Lan Nhân. Bích Nguyệt
Quyển 2 - Chương 64: Còn hỏi bích nguyệt tự lan nhân (hạ)
Đó là một nam tử trẻ tuổi, tay cầm sáo bạch ngọc nhỏ, người vận bạch y, áo choàng màu đen, thắt lưng thắt một thanh ngọc đái, bên hông dắt một ngọc bội hoa văn rồng vàng, dây tua màu đỏ tươi rủ xuống thật dài, trên ống tay áo trắng thêu hoa văn màu mực tinh xảo, dưới góc áo choàng đen thêu hoa văn mây trắng dập dềnh trong gió như sóng lượn.
Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt như mỹ ngọc, mắt phượng mày dài, thần vận khí độ vừa có nét thanh nhã của Minh Nhị vừa có vẻ tôn quý của Vân Vô Nhai, giữa đuôi mày khóe mắt còn có một phần tiêu sái phóng khoáng mà hai người đều không có.
Thật là một nhân vật vừa mỹ mạo vừa phóng khoáng.
Trong lòng ai nấy đều thầm khen. Ngay cả Liệt Sí Phong cũng mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ có điều, người kia là ai?
Ai nấy đều nghi hoặc.
Trước ánh mắt soi mói của mọi người, sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung bình thản, quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng trên ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
“May quá, may mà không đến trễ. Có điều nếu vì bị lạc trong biển rộng mà đến muộn thì cũng có thể tha thứ, không thể trách ta được đúng không.” Chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói gì đó, vừa nói vừa đi tới, đám người tự động tách ra hai bên nhường đường cho hắn.
“Không biết các hạ là vị nào? Tới đây vì cớ gì?” Vân Vô Nhai ôm quyền hỏi.
Sáo ngọc nam tử đứng dưới bậc thềm, nhẹ cười, nói: “Đương nhiên ta tới đây để lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về.”
“Ô?” Mọi người nghe vậy ồ lên.
Thích Thập Nhị ngồi trên hành lang nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Mà lúc này, trên thềm đá lại xông lên một đám cao thủ Đông Hải, cả đám thở hồng hộc vô cùng chật vật, hiển nhiên là đang đuổi theo người này nhưng lại không đuổi kịp.
Vân Vô Nhai phất tay, những người đó lui ra.
“Bản thiếu còn chưa chạm qua, hắn đã ngông nghênh nói muốn lấy về.” Lan thất lẩm bẩm.
Ánh mắt Minh Nhị lướt qua người sáo ngọc nam tử, nói: “Ta ngươi muốn xông lên đỉnh núi này cũng không khó, chỉ có điều để xông lên dễ dàng như hắn thì lại thành khó.”
“Còn nữa, ta tới đây còn để truyền tin cho ngươi.” Sáo ngọc nam tử nói tiếp.
“Hửm?” Vân Vô Nhai nhìn hắn.
“Trước khi tới đây ta đã đến đế đô một chuyến, mượn hoàng đế hai mươi vạn đại quân, ông ta đã đáp ứng.” Sáo ngọc nam tử bâng quơ nói, “Anh Châu Từ tướng quân, Thiên Châu Trình tướng quân, bọn họ đã đóng quân bên bờ Đông Hải, khi ta rời đi đã dặn họ, nếu trong vòng một tháng mà ta chưa quay về thì họ có thể tự xuất binh đánh Đông Hải.”
Hả?!
Sáo ngọc nam tử này nói năng hời hợt, nhưng từng lời từng chữ lại như người ta vác đá tảng mà dội xuống nước, khiến cho biển khơi dậy sóng cuồn cuộn!
Tin tức này quá mức bất ngờ, nhất thời chúng hiệp chỉ biết trợn to hai mắt mà nhìn, ngay cả một tiếng kinh hô cũng không.
Đến Vân Vô Nhai cũng có vẻ khiếp sợ.
Hoàng đế Hoàng triều muốn phát binh đánh Đông Hải?!
Đại quân Hoàng triều chuẩn bị xuất chinh đến Đông Hải?!
Nếu đại quân Hoàng triều đến Đông Hải thật,…
Trong phút chốc tình thế đã xoay chuyển, chúng hiệp Hoàng triều lại thấy đường sống.
“Lấy quốc lực binh lực của Đông Hải mà nói thì còn thua xa Hoàng triều, cho nên chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, cũng mong ngươi vĩnh viễn bỏ đi ý niệm tiến nhập Hoàng triều.” Sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung khoan thai, phảng phất chỉ đang nói việc nhà, nhưng mỗi một chữ lại khiến ai nấy tim đập như trống chầu. “Nếu không, đại quân Hoàng triều tới, Đông Hải tất sẽ như Bắc Hải năm trăm năm trước, phút chốc tiêu vong.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu mới nặng nề hỏi: “Ngươi là ai?”
Khiến tất cả mọi chuyện hắn làm trong phút chốc hóa thành hư không, vậy chí ít cũng phải biết bại trong tay người phương nào!
Sáo ngọc nam tử lại không đáp, chỉ nói: “Người xưa chuyện xưa nay đã thành lịch sử, bây giờ luận thị phi ưu khuyết chẳng phải chỉ phí công, sao không lo làm tốt việc hôm nay? Giữa biển Đông Hải, tự lập vương quốc, bách tính an vui, tội gì cứ mãi nắm cái suy nghĩ viển vông, phí công mấy đời. Chi bằng buông ra…” Mắt phượng nhìn Vân Vô Nhai chăm chú, trong mắt dường như toát ra ánh sáng vô cùng chói lóa, “Bản thân không đạt thành sự không đạt được nguyện liền ký thác lên người con cháu đời sau, trong mắt của ta, đó là hành vi ngu xuẩn chỉ tổ để lại di họa cho con cháu. Bản thân nên làm chuyện mà mình thích, chuyện mình có thể làm, mà không phải là đi làm cái chuyện mà bậc cha chú tổ tông muốn chúng ta phải làm, thế cũng ngu xuẩn không kém!”
Vân Vô Nhai rốt cuộc động dung, hắn kinh ngạc nhìn sáo ngọc nam tử.
Người này, lời này, là đặc biệt dành cho hắn?
Phảng phất trong khoảnh khắc, cảm giác như di mệnh nặng tựa núi nghìn cân đã đeo trên lưng non nửa cuộc đời mơ hồ buông lỏng ra vậy.
“Chuyện đang làm bây giờ, là chuyện trong lòng ngươi thật sự muốn làm sao?” Sáo ngọc nam tử nhìn Vân Vô Nhai, nghiêm túc hỏi hắn.
Đôi mắt kia không như đôi mắt mang theo mê hoặc của Lan Thất, đôi mắt kia rất sâu, nhưng lại vô cùng trong vô cùng sáng, phảng phất chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu tất cả, thấu đến trời, thấu đến biển, thấu đến muôn sông nghìn núi. Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt kia, Vân Vô Nhai chợt hoảng hốt, sau đó buột miệng: “Nhất nhân nhất tửu, nhất kiếm thiên nhai*.”
*Tạm dịch: ‘Một người một bầu rượu, một thanh kiếm tiêu dao giang hồ.’ Ý rằng bản thân tự do tiêu dao, không ràng buộc bởi thứ gì.
Sáo ngọc nam tử mỉm cười, khẽ xoay sáo ngọc giữa ngón tay rồi thu vào, dáng vẻ động tác vô cùng tiêu sái thoải mái. “Buông chuyện xưa, bản thân có thể tiêu dao.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn phía sau, “Hãy để người đến hạ quyết định thay người.”
