Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 3-1
Tiểu Xuân thấy Vân Khuynh vì mình mà hôn mê, liền đưa vào đại sảnh trong khách điếm để chẩn bệnh.
Hắn biết Vân Khuynh sợ bẩn, nên kiếm một bộ chăn đệm thật sạch sẽ cho y nằm. Hễ cứ khám cho hai, ba người xong lại liếc nhìn một cái, xem y đã tỉnh chưa. Cứ vòng đi vòng lại như vậy suốt một ngày hai đêm, bệnh của đám người ở trấn trên thậm chí cũng đã chẩn xong hết cả rồi mà Vân Khuynh vẫn chưa tỉnh lại, khiến Tiểu Xuân thập phần lo lắng.
Đưa mắt nhìn Vân Khuynh bất động sau bức bình phong, Tiểu Xuân ôm hài tử vẫn còn khóc thút thít giao cho Mục Tương đang đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Khi nãy ta đã cho tiểu ma tinh này uống một chút dược, giờ cũng không sao rồi. Ngươi thay ta coi sóc nó, đừng để bọn họ cướp đi lần nữa. Cứ dọa nó kinh hãi như vậy, không khéo lại chết yểu.”
Hài tử kia vùng vùng vẫy vẫy, nước mắt đầm đìa chảy xuống khóe môi trông rất tội, đưa tay về phía Ôn Ngọc đang đứng cạnh Mục Tương, sụt sịt nói: “Tỷ tỷ, ôm …”
Tiểu Xuân cười: “Tiểu gia hỏa này không thích bị nam nhân ôm, chỉ thích nữ tử. Thật không hiểu sư huynh dạy dỗ nó thế nào.”
Ôn Ngọc có chút lúng túng đưa mắt nhìn Mục Tương một cái, y chỉ cười, giao tiểu hài tử cho nàng, rồi nói: “Chưởng môn phái Hoa Sơn vây đánh Ô Y giáo, bị Lan Khánh hạ Phụ cốt chi độc. Lan Khánh nói giải dược nằm trên người hài nhi của hắn. Chẳng hay Triệu huynh đệ khi nãy khám bệnh có phát hiện ra thứ đan dược nào không? Thuốc này không lấy ra, chỉ e kẻ khác vẫn không chịu buông tha đứa nhỏ.”
Tiểu Xuân xoa xoa cằm, cười nói: “Kẻ hạ độc không phải Lan Khánh, cho nên việc thuốc giải có trên người đứa nhỏ này cũng là giả.”
“Sao lại có thể..?”
Mặc dù Mục Tương là người có thể tin tưởng, nhưng Tiểu Xuân vẫn không mạo hiểm để y gặp Lan Khánh, định bụng chờ đến lúc mọi người quay về núi Yến Đãng hết không còn một ai mới đem chuyện kể cho y.
Tiểu Xuân chỉ nói: “Ngươi hãy tìm cách để những kẻ kia đừng đả thương đứa nhỏ này. Giờ ta cũng rảnh, tiện đường qua xem chưởng môn Hoa Sơn bệnh tình ra sao, giải độc chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là phải làm sao để bọn họ buông tha nó.”
Mục Tương gật đầu, hắc y hài tử trong lòng Ôn Ngọc dụi dụi vài cái, không khóc cũng không nháo, chỉ ngoan ngoãn ngủ yên. Quả nhiên vẫn chỉ có nữ nhân mới có thể trông chừng được nó!
Mục Tương lại hỏi cần phải chú ý những gì. Tiểu Xuân sợ đánh thức Vân Khuynh, thanh âm nói ra nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
“Trước tiên phải đem những thi thể thối rữa tập trung lại một chỗ rồi hỏa thiêu. Sau đó đem hùng hoàng, ngải thảo, cỏ xương bồ trộn lại với nhau, bài trừ khí độc. Ngươi hãy cho người mang đỉnh ra đây, đổ mấy thứ này vào trong đó. Một ngày đốt bốn lần, khói tỏa ra có thể tị uế. Bảo bọn họ hãy dùng dấm ngâm dược thảo mà tắm rửa. Và quan trọng hơn, đơn thuốc ta đưa nhất định phải uống, cứ như thế, mất tầm vài ngày bệnh tình sẽ khỏi hẳn.”
“Y thuật của Triệu thiếu hiệp thật khiến người khác phải bội phục.” – Ôn Ngọc tán dương, khuôn mặt ửng lên: “Ta mới uống xong một thang thuốc, ngay lập tức không còn thấy mệt mỏi nữa.”
“Không dám” – Tiểu Xuân cười. Hắn đưa mắt lườm Mục Tương, thầm gào y hãy nên chú ý mà quản thúc vị thê tử chưa cưới kia, đừng để cho nàng ta hễ nhìn hắn xong rồi mặt lại đỏ bừng như thế nữa a~.
“Tư Đồ trang chủ chỗ kia nên làm thế nào?” – Ôn Ngọc thình lình cất tiếng – “Sư tỷ của ta bảo cổ họng của trang chủ không thể nói được nữa. Triệu thiếu hiệp có thể hay không cho hắn một cơ hội. Dù sao Tư Đồ trang chủ cũng đã vì võ lâm chính đạo làm rất nhiều chuyện …”
“Hắn làm cái gì cho Võ lân chính đạo cũng chả liên quan dính dáng gì đến ta. Dù sao các ngươi cũng thay ta coi sóc hắn, trong mười ngày mười đêm làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời đi. Vân Khuynh đến giờ còn chưa tỉnh. Đợi y tỉnh lại rồi, ta sẽ đích thân tìm hắn tính sổ!” – Tiểu Xuân hừ một tiếng.
Nói một thôi một hồi, Mục Tương không để ý Tiểu Xuân đang nháy nháy mắt với mình. Tiểu Xuân cuối cùng cũng chết lặng chào thua. Aiiii~ … cái tên đầu gỗ kia mà dễ dàng thông suốt, thì Tiểu Hàn cũng không phải vất vả như thế này.
Sau khi tiễn hai người nọ, Tiểu Xuân quay trở về bên Vân Khuynh. Đưa tay kiểm tra xem nhiệt độ trên trán y mới thấy mồ hôi toát ra không ngừng, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sinh khí. Hắn bắt mạch lại lần nữa, trong lòng căng thẳng, thầm rủa chính bản thân mình: “Bệnh nặng như vậy kinh mạch cũng suy yếu, mồ hôi lạnh toát không ngưng cộng thêm huyền mạch kháng thịnh, tà khí bừng lên, uống thuốc kia cũng không thể bình ổn được. Uổng cho cái người tự xưng là thần y, đối với bệnh tình này không tìm ra giải pháp… Nếu cứ như thế này, tử cổ tiếp tục đi xuống, nguyên âm hao tổn quá độ, chẳng lẽ thực muốn khiến cho Vân Khuynh của ta khô kiệt mà chết đi?”
“Triệu Tiểu Xuân cái tên hỗn trướng nhà ngươi! Biết rõ Vân Khuynh bất chấp tới đây, lại chỉ lo xem bệnh cho người khác, không để y trong lòng, để rồi ra nông nỗi này đây … Người hôn mê lâu như thế còn không chịu tỉnh, ta phải làm sao bây giờ??? Triệu Tiểu Xuân cái tên hỗn trướng nhà ngươi càng lúc càng hỗn trướng!!! Vân Khuynh mà xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bồi một nhát đao cho ngươi đi theo y luôn!!!”
Tự mình ai oán một thôi một hồi, Tiểu Xuân thầm nhủ như vậy tuyệt đối không được! Liền lôi mấy cây kim châm trong bao hành trang ra, mặc kệ Vân Khuynh bất tỉnh, trước tiên châm vài phát, đem toàn bộ công lực của y phong lại rồi có gì thì tính sau.
Sau khi bị phong bế võ công, Vân khuynh sẽ không thể động võ, mà Vân Khuynh không động võ thì tử cổ kia sẽ không có cơ hội mà tác oai tác quái, tử cổ không tác quái, gân mạch của Vân Khuynh sẽ không suy kiệt mà chết đi.
Đúng! Chính là như thế!!!
Tiểu Xuân bò lên giường, nằm úp sấp trên người Vân Khuynh, cởi tiết y ra, kim châm trong tay hướng về mấy huyệt vị trên người y mà khoa múa.
Thế nhưng quần áo vừa hé mở, phần da thịt trắng nõn như tuyết của Vân Khuynh lộ ra, khiến Tiểu Xuân hoàn toàn bị mê hoặc.
Băng cơ tái tuyết, noãn ngọc sinh hương … nên dùng những cái đó để hình dung ra mỹ nhân a~~
Tiểu Xuân nhìn khuôn ngực của Vân Khuynh bày ra trước mắt, da trắng như tuyết, lại mượt, lại trơn, lại mềm mại, còn có hai nụ hoa đào nho nhỏ màu hồng phấn, kiều diễm ướt át … Ngay cả việc mình bò lên người Vân Khuynh làm gì hắn cũng quên luôn, chỉ có thể chăm chăm nhìn y mà chảy nước miếng không ngừng.
Vân Khuynh đang nằm mê man, cảm giác trên người có chút nặng nề, liền chầm chậm mở mắt, chỉ thấy Tiểu Xuân đang cầm trên tay vật gì đó, mắt chăm chú nhìn vào ngực y, lộ rõ vẻ thèm khát.
“Ngươi … làm cái gì? “ – Vân Khuynh cổ họng khàn khàn, thanh âm khô khốc.
“Kim … Kim châm phong huyệt …. “ – Tiểu Xuân lau nước miếng, tiểu đào hoa a tiểu đào hoa~ … thật muốn nhéo một cái.
“Kim châm phong huyệt???” – Vân Khuynh hỏi, thanh âm cao lên.
Tiểu Xuân còn đang mê mẩn trong đào viên trong phút chốc liền bị tống cổ ra, ngẩng đầu nhìn Vân Khuynh, có chút ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp: “ Kim …. Kim châm phong huyệt một … một cái … xem … xem ngươi có nhanh tỉnh lại hay không..”
Mẹ ơi~ Chắc chắn là do mình nằm úp trên người Vân khuynh lâu quá, mới khiến y tỉnh lại.
Tiểu Xuân vội vàng bò xuống, nói: “Bất quá ngươi cũng đã tỉnh, kim châm này không cần dùng tới. Sẽ đau lắm … ta không nỡ để ngươi bị đau.. ”
Hắn lập tức thay đổi thái độ, nhìn kĩ mí mắt của đối phương, nghiêm mặt nói: “Cho ta xem lưỡi ngươi.”
Tiểu Xuân lúc này lại bắt đầu nhập vai đại phu chẩn bệnh, so với cái chuyện vừa rồi thì thật khác xa một trời một vực.
Vân Khuynh nghe theo.
Cuối cùng Tiểu Xuân cũng thở phào nhẹ nhõm. “Tỉnh lại rồi thì sẽ không sao nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi a~ ta sẽ nấu nước lau người cho ngươi.”
Trong phòng ngập tràn hương thảo dược. Một nồi dược chứa nước màu trà sùng sục sôi. Trên bàn lại có thêm mấy cái nồi đồng tỏa khói nghi ngút, một chút hương vị hỗn hợp, cái gì cũng có, cứ thế mà tản ra. Tuy bên trong cửa sổ mở toang, nhưng vẫn khiến người cảm thấy khó thở.
Không có ai phụ giúp, tất cả những người khỏe mạnh đều đã đi chiếu cố bệnh nhân. Dù sao Tiểu Xuân cũng đã quen với việc tự mình làm hết, liền đun một chậu nước nóng và khiêng bồn vào trong phòng.
Trong lúc đắm mình trong bồn, Vân Khuynh liếc nhìn một cái, ánh mắt giống như muốn hỏi tại sao Tiểu Xuân không cùng tắm chung. Hắn một là sợ đụng chạm, hai là sợ bồn quá nhỏ nước sẽ tràn ra ngoài, liền điên cuồng lắc đầu cự tuyệt.
Sau khi Vân Khuynh đứng dậy, Tiểu Xuân mới nhảy vào tắm đi tắm lại thật kĩ càng.
