Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
Quyển 1 - Chương 6
Vừa chìm vào giấc ngủ, Nhất kiếm mơ hồ phát hiện có khí nhân tiến gần, y lập tức tỉnh dậy. Nhưng đối phương đã nhanh chóng phong bế huyệt đạo của y làm y không thể nhúc nhích được, lại còn bị hạ hàn độc lên người, làm cho Nhất Kiếm phải bỏ một khoản thời gian cùng công phu mới đã thông được huyệt đạo.
Khi phát giác Mạc Thu không còn trong sơn động. Nhất Kiếm lo lắng cho an nguy của nàng rất nhiều. Nhất Kiếm liền dùng nội công thâm hậu niêm bế hàn độc trong kinh mạnh lại. Sau khi tìm được người, Nhất Kiếm mới trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hàn độc kia bây giờ lại vừa vặn phát tác.
Nhất Kiếm đem Mạc Thu quay về sơn động. Vừa đặt y nằm trên đống rơm, Nhất Kiếm dự định nói Mạc Thu hảo hảo nghỉ ngơi, để chính mình có thời gian vận công bức độc. Nhưng chưa kịp làm gì Nhất Kiếm đã thấy vẻ mặt tím tái của Mạc Thu, trên cổ lại ửng đỏ, đôi mắt long lanh xuân thủy, mơ màng nhìn Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm tức khắc quên ngay kịch độc còn tồn tại trong người. Y nhanh chóng phóng người đến gần Mạc Thu, giơ tay sờ trán.
“Tại sao lại nóng như vậy chứ?”
Nhất Kiếm thực hoảng sợ. Y dùng chân khí thâm nhập dò xét liền phát hiện Mạc Thu có dấu hiệu trúng độc.
“Lão tử quy bát đản a” (một câu chửi tục…=”=)
Nhất Kiếm giận dữ đến run người. Vậy là do Lục Dao hạ độc nên hồi nãy Mạc Thu mới hộc máu…chứ không phải là bị nội thương làm chân khí tán loạn.
“Nóng…nóng quá đi…”
Mạc Thu hoảng hốt nhìn Nhất Kiếm, đôi môi khẽ mở, hơi thở gấp gáp không bình ổn được. Y vì khô nóng toàn thân mà bắt đầu trút bỏ toàn bộ xiêm y trên người, đôi môi anh đào nhiễm hồng huyết *** không ngừng run rẩy, rên rỉ…
Nhất Kiếm vội vàng đỡ y ngồi dậy, nói:
“Tiểu Thu ngươi cố gắng nhẫn nại. Ta trước tiên thay ngươi bức độc ra ngoài.”
Mạc Thu gian khổ cố phát ra lời:
“Khó chịu quá….nóng quá a…”
Nhất Kiếm vội vàng để Mạc Thu ngồi khoanh chân đối diện mình, song chưởng đặt tại đầu và vai y, gắt gao truyền chân khí bức độc. Nhưng Nhất Kiếm căn bản không biết chân khí chí cương chí dương của mình căn bản đối nghịch với hỏa khí trên người Mạc Thu. Không được bao lâu Mạc Thu một lần nữa phun ra huyết dịch làm Nhất Kiếm sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Nhất Kiếm vội vàng thu chưởng. Mạc Thu bị mất đi lực đạo chống đỡ mà yếu ớt vô lực ngã vào ***g ngực Nhất Kiếm.
“Lão nương của ta a, đây là loại độc gì vậy a. Làm sao mà ta bức ra không được!”
Nhất Kiếm hoảng hốt, tâm can y như kiến bò quanh chảo nóng.
Mạc Thu mềm mại dựa chặt trong ngực Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm do bị trúng hàn độc nên da thịt thấm lạnh xuất hàn khí. Nhiệt khí trên người Mạc Thu gặp hàn khí trên người Nhất Kiếm dung hòa làm cho y vừa thoải mái vừa bứt rứt không ngừng vặn vẹo. Giống như bàn ủi nóng gặp phải hàn thủy làm y không kiềm được run rẩy, phát ra thanh âm rên rỉ.
Nhưng sự tiếp xúc này đối với Mạc Thu không đủ, cảm thấy thật sự không đủ.
Mạc Thu đè hẳn lên người Nhất Kiếm, tứ chi toàn thân không ngừng nhu động tìm kiếm sự mát lạnh trên thân thể y.
Nhất Kiếm có chút mơ hồ đẩy Mạc Thu ra khỏi người. Mạc Thu lại nhanh chóng bắt lấy tay y. Đem bàn tay Nhất Kiếm đặt lên người Mạc Thu. Tựa hồ như chỉ có sự động chạm của y mới có thể làm dịu bớt hỏa nhiệt kịch liệt đang nung cháy toàn thân.
Một lúc sau, Mạc Thu lại tiếp tục nôn ra *** huyết.
Một cỗ hương nồng đậm mùi hoa mẫu đơn xông thẳng vào mũi Nhất Kiếm. Nhất Kiếm giờ khắc này liền lập tức chấn động. Y lập tức nhớ tới ai đó từng nói về một loại thiên hạ chí độc làm từ hoa mẫu đơn.
Nhất Kiếm cả người cứng ngắc không dám động đậy, tùy ý Mạc Thu lôi kéo tay mình không ngừng đụng chạm trên thân thể y. Cho đến khi bàn tay chạm đến một cỗ hỏa nhiệt rực nóng được giấu diếm tại vị trí kính đáo trên người Mạc Thu. Mạc Thu khó nhịn mà rên rỉ, vội vàng thở dốc.
Nhất Kiếm hoảng hốt mà run rẫy, vội rút mạnh tay về.
Loại độc Mạc Thu trúng thật sự chính là thiên hạ tuyệt thế *** độc “Tử hạ mẫu đơn hoa”!
Năm xưa lúc cùng các thúc, bá ngao du giang hồ, Nhất Kiếm có lần vô tình nghe thấy về loại độc dược này. Là mị dược mạnh nhất trong tam tuyệt *** dược. Loại dược này có thể kiến người trúng thân bất do kỷ chịu đựng thống khổ của dược tính mà làm ra hành vi cầm thú.
Đặc biệt dược tính của loại độc hoa mẫu đơn này rất cường liệt. Người bị trúng nội trong một canh giờ không cùng người khác mập hợp, độc tính sẽ xâm nhập kì kinh bát mạch, thất khổng (lỗ tự nhiên trên người…_”_!!!) chảy máu, kinh mạch đảo nghịch mà vong mạng.
Theo lời đồn đãi, từng có người trúng mị dược này trên người huyết *** lẫn thóa dịch đều mang độc tính.. Độc tính đều là cương cường xuân dược. Người này trong khuê phòng bị một đại ma đầu hạ độc, lại bị giam lỏng không cho mập hợp, đến cuối cùng huyết *** thắm nhuộm đỏ cả gian phòng, khí tuyệt mạng vong. Người nghe không rét mà run.
An ủi bằng đụng chạm không đủ. Mạc Thu dùng ánh mắt long lanh ngân thủy nhìn Nhất Kiếm, đôi môi khẽ mím. Đôi mắt y tràn ngập dục vọng xuân tình. Hương mẫu đơn lan tỏa tứ bề, nồng đậm thúc giục. Tâm can Nhất Kiếm nhất thời không kềm chế được khí tức, kịch liệt run rẩy.
“Giúp ta….chạm vào ta được không…..”
Long mi dài, cong vút của Mạc Thu không ngừng lay động. Gương mặt thanh trĩ ( trẻ con thanh tú…^^~) hàm chứa tia đơn thuần, bối rối không biết làm sao, mang theo một chút khiếp sợ bị cự tuyệt, y khát khao nhìn Nhất Kiếm.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này. Nhất Kiếm một phen môi khô lưỡi nóng, tâm can dao động.
Theo ma xui quỷ khiến, Nhất Kiếm nhẹ nhàng, chậm rãi vương tay chạm vào da mặt non mềm của Mạc Thu. Mạc Thu híp híp đôi mắt, càng thêm thở dốc dồn dập. Y hơi quay đầu dùng răng cắn nhẹ cổ tay Nhất Kiếm. Một trận nhiệt lưu tê dại nhất thời truyền đến hạ thân của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm khẽ nhắm mắt, nhíu mày, tiếng rên nhẹ thanh thoát phát ra từ hầu gian.
Ý thức tản mạn, kinh mạch cuối cùng không thể áp chế được hàn độc trong người. Âm hàn bị Nhất Kiếm áp đảo trong cơ thể kịch liệt tuôn trào, xâm nhập tận cùng tứ chi. Băng hàn lạnh thấu cốt nhất thời làm y mãnh liệt run lên.
Hoàn toàn hoảng hốt, dường như có một cỗ nhiệt khí ôm ấp liếm lộng môi y. Nhất Kiếm mạnh mẽ trấn an *** thần. Y phát giác Mạc Thu đang si mê nhìn mình. Xiêm y trên người Mạc Thu rộng mở, để lộ mảng da thịt trắng muốt như tuyết. Thân hình thiếu niên mảnh khảnh không một chút che dấu mà lộ hết ra ngoài.
Mạc Thu ngây ngô, vụng về hôn từng chút từng chút một lên môi Nhất Kiếm. Xúc cảm mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào. Hương hoa mẫu đơn nồng đậm vương vấn trên thân hình thiếu niên tuyệt sắc, xinh đẹp hơn hoa, tràn đầy mị hoặc.
“Tiểu Thu….tiểu Thu…ngươi nghe ta nói…..”
Nhất Kiếm phi thường chật vật mới tách được hai người cách xa một khoản.
“Lục Dao hạ dược trên người ngươi, cả hai chúng ta đếu trúng độc. Ngươi hiện nay là do dược tính nên mới…mới có thể…ngươi nên bình tĩnh lại một chút, đừng cứ cọ cọ vào….ta…a a..nơi đó…nơi đó không nên đụng đến….không được đâu…a…không được…”
Nhất Kiếm loạn thất bát tao cố gắng biện giải. Y mơ hồ nhớ rõ hai nam nhân không thể làm chuyện này được. Nhưng Nhất Kiếm lại quên mất, nếu như cả hai không mập hợp sẽ phải vong mạng.
Mạc Thu sớm bị dược tính, *** làm cho lý trí tiêu tán. Y không còn nghe được lời của Nhất Kiếm nói. Giờ phút này y chỉ cảm thấy người mình thích đang cố sức đẩy mình ra xa.
Một trận khó chịu trong lòng tuôn trào, khóe mắt cay cay, lệ thủy không thể khắc chế nhẹ nhàng rơi xuống mặt Nhất Kiếm.
Mạc Thu lại không phát giác chính mình đang rơi lệ. Dùng thanh âm thở dốc do áp lực mà nói:
“Có phải vì ta là nam nhân, cho nên ngươi không thích?”
Mạc Thu không thể khắc chế bản thân đùa nghịch thân thể Nhất Kiếm. Vốn tưởng rằng người này cơ thể rất cường tráng. Nhưng khi cởi bỏ xiêm y, liền phát hiện sự thật thần kỳ không như mình tưởng tượng. Một thân cao to nhưng thon thả, cốt cách kiên định thể hiện rõ nét qua những đường cơ vân cuồn cuộn màu đồng, cơ thể hoàn hảo không một khuyết điểm, trên làn da không hề có một một vết sẹo dư thừa nào, da thịt ẩn ẩn dẻo dai kiên cường. Một cơ thể giống như được chạm khắc *** xảo, hoa mỹ mà tự nhiên. Chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ mới miêu tả một cách đầy đủ.
Phía dưới bụng Mạc Thu dục niệm như bốc hỏa. Chỉ cần một cái liếc mắt như vậy cũng có thể khiến cho chính mình không thể khắc chế được ý niệm muốn đem người dưới thân nuốt trọn vào bụng. Y khan giọng nói:
“….Ngươi có thể…..”
Nhất Kiếm không nghe được rõ lời Mạc Thu nói, ý niệm mơ hồ trong đầu dường như đang kêu gào:
“Không thể….không thể a….cho dù tiểu Thu thật sự rất xinh đẹp cũng không thể làm như thế được….”