Mọi người không khỏi đều nhìn theo, quả nhiên liền thấy Minh Anh, Minh Lạc, Lan Đồng, Lan Lung đi lên, phía sau bọn họ là một người mặc áo choàng đỏ tía, đầu đội vương miện khí vũ bất phàm, mà phía sau theo rất nhiều thuộc hạ hai nhà Minh, Lan, trên người ai nấy đều có hoặc ít hoặc nhiều vết thương, nhưng hiển nhiên không nặng lắm.
Mọi người ước chừng hiểu ra, người mặc áo choàng đỏ tía này chính là người đứng đầu Đông Hải – Bắc vương.
“Đại vương!” Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai sợ hãi hô lên, nhưng vì Khuất Hoài Liễu đang cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ nên không thể động, còn Vạn Ai và mấy tên cao thủ Đông Hải vừa thấy thế liền dời bước đi tới, nhưng bị Minh Anh, Lan Lung tuốt kiếm chắn lại.
Bắc vương và Vân Vô Nhai cách đám người, xa xa mắt nhìn mắt.
“Xem ra việc này sẽ kết thúc thế này rồi.” Lan Thất nghiêng đầu nhìn Minh Nhị, “Nhị công tử có thất vọng không?”
Minh Nhị khẽ nhếch mày nhìn Lan Thất, nói: “Thế còn Thất thiếu thì sao?”
Lanh Thất quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Sao cũng được.”
Minh Nhị chỉ cười.
Sáo ngọc nam tử nhìn Bắc vương, mặt mang vẻ tươi cười, giọng nói trong cao: “Đại quân Hoàng triều đã đến Thiên Châu, Anh Châu chờ phân phó, không biết Bắc vương muốn chiến, hay đồng ý tháo gỡ thù hận tại đây?”
Bắc vương nghe vậy không khỏi nhìn chòng chọc Vân Vô Nhai, sau khi nhận được khẳng định, nháy mắt trong mắt sinh ra nỗi phẫn hận, nhìn sáo ngọc nam tử đầy vẻ hung ác.
Sáo ngọc nam tử vẫn thản nhiên, hỏi: “Ý Bắc vương thế nào?”
Bắc vương không đáp, lại đưa mắt nhìn Vân Vô Nhai.
Nhưng một khắc ấy, nét mặt Vân Vô Nhai không hề lộ ra một tia cảm xúc nào, không đau khổ không vui sướng, cũng không phẫn nộ không căm hận.
Bàn tay Bắc vương trong tay áo nắm chặt thành quyền. Thực ra khi biết trong bốn thành đều có người hai nhà Minh, Lan, rồi khi người hai nhà Minh, Lan xuất hiện ở Bắc Khuyết cung thì hắn liền biết đại thế đã mất, lần này lại phí công nữa rồi. Chỉ có điều, sao hắn có thể cam tâm nhận bại! Thế nhưng, lúc này… Đưa mắt quét nhìn một vòng, sau một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng nặng nề, nói: “Bản vương còn có thể lựa chọn khác sao? Bản vương cũng không thể để toàn bộ bách tính Đông Hải đảo đều táng mạng dưới móng sắt đại quân Hoàng triều được.”
Sáo ngọc nam tử nghe vậy mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét nhìn chúng hiệp một vòng, sau đó nhìn mọi người trên hành lang, nói: “Lần này cho dù là Đông Hải hay là Hoàng triều võ lâm thì đều đã phải trả giá rất lớn, cho nên đôi bên chớ nhắc lại hận thù. Đông Hải giải cổ trùng trên người chư vị Hoàng triều, đồng thời cũng trả lại binh khí tín vật, mà Hoàng triều võ lâm sẽ thả bách tính Đông Hải.” Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên người Minh Nhị, Lan Thất, “Không biết các ngươi có đồng ý không.”
Mọi người bên dưới đều trầm mặc.
Mấy nghìn người Hoàng triều võ lâm chết trong tay Đông Hải, đây là thâm cừu.
Mà Đông Hải cũng có người chết trong tay Hoàng triều, đây là đại hận.
Nhưng lúc này, ngoại trừ hai nhà Minh, Lan, thì tính mệnh mọi người đều nằm trong tay Đông Hải, chỉ phút chốc thì toàn bộ đều có thể vong mạng.
Trong khi đó bốn thành Đông Hải không chỉ nằm trong tay hai nhà Minh, Lan, mà đại quân Hoàng triều cũng đang nhìn vào như hổ rình mồi.
Cho nên…
Mấy người Minh Không, Thu Trường Thiên nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
Vân Vô Nhai liếc nhìn Bắc vương, sau đó cũng khẽ gật đầu.
Minh Nhị, Lan Thất chỉ cười cười.
Thời khắc này, đôi bên xem như là đều đồng ý.
Mà kể từ lúc Bắc vương dứt lời, chúng hiệp lại có vẻ mờ mịt mông lung.
Một ngày này, cảm xúc lên lên xuống xuống, chuyện kinh kinh hỉ hỉ rất nhiều, vốn đã tuyệt vọng, lại chợt thấy đường sống, đến cuối cùng, một cục diện vốn bế tắc không cách nào tháo gỡ lại được tháo xuống đơn giản nhẹ bỗng như vậy. Cứ xem đây, lúc này rốt cuộc trần ai lạc định*, ngược lại lại khiến bọn họ cảm thấy hãy như trong mộng, không biết là vui hay là buồn.
*Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, chuyện đã đến hồi kết.
“A, còn giải dược của họ nữa.” Sáo ngọc nam tử chỉ ngón tay về phía mấy người Minh Không, “Thuốc hại người, để lâu thì không cứu vãn được.”
Vân Vô Nhai nhàn nhạt gật đầu với Vạn Ai.
Vạn Ai lập tức đi tới, móc ra một bình sứ từ trong ngực rồi cho mỗi người uống một viên.
Trong lòng Minh Nhị khẽ động, nghiêng đầu nhìn Lan Thất thì thấy nàng khẽ lắc đầu, ý bảo bây giờ chưa phải lúc.
“Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi.” Sáo ngọc nam tử cười cười, “Chuyện còn lại…” Ánh mắt lại nhìn về phía ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trên hành lang.
Mọi người trên hành lang sau khi dùng thuốc dù chưa thể hoàn toàn khôi phục nhưng đã có thể tự đi lại. Thích Thập Nhị lập tức đứng dậy đi về phía sáo ngọc nam tử, vẻ mặt kỳ dị, trong mắt ẩn hiện tâm tình kích động.
Sáo ngọc nam tử cũng nhìn thấy, đứng yên như đang đợi ông.
Rốt cuộc Thích Thập Nhị cũng đến trước mặt sáo ngọc nam tử, đang lúc mọi người lấy làm khó hiểu đã thấy ông cúi người quỳ gối trước mặt sáo ngọc nam tử, mở miệng nói: “Hơn trăm năm, lão hủ thật may mắn được thấy tôn dung.”
Hành động này khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ. Có thể khiến cung chủ Thủ lệnh cung vốn coi anh hùng thiên hạ như không khí mà cũng phải hành đại lễ như vậy, thế thì người nọ là…
Sáo ngọc nam tử đưa tay nâng ông dậy, nhìn bộ dáng vị cung chủ Thủ lệnh cung như một thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhưng trong mắt lại lộ vẻ mệt mỏi không gì sánh được, nhẹ thở dài, nói: “Nhiều năm như vậy, các ngươi cũng thật vất vả rồi, xong chuyện này ngươi hãy cùng ta trở về.”
Bỗng dưng Thích Thập Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt tràn đầy kinh ngạc cùng vẻ mừng rỡ không dám tin.
Sáo ngọc nam tử dắt tay ông mà đứng, nói: “Lần này ta phải đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ quay về, Thủ lệnh cung vô lệnh, các ngươi cũng có thể tự giải thoát cho mình.”
