Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 55: Mẹ nó, ngươi đến thời kì động dục à
Lan Lan một đêm không trở về phủ.
Nguyệt Dạ Long tức giận, phi thường tức giận. Mặc dù biết nàng vì đất nước mà làm việc, nhưng cũng phải biết chú ý đến thân thể chứ, lỡ như ngã bệnh thì làm sao???
Hàng trăm câu hỏi cứ loanh quanh lởn vởn trong đầu hắn, hắn đi đi lại lại ở hành lang trước cửa phòng, quanh người bắt đầu tỏa sát khí ngập trời.
Không không không được, bây giờ phải vào cung cưỡng chế nàng nghỉ ngơi mới được, mấy cái khỉ chó lông tỏi kia giao cho thuộc hạ cũng được.
Cảm thấy quá chính xác, hắn nhanh chóng chỉnh lại y phục, rảo bước nhanh ra cửa phủ.
Nhưng cửa phủ Trấn Quốc công chúa vừa hé mở, một giọng thét như chọc tiết heo vang lên:
_Áaaaaaaa, Lan Lăng vương xuất hiện rồi kìa!!!
Nguyệt Dạ Long đứng trong ảo não, con mẹ nó, lại là cái nạn đào hoa chó chết!!!
Ở trước cửa phủ, hàng chục nữ tử xiêm y sặc sỡ sắc màu phục sẵn. Cửa môn phủ vừa hé mở đủ nhìn thấy bóng trắng cao lớn mờ mờ, đám nữ nhân đã hét ầm lên, với sức mạnh phi thường giẫm đạp lên các Cấm quân gác cổng, phá cửa muốn xông vào.
Phượng Họa Lan nếu đọc hết xấp tài liệu điều tra về Lan Lăng vương thì sẽ biết thêm một điều, người được bầu chọn làm Đệ nhất mĩ nam Đại lục chính là Nguyệt Dạ Long.
Tương truyền rằng, có một nữ tử vô tình nhìn thấy dung mạo Lan Lăng vương khi người ở bên bờ sông rửa mặt. Nghe đồn dung mạo đẹp tựa trích tiên, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, bá khí cùng ngạo khí tỏa ra mãnh liệt, quả thật không có từ ngữ nào đủ để diễn tả dung mạo của hắn. Tin tức vừa truyền ra đúng độ mấy bà tử rãnh rỗi đang sắp xếp danh hiệu mỹ nam của Đại lục Thần Minh, vận cứt chó thế nào mà hắn lại được bầu làm Đệ nhất mỹ nam đại lục. Thế là mặc kệ danh hiệu ác ma của hắn, nữ nhân điên cuồng tìm cách leo lên giường hắn, lại còn bị trở thành nhân vật truyền kì được nữ nhân hâm mộ và săn đón nhiều nhất Đại lục.
Nguyệt Dạ Long nghiến răng, hai tay siết chặt thành nấm đấm. Hắn nhẹ nhàng lấy đà, nhún chân nhảy lên, đạp trên cửa phủ rời đi.
Phía dưới:“ Quao aaaaa, Lan Lăng vương thật quá đỉnh. Thật hảo soái a!!!”
Nguyệt Dạ Long bị như vậy, chính là nhờ quà sinh thần hai năm trước của Đại hoàng tỷ Nguyệt Ức Loan. Phàm là người đứng trong trăm dặm, hắn đều có thể phát hiện, há lại có thể để cho nữ tử nhìn trộm. Là do hắn chọc ghẹo đại hoàng tỷ, đại hoàng tỷ tung tin đồn bậy bạ như thật này hại hắn. Này...quả thật là cao tay a. X﹏X
Nguyệt Dạ Long khinh công đến trước Ngự thư phòng, hắn chỉnh lại y phục, vuốt thẳng nếp nhăn mới đẩy cửa...sổ nhẹ nhàng chuồn vào.
Phượng Họa Lan đang hơi cúi đầu múa bút trên tờ giấy Tuyên Thành, Cát Tường đứng gần mài mực. Cát Tường ngẩn đầu nhìn thấy Nguyệt Dạ Long bước đến, cúi đầu hành lễ, làm một bé ngoan hiểu chuyện thức thời bỏ thỏi mài mực xuống, lui ra ngoài, đuổi hết cung nhân đóng cửa lại, tự mình canh giữ bên ngoài.Nguyệt Dạ Long quăng cho Cát Tường ánh mắt tán thưởng.
Phượng Họa Lan không ngẩn đầu cũng biết là ai. Nguyệt Dạ Long mặt dày tiến đến, cầm lấy thỏi mực tiếp tục công việc của Cát Tường.
Không khí nhất thời im lặng, chỉ nghe mỗi tiếng mài mực nho nhỏ vang lên trong phòng lớn.
