Lần Nữa Lên Đỉnh Cao
Chương 16: Lá mặt lá trái
(Ý chỉ những người đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó cho có lệ)
Trong kế hoạch của Tần Dục, Tưởng Mạn Thù chỉ có tác dụng giật dây bắc cầu, không có bao nhiêu tác dụng mấu chốt, mà đối thủ này cũng không có bao nhiêu lợi thế cho Tần Dục, nhưng có chút ít còn hơn không. Tưởng Mạn Thù ngốc bên Tần Dục khoảng chừng đến giữa trưa, Tần Dục liền để Tưởng Mạn Thù đi về, Tần Dục lo lắng sau khi biết được chân tướng, Tưởng Mạn Thù gặp phải Thẩm Diệu Dương, sẽ để lộ ra sơ hở.
Mày liễu của Tưởng Mạn Thù dựng đứng: “Không! Mẹ muốn nhìn kỹ tên tiểu tử này một chút “.
Tần Dục khuyên can đủ đường cuối cùng cũng khuyên được Tưởng Mạn Thù rời đi.
Qua 1h trưa đã lâu, Thẩm Diệu Dương mới phong trần mệt mỏi chạy tới, lúc này Tần Dục đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, hoàn hảo là còn có món bánh ngọt Lục Giác làm cho hắn để lấp bụng.
“Tiểu Dục, em chắc đói bụng lắm rồi đi”. Thẩm Diệu Dương vừa vào phòng bệnh liền lộ ra biểu tình áy náy: “Anh có hầm canh cho em, đây là canh anh dùng lửa nhỏ hầm cả một buổi sáng đó”.
Động tác ăn bánh ngọt của Tần Dục dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Lục Giác hơn bảy giờ đã đến thăm hắn, mang tới bữa sáng đều nóng hôi hổi, không biết cái tên này mấy giờ đã rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Tần Dục có chút hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không kêu Triệu Tân rời đi, như thế Lục Giác có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
“Tiểu Dục?” Thẩm Diệu Dương gọi liên tiếp vài tiếng, thấy Tần Dục vẫn không có phản ứng, hắn mới kéo kéo cánh tay Tần Dục, nhẹ giọng hỏi: “Em giận anh sao?”
Vừa nâng mí mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Thẩm Diệu Dương, khóe môi hắn hơi giương lên, cùng ánh mắt ôn nhu sau tròng kính, khiến Tần Dục nhất thời có chút hoảng thần, Tần Dục âm thầm khống chế tâm trạng mình một chút.
“Giận a”. Tần Dục giả bộ tức giận, bộ dạng ủy khuất khỏi phải nói.
Thẩm Diệu Dương cười mở hộp giữ nhiệt ra, nhận sai nói: “Đều là lỗi của anh, chờ sau này em muốn phạt anh như thế nào cũng được, trước ăn đồ ăn đi”.
Nếu như là trước đây, Tần Dục nhất định sẽ bám vào câu kia mà trêu chọc, nhưng lần này Tần Dục lại không có nói tiếp, Thẩm Diệu Dương vì mệt mỏi nên nhất thời cũng không nghĩ kỹ, nhanh chóng vứt nghi hoặc này qua một bên, hỏi: “Sao tự nhiên em lại muốn tham gia chương trình thực tế?” Ngày hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn của Tần Dục, vốn Thẩm Diệu Dương đã định lập tức dò hỏi, nhưng lại sợ mình làm ra vẻ quá nóng ruột, cho nên mới chờ tới hôm nay.
“Em cảm thấy rất thú vị”.
“Em bây giờ đang bị thương, không thích hợp tham gia chương trình như vậy, không bằng thừa dịp này mà nghỉ ngơi nhiều một chút”.
“Em chỉ là bị va chạm nhẹ, cũng không phải là gãy tay gãy chân. Chương trình này, ngày 18/10 mới bắt đầu quay, còn khoảng nửa tháng nữa để em nghỉ ngơi, hơn nữa nếu em không kiếm tiền, ai sẽ nuôi anh đây”.
Nghe thấy lời trêu chọc của Tần Dục, Thẩm Diệu Dương không kìm được ho nhẹ một tiếng, lúc đầu hắn còn hơi nghi ngờ, hiện tại hắn đã trăm phần trăm tin tưởng, Tần Dục thật sự đã mất trí nhớ. Mất trí nhớ cũng tốt...
