Làn Váy Lay Động
Chương 7
Khí hậu mùa xuân hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Trước đó không lâu còn nóng kinh người, chưa đến mấy ngày, bỗng dưng từng cơn gió lạnh ập tới, ánh thái dương độc ác lập tức mất uy phong, thời tiết nóng bức biến đâu mất hết, gió lạnh ùa về. Mặt trời đi đâu mất, giò lạnh thổi ào ạt như muốn đến để báo danh, nhiệt độ không khí lập tức rớt đến mười độ. Quần áo mùa đông nặng nề còn chưa kịp xếp lại, đã phải mặc vào, mới đủ để ứng phó với nhiệt độ thấp vào ban đêm của gió xuân.
Tuy nói bà mối có nghĩa vụ thay song phương nam nữ làm giới thiệu đơn giản cá biệt, nhưng nhiều người đều ở cùng lớn lên chung một thị trấn, đối với gia thế lẫn nhau đều hiểu rất rõ ràng rành mạch, trình tự giới thiệu kia đương nhiên có thể miễn, nàng trình diện trễ một chút cũng chắc cũng khong sao.
Quả nhiên, nam nữ song phương đã gặp nhau rồi.
Thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng co rút lại, cơ hồ muốn nằm sát xuống sàn nhà. Nàng túm lấy chú chó, kéo nó cùng nhau phủ phục đi tới, tránh đông né tây, thật vất vả mới chọn vị trí bồn hoa hơi khuất một tý ngồi xuống.
Nhà ăn đương nhiên có rất nhiều ma lực để dụ hoặc, chú cún con không ngừng giãy dụa, còn vươn đầu lưởi đỏ ửng, ha ha ha chảy ròng nước miếng, muốn đi công kích những thức ăn đang nằm ngay ngắn trên bàn.
“Cơm nắm, cơm nắm, không thể!” Nàng thấp giọng hét nhỏ, nắm chặt dây buộc, cố gắng đè chú cún nằm yên lặng dưới gầm bàn. “Không nên cử động – Đừng nhúc nhích mà.”
Một người một chó ở phía sau bồn hoa chơi trò kéo co, làm những đám lá va chạm vào nhau rung động sàn sạt.
“Con chó tham ăn, không phải lúc nãy rời khỏi nhà ta mới cho mi ăn sao?” Nhướng đôi mày liễu quở trách, vỗ nhẹ đầu nó. “Nếu không chịu nằm yên ngoan ngoãn, ngày mai ta sẽ cắt bớt thức ăn của mi.”
Cẩu nhi đáng thương vô cùng ưm ưm hai tiếng, không tình nguyện nằm úp sấp xuống dưới, con mắt màu lam vẫn đáng thương nhìn thức ăn mà phục vụ đang sắp xếp trên bàn, thèm ăn nước miếng chảy ròng ròng.
Thuận lợi ngăn lại cẩu nhi bạo động, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người nửa quỳ ở trên ghế, vùi vào lá cây bồn hoa, chấp hành lời dặn dò của lão mẹ, chặt chẽ quan sát động tĩnh trước mắt.
Ở bàn bên kia, có đôi nam thanh nữ tú đang ngồi.
Mà nữ, là bạn đồng học thời trung học đã lâu không gặp, Dương Hân Hân vẫn thanh tú e lệ như năm đó, thói quen vận đông nhiều năm, làm cho thân thể mảnh mai của nàng trở nên vô cùng thon thả, da thịt toả sáng khỏe mạnh hồng nhuận. Nàng thật không rõ, làm sao có nam nhân có thể bỏ được cô bé con xinh đẹp như vậy.
Và người nam nhân, cho dù là hóa thành tro, nàng cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra được!
Mặc một thân tây trang khéo léo đắt tiền, làm tôn thêm thân hình cao to vạm vỡ của Hướng Cương, khí lực rắn chắc, bất luận khi nào chỗ nào, đều có thể hấp dẫn người bên ngoài -- nhất là ánh mắt nữ nhân --.
Không biết hắn đang nói cái gì, bạc môi giơ lên, trở thành nụ cười hiền lành, đối với bạn gái ngồi cùng bàn biểu hiện vô cùng săn sóc, lễ phép thật chu toàn, quả thực có thể so sánh với thân sĩ Anh quốc.
Dấm chua ghen tuông, một giọt, hai giọt chảy ra, Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tay nhỏ bé nắm chặt lá cây. Mỗi một động tác Hướng Cương mỉm cười hoặc nhíu mày, giọt nước ghen tuông dần dần hóa thành một hồ nước lớn, nhanh chóng lan tràn như cỏ dại.
Hừ, tên vô lại này, nếu đặc biệt trở về để đi xem mắt, vì sao còn muốn đến trêu chọc nàng? Hắn là đem nàng trở thành cái gì ? Chủ quán ăn? Hay món điểm tâm khai vị ngọt sao?
Lá cây xanh tươi bị bàn tay nhỏ bé bứt rơi lả tả, nàng mị mắt bị ghen tuông chiếm cứ làm đầu óc choáng váng. Khi hắn lại lần nữa nhếch môi mỉm cười, nàng lại cảm thấy môi đỏ mọng một trận nóng ấm, không tự chủ được nhớ lại nụ hắn của hôn --
A, chán ghét, tránh ra tránh ra!
Mặt đỏ tim đập Lăng Lung vươn tay nhỏ bé, ở giữa không trung vung vẫy lung tung, đem suy nghĩ không nên nhớ này phủi sạch đi.
Bồn hoa kịch liệt rung động, mà Dương Hân Hân ở bên ngoài cũng theo rung đùi đắc ý. Một phút đồng hồ trước, nàng còn dùng tay chống đỡ cằm, lấy dĩa ăn, thong thả đem rau xà lách đưa vào miệng, phút tiếp theo, nàng liền lay động cái đầu nhỏ nhắn liên tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng cúi càng thấp, cuối cùng đơn giản nhẹ nhàng dán sát lên trên mặt bàn, nằm im lặng không hề có động tác gì.
Thời gian một phần một giây trôi qua, nàng vẫn là ghé vào trên bàn, nhắm chặt hai mắt, chìm trong say mê hương vị ngọt ngào của giấc ngủ, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong đám lá cây lúc đó tràn đầy kinh ngạc, Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, hồ nghi nhướng cổ dài tới, muốn nhìn cho cẩn thận chút, không nghĩ tới mới hơi vươn người tới trước một chút, ánh mắt của Hướng Cương liền quét lại đây.
Không xong!
Nàng theo phản xạ định rụt đầu lại, nhưng vẫn là chậm từng bước, hắn chẳng những nhìn thấy nàng, thậm chí còn khiêu khích khơi mày nhướng mi, giống như đang đùa cợt nàng chỉ dám trốn nhìn lén, lại không có can đảm hiện thân.
Bị ánh mắt hắn khiêu khích, nàng ngược lại hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nhảy ra khỏi bồn hoa, kéo căng dây buộc chú cẩu, nghênh ngang hướng hai người đi đến.
Không dám? Buồn cười, nàng có cái gì mà không dám?! Nàng sẽ xuất hiện ở nhà ăn, cũng không phải là vì rình xem hắn, mà là lĩnh phùng ý chỉ, phụng mệnh đến「 giám sát 」, xác nhận lần xem mắt này có thể tiến hành thuận lợi. Nói đơn giản, nàng là người được「 bà mối」 trao đặc quyền để theo dõi, có được quyền lợi tham dự.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nàng hoảng đến bên cạnh bàn, dùng tay đưa lên mũi của Hân Hân xác định nàng vẫn còn thở mới thở phào hỏi, còn nghiêng đầu nhìn Hân Hân đang đắm chìm vào mộng đẹp.
“Đang ngủ.”
Thật sự đang ngủ ?!
Lăng Lung nháy mắt mấy cái, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem, nửa ngày sau mới xác nhận, Hân Hân không phải muốn chiêu dùng giả bộ ngủ để trốn tránh việc xem mắt, mà là thật sự bị Chu Công tha đi chơi cờ.
“Xem ra,” Hướng Cương nhếch khóe miệng. “Cô ấy đối với anh không có hứng thú.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, trước nhìn hắn, sau đó nhìn lại Hân Hân đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Chúng ta có cần gọi cô ấy dậy không?” Nàng hỏi một cách không chắc chắn, bàn tay nhỏ bé đưa vào túi sờ loạn, thế này mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, trước khi rời khỏi nhà đã quên mang theo di động của Lăng Vân.
Lo bản nương của nàng ăn đi tới, trong tay còn mang thêm thức ăn đến, liền phát hiện mặt bàn bị cô gái bé nhỏ kia ngủ say sưa chiếm hơn phân nửa.
“Di? Sao lại thế này, Hân Hân đang ngủ ?” Vẻ mặt có lỗi của lão bản nương, đem thức ăn đặt ở một cái bàn cạnh đó. “Hướng Cương, thật sự là thật có lỗi a, có lẽ công việc của con bé quá mệt mỏi, cư nhiên ngay cả khi xem mắt lại có thể ngủ được.”
“Hay để con đưa cô ấy trở về.” Thần sắc Hướng Cương tự nhiên đề nghị, vẫn là duy trì phong độ thật tốt.
“Không vội, không vội, các con cứ đi trước, chờ con bé tỉnh lại, bác sẽ gọi người đưa nó về nhà.” Vốn là thân thích như người một nhà, cứ năm bảy ngày đều đã thấy Hân Hân đến nơi này ngủ say sưa, đối với hành động mơ mơ hồ hồ như thế này sớm đã quen mắt, không trách nàng được.
“Nhưng là –”Lăng Lung mở miệng, muốn phát biểu ý kiến.
Hướng Cương cũng đã đứng dậy, mỉm cười nói lời cảm ơn. “Vậy làm phiền bác chăm sóc Hân Hân giùm, chúng con đi trước.” Hắn lễ phép gật đầu vuốt cằm, tung nụ cười mỉm làm người ta hoa mắt, bàn tay to nắm giữ Lăng Lung, kéo nàng đi về hướng cửa, không cho nàng có cơ hội nói.
“A -- Đợi chút -- Này, lần xem mắt của anh –”Nàng bị kéo về phía trước, ánh mắt còn không ngừng ngoảnh lại phía sau, không thể tin được lần xem mắt này lại diễn ra bất ngờ như thế.