Mạc Thu không chịu được khi nhìn Nhất Kiếm liều mạng vùng vẫy muốn thoát ly, cảm thấy được bản thân mình như mãnh thú kêu gào, dục niệm tuôn trào như thác lũ đáng sợ. Mạc Thu nắm chặt vạt áo của Nhất Kiếm. Sau đó đem hai tay Nhất Kiếm chế trụ trên đỉnh đầu, dùng vải áo trói chặt, vừa trói vừa rơi lệ nói:
“Ngươi có thể xem ta như nhi nữ cũng được. Ngươi có thể như Lục Dao vậy. Ta từ trước đến nay chưa từng nguyện ý muốn bọn họ đem ta ra làm chuyện như vậy. Chỉ có ngươi là ta cam tâm tình nguyện. Bất luận ngươi muốn làm gì với ta, ta cũng không phản kháng……a Ngưu ca…..tiểu Thu sẽ thực ngoan….người đừng trốn ta nữa….ta…ta rất khó chịu…”
(Nguyệt: ẻm vừa trói người ta mà vừa khóc lóc làm như mình chịu ủy khuất ghê lắm vậy ah =.=)
Mạc Thu đem môi mình kề lên môi Nhất Kiếm, y cũng không biết chính mình đang dùng ngữ khí mềm mại van cầu mà nói. Mạc Thu gấp gáp hôn lấy môi dưới của Nhất Kiếm, đầu lưỡi tham lam từng chút từng chút xâm nhập vào bên trong miệng Nhất Kiếm. Vừa thở hổn hển vừa van cầu, liếm láp, cảm nhận hương vị ướt át ngọt ngào bên trong. Dùng lưỡi y cuốn lấy, khiêu khích đầu lưỡi cứng đơ, mất sức sống của Nhất Kiếm, nhẹ nhàng hấp duyệt, nhẹ nhàng khẩn cắn.
Một đợt lại tiếp một đợt cường lực khoái cảm tuôn trào ngập đầy thiên hải quấn lấy Nhất Kiếm, làm Nhất Kiếm choáng váng, hoa mắt. Trong tai chỉ nghe được tiếng Mạc Thu vừa khóc vừa van cầu, nghe y nói y sẽ thực ngoan, van cầu Nhất Kiếm đừng xua đuổi y, chỉ cần không ly khai y, như vậy muốn làm gì y cũng được. Nhất Kiếm hoàn toàn bị dục vọng đang tuôn trào cuốn phăng mất lý trí.
Ngọc hành mềm mại, trắng mịn phi thường nóng bỏng làm bản thân trằn trọc, khó nhịn. Đột nhiên cảm nhận một trận run rẩy, một thứ gì đó đang tuôn trào trên đỉnh phân thân. Phân thân bị cúc huyệt chặt chẽ chậm rãi áp trụ, bị vách nội ấm áp nhưng thập phần khô khốc ma sát làm Nhất Kiếm vạn phần đau đớn.
Tựa hồ như nghe thấy thanh âm vật gì đó bị xe rách. Nhất Kiếm mơ hồ nghe Mạc Thu rên lên, cho đến khi cúc huyệt khô nóng hoàn toàn bị phân thân y cắm sâu vào. Sau đó cúc huyệt chậm rãi rời đi rồi lại một lần nữa tiến nhập bao bọc trọn ngọc hành của y.
Nhất Kiếm chỉ biết Mạc Thu trên người mình không ngừng dao động. Sau cùng Mạc Thu gục đầu rên rỉ, nội vách khô nóng đột ngột vội vàng tăng cường lực co thắt làm cho Nhất Kiếm cơ hồ cuồng dại.
Vòng eo Mạc Thu lay động càng lúc càng nhanh, nội vách co rút càng lúc càng mãnh liệt. Huyết vị tràn ngập không khí hòa cùng hương hoa mẫu đơn thập phần kích thích dục tính. Ánh lửa lập lòe cháy sáng làm tăng thêm mị cảnh *** mỹ trong động.
Mạc Thu nhẹ nhàng hừ một tiếng, cúi xuống cắn lên môi Nhất Kiếm, chậm rãi hôn lướt dọc theo khớp hàm kiên nghị, gấp gáp mà hôn liếm lên lớp râu ngắn mọc lộn xộn trên hàm, cổ Nhất kiếm. Cảm giác da thịt tiếp xúc với đầu lưỡi mềm mại làm cho Nhất Kiếm toàn thân tê dại, ngứa ngáy.
Cúc huyệt bị phân thân Nhất Kiếm xé rách tuy đau đớn nhưng cùng người này hòa làm một, làm cho cảm xúc sung sướng giao triền không ngừng dâng đầy, thanh âm va chạm hoan hỉ vang lên, Mạc Thu liều mạng, loạn choạn dao động thắt lưng, phun ra nuốt vào dục vọng của Nhất Kiếm. Ngẫu nhiên nghe Nhất Kiếm khó khăn nhịn không được mà phát ra thanh âm khàn khàn, rên rỉ ở hầu gian. Tiếng rên làm Mạc Thu run rẩy sung sướng, khoái cảm mạnh mẽ lan tràn.
Mạc Thu lay động càng nhanh, hơi thở Nhất Kiếm càng ngày càng bất ổn. Khó có thể hình dung được từng đợt từng dợt khoái cảm tuyệt đỉnh như thủy triều dâng trào không ngừng. Mạc Thu cảm thấy trước mắt một mảnh bạch quang, thân thể cảm giác không còn thuộc về chính bản thân mình, trọc lưu nhanh chóng bắn ra, phun đầy trên ngực Nhất Kiếm, khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ làm thân thể Mạc Thu mềm rũ, *** thần mệt mỏi mà mất dần ý thức, thật lâu không kềm chế được.
Thở dốc, tiếp tục vẫn là thở dốc.
Khí lực trên người Mạc Thu trên người hoàn toàn bị rút sạch sẽ, dịch thủy còn sót lại sau khi bắn ra chậm rãi chảy dọc phân thân. Mạc Thu dù đã phát tiết một lần, nhưng dục vọng trong người Mạc Thu lại không có dấu hiệu tiêu tán hoàn toàn.
Nhất Kiếm không biết từ khi nào đã thoát khỏi trói buộc trên tay. Y đem cơ thể mềm nhũn của Mạc Thu đang nằm trên người mình xuống. Làm cho Mạc Thu nằm trên lớp cỏ khô mềm mại.
Tứ chi thon dài của Mạc Thu vô lực dang rộng. Đôi mắt mềm mại, đáng yêu còn mịt mờ sương thủy nhìn Nhất Kiếm, nụ cười yếu ớt vương vấn trên gương mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, dục vọng trong cơ thể vì khát cầu mà không ngừng kêu gào.
Nhất Kiếm nửa quỳ, thân thể tiến sát vào vị trí giữa hai chân Mạc Thu. Y đem chân Mạc Thu gác lên vai mình. Sau đó không nói lời nào, đem phân thân đang ngạnh cứng hướng thẳng cúc huyệt mà xâm nhập.
Mạc Thu bất ngờ bị kích thích mạnh mẽ ngưỡng cao chiếc cổ trắng ngần, toàn thân run sợ. Nhất Kiếm không chờ cho Mạc Thu có cơ hội thở dốc, thắt lưng y lập tức mạnh mẽ luận động.
Mạc Thu càng lúc càng run rẩy mãnh liệt, khoan ngực kịch liệt phập phồng. Nhất Kiếm lại càng lúc càng tăng tốc luận động, vùi sâu dục vọng nhiệt hỏa tham nhập thân thể Mạc Thu.
Mặc cho hai chân Mạc Thu ngăn chặn trước ngực, Nhất Kiếm cúi người dán sát vào Mạc Thu, dùng lực đạo mà ngay cả chính mình cũng không nhận thức được cùng tốc độ mạnh mẽ, nhanh chóng xỏ xuyên vào cúc huyệt. Mạc Thu nhịn không được rên la:
“Không cần, ta từ bỏ. Đau, đau quá a….”
Mạc Thu đem mười ngón tay bấu chặt trên lưng Nhất Kiếm, rên rỉ, gào khóc trong lúc Nhất Kiếm không lưu tình luận động.
Không thể nhẫn nại, không nghĩ sẽ nhẫn nại, mặc dù khóc trong đau đớn nhưng được có được quyền lợi nắm giữ người này, kẻ khác không thể cướp đoạt, Mạc Thu cảm thấy vạn phần thỏa mãn.
Mong muốn được yêu, dù đau đớn, mặc kệ đau đớn vẫn cầu được yêu.
(Hãn….tiếp máu cho ta….TT^TT)
Nhất Kiếm không một chút buông thả tốc độ. Mạc Thu kêu khóc càng ngày càng lớn. Y càng ngày càng gia tăng lực đạo va chạm.
Như cuồng đại mãnh thú đem toàn bộ dũng đạo giang rộng ra (=_=!!! Dũng đạo = đoạn bên trong cúc huyệt a..). Phân thân cực nóng bị vách nội gắt gao co rút, giống như hai linh hồn hòa làm một không kẽ hở.
Mạc Thu bị Nhất Kiếm bế đứng lên, khoanh chặt hai chân của mình bám vào thắt lưng Nhất Kiếm làm Mạc Thu ngồi hẳn lên người y. Nhất Kiếm đỡ lấy thắt lưng Mạc Thu. Nhấc người Mạc Thu lên cao rồi nhanh chóng hạ xuống làm Mạc Thu mạnh mẽ ngồi lại trên người y.
Mạc Thu gắt gao chế trụ hai chân mình trên thắt lưng Nhất Kiếm, tư thế dễ dàng xâm nhập làm cho phân thân của Nhất Kiếm xuyên thấu điểm tận cùng sâu nhất trong cơ thể Mạc Thu.
Mặt đối mặt nhìn Nhất Kiếm, gương mặt chính trực, cương nghị từ trước đến nay của người này bây giờ lại ẩn hiện dấu vết *** *** mĩ. Trên khóe môi còn lưu lại một ít bạch trọc, là thóa dịch lúc nãy của Mạc Thu lưu trên người Nhất Kiếm.
Khóe miệng của Nhất Kiếm tựa tiếu phi tiếu, dung mạo tràn đầy tuấn lãng, ánh mắt đỏ một màu xuân ý mông lung, *** nhiễm tràn, thản nhiên mà câu nhân.
Nhất Kiếm lôi kéo Mạc Thu, dán chặt cơ thể y vào ngươi mình. Phân thân Mạc Thu nằm ở vị trí trung gian giữa thân hai người, không ngừng bị luận động xỏ xuyên trước sau làm Mạc Thu khoái cảm đến thất thần. Bỗng nhớ tới cảnh Nhất Kiếm vẻ mặt chăm chú nhìn y, một cơn chấn động tiến thẳng xuống hạ phúc, bạch trọc lần thứ hai tuôn trào, mật huyệt phía sau co thắt chặt chẽ, cơ hồ nhịn không được mà bắn ra
“A……nơi đó….nơi đó…….”
Mạc Thu thét lên chói tai.
Phân thân tráng kiện của Nhất Kiếm va chạm vào điểm yếu ớt mẫn cảm trong huyệt động Mạc Thu. Y cảm nhận được Mạc Thu muốn thoát ly, nắm tay chế trụ chặt chẽ thắt lưng Mạc Thu làm cho Mạc Thu một lần nữa trở về vị trí.
Nhất Kiếm càng mãnh liệt công kích điểm mẫn cảm vừa tìm thấy trong huyệt động của Mạc Thu. Cuối cùng y cũng phát tiết trong nội vách nóng hổi, không ngừng co rút của Mạc Thu, làm Mạc Thu mơ hồ cảm thấy chính mình nằm trong ***g ngực Nhất Kiếm đã muốn khí tẫn mạng vong.
Thống khổ lúc đầu rồi cuối cùng đón nhận xúc cảm thỏa mãn cực đại khi bị Nhất Kiếm nhu lộng, giao triền khắc sâu vào tận tâm cốt Mạc Thu, làm cho y sâu sắc hiểu được người này sẽ không rời bỏ mình mà đi.
Nhất Kiếm tràn ngập *** như vĩnh chi vô tẫn, Mạc Thu không biết đây là lần thứ mấy mà bừng bừng phấn chấn tiết xuất dục vọng, cuối cùng thừa nhận bản thân vô lực chịu không nỗi mà ngất xỉu trong ***g ngực Nhất Kiếm.
( Vĩnh chi vô tẫn….không có điểm dừng…Quỳnh: anh ý thật mạnh mẽ…*xịt máu*…*té xỉu theo*…một khắc sau *lồm cồm bò dậy* dịch tiếp….
