Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 215: Đoạn tuyệt
Huống chi, bây giờ mẹ còn ở nước Pháp một mình.
Hoàng Ngân quả thật có chút sốt ruột, nhưng mà nếu bảo cô mở miệng cầu xin người phụ nữ này, cô lại chẳng nói nổi.
Đang lúc rối rắm không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên cô nghe được giọng nói đầy tức giận của Ôn Thuần Như: “Cậu có ý gì hả? Sao các cậu lại không động đến hai người đó được? Tôi sẽ cho các cậu tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi cho bấy nhiêu!”
“Chị Thuần Như, chuyện này là ý của ông em, đám bọn em không thể tự tiện hành động được, ngại quá...” Người nọ nói xong thì cúp luôn điện thoại của Ôn Thuần Như.
Chẳng biết từ lúc nào Cao Dương Thành đã vươn tay cầm mất chiếc điện thoại bên tai bà ta, vứt xuống sô pha bên cạnh: “Mẹ, con quên nói cho mẹ biết, con đã giao hẹn với anh Kiền của mẹ rồi, hằng năm con trai mẹ sẽ giúp hắn kiếm hơn ba nghìn tỷ, còn hắn sẽ giúp con bảo vệ cô ấy!”
Anh thản nhiên nói rồi cười lạnh: “Mẹ có bao nhiêu tiền mà đòi hắn diệt khẩu? 70 tỷ, hay 350 tỷ? Hay là toàn bộ của cải nhà họ Ôn?”
“Con...” Sắc mặt Ôn Thuần Như trắng bệch, ngón tay đang chỉ về phía con mình có chút run rẩy: “Hơn 3 nghìn tỷ? Con giúp hắn? Con làm cái gì thế? Con đang giúp hắn...”
“Mẹ!” Cao Dương Thành lớn tiếng ngắt lời Ôn Thuần Như: “Mẹ đừng quan tâm con đang làm gì, bởi vì đây là vấn đề mẹ không có tư cách hỏi đến nhất! Mặt khác...” Anh dừng chốc lát, khóe môi nhếch lên đầy thâm trầm, ánh mắt trở nên dứt khoát: “Hôm nay Ôn thị sẽ họp đại hội cổ đông, nếu mẹ có hứng thì có thể đi dự thính, hội đồng quản trị sẽ nói cho mẹ biết, chẳng bao lâu nữa Ôn thị sẽ đổi tên thành... Cao thị rồi!”
“Con...” Ôn Thuần Như quả thật không dám tin: “Con nói vậy là có ý gì? Cái gì mà đổi tên thành "Cao thị"? Rốt cuộc con đã làm gì với Ôn thị của mẹ?”
Cao Dương Thành không buồn đáp lại câu hỏi của bà ta mà quay người ngồi lại trên bàn ăn, cầm lấy tờ báo kinh tế buổi sáng, cúi đầu đọc.
Hồi lâu sau anh mới cất giọng trầm lắng mà thờ ơ: “Bốn năm trước, chẳng phải mẹ muốn con bỏ nghề y bằng được, tiếp quản Ôn thị thay mẹ sao? Bây giờ, rốt cuộc cũng được như ý muốn của mẹ rồi! Sự cố gắng ngày đêm suốt bốn năm qua của con trai, mẹ có hài lòng không?”
Sắc mặt Ôn Thuần Như thoạt xanh thoạt trắng, bà ta thở phì phò: “Con trai, con... con không thể đối xử với mẹ con như vậy được, mẹ là mẹ con! Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông ngoại con, sao con có thể làm như vậy được? Hả? Con, con mau hủy đại hội cổ đông đi! Hủy bỏ đi!”
“Không còn kịp nữa rồi.”
Từ lần đầu bà ta mắng cô là con điếm, anh liền báo cho tất cả các thành viên hội đồng quản trị, lập tức mở đại hội cổ đông!
“Mẹ nói là hủy đi mà!” Ôn Thuần Như cất cao giọng.