Mùi dược trong nước hòa cùng thứ hương trên người tỏa ra nồng nàn, khiến hắn buồn ngủ díp mắt lại. Thân thể đã sạch sẽ, nhưng lại mệt mỏi, không có đủ khí lực để đứng lên.
Vân Khuynh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Xuân, hỏi “Ngươi đã bao lâu không ngủ?”
Tiểu Xuân gượng gạo nói: “Suốt hai ngày nay ta không chợp mắt nổi. Nào là cầm bút kê đơn, nào là chạy khắp các hiệu thuốc trong trấn tìm dược, chữa trị cho cái gã Tư Đồ minh chủ vô lương tâm kia, lại còn trông mong ngươi tỉnh lại…”
“Rốt cuộc cái gã Tư Đồ đó là ai?” – Vân Khuynh nghi hoặc. Không nghĩ lại có thêm một người nữa giống như Lan Khánh, làm cho y vừa gặp đã mất hết lý trí, hận không thể một kiếm chém xuống – “Nhắc tới cái gã hỗn trướng đó ta lại thấy bực mình”
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh ở cùng một chỗ, mưa dầm thấm lâu, ngay cả thói quen dùng từ “hỗn trướng” cũng đã lây nhiễm.
“Tư Đồ vốn là võ lâm minh chủ do một tay ngươi dựng lên. Có lần ta cứu một đám đệ tử Ô Y giáo, hắn bèn cho ta là hộ pháp của Ô Y. Kỳ thực ta có phải là hộ pháp gì đâu. Tất cả là do Đại sư huynh tự ý gọi ta như vậy. Hồi đó ngươi trúng độc quá nặng, ngày nào cũng phải uống giải dược. Nhưng ngươi lại quẳng bình dược cho ta, bất luận thế nào cũng không chịu mang theo, rồi Tư Đồ đem ta nhốt lại, ngươi không có giải dược bị độc phát tác suýt chút nữa mất mạng.
Ai~ nói tóm lại là chuyện dài dòng, một lời không thể kể hết được, cuối cùng, hắn thậm chí còn đánh ta ngã xuống vách núi … Ai~… mà cũng không phải. Thật ra là sau khi ta cùng hắn đại chiến suốt ba trăm hiệp, sức cùng lực kiệt, đúng lúc phía sau là một vách đá dựng đứng, ta lảo đảo một hồi đến khi không thể trụ vững được nữa liền rơi xuống. Ta chết đi sống lại, hôn mê suốt hai năm rưỡi… nhưng vì bản thân là dược nhân, nên mới may mắn bảo toàn tánh mạng. Con bà nó!”
Tiểu Xuân cười, tự giễu chính mình. Sau khi phục hồi lại tinh thần chợt nhận ra Vân Khuynh không biết tự bao giờ lại chui vào bồn tắm, vẻ mặt còn tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
“Á! Ngươi đừng sinh khí, ngàn vạn lần đừng nổi giận a~ thất tình thương thân, giận tắc khí thượng (*), sẽ làm gan bị tổn hại đó.”
(*) Thất tình: 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục.
Thất tình thương thân = thất tình làm tổn hại sức khỏe.
Giận tắc khí thượng = nổi giận sẽ sinh khí.
Tiểu Xuân vội vàng nói: “Kỳ thực cái gã Tư Đồ thối tha hỗn trướng kia về sau cũng mai danh ẩn tích võ lâm. Mục Tương nói với ta là hắn bị Lan Khánh bắt được trên Yến Đãng sơn, lấy người thử độc. Mấy năm nay sống cũng không bằng chết. Vừa rồi được bát đại môn phái cứu ra, hắn mới có thể thấy lại ánh mặt trời. Bất quá …”
Tiểu Xuân dừng một chút, lại hừ một tiếng: “Ta thực không biết hắn tốt đẹp cỡ nào mà có thể khiến cho biết bao người phải hy sinh tính mạng, liều chết xông vào tổng đà Ma giáo để giải cứu. Huống hồ cứu xong hắn cũng có phải làm gì đâu, bất quá chỉ là tiền võ lâm minh chủ thôi, kiêu ngạo cái thá gì. Ta là thần y, một ngón tay cũng có thể búng chết hắn, chi bằng để ta khiến hắn thành phế nhân.”
“Ngươi định xử trí thế nào?” – Vân Khuynh hỏi. Y vẫn cảm thấy Tiểu Xuân không phải là kẻ ngoan độc, dáng điệu khi này có hung dữ thế nào thì cũng chỉ là làm bộ làm tịch, đâu thể giết được người.
Tiểu Xuân chợt đảo mắt lia lịa, cười thầm: “Ta đã hạ Vô gian địa ngục trên người hắn”.
“Vô gian địa ngục?”
“Gian trong cưỡng gian a!” Tiểu Xuân cười khoái trá, trút hết bực dọc xong thật là thoải mái. – “Vô gian địa ngục sẽ khiến hắn không thể chủ động được mà phải kêu lên một cách dâm đãng, hoặc là rên rỉ, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, tuy không tổn hại đến sức khỏe, nhưng lại ảnh hưởng đến yết hầu. Một khi phát tác, sẽ phải gào thét đến khi hóa câm mới ngừng, hơn nữa cái này không có thuốc giải. Cái thứ trọng sĩ diện như Tư Đồ, đem trói lại rồi quẳng ra đường, khiến hắn không ai động vào cũng rên rỉ, so với việc bị lột sạch quần áo lôi đi khắp phố thị chúng, còn đau khổ hơn gấp trăm lần!”
Cách thức này tuy không có nhân từ chút nào, thế nhưng gã này giết người vô số, lại còn hại Vân Khuynh mê man bất tỉnh. Hắn mà không xài cái trò tàn độc này, thì sẽ chẳng cách nào trút bỏ được oán khí.
“Tên dược của ngươi thật quái gở… ” – Vân Khuynh không biết phải nói gì.
“Đâu có đâu có… chỉ là tương đối chuẩn xác mà thôi.” – Tiểu Xuân cười đến sáng lạn.
Kể xong chuyện Tư Đồ Vô Nhai, Tiểu Xuân ngâm nước lâu đến nỗi da dẻ nhăn nhíu lại. Hắn nhìn sang Vân Khuynh háy háy mắt, ra hiệu cho y tránh người để hắn bước ra. Dù sao thì việc chìa thân thể trần trụi cho người khác nhìn cũng chẳng có gì hay ho cả.
Thế nhưng vô luận hắn tỏ vẻ như thế nào, Vân Khuynh cũng không có ý muốn tránh.
Biết không thể thuyết phục được, Tiểu Xuân đành phải vùng người đứng dậy. Vội vã đem cái khăn quấn quanh người, che đi cái chỗ đang ngẩng lên, sau đó bê mông chạy về phía giường, vớ lấy bộ tiết khố sạch sẽ mà mặc vào.
“Ta ngủ!” – Tiểu Xuân lăn vào bên trong giường. Sau mấy ngày tình cảnh cấp bách, mí mắt hắn nặng trĩu, không tài nào mở ra được nữa. Hắn kéo chăn bông đắp lên, không lâu sau ngáy khò khò.
Vân Khuynh sau khỉ tỉnh dậy, không còn cảm giác buồn ngủ. Y cảm thấy hiện giờ thần trí hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu Xuân hẳn đã phải khổ sở lắm mới có thể khiến khí huyết của y lưu thông như cũ.
Vân Khuynh nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Xuân, lẳng lặng bước đến cạnh giường. Tiểu Xuân dính chặt trên giường, ngủ say như chết, thế nhưng sắc mặt có vẻ không được tốt, hốc mắt viền một đường màu xanh nhàn nhạt, chắc hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi.
Bất luận thế nào Tiểu Xuân cũng không thể bỏ mặc những kẻ đang đứng ở ngoài kia, ngày nào cũng thế, chẩn bệnh, chẩn bệnh và chẩn bệnh.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh không khỏi bực mình. Bực Tiểu Xuân sao lại vô duyên vô cớ đối tốt với những kẻ kia như thế, bực cái lũ người nọ ích kỉ, không nghĩ đến Tiểu Xuân thân thể không tốt, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng nói gì thì nói, đáng giận nhất vẫn là Tiểu Xuân. Nhìn người khác gặp chuyện, cũng chẳng buồn xem lại bản thân có bị nhiễm bệnh tật gì hay không, cứ như thế mà chạy đi, không chịu lo lắng cho chính mình. Làm việc nghĩa như vậy thì có khác nào một ngọn nến tự đem thân ra mà đốt cháy.
Cho dù bị cháy đến kiệt cùng sinh mệnh, vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhìn Tiểu Xuân mái tóc bạc trắng cùng khuôn mặt mệt mỏi. Ngày thường khi ngủ hắn lăn qua lăn lại không ngừng, thế nhưng bây giờ lại chẳng có lấy một động tĩnh nhỏ. Bất chợt, một cảm giác hoảng hốt bao trùm lấy Vân khuynh.
Có khi nào người này cứ thế mà ngủ mãi, ngủ mãi không bao giờ tình dậy nữa, không thể cùng y nói chuyện, không thể cùng y tươi cười…?
Vân Khuynh đưa tay ra phía trước lay lay Tiểu Xuân mấy cái. Y không chấp nhận Tiểu Xuân cứ thế mà ngủ mãi, không chấp nhận Tiểu Xuân sẽ vĩnh viễn chẳng tỉnh lại.
Tiểu Xuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Vân Khuynh, uể oải mở miệng hỏi, thanh âm có một chút rã rời: “Làm sao a~..?”
Vân Khuynh sững sờ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Cảm thấy hối hận vì đã đánh thức Tiểu Xuân dậy, liền nhíu mày, làm mặt lạnh: “Không có gì. Ngươi ngủ đi.”
Tiểu Xuân càu nhàu vài tiếng, dụi dụi mắt, lại thấy biểu cảm của Vân Khuynh, không biết được y là đang lo lắng cái gì. Nhưng cũng nằm dịch vào, kéo Vân Khuynh ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không ngủ được sao? “ – Tiểu Xuân hỏi.
“….. Ân”
“Ngươi lại làm sao a~?”
“Cảm thấy quá yên tĩnh…không nghe thấy tiếng của ngươi …”
Vân Khuynh nói cụt lủn, không ra đầu cũng chẳng ra đuôi. Tiểu Xuân gãi gãi đầu, nhân tiện nói: “Vậy ta cùng ngươi nói chuyện một chút vậy. Khi nào thấy mệt thì ngươi cứ ngủ đi nha ” Chẳng đợi Vân Khuynh đồng ý, Tiểu Xuân một tay khoát lên đùi y, nặng nề ngả xuống giường: “Lúc ngươi còn đang hôn mê, ta đã chữa bệnh cho những người ngoài đó. Có tất cả mười người dân trong trấn này lưu lại chờ chết. Bọn Mục Tương trước khi vào đây đã tiếp xúc qua bọn họ, thành ra mới nhiễm bệnh nặng.”
Tiểu Xuân mí mắt nặng trĩu, toan sụp xuống, câu chữ gián đoạn, nhưng vẫn cố gắng gượng nói tiếp: “Dịch bệnh lần này kỳ thực rất hung hiểm. Nhưng chỉ cần hạn chế không cho khí độc nhiễm vào cơ thể, cộng thêm dùng thuốc theo đơn đã kê, sẽ không có vấn đề gì cả. Cùng lắm chỉ sốt cao vài ngày, chờ đến khi nhiệt hạ xuống sẽ không còn ho khan nữa, bệnh nhân sẽ tốt lên…”
Vân Khuynh đưa tay khẽ vuốt má Tiểu Xuân. Tiểu Xuân trước cử chỉ âu yếm đó cảm thấy hết sức thoải mái, lầm bầm vài tiếng, thanh âm càng lúc càng trầm đi “ …Chờ đến khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ lập tức khởi hành… nghe nói chưởng môn Hoa Sơn phái trên Yến Đãng sơn đã bị Lan Khánh hạ độc, thế nhưng từ trước đến nay sư huynh đều ở cùng chỗ với chúng ta. Mà gã Ốc Linh Tiên kia lại tinh thông dịch dung thuật. Rõ ràng là hắn đã giở trò kim thiền thoát xác, thay mận đổi đào thừa cơ chạy trốn…. tên đó rõ thật khôn ngoan, phao tin giải dược ở trên người Ô Y giáo thiếu chủ…Thành ra, hài tử kia bị người người truy đuổi, thiếu chút nữa khí tuyệt …”
Tiểu Xuân lại chớp chớp vài cái, miễn cưỡng mở to mắt ra, tiếp tục: “Mà kể cũng lạ. Thằng cha Tư Đồ Vô Sỉ kia cứ một mực nói hài tử là con của hắn, còn bên kia lại khăng khăng nó là thiếu chủ Ô Y. Sư huynh năm đó vào đêm tân hôn của Tư Đồ đoạt đi thê tử, mang về làm áp trại phu nhân, khiến cho mọi chuyện rùm beng hết cả lên. Kỳ quái, trước kia ta ngủ liền một mạch suốt nửa tháng trời, khi tỉnh dậy thì chuyện đã ra thế này …”
“Tiểu Xuân…” – Vân Khuynh dừng lại một chút – “Kỳ thực lúc trước ngươi cũng có tỉnh lần lại, thế nhưng do ta không ngừng chuốc rượu ngươi, nên người không nhớ được gì cũng đúng. Nhưng nếu không làm thế, một khi ngươi thanh tỉnh, phát hiện ra đã ly khai kinh thành, chắc chắn sẽ bỏ rơi ta mà trốn mất.”