Nguyệt: sau Tương ca thì lại thêm 1 bạn đại sắc lang nữa a T_T, mí anh đầu gỗ sao mà về một số mặt khác thì lại hơn người thế ko biết =3=)
*******************
Mạc Thu bị một trận mùi thơm xộc thẳng vào mũi đánh tỉnh, y hơi hơi mở nhẹ mắt, chịu đựng đau đớn, hầu gian khô khốc, đem mắt hướng xung quanh tìm kiếm. Y nhìn thất Nhất Kiếm đang ngồi nướng thịt thố cạnh đống lửa mới đốt bên ngoài cửa động.
Hương thơm làm bụng Mạc Thu một trận kêu gào. Cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng cả người chấn động mà nhũn ra, vô lực ngã trở về.
Nhất Kiếm phát giác Mạc Thu đã chuyển tỉnh, lập tức cầm trên tay thịt tiểu thố vừa nướng chín thơm phức, tiến thẳng nội động.
Cả người mềm rũ nằm trên đống cỏ khô, dấu vết ái tình trên người đã sớm được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ có mái tóc đen dài xõa tung tứ phía, ẩn hiện một vài hồng ngân nơi cổ áo lót được mặc trên người có chút lộn xộn.
Còn về phần cái người đang cầm thịt thố nướng cháy khét kia, như thế nào có thể hảo hảo thu xếp cho Mạc Thu nhưng đối với chính mình lại thập phần tệ hại a. Tóc tai rối bù, râu mọc lộn xộn, ngay tại thời điểm này tay chân lại luống cuống nhìn không ra nét cương nghị vốn có trên người, hai đôi song nhãn thấm đỏ sắc thần. Mọi yếu tố đều khiến cho thần thái cương nghị, kiên cường của Nhất Kiếm chẳng những không tiêu biến mà còn tăng thêm một chút ôn nhu, dễ gần.
Mạc Thu cùng Nhất Kiếm mặt đối mặt. Nhìn thấy Nhất Kiếm hai má phiếm hồng, liền nhớ tới thời khắc giao hoan cuồng nhiệt cực hạn lúc nãy.
Y lần đầu tiên cùng người này mập hợp, hiện giờ hồi tưởng lại cả người không tránh khỏi mềm nhũn ra.
Khi Nhất Kiếm chìm ngập trong cơ thể mình, cảm nhận nhân gian mọi người đều không tồn tại, chỉ có y cùng chính mình “thượng đồng thiên, hạ hoàng tuyền*”, thấu hiểu được cái gì gọi là “đồng sinh, cộng tử”. Đến khi y rút tay về, Mạc Thu cảm nhận một trân môi khô, lưỡi nóng không khỏi run người, trong ngực tim không ngừng tung hoành đập tán loạn.
(“*” sống cùng một bầu trời, vọng cùng xuống hoàng tuyền…:”> nhễ nhễ…)
Nhất Kiếm nhìn thấy Mạc Thu trầm tư suy nghĩ cái gì đó, gương mặt nhất thời đỏ bừng một mảnh. Y lắp bắp nói:
“Đêm…đêm..đêm trước ngươi trúng xuân dược, nếu không…không…không….tính mệnh ngươi khó giữ được……loại..loại… dược kia tiến đến tim ngươi, ta muốn nói….lúc đầu vừa mới trúng có thể khắc..khắc…khắc chế, nhưng sau đó liền….liền…rất…khó…khó chịu…khó…..”
(TT^TT…em lạy anh….)
Càng cố giải thích Nhất Kiếm càng líu lưỡi thêm, phân trần lộn xộn đến nổi mấy lần cắn trúng cả lưỡi, làm lưỡi thêm sưng lên.
“Ta…ta…ta…ta tỉnh lại mới phát hiện…chính mình đem ngươi…dằn …dằn vặt…tới hôn mê …ta…ta…ta…ta…..”
Nhất Kiếm rốt cuộc cũng bỏ cuộc không nói được tiếp nữa. Y hiện giờ quả thật nghĩ muốn dùng một chưởng đánh chết mình để bồi tội Mạc Thu.
Vừa nãy sớm tỉnh dậy trước tiên, Nhất Kiếm liền phát giác gương mặt trắng bệch của Mạc Thu đang nằm dưới thân mình. Mà chính mình ……còn đang vùi sâu trong cơ thể Mạc Thu, phân thân một lần nữa hùng dũng, oai vệ mà cương cứng lên.
(…Xịt máu…)
Mặc dù thân thể Mạc Thu không thụ trọng thương, nhưng….hạ huyệt bị xé rách mà sưng đỏ, máu tươi hòa *** thủy rỉ rả chảy ra thực sự rất dọa nhân. Còn nhìn thấy đôi mắt Mạc Thu sưng đỏ vô hồn, y mơ hồ nhớ tới cảnh Mạc Thu van khóc thật thê thảm, vậy mà bản thân mình lại không biết điểm dừng. Thật sự nhớ đến cớ sự xảy ra, Nhất Kiếm rất muốn đâm đầu vào thạch bích cho rồi.
(thạch = đá, bích= xanh…ý nói vách động đó mừ..giống câu đâm đầu vào…gối tự vẫn nhẽ…=)))
Nhưng Duyên Lăng Nhất Kiếm không phải hạng người làm sai không biết nhận lỗi.(Quỳnh: uy…làm vậy là đúng chứ…cứ việc nhận hết đi..=))). Lập tức xóa đi chứng cứ….a, không đúng, là giúp Mạc Thu tẩy rửa sạch sẽ, tìm kiếm thảo dược giúp Mạc Thu trị thương, hết hết thẩy mọi việc thu xếp thỏa đáng.
(Mỗi cái mẹc anh là anh không có tút lại thôi….=)))
Chỉ còn chờ Mạc Thu tỉnh dậy, tới lúc đó, y dù có muốn cái mạng của mình, Nhất Kiếm cũng không từ chối. Nhưng thật sự không nghĩ tới Mạc Thu thụ trọng thương như vậy, mê man suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Nhất Kiếm đem thịt thố nướng thơm ngon đưa cho Mạc Thu, một bên rút ra xích luyện đao nơi thắt lưng.
Mạc Thu thấy thịt thố nhãn thần sáng ngời, y thật sự rất đói bụng a. Vừa nhìn thấy thịt thố liền không ngần ngại mà cầm lấy ăn ngấu nghiến.
Nhất Kiếm lúc này mới dùng ngữ khí bi thương mà nói:
“Ta đối với người làm ra loại sự tình này, thật cảm thấy hổ thẹn với ngươi. Tiểu thố ta nướng rất ngon, ngoài kia còn có ba con. Nơi đây cũng không xa Lan Châu, đi thêm một ngày là có thể tới nơi. Ta cướp mất sự trong sạch của ngươi, ta thật sự rất có lỗi với ngươi. Ngươi hảo hảo bảo trọng, ta lấy mạng này đền lại cho ngươi.”
Dứt lời, đao sắc chém sắt như chém bùn hướng cổ mình mà xả. Mạc Thu sợ tới mức buông rơi tiểu thố thịt, nhào thân về phía Nhất Kiếm, chặn đường chém, ôm chặt lấy y.
“Tiểu…tiểu Thu…” Nhất Kiếm có chút mơ màng, xích luyện đao ngừng trên cổ Mạc Thu trong gang tấc, một vài sợi tóc bị cắt trúng, nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ngươi muốn bỏ ta lại sao? Ngươi thật sự muốn bỏ mặc ta sao?”
Từ trước đến nay Mạc Thu chưa từng lớn tiếng với Nhất Kiếm, nhưng hôm nay y lại dùng cường khí quát:
“Ngươi đã nói ngươi sẽ không bỏ mặt ta mà, hiện tại ngươi lại muốn vi phạm lời hứa sao?”
Nhìn thịt thố thơm tho nằm trên mặt đất bám đầy bụi dơ, Nhất Kiếm cảm nhận Mạc Thu đang run nhè nhẹ. Cổ họng Nhất Kiếm bỏng rát, khoan ngực không ngừng phập phồng, kềm nén nói:
“Đúng là ta đã từng hứa qua, nhưng đều là nam nhân như nhau, ta lại không biết kềm chế bản thân mà khi dễ ngươi. Ta như vậy còn mặt mũi nào mà có thể chiếu cố ngươi!”
“Là ta muốn bị ngươi khi dễ!” Mạc Thu nói:
“Ta đã nói chỉ cần là ngươi, ngươi muốn đối xử ta như thế nào ta đều chấp nhận! Ngươi biết rõ là ta thích ngươi, nhưng ngươi lại muốn rời bỏ ta. Ngươi như vậy thật sự ghê tởm ta sao? Ghê tởm đến thà chết chứ không muốn ở cùng ta? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ cùng ngươi chết, dù đến âm tào địa phủ cũng không rời ngươi!”
Mạc Thu lời tuôn như suối chảy, ngữ khí thê lương đến nỗi làm cho một người lăng đầu lăng não ( đồng nghĩa với mộc đầu nhân…=))) như Nhất Kiếm cũng thấu hiểu hàm ý trong lời.
“Ngươi ….. đến tột cùng vì sao lại thích ta?”
Nhất Kiếm hoài nghi hỏi.
“Ta thích ngươi….”
Hốc mắt Mạt Thu thắm hồng, nóng rực. Thanh âm nghẹn ngào đến chính mình tựa hồ không phát hiện. Y dằn lại cảm giác đau đớn dưới hạ thân, thanh âm run rẩy nói:
“Ta tự mình đơn độc lớn lên, chưa từng có một ai vì cứu ta mà giúp ta đánh đuổi người khi dễ ta, không một ai đối xử tốt với ta, chưa từng có người nào vì ta mà rơi lệ, ta vốn tham ăn làm người khác ghét, chưa từng có ai vì lo ta mệt mà dùng xe đẩy ta vượt qua đường núi, cùng săn tiểu thố cho ta ăn…” Y đem mặt mình chôn chặt trong lòng ngực Nhất Kiếm, quả thực càng nói càng không thể kềm lòng.
Đã từ rất lâu, có một người từng dạy y, là nam nhân phải kiên cường, muốn học phải nhẫn nại, vì thế bất luận bị khi dễ, bắt nạt đến thê thảm, y cũng chưa từng vì vậy mà cúi đầu trước bất cứ ai.
Nam nhi đổ máu, bất rơi lệ. Y không muốn bại dưới tay những người kia.
Nhưng sau khi gặp gỡ người này, gặp gỡ một người vững chắc như cao thiên sơn vĩnh viễn ngẩn cao đầu, như dòng nước *** tế đổ từ sơn lâm xuống, như gió mát dịu dàng, như thảo nguyên bát ngát, cùng bên y đùa vui bắt thố.
Người này kiên cường, nhưng lại thập phần ôn nhu. Cho tới bây giờ chưa một ai nói cho y biết, gặp một người như vậy phải làm thế nào phòng bị, phải cẩn thận ra sao?
Tâm không phòng bị liền làm y càng ngày càng lún sâu vào, đắm chìm trong bùn lầy ấm áp, dù ngập tận đầu cũng không màng giãy dụa, không muốn thức tỉnh.
Vì vậy mà sau đó, nước mắt của y lại rơi nhiều, nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng của mình. Tâm y trở nên yếu ớt, yếu đến chỉ cần rời người này một chút, tâm liền tan thành ngàn mảnh nhỏ.
Nhất Kiếm cứ thế lặng yên, cảm nhận nước mắt Mạc Thu cứ mãi rơi trong lòng mình, thấm qua lớp vải áo, thấm tận đến tâm can y.
Y hít một hơi thật sâu, tuy rằng bên nhau chưa được bao lâu, nhưng y thật sự vì Mạc Thu mà đau lòng.
Dù xinh đẹp, nhưng hài tử này vẫn không được trân trọng. Lúc nào cũng suy nghĩ sâu xa mà nhíu mày, đối với mọi người luôn dè dặt, ngập tràn địch ý. Nhưng lúc ở bên mình lại cười tươi rực rỡ cùng nhau đuổi bắt tiểu thố tử.
Mặc dù đôi khi không thể nhìn thấu suy nghĩ của hài tử này. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên cường to tròn kia lẫn khuất tận sâu trong đáy mắt là sự cô tịch, tuyệt vọng, trong lòng bỗng chốc trào dâng tư vị, trong đầu ngập tràn ý niệm mong muốn trọn đời trọn kiếp này có thể chiếu cố Mạc Thu.