Vẻ mặt Cao Dương Thành hờ hững lạnh lùng như băng, chẳng mảy may thay đổi, tựa như pho tượng đá không có một chút cảm xúc nào vậy.
Lúc này, điện thoại của Ôn Thuần Như nằm trên sô pha lại đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là người của Ôn thị gọi tới.
Ôn Thuần Như sốt sắng: “Con trai, mẹ sai rồi, chúng ta hủy bỏ cuộc họp được không? Con cứ nắm giữ cổ phần Ôn thị, nhưng đừng thay tên đổi chủ nữa có được không? Đây đều là tâm huyết cả đời của mẹ và ông ngoại! Con trai à...”
Đối mặt với lời cầu xin của mẹ, Cao Dương Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng chút ảnh hưởng, tiếp tục đọc báo.
Hoàng Ngân ngồi ở bàn ăn, chẳng thể nuốt nổi miếng cơm. Trong lòng cô thổn thức không thôi, và dĩ nhiên phần nhiều là đau lòng. Cô hiểu rõ hơn ai hết, tình huống hiện tại, trông có vẻ Cao Dương Thành chiếm thế thượng phong, nhưng thật ra anh lại là người khó chịu nhất.
“Dương Thành!”
“Cao Dương Thành!” Ôn Thuần Như hét lên: “Con nhất định vì con bé này mà khiến tình mẹ con rạn nứt phải không?”
Hoàng Ngân có chút khó chịu trước những lời này. Cô vươn tay đẩy Cao Dương Thành, không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng Cao Dương Thành cũng có phản ứng. Anh đặt tờ báo trong tay xuống, liếc mắt nhìn mẹ mình, hờ hững lên tiếng: “Mẹ, năm đó mẹ tự tay đẩy con trai mình xuống vực sâu không đáy, mẹ thật sự từng nghĩ tới con trai của mình một giây một phút nào chưa? Mẹ có thật sự đối xử với con trai của mẹ như một đứa con không? Trong lòng mẹ, nó cũng chỉ là công cụ mà thôi! Cho nên, bây giờ mẹ còn có tư cách gì mà nhắc đến tình cảm mẹ con với nó nữa? Nếu muốn nói đến tình mẹ con, thì nó đã đoạn tuyệt vào bốn năm trước rồi!”
Từng câu từng chữ của Cao Dương Thành đều lạnh đến tận xương tủy, cũng tuyệt tình đến mức khiến Ôn Thuần Như nản lòng thoái chí.
Anh vừa dứt lời, tình mẹ con cũng đứt đoạn từ đây.
“Dì Trần, tiễn khách!”
Hoàng Ngân chưa từng thấy một Cao Dương Thành lạnh lùng như vậy. Ngay cả bầu không khí xung quanh anh cũng trở nên ngột ngạt, lạnh đến mức khiến người ta khó mà hít thở.
Sắc mặt Ôn Thuần Như tái nhợt, nghe rõ mồn một anh gọi điện cho Lý Mạc Vương, dặn dò anh ta sai người canh chừng Ôn Thuần Như thật kỹ.
Dù sao Ôn Thuần Như là người ưa sĩ diện, đột nhiên rơi vào tình cảnh như vậy, Cao Dương Thành lo sợ bà ta sẽ nghĩ quẩn, cho nên đành sai người lặng lẽ đi theo.
Bất kể mẹ anh từng đối xử với anh thế nào, đối xử với người anh yêu ra sao, nhưng chung quy lại bà ta vẫn là mẹ anh, anh không thể vứt bỏ tình thân, máu mủ ruột rà này được.
Trong thoáng chốc, trong nhà hàng chỉ còn lại Hoàng Ngân và anh.
Hồi lâu sau Hoàng Ngân vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cô không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh trong bốn năm qua, nhưng cô biết chắc chắn anh sống không tốt.
Trong lòng Hoàng Ngân có chút khó chịu, cô liếm cánh môi khô khốc, ngước mắt nhìn Cao Dương Thành: “Dương Thành, cảm ơn anh...”