“Kiếm tiền có rất nhiều cách, bằng không em quay phim truyền hình đi, anh đã giúp em chọn xong kịch bản, là phim ‘Anh dưới ánh mặt trời’, được cải biên tự bộ truyện online đứng đầu. Nam chính là một bạch mã vương tử ấm áp, rất được nữ sinh hoan nghênh. Em đóng vai nam chính, thứ nhất là để kéo thêm cho em một nhóm fan girl, thứ hai là có thể tạm thời tránh né quấy rầy của truyền thông, thứ ba là một lần nữa đắp nặn lại hình tượng của em, để đến lúc đoạn bê bối này trôi qua không sai biệt lắm, anh lại tuyên truyền, giúp em bắt đầu lại một lần nữa, kéo lại trái tim của người hâm mộ”. Thẩm Diệu Dương dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa thù lao của bộ phim thần tượng này rất cao”.
Tần Dục có thể nghĩ tới, thì Thẩm Diệu Dương tất nhiên cũng có thể nghĩ tới, chương trình thực tế là một cơ hội tốt để Tần Dục bày tỏ bản thân, Tần Dục vô cùng có khả năng lợi dụng khoảng thời gian này để trở mình, mà đây lại là điều Thẩm Diệu Dương tuyệt đối không muốn.
Thẩm Diệu Dương thấy Tần Dục trầm mặt không lên tiếng, liền nói tiếp: “Em không phải vẫn không thích tham gia chương trình thực tế hay sao?”
Tần Dục trào phúng đến cong khóe môi lên.
Thẩm Diệu Dương chính là như vậy, mỗi một an bài đều làm kín kẽ đến không một lỗ hổng, làm cho người ta rất khó để tưởng tượng được dã tâm ẩn chứa sau lưng hắn.
Tần Dục bình tĩnh lại, hắn càng tranh chấp cùng Thẩm Diệu Dương, trái lại càng dễ gây nên hoài nghi, lúc này, Tần Dục lấy tính khí bá đạo không nói lý lẽ của mình ra làm bia đỡ đạn.
Ngữ khí của Tần Dục trở nên cường ngạnh: “Không cần nói nữa, em đã chọn chương trình này, anh chỉ cần giúp em an bài là tốt rồi”.
Trước khi Thẩm Diệu Dương kịp phản ứng lại, Tần Dục lập tức hạ thái độ, mềm giọng nói: “So với việc cùng một diễn viên nữ đóng phim ngôn tình cẩu huyết, em càng muốn tham gia chương trình thực tế hơn”.
“Lẽ nào anh nguyện ý nhìn em cùng một người phụ nữ khanh khanh ta ta?”
Tần Dục đem vấn đề quăng lại cho Thẩm Diệu Dương, Thẩm Diệu Dương ngơ ngác, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Em nói hưu nói vượn cái gì vậy, anh là một người quản lý chuyên nghiệp, làm sao có khả năng ăn loại dấm chua này”.
“Em lại hi vọng anh ghen, em còn chưa được nhìn thấy qua đâu”. Trên mặt Tần Dục nổi lên ý cười thật mỏng, nhưng đáy mắt lại là một mảnh thanh minh, Thẩm Diệu Dương không phải không ăn bậy dấm chua, mà bởi vì căn bản không để ý, cho nên mới không cần ghen.
“Trước đây tất cả em đều nghe theo anh, nhưng lần này hãy làm theo ý em được chứ?” Tần Dục hạ thấp tầm mắt, nhìn tấm ga giường trắng bệch, tận lực hạ thấp tư thái của mình, đây là chiêu tốt nhất để đối phó với Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục hoặc là không tranh, hoặc là tranh đến cùng, rất ít khi biểu hiện một mặt yếu ớt ra ngoài. Tần Dục cố chấp, Thẩm Diệu Dương còn có biện pháp để đối phó, nhưng một Tần Dục mang theo ý khẩn cầu như vậy, Thẩm Diệu Dương lại một chút biện pháp cũng không có.
“Được, nghe theo em, đến lúc đó anh sẽ bàn với bên sản xuất. Em không phải đói lắm rồi sao? Mau ăn đi”. Thẩm Diệu Dương không dự định tiếp tục dây dưa với Tần Dục, phía bên chương trình hắn sẽ đẩy xuống, Tần Dục muốn tiếp tục kiên trì cũng không được.
Thẩm Diệu Dương nhìn hoa hồng bày trên mặt bàn, nói sang chuyện khác: “Xem ra sáng nay có vị khách nhiệt tình như lửa tới thăm em?”
