Lãng Đãng Giang Hồ Chi Ma Giáo Giáo Chủ
Chương 10
Thần Tiên Cốc.
Dải rừng trúc xanh xanh bao quanh một ngôi nhà đơn sơ nằm sâu trong núi. Ngôi nhà vốn không cao, giản dị mà tinh tế. Phía trước, khắp nơi phải trái đều là dược điền, trồng đủ mọi loại thảo dược.
Cái sân nho nhỏ trở thành nơi thả gà thả vịt. Một “ẻm” gà mái đường hoàng tản bộ giữa sân, theo sau còn có lũ gà loắt choắt nối đuôi nhau không ngừng kêu chiêm chiếp. Dưới gốc đại thụ gần đấy, một “chú” hoàng cẩu đang lười biếng nằm dài, mài lưng trên mặt đất một hồi xong lại chổng bốn vó, hướng cái bụng về phía trước mà ngủ tít.
Cặp huynh đệ song sinh Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục dùng cây chổi được bó từ mấy nhành trúc, vừa vẩy nước vừa quét sân. Cứ quét được một hồi lại đụng phải nhau, cả hai bèn giương cán chổi lên làm binh khí, vừa cười lớn vừa luyện chiêu.
Vân Khuynh từ ngoài rừng chầm chậm tiến vào, từng bước chân ung dung se sẽ.
Mấy ngày nay vì “lỡ” nhu diện đoàn quá sức, Tiểu Xuân mệt mỏi nằm úp mặt trên lưng y ngủ say như chết, vừa nãy có lay gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Vân Khuynh bất đắc dĩ, buộc lòng phải vác hắn trở về Thần Tiên Cốc.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục chợt phát hiện xung quanh có khí tức khác thường, lập tức quay đầu, thấy Vân khuynh đang thản nhiên vượt qua hàng rào, cả hai sợ đến mức nhảy dựng lên.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục kêu lớn: “Nhị sư huynh! Tam sư huynh! Đoan Vương đến!!!”
Hai người bọn họ rống đến đỏ mặt tía tai, hộc tốc chạy vào trong, lúc trở ra có thêm một kẻ nữa.
Tiểu Tam vừa trông thấy Vân Khuynh, khuôn mặt cũng lập tức biến sắc, lại chạy vào trong sợ hãi mà hét lên: “Nhị sư huynh! Cái tên Đoan Vương giết người không chớp mắt đang đến đây, làm sao bây giờ? Chắc chắn Tiểu Xuân lại chết rồi!”
Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng đồng loạt chạy theo.
Cả Thần Tiên Cốc nhất thời lâm vào cảnh rối ren, hỗn loạn vô cùng. Lũ vịt trước sân cạc cạc kêu thảm, gà mẹ gà con hoang mang chạy tán loạn khắp nơi, Tiểu Hoàng dưới tán cây cũng không ngừng sủa lớn.
Vân Khuynh cau mày, nhận thấy mấy kẻ kia ầm ĩ quá mức, có khi sẽ đánh thức Tiểu Xuân đang say giấc nồng. Y như dự đoán, Tiểu Xuân đang nằm trên lưng Vân Khuynh khẽ cựa quậy rồi mở mắt ra, thấy đã về đến nhà, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hắn liền vỗ vỗ bả vai Vân Khuynh, để y thả mình xuống.
Thế nhưng khi chân vừa đáp đất, hắn ngước mắt lên nhìn, rốt cuộc chẳng thấy bóng ai. “Người đâu mất tiêu rồi?” – Tiểu Xuân dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng, vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng của Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục mà.
Sau đó, từ trong phòng trúc có một người chạy như bay ra bên ngoài. Người này mái đầu bạc trắng giống hệt như Tiểu Xuân, thế nhưng lại biết cách chải chuốt chỉnh tề, không lôi thôi như hắn.
“Tiểu Xuân làm sao? Làm sao? Có phải nó lại phá phách gì không???” – Sư phụ vừa chạy vừa hô, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng.