Một nam một nữ một chú chó bước ra nhà ăn, ở giữa làn gió đêm lạnh lẽo đi vào bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Hướng Cương từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lực đạo vừa đủ, không nắm đau nàng, nhưng cũng làm cho nàng giãy không được.
“Cô ấy không nể mặt mũi của anh, không thèm quan tâm mê man ngủ say, bỏ anh sang một bên, nếu anh cứ tiếp tục gặp cô ấy, không phải càng thêm xấu hổ sao?” Hắn bình thản ung dung hỏi, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang một nụ cười nhẹ, một chút cũng không thấy nét uể oải bị nhà gái 「 ghét bỏ 」.
Ưm, nói như vậy cũng là có đạo lý, nếu không còn hy vọng, như thế chi bằng sớm chạy lấy người, mau chóng rời khỏi hiện trường, đỡ phải ngại ngần khi nhìn mặt nhau.
Nàng ngắm gương mặt nhìn nghiêng như được chạm khắc tinh tế kia, vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được nhắc xuống, cả đêm giống như uống phải thùng giấm chua, cuối cùng bị hòa tan --
Quái lạ, Hướng Cương xem mắt thất bại, tại sao nàng như trút được gánh nặng?
Trong bãi đỗ xe khí trời mùa xuân se se lạnh, Lăng Lung lại hoàn toàn không có phát hiện. Nàng cúi đầu cau mày ngẫm nghĩ, cố gắng suy tư, bản thân tại sao lại có những cảm giác như thế.
Để ý? Nàng để ý hắn xem mắt? Để ý hắn sắp cưới một người con gái khác? Để ý bạc môi kia từng hôn qua nàng, sắp dừng ở trên môi của một người con gái khác?
Mặt bị những ý nghĩ trên làm xấu hổ nhuộm thành đỏ hồng như quả táo, nàng bắt đầu dùng sức lắc đầu.
Không không không, mới không có khả năng! Cho dù nàng để ý, cũng chỉ là dựa vào ý thức trách nhiệm, là do lão mẹ nàng đã dặn dò---ừm, nhất định là như vậy --
“Cái gì nhất định là như vậy?” Hướng Cương híp mắt lại, tò mò nhìn nàng vừa gật đầu, sau đó lịa lắc đầu, còn nói thì thầm không ngừng.
Chợt nghe được câu hỏi, nàng mờ mịt phục hồi tinh thần lại, giây tiếp theo lại đột nhiên cảnh giác, không biết khi nào, mình đã bị hắn đưa đến bãi đỗ xe, đôi cánh tay kiên cố kia tách ra, để nàng ở phía sau xe, nhanh chóng vây hãm nàng không có đường thoát dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Anh, anh cách xa tôi một chút, đừng tới gần tôi trong vòng bán kính một m.” Mặt nàng đỏ bừng, thân thủ để trong ngực hắn, muốn đem hắn đẩy ra.
Giống như năm đó, Hướng Cương cự tuyệt nàng.
“Không được.” Hắn không lùi mà tiến tới, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, bá đạo đem nàng vòng ở khuỷu tay.
Nàng không hiểu cảm thấy hoảng hốt, sâu sắc phát hiện, tầm mắt hắn nóng rực như lửa con ngươi đen lòe lòe thật sự tỏa sáng, đã không có nửa điểm như đang đùa, ngược lại còn làm cho người ta hoảng hốt.
“Anh, anh anh anh,-- Anh muốn làm cái gì?” Tim nàng đập như nổi trống, nhảy dồn dập ở trong lồng ngực, thực cố gắng, vô cùng cố gắng, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
Hướng Cương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng, chậm rãi vươn ngón trỏ, khẽ vuốt gò má nóng đỏ bừng của nàng.
Hắn là muốn nhéo mặt nàng, hay là muốn hôn nàng?
Trầm mặc giống như giằng co lâu như một thế kỷ vậy, nàng nín thở ngưng thần, mãi đến khi ngực bởi vì thiếu dưỡng mà ẩn ẩn đau, môi đỏ mọng mới vô tình hé mở, muốn hít vào không khí lạnh lẽo kia, làm cho đầu thanh tỉnh chút --
Hướng Cương lại vào lúc này cúi đầu xuống, phong tỏa cánh môi của nàng.
Nàng trừng lớn mắt, nháy mắt chỉ cảm thấy một trận choáng váng mơ hồ. Hắn lớn mật mà làm càn, nửa thân thể rắn chắc của hắn kề sát nàng, đôi tay ôm nàng thật sát vào thân thể hắn, làm cho nàng không chỗ có thể trốn, chỉ có thể mặc cho hơi thở nam tính kia vây quanh nàng, tràn ngập cảm quan của nàng, đem nàng kéo vào giữa sự tăng vọt của cảm xúc.
Đôi môi cực nóng của hắn, đòi hỏi dò xét dụ hoặc từng phản ứng của nàng, hôn hoàn toàn kịch liệt, quả thực làm cho nàng không thể hô hấp.
Nụ hôn này không ôn nhu, dụ dỗ, hay dọ hỏi, chỉ tràn ngập dục vọng nóng bỏng
Sự kinh ngạc của nàng, khiếp sợ của nàng, kháng nghị của nàng, cùng với thần trí của nàng, tất cả đều bị ngọn lửa của hắn đốt cháy hoàn toàn, không biết bắt đầu từ đâu, nàng dần dần đã quên kháng cự, thậm chí bắt đầu trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé buông dây đang giữ chú chó ra, tự động hiện lên bờ vai hắn, nắm chặt lấy bờ vai của hăn.
Hướng Cương da thịt trơn nhẵn mà cực nóng, thân hình cường ngạnh mà cao lớn, cùng với thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng hoàn toàn bất đồng, nàng hoàn toàn không thể tự hỏi, đã quên hai người còn đang ở nơi công cộng, đã quên cẩu nhi ngồi ở một bên, không tự chủ được than nhẹ ra tiếng.
“Bé con.” Đôi môi nóng ấm của hắn đang dán tại xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, những ngón tay thon dài của hắn vụng trộm lặng lẽ chui vào trong ngực áo của nàng. “Xem ra không gặp em vài năm, vẫn là rất có tiến bộ.” Hướng Cương nói nhỏ, trong thanh âm bí mật mang theo ý cười, cùng với khát vọng cháy bỏng.
Lý trí lặng lẽ trở lại trong đầu, nàng vừa thẹn vừa giận mở to mắt, hai tay dùng sức, suy nghĩ đẩy hắn ra, hắn cũng không có ý định buông tay. Ánh mắt hắn, dục vọng của hắn, rõ ràng nói cho nàng biết, hắn đang thưởng thức sự「 tiến bộ 」của nàng đến chừng nào--
“Anh tại sao không buông tha tôi?” Nàng ưm một tiếng, ảo não hỏi, ở trong tay của hắn bị bài bố không biết làm sao.
“Anh đã quên nói cho em biết sao?” Hướng Cương cắn cắn vành tai của nàng cẩn thận, hơi thở nóng bỏng cùng với câu chữ, lay động da thịt mẫn cảm của nàng, “Anh thích em.”
Lăng Lung cứng người lại.
Thích?
Hướng Cương thích nàng?
Này cực phẩm trong cực phẩm, nam nhân mà mỗi người thừa nhận thèm nhỏ dãi cư nhiên thích nàng?
Chẳng lẽ, nụ hôn hôn môi, cũng không chỉ là vì trêu đùa nàng? Chẳng lẽ, hắn không phải muốn nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng mới hôn nàng sao?
Ngọn lửa vui sướng như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nhưng trước khi bị ngọn lửa thiêu rụi, đã bị bản thân nàng nhấn chìm vào trong ao nước lạnh lẽo, hoàn toàn biến mất.
Hắn thích nàng? Điều này sao có thể?!
Tức giận nhanh chóng thay thế sự vui sướng, nàng dùng một sức lực không tin nổi nhanh chóng giãy khỏi sự ôm ấp của hắn.
“Đừng đùa những chuyện như thế với tôi.” Hai gò má nàng đỏ ửng, rát giận, rất giân, trợn mắt nhìn hắn. Nàng tức giận nụ hôn của hắn, tức giận hắn dám đùa như thế với nàng, càng tức giận chính mình, trong nháy mắt ngắn ngủi kia, thế nhưng lại tin tưởng đó là sự thực.
“Chuyện này không phải trò đùa.” Thanh âm Hướng Cương rất nhẹ thực ôn hòa, miệng không mang theo nửa điểm trêu tức, cặp mắt đen kia truyền đến biết bao tình ý và sự chân thật.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, đôi mắt trong suốt như thủy tinh trợn tròn.
Sự thật trong mắt hắn đã dọa đến nàng !
“Anh, anh, anh, anh--- Anh không phải trở về để xem mắt sao?” Nàng lắp bắp hỏi, không tự chủ được lui về phía sau, lại bị cửa xe cản trở đường đi.
“Đúng vậy.” Hướng Cương gợi lên bạc môi,tươi cười là ôn nhu mà không hề trêu tức.
“Nana Nana –”Đầu óc của nàng loạn thành một đoàn, ý nghĩ hoàn toàn hỗn loạn,”Vậy” ban ngày, mới có biện pháp tiếp tục nói chuyện. “Vậy -- anh, anh còn nói -- anh thích tôi –” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không có nắm chắc.
“Là thích.” Hắn cười càng ôn nhu, nghiêng người về phía trước, như muốn tựa vào người nàng.
“Ngừng, ngừng ngừng ngừng ngừng – anh, anh đừng, đừng tới đây –”Nàng vươn hai ty, vung vẫy lung tung, vọng tưởng muốn ngăn cản hắn tiếp cận, mặt nóng hồng giống như bị lửa đốt. “Anh nhầm, đúng không? Anh nhất định đã nhầm rồi.”
“Không phải.” Hướng Cương trả lời như chém đinh chặt sắt, vạn phần khẳng định. “Anh thích em, vô cùng thích.” Hắn bước đến gần hơn, mềm nhẹ nắm cổ tay nàng, trấn an bối rối của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Bé con, anh thích nụ cười của em, thích mặt của em hồng, thích sự lỗ mãng của em, thích thấy em tức giận, thích thức ăn do em nấu—“
Rầm rầm oanh!
Nàng cứng ngắc như tượng đá, cũng không nhúc nhích để mặc hắn ôm.
Hướng Cương một câu lại một câu ôn nhu thì thầm bên tai nàng, lọt vào trong tai nàng, đều như là tiếng sét giữa trời xanh, oanh nàng trợn mắt há hốc mồm, cả người đều choáng váng
Hắn thích nàng, Vô cùng thích? Đây không phải vui đùa ác ý, mà là thông báo hàng thật giá thật? Hắn là thật sự thật sự thích nàng?
Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, môi phấn khẽ nhếch, không có thẹn thùng, càng không có kinh hỉ, nhưng thật ra cảm xúc kinh hoảng như sóng tràn bờ, một trận lại một trận nảy lên đến, làm toàn thân nàng rét run, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần mất máu.
Ôi trời ạ, này còn phải, nàng cư nhiên hỏng rồi lão mẹ nó bố cục, đoạt này cực phẩm trung cực phẩm?
Xuân ban đêm, gió lạnh một trận lại một trận thổi đến, mặt nàng trắng bệch, sau một lúc lâu mới phát ra một tiếng rên rỉ, uể oải đem mặt vùi vào bả vai của Hướng Cương.
Xong rồi, mẹ chắc chắn sẽ giết nàng!
Trong bóng tối, truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Lăng gia trong ngoài một mảnh tối đen, không chút ánh sáng của ngọn đèn nào, nhìn như không có một bóng người, bên trong cũng không dứt tiếng vang đều đặn truyền đến. Nghe được cẩn thận chút, tiếng vang đến từ phòng bếp, là tiếng của dao va chạm vào thớt gỗ, một bóng người nhỏ nhắn đang giữa cảnh tranh tối tranh sáng tại phòng bếp thái mì.
Cho dù ánh mặt trời đã xuống núi mấy tiếng đồng hồ, Lăng Lung vẫn không đi bật đèn, chỉ lợi dụng ngọn đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ, cắn môi đỏ mọng đứng ở trong phòng bếp, không ngừng lặp lại động tác thái mì.
Phía sau trên bàn chồng chất thịt băm cùng mỳ sợi, đã đủ làm cho chị dâu ăn đến ở cữ cũng còn thừa, nàng vẫn đang vùi đầu băm mãi, muốn dùng động tác đơn điệu này, phát tiết sự rối rắm trong lòng.
Mà sự rối rắm đó, đầu sỏ đương nhiên chính là Hướng Cương.
Lăng Lung cũng không cảm thấy, bọn họ là người ở cùng một thế giới.
Nàng bình thường không có đặc sắc, bình thường đến mức có thể thấy được, tuy rằng ngẫu nhiên chỉ là như một giấc mộng, nhưng thật sự khó mà tin được mộng đẹp có thể trở thành sự thật. Giống hắn diện mạo đẹp như thế, thể trạng cũng tốt, nam nhân có điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể thích một cô gái vừa bình thường lại không có gì nổi bật cả?
Đáng giận, hắn rốt cuộc là thấy như thế nào mà nói như thế?
Cán dao cứ nhịp lên nhịp xuống không ngừng, mỗi một đao cùng mỗi một đao băm băm lung tung không chuẩn, từng nhát dao băm xuống tâm loạn như ma, đương nhiên kết quả là những sợi mý lại có hình dáng không đồng nhất.
Lăng Lung không ngừng nhớ tới, lần xem mắt ngày đó, từng câu nói của Hướng Cương vừa ở bên tai nàng thì thầm.
Tuy rằng hắn nói chắc chắc như vậy, trong lòng nàng lại vẫn có thiệt nhiều thiệt nhiều hoài nghi. Cái loại cảm giác này, giống như là suốt cả cuộc đời, đột nhiên trúng số độc đắc, may mắn đến bất ngờ, làm cho người ta chẳng những khó có thể tin, càng khiếp đảm không dám vui sướng.
Nàng thật muốn đào tẩu, chạy thoát khỏi Hướng Cương, thoát đi sự hỗn loạn này. Nhưng chiếc xe già nua khốn khổ bệnh tật đầy mình của nàng còn đang ở bãi đậu xe chữa bệnh, mà chân của nàng làm sao có thể so sánh với xe hơi nhập khẩu của hắn --
Tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Lăng Lung hồ nghi quay đầu, thấy một đám người đang ồn ào chen vào phòng khách Lăng gia, mỗi người lấy đồ uống, mang món kho, thậm chí còn tự mang theo một cái ghế nhỏ, tất cả đều hưng trí dạt dào chen chúc trước TV, hai mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Quái, đêm nay là cuối tuần, nên tám giờ ngày thường đã tan họp, còn có cái tiết mục trên gì tivi có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho bọn họ tập trung cùng một chỗ?
“Ngủ ngon.” Nàng đứng ở cửa phòng bếp, lễ phép chào hỏi.
Bên trong nhất thời một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn nàng trừng trừng, như là trên đầu nàng đột nhiên mọc ra cặp sừng thật dài.
Một học sinh phản ứng đầu tiên, hoả tốc nhảy đến trước màn hình, hai tay dang rộng ra, cố gắng che đậy màn hình, không cho nàng xem hình ảnh trong đó.
“Con không phải giúp Oa Oa đi đến bệnh viện kiểm tra thai sao?” Lăng Lương Nguyệt Nga lấy tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt xấu hổ.
“Anh hai nói, có anh ấy đi cùng là được rồi.” Nàng trả lời đơn giản, phát hiện biểu tình của mọi người đều có chút không thích hợp. Sự xuất hiện của nàng, dường như làm cho bọn họ hoảng hốt. “Các người đang xem gì vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Rất nhiều cái đầu đều bắt đầu dùng sức lắc lia lịa, không có người nguyện ý nói ra sự thật, đứa bé học sinh lại dùng hai tay hai chân ôm lấy tivi, giống như đã hạ quyết tâm, cùng sống cùng chết với chiếc ti vi.
Lăng Lung càng lúc càng hoang mang, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện Hướng Cương cư nhiên đã ở đó. Hắn ngồi ở trên sô pha, chân dài vén ở chỗ mắt cá chân, bạc môi nhẹ nở nụ cười mỉm, trong sự kinh hoảng khiếp đảm của mọi người, chỉ có mỗi mình hắn là người duy nhất giữ được bình thản.
“Ở tivi đang chiếu cái gì.” Nàng hỏi.
“Em tốt nhất đừng nên xem.”
Nhẹ đáp một câu, ngược lại đem lòng hiếu kỳ của nàng châm ngòi tràn đầy. Nàng nghi hoặc nhướng đôi mày liễu, đi đến trước TV, muốn nhất định phải xem cho rõ chân tướng.
“Này -- Lăng Lung tỉ, không, không, không cần – chị vẫn là, vẫn là đừng nhìn thì tốt hơn a –”Thằng bé học sinh vẫn cố sống cố chết ôm chặt lấy cái tivi, cười vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
“Tôi không thể nhìn sao?” Lăng Lung truy vấn, hoài nghi những người này là tụ cùng một chỗ nhìn lén chuyện gì.
“Ách -- cái kia -- cái kia –”Thằng bé học sinh bất an mãnh liệt nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn như suối, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Cương ngồi trên sô pha.
Nhưng hắn không mở miệng, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch, thoáng gật đầu, ý bảo thằng bé nên lui về phía sau.
「 Chướng ngại vật 」 tâm không cam lòng tình không muốn rời khỏi, Lăng Lung đi đến trước TV, cái đầu nhỏ vươn về phía trước, trừng lớn mắt còn thật sự nghiên cứu, rốt cuộc là cái tiết mục gì, làm cho mọi người trở nên cổ quái như vậy.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh có chút quỷ dị, chất lượng hình ảnh kém vô cùng, màn ảnh còn run rẩy chớp chớp, còn phối nhạc cực kì hỗn loạn. Ngoài, hình ảnh đôi nam nữ ở giữa màn hình ra hơi chút mơ hồ có thể thấy được còn lại là xung quanh bốn phía tối đên như mực.
Nàng đến càng gần, muốn nhìn rõ ràng chút. Hình ảnh kia tựa hồ biết rõ tâm ý của nàng, bỗng dưng dừng chớp, màn ảnh chậm rãi kéo gần về phía trước --
Di, cái nam nhân vật chính kia, thoạt nhìn hình như có chút nhìn quen mắt a?
Nha, nhưng nữ nhân vật chính lại cũng có vài phần rất giống nàng! Ngay cả chú chó ngồi trong gió lạnh, liên tiếp ngáp dài ngáp vắn, cũng cùng bộ dạng giống Cơm Nắm như đúc --
Không thể nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, Lăng Lung hai ba bước vội tiến lên phía trước, hai tay để ở màn hình, hai mắt trừng thật lớn, tròng mắt trong suốt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Ông trời, ở tivi đang chiếu, tin, cư nhiên -- cư nhiên -- cư nhiên là ngày xem mắt hôm đó, trường hợp nàng ở bãi đỗ xe bị Hướng Cương 「 xằng bậy 」!
“Chỉ có đoạn hôn môi kia thôi sao?” Bố Lăng, tay trái mang hộp bắp rang, tay phải đang ôm lon coca mát lạnh, hứng thú dạt dào từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô con gái đang ôm cái TV, nụ cười tươi của ông đột nhiên cứng đờ.
Ngay cả hình ảnh Hướng Cương hôn nàng, bọn họ đều xem xét quá? Nói như vậy, lần tụ hội như thế này khẳng định không phải lần đầu tiên!
“Này, này -- là ai chụp ?” Lăng Lung đằng đằng sát khí xoay người, xấu hổ chất vấn, ngón tay ngọc chỉ chỉ màn hình, bởi vì kích động mà run rẩy không ngừng.
Một nam nhân đang chậm rãi cắn cánh gà, mọi người đều nhấc tay chỉ vào hắn.
Tức giận tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
“Vương Đại vĩ! Anh, anh anh anh -- tôi với lão bà của anh vẫn là bạn tốt nha!” Nàng kích động vọt tới sô pha, vừa xấu hổ, gương mặt đỏ hồng toàn bộ. “Nhớ ngày đó, lúc học ở trung học các người yêu nhau nóng như trà, ngay cả thư cũng quên gửi, nếu không nhờ có sự giúp đỡ của tôi, môn lịch sử của cô ấy chắc chắn bị thất bại. Bây giờ anh lại lấy oán trả ơn, chờ tôi nói cho lão bà anh, cô ấy nhất định sẽ --“
“Ách, chuyện này tôi đã biết –”Một nữ nhân nhỏ giọng nói, hổ thẹn cúi đầu, không có mặt mũi đối mặt với bạn cùng trường ngày xưa.
Vong ân phụ nghĩa a!