Tần Dục cười mà tựa như không cười: “Triệu Tân không nói cho anh biết sao?”
Thẩm Diệu Dương kỳ quái nói: “Nói cho anh biết cái gì?”
Nhìn thái độ hoang mang của Thẩm Diệu Dương không giống như giả bộ, Tần Dục liền định tâm, nói đùa: “Em còn cho là một con muỗi bên cạnh em, dù là đực hay là cái, Triệu Tân cũng báo cáo cho anh biết”.
Lời trong lời ngoài của Tần Dục đều có ý thăm dò mối quan hệ giữa Thẩm Diệu Dương và Triệu Tân.
Thẩm Diệu Dương lại hiểu lầm là tật xấu bá đạo của Tần Dục lại phát tác, không để ý nói: “Anh không có nhàm chán như vậy”.
Thẩm Diệu Dương nhìn chăm chú Tần Dục, thề son sắt nói: “Anh tin tưởng tình cảm của em đối với anh, cho nên căn bản không cần phái người giám thị. Nếu như có một ngày em thay lòng, phái Tiểu Triệu trông chừng em thì có ích lợi gì, trái tim đã rời đi thì ai cũng không ngăn lại được”.
Thẩm Diệu Dương tâm huyết nói tới chân thành tha thiết như thế, khiến Tần Dục cơ hồ cũng muốn tin, nhưng những thương tổn và lừa dối mà Thẩm Diệu Dương gây cho hắn đã khắc sâu vào linh hồn, đau đến nỗi làm cho hắn không thể nào quên, cũng không bao giờ dám quên.
Tần Dục tỉ mỉ quan sát Thẩm Diệu Dương, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn lấp lóe sự chân thành, thật sự là kỹ năng diễn xuất tinh xảo.
Tần Dục đột nhiên hỏi: “Diệu Dương, anh có từng nghĩ tới làm diễn viên hay không?”
“Diễn viên?”
Nhìn biểu tình không giải thích được của Thẩm Diệu Dương, Tần Dục tỉnh táo lại, chính mình quá kích động, khiến hắn không nhịn được mà bậc thốt lên câu hỏi kia.
Tần Dục trêu ghẹo nói: “Chính là em cảm thấy Tiểu Dương nhà chúng ta đẹp trai như vậy, không làm diễn viên thật đáng tiếc, nếu đóng phim thần tượng cùng anh, em đồng ý một trằm lần”.
Nếu như nói nhiệm vụ chủ yếu của nghệ sĩ là diễn kịch, thì hiện tại 24/24 hắn đều diễn kịch. Hơn nữa còn là trước mặt người hiểu hắn nhất, người thân cận với hắn nhất, hơi bất cẩn một chút, hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chuyện này so với đóng phim điện ảnh còn mệt hơn rất nhiều.
Hiện tại nhìn thấy Thẩm Diệu Dương, chưa tới mấy phút, Tần Dục cũng đã cảm thấy cả người uể oải.
“Miệng lưỡi trơn tru”. Thẩm Diệu Dương đã sớm quen với những câu nói như thế này của Tần Dục.
Nhìn muỗng canh đang từ từ đưa qua, nhìn ý cười sau gọng kính bạc, hắn bỗng nhiên hơi nhớ Lục Giác, tưởng niệm quan tâm thuần túy mà tên kia mang lại cho hắn.
“Tinh”.
Tiếng nhắc nhở khả ái nhắc Tần Dục có tin nhắn mới.
Tần Dục nhìn ảnh đại diện trên tin nhắn, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Lục Giác: Tôi mới từ phòng quản lý đi ra.
Lục Giác: Đúng như anh đã dự đoán, hệ thống nâng cấp, tạm thời không xem cảnh đã ghi lại được ︶︿︶.
Lục Giác: Kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Tần Dục: Cảm ơn bảo bối cá Pecca ≧3≦.
Lục Giác:...
Bên trong tiệm cà phê, trợ lý của Lục Giác nhìn thấy sau khi Lục Giác ngồi xuống liền lấy điện thoại ra nhắn tin, nhắn nhắn một lát mặt liền đỏ bừng.
“Lục ca, mặt anh sao lại đỏ như vậy?”
“Cậu nói trên thế giới này có người ngoài hành tinh không?”
“???”
Lục Giác nghĩ Tần Dục có phải đã bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân thể rồi hay không?!
