Lãng Đãng Giang Hồ Chi Thiết Kiếm Xuân Thu
Quyển 1 - Chương 1
Trời đêm gió lớn, không trăng không sao, khí thu mát mẻ, nhưng lại lạnh lẽo quạnh hiu. Trên con đường yên tĩnh vắng vẻ, bất ngờ vang lên tiếng gõ cửa dồn dập, tiếng trước dồn tiếng sau, cơ hồ muốn đập vỡ cả cánh cửa, lẫn sự tĩnh lặng trong nhà. Đại phu ở nội Y đường vừa chợp mắt, lại bị tiếng gõ cửa làm bừng tỉnh, thiết nghĩ có bệnh nhân khẩn cấp đến cầu, cả áo khoác cũng không phủ thêm, vội vàng mở cửa.
“Đại phu, cứu mạng a.”
Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha.
Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >”< đúng hông nhỉ?), nhưng đong đầy nước mắt, thấy đại phu ngẩn người ra nãy giờ, khẩn trương quỳ xuống hối thúc:
“Đại phu, mau mau cứu người.”
Lão Đại Phu bừng tỉnh tinh thần, nhanh chóng nói:
“Mau đem người đặt lên tháp để ta xem qua.”
(Tháp = giường hẹp dài…..-“-)
Thiếu niên lớn tuổi nhanh chóng tiến vào nội đường. Lão Đại phu cũng vội vã theo sau. Thiếu nhiên nhỏ tuổi cầm theo cái ghế dựa khẩn trương đuổi đến.
Đưa người bệnh nằm ngay ngắn, nến được thắp lên, đại phu nhìn kỹ người nằm, xem qua mạch tượng, đột ngột chấn kinh người. Nữ nhân nằm trên tháp mặc áo liệm Lục gia, ông như thế nào mà không nhận ra người này a.
“Này….đây không phải là Nhị phụ nhân của Lục gia vừa tạ thế hai ngày trước sao?”
Lão Đại phu không dám tin mắt mình.
“Người chết là chuyện đại sự, hai tiểu nam tử các ngươi sao cư nhiên….cư nhiên… lại”
Lão Đai phu lắp bắp một hồi rồi xua tay, lắc đầu:
“Lão phu dù y thuật cao thâm, hay Hoa Đà tái thế ….cũng không thể cứu sống được người chết a.“
“Người chúng ta muốn cứu là đứa nhỏ, đứa bé trong bụng tỷ tỷ còn sống a.”
Thiếu niên lớn tuổi phân trần có âm giọng đậm chất phương Bắc, Đại phu nghe ngẩn cả người.
(=-=!!! ông này có chiêu đó xài hoài a….)
Thiếu niên tiếp tục nói:
“Đứa nhỏ vừa đá một cái vô bụng tỷ tỷ, ta tình cờ đụng phải, Đại phu, ngươi nhất định phải cứu lấy hài tử của tỷ tỷ ta.”
Thiếu niên gầy yếu còn lại nhu liễu nhu thần (là liếc nhẹ khóe mắt a). Mang theo giọng mũi nói:
“Đại phu nhanh nhanh cứu đứa bé, tỷ tỷ ta bị lão tử hỗn trướng Lục gia hại chết, không thể để cho cả đứa nhỏ này cũng chết a.”
Dứt lời, lệ đắng tuôn trào.
“Nhất Diệp, tiểu nữ tử không được nói những lời đó. Ngươi như thế nào lại quên mất lời phụ thân đã dạy sao?”
Thiếu niên lớn tuổi thanh âm vang lên giận dữ.
Nam hài Nhất Diệp lập tức im lặng, kiềm nén lệ tuôn, quay mặt ra bên ngoài chăm chú quan sát động tĩnh.
“Các ngươi là đệ muội của Lục nhị phu nhân”. Lão Đại phu cảm thấy khiếp sợ.
Thiếu niên lớn tuổi vén tay áo chùi lệ trên mặt, đôi mắt hắc bạch phân minh, nén chặt bi thương, hé ra tia kiên định. Y ôm quyền hành lễ:
“Tại hạ Duyên Lăng Nhất Kiếm.” Dứt lời liền nhìn sang bên cạnh nói tiếp:
“Còn nàng là tiểu muội Duyên Lăng Nhất Diệp.”
Nhất Kiếm nghĩ rằng một khi đã yêu cầu Đại phu cứu giúp thì không cần ngần ngại nói thẳng thừng sự việc.