Mọi người nghe hắn nói muốn lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi nhất thời lại bị chấn kinh, giây lát vẫn không rõ trong lời hắn có ý gì.
“Ta…” Mà trong lòng Thích Thập Nhị thì lại kích động muôn phần, cứ thế nghẹn ngào khó nói thành lời.
Sáo ngọc nam tử vỗ vỗ bờ vai ông, lấy từ trong tay áo ra một vật, đặt trong bàn tay, nói với Vân Vô Nhai: “Vật này trả lại các ngươi, hy vọng Đông Hải các ngươi mãi mãi hưng thịnh.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai, Bắc vương bỗng trừng lớn, đều sững người nhìn vật trong lòng bàn tay sáo ngọc nam tử.
Đó là một khối bạch ngọc tứ phương cao chừng hai tấc, trên đỉnh chóp khắc một con hùng ưng (chim ưng đực), mắt ưng dùng hắc bảo thạch (đá quý màu đen) tương khảm, cánh cụp cao ngạo, hết sức uy nghi hữu thần.
“Là quốc tỷ!” Bắc vương kích động hô lên. Cất bước về phía sáo ngọc nam tử, mấy người Minh Anh, Lan Đồng liếc nhìn Minh Nhị, Lan Thất, sau khi nhận được chỉ thị thì không hề ngăn cản. Bắc vương đi tới trước mặt sáo ngọc nam tử, đưa tay cầm lấy khối bạch ngọc trong tay hắn, lật lại liền thấy dưới đế ngọc khắc bốn chữ ‘Thiên thụ Bắc Hải’ (Trời cho Bắc Hải), trong nháy mắt, trong lòng hàng nghìn hàng vạn tâm tư cuộn trào, vành mắt nóng lên, ngẩng đầu nhìn Vân Vô Nhai, nức nở nói: “Đúng là quốc tỷ! Vô Nhai, chúng ta… cuối cùng đã có thể tế bái tổ tiên thỉnh bọn họ dưới suối vàng nhắm mắt!”
Vân Vô Nhai không nói lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh.
Mà chúng hiệp vẫn còn giật mình ngẩn người không phản ứng.
Sáo ngọc nam tử cười cười, nhìn Vân Vô Nhai nói: “Thỉnh giao ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ cho ta.”
Vân Vô Nhai chưa kịp trả lời, chúng hiệp đã tỉnh thần, lớn tiếng phản đối: “Không được!”
“Đây là thánh lệnh của Hoàng triều võ lâm chúng ta, sao ngươi có thể lấy được!”
“Lần này chúng ta đến đây là vì ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’. Mấy nghìn người chúng ta táng mệnh tại Đông Hải, sao có thể để bọn họ chết vô ích như vậy được!”
“Tuy ngươi có ơn cứu chúng ta, nhưng thánh lệnh tuyệt không thể đưa cho ngươi!”
* * * * *
Mọi người bên dưới đều mở miệng, mà mấy người trên hành lang thì ngạc nhiên nhìn sáo ngọc nam tử, lúc này trong lòng đã hoàn toàn đoán biết thân phận của hắn.
Sáo ngọc nam tử nhìn mọi người hô hét nhao nhao, không hề tức giận, sau một lúc mới nói: “Các ngươi muốn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ để làm gì?”
Thanh âm không lớn nhưng mỗi người chúng hiệp đều nghe rõ ràng, không khỏi đều im miệng nhìn về phía hắn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe sáo ngọc nam tử nói tiếp.
“Trải qua lần này, chư vị nên hiểu rõ thiên hạ không nên có thánh lệnh vĩnh viễn, đó là căn nguyên của tất cả tranh chấp và tai họa. Cũng như ‘Huyền tôn lệnh’ của tiền triều dẫn đến thảm họa chiến tranh, mà ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ này lại dẫn đến cái chết của vô số anh hùng, cho nên Triều Hi Đế mới dừng lệnh đúc kiếm, cho nên ta mới phải mang ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi.” Sáo ngọc nam tử chậm rãi quét mắt nhìn chúng hiệp, trong mắt ẩn chứa uy nghi khiến kẻ khác không tự chủ được mà tín phục.
“Lại nói, võ lâm chi chủ tất là người mà toàn võ lâm đều công nhận, nếu vậy chỉ cần một chiếc lá hắn cũng có thể dùng làm lệnh, cũng có thể khiến thiên hạ cúi đầu.” Ánh mắt sáo ngọc nam tử lại nhìn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, nói: “‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ xưa kia là tín vật của Bạch Phong Hắc Tức, nhưng không có nghĩa là mỗi đời đều phải dùng nó để làm lệnh, mỗi một lệnh chủ nên có một tín vật của mình. Huống chi đây vốn là vật của nhà ta, bây giờ ta lấy lại chẳng qua cũng chỉ là thu hồi vật cũ mà thôi.”
Mọi người lại kinh nghi không thôi, một lát sau mới phản ứng lại, cả đám trừng mắt líu lưỡi không dám tin nhìn sáo ngọc nam tử.
Ý của hắn là… Thân phận của hắn là… Hậu duệ của Bạch Phong Hắc Tức?!
Hậu duệ của Bạch Phong Hắc Tức!
Nhân vật truyền kỳ hơn trăm năm trước đã tuyệt tích giang hồ… Nay hậu duệ của bọn họ lại xuất hiện!
* * * * *
Hắn muốn lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về thì bọn họ có thể nói gì!
Đó vốn là vật nhà hắn mà!
Hơn nữa, những lời hắn nói tựa hồ cũng rất có đạo lý…
Chúng hiệp kinh hãi chấn động, trong lúc mấy người đang suy tư thì sáo ngọc nam tử đã chậm rãi đưa tay, “Thỉnh giao ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ cho ta.”
Vân Vô Nhai gật đầu, thứ này vốn đã đáp ứng trả lại cho Hoàng triều võ lâm, lúc này đưa cho hắn cũng chẳng sao, huống chi hắn đã hoàn trả quốc tỷ của Đông Hải.
Vì vậy Khuất Hoài Liễu đang cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trong tay đi về phía sáo ngọc nam tử.
Người người đều lẳng lặng nhìn, nhìn thánh vật ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đã được võ lâm tôn sùng hơn trăm năm đang dần dần tiến đến gần sáo ngọc nam tử, trở về lại nơi vốn thuộc về nó, có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trên võ lâm…
Nhất thời trong lòng mọi người bao cảm xúc cuồn cuộn, không nỡ có, mất mát có, phiền muộn có, còn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Khi mắt thấy Khuất Hoài Liễu chỉ còn cách sao ngọc nam tử vài bước thì bỗng một thanh âm vang lên: “Chậm đã!”
Mọi người cả kinh, Khuất Hoài Liễu dừng lại, ai nấy đều nhìn về phía Lan Thất.
Lan Thất cười tủm tỉm tiến lên hai bước, nhìn sáo ngọc nam tử nói: “Các hạ nói rằng vật này không nên dùng làm võ lâm chi lệnh nữa, bản thiếu tán đồng. Vậy bây giờ vật này chỉ còn là một khối ngọc hoa, mà bản thiếu lại thích nó vô cùng, các hạ có thể tặng cho bản thiếu hay không? Hoặc dùng vàng bạc đổi lấy cũng được?”
Trong mắt sáo ngọc nam tử hiện lên vẻ kinh dị, nhìn Lan Thất, sau đó lắc đầu nói: “Tuy bây giờ nó không còn là thánh vật của võ lâm, nhưng đã từng làm thánh vật thì không nên lưu lại võ lâm, chỉ e lại dẫn đến mầm tai vạ.”