Lăng Lung cảm thấy trước mắt là một màu đen, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là chúng bạn xa lánh. Nàng đưa tay lên trán, hai chân mềm nhũn, dường như muốn hôn mê.
Một cánh tay vững chắc vươn đến, ôm chặt ngang thắt lưng của nàng, tiếp nhận chức vụ nàng đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, lại thuận thế lôi kéo, liền đem nàng kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Có khỏe không?” Tiếng nói hùng hậu vang lên phía trên đầu nàng.
Huyết khí sôi trào như muốn dâng lên não, vọt vào trong đầu, nàng tức giận đến tỉnh táo lại. “Không khỏe!” Nàng giận dữ hét to, kéo lấy cổ áo của Hướng Cương ép hỏi. “Anh, anh, anh, anh--- Anh biết chuyện này bao lâu rồi?”
“Không bao lâu.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch, hơi chút hoạt động thân mình, làm cho cô bé con trong lòng đang vô cùng tức giận có thể ngồi thoải mái một chút.
Lăng Lung cũng không nhận thấy được hành động săn sóc này của hắn, nàng vô cùng giận dữ.”Gạt người! Tôi không tin, anh nhất định đã sớm biết –“
Còn không có mắng xong, Vương Đại Vĩ đã cắn xong cái cánh gà, chậm rãi mở miệng. “Nếu vạch trần, như vậy, có chuyện em tốt nhất cũng nên biết.”
“Chuyện gì?” Nàng căm tức quay đầu, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo của Hướng Cương, không cho hắn có cơ hội chạy án.
“A Gia làm một cái trang web.”
“Trang web?” Huyết sắc nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia. “Trang web gì?” Nàng suy yếu hỏi.
“Là giáo sư dạy tin học ra bài tập, muốn chúng tôi làm trang web.” Thằng bé học sinh ban nãy cố sống cố chết ôm lấy cái ti vi xấu hổ giơ tay lên. “Lần xem mắt đêm đó em đã ở nhà ăn, vốn định thay các vị hàng xóm không thể có mặt, chụp được tình hình thực tế việc xem mắt của Dương Hân Hân còn không có chụp được gì, cô ấy đã ngủ say rồi. Hướng nhị ca với chị sau khi rời khỏi đó, em tò mò theo sau, rồi mới -- Ách -- em nghĩ đến, cái này vừa vặn có thể làm đề tài trang web –“
Lăng Lung toàn thân mềm nhũn, dựa vào trên đầu vai Hướng Cương rên rỉ.
Thằng bé học sinh còn làm hết trách nhiệm 「 báo cáo 」thật đầy đủ.
“Ngày đầu tiên tràng web vừa đưa lên đã đột phá hai vạn lượt người truy cập, giáo viên cho em chín mươi lăm điểm. Ngày hôm qua, ngay cả pchome đều gọi điện thoại đến, hỏi em có đồng ý làm sưu tầm hay không.’
A Gai nói vô cùng hăng hái, đương nhiên đối với「 sáng ý 」của chính mình cảm thấy đắc ý vạn phần.
“Em đem đoạn phim nhựa này phóng lên rồi?” Thanh âm của nàng đang run rẩy.
“Ai a, chỉ có phim nhựa làm sao mà đủ?” A Gia vẫy vẫy tay, phi thường chuyên nghiệp trả lời. “Chỉ đăng đoạn video này không nội dung trang web sẽ không đủ phong phú. Cho nên, em từ trên tay của hai bác đây, tìm kiến các bức ảnh của các thời kì, tất cả đều được đăng lên hết.”
“Như vậy em bán vé vào cửa xem.”
A Gia sờ sờ đầu, vẻ mặt cư nhiên còn ngượng ngùng.
“Không có bán. Em làm sao có thể kiếm tiền hàng xóm đâu? Chỉ có ý tứ ý tứ, thu của mọi người năm đồng để làm sở phí mà thôi.”
Thật đúng là bán vé vào xem?!
“Mọi người đều -- đều -- đều lên mạng xem qua ?” Lăng Lung trừng lớn mắt, môi phấn run rẩy, giống bị cả người bị xối nước lạnh từ trên đầu xuống, từ đầu đến chân hoàn toàn lạnh thấu xương.
“Trừ chị và Hân Hân ra, những người khác ai cũng từng xem qua.” Vẻ mặt Vương Đại Vĩ đồng tình.
Khó trách Tiểu Phiến bán thức ăn luôn nhìn nàng cười đến thần bí vô cùng; Khó trách bên ngoài cửa thường có người đến chụp ảnh lưu niệm; Khó trách những bạn học ở nước ngoài mười mấy năm không liên lạc, riêng gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm. Nguyên do, tin tức đã được truyền bá, khắp các nơi trong thị trấn dưới「 mạng lưới tình báo 」, chuyện nàng cùng Hướng Cương mọi người đều đã sớm biết.
Thân là nhân vật chính duy nhất trên màn ảnh ti vi kia, Hướng Cương không chút nào không thèm để ý, hắn ôm chặt lấ thắt lưng của nàng, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu của nàng, cung cấp an ủi.
“Đừng lo lắng, nếu em sợ mọi người biết như thế, chúng ta có thể đến địa phương khác mà hẹn hò.”
“Ai muốn hẹn hò với anh?!” Nàng đỏ mặt phản bác.
Đáng chết, nàng sớm nên biết, chỉ cần cùng Hướng Cương ở chung một chỗ, những ngày bình thản của nàng sẽ nhanh chóng kết thúc, lại lần nữa trở thành tiêu điểm cho muôn người chú ý! Cũng như hiện tại, bất luận là nàng biết, hay không biết, nhưng tất cả mợi người đều biết mọi chuyện của nàng làm.
“Xong rồi, tất cả mọi người biết, là tôi đoạt đi đối tượng xem mắt của Hân Hân—”Nàng ôm lấy đầu thì thào tự nói, cảm thấy cho dù ngày tận thế cũng không bi thảm như giờ phút này.
Lão mẹ ngược lại mở miệng an ủi.
“Cái gì mà tranh hay không tranh chứ ? Là duyên phận !” Lúc trước con gái bà còn cam đoan, sẽ thay Hướng Cương tìm một nữ nhân, làm sao dự đoán được, 「 nữ nhân 」kia chính là nàng bản thân đâu! “Còn có a, Hân Hân cũng đã có bạn khác rồi.” Lăng Lương Nguyệt Nga ha cười ha không ngừng, hiển nhiên tâm tình thật tốt.
“A?” Nàng ngây người ngẩn ngơ.”Là ai?”
“Anh hai của anh.” Hướng Cương mở miệng.
“Anh hai anh? Hướng Cương?” Nàng đột nhiên quay đầu, kinh ngạc môi đỏ mọng mấp máy.
“Đúng.” Miệng hắn khó nén nụ cười, tựa trán vào trán nàng, cho dù ở trước mặt mọi người, cũng không chút nào giấu diếm ôn nhu đối với nàng.
“Đúng vậy,đúng vậy!” A Gia gật đầu mạnh mẽ, bản tin mới nhất chấn động ở thị trấn này. “Bọn họ ngủ cùng nhau, bị chúng ta bắt gặp.”
Cùng cảm giác là ‘người bị hại’ trong lòng Lăng Lung cảm thấy vô cùng đồng tình, cũng âm thầm may mắn, cũng may Hân Hân đã có người trong mộng, nếu không nàng sớm hay muộn sẽ bị cảm giác tội lỗi trong lòng ép tới không thở nổi.
“Khụ, ừm,, được rồi, được rồi, dù sao mọi người đều đã biết, A Gia, đem điều khiển từ xa lấy lại đây, chúng ta lại xem thêm một lần nữa.” Lăng Lương Nguyệt Nga nhìn thấy mọi chuyện đã được làm rõ, rốt cuộc không cần che che lấp dấu, lập tức mở miệng yêu cầu phát lại, muốn thưởng thức lại lần nữa hình ảnh phấn khích cô con gái cùng「 cực phẩm trung cực phẩm
Cái gì? Lại nhìn một lần?
“Chờ một chút!” Lăng Lung cả người cứng đờ, nhảy xuống khỏi đùi Hướng Cương, vội vàng giành lấy cái điều khiển từ xa. Không nghĩ tới tốc độ của A Gia nhanh hơn, trước mặt của nàng giật đi điều khiển từ xa, hai tay dâng lên cho Lăng Lương Nguyệt Nga.
“Đừng giành đừng giành, nếu con không thích xem, thì bước tránh sang một bên, đừng cản trở mọi người, đi đi đi!” Lão mẹ vẫy tay đuổi nhân, lại hò hét muốn mọi người ngồi yên m ột chổ, kiên quyết muốn cùng hàng xóm trở về chỗ cũ「 quang vinh 」 một khắc kia.
Trên màn hình lại lần nữa xuất hiện hình ảnh quen thuộc, trước mặt mọi người tập trung tinh thần nhìn, thân là nữ nhân vật chính phim nhựa Lăng Lung sớm xấu hổ và giận dữ rốt cuộc chịu không nổi, hai tay bịt mắt lại, không dám nhìn tivi liếc mắt một cái, thùng thùng thùng chạy nhanh về phòng.
Trước đó không lâu còn nóng kinh người, chưa đến mấy ngày, bỗng dưng từng cơn gió lạnh ập tới, ánh thái dương độc ác lập tức mất uy phong, thời tiết nóng bức biến đâu mất hết, gió lạnh ùa về. Mặt trời đi đâu mất, giò lạnh thổi ào ạt như muốn đến để báo danh, nhiệt độ không khí lập tức rớt đến mười độ. Quần áo mùa đông nặng nề còn chưa kịp xếp lại, đã phải mặc vào, mới đủ để ứng phó với nhiệt độ thấp vào ban đêm của gió xuân.
Tuy nói bà mối có nghĩa vụ thay song phương nam nữ làm giới thiệu đơn giản cá biệt, nhưng nhiều người đều ở cùng lớn lên chung một thị trấn, đối với gia thế lẫn nhau đều hiểu rất rõ ràng rành mạch, trình tự giới thiệu kia đương nhiên có thể miễn, nàng trình diện trễ một chút cũng chắc cũng khong sao.
Quả nhiên, nam nữ song phương đã gặp nhau rồi.
Thân thể nhỏ nhắn nhanh chóng co rút lại, cơ hồ muốn nằm sát xuống sàn nhà. Nàng túm lấy chú chó, kéo nó cùng nhau phủ phục đi tới, tránh đông né tây, thật vất vả mới chọn vị trí bồn hoa hơi khuất một tý ngồi xuống.