Y nói: “Tỷ tỷ vì Lục gia đã không ngần ngại cắt đứt quan hệ với gia đình. Phụ thân ta nghiêm cấm mẫu thân tới gặp tỷ tỷ, nhưng mẫu thân nhung nhớ người mà sinh bệnh, chúng ta muốn mẫu thân được gặp tỷ tỷ một lần nên mới tới đây. Nhưng khi ta cùng muội muội vào thành liền nghe tin tỷ tỷ thân vong. Vội vàng chạy tới trước cửa Lục gia, người Lục gia lại nói chúng ta lai lịch bất minh không cho vào phủ.”
Nói tới đây, Nhất Kiếm run người tức giận, hốc mắt rực lửa.
“Sau đó chúng ta liền trèo tường mà vào phủ. Một hồi tìm kiếm mới thấy tỷ tỷ nằm trơ trọi, cô đơn nơi hoang vắng. Mấy lão tử hỗn trướng, bọn họ….bọn họ để quan tài của tỷ tỷ tùy tiện trong phòng. Không thèm bố trí linh đường (bàn thờ người đã khuất a…UxU), lại càng không người chiếu cố. Tỷ tỷ …tỷ tỷ vì Lục gia mà đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với phụ thân. Sau khi về đó lại bị đối xử như vậy…Lục gia..Lục gia quả thực…”
“Lục gia quả thực là cái loại không bằng cầm thú.” Nhất Diệp oán hận tiếp lời.
Nhất Kiếm mắt to toé lửa, thanh âm lại càng thập phần oán hận:
“Mấy Lão tử Lục gia ấy đã không cần tỷ tỷ, nên ta cùng tiểu muội quyết tâm đem tỷ ấy về nhà. Nhưng ngay lúc ôm tỷ ấy liền nhận thấy đứa nhỏ trong bụng đá một cái, cho nên Đại phu….”
Nhất Kiếm ngẩn đầu, ánh mắt chân thành, khẩn thiết nhìn lão đại phu trước mặt.
“Đứa nhỏ này còn sống a, đại phu nhất định phải cứu lấy nó.”
Lão đại phu lặng lẽ nghe thiếu niên phân trần, hai ngươi bộ dáng trang nhã, cùng sự khờ dại, ngay thẳng, mặc dù có chút lỗ mãng nhưng lời lẽ kia tìm không ra một tia gian dối.
Lão Đại phu sống đến từng tuổi này, sự tình gì mà chưa từng thấy qua. “Thiết kiếm môn” Lục gia là một đại môn phái, tại Phụng thành có thế lực to lớn, bọn họ muốn người nào chết người đó tuyệt đối không thể sống. Nếu ông can thiệp vào việc này, chắc chắn ngày tháng sau này nhất định sẽ vô cùng khó sống a. Nhưng mà…….
Thở dài một cái, lão Đại phu xoa đầu Nhất Kiếm, nhân từ nói:
“Yên tâm, đây là “Đức ân đường”, mặc dù y quán không lớn, nhưng không thể thấy chết mà không cứu.”
Nhất Kiếm vui mừng khôn xiết, quỳ xuống dập đầu lạy tạ. Năm nay dù chỉ mới mười ba, nhưng mấy năm trước cũng đã từng lăn lộn giang hồ với các thúc bá, y sao không hiểu được, nếu lão Đại phu giúp đỡ y, ông sẽ nhận lấy không ít phiền phức.
Lão Đại phu không nhìn Nhất Kiếm, vội vàng tiến đến xoa nắn bụng người thiếu phụ. Ông hỏi:
“Thai nhi đạp được bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ trước.” Nhất Kiếm vội vàng nói: “Gia nhân Lục gia không ngừng truy đuổi, chúng ta khó khăn lắm mới tới được nơi đây.”
Lão Đại phu thì thào nói:
“Tẫn nhân sự…!!!” (“tàn ác bá đạo, đẩy người tới đường cùng”. Đang mắng đấy a ^^~)
Sau đó nhìn Nhất Kiếm nói:
“Hai tiểu tử các ngươi đi ra ngoài, thả màn xuống, không có lệnh ta thì không được tiến vào, Lão phu phải mổ tử thi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
Nhất Kiếm vừa nghe qua, mặt trắng bệch, không một tia máu.
“Mổ thi, có hay không nguy hiểm?” Mổ thi tất nhiên là cầm dao xẻ bụng, nhưng nếu không cẩn thận cắt trúng đứa nhỏ thì làm sao đây?