“Ồ?” Bích mâu Lan Thất khẽ chuyển, “Các hạ nhất định phải mang đi?”
“Đương nhiên.” Sáo ngọc nam tử gật đầu.
“À…” Lan Thất cười một tiếng thật mị hoặc, “Vốn để người khác tặng hay dùng tiền mua đều không hợp cá tính bản thiếu, vẫn cứ đường hoàng đoạt lấy thì mới thú!”
Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy bóng tím lóe lên, ngay sau đó liền nghe Minh Nhị công tử quát nhẹ một tiếng: “Không được!”
Nhìn lại lần nữa thì, chỉ thấy hai bóng người một tím một đen quần đấu một chỗ, thân như tia chớp, chiêu không chạm áo, chớp mắt đã giao thủ được mấy chiêu, ai nấy đều xem mà hoa cả mắt, đang lúc ngây người thì bỗng nghe thấy một tiếng rên, ngay sau đó là một tiếng ôi, tiếp đó liền thấy bóng áo tím bay ra, bóng đen cũng bay ra xa rồi chuyển bước trở lại chỗ cũ.
Chớp mắt một cái, lúc này mọi người mới nhìn rõ áo tím là Lan Thất thiếu, còn áo đen là sáo ngọc nam tử.
Chỉ thấy Lan Thất bình tĩnh đứng trên hành lang, sáo ngọc nam tử thì đứng dưới hành lang, trong tay cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
Chuyện này…
Khuất Hoài Liễu ngớ ra nhìn tay mình, ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ rời tay khi nào cũng chẳng biết, võ công bực này…
Mà chúng hiệp thì lại nghi hoặc: Vì sao Lan Thất thiếu lại có hành động này?
“Phụt!”
Đang lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác thì bỗng thấy Lan Thất phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đứng thẳng tắp nhất thời vô lực ngã xuống.
“A!” Ninh Lãng nhảy dựng lên.
“Âm Âm!” Phượng Duệ vọt tới.
Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Minh Nhị, chỉ thấy thân ảnh Minh Nhị lóe lên, thân thể Lan Thất liền nằm trong ngực hắn, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo.
“Thật quái lạ, một chưởng kia quá lắm chỉ dùng sáu thành công lực, lấy thân thủ của ngươi mà nói thì sẽ không thể gây thương tổn được mới phải, ít nhất… cũng sẽ không đả thương ngươi đến mức này.” Sáo ngọc nam tử lẩm bẩm, tựa hồ đối với việc mình đánh trọng thương Lan Thất cực kỳ kinh nghi, ánh mắt khẽ chuyển nhìn ngụm máu tươi Lan Thất vừa phun trên mặt đất thì thấy máu đã ngưng kết thành băng, sau đó hiểu ra, “Thì ra ngươi đã bị thương từ trước, thảo nào.”
“Ngươi…” Minh Nhị ôm Lan Thất, biết một chưởng vừa rồi của người nọ đã dẫn phát hàn độc, nhất thời không biết là nên giận hay nên mắng.
“… Bản thiếu muốn…”
Lúc này hơi thở của Lan Thất yểu ớt, miệng lại vẫn thì thào, bích mâu mở to, nhưng ánh mắt tan rã.
Minh Nhị mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Lan thất trong lòng run rẩy mãnh liệt, trong miệng máu trào không ngừng nhuộm đỏ một thân, nghiêng đầu, ngất đi.
Lòng Minh Nhị trầm xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Hoài Liễu, phun ra hai chữ: “Giải dược!” Ngày đó dưới chân Nam phong, vì không muốn để Đông Hải phát hiện nàng trúng hàn độc nên mới không ép hỏi Khuất Hoài Liễu đòi giải dược, không ngờ hôm nay…
Dưới ánh mắt của Minh Nhị, Khuất Hoài Liễu không biết thế nào lại tự dưng sinh ra một cảm giác muốn chạy trốn.
“Không… không có giải dược.”
Lời vừa dứt, trong phút chốc bỗng cảm nhận ngay một luồng sát ý ngập đầu từ phía đối diện ngấm sang, khiến hắn kinh hoảng tột độ buột miệng thốt lên: “Bắc… Trong Bắc Khuyết cung… có noãn ngọc… ngọc sàng có thể hóa giải hàn khí.”
“Dẫn đường!” Minh Nhị bỏ lại một câu, thân hình lướt lên, trong nháy mắt thân ảnh của hắn và Lan Thất đã biến mất khỏi đỉnh núi.
“Chuyện này…” Khuất Hoài Liễu nhìn Vân Vô Nhai bằng ánh mắt xin giúp đỡ.
Vân Vô Nhai gật đầu.
Khuất Hoài Liễu lập tức đuổi theo Minh Nhị.
Thêm một bóng trắng lóe lên, Phượng Duệ trên hành lang không thấy đâu nữa.
Rồi lại một bóng người chợt lóe, Ninh Lãng cũng biến mất.
Vũ Văn Lạc đang muốn đi theo, lại thấy sao ngọc nam tử bên kia vẫn nhìn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trong tay lẩm bẩm: “Vì sao nàng lại muốn lấy bằng được thứ này? Nếu nàng thích hoa này như thế… Ờm, trông nàng cũng rất đẹp, võ công cũng rất cao, ta đây thú nàng làm vợ, sau đó đưa nàng về nhà là được, đến lúc đó nàng muốn xem bao nhiêu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà chẳng có, thậm chí hoa trong nhà đều là hoa thật, đẹp hơn thế này nhiều.”
Nhất thời chân Vũ Văn Lạc như bị dây kéo, cứ thế đi sang phía kia.
“Haizzz, thôi kệ, dù sao việc này cũng đã xong, về nhà thôi.” Cuối cùng, sáo ngọc nam tử lắc lắc đầu đầy phiền não, bẩm bẩm tiếp, “Khi tới ta bị lạc phương hướng trên biển đã mất mười hai ngày trời rồi.” Sau đó quay đầu nhìn Vân Vô Nhai, nói: “Ngươi phái người đưa ta trở về đi, bằng không vượt quá thời gian…”
Vân Vô Nhai nhìn hắn, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành gật đầu với Vạn Ai, ý bảo hắn lo liệu.
Vì vậy sáo ngọc nam tử cười cười hài lòng, nói với Thích Thập Nhị, “Chúng ta đi thôi.”
Thích Thập Nhị nhìn qua đám người, toàn bộ người của Thủ lệnh cung liền đi theo.
Chân Vũ Văn Lạc chạy thật nhanh đến bên cạnh sáo ngọc nam tử, “Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tên ngươi là gì vậy.”
Sáo ngọc nam tử nhìn Vũ Văn Lạc, nhướn đôi mày dài xếch, bỏ lại ba chữ: “Phong Di Bạch.” Sau đó thân ảnh lay nhẹ, đã chẳng thấy bóng dáng hắn trên đỉnh núi đâu nữa.
Tiếp đó, bóng người chớp động, đó là Thích Thập Nhị cùng người của Thủ lệnh cung rời đi.
“Này, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi mà!” Vũ Văn Lạc rướn cổ hét lớn.
Đáng tiếc, không ai đáp lại.
Lại nhìn lên khuôn mặt, mặt như mỹ ngọc, mắt phượng mày dài, thần vận khí độ vừa có nét thanh nhã của Minh Nhị vừa có vẻ tôn quý của Vân Vô Nhai, giữa đuôi mày khóe mắt còn có một phần tiêu sái phóng khoáng mà hai người đều không có.
Thật là một nhân vật vừa mỹ mạo vừa phóng khoáng.
Trong lòng ai nấy đều thầm khen. Ngay cả Liệt Sí Phong cũng mở mắt nhìn thoáng qua, sau đó lại tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Chỉ có điều, người kia là ai?
