một thời gian… Phụ thân cũng biết, tên tuổi của Tô huynh quá lớn, để không bị làm phiền nên mới lấy tên giả là Tô Triết…”
“Thì ra là vậy…” Tạ Ngọc ừ một tiếng, gật đầu. “Thôi được rồi. Tô tiên sinh là khách quý, các ngươi phải tiếp đãi cho tốt!”
Tiêu Cảnh Duệ và Tạ Bật đồng loạt khom người vâng dạ rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Vừa rời khỏi thư phòng của phụ thân, Tạ Bật đã tóm Tiêu Cảnh Duệ vặn hỏi, nhờ vậy mới biết hôm nay Phi Lưu đã giao thủ với Mông Chí, không khỏi tặc lưỡi than thở.
Sau đó hai người đến Tuyết Lư báo cho Mai Trường Tô chuyện phụ thân mình đã biết thân phận của chàng, vị tông chủ Giang Tả minh này cũng chỉ cười nhẹ, không hề để ý đến chuyện này.
Sáng sớm hôm sau, công tử của quốc cữu gia Ngôn Dự Tân ăn mặc rất đẹp đến phủ, tuyên bố: “Tô huynh đi đường mệt nhọc chắc đã nghỉ ngơi tốt rồi, cho nên hôm nay mọi người ra ngoài chơi thôi!” Sau đó hắn lôi Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô ra cửa, bỏ lại Tạ Bật vướng trăm công nghìn việc ở nhà đầy ai oán, ba người đi chơi nguyên một ngày.
Bởi vì đại hội kén chồng của quận chúa Nghê Hoàng đã đến gần, mấy ngày nay trong kinh thành đầy ắp thanh niên tài tuấn từ khắp các nơi tụ hội về.
Gần như các quán rượu, quán trà ngày nào cũng kín khách, lúc nào cũng có thể thấy các tiết mục ánh đao bóng kiếm, quyền đấm cước đá đặc sắc, dường như vòng loại đầu tiên của đại hội kén chồng đã bắt đầu được tiến hành một cách tự phát khiến người luôn thích xem náo nhiệt như Ngôn Dự Tân không thể bỏ qua. Từ hôm trở lại kinh thành, hắn đã bắt đầu đi khắp nơi để xem diễn trò.
Trong ngày dẫn Tiêu Cảnh Duệ và Mai Trường Tô ra ngoài chơi, hắn đã có thể giới thiệu rất tỉ mỉ quán rượu nào có nhiều người đánh nhau nhất, quán trà nào có trình độ quyết đấu cao nhất…
Xem hỗn chiến cả ngày mà vẫn chưa thấy bao nhiêu cao thủ, đương nhiên các cao thủ chân chính sẽ không ra ngoài gây chuyện lúc này để tự hạ thấp thân phận của mình. Mặc dù Ngôn Dự Tân vẫn hăng hái bừng bừng nhưng Tiêu Cảnh Duệ sớm đã thấy nhạt nhẽo, vô vị.
Nếu như là trước kia thì có lẽ hắn sẽ cố gắng đi cùng để gã hảo bằng hữu Ngôn Dự Tân được xem thỏa thích, có điều hôm nay đi cùng Mai Trường Tô, vừa nhìn thấy Mai Trường Tô lộ vẻ mệt mỏi, hắn đã lập tức bác bỏ đề nghị “giờ đến quán rượu Yêu Nguyệt chơi một lát” của Ngôn Dự Tân.
“Tại sao không đi? Đến quán Yêu Nguyệt chơi rất vui, mấy hôm trước ta còn nhìn thấy một tên dùng lưu tinh chùy và một tên sử dụng song đao đánh nhau ở đó. Tên dùng lưu tinh chùy đập tới mà không khống chế tốt lực đạo, kết quả lưu tinh chùy bay ngược trở về đập trúng ngay trán hắn, ngất xỉu tại chỗ, buồn cười chết mất…”
Tiêu Cảnh Duệ thấp giọng nhắc nhở: “Dự Tân, Tô huynh mệt rồi.”