“Mau giữ sư phụ lại! Đừng để sư phụ chạy đi!!!” – Từ trong phòng truyền ra tiếng gào thét của các sư huynh.
“Sư phụ!” – Tiểu Xuân nhận ra cái người đang chạy lại phía mình, nhịn không được nhảy cẫng lên vui sướng.
Sư phụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên tiểu đồ đệ của mình đã trở về, hơn nữa lại hoàn toàn lành lặn mà đứng trước mặt, không có phá phách, nhất thời đôi chân mày cong lên hoan hỉ, nỗi thấp thỏm lo âu mấy ngày nay rốt cuộc cũng được giải tỏa. Nhưng đùng một phát y chợt cảm thấy khó thở, khung cảnh trước mắt hóa thành sắc đen, đột nhiên ngất lịm.
Tiếp sau đó Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục chạy ra, bốn con người lòng dạ rối bời trông thấy vậy liền kinh hãi, Thần Tiên Cốc lại tiếp tục một trận gà bay chó sủa, vịt thét điên cuồng.
“Ai~” – Tiểu Xuân gãi gãi đầu, nhìn về phía Vân Khuynh: “Ngươi nói xem, có phải ta không nên trở về?”
Nhưng Vân Khuynh vẫn chỉ cau mày. Thần Tiên Cốc này toàn một hội dã nhân, thực sự là ồn ào muốn chết.
Dứt lời, Tiểu Xuân liền vội vàng chạy tới, hỗ trợ kiểm tra tình hình sư phụ. Hắn không dám dây dưa kéo dài.
Một lát sau sư phụ tỉnh lại, Tiểu Xuân lập tức “trình bày hoàn cảnh”, nói hắn muốn ở lại Thần Tiên Cốc cùng Vân Khuynh. Ngoài kia rất loạn, cả hai chẳng muốn ra đó nữa.
Sư phụ đương nhiên rất cao hứng rồi, vui đến nỗi viền mắt đỏ hoe: “Rốt cuộc không còn phải lo chuyện Tiểu Xuân xông xáo giang hồ nữa”
Tiểu Xuân hết xấu hổ lại đến ngượng ngùng, liếc liếc qua Vân Khuynh. Vân Khuynh đưa tay thấm sạch mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt phong trần mệt mỏi của hắn, cũng chỉ là “bất giác” mà thôi.
A Nhị đứng một bên có chút trầm mặc, nhưng cũng không phản đối việc cho Vân Khuynh ở lại. Chỉ nói quyết định của sư phụ cũng chính là quyết định của y, miễn sao sư phụ thích là tốt rồi.
Trái lại, Tiểu Tam có chút buồn rầu: “Thêm một người, không phải sẽ cần thêm một phòng nữa sao? Mà nay mấy căn phòng trống đều chất đầy dược liệu cả rồi…”
Vân Khuynh nắm chặt tay Tiểu Xuân, uống một ngụm trà rồi khẽ lên tiếng: “Ta và Tiểu Xuân ngủ cùng nhau cũng được, không cần phải cầu kỳ.”
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục tiếp tục biến sắc, vẻ mặt Tiểu Xuân cũng thay đổi.
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng nhau chọc chọc bát sư đệ nhà mình, thì thào hỏi: “Ngươi… vẫn còn là luyến đồng của Đoan Vương sao? Hiện vẫn còn ngủ cùng nhau á???”
Ánh mắt sắc bén của Vân Khuynh soát một tiếng lườm thẳng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, Tiểu Xuân vội vàng đưa tay ra che khuất tầm mắt y, thấp giọng nói: “Ai nói ta là luyến đồng của y? Ngũ sư huynh và Lục sư huynh ngày nào chả ngủ cùng nhau, vậy chẳng lẽ Ngũ sư huynh cũng là luyến đồng của Lục sư huynh, hay Lục sư huynh mới chính là luyến đồng của Ngũ sư huynh?” – Cả ba thì thầm rỉ tai nhau, không dám để cho sư phụ cùng Nhị sư huynh nghe thấy. Hai người kia còn đang bàn bạc nên thu xếp cho Vân Khuynh thế nào mà.
