Lan Lan, Vi Phu Tình Nguyện Làm Ấm Giường
Chương 13: Âm mưu quỷ kế từ ai?
Vu Lệ Châu nhìn Tử Đồng. Vị đệ nhị mĩ nhân thời khắc này y phục cháy xém để lộ cái yếm hồng bên trong, những giọt máu đỏ tươi dính đầy trên y phục, khóe miệng tái nhợt còn vệt máu khô, tay ôm hồ cầm bị đứt vài dây, đuôi cầm cũng bị cháy xém, bộ dạng rất mực thảm hại.
Tử Đồng căm ghét nhìn bàn tay gã hắc y đang ở trên người nàng, nàng ta hất bàn tay gã xuống, âm lãnh mở miệng: “Chuyện ngươi bảo ta đã hoàn thành, bây giờ giao thuốc giải ra đây.”
“Đệ nhị mĩ nhân, sao lại gắt gỏng với bổn cung như vậy? Chuyện của ngươi căn bản chưa hoàn thành.” Vu Lệ Châu mỉm cười ra hiệu cho hắc y lui, giọng nói cực kì lãnh đạm.
Nếu Phượng Họa Lan nghe giọng nói này, chắc chắn sẽ hận không thể lập tức giết chết mụ ta
Bởi vì giọng nói ấy với giọng nói hắc y cầm đầu đã tẩu thoát 7 năm trước, người đã làm Phượng Lăng Phong tự mình một kiếm đâm ngực là y hệt nhau.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là mụ ta, Thần phi Hỏa Phượng quốc Vu Lệ Châu. Mụ ta là sát thủ năm đó!
“Ngươi....không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta hạ độc hài tử kia, ra điều kiện với Phượng Lăng Phong thì ngươi sẽ giao giải dược.” Tử Đồng tức đến đỏ mặt, sau đó cười thê lương, nước mắt giàn giụa.
Thật ra nàng chỉ muốn một đời cùng thủ hạ tiêu dao thiên hạ, đem tài năng góp cho đời.
Tình cờ dừng chân ở Hỏa Phượng quốc, nàng đột nhiên bị bắt cóc, sau đó bị ép uống độc dược. Loại độc dược này khiến nàng mỗi ngày vào giờ tý đau đến chết đi sống lại, lục phủ ngũ tạng ngày một thối nát dần dần. Sau đó nữ nhân Thần phi này bắt nàng làm cho mụ ta một việc....
Nàng phải tìm cách hạ độc Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan, tiếp đến ra điều kiện với Thái tử Phượng Lăng Phong muốn có giải dược thì phải đồng ý thành thân với nữ nhi Phương Tả thừa tướng.
Tuy nàng không hề biết làm vậy có âm mưu gì, nhưng nàng không muốn chết mới đồng ý.
Nàng cùng hai a hoàng tâm phúc suy nghĩ, cuối cùng mới lập kế, tổ chức tuyển phu quân ở hồ Thủy Hoa.
Bây giờ hai a hoàng tâm phúc vì nàng mà bỏ mình, còn bản thân nàng cũng ngàn cân treo sợi tóc, nàng có thể cảm nhận được cơn đau ngày một kéo dài, nàng thì ngày một yếu đi, thời gian, không còn nhiều nữa.
“ Bổn cung phải chờ đến khi Phượng Lăng Phong đến nhận giải dược thì mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ chứ.” Vu Lệ Châu rất tự nhiên hạ mi mắt, uống trà
“Đúng là tiện nhân.” Tử Đồng phun thêm một ngụm máu, sau đó ngã xuống
Vốn dĩ ban nãy bị đả thương trầm trọng, giờ chịu phải đả kích, nàng ta đến thời điểm này mới ngất đi cũng được xem là cứng rắn lắm rồi.
Vu Lệ Châu chán ghét nhìn nàng ta, mụ phất tay áo ra lệnh: “Mang nàng ta đi, chăm sóc cho tốt.”
**********PHÂN CÁCH TUYẾN*******
Khung cảnh đầu tiên Lâm Đại Bảo nhìn thấy là nữ nhi được người khác ôm vào cửa.
Sắc mặt tái nhợt, môi tím tái như người chết, khóe miệng còn ẩn chứa một vệt máu khô nho nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh đến cực điểm.Hắn tức đến hít khí liên tục, tay run run ôm lấy nữ nhi của hắn, sau đó không quan tâm đến bất kì ai vọt vào Dược phòng của phủ.