“Ta thực sự không muốn ngươi rời đi…” – Vân khuynh nói. Đối với việc này y không chút mảy may suy nghĩ. Cũng bởi ngoài cách đó ra, y không biết phải làm gì khác mới có thể giữ Tiểu Xuân lại bên mình. Tiểu Xuân lúc nào cũng ngang bướng, y bất đắc dĩ lắm mới phải xuống tay mà trị hắn. Huống hồ y cũng đã tính toán phân lượng rượu rất kỹ, không sợ Tiểu Xuân xảy ra chuyện gì.
Tiểu Xuân sớm đoán ra được âm mưu của Vân khuynh, cười gượng gạo: “Ta vô cùng cảm động a~, đáng lẽ phải ôm lấy ngươi mà hôn mấy cái, thế nhưng ta bây giờ chân tay mệt mỏi rã rời, cả mắt cũng vậy… thực sự vô lực…”
“Vì sao?”
“Ngươi có bản lĩnh hơn ta.” – Tiểu Xuân thở dài
“Lúc bị trúng Đồng Mệnh cổ, ngươi vừa nhìn thấy Lan Khánh một cái, tâm trí đều như trên mây, ta cứ tưởng ngươi đã rung động mất rồi. Thế nhưng cổ này không ngờ lại hạ lầm người. Ngươi thà chết chứ không chịu thay đổi nhận định, đến cái con xú trùng tử kia cũng không thể khiến ngươi yêu hắn. Ngươi vẫn còn có thể nghĩ đến ta …nhớ đến ta… thử hỏi ta làm sao mà không cảm động được…”
Lòng người không thể dễ dàng bị một con cổ tùy tiện khống chế. Cái gã tạo ra nó liệu có nghĩ đến một ngày Đồng mệnh cổ của hắn lại bất lực, không thể thao túng người?
Vân Khuynh chẳng để ý tới những lời lẽ xúc động của Tiểu Xuân, cúi sát gần hắn mà hỏi tiếp: “Vì sao mỗi lần ngươi mở miệng gọi tên một kẻ khác, ta lại thấy trong lòng khó chịu?”
Vân Khuynh không hiểu được nỗi buồn bực này ở đâu mà ra. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Trước kia thì là Lan Khánh, Ốc Linh Tiên, sau này là Mục Tương, Ôn Ngọc, thậm chí cả Tư Đồ Vô Nhai nữa… khi Tiểu Xuân lần lượt thốt ra từng cái tên một, y đều cảm thấy bực mình, trán nhíu lại, phát cáu.
Tiểu Xuân thoáng ngẩn ngơ, rồi sau đó từ đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười rạng rỡ: “Đương nhiên rồi, bởi vì nương tử ngươi chỉ thích một mình tướng công ta thôi a! Bất luận ta gọi tên ai, ngươi cũng đều ghen lồng ghen lộn. Ôi~ Hũ dấm chua (*) của ta~…”
(*) Nguyên gốc: Tiểu thố hang, ý chỉ ghen tuông =))~~~~~
Những lời ân ân ái ái từ miệng Tiểu Xuân thốt ra như trêu chọc, khiến Vân Khuynh giận run.
Cứ cho rằng chân khí sẽ không hỗn loạn lần nữa, Vân Khuynh nắm chặt tay giơ lên, chợt cảm thấy toàn thân chấn động dữ dội. Một cảm giác tê dại truyền tới, giống như bị một chiếc lông vũ phệt qua, nhẹ nhàng mà cũng ngứa ngáy, khiến y cảm thấy mịt mờ, có chút hốt hoảng.
“Làm sao a?” – Tiểu Xuân lập tức tóm lấy tay Vân khuynh, ba ngón ấn xuống cổ tay, thận trọng xem mạch.
“Không sao” – Vân Khuynh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Xuân, trong lòng cảm thấy khác lạ. Mỗi câu nói của Tiểu Xuân đều khiến cho y cảm thấy hết đỗi ngọt ngào. Không thể hiểu được đây là thứ tư vị gì, chỉ biết nó luôn làm cho y vui vẻ.
Vân Khuynh bình tĩnh lại, hơi thở dần thông. Trải qua một cơn rung động bất ngờ, y chợt thấy ra một điều gì đó, thế nhưng tâm tưởng vẫn rất rối loạn, vô cùng phức tạp.
“Tiểu Xuân …” – Vân khuynh khẽ gọi tên người này.
“Ân.” – Tiểu Xuân thanh âm như phát ra từ khoang mũi, trần trầm đáp lại. Toàn bộ tâm tư vẫn hướng về mạch tượng trên cổ tay Vân Khuynh.
Vân Khuynh cúi đầu hôn Tiểu Xuân một cái, khiến hắn giật thót mình.
Thế nhưng Vân Khuynh chỉ khẽ áp lên môi hắn, nhưng cũng đủ làm hắn ngây ra như tượng. Nụ hôn đơn giản như thế thôi.
Tiểu Xuân mặt mũi đỏ bừng, ấp úng: “Được… được rồi … nói như thế cũng đã nhiều lắm rồi, ta thực sự mệt lắm, ngươi nếu không ngủ thì hãy đi dạo… hoặc giúp ta xem chừng sư huynh … thế … thế nha.”
Tiểu Xuân lăn qua lăn lại trên giường, đoạn, choàng chăn lên đắp ngủ.
Vân Khuynh đưa tay rờ lên đôi môi vừa được nếm qua hương vị của Tiểu Xuân, đờ đẫn một hồi, liền nắm lấy chăn bông của hắn giật tung ra.
Tiểu Xuân quay lại nhìn y ai oán. Vân Khuynh lặng đi một chút, không biết phải nói cái gì. Mãi sau mới thấp giọng: “Tóc ngươi còn chưa khô …”
“Kệ nó đi” – Tiểu Xuân nhắm mắt lại, hai má nóng bừng.
Vân Khuynh bất chấp, giật lấy cái khăn đang ở bên cạnh, khiến Tiểu Xuân suýt chút nữa bị lôi ra khỏi giường. Tiểu Xuân hầm hừ vài tiếng bất mãn, rất muốn nói chiếc khăn kia là do khi nãy hắn tắm xong đã lấy để che đi phía bên dưới, những nghĩ sao lại thôi.
Hành động vô ý của Vân Khuynh nhẹ nhàng ôn nhu, khiến cho tâm tư Tiểu Xuân không cầm lòng được mà dần dần nóng lên. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt, ngủ tiếp.
Vân Khuynh chăm chú nhìn Tiểu Xuân, chỉ thấy nửa người trên của hắn trống trơn không gì đắp. Có lẽ cảm thấy lạnh nên hắn liền rụt tay chân lại, cuộn thành một khối, nằm xoay vào bên trong, hướng tấm lưng mịn màng trần trụi của mình về phía y.
Vân Khuynh thoáng nhìn điểm trũng xuống trên lưng hắn, rồi chầm chậm dời ánh mắt xuống hạ thân, tiến đến phần da thịt bị tiết khố che đậy, cho đến khi không thể nhìn ra bộ dáng phía dưới đó như thế nào nữa mới thôi.
Trong thoáng chốc, cảm giác nóng bỏng quen thuộc đột nhiên lan xuống hạ phúc, khiến mồ hôi toát ra đầm đìa.
Thực không rõ là vì gân mạch nội loạn hay do chính bản thân mình trong phút cao hứng mà nhất thời rung động. Vân Khuynh tay chân luống cuống, miệng thở dốc, không biết phải làm như thế nào.
Thứ cảm giác này vừa quen thuộc lại rất đỗi xa xôi, hệt như lúc đầu mới gặp Tiểu Xuân, khi Tiểu Xuân kê đơn cho y, khiến cho y tứ chi rã rời mệt mỏi, trong lòng lại như có một chiếc lông vũ không ngừng cọ vào, hết sức ngứa ngáy, hết sức khó chịu.
Hắn nhìn thấy làn da trắng nõn của cái người đang say ngủ kia. Bàn tay khẽ khàng đặt lên nhưng lòng còn muốn đụng chạm thêm nữa, chạm vào phần da thịt đó, dọc theo lưng rồi chầm chậm một đường xuống thẳng phía dưới…
Tiểu Xuân cảm thấy có chút nhột nhạt, trong cơn mơ màng lại lầm rầm vài tiếng, sau đó lại rụt người chui tuốt vào trong chăn.
Vân Khuynh nghe thấy thanh âm mê hoặc của Tiểu Xuân, trong lòng lại thêm phần run rẩy.
Y càng lúc càng hoang mang, nhịn không được lại lay lay Tiểu Xuân một lần nữa.
“Tiểu Xuân… có phải ngươi hạ dược ta? Nếu không tại sao lại nóng thế này? Hệt như lúc đó… không có chút nào sai biệt?”
Tiểu Xuân lại bị y lay dậy, mặt nhăn nhó như vỏ quýt khô, càu nhàu: “Dược cái gì?”
“Xuân dược.” – Vân Khuynh nói.
“….” – Tiểu Xuân đưa ánh mắt khốn khổ vì mệt mỏi nhìn Vân Khuynh, sau đó nhìn về nơi mẫn cảm đang cương lên giữa hai chân y, ngẩn người một hồi, rồi vỗ vỗ tay y, bất đắc dĩ thở dài: “Hài tử a, trời đất chứng giám, ta thực sự không có hạ dược này lên ngươi. Ngươi còn trẻ, tâm hỏa tràn đầy vốn rất dễ bị kích động. Tam thiên lưỡng đầu, chính mình ngẩng lên cũng không phải chuyện gì khó hiểu a… Ngủ ngủ đi, sẽ ổn thôi. Không để ý đến, nó sẽ tự tiêu đi thôi.”
Nói xong thoáng rùng mình, phát hiện bản thân quên chưa mặc quần áo đã đi ngủ, Tiểu Xuân kéo chăn bông cuộn quanh người, trong nháy mắt thổi tắt ngọn nến trên bàn: “Ngủ đi.”
Không gian bao trùm một màn tĩnh mịch.
Vân Khuynh trong bóng tối ngẩn ngơ một hồi. Tiểu Xuân lờ y đi, y cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Cuối cùng đành phải tin theo lời Tiểu Xuân, cởi áo ngoài đến nằm cạnh cái người đang nhắm mắt chìm sâu trong giấc ngủ kia.
Phần hạ thân khô nóng khiến Vân Khuynh không tài nào ngủ được. Y đã miễn cưỡng nhẫn nhịn nhưng kết quả vẫn thế, đành phải trừng mắt nhìn về phía đầu giường. Thật là tức quá đi!
Người nằm bên cạnh lại vô tư ngáy khò khò, rồi bỗng nhiên trở mình tiến đến gần, khiến y co rúm lại. Dục vọng của Vân Khuynh dâng lên mạnh mẽ. Cái tên Tiểu Xuân thật không biết thân biết phận, tư thế của hắn khiến cho y nhất thời như bị lửa thiêu đốt, không thể nhịn được mà càng nôn nóng.