(Quỳnh::”> ta rành cái ni nha., có cần ta giúp hông lão lão…… =>Nguyệt: lộn xộn a, dịch thì lo dịch đi ^^~)
“Ca a, người còn chưa chịu đi ra ngoài?” Nhất Diệp kéo tay áo ca ca.
“Ngươi dám lưu lại xem không?”
Nhất Kiếm nghe muội muội khinh thường hỏi, nhiệt hỏa bộc phát, quên cả lời phụ mẫu dạy dỗ, không giữ được ngữ khí đoan chính mà nói:
“Lão tử sao lại không dám chứ, nếu lá gan nhỏ như vậy, há không phải là ca ca ngươi a?”
Nhưng khi vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lão Đại phu một dao bén gọn rạch một đường trên bụng nữ thi, máu theo vết rạch tuôn trào, Đại phu dùng tay đút vào bên trong bụng, không ngừng moi móc.
Nhất Kiếm nhìn đến cơ hồ thiên khuynh địa chuyển ( ta chém a, ta chém, chỗ này, A Quỳnh lại ghi là “rớt mắt ra ngoài” =)) ta chịu không nổi cái nguyên văn này a mọi người, nên ta chém vậy ^^~), Nhất Diệp nôn khan. Hai huynh muội vội vã tiến ra bên ngoài. An phận mà chờ đợi.
(Ta hiểu cái chuyện kinh dị này a…dẫu sao cũng không trách được lão lão =)))))
Màn đã được thả xuống, Nhất Kiếm trong lòng hoang man, hoảng loạn, gắt gao nắm chặt tay, trên gương mặt phủ đầy bụi đất hai hàng lệ tuôn rơi, lưu thành hai đường trắng dài. Do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm xử nhân còn quá ít, Y không biết bước tiếp theo phải làm sao a.
Còn Nhất Diệp lại tập trung tinh thần, nhìn chăm chăm cánh cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài.
( :”> ta thích bé này đấy…=> Nguyệt: nhiều chuyện quá đi
“Đại phu, cứu mạng a.”
Cửa mới mở được một phần, hai thân ảnh thiếu niên đã len vào trong. Đại phu ngẩn người, một thiếu niên cao phong tráng kiện ôm thân thể một nữ nhân bạch y, một thiếu niên gầy yếu khác cũng vội vàng bước vào, khẩn trương xoay người đóng kín cửa rồi tiến đến trước mắt ông. Hai người thân thủ nhanh nhẹn, bất quá cũng chỉ khoảng mười ba, mười bốn tuổi mà võ công đã cao thâm khó ngờ nha.
Hai tiểu tử này trên gương mặt nước mắt vẫn chưa khô. Thiếu niên lớn tuổi hơn có đôi mắt to hắc bạch phân minh (theo bọn ta nghĩ, là phân minh đen trắng thị phi a… >”< đúng hông nhỉ?), nhưng đong đầy nước mắt, thấy đại phu ngẩn người ra nãy giờ, khẩn trương quỳ xuống hối thúc:
“Đại phu, mau mau cứu người.”
Lão Đại Phu bừng tỉnh tinh thần, nhanh chóng nói:
“Mau đem người đặt lên tháp để ta xem qua.”
(Tháp = giường hẹp dài…..-“-)
Thiếu niên lớn tuổi nhanh chóng tiến vào nội đường. Lão Đại phu cũng vội vã theo sau. Thiếu nhiên nhỏ tuổi cầm theo cái ghế dựa khẩn trương đuổi đến.
Đưa người bệnh nằm ngay ngắn, nến được thắp lên, đại phu nhìn kỹ người nằm, xem qua mạch tượng, đột ngột chấn kinh người. Nữ nhân nằm trên tháp mặc áo liệm Lục gia, ông như thế nào mà không nhận ra người này a.
“Này….đây không phải là Nhị phụ nhân của Lục gia vừa tạ thế hai ngày trước sao?”
Lão Đại phu không dám tin mắt mình.
“Người chết là chuyện đại sự, hai tiểu nam tử các ngươi sao cư nhiên….cư nhiên… lại”
Lão Đai phu lắp bắp một hồi rồi xua tay, lắc đầu:
“Lão phu dù y thuật cao thâm, hay Hoa Đà tái thế ….cũng không thể cứu sống được người chết a.“
“Người chúng ta muốn cứu là đứa nhỏ, đứa bé trong bụng tỷ tỷ còn sống a.”
