Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
Quyển 2 - Chương 16
Nhất Kiếm cúi đầu chậm rãi đi trên đường lớn. Trầm tư suy nghĩ, tìm kiếm lý do chính đáng giải thích việc y rời đi suốt một đêm qua.
Trời lúc này đã sáng rõ, mọi người tụ tập mua bán cũng dần đông đúc. Ngã tư đường thành Hàm Dương thanh tịnh bỗng chốc cũng náo nhiệt hẳn lên. Những ngày tranh chấp giữa chính giữa tà vừa qua đã nhanh chóng bị dân chúng nơi đây đưa vào quên lãng.
Nhất Kiếm vừa tiến tới đại môn, một thanh ảnh phiêu nhiên như gió xoáy thẳng về phía Nhất Kiếm.
Y nhanh chóng triển khai song thủ, nhìn đối phương lo lắng sờ đông, sờ tây, loạn khắp trên người mình đến khi xác định toàn thân Nhất Kiếm đều đầy đủ không sứt mẻ, không mất đi cánh tay hay thiếu đi một chân như bình thường.
“Cữu cữu, ngươi có bị sao không? Có thương tổn chỗ nào không? Làm sao cữu trốn được trở về a?”
Thần sắc Mạc Thu vừa bối rối vừa hoảng sợ vô chừng, trong thanh âm còn mang theo nghẹn ngào. Một bên y vừa hỏi, vừa xoa, vừa nắn:
(Quỳnh: lợi dụng ăn đậu hủ thì có…*liếc liếc*…)
“Sau khi ta tỉnh lại không thấy ngươi đâu cả, thật là hù chết người mà!”
Một vị đệ tử Hoa sơn trẻ tuổi đứng bên cạnh cung kính hành lễ, nói:
“Sư phụ đã ra ngoài tìm kiếm Duyên Lăng đại hiệp. Nếu Duyên Lăng đại hiệp bình yên trở về, chúng ta cũng nên gọi sư phụ về!”
“Tô Giải Dung có làm gì ngươi không?”
Mạc Thu ngẩng đầu, nơi hốc mắt lan tràn lệ thủy.
“Tô Giải Dung?”
Nhất Kiếm không rõ Mạc Thu vì sao hỏi như vậy. Nhưng y hiểu rõ việc mình bất ngờ mất tích đã khiến cho hài tử này kinh sợ đến nhường nào, có lẽ là khẩn trương đến sắp khóc đi. Thật là lúc nào cũng khiến y đau lòng.
“Chúng ta vừa ngủ được một nửa thời gian. Kết quả tên gia khỏa Tô Giải Dung theo cửa sổ đi vào, điểm thụy huyệt của ta. Đến khi ta tỉnh lại ngươi đã không thấy tăm hơi.”
Mạc Thu nhớ lại tình hình đêm qua, cả người lan tràn một trận ác hàn.
Nhất Kiếm muốn nói rồi lại thôi. Y nhớ rõ ràng hôm qua y ở cùng tiểu Thất a, không biết vì sao Tô Giải Dung lại xuất hiện. Nhưng tiểu Thất yêu cầu y không được để lộ sự tình đêm qua. Cho nên y cũng không thể nào phân trần hảo vấn đề cho Mạc Thu biết được.
Mạc Thu thấy vẻ mặt Nhất Kiếm khác thường, nhanh chóng truy vấn:
“Chẳng lẽ Tô Giải Dung gây tổn thương cho ngươi? Cữu, ngươi bị thương làm sao a? Có nặng lắm không? Mụ mụ cái thứ hỗn trướng chết tiệt nhà y, lần sau gặp lại nhất định ta sẽ cho y đẹp mặt ra!”
(=-=” Chân thành xin lỗi các nàng, vốn từ thô tục ta không có nhiều lắm, dịch không sát chính văn được)
Vừa nói xong Mạc Thu lại một lần nữa sờ soạn loạn thất bát tao. Quần áo của Nhất Kiếm cũng vì thế mà trở nên hỗn độn, đai lưng buông lỏng, quần mém tí bị lạp hạ.
(Có cần phải trắng trợn vậy hông a….^^!!!)
Nhất Kiếm vội vàng đẩy tay Mạc Thu ra khỏi người y, vừa buộc lại quần vừa nói:
“Ngươi đừng sờ loạn, cữu đích xác không có việc gì!”
Mạc Thu lại kiểng chân quan sát phía sau cổ Nhất Kiếm, thoáng nhìn thấy sau vành tai Nhất Kiếm có một mạt hồng ngân. Y kinh ngạc một chút nghĩ đó chỉ là vết thương, nhưng sau đó lại phát giác, đây là vết son môi chu thần, vật dụng của nữ nhân.
Mạc Thu sửng sốt. Lại một lần nữa phát hiện trên người Nhất Kiếm nồng đậm hương thơm vờn vũ trong gian mũi. Hương vị kia quá mức ám nồng làm đầu y hoàn toàn trống rỗng.
Đây là...... Sao lại thế này?
Mạc Thu nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm đánh cái hắt xì, thân thủ đem ánh hồng chói mắt trên đầu ngón tay tuyết trắng của Mạc Thu xóa sạch.
Khẳng định là bị Tố Hành yêu nữ chuyên trêu chọc người khác kia gài bẫy. Nhất Kiếm xấu hổ ho nhẹ, ánh mắt không dám đối diện trực tiếp với Mạc Thu, ngại ngùng dời đi.
Nhất Kiếm là người không giỏi nói dối, thế nên khi đối mặt trước sự nghi ngờ của Mạc Thu, y không biết giải thích như thế nào.
Y đành hàm hồ nói:
“Khi ta tỉnh thì đã phát hiện mình đang ở ngoại thành Hàm Dương. Ta cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sau đó ta liền trở về. Đi đến đây thì gặp ngươi.”
Ánh mắt Mạc Thu biến hóa thâm trầm, xuất ra một mạt hồ nghi, sau đó ẩn vào giữa linh mâu ám dạ. Y trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng:
“Nếu cữu không có việc gì vậy là tốt rồi......”
“Ha ha ——”
Nhất Kiếm nghe Mạc Thu nói như thế, nghĩ rằng Mạc Thu đã tin tưởng mình, nhẹ nhàng thở ra, sau đó vừa cười vừa nói:
“Ngươi nghĩ ta có phải bị mộng du không? Ngủ say liền không tự giác đi ra ngoài a?”
“Ân, có lẽ vậy!”
Tiếp theo Mạc Thu như vô ý truy vấn:
“Tô Giải Dung tìm ngươi làm gì?”
“Đã nói không phải Tô Giải Dung, là tiểu......”
Nhất Kiếm ngẩn ngơ, rồi sau đó vội vàng im tiếng trách mắng:
“Ngươi dụ ta khai ra!”
Trên lầu lúc này đột nhiên có chút động tĩnh. Lỗ tai linh mẫn của Nhất Kiếm nghe thấy tiếng vang. Mạc Thu cũng theo sau quay đầu lại nhìn, mới thấy một góc bạch y sa chợt lóe rồi biến mất.
Nhất Kiếm nhíu mày.
“Nhân đã đi rồi.”
Mạc Thu hừ lạnh.
“Người kia khẳng định là nghe thấy ta nói với Triệu Đại Hùng là ngươi bị Tô Giải Dung bắt đi. Ả thấy ngươi trở về, mới lén lút trốn một góc nghe lén chúng ta nói chuyện.”
Quan tâm tất loạn, sau khi gặp lại Tô Giải Dung, cho tới tận giây phút này Lục Ngọc vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng mà, chiếu theo lời mình vừa nghe Nhất Kiếm vô tình để lộ ra. Hôm qua tuy là Tô Giải Dung bắt y đi, nhưng người Nhất Kiếm nhìn thấy chính là cố hữu của Nhất Kiếm, tiểu Thất.
Y không biết tiểu Thất là người phương nào, chỉ biết người này làm việc thần bí, biến hoá kỳ lạ, thuở nhỏ còn cùng Nhất Diệp, Nhất Kiếm giao hảo, là một nhóm đồng sinh cộng tử với nhau.
Nhưng mà người này lại xuất hiện ở Hàm Dương, trùng hợp Tô Giải Dung cũng tại Hàm Dương, người này nhất định có liên can đến Tô Giải Dung. Nếu gặp Tô Giải Dung vậy cần phải đề phòng người kia, cơ hội hạ thủ mới có khả năng đạt được.
Lục Ngọc lại tối để ý vị nam tử kia......Thế nhưng trước giờ trên giang hồ chưa bao giờ từng nghe qua kỳ danh ma giáo hộ pháp Tô Giải Dung......
Mạc Thu khép hờ ánh mắt, con ngươi đen láy lập lòe hàn ý.
Tình vốn hại nhân, mà Lục Ngọc lại là si nhân. Mười lăm năm tìm kiếm không ngừng, đến nay vẫn không buông tha. Thanh âm điên cuồng gào thét trong ám lâm ngày đó vẫn còn vang vọng bên tai.
Người kia có thể nói là ái nhân trọn kiếp của Lục Ngọc. Nếu bắt được Tô Giải Dung, dùng y làm con cờ uy hiếp, đừng nói truy vấn tung tích ngoại công Duyên Lăng Kí, cho dù cả tính mạng chính ả, Lục Ngọc kia khẳng định cũng sẽ vội vàng dâng tặng luôn đi, không sợ sự tình bất thành
Chính là......
Vì cái gì giữa hai người đó lại tồn tại thứ tình cảm ấy?
Nếu không có thâm tình vô hạn, ngoạii nhân không xen vào được, mẫu thân y cũng sẽ không vì vậy mà ong thân, bản thân y cũng sẽ không bị tra tấn thê thảm như thế.
“Làm sao vậy?”
Nhất Kiếm thấy Mạc Thu ngẩn người, nhịn không được cúi đầu quan tâm.
“Cữu.”
Trong đầu Mạc Thu căng thẳng, vươn tay ôm lấy Nhất Kiếm. Y vùi đầu vào ngực Nhất Kiếm, rầu rĩ hỏi:
“Nếu có một ngày người khác dùng tánh mạng ta để uy hiếp ngươi, ép ngươi phải tử trước mặt hắn, ngươi có chấp nhận không?”
“Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy sự bình yên cho ngươi, ta tất nhiên đáp ứng.”
Nhất Kiếm không chút do dự trả lời.
Mạc Thu càng ôm Nhất Kiếm chặt hơn.
Lời Nhất Kiếm nói làm cho lòng y quặn đau. Nếu thiên địa chuyển dời, y cũng không biết trong lúc đó, chính mình có thể hay không cam nguyện vì Nhất Kiếm mà giao ra tánh mạng.
Nguyên lai đây là sự khác biệt giữ y và Nhất Kiếm.
(Vâng, bé là hồ ly, anh là ngưu mà…=)))
Chữ tình mà y dành cho Nhất Kiếm chính là ích kỷ. Y luôn thầm toan liệu nếu người này không yêu mình, y sẽ đem thiên đao vạn quả ra để hành hạ Nhất Kiếm. Còn Nhất Kiếm đối y lại toàn tâm toàn ý trả giá, chưa bao giờ muốn được đền đáp nhiều hơn, chỉ mong muốn có thể cho y nhiều hơn mà thôi.
“Ngươi từ từ chờ ta...... một ngày nào đó......”
Mạc Thu thì thào nói nhỏ.
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đối với ngươi, giống như ngươi đối ta vậy.... ngươi hãy cố chờ đợi ta làm xong hết thảy mọi việc. Đến lúc đó ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với ngươi như ngươi đã đối xử với ta vậy....”