Đến lúc tỉnh táo lại, y đã cúi người, luồn tay qua ngực tên tiểu vô lại đang ngủ say như chết kia mà ghì chặt xuống, đoạn, cúi đầu hôn lên đối phương.
“Ân.” – mí mắt Tiểu Xuân run rẩy, từ từ mở ra, giật mình phát giác có ai đó đang đè lên thân, chân lại bị tách rộng ra, phần hạ phúc còn bị cái gì gì đó đặt lên, cưng cứng…
Mà cái người kia lại còn nâng cằm hắn lên, hôn xuống.
“Sao… sao ngươi không ngủ?” – Tiểu Xuân thở gấp, hỏi.
“Rất khó chịu.” – Vân Khuynh oán giận nói – “Ngươi khiến ta cảm thấy rất khó chịu.”
Vân Khuynh đầu tiên là hôn lên đôi môi mềm mại còn đượm hương dược của Tiểu Xuân, rồi sau đó chậm rãi trượt xuống, hôn qua cổ, lại há miệng cắn lên hõm vai Tiểu Xuân, y lưu luyến trên vết đao mờ mờ trên ngực hắn, đầu lưỡi cứ thế mà liếm lộng.
Tiểu Xuân mơ mơ màng màng, mặc cho Vân Khuynh thích làm gì thì làm, cảm giác có chút nhột nhạt, thân thể vặn vẹo, cười khúc khích.
Cho đến lúc bị cả người Vân Khuynh ép xuống, cái cơ thể bừng bừng nhiệt độ kia khiến cho Tiểu Xuân giật mình choàng tỉnh. Hắn nhìn thấy từ ánh mắt u ám của Vân Khuynh lóe lên một tia sáng, còn có những dục vọng sâu thẳm ẩn giấu bên trong.
“Vân Khuynh… đã khuya …” – Tiểu Xuân từ chối đẩy ra, Vân Khuynh lại càng ôm chặt.
Vân Khuynh hôn xuống phía dưới thân thể đang tỏa ra hương dược ngan ngát của Tiểu Xuân. Đầu tiên chỉ là liếm nhè nhẹ, nhưng hương vị ngọt ngào đọng lại trên đầu lưỡi khiến y năm lần bảy lượt cứ mãi vấn vương, cứ như thế mà mút, mà cắn, cứ như thế mà lưu luyến, không nỡ xa rời.
Tiểu Xuân cảm giác rõ dục vọng của Vân Khuynh càng lúc càng bừng lên mãnh liệt từ bên trong, cái chỗ nóng rực kia không ngừng trướng lớn, dường như muốn lập tức tiến sâu vào trong cơ thể hắn. Nhưng Tiểu Xuân đã mệt lắm rồi, huống hồ lại định ngày mai sẽ rời khỏi nơi này. Vân Khuynh đã bao lâu rồi không có làm chuyện đó, vả lại hắn biết thừa thói quen của y, một khi đã tiến vào rồi thì chẳng biết được đến năm cùng tháng tận nào mới chịu đi ra, buông tha cho hắn.
Hành động của Vân Khuynh khiến cho Tiểu Xuân trong lòng run rẩy, kêu gào không ngớt: “Vân Khuynh… Vân Khuynh… ngươi từ từ đã…” – Đoạn, hắn dồn lực, đem cái người đang ngự trên thân kia đẩy bật ra.
Hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, sắc mặt Vân Khuynh tối sầm lại, nghĩ không thấu tại sao Tiểu Xuân không chịu cho y tới gần. Ánh mắt y trầm xuống, càng siết chặt Tiểu Xuân hơn.
“Ta sẽ không buông ngươi ra.” – Vân Khuynh giọng khàn khàn nói – “Ta cũng không hiểu vì sao lại làm như thế, nhưng ta muốn chạm vào ngươi, muốn cắn ngươi. Trên người thực nóng, không thoải mái chút nào. Nếu như buông ngươi ra, ta sẽ rất khó chịu.”
Tiểu Xuân vặn vẹo, mỹ nhân nhà hắn thực sự là hết cách rồi a, buộc lòng phải nói trấn an: “Chỉ vì ngươi nhìn thấy ta không mặc quần áo nên mới động tình như thế… ngoài ra…. Không có gì khác.”
Vân Khuynh nghi hoặc hỏi: “Nhưng tại sao nhìn ngươi không mặc quần áo ta lại động tình?”
Tiểu Xuân nhìn bộ dạng ngờ vực cùng với vẻ mặt đơn thuần của Vân Khuynh, không nhịn được cười: “Thôi thì nói lại một lần nữa vậy. Bởi vì ngươi thích ta. Thích một người, thì sẽ vì hắn mà động tình.”
Nhìn Tiểu Xuân đang cuộn tròn trong chăn mà cười cười, Vân Khuynh phát giác phần hạ thân bên dưới của y tựa hồ như trướng lớn hơn nữa. “Thích một người, khi gặp liền muốn cắn hắn, muốn hôn hắn, có phải không?”
Tiểu Xuân bị hỏi vặn, hít sâu một hơi, cười khổ đáp: “Thực ra, nói nữa thì cũng chẳng có gì. Nam nhân tam thiên lưỡng đầu ai ai cũng đều như vậy. Chỉ cần nhẫn nhịn là sẽ qua. Trước tiên hãy buông ta ra, ngươi còn ép nữa là ta sẽ giận đấy.”
Vân Khuynh nhìn thấy vẻ khó chịu của Tiểu Xuân, vốn là muốn thoái lui, thế nhưng lại cắn chặt răng, thấy rằng giữa cả hai dường như đang có một thứ gì ngăn cách, trong lòng phảng phất một nỗi đau âm ỉ.
“Không! Ta tuyệt đối không buông!” – Vân Khuynh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người bên dưới, khàn khàn giọng nói: “Triệu Tiểu Xuân. Ta không đề cập tới, không có nghĩa là ta không phát hiện. Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà cứ luôn né tránh ta?”
“Né tránh ngươi?” – Tiểu Xuân ngẩn người.
“Từ lúc mất trí nhớ cho đến nay, người đầu tiên ta thấy mỗi khi tỉnh dậy bao giờ cũng là ngươi. Ngươi tuy luôn miệng nói thích ta, thế nhưng lòng ngươi có nghĩ như thế không? Ngươi luôn dùng ánh mắt đăm chiêu đó nhìn ta, hết lần này đến lần khác muốn bỏ đi, rời khỏi ta. Ngươi căn bản là không định ở lại bên ta, có đúng không?” – Vân Khuynh thầm gào lên, chuỗi móng nhọn bấm thật sâu vào cổ tay Tiểu Xuân, lưu lại một vệt ửng đỏ.
Tiểu Xuân nghe vậy, vẻ mặt thoáng trở nên chua xót. Không nghĩ rằng bản thân mình lại có những hành động như thế, khiến Vân Khuynh nhận ra.
“Nói đi! Tại sao ngươi không nói gì??” – Vân Khuynh dùng sức chèn ép Tiểu Xuân: “Nói cho ta biết tất cả suy nghĩ của ngươi về ta từ trước đến nay, không được giấu giếm!!!”
“Ai~” – Tiểu Xuân bị dục vọng mạnh mẽ của Vân Khuynh làm cho lúng túng, có phần bất đắc dĩ.
“Triệu Tiểu Xuân!!!” – Vân Khuynh gầm lêm.
“Nguyên lai thích một người, là một điều vô cùng đáng sợ…
Vì hắn sinh, vì hắn tử, vì hắn cồn cào ruột gan, da diết suốt một đời…”
Tiểu Xuân khe khẽ nói.
Vân Khuynh đột nhiên nghẹn lại.
“Đây là lời ngươi từng nói với ta trước khi trúng cổ.” – Tiểu Xuân hít một hơi thật sâu.
Đã đến nước này rồi thì tốt nhất là làm tới cùng luôn, tốt nhất là đem tất cả mọi chuyện ra mà cùng nhau thẳng thắn…
Tiểu Xuân chầm chậm nói: “Trời sinh tính ta thích gây tai họa, thích gặp rắc rối. Từ lúc ngươi biết ta, liền chẳng có mấy ngày được sống yên ổn. Mấy lần ngươi rơi vào hiểm cảnh, cơ hồ đến cả mạng sống cũng chẳng thể giữ, khó khăn lắm mới cứu được, thì lại đến lượt ta thất tung khiến ngươi lo lắng đứng ngồi không yên.
Tâm khi đã thích một người, là một điều vô cùng đáng sợ.
Vì hắn sinh, vì hắn tử, vì hắn cồn cào ruột gan, cứ mãi da diết không thể an tường.
Nếu cứ tiếp tục lún sâu thì cả đời sẽ mãi quanh quẩn như thế. Ta sao có thể ích kỉ, bất chấp tất cả mà trói buộc ngươi bên mình…?”
Tiểu xuân chớp mắt một cái, ánh nến bập bùng chiếu lên làn mi đang rũ xuống, tạo nên một âm ảnh mịt mờ dưới viền mắt, thanh âm của hắn càng lúc càng xa xôi:
“Ngươi trúng cổ sẽ mất đi trí nhớ, ta đã sớm hạ quyết tâm sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngươi, những việc khác đều không quản đến, dốc một lòng chữa bệnh cho ngươi.
Chỉ là đôi khi lại suy nghĩ, nếu như… nếu như ngươi không thể khôi phục trí nhớ, có khi nào lại là một điều tốt không? Ngươi sẽ quên đi cái kẻ suốt ngày chỉ biết gây tai họa như ta, có thể một lần nữa làm lại từ đầu…
Sau khi tới đây, ta lại gặp vị cô nương ở bên cạnh Mục Tương, nghe đâu cuối năm sẽ cùng hắn bái đường thành thân. Ta lại nghĩ, nếu như ngươi có thể cưới một cô nương thật tốt, để nàng ta chiếu cố ngươi, sau đó sinh con đẻ cái, nhân tôn mãn đường, cứ thế mà bình an sống hết nửa đời còn lại, không cần ngày ngày phải lo lắng vì ta, chờ đợi vì ta… đối với ngươi, như vậy là tốt nhất …”
“Chính vì điều này mà ngươi muốn rời bỏ ta?” – Đôi mắt Vân Khuynh dần dần đỏ lên, không cách nào kiềm chế.
Tiểu Xuân mím môi: “Ta không muốn rời bỏ ngươi, nhưng ta cũng không thể ích kỉ mãi được.”
Vân Khuynh giận dữ nhìn Tiểu Xuân, không cho phép hắn cự tuyệt, nói: “Đừng nói đến chuyện rời xa ta, cũng đừng có nhắc tới sau này, ta một chút cũng không muốn nghe!”. – Y thấp giọng gào thét, lời nói thêm phần run rẩy: “Ta biết bản thân mình muốn cái gì. Ngươi rời xa ta, đó mới là ích kỉ. Khi mở mắt, người đầu tiên ta nhìn thấy là ngươi, khám bệnh chế dược cho ta cũng chỉ có mình ngươi, tất cả những kẻ khác đều là thừa thãi. Ta chỉ cần một mình ngươi thôi!”
“Nếu như người đầu tiên ngươi gặp không phải ta, mà là một người khác… nếu như người đầu tiên đối tốt với ngươi không phải là ta …”
“Nhưng ta chính là đã thấy ngươi!!” – Vân Khuynh gào lên: “TRIỆU TIỂU XUÂN! KHÔNG PHẢI AI KHÁC MÀ CHÍNH LÀ NGƯƠI!!!’
“Chính là ta…” – Tiểu Xuân đã không còn có ý muốn giãy giụa.
Hắn biết Vân Khuynh sợ bẩn, nên kiếm một bộ chăn đệm thật sạch sẽ cho y nằm. Hễ cứ khám cho hai, ba người xong lại liếc nhìn một cái, xem y đã tỉnh chưa. Cứ vòng đi vòng lại như vậy suốt một ngày hai đêm, bệnh của đám người ở trấn trên thậm chí cũng đã chẩn xong hết cả rồi mà Vân Khuynh vẫn chưa tỉnh lại, khiến Tiểu Xuân thập phần lo lắng.