“Cũng đúng.” – Tiểu Ngũ Tiểu Lục thẳng thắn gật đầu.
Tiểu Xuân lại nói: “Vân Khuynh là vợ của đệ, từ nay cũng chính là em dâu của các sư huynh. Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh nên chiếu cố y, đừng ăn hiếp y nha.”
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng nhìn sang Vân Khuynh, toàn thân run lẩy bẩy, rồi lặng lẽ ôm ghế chuyển đến chỗ cạnh Tiểu Tam ngồi. Người này không ăn hiếp mình đã là phước lắm rồi, ai mà dám cả gan chạm vào y chứ.
Vân Khuynh không thèm để ý tới những kẻ khác, vẫn cứ nắm lấy bàn tay của Tiểu Xuân, đưa lên trước mắt mình mà ngắm nghía: “Vẫn còn gầy lắm …ngươi phải ăn thật nhiều mới hồi lại được.”
“Hảo.” – Tiểu Xuân toét miệng cười.
Tiểu Tam. Tiểu Ngũ, Tiểu Lục líu ríu bàn bạc với nhau một hồi sau mới ngẩng lên nói: “Ngươi có thể bảo Đoan Vương đem toàn bộ binh khí cùng ám khí giao ra đây không?”
Vân Khuynh không đợi Tiểu Xuân mở miệng, lẳng lặng mang một bó to toàn mai hoa châm cùng với Ngân Sương kiếm đang giắt bên hông thả bịch một tiếng xuống bàn. Có lẽ bởi vì y đã cùng với Tiểu Xuân được một thời gian kha khá, mưa dầm thấm lâu, nên không cần phải nói gì nhiều, động tác dứt khoát đầy khí phách.
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cẩn thận gom lấy tất cả, xong xuôi rồi, Tiểu Tam mới trở lại vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Vân Khuynh: “Em dâu ~ tối nay muốn ăn gì? Từ nay về sau tuy chỉ là rau dưa đạm bạc, nhưng một khi bước vào Thần Tiên Cốc, nghĩa là đã trở thành người của Thần Tiên Cốc. Sư huynh sẽ không để ngươi bị đói, thích cái gì cứ nói, sẽ cố gắng làm cho ngươi ăn.”
Tiểu Tam ngoài việc dựng nhà dựng cửa, cũng chính là người phụ trách chuyện ăn uống hàng ngày của các sư huynh đệ.
“Bánh bao.” – Vân Khuynh nói.
“Vân Khuynh thích ăn bánh bao, nhất là cái loại vừa to vừa trắng ý.” – Tiểu Xuân hoan hỉ ôm lấy eo Vân Khuynh, bồi thêm một câu.
Tiểu Tam gật đầu, đoạn, hướng về phía Tiểu Ngũ Tiểu Lục: “Hai đệ, một lát nữa đi nhu diện đoàn (cái này thực sự là hiểu theo nghĩa đen ah~ =))) cho bột lên men, nhớ rõ phải nhào cho đều cho kỹ, đừng lười biếng, hôm nay chúng ta sẽ ăn bánh bao.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ… “ – Tiểu Xuân phát sặc, ho đến nỗi đỏ mặt tía tai.
“Sao thế?” – Tiểu Tam vội vàng đưa tay định xoa lưng Tiểu Xuân, nhưng cái người ngồi cạnh Tiểu Xuân đã làm điều đó nhanh hơn y một bước, giúp hắn thuận khí trở lại.