Nhất Kiếm vỗ vỗ vai Mạc Thu, vẫn không biết trong lòng Mạc Thu đang giãy giụa, chỉ tưởng rằng đêm qua hài tử này đã bị dọa, hiện nay vẫn còn bất an.
Thiên chạng vạng ngã bóng tà, vì chuẩn bị bữa tối cho mọi người nên Mạc Thu phải tìm chưởng quầy thu xếp.
Y là tiểu đương gia của Thiên Hương lâu nên không thể có bất cứ hành động nào hàm hồ. Nhất Kiếm nhìn bộ dáng ôm đồm từ việc nhỏ đến việc lớn của Mạc Thu, có chút khen ngợi. Nhất Diệp thật sự đã dạy Mạc Thu rất nhiều thứ, Mạc Thu cũng thập phần cố gắng vươn lên.
Mở ra túi gấm thêu hoa sen mà tiểu Thất đưa cho, Nhất Kiếm lấy chỉ tiên ra đọc. Trong chỉ tiên có nói thuốc này tuy chỉ nhỏ như viên đạn (thời đó có viên đạn hả 0-0?), lại có năng lực làm cho người ta thoát thai hoán cốt. Thế nhưng tác dụng chậm, dược liệu điều chế cũng không đơn giản, không biết Mạc Thu sử dụng có tốt hay không.
Bên ngoài sương phòng phát ra tiếng gõ cửa, Nhất Kiếm hoàn hồn hỏi:
“Ai?”
“Thiết Kiếm môn đệ tử muốn thỉnh an Duyên Lăng Đại hiệp. Tệ môn môn chủ đã chuẩn bị chút rượu cùng đồ ăn, thỉnh Duyên Lăng đại hiệp vui lòng đến. Tạ ơn đại hiệp đã hạ chi ơn cứu mạng tệ môn.”
(Tệ môn, tệ xá….cách xưng hô khách khí thời xưa. O-0)
Bên ngoài truyền đến tiếng nói mềm nhẹ của nữ tử.
Nhất Kiếm trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói:
“Thỉnh quý môn chủ đi trước, Duyên Lăng Nhất Kiếm sẽ tới sau.”
Người ngoài cửa lên tiếng đáp lời, bước từng bước rời đi.
Nhất Kiếm đem túi gấm trọng yếu buộc lại bên hông, rút ra Xích Luyện đao ở đầu giường, chăm chú nhìn nó, thầm nghĩ: Chuyện gì đến rồi sẽ đến, lúc này cũng nên đi gặp Lục Ngọc, đem hết thảy mọi nợ nần lên bàn cân tính toán dứt khoát một lần cho xong.
Cừu hận giữa Xích Tiêu phường cùng Thiết Kiếm môn cũng nên chấm dứt tại đây.
Tiếp đó, Nhất Kiếm đi tới tiểu viện hẻo lánh, u tĩnh phía sau Thiên Hương lâu.
Nơi này hoa và cây cảnh cành lá sum suê, tòa nghỉ mát đề danh bản “Vọng Tinh”, tất nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm thâm thúy sẽ dễ dàng nhìn thấy những chấm nhỏ thưa thớt trải tràn xung quang vầng khuyết nguyệt, mạt ngân nha đạm màu mông lung lững lờ, nhưng mang nét cô tịch.
Lục Ngọc đang đứng đưa lưng về phía y, nghe được động tĩnh liền chậm rãi xoay người lại.
Gió đêm hiu hiu thổi, tóc mai Lục Ngọc tùy ý phi tán như mỹ cảnh phiêu lượng, ánh trăng bàng bạc soi rọi dung nhan ả diễm lệ khuynh thành, nhưng lại triển lộ nét tiều tụy u sầu.
Lục Ngọc ngẩn đầu lên, vân phong vân đạm nhìn về phía Nhất Kiếm, khóe mi như lưu yên thản nhiên mà ai thê, quang mâu như u tuyền tươi đẹp, nhợt nhạt ngập tình sầu. Ngực y đột nhiên thắt lại, có một loại tình cảm vô danh không biết từ đâu sinh ra.
Nhớ mang máng nhiều năm trước tại Phụng Vương Hữu hà cũng từng có người dùng loại này ánh mắt nhìn y, bất quá trong mắt người kia còn có chút lạnh lùng, trào phúng, còn trong mắt người này lại tan rã không vết tích, cảm giác như tường đồng vách sắt bị tổn thương một phần, phảng phất vô lực cùng yếu ớt trong nội tâm.
Nhất Kiếm mạc nhiên mê võng, không rõ vì sao trong lòng lại xao động.
Trên thạch bàn trong tòa nghỉ mát bày biện rất nhiều mỹ thực *** xảo, còn có một bầu cổ tửu hoa điêu. Ánh mắt Lục Ngọc nhẹ nhàng lướt qua túi gấm thêu hoa đeo bên hông Nhất Kiếm, nâng chén nói:
“Ngày xưa vì sự phân tranh giữa hai nhà đã có điều đắc tội. Lúc này Lục Ngọc xin bồi tội với Duyên Lăng công tử. Vả lại lần này do nhất thời tình thế cấp bách nên đã vô ý ngộ thương công tử, thế mà Duyên Lăng công tử lại bất kể tiền ngại, cứu đệ tử cao thấp trong Thiết Kiếm môn từ tay ma giáo, Lục Ngọc không biết đáp đền như thế nào, chỉ mong công tử nhận lấy chút tâm ý của Lục Ngọc.”
Dứt lời lập tức uống liền ba chén, không chút trù trừ.
Trong đình tửu hương tràn ngập, không cần thử Nhất Kiếm cũng biết rượu hoa điêu được ủ suốt sáu mươi năm kia có bao nhiêu nồng đậm. Trên mặt Lục Ngọc đã hiện lên một mạt đỏ ửng thản nhiên. Sau đó ả lại rót đầy một chén rượu đưa cho Nhất Kiếm.
Quy củ giang hồ, thành kính tạ tội qua ba tuần rượu, từ nay về sau ân oán liền thanh toán xong, Nhất Kiếm cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng y chỉ nhìn chăm chú vào chén rượu trên đôi tay Lục Ngọc đưa trước mặt, không thể vươn tay tiếp được.
“Xích Tiêu phường vì Lục môn chủ mà bị hủy, nhiều ít tánh mạng liên lụy trong đó, làm sao có thể dùng rượu hóa giải ân oán trầm trọng như vậy, thứ cho Duyên Lăng Nhất Kiếm không thể đáp ứng!”
Song nhãn như đuốc sáng của Nhất Kiếm chăm chú nhìn Lục Ngọc. Có thể thấy nữ tử trước mắt nhìn như nhu nhược, ai có thể nghĩ đến Xích Tiêu phường lại bị diệt môn trong tay ả.
Lục Ngọc đem chén rượu trả lại trên bàn, ý muốn Nhất Kiếm ngồi xuống trò chuyện với nhau. Lục Ngọc để cho môn hạ đệ tử canh giữ ở ngoại viện. Trong tiểu viện giờ đây chỉ có sự im lặng vô thanh, có thể nghe được rõ ràng tiếng côn trùng không ngừng kêu vang như một giai điệu du dương bỉ lạc.
Nhất Kiếm nhìn chung quanh bốn phía, mở miệng nói:
“Lá gan Lục môn chủ đúng là đại a. Can đảm không để đệ tử tùy thị, ngươi không sợ ta thừa dịp này bốn bề vắng lặng, một đao giúp ngươi nhập hoàng tuyền sao?”
Lục Ngọc thản nhiên nói:
“Duyên Lăng công tử hành sự quang minh lỗi lạc, nhất định khinh thường loại hành vi tiểu nhân như thế.”
Nàng châm rượu uống, hớp xong một ngụm rượu hoa điêu thuần hậu, tiếp tục nói:
“Mạc Thu đã mời đến cao minh đại phu. Như vậy ngươi cũng đã được báo tin ta vì chịu một chưởng của Tô Giải Dung mà trọng thương đến tâm mạch. Ngươi muốn giết ta tất nhiên là điều đơn giản.”
“Đại phu nói cho ta điều này để làm gì?”
Nhất Kiếm nhíu mày, việc cá nhân của Lục Ngọc y không có hứng thú tìm hiểu.
Tay Lục Ngọc đang nâng chén rượu có chút đình trệ, ánh mắt khẽ lướt nhìn Nhất Kiếm, tựa hồ muốn truy ra thật giả trong lời nói của y. Bọn họ rõ ràng là sinh tử cừu địch, đại phu lại từ bọn họ thỉnh đến, như thế nào không nhân cơ hội này mà tìm hiểu thương tích trên người ả để tiện tay diệt trừ chứ?
Ngón tay *** xảo của Lục Ngọc khẽ vuốt nhẹ mặt bàn, nói:
“Kỳ thật nếu Duyên Lăng công tử muốn báo sát cừu cho Xích Tiêu phường, cứ việc động thủ. Tiểu mệnh này của Lục Ngọc được ngươi cứu, giết thêm một lần cũng không phải là điều sai trái.”
Cách nói của Lục Ngọc khiến Nhất Kiếm giận dữ. Y hạ một quyền lên thạch bàn, lực đạo làm cho nó mẻ một khối, mạnh mẽ “hừ” nói:
“Ta nếu muốn lấy tính mệnh của ngươi sẽ không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Ngươi tốt nhất đem thương dưỡng hảo cho ta. Chờ đến ngày ngươi khỏi hẳn, hai ta quang minh chính đại lên tràng tỷ thí. Ta đây nói cho ngươi biết, nếu ta thắng, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nói ra tung tích phụ thân cùng thúc, bá của ta. Nếu không ta mượn thanh đao này chém sạch Thiết Kiếm môn. Đem bảng môn của ngươi chém làm đôi, làm củi đốt!”
Thanh đao trên lưng Nhất Kiếm sắc tựa ánh tuyết, vốn tưởng rằng đêm nay sẽ có một trận đánh ác liệt, nào biết phong cách làm việc ngoan lệ dĩ vãng của Lục Ngọc hôm nay lại bắt đầu có chút nữ tính. Bộ dáng nhu nhược tái nhợt như vậy, y làm sao có thể tháo Xích Luyện đao sau lưng tùy ý chém giết được!
Hôm nay Nhất Kiếm chân chính ý thức được y cùng Lục Ngọc bất đồng, nam nhân cùng nữ nhân so đo vốn là không nên. Nếu không phải Duyên Lăng gia bị hủy trên tay ả, lời nói uy hiếp vừa rồi Nhất Kiếm sẽ không nhẫn tâm nói ra..
Công đạo luôn cần hoàn trả, y sẽ không buông tha cho người dám khi dễ Duyên Lăng gia.
Lục Ngọc dùng một loại ngữ khí nghi hoặc, khó hiểu:
“Là kẻ nào nói với ngươi, phụ thân cùng thúc, bá của ngươi bị ta giam giữ?”
“Là......”
Tên Nhất Diệp thiếu chút nữa thốt ra, Nhất Kiếm vội vàng đem lời nuốt trở về, dừng một chút mới mở miệng:
“Là người giống Duyên Lăng gia có cừu oán với Thiết Kiếm môn mà thôi. Huống chi sau khi phụ thân ta mất tích, ngươi một đường chèn ép Xích Tiêu phường, khiến cho các thợ rèn kiếm cùng nhóm công nhân ly tán, ngươi dám khẳng định không phải Thiết Kiếm môn hạ thủ sao?”
Lục Ngọc lại uống thêm một ngụm rượu, vẫn thủy chung giữ vững bộ dáng thản nhiên nói:
“Như vậy sự việc chỉ là do hiểu lầm, cũng vì nghe lời đồn bậy, mới hiểu thành như vậy.”