Thiếu niên lớn tuổi phân trần có âm giọng đậm chất phương Bắc, Đại phu nghe ngẩn cả người.
(=-=!!! ông này có chiêu đó xài hoài a….)
Thiếu niên tiếp tục nói:
“Đứa nhỏ vừa đá một cái vô bụng tỷ tỷ, ta tình cờ đụng phải, Đại phu, ngươi nhất định phải cứu lấy hài tử của tỷ tỷ ta.”
Thiếu niên gầy yếu còn lại nhu liễu nhu thần (là liếc nhẹ khóe mắt a). Mang theo giọng mũi nói:
“Đại phu nhanh nhanh cứu đứa bé, tỷ tỷ ta bị lão tử hỗn trướng Lục gia hại chết, không thể để cho cả đứa nhỏ này cũng chết a.”
Dứt lời, lệ đắng tuôn trào.
“Nhất Diệp, tiểu nữ tử không được nói những lời đó. Ngươi như thế nào lại quên mất lời phụ thân đã dạy sao?”
Thiếu niên lớn tuổi thanh âm vang lên giận dữ.
Nam hài Nhất Diệp lập tức im lặng, kiềm nén lệ tuôn, quay mặt ra bên ngoài chăm chú quan sát động tĩnh.
“Các ngươi là đệ muội của Lục nhị phu nhân”. Lão Đại phu cảm thấy khiếp sợ.
Thiếu niên lớn tuổi vén tay áo chùi lệ trên mặt, đôi mắt hắc bạch phân minh, nén chặt bi thương, hé ra tia kiên định. Y ôm quyền hành lễ:
“Tại hạ Duyên Lăng Nhất Kiếm.” Dứt lời liền nhìn sang bên cạnh nói tiếp:
“Còn nàng là tiểu muội Duyên Lăng Nhất Diệp.”
Nhất Kiếm nghĩ rằng một khi đã yêu cầu Đại phu cứu giúp thì không cần ngần ngại nói thẳng thừng sự việc.
Y nói: “Tỷ tỷ vì Lục gia đã không ngần ngại cắt đứt quan hệ với gia đình. Phụ thân ta nghiêm cấm mẫu thân tới gặp tỷ tỷ, nhưng mẫu thân nhung nhớ người mà sinh bệnh, chúng ta muốn mẫu thân được gặp tỷ tỷ một lần nên mới tới đây. Nhưng khi ta cùng muội muội vào thành liền nghe tin tỷ tỷ thân vong. Vội vàng chạy tới trước cửa Lục gia, người Lục gia lại nói chúng ta lai lịch bất minh không cho vào phủ.”
Nói tới đây, Nhất Kiếm run người tức giận, hốc mắt rực lửa.
“Sau đó chúng ta liền trèo tường mà vào phủ. Một hồi tìm kiếm mới thấy tỷ tỷ nằm trơ trọi, cô đơn nơi hoang vắng. Mấy lão tử hỗn trướng, bọn họ….bọn họ để quan tài của tỷ tỷ tùy tiện trong phòng. Không thèm bố trí linh đường (bàn thờ người đã khuất a…UxU), lại càng không người chiếu cố. Tỷ tỷ …tỷ tỷ vì Lục gia mà đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với phụ thân. Sau khi về đó lại bị đối xử như vậy…Lục gia..Lục gia quả thực…”
“Lục gia quả thực là cái loại không bằng cầm thú.” Nhất Diệp oán hận tiếp lời.
Nhất Kiếm mắt to toé lửa, thanh âm lại càng thập phần oán hận:
“Mấy Lão tử Lục gia ấy đã không cần tỷ tỷ, nên ta cùng tiểu muội quyết tâm đem tỷ ấy về nhà. Nhưng ngay lúc ôm tỷ ấy liền nhận thấy đứa nhỏ trong bụng đá một cái, cho nên Đại phu….”
Nhất Kiếm ngẩn đầu, ánh mắt chân thành, khẩn thiết nhìn lão đại phu trước mặt.
“Đứa nhỏ này còn sống a, đại phu nhất định phải cứu lấy nó.”
Lão đại phu lặng lẽ nghe thiếu niên phân trần, hai ngươi bộ dáng trang nhã, cùng sự khờ dại, ngay thẳng, mặc dù có chút lỗ mãng nhưng lời lẽ kia tìm không ra một tia gian dối.
