Lâm Vũ Thiên Hạ
Chương 328: Thanh Hoa Lâu
Tuy Trần Vũ không tiếp đón đám người từ mấy tông môn tới hỏi thăm về công pháp, nhưng bọn họ không có từ bỏ, hằng ngày thường tới Giải Trí Tháp ngồi uống trà, chỉ chờ khi thấy hắn đi ra thì tới bắt tay làm bạn hữu.
Còn về phần Băng Lam Tông thì lại khác, bọn họ cũng chờ đợi nhưng mà là đợi Vương Trữ Huyên, các nàng dùng mọi cách nhưng mà thông tin về nàng hầu như là con số không.
Cũng chỉ moi được ít thông tin như gia tộc của nàng đang ở trên Thiên Cấm Sơn, còn lại thì không ai biết thêm gì về nàng cả, làm cho bọn họ buồn bực vô cùng.
Mà mấy ngày gần đây, tin tức Trần Vũ bị Ngô Nhã Phi từ hôn từ lúc trước lại được đào lên, truyền tai nhau liên tục, làm cho tiếng tâm của hắn cũng có chút lung lay.
Trần Vũ biết chuyện này nhưng mà cũng không thèm để ý tới miệng của thế nhân, sự tình bên trong ai mới là người bị “nhột” hắn còn không rõ sao.
...
Hôm nay chỉ còn một ngày nữa là sẽ tới thời điểm khai mở học viện!
Lần này có hai người tới tìm hắn, không những được tiếp đón nồng nhiệt mà còn được mời lên Thiên Cấm Sơn chơi.
- Không biết ngọn gió nào đưa đại ca và đại tẩu tới nơi hoang vắng này vậy?
Trần Vũ hỏi nhưng mà khuôn mặt không quên nở nụ cười khả ái.
- Ha ha, ta nghe nơi đây có khai mở một cái học viện, phương thức tuyển chọn vô cùng đặc biệt nên muốn tới quan sát một chút, không ngờ người đứng đầu lại là đệ! Đúng là tài không đợi tuổi mà!
Bạch Huyền Dương đi lại vỗ vỗ vai của Trần Vũ, miệng cười ha hả vô cùng hãnh diện vì mình có một đệ đệ như vậy.
Mộ Dung Tuyết đứng kế bên thấy bọn hắn vui mừng như vậy thì chỉ cười duyên một cái, không muốn làm phiền tới cảm xúc của hai người.
- Nào...để đệ dẫn hai người tới gia tộc của đệ tham quan một chút!
Trần Vũ nói xong thì phất tay, một thanh tiểu kiếm bay khỏi tay áo, nhanh chóng biến lớn thành hai thước lơ lửng giữa không trung.
- Hai người cứ đứng trên nó là được!
Bạch Huyền Dương gật đầu, một tay ôm eo Mộ Dung Tuyết nhảy lên trên phi kiếm.
Trần Vũ điểm nhẹ một cái, pháp lực được truyền vào phi kiếm làm nó vang lên ong ong liên tục sau đó như mở cờ liền bay lên trời cao.
Bạch Huyền Dương cẩn thận ôm Mộ Dung Tuyết, nhưng ánh mắt không có rời đi thân phi kiếm, nhìn đến phát thèm vì có thứ này hắn phi hành xem ra sẽ đỡ tốn công hơn.
- Ồ, không ngờ lại có pháp bảo như vậy, đây là đệ nhặt được từ mấy Tiên nhân lúc trước hay sao?
- Không phải, là tự luyện ra!
Trần Vũ lắc đầu cười cười.
Ba người tới Thiên Cấm Sơn thì làm cho Mộ Dung Tuyết và Bạch Huyền Dương không khỏi ngở ngàn, trên đây không khác nào là tiên cảnh, không khí tươi mát, linh khí nồng đậm.
Không nói quá thì đây chính là thánh địa tu luyện của võ giả rồi!
Đến Huyền Thiên Tông cũng chưa có được thành tựu như thế này, bảy hòn đảo biết bay quả đúng là làm thế nhân phải trố mắt nhìn.
Ba người bước vào cửa lớn Trần gia, hai tên thị vệ thấy vậy liền cúi người hành lễ sau đó tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Hai người kia vừa đi vừa nhìn xung quanh, thu hết thẩy những cảnh vật nơi đây vào trong mắt.