“A.” Ngôn Dự Tân nhìn khuôn mặt hơi trắng xanh của Mai Trường Tô, vô thức đưa tay vỗ đầu thật mạnh. “Ta sơ ý quá, Tô huynh đang ốm, đương nhiên không thể như chúng ta được. Vậy thì nghỉ ngơi tại đây luôn đi, đồ ăn ở đây cũng không tồi, ta gọi mấy món chiêu bài của quán cho Tô huynh nếm thử.”
“Vừa mới ăn bữa trưa một canh giờ trước, giờ làm sao ăn được nữa chứ?” Mai Trường Tô tựa vào lưng ghế, thần sắc mệt mỏi, nhưng tinh thần vẫn còn tốt. “Ngồi một lát rồi ai về phủ nấy thôi. Mặc dù là lần đầu tiên ra ngoài chơi nhưng cũng không thể ham chơi quá được, để Cảnh Duệ về nhà ăn tối với cha mẹ thì tốt hơn.”
“Nói vậy cũng đúng, Cảnh Duệ là con ngoan mà.” Ngôn Dự Tân tán đồng. “Không giống ta, cha ta cơ bản không bao giờ để ý ta ra ngoài khi nào mới về…”
Lúc nói lời này, giọng hắn rất vui vẻ nhưng Mai Trường Tô lại nhận ra sự cô đơn mơ hồ được che giấu kĩ, không khỏi chăm chú nhìn hắn một lát.
Vì đã quá quen Ngôn Dự Tân nên Tiêu Cảnh Duệ không để ý, hắn vẫy tay gọi một gã tiểu nhị tới, lệnh cho tên này đi thuê cho mình một chiếc kiệu mềm sạch sẽ.
Một lát sau, chiếc kiệu đã được đưa tới, ba người từ biệt trước cửa quán rượu. Ngôn Dự Tân tiếp tục lêu lổng, Tiêu Cảnh Duệ thì cùng Mai Trường Tô về phủ Ninh Quốc hầu.
Kiệu vừa dừng lại trước cửa bên của phủ Ninh Quốc hầu, một gia bộc đã nhìn thấy, xoay người đi vào thông báo.
Tạ Bật lập tức chạy ra đón, vừa nhìn thấy đã lớn tiếng hỏi: “Sao bây giờ hai người mới về? Có người cần gặp hai người, đã đợi hồi lâu rồi.”
Nghe thấy Tạ Bật trách móc, Tiêu Cảnh Duệ lập tức hỏi lại: “Ai cần gặp bọn ta?” Nhưng Mai Trường Tô lại dừng bước chân, một thoáng do dự hiện lên trên khuôn mặt, có điều vẻ do dự chỉ thoáng qua trong nháy mắt rồi lại khôi phục bình tĩnh.
Tạ Bật quan sát y phục của hai người một lát rồi vội vàng nói: “Cũng tạm được, không cần phải thay y phục, mau cùng ta đi vào. Là Hoàng hậu nương nương, mẫu thân và quận chúa Nghê Hoàng muốn gặp hai người.”
Tiêu Cảnh Duệ lập tức sững sờ.
Ba nữ nhân Tạ Bật vừa nhắc đến có thể nói là ba nữ nhân tôn quý nhất, có quyền thế nhất Đại Lương hiện nay.
Hoàng hậu nương nương thì không cần phải nói, cai quản lục cung, mẫu nghi thiên hạ. Trưởng công chúa Lỵ Dương là em gái thiên tử, vợ Ninh Quốc hầu. Quận chúa Nghê Hoàng dù địa vị hơi thấp nhưng trong tay lại nắm trăm ngàn thiết kỵ nam cương.
Ba người này bình thường có thể gặp được một người đã không dễ dàng rồi, càng không cần phải nói là chủ động chờ đợi ở đây, nhất tề hội kiến, có thể nói là từ trước đến nay chưa có ai được đãi ngộ như vậy.