Giọng cô hơi khàn khàn: “Em... Em không biết nói gì lúc này.” Cô nói hơi ấp úng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cảm ơn? Cảm động? Áy náy? Tự trách? Bất an? Đau lòng...
“Em không cần phải cảm ơn anh, cũng đừng tự trách mình nữa, anh chỉ không muốn con anh mồ côi mẹ mà thôi...”
Hoàng Ngân biết anh cố ý nói vậy để giảm bớt gánh nặng và sự tự trách trong lòng cô. Cô hiểu anh mà.
“Vừa nãy anh bảo anh kiếm hơn ba nghìn tỷ thay anh Kiền của mẹ anh... Anh làm gì cho hắn thế?” Hoàng Ngân hỏi tiếp câu hỏi của Ôn Thuần Như. Vừa nãy bà ta đang hỏi ngang chừng thì bị anh chặn đứng, không hiểu sao Hoàng Ngân cũng có cảm giác đây không phải chuyện tốt.
Một năm kiếm những hơn ba nghìn tỷ, làm ăn kiểu gì mà lợi hại thế?
Cao Dương Thành nhìn thẳng vào Hoàng Ngân, ánh mắt âm trầm, khóe miệng mỏng nhếch lên một nụ cười mìm: “Làm cái gì hả? Em nghĩ là anh làm cái gì?”
Nói xong, anh biếng nhác tựa người về phía sau: “Anh làm gì mà còn phải bẩm báo với em nữa à? Em là ai? Vợ anh chắc?”
Cao Dương Thành nói xong thì nhìn ngón tay đã được băng bó cẩn thận của mình, lạnh nhạt nhếch mày, cười khẩy: “Sao hả? Em thật sự cho rằng mới ngủ với nhau một đêm là đã có danh phận rồi à?”
Hoàng Ngân chán nản, khó chịu dằn mạnh đôi đũa xuống bàn: “Anh không thể ăn nói dễ nghe được à? Em no rồi!”
Hoàng Ngân không hiểu nổi giọng điệu quái gở này của Cao Dương Thành. Nhưng đúng như anh nói, chuyện của anh thì cô có tư cách gì để hỏi chứ? Cô lầ gì của anh? Cùng lắm cũng chỉ là mẹ của con anh mà thôi! Chỉ như thế mà thôi!
“Em không muốn quản anh, em chỉ không muốn anh... lầm đường lạc bước...” Nếu quả thật như vậy, cả đời này cô sẽ nợ anh, cho dù dùng tính mạng để trả nợ cũng không trả hết...
Cao Dương Thành cười lạnh: “Em đáng giá không?”
Hoàng Ngân hít một hơi sâu vào lồng ngực, cũng khẽ mỉm cười theo kiểu của anh: “Quả thật không đáng giá chút nào?” Cô nói xong thì đứng lên: “Em phải đi đây.”
“Không tiễn!” Cao Dương Thành thờ ơ thốt lời. Anh nhìn theo bóng lưng cô, lại tuyệt tình nói thêm một câu: “Sau này đừng tới nữa.”
Bước chân Hoàng Ngân khựng lại, tấm lưng cô cứng ngắc nhưng cô quyết không quay đầu lại, khóe miệng giật giật, khẽ gật đầu: “Không có lần sau nữa đâu...”
Hoàng Ngân nói xong rồi cứ thế đi thẳng.
Cao Dương Thành trông theo bóng cô, thật lâu sau cũng không dời tầm mắt... Đôi tròng mắt tối đen càng lóe lên ánh sáng u ám.
Anh đang làm giao dịch gì với xã hội đen ư? Tại sao xã hội đen lại gọi là đen? Bởi vì hoạt động của bọn họ chưa bao giờ có chuyện đúng pháp luật! Cuộc đời của anh giờ đã không còn đường lui nữa, mà tương lai của cô thì giờ mới bắt đầu...
Tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Cao Dương Thành cùng với dì Trần đang thu dọn bàn ăn.