Ai nấy đều nghi hoặc.
Trước ánh mắt soi mói của mọi người, sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung bình thản, quét mắt nhìn quanh một vòng, cuối cùng dừng trên ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
“May quá, may mà không đến trễ. Có điều nếu vì bị lạc trong biển rộng mà đến muộn thì cũng có thể tha thứ, không thể trách ta được đúng không.” Chỉ thấy hắn lẩm bẩm nói gì đó, vừa nói vừa đi tới, đám người tự động tách ra hai bên nhường đường cho hắn.
“Không biết các hạ là vị nào? Tới đây vì cớ gì?” Vân Vô Nhai ôm quyền hỏi.
Sáo ngọc nam tử đứng dưới bậc thềm, nhẹ cười, nói: “Đương nhiên ta tới đây để lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về.”
“Ô?” Mọi người nghe vậy ồ lên.
Thích Thập Nhị ngồi trên hành lang nhìn hắn bằng ánh mắt quái dị.
Mà lúc này, trên thềm đá lại xông lên một đám cao thủ Đông Hải, cả đám thở hồng hộc vô cùng chật vật, hiển nhiên là đang đuổi theo người này nhưng lại không đuổi kịp.
Vân Vô Nhai phất tay, những người đó lui ra.
“Bản thiếu còn chưa chạm qua, hắn đã ngông nghênh nói muốn lấy về.” Lan thất lẩm bẩm.
Ánh mắt Minh Nhị lướt qua người sáo ngọc nam tử, nói: “Ta ngươi muốn xông lên đỉnh núi này cũng không khó, chỉ có điều để xông lên dễ dàng như hắn thì lại thành khó.”
“Còn nữa, ta tới đây còn để truyền tin cho ngươi.” Sáo ngọc nam tử nói tiếp.
“Hửm?” Vân Vô Nhai nhìn hắn.
“Trước khi tới đây ta đã đến đế đô một chuyến, mượn hoàng đế hai mươi vạn đại quân, ông ta đã đáp ứng.” Sáo ngọc nam tử bâng quơ nói, “Anh Châu Từ tướng quân, Thiên Châu Trình tướng quân, bọn họ đã đóng quân bên bờ Đông Hải, khi ta rời đi đã dặn họ, nếu trong vòng một tháng mà ta chưa quay về thì họ có thể tự xuất binh đánh Đông Hải.”
Hả?!
Sáo ngọc nam tử này nói năng hời hợt, nhưng từng lời từng chữ lại như người ta vác đá tảng mà dội xuống nước, khiến cho biển khơi dậy sóng cuồn cuộn!
Tin tức này quá mức bất ngờ, nhất thời chúng hiệp chỉ biết trợn to hai mắt mà nhìn, ngay cả một tiếng kinh hô cũng không.
Đến Vân Vô Nhai cũng có vẻ khiếp sợ.
Hoàng đế Hoàng triều muốn phát binh đánh Đông Hải?!
Đại quân Hoàng triều chuẩn bị xuất chinh đến Đông Hải?!
Nếu đại quân Hoàng triều đến Đông Hải thật,…
Trong phút chốc tình thế đã xoay chuyển, chúng hiệp Hoàng triều lại thấy đường sống.
“Lấy quốc lực binh lực của Đông Hải mà nói thì còn thua xa Hoàng triều, cho nên chuyện hôm nay nên dừng ở đây thôi, cũng mong ngươi vĩnh viễn bỏ đi ý niệm tiến nhập Hoàng triều.” Sáo ngọc nam tử vẫn tỏ ra ung dung khoan thai, phảng phất chỉ đang nói việc nhà, nhưng mỗi một chữ lại khiến ai nấy tim đập như trống chầu. “Nếu không, đại quân Hoàng triều tới, Đông Hải tất sẽ như Bắc Hải năm trăm năm trước, phút chốc tiêu vong.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai nhìn hắn chăm chú, sau một lúc lâu mới nặng nề hỏi: “Ngươi là ai?”
Khiến tất cả mọi chuyện hắn làm trong phút chốc hóa thành hư không, vậy chí ít cũng phải biết bại trong tay người phương nào!
Sáo ngọc nam tử lại không đáp, chỉ nói: “Người xưa chuyện xưa nay đã thành lịch sử, bây giờ luận thị phi ưu khuyết chẳng phải chỉ phí công, sao không lo làm tốt việc hôm nay? Giữa biển Đông Hải, tự lập vương quốc, bách tính an vui, tội gì cứ mãi nắm cái suy nghĩ viển vông, phí công mấy đời. Chi bằng buông ra…” Mắt phượng nhìn Vân Vô Nhai chăm chú, trong mắt dường như toát ra ánh sáng vô cùng chói lóa, “Bản thân không đạt thành sự không đạt được nguyện liền ký thác lên người con cháu đời sau, trong mắt của ta, đó là hành vi ngu xuẩn chỉ tổ để lại di họa cho con cháu. Bản thân nên làm chuyện mà mình thích, chuyện mình có thể làm, mà không phải là đi làm cái chuyện mà bậc cha chú tổ tông muốn chúng ta phải làm, thế cũng ngu xuẩn không kém!”
Vân Vô Nhai rốt cuộc động dung, hắn kinh ngạc nhìn sáo ngọc nam tử.
Người này, lời này, là đặc biệt dành cho hắn?
Phảng phất trong khoảnh khắc, cảm giác như di mệnh nặng tựa núi nghìn cân đã đeo trên lưng non nửa cuộc đời mơ hồ buông lỏng ra vậy.
“Chuyện đang làm bây giờ, là chuyện trong lòng ngươi thật sự muốn làm sao?” Sáo ngọc nam tử nhìn Vân Vô Nhai, nghiêm túc hỏi hắn.
Đôi mắt kia không như đôi mắt mang theo mê hoặc của Lan Thất, đôi mắt kia rất sâu, nhưng lại vô cùng trong vô cùng sáng, phảng phất chỉ cần liếc một cái là có thể nhìn thấu tất cả, thấu đến trời, thấu đến biển, thấu đến muôn sông nghìn núi. Dưới cái nhìn chăm chú của đôi mắt kia, Vân Vô Nhai chợt hoảng hốt, sau đó buột miệng: “Nhất nhân nhất tửu, nhất kiếm thiên nhai*.”
*Tạm dịch: ‘Một người một bầu rượu, một thanh kiếm tiêu dao giang hồ.’ Ý rằng bản thân tự do tiêu dao, không ràng buộc bởi thứ gì.
Sáo ngọc nam tử mỉm cười, khẽ xoay sáo ngọc giữa ngón tay rồi thu vào, dáng vẻ động tác vô cùng tiêu sái thoải mái. “Buông chuyện xưa, bản thân có thể tiêu dao.” Nói xong, hắn quay đầu nhìn phía sau, “Hãy để người đến hạ quyết định thay người.”
Mọi người không khỏi đều nhìn theo, quả nhiên liền thấy Minh Anh, Minh Lạc, Lan Đồng, Lan Lung đi lên, phía sau bọn họ là một người mặc áo choàng đỏ tía, đầu đội vương miện khí vũ bất phàm, mà phía sau theo rất nhiều thuộc hạ hai nhà Minh, Lan, trên người ai nấy đều có hoặc ít hoặc nhiều vết thương, nhưng hiển nhiên không nặng lắm.
Mọi người ước chừng hiểu ra, người mặc áo choàng đỏ tía này chính là người đứng đầu Đông Hải – Bắc vương.