“Huynh ngẩn ra làm gì?” Tạ Bật khẽ chọc đại ca hắn. “Nếu huynh không muốn đi vào thì thôi, dù sao thì họ chủ yếu chỉ muốn gặp Tô huynh thôi mà.”
“Ngươi còn nói nữa à?” Tiêu Cảnh Duệ không vui, trợn mắt nhìn Tạ Bật. “Có phải ngươi lắm miệng tiết lộ chuyện Phi Lưu giao thủ với Mông đại thống lĩnh ra ngoài nên ba người này mới động lòng hiếu kỳ không? Ngươi quên là Tô huynh đến dưỡng bệnh chứ không phải đến để tiếp khách à? Lần này náo động lớn như vậy, huynh ấy còn có thể được yên tĩnh dưỡng bệnh hay sao?”
Bị trách cứ như vậy, Tạ Bật cũng có chút xấu hổ, ngượng ngùng xin lỗi: “Quả thật là ta không cẩn thận, lúc ngồi tiếp khách với mẫu thân ta đã sơ ý nói ra, mong Tô huynh thứ lỗi.”
“Đâu có.” Mai Trường Tô lạnh nhạt nói. “Tạ nhị công tử dẫn kiến ta với quý nhân, ta phải cảm kích mới đúng. Nói không chừng lát nữa vào yết kiến, Hoàng hậu nương nương còn thay mặt Dự vương điện hạ thưởng một ít bảo vật cho ta cũng nên.”
Tạ Bật nghe vậy thầm giật mình, ngước mắt thấy dù trên mặt Mai Trường Tô vẫn treo một nụ cười thản nhiên nhưng hai mắt lại không hề có ý cười, liền biết chút tính toán nhỏ nhặt này của mình đã bị vị tông chủ Giang Tả minh thông tuệ hơn người xem thấu, không khỏi cảm thấy khó xử, vội vã nghĩ cách giải thích.
Vì có thân phận đặc biệt nên Tiêu Cảnh Duệ được xem như một nửa người giang hồ. Trước khi trưởng thành, mỗi năm hắn chỉ sống một nửa thời gian ở kinh thành, sau khi thành niên càng thường xuyên in dấu chân khắp tứ phương, không bao giờ can thiệp chính sự. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thân phận công tử hầu phủ, cơ bản vẫn hiểu được đại thế cục diện triều đình.
Lúc này nghe Mai Trường Tô nói một câu như vậy, vẻ mặt Tạ Bật lại đặc sắc thế kia, Tiêu Cảnh Duệ chỉ suy nghĩ một lát liền hiểu rõ nguyên do, trong lòng lập tức phát hỏa, tiến lên mấy bước đứng chắn trước mặt Mai Trường Tô, lớn tiếng nói với Tạ Bật: “Ngươi đi hồi bẩm nương nương và mẫu thân, Tô huynh thân thể không được khỏe, không thể tới yết kiến.”
“Đại ca, huynh định làm gì?” Tạ Bật sốt ruột muốn đẩy hắn ra. “Huynh không được quấy rối, những người đang đợi trong chính sảnh là người bình thường sao? Muốn gặp thì gặp, không muốn gặp thì thôi à?”
Tiêu Cảnh Duệ cắn răng, lật tay trái tóm cánh tay Tạ Bật, hơi phát lực giữ hắn đứng yên một chỗ không thể động đậy, đồng thời nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng nói hết sức nghiêm túc: “Ta nghĩ mẹ và quận chúa Nghê Hoàng cùng lắm chỉ là tò mò, người thật sự muốn gặp Tô huynh là Hoàng hậu nương nương đúng không? Cho nên ta nói lại lần nữa, ngươi vào hồi bẩm nương nương, Tô huynh đang ốm, không muốn thất lễ trước mặt nương nương, mong nương nương thứ tội.”
Tạ Bật cố gắng giãy giụa nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Cảnh Duệ, mặt không khỏi đỏ bừng, vừa xấu hổ vừa giận dữ.
