Làm Sủng Phi Như Thế Nào
Chương 48: Phân lệ
Bên trong tiểu Phật đường Khôn Ninh cung, một làn khói lượn lờ tản ra từ lư hương đốt đàn hương có tác dụng an thần bình tâm, luồng khói trắng ung dung thoáng bay lên, Phật đường cực kỳ yên tĩnh, chỉ có hoàng hậu quỳ gối trên đệm cói, cùng thanh âm thì thầm niệm kinh, tay vẫn nhẹ nhàng lần chuỗi tràng hạt.
Lúc này hoàng hậu đã rút đi hoa phục cùng đồ trang sức, mặc quần áo màu trắng, búi tóc cũng chỉ giản đơn vén lên, một thân trang phục trắng trong mười phần thuần khiết, bộ dáng hoàn toàn tĩnh tâm lễ Phật.
Đại cung nữ Liên Nguyệt chậm rãi tiến vào Phật đường, cước bộ mềm mại rất sợ sẽ quấy rầy hoàng hậu, ngập ngừng một hồi mới mở miệng, “Nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ, công tử bị phạt một trăm trượng, còn ban hôn cho công tử và Vương nhị cô nương. Chuyện thỉnh lập công tử làm thế tử cũng bị Hoàng thượng bác bỏ.”
Nghe xong những tin tức muốn nghe, hai mắt vốn đang nhắm của hoàng hậu cũng chậm rãi nâng lên, động tác lần chuỗi tràng hạt cũng không dừng lại, nhìn thẳng về phía trước một lúc lâu, thở dài, hoàng hậu mới nói, “Đã biết, đi xuống đi.”
Mấy ngày nay hoàng hậu ở Khôn Ninh cung lễ Phật, cũng làm cho suy nghĩ của mình tanh tịnh không ít, những năm gần đây vẫn nghĩ tại sao mãi vẫn chưa hoài thai, vì có con trai Thừa Ân hầu phủ sẽ có được một chỗ dựa tốt, dễ dàng che chở Thừa Ân Hầu phủ, chính là muốn vô luận như thế nào cũng phải bảo toàn nhà mẹ đẻ.
Nghĩ đến chính mình cũng nghe nói mấy năm nay phụ thân lén lút lung lạc triều thần, mua quan bán tước, mặc dù trước mặt vẫn đối với Hoàng thượng còn cực kỳ kính trọng, nhưng mỗi khi điều khiển việc trong triều đình, giúp Hoàng thượng làm việc, ngài luôn luôn là nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại quả thật cũng có vài phần đúng. Nhớ lại những chuyện cha mình làm đúng là sớm đã chọc Hoàng thượng không hài lòng, mà chính mình thế nhưng vẫn là ra mặt ủng hộ nhà mẹ đẻ, cũng không khỏi tự trách bản thân làm cho Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ. Tước vị Thừa Ân hầu đến thế hệ này của phụ thân vốn là nên thu hồi rồi, phụ thân liên hợp triều thần thỉnh lập đệ đệ làm thế tử việc này hoàng hậu cũng không phải không biết, chỉ là tư tâm cảm thấy, nêu việc này có thể thành công, có thể bảo đảm Thừa Ân Hầu phủ vinh hoa phú quý không nói, hậu vị của mình cũng càng vững chắc. Chỉ cần Thừa Ân Hầu phủ không ngã, lúc đó lợi ích chẳng phải càng nhiều sao? Nhận ra Hoàng thượng sớm đã bất mãn với Thừa Ân Hầu phủ, nếu chỉ là bác bỏ thỉnh lập thế tử thỉnh cầu cũng không tính, nhưng cho đệ đệ cùng Vương gia cô nương tứ hôn, rõ ràng là ‘ban cho’ Thừa Ân Hầu phủ một cường địch, vả lại mặc dù là thành hôn, Thừa Ân Hầu phủ cũng tránh không được bị người chỉ chõ.
Nếu đây là ván cờ do Hoàng thượng bố trí, Thừa Ân Hầu phủ chỉ sợ là tiền đồ đã không còn.