Dì Trần đang đau lòng thay Cao Dương Thành, bốn năm qua, bà nhìn anh một mình cô độc từ ban ngày đến đêm tối, từ đêm tối tới ban ngày... Trong bốn năm ấy, gần như rất ít khi thấy anh cười, song những lúc cô Đỗ ở đây, luôn thấy anh vô thức cười tươi. Cảm giác này mới tốt đẹp làm sao... Nhưng hết lần này đến lần khác, bởi vì tình yêu bao la ấy mà anh lại xa cách cô...
Hoàng Ngân bắt xe về khách sạn, dọc đường suy nghĩ rối rắm, có nhiều thứ thật khó hiểu.
Càng ngày càng có nhiều câu hỏi ở anh đang chờ cô tìm kiếm câu trả lời.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh trong bốn năm qua? Vì sao mà anh lại bỏ không học nghề bác sĩ nữa? Anh làm thế nào mà trong bốn năm ngắn ngủi trèo lên đến vị trí này, rốt cuộc căn bệnh gì đang dày vò lấy anh khiến anh đau khổ đến thế? Vả lại anh đang dùng cách gì để kiếm tiền cho bọn xã hội đen...
“A...” Hoàng Ngân nghĩ mãi đến nỗi đầu óc sắp nổ tung. Càng nghĩ càng không ra, Hoàng Ngân càng cảm thấy mình bế tắc.
Anh tựa như lời nguyền quấn lấy cô, quanh quẩn trong đầu óc cô, không thể nào xua đi được.
Hoàng Ngân biết làm vậy là có lỗi với Louis, thậm chí cô còn có ý nghĩ có nên bàn bạc lại với anh ta hay không, hai người họ không hợp cho lắm... Ít nhất là cô thật sự không hợp với anh ta, bởi vì tất cả tâm tư tình cảm của cô đã trao cho Cao Dương Thành mất rồi.
Cô làm như vậy không xứng với người đàn ông hoàn hảo như Louis! Đáng lẽ anh phải có một tình yêu mĩ mãn mới đúng chứ không phải bị cô làm tổn thương hết lần này đến lần khác, càng không nên bị cô chiếm mất vị trí tốt đẹp ấy...
Như cô bây giờ không chỉ cho anh ta hy vọng mà còn khiến anh ta không thể tìm kiếm hạnh phúc mới. Hành động này thật đáng giận, đáng xấu hổ!
***
Buổi chiều, Hoàng Ngân gọi điện thoại cho Thùy Sam, lúc trao đổi đến chuyện này, cô ấy còn bối rối hơn cả cô. Không ngờ cô ấy còn muốn tìm “bạn trai” thật. Dĩ nhiên bạn trai là giả, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, nhưng qua lời kể của cô ấy, Hoàng Ngân luôn nghi ngờ thật ra đồng nghiệp này có ý với cô ấy.
Phải nhớ rằng, có ‘người bạn nam’ nào lại mạo hiểm đắc tội lãnh đạo để đóng giả người yêu của bạn chứ? Chỉ có Thùy Sam ngây thơ không nghĩ tới mà thôi.
“Chị Hoàng Ngân, em không tán gẫu với chị nữa, tan việc em hẹn A Thiên đi ăn cơm, anh ấy tới rồi, em cúp máy đây.”
“Được rồi, cô nhớ tự kiềm chế nhé, đừng để rơi vào kết cục giống chị.” Cả hai bên đều có khúc mắc, bối rối khó xử vô cùng.
“Phì phì phì, chị đừng rủa em! Cúp máy đây, buổi tối em tâm sự với chị sau.”
Thùy Sam nói xong thì cúp máy.
“Anh Thiên, em ở đây này!” Thùy Sam đứng ở cửa bệnh viện, nhiệt tình vẫy tay với Lâm Du Thiên.
“Thùy Sam.” Lâm Du Thiên vừa thấy Thùy Sam liển rảo bước đi đến.
Dưới ánh trời chiều, gương mặt tuấn tú mang khí chất thư hương trông vô cùng cuốn hút.
Hoàng Ngân quả thật có chút sốt ruột, nhưng mà nếu bảo cô mở miệng cầu xin người phụ nữ này, cô lại chẳng nói nổi.