“Đại vương!” Khuất Hoài Liễu, Vạn Ai sợ hãi hô lên, nhưng vì Khuất Hoài Liễu đang cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ nên không thể động, còn Vạn Ai và mấy tên cao thủ Đông Hải vừa thấy thế liền dời bước đi tới, nhưng bị Minh Anh, Lan Lung tuốt kiếm chắn lại.
Bắc vương và Vân Vô Nhai cách đám người, xa xa mắt nhìn mắt.
“Xem ra việc này sẽ kết thúc thế này rồi.” Lan Thất nghiêng đầu nhìn Minh Nhị, “Nhị công tử có thất vọng không?”
Minh Nhị khẽ nhếch mày nhìn Lan Thất, nói: “Thế còn Thất thiếu thì sao?”
Lanh Thất quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói: “Sao cũng được.”
Minh Nhị chỉ cười.
Sáo ngọc nam tử nhìn Bắc vương, mặt mang vẻ tươi cười, giọng nói trong cao: “Đại quân Hoàng triều đã đến Thiên Châu, Anh Châu chờ phân phó, không biết Bắc vương muốn chiến, hay đồng ý tháo gỡ thù hận tại đây?”
Bắc vương nghe vậy không khỏi nhìn chòng chọc Vân Vô Nhai, sau khi nhận được khẳng định, nháy mắt trong mắt sinh ra nỗi phẫn hận, nhìn sáo ngọc nam tử đầy vẻ hung ác.
Sáo ngọc nam tử vẫn thản nhiên, hỏi: “Ý Bắc vương thế nào?”
Bắc vương không đáp, lại đưa mắt nhìn Vân Vô Nhai.
Nhưng một khắc ấy, nét mặt Vân Vô Nhai không hề lộ ra một tia cảm xúc nào, không đau khổ không vui sướng, cũng không phẫn nộ không căm hận.
Bàn tay Bắc vương trong tay áo nắm chặt thành quyền. Thực ra khi biết trong bốn thành đều có người hai nhà Minh, Lan, rồi khi người hai nhà Minh, Lan xuất hiện ở Bắc Khuyết cung thì hắn liền biết đại thế đã mất, lần này lại phí công nữa rồi. Chỉ có điều, sao hắn có thể cam tâm nhận bại! Thế nhưng, lúc này… Đưa mắt quét nhìn một vòng, sau một lúc lâu, hắn thở dài một tiếng nặng nề, nói: “Bản vương còn có thể lựa chọn khác sao? Bản vương cũng không thể để toàn bộ bách tính Đông Hải đảo đều táng mạng dưới móng sắt đại quân Hoàng triều được.”
Sáo ngọc nam tử nghe vậy mỉm cười gật đầu, ánh mắt quét nhìn chúng hiệp một vòng, sau đó nhìn mọi người trên hành lang, nói: “Lần này cho dù là Đông Hải hay là Hoàng triều võ lâm thì đều đã phải trả giá rất lớn, cho nên đôi bên chớ nhắc lại hận thù. Đông Hải giải cổ trùng trên người chư vị Hoàng triều, đồng thời cũng trả lại binh khí tín vật, mà Hoàng triều võ lâm sẽ thả bách tính Đông Hải.” Cuối cùng ánh mắt hắn dừng trên người Minh Nhị, Lan Thất, “Không biết các ngươi có đồng ý không.”
Mọi người bên dưới đều trầm mặc.
Mấy nghìn người Hoàng triều võ lâm chết trong tay Đông Hải, đây là thâm cừu.
Mà Đông Hải cũng có người chết trong tay Hoàng triều, đây là đại hận.
Nhưng lúc này, ngoại trừ hai nhà Minh, Lan, thì tính mệnh mọi người đều nằm trong tay Đông Hải, chỉ phút chốc thì toàn bộ đều có thể vong mạng.
Trong khi đó bốn thành Đông Hải không chỉ nằm trong tay hai nhà Minh, Lan, mà đại quân Hoàng triều cũng đang nhìn vào như hổ rình mồi.
Cho nên…
Mấy người Minh Không, Thu Trường Thiên nhìn nhau một cái, sau đó gật đầu.
Vân Vô Nhai liếc nhìn Bắc vương, sau đó cũng khẽ gật đầu.
Minh Nhị, Lan Thất chỉ cười cười.
Thời khắc này, đôi bên xem như là đều đồng ý.
Mà kể từ lúc Bắc vương dứt lời, chúng hiệp lại có vẻ mờ mịt mông lung.
Một ngày này, cảm xúc lên lên xuống xuống, chuyện kinh kinh hỉ hỉ rất nhiều, vốn đã tuyệt vọng, lại chợt thấy đường sống, đến cuối cùng, một cục diện vốn bế tắc không cách nào tháo gỡ lại được tháo xuống đơn giản nhẹ bỗng như vậy. Cứ xem đây, lúc này rốt cuộc trần ai lạc định*, ngược lại lại khiến bọn họ cảm thấy hãy như trong mộng, không biết là vui hay là buồn.
*Trần ai lạc định: bụi trần rơi xuống, chuyện đã đến hồi kết.
“A, còn giải dược của họ nữa.” Sáo ngọc nam tử chỉ ngón tay về phía mấy người Minh Không, “Thuốc hại người, để lâu thì không cứu vãn được.”
Vân Vô Nhai nhàn nhạt gật đầu với Vạn Ai.
Vạn Ai lập tức đi tới, móc ra một bình sứ từ trong ngực rồi cho mỗi người uống một viên.
Trong lòng Minh Nhị khẽ động, nghiêng đầu nhìn Lan Thất thì thấy nàng khẽ lắc đầu, ý bảo bây giờ chưa phải lúc.
“Được rồi, chuyện hôm nay kết thúc ở đây thôi.” Sáo ngọc nam tử cười cười, “Chuyện còn lại…” Ánh mắt lại nhìn về phía ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trên hành lang.
Mọi người trên hành lang sau khi dùng thuốc dù chưa thể hoàn toàn khôi phục nhưng đã có thể tự đi lại. Thích Thập Nhị lập tức đứng dậy đi về phía sáo ngọc nam tử, vẻ mặt kỳ dị, trong mắt ẩn hiện tâm tình kích động.
Sáo ngọc nam tử cũng nhìn thấy, đứng yên như đang đợi ông.
Rốt cuộc Thích Thập Nhị cũng đến trước mặt sáo ngọc nam tử, đang lúc mọi người lấy làm khó hiểu đã thấy ông cúi người quỳ gối trước mặt sáo ngọc nam tử, mở miệng nói: “Hơn trăm năm, lão hủ thật may mắn được thấy tôn dung.”
Hành động này khiến mọi người cực kỳ khiếp sợ. Có thể khiến cung chủ Thủ lệnh cung vốn coi anh hùng thiên hạ như không khí mà cũng phải hành đại lễ như vậy, thế thì người nọ là…
Sáo ngọc nam tử đưa tay nâng ông dậy, nhìn bộ dáng vị cung chủ Thủ lệnh cung như một thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhưng trong mắt lại lộ vẻ mệt mỏi không gì sánh được, nhẹ thở dài, nói: “Nhiều năm như vậy, các ngươi cũng thật vất vả rồi, xong chuyện này ngươi hãy cùng ta trở về.”
Bỗng dưng Thích Thập Nhị ngẩng đầu nhìn hắn, nét mặt tràn đầy kinh ngạc cùng vẻ mừng rỡ không dám tin.
Sáo ngọc nam tử dắt tay ông mà đứng, nói: “Lần này ta phải đưa ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ quay về, Thủ lệnh cung vô lệnh, các ngươi cũng có thể tự giải thoát cho mình.”
Mọi người nghe hắn nói muốn lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi nhất thời lại bị chấn kinh, giây lát vẫn không rõ trong lời hắn có ý gì.