Nhà ăn đương nhiên có rất nhiều ma lực để dụ hoặc, chú cún con không ngừng giãy dụa, còn vươn đầu lưởi đỏ ửng, ha ha ha chảy ròng nước miếng, muốn đi công kích những thức ăn đang nằm ngay ngắn trên bàn.
“Cơm nắm, cơm nắm, không thể!” Nàng thấp giọng hét nhỏ, nắm chặt dây buộc, cố gắng đè chú cún nằm yên lặng dưới gầm bàn. “Không nên cử động – Đừng nhúc nhích mà.”
Một người một chó ở phía sau bồn hoa chơi trò kéo co, làm những đám lá va chạm vào nhau rung động sàn sạt.
“Con chó tham ăn, không phải lúc nãy rời khỏi nhà ta mới cho mi ăn sao?” Nhướng đôi mày liễu quở trách, vỗ nhẹ đầu nó. “Nếu không chịu nằm yên ngoan ngoãn, ngày mai ta sẽ cắt bớt thức ăn của mi.”
Cẩu nhi đáng thương vô cùng ưm ưm hai tiếng, không tình nguyện nằm úp sấp xuống dưới, con mắt màu lam vẫn đáng thương nhìn thức ăn mà phục vụ đang sắp xếp trên bàn, thèm ăn nước miếng chảy ròng ròng.
Thuận lợi ngăn lại cẩu nhi bạo động, nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, xoay người nửa quỳ ở trên ghế, vùi vào lá cây bồn hoa, chấp hành lời dặn dò của lão mẹ, chặt chẽ quan sát động tĩnh trước mắt.
Ở bàn bên kia, có đôi nam thanh nữ tú đang ngồi.
Mà nữ, là bạn đồng học thời trung học đã lâu không gặp, Dương Hân Hân vẫn thanh tú e lệ như năm đó, thói quen vận đông nhiều năm, làm cho thân thể mảnh mai của nàng trở nên vô cùng thon thả, da thịt toả sáng khỏe mạnh hồng nhuận. Nàng thật không rõ, làm sao có nam nhân có thể bỏ được cô bé con xinh đẹp như vậy.
Và người nam nhân, cho dù là hóa thành tro, nàng cũng có thể liếc mắt một cái đã nhận ra được!
Mặc một thân tây trang khéo léo đắt tiền, làm tôn thêm thân hình cao to vạm vỡ của Hướng Cương, khí lực rắn chắc, bất luận khi nào chỗ nào, đều có thể hấp dẫn người bên ngoài -- nhất là ánh mắt nữ nhân --.
Không biết hắn đang nói cái gì, bạc môi giơ lên, trở thành nụ cười hiền lành, đối với bạn gái ngồi cùng bàn biểu hiện vô cùng săn sóc, lễ phép thật chu toàn, quả thực có thể so sánh với thân sĩ Anh quốc.
Dấm chua ghen tuông, một giọt, hai giọt chảy ra, Lăng Lung cắn môi đỏ mọng, tay nhỏ bé nắm chặt lá cây. Mỗi một động tác Hướng Cương mỉm cười hoặc nhíu mày, giọt nước ghen tuông dần dần hóa thành một hồ nước lớn, nhanh chóng lan tràn như cỏ dại.
Hừ, tên vô lại này, nếu đặc biệt trở về để đi xem mắt, vì sao còn muốn đến trêu chọc nàng? Hắn là đem nàng trở thành cái gì ? Chủ quán ăn? Hay món điểm tâm khai vị ngọt sao?
Lá cây xanh tươi bị bàn tay nhỏ bé bứt rơi lả tả, nàng mị mắt bị ghen tuông chiếm cứ làm đầu óc choáng váng. Khi hắn lại lần nữa nhếch môi mỉm cười, nàng lại cảm thấy môi đỏ mọng một trận nóng ấm, không tự chủ được nhớ lại nụ hắn của hôn --
A, chán ghét, tránh ra tránh ra!
Mặt đỏ tim đập Lăng Lung vươn tay nhỏ bé, ở giữa không trung vung vẫy lung tung, đem suy nghĩ không nên nhớ này phủi sạch đi.
Bồn hoa kịch liệt rung động, mà Dương Hân Hân ở bên ngoài cũng theo rung đùi đắc ý. Một phút đồng hồ trước, nàng còn dùng tay chống đỡ cằm, lấy dĩa ăn, thong thả đem rau xà lách đưa vào miệng, phút tiếp theo, nàng liền lay động cái đầu nhỏ nhắn liên tiếp, khuôn mặt nhỏ nhắn kia càng cúi càng thấp, cuối cùng đơn giản nhẹ nhàng dán sát lên trên mặt bàn, nằm im lặng không hề có động tác gì.
Thời gian một phần một giây trôi qua, nàng vẫn là ghé vào trên bàn, nhắm chặt hai mắt, chìm trong say mê hương vị ngọt ngào của giấc ngủ, một chút cũng không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trong đám lá cây lúc đó tràn đầy kinh ngạc, Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, hồ nghi nhướng cổ dài tới, muốn nhìn cho cẩn thận chút, không nghĩ tới mới hơi vươn người tới trước một chút, ánh mắt của Hướng Cương liền quét lại đây.
Không xong!
Nàng theo phản xạ định rụt đầu lại, nhưng vẫn là chậm từng bước, hắn chẳng những nhìn thấy nàng, thậm chí còn khiêu khích khơi mày nhướng mi, giống như đang đùa cợt nàng chỉ dám trốn nhìn lén, lại không có can đảm hiện thân.
Bị ánh mắt hắn khiêu khích, nàng ngược lại hít sâu một hơi, bất cứ giá nào nhảy ra khỏi bồn hoa, kéo căng dây buộc chú cẩu, nghênh ngang hướng hai người đi đến.
Không dám? Buồn cười, nàng có cái gì mà không dám?! Nàng sẽ xuất hiện ở nhà ăn, cũng không phải là vì rình xem hắn, mà là lĩnh phùng ý chỉ, phụng mệnh đến「 giám sát 」, xác nhận lần xem mắt này có thể tiến hành thuận lợi. Nói đơn giản, nàng là người được「 bà mối」 trao đặc quyền để theo dõi, có được quyền lợi tham dự.
“Cô ấy làm sao vậy?” Nàng hoảng đến bên cạnh bàn, dùng tay đưa lên mũi của Hân Hân xác định nàng vẫn còn thở mới thở phào hỏi, còn nghiêng đầu nhìn Hân Hân đang đắm chìm vào mộng đẹp.
“Đang ngủ.”
Thật sự đang ngủ ?!
Lăng Lung nháy mắt mấy cái, nhanh chóng ngồi xổm xuống xem, nửa ngày sau mới xác nhận, Hân Hân không phải muốn chiêu dùng giả bộ ngủ để trốn tránh việc xem mắt, mà là thật sự bị Chu Công tha đi chơi cờ.
“Xem ra,” Hướng Cương nhếch khóe miệng. “Cô ấy đối với anh không có hứng thú.”
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, mở to mắt, trước nhìn hắn, sau đó nhìn lại Hân Hân đang ngủ đến bất tỉnh nhân sự, “Chúng ta có cần gọi cô ấy dậy không?” Nàng hỏi một cách không chắc chắn, bàn tay nhỏ bé đưa vào túi sờ loạn, thế này mới chậm nửa nhịp nghĩ đến, trước khi rời khỏi nhà đã quên mang theo di động của Lăng Vân.
Lo bản nương của nàng ăn đi tới, trong tay còn mang thêm thức ăn đến, liền phát hiện mặt bàn bị cô gái bé nhỏ kia ngủ say sưa chiếm hơn phân nửa.
“Di? Sao lại thế này, Hân Hân đang ngủ ?” Vẻ mặt có lỗi của lão bản nương, đem thức ăn đặt ở một cái bàn cạnh đó. “Hướng Cương, thật sự là thật có lỗi a, có lẽ công việc của con bé quá mệt mỏi, cư nhiên ngay cả khi xem mắt lại có thể ngủ được.”
“Hay để con đưa cô ấy trở về.” Thần sắc Hướng Cương tự nhiên đề nghị, vẫn là duy trì phong độ thật tốt.
“Không vội, không vội, các con cứ đi trước, chờ con bé tỉnh lại, bác sẽ gọi người đưa nó về nhà.” Vốn là thân thích như người một nhà, cứ năm bảy ngày đều đã thấy Hân Hân đến nơi này ngủ say sưa, đối với hành động mơ mơ hồ hồ như thế này sớm đã quen mắt, không trách nàng được.
“Nhưng là –”Lăng Lung mở miệng, muốn phát biểu ý kiến.
Hướng Cương cũng đã đứng dậy, mỉm cười nói lời cảm ơn. “Vậy làm phiền bác chăm sóc Hân Hân giùm, chúng con đi trước.” Hắn lễ phép gật đầu vuốt cằm, tung nụ cười mỉm làm người ta hoa mắt, bàn tay to nắm giữ Lăng Lung, kéo nàng đi về hướng cửa, không cho nàng có cơ hội nói.
“A -- Đợi chút -- Này, lần xem mắt của anh –”Nàng bị kéo về phía trước, ánh mắt còn không ngừng ngoảnh lại phía sau, không thể tin được lần xem mắt này lại diễn ra bất ngờ như thế.
Một nam một nữ một chú chó bước ra nhà ăn, ở giữa làn gió đêm lạnh lẽo đi vào bãi đỗ xe.
Dọc theo đường đi, Hướng Cương từ đầu đến cuối vẫn nắm chặt bàn tay nhỏ bé của nàng, dùng lực đạo vừa đủ, không nắm đau nàng, nhưng cũng làm cho nàng giãy không được.
“Cô ấy không nể mặt mũi của anh, không thèm quan tâm mê man ngủ say, bỏ anh sang một bên, nếu anh cứ tiếp tục gặp cô ấy, không phải càng thêm xấu hổ sao?” Hắn bình thản ung dung hỏi, trên khuôn mặt tuấn lãng vẫn mang một nụ cười nhẹ, một chút cũng không thấy nét uể oải bị nhà gái 「 ghét bỏ 」.
Ưm, nói như vậy cũng là có đạo lý, nếu không còn hy vọng, như thế chi bằng sớm chạy lấy người, mau chóng rời khỏi hiện trường, đỡ phải ngại ngần khi nhìn mặt nhau.