Đang lúc rối rắm không biết nên làm thế nào, bỗng nhiên cô nghe được giọng nói đầy tức giận của Ôn Thuần Như: “Cậu có ý gì hả? Sao các cậu lại không động đến hai người đó được? Tôi sẽ cho các cậu tiền, muốn bao nhiêu tiền tôi cho bấy nhiêu!”
“Chị Thuần Như, chuyện này là ý của ông em, đám bọn em không thể tự tiện hành động được, ngại quá...” Người nọ nói xong thì cúp luôn điện thoại của Ôn Thuần Như.
Chẳng biết từ lúc nào Cao Dương Thành đã vươn tay cầm mất chiếc điện thoại bên tai bà ta, vứt xuống sô pha bên cạnh: “Mẹ, con quên nói cho mẹ biết, con đã giao hẹn với anh Kiền của mẹ rồi, hằng năm con trai mẹ sẽ giúp hắn kiếm hơn ba nghìn tỷ, còn hắn sẽ giúp con bảo vệ cô ấy!”
Anh thản nhiên nói rồi cười lạnh: “Mẹ có bao nhiêu tiền mà đòi hắn diệt khẩu? 70 tỷ, hay 350 tỷ? Hay là toàn bộ của cải nhà họ Ôn?”
“Con...” Sắc mặt Ôn Thuần Như trắng bệch, ngón tay đang chỉ về phía con mình có chút run rẩy: “Hơn 3 nghìn tỷ? Con giúp hắn? Con làm cái gì thế? Con đang giúp hắn...”
“Mẹ!” Cao Dương Thành lớn tiếng ngắt lời Ôn Thuần Như: “Mẹ đừng quan tâm con đang làm gì, bởi vì đây là vấn đề mẹ không có tư cách hỏi đến nhất! Mặt khác...” Anh dừng chốc lát, khóe môi nhếch lên đầy thâm trầm, ánh mắt trở nên dứt khoát: “Hôm nay Ôn thị sẽ họp đại hội cổ đông, nếu mẹ có hứng thì có thể đi dự thính, hội đồng quản trị sẽ nói cho mẹ biết, chẳng bao lâu nữa Ôn thị sẽ đổi tên thành... Cao thị rồi!”
“Con...” Ôn Thuần Như quả thật không dám tin: “Con nói vậy là có ý gì? Cái gì mà đổi tên thành "Cao thị"? Rốt cuộc con đã làm gì với Ôn thị của mẹ?”
Cao Dương Thành không buồn đáp lại câu hỏi của bà ta mà quay người ngồi lại trên bàn ăn, cầm lấy tờ báo kinh tế buổi sáng, cúi đầu đọc.
Hồi lâu sau anh mới cất giọng trầm lắng mà thờ ơ: “Bốn năm trước, chẳng phải mẹ muốn con bỏ nghề y bằng được, tiếp quản Ôn thị thay mẹ sao? Bây giờ, rốt cuộc cũng được như ý muốn của mẹ rồi! Sự cố gắng ngày đêm suốt bốn năm qua của con trai, mẹ có hài lòng không?”
Sắc mặt Ôn Thuần Như thoạt xanh thoạt trắng, bà ta thở phì phò: “Con trai, con... con không thể đối xử với mẹ con như vậy được, mẹ là mẹ con! Ôn thị là tâm huyết cả đời của ông ngoại con, sao con có thể làm như vậy được? Hả? Con, con mau hủy đại hội cổ đông đi! Hủy bỏ đi!”
“Không còn kịp nữa rồi.”
Từ lần đầu bà ta mắng cô là con điếm, anh liền báo cho tất cả các thành viên hội đồng quản trị, lập tức mở đại hội cổ đông!
“Mẹ nói là hủy đi mà!” Ôn Thuần Như cất cao giọng.
Vẻ mặt Cao Dương Thành hờ hững lạnh lùng như băng, chẳng mảy may thay đổi, tựa như pho tượng đá không có một chút cảm xúc nào vậy.