—-
Lúc Lục Giác rời đi, Tần Dục có nhờ cậu đến phòng quản lý tìm video camera dưới tầng hầm để xe giúp mình. Tuy Tần Dục không muốn kéo Lục Giác xuống nước, nhưng không nói trước mắt chỉ có Lục Giác là người hắn tín nhiệm nhất mà chuyện này cũng chỉ có cậu làm mới không khiến người khác hoài nghi. Kết quả lại đúng như hắn đã sở liệu, giống như kiếp trước, hệ thống camera được nâng cấp, tạm thời không có cách nào xem lại video đã quay.
“Chuyện gì làm cho em cao hứng như vậy?”
“Ha, vừa rồi có một người bạn gửi một đoạn tiết mục ngắn cho em xem, em cảm thấy rất thú vị”. Tần Dục đã chuẩn bị hơn cả trăm lời nói dối để ứng phó với Thẩm Diệu Dương và Tần Phương Vĩ.
“...”
“Diệu Dương, anh nói tại sao lại như vậy chứ?” Tần Dục vuốt ve màn hình điện thoại di động, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ẩn hiện trên màn hình màu đen của mình, hắn đang cố gắng nghiên cứu biểu hiện mình nên hiện ra là dạng gì.
“Cái gì tại sao?”
“Chửi bới, hãm hại đối với bọn họ đến cùng là có lợi ích gì, em rõ ràng không hề làm gì cả, em vô tội mà”. Tần Dục nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào Thẩm Diệu Dương, ánh mắt ác liệt như thiểm điện, xuyên thẳng vào trái tim của Thẩm Diệu Dương.
Thẩm Diệu Dương giống như bị sét đánh, tâm loạn như ma.
“Sau khi em xảy ra tại nạn, bọn họ cười lên sự đau khổ của người khác, như đang cử hành một hồi cuồng hoan”. Ánh mắt của Tần Dục rơi vào trên người Thẩm Diệu Dương, nhưng dường như lại xuyên thấu qua thân thể hắn rơi vào nơi xa xôi nào đó.
“Tiểu Dục...” Thẩm Diệu Dương đứng ngồi không yên.
“Ngật Huyết đưa tin, ha ha”. Từ trong cổ họng Tần Dục tràn ra tiếng cười khàn khàn, như là bị giấy nhám mài qua: “Anh nói nếu như em chết rồi, những người kia có một chút đau lòng nào không?!”
Thẩm Diệu Dương á khẩu không trả lời được.
“Phỏng chừng không có đi”. Tần Dục cười cười, đôi ngươi đen thâm thúy như ác quỷ dưới địa ngục, lộ ra một luồng âm u.
Bất tri bất giác, lưng Thẩm Diệu Dương đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt cả quần áo hắn. Quả nhiên hắn vẫn thẹn trong lòng, cho nên đối mặt với chất vấn không tên không họ của Tần Dục mới rối loạn như vậy.
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương thất thần, hài lòng giật nhẹ khóe môi, mơ hồ lộ ra một vệt tàn nhẫn.
“Diệu Dương, anh làm sao vậy?”
Thẩm Diệu Dương trong lúc hoảng hốt, nhìn Tần Dục đang nhìn mình thâm tình chân thành, trong mắt toát ra sự lo lắng cùng quan tâm.
“Anh cảm thấy mình là một người quản lý không làm tròn trách nhiệm, còn làm hại em”.
“Làm sao có thể, em không có trách anh, muốn trách thì cũng trách truyền thông viết linh tinh, anh đã làm cho em đủ nhiều rồi”.
Cái cổ của Thẩm Diệu Dương cứng ngắc gật gật đầu ‘Ừm’ một tiếng.
“Đúng rồi, anh của em gần đây có phải lại ở cùng ngôi sao mới nào nữa không? Đến ngay cả em trai mình đang nằm viện cũng quên mất!”
Chiếc muỗng bằng sứ rơi xuống đất tạo nên âm thanh vô cùng lanh lảnh, nhưng nghe vào trong tai Tần Dục lại như tiếng nhạc giao hưởng tuyệt vời.