“Hay là ta đổi ăn cái khác được không… Ta không muốn “nhu diện đoàn…” – Mặt Tiểu Xuân hệt như đống vỏ quýt bị đem đi hong gió, nhăn nhíu hết cả lên. Trên xe ngựa dọc đường đi đã bị Vân Khuynh “hành” lâu lắm rồi, nên hắn giờ đây chỉ cần thoáng nghe thấy ba chữ “nhu diện đoàn”, cả người lập tức run lẩy bẩy.
“Ta không để ngươi làm, là ta bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhào a~” – Tiểu Tam đáp.
Tiểu Xuân còn muốn nói gì đó, nhưng lại liếc thấy Vân Khuynh đang quan sát hắn. Y nhìn vẻ mặt Tiểu Xuân nhăn nhó như vỏ quýt khô, nhịn không được liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười nhàn nhạt, thoáng qua như gió.
Phút chốc, băng tuyết như tan chảy, mỹ nhân có lúm đồng tiền đẹp như hoa, Tiểu Xuân nhất thời quên sạch bách những gì định nói với Tiểu Tam khi nãy, chỉ biết nhìn Vân Khuynh, ngây ngốc cười đáp lại.
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên yên ắng khác thường, mọi người ngồi xung quanh chợt lặng đi, Tiểu Xuân giật mình quay lại, các sư huynh đệ, kể cả sư phụ ngồi giữa, ánh mắt người nào người đấy đều sững sờ, ngơ ngẩn nhìn Vân Khuynh. Tầm mắt của tất cả mọi người đồng loạt dừng lại nơi chiếc lúm đồng tiền trên má y, không chệch một ly, có chút si ngốc.
“Hắc hắc…” – Tiểu Xuân đắc ý đem mỹ nhân ôm vào lòng, liếc mắt nhìn về phía sư phụ cùng các sư huynh mà vênh mặt.
“Sao thế?” – Vân Khuynh hỏi.
“Ta bảo nha~ từ nay về sau ngươi chỉ cần cười nhiều một chút, sư phụ cùng các sư huynh nhất định sẽ nâng niu ngươi như châu như ngọc.”
“Ta không cần.” – Vân Khuynh thẳng thừng nói. Chỉ cần một mình Tiểu Xuân nâng niu cưng chiều y là đủ rồi, còn những kẻ khác, y không cần.
“Ngoan~ vào cửa Thần Tiên Cốc rồi thì chính là người của Thần Tiên Cốc. Nghe lời ta thôi chưa đủ, còn phải nghe cả sư phụ cùng các sư huynh ta. Tất cả mọi người đều rất thương ngươi á~~~” – Tiểu Xuân hướng về phía Vân Khuynh nháy nháy mắt, chọc cho y phải bật cười.
“Hảo.” – Cuối cùng Vân Khuynh cũng chấp thuận yêu cầu của Tiểu Xuân.
…
Về sau, có một ngày, Tiểu Ngũ hai tay bưng má mơ mơ màng màng: “Kỳ thực, Đoan Vương cũng đâu có khủng khiếp lắm đâu. Cười lên một cái thật là đẹp. Có những lúc ta bận việc, y còn thay ta hái thuốc phơi thuốc đó ah~”
“Không thể phủ nhận điều đó.” – Tiểu Lục gật gật đầu. Đoan Vương cũng suốt ngày giúp hắn vẩy nước quét sân mà.
Tiểu Xuân mặt vênh lên tự hào, ngồi bên cạnh cười ha hả. “Hủ dấm chua bé nhỏ của ta thực sự rất tốt, không phải chỉ liếc qua một hai cái là có thể nhìn thấy hết đâu. Chậm rãi mà thưởng thức, chậm rãi mà khai quật, phải từng bước dần dần mới có thể nhận thức rõ con người của y được.”
Mà, từ nay về sau, không phải bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian sao? Hãy cứ từ từ mà khám phá Vân Khuynh đi nhé!– TOÀN VĂN HOÀN –
Dải rừng trúc xanh xanh bao quanh một ngôi nhà đơn sơ nằm sâu trong núi. Ngôi nhà vốn không cao, giản dị mà tinh tế. Phía trước, khắp nơi phải trái đều là dược điền, trồng đủ mọi loại thảo dược.