Trần Vũ dắt bọn họ tới một hoa viên nhỏ, cho người hầu đem đồ ăn thức uống lên tiếp đãi.
- E hèm, ta có thứ này muốn đưa cho đệ!
Bạch Huyền Dương khàn tiếng một cái, lấy trong ngực ra một tấm thiệp đỏ đưa cho hắn, Mộ Dung Tuyết thì đỏ mặt cười nhẹ.
Trần Vũ tiếp lấy tấm thiệp, trên đó có viết một chữ “Hỷ” cùng tên của hắn dưới góc thiệp, thì ra đây chính là thiệp cưới của hai người, không ngờ cuối năm nay hai người họ sẽ thành phu thê.
- Ha ha, vậy chúc mừng đại ca cùng đại tẩu nha!
Trần Vũ vừa nói vừa nheo mắt nhìn Bạch Huyền Dương, nếu hai người đã muốn thành thân thì hắn vô cùng vui mừng, xem như trên thế gian này lại thêm một cặp tình nồng với nhau.
Bạch Huyền Dương nhìn Trần Vũ cười đầy ẩn ý, nói:
- Ha ha, đệ có cần ta làm mai cho một người hay không? Nữ đệ tử trên Huyền Thiên Tông là không ít, còn nếu ở Băng Lam Tông thì ta xin khiếu!
- À, chuyện này thì đại ca khỏi cần tìm chi cho mệt, đệ đã có thê tử từ trước rồi, thu thiếp chỉ sợ sống không qua nổi đêm tân hôn đâu nha!
Trần Vũ liền lắc đầu cười trừ, có một người đã mệt mỏi, hơn nữa lại còn rất tốt, vậy cớ gì phải thu nạp thiếp làm gì, với lại chắc chắn sẽ có người phản đối.
- Hử, có rồi! Ngươi làm còn nhanh hơn đại ca ngươi đấy, khà khà...
Bạch Huyền Dương cười ha hả, hắn cứ tưởng mình đã lấy thê tử sớm, nào ngờ tên huynh đệ kết nghĩa còn làm nhanh hơn mình.
Nghe từ “làm” thì Mộ Dung Tuyết đưa tay sang nhéo hong của Bạch Huyền Dương làm mặt hắn cười nhăn nhó, nhìn khuôn mặt của hắn cố nhịn cười mà không được.
- Vậy tiểu đệ ngươi phải cho nàng ra mắt rồi nha, ta đón người mà tiểu đệ ngươi lấy chắc cũng là thân phận cao quý lắm đây!
Bạch Huyền Dương cười ha hả, tay cầm chén rượu ực một cái, tỏ ra sảng khoái vô cùng.
- Hiện tại nàng có lẽ đang bận, để dịp khác chắc chắn sẽ gặp mặt!
Trần Vũ lắc đầu từ chối, mấy ngày nay Nguyệt Nhi bận một ít chuyện riêng nên hắn không tiện làm phiền.
Ba người nói chuyện rồi đi dạo xung quanh, tuy nhiên chỉ là đi dạo ngắm cảnh, còn mấy thứ bí mật thì tuyệt đối không nói một câu, hắn không phải kẻ ngu như thế.
...
Đến tối, Mộ Dung Tuyết và Bạch Huyền Dương được an bài một phòng tốt cho khách nhân.
Lúc này, Bạch Huyền Dương rủ hắn đi chơi:
- Ha ha, hôm nay đang vui, ta sẽ dẫn đệ tới một nơi như tiên cảnh! Để đệ mở mang tầm mắt!
- Nơi nào mà tốt vậy?
- Đi rồi sẽ biết!
Bạch Huyền Dương vô cùng ẩn ý, dẫn Trần Vũ xuống dưới Nam Lĩnh Thành, đi một hồi thì tới một nơi tên “Thanh Hoa Lâu”.
Trần Vũ liền sửng lại, nơi này hắn cũng biết nhưng mà chưa lần nào tiến vào, vì một phần không thích không khí nơi này.
- Không sao, chúng ta chỉ đi chơi giải trí một chút thôi, đệ không nói ta không nói thì không sao cả!
Bạch Huyền Dương vỗ ngực tuyên bố, đính chính lại ra dáng nam nhân.
Trần Vũ gật đầu, cũng muốn đi thử vào trong này xem sao.
Trần Vũ cùng Bạch Huyền Dương mới vừa đi vào Thanh Hoa Lâu, lập tức nghe được thanh âm náo động từ bên trong, có người đang ăn uống, có người đang ba hoa khoác lác, cũng có người ôm nữ nhân thân mật.