Đưa mắt nhìn Vân Khuynh bất động sau bức bình phong, Tiểu Xuân ôm hài tử vẫn còn khóc thút thít giao cho Mục Tương đang đứng ở cửa, thấp giọng nói: “Khi nãy ta đã cho tiểu ma tinh này uống một chút dược, giờ cũng không sao rồi. Ngươi thay ta coi sóc nó, đừng để bọn họ cướp đi lần nữa. Cứ dọa nó kinh hãi như vậy, không khéo lại chết yểu.”
Hài tử kia vùng vùng vẫy vẫy, nước mắt đầm đìa chảy xuống khóe môi trông rất tội, đưa tay về phía Ôn Ngọc đang đứng cạnh Mục Tương, sụt sịt nói: “Tỷ tỷ, ôm …”
Tiểu Xuân cười: “Tiểu gia hỏa này không thích bị nam nhân ôm, chỉ thích nữ tử. Thật không hiểu sư huynh dạy dỗ nó thế nào.”
Ôn Ngọc có chút lúng túng đưa mắt nhìn Mục Tương một cái, y chỉ cười, giao tiểu hài tử cho nàng, rồi nói: “Chưởng môn phái Hoa Sơn vây đánh Ô Y giáo, bị Lan Khánh hạ Phụ cốt chi độc. Lan Khánh nói giải dược nằm trên người hài nhi của hắn. Chẳng hay Triệu huynh đệ khi nãy khám bệnh có phát hiện ra thứ đan dược nào không? Thuốc này không lấy ra, chỉ e kẻ khác vẫn không chịu buông tha đứa nhỏ.”
Tiểu Xuân xoa xoa cằm, cười nói: “Kẻ hạ độc không phải Lan Khánh, cho nên việc thuốc giải có trên người đứa nhỏ này cũng là giả.”
“Sao lại có thể..?”
Mặc dù Mục Tương là người có thể tin tưởng, nhưng Tiểu Xuân vẫn không mạo hiểm để y gặp Lan Khánh, định bụng chờ đến lúc mọi người quay về núi Yến Đãng hết không còn một ai mới đem chuyện kể cho y.
Tiểu Xuân chỉ nói: “Ngươi hãy tìm cách để những kẻ kia đừng đả thương đứa nhỏ này. Giờ ta cũng rảnh, tiện đường qua xem chưởng môn Hoa Sơn bệnh tình ra sao, giải độc chỉ là chuyện nhỏ, vấn đề là phải làm sao để bọn họ buông tha nó.”
Mục Tương gật đầu, hắc y hài tử trong lòng Ôn Ngọc dụi dụi vài cái, không khóc cũng không nháo, chỉ ngoan ngoãn ngủ yên. Quả nhiên vẫn chỉ có nữ nhân mới có thể trông chừng được nó!
Mục Tương lại hỏi cần phải chú ý những gì. Tiểu Xuân sợ đánh thức Vân Khuynh, thanh âm nói ra nhỏ đến mức gần như không nghe thấy được.
“Trước tiên phải đem những thi thể thối rữa tập trung lại một chỗ rồi hỏa thiêu. Sau đó đem hùng hoàng, ngải thảo, cỏ xương bồ trộn lại với nhau, bài trừ khí độc. Ngươi hãy cho người mang đỉnh ra đây, đổ mấy thứ này vào trong đó. Một ngày đốt bốn lần, khói tỏa ra có thể tị uế. Bảo bọn họ hãy dùng dấm ngâm dược thảo mà tắm rửa. Và quan trọng hơn, đơn thuốc ta đưa nhất định phải uống, cứ như thế, mất tầm vài ngày bệnh tình sẽ khỏi hẳn.”
“Y thuật của Triệu thiếu hiệp thật khiến người khác phải bội phục.” – Ôn Ngọc tán dương, khuôn mặt ửng lên: “Ta mới uống xong một thang thuốc, ngay lập tức không còn thấy mệt mỏi nữa.”
“Không dám” – Tiểu Xuân cười. Hắn đưa mắt lườm Mục Tương, thầm gào y hãy nên chú ý mà quản thúc vị thê tử chưa cưới kia, đừng để cho nàng ta hễ nhìn hắn xong rồi mặt lại đỏ bừng như thế nữa a~.
“Tư Đồ trang chủ chỗ kia nên làm thế nào?” – Ôn Ngọc thình lình cất tiếng – “Sư tỷ của ta bảo cổ họng của trang chủ không thể nói được nữa. Triệu thiếu hiệp có thể hay không cho hắn một cơ hội. Dù sao Tư Đồ trang chủ cũng đã vì võ lâm chính đạo làm rất nhiều chuyện …”
“Hắn làm cái gì cho Võ lân chính đạo cũng chả liên quan dính dáng gì đến ta. Dù sao các ngươi cũng thay ta coi sóc hắn, trong mười ngày mười đêm làm cho hắn ngoan ngoãn nghe lời đi. Vân Khuynh đến giờ còn chưa tỉnh. Đợi y tỉnh lại rồi, ta sẽ đích thân tìm hắn tính sổ!” – Tiểu Xuân hừ một tiếng.
Nói một thôi một hồi, Mục Tương không để ý Tiểu Xuân đang nháy nháy mắt với mình. Tiểu Xuân cuối cùng cũng chết lặng chào thua. Aiiii~ … cái tên đầu gỗ kia mà dễ dàng thông suốt, thì Tiểu Hàn cũng không phải vất vả như thế này.
Sau khi tiễn hai người nọ, Tiểu Xuân quay trở về bên Vân Khuynh. Đưa tay kiểm tra xem nhiệt độ trên trán y mới thấy mồ hôi toát ra không ngừng, sắc mặt tái nhợt, không còn chút sinh khí. Hắn bắt mạch lại lần nữa, trong lòng căng thẳng, thầm rủa chính bản thân mình: “Bệnh nặng như vậy kinh mạch cũng suy yếu, mồ hôi lạnh toát không ngưng cộng thêm huyền mạch kháng thịnh, tà khí bừng lên, uống thuốc kia cũng không thể bình ổn được. Uổng cho cái người tự xưng là thần y, đối với bệnh tình này không tìm ra giải pháp… Nếu cứ như thế này, tử cổ tiếp tục đi xuống, nguyên âm hao tổn quá độ, chẳng lẽ thực muốn khiến cho Vân Khuynh của ta khô kiệt mà chết đi?”
“Triệu Tiểu Xuân cái tên hỗn trướng nhà ngươi! Biết rõ Vân Khuynh bất chấp tới đây, lại chỉ lo xem bệnh cho người khác, không để y trong lòng, để rồi ra nông nỗi này đây … Người hôn mê lâu như thế còn không chịu tỉnh, ta phải làm sao bây giờ??? Triệu Tiểu Xuân cái tên hỗn trướng nhà ngươi càng lúc càng hỗn trướng!!! Vân Khuynh mà xảy ra chuyện gì, ta nhất định sẽ bồi một nhát đao cho ngươi đi theo y luôn!!!”
Tự mình ai oán một thôi một hồi, Tiểu Xuân thầm nhủ như vậy tuyệt đối không được! Liền lôi mấy cây kim châm trong bao hành trang ra, mặc kệ Vân Khuynh bất tỉnh, trước tiên châm vài phát, đem toàn bộ công lực của y phong lại rồi có gì thì tính sau.
Sau khi bị phong bế võ công, Vân khuynh sẽ không thể động võ, mà Vân Khuynh không động võ thì tử cổ kia sẽ không có cơ hội mà tác oai tác quái, tử cổ không tác quái, gân mạch của Vân Khuynh sẽ không suy kiệt mà chết đi.
Đúng! Chính là như thế!!!
Tiểu Xuân bò lên giường, nằm úp sấp trên người Vân Khuynh, cởi tiết y ra, kim châm trong tay hướng về mấy huyệt vị trên người y mà khoa múa.
Thế nhưng quần áo vừa hé mở, phần da thịt trắng nõn như tuyết của Vân Khuynh lộ ra, khiến Tiểu Xuân hoàn toàn bị mê hoặc.
Băng cơ tái tuyết, noãn ngọc sinh hương … nên dùng những cái đó để hình dung ra mỹ nhân a~~
Tiểu Xuân nhìn khuôn ngực của Vân Khuynh bày ra trước mắt, da trắng như tuyết, lại mượt, lại trơn, lại mềm mại, còn có hai nụ hoa đào nho nhỏ màu hồng phấn, kiều diễm ướt át … Ngay cả việc mình bò lên người Vân Khuynh làm gì hắn cũng quên luôn, chỉ có thể chăm chăm nhìn y mà chảy nước miếng không ngừng.
Vân Khuynh đang nằm mê man, cảm giác trên người có chút nặng nề, liền chầm chậm mở mắt, chỉ thấy Tiểu Xuân đang cầm trên tay vật gì đó, mắt chăm chú nhìn vào ngực y, lộ rõ vẻ thèm khát.
“Ngươi … làm cái gì? “ – Vân Khuynh cổ họng khàn khàn, thanh âm khô khốc.
“Kim … Kim châm phong huyệt …. “ – Tiểu Xuân lau nước miếng, tiểu đào hoa a tiểu đào hoa~ … thật muốn nhéo một cái.
“Kim châm phong huyệt???” – Vân Khuynh hỏi, thanh âm cao lên.
Tiểu Xuân còn đang mê mẩn trong đào viên trong phút chốc liền bị tống cổ ra, ngẩng đầu nhìn Vân Khuynh, có chút ngạc nhiên, lắp ba lắp bắp: “ Kim …. Kim châm phong huyệt một … một cái … xem … xem ngươi có nhanh tỉnh lại hay không..”
Mẹ ơi~ Chắc chắn là do mình nằm úp trên người Vân khuynh lâu quá, mới khiến y tỉnh lại.
Tiểu Xuân vội vàng bò xuống, nói: “Bất quá ngươi cũng đã tỉnh, kim châm này không cần dùng tới. Sẽ đau lắm … ta không nỡ để ngươi bị đau.. ”
Hắn lập tức thay đổi thái độ, nhìn kĩ mí mắt của đối phương, nghiêm mặt nói: “Cho ta xem lưỡi ngươi.”
Tiểu Xuân lúc này lại bắt đầu nhập vai đại phu chẩn bệnh, so với cái chuyện vừa rồi thì thật khác xa một trời một vực.
Vân Khuynh nghe theo.
Cuối cùng Tiểu Xuân cũng thở phào nhẹ nhõm. “Tỉnh lại rồi thì sẽ không sao nữa. Ngươi cứ nghỉ ngơi nghỉ ngơi đi a~ ta sẽ nấu nước lau người cho ngươi.”
Trong phòng ngập tràn hương thảo dược. Một nồi dược chứa nước màu trà sùng sục sôi. Trên bàn lại có thêm mấy cái nồi đồng tỏa khói nghi ngút, một chút hương vị hỗn hợp, cái gì cũng có, cứ thế mà tản ra. Tuy bên trong cửa sổ mở toang, nhưng vẫn khiến người cảm thấy khó thở.
Không có ai phụ giúp, tất cả những người khỏe mạnh đều đã đi chiếu cố bệnh nhân. Dù sao Tiểu Xuân cũng đã quen với việc tự mình làm hết, liền đun một chậu nước nóng và khiêng bồn vào trong phòng.
Trong lúc đắm mình trong bồn, Vân Khuynh liếc nhìn một cái, ánh mắt giống như muốn hỏi tại sao Tiểu Xuân không cùng tắm chung. Hắn một là sợ đụng chạm, hai là sợ bồn quá nhỏ nước sẽ tràn ra ngoài, liền điên cuồng lắc đầu cự tuyệt.
Sau khi Vân Khuynh đứng dậy, Tiểu Xuân mới nhảy vào tắm đi tắm lại thật kĩ càng.
Mùi dược trong nước hòa cùng thứ hương trên người tỏa ra nồng nàn, khiến hắn buồn ngủ díp mắt lại. Thân thể đã sạch sẽ, nhưng lại mệt mỏi, không có đủ khí lực để đứng lên.
Vân Khuynh nhìn sắc mặt tái nhợt của Tiểu Xuân, hỏi “Ngươi đã bao lâu không ngủ?”