Lúc này, điện thoại của Ôn Thuần Như nằm trên sô pha lại đổ chuông, không cần nhìn cũng biết là người của Ôn thị gọi tới.
Ôn Thuần Như sốt sắng: “Con trai, mẹ sai rồi, chúng ta hủy bỏ cuộc họp được không? Con cứ nắm giữ cổ phần Ôn thị, nhưng đừng thay tên đổi chủ nữa có được không? Đây đều là tâm huyết cả đời của mẹ và ông ngoại! Con trai à...”
Đối mặt với lời cầu xin của mẹ, Cao Dương Thành chỉ ngoảnh mặt làm ngơ, chẳng chút ảnh hưởng, tiếp tục đọc báo.
Hoàng Ngân ngồi ở bàn ăn, chẳng thể nuốt nổi miếng cơm. Trong lòng cô thổn thức không thôi, và dĩ nhiên phần nhiều là đau lòng. Cô hiểu rõ hơn ai hết, tình huống hiện tại, trông có vẻ Cao Dương Thành chiếm thế thượng phong, nhưng thật ra anh lại là người khó chịu nhất.
“Dương Thành!”
“Cao Dương Thành!” Ôn Thuần Như hét lên: “Con nhất định vì con bé này mà khiến tình mẹ con rạn nứt phải không?”
Hoàng Ngân có chút khó chịu trước những lời này. Cô vươn tay đẩy Cao Dương Thành, không biết nói gì cho phải.
Cuối cùng Cao Dương Thành cũng có phản ứng. Anh đặt tờ báo trong tay xuống, liếc mắt nhìn mẹ mình, hờ hững lên tiếng: “Mẹ, năm đó mẹ tự tay đẩy con trai mình xuống vực sâu không đáy, mẹ thật sự từng nghĩ tới con trai của mình một giây một phút nào chưa? Mẹ có thật sự đối xử với con trai của mẹ như một đứa con không? Trong lòng mẹ, nó cũng chỉ là công cụ mà thôi! Cho nên, bây giờ mẹ còn có tư cách gì mà nhắc đến tình cảm mẹ con với nó nữa? Nếu muốn nói đến tình mẹ con, thì nó đã đoạn tuyệt vào bốn năm trước rồi!”
Từng câu từng chữ của Cao Dương Thành đều lạnh đến tận xương tủy, cũng tuyệt tình đến mức khiến Ôn Thuần Như nản lòng thoái chí.
Anh vừa dứt lời, tình mẹ con cũng đứt đoạn từ đây.
“Dì Trần, tiễn khách!”
Hoàng Ngân chưa từng thấy một Cao Dương Thành lạnh lùng như vậy. Ngay cả bầu không khí xung quanh anh cũng trở nên ngột ngạt, lạnh đến mức khiến người ta khó mà hít thở.
Sắc mặt Ôn Thuần Như tái nhợt, nghe rõ mồn một anh gọi điện cho Lý Mạc Vương, dặn dò anh ta sai người canh chừng Ôn Thuần Như thật kỹ.
Dù sao Ôn Thuần Như là người ưa sĩ diện, đột nhiên rơi vào tình cảnh như vậy, Cao Dương Thành lo sợ bà ta sẽ nghĩ quẩn, cho nên đành sai người lặng lẽ đi theo.
Bất kể mẹ anh từng đối xử với anh thế nào, đối xử với người anh yêu ra sao, nhưng chung quy lại bà ta vẫn là mẹ anh, anh không thể vứt bỏ tình thân, máu mủ ruột rà này được.
Trong thoáng chốc, trong nhà hàng chỉ còn lại Hoàng Ngân và anh.
Hồi lâu sau Hoàng Ngân vẫn không thể bình tĩnh lại được. Cô không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh trong bốn năm qua, nhưng cô biết chắc chắn anh sống không tốt.
Trong lòng Hoàng Ngân có chút khó chịu, cô liếm cánh môi khô khốc, ngước mắt nhìn Cao Dương Thành: “Dương Thành, cảm ơn anh...”