Viết xong tờ giấy Tuyên Thành, Phượng Họa Lan đem nó đặt sang một bên, buông bút lông sói xuống, ngả người tựa trên huyễn tháp.
_ Ai cho phép ngươi ở phủ Trấn Quốc công chúa. Ngươi là khách, phải ở dịch quán mới đúng chứ?
Nguyệt Dạ Long bao năm nhưng khả năng chân chó ôm đùi vẫn còn tốt, bỏ thỏi mài mực xuống, tiến lại giúp nàng xoa bóp tiêu trừ mệt mỏi. Hắn thừa dịp cúi đầu, để đầu mũi lên mái tóc tím của nàng, tham lam ngửi mùi hoa cỏ và thảo dược thoang thoảng, âm thầm thõa mãn thở ra một hơi.
_ Nhạc mẫu nói, thân phận vi phu cao quý ở Dịch quán không tiện, ở trong cung không hợp quy củ, tính đi tính lại vẫn là phủ Trấn Quốc công chúa tốt nhất.
_ Nhưng có cần phải ở trong viện của ta, cạnh khuê phòng của ta không? Nói tới đây, Phượng Họa Lan nghiến răng né tránh hắn, hung hãn trừng mắt
Long nhãn hổ phách đầy vẻ vô tội trả lời:
_ Chúng ta sau này là phu thê, bồi dưỡng tình cảm trước thì có sao đâu.
Dứt lời, nhích người, hệt như keo da chó dính sát lấy lưng Phượng Họa Lan.
Phượng Họa Lan dùng lực đẩy hắn, vuốt lại mái tóc:
_ Ngươi ở đây làm gì, mau về phủ giải quyết cái nạn đào hoa của ngươi đi. Không chừng cửa phủ nhà ta bị đạp nát rồi ấy chứ.
Nguyệt Dạ Long cũng không kinh ngạc, làm bộ dáng sắp khóc tởm đến không chịu nổi, cánh tay rắn chắc bá đạo vươn ra, kéo nàng mạnh mẽ áp vào trong lồng ngực cường tráng của hắn, đầu dụi dụi vào hõm cổ nàng, thiên địa đại ủy khuất cáo trạng:
_ Lan Lan, Lan Lan không biết đâu, bọn họ rất ác độc, phá cửa phủ nhà chúng ta, còn ném hoa tươi, hà bao, ngọc bội, trâm cài....vào khiến vi phu muốn chết ngộp, còn có ý muốn làm thông phòng cho vi phu. Vi phu rất sợ, lỡ như bị bọn họ nuốt sạch không còn mảnh xương thì làm sao chăm sóc Lan Lan nữa a.....
Cảm thấy phía cổ ươn ướt, mùi đàn hương vây quanh bao gọn lấy nàng, hơi thở trầm ấp nóng hổi phả vào sườn mặt nàng ngưa ngứa khó chịu, lại còn nghe lải nhải sau lưng, Phượng Họa Lan nhúc nhích nhoi tới nhoi lui trong ngực hắn.
Đột nhiên hắn ghì chặt lấy nàng, đầu chôn sâu trong hõm cổ nàng, giọng khàn đục ấm ách:
_ Lan Lan...đừng...đừng cử động...
Phượng Họa Lan nghe thế ngồi yên. Ôi con mẹ nó, ngồi yên rồi nàng mới nhận ra cơ thể hắn khác thường. Cả người nóng như lửa, đặc biệt là...đặc biệt là cái thứ ở dưới cứng rắn nóng hổi, cách một lớp y phục dày cọ cọ hông nàng thích thú.
Trước giờ Phượng Họa Lan chưa từng ngượng, thân thể cứng ngắc, hai tai đỏ rực không có phản ứng.
Nguyệt Dạ Long yêu chết dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, khẽ cười ra tiếng. Ôm một lúc, dục hỏa đã hạ xuống, Phượng Họa Lan nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực hắn, như chú chim nhỏ sợ hãi thủ thế tấn công
Nguyệt Dạ Long dở khóc dở cười nhìn nàng, quả thật có chút tiếc nuối khi ôn hương nhuyễn ngọc rời khỏi, vẻ mặt sau lớp mặt nạ hơi tối lại. Hắn đứng dậy ảo não rời khỏi. Hắn cần phải tắm nước lạnh hạ hỏa ngay, ngay lập tức.
Phượng Họa Lan nhìn hắn đè nén dục hỏa rời khỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khó hiểu, nhưng rất nhanh đã biến mất khiến nàng không có thời gian suy nghĩ. Phượng Họa Lan ngồi lại trên ghế, nghĩ nghĩ một lát hạ lệnh:
_ Cát Tường, Thái hậu, ba vị Thái phi, hai hoàng tử cùng phụ mẫu đến Ngự Thư phòng.