Trong kế hoạch của Tần Dục, Tưởng Mạn Thù chỉ có tác dụng giật dây bắc cầu, không có bao nhiêu tác dụng mấu chốt, mà đối thủ này cũng không có bao nhiêu lợi thế cho Tần Dục, nhưng có chút ít còn hơn không. Tưởng Mạn Thù ngốc bên Tần Dục khoảng chừng đến giữa trưa, Tần Dục liền để Tưởng Mạn Thù đi về, Tần Dục lo lắng sau khi biết được chân tướng, Tưởng Mạn Thù gặp phải Thẩm Diệu Dương, sẽ để lộ ra sơ hở.
Mày liễu của Tưởng Mạn Thù dựng đứng: “Không! Mẹ muốn nhìn kỹ tên tiểu tử này một chút “.
Tần Dục khuyên can đủ đường cuối cùng cũng khuyên được Tưởng Mạn Thù rời đi.
Qua 1h trưa đã lâu, Thẩm Diệu Dương mới phong trần mệt mỏi chạy tới, lúc này Tần Dục đã đói bụng đến mức ngực dán vào lưng, hoàn hảo là còn có món bánh ngọt Lục Giác làm cho hắn để lấp bụng.
“Tiểu Dục, em chắc đói bụng lắm rồi đi”. Thẩm Diệu Dương vừa vào phòng bệnh liền lộ ra biểu tình áy náy: “Anh có hầm canh cho em, đây là canh anh dùng lửa nhỏ hầm cả một buổi sáng đó”.
Động tác ăn bánh ngọt của Tần Dục dừng lại một chút, hắn nghĩ tới Lục Giác hơn bảy giờ đã đến thăm hắn, mang tới bữa sáng đều nóng hôi hổi, không biết cái tên này mấy giờ đã rời giường để chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Tần Dục có chút hối hận, sớm biết như vậy hắn đã không kêu Triệu Tân rời đi, như thế Lục Giác có thể nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.
“Tiểu Dục?” Thẩm Diệu Dương gọi liên tiếp vài tiếng, thấy Tần Dục vẫn không có phản ứng, hắn mới kéo kéo cánh tay Tần Dục, nhẹ giọng hỏi: “Em giận anh sao?”
Vừa nâng mí mắt lên, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Thẩm Diệu Dương, khóe môi hắn hơi giương lên, cùng ánh mắt ôn nhu sau tròng kính, khiến Tần Dục nhất thời có chút hoảng thần, Tần Dục âm thầm khống chế tâm trạng mình một chút.
“Giận a”. Tần Dục giả bộ tức giận, bộ dạng ủy khuất khỏi phải nói.
Thẩm Diệu Dương cười mở hộp giữ nhiệt ra, nhận sai nói: “Đều là lỗi của anh, chờ sau này em muốn phạt anh như thế nào cũng được, trước ăn đồ ăn đi”.
Nếu như là trước đây, Tần Dục nhất định sẽ bám vào câu kia mà trêu chọc, nhưng lần này Tần Dục lại không có nói tiếp, Thẩm Diệu Dương vì mệt mỏi nên nhất thời cũng không nghĩ kỹ, nhanh chóng vứt nghi hoặc này qua một bên, hỏi: “Sao tự nhiên em lại muốn tham gia chương trình thực tế?” Ngày hôm qua, sau khi nhận được tin nhắn của Tần Dục, vốn Thẩm Diệu Dương đã định lập tức dò hỏi, nhưng lại sợ mình làm ra vẻ quá nóng ruột, cho nên mới chờ tới hôm nay.
“Em cảm thấy rất thú vị”.
“Em bây giờ đang bị thương, không thích hợp tham gia chương trình như vậy, không bằng thừa dịp này mà nghỉ ngơi nhiều một chút”.
“Em chỉ là bị va chạm nhẹ, cũng không phải là gãy tay gãy chân. Chương trình này, ngày 18/10 mới bắt đầu quay, còn khoảng nửa tháng nữa để em nghỉ ngơi, hơn nữa nếu em không kiếm tiền, ai sẽ nuôi anh đây”.
Nghe thấy lời trêu chọc của Tần Dục, Thẩm Diệu Dương không kìm được ho nhẹ một tiếng, lúc đầu hắn còn hơi nghi ngờ, hiện tại hắn đã trăm phần trăm tin tưởng, Tần Dục thật sự đã mất trí nhớ. Mất trí nhớ cũng tốt...