Giọng cô hơi khàn khàn: “Em... Em không biết nói gì lúc này.” Cô nói hơi ấp úng, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Cảm ơn? Cảm động? Áy náy? Tự trách? Bất an? Đau lòng...
“Em không cần phải cảm ơn anh, cũng đừng tự trách mình nữa, anh chỉ không muốn con anh mồ côi mẹ mà thôi...”
Hoàng Ngân biết anh cố ý nói vậy để giảm bớt gánh nặng và sự tự trách trong lòng cô. Cô hiểu anh mà.
“Vừa nãy anh bảo anh kiếm hơn ba nghìn tỷ thay anh Kiền của mẹ anh... Anh làm gì cho hắn thế?” Hoàng Ngân hỏi tiếp câu hỏi của Ôn Thuần Như. Vừa nãy bà ta đang hỏi ngang chừng thì bị anh chặn đứng, không hiểu sao Hoàng Ngân cũng có cảm giác đây không phải chuyện tốt.
Một năm kiếm những hơn ba nghìn tỷ, làm ăn kiểu gì mà lợi hại thế?
Cao Dương Thành nhìn thẳng vào Hoàng Ngân, ánh mắt âm trầm, khóe miệng mỏng nhếch lên một nụ cười mìm: “Làm cái gì hả? Em nghĩ là anh làm cái gì?”
Nói xong, anh biếng nhác tựa người về phía sau: “Anh làm gì mà còn phải bẩm báo với em nữa à? Em là ai? Vợ anh chắc?”
Cao Dương Thành nói xong thì nhìn ngón tay đã được băng bó cẩn thận của mình, lạnh nhạt nhếch mày, cười khẩy: “Sao hả? Em thật sự cho rằng mới ngủ với nhau một đêm là đã có danh phận rồi à?”
Hoàng Ngân chán nản, khó chịu dằn mạnh đôi đũa xuống bàn: “Anh không thể ăn nói dễ nghe được à? Em no rồi!”
Hoàng Ngân không hiểu nổi giọng điệu quái gở này của Cao Dương Thành. Nhưng đúng như anh nói, chuyện của anh thì cô có tư cách gì để hỏi chứ? Cô lầ gì của anh? Cùng lắm cũng chỉ là mẹ của con anh mà thôi! Chỉ như thế mà thôi!
“Em không muốn quản anh, em chỉ không muốn anh... lầm đường lạc bước...” Nếu quả thật như vậy, cả đời này cô sẽ nợ anh, cho dù dùng tính mạng để trả nợ cũng không trả hết...
Cao Dương Thành cười lạnh: “Em đáng giá không?”
Hoàng Ngân hít một hơi sâu vào lồng ngực, cũng khẽ mỉm cười theo kiểu của anh: “Quả thật không đáng giá chút nào?” Cô nói xong thì đứng lên: “Em phải đi đây.”
“Không tiễn!” Cao Dương Thành thờ ơ thốt lời. Anh nhìn theo bóng lưng cô, lại tuyệt tình nói thêm một câu: “Sau này đừng tới nữa.”
Bước chân Hoàng Ngân khựng lại, tấm lưng cô cứng ngắc nhưng cô quyết không quay đầu lại, khóe miệng giật giật, khẽ gật đầu: “Không có lần sau nữa đâu...”
Hoàng Ngân nói xong rồi cứ thế đi thẳng.
Cao Dương Thành trông theo bóng cô, thật lâu sau cũng không dời tầm mắt... Đôi tròng mắt tối đen càng lóe lên ánh sáng u ám.
Anh đang làm giao dịch gì với xã hội đen ư? Tại sao xã hội đen lại gọi là đen? Bởi vì hoạt động của bọn họ chưa bao giờ có chuyện đúng pháp luật! Cuộc đời của anh giờ đã không còn đường lui nữa, mà tương lai của cô thì giờ mới bắt đầu...
Tất cả mọi người đã đi hết, chỉ còn lại Cao Dương Thành cùng với dì Trần đang thu dọn bàn ăn.