Nguyệt Dạ Long tức giận, phi thường tức giận. Mặc dù biết nàng vì đất nước mà làm việc, nhưng cũng phải biết chú ý đến thân thể chứ, lỡ như ngã bệnh thì làm sao???
Hàng trăm câu hỏi cứ loanh quanh lởn vởn trong đầu hắn, hắn đi đi lại lại ở hành lang trước cửa phòng, quanh người bắt đầu tỏa sát khí ngập trời.
Không không không được, bây giờ phải vào cung cưỡng chế nàng nghỉ ngơi mới được, mấy cái khỉ chó lông tỏi kia giao cho thuộc hạ cũng được.
Cảm thấy quá chính xác, hắn nhanh chóng chỉnh lại y phục, rảo bước nhanh ra cửa phủ.
Nhưng cửa phủ Trấn Quốc công chúa vừa hé mở, một giọng thét như chọc tiết heo vang lên:
_Áaaaaaaa, Lan Lăng vương xuất hiện rồi kìa!!!
Nguyệt Dạ Long đứng trong ảo não, con mẹ nó, lại là cái nạn đào hoa chó chết!!!
Ở trước cửa phủ, hàng chục nữ tử xiêm y sặc sỡ sắc màu phục sẵn. Cửa môn phủ vừa hé mở đủ nhìn thấy bóng trắng cao lớn mờ mờ, đám nữ nhân đã hét ầm lên, với sức mạnh phi thường giẫm đạp lên các Cấm quân gác cổng, phá cửa muốn xông vào.
Phượng Họa Lan nếu đọc hết xấp tài liệu điều tra về Lan Lăng vương thì sẽ biết thêm một điều, người được bầu chọn làm Đệ nhất mĩ nam Đại lục chính là Nguyệt Dạ Long.
Tương truyền rằng, có một nữ tử vô tình nhìn thấy dung mạo Lan Lăng vương khi người ở bên bờ sông rửa mặt. Nghe đồn dung mạo đẹp tựa trích tiên, ngọc thụ lâm phong, ôn nhu như ngọc, bá khí cùng ngạo khí tỏa ra mãnh liệt, quả thật không có từ ngữ nào đủ để diễn tả dung mạo của hắn. Tin tức vừa truyền ra đúng độ mấy bà tử rãnh rỗi đang sắp xếp danh hiệu mỹ nam của Đại lục Thần Minh, vận cứt chó thế nào mà hắn lại được bầu làm Đệ nhất mỹ nam đại lục. Thế là mặc kệ danh hiệu ác ma của hắn, nữ nhân điên cuồng tìm cách leo lên giường hắn, lại còn bị trở thành nhân vật truyền kì được nữ nhân hâm mộ và săn đón nhiều nhất Đại lục.
Nguyệt Dạ Long nghiến răng, hai tay siết chặt thành nấm đấm. Hắn nhẹ nhàng lấy đà, nhún chân nhảy lên, đạp trên cửa phủ rời đi.
Phía dưới:“ Quao aaaaa, Lan Lăng vương thật quá đỉnh. Thật hảo soái a!!!”
Nguyệt Dạ Long bị như vậy, chính là nhờ quà sinh thần hai năm trước của Đại hoàng tỷ Nguyệt Ức Loan. Phàm là người đứng trong trăm dặm, hắn đều có thể phát hiện, há lại có thể để cho nữ tử nhìn trộm. Là do hắn chọc ghẹo đại hoàng tỷ, đại hoàng tỷ tung tin đồn bậy bạ như thật này hại hắn. Này...quả thật là cao tay a. X﹏X
Nguyệt Dạ Long khinh công đến trước Ngự thư phòng, hắn chỉnh lại y phục, vuốt thẳng nếp nhăn mới đẩy cửa...sổ nhẹ nhàng chuồn vào.
Phượng Họa Lan đang hơi cúi đầu múa bút trên tờ giấy Tuyên Thành, Cát Tường đứng gần mài mực. Cát Tường ngẩn đầu nhìn thấy Nguyệt Dạ Long bước đến, cúi đầu hành lễ, làm một bé ngoan hiểu chuyện thức thời bỏ thỏi mài mực xuống, lui ra ngoài, đuổi hết cung nhân đóng cửa lại, tự mình canh giữ bên ngoài.Nguyệt Dạ Long quăng cho Cát Tường ánh mắt tán thưởng.
Phượng Họa Lan không ngẩn đầu cũng biết là ai. Nguyệt Dạ Long mặt dày tiến đến, cầm lấy thỏi mực tiếp tục công việc của Cát Tường.
Không khí nhất thời im lặng, chỉ nghe mỗi tiếng mài mực nho nhỏ vang lên trong phòng lớn.
Viết xong tờ giấy Tuyên Thành, Phượng Họa Lan đem nó đặt sang một bên, buông bút lông sói xuống, ngả người tựa trên huyễn tháp.