“Ta…” Mà trong lòng Thích Thập Nhị thì lại kích động muôn phần, cứ thế nghẹn ngào khó nói thành lời.
Sáo ngọc nam tử vỗ vỗ bờ vai ông, lấy từ trong tay áo ra một vật, đặt trong bàn tay, nói với Vân Vô Nhai: “Vật này trả lại các ngươi, hy vọng Đông Hải các ngươi mãi mãi hưng thịnh.”
Ánh mắt Vân Vô Nhai, Bắc vương bỗng trừng lớn, đều sững người nhìn vật trong lòng bàn tay sáo ngọc nam tử.
Đó là một khối bạch ngọc tứ phương cao chừng hai tấc, trên đỉnh chóp khắc một con hùng ưng (chim ưng đực), mắt ưng dùng hắc bảo thạch (đá quý màu đen) tương khảm, cánh cụp cao ngạo, hết sức uy nghi hữu thần.
“Là quốc tỷ!” Bắc vương kích động hô lên. Cất bước về phía sáo ngọc nam tử, mấy người Minh Anh, Lan Đồng liếc nhìn Minh Nhị, Lan Thất, sau khi nhận được chỉ thị thì không hề ngăn cản. Bắc vương đi tới trước mặt sáo ngọc nam tử, đưa tay cầm lấy khối bạch ngọc trong tay hắn, lật lại liền thấy dưới đế ngọc khắc bốn chữ ‘Thiên thụ Bắc Hải’ (Trời cho Bắc Hải), trong nháy mắt, trong lòng hàng nghìn hàng vạn tâm tư cuộn trào, vành mắt nóng lên, ngẩng đầu nhìn Vân Vô Nhai, nức nở nói: “Đúng là quốc tỷ! Vô Nhai, chúng ta… cuối cùng đã có thể tế bái tổ tiên thỉnh bọn họ dưới suối vàng nhắm mắt!”
Vân Vô Nhai không nói lời nào, chỉ gật đầu thật mạnh.
Mà chúng hiệp vẫn còn giật mình ngẩn người không phản ứng.
Sáo ngọc nam tử cười cười, nhìn Vân Vô Nhai nói: “Thỉnh giao ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ cho ta.”
Vân Vô Nhai chưa kịp trả lời, chúng hiệp đã tỉnh thần, lớn tiếng phản đối: “Không được!”
“Đây là thánh lệnh của Hoàng triều võ lâm chúng ta, sao ngươi có thể lấy được!”
“Lần này chúng ta đến đây là vì ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’. Mấy nghìn người chúng ta táng mệnh tại Đông Hải, sao có thể để bọn họ chết vô ích như vậy được!”
“Tuy ngươi có ơn cứu chúng ta, nhưng thánh lệnh tuyệt không thể đưa cho ngươi!”
* * * * *
Mọi người bên dưới đều mở miệng, mà mấy người trên hành lang thì ngạc nhiên nhìn sáo ngọc nam tử, lúc này trong lòng đã hoàn toàn đoán biết thân phận của hắn.
Sáo ngọc nam tử nhìn mọi người hô hét nhao nhao, không hề tức giận, sau một lúc mới nói: “Các ngươi muốn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ để làm gì?”
Thanh âm không lớn nhưng mỗi người chúng hiệp đều nghe rõ ràng, không khỏi đều im miệng nhìn về phía hắn, còn chưa kịp mở miệng đã nghe sáo ngọc nam tử nói tiếp.
“Trải qua lần này, chư vị nên hiểu rõ thiên hạ không nên có thánh lệnh vĩnh viễn, đó là căn nguyên của tất cả tranh chấp và tai họa. Cũng như ‘Huyền tôn lệnh’ của tiền triều dẫn đến thảm họa chiến tranh, mà ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ này lại dẫn đến cái chết của vô số anh hùng, cho nên Triều Hi Đế mới dừng lệnh đúc kiếm, cho nên ta mới phải mang ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đi.” Sáo ngọc nam tử chậm rãi quét mắt nhìn chúng hiệp, trong mắt ẩn chứa uy nghi khiến kẻ khác không tự chủ được mà tín phục.
“Lại nói, võ lâm chi chủ tất là người mà toàn võ lâm đều công nhận, nếu vậy chỉ cần một chiếc lá hắn cũng có thể dùng làm lệnh, cũng có thể khiến thiên hạ cúi đầu.” Ánh mắt sáo ngọc nam tử lại nhìn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’, nói: “‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ xưa kia là tín vật của Bạch Phong Hắc Tức, nhưng không có nghĩa là mỗi đời đều phải dùng nó để làm lệnh, mỗi một lệnh chủ nên có một tín vật của mình. Huống chi đây vốn là vật của nhà ta, bây giờ ta lấy lại chẳng qua cũng chỉ là thu hồi vật cũ mà thôi.”
Mọi người lại kinh nghi không thôi, một lát sau mới phản ứng lại, cả đám trừng mắt líu lưỡi không dám tin nhìn sáo ngọc nam tử.
Ý của hắn là… Thân phận của hắn là… Hậu duệ của Bạch Phong Hắc Tức?!
Hậu duệ của Bạch Phong Hắc Tức!
Nhân vật truyền kỳ hơn trăm năm trước đã tuyệt tích giang hồ… Nay hậu duệ của bọn họ lại xuất hiện!
* * * * *
Hắn muốn lấy ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ về thì bọn họ có thể nói gì!
Đó vốn là vật nhà hắn mà!
Hơn nữa, những lời hắn nói tựa hồ cũng rất có đạo lý…
Chúng hiệp kinh hãi chấn động, trong lúc mấy người đang suy tư thì sáo ngọc nam tử đã chậm rãi đưa tay, “Thỉnh giao ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ cho ta.”
Vân Vô Nhai gật đầu, thứ này vốn đã đáp ứng trả lại cho Hoàng triều võ lâm, lúc này đưa cho hắn cũng chẳng sao, huống chi hắn đã hoàn trả quốc tỷ của Đông Hải.
Vì vậy Khuất Hoài Liễu đang cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trong tay đi về phía sáo ngọc nam tử.
Người người đều lẳng lặng nhìn, nhìn thánh vật ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ đã được võ lâm tôn sùng hơn trăm năm đang dần dần tiến đến gần sáo ngọc nam tử, trở về lại nơi vốn thuộc về nó, có thể sẽ vĩnh viễn biến mất trên võ lâm…
Nhất thời trong lòng mọi người bao cảm xúc cuồn cuộn, không nỡ có, mất mát có, phiền muộn có, còn có một cảm giác thở phào nhẹ nhõm.
Khi mắt thấy Khuất Hoài Liễu chỉ còn cách sao ngọc nam tử vài bước thì bỗng một thanh âm vang lên: “Chậm đã!”
Mọi người cả kinh, Khuất Hoài Liễu dừng lại, ai nấy đều nhìn về phía Lan Thất.
Lan Thất cười tủm tỉm tiến lên hai bước, nhìn sáo ngọc nam tử nói: “Các hạ nói rằng vật này không nên dùng làm võ lâm chi lệnh nữa, bản thiếu tán đồng. Vậy bây giờ vật này chỉ còn là một khối ngọc hoa, mà bản thiếu lại thích nó vô cùng, các hạ có thể tặng cho bản thiếu hay không? Hoặc dùng vàng bạc đổi lấy cũng được?”
Trong mắt sáo ngọc nam tử hiện lên vẻ kinh dị, nhìn Lan Thất, sau đó lắc đầu nói: “Tuy bây giờ nó không còn là thánh vật của võ lâm, nhưng đã từng làm thánh vật thì không nên lưu lại võ lâm, chỉ e lại dẫn đến mầm tai vạ.”