“Trúng độc....tại sao lại trúng thứ độc này......” Lâm Đại Bảo phẫn nộ đập tay xuống bàn, cái bàn gỗ tử đàn quý giá giờ chỉ còn bột vụn
Khi hắn ngước mắt lên nhìn phía ngoài cửa, mới thấy nam tử huyết y đang khoanh tay tựa lưng vào cửa.
“Đệ đến lúc nào?”
“ Ay du, nhị sư huynh, huynh không biết nữ nhi huynh là đệ cứu về thật đấy chứ?” Huyết y nam tử kêu lên, lắc lắc đầu
Lâm Đại Bảo ban nãy không để ý nên không hề biết, lúc này bên ngoài bạch y hài tử hùng hùng hổ hổ bước vào, ngang qua Lâm Đại Bảo cũng không quên cúi chào bồi thêm một câu:
“Nhạc phụ đại nhân.”
Lâm Đại Bảo tròn mắt, nhất thời im lặng không biết nói gì hơn. Hắn...hắn nhớ là mình làm gì có tiểu tế?
Tin tức bay với tốc độ tên lửa, người thứ hai chạy đến là Thiên An. Thiên An gào thét: “Cung chủ a, ngài đi rồi thuộc hạ phải làm sao? Ô ô, các vị sư phụ sư thúc còn đợi ngài ra mắt đó....ô ô...lương tháng này của thuộc hạ vẫn chưa phát a...cung chủ....”
Bạch y hài tử dứt khoát, đạp Thiên An lăn quay ra ngoài!
Phượng Vũ An đến sau không lâu, nước mắt thê lương ỉ ôi khóc như phụ mẫu chết, chạy ào vào. Nữ nhi của nàng, bảo bối tâm can nàng a. Tim nàng xoắn lại, đau, đau vô cùng, cũng lo lắng tính mệnh mỏng manh của bảo bối. Đây là nữ nhi nàng mang nặng đẻ đau đó!
Khó khăn lắm mới dỗ Phượng Vũ An nín, mọi người ly khai để Phượng Họa Lan nghỉ ngơi, chỉ lưu lại một mình bạch y hài tử.
Bốn người vào Thư phòng gần đấy. Lâm Đại Bảo vội vã đóng cửa phòng, Thiên An đã chất vấn hắn: “Ngươi....ngươi đến đây lúc nào?” Thiên An nhìn huyết y nam tử
“ Đại ca, lâu rồi không gặp, sao huynh cũng ở đây thế? “
“Nguyệt Thương Ly, nói trọng điểm!!!” Lâm Đại Bảo ngày thường ôn thuận nay quát lớn
Không thể trách hắn, Nguyệt Thương Ly chính là tình địch của hắn a.
Nguyệt Thương Ly thân phận không nhỏ, hắn là Đại vương gia Nguyệt Thần quốc, nhi tử của đệ nhất mĩ nhân Chu hoàng hậu, là nhi tử bảo bối của Nguyệt Thần đế. Hắn võ công cao cường, một lòng tiêu dao khắp nơi, nhưng thật ra chính là tướng quân dũng mãnh vang danh ngũ quốc, có hắn không ai dám lãnh binh đánh chiếm hay gây rối lãnh thổ Nguyệt Thần.
Người dân Nguyệt Thần quốc đều biết, Ly vương một thân y phục đỏ như máu, mặt quanh năm đeo một chiếc mặt nạ bạc khắc một đóa mẫu đơn bên má trái. Chưa ai thành công nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn, có người nói hắn bị hủy dung trong một trận chiến nên mới che đi dung mạo đáng sợ ấy, có người lại nói hắn là nhi tử của đệ nhất mĩ nhân chắc chắn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng vì lí do nào đó mà che đi dung mạo.
Nguyệt Thương Ly là đệ tử duy nhất của chủ thượng đệ nhất nổi danh giang hồ ám sát Cuồng Sát điện. Sư phụ hắn lại là sư đệ của sư phụ Thiên An và Lâm Đại Bảo. Vì vậy hắn phải gọi họ một tiếng đại ca nhị ca a.
Ba người họ vốn dĩ chính là cái chợ nhỏ, không gặp mặt thì thôi, chứ tụ tập lại rồi thì lúc nào cũng cãi nhau đấm đá không nhường, ầm ĩ cả ngày.