Ả đinh ninh khẳng định, rồi sau đó còn nói:
“Ta không biết ngươi vì sao lại mai danh ẩn tích suốt tám năm, không những vậy mà còn mang theo trấn môn chi bảo Thiết Kiếm môn Xích Tiêu kiếm trở về giang hồ......”
Nhất Kiếm há mồm muốn nói: đây đâu phải là Xích Tiểu kiếm!
Nhưng Lục Ngọc lại nói nhanh hơn y một bước, làm Nhất Kiếm nghe xong liên sửng sốt, quên mất lời muốn nói.
“Phụ thân ngươi đích thật có đến tìm ta.”
Lục ngọc nói:
“Năm ấy phụ thân tưởng rằng nguyên nhân cái chết của người là từ ta, nên đã độc mã tới Thiết Kiếm môn đòi lại công đạo cho ngươi. Nhưng người không phải ta giết, ta như thế nào công đạo cho được? Sau đó có lẽ y cảm thấy đuối lý, nên đã rời đi. Mấy tháng sau ta mới tình cờ nghe được tin tức, biết được việc y đã mất tích.”
Lục Ngọc thản nhiên thừa nhận:
“Ta xác thực đã ra tay đối phó Xích Tiêu phường, nhưng không chỉ mỗi mình ta, bất kì môn chủ nào khi còn nắm giữ chức trách đều sẽ làm như thế. Xích Tiêu phường cùng Thiết Kiếm môn xưa nay vốn bất hòa...... sau chuyện của Nhất Hoa......tình hình càng thêm việt diễn việt liệt( tăng hơn, nặng nề hơn)...... rất nhiều sinh ý của Thiết Kiếm môn bị phá hủy ở trong tay phụ thân ngươi. Nội tình bên trong có bao nhiêu nghi vấn, ta vô phương quản lý. Nếu ta không diệt Xích Tiêu phường, địa vị môn chủ nhất định “thực tại thiên, bất thực tại tương*”. Vì vậy Xích Tiêu phường vốn dĩ phòng thủ kiên cố, nhưng do rắn đã mất đầu, cho nên chỉ một kích xuất ra, Xích Tiêu phường liền xụp đổ. Ta như thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội”
(*Ăn được hôm nay, không ăn được ngày mai= ngày đêm lo lắng…=3= dông dài thật.)
Nhất Kiếm nghe xong liền trợn mắt, há hốc. Như thế nào lại có thể nói như vậy, việc Lục Ngọc diệt Xích Tiêu phường là hợp lý hợp tình sao.
“Ngươi không chết thì ta mất mạng. Đây là giang hồ, cũng là mệnh số.”
Trong thanh âm Lục Ngọc hiện hữu cảm xúc thản nhiên.
“Phụ thân ngươi là một đối thủ đáng kính. Nếu y không phải mất tích ngoài ý muốn, hôm nay bị diệt môn chính là Thiết Kiếm môn a. Mà nếu Thiết Kiếm môn của ta bị diệt. Người nên bị chỉ trích lúc này, chính là ngươi nha.”
(=_=” Chung dòng máu hồ ly có khác nga, miệng lưỡi thật cao thâm.)
Nhất Kiếm nghe qua sửng sốt càng thêm sửng sốt.
Đích xác, ân oán gút mắt giữa hai nhà, vô luận bên nào thắng, luôn luôn sẽ có một bên tan thành ngàn mảnh.
Ngay thời điểm Nhất Kiếm đang sững sờ, một chén rượu đầy tràn đưa đến trước mặt y.
Nhìn Lục Ngọc cầm chén rượu, nhận không ra hỉ nhạc. Nhưng câu chữ trong lời nói tựa như xuất từ phế phủ, thoạt nghe giống như chân thành.
Nhất Kiếm lại tiếp tục nghe ả nói:
“Năm đó Giải Dung lấy ta làm nương tử. Ta lại vì chuyện giữa Thiết Kiếm môn và Xích Tiêu phường mà vắng vẻ y. Sau đó y gặp được Nhất Hoa, yêu thương nàng. Mặc kệ ta cố gắng vãn hồi, tâm của y cũng đã không còn thuộc về ta. Nhất Hoa sau khi hoài thai liền nhiễm bệnh, đột ngột qua đời. Giải Dung lại hiểu lầm do ta gây nên, giận dữ rời đi. Mà từ lúc Giải Dung rời đi, cho tới bây giờ ta chưa từng đối xử tử tế với Mạc Thu. Nhiều như vậy năm ta cũng mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi. Chỉ cần ngươi gật đầu, ân oán nhiều thế hệ giữa hai nhà lúc này cũng sẽ “hoa hạ kết tràng*”.”
(*: kết thúc…….tin không nổi)
Lục Ngọc xuất thủ cởi xuống Vô Thương kiếm đeo ở bên hông đặt lên bàn, danh kiếm tuốt khỏi vỏ, ngân quang lóng lánh.
Ả nói:
“Uống xong này chén rượu, giải quyết xong khúc mắc lâu dài suốt nhiều năm qua giữa hai nhà. Từ nay về sau Thiết Kiếm môn không hề khó xử Xích Tiêu phường. Càng nhất định trợ giúp ngươi tìm kiếm tung tích thân nhân. Về phần Mạc Thu, từ nay về sau ta cũng sẽ hảo hảo quan tâm y, xem y như bản thân. Nếu y về sau lập nên thành tựu, ngay sau ta sẽ đem vị trí môn chủ truyền lại cho y. Mặc dù.....nếu sau khi ngươi uống qua rượu này vẫn quyết định lấy thủ cấp của ta để hạ tiết phẫn trong lòng ngươi, ta đây cũng sẽ không nói hai lời.”
Đôi môi Lục Ngọc gợi lên một mạt tiếu ý nhợt nhạt. Ả cười, phía bên trái trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ. Tuyệt luân dung mạo của ả thường ngày do luyện võ nhiều năm mà chưa từng phai nhạt, dung nhan không hề mang dấu vết thời gian.
Tính tình nguyên bản ôn hòa nhưng lại xa cách, hiện giờ do tiếu ý trên khóe môi làm cho thanh dung tựa họa đồ đơn sắc tức thì tràn lan muôn màu muôn vẻ, tươi sáng đến mức kẻ khác không thể dời tầm mắt.
Nhất Kiếm hít sâu một hơi. Y thật sự không nghĩ tới luôn luôn có bộ dáng băng hàn như Lục Ngọc cười rộ lên lại có thể rung động nhân tâm như vậy. Kia song nhãn loan loan cùng đáy mắt long lanh lưu chuyển, phảng phất câu nhân, làm hơi thở y đột nhiên loạn trướng, vì ngẩn ngơ mà đỏ mặt, lại có chút mờ mịt.
Tay Lục Ngọc tiếp tục bưng chén rượu đến trước mắt Nhất Kiếm. Nhất Kiếm mơ hồ tiếp lấy.
Y không nhớ mình như thế nào uống hết chén rượu hoa điêu kia. Y chỉ nhớ những lời Lục Ngọc nói sau đó, y hoàn toàn không để lọt vào tai, thẳng đến cuối cùng khi dịch rượu nóng bỏng xẹt qua yết hầu y, xông thẳng tới xoang mũi, khi ấy y mới giật mình.
Nhưng mà lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn màng.
Uống hoàn tạ tửu là đại biểu cho ân cừu xưa cũ đều bỏ qua hết. Nhất Kiếm mạnh mẻ trừng lớn mắt, tức giận đến đỏ mặt, tía tai. Chén rượu trong tay không biết từ khi nào đã bị y dùng lực làm cho bể nát.
Lục Ngọc nhìn vẻ mặt đầy hối tiếc của Nhất Kiếm, làm ả cảm thấy người này thật thú vị, nhịn không được nói ra lời trêu chọc:
“Duyên Lăng công tử, lời nói nhất ngôn cửu đỉnh, không phải bây giờ lại thấy hối hận a?”
Nhất Kiếm mở lớn miệng, thế nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng, nói cũng không được mà nuốt cũng không xong. Sau khi trừng mắt, thật sự y không có mặt mũi nào nói rượu kia là lầm uống được. Y đành đem oán khí nuốt xuống bụng, hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
(Trách ai nữa, trách anh nhất thời mê luyến mỹ sắc thôi….=)))
“Tính cái gì chứ, tính cái gì a? Bị người khác tính kế, lão tử cư nhiên bị người khác đem ra tính kế!”
Càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, thanh âm Nhất Kiếm như sấm rền vang phía chân trời, rầm rầm truyền vào tai Lục Ngọc.
Nhất Kiếm đi rồi, Lục Ngọc lập tức thu hồi tiếu ý.
Tay ả khẽ động, một thân ảnh xuất hiện trước mặt.
“Theo dõi Duyên Lăng Nhất Kiếm cùng hảo sư đệ Mạc Thu của ngươi. Đem toàn bộ tình hình cùng động tĩnh của bọn họ nhất nhất báo cho ta biết, không được quên.”
Khuôn mặt Lục Ngọc lạnh như băng, hạ lệnh không chút do dự.
Mặc dù sắc mặt ả vẫn còn tái nhợt, nhưng nét yếu ớt tiều tụy không chịu nổi mới vừa rồi từng hiển lộ đã sớm rút đi vô tung vô tích.
Nhất Kiếm đùng đùng nổi giận, trở về phòng liền gặp Triệu Đại Hùng. Y liền kéo người đi ra đại sảnh uống rượu. Chuyện cũ năm xưa bên vò rượu nhạt một lần nữa được ôn lại. Đến khi Mạc Thu tìm tới, hai người đã “hỉ túy cạn bầu”.
Vẻ mặt Mạc Thu bất hảo đem Nhất Kiếm trở về phòng, đóng chặt môn, cài chặt then liền mở miệng nói:
“Chưởng quầy nói Lục Ngọc tới tìm ngươi. Ả tìm ngươi làm cái gì? Chung quanh bố trí cẩn thận quá mức. Ngay cả ta muốn tới cũng tới không được! Tâm nữ nhân vốn bất hảo. Ngươi sao không đợi ta trở mà lại một mình đi tới đó chứ?”
Đây là hồ đồ, chính là hồ đồ a. Nhất Kiếm nhất thời nhớ tới mới vừa rồi mơ hồ uống chén tạ tửu kia, cả người mạnh mẽ giật bắn lên, nổi giận đùng đùng rút đao trên lưng kề lên ngang cổ.
“Cữu ngươi làm cái gì a——”
Mạc Thu kinh thanh thét chói tai, vội vàng chế trụ cánh tay Nhất Kiếm, ngăn cản động tác của y.
Nhất Kiếm thở phì phì nói:
“Ta thực xin lỗi phụ thân ta, thực xin lỗi nương ta, thực xin lỗi tỉ tỉ, thực xin lỗi cao thấp trong Duyên Lăng gia! Ta bị quỷ mê hoặc mà. Nữ nhân kia bất quá là nhìn ta cười. Thế nhưng ta lại quái dị đem tạ tửu uống cạn. Làm cho tất thảy huyết hải thâm cừu muốn báo cũng báo không được.”
Mạc Thu sợ Nhất Kiếm thật sự luẩn quẩn trong lòng. Dáng vẻ mới vừa rồi bệ vệ, toàn bộ tiêu tán. Y thật cẩn thận nói:
“Cữu, ngươi đừng ngại, đem tất thảy sự tình vừa rồi xảy ra nói hết cho ta biết đi. Có lẽ ta còn có biện pháp cứu vãn a!”
Nhất Kiếm nghiêng mặt nhìn Mạc Thu một cái. Mạc Thu lập tức thể hiện bộ dáng “thiên u ám nhưng vẫn còn ánh dương quang”, song nhãn to tròn lóe ra quang mang “thiên bất tuyệt nhân lộ”, nhìn thẳng vào cữu.