Nhìn bộ dáng đầy nặng nề của Mạc Thu, Nhất Kiếm thật sự không đành tâm. Nhẹ nhàng vuốt mái đầu Mạc Thu, Nhất Kiếm vẫn không nói lời nào. Qua một khoản không biết bao lâu, mới nhẹ nhàng thở dài.
Mặc kệ cái gì lễ nghi, liêm sĩ, nhân nghĩa nhân gian, bây giờ chỉ đáng vứt bỏ tất cả mà thôi.
Mạc Thu phát hiện bộ dạng cứng ngắc, hơi thở dè dặt từ nãy đến giờ của Nhất Kiếm từ từ thỏa hiệp mà buông lỏng thân mình. Y là dạng người nào mà còn chưa phát hiện tâm tính đơn thuần trong lòng Nhất Kiếm chứ?
Mạc Thu ngừng nhuận khí, sau đó vội vàng hít sâu vài cái, vội vàng nói:
“Mặc dù chúng ta đều là nam tử không có tính toán trong sạch hay không (…=_=! Này là ý gì a…), nhưng ngươi đối với ta làm nên sự việc kia, cũng không nên xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, ta không cầu ngươi “ba thư sáu lễ” đem ta gả vào cửa, chỉ cần ngươi sau này không được cùng nữ tử khác liếc mắt đưa tình, chỉ có thể nghĩ tới ta, nhớ tới một mình ta, trong mắt chỉ có hình bóng ta, trong lòng ngươi đều chỉ có ta. Bất kể ai muốn cướp ngươi khỏi ta, ta đều chém bay đầu ngươi đó. Bất kể vì ai ngươi muốn rời bỏ ta, ta cũng sẽ như vậy mà chém bay đầu kẻ kia. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên ta, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi. Cả đời này ngươi là người của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Nhất Kiếm thần tình…hóa đá.
Mạc Thu dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử. Nhất Kiếm không biết y như thế nào lại bị hài tử này dùng dị trạng làm cho đầu y loạn thành một đoàn, bối rối vội vã tiếp lời:
“Ta bây giờ là người của ngươi, ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi, ta mỗi ngày đều sẽ chờ ngươi, nhớ ngươi, trong lòng chỉ có một mình ngươi, sẽ được ngươi quan tâm, chăm sóc.”
Rõ ràng Nhất Kiếm vì cứu Mạc Thu một mạng mới cùng y giao hoan, nhưng Mạc Thu bất chấp tất cả vẫn không cho y rời bỏ mình.
Qua khỏi hôm nay chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm, Mạc Thu biết chắc điều này.
Nhưng y không thể buông tay rời bỏ người này, y tuyệt không để cho đều đó xảy ra.
Nhất Kiếm hạ mi, gắt gao ôm lấy Mạc Thu, y có chút sững người khi nhìn thấy trên đỉnh đầu Mạc Thu có song toàn toàn ( xoáy tóc đó….nghe nói người có 2 trở lên cái thì rất thông minh nha…). Từng nghe lão nhân gia nói hài tử trên đầu có song toàn toàn tính tình rất quật cường, tâm khó nắm bắt được, quả nhiên lời nói này không phải không có thực a.
Nhất Kiếm đã chừng này tuổi, trước đây ngay cả nắm bàn tay nhỏ nhắn của một tiểu cô nương cũng chưa từng nắm qua, càng chưa từng bị bất cứ ai dùng lời van cầu mà còn là van nài y làm ra chuyện như vậy.
Mạc Thu lúc này một lời lại tiếp một lời nói ra toàn bộ tâm ý bản thân. Nhất Kiếm phát hiện mình nghe lời Mạc Thu nói mà cứng cả người, hô hấp dồn dập, trên mặt nhiệt toả không chịu nổi, muốn đáp lại lời y nhưng không thể.
Không nghĩ được….không thể nghĩ được cái gì a….
Nhất Kiếm cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cơ hồ nóng như cái bánh rán a…….
Nhất Kiếm không nhớ rõ lúc đó mình đã đáp ứng Mạc Thu như thế nào, y chỉ nhớ mang máng chính mình cứ liên tiếp gập đầu hứa hẹn, nhưng Mạc Thu căn bản đang vùi sâu trong ngực y nên không nhìn thấy, vì vậy Mạc Thu cứ liên tiếp, gấp gáp dùng thanh âm nghẹn ngào mà hỏi y lần này tới lần khác. Đến khi Mạc Thu dùng thần tình như muốn sát nhân ngước lên nhìn mới phát giác Nhất Kiếm lúc này không ngừng gật đầu, Mạc thu mới………..hai người sau đó liền hòa hảo….
( anh ý mém tý thành con bổ củi ha….=)))
Bởi vì Mạc Thu thụ thương không nhẹ, không nghỉ ngơi được bao lâu lại vội vàng di chuyển, Nhất Kiếm đành đem y về nằm trên đống cỏ khô mà nghỉ ngơi. Chính mình lại ra ngoài săn tìm một ít sơn lâm thực phẩm, hái một vài loại điểm sơn thảo dược cùng sơn thủy rồi mới trở về, đốt thêm lửa trại, vì Mạc Thu mà thu xếp một bữa ăn.
Nhất Kiếm cầm thịt thố dùng hắc chủy thủ ( con dao nhỏ màu đen) khéo léo cắt từng miếng thịt thố đút cho Mạc Thu ăn.
Mạc Thu thần tình có chút mơ màng, biểu tình có chút sinh nhiệt. Y chăm chăm nhìn Nhất Kiếm rồi lại nhìn không rời miếng thịt thố, có chút bất an. Y sợ tất thảy mọi chuyện chỉ là một giấc mộng, đến khi mộng tan biến, không chỉ thịt thố không còn mà Nhất Kiếm cũng sẽ không thấy đâu.
Mạc Thu nhìn động tác tay của Nhất Kiếm, tầm mắt ngây dại mà nhìn chủy thủ được chế tác *** xảo trên tay Nhất Kiếm. Nhìn y một nhát lại một nhát dễ dàng tách rời thịt với xương thố ra.
“Ngươi thích sao?”
Nhất Kiếm hỏi.
“A?”
Mạc Thu có chút ngẩn người, Nhất Kiếm dùng thanh thủy rửa sạch chủy thủ rồi tra vào vỏ, đặt vào tay Mạc Thu.
“Chủy thủ này được tạo ra từ ngàn năm huyền thiết.Thân kiếm mặc dù không mảnh nhưng lại có ba phần nhu kính ( Nhu = mềm dẻo, kính = rắn chắc….0_0!!!), là bảo bối chém sắt như chém bùn. Ta lúc đầu tính dùng nó làm quà ra mắt cho cháu trai ta. Nhưng nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy.”
Nhất Kiếm dứt lời liền gom mấy mẫu xương thố Mạc Thu vừa ăn rồi đứng dậy hướng cửa động đi ra.
“Đây là vật đính ước phải không?”
Mạc Thu nhãn thần trong nháy mắt thanh mình, phát quang ảnh.
Nhất Kiếm đang đi ra ngoài động, nghe lời Mạc Thu nói vọng tới, nhất thời bủn rũn tay chân, mém tí như ngả cẩu thực thỉ.
(Chổ này…thỉ có nghĩa là phân…câu này dịch ra vô cùng thô bỉ…ta chết cũng quyết giữ chính văn…các nàng hiểu là được rồi T^T)
Mạc Thu sờ sờ chủy thủ, để lên mặc mà cọ cọ, chất giọng vì sót cao mà khàn khàn nói:
“Ta sẽ hảo hảo cất giữ, cảm ơn ngươi.”
Nhất Kiếm cảm thấy bất lực, nhưng nhìn động tác Mạc Thu như một tiểu hài tử làm tâm y trấn an không ít.
Không khóc, không giận, không thương tâm thì tốt rồi. Y thật sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy ánh mắt ngoan lệ, lạnh lùng của Mạc Thu.
Sau khi cất kỹ chủy thủ, Mạc Thu nằm trên đống cỏ khô, song nhãn to tròn nhìn Nhất Kiếm, một khắc cũng không rời tầm nhìn.
Nhất Kiếm cảm thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu liên tục. Sau đó y cầm một ít thảo dược đưa vào miệng, nhai nhuyễn rồi nhã ra. Nhất Kiếm tiến đến trước mặt Mạc Thu, hơi do dự nói:
(Cảnh báo: các nàng đừng bắt chước Nhất Kiếm…có vết thương thì đến tìm ta….ăn đậu hủ của các nàng trừ tiền thuốc men cũng được…=)))
“Vết thương của ngươi cần thay dược….chính là ngươi làm….hay là ta…”
Mạc Thu ngẩn người, sau đó lập tức hiểu chuyện.
“Ta nghĩ tự ta làm sẽ tốt hơn.”
Mạc Thu nói.
Nhất Kiếm gật đầu đưa thảo dược cho Mạc Thu, sau đó quay người nhìn ánh lửa.
Mạc Thu nhìn thảo dược ẩm ướt thắm thóa dịch của Nhất Kiếm trong tay, mặt có chút ngốc. Sau đó y cởi quần, chập rãi đem dược thoa lên nơi thập phần đau đớn dưới hạ thân. Một tay đưa xuống dưới tìm kiếm miệng vết thương.
Mọi chuyện đúng như Mạc Thu sơ liệu, khi y hôn mê chính Nhất Kiếm lo sợ vết thương của y không khép miệng, cho nên đã thoa sơn dược cầm máu nơi miệng vết thương. Y có chút khó khăn lấy phần dược bên trong ra. Lôi kéo đến mức vết thương phát sinh đau đớn làm y rên lên hai tiếng, đợi tới khi y rửa sạch vết thương thì thần tình suy yếu, không ngừng thở gấp gáp.
Đang ngồi đưa lưng về phía Mạc Thu. Nhất Kiếm nghe y rên rỉ mà tâm có chút không đành lòng. Bàn tay nắm chặt thành nắm rồi buông ra nhiều lần. Cuối cùng nghe Mạc Thu yếu ớt khí tức rên rỉ mới tiến đến gần trước mặt Mạc Thu. Hơn nữa quyết tâm không quan tâm sắc mặt kinh ngạc của mạc Thu, nhanh chóng ôm y đặt nằm sấp trên đùi mình. Nhất Kiếm nhanh chóng lấy thảo dược trên tay Mạc Thu xoa lên phần mông bị rách còn chảy ra một ít dịch xanh trên người y. Động tác chậm rãi nhưng chắc chắn từng chút, từng chút một thoa lên huyệt động đang sưng đỏ, nóng rực.
“Ô………..”
Mạc Thu cắn chặt răng nhưng vẫn không kềm chế được đau đớn mà rên lên.
Mãi cho đến khi Nhất Kiếm thoa xong mới đem quần mặc lại cho Mạc Thu. Mạc Thu sắc mặt không còn một tia huyết sắc, hàn hãn thắm ướt đẫm trán.
Nhất Kiếm nhẹ nhàng để Mạc Thu nằm xuống, đối với Mạc Thu, người làm y không bao giờ giảm bớt thương tâm trong lòng mà canh cánh không thôi. Y dùng tay vén một vài sợi tóc vươn trên mặt Mạc Thu, hối hận nói:
“Thực xin lỗi……”
Mạc Thu bình tĩnh nhìn Nhất Kiếm, gương mặt không huyết sắc vì sốt cao mà nhiễm một tầng đỏ ửng. Tuy rằng toàn thân đau không chịu nổi nhưng Mạc Thu vẫn nở nụ cười.
Hàm tiếu thanh sạch mà tuyệt mỹ, thuần túy không vương bất cứ một tia oán hận nào.
Mạc thu nhẹ giọng nói:
“Là ta cam tâm tình nguyện…vô luận ngươi đối xử với ta ra sao, ta tất thẩy đều cam tâm tình nguyện…”
Cam tâm tình nguyện chấp nhận. Mặc dù thân thể thống khổ nhưng nội tâm tràn đầy giai điệu hoan hỉ. Chỉ cần là người này, vô luận y làm cái gì với mình, Mạc Thu cũng không sợ, tất cả đều là đáng giá…..
Khi phát giác Mạc Thu không còn trong sơn động. Nhất Kiếm lo lắng cho an nguy của nàng rất nhiều. Nhất Kiếm liền dùng nội công thâm hậu niêm bế hàn độc trong kinh mạnh lại. Sau khi tìm được người, Nhất Kiếm mới trút bỏ được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra. Nhưng hàn độc kia bây giờ lại vừa vặn phát tác.