Dì Trần đang đau lòng thay Cao Dương Thành, bốn năm qua, bà nhìn anh một mình cô độc từ ban ngày đến đêm tối, từ đêm tối tới ban ngày... Trong bốn năm ấy, gần như rất ít khi thấy anh cười, song những lúc cô Đỗ ở đây, luôn thấy anh vô thức cười tươi. Cảm giác này mới tốt đẹp làm sao... Nhưng hết lần này đến lần khác, bởi vì tình yêu bao la ấy mà anh lại xa cách cô...
Hoàng Ngân bắt xe về khách sạn, dọc đường suy nghĩ rối rắm, có nhiều thứ thật khó hiểu.
Càng ngày càng có nhiều câu hỏi ở anh đang chờ cô tìm kiếm câu trả lời.
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với anh trong bốn năm qua? Vì sao mà anh lại bỏ không học nghề bác sĩ nữa? Anh làm thế nào mà trong bốn năm ngắn ngủi trèo lên đến vị trí này, rốt cuộc căn bệnh gì đang dày vò lấy anh khiến anh đau khổ đến thế? Vả lại anh đang dùng cách gì để kiếm tiền cho bọn xã hội đen...
“A...” Hoàng Ngân nghĩ mãi đến nỗi đầu óc sắp nổ tung. Càng nghĩ càng không ra, Hoàng Ngân càng cảm thấy mình bế tắc.
Anh tựa như lời nguyền quấn lấy cô, quanh quẩn trong đầu óc cô, không thể nào xua đi được.
Hoàng Ngân biết làm vậy là có lỗi với Louis, thậm chí cô còn có ý nghĩ có nên bàn bạc lại với anh ta hay không, hai người họ không hợp cho lắm... Ít nhất là cô thật sự không hợp với anh ta, bởi vì tất cả tâm tư tình cảm của cô đã trao cho Cao Dương Thành mất rồi.
Cô làm như vậy không xứng với người đàn ông hoàn hảo như Louis! Đáng lẽ anh phải có một tình yêu mĩ mãn mới đúng chứ không phải bị cô làm tổn thương hết lần này đến lần khác, càng không nên bị cô chiếm mất vị trí tốt đẹp ấy...
Như cô bây giờ không chỉ cho anh ta hy vọng mà còn khiến anh ta không thể tìm kiếm hạnh phúc mới. Hành động này thật đáng giận, đáng xấu hổ!
***
Buổi chiều, Hoàng Ngân gọi điện thoại cho Thùy Sam, lúc trao đổi đến chuyện này, cô ấy còn bối rối hơn cả cô. Không ngờ cô ấy còn muốn tìm “bạn trai” thật. Dĩ nhiên bạn trai là giả, chỉ là quan hệ đồng nghiệp đơn thuần, nhưng qua lời kể của cô ấy, Hoàng Ngân luôn nghi ngờ thật ra đồng nghiệp này có ý với cô ấy.
Phải nhớ rằng, có ‘người bạn nam’ nào lại mạo hiểm đắc tội lãnh đạo để đóng giả người yêu của bạn chứ? Chỉ có Thùy Sam ngây thơ không nghĩ tới mà thôi.
“Chị Hoàng Ngân, em không tán gẫu với chị nữa, tan việc em hẹn A Thiên đi ăn cơm, anh ấy tới rồi, em cúp máy đây.”
“Được rồi, cô nhớ tự kiềm chế nhé, đừng để rơi vào kết cục giống chị.” Cả hai bên đều có khúc mắc, bối rối khó xử vô cùng.
“Phì phì phì, chị đừng rủa em! Cúp máy đây, buổi tối em tâm sự với chị sau.”
Thùy Sam nói xong thì cúp máy.
“Anh Thiên, em ở đây này!” Thùy Sam đứng ở cửa bệnh viện, nhiệt tình vẫy tay với Lâm Du Thiên.
“Thùy Sam.” Lâm Du Thiên vừa thấy Thùy Sam liển rảo bước đi đến.
Dưới ánh trời chiều, gương mặt tuấn tú mang khí chất thư hương trông vô cùng cuốn hút.
Tác giả :
Lạt Tiêu