“Ồ?” Bích mâu Lan Thất khẽ chuyển, “Các hạ nhất định phải mang đi?”
“Đương nhiên.” Sáo ngọc nam tử gật đầu.
“À…” Lan Thất cười một tiếng thật mị hoặc, “Vốn để người khác tặng hay dùng tiền mua đều không hợp cá tính bản thiếu, vẫn cứ đường hoàng đoạt lấy thì mới thú!”
Lời còn chưa dứt, mọi người chỉ thấy bóng tím lóe lên, ngay sau đó liền nghe Minh Nhị công tử quát nhẹ một tiếng: “Không được!”
Nhìn lại lần nữa thì, chỉ thấy hai bóng người một tím một đen quần đấu một chỗ, thân như tia chớp, chiêu không chạm áo, chớp mắt đã giao thủ được mấy chiêu, ai nấy đều xem mà hoa cả mắt, đang lúc ngây người thì bỗng nghe thấy một tiếng rên, ngay sau đó là một tiếng ôi, tiếp đó liền thấy bóng áo tím bay ra, bóng đen cũng bay ra xa rồi chuyển bước trở lại chỗ cũ.
Chớp mắt một cái, lúc này mọi người mới nhìn rõ áo tím là Lan Thất thiếu, còn áo đen là sáo ngọc nam tử.
Chỉ thấy Lan Thất bình tĩnh đứng trên hành lang, sáo ngọc nam tử thì đứng dưới hành lang, trong tay cầm ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’.
Chuyện này…
Khuất Hoài Liễu ngớ ra nhìn tay mình, ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ rời tay khi nào cũng chẳng biết, võ công bực này…
Mà chúng hiệp thì lại nghi hoặc: Vì sao Lan Thất thiếu lại có hành động này?
“Phụt!”
Đang lúc mọi người vẫn còn ngơ ngác thì bỗng thấy Lan Thất phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đứng thẳng tắp nhất thời vô lực ngã xuống.
“A!” Ninh Lãng nhảy dựng lên.
“Âm Âm!” Phượng Duệ vọt tới.
Nhưng bọn hắn có nhanh hơn nữa cũng không nhanh bằng Minh Nhị, chỉ thấy thân ảnh Minh Nhị lóe lên, thân thể Lan Thất liền nằm trong ngực hắn, rồi lại phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ vạt áo.
“Thật quái lạ, một chưởng kia quá lắm chỉ dùng sáu thành công lực, lấy thân thủ của ngươi mà nói thì sẽ không thể gây thương tổn được mới phải, ít nhất… cũng sẽ không đả thương ngươi đến mức này.” Sáo ngọc nam tử lẩm bẩm, tựa hồ đối với việc mình đánh trọng thương Lan Thất cực kỳ kinh nghi, ánh mắt khẽ chuyển nhìn ngụm máu tươi Lan Thất vừa phun trên mặt đất thì thấy máu đã ngưng kết thành băng, sau đó hiểu ra, “Thì ra ngươi đã bị thương từ trước, thảo nào.”
“Ngươi…” Minh Nhị ôm Lan Thất, biết một chưởng vừa rồi của người nọ đã dẫn phát hàn độc, nhất thời không biết là nên giận hay nên mắng.
“… Bản thiếu muốn…”
Lúc này hơi thở của Lan Thất yểu ớt, miệng lại vẫn thì thào, bích mâu mở to, nhưng ánh mắt tan rã.
Minh Nhị mở miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì Lan thất trong lòng run rẩy mãnh liệt, trong miệng máu trào không ngừng nhuộm đỏ một thân, nghiêng đầu, ngất đi.
Lòng Minh Nhị trầm xuống, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Khuất Hoài Liễu, phun ra hai chữ: “Giải dược!” Ngày đó dưới chân Nam phong, vì không muốn để Đông Hải phát hiện nàng trúng hàn độc nên mới không ép hỏi Khuất Hoài Liễu đòi giải dược, không ngờ hôm nay…
Dưới ánh mắt của Minh Nhị, Khuất Hoài Liễu không biết thế nào lại tự dưng sinh ra một cảm giác muốn chạy trốn.
“Không… không có giải dược.”
Lời vừa dứt, trong phút chốc bỗng cảm nhận ngay một luồng sát ý ngập đầu từ phía đối diện ngấm sang, khiến hắn kinh hoảng tột độ buột miệng thốt lên: “Bắc… Trong Bắc Khuyết cung… có noãn ngọc… ngọc sàng có thể hóa giải hàn khí.”
“Dẫn đường!” Minh Nhị bỏ lại một câu, thân hình lướt lên, trong nháy mắt thân ảnh của hắn và Lan Thất đã biến mất khỏi đỉnh núi.
“Chuyện này…” Khuất Hoài Liễu nhìn Vân Vô Nhai bằng ánh mắt xin giúp đỡ.
Vân Vô Nhai gật đầu.
Khuất Hoài Liễu lập tức đuổi theo Minh Nhị.
Thêm một bóng trắng lóe lên, Phượng Duệ trên hành lang không thấy đâu nữa.
Rồi lại một bóng người chợt lóe, Ninh Lãng cũng biến mất.
Vũ Văn Lạc đang muốn đi theo, lại thấy sao ngọc nam tử bên kia vẫn nhìn ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ trong tay lẩm bẩm: “Vì sao nàng lại muốn lấy bằng được thứ này? Nếu nàng thích hoa này như thế… Ờm, trông nàng cũng rất đẹp, võ công cũng rất cao, ta đây thú nàng làm vợ, sau đó đưa nàng về nhà là được, đến lúc đó nàng muốn xem bao nhiêu ‘Lan Nhân Bích Nguyệt’ mà chẳng có, thậm chí hoa trong nhà đều là hoa thật, đẹp hơn thế này nhiều.”
Nhất thời chân Vũ Văn Lạc như bị dây kéo, cứ thế đi sang phía kia.
“Haizzz, thôi kệ, dù sao việc này cũng đã xong, về nhà thôi.” Cuối cùng, sáo ngọc nam tử lắc lắc đầu đầy phiền não, bẩm bẩm tiếp, “Khi tới ta bị lạc phương hướng trên biển đã mất mười hai ngày trời rồi.” Sau đó quay đầu nhìn Vân Vô Nhai, nói: “Ngươi phái người đưa ta trở về đi, bằng không vượt quá thời gian…”
Vân Vô Nhai nhìn hắn, nhất thời không biết nên khóc hay nên cười, chỉ đành gật đầu với Vạn Ai, ý bảo hắn lo liệu.
Vì vậy sáo ngọc nam tử cười cười hài lòng, nói với Thích Thập Nhị, “Chúng ta đi thôi.”
Thích Thập Nhị nhìn qua đám người, toàn bộ người của Thủ lệnh cung liền đi theo.
Chân Vũ Văn Lạc chạy thật nhanh đến bên cạnh sáo ngọc nam tử, “Ngươi có thể nói cho chúng ta biết tên ngươi là gì vậy.”
Sáo ngọc nam tử nhìn Vũ Văn Lạc, nhướn đôi mày dài xếch, bỏ lại ba chữ: “Phong Di Bạch.” Sau đó thân ảnh lay nhẹ, đã chẳng thấy bóng dáng hắn trên đỉnh núi đâu nữa.
Tiếp đó, bóng người chớp động, đó là Thích Thập Nhị cùng người của Thủ lệnh cung rời đi.
“Này, ta còn rất nhiều chuyện muốn hỏi ngươi mà!” Vũ Văn Lạc rướn cổ hét lớn.
Đáng tiếc, không ai đáp lại.
Tác giả :
Khuynh Linh Nguyệt