Nhất Kiếm đem Mạc Thu quay về sơn động. Vừa đặt y nằm trên đống rơm, Nhất Kiếm dự định nói Mạc Thu hảo hảo nghỉ ngơi, để chính mình có thời gian vận công bức độc. Nhưng chưa kịp làm gì Nhất Kiếm đã thấy vẻ mặt tím tái của Mạc Thu, trên cổ lại ửng đỏ, đôi mắt long lanh xuân thủy, mơ màng nhìn Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm tức khắc quên ngay kịch độc còn tồn tại trong người. Y nhanh chóng phóng người đến gần Mạc Thu, giơ tay sờ trán.
“Tại sao lại nóng như vậy chứ?”
Nhất Kiếm thực hoảng sợ. Y dùng chân khí thâm nhập dò xét liền phát hiện Mạc Thu có dấu hiệu trúng độc.
“Lão tử quy bát đản a” (một câu chửi tục…=”=)
Nhất Kiếm giận dữ đến run người. Vậy là do Lục Dao hạ độc nên hồi nãy Mạc Thu mới hộc máu…chứ không phải là bị nội thương làm chân khí tán loạn.
“Nóng…nóng quá đi…”
Mạc Thu hoảng hốt nhìn Nhất Kiếm, đôi môi khẽ mở, hơi thở gấp gáp không bình ổn được. Y vì khô nóng toàn thân mà bắt đầu trút bỏ toàn bộ xiêm y trên người, đôi môi anh đào nhiễm hồng huyết *** không ngừng run rẩy, rên rỉ…
Nhất Kiếm vội vàng đỡ y ngồi dậy, nói:
“Tiểu Thu ngươi cố gắng nhẫn nại. Ta trước tiên thay ngươi bức độc ra ngoài.”
Mạc Thu gian khổ cố phát ra lời:
“Khó chịu quá….nóng quá a…”
Nhất Kiếm vội vàng để Mạc Thu ngồi khoanh chân đối diện mình, song chưởng đặt tại đầu và vai y, gắt gao truyền chân khí bức độc. Nhưng Nhất Kiếm căn bản không biết chân khí chí cương chí dương của mình căn bản đối nghịch với hỏa khí trên người Mạc Thu. Không được bao lâu Mạc Thu một lần nữa phun ra huyết dịch làm Nhất Kiếm sợ hãi đến sắc mặt trắng bệch.
Nhất Kiếm vội vàng thu chưởng. Mạc Thu bị mất đi lực đạo chống đỡ mà yếu ớt vô lực ngã vào ***g ngực Nhất Kiếm.
“Lão nương của ta a, đây là loại độc gì vậy a. Làm sao mà ta bức ra không được!”
Nhất Kiếm hoảng hốt, tâm can y như kiến bò quanh chảo nóng.
Mạc Thu mềm mại dựa chặt trong ngực Nhất Kiếm.
Nhất Kiếm do bị trúng hàn độc nên da thịt thấm lạnh xuất hàn khí. Nhiệt khí trên người Mạc Thu gặp hàn khí trên người Nhất Kiếm dung hòa làm cho y vừa thoải mái vừa bứt rứt không ngừng vặn vẹo. Giống như bàn ủi nóng gặp phải hàn thủy làm y không kiềm được run rẩy, phát ra thanh âm rên rỉ.
Nhưng sự tiếp xúc này đối với Mạc Thu không đủ, cảm thấy thật sự không đủ.
Mạc Thu đè hẳn lên người Nhất Kiếm, tứ chi toàn thân không ngừng nhu động tìm kiếm sự mát lạnh trên thân thể y.
Nhất Kiếm có chút mơ hồ đẩy Mạc Thu ra khỏi người. Mạc Thu lại nhanh chóng bắt lấy tay y. Đem bàn tay Nhất Kiếm đặt lên người Mạc Thu. Tựa hồ như chỉ có sự động chạm của y mới có thể làm dịu bớt hỏa nhiệt kịch liệt đang nung cháy toàn thân.
Một lúc sau, Mạc Thu lại tiếp tục nôn ra *** huyết.
Một cỗ hương nồng đậm mùi hoa mẫu đơn xông thẳng vào mũi Nhất Kiếm. Nhất Kiếm giờ khắc này liền lập tức chấn động. Y lập tức nhớ tới ai đó từng nói về một loại thiên hạ chí độc làm từ hoa mẫu đơn.
Nhất Kiếm cả người cứng ngắc không dám động đậy, tùy ý Mạc Thu lôi kéo tay mình không ngừng đụng chạm trên thân thể y. Cho đến khi bàn tay chạm đến một cỗ hỏa nhiệt rực nóng được giấu diếm tại vị trí kính đáo trên người Mạc Thu. Mạc Thu khó nhịn mà rên rỉ, vội vàng thở dốc.
Nhất Kiếm hoảng hốt mà run rẫy, vội rút mạnh tay về.
Loại độc Mạc Thu trúng thật sự chính là thiên hạ tuyệt thế *** độc “Tử hạ mẫu đơn hoa”!
Năm xưa lúc cùng các thúc, bá ngao du giang hồ, Nhất Kiếm có lần vô tình nghe thấy về loại độc dược này. Là mị dược mạnh nhất trong tam tuyệt *** dược. Loại dược này có thể kiến người trúng thân bất do kỷ chịu đựng thống khổ của dược tính mà làm ra hành vi cầm thú.
Đặc biệt dược tính của loại độc hoa mẫu đơn này rất cường liệt. Người bị trúng nội trong một canh giờ không cùng người khác mập hợp, độc tính sẽ xâm nhập kì kinh bát mạch, thất khổng (lỗ tự nhiên trên người…_”_!!!) chảy máu, kinh mạch đảo nghịch mà vong mạng.
Theo lời đồn đãi, từng có người trúng mị dược này trên người huyết *** lẫn thóa dịch đều mang độc tính.. Độc tính đều là cương cường xuân dược. Người này trong khuê phòng bị một đại ma đầu hạ độc, lại bị giam lỏng không cho mập hợp, đến cuối cùng huyết *** thắm nhuộm đỏ cả gian phòng, khí tuyệt mạng vong. Người nghe không rét mà run.
An ủi bằng đụng chạm không đủ. Mạc Thu dùng ánh mắt long lanh ngân thủy nhìn Nhất Kiếm, đôi môi khẽ mím. Đôi mắt y tràn ngập dục vọng xuân tình. Hương mẫu đơn lan tỏa tứ bề, nồng đậm thúc giục. Tâm can Nhất Kiếm nhất thời không kềm chế được khí tức, kịch liệt run rẩy.
“Giúp ta….chạm vào ta được không…..”
Long mi dài, cong vút của Mạc Thu không ngừng lay động. Gương mặt thanh trĩ ( trẻ con thanh tú…^^~) hàm chứa tia đơn thuần, bối rối không biết làm sao, mang theo một chút khiếp sợ bị cự tuyệt, y khát khao nhìn Nhất Kiếm.
Vừa nhìn thấy tình cảnh này. Nhất Kiếm một phen môi khô lưỡi nóng, tâm can dao động.
Theo ma xui quỷ khiến, Nhất Kiếm nhẹ nhàng, chậm rãi vương tay chạm vào da mặt non mềm của Mạc Thu. Mạc Thu híp híp đôi mắt, càng thêm thở dốc dồn dập. Y hơi quay đầu dùng răng cắn nhẹ cổ tay Nhất Kiếm. Một trận nhiệt lưu tê dại nhất thời truyền đến hạ thân của Nhất Kiếm. Nhất Kiếm khẽ nhắm mắt, nhíu mày, tiếng rên nhẹ thanh thoát phát ra từ hầu gian.
Ý thức tản mạn, kinh mạch cuối cùng không thể áp chế được hàn độc trong người. Âm hàn bị Nhất Kiếm áp đảo trong cơ thể kịch liệt tuôn trào, xâm nhập tận cùng tứ chi. Băng hàn lạnh thấu cốt nhất thời làm y mãnh liệt run lên.
Hoàn toàn hoảng hốt, dường như có một cỗ nhiệt khí ôm ấp liếm lộng môi y. Nhất Kiếm mạnh mẽ trấn an *** thần. Y phát giác Mạc Thu đang si mê nhìn mình. Xiêm y trên người Mạc Thu rộng mở, để lộ mảng da thịt trắng muốt như tuyết. Thân hình thiếu niên mảnh khảnh không một chút che dấu mà lộ hết ra ngoài.
Mạc Thu ngây ngô, vụng về hôn từng chút từng chút một lên môi Nhất Kiếm. Xúc cảm mềm mại mang theo hương vị ngọt ngào. Hương hoa mẫu đơn nồng đậm vương vấn trên thân hình thiếu niên tuyệt sắc, xinh đẹp hơn hoa, tràn đầy mị hoặc.
“Tiểu Thu….tiểu Thu…ngươi nghe ta nói…..”
Nhất Kiếm phi thường chật vật mới tách được hai người cách xa một khoản.
“Lục Dao hạ dược trên người ngươi, cả hai chúng ta đếu trúng độc. Ngươi hiện nay là do dược tính nên mới…mới có thể…ngươi nên bình tĩnh lại một chút, đừng cứ cọ cọ vào….ta…a a..nơi đó…nơi đó không nên đụng đến….không được đâu…a…không được…”
Nhất Kiếm loạn thất bát tao cố gắng biện giải. Y mơ hồ nhớ rõ hai nam nhân không thể làm chuyện này được. Nhưng Nhất Kiếm lại quên mất, nếu như cả hai không mập hợp sẽ phải vong mạng.
Mạc Thu sớm bị dược tính, *** làm cho lý trí tiêu tán. Y không còn nghe được lời của Nhất Kiếm nói. Giờ phút này y chỉ cảm thấy người mình thích đang cố sức đẩy mình ra xa.
Một trận khó chịu trong lòng tuôn trào, khóe mắt cay cay, lệ thủy không thể khắc chế nhẹ nhàng rơi xuống mặt Nhất Kiếm.
Mạc Thu lại không phát giác chính mình đang rơi lệ. Dùng thanh âm thở dốc do áp lực mà nói:
“Có phải vì ta là nam nhân, cho nên ngươi không thích?”
Mạc Thu không thể khắc chế bản thân đùa nghịch thân thể Nhất Kiếm. Vốn tưởng rằng người này cơ thể rất cường tráng. Nhưng khi cởi bỏ xiêm y, liền phát hiện sự thật thần kỳ không như mình tưởng tượng. Một thân cao to nhưng thon thả, cốt cách kiên định thể hiện rõ nét qua những đường cơ vân cuồn cuộn màu đồng, cơ thể hoàn hảo không một khuyết điểm, trên làn da không hề có một một vết sẹo dư thừa nào, da thịt ẩn ẩn dẻo dai kiên cường. Một cơ thể giống như được chạm khắc *** xảo, hoa mỹ mà tự nhiên. Chỉ có thể dùng từ hoàn mỹ mới miêu tả một cách đầy đủ.
Phía dưới bụng Mạc Thu dục niệm như bốc hỏa. Chỉ cần một cái liếc mắt như vậy cũng có thể khiến cho chính mình không thể khắc chế được ý niệm muốn đem người dưới thân nuốt trọn vào bụng. Y khan giọng nói:
“….Ngươi có thể…..”
Nhất Kiếm không nghe được rõ lời Mạc Thu nói, ý niệm mơ hồ trong đầu dường như đang kêu gào:
“Không thể….không thể a….cho dù tiểu Thu thật sự rất xinh đẹp cũng không thể làm như thế được….”