Mặc dù thường ngày hắn vẫn gọi Tiêu Cảnh Duệ là đại ca, giữa hai người quả thật cũng có tình huynh đệ sâu sắc, nhưng trong lòng hắn không thật sự tôn trọng và đối xử với Tiêu Cảnh Duệ như một huynh trưởng. Còn tính cách Tiêu Cảnh Duệ thì vừa mềm mỏng vừa khiêm nhường, từ nhỏ vẫn luôn nhường nhịn các huynh đệ, tỷ muội, chưa bao giờ thể hiện uy thế của một đại ca, bình thường có bị các tiểu đệ, tiểu muội bắt nạt cũng không để trong lòng, đối với Tạ Bật có thân phận thế tử lại càng chưa từng răn dạy nghiêm khắc. Hôm nay thái độ của Tiêu Cảnh Duệ đột nhiên trở nên cứng rắn như vậy, Tạ Bật đương nhiên rất kinh ngạc, không quen.
“Được rồi, Cảnh Duệ, ta…” Mai Trường Tô tiến lên một bước, mới chán nản nói mấy chữ đã bị Tiêu Cảnh Duệ ngắt lời, hắn không quay đầu lại, nói: “Không được! Việc này tuyệt đối không được!”
“Đại ca!”
“Ta không quan tâm ngươi có tính toán gì khi mời Tô huynh đến Kim Lăng, ta chỉ biết ta mời huynh ấy đến Kim Lăng là để nghỉ ngơi điều dưỡng thân thể, tất cả mọi chuyện bên ngoài không có quan hệ gì với huynh ấy.” Ánh mắt Tiêu Cảnh Duệ rất kiên định, hoàn toàn không có ý nhượng bộ. “Dự vương cũng được, Thái tử cũng tốt, ngươi lựa chọn lập trường kiểu gì, ngươi muốn nghiêng về phía ai là chuyện của chính ngươi, phụ thân mặc kệ ngươi, ta càng không muốn can thiệp. Nhưng Tô huynh là người ngoài cuộc, cho dù huynh ấy tay nắm thiên hạ đệ nhất đại bang, là một kỳ tài có thể kí thác thì ngươi cũng không thể dùng mấy trò tiểu xảo đó để ép huynh ấy cuốn vào cuộc phân tranh mà hoàn toàn không hỏi ý kiến huynh ấy. Cho dù Tô huynh chỉ là một người lạ thì cách làm của ngươi cũng trái với phẩm tính làm người nên có, huống chi chúng ta đã thân cận với nhau suốt đường về kinh, tốt xấu cũng đã bồi dưỡng được chút cảm tình.”
Tạ Bật chưa từng thấy Tiêu Cảnh Duệ lời lẽ lẫm liệt như vậy, huống hồ mình lại đuối lý, vì vậy khí thế tự nhiên hạ thấp vài phần, ngập ngừng giải thích: “Chỉ là gặp Hoàng hậu nương nương mà thôi, lại không phải quyết định gì cả…”
“Chỉ là gặp?” Tiêu Cảnh Duệ cười lạnh, nói. “Nếu không phải vì tài học trác tuyệt và thân phận tông chủ Giang Tả minh của Tô huynh thì Hoàng hậu nương nương vô duyên vô cớ gặp huynh ấy làm gì? Nếu lúc tiếp kiến, nương nương thay mặt Dự vương tỏ ý lôi kéo thì Tô huynh nên phản ứng như thế nào? Nếu nương nương ban tặng phẩm quá mức quý trọng thì ngươi bảo Tô huynh nhận hay là không nhận? Chưa được Tô huynh đồng ý mà ngươi vô cớ đẩy huynh ấy vào cảnh khó xử, làm như vậy còn có chút tình bằng hữu nào nữa không?”