“Tiểu cữu ngươi nói rất đúng, ta đích thật là xuẩn đản nhân ……”
Hai gò má Nhất Kiếm chuyển hồng, nấc một cái, vết đao sắc bén nháy mắt cắt rụn vài sợi tóc đen, y chậm rãi buông đao xuống.
Mạc Thu thấy vậy run như cầy sấy, mồ hôi lạnh không ngừng đổ, trong lòng hạ quyết tâm về sau tuyệt không cho người này uống rượu a. Say thật sự là dọa người đi. Y đưa tay quơ quơ trước mặt Nhất Kiếm, sống chết nhìn chằm chằm người này.
Nhất Kiếm mê mang xoa xoa song nhãn. Sau đó mới phát hiện Mạc Thu muốn cầm đao cho y. Y thành thật đem đao giao phó cho Mạc Thu. Tiếp đến cũng “nhất ngũ nhất thập” đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói cho Mạc Thu biết.
Mạc Thu thu lại hảo đao, liền rót một ly trà thơm cho Nhất Kiếm giải rượu, vội vội vàng vàng một chút rồi mới ngồi trở lại bên cạnh Nhất Kiếm.
Nhìn thấy Nhất Kiếm cúi thấp đầu, vẻ mặt cùng bộ dáng uể oải. Không biết sao Mạc Thu lại có chút cảm giác người này hảo đáng thương a.
Mạc Thu tựa vào người Nhất Kiếm, thấp giọng an ủi nói:
“Thái độ làm người của Lục Ngọc vốn khác thường. Chắc ả nghĩ ngươi cùng Tô Giải Dung có can hệ, nghĩ muốn thông qua ngươi tìm được Tô Giải Dung. Nên ả nói sẽ đối xử tử tế ta, cũng là bởi vì ta đột nhiên có dưỡng phụ là chưởng môn danh môn đại phái. Về phần hỗ trợ tìm ngoại công cùng các thúc, bá, ả vừa ăn cướp vừa la làng. Chỉ cần chúng ta không có chứng cớ vạch mặt việc ả giam giữ ngoại công, ả sẽ tiếp tục nói dối trắng trợn. Còn có, nàng nhìn lầm đao của ngươi thành Xích Tiêu kiếm, nhất định ả cũng có ý đồ gì đó với thanh đao của ngươi đi.
Cữu, tâm tư ngươi vốn không gian xảo bằng ả, bị lừa là chuyện đương nhiên. Ngươi uống tạ tửu cũng không sao. Dù sao thù oán kia cũng không phải là của ngươi. Thù mới hận cũ, tương lai để một mình ta thay cữu hảo hảo báo đi. Cữu, ngươi yên tâm. Nữ nhân kia rất khó đối phó, về sau nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi tốt nhất đừng tìm ả nói chuyện vượt quá ba câu, bằng không sẽ thiệt thân a.”
(=3= Nói anh vô dụng thì nói đại đi, dài dòng….)
Trong đầu Nhất Kiếm càng thêm hoảng loạn. Mặc dù Mạc Thu dùng ngôn ngữ ôn nhu cũng không làm y hảo lên thêm chút nào hết. Đầu y đập thẳng vào cột giường, thấp giọng rít gào:
“Nói đi nói lại, trách là trách gương mặt Lục Ngọc bộ dáng không giống gạt người, thanh âm lại nghe giống như tuyệt không nói dối, cười rộ lên lại tốt xem như vậy. Cũng vì vậy lúc đó làm cho ta giống bị quỷ ám, thần trí hôn mê, để cho ả dắt mũi a!”
Nhất Kiếm vừa hận càng thêm hận:
“Lão tử hỗn đản, cư nhiên dám dùng mỹ nhân kế!”
Mạc Thu nguyên bản đang đau lòng vì Nhất Kiếm bị lừa, trong lòng nhu mềm như lưu thủy, lại nghe được ba chữ “Mỹ nhân kế”, sắc mặt lập tức hàn băng.
(=))….há há há)
“Ân, cữu cảm thấy nàng xinh đẹp sao?”
Mạc Thu thanh âm trầm thấp.
“Lục Ngọc tất nhiên là đẹp rồi.”
Nhất Kiếm lúc nào chẳng nói lời thật, không có ý tứ đặc biệt nào khác.
Nhưng lời nói nghe vào tai Mạc Thu ý lại chuyển biến cực đại. Mạc Thu tốn hơi thừa lời nói:
“Ta không ngờ Lục Ngọc chỉ vẫy tay một cái là ngươi liền đi theo, nửa điểm phòng bị đều không có, nguyên lai ngươi sớm bị người kia mê hoặc mà!”
Nhất Kiếm khó hiểu nhìn Mạc Thu, mắt to vì say rượu tràn sương mù, một bộ vẻ mặt mê võng, vô tội.
Mạc Thu gầm nhẹ:
“Ngươi đã quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì sao? Ngươi nói ngươi từ nay về sau trong lòng chỉ có mình ta. Ngươi sẽ không nhìn bất cứ nữ tử dù chỉ là một cái liếc mắt. Lời là do ngươi nói, ngươi còn nhớ rõ không a? Ngươi vì cái gì phải đi gặp Lục Ngọc sau lưng ta chứ. Ngươi có nghĩ tới tâm tình của ta hay không!”
Nhất Kiếm trừng mắt nhìn, y nhớ mang máng những lời này là Mạc Thu nói kia mà. Chính y cũng không có nói a. Nhưng mà lời kia cũng đại biểu tâm ý của mình, cho nên y cũng không có phản bác.
Mạc Thu thấy Nhất Kiếm không phản ứng gì, bộ dáng cứ ngốc lăng ra, trong lòng không khỏi giận dữ, đột nhiên rít gào nói:
“Ngươi là người của ta. Ai cũng không có thể đụng vào! Ai dám thông đồng cùng ngươi, ta liền chém đầu người đó. Ngươi dám thông đồng với ai ta cũng sẽ chặt đứt đầu kẻ đó. Lục Ngọc. Lão bà kia không biết tuổi ả nhiều bao nhiêu, dám động đến người của lão tử, lão tử không diệt ả, để ả trương tử ngư diện, cười tức chết ả luôn!”
(0_0!!! ô mồ…bé đáng sợ thật nga.)
Mạc Thu giận dữ nhảy xuống giường. Khí thế kia của y thật đúng là giống như muốn cùng Lục Ngọc liều mạng mà.
Nhất Kiếm nhìn chăm chú hai má Mạc Thu, trong đầu đột nhiên hiện lên vài thứ, cũng vì vậy y cũng quên mất phải chữa lại thô khẩu của Mạc Thu. Vươn một tay, đem Mạc Thu nằm xuống giường.
Nhất Kiếm sờ sờ hai má Mạc Thu, nói:
“Tiểu Thu, ngươi cười cho ta xem.”
Mạc Thu nghiến răng, thật muốn cắn người a.
“Ta muốn khóc thì có, cười cái gì mà cười!”
“Nhanh, cười đi, cười cái thôi!”
Nhất Kiếm nhéo nhéo đôi gò má mặc dù ít thịt nhưng vẫn nộn nộn của Mạc Thu. Mạc Thu tê rần, khuôn mặt đang nghiêm chỉnh khẽ nhíu lại.
“Cữu a, ngươi là ma men mà, về sau ta không cho ngươi uống rượu nữa!”
Mạc Thu đau đến mắt ứa lệ.
“Đừng nhéo ta nữa a!”
Lúc này Nhất Kiếm lại cúi đầu “a” một tiếng, ngón tay nhu nhu má trái của Mạc Thu làm khuôn mặt vặn vẹo hiện lên tiểu đồng tiền nho nhỏ, lẩm bẩm nói:
“Khó trách ta cảm thấy kỳ quái như vậy...... tiểu Thu, nguyên lai lúc Lục Ngọc cười rộ lên chính là có nét cùng ngươi tương tự. Là trên mặt ả cũng có lúm đồng tiền nho nhỏ......ánh mắt cũng mị mị như ngươi a.....”
Nhất Kiếm dừng một chút, thật sâu chăm chú nhìn Mạc Thu. Tầm mắt kia vừa chuyên chú mà ôn nhu dán chặt trên mặt Mạc Thu, phảng phất chút luyến tiếc giống như nhìn hoài không đủ, chậm rãi khắc sâu từng nét, từng nét trên mặt Mạc Thu.
“Bất quá, lúc ngươi cười so ra hảo ngọt a...... đáy mắt cũng xinh đẹp hơn...... cữu thích nhìn ngươi cười, cữu thực thích nụ cười của tiểu Thu nha.”
Nhất Kiếm đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười.
Mạc Thu đang tràn khí hỏa nhiệt không ngừng. Nhưng nghe được lời Nhất Kiếm nói liền hóa hư không, kích động trong nháy mắt bình phục nhanh chóng.
Nguyên lai phân lượng của mình trong lòng y trọng hơn một chút đó nha.
Đúng vậy, đúng là nhiều hơn một chút.
Chính mình vì sao không tự tin chứ, sợ hãi như vậy.
Sợ hãi người này sẽ bị ai khác cướp mất......
“Nói vậy có nghĩa là ngươi bị ả mê hoặc lo do ả nhìn giống ta a. Chứ không phải là do ngươi cảm thấy ả đẹp phải không?”
Mạc Thu hít sâu mấy hơi, kiệt lực bình ổn thanh âm.
“Phải”
Mặt Nhất Kiếm phút chốc ửng hồng.
Phản ứng của Nhất Kiếm thu vào trong mắt Mạc Thu, làm lòng y có chút ngọt.
“Vậy ngươi thích ta hay là thích ả?”
Mạc Thu cảm thấy được mình thật sự là nguy rồi a, cư nhiên lại hành động như vậy, cùng với lão bà hơn ba mươi tuổi so đo xem ai đẹp hơn. Mà một khi đã thiệt tình thích một người, như thế nào lại không mong bản thân có thể chiếm một ví trí tối trọng yếu trong lòng đối phương chứ?
Nhất Kiếm cảm thấy được vấn đề Mạc Thu hỏi thập phần kỳ quái nha. Nhưng y vẫn thành thật trả lời:
“Tất nhiên là ngươi rồi.”
“Ngươi không chọn nàng hả, ngươi không phải cảm thấy được nàng đẹp sao? Ân?”
Mạc Thu cố ý hỏi.
“Nàng cũng tốt xem, nhưng không giống ngươi, bởi vì ta biết chỉ có ngươi là người bên cạnh ta.”
Chữ “biết” kia chính là ý tứ giống như hai chữ “nhận định” đi.
Nhất Kiếm đã nói ngươi chính là người ta nhận định bên cạnh ta nha.
Vì thế không chỉ mặt mà ngay cả vành tai cũng đỏ ửng luôn.
Mạc Thu lúc này thực vui vẻ. Y nhanh nhẹn ngã vào lòng Nhất Kiếm, đầu không ngừng cọ cọ. Trong ngực Nhất Kiếm lúc này tràn đầy cảm xúc vừa chua xót lại có chút ngọt ngào, tăng cao tới nỗi làm Nhất Kiếm muốn nổ tung, khiến Nhất Kiếm không biết phải làm gì cho đúng.
Xem ra đôi khi cho Nhất Kiếm uống chút rượu cũng không phải không hảo a. Lời người này nói hôm nay, y thực thích nghe đi.
Trời lúc này đã sáng rõ, mọi người tụ tập mua bán cũng dần đông đúc. Ngã tư đường thành Hàm Dương thanh tịnh bỗng chốc cũng náo nhiệt hẳn lên. Những ngày tranh chấp giữa chính giữa tà vừa qua đã nhanh chóng bị dân chúng nơi đây đưa vào quên lãng.