Mạc Thu không chịu được khi nhìn Nhất Kiếm liều mạng vùng vẫy muốn thoát ly, cảm thấy được bản thân mình như mãnh thú kêu gào, dục niệm tuôn trào như thác lũ đáng sợ. Mạc Thu nắm chặt vạt áo của Nhất Kiếm. Sau đó đem hai tay Nhất Kiếm chế trụ trên đỉnh đầu, dùng vải áo trói chặt, vừa trói vừa rơi lệ nói:
“Ngươi có thể xem ta như nhi nữ cũng được. Ngươi có thể như Lục Dao vậy. Ta từ trước đến nay chưa từng nguyện ý muốn bọn họ đem ta ra làm chuyện như vậy. Chỉ có ngươi là ta cam tâm tình nguyện. Bất luận ngươi muốn làm gì với ta, ta cũng không phản kháng……a Ngưu ca…..tiểu Thu sẽ thực ngoan….người đừng trốn ta nữa….ta…ta rất khó chịu…”
(Nguyệt: ẻm vừa trói người ta mà vừa khóc lóc làm như mình chịu ủy khuất ghê lắm vậy ah =.=)
Mạc Thu đem môi mình kề lên môi Nhất Kiếm, y cũng không biết chính mình đang dùng ngữ khí mềm mại van cầu mà nói. Mạc Thu gấp gáp hôn lấy môi dưới của Nhất Kiếm, đầu lưỡi tham lam từng chút từng chút xâm nhập vào bên trong miệng Nhất Kiếm. Vừa thở hổn hển vừa van cầu, liếm láp, cảm nhận hương vị ướt át ngọt ngào bên trong. Dùng lưỡi y cuốn lấy, khiêu khích đầu lưỡi cứng đơ, mất sức sống của Nhất Kiếm, nhẹ nhàng hấp duyệt, nhẹ nhàng khẩn cắn.
Một đợt lại tiếp một đợt cường lực khoái cảm tuôn trào ngập đầy thiên hải quấn lấy Nhất Kiếm, làm Nhất Kiếm choáng váng, hoa mắt. Trong tai chỉ nghe được tiếng Mạc Thu vừa khóc vừa van cầu, nghe y nói y sẽ thực ngoan, van cầu Nhất Kiếm đừng xua đuổi y, chỉ cần không ly khai y, như vậy muốn làm gì y cũng được. Nhất Kiếm hoàn toàn bị dục vọng đang tuôn trào cuốn phăng mất lý trí.
Ngọc hành mềm mại, trắng mịn phi thường nóng bỏng làm bản thân trằn trọc, khó nhịn. Đột nhiên cảm nhận một trận run rẩy, một thứ gì đó đang tuôn trào trên đỉnh phân thân. Phân thân bị cúc huyệt chặt chẽ chậm rãi áp trụ, bị vách nội ấm áp nhưng thập phần khô khốc ma sát làm Nhất Kiếm vạn phần đau đớn.
Tựa hồ như nghe thấy thanh âm vật gì đó bị xe rách. Nhất Kiếm mơ hồ nghe Mạc Thu rên lên, cho đến khi cúc huyệt khô nóng hoàn toàn bị phân thân y cắm sâu vào. Sau đó cúc huyệt chậm rãi rời đi rồi lại một lần nữa tiến nhập bao bọc trọn ngọc hành của y.
Nhất Kiếm chỉ biết Mạc Thu trên người mình không ngừng dao động. Sau cùng Mạc Thu gục đầu rên rỉ, nội vách khô nóng đột ngột vội vàng tăng cường lực co thắt làm cho Nhất Kiếm cơ hồ cuồng dại.
Vòng eo Mạc Thu lay động càng lúc càng nhanh, nội vách co rút càng lúc càng mãnh liệt. Huyết vị tràn ngập không khí hòa cùng hương hoa mẫu đơn thập phần kích thích dục tính. Ánh lửa lập lòe cháy sáng làm tăng thêm mị cảnh *** mỹ trong động.
Mạc Thu nhẹ nhàng hừ một tiếng, cúi xuống cắn lên môi Nhất Kiếm, chậm rãi hôn lướt dọc theo khớp hàm kiên nghị, gấp gáp mà hôn liếm lên lớp râu ngắn mọc lộn xộn trên hàm, cổ Nhất kiếm. Cảm giác da thịt tiếp xúc với đầu lưỡi mềm mại làm cho Nhất Kiếm toàn thân tê dại, ngứa ngáy.
Cúc huyệt bị phân thân Nhất Kiếm xé rách tuy đau đớn nhưng cùng người này hòa làm một, làm cho cảm xúc sung sướng giao triền không ngừng dâng đầy, thanh âm va chạm hoan hỉ vang lên, Mạc Thu liều mạng, loạn choạn dao động thắt lưng, phun ra nuốt vào dục vọng của Nhất Kiếm. Ngẫu nhiên nghe Nhất Kiếm khó khăn nhịn không được mà phát ra thanh âm khàn khàn, rên rỉ ở hầu gian. Tiếng rên làm Mạc Thu run rẩy sung sướng, khoái cảm mạnh mẽ lan tràn.
Mạc Thu lay động càng nhanh, hơi thở Nhất Kiếm càng ngày càng bất ổn. Khó có thể hình dung được từng đợt từng dợt khoái cảm tuyệt đỉnh như thủy triều dâng trào không ngừng. Mạc Thu cảm thấy trước mắt một mảnh bạch quang, thân thể cảm giác không còn thuộc về chính bản thân mình, trọc lưu nhanh chóng bắn ra, phun đầy trên ngực Nhất Kiếm, khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đủ làm thân thể Mạc Thu mềm rũ, *** thần mệt mỏi mà mất dần ý thức, thật lâu không kềm chế được.
Thở dốc, tiếp tục vẫn là thở dốc.
Khí lực trên người Mạc Thu trên người hoàn toàn bị rút sạch sẽ, dịch thủy còn sót lại sau khi bắn ra chậm rãi chảy dọc phân thân. Mạc Thu dù đã phát tiết một lần, nhưng dục vọng trong người Mạc Thu lại không có dấu hiệu tiêu tán hoàn toàn.
Nhất Kiếm không biết từ khi nào đã thoát khỏi trói buộc trên tay. Y đem cơ thể mềm nhũn của Mạc Thu đang nằm trên người mình xuống. Làm cho Mạc Thu nằm trên lớp cỏ khô mềm mại.
Tứ chi thon dài của Mạc Thu vô lực dang rộng. Đôi mắt mềm mại, đáng yêu còn mịt mờ sương thủy nhìn Nhất Kiếm, nụ cười yếu ớt vương vấn trên gương mặt, toàn thân không ngừng run rẩy, dục vọng trong cơ thể vì khát cầu mà không ngừng kêu gào.
Nhất Kiếm nửa quỳ, thân thể tiến sát vào vị trí giữa hai chân Mạc Thu. Y đem chân Mạc Thu gác lên vai mình. Sau đó không nói lời nào, đem phân thân đang ngạnh cứng hướng thẳng cúc huyệt mà xâm nhập.
Mạc Thu bất ngờ bị kích thích mạnh mẽ ngưỡng cao chiếc cổ trắng ngần, toàn thân run sợ. Nhất Kiếm không chờ cho Mạc Thu có cơ hội thở dốc, thắt lưng y lập tức mạnh mẽ luận động.
Mạc Thu càng lúc càng run rẩy mãnh liệt, khoan ngực kịch liệt phập phồng. Nhất Kiếm lại càng lúc càng tăng tốc luận động, vùi sâu dục vọng nhiệt hỏa tham nhập thân thể Mạc Thu.
Mặc cho hai chân Mạc Thu ngăn chặn trước ngực, Nhất Kiếm cúi người dán sát vào Mạc Thu, dùng lực đạo mà ngay cả chính mình cũng không nhận thức được cùng tốc độ mạnh mẽ, nhanh chóng xỏ xuyên vào cúc huyệt. Mạc Thu nhịn không được rên la:
“Không cần, ta từ bỏ. Đau, đau quá a….”
Mạc Thu đem mười ngón tay bấu chặt trên lưng Nhất Kiếm, rên rỉ, gào khóc trong lúc Nhất Kiếm không lưu tình luận động.
Không thể nhẫn nại, không nghĩ sẽ nhẫn nại, mặc dù khóc trong đau đớn nhưng được có được quyền lợi nắm giữ người này, kẻ khác không thể cướp đoạt, Mạc Thu cảm thấy vạn phần thỏa mãn.
Mong muốn được yêu, dù đau đớn, mặc kệ đau đớn vẫn cầu được yêu.
(Hãn….tiếp máu cho ta….TT^TT)
Nhất Kiếm không một chút buông thả tốc độ. Mạc Thu kêu khóc càng ngày càng lớn. Y càng ngày càng gia tăng lực đạo va chạm.
Như cuồng đại mãnh thú đem toàn bộ dũng đạo giang rộng ra (=_=!!! Dũng đạo = đoạn bên trong cúc huyệt a..). Phân thân cực nóng bị vách nội gắt gao co rút, giống như hai linh hồn hòa làm một không kẽ hở.
Mạc Thu bị Nhất Kiếm bế đứng lên, khoanh chặt hai chân của mình bám vào thắt lưng Nhất Kiếm làm Mạc Thu ngồi hẳn lên người y. Nhất Kiếm đỡ lấy thắt lưng Mạc Thu. Nhấc người Mạc Thu lên cao rồi nhanh chóng hạ xuống làm Mạc Thu mạnh mẽ ngồi lại trên người y.
Mạc Thu gắt gao chế trụ hai chân mình trên thắt lưng Nhất Kiếm, tư thế dễ dàng xâm nhập làm cho phân thân của Nhất Kiếm xuyên thấu điểm tận cùng sâu nhất trong cơ thể Mạc Thu.
Mặt đối mặt nhìn Nhất Kiếm, gương mặt chính trực, cương nghị từ trước đến nay của người này bây giờ lại ẩn hiện dấu vết *** *** mĩ. Trên khóe môi còn lưu lại một ít bạch trọc, là thóa dịch lúc nãy của Mạc Thu lưu trên người Nhất Kiếm.
Khóe miệng của Nhất Kiếm tựa tiếu phi tiếu, dung mạo tràn đầy tuấn lãng, ánh mắt đỏ một màu xuân ý mông lung, *** nhiễm tràn, thản nhiên mà câu nhân.
Nhất Kiếm lôi kéo Mạc Thu, dán chặt cơ thể y vào ngươi mình. Phân thân Mạc Thu nằm ở vị trí trung gian giữa thân hai người, không ngừng bị luận động xỏ xuyên trước sau làm Mạc Thu khoái cảm đến thất thần. Bỗng nhớ tới cảnh Nhất Kiếm vẻ mặt chăm chú nhìn y, một cơn chấn động tiến thẳng xuống hạ phúc, bạch trọc lần thứ hai tuôn trào, mật huyệt phía sau co thắt chặt chẽ, cơ hồ nhịn không được mà bắn ra
“A……nơi đó….nơi đó…….”
Mạc Thu thét lên chói tai.
Phân thân tráng kiện của Nhất Kiếm va chạm vào điểm yếu ớt mẫn cảm trong huyệt động Mạc Thu. Y cảm nhận được Mạc Thu muốn thoát ly, nắm tay chế trụ chặt chẽ thắt lưng Mạc Thu làm cho Mạc Thu một lần nữa trở về vị trí.
Nhất Kiếm càng mãnh liệt công kích điểm mẫn cảm vừa tìm thấy trong huyệt động của Mạc Thu. Cuối cùng y cũng phát tiết trong nội vách nóng hổi, không ngừng co rút của Mạc Thu, làm Mạc Thu mơ hồ cảm thấy chính mình nằm trong ***g ngực Nhất Kiếm đã muốn khí tẫn mạng vong.
Thống khổ lúc đầu rồi cuối cùng đón nhận xúc cảm thỏa mãn cực đại khi bị Nhất Kiếm nhu lộng, giao triền khắc sâu vào tận tâm cốt Mạc Thu, làm cho y sâu sắc hiểu được người này sẽ không rời bỏ mình mà đi.
Nhất Kiếm tràn ngập *** như vĩnh chi vô tẫn, Mạc Thu không biết đây là lần thứ mấy mà bừng bừng phấn chấn tiết xuất dục vọng, cuối cùng thừa nhận bản thân vô lực chịu không nỗi mà ngất xỉu trong ***g ngực Nhất Kiếm.
( Vĩnh chi vô tẫn….không có điểm dừng…Quỳnh: anh ý thật mạnh mẽ…*xịt máu*…*té xỉu theo*…một khắc sau *lồm cồm bò dậy* dịch tiếp….
Nguyệt: sau Tương ca thì lại thêm 1 bạn đại sắc lang nữa a T_T, mí anh đầu gỗ sao mà về một số mặt khác thì lại hơn người thế ko biết =3=)
*******************
Mạc Thu bị một trận mùi thơm xộc thẳng vào mũi đánh tỉnh, y hơi hơi mở nhẹ mắt, chịu đựng đau đớn, hầu gian khô khốc, đem mắt hướng xung quanh tìm kiếm. Y nhìn thất Nhất Kiếm đang ngồi nướng thịt thố cạnh đống lửa mới đốt bên ngoài cửa động.