Tiểu Xuân gượng gạo nói: “Suốt hai ngày nay ta không chợp mắt nổi. Nào là cầm bút kê đơn, nào là chạy khắp các hiệu thuốc trong trấn tìm dược, chữa trị cho cái gã Tư Đồ minh chủ vô lương tâm kia, lại còn trông mong ngươi tỉnh lại…”
“Rốt cuộc cái gã Tư Đồ đó là ai?” – Vân Khuynh nghi hoặc. Không nghĩ lại có thêm một người nữa giống như Lan Khánh, làm cho y vừa gặp đã mất hết lý trí, hận không thể một kiếm chém xuống – “Nhắc tới cái gã hỗn trướng đó ta lại thấy bực mình”
Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh ở cùng một chỗ, mưa dầm thấm lâu, ngay cả thói quen dùng từ “hỗn trướng” cũng đã lây nhiễm.
“Tư Đồ vốn là võ lâm minh chủ do một tay ngươi dựng lên. Có lần ta cứu một đám đệ tử Ô Y giáo, hắn bèn cho ta là hộ pháp của Ô Y. Kỳ thực ta có phải là hộ pháp gì đâu. Tất cả là do Đại sư huynh tự ý gọi ta như vậy. Hồi đó ngươi trúng độc quá nặng, ngày nào cũng phải uống giải dược. Nhưng ngươi lại quẳng bình dược cho ta, bất luận thế nào cũng không chịu mang theo, rồi Tư Đồ đem ta nhốt lại, ngươi không có giải dược bị độc phát tác suýt chút nữa mất mạng.
Ai~ nói tóm lại là chuyện dài dòng, một lời không thể kể hết được, cuối cùng, hắn thậm chí còn đánh ta ngã xuống vách núi … Ai~… mà cũng không phải. Thật ra là sau khi ta cùng hắn đại chiến suốt ba trăm hiệp, sức cùng lực kiệt, đúng lúc phía sau là một vách đá dựng đứng, ta lảo đảo một hồi đến khi không thể trụ vững được nữa liền rơi xuống. Ta chết đi sống lại, hôn mê suốt hai năm rưỡi… nhưng vì bản thân là dược nhân, nên mới may mắn bảo toàn tánh mạng. Con bà nó!”
Tiểu Xuân cười, tự giễu chính mình. Sau khi phục hồi lại tinh thần chợt nhận ra Vân Khuynh không biết tự bao giờ lại chui vào bồn tắm, vẻ mặt còn tràn đầy lo lắng nhìn hắn.
“Á! Ngươi đừng sinh khí, ngàn vạn lần đừng nổi giận a~ thất tình thương thân, giận tắc khí thượng (*), sẽ làm gan bị tổn hại đó.”
(*) Thất tình: 7 trạng thái tình cảm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục.
Thất tình thương thân = thất tình làm tổn hại sức khỏe.
Giận tắc khí thượng = nổi giận sẽ sinh khí.
Tiểu Xuân vội vàng nói: “Kỳ thực cái gã Tư Đồ thối tha hỗn trướng kia về sau cũng mai danh ẩn tích võ lâm. Mục Tương nói với ta là hắn bị Lan Khánh bắt được trên Yến Đãng sơn, lấy người thử độc. Mấy năm nay sống cũng không bằng chết. Vừa rồi được bát đại môn phái cứu ra, hắn mới có thể thấy lại ánh mặt trời. Bất quá …”
Tiểu Xuân dừng một chút, lại hừ một tiếng: “Ta thực không biết hắn tốt đẹp cỡ nào mà có thể khiến cho biết bao người phải hy sinh tính mạng, liều chết xông vào tổng đà Ma giáo để giải cứu. Huống hồ cứu xong hắn cũng có phải làm gì đâu, bất quá chỉ là tiền võ lâm minh chủ thôi, kiêu ngạo cái thá gì. Ta là thần y, một ngón tay cũng có thể búng chết hắn, chi bằng để ta khiến hắn thành phế nhân.”
“Ngươi định xử trí thế nào?” – Vân Khuynh hỏi. Y vẫn cảm thấy Tiểu Xuân không phải là kẻ ngoan độc, dáng điệu khi này có hung dữ thế nào thì cũng chỉ là làm bộ làm tịch, đâu thể giết được người.
Tiểu Xuân chợt đảo mắt lia lịa, cười thầm: “Ta đã hạ Vô gian địa ngục trên người hắn”.
“Vô gian địa ngục?”
“Gian trong cưỡng gian a!” Tiểu Xuân cười khoái trá, trút hết bực dọc xong thật là thoải mái. – “Vô gian địa ngục sẽ khiến hắn không thể chủ động được mà phải kêu lên một cách dâm đãng, hoặc là rên rỉ, lăn qua lăn lại, lăn tới lăn lui, tuy không tổn hại đến sức khỏe, nhưng lại ảnh hưởng đến yết hầu. Một khi phát tác, sẽ phải gào thét đến khi hóa câm mới ngừng, hơn nữa cái này không có thuốc giải. Cái thứ trọng sĩ diện như Tư Đồ, đem trói lại rồi quẳng ra đường, khiến hắn không ai động vào cũng rên rỉ, so với việc bị lột sạch quần áo lôi đi khắp phố thị chúng, còn đau khổ hơn gấp trăm lần!”
Cách thức này tuy không có nhân từ chút nào, thế nhưng gã này giết người vô số, lại còn hại Vân Khuynh mê man bất tỉnh. Hắn mà không xài cái trò tàn độc này, thì sẽ chẳng cách nào trút bỏ được oán khí.
“Tên dược của ngươi thật quái gở… ” – Vân Khuynh không biết phải nói gì.
“Đâu có đâu có… chỉ là tương đối chuẩn xác mà thôi.” – Tiểu Xuân cười đến sáng lạn.
Kể xong chuyện Tư Đồ Vô Nhai, Tiểu Xuân ngâm nước lâu đến nỗi da dẻ nhăn nhíu lại. Hắn nhìn sang Vân Khuynh háy háy mắt, ra hiệu cho y tránh người để hắn bước ra. Dù sao thì việc chìa thân thể trần trụi cho người khác nhìn cũng chẳng có gì hay ho cả.
Thế nhưng vô luận hắn tỏ vẻ như thế nào, Vân Khuynh cũng không có ý muốn tránh.
Biết không thể thuyết phục được, Tiểu Xuân đành phải vùng người đứng dậy. Vội vã đem cái khăn quấn quanh người, che đi cái chỗ đang ngẩng lên, sau đó bê mông chạy về phía giường, vớ lấy bộ tiết khố sạch sẽ mà mặc vào.
“Ta ngủ!” – Tiểu Xuân lăn vào bên trong giường. Sau mấy ngày tình cảnh cấp bách, mí mắt hắn nặng trĩu, không tài nào mở ra được nữa. Hắn kéo chăn bông đắp lên, không lâu sau ngáy khò khò.
Vân Khuynh sau khỉ tỉnh dậy, không còn cảm giác buồn ngủ. Y cảm thấy hiện giờ thần trí hoàn toàn tỉnh táo. Tiểu Xuân hẳn đã phải khổ sở lắm mới có thể khiến khí huyết của y lưu thông như cũ.
Vân Khuynh nghe thấy tiếng ngáy của Tiểu Xuân, lẳng lặng bước đến cạnh giường. Tiểu Xuân dính chặt trên giường, ngủ say như chết, thế nhưng sắc mặt có vẻ không được tốt, hốc mắt viền một đường màu xanh nhàn nhạt, chắc hẳn là đã mệt mỏi lắm rồi.
Bất luận thế nào Tiểu Xuân cũng không thể bỏ mặc những kẻ đang đứng ở ngoài kia, ngày nào cũng thế, chẩn bệnh, chẩn bệnh và chẩn bệnh.
Nghĩ đến đây, Vân Khuynh không khỏi bực mình. Bực Tiểu Xuân sao lại vô duyên vô cớ đối tốt với những kẻ kia như thế, bực cái lũ người nọ ích kỉ, không nghĩ đến Tiểu Xuân thân thể không tốt, cần phải nghỉ ngơi.
Nhưng nói gì thì nói, đáng giận nhất vẫn là Tiểu Xuân. Nhìn người khác gặp chuyện, cũng chẳng buồn xem lại bản thân có bị nhiễm bệnh tật gì hay không, cứ như thế mà chạy đi, không chịu lo lắng cho chính mình. Làm việc nghĩa như vậy thì có khác nào một ngọn nến tự đem thân ra mà đốt cháy.
Cho dù bị cháy đến kiệt cùng sinh mệnh, vẫn vui vẻ chấp nhận.
Nhìn Tiểu Xuân mái tóc bạc trắng cùng khuôn mặt mệt mỏi. Ngày thường khi ngủ hắn lăn qua lăn lại không ngừng, thế nhưng bây giờ lại chẳng có lấy một động tĩnh nhỏ. Bất chợt, một cảm giác hoảng hốt bao trùm lấy Vân khuynh.
Có khi nào người này cứ thế mà ngủ mãi, ngủ mãi không bao giờ tình dậy nữa, không thể cùng y nói chuyện, không thể cùng y tươi cười…?
Vân Khuynh đưa tay ra phía trước lay lay Tiểu Xuân mấy cái. Y không chấp nhận Tiểu Xuân cứ thế mà ngủ mãi, không chấp nhận Tiểu Xuân sẽ vĩnh viễn chẳng tỉnh lại.
Tiểu Xuân mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy Vân Khuynh, uể oải mở miệng hỏi, thanh âm có một chút rã rời: “Làm sao a~..?”
Vân Khuynh sững sờ, lúc này mới phục hồi lại tinh thần. Cảm thấy hối hận vì đã đánh thức Tiểu Xuân dậy, liền nhíu mày, làm mặt lạnh: “Không có gì. Ngươi ngủ đi.”
Tiểu Xuân càu nhàu vài tiếng, dụi dụi mắt, lại thấy biểu cảm của Vân Khuynh, không biết được y là đang lo lắng cái gì. Nhưng cũng nằm dịch vào, kéo Vân Khuynh ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Không ngủ được sao? “ – Tiểu Xuân hỏi.
“….. Ân”
“Ngươi lại làm sao a~?”
“Cảm thấy quá yên tĩnh…không nghe thấy tiếng của ngươi …”
Vân Khuynh nói cụt lủn, không ra đầu cũng chẳng ra đuôi. Tiểu Xuân gãi gãi đầu, nhân tiện nói: “Vậy ta cùng ngươi nói chuyện một chút vậy. Khi nào thấy mệt thì ngươi cứ ngủ đi nha ” Chẳng đợi Vân Khuynh đồng ý, Tiểu Xuân một tay khoát lên đùi y, nặng nề ngả xuống giường: “Lúc ngươi còn đang hôn mê, ta đã chữa bệnh cho những người ngoài đó. Có tất cả mười người dân trong trấn này lưu lại chờ chết. Bọn Mục Tương trước khi vào đây đã tiếp xúc qua bọn họ, thành ra mới nhiễm bệnh nặng.”