_ Ai cho phép ngươi ở phủ Trấn Quốc công chúa. Ngươi là khách, phải ở dịch quán mới đúng chứ?
Nguyệt Dạ Long bao năm nhưng khả năng chân chó ôm đùi vẫn còn tốt, bỏ thỏi mài mực xuống, tiến lại giúp nàng xoa bóp tiêu trừ mệt mỏi. Hắn thừa dịp cúi đầu, để đầu mũi lên mái tóc tím của nàng, tham lam ngửi mùi hoa cỏ và thảo dược thoang thoảng, âm thầm thõa mãn thở ra một hơi.
_ Nhạc mẫu nói, thân phận vi phu cao quý ở Dịch quán không tiện, ở trong cung không hợp quy củ, tính đi tính lại vẫn là phủ Trấn Quốc công chúa tốt nhất.
_ Nhưng có cần phải ở trong viện của ta, cạnh khuê phòng của ta không? Nói tới đây, Phượng Họa Lan nghiến răng né tránh hắn, hung hãn trừng mắt
Long nhãn hổ phách đầy vẻ vô tội trả lời:
_ Chúng ta sau này là phu thê, bồi dưỡng tình cảm trước thì có sao đâu.
Dứt lời, nhích người, hệt như keo da chó dính sát lấy lưng Phượng Họa Lan.
Phượng Họa Lan dùng lực đẩy hắn, vuốt lại mái tóc:
_ Ngươi ở đây làm gì, mau về phủ giải quyết cái nạn đào hoa của ngươi đi. Không chừng cửa phủ nhà ta bị đạp nát rồi ấy chứ.
Nguyệt Dạ Long cũng không kinh ngạc, làm bộ dáng sắp khóc tởm đến không chịu nổi, cánh tay rắn chắc bá đạo vươn ra, kéo nàng mạnh mẽ áp vào trong lồng ngực cường tráng của hắn, đầu dụi dụi vào hõm cổ nàng, thiên địa đại ủy khuất cáo trạng:
_ Lan Lan, Lan Lan không biết đâu, bọn họ rất ác độc, phá cửa phủ nhà chúng ta, còn ném hoa tươi, hà bao, ngọc bội, trâm cài....vào khiến vi phu muốn chết ngộp, còn có ý muốn làm thông phòng cho vi phu. Vi phu rất sợ, lỡ như bị bọn họ nuốt sạch không còn mảnh xương thì làm sao chăm sóc Lan Lan nữa a.....
Cảm thấy phía cổ ươn ướt, mùi đàn hương vây quanh bao gọn lấy nàng, hơi thở trầm ấp nóng hổi phả vào sườn mặt nàng ngưa ngứa khó chịu, lại còn nghe lải nhải sau lưng, Phượng Họa Lan nhúc nhích nhoi tới nhoi lui trong ngực hắn.
Đột nhiên hắn ghì chặt lấy nàng, đầu chôn sâu trong hõm cổ nàng, giọng khàn đục ấm ách:
_ Lan Lan...đừng...đừng cử động...
Phượng Họa Lan nghe thế ngồi yên. Ôi con mẹ nó, ngồi yên rồi nàng mới nhận ra cơ thể hắn khác thường. Cả người nóng như lửa, đặc biệt là...đặc biệt là cái thứ ở dưới cứng rắn nóng hổi, cách một lớp y phục dày cọ cọ hông nàng thích thú.
Trước giờ Phượng Họa Lan chưa từng ngượng, thân thể cứng ngắc, hai tai đỏ rực không có phản ứng.
Nguyệt Dạ Long yêu chết dáng vẻ ngượng ngùng của nàng, khẽ cười ra tiếng. Ôm một lúc, dục hỏa đã hạ xuống, Phượng Họa Lan nhanh chóng thoát khỏi lồng ngực hắn, như chú chim nhỏ sợ hãi thủ thế tấn công
Nguyệt Dạ Long dở khóc dở cười nhìn nàng, quả thật có chút tiếc nuối khi ôn hương nhuyễn ngọc rời khỏi, vẻ mặt sau lớp mặt nạ hơi tối lại. Hắn đứng dậy ảo não rời khỏi. Hắn cần phải tắm nước lạnh hạ hỏa ngay, ngay lập tức.
Phượng Họa Lan nhìn hắn đè nén dục hỏa rời khỏi, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm xúc khó hiểu, nhưng rất nhanh đã biến mất khiến nàng không có thời gian suy nghĩ. Phượng Họa Lan ngồi lại trên ghế, nghĩ nghĩ một lát hạ lệnh:
_ Cát Tường, Thái hậu, ba vị Thái phi, hai hoàng tử cùng phụ mẫu đến Ngự Thư phòng.
Tác giả :
Đới Xuân Trúc