Nàng ngắm gương mặt nhìn nghiêng như được chạm khắc tinh tế kia, vụng trộm thở dài nhẹ nhõm một hơi, giống như một tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được nhắc xuống, cả đêm giống như uống phải thùng giấm chua, cuối cùng bị hòa tan --
Quái lạ, Hướng Cương xem mắt thất bại, tại sao nàng như trút được gánh nặng?
Trong bãi đỗ xe khí trời mùa xuân se se lạnh, Lăng Lung lại hoàn toàn không có phát hiện. Nàng cúi đầu cau mày ngẫm nghĩ, cố gắng suy tư, bản thân tại sao lại có những cảm giác như thế.
Để ý? Nàng để ý hắn xem mắt? Để ý hắn sắp cưới một người con gái khác? Để ý bạc môi kia từng hôn qua nàng, sắp dừng ở trên môi của một người con gái khác?
Mặt bị những ý nghĩ trên làm xấu hổ nhuộm thành đỏ hồng như quả táo, nàng bắt đầu dùng sức lắc đầu.
Không không không, mới không có khả năng! Cho dù nàng để ý, cũng chỉ là dựa vào ý thức trách nhiệm, là do lão mẹ nàng đã dặn dò---ừm, nhất định là như vậy --
“Cái gì nhất định là như vậy?” Hướng Cương híp mắt lại, tò mò nhìn nàng vừa gật đầu, sau đó lịa lắc đầu, còn nói thì thầm không ngừng.
Chợt nghe được câu hỏi, nàng mờ mịt phục hồi tinh thần lại, giây tiếp theo lại đột nhiên cảnh giác, không biết khi nào, mình đã bị hắn đưa đến bãi đỗ xe, đôi cánh tay kiên cố kia tách ra, để nàng ở phía sau xe, nhanh chóng vây hãm nàng không có đường thoát dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hắn.
“Anh, anh cách xa tôi một chút, đừng tới gần tôi trong vòng bán kính một m.” Mặt nàng đỏ bừng, thân thủ để trong ngực hắn, muốn đem hắn đẩy ra.
Giống như năm đó, Hướng Cương cự tuyệt nàng.
“Không được.” Hắn không lùi mà tiến tới, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, bá đạo đem nàng vòng ở khuỷu tay.
Nàng không hiểu cảm thấy hoảng hốt, sâu sắc phát hiện, tầm mắt hắn nóng rực như lửa con ngươi đen lòe lòe thật sự tỏa sáng, đã không có nửa điểm như đang đùa, ngược lại còn làm cho người ta hoảng hốt.
“Anh, anh anh anh,-- Anh muốn làm cái gì?” Tim nàng đập như nổi trống, nhảy dồn dập ở trong lồng ngực, thực cố gắng, vô cùng cố gắng, mới có biện pháp mở miệng nói chuyện.
Hướng Cương không trả lời, chỉ chăm chú nhìn nàng, chậm rãi vươn ngón trỏ, khẽ vuốt gò má nóng đỏ bừng của nàng.
Hắn là muốn nhéo mặt nàng, hay là muốn hôn nàng?
Trầm mặc giống như giằng co lâu như một thế kỷ vậy, nàng nín thở ngưng thần, mãi đến khi ngực bởi vì thiếu dưỡng mà ẩn ẩn đau, môi đỏ mọng mới vô tình hé mở, muốn hít vào không khí lạnh lẽo kia, làm cho đầu thanh tỉnh chút --
Hướng Cương lại vào lúc này cúi đầu xuống, phong tỏa cánh môi của nàng.
Nàng trừng lớn mắt, nháy mắt chỉ cảm thấy một trận choáng váng mơ hồ. Hắn lớn mật mà làm càn, nửa thân thể rắn chắc của hắn kề sát nàng, đôi tay ôm nàng thật sát vào thân thể hắn, làm cho nàng không chỗ có thể trốn, chỉ có thể mặc cho hơi thở nam tính kia vây quanh nàng, tràn ngập cảm quan của nàng, đem nàng kéo vào giữa sự tăng vọt của cảm xúc.
Đôi môi cực nóng của hắn, đòi hỏi dò xét dụ hoặc từng phản ứng của nàng, hôn hoàn toàn kịch liệt, quả thực làm cho nàng không thể hô hấp.
Nụ hôn này không ôn nhu, dụ dỗ, hay dọ hỏi, chỉ tràn ngập dục vọng nóng bỏng
Sự kinh ngạc của nàng, khiếp sợ của nàng, kháng nghị của nàng, cùng với thần trí của nàng, tất cả đều bị ngọn lửa của hắn đốt cháy hoàn toàn, không biết bắt đầu từ đâu, nàng dần dần đã quên kháng cự, thậm chí bắt đầu trúc trắc đáp lại nụ hôn của hắn.
Bàn tay mảnh khảnh nhỏ bé buông dây đang giữ chú chó ra, tự động hiện lên bờ vai hắn, nắm chặt lấy bờ vai của hăn.
Hướng Cương da thịt trơn nhẵn mà cực nóng, thân hình cường ngạnh mà cao lớn, cùng với thân thể nhỏ bé mềm mại của nàng hoàn toàn bất đồng, nàng hoàn toàn không thể tự hỏi, đã quên hai người còn đang ở nơi công cộng, đã quên cẩu nhi ngồi ở một bên, không tự chủ được than nhẹ ra tiếng.
“Bé con.” Đôi môi nóng ấm của hắn đang dán tại xương quai xanh mảnh khảnh của nàng, những ngón tay thon dài của hắn vụng trộm lặng lẽ chui vào trong ngực áo của nàng. “Xem ra không gặp em vài năm, vẫn là rất có tiến bộ.” Hướng Cương nói nhỏ, trong thanh âm bí mật mang theo ý cười, cùng với khát vọng cháy bỏng.
Lý trí lặng lẽ trở lại trong đầu, nàng vừa thẹn vừa giận mở to mắt, hai tay dùng sức, suy nghĩ đẩy hắn ra, hắn cũng không có ý định buông tay. Ánh mắt hắn, dục vọng của hắn, rõ ràng nói cho nàng biết, hắn đang thưởng thức sự「 tiến bộ 」của nàng đến chừng nào--
“Anh tại sao không buông tha tôi?” Nàng ưm một tiếng, ảo não hỏi, ở trong tay của hắn bị bài bố không biết làm sao.
“Anh đã quên nói cho em biết sao?” Hướng Cương cắn cắn vành tai của nàng cẩn thận, hơi thở nóng bỏng cùng với câu chữ, lay động da thịt mẫn cảm của nàng, “Anh thích em.”
Lăng Lung cứng người lại.
Thích?
Hướng Cương thích nàng?
Này cực phẩm trong cực phẩm, nam nhân mà mỗi người thừa nhận thèm nhỏ dãi cư nhiên thích nàng?
Chẳng lẽ, nụ hôn hôn môi, cũng không chỉ là vì trêu đùa nàng? Chẳng lẽ, hắn không phải muốn nhìn bộ dáng quẫn bách của nàng mới hôn nàng sao?
Ngọn lửa vui sướng như muốn thoát ra khỏi lồng ngực, nhưng trước khi bị ngọn lửa thiêu rụi, đã bị bản thân nàng nhấn chìm vào trong ao nước lạnh lẽo, hoàn toàn biến mất.
Hắn thích nàng? Điều này sao có thể?!
Tức giận nhanh chóng thay thế sự vui sướng, nàng dùng một sức lực không tin nổi nhanh chóng giãy khỏi sự ôm ấp của hắn.
“Đừng đùa những chuyện như thế với tôi.” Hai gò má nàng đỏ ửng, rát giận, rất giân, trợn mắt nhìn hắn. Nàng tức giận nụ hôn của hắn, tức giận hắn dám đùa như thế với nàng, càng tức giận chính mình, trong nháy mắt ngắn ngủi kia, thế nhưng lại tin tưởng đó là sự thực.
“Chuyện này không phải trò đùa.” Thanh âm Hướng Cương rất nhẹ thực ôn hòa, miệng không mang theo nửa điểm trêu tức, cặp mắt đen kia truyền đến biết bao tình ý và sự chân thật.
Nàng thở dốc vì kinh ngạc, đôi mắt trong suốt như thủy tinh trợn tròn.
Sự thật trong mắt hắn đã dọa đến nàng !
“Anh, anh, anh, anh--- Anh không phải trở về để xem mắt sao?” Nàng lắp bắp hỏi, không tự chủ được lui về phía sau, lại bị cửa xe cản trở đường đi.
“Đúng vậy.” Hướng Cương gợi lên bạc môi,tươi cười là ôn nhu mà không hề trêu tức.
“Nana Nana –”Đầu óc của nàng loạn thành một đoàn, ý nghĩ hoàn toàn hỗn loạn,”Vậy” ban ngày, mới có biện pháp tiếp tục nói chuyện. “Vậy -- anh, anh còn nói -- anh thích tôi –” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, càng lúc càng không có nắm chắc.
“Là thích.” Hắn cười càng ôn nhu, nghiêng người về phía trước, như muốn tựa vào người nàng.
“Ngừng, ngừng ngừng ngừng ngừng – anh, anh đừng, đừng tới đây –”Nàng vươn hai ty, vung vẫy lung tung, vọng tưởng muốn ngăn cản hắn tiếp cận, mặt nóng hồng giống như bị lửa đốt. “Anh nhầm, đúng không? Anh nhất định đã nhầm rồi.”
“Không phải.” Hướng Cương trả lời như chém đinh chặt sắt, vạn phần khẳng định. “Anh thích em, vô cùng thích.” Hắn bước đến gần hơn, mềm nhẹ nắm cổ tay nàng, trấn an bối rối của nàng, ở bên tai nàng nói nhỏ.
“Bé con, anh thích nụ cười của em, thích mặt của em hồng, thích sự lỗ mãng của em, thích thấy em tức giận, thích thức ăn do em nấu—“
Rầm rầm oanh!
Nàng cứng ngắc như tượng đá, cũng không nhúc nhích để mặc hắn ôm.
Hướng Cương một câu lại một câu ôn nhu thì thầm bên tai nàng, lọt vào trong tai nàng, đều như là tiếng sét giữa trời xanh, oanh nàng trợn mắt há hốc mồm, cả người đều choáng váng
Hắn thích nàng, Vô cùng thích? Đây không phải vui đùa ác ý, mà là thông báo hàng thật giá thật? Hắn là thật sự thật sự thích nàng?