Cái sân nho nhỏ trở thành nơi thả gà thả vịt. Một “ẻm” gà mái đường hoàng tản bộ giữa sân, theo sau còn có lũ gà loắt choắt nối đuôi nhau không ngừng kêu chiêm chiếp. Dưới gốc đại thụ gần đấy, một “chú” hoàng cẩu đang lười biếng nằm dài, mài lưng trên mặt đất một hồi xong lại chổng bốn vó, hướng cái bụng về phía trước mà ngủ tít.
Cặp huynh đệ song sinh Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục dùng cây chổi được bó từ mấy nhành trúc, vừa vẩy nước vừa quét sân. Cứ quét được một hồi lại đụng phải nhau, cả hai bèn giương cán chổi lên làm binh khí, vừa cười lớn vừa luyện chiêu.
Vân Khuynh từ ngoài rừng chầm chậm tiến vào, từng bước chân ung dung se sẽ.
Mấy ngày nay vì “lỡ” nhu diện đoàn quá sức, Tiểu Xuân mệt mỏi nằm úp mặt trên lưng y ngủ say như chết, vừa nãy có lay gọi thế nào cũng không chịu tỉnh. Vân Khuynh bất đắc dĩ, buộc lòng phải vác hắn trở về Thần Tiên Cốc.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục chợt phát hiện xung quanh có khí tức khác thường, lập tức quay đầu, thấy Vân khuynh đang thản nhiên vượt qua hàng rào, cả hai sợ đến mức nhảy dựng lên.
Tiểu Ngũ Tiểu Lục kêu lớn: “Nhị sư huynh! Tam sư huynh! Đoan Vương đến!!!”
Hai người bọn họ rống đến đỏ mặt tía tai, hộc tốc chạy vào trong, lúc trở ra có thêm một kẻ nữa.
Tiểu Tam vừa trông thấy Vân Khuynh, khuôn mặt cũng lập tức biến sắc, lại chạy vào trong sợ hãi mà hét lên: “Nhị sư huynh! Cái tên Đoan Vương giết người không chớp mắt đang đến đây, làm sao bây giờ? Chắc chắn Tiểu Xuân lại chết rồi!”
Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng đồng loạt chạy theo.
Cả Thần Tiên Cốc nhất thời lâm vào cảnh rối ren, hỗn loạn vô cùng. Lũ vịt trước sân cạc cạc kêu thảm, gà mẹ gà con hoang mang chạy tán loạn khắp nơi, Tiểu Hoàng dưới tán cây cũng không ngừng sủa lớn.
Vân Khuynh cau mày, nhận thấy mấy kẻ kia ầm ĩ quá mức, có khi sẽ đánh thức Tiểu Xuân đang say giấc nồng. Y như dự đoán, Tiểu Xuân đang nằm trên lưng Vân Khuynh khẽ cựa quậy rồi mở mắt ra, thấy đã về đến nhà, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.
Hắn liền vỗ vỗ bả vai Vân Khuynh, để y thả mình xuống.
Thế nhưng khi chân vừa đáp đất, hắn ngước mắt lên nhìn, rốt cuộc chẳng thấy bóng ai. “Người đâu mất tiêu rồi?” – Tiểu Xuân dụi dụi đôi mắt còn đang mơ màng, vừa rồi rõ ràng còn nghe thấy tiếng của Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục mà.
Sau đó, từ trong phòng trúc có một người chạy như bay ra bên ngoài. Người này mái đầu bạc trắng giống hệt như Tiểu Xuân, thế nhưng lại biết cách chải chuốt chỉnh tề, không lôi thôi như hắn.
“Tiểu Xuân làm sao? Làm sao? Có phải nó lại phá phách gì không???” – Sư phụ vừa chạy vừa hô, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng.