Bị hắn trách cứ nghiêm khắc như vậy, Tạ Bật lộ rõ vẻ xấu hổ, lúng túng, trên trán nổi đầy gân xanh. Thấy vậy, Tiêu Cảnh Duệ lại hơi mềm lòng, dịu giọng nói: “Nhị đệ, chuyện trong nhà luôn dựa vào ngươi vất vả lo toan, ta rất ít khi giúp ngươi việc gì, đây là ta có lỗi với ngươi. Ta cũng biết tất cả những gì ngươi làm đều là vì Tạ gia, nhưng dù thế nào thì chúng ta cũng không thể đối đãi với bằng hữu như vậy được. Nếu Dự Tân biết chuyện hôm nay thì hắn cũng sẽ mắng ngươi. Bây giờ ta đi cùng Tô huynh về Tuyết Lư, còn bên chỗ Hoàng hậu nương nương… Ta nghĩ với tài trí của ngươi, ngươi sẽ đối phó được.” Dứt lời hắn xoay người kéo Mai Trường Tô bước đi.
Tạ Bật ngơ ngác đứng hồi lâu, cuối cùng thở dài một hơi, cũng không dám đuổi theo nữa.
Sau khi trở lại Tuyết Lư, Mai Trường Tô ngồi xuống chiếc ghế dài vẫn thường ngồi dưới tán cây. Tiêu Cảnh Duệ tự tay rót trà nóng cho chàng, kéo một chiếc ghế đến bên cạnh, im lặng ngồi cùng chàng một lúc rồi mới nhẹ nhàng nói một câu: “Xin thứ lỗi…”
Ánh mắt Mai Trường Tô chậm rãi chuyển đến gương mặt Tiêu Cảnh Duệ.
Lúc này, người thanh niên có thân phận kép đã khôi phục vẻ ôn tồn, nhã nhặn hằng ngày, vẻ mặt nhu hòa, ánh mắt trong suốt, hoàn toàn không còn sự quyết liệt và kiên định vừa rồi. Nhưng Mai Trường Tô nhìn hắn, trong lòng lại chấn động khó tả.
Vốn tưởng Tiêu Cảnh Duệ chỉ là một thanh niên nhiệt tình đơn thuần, không nghĩ rằng đối với tình bằng hữu, đối với phẩm đức làm người, chàng trai này lại có những nguyên tắc kiên định đến thế.
Mặc dù bây giờ đi gặp Hoàng hậu không phải là mong muốn của Mai Trường Tô, nhưng nếu thật sự phải gặp thì cũng chưa chắc chàng đã không thể ứng phó. Nhưng được Tiêu Cảnh Duệ che chở, xem hắn dốc hết sức lực bảo vệ mình, Mai Trường Tô vẫn không nén được cảm động.
Nếu như người trong thiên hạ đều có thể được như Tiêu Cảnh Duệ thì thế gian này có lẽ đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Chỉ tiếc, quá nhiều người không làm được điều này, bao gồm chính bản thân chàng…
“Tô huynh, mong huynh đừng giận Tạ Bật… Kỳ thực hắn không hề có ác ý, chỉ có điều hắn luôn ủng hộ Dự vương, lại quá ngưỡng mộ tài học của huynh.” Tiêu Cảnh Duệ không đoán được suy nghĩ của Mai Trường Tô qua nét mặt chàng nên hơi bất an. “Vốn huynh đến Kim Lăng là để rời xa tranh đấu giang hồ, kết quả bây giờ lại khiến huynh gặp phải phiền phức như vậy…”
Mai Trường Tô mỉm cười, đưa tay vỗ vỗ đầu gối Tiêu Cảnh Duệ, nhỏ giọng nói: “Tức giận thì chưa đến mức… Ta biết bất kỳ ai làm bất cứ chuyện gì cũng đều có lý do của mình, Tạ Bật cũng như vậy. Chỉ có điều mọi người đều quá suy nghĩ cho chính mình, rất nhiều phiền muộn trên thế gian cũng sinh ra từ đó. Giang hồ cũng thế, triều đình cũng vậy, đâu có gì khác nhau? Bắc Yên, Đại Du đầy ánh đao bóng kiếm vì tranh đoạt ngôi vị, Đại Lương chúng ta cũng đâu phải ngoại lệ?”