Nhất Kiếm vừa tiến tới đại môn, một thanh ảnh phiêu nhiên như gió xoáy thẳng về phía Nhất Kiếm.
Y nhanh chóng triển khai song thủ, nhìn đối phương lo lắng sờ đông, sờ tây, loạn khắp trên người mình đến khi xác định toàn thân Nhất Kiếm đều đầy đủ không sứt mẻ, không mất đi cánh tay hay thiếu đi một chân như bình thường.
“Cữu cữu, ngươi có bị sao không? Có thương tổn chỗ nào không? Làm sao cữu trốn được trở về a?”
Thần sắc Mạc Thu vừa bối rối vừa hoảng sợ vô chừng, trong thanh âm còn mang theo nghẹn ngào. Một bên y vừa hỏi, vừa xoa, vừa nắn:
(Quỳnh: lợi dụng ăn đậu hủ thì có…*liếc liếc*…)
“Sau khi ta tỉnh lại không thấy ngươi đâu cả, thật là hù chết người mà!”
Một vị đệ tử Hoa sơn trẻ tuổi đứng bên cạnh cung kính hành lễ, nói:
“Sư phụ đã ra ngoài tìm kiếm Duyên Lăng đại hiệp. Nếu Duyên Lăng đại hiệp bình yên trở về, chúng ta cũng nên gọi sư phụ về!”
“Tô Giải Dung có làm gì ngươi không?”
Mạc Thu ngẩng đầu, nơi hốc mắt lan tràn lệ thủy.
“Tô Giải Dung?”
Nhất Kiếm không rõ Mạc Thu vì sao hỏi như vậy. Nhưng y hiểu rõ việc mình bất ngờ mất tích đã khiến cho hài tử này kinh sợ đến nhường nào, có lẽ là khẩn trương đến sắp khóc đi. Thật là lúc nào cũng khiến y đau lòng.
“Chúng ta vừa ngủ được một nửa thời gian. Kết quả tên gia khỏa Tô Giải Dung theo cửa sổ đi vào, điểm thụy huyệt của ta. Đến khi ta tỉnh lại ngươi đã không thấy tăm hơi.”
Mạc Thu nhớ lại tình hình đêm qua, cả người lan tràn một trận ác hàn.
Nhất Kiếm muốn nói rồi lại thôi. Y nhớ rõ ràng hôm qua y ở cùng tiểu Thất a, không biết vì sao Tô Giải Dung lại xuất hiện. Nhưng tiểu Thất yêu cầu y không được để lộ sự tình đêm qua. Cho nên y cũng không thể nào phân trần hảo vấn đề cho Mạc Thu biết được.
Mạc Thu thấy vẻ mặt Nhất Kiếm khác thường, nhanh chóng truy vấn:
“Chẳng lẽ Tô Giải Dung gây tổn thương cho ngươi? Cữu, ngươi bị thương làm sao a? Có nặng lắm không? Mụ mụ cái thứ hỗn trướng chết tiệt nhà y, lần sau gặp lại nhất định ta sẽ cho y đẹp mặt ra!”
(=-=” Chân thành xin lỗi các nàng, vốn từ thô tục ta không có nhiều lắm, dịch không sát chính văn được)
Vừa nói xong Mạc Thu lại một lần nữa sờ soạn loạn thất bát tao. Quần áo của Nhất Kiếm cũng vì thế mà trở nên hỗn độn, đai lưng buông lỏng, quần mém tí bị lạp hạ.
(Có cần phải trắng trợn vậy hông a….^^!!!)
Nhất Kiếm vội vàng đẩy tay Mạc Thu ra khỏi người y, vừa buộc lại quần vừa nói:
“Ngươi đừng sờ loạn, cữu đích xác không có việc gì!”
Mạc Thu lại kiểng chân quan sát phía sau cổ Nhất Kiếm, thoáng nhìn thấy sau vành tai Nhất Kiếm có một mạt hồng ngân. Y kinh ngạc một chút nghĩ đó chỉ là vết thương, nhưng sau đó lại phát giác, đây là vết son môi chu thần, vật dụng của nữ nhân.
Mạc Thu sửng sốt. Lại một lần nữa phát hiện trên người Nhất Kiếm nồng đậm hương thơm vờn vũ trong gian mũi. Hương vị kia quá mức ám nồng làm đầu y hoàn toàn trống rỗng.
Đây là...... Sao lại thế này?
Mạc Thu nhướng mày, dùng ánh mắt hỏi Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm đánh cái hắt xì, thân thủ đem ánh hồng chói mắt trên đầu ngón tay tuyết trắng của Mạc Thu xóa sạch.
Khẳng định là bị Tố Hành yêu nữ chuyên trêu chọc người khác kia gài bẫy. Nhất Kiếm xấu hổ ho nhẹ, ánh mắt không dám đối diện trực tiếp với Mạc Thu, ngại ngùng dời đi.
Nhất Kiếm là người không giỏi nói dối, thế nên khi đối mặt trước sự nghi ngờ của Mạc Thu, y không biết giải thích như thế nào.
Y đành hàm hồ nói:
“Khi ta tỉnh thì đã phát hiện mình đang ở ngoại thành Hàm Dương. Ta cũng không hiểu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, sau đó ta liền trở về. Đi đến đây thì gặp ngươi.”
Ánh mắt Mạc Thu biến hóa thâm trầm, xuất ra một mạt hồ nghi, sau đó ẩn vào giữa linh mâu ám dạ. Y trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi mở miệng:
“Nếu cữu không có việc gì vậy là tốt rồi......”
“Ha ha ——”
Nhất Kiếm nghe Mạc Thu nói như thế, nghĩ rằng Mạc Thu đã tin tưởng mình, nhẹ nhàng thở ra, sau đó vừa cười vừa nói:
“Ngươi nghĩ ta có phải bị mộng du không? Ngủ say liền không tự giác đi ra ngoài a?”
“Ân, có lẽ vậy!”
Tiếp theo Mạc Thu như vô ý truy vấn:
“Tô Giải Dung tìm ngươi làm gì?”
“Đã nói không phải Tô Giải Dung, là tiểu......”
Nhất Kiếm ngẩn ngơ, rồi sau đó vội vàng im tiếng trách mắng:
“Ngươi dụ ta khai ra!”
Trên lầu lúc này đột nhiên có chút động tĩnh. Lỗ tai linh mẫn của Nhất Kiếm nghe thấy tiếng vang. Mạc Thu cũng theo sau quay đầu lại nhìn, mới thấy một góc bạch y sa chợt lóe rồi biến mất.
Nhất Kiếm nhíu mày.
“Nhân đã đi rồi.”
Mạc Thu hừ lạnh.
“Người kia khẳng định là nghe thấy ta nói với Triệu Đại Hùng là ngươi bị Tô Giải Dung bắt đi. Ả thấy ngươi trở về, mới lén lút trốn một góc nghe lén chúng ta nói chuyện.”
Quan tâm tất loạn, sau khi gặp lại Tô Giải Dung, cho tới tận giây phút này Lục Ngọc vẫn chưa lấy lại được sự bình tĩnh vốn có.
Nhưng mà, chiếu theo lời mình vừa nghe Nhất Kiếm vô tình để lộ ra. Hôm qua tuy là Tô Giải Dung bắt y đi, nhưng người Nhất Kiếm nhìn thấy chính là cố hữu của Nhất Kiếm, tiểu Thất.
Y không biết tiểu Thất là người phương nào, chỉ biết người này làm việc thần bí, biến hoá kỳ lạ, thuở nhỏ còn cùng Nhất Diệp, Nhất Kiếm giao hảo, là một nhóm đồng sinh cộng tử với nhau.
Nhưng mà người này lại xuất hiện ở Hàm Dương, trùng hợp Tô Giải Dung cũng tại Hàm Dương, người này nhất định có liên can đến Tô Giải Dung. Nếu gặp Tô Giải Dung vậy cần phải đề phòng người kia, cơ hội hạ thủ mới có khả năng đạt được.
Lục Ngọc lại tối để ý vị nam tử kia......Thế nhưng trước giờ trên giang hồ chưa bao giờ từng nghe qua kỳ danh ma giáo hộ pháp Tô Giải Dung......
Mạc Thu khép hờ ánh mắt, con ngươi đen láy lập lòe hàn ý.
Tình vốn hại nhân, mà Lục Ngọc lại là si nhân. Mười lăm năm tìm kiếm không ngừng, đến nay vẫn không buông tha. Thanh âm điên cuồng gào thét trong ám lâm ngày đó vẫn còn vang vọng bên tai.
Người kia có thể nói là ái nhân trọn kiếp của Lục Ngọc. Nếu bắt được Tô Giải Dung, dùng y làm con cờ uy hiếp, đừng nói truy vấn tung tích ngoại công Duyên Lăng Kí, cho dù cả tính mạng chính ả, Lục Ngọc kia khẳng định cũng sẽ vội vàng dâng tặng luôn đi, không sợ sự tình bất thành
Chính là......
Vì cái gì giữa hai người đó lại tồn tại thứ tình cảm ấy?
Nếu không có thâm tình vô hạn, ngoạii nhân không xen vào được, mẫu thân y cũng sẽ không vì vậy mà ong thân, bản thân y cũng sẽ không bị tra tấn thê thảm như thế.
“Làm sao vậy?”
Nhất Kiếm thấy Mạc Thu ngẩn người, nhịn không được cúi đầu quan tâm.
“Cữu.”
Trong đầu Mạc Thu căng thẳng, vươn tay ôm lấy Nhất Kiếm. Y vùi đầu vào ngực Nhất Kiếm, rầu rĩ hỏi:
“Nếu có một ngày người khác dùng tánh mạng ta để uy hiếp ngươi, ép ngươi phải tử trước mặt hắn, ngươi có chấp nhận không?”
“Nếu cái chết của ta có thể đổi lấy sự bình yên cho ngươi, ta tất nhiên đáp ứng.”
Nhất Kiếm không chút do dự trả lời.
Mạc Thu càng ôm Nhất Kiếm chặt hơn.
Lời Nhất Kiếm nói làm cho lòng y quặn đau. Nếu thiên địa chuyển dời, y cũng không biết trong lúc đó, chính mình có thể hay không cam nguyện vì Nhất Kiếm mà giao ra tánh mạng.
Nguyên lai đây là sự khác biệt giữ y và Nhất Kiếm.
(Vâng, bé là hồ ly, anh là ngưu mà…=)))
Chữ tình mà y dành cho Nhất Kiếm chính là ích kỷ. Y luôn thầm toan liệu nếu người này không yêu mình, y sẽ đem thiên đao vạn quả ra để hành hạ Nhất Kiếm. Còn Nhất Kiếm đối y lại toàn tâm toàn ý trả giá, chưa bao giờ muốn được đền đáp nhiều hơn, chỉ mong muốn có thể cho y nhiều hơn mà thôi.
“Ngươi từ từ chờ ta...... một ngày nào đó......”
Mạc Thu thì thào nói nhỏ.
“Một ngày nào đó, ta cũng sẽ đối với ngươi, giống như ngươi đối ta vậy.... ngươi hãy cố chờ đợi ta làm xong hết thảy mọi việc. Đến lúc đó ta sẽ toàn tâm toàn ý đối xử với ngươi như ngươi đã đối xử với ta vậy....”
Nhất Kiếm vỗ vỗ vai Mạc Thu, vẫn không biết trong lòng Mạc Thu đang giãy giụa, chỉ tưởng rằng đêm qua hài tử này đã bị dọa, hiện nay vẫn còn bất an.
Thiên chạng vạng ngã bóng tà, vì chuẩn bị bữa tối cho mọi người nên Mạc Thu phải tìm chưởng quầy thu xếp.