- Thật là tiên cảnh ở nhân gian sao?
Trần Vũ nhìn đám nam nhân tràn đầy khí tức thỏa mãng ở chỗ này, không khỏi lắc đầu.
Hai người mới vừa đi đến, lập tức có hai cô gái ăn mặc thiếu vải đi tới nghênh đón.
- Hai vị, mời vào bên trong!
Nữ tử đứng gần sát bên cạnh Trần Vũ nhẹ nhàng nói, đôi mắt đẹp không ngừng hướng Trần Vũ vứt mị nhãn.
Dung mạo nàng ta tuy chỉ bình thường, nhưng mà vóc người thì thật sự gợi cảm, hai vú cao vút kia đem áo bằng vải mịn trương phình lên, phía dưới thì chỉ có một mảnh vải che thân, quả thật có vốn liến đem nam nhân mê hoặc.
Nhưng lúc này, hắn không biết tại sao mình có cảm giác không an tâm, cứ như đang có một cặp mắt nào đó đang quan sát mọi hành động của mình.
Trần Vũ cùng Bạch Huyền Dương được hai nữ tử này đưa vào bên trong phòng khách.
Đi qua nhiều căn phòng liên tục, nhìn vào bên trong quả nhiên là nơi ăn chơi thác loạn của nam nhân, bọn họ làm đủ trò trên trời dưới đất.
Bạch Huyền Dương chọn một nơi ngồi xuống, sau đó còn gọi mấy hủ rượu cùng một ít thịt, liền bắt đầu ăn.
Trần Vũ nghĩ mình là nam nhân nên vào đây một lần cho biết, dù sao không làm gì bậy là được.
Đang ngồi ăn thì phía cửa có hai nữ nhân ăn mặc lõa lồ đi vào, cái mong không ngừng lắc qua lắc lại, mặt cười đầy phong tình hướng bọn họ đi tới.
- Vị đại nhân này, ngươi thật anh tuấn nha!
Nữ tử này xà tới lòng Bạch Huyền Dương, cái môi không ngừng chu lên khen lấy khen để.
Nữ tử còn lại cũng tới ôm Trần Vũ nhưng bị hắn đẩy ra, người còn chưa tới gần mà mùi son phấn liền xông vào mũi.
Còn về phần Băng Lam Tông thì lại khác, bọn họ cũng chờ đợi nhưng mà là đợi Vương Trữ Huyên, các nàng dùng mọi cách nhưng mà thông tin về nàng hầu như là con số không.
Cũng chỉ moi được ít thông tin như gia tộc của nàng đang ở trên Thiên Cấm Sơn, còn lại thì không ai biết thêm gì về nàng cả, làm cho bọn họ buồn bực vô cùng.
Mà mấy ngày gần đây, tin tức Trần Vũ bị Ngô Nhã Phi từ hôn từ lúc trước lại được đào lên, truyền tai nhau liên tục, làm cho tiếng tâm của hắn cũng có chút lung lay.
Trần Vũ biết chuyện này nhưng mà cũng không thèm để ý tới miệng của thế nhân, sự tình bên trong ai mới là người bị “nhột” hắn còn không rõ sao.
...
Hôm nay chỉ còn một ngày nữa là sẽ tới thời điểm khai mở học viện!
Lần này có hai người tới tìm hắn, không những được tiếp đón nồng nhiệt mà còn được mời lên Thiên Cấm Sơn chơi.
- Không biết ngọn gió nào đưa đại ca và đại tẩu tới nơi hoang vắng này vậy?
Trần Vũ hỏi nhưng mà khuôn mặt không quên nở nụ cười khả ái.
- Ha ha, ta nghe nơi đây có khai mở một cái học viện, phương thức tuyển chọn vô cùng đặc biệt nên muốn tới quan sát một chút, không ngờ người đứng đầu lại là đệ! Đúng là tài không đợi tuổi mà!
Bạch Huyền Dương đi lại vỗ vỗ vai của Trần Vũ, miệng cười ha hả vô cùng hãnh diện vì mình có một đệ đệ như vậy.
Mộ Dung Tuyết đứng kế bên thấy bọn hắn vui mừng như vậy thì chỉ cười duyên một cái, không muốn làm phiền tới cảm xúc của hai người.