“Ta đến du ngoại phong cảnh, đại ca với nhị ca lo lắng quá.”
Thiên An và Lâm Đại Bảo đầu đầy vạch đen không hẹn cùng suy nghĩ, có quỷ mới tin ngươi.
“Bỏ qua chuyện này đi, Ly huynh, nữ nhi của muội là xảy ra chuyện gì?” Phượng Vũ An đưa đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn hắn
“ Aizzz, chuyện là như thế này......”
Ngự y trong cung đã đến đủ, xử lí sạch sẽ vết thương, dùng hết sức điều chế thuốc giải.
Phượng Lâm và Phượng Hà mang một vài vết thương ngoài da trở lại. Phượng Tường lửa giận ngút trời, lập tức ra thông cáo bắt được đệ nhị mĩ nhân Tử Đồng thưởng 2 vạn lượng hoàng kim trên cả nước.
Tình hình của Phượng Họa Lan càng lúc càng tệ, sắc mặt trắng bệch, mê man không tỉnh, mày cau lại vì chịu đau đớn, răng nghiến chặt, cơ thể càng lúc càng lạnh nhưng lại trán thấm đẫm mồ hôi, vết thương ở ngực thâm đen lan rộng cực kì ghê rợn, hơi thở mong manh đứt quãng.
Lâm Đại Bảo, Nguyệt Thương Ly và nhóm thái y tìm đủ mọi cách vẫn chưa tìm ra thuốc giải. Thiên An không giỏi y thuật ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, trực tiếp vận dụng nguồn lực Ám Dạ cung điều tra tung tích Tử Đồng.
Phượng Vũ An một tấc cũng không rời nữ nhi, liên tục dùng khăn ấm lau mồ hôi, dùng lời lẽ khẩn thiết cổ vũ nói chuyện với nữ nhi bảo bối. Bên cạnh nàng còn có bạch y hài tử, phụ trách nhiệm vụ giữ ấm cho Phượng Họa Lan.
Thân phận đặc thù nên Phượng Tường phải về cung. Hắn lúc bước vào Dưỡng Tâm điện mới chú ý, thái tử Phượng Lăng Phong vẫn chưa trở lại.
Tử Đồng căm ghét nhìn bàn tay gã hắc y đang ở trên người nàng, nàng ta hất bàn tay gã xuống, âm lãnh mở miệng: “Chuyện ngươi bảo ta đã hoàn thành, bây giờ giao thuốc giải ra đây.”
“Đệ nhị mĩ nhân, sao lại gắt gỏng với bổn cung như vậy? Chuyện của ngươi căn bản chưa hoàn thành.” Vu Lệ Châu mỉm cười ra hiệu cho hắc y lui, giọng nói cực kì lãnh đạm.
Nếu Phượng Họa Lan nghe giọng nói này, chắc chắn sẽ hận không thể lập tức giết chết mụ ta
Bởi vì giọng nói ấy với giọng nói hắc y cầm đầu đã tẩu thoát 7 năm trước, người đã làm Phượng Lăng Phong tự mình một kiếm đâm ngực là y hệt nhau.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là mụ ta, Thần phi Hỏa Phượng quốc Vu Lệ Châu. Mụ ta là sát thủ năm đó!
“Ngươi....không phải ngươi đã nói, chỉ cần ta hạ độc hài tử kia, ra điều kiện với Phượng Lăng Phong thì ngươi sẽ giao giải dược.” Tử Đồng tức đến đỏ mặt, sau đó cười thê lương, nước mắt giàn giụa.
Thật ra nàng chỉ muốn một đời cùng thủ hạ tiêu dao thiên hạ, đem tài năng góp cho đời.
Tình cờ dừng chân ở Hỏa Phượng quốc, nàng đột nhiên bị bắt cóc, sau đó bị ép uống độc dược. Loại độc dược này khiến nàng mỗi ngày vào giờ tý đau đến chết đi sống lại, lục phủ ngũ tạng ngày một thối nát dần dần. Sau đó nữ nhân Thần phi này bắt nàng làm cho mụ ta một việc....
Nàng phải tìm cách hạ độc Trấn Quốc công chúa Phượng Họa Lan, tiếp đến ra điều kiện với Thái tử Phượng Lăng Phong muốn có giải dược thì phải đồng ý thành thân với nữ nhi Phương Tả thừa tướng.