Y là tiểu đương gia của Thiên Hương lâu nên không thể có bất cứ hành động nào hàm hồ. Nhất Kiếm nhìn bộ dáng ôm đồm từ việc nhỏ đến việc lớn của Mạc Thu, có chút khen ngợi. Nhất Diệp thật sự đã dạy Mạc Thu rất nhiều thứ, Mạc Thu cũng thập phần cố gắng vươn lên.
Mở ra túi gấm thêu hoa sen mà tiểu Thất đưa cho, Nhất Kiếm lấy chỉ tiên ra đọc. Trong chỉ tiên có nói thuốc này tuy chỉ nhỏ như viên đạn (thời đó có viên đạn hả 0-0?), lại có năng lực làm cho người ta thoát thai hoán cốt. Thế nhưng tác dụng chậm, dược liệu điều chế cũng không đơn giản, không biết Mạc Thu sử dụng có tốt hay không.
Bên ngoài sương phòng phát ra tiếng gõ cửa, Nhất Kiếm hoàn hồn hỏi:
“Ai?”
“Thiết Kiếm môn đệ tử muốn thỉnh an Duyên Lăng Đại hiệp. Tệ môn môn chủ đã chuẩn bị chút rượu cùng đồ ăn, thỉnh Duyên Lăng đại hiệp vui lòng đến. Tạ ơn đại hiệp đã hạ chi ơn cứu mạng tệ môn.”
(Tệ môn, tệ xá….cách xưng hô khách khí thời xưa. O-0)
Bên ngoài truyền đến tiếng nói mềm nhẹ của nữ tử.
Nhất Kiếm trầm ngâm một lúc lâu, sau đó nói:
“Thỉnh quý môn chủ đi trước, Duyên Lăng Nhất Kiếm sẽ tới sau.”
Người ngoài cửa lên tiếng đáp lời, bước từng bước rời đi.
Nhất Kiếm đem túi gấm trọng yếu buộc lại bên hông, rút ra Xích Luyện đao ở đầu giường, chăm chú nhìn nó, thầm nghĩ: Chuyện gì đến rồi sẽ đến, lúc này cũng nên đi gặp Lục Ngọc, đem hết thảy mọi nợ nần lên bàn cân tính toán dứt khoát một lần cho xong.
Cừu hận giữa Xích Tiêu phường cùng Thiết Kiếm môn cũng nên chấm dứt tại đây.
Tiếp đó, Nhất Kiếm đi tới tiểu viện hẻo lánh, u tĩnh phía sau Thiên Hương lâu.
Nơi này hoa và cây cảnh cành lá sum suê, tòa nghỉ mát đề danh bản “Vọng Tinh”, tất nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm thâm thúy sẽ dễ dàng nhìn thấy những chấm nhỏ thưa thớt trải tràn xung quang vầng khuyết nguyệt, mạt ngân nha đạm màu mông lung lững lờ, nhưng mang nét cô tịch.
Lục Ngọc đang đứng đưa lưng về phía y, nghe được động tĩnh liền chậm rãi xoay người lại.
Gió đêm hiu hiu thổi, tóc mai Lục Ngọc tùy ý phi tán như mỹ cảnh phiêu lượng, ánh trăng bàng bạc soi rọi dung nhan ả diễm lệ khuynh thành, nhưng lại triển lộ nét tiều tụy u sầu.
Lục Ngọc ngẩn đầu lên, vân phong vân đạm nhìn về phía Nhất Kiếm, khóe mi như lưu yên thản nhiên mà ai thê, quang mâu như u tuyền tươi đẹp, nhợt nhạt ngập tình sầu. Ngực y đột nhiên thắt lại, có một loại tình cảm vô danh không biết từ đâu sinh ra.
Nhớ mang máng nhiều năm trước tại Phụng Vương Hữu hà cũng từng có người dùng loại này ánh mắt nhìn y, bất quá trong mắt người kia còn có chút lạnh lùng, trào phúng, còn trong mắt người này lại tan rã không vết tích, cảm giác như tường đồng vách sắt bị tổn thương một phần, phảng phất vô lực cùng yếu ớt trong nội tâm.
Nhất Kiếm mạc nhiên mê võng, không rõ vì sao trong lòng lại xao động.
Trên thạch bàn trong tòa nghỉ mát bày biện rất nhiều mỹ thực *** xảo, còn có một bầu cổ tửu hoa điêu. Ánh mắt Lục Ngọc nhẹ nhàng lướt qua túi gấm thêu hoa đeo bên hông Nhất Kiếm, nâng chén nói:
“Ngày xưa vì sự phân tranh giữa hai nhà đã có điều đắc tội. Lúc này Lục Ngọc xin bồi tội với Duyên Lăng công tử. Vả lại lần này do nhất thời tình thế cấp bách nên đã vô ý ngộ thương công tử, thế mà Duyên Lăng công tử lại bất kể tiền ngại, cứu đệ tử cao thấp trong Thiết Kiếm môn từ tay ma giáo, Lục Ngọc không biết đáp đền như thế nào, chỉ mong công tử nhận lấy chút tâm ý của Lục Ngọc.”
Dứt lời lập tức uống liền ba chén, không chút trù trừ.
Trong đình tửu hương tràn ngập, không cần thử Nhất Kiếm cũng biết rượu hoa điêu được ủ suốt sáu mươi năm kia có bao nhiêu nồng đậm. Trên mặt Lục Ngọc đã hiện lên một mạt đỏ ửng thản nhiên. Sau đó ả lại rót đầy một chén rượu đưa cho Nhất Kiếm.
Quy củ giang hồ, thành kính tạ tội qua ba tuần rượu, từ nay về sau ân oán liền thanh toán xong, Nhất Kiếm cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, nhưng y chỉ nhìn chăm chú vào chén rượu trên đôi tay Lục Ngọc đưa trước mặt, không thể vươn tay tiếp được.
“Xích Tiêu phường vì Lục môn chủ mà bị hủy, nhiều ít tánh mạng liên lụy trong đó, làm sao có thể dùng rượu hóa giải ân oán trầm trọng như vậy, thứ cho Duyên Lăng Nhất Kiếm không thể đáp ứng!”
Song nhãn như đuốc sáng của Nhất Kiếm chăm chú nhìn Lục Ngọc. Có thể thấy nữ tử trước mắt nhìn như nhu nhược, ai có thể nghĩ đến Xích Tiêu phường lại bị diệt môn trong tay ả.
Lục Ngọc đem chén rượu trả lại trên bàn, ý muốn Nhất Kiếm ngồi xuống trò chuyện với nhau. Lục Ngọc để cho môn hạ đệ tử canh giữ ở ngoại viện. Trong tiểu viện giờ đây chỉ có sự im lặng vô thanh, có thể nghe được rõ ràng tiếng côn trùng không ngừng kêu vang như một giai điệu du dương bỉ lạc.
Nhất Kiếm nhìn chung quanh bốn phía, mở miệng nói:
“Lá gan Lục môn chủ đúng là đại a. Can đảm không để đệ tử tùy thị, ngươi không sợ ta thừa dịp này bốn bề vắng lặng, một đao giúp ngươi nhập hoàng tuyền sao?”
Lục Ngọc thản nhiên nói:
“Duyên Lăng công tử hành sự quang minh lỗi lạc, nhất định khinh thường loại hành vi tiểu nhân như thế.”
Nàng châm rượu uống, hớp xong một ngụm rượu hoa điêu thuần hậu, tiếp tục nói:
“Mạc Thu đã mời đến cao minh đại phu. Như vậy ngươi cũng đã được báo tin ta vì chịu một chưởng của Tô Giải Dung mà trọng thương đến tâm mạch. Ngươi muốn giết ta tất nhiên là điều đơn giản.”
“Đại phu nói cho ta điều này để làm gì?”
Nhất Kiếm nhíu mày, việc cá nhân của Lục Ngọc y không có hứng thú tìm hiểu.
Tay Lục Ngọc đang nâng chén rượu có chút đình trệ, ánh mắt khẽ lướt nhìn Nhất Kiếm, tựa hồ muốn truy ra thật giả trong lời nói của y. Bọn họ rõ ràng là sinh tử cừu địch, đại phu lại từ bọn họ thỉnh đến, như thế nào không nhân cơ hội này mà tìm hiểu thương tích trên người ả để tiện tay diệt trừ chứ?
Ngón tay *** xảo của Lục Ngọc khẽ vuốt nhẹ mặt bàn, nói:
“Kỳ thật nếu Duyên Lăng công tử muốn báo sát cừu cho Xích Tiêu phường, cứ việc động thủ. Tiểu mệnh này của Lục Ngọc được ngươi cứu, giết thêm một lần cũng không phải là điều sai trái.”
Cách nói của Lục Ngọc khiến Nhất Kiếm giận dữ. Y hạ một quyền lên thạch bàn, lực đạo làm cho nó mẻ một khối, mạnh mẽ “hừ” nói:
“Ta nếu muốn lấy tính mệnh của ngươi sẽ không lợi dụng lúc ngươi gặp khó khăn. Ngươi tốt nhất đem thương dưỡng hảo cho ta. Chờ đến ngày ngươi khỏi hẳn, hai ta quang minh chính đại lên tràng tỷ thí. Ta đây nói cho ngươi biết, nếu ta thắng, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nói ra tung tích phụ thân cùng thúc, bá của ta. Nếu không ta mượn thanh đao này chém sạch Thiết Kiếm môn. Đem bảng môn của ngươi chém làm đôi, làm củi đốt!”
Thanh đao trên lưng Nhất Kiếm sắc tựa ánh tuyết, vốn tưởng rằng đêm nay sẽ có một trận đánh ác liệt, nào biết phong cách làm việc ngoan lệ dĩ vãng của Lục Ngọc hôm nay lại bắt đầu có chút nữ tính. Bộ dáng nhu nhược tái nhợt như vậy, y làm sao có thể tháo Xích Luyện đao sau lưng tùy ý chém giết được!
Hôm nay Nhất Kiếm chân chính ý thức được y cùng Lục Ngọc bất đồng, nam nhân cùng nữ nhân so đo vốn là không nên. Nếu không phải Duyên Lăng gia bị hủy trên tay ả, lời nói uy hiếp vừa rồi Nhất Kiếm sẽ không nhẫn tâm nói ra..
Công đạo luôn cần hoàn trả, y sẽ không buông tha cho người dám khi dễ Duyên Lăng gia.
Lục Ngọc dùng một loại ngữ khí nghi hoặc, khó hiểu:
“Là kẻ nào nói với ngươi, phụ thân cùng thúc, bá của ngươi bị ta giam giữ?”
“Là......”
Tên Nhất Diệp thiếu chút nữa thốt ra, Nhất Kiếm vội vàng đem lời nuốt trở về, dừng một chút mới mở miệng:
“Là người giống Duyên Lăng gia có cừu oán với Thiết Kiếm môn mà thôi. Huống chi sau khi phụ thân ta mất tích, ngươi một đường chèn ép Xích Tiêu phường, khiến cho các thợ rèn kiếm cùng nhóm công nhân ly tán, ngươi dám khẳng định không phải Thiết Kiếm môn hạ thủ sao?”
Lục Ngọc lại uống thêm một ngụm rượu, vẫn thủy chung giữ vững bộ dáng thản nhiên nói:
“Như vậy sự việc chỉ là do hiểu lầm, cũng vì nghe lời đồn bậy, mới hiểu thành như vậy.”
Ả đinh ninh khẳng định, rồi sau đó còn nói:
“Ta không biết ngươi vì sao lại mai danh ẩn tích suốt tám năm, không những vậy mà còn mang theo trấn môn chi bảo Thiết Kiếm môn Xích Tiêu kiếm trở về giang hồ......”