“Mau giữ sư phụ lại! Đừng để sư phụ chạy đi!!!” – Từ trong phòng truyền ra tiếng gào thét của các sư huynh.
“Sư phụ!” – Tiểu Xuân nhận ra cái người đang chạy lại phía mình, nhịn không được nhảy cẫng lên vui sướng.
Sư phụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy tên tiểu đồ đệ của mình đã trở về, hơn nữa lại hoàn toàn lành lặn mà đứng trước mặt, không có phá phách, nhất thời đôi chân mày cong lên hoan hỉ, nỗi thấp thỏm lo âu mấy ngày nay rốt cuộc cũng được giải tỏa. Nhưng đùng một phát y chợt cảm thấy khó thở, khung cảnh trước mắt hóa thành sắc đen, đột nhiên ngất lịm.
Tiếp sau đó Tiểu Nhị, Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục chạy ra, bốn con người lòng dạ rối bời trông thấy vậy liền kinh hãi, Thần Tiên Cốc lại tiếp tục một trận gà bay chó sủa, vịt thét điên cuồng.
“Ai~” – Tiểu Xuân gãi gãi đầu, nhìn về phía Vân Khuynh: “Ngươi nói xem, có phải ta không nên trở về?”
Nhưng Vân Khuynh vẫn chỉ cau mày. Thần Tiên Cốc này toàn một hội dã nhân, thực sự là ồn ào muốn chết.
Dứt lời, Tiểu Xuân liền vội vàng chạy tới, hỗ trợ kiểm tra tình hình sư phụ. Hắn không dám dây dưa kéo dài.
Một lát sau sư phụ tỉnh lại, Tiểu Xuân lập tức “trình bày hoàn cảnh”, nói hắn muốn ở lại Thần Tiên Cốc cùng Vân Khuynh. Ngoài kia rất loạn, cả hai chẳng muốn ra đó nữa.
Sư phụ đương nhiên rất cao hứng rồi, vui đến nỗi viền mắt đỏ hoe: “Rốt cuộc không còn phải lo chuyện Tiểu Xuân xông xáo giang hồ nữa”
Tiểu Xuân hết xấu hổ lại đến ngượng ngùng, liếc liếc qua Vân Khuynh. Vân Khuynh đưa tay thấm sạch mồ hôi chảy ròng trên khuôn mặt phong trần mệt mỏi của hắn, cũng chỉ là “bất giác” mà thôi.
A Nhị đứng một bên có chút trầm mặc, nhưng cũng không phản đối việc cho Vân Khuynh ở lại. Chỉ nói quyết định của sư phụ cũng chính là quyết định của y, miễn sao sư phụ thích là tốt rồi.
Trái lại, Tiểu Tam có chút buồn rầu: “Thêm một người, không phải sẽ cần thêm một phòng nữa sao? Mà nay mấy căn phòng trống đều chất đầy dược liệu cả rồi…”
Vân Khuynh nắm chặt tay Tiểu Xuân, uống một ngụm trà rồi khẽ lên tiếng: “Ta và Tiểu Xuân ngủ cùng nhau cũng được, không cần phải cầu kỳ.”
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục tiếp tục biến sắc, vẻ mặt Tiểu Xuân cũng thay đổi.
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng nhau chọc chọc bát sư đệ nhà mình, thì thào hỏi: “Ngươi… vẫn còn là luyến đồng của Đoan Vương sao? Hiện vẫn còn ngủ cùng nhau á???”
Ánh mắt sắc bén của Vân Khuynh soát một tiếng lườm thẳng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, Tiểu Xuân vội vàng đưa tay ra che khuất tầm mắt y, thấp giọng nói: “Ai nói ta là luyến đồng của y? Ngũ sư huynh và Lục sư huynh ngày nào chả ngủ cùng nhau, vậy chẳng lẽ Ngũ sư huynh cũng là luyến đồng của Lục sư huynh, hay Lục sư huynh mới chính là luyến đồng của Ngũ sư huynh?” – Cả ba thì thầm rỉ tai nhau, không dám để cho sư phụ cùng Nhị sư huynh nghe thấy. Hai người kia còn đang bàn bạc nên thu xếp cho Vân Khuynh thế nào mà.