- Nào...để đệ dẫn hai người tới gia tộc của đệ tham quan một chút!
Trần Vũ nói xong thì phất tay, một thanh tiểu kiếm bay khỏi tay áo, nhanh chóng biến lớn thành hai thước lơ lửng giữa không trung.
- Hai người cứ đứng trên nó là được!
Bạch Huyền Dương gật đầu, một tay ôm eo Mộ Dung Tuyết nhảy lên trên phi kiếm.
Trần Vũ điểm nhẹ một cái, pháp lực được truyền vào phi kiếm làm nó vang lên ong ong liên tục sau đó như mở cờ liền bay lên trời cao.
Bạch Huyền Dương cẩn thận ôm Mộ Dung Tuyết, nhưng ánh mắt không có rời đi thân phi kiếm, nhìn đến phát thèm vì có thứ này hắn phi hành xem ra sẽ đỡ tốn công hơn.
- Ồ, không ngờ lại có pháp bảo như vậy, đây là đệ nhặt được từ mấy Tiên nhân lúc trước hay sao?
- Không phải, là tự luyện ra!
Trần Vũ lắc đầu cười cười.
Ba người tới Thiên Cấm Sơn thì làm cho Mộ Dung Tuyết và Bạch Huyền Dương không khỏi ngở ngàn, trên đây không khác nào là tiên cảnh, không khí tươi mát, linh khí nồng đậm.
Không nói quá thì đây chính là thánh địa tu luyện của võ giả rồi!
Đến Huyền Thiên Tông cũng chưa có được thành tựu như thế này, bảy hòn đảo biết bay quả đúng là làm thế nhân phải trố mắt nhìn.
Ba người bước vào cửa lớn Trần gia, hai tên thị vệ thấy vậy liền cúi người hành lễ sau đó tiếp tục làm nhiệm vụ của mình.
Hai người kia vừa đi vừa nhìn xung quanh, thu hết thẩy những cảnh vật nơi đây vào trong mắt.
Trần Vũ dắt bọn họ tới một hoa viên nhỏ, cho người hầu đem đồ ăn thức uống lên tiếp đãi.
- E hèm, ta có thứ này muốn đưa cho đệ!
Bạch Huyền Dương khàn tiếng một cái, lấy trong ngực ra một tấm thiệp đỏ đưa cho hắn, Mộ Dung Tuyết thì đỏ mặt cười nhẹ.
Trần Vũ tiếp lấy tấm thiệp, trên đó có viết một chữ “Hỷ” cùng tên của hắn dưới góc thiệp, thì ra đây chính là thiệp cưới của hai người, không ngờ cuối năm nay hai người họ sẽ thành phu thê.
- Ha ha, vậy chúc mừng đại ca cùng đại tẩu nha!
Trần Vũ vừa nói vừa nheo mắt nhìn Bạch Huyền Dương, nếu hai người đã muốn thành thân thì hắn vô cùng vui mừng, xem như trên thế gian này lại thêm một cặp tình nồng với nhau.
Bạch Huyền Dương nhìn Trần Vũ cười đầy ẩn ý, nói:
- Ha ha, đệ có cần ta làm mai cho một người hay không? Nữ đệ tử trên Huyền Thiên Tông là không ít, còn nếu ở Băng Lam Tông thì ta xin khiếu!
- À, chuyện này thì đại ca khỏi cần tìm chi cho mệt, đệ đã có thê tử từ trước rồi, thu thiếp chỉ sợ sống không qua nổi đêm tân hôn đâu nha!
Trần Vũ liền lắc đầu cười trừ, có một người đã mệt mỏi, hơn nữa lại còn rất tốt, vậy cớ gì phải thu nạp thiếp làm gì, với lại chắc chắn sẽ có người phản đối.
- Hử, có rồi! Ngươi làm còn nhanh hơn đại ca ngươi đấy, khà khà...
Bạch Huyền Dương cười ha hả, hắn cứ tưởng mình đã lấy thê tử sớm, nào ngờ tên huynh đệ kết nghĩa còn làm nhanh hơn mình.
Nghe từ “làm” thì Mộ Dung Tuyết đưa tay sang nhéo hong của Bạch Huyền Dương làm mặt hắn cười nhăn nhó, nhìn khuôn mặt của hắn cố nhịn cười mà không được.
- Vậy tiểu đệ ngươi phải cho nàng ra mắt rồi nha, ta đón người mà tiểu đệ ngươi lấy chắc cũng là thân phận cao quý lắm đây!