Nhất Kiếm há mồm muốn nói: đây đâu phải là Xích Tiểu kiếm!
Nhưng Lục Ngọc lại nói nhanh hơn y một bước, làm Nhất Kiếm nghe xong liên sửng sốt, quên mất lời muốn nói.
“Phụ thân ngươi đích thật có đến tìm ta.”
Lục ngọc nói:
“Năm ấy phụ thân tưởng rằng nguyên nhân cái chết của người là từ ta, nên đã độc mã tới Thiết Kiếm môn đòi lại công đạo cho ngươi. Nhưng người không phải ta giết, ta như thế nào công đạo cho được? Sau đó có lẽ y cảm thấy đuối lý, nên đã rời đi. Mấy tháng sau ta mới tình cờ nghe được tin tức, biết được việc y đã mất tích.”
Lục Ngọc thản nhiên thừa nhận:
“Ta xác thực đã ra tay đối phó Xích Tiêu phường, nhưng không chỉ mỗi mình ta, bất kì môn chủ nào khi còn nắm giữ chức trách đều sẽ làm như thế. Xích Tiêu phường cùng Thiết Kiếm môn xưa nay vốn bất hòa...... sau chuyện của Nhất Hoa......tình hình càng thêm việt diễn việt liệt( tăng hơn, nặng nề hơn)...... rất nhiều sinh ý của Thiết Kiếm môn bị phá hủy ở trong tay phụ thân ngươi. Nội tình bên trong có bao nhiêu nghi vấn, ta vô phương quản lý. Nếu ta không diệt Xích Tiêu phường, địa vị môn chủ nhất định “thực tại thiên, bất thực tại tương*”. Vì vậy Xích Tiêu phường vốn dĩ phòng thủ kiên cố, nhưng do rắn đã mất đầu, cho nên chỉ một kích xuất ra, Xích Tiêu phường liền xụp đổ. Ta như thế nào lại có thể bỏ qua cơ hội”
(*Ăn được hôm nay, không ăn được ngày mai= ngày đêm lo lắng…=3= dông dài thật.)
Nhất Kiếm nghe xong liền trợn mắt, há hốc. Như thế nào lại có thể nói như vậy, việc Lục Ngọc diệt Xích Tiêu phường là hợp lý hợp tình sao.
“Ngươi không chết thì ta mất mạng. Đây là giang hồ, cũng là mệnh số.”
Trong thanh âm Lục Ngọc hiện hữu cảm xúc thản nhiên.
“Phụ thân ngươi là một đối thủ đáng kính. Nếu y không phải mất tích ngoài ý muốn, hôm nay bị diệt môn chính là Thiết Kiếm môn a. Mà nếu Thiết Kiếm môn của ta bị diệt. Người nên bị chỉ trích lúc này, chính là ngươi nha.”
(=_=” Chung dòng máu hồ ly có khác nga, miệng lưỡi thật cao thâm.)
Nhất Kiếm nghe qua sửng sốt càng thêm sửng sốt.
Đích xác, ân oán gút mắt giữa hai nhà, vô luận bên nào thắng, luôn luôn sẽ có một bên tan thành ngàn mảnh.
Ngay thời điểm Nhất Kiếm đang sững sờ, một chén rượu đầy tràn đưa đến trước mặt y.
Nhìn Lục Ngọc cầm chén rượu, nhận không ra hỉ nhạc. Nhưng câu chữ trong lời nói tựa như xuất từ phế phủ, thoạt nghe giống như chân thành.
Nhất Kiếm lại tiếp tục nghe ả nói:
“Năm đó Giải Dung lấy ta làm nương tử. Ta lại vì chuyện giữa Thiết Kiếm môn và Xích Tiêu phường mà vắng vẻ y. Sau đó y gặp được Nhất Hoa, yêu thương nàng. Mặc kệ ta cố gắng vãn hồi, tâm của y cũng đã không còn thuộc về ta. Nhất Hoa sau khi hoài thai liền nhiễm bệnh, đột ngột qua đời. Giải Dung lại hiểu lầm do ta gây nên, giận dữ rời đi. Mà từ lúc Giải Dung rời đi, cho tới bây giờ ta chưa từng đối xử tử tế với Mạc Thu. Nhiều như vậy năm ta cũng mệt mỏi, mệt mỏi lắm rồi. Chỉ cần ngươi gật đầu, ân oán nhiều thế hệ giữa hai nhà lúc này cũng sẽ “hoa hạ kết tràng*”.”
(*: kết thúc…….tin không nổi)
Lục Ngọc xuất thủ cởi xuống Vô Thương kiếm đeo ở bên hông đặt lên bàn, danh kiếm tuốt khỏi vỏ, ngân quang lóng lánh.
Ả nói:
“Uống xong này chén rượu, giải quyết xong khúc mắc lâu dài suốt nhiều năm qua giữa hai nhà. Từ nay về sau Thiết Kiếm môn không hề khó xử Xích Tiêu phường. Càng nhất định trợ giúp ngươi tìm kiếm tung tích thân nhân. Về phần Mạc Thu, từ nay về sau ta cũng sẽ hảo hảo quan tâm y, xem y như bản thân. Nếu y về sau lập nên thành tựu, ngay sau ta sẽ đem vị trí môn chủ truyền lại cho y. Mặc dù.....nếu sau khi ngươi uống qua rượu này vẫn quyết định lấy thủ cấp của ta để hạ tiết phẫn trong lòng ngươi, ta đây cũng sẽ không nói hai lời.”
Đôi môi Lục Ngọc gợi lên một mạt tiếu ý nhợt nhạt. Ả cười, phía bên trái trên gương mặt hiện lên lúm đồng tiền nho nhỏ. Tuyệt luân dung mạo của ả thường ngày do luyện võ nhiều năm mà chưa từng phai nhạt, dung nhan không hề mang dấu vết thời gian.
Tính tình nguyên bản ôn hòa nhưng lại xa cách, hiện giờ do tiếu ý trên khóe môi làm cho thanh dung tựa họa đồ đơn sắc tức thì tràn lan muôn màu muôn vẻ, tươi sáng đến mức kẻ khác không thể dời tầm mắt.
Nhất Kiếm hít sâu một hơi. Y thật sự không nghĩ tới luôn luôn có bộ dáng băng hàn như Lục Ngọc cười rộ lên lại có thể rung động nhân tâm như vậy. Kia song nhãn loan loan cùng đáy mắt long lanh lưu chuyển, phảng phất câu nhân, làm hơi thở y đột nhiên loạn trướng, vì ngẩn ngơ mà đỏ mặt, lại có chút mờ mịt.
Tay Lục Ngọc tiếp tục bưng chén rượu đến trước mắt Nhất Kiếm. Nhất Kiếm mơ hồ tiếp lấy.
Y không nhớ mình như thế nào uống hết chén rượu hoa điêu kia. Y chỉ nhớ những lời Lục Ngọc nói sau đó, y hoàn toàn không để lọt vào tai, thẳng đến cuối cùng khi dịch rượu nóng bỏng xẹt qua yết hầu y, xông thẳng tới xoang mũi, khi ấy y mới giật mình.
Nhưng mà lúc đó mọi chuyện cũng đã muộn màng.
Uống hoàn tạ tửu là đại biểu cho ân cừu xưa cũ đều bỏ qua hết. Nhất Kiếm mạnh mẻ trừng lớn mắt, tức giận đến đỏ mặt, tía tai. Chén rượu trong tay không biết từ khi nào đã bị y dùng lực làm cho bể nát.
Lục Ngọc nhìn vẻ mặt đầy hối tiếc của Nhất Kiếm, làm ả cảm thấy người này thật thú vị, nhịn không được nói ra lời trêu chọc:
“Duyên Lăng công tử, lời nói nhất ngôn cửu đỉnh, không phải bây giờ lại thấy hối hận a?”
Nhất Kiếm mở lớn miệng, thế nhưng lời nói lại nghẹn ở cổ họng, nói cũng không được mà nuốt cũng không xong. Sau khi trừng mắt, thật sự y không có mặt mũi nào nói rượu kia là lầm uống được. Y đành đem oán khí nuốt xuống bụng, hừ một tiếng, nổi giận đùng đùng rời đi.
(Trách ai nữa, trách anh nhất thời mê luyến mỹ sắc thôi….=)))
“Tính cái gì chứ, tính cái gì a? Bị người khác tính kế, lão tử cư nhiên bị người khác đem ra tính kế!”
Càng chạy càng nhanh, càng chạy càng xa, thanh âm Nhất Kiếm như sấm rền vang phía chân trời, rầm rầm truyền vào tai Lục Ngọc.
Nhất Kiếm đi rồi, Lục Ngọc lập tức thu hồi tiếu ý.
Tay ả khẽ động, một thân ảnh xuất hiện trước mặt.
“Theo dõi Duyên Lăng Nhất Kiếm cùng hảo sư đệ Mạc Thu của ngươi. Đem toàn bộ tình hình cùng động tĩnh của bọn họ nhất nhất báo cho ta biết, không được quên.”
Khuôn mặt Lục Ngọc lạnh như băng, hạ lệnh không chút do dự.
Mặc dù sắc mặt ả vẫn còn tái nhợt, nhưng nét yếu ớt tiều tụy không chịu nổi mới vừa rồi từng hiển lộ đã sớm rút đi vô tung vô tích.
Nhất Kiếm đùng đùng nổi giận, trở về phòng liền gặp Triệu Đại Hùng. Y liền kéo người đi ra đại sảnh uống rượu. Chuyện cũ năm xưa bên vò rượu nhạt một lần nữa được ôn lại. Đến khi Mạc Thu tìm tới, hai người đã “hỉ túy cạn bầu”.
Vẻ mặt Mạc Thu bất hảo đem Nhất Kiếm trở về phòng, đóng chặt môn, cài chặt then liền mở miệng nói:
“Chưởng quầy nói Lục Ngọc tới tìm ngươi. Ả tìm ngươi làm cái gì? Chung quanh bố trí cẩn thận quá mức. Ngay cả ta muốn tới cũng tới không được! Tâm nữ nhân vốn bất hảo. Ngươi sao không đợi ta trở mà lại một mình đi tới đó chứ?”
Đây là hồ đồ, chính là hồ đồ a. Nhất Kiếm nhất thời nhớ tới mới vừa rồi mơ hồ uống chén tạ tửu kia, cả người mạnh mẽ giật bắn lên, nổi giận đùng đùng rút đao trên lưng kề lên ngang cổ.
“Cữu ngươi làm cái gì a——”
Mạc Thu kinh thanh thét chói tai, vội vàng chế trụ cánh tay Nhất Kiếm, ngăn cản động tác của y.
Nhất Kiếm thở phì phì nói:
“Ta thực xin lỗi phụ thân ta, thực xin lỗi nương ta, thực xin lỗi tỉ tỉ, thực xin lỗi cao thấp trong Duyên Lăng gia! Ta bị quỷ mê hoặc mà. Nữ nhân kia bất quá là nhìn ta cười. Thế nhưng ta lại quái dị đem tạ tửu uống cạn. Làm cho tất thảy huyết hải thâm cừu muốn báo cũng báo không được.”
Mạc Thu sợ Nhất Kiếm thật sự luẩn quẩn trong lòng. Dáng vẻ mới vừa rồi bệ vệ, toàn bộ tiêu tán. Y thật cẩn thận nói:
“Cữu, ngươi đừng ngại, đem tất thảy sự tình vừa rồi xảy ra nói hết cho ta biết đi. Có lẽ ta còn có biện pháp cứu vãn a!”
Nhất Kiếm nghiêng mặt nhìn Mạc Thu một cái. Mạc Thu lập tức thể hiện bộ dáng “thiên u ám nhưng vẫn còn ánh dương quang”, song nhãn to tròn lóe ra quang mang “thiên bất tuyệt nhân lộ”, nhìn thẳng vào cữu.