“Kiếm tiền có rất nhiều cách, bằng không em quay phim truyền hình đi, anh đã giúp em chọn xong kịch bản, là phim ‘Anh dưới ánh mặt trời’, được cải biên tự bộ truyện online đứng đầu. Nam chính là một bạch mã vương tử ấm áp, rất được nữ sinh hoan nghênh. Em đóng vai nam chính, thứ nhất là để kéo thêm cho em một nhóm fan girl, thứ hai là có thể tạm thời tránh né quấy rầy của truyền thông, thứ ba là một lần nữa đắp nặn lại hình tượng của em, để đến lúc đoạn bê bối này trôi qua không sai biệt lắm, anh lại tuyên truyền, giúp em bắt đầu lại một lần nữa, kéo lại trái tim của người hâm mộ”. Thẩm Diệu Dương dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa thù lao của bộ phim thần tượng này rất cao”.
Tần Dục có thể nghĩ tới, thì Thẩm Diệu Dương tất nhiên cũng có thể nghĩ tới, chương trình thực tế là một cơ hội tốt để Tần Dục bày tỏ bản thân, Tần Dục vô cùng có khả năng lợi dụng khoảng thời gian này để trở mình, mà đây lại là điều Thẩm Diệu Dương tuyệt đối không muốn.
Thẩm Diệu Dương thấy Tần Dục trầm mặt không lên tiếng, liền nói tiếp: “Em không phải vẫn không thích tham gia chương trình thực tế hay sao?”
Tần Dục trào phúng đến cong khóe môi lên.
Thẩm Diệu Dương chính là như vậy, mỗi một an bài đều làm kín kẽ đến không một lỗ hổng, làm cho người ta rất khó để tưởng tượng được dã tâm ẩn chứa sau lưng hắn.
Tần Dục bình tĩnh lại, hắn càng tranh chấp cùng Thẩm Diệu Dương, trái lại càng dễ gây nên hoài nghi, lúc này, Tần Dục lấy tính khí bá đạo không nói lý lẽ của mình ra làm bia đỡ đạn.
Ngữ khí của Tần Dục trở nên cường ngạnh: “Không cần nói nữa, em đã chọn chương trình này, anh chỉ cần giúp em an bài là tốt rồi”.
Trước khi Thẩm Diệu Dương kịp phản ứng lại, Tần Dục lập tức hạ thái độ, mềm giọng nói: “So với việc cùng một diễn viên nữ đóng phim ngôn tình cẩu huyết, em càng muốn tham gia chương trình thực tế hơn”.
“Lẽ nào anh nguyện ý nhìn em cùng một người phụ nữ khanh khanh ta ta?”
Tần Dục đem vấn đề quăng lại cho Thẩm Diệu Dương, Thẩm Diệu Dương ngơ ngác, hắn có chút bất đắc dĩ nói: “Em nói hưu nói vượn cái gì vậy, anh là một người quản lý chuyên nghiệp, làm sao có khả năng ăn loại dấm chua này”.
“Em lại hi vọng anh ghen, em còn chưa được nhìn thấy qua đâu”. Trên mặt Tần Dục nổi lên ý cười thật mỏng, nhưng đáy mắt lại là một mảnh thanh minh, Thẩm Diệu Dương không phải không ăn bậy dấm chua, mà bởi vì căn bản không để ý, cho nên mới không cần ghen.
“Trước đây tất cả em đều nghe theo anh, nhưng lần này hãy làm theo ý em được chứ?” Tần Dục hạ thấp tầm mắt, nhìn tấm ga giường trắng bệch, tận lực hạ thấp tư thái của mình, đây là chiêu tốt nhất để đối phó với Thẩm Diệu Dương.
Tần Dục hoặc là không tranh, hoặc là tranh đến cùng, rất ít khi biểu hiện một mặt yếu ớt ra ngoài. Tần Dục cố chấp, Thẩm Diệu Dương còn có biện pháp để đối phó, nhưng một Tần Dục mang theo ý khẩn cầu như vậy, Thẩm Diệu Dương lại một chút biện pháp cũng không có.
“Được, nghe theo em, đến lúc đó anh sẽ bàn với bên sản xuất. Em không phải đói lắm rồi sao? Mau ăn đi”. Thẩm Diệu Dương không dự định tiếp tục dây dưa với Tần Dục, phía bên chương trình hắn sẽ đẩy xuống, Tần Dục muốn tiếp tục kiên trì cũng không được.
Thẩm Diệu Dương nhìn hoa hồng bày trên mặt bàn, nói sang chuyện khác: “Xem ra sáng nay có vị khách nhiệt tình như lửa tới thăm em?”
Tần Dục cười mà tựa như không cười: “Triệu Tân không nói cho anh biết sao?”