Tiểu Xuân mí mắt nặng trĩu, toan sụp xuống, câu chữ gián đoạn, nhưng vẫn cố gắng gượng nói tiếp: “Dịch bệnh lần này kỳ thực rất hung hiểm. Nhưng chỉ cần hạn chế không cho khí độc nhiễm vào cơ thể, cộng thêm dùng thuốc theo đơn đã kê, sẽ không có vấn đề gì cả. Cùng lắm chỉ sốt cao vài ngày, chờ đến khi nhiệt hạ xuống sẽ không còn ho khan nữa, bệnh nhân sẽ tốt lên…”
Vân Khuynh đưa tay khẽ vuốt má Tiểu Xuân. Tiểu Xuân trước cử chỉ âu yếm đó cảm thấy hết sức thoải mái, lầm bầm vài tiếng, thanh âm càng lúc càng trầm đi “ …Chờ đến khi tỉnh dậy, chúng ta sẽ lập tức khởi hành… nghe nói chưởng môn Hoa Sơn phái trên Yến Đãng sơn đã bị Lan Khánh hạ độc, thế nhưng từ trước đến nay sư huynh đều ở cùng chỗ với chúng ta. Mà gã Ốc Linh Tiên kia lại tinh thông dịch dung thuật. Rõ ràng là hắn đã giở trò kim thiền thoát xác, thay mận đổi đào thừa cơ chạy trốn…. tên đó rõ thật khôn ngoan, phao tin giải dược ở trên người Ô Y giáo thiếu chủ…Thành ra, hài tử kia bị người người truy đuổi, thiếu chút nữa khí tuyệt …”
Tiểu Xuân lại chớp chớp vài cái, miễn cưỡng mở to mắt ra, tiếp tục: “Mà kể cũng lạ. Thằng cha Tư Đồ Vô Sỉ kia cứ một mực nói hài tử là con của hắn, còn bên kia lại khăng khăng nó là thiếu chủ Ô Y. Sư huynh năm đó vào đêm tân hôn của Tư Đồ đoạt đi thê tử, mang về làm áp trại phu nhân, khiến cho mọi chuyện rùm beng hết cả lên. Kỳ quái, trước kia ta ngủ liền một mạch suốt nửa tháng trời, khi tỉnh dậy thì chuyện đã ra thế này …”
“Tiểu Xuân…” – Vân Khuynh dừng lại một chút – “Kỳ thực lúc trước ngươi cũng có tỉnh lần lại, thế nhưng do ta không ngừng chuốc rượu ngươi, nên người không nhớ được gì cũng đúng. Nhưng nếu không làm thế, một khi ngươi thanh tỉnh, phát hiện ra đã ly khai kinh thành, chắc chắn sẽ bỏ rơi ta mà trốn mất.”
“Ta thực sự không muốn ngươi rời đi…” – Vân khuynh nói. Đối với việc này y không chút mảy may suy nghĩ. Cũng bởi ngoài cách đó ra, y không biết phải làm gì khác mới có thể giữ Tiểu Xuân lại bên mình. Tiểu Xuân lúc nào cũng ngang bướng, y bất đắc dĩ lắm mới phải xuống tay mà trị hắn. Huống hồ y cũng đã tính toán phân lượng rượu rất kỹ, không sợ Tiểu Xuân xảy ra chuyện gì.
Tiểu Xuân sớm đoán ra được âm mưu của Vân khuynh, cười gượng gạo: “Ta vô cùng cảm động a~, đáng lẽ phải ôm lấy ngươi mà hôn mấy cái, thế nhưng ta bây giờ chân tay mệt mỏi rã rời, cả mắt cũng vậy… thực sự vô lực…”
“Vì sao?”
“Ngươi có bản lĩnh hơn ta.” – Tiểu Xuân thở dài
“Lúc bị trúng Đồng Mệnh cổ, ngươi vừa nhìn thấy Lan Khánh một cái, tâm trí đều như trên mây, ta cứ tưởng ngươi đã rung động mất rồi. Thế nhưng cổ này không ngờ lại hạ lầm người. Ngươi thà chết chứ không chịu thay đổi nhận định, đến cái con xú trùng tử kia cũng không thể khiến ngươi yêu hắn. Ngươi vẫn còn có thể nghĩ đến ta …nhớ đến ta… thử hỏi ta làm sao mà không cảm động được…”
Lòng người không thể dễ dàng bị một con cổ tùy tiện khống chế. Cái gã tạo ra nó liệu có nghĩ đến một ngày Đồng mệnh cổ của hắn lại bất lực, không thể thao túng người?
Vân Khuynh chẳng để ý tới những lời lẽ xúc động của Tiểu Xuân, cúi sát gần hắn mà hỏi tiếp: “Vì sao mỗi lần ngươi mở miệng gọi tên một kẻ khác, ta lại thấy trong lòng khó chịu?”
Vân Khuynh không hiểu được nỗi buồn bực này ở đâu mà ra. Đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên. Trước kia thì là Lan Khánh, Ốc Linh Tiên, sau này là Mục Tương, Ôn Ngọc, thậm chí cả Tư Đồ Vô Nhai nữa… khi Tiểu Xuân lần lượt thốt ra từng cái tên một, y đều cảm thấy bực mình, trán nhíu lại, phát cáu.
Tiểu Xuân thoáng ngẩn ngơ, rồi sau đó từ đôi môi nhợt nhạt nở một nụ cười rạng rỡ: “Đương nhiên rồi, bởi vì nương tử ngươi chỉ thích một mình tướng công ta thôi a! Bất luận ta gọi tên ai, ngươi cũng đều ghen lồng ghen lộn. Ôi~ Hũ dấm chua (*) của ta~…”
(*) Nguyên gốc: Tiểu thố hang, ý chỉ ghen tuông =))~~~~~
Những lời ân ân ái ái từ miệng Tiểu Xuân thốt ra như trêu chọc, khiến Vân Khuynh giận run.
Cứ cho rằng chân khí sẽ không hỗn loạn lần nữa, Vân Khuynh nắm chặt tay giơ lên, chợt cảm thấy toàn thân chấn động dữ dội. Một cảm giác tê dại truyền tới, giống như bị một chiếc lông vũ phệt qua, nhẹ nhàng mà cũng ngứa ngáy, khiến y cảm thấy mịt mờ, có chút hốt hoảng.
“Làm sao a?” – Tiểu Xuân lập tức tóm lấy tay Vân khuynh, ba ngón ấn xuống cổ tay, thận trọng xem mạch.
“Không sao” – Vân Khuynh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Tiểu Xuân, trong lòng cảm thấy khác lạ. Mỗi câu nói của Tiểu Xuân đều khiến cho y cảm thấy hết đỗi ngọt ngào. Không thể hiểu được đây là thứ tư vị gì, chỉ biết nó luôn làm cho y vui vẻ.
Vân Khuynh bình tĩnh lại, hơi thở dần thông. Trải qua một cơn rung động bất ngờ, y chợt thấy ra một điều gì đó, thế nhưng tâm tưởng vẫn rất rối loạn, vô cùng phức tạp.
“Tiểu Xuân …” – Vân khuynh khẽ gọi tên người này.
“Ân.” – Tiểu Xuân thanh âm như phát ra từ khoang mũi, trần trầm đáp lại. Toàn bộ tâm tư vẫn hướng về mạch tượng trên cổ tay Vân Khuynh.
Vân Khuynh cúi đầu hôn Tiểu Xuân một cái, khiến hắn giật thót mình.
Thế nhưng Vân Khuynh chỉ khẽ áp lên môi hắn, nhưng cũng đủ làm hắn ngây ra như tượng. Nụ hôn đơn giản như thế thôi.
Tiểu Xuân mặt mũi đỏ bừng, ấp úng: “Được… được rồi … nói như thế cũng đã nhiều lắm rồi, ta thực sự mệt lắm, ngươi nếu không ngủ thì hãy đi dạo… hoặc giúp ta xem chừng sư huynh … thế … thế nha.”
Tiểu Xuân lăn qua lăn lại trên giường, đoạn, choàng chăn lên đắp ngủ.
Vân Khuynh đưa tay rờ lên đôi môi vừa được nếm qua hương vị của Tiểu Xuân, đờ đẫn một hồi, liền nắm lấy chăn bông của hắn giật tung ra.
Tiểu Xuân quay lại nhìn y ai oán. Vân Khuynh lặng đi một chút, không biết phải nói cái gì. Mãi sau mới thấp giọng: “Tóc ngươi còn chưa khô …”
“Kệ nó đi” – Tiểu Xuân nhắm mắt lại, hai má nóng bừng.
Vân Khuynh bất chấp, giật lấy cái khăn đang ở bên cạnh, khiến Tiểu Xuân suýt chút nữa bị lôi ra khỏi giường. Tiểu Xuân hầm hừ vài tiếng bất mãn, rất muốn nói chiếc khăn kia là do khi nãy hắn tắm xong đã lấy để che đi phía bên dưới, những nghĩ sao lại thôi.
Hành động vô ý của Vân Khuynh nhẹ nhàng ôn nhu, khiến cho tâm tư Tiểu Xuân không cầm lòng được mà dần dần nóng lên. Nhưng hắn vẫn miễn cưỡng nhắm chặt hai mắt, ngủ tiếp.
Vân Khuynh chăm chú nhìn Tiểu Xuân, chỉ thấy nửa người trên của hắn trống trơn không gì đắp. Có lẽ cảm thấy lạnh nên hắn liền rụt tay chân lại, cuộn thành một khối, nằm xoay vào bên trong, hướng tấm lưng mịn màng trần trụi của mình về phía y.
Vân Khuynh thoáng nhìn điểm trũng xuống trên lưng hắn, rồi chầm chậm dời ánh mắt xuống hạ thân, tiến đến phần da thịt bị tiết khố che đậy, cho đến khi không thể nhìn ra bộ dáng phía dưới đó như thế nào nữa mới thôi.
Trong thoáng chốc, cảm giác nóng bỏng quen thuộc đột nhiên lan xuống hạ phúc, khiến mồ hôi toát ra đầm đìa.
Thực không rõ là vì gân mạch nội loạn hay do chính bản thân mình trong phút cao hứng mà nhất thời rung động. Vân Khuynh tay chân luống cuống, miệng thở dốc, không biết phải làm như thế nào.
Thứ cảm giác này vừa quen thuộc lại rất đỗi xa xôi, hệt như lúc đầu mới gặp Tiểu Xuân, khi Tiểu Xuân kê đơn cho y, khiến cho y tứ chi rã rời mệt mỏi, trong lòng lại như có một chiếc lông vũ không ngừng cọ vào, hết sức ngứa ngáy, hết sức khó chịu.
Hắn nhìn thấy làn da trắng nõn của cái người đang say ngủ kia. Bàn tay khẽ khàng đặt lên nhưng lòng còn muốn đụng chạm thêm nữa, chạm vào phần da thịt đó, dọc theo lưng rồi chầm chậm một đường xuống thẳng phía dưới…
Tiểu Xuân cảm thấy có chút nhột nhạt, trong cơn mơ màng lại lầm rầm vài tiếng, sau đó lại rụt người chui tuốt vào trong chăn.
Vân Khuynh nghe thấy thanh âm mê hoặc của Tiểu Xuân, trong lòng lại thêm phần run rẩy.
Y càng lúc càng hoang mang, nhịn không được lại lay lay Tiểu Xuân một lần nữa.
“Tiểu Xuân… có phải ngươi hạ dược ta? Nếu không tại sao lại nóng thế này? Hệt như lúc đó… không có chút nào sai biệt?”
Tiểu Xuân lại bị y lay dậy, mặt nhăn nhó như vỏ quýt khô, càu nhàu: “Dược cái gì?”
“Xuân dược.” – Vân Khuynh nói.
“….” – Tiểu Xuân đưa ánh mắt khốn khổ vì mệt mỏi nhìn Vân Khuynh, sau đó nhìn về nơi mẫn cảm đang cương lên giữa hai chân y, ngẩn người một hồi, rồi vỗ vỗ tay y, bất đắc dĩ thở dài: “Hài tử a, trời đất chứng giám, ta thực sự không có hạ dược này lên ngươi. Ngươi còn trẻ, tâm hỏa tràn đầy vốn rất dễ bị kích động. Tam thiên lưỡng đầu, chính mình ngẩng lên cũng không phải chuyện gì khó hiểu a… Ngủ ngủ đi, sẽ ổn thôi. Không để ý đến, nó sẽ tự tiêu đi thôi.”
Nói xong thoáng rùng mình, phát hiện bản thân quên chưa mặc quần áo đã đi ngủ, Tiểu Xuân kéo chăn bông cuộn quanh người, trong nháy mắt thổi tắt ngọn nến trên bàn: “Ngủ đi.”
Không gian bao trùm một màn tĩnh mịch.
Vân Khuynh trong bóng tối ngẩn ngơ một hồi. Tiểu Xuân lờ y đi, y cũng chẳng biết phải làm gì nữa. Cuối cùng đành phải tin theo lời Tiểu Xuân, cởi áo ngoài đến nằm cạnh cái người đang nhắm mắt chìm sâu trong giấc ngủ kia.
Phần hạ thân khô nóng khiến Vân Khuynh không tài nào ngủ được. Y đã miễn cưỡng nhẫn nhịn nhưng kết quả vẫn thế, đành phải trừng mắt nhìn về phía đầu giường. Thật là tức quá đi!