Lăng Lung mắt hạnh trợn lên, môi phấn khẽ nhếch, không có thẹn thùng, càng không có kinh hỉ, nhưng thật ra cảm xúc kinh hoảng như sóng tràn bờ, một trận lại một trận nảy lên đến, làm toàn thân nàng rét run, hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn dần dần mất máu.
Ôi trời ạ, này còn phải, nàng cư nhiên hỏng rồi lão mẹ nó bố cục, đoạt này cực phẩm trung cực phẩm?
Xuân ban đêm, gió lạnh một trận lại một trận thổi đến, mặt nàng trắng bệch, sau một lúc lâu mới phát ra một tiếng rên rỉ, uể oải đem mặt vùi vào bả vai của Hướng Cương.
Xong rồi, mẹ chắc chắn sẽ giết nàng!
Trong bóng tối, truyền đến tiếng vang rất nhỏ.
Lăng gia trong ngoài một mảnh tối đen, không chút ánh sáng của ngọn đèn nào, nhìn như không có một bóng người, bên trong cũng không dứt tiếng vang đều đặn truyền đến. Nghe được cẩn thận chút, tiếng vang đến từ phòng bếp, là tiếng của dao va chạm vào thớt gỗ, một bóng người nhỏ nhắn đang giữa cảnh tranh tối tranh sáng tại phòng bếp thái mì.
Cho dù ánh mặt trời đã xuống núi mấy tiếng đồng hồ, Lăng Lung vẫn không đi bật đèn, chỉ lợi dụng ngọn đèn đường mỏng manh ngoài cửa sổ, cắn môi đỏ mọng đứng ở trong phòng bếp, không ngừng lặp lại động tác thái mì.
Phía sau trên bàn chồng chất thịt băm cùng mỳ sợi, đã đủ làm cho chị dâu ăn đến ở cữ cũng còn thừa, nàng vẫn đang vùi đầu băm mãi, muốn dùng động tác đơn điệu này, phát tiết sự rối rắm trong lòng.
Mà sự rối rắm đó, đầu sỏ đương nhiên chính là Hướng Cương.
Lăng Lung cũng không cảm thấy, bọn họ là người ở cùng một thế giới.
Nàng bình thường không có đặc sắc, bình thường đến mức có thể thấy được, tuy rằng ngẫu nhiên chỉ là như một giấc mộng, nhưng thật sự khó mà tin được mộng đẹp có thể trở thành sự thật. Giống hắn diện mạo đẹp như thế, thể trạng cũng tốt, nam nhân có điều kiện tốt như vậy, làm sao có thể thích một cô gái vừa bình thường lại không có gì nổi bật cả?
Đáng giận, hắn rốt cuộc là thấy như thế nào mà nói như thế?
Cán dao cứ nhịp lên nhịp xuống không ngừng, mỗi một đao cùng mỗi một đao băm băm lung tung không chuẩn, từng nhát dao băm xuống tâm loạn như ma, đương nhiên kết quả là những sợi mý lại có hình dáng không đồng nhất.
Lăng Lung không ngừng nhớ tới, lần xem mắt ngày đó, từng câu nói của Hướng Cương vừa ở bên tai nàng thì thầm.
Tuy rằng hắn nói chắc chắc như vậy, trong lòng nàng lại vẫn có thiệt nhiều thiệt nhiều hoài nghi. Cái loại cảm giác này, giống như là suốt cả cuộc đời, đột nhiên trúng số độc đắc, may mắn đến bất ngờ, làm cho người ta chẳng những khó có thể tin, càng khiếp đảm không dám vui sướng.
Nàng thật muốn đào tẩu, chạy thoát khỏi Hướng Cương, thoát đi sự hỗn loạn này. Nhưng chiếc xe già nua khốn khổ bệnh tật đầy mình của nàng còn đang ở bãi đậu xe chữa bệnh, mà chân của nàng làm sao có thể so sánh với xe hơi nhập khẩu của hắn --
Tiếng mở cửa vang lên, cắt ngang suy nghĩ của nàng.
Lăng Lung hồ nghi quay đầu, thấy một đám người đang ồn ào chen vào phòng khách Lăng gia, mỗi người lấy đồ uống, mang món kho, thậm chí còn tự mang theo một cái ghế nhỏ, tất cả đều hưng trí dạt dào chen chúc trước TV, hai mắt chăm chú nhìn lên màn hình.
Quái, đêm nay là cuối tuần, nên tám giờ ngày thường đã tan họp, còn có cái tiết mục trên gì tivi có lực hấp dẫn lớn như vậy, có thể làm cho bọn họ tập trung cùng một chỗ?
“Ngủ ngon.” Nàng đứng ở cửa phòng bếp, lễ phép chào hỏi.
Bên trong nhất thời một trận tĩnh mịch, tất cả mọi người đều dừng lại động tác, kinh ngạc nhìn nàng trừng trừng, như là trên đầu nàng đột nhiên mọc ra cặp sừng thật dài.
Một học sinh phản ứng đầu tiên, hoả tốc nhảy đến trước màn hình, hai tay dang rộng ra, cố gắng che đậy màn hình, không cho nàng xem hình ảnh trong đó.
“Con không phải giúp Oa Oa đi đến bệnh viện kiểm tra thai sao?” Lăng Lương Nguyệt Nga lấy tay vỗ vỗ ngực, vẻ mặt xấu hổ.
“Anh hai nói, có anh ấy đi cùng là được rồi.” Nàng trả lời đơn giản, phát hiện biểu tình của mọi người đều có chút không thích hợp. Sự xuất hiện của nàng, dường như làm cho bọn họ hoảng hốt. “Các người đang xem gì vậy?” Nàng tò mò hỏi.
Rất nhiều cái đầu đều bắt đầu dùng sức lắc lia lịa, không có người nguyện ý nói ra sự thật, đứa bé học sinh lại dùng hai tay hai chân ôm lấy tivi, giống như đã hạ quyết tâm, cùng sống cùng chết với chiếc ti vi.
Lăng Lung càng lúc càng hoang mang, đưa mắt nhìn một vòng quanh phòng khách, phát hiện Hướng Cương cư nhiên đã ở đó. Hắn ngồi ở trên sô pha, chân dài vén ở chỗ mắt cá chân, bạc môi nhẹ nở nụ cười mỉm, trong sự kinh hoảng khiếp đảm của mọi người, chỉ có mỗi mình hắn là người duy nhất giữ được bình thản.
“Ở tivi đang chiếu cái gì.” Nàng hỏi.
“Em tốt nhất đừng nên xem.”
Nhẹ đáp một câu, ngược lại đem lòng hiếu kỳ của nàng châm ngòi tràn đầy. Nàng nghi hoặc nhướng đôi mày liễu, đi đến trước TV, muốn nhất định phải xem cho rõ chân tướng.
“Này -- Lăng Lung tỉ, không, không, không cần – chị vẫn là, vẫn là đừng nhìn thì tốt hơn a –”Thằng bé học sinh vẫn cố sống cố chết ôm chặt lấy cái tivi, cười vừa xấu hổ vừa hoảng sợ, thậm chí trên trán còn toát ra mồ hôi lạnh.
“Tôi không thể nhìn sao?” Lăng Lung truy vấn, hoài nghi những người này là tụ cùng một chỗ nhìn lén chuyện gì.
“Ách -- cái kia -- cái kia –”Thằng bé học sinh bất an mãnh liệt nuốt nước miếng, mồ hôi lạnh tuôn như suối, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hướng Cương ngồi trên sô pha.
Nhưng hắn không mở miệng, ngược lại khóe miệng khẽ nhếch, thoáng gật đầu, ý bảo thằng bé nên lui về phía sau.
「 Chướng ngại vật 」 tâm không cam lòng tình không muốn rời khỏi, Lăng Lung đi đến trước TV, cái đầu nhỏ vươn về phía trước, trừng lớn mắt còn thật sự nghiên cứu, rốt cuộc là cái tiết mục gì, làm cho mọi người trở nên cổ quái như vậy.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh có chút quỷ dị, chất lượng hình ảnh kém vô cùng, màn ảnh còn run rẩy chớp chớp, còn phối nhạc cực kì hỗn loạn. Ngoài, hình ảnh đôi nam nữ ở giữa màn hình ra hơi chút mơ hồ có thể thấy được còn lại là xung quanh bốn phía tối đên như mực.
Nàng đến càng gần, muốn nhìn rõ ràng chút. Hình ảnh kia tựa hồ biết rõ tâm ý của nàng, bỗng dưng dừng chớp, màn ảnh chậm rãi kéo gần về phía trước --
Di, cái nam nhân vật chính kia, thoạt nhìn hình như có chút nhìn quen mắt a?
Nha, nhưng nữ nhân vật chính lại cũng có vài phần rất giống nàng! Ngay cả chú chó ngồi trong gió lạnh, liên tiếp ngáp dài ngáp vắn, cũng cùng bộ dạng giống Cơm Nắm như đúc --
Không thể nào!
Khuôn mặt nhỏ nhắn chuyển sang trắng như tuyết, Lăng Lung hai ba bước vội tiến lên phía trước, hai tay để ở màn hình, hai mắt trừng thật lớn, tròng mắt trong suốt thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài.
Ông trời, ở tivi đang chiếu, tin, cư nhiên -- cư nhiên -- cư nhiên là ngày xem mắt hôm đó, trường hợp nàng ở bãi đỗ xe bị Hướng Cương 「 xằng bậy 」!
“Chỉ có đoạn hôn môi kia thôi sao?” Bố Lăng, tay trái mang hộp bắp rang, tay phải đang ôm lon coca mát lạnh, hứng thú dạt dào từ ngoài cửa đi vào, vừa nhìn thấy cô con gái đang ôm cái TV, nụ cười tươi của ông đột nhiên cứng đờ.
Ngay cả hình ảnh Hướng Cương hôn nàng, bọn họ đều xem xét quá? Nói như vậy, lần tụ hội như thế này khẳng định không phải lần đầu tiên!
“Này, này -- là ai chụp ?” Lăng Lung đằng đằng sát khí xoay người, xấu hổ chất vấn, ngón tay ngọc chỉ chỉ màn hình, bởi vì kích động mà run rẩy không ngừng.
Một nam nhân đang chậm rãi cắn cánh gà, mọi người đều nhấc tay chỉ vào hắn.
Tức giận tiếng thét chói tai vang tận mây xanh.