Thẩm Diệu Dương kỳ quái nói: “Nói cho anh biết cái gì?”
Nhìn thái độ hoang mang của Thẩm Diệu Dương không giống như giả bộ, Tần Dục liền định tâm, nói đùa: “Em còn cho là một con muỗi bên cạnh em, dù là đực hay là cái, Triệu Tân cũng báo cáo cho anh biết”.
Lời trong lời ngoài của Tần Dục đều có ý thăm dò mối quan hệ giữa Thẩm Diệu Dương và Triệu Tân.
Thẩm Diệu Dương lại hiểu lầm là tật xấu bá đạo của Tần Dục lại phát tác, không để ý nói: “Anh không có nhàm chán như vậy”.
Thẩm Diệu Dương nhìn chăm chú Tần Dục, thề son sắt nói: “Anh tin tưởng tình cảm của em đối với anh, cho nên căn bản không cần phái người giám thị. Nếu như có một ngày em thay lòng, phái Tiểu Triệu trông chừng em thì có ích lợi gì, trái tim đã rời đi thì ai cũng không ngăn lại được”.
Thẩm Diệu Dương tâm huyết nói tới chân thành tha thiết như thế, khiến Tần Dục cơ hồ cũng muốn tin, nhưng những thương tổn và lừa dối mà Thẩm Diệu Dương gây cho hắn đã khắc sâu vào linh hồn, đau đến nỗi làm cho hắn không thể nào quên, cũng không bao giờ dám quên.
Tần Dục tỉ mỉ quan sát Thẩm Diệu Dương, chỉ có thể nhìn thấy trong đôi mắt hắn lấp lóe sự chân thành, thật sự là kỹ năng diễn xuất tinh xảo.
Tần Dục đột nhiên hỏi: “Diệu Dương, anh có từng nghĩ tới làm diễn viên hay không?”
“Diễn viên?”
Nhìn biểu tình không giải thích được của Thẩm Diệu Dương, Tần Dục tỉnh táo lại, chính mình quá kích động, khiến hắn không nhịn được mà bậc thốt lên câu hỏi kia.
Tần Dục trêu ghẹo nói: “Chính là em cảm thấy Tiểu Dương nhà chúng ta đẹp trai như vậy, không làm diễn viên thật đáng tiếc, nếu đóng phim thần tượng cùng anh, em đồng ý một trằm lần”.
Nếu như nói nhiệm vụ chủ yếu của nghệ sĩ là diễn kịch, thì hiện tại 24/24 hắn đều diễn kịch. Hơn nữa còn là trước mặt người hiểu hắn nhất, người thân cận với hắn nhất, hơi bất cẩn một chút, hắn sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Chuyện này so với đóng phim điện ảnh còn mệt hơn rất nhiều.
Hiện tại nhìn thấy Thẩm Diệu Dương, chưa tới mấy phút, Tần Dục cũng đã cảm thấy cả người uể oải.
“Miệng lưỡi trơn tru”. Thẩm Diệu Dương đã sớm quen với những câu nói như thế này của Tần Dục.
Nhìn muỗng canh đang từ từ đưa qua, nhìn ý cười sau gọng kính bạc, hắn bỗng nhiên hơi nhớ Lục Giác, tưởng niệm quan tâm thuần túy mà tên kia mang lại cho hắn.
“Tinh”.
Tiếng nhắc nhở khả ái nhắc Tần Dục có tin nhắn mới.
Tần Dục nhìn ảnh đại diện trên tin nhắn, ý cười trong mắt như muốn tràn ra ngoài.
Lục Giác: Tôi mới từ phòng quản lý đi ra.
Lục Giác: Đúng như anh đã dự đoán, hệ thống nâng cấp, tạm thời không xem cảnh đã ghi lại được ︶︿︶.
Lục Giác: Kế tiếp phải làm sao bây giờ?
Tần Dục: Cảm ơn bảo bối cá Pecca ≧3≦.
Lục Giác:...
Bên trong tiệm cà phê, trợ lý của Lục Giác nhìn thấy sau khi Lục Giác ngồi xuống liền lấy điện thoại ra nhắn tin, nhắn nhắn một lát mặt liền đỏ bừng.
“Lục ca, mặt anh sao lại đỏ như vậy?”
“Cậu nói trên thế giới này có người ngoài hành tinh không?”
“???”