Hương thơm làm bụng Mạc Thu một trận kêu gào. Cố gắng chống tay ngồi dậy, nhưng cả người chấn động mà nhũn ra, vô lực ngã trở về.
Nhất Kiếm phát giác Mạc Thu đã chuyển tỉnh, lập tức cầm trên tay thịt tiểu thố vừa nướng chín thơm phức, tiến thẳng nội động.
Cả người mềm rũ nằm trên đống cỏ khô, dấu vết ái tình trên người đã sớm được tẩy rửa sạch sẽ, chỉ có mái tóc đen dài xõa tung tứ phía, ẩn hiện một vài hồng ngân nơi cổ áo lót được mặc trên người có chút lộn xộn.
Còn về phần cái người đang cầm thịt thố nướng cháy khét kia, như thế nào có thể hảo hảo thu xếp cho Mạc Thu nhưng đối với chính mình lại thập phần tệ hại a. Tóc tai rối bù, râu mọc lộn xộn, ngay tại thời điểm này tay chân lại luống cuống nhìn không ra nét cương nghị vốn có trên người, hai đôi song nhãn thấm đỏ sắc thần. Mọi yếu tố đều khiến cho thần thái cương nghị, kiên cường của Nhất Kiếm chẳng những không tiêu biến mà còn tăng thêm một chút ôn nhu, dễ gần.
Mạc Thu cùng Nhất Kiếm mặt đối mặt. Nhìn thấy Nhất Kiếm hai má phiếm hồng, liền nhớ tới thời khắc giao hoan cuồng nhiệt cực hạn lúc nãy.
Y lần đầu tiên cùng người này mập hợp, hiện giờ hồi tưởng lại cả người không tránh khỏi mềm nhũn ra.
Khi Nhất Kiếm chìm ngập trong cơ thể mình, cảm nhận nhân gian mọi người đều không tồn tại, chỉ có y cùng chính mình “thượng đồng thiên, hạ hoàng tuyền*”, thấu hiểu được cái gì gọi là “đồng sinh, cộng tử”. Đến khi y rút tay về, Mạc Thu cảm nhận một trân môi khô, lưỡi nóng không khỏi run người, trong ngực tim không ngừng tung hoành đập tán loạn.
(“*” sống cùng một bầu trời, vọng cùng xuống hoàng tuyền…:”> nhễ nhễ…)
Nhất Kiếm nhìn thấy Mạc Thu trầm tư suy nghĩ cái gì đó, gương mặt nhất thời đỏ bừng một mảnh. Y lắp bắp nói:
“Đêm…đêm..đêm trước ngươi trúng xuân dược, nếu không…không…không….tính mệnh ngươi khó giữ được……loại..loại… dược kia tiến đến tim ngươi, ta muốn nói….lúc đầu vừa mới trúng có thể khắc..khắc…khắc chế, nhưng sau đó liền….liền…rất…khó…khó chịu…khó…..”
(TT^TT…em lạy anh….)
Càng cố giải thích Nhất Kiếm càng líu lưỡi thêm, phân trần lộn xộn đến nổi mấy lần cắn trúng cả lưỡi, làm lưỡi thêm sưng lên.
“Ta…ta…ta…ta tỉnh lại mới phát hiện…chính mình đem ngươi…dằn …dằn vặt…tới hôn mê …ta…ta…ta…ta…..”
Nhất Kiếm rốt cuộc cũng bỏ cuộc không nói được tiếp nữa. Y hiện giờ quả thật nghĩ muốn dùng một chưởng đánh chết mình để bồi tội Mạc Thu.
Vừa nãy sớm tỉnh dậy trước tiên, Nhất Kiếm liền phát giác gương mặt trắng bệch của Mạc Thu đang nằm dưới thân mình. Mà chính mình ……còn đang vùi sâu trong cơ thể Mạc Thu, phân thân một lần nữa hùng dũng, oai vệ mà cương cứng lên.
(…Xịt máu…)
Mặc dù thân thể Mạc Thu không thụ trọng thương, nhưng….hạ huyệt bị xé rách mà sưng đỏ, máu tươi hòa *** thủy rỉ rả chảy ra thực sự rất dọa nhân. Còn nhìn thấy đôi mắt Mạc Thu sưng đỏ vô hồn, y mơ hồ nhớ tới cảnh Mạc Thu van khóc thật thê thảm, vậy mà bản thân mình lại không biết điểm dừng. Thật sự nhớ đến cớ sự xảy ra, Nhất Kiếm rất muốn đâm đầu vào thạch bích cho rồi.
(thạch = đá, bích= xanh…ý nói vách động đó mừ..giống câu đâm đầu vào…gối tự vẫn nhẽ…=)))
Nhưng Duyên Lăng Nhất Kiếm không phải hạng người làm sai không biết nhận lỗi.(Quỳnh: uy…làm vậy là đúng chứ…cứ việc nhận hết đi..=))). Lập tức xóa đi chứng cứ….a, không đúng, là giúp Mạc Thu tẩy rửa sạch sẽ, tìm kiếm thảo dược giúp Mạc Thu trị thương, hết hết thẩy mọi việc thu xếp thỏa đáng.
(Mỗi cái mẹc anh là anh không có tút lại thôi….=)))
Chỉ còn chờ Mạc Thu tỉnh dậy, tới lúc đó, y dù có muốn cái mạng của mình, Nhất Kiếm cũng không từ chối. Nhưng thật sự không nghĩ tới Mạc Thu thụ trọng thương như vậy, mê man suốt một ngày một đêm mới tỉnh lại.
Nhất Kiếm đem thịt thố nướng thơm ngon đưa cho Mạc Thu, một bên rút ra xích luyện đao nơi thắt lưng.
Mạc Thu thấy thịt thố nhãn thần sáng ngời, y thật sự rất đói bụng a. Vừa nhìn thấy thịt thố liền không ngần ngại mà cầm lấy ăn ngấu nghiến.
Nhất Kiếm lúc này mới dùng ngữ khí bi thương mà nói:
“Ta đối với người làm ra loại sự tình này, thật cảm thấy hổ thẹn với ngươi. Tiểu thố ta nướng rất ngon, ngoài kia còn có ba con. Nơi đây cũng không xa Lan Châu, đi thêm một ngày là có thể tới nơi. Ta cướp mất sự trong sạch của ngươi, ta thật sự rất có lỗi với ngươi. Ngươi hảo hảo bảo trọng, ta lấy mạng này đền lại cho ngươi.”
Dứt lời, đao sắc chém sắt như chém bùn hướng cổ mình mà xả. Mạc Thu sợ tới mức buông rơi tiểu thố thịt, nhào thân về phía Nhất Kiếm, chặn đường chém, ôm chặt lấy y.
“Tiểu…tiểu Thu…” Nhất Kiếm có chút mơ màng, xích luyện đao ngừng trên cổ Mạc Thu trong gang tấc, một vài sợi tóc bị cắt trúng, nhẹ nhàng rơi xuống.
“Ngươi muốn bỏ ta lại sao? Ngươi thật sự muốn bỏ mặc ta sao?”
Từ trước đến nay Mạc Thu chưa từng lớn tiếng với Nhất Kiếm, nhưng hôm nay y lại dùng cường khí quát:
“Ngươi đã nói ngươi sẽ không bỏ mặt ta mà, hiện tại ngươi lại muốn vi phạm lời hứa sao?”
Nhìn thịt thố thơm tho nằm trên mặt đất bám đầy bụi dơ, Nhất Kiếm cảm nhận Mạc Thu đang run nhè nhẹ. Cổ họng Nhất Kiếm bỏng rát, khoan ngực không ngừng phập phồng, kềm nén nói:
“Đúng là ta đã từng hứa qua, nhưng đều là nam nhân như nhau, ta lại không biết kềm chế bản thân mà khi dễ ngươi. Ta như vậy còn mặt mũi nào mà có thể chiếu cố ngươi!”
“Là ta muốn bị ngươi khi dễ!” Mạc Thu nói:
“Ta đã nói chỉ cần là ngươi, ngươi muốn đối xử ta như thế nào ta đều chấp nhận! Ngươi biết rõ là ta thích ngươi, nhưng ngươi lại muốn rời bỏ ta. Ngươi như vậy thật sự ghê tởm ta sao? Ghê tởm đến thà chết chứ không muốn ở cùng ta? Ta sẽ không để ngươi toại nguyện. Nếu ngươi muốn chết, ta sẽ cùng ngươi chết, dù đến âm tào địa phủ cũng không rời ngươi!”
Mạc Thu lời tuôn như suối chảy, ngữ khí thê lương đến nỗi làm cho một người lăng đầu lăng não ( đồng nghĩa với mộc đầu nhân…=))) như Nhất Kiếm cũng thấu hiểu hàm ý trong lời.
“Ngươi ….. đến tột cùng vì sao lại thích ta?”
Nhất Kiếm hoài nghi hỏi.
“Ta thích ngươi….”
Hốc mắt Mạt Thu thắm hồng, nóng rực. Thanh âm nghẹn ngào đến chính mình tựa hồ không phát hiện. Y dằn lại cảm giác đau đớn dưới hạ thân, thanh âm run rẩy nói:
“Ta tự mình đơn độc lớn lên, chưa từng có một ai vì cứu ta mà giúp ta đánh đuổi người khi dễ ta, không một ai đối xử tốt với ta, chưa từng có người nào vì ta mà rơi lệ, ta vốn tham ăn làm người khác ghét, chưa từng có ai vì lo ta mệt mà dùng xe đẩy ta vượt qua đường núi, cùng săn tiểu thố cho ta ăn…” Y đem mặt mình chôn chặt trong lòng ngực Nhất Kiếm, quả thực càng nói càng không thể kềm lòng.
Đã từ rất lâu, có một người từng dạy y, là nam nhân phải kiên cường, muốn học phải nhẫn nại, vì thế bất luận bị khi dễ, bắt nạt đến thê thảm, y cũng chưa từng vì vậy mà cúi đầu trước bất cứ ai.
Nam nhi đổ máu, bất rơi lệ. Y không muốn bại dưới tay những người kia.
Nhưng sau khi gặp gỡ người này, gặp gỡ một người vững chắc như cao thiên sơn vĩnh viễn ngẩn cao đầu, như dòng nước *** tế đổ từ sơn lâm xuống, như gió mát dịu dàng, như thảo nguyên bát ngát, cùng bên y đùa vui bắt thố.
Người này kiên cường, nhưng lại thập phần ôn nhu. Cho tới bây giờ chưa một ai nói cho y biết, gặp một người như vậy phải làm thế nào phòng bị, phải cẩn thận ra sao?
Tâm không phòng bị liền làm y càng ngày càng lún sâu vào, đắm chìm trong bùn lầy ấm áp, dù ngập tận đầu cũng không màng giãy dụa, không muốn thức tỉnh.
Vì vậy mà sau đó, nước mắt của y lại rơi nhiều, nhiều đến mức ngoài sức tưởng tượng của mình. Tâm y trở nên yếu ớt, yếu đến chỉ cần rời người này một chút, tâm liền tan thành ngàn mảnh nhỏ.
Nhất Kiếm cứ thế lặng yên, cảm nhận nước mắt Mạc Thu cứ mãi rơi trong lòng mình, thấm qua lớp vải áo, thấm tận đến tâm can y.
Y hít một hơi thật sâu, tuy rằng bên nhau chưa được bao lâu, nhưng y thật sự vì Mạc Thu mà đau lòng.
Dù xinh đẹp, nhưng hài tử này vẫn không được trân trọng. Lúc nào cũng suy nghĩ sâu xa mà nhíu mày, đối với mọi người luôn dè dặt, ngập tràn địch ý. Nhưng lúc ở bên mình lại cười tươi rực rỡ cùng nhau đuổi bắt tiểu thố tử.
Mặc dù đôi khi không thể nhìn thấu suy nghĩ của hài tử này. Nhưng khi nhìn vào đôi mắt kiên cường to tròn kia lẫn khuất tận sâu trong đáy mắt là sự cô tịch, tuyệt vọng, trong lòng bỗng chốc trào dâng tư vị, trong đầu ngập tràn ý niệm mong muốn trọn đời trọn kiếp này có thể chiếu cố Mạc Thu.
Nhìn bộ dáng đầy nặng nề của Mạc Thu, Nhất Kiếm thật sự không đành tâm. Nhẹ nhàng vuốt mái đầu Mạc Thu, Nhất Kiếm vẫn không nói lời nào. Qua một khoản không biết bao lâu, mới nhẹ nhàng thở dài.