Tuy nàng không hề biết làm vậy có âm mưu gì, nhưng nàng không muốn chết mới đồng ý.
Nàng cùng hai a hoàng tâm phúc suy nghĩ, cuối cùng mới lập kế, tổ chức tuyển phu quân ở hồ Thủy Hoa.
Bây giờ hai a hoàng tâm phúc vì nàng mà bỏ mình, còn bản thân nàng cũng ngàn cân treo sợi tóc, nàng có thể cảm nhận được cơn đau ngày một kéo dài, nàng thì ngày một yếu đi, thời gian, không còn nhiều nữa.
“ Bổn cung phải chờ đến khi Phượng Lăng Phong đến nhận giải dược thì mới gọi là hoàn thành nhiệm vụ chứ.” Vu Lệ Châu rất tự nhiên hạ mi mắt, uống trà
“Đúng là tiện nhân.” Tử Đồng phun thêm một ngụm máu, sau đó ngã xuống
Vốn dĩ ban nãy bị đả thương trầm trọng, giờ chịu phải đả kích, nàng ta đến thời điểm này mới ngất đi cũng được xem là cứng rắn lắm rồi.
Vu Lệ Châu chán ghét nhìn nàng ta, mụ phất tay áo ra lệnh: “Mang nàng ta đi, chăm sóc cho tốt.”
**********PHÂN CÁCH TUYẾN*******
Khung cảnh đầu tiên Lâm Đại Bảo nhìn thấy là nữ nhi được người khác ôm vào cửa.
Sắc mặt tái nhợt, môi tím tái như người chết, khóe miệng còn ẩn chứa một vệt máu khô nho nhỏ, hai mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh đến cực điểm.Hắn tức đến hít khí liên tục, tay run run ôm lấy nữ nhi của hắn, sau đó không quan tâm đến bất kì ai vọt vào Dược phòng của phủ.
“Trúng độc....tại sao lại trúng thứ độc này......” Lâm Đại Bảo phẫn nộ đập tay xuống bàn, cái bàn gỗ tử đàn quý giá giờ chỉ còn bột vụn
Khi hắn ngước mắt lên nhìn phía ngoài cửa, mới thấy nam tử huyết y đang khoanh tay tựa lưng vào cửa.
“Đệ đến lúc nào?”
“ Ay du, nhị sư huynh, huynh không biết nữ nhi huynh là đệ cứu về thật đấy chứ?” Huyết y nam tử kêu lên, lắc lắc đầu
Lâm Đại Bảo ban nãy không để ý nên không hề biết, lúc này bên ngoài bạch y hài tử hùng hùng hổ hổ bước vào, ngang qua Lâm Đại Bảo cũng không quên cúi chào bồi thêm một câu:
“Nhạc phụ đại nhân.”
Lâm Đại Bảo tròn mắt, nhất thời im lặng không biết nói gì hơn. Hắn...hắn nhớ là mình làm gì có tiểu tế?
Tin tức bay với tốc độ tên lửa, người thứ hai chạy đến là Thiên An. Thiên An gào thét: “Cung chủ a, ngài đi rồi thuộc hạ phải làm sao? Ô ô, các vị sư phụ sư thúc còn đợi ngài ra mắt đó....ô ô...lương tháng này của thuộc hạ vẫn chưa phát a...cung chủ....”
Bạch y hài tử dứt khoát, đạp Thiên An lăn quay ra ngoài!
Phượng Vũ An đến sau không lâu, nước mắt thê lương ỉ ôi khóc như phụ mẫu chết, chạy ào vào. Nữ nhi của nàng, bảo bối tâm can nàng a. Tim nàng xoắn lại, đau, đau vô cùng, cũng lo lắng tính mệnh mỏng manh của bảo bối. Đây là nữ nhi nàng mang nặng đẻ đau đó!
Khó khăn lắm mới dỗ Phượng Vũ An nín, mọi người ly khai để Phượng Họa Lan nghỉ ngơi, chỉ lưu lại một mình bạch y hài tử.