“Vương Đại vĩ! Anh, anh anh anh -- tôi với lão bà của anh vẫn là bạn tốt nha!” Nàng kích động vọt tới sô pha, vừa xấu hổ, gương mặt đỏ hồng toàn bộ. “Nhớ ngày đó, lúc học ở trung học các người yêu nhau nóng như trà, ngay cả thư cũng quên gửi, nếu không nhờ có sự giúp đỡ của tôi, môn lịch sử của cô ấy chắc chắn bị thất bại. Bây giờ anh lại lấy oán trả ơn, chờ tôi nói cho lão bà anh, cô ấy nhất định sẽ --“
“Ách, chuyện này tôi đã biết –”Một nữ nhân nhỏ giọng nói, hổ thẹn cúi đầu, không có mặt mũi đối mặt với bạn cùng trường ngày xưa.
Vong ân phụ nghĩa a!
Lăng Lung cảm thấy trước mắt là một màu đen, chỉ cảm thấy trời đất rung chuyển, hoàn toàn lĩnh ngộ cái gì gọi là chúng bạn xa lánh. Nàng đưa tay lên trán, hai chân mềm nhũn, dường như muốn hôn mê.
Một cánh tay vững chắc vươn đến, ôm chặt ngang thắt lưng của nàng, tiếp nhận chức vụ nàng đỡ lấy thân hình mềm nhũn của nàng, lại thuận thế lôi kéo, liền đem nàng kéo vào một lồng ngực ấm áp.
“Có khỏe không?” Tiếng nói hùng hậu vang lên phía trên đầu nàng.
Huyết khí sôi trào như muốn dâng lên não, vọt vào trong đầu, nàng tức giận đến tỉnh táo lại. “Không khỏe!” Nàng giận dữ hét to, kéo lấy cổ áo của Hướng Cương ép hỏi. “Anh, anh, anh, anh--- Anh biết chuyện này bao lâu rồi?”
“Không bao lâu.” Miệng hắn bất giác khẽ nhếch, hơi chút hoạt động thân mình, làm cho cô bé con trong lòng đang vô cùng tức giận có thể ngồi thoải mái một chút.
Lăng Lung cũng không nhận thấy được hành động săn sóc này của hắn, nàng vô cùng giận dữ.”Gạt người! Tôi không tin, anh nhất định đã sớm biết –“
Còn không có mắng xong, Vương Đại Vĩ đã cắn xong cái cánh gà, chậm rãi mở miệng. “Nếu vạch trần, như vậy, có chuyện em tốt nhất cũng nên biết.”
“Chuyện gì?” Nàng căm tức quay đầu, hai tay vẫn nắm chặt lấy cổ áo của Hướng Cương, không cho hắn có cơ hội chạy án.
“A Gia làm một cái trang web.”
“Trang web?” Huyết sắc nhanh chóng biến mất khỏi khuôn mặt nhỏ nhắn kia. “Trang web gì?” Nàng suy yếu hỏi.
“Là giáo sư dạy tin học ra bài tập, muốn chúng tôi làm trang web.” Thằng bé học sinh ban nãy cố sống cố chết ôm lấy cái ti vi xấu hổ giơ tay lên. “Lần xem mắt đêm đó em đã ở nhà ăn, vốn định thay các vị hàng xóm không thể có mặt, chụp được tình hình thực tế việc xem mắt của Dương Hân Hân còn không có chụp được gì, cô ấy đã ngủ say rồi. Hướng nhị ca với chị sau khi rời khỏi đó, em tò mò theo sau, rồi mới -- Ách -- em nghĩ đến, cái này vừa vặn có thể làm đề tài trang web –“
Lăng Lung toàn thân mềm nhũn, dựa vào trên đầu vai Hướng Cương rên rỉ.
Thằng bé học sinh còn làm hết trách nhiệm 「 báo cáo 」thật đầy đủ.
“Ngày đầu tiên tràng web vừa đưa lên đã đột phá hai vạn lượt người truy cập, giáo viên cho em chín mươi lăm điểm. Ngày hôm qua, ngay cả pchome đều gọi điện thoại đến, hỏi em có đồng ý làm sưu tầm hay không.’
A Gai nói vô cùng hăng hái, đương nhiên đối với「 sáng ý 」của chính mình cảm thấy đắc ý vạn phần.
“Em đem đoạn phim nhựa này phóng lên rồi?” Thanh âm của nàng đang run rẩy.
“Ai a, chỉ có phim nhựa làm sao mà đủ?” A Gia vẫy vẫy tay, phi thường chuyên nghiệp trả lời. “Chỉ đăng đoạn video này không nội dung trang web sẽ không đủ phong phú. Cho nên, em từ trên tay của hai bác đây, tìm kiến các bức ảnh của các thời kì, tất cả đều được đăng lên hết.”
“Như vậy em bán vé vào cửa xem.”
A Gia sờ sờ đầu, vẻ mặt cư nhiên còn ngượng ngùng.
“Không có bán. Em làm sao có thể kiếm tiền hàng xóm đâu? Chỉ có ý tứ ý tứ, thu của mọi người năm đồng để làm sở phí mà thôi.”
Thật đúng là bán vé vào xem?!
“Mọi người đều -- đều -- đều lên mạng xem qua ?” Lăng Lung trừng lớn mắt, môi phấn run rẩy, giống bị cả người bị xối nước lạnh từ trên đầu xuống, từ đầu đến chân hoàn toàn lạnh thấu xương.
“Trừ chị và Hân Hân ra, những người khác ai cũng từng xem qua.” Vẻ mặt Vương Đại Vĩ đồng tình.
Khó trách Tiểu Phiến bán thức ăn luôn nhìn nàng cười đến thần bí vô cùng; Khó trách bên ngoài cửa thường có người đến chụp ảnh lưu niệm; Khó trách những bạn học ở nước ngoài mười mấy năm không liên lạc, riêng gọi điện thoại đến nói chuyện phiếm. Nguyên do, tin tức đã được truyền bá, khắp các nơi trong thị trấn dưới「 mạng lưới tình báo 」, chuyện nàng cùng Hướng Cương mọi người đều đã sớm biết.
Thân là nhân vật chính duy nhất trên màn ảnh ti vi kia, Hướng Cương không chút nào không thèm để ý, hắn ôm chặt lấ thắt lưng của nàng, vô cùng thân thiết vỗ vỗ đầu của nàng, cung cấp an ủi.
“Đừng lo lắng, nếu em sợ mọi người biết như thế, chúng ta có thể đến địa phương khác mà hẹn hò.”
“Ai muốn hẹn hò với anh?!” Nàng đỏ mặt phản bác.
Đáng chết, nàng sớm nên biết, chỉ cần cùng Hướng Cương ở chung một chỗ, những ngày bình thản của nàng sẽ nhanh chóng kết thúc, lại lần nữa trở thành tiêu điểm cho muôn người chú ý! Cũng như hiện tại, bất luận là nàng biết, hay không biết, nhưng tất cả mợi người đều biết mọi chuyện của nàng làm.
“Xong rồi, tất cả mọi người biết, là tôi đoạt đi đối tượng xem mắt của Hân Hân—”Nàng ôm lấy đầu thì thào tự nói, cảm thấy cho dù ngày tận thế cũng không bi thảm như giờ phút này.
Lão mẹ ngược lại mở miệng an ủi.
“Cái gì mà tranh hay không tranh chứ ? Là duyên phận !” Lúc trước con gái bà còn cam đoan, sẽ thay Hướng Cương tìm một nữ nhân, làm sao dự đoán được, 「 nữ nhân 」kia chính là nàng bản thân đâu! “Còn có a, Hân Hân cũng đã có bạn khác rồi.” Lăng Lương Nguyệt Nga ha cười ha không ngừng, hiển nhiên tâm tình thật tốt.
“A?” Nàng ngây người ngẩn ngơ.”Là ai?”
“Anh hai của anh.” Hướng Cương mở miệng.
“Anh hai anh? Hướng Cương?” Nàng đột nhiên quay đầu, kinh ngạc môi đỏ mọng mấp máy.
“Đúng.” Miệng hắn khó nén nụ cười, tựa trán vào trán nàng, cho dù ở trước mặt mọi người, cũng không chút nào giấu diếm ôn nhu đối với nàng.
“Đúng vậy,đúng vậy!” A Gia gật đầu mạnh mẽ, bản tin mới nhất chấn động ở thị trấn này. “Bọn họ ngủ cùng nhau, bị chúng ta bắt gặp.”
Cùng cảm giác là ‘người bị hại’ trong lòng Lăng Lung cảm thấy vô cùng đồng tình, cũng âm thầm may mắn, cũng may Hân Hân đã có người trong mộng, nếu không nàng sớm hay muộn sẽ bị cảm giác tội lỗi trong lòng ép tới không thở nổi.
“Khụ, ừm,, được rồi, được rồi, dù sao mọi người đều đã biết, A Gia, đem điều khiển từ xa lấy lại đây, chúng ta lại xem thêm một lần nữa.” Lăng Lương Nguyệt Nga nhìn thấy mọi chuyện đã được làm rõ, rốt cuộc không cần che che lấp dấu, lập tức mở miệng yêu cầu phát lại, muốn thưởng thức lại lần nữa hình ảnh phấn khích cô con gái cùng「 cực phẩm trung cực phẩm
Cái gì? Lại nhìn một lần?
“Chờ một chút!” Lăng Lung cả người cứng đờ, nhảy xuống khỏi đùi Hướng Cương, vội vàng giành lấy cái điều khiển từ xa. Không nghĩ tới tốc độ của A Gia nhanh hơn, trước mặt của nàng giật đi điều khiển từ xa, hai tay dâng lên cho Lăng Lương Nguyệt Nga.
“Đừng giành đừng giành, nếu con không thích xem, thì bước tránh sang một bên, đừng cản trở mọi người, đi đi đi!” Lão mẹ vẫy tay đuổi nhân, lại hò hét muốn mọi người ngồi yên m ột chổ, kiên quyết muốn cùng hàng xóm trở về chỗ cũ「 quang vinh 」 một khắc kia.
Trên màn hình lại lần nữa xuất hiện hình ảnh quen thuộc, trước mặt mọi người tập trung tinh thần nhìn, thân là nữ nhân vật chính phim nhựa Lăng Lung sớm xấu hổ và giận dữ rốt cuộc chịu không nổi, hai tay bịt mắt lại, không dám nhìn tivi liếc mắt một cái, thùng thùng thùng chạy nhanh về phòng.
Tác giả :
Điển Tâm