Mặc kệ cái gì lễ nghi, liêm sĩ, nhân nghĩa nhân gian, bây giờ chỉ đáng vứt bỏ tất cả mà thôi.
Mạc Thu phát hiện bộ dạng cứng ngắc, hơi thở dè dặt từ nãy đến giờ của Nhất Kiếm từ từ thỏa hiệp mà buông lỏng thân mình. Y là dạng người nào mà còn chưa phát hiện tâm tính đơn thuần trong lòng Nhất Kiếm chứ?
Mạc Thu ngừng nhuận khí, sau đó vội vàng hít sâu vài cái, vội vàng nói:
“Mặc dù chúng ta đều là nam tử không có tính toán trong sạch hay không (…=_=! Này là ý gì a…), nhưng ngươi đối với ta làm nên sự việc kia, cũng không nên xem như chưa từng phát sinh chuyện gì, ta không cầu ngươi “ba thư sáu lễ” đem ta gả vào cửa, chỉ cần ngươi sau này không được cùng nữ tử khác liếc mắt đưa tình, chỉ có thể nghĩ tới ta, nhớ tới một mình ta, trong mắt chỉ có hình bóng ta, trong lòng ngươi đều chỉ có ta. Bất kể ai muốn cướp ngươi khỏi ta, ta đều chém bay đầu ngươi đó. Bất kể vì ai ngươi muốn rời bỏ ta, ta cũng sẽ như vậy mà chém bay đầu kẻ kia. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên ta, ta sẽ toàn tâm toàn ý đối đãi ngươi. Cả đời này ngươi là người của ta, ta sẽ chăm sóc ngươi thật tốt.”
Nhất Kiếm thần tình…hóa đá.
Mạc Thu dù sao vẫn còn là một tiểu hài tử. Nhất Kiếm không biết y như thế nào lại bị hài tử này dùng dị trạng làm cho đầu y loạn thành một đoàn, bối rối vội vã tiếp lời:
“Ta bây giờ là người của ngươi, ta hứa sẽ ngoan ngoãn nghe theo lời ngươi, ta mỗi ngày đều sẽ chờ ngươi, nhớ ngươi, trong lòng chỉ có một mình ngươi, sẽ được ngươi quan tâm, chăm sóc.”
Rõ ràng Nhất Kiếm vì cứu Mạc Thu một mạng mới cùng y giao hoan, nhưng Mạc Thu bất chấp tất cả vẫn không cho y rời bỏ mình.
Qua khỏi hôm nay chắc chắn sẽ không còn nguy hiểm, Mạc Thu biết chắc điều này.
Nhưng y không thể buông tay rời bỏ người này, y tuyệt không để cho đều đó xảy ra.
Nhất Kiếm hạ mi, gắt gao ôm lấy Mạc Thu, y có chút sững người khi nhìn thấy trên đỉnh đầu Mạc Thu có song toàn toàn ( xoáy tóc đó….nghe nói người có 2 trở lên cái thì rất thông minh nha…). Từng nghe lão nhân gia nói hài tử trên đầu có song toàn toàn tính tình rất quật cường, tâm khó nắm bắt được, quả nhiên lời nói này không phải không có thực a.
Nhất Kiếm đã chừng này tuổi, trước đây ngay cả nắm bàn tay nhỏ nhắn của một tiểu cô nương cũng chưa từng nắm qua, càng chưa từng bị bất cứ ai dùng lời van cầu mà còn là van nài y làm ra chuyện như vậy.
Mạc Thu lúc này một lời lại tiếp một lời nói ra toàn bộ tâm ý bản thân. Nhất Kiếm phát hiện mình nghe lời Mạc Thu nói mà cứng cả người, hô hấp dồn dập, trên mặt nhiệt toả không chịu nổi, muốn đáp lại lời y nhưng không thể.
Không nghĩ được….không thể nghĩ được cái gì a….
Nhất Kiếm cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng, cơ hồ nóng như cái bánh rán a…….
Nhất Kiếm không nhớ rõ lúc đó mình đã đáp ứng Mạc Thu như thế nào, y chỉ nhớ mang máng chính mình cứ liên tiếp gập đầu hứa hẹn, nhưng Mạc Thu căn bản đang vùi sâu trong ngực y nên không nhìn thấy, vì vậy Mạc Thu cứ liên tiếp, gấp gáp dùng thanh âm nghẹn ngào mà hỏi y lần này tới lần khác. Đến khi Mạc Thu dùng thần tình như muốn sát nhân ngước lên nhìn mới phát giác Nhất Kiếm lúc này không ngừng gật đầu, Mạc thu mới………..hai người sau đó liền hòa hảo….
( anh ý mém tý thành con bổ củi ha….=)))
Bởi vì Mạc Thu thụ thương không nhẹ, không nghỉ ngơi được bao lâu lại vội vàng di chuyển, Nhất Kiếm đành đem y về nằm trên đống cỏ khô mà nghỉ ngơi. Chính mình lại ra ngoài săn tìm một ít sơn lâm thực phẩm, hái một vài loại điểm sơn thảo dược cùng sơn thủy rồi mới trở về, đốt thêm lửa trại, vì Mạc Thu mà thu xếp một bữa ăn.
Nhất Kiếm cầm thịt thố dùng hắc chủy thủ ( con dao nhỏ màu đen) khéo léo cắt từng miếng thịt thố đút cho Mạc Thu ăn.
Mạc Thu thần tình có chút mơ màng, biểu tình có chút sinh nhiệt. Y chăm chăm nhìn Nhất Kiếm rồi lại nhìn không rời miếng thịt thố, có chút bất an. Y sợ tất thảy mọi chuyện chỉ là một giấc mộng, đến khi mộng tan biến, không chỉ thịt thố không còn mà Nhất Kiếm cũng sẽ không thấy đâu.
Mạc Thu nhìn động tác tay của Nhất Kiếm, tầm mắt ngây dại mà nhìn chủy thủ được chế tác *** xảo trên tay Nhất Kiếm. Nhìn y một nhát lại một nhát dễ dàng tách rời thịt với xương thố ra.
“Ngươi thích sao?”
Nhất Kiếm hỏi.
“A?”
Mạc Thu có chút ngẩn người, Nhất Kiếm dùng thanh thủy rửa sạch chủy thủ rồi tra vào vỏ, đặt vào tay Mạc Thu.
“Chủy thủ này được tạo ra từ ngàn năm huyền thiết.Thân kiếm mặc dù không mảnh nhưng lại có ba phần nhu kính ( Nhu = mềm dẻo, kính = rắn chắc….0_0!!!), là bảo bối chém sắt như chém bùn. Ta lúc đầu tính dùng nó làm quà ra mắt cho cháu trai ta. Nhưng nếu ngươi thích thì cứ giữ lấy.”
Nhất Kiếm dứt lời liền gom mấy mẫu xương thố Mạc Thu vừa ăn rồi đứng dậy hướng cửa động đi ra.
“Đây là vật đính ước phải không?”
Mạc Thu nhãn thần trong nháy mắt thanh mình, phát quang ảnh.
Nhất Kiếm đang đi ra ngoài động, nghe lời Mạc Thu nói vọng tới, nhất thời bủn rũn tay chân, mém tí như ngả cẩu thực thỉ.
(Chổ này…thỉ có nghĩa là phân…câu này dịch ra vô cùng thô bỉ…ta chết cũng quyết giữ chính văn…các nàng hiểu là được rồi T^T)
Mạc Thu sờ sờ chủy thủ, để lên mặc mà cọ cọ, chất giọng vì sót cao mà khàn khàn nói:
“Ta sẽ hảo hảo cất giữ, cảm ơn ngươi.”
Nhất Kiếm cảm thấy bất lực, nhưng nhìn động tác Mạc Thu như một tiểu hài tử làm tâm y trấn an không ít.
Không khóc, không giận, không thương tâm thì tốt rồi. Y thật sự không thể chịu đựng được khi nhìn thấy ánh mắt ngoan lệ, lạnh lùng của Mạc Thu.
Sau khi cất kỹ chủy thủ, Mạc Thu nằm trên đống cỏ khô, song nhãn to tròn nhìn Nhất Kiếm, một khắc cũng không rời tầm nhìn.
Nhất Kiếm cảm thấy ngượng ngùng, gãi gãi đầu liên tục. Sau đó y cầm một ít thảo dược đưa vào miệng, nhai nhuyễn rồi nhã ra. Nhất Kiếm tiến đến trước mặt Mạc Thu, hơi do dự nói:
(Cảnh báo: các nàng đừng bắt chước Nhất Kiếm…có vết thương thì đến tìm ta….ăn đậu hủ của các nàng trừ tiền thuốc men cũng được…=)))
“Vết thương của ngươi cần thay dược….chính là ngươi làm….hay là ta…”
Mạc Thu ngẩn người, sau đó lập tức hiểu chuyện.
“Ta nghĩ tự ta làm sẽ tốt hơn.”
Mạc Thu nói.
Nhất Kiếm gật đầu đưa thảo dược cho Mạc Thu, sau đó quay người nhìn ánh lửa.
Mạc Thu nhìn thảo dược ẩm ướt thắm thóa dịch của Nhất Kiếm trong tay, mặt có chút ngốc. Sau đó y cởi quần, chập rãi đem dược thoa lên nơi thập phần đau đớn dưới hạ thân. Một tay đưa xuống dưới tìm kiếm miệng vết thương.
Mọi chuyện đúng như Mạc Thu sơ liệu, khi y hôn mê chính Nhất Kiếm lo sợ vết thương của y không khép miệng, cho nên đã thoa sơn dược cầm máu nơi miệng vết thương. Y có chút khó khăn lấy phần dược bên trong ra. Lôi kéo đến mức vết thương phát sinh đau đớn làm y rên lên hai tiếng, đợi tới khi y rửa sạch vết thương thì thần tình suy yếu, không ngừng thở gấp gáp.
Đang ngồi đưa lưng về phía Mạc Thu. Nhất Kiếm nghe y rên rỉ mà tâm có chút không đành lòng. Bàn tay nắm chặt thành nắm rồi buông ra nhiều lần. Cuối cùng nghe Mạc Thu yếu ớt khí tức rên rỉ mới tiến đến gần trước mặt Mạc Thu. Hơn nữa quyết tâm không quan tâm sắc mặt kinh ngạc của mạc Thu, nhanh chóng ôm y đặt nằm sấp trên đùi mình. Nhất Kiếm nhanh chóng lấy thảo dược trên tay Mạc Thu xoa lên phần mông bị rách còn chảy ra một ít dịch xanh trên người y. Động tác chậm rãi nhưng chắc chắn từng chút, từng chút một thoa lên huyệt động đang sưng đỏ, nóng rực.
“Ô………..”
Mạc Thu cắn chặt răng nhưng vẫn không kềm chế được đau đớn mà rên lên.
Mãi cho đến khi Nhất Kiếm thoa xong mới đem quần mặc lại cho Mạc Thu. Mạc Thu sắc mặt không còn một tia huyết sắc, hàn hãn thắm ướt đẫm trán.
Nhất Kiếm nhẹ nhàng để Mạc Thu nằm xuống, đối với Mạc Thu, người làm y không bao giờ giảm bớt thương tâm trong lòng mà canh cánh không thôi. Y dùng tay vén một vài sợi tóc vươn trên mặt Mạc Thu, hối hận nói:
“Thực xin lỗi……”
Mạc Thu bình tĩnh nhìn Nhất Kiếm, gương mặt không huyết sắc vì sốt cao mà nhiễm một tầng đỏ ửng. Tuy rằng toàn thân đau không chịu nổi nhưng Mạc Thu vẫn nở nụ cười.
Hàm tiếu thanh sạch mà tuyệt mỹ, thuần túy không vương bất cứ một tia oán hận nào.
Mạc thu nhẹ giọng nói:
“Là ta cam tâm tình nguyện…vô luận ngươi đối xử với ta ra sao, ta tất thẩy đều cam tâm tình nguyện…”
Cam tâm tình nguyện chấp nhận. Mặc dù thân thể thống khổ nhưng nội tâm tràn đầy giai điệu hoan hỉ. Chỉ cần là người này, vô luận y làm cái gì với mình, Mạc Thu cũng không sợ, tất cả đều là đáng giá…..
Tác giả :
Tự Từ