“Lúc đầu, trước khi đến Kim Lăng, huynh đã nói phải che giấu thân phận.” Tiêu Cảnh Duệ cúi đầu, dáng vẻ rất chán nản. “Ta rõ ràng đã đồng ý huynh nhưng lại không thể làm được…”
“Chuyện này sao có thể trách đệ được? Nếu xét đến cùng thì chính là vì ta quên không dặn Phi Lưu cẩn thận…”
Tiêu Cảnh Duệ lắc đầu, nghiêm mặt nói: “Tô huynh không cần cố ý nói vậy để khiến ta đỡ áy náy. Sau chuyện hôm nay, chúng ta cũng đã hiểu rõ, cho dù hôm qua Phi Lưu không vô tình chạm trán Mông đại thống lĩnh thì Tạ Bật cũng sẽ báo cho Dự vương biết thân phận của Tô huynh…”
“Hay là chúng ta rời khỏi kinh thành ngay trong đêm nay?” Mai Trường Tô nói đùa để làm dịu bầu không khí.
“Tô huynh!” Tiêu Cảnh Duệ dở khóc dở cười gọi một tiếng.
“Được rồi, đừng lo lắng!” Mai Trường Tô cười, dựa vào lưng ghế. “Có chuyện thì phải giải quyết, cứ đi rồi tất có đường. Bây giờ bọn họ đều đang ra sức chiêu mộ nhân tài, đã không may bị bọn họ nhìn trúng thì dù có trốn về Giang Tả cũng chỉ mang phiền phức về theo, lại bị người trong bang mắng vì tội rước họa về nhà. Chẳng thà cứ ở kinh thành xem náo nhiệt, chờ bọn họ quan sát thêm một thời gian, tự nhiên sẽ phát hiện ta thực ra chỉ là một thư sinh vô dụng, đến lúc đó cho dù ta muốn đi theo thì các quý nhân cũng khinh thường không thèm nhận.”
Mặc dù Tiêu Cảnh Duệ biết rõ chuyện không đơn giản như vậy nhưng vẫn bị chàng chọc cho bật cười, buồn bực trong lòng cũng nhanh chóng tan biến.
Chuyện từ chối yết kiến lần này cuối cùng cũng không dẫn đến sóng gió gì, Hoàng hậu nương nương và quận chúa Nghê Hoàng lặng lẽ khởi giá hồi cung, xem ra thủ đoạn của Tạ Bật thật sự không tầm thường.
Bữa cơm tối hôm đó cũng rất yên bình, Ninh Quốc hầu và công chúa Lỵ Dương đều không nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến vị khách ở Tuyết Lư, Tạ Bật thì rầu rĩ, chỉ ăn được nửa bát cơm đã đứng dậy về phòng.
Tiêu Cảnh Duệ đi theo hắn, hắn cũng không phát hỏa với đại ca, chỉ nhờ Tiêu Cảnh Duệ xin Tô huynh thứ lỗi, sau đó liền lấy cớ mình không khỏe để đi ngủ sớm.
Hôm sau, Ngôn Dự Tân lại tới tìm mọi người đi chơi, kết quả là hắn ngạc nhiên phát hiện hình như người nào cũng không có tinh thần, lập tức hoài nghi mình lại bỏ lỡ một chuyện náo nhiệt gì đó nên tóm lấy Tiêu Cảnh Duệ ép hỏi, nhưng giày vò hồi lâu cũng không hỏi ra được chuyện gì.
May mà cuối cùng hắn cũng nhớ ra ngày mai chính là ngày đầu tiên mở đại hội kén chồng cho quận chúa Nghê Hoàng, nhất định phải nghỉ ngơi dưỡng sức để hôm sau phấn đấu thực hiện mục tiêu đưa giai nhân về phủ, vì vậy hắn mới chấm dứt việc hành hạ Tiêu Cảnh Duệ, chán nản hồi phủ nghỉ ngơi.
Tác giả :
Hải Yến