“Cũng đúng.” – Tiểu Ngũ Tiểu Lục thẳng thắn gật đầu.
Tiểu Xuân lại nói: “Vân Khuynh là vợ của đệ, từ nay cũng chính là em dâu của các sư huynh. Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh nên chiếu cố y, đừng ăn hiếp y nha.”
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cùng nhìn sang Vân Khuynh, toàn thân run lẩy bẩy, rồi lặng lẽ ôm ghế chuyển đến chỗ cạnh Tiểu Tam ngồi. Người này không ăn hiếp mình đã là phước lắm rồi, ai mà dám cả gan chạm vào y chứ.
Vân Khuynh không thèm để ý tới những kẻ khác, vẫn cứ nắm lấy bàn tay của Tiểu Xuân, đưa lên trước mắt mình mà ngắm nghía: “Vẫn còn gầy lắm …ngươi phải ăn thật nhiều mới hồi lại được.”
“Hảo.” – Tiểu Xuân toét miệng cười.
Tiểu Tam. Tiểu Ngũ, Tiểu Lục líu ríu bàn bạc với nhau một hồi sau mới ngẩng lên nói: “Ngươi có thể bảo Đoan Vương đem toàn bộ binh khí cùng ám khí giao ra đây không?”
Vân Khuynh không đợi Tiểu Xuân mở miệng, lẳng lặng mang một bó to toàn mai hoa châm cùng với Ngân Sương kiếm đang giắt bên hông thả bịch một tiếng xuống bàn. Có lẽ bởi vì y đã cùng với Tiểu Xuân được một thời gian kha khá, mưa dầm thấm lâu, nên không cần phải nói gì nhiều, động tác dứt khoát đầy khí phách.
Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cẩn thận gom lấy tất cả, xong xuôi rồi, Tiểu Tam mới trở lại vẻ mặt nghiêm túc, hỏi Vân Khuynh: “Em dâu ~ tối nay muốn ăn gì? Từ nay về sau tuy chỉ là rau dưa đạm bạc, nhưng một khi bước vào Thần Tiên Cốc, nghĩa là đã trở thành người của Thần Tiên Cốc. Sư huynh sẽ không để ngươi bị đói, thích cái gì cứ nói, sẽ cố gắng làm cho ngươi ăn.”
Tiểu Tam ngoài việc dựng nhà dựng cửa, cũng chính là người phụ trách chuyện ăn uống hàng ngày của các sư huynh đệ.
“Bánh bao.” – Vân Khuynh nói.
“Vân Khuynh thích ăn bánh bao, nhất là cái loại vừa to vừa trắng ý.” – Tiểu Xuân hoan hỉ ôm lấy eo Vân Khuynh, bồi thêm một câu.
Tiểu Tam gật đầu, đoạn, hướng về phía Tiểu Ngũ Tiểu Lục: “Hai đệ, một lát nữa đi nhu diện đoàn (cái này thực sự là hiểu theo nghĩa đen ah~ =))) cho bột lên men, nhớ rõ phải nhào cho đều cho kỹ, đừng lười biếng, hôm nay chúng ta sẽ ăn bánh bao.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ… “ – Tiểu Xuân phát sặc, ho đến nỗi đỏ mặt tía tai.
“Sao thế?” – Tiểu Tam vội vàng đưa tay định xoa lưng Tiểu Xuân, nhưng cái người ngồi cạnh Tiểu Xuân đã làm điều đó nhanh hơn y một bước, giúp hắn thuận khí trở lại.