Lão Đại phu sống đến từng tuổi này, sự tình gì mà chưa từng thấy qua. “Thiết kiếm môn” Lục gia là một đại môn phái, tại Phụng thành có thế lực to lớn, bọn họ muốn người nào chết người đó tuyệt đối không thể sống. Nếu ông can thiệp vào việc này, chắc chắn ngày tháng sau này nhất định sẽ vô cùng khó sống a. Nhưng mà…….
Thở dài một cái, lão Đại phu xoa đầu Nhất Kiếm, nhân từ nói:
“Yên tâm, đây là “Đức ân đường”, mặc dù y quán không lớn, nhưng không thể thấy chết mà không cứu.”
Nhất Kiếm vui mừng khôn xiết, quỳ xuống dập đầu lạy tạ. Năm nay dù chỉ mới mười ba, nhưng mấy năm trước cũng đã từng lăn lộn giang hồ với các thúc bá, y sao không hiểu được, nếu lão Đại phu giúp đỡ y, ông sẽ nhận lấy không ít phiền phức.
Lão Đại phu không nhìn Nhất Kiếm, vội vàng tiến đến xoa nắn bụng người thiếu phụ. Ông hỏi:
“Thai nhi đạp được bao lâu rồi?”
“Hai canh giờ trước.” Nhất Kiếm vội vàng nói: “Gia nhân Lục gia không ngừng truy đuổi, chúng ta khó khăn lắm mới tới được nơi đây.”
Lão Đại phu thì thào nói:
“Tẫn nhân sự…!!!” (“tàn ác bá đạo, đẩy người tới đường cùng”. Đang mắng đấy a ^^~)
Sau đó nhìn Nhất Kiếm nói:
“Hai tiểu tử các ngươi đi ra ngoài, thả màn xuống, không có lệnh ta thì không được tiến vào, Lão phu phải mổ tử thi, bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy.”
Nhất Kiếm vừa nghe qua, mặt trắng bệch, không một tia máu.
“Mổ thi, có hay không nguy hiểm?” Mổ thi tất nhiên là cầm dao xẻ bụng, nhưng nếu không cẩn thận cắt trúng đứa nhỏ thì làm sao đây?
(Quỳnh::”> ta rành cái ni nha., có cần ta giúp hông lão lão…… =>Nguyệt: lộn xộn a, dịch thì lo dịch đi ^^~)
“Ca a, người còn chưa chịu đi ra ngoài?” Nhất Diệp kéo tay áo ca ca.
“Ngươi dám lưu lại xem không?”
Nhất Kiếm nghe muội muội khinh thường hỏi, nhiệt hỏa bộc phát, quên cả lời phụ mẫu dạy dỗ, không giữ được ngữ khí đoan chính mà nói:
“Lão tử sao lại không dám chứ, nếu lá gan nhỏ như vậy, há không phải là ca ca ngươi a?”
Nhưng khi vừa quay đầu nhìn lại thì thấy Lão Đại phu một dao bén gọn rạch một đường trên bụng nữ thi, máu theo vết rạch tuôn trào, Đại phu dùng tay đút vào bên trong bụng, không ngừng moi móc.
Nhất Kiếm nhìn đến cơ hồ thiên khuynh địa chuyển ( ta chém a, ta chém, chỗ này, A Quỳnh lại ghi là “rớt mắt ra ngoài” =)) ta chịu không nổi cái nguyên văn này a mọi người, nên ta chém vậy ^^~), Nhất Diệp nôn khan. Hai huynh muội vội vã tiến ra bên ngoài. An phận mà chờ đợi.
(Ta hiểu cái chuyện kinh dị này a…dẫu sao cũng không trách được lão lão =)))))
Màn đã được thả xuống, Nhất Kiếm trong lòng hoang man, hoảng loạn, gắt gao nắm chặt tay, trên gương mặt phủ đầy bụi đất hai hàng lệ tuôn rơi, lưu thành hai đường trắng dài. Do tuổi còn nhỏ, kinh nghiệm xử nhân còn quá ít, Y không biết bước tiếp theo phải làm sao a.
Còn Nhất Diệp lại tập trung tinh thần, nhìn chăm chăm cánh cửa, quan sát động tĩnh bên ngoài.
( :”> ta thích bé này đấy…=> Nguyệt: nhiều chuyện quá đi
Tác giả :
Tự Từ