Lục Giác nghĩ Tần Dục có phải đã bị người ngoài hành tinh chiếm cứ thân thể rồi hay không?!
—-
Lúc Lục Giác rời đi, Tần Dục có nhờ cậu đến phòng quản lý tìm video camera dưới tầng hầm để xe giúp mình. Tuy Tần Dục không muốn kéo Lục Giác xuống nước, nhưng không nói trước mắt chỉ có Lục Giác là người hắn tín nhiệm nhất mà chuyện này cũng chỉ có cậu làm mới không khiến người khác hoài nghi. Kết quả lại đúng như hắn đã sở liệu, giống như kiếp trước, hệ thống camera được nâng cấp, tạm thời không có cách nào xem lại video đã quay.
“Chuyện gì làm cho em cao hứng như vậy?”
“Ha, vừa rồi có một người bạn gửi một đoạn tiết mục ngắn cho em xem, em cảm thấy rất thú vị”. Tần Dục đã chuẩn bị hơn cả trăm lời nói dối để ứng phó với Thẩm Diệu Dương và Tần Phương Vĩ.
“...”
“Diệu Dương, anh nói tại sao lại như vậy chứ?” Tần Dục vuốt ve màn hình điện thoại di động, nhìn chăm chú vào khuôn mặt đang ẩn hiện trên màn hình màu đen của mình, hắn đang cố gắng nghiên cứu biểu hiện mình nên hiện ra là dạng gì.
“Cái gì tại sao?”
“Chửi bới, hãm hại đối với bọn họ đến cùng là có lợi ích gì, em rõ ràng không hề làm gì cả, em vô tội mà”. Tần Dục nâng mí mắt lên, nhìn thẳng vào Thẩm Diệu Dương, ánh mắt ác liệt như thiểm điện, xuyên thẳng vào trái tim của Thẩm Diệu Dương.
Thẩm Diệu Dương giống như bị sét đánh, tâm loạn như ma.
“Sau khi em xảy ra tại nạn, bọn họ cười lên sự đau khổ của người khác, như đang cử hành một hồi cuồng hoan”. Ánh mắt của Tần Dục rơi vào trên người Thẩm Diệu Dương, nhưng dường như lại xuyên thấu qua thân thể hắn rơi vào nơi xa xôi nào đó.
“Tiểu Dục...” Thẩm Diệu Dương đứng ngồi không yên.
“Ngật Huyết đưa tin, ha ha”. Từ trong cổ họng Tần Dục tràn ra tiếng cười khàn khàn, như là bị giấy nhám mài qua: “Anh nói nếu như em chết rồi, những người kia có một chút đau lòng nào không?!”
Thẩm Diệu Dương á khẩu không trả lời được.
“Phỏng chừng không có đi”. Tần Dục cười cười, đôi ngươi đen thâm thúy như ác quỷ dưới địa ngục, lộ ra một luồng âm u.
Bất tri bất giác, lưng Thẩm Diệu Dương đã chảy ra một tầng mồ hôi mỏng, làm ướt cả quần áo hắn. Quả nhiên hắn vẫn thẹn trong lòng, cho nên đối mặt với chất vấn không tên không họ của Tần Dục mới rối loạn như vậy.
Tần Dục nhìn Thẩm Diệu Dương thất thần, hài lòng giật nhẹ khóe môi, mơ hồ lộ ra một vệt tàn nhẫn.
“Diệu Dương, anh làm sao vậy?”
Thẩm Diệu Dương trong lúc hoảng hốt, nhìn Tần Dục đang nhìn mình thâm tình chân thành, trong mắt toát ra sự lo lắng cùng quan tâm.
“Anh cảm thấy mình là một người quản lý không làm tròn trách nhiệm, còn làm hại em”.
“Làm sao có thể, em không có trách anh, muốn trách thì cũng trách truyền thông viết linh tinh, anh đã làm cho em đủ nhiều rồi”.
Cái cổ của Thẩm Diệu Dương cứng ngắc gật gật đầu ‘Ừm’ một tiếng.
“Đúng rồi, anh của em gần đây có phải lại ở cùng ngôi sao mới nào nữa không? Đến ngay cả em trai mình đang nằm viện cũng quên mất!”
Chiếc muỗng bằng sứ rơi xuống đất tạo nên âm thanh vô cùng lanh lảnh, nhưng nghe vào trong tai Tần Dục lại như tiếng nhạc giao hưởng tuyệt vời.
Tác giả :
Mạn Tung Vô Ảnh