“Hay là ta đổi ăn cái khác được không… Ta không muốn “nhu diện đoàn…” – Mặt Tiểu Xuân hệt như đống vỏ quýt bị đem đi hong gió, nhăn nhíu hết cả lên. Trên xe ngựa dọc đường đi đã bị Vân Khuynh “hành” lâu lắm rồi, nên hắn giờ đây chỉ cần thoáng nghe thấy ba chữ “nhu diện đoàn”, cả người lập tức run lẩy bẩy.
“Ta không để ngươi làm, là ta bảo Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhào a~” – Tiểu Tam đáp.
Tiểu Xuân còn muốn nói gì đó, nhưng lại liếc thấy Vân Khuynh đang quan sát hắn. Y nhìn vẻ mặt Tiểu Xuân nhăn nhó như vỏ quýt khô, nhịn không được liền nhoẻn miệng cười, một nụ cười nhàn nhạt, thoáng qua như gió.
Phút chốc, băng tuyết như tan chảy, mỹ nhân có lúm đồng tiền đẹp như hoa, Tiểu Xuân nhất thời quên sạch bách những gì định nói với Tiểu Tam khi nãy, chỉ biết nhìn Vân Khuynh, ngây ngốc cười đáp lại.
Khung cảnh bỗng nhiên trở nên yên ắng khác thường, mọi người ngồi xung quanh chợt lặng đi, Tiểu Xuân giật mình quay lại, các sư huynh đệ, kể cả sư phụ ngồi giữa, ánh mắt người nào người đấy đều sững sờ, ngơ ngẩn nhìn Vân Khuynh. Tầm mắt của tất cả mọi người đồng loạt dừng lại nơi chiếc lúm đồng tiền trên má y, không chệch một ly, có chút si ngốc.
“Hắc hắc…” – Tiểu Xuân đắc ý đem mỹ nhân ôm vào lòng, liếc mắt nhìn về phía sư phụ cùng các sư huynh mà vênh mặt.
“Sao thế?” – Vân Khuynh hỏi.
“Ta bảo nha~ từ nay về sau ngươi chỉ cần cười nhiều một chút, sư phụ cùng các sư huynh nhất định sẽ nâng niu ngươi như châu như ngọc.”
“Ta không cần.” – Vân Khuynh thẳng thừng nói. Chỉ cần một mình Tiểu Xuân nâng niu cưng chiều y là đủ rồi, còn những kẻ khác, y không cần.
“Ngoan~ vào cửa Thần Tiên Cốc rồi thì chính là người của Thần Tiên Cốc. Nghe lời ta thôi chưa đủ, còn phải nghe cả sư phụ cùng các sư huynh ta. Tất cả mọi người đều rất thương ngươi á~~~” – Tiểu Xuân hướng về phía Vân Khuynh nháy nháy mắt, chọc cho y phải bật cười.
“Hảo.” – Cuối cùng Vân Khuynh cũng chấp thuận yêu cầu của Tiểu Xuân.
…
Về sau, có một ngày, Tiểu Ngũ hai tay bưng má mơ mơ màng màng: “Kỳ thực, Đoan Vương cũng đâu có khủng khiếp lắm đâu. Cười lên một cái thật là đẹp. Có những lúc ta bận việc, y còn thay ta hái thuốc phơi thuốc đó ah~”
“Không thể phủ nhận điều đó.” – Tiểu Lục gật gật đầu. Đoan Vương cũng suốt ngày giúp hắn vẩy nước quét sân mà.
Tiểu Xuân mặt vênh lên tự hào, ngồi bên cạnh cười ha hả. “Hủ dấm chua bé nhỏ của ta thực sự rất tốt, không phải chỉ liếc qua một hai cái là có thể nhìn thấy hết đâu. Chậm rãi mà thưởng thức, chậm rãi mà khai quật, phải từng bước dần dần mới có thể nhận thức rõ con người của y được.”
Mà, từ nay về sau, không phải bọn họ sẽ có rất nhiều thời gian sao? Hãy cứ từ từ mà khám phá Vân Khuynh đi nhé!– TOÀN VĂN HOÀN –
Tác giả :
Tự Từ