Bốn người vào Thư phòng gần đấy. Lâm Đại Bảo vội vã đóng cửa phòng, Thiên An đã chất vấn hắn: “Ngươi....ngươi đến đây lúc nào?” Thiên An nhìn huyết y nam tử
“ Đại ca, lâu rồi không gặp, sao huynh cũng ở đây thế? “
“Nguyệt Thương Ly, nói trọng điểm!!!” Lâm Đại Bảo ngày thường ôn thuận nay quát lớn
Không thể trách hắn, Nguyệt Thương Ly chính là tình địch của hắn a.
Nguyệt Thương Ly thân phận không nhỏ, hắn là Đại vương gia Nguyệt Thần quốc, nhi tử của đệ nhất mĩ nhân Chu hoàng hậu, là nhi tử bảo bối của Nguyệt Thần đế. Hắn võ công cao cường, một lòng tiêu dao khắp nơi, nhưng thật ra chính là tướng quân dũng mãnh vang danh ngũ quốc, có hắn không ai dám lãnh binh đánh chiếm hay gây rối lãnh thổ Nguyệt Thần.
Người dân Nguyệt Thần quốc đều biết, Ly vương một thân y phục đỏ như máu, mặt quanh năm đeo một chiếc mặt nạ bạc khắc một đóa mẫu đơn bên má trái. Chưa ai thành công nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn, có người nói hắn bị hủy dung trong một trận chiến nên mới che đi dung mạo đáng sợ ấy, có người lại nói hắn là nhi tử của đệ nhất mĩ nhân chắc chắn dung mạo khuynh quốc khuynh thành, nhưng vì lí do nào đó mà che đi dung mạo.
Nguyệt Thương Ly là đệ tử duy nhất của chủ thượng đệ nhất nổi danh giang hồ ám sát Cuồng Sát điện. Sư phụ hắn lại là sư đệ của sư phụ Thiên An và Lâm Đại Bảo. Vì vậy hắn phải gọi họ một tiếng đại ca nhị ca a.
Ba người họ vốn dĩ chính là cái chợ nhỏ, không gặp mặt thì thôi, chứ tụ tập lại rồi thì lúc nào cũng cãi nhau đấm đá không nhường, ầm ĩ cả ngày.
“Ta đến du ngoại phong cảnh, đại ca với nhị ca lo lắng quá.”
Thiên An và Lâm Đại Bảo đầu đầy vạch đen không hẹn cùng suy nghĩ, có quỷ mới tin ngươi.
“Bỏ qua chuyện này đi, Ly huynh, nữ nhi của muội là xảy ra chuyện gì?” Phượng Vũ An đưa đôi mắt ngập nước tội nghiệp nhìn hắn
“ Aizzz, chuyện là như thế này......”
Ngự y trong cung đã đến đủ, xử lí sạch sẽ vết thương, dùng hết sức điều chế thuốc giải.
Phượng Lâm và Phượng Hà mang một vài vết thương ngoài da trở lại. Phượng Tường lửa giận ngút trời, lập tức ra thông cáo bắt được đệ nhị mĩ nhân Tử Đồng thưởng 2 vạn lượng hoàng kim trên cả nước.
Tình hình của Phượng Họa Lan càng lúc càng tệ, sắc mặt trắng bệch, mê man không tỉnh, mày cau lại vì chịu đau đớn, răng nghiến chặt, cơ thể càng lúc càng lạnh nhưng lại trán thấm đẫm mồ hôi, vết thương ở ngực thâm đen lan rộng cực kì ghê rợn, hơi thở mong manh đứt quãng.
Lâm Đại Bảo, Nguyệt Thương Ly và nhóm thái y tìm đủ mọi cách vẫn chưa tìm ra thuốc giải. Thiên An không giỏi y thuật ở lại cũng chỉ làm vướng tay vướng chân, trực tiếp vận dụng nguồn lực Ám Dạ cung điều tra tung tích Tử Đồng.
Phượng Vũ An một tấc cũng không rời nữ nhi, liên tục dùng khăn ấm lau mồ hôi, dùng lời lẽ khẩn thiết cổ vũ nói chuyện với nữ nhi bảo bối. Bên cạnh nàng còn có bạch y hài tử, phụ trách nhiệm vụ giữ ấm cho Phượng Họa Lan.
Thân phận đặc thù nên Phượng Tường phải về cung. Hắn lúc bước vào Dưỡng Tâm điện mới chú ý, thái tử Phượng Lăng Phong vẫn chưa trở lại.
Tác giả :
Đới Xuân Trúc