“Tiểu cữu ngươi nói rất đúng, ta đích thật là xuẩn đản nhân ……”
Hai gò má Nhất Kiếm chuyển hồng, nấc một cái, vết đao sắc bén nháy mắt cắt rụn vài sợi tóc đen, y chậm rãi buông đao xuống.
Mạc Thu thấy vậy run như cầy sấy, mồ hôi lạnh không ngừng đổ, trong lòng hạ quyết tâm về sau tuyệt không cho người này uống rượu a. Say thật sự là dọa người đi. Y đưa tay quơ quơ trước mặt Nhất Kiếm, sống chết nhìn chằm chằm người này.
Nhất Kiếm mê mang xoa xoa song nhãn. Sau đó mới phát hiện Mạc Thu muốn cầm đao cho y. Y thành thật đem đao giao phó cho Mạc Thu. Tiếp đến cũng “nhất ngũ nhất thập” đem toàn bộ chuyện đã xảy ra nói cho Mạc Thu biết.
Mạc Thu thu lại hảo đao, liền rót một ly trà thơm cho Nhất Kiếm giải rượu, vội vội vàng vàng một chút rồi mới ngồi trở lại bên cạnh Nhất Kiếm.
Nhìn thấy Nhất Kiếm cúi thấp đầu, vẻ mặt cùng bộ dáng uể oải. Không biết sao Mạc Thu lại có chút cảm giác người này hảo đáng thương a.
Mạc Thu tựa vào người Nhất Kiếm, thấp giọng an ủi nói:
“Thái độ làm người của Lục Ngọc vốn khác thường. Chắc ả nghĩ ngươi cùng Tô Giải Dung có can hệ, nghĩ muốn thông qua ngươi tìm được Tô Giải Dung. Nên ả nói sẽ đối xử tử tế ta, cũng là bởi vì ta đột nhiên có dưỡng phụ là chưởng môn danh môn đại phái. Về phần hỗ trợ tìm ngoại công cùng các thúc, bá, ả vừa ăn cướp vừa la làng. Chỉ cần chúng ta không có chứng cớ vạch mặt việc ả giam giữ ngoại công, ả sẽ tiếp tục nói dối trắng trợn. Còn có, nàng nhìn lầm đao của ngươi thành Xích Tiêu kiếm, nhất định ả cũng có ý đồ gì đó với thanh đao của ngươi đi.
Cữu, tâm tư ngươi vốn không gian xảo bằng ả, bị lừa là chuyện đương nhiên. Ngươi uống tạ tửu cũng không sao. Dù sao thù oán kia cũng không phải là của ngươi. Thù mới hận cũ, tương lai để một mình ta thay cữu hảo hảo báo đi. Cữu, ngươi yên tâm. Nữ nhân kia rất khó đối phó, về sau nếu ta không ở bên cạnh ngươi, ngươi tốt nhất đừng tìm ả nói chuyện vượt quá ba câu, bằng không sẽ thiệt thân a.”
(=3= Nói anh vô dụng thì nói đại đi, dài dòng….)
Trong đầu Nhất Kiếm càng thêm hoảng loạn. Mặc dù Mạc Thu dùng ngôn ngữ ôn nhu cũng không làm y hảo lên thêm chút nào hết. Đầu y đập thẳng vào cột giường, thấp giọng rít gào:
“Nói đi nói lại, trách là trách gương mặt Lục Ngọc bộ dáng không giống gạt người, thanh âm lại nghe giống như tuyệt không nói dối, cười rộ lên lại tốt xem như vậy. Cũng vì vậy lúc đó làm cho ta giống bị quỷ ám, thần trí hôn mê, để cho ả dắt mũi a!”
Nhất Kiếm vừa hận càng thêm hận:
“Lão tử hỗn đản, cư nhiên dám dùng mỹ nhân kế!”
Mạc Thu nguyên bản đang đau lòng vì Nhất Kiếm bị lừa, trong lòng nhu mềm như lưu thủy, lại nghe được ba chữ “Mỹ nhân kế”, sắc mặt lập tức hàn băng.
(=))….há há há)
“Ân, cữu cảm thấy nàng xinh đẹp sao?”
Mạc Thu thanh âm trầm thấp.
“Lục Ngọc tất nhiên là đẹp rồi.”
Nhất Kiếm lúc nào chẳng nói lời thật, không có ý tứ đặc biệt nào khác.
Nhưng lời nói nghe vào tai Mạc Thu ý lại chuyển biến cực đại. Mạc Thu tốn hơi thừa lời nói:
“Ta không ngờ Lục Ngọc chỉ vẫy tay một cái là ngươi liền đi theo, nửa điểm phòng bị đều không có, nguyên lai ngươi sớm bị người kia mê hoặc mà!”
Nhất Kiếm khó hiểu nhìn Mạc Thu, mắt to vì say rượu tràn sương mù, một bộ vẻ mặt mê võng, vô tội.
Mạc Thu gầm nhẹ:
“Ngươi đã quên ngươi đã đáp ứng ta cái gì sao? Ngươi nói ngươi từ nay về sau trong lòng chỉ có mình ta. Ngươi sẽ không nhìn bất cứ nữ tử dù chỉ là một cái liếc mắt. Lời là do ngươi nói, ngươi còn nhớ rõ không a? Ngươi vì cái gì phải đi gặp Lục Ngọc sau lưng ta chứ. Ngươi có nghĩ tới tâm tình của ta hay không!”
Nhất Kiếm trừng mắt nhìn, y nhớ mang máng những lời này là Mạc Thu nói kia mà. Chính y cũng không có nói a. Nhưng mà lời kia cũng đại biểu tâm ý của mình, cho nên y cũng không có phản bác.
Mạc Thu thấy Nhất Kiếm không phản ứng gì, bộ dáng cứ ngốc lăng ra, trong lòng không khỏi giận dữ, đột nhiên rít gào nói:
“Ngươi là người của ta. Ai cũng không có thể đụng vào! Ai dám thông đồng cùng ngươi, ta liền chém đầu người đó. Ngươi dám thông đồng với ai ta cũng sẽ chặt đứt đầu kẻ đó. Lục Ngọc. Lão bà kia không biết tuổi ả nhiều bao nhiêu, dám động đến người của lão tử, lão tử không diệt ả, để ả trương tử ngư diện, cười tức chết ả luôn!”
(0_0!!! ô mồ…bé đáng sợ thật nga.)
Mạc Thu giận dữ nhảy xuống giường. Khí thế kia của y thật đúng là giống như muốn cùng Lục Ngọc liều mạng mà.
Nhất Kiếm nhìn chăm chú hai má Mạc Thu, trong đầu đột nhiên hiện lên vài thứ, cũng vì vậy y cũng quên mất phải chữa lại thô khẩu của Mạc Thu. Vươn một tay, đem Mạc Thu nằm xuống giường.
Nhất Kiếm sờ sờ hai má Mạc Thu, nói:
“Tiểu Thu, ngươi cười cho ta xem.”
Mạc Thu nghiến răng, thật muốn cắn người a.
“Ta muốn khóc thì có, cười cái gì mà cười!”
“Nhanh, cười đi, cười cái thôi!”
Nhất Kiếm nhéo nhéo đôi gò má mặc dù ít thịt nhưng vẫn nộn nộn của Mạc Thu. Mạc Thu tê rần, khuôn mặt đang nghiêm chỉnh khẽ nhíu lại.
“Cữu a, ngươi là ma men mà, về sau ta không cho ngươi uống rượu nữa!”
Mạc Thu đau đến mắt ứa lệ.
“Đừng nhéo ta nữa a!”
Lúc này Nhất Kiếm lại cúi đầu “a” một tiếng, ngón tay nhu nhu má trái của Mạc Thu làm khuôn mặt vặn vẹo hiện lên tiểu đồng tiền nho nhỏ, lẩm bẩm nói:
“Khó trách ta cảm thấy kỳ quái như vậy...... tiểu Thu, nguyên lai lúc Lục Ngọc cười rộ lên chính là có nét cùng ngươi tương tự. Là trên mặt ả cũng có lúm đồng tiền nho nhỏ......ánh mắt cũng mị mị như ngươi a.....”
Nhất Kiếm dừng một chút, thật sâu chăm chú nhìn Mạc Thu. Tầm mắt kia vừa chuyên chú mà ôn nhu dán chặt trên mặt Mạc Thu, phảng phất chút luyến tiếc giống như nhìn hoài không đủ, chậm rãi khắc sâu từng nét, từng nét trên mặt Mạc Thu.
“Bất quá, lúc ngươi cười so ra hảo ngọt a...... đáy mắt cũng xinh đẹp hơn...... cữu thích nhìn ngươi cười, cữu thực thích nụ cười của tiểu Thu nha.”
Nhất Kiếm đột nhiên ngây ngốc nở nụ cười.
Mạc Thu đang tràn khí hỏa nhiệt không ngừng. Nhưng nghe được lời Nhất Kiếm nói liền hóa hư không, kích động trong nháy mắt bình phục nhanh chóng.
Nguyên lai phân lượng của mình trong lòng y trọng hơn một chút đó nha.
Đúng vậy, đúng là nhiều hơn một chút.
Chính mình vì sao không tự tin chứ, sợ hãi như vậy.
Sợ hãi người này sẽ bị ai khác cướp mất......
“Nói vậy có nghĩa là ngươi bị ả mê hoặc lo do ả nhìn giống ta a. Chứ không phải là do ngươi cảm thấy ả đẹp phải không?”
Mạc Thu hít sâu mấy hơi, kiệt lực bình ổn thanh âm.
“Phải”
Mặt Nhất Kiếm phút chốc ửng hồng.
Phản ứng của Nhất Kiếm thu vào trong mắt Mạc Thu, làm lòng y có chút ngọt.
“Vậy ngươi thích ta hay là thích ả?”
Mạc Thu cảm thấy được mình thật sự là nguy rồi a, cư nhiên lại hành động như vậy, cùng với lão bà hơn ba mươi tuổi so đo xem ai đẹp hơn. Mà một khi đã thiệt tình thích một người, như thế nào lại không mong bản thân có thể chiếm một ví trí tối trọng yếu trong lòng đối phương chứ?
Nhất Kiếm cảm thấy được vấn đề Mạc Thu hỏi thập phần kỳ quái nha. Nhưng y vẫn thành thật trả lời:
“Tất nhiên là ngươi rồi.”
“Ngươi không chọn nàng hả, ngươi không phải cảm thấy được nàng đẹp sao? Ân?”
Mạc Thu cố ý hỏi.
“Nàng cũng tốt xem, nhưng không giống ngươi, bởi vì ta biết chỉ có ngươi là người bên cạnh ta.”
Chữ “biết” kia chính là ý tứ giống như hai chữ “nhận định” đi.
Nhất Kiếm đã nói ngươi chính là người ta nhận định bên cạnh ta nha.
Vì thế không chỉ mặt mà ngay cả vành tai cũng đỏ ửng luôn.
Mạc Thu lúc này thực vui vẻ. Y nhanh nhẹn ngã vào lòng Nhất Kiếm, đầu không ngừng cọ cọ. Trong ngực Nhất Kiếm lúc này tràn đầy cảm xúc vừa chua xót lại có chút ngọt ngào, tăng cao tới nỗi làm Nhất Kiếm muốn nổ tung, khiến Nhất Kiếm không biết phải làm gì cho đúng.
Xem ra đôi khi cho Nhất Kiếm uống chút rượu cũng không phải không hảo a. Lời người này nói hôm nay, y thực thích nghe đi.
Tác giả :
Tự Từ