Bạch Huyền Dương cười ha hả, tay cầm chén rượu ực một cái, tỏ ra sảng khoái vô cùng.
- Hiện tại nàng có lẽ đang bận, để dịp khác chắc chắn sẽ gặp mặt!
Trần Vũ lắc đầu từ chối, mấy ngày nay Nguyệt Nhi bận một ít chuyện riêng nên hắn không tiện làm phiền.
Ba người nói chuyện rồi đi dạo xung quanh, tuy nhiên chỉ là đi dạo ngắm cảnh, còn mấy thứ bí mật thì tuyệt đối không nói một câu, hắn không phải kẻ ngu như thế.
...
Đến tối, Mộ Dung Tuyết và Bạch Huyền Dương được an bài một phòng tốt cho khách nhân.
Lúc này, Bạch Huyền Dương rủ hắn đi chơi:
- Ha ha, hôm nay đang vui, ta sẽ dẫn đệ tới một nơi như tiên cảnh! Để đệ mở mang tầm mắt!
- Nơi nào mà tốt vậy?
- Đi rồi sẽ biết!
Bạch Huyền Dương vô cùng ẩn ý, dẫn Trần Vũ xuống dưới Nam Lĩnh Thành, đi một hồi thì tới một nơi tên “Thanh Hoa Lâu”.
Trần Vũ liền sửng lại, nơi này hắn cũng biết nhưng mà chưa lần nào tiến vào, vì một phần không thích không khí nơi này.
- Không sao, chúng ta chỉ đi chơi giải trí một chút thôi, đệ không nói ta không nói thì không sao cả!
Bạch Huyền Dương vỗ ngực tuyên bố, đính chính lại ra dáng nam nhân.
Trần Vũ gật đầu, cũng muốn đi thử vào trong này xem sao.
Trần Vũ cùng Bạch Huyền Dương mới vừa đi vào Thanh Hoa Lâu, lập tức nghe được thanh âm náo động từ bên trong, có người đang ăn uống, có người đang ba hoa khoác lác, cũng có người ôm nữ nhân thân mật.
- Thật là tiên cảnh ở nhân gian sao?
Trần Vũ nhìn đám nam nhân tràn đầy khí tức thỏa mãng ở chỗ này, không khỏi lắc đầu.
Hai người mới vừa đi đến, lập tức có hai cô gái ăn mặc thiếu vải đi tới nghênh đón.
- Hai vị, mời vào bên trong!
Nữ tử đứng gần sát bên cạnh Trần Vũ nhẹ nhàng nói, đôi mắt đẹp không ngừng hướng Trần Vũ vứt mị nhãn.
Dung mạo nàng ta tuy chỉ bình thường, nhưng mà vóc người thì thật sự gợi cảm, hai vú cao vút kia đem áo bằng vải mịn trương phình lên, phía dưới thì chỉ có một mảnh vải che thân, quả thật có vốn liến đem nam nhân mê hoặc.
Nhưng lúc này, hắn không biết tại sao mình có cảm giác không an tâm, cứ như đang có một cặp mắt nào đó đang quan sát mọi hành động của mình.
Trần Vũ cùng Bạch Huyền Dương được hai nữ tử này đưa vào bên trong phòng khách.
Đi qua nhiều căn phòng liên tục, nhìn vào bên trong quả nhiên là nơi ăn chơi thác loạn của nam nhân, bọn họ làm đủ trò trên trời dưới đất.
Bạch Huyền Dương chọn một nơi ngồi xuống, sau đó còn gọi mấy hủ rượu cùng một ít thịt, liền bắt đầu ăn.
Trần Vũ nghĩ mình là nam nhân nên vào đây một lần cho biết, dù sao không làm gì bậy là được.
Đang ngồi ăn thì phía cửa có hai nữ nhân ăn mặc lõa lồ đi vào, cái mong không ngừng lắc qua lắc lại, mặt cười đầy phong tình hướng bọn họ đi tới.
- Vị đại nhân này, ngươi thật anh tuấn nha!
Nữ tử này xà tới lòng Bạch Huyền Dương, cái môi không ngừng chu lên khen lấy khen để.
Nữ tử còn lại cũng tới ôm Trần Vũ nhưng bị hắn đẩy ra, người còn chưa tới gần mà mùi son phấn liền xông vào mũi.
Tác giả :
Ngạo Thiên