Người nằm bên cạnh lại vô tư ngáy khò khò, rồi bỗng nhiên trở mình tiến đến gần, khiến y co rúm lại. Dục vọng của Vân Khuynh dâng lên mạnh mẽ. Cái tên Tiểu Xuân thật không biết thân biết phận, tư thế của hắn khiến cho y nhất thời như bị lửa thiêu đốt, không thể nhịn được mà càng nôn nóng.
Đến lúc tỉnh táo lại, y đã cúi người, luồn tay qua ngực tên tiểu vô lại đang ngủ say như chết kia mà ghì chặt xuống, đoạn, cúi đầu hôn lên đối phương.
“Ân.” – mí mắt Tiểu Xuân run rẩy, từ từ mở ra, giật mình phát giác có ai đó đang đè lên thân, chân lại bị tách rộng ra, phần hạ phúc còn bị cái gì gì đó đặt lên, cưng cứng…
Mà cái người kia lại còn nâng cằm hắn lên, hôn xuống.
“Sao… sao ngươi không ngủ?” – Tiểu Xuân thở gấp, hỏi.
“Rất khó chịu.” – Vân Khuynh oán giận nói – “Ngươi khiến ta cảm thấy rất khó chịu.”
Vân Khuynh đầu tiên là hôn lên đôi môi mềm mại còn đượm hương dược của Tiểu Xuân, rồi sau đó chậm rãi trượt xuống, hôn qua cổ, lại há miệng cắn lên hõm vai Tiểu Xuân, y lưu luyến trên vết đao mờ mờ trên ngực hắn, đầu lưỡi cứ thế mà liếm lộng.
Tiểu Xuân mơ mơ màng màng, mặc cho Vân Khuynh thích làm gì thì làm, cảm giác có chút nhột nhạt, thân thể vặn vẹo, cười khúc khích.
Cho đến lúc bị cả người Vân Khuynh ép xuống, cái cơ thể bừng bừng nhiệt độ kia khiến cho Tiểu Xuân giật mình choàng tỉnh. Hắn nhìn thấy từ ánh mắt u ám của Vân Khuynh lóe lên một tia sáng, còn có những dục vọng sâu thẳm ẩn giấu bên trong.
“Vân Khuynh… đã khuya …” – Tiểu Xuân từ chối đẩy ra, Vân Khuynh lại càng ôm chặt.
Vân Khuynh hôn xuống phía dưới thân thể đang tỏa ra hương dược ngan ngát của Tiểu Xuân. Đầu tiên chỉ là liếm nhè nhẹ, nhưng hương vị ngọt ngào đọng lại trên đầu lưỡi khiến y năm lần bảy lượt cứ mãi vấn vương, cứ như thế mà mút, mà cắn, cứ như thế mà lưu luyến, không nỡ xa rời.
Tiểu Xuân cảm giác rõ dục vọng của Vân Khuynh càng lúc càng bừng lên mãnh liệt từ bên trong, cái chỗ nóng rực kia không ngừng trướng lớn, dường như muốn lập tức tiến sâu vào trong cơ thể hắn. Nhưng Tiểu Xuân đã mệt lắm rồi, huống hồ lại định ngày mai sẽ rời khỏi nơi này. Vân Khuynh đã bao lâu rồi không có làm chuyện đó, vả lại hắn biết thừa thói quen của y, một khi đã tiến vào rồi thì chẳng biết được đến năm cùng tháng tận nào mới chịu đi ra, buông tha cho hắn.
Hành động của Vân Khuynh khiến cho Tiểu Xuân trong lòng run rẩy, kêu gào không ngớt: “Vân Khuynh… Vân Khuynh… ngươi từ từ đã…” – Đoạn, hắn dồn lực, đem cái người đang ngự trên thân kia đẩy bật ra.
Hết lần này đến lần khác bị cự tuyệt, sắc mặt Vân Khuynh tối sầm lại, nghĩ không thấu tại sao Tiểu Xuân không chịu cho y tới gần. Ánh mắt y trầm xuống, càng siết chặt Tiểu Xuân hơn.
“Ta sẽ không buông ngươi ra.” – Vân Khuynh giọng khàn khàn nói – “Ta cũng không hiểu vì sao lại làm như thế, nhưng ta muốn chạm vào ngươi, muốn cắn ngươi. Trên người thực nóng, không thoải mái chút nào. Nếu như buông ngươi ra, ta sẽ rất khó chịu.”
Tiểu Xuân vặn vẹo, mỹ nhân nhà hắn thực sự là hết cách rồi a, buộc lòng phải nói trấn an: “Chỉ vì ngươi nhìn thấy ta không mặc quần áo nên mới động tình như thế… ngoài ra…. Không có gì khác.”
Vân Khuynh nghi hoặc hỏi: “Nhưng tại sao nhìn ngươi không mặc quần áo ta lại động tình?”
Tiểu Xuân nhìn bộ dạng ngờ vực cùng với vẻ mặt đơn thuần của Vân Khuynh, không nhịn được cười: “Thôi thì nói lại một lần nữa vậy. Bởi vì ngươi thích ta. Thích một người, thì sẽ vì hắn mà động tình.”
Nhìn Tiểu Xuân đang cuộn tròn trong chăn mà cười cười, Vân Khuynh phát giác phần hạ thân bên dưới của y tựa hồ như trướng lớn hơn nữa. “Thích một người, khi gặp liền muốn cắn hắn, muốn hôn hắn, có phải không?”
Tiểu Xuân bị hỏi vặn, hít sâu một hơi, cười khổ đáp: “Thực ra, nói nữa thì cũng chẳng có gì. Nam nhân tam thiên lưỡng đầu ai ai cũng đều như vậy. Chỉ cần nhẫn nhịn là sẽ qua. Trước tiên hãy buông ta ra, ngươi còn ép nữa là ta sẽ giận đấy.”
Vân Khuynh nhìn thấy vẻ khó chịu của Tiểu Xuân, vốn là muốn thoái lui, thế nhưng lại cắn chặt răng, thấy rằng giữa cả hai dường như đang có một thứ gì ngăn cách, trong lòng phảng phất một nỗi đau âm ỉ.
“Không! Ta tuyệt đối không buông!” – Vân Khuynh mắt sáng quắc nhìn thẳng vào người bên dưới, khàn khàn giọng nói: “Triệu Tiểu Xuân. Ta không đề cập tới, không có nghĩa là ta không phát hiện. Rốt cuộc ngươi vì cái gì mà cứ luôn né tránh ta?”
“Né tránh ngươi?” – Tiểu Xuân ngẩn người.
“Từ lúc mất trí nhớ cho đến nay, người đầu tiên ta thấy mỗi khi tỉnh dậy bao giờ cũng là ngươi. Ngươi tuy luôn miệng nói thích ta, thế nhưng lòng ngươi có nghĩ như thế không? Ngươi luôn dùng ánh mắt đăm chiêu đó nhìn ta, hết lần này đến lần khác muốn bỏ đi, rời khỏi ta. Ngươi căn bản là không định ở lại bên ta, có đúng không?” – Vân Khuynh thầm gào lên, chuỗi móng nhọn bấm thật sâu vào cổ tay Tiểu Xuân, lưu lại một vệt ửng đỏ.
Tiểu Xuân nghe vậy, vẻ mặt thoáng trở nên chua xót. Không nghĩ rằng bản thân mình lại có những hành động như thế, khiến Vân Khuynh nhận ra.
“Nói đi! Tại sao ngươi không nói gì??” – Vân Khuynh dùng sức chèn ép Tiểu Xuân: “Nói cho ta biết tất cả suy nghĩ của ngươi về ta từ trước đến nay, không được giấu giếm!!!”
“Ai~” – Tiểu Xuân bị dục vọng mạnh mẽ của Vân Khuynh làm cho lúng túng, có phần bất đắc dĩ.
“Triệu Tiểu Xuân!!!” – Vân Khuynh gầm lêm.
“Nguyên lai thích một người, là một điều vô cùng đáng sợ…
Vì hắn sinh, vì hắn tử, vì hắn cồn cào ruột gan, da diết suốt một đời…”
Tiểu Xuân khe khẽ nói.
Vân Khuynh đột nhiên nghẹn lại.
“Đây là lời ngươi từng nói với ta trước khi trúng cổ.” – Tiểu Xuân hít một hơi thật sâu.
Đã đến nước này rồi thì tốt nhất là làm tới cùng luôn, tốt nhất là đem tất cả mọi chuyện ra mà cùng nhau thẳng thắn…
Tiểu Xuân chầm chậm nói: “Trời sinh tính ta thích gây tai họa, thích gặp rắc rối. Từ lúc ngươi biết ta, liền chẳng có mấy ngày được sống yên ổn. Mấy lần ngươi rơi vào hiểm cảnh, cơ hồ đến cả mạng sống cũng chẳng thể giữ, khó khăn lắm mới cứu được, thì lại đến lượt ta thất tung khiến ngươi lo lắng đứng ngồi không yên.
Tâm khi đã thích một người, là một điều vô cùng đáng sợ.
Vì hắn sinh, vì hắn tử, vì hắn cồn cào ruột gan, cứ mãi da diết không thể an tường.
Nếu cứ tiếp tục lún sâu thì cả đời sẽ mãi quanh quẩn như thế. Ta sao có thể ích kỉ, bất chấp tất cả mà trói buộc ngươi bên mình…?”
Tiểu xuân chớp mắt một cái, ánh nến bập bùng chiếu lên làn mi đang rũ xuống, tạo nên một âm ảnh mịt mờ dưới viền mắt, thanh âm của hắn càng lúc càng xa xôi:
“Ngươi trúng cổ sẽ mất đi trí nhớ, ta đã sớm hạ quyết tâm sẽ ở bên cạnh chăm sóc ngươi, những việc khác đều không quản đến, dốc một lòng chữa bệnh cho ngươi.
Chỉ là đôi khi lại suy nghĩ, nếu như… nếu như ngươi không thể khôi phục trí nhớ, có khi nào lại là một điều tốt không? Ngươi sẽ quên đi cái kẻ suốt ngày chỉ biết gây tai họa như ta, có thể một lần nữa làm lại từ đầu…
Sau khi tới đây, ta lại gặp vị cô nương ở bên cạnh Mục Tương, nghe đâu cuối năm sẽ cùng hắn bái đường thành thân. Ta lại nghĩ, nếu như ngươi có thể cưới một cô nương thật tốt, để nàng ta chiếu cố ngươi, sau đó sinh con đẻ cái, nhân tôn mãn đường, cứ thế mà bình an sống hết nửa đời còn lại, không cần ngày ngày phải lo lắng vì ta, chờ đợi vì ta… đối với ngươi, như vậy là tốt nhất …”
“Chính vì điều này mà ngươi muốn rời bỏ ta?” – Đôi mắt Vân Khuynh dần dần đỏ lên, không cách nào kiềm chế.
Tiểu Xuân mím môi: “Ta không muốn rời bỏ ngươi, nhưng ta cũng không thể ích kỉ mãi được.”
Vân Khuynh giận dữ nhìn Tiểu Xuân, không cho phép hắn cự tuyệt, nói: “Đừng nói đến chuyện rời xa ta, cũng đừng có nhắc tới sau này, ta một chút cũng không muốn nghe!”. – Y thấp giọng gào thét, lời nói thêm phần run rẩy: “Ta biết bản thân mình muốn cái gì. Ngươi rời xa ta, đó mới là ích kỉ. Khi mở mắt, người đầu tiên ta nhìn thấy là ngươi, khám bệnh chế dược cho ta cũng chỉ có mình ngươi, tất cả những kẻ khác đều là thừa thãi. Ta chỉ cần một mình ngươi thôi!”
“Nếu như người đầu tiên ngươi gặp không phải ta, mà là một người khác… nếu như người đầu tiên đối tốt với ngươi không phải là ta …”
“Nhưng ta chính là đã thấy ngươi!!” – Vân Khuynh gào lên: “TRIỆU TIỂU XUÂN! KHÔNG PHẢI AI KHÁC MÀ CHÍNH LÀ NGƯƠI!!!’
“Chính là ta…” – Tiểu Xuân đã không còn có ý muốn giãy giụa.
Tác giả :
Tự Từ