Nghĩ thông suốt, tay đang lần chuỗi hạt của Hoàng hậu cũng dừng lại, chậm rãi điều dưỡng nhịp thở cho bình thường, lại tiếp tục niệm kinh.
***
Buổi trưa, Lý Phúc Mãn xong việc, vội vàng chạy về Chiêu Dương cung, chạy liền một mạch trong buổi trưa như vậy đầu cũng muốn bốc khói, nên muốn nhanh đến tiểu trù phòng đòi chén nước uống, chỉ là vừa bước vào Chiêu Dương cung, cảm thấy trong cung có gì đó cổ quái không nói được, nhìn bốn phía một phen, mới phát giác nguyên nhân vốn là cung nhân đều chạy đâu mất, dẫn đến trong cung trống rỗng, chẳng trách mình cảm thấy quái dị.
Nhìn khắp nơi đều không có ai, đây không phải là cung nhân lười nhác trốn đi sao? Lý Phúc Mãn nghĩ nên cùng Bạch Lộ nói lại chuyện này, nếu không cũng phải hảo hảo quản giáo một phen vậy! Người hầu trong cung này nếu không tận tâm, sợ là chủ tử của mình sẽ bị ức hiếp. Vừa nghĩ, Lý Phúc Mãn vừa đi đến tiểu trù phòng, đến nơi mới phát hiện, trong cung trống rỗng bởi vì tất cả cung nhân đều tụ tập ở bên ngoài tiểu trù phòng này, lại còn tụ lại thành một vòng tròn, ngay cả Đại cung nữ bên cạnh chủ nhân cũng ở đây, nhưng mà trên mặt mọi người đều là biểu tình rất tức giận. “Đây là ra chuyện gì? Đều vây ở chỗ này để làm chi đây? Sao không lo làm việc đi?” Lý Phúc Mãn hỏi, chúng cung nhân nhìn lên liền nhường ra một con đường cho Lý Phúc Mãn đi thẳng vào tâm vòng tròn.
Bạch Lộ lại nhỏ giọng nói, “Ngươi hãy nhỏ giọng trước đi đã, chủ tử đang ngủ trưa mà, chớ đánh thức chủ tử.”
Chuyện gì mà còn phải thừa dịp chủ tử ngủ mới tụ họp lại? Lý Phúc Mãn càng tò mò, đến gần nhìn mới phát hiện thứ mọi người vây quanh là hai giỏ rau củ thật lớn, nhìn những lá non đầy những chỗ bị sâu bọ cắn, còn có hơn phân nửa lá cây đều là bị hỏng, chỉ vào sọt hỏi, “Đây là cái gì?”
Cũng chớ trách Lý Phúc Mãn hỏi như vậy, Chiêu Dương cung có tiểu trù phòng, mỗi ngày rau dưa và trái cây được phân tới thì vô cùng tươi tốt, hiện tại những rau củ được đưa tới đều khô héo, đừng nói là các quý nhân, thức ăn này còn không được dùng để làm cho cung nhân ăn.
Quản lý tiểu trù phòng – Minh Tố- lên tiếng, “Tiểu Lý công công cũng không biết, đây là do Quãng Trữ cục đặt biệt phân phó mang đến cho chúng ta đó.” Minh Tố luôn luôn là một người nói ít làm nhiều, hiện nay lại châm chọc như vậy có thể thấy là tức giận không ít .
“Mấy ngày liền rau quả được đưa tới thỉnh thoảng đều bị pha lẫn như vậy, ta còn tưởng là thái giám chọn mua không được tốt, đó là chưa nói, thiếu cân mất lạng cũng thôi đi, chưa từng nghĩ đến hiện tại lại đưa tới loại thứ phẩm như vậy.”
Số lượng hàng hóa được người trong cung chọn mua hàng ngày rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có trường hợp sẽ đưa tới rau quả pha trộn chất lượng, Minh Tố cũng không nghi ngờ, hiện tại lại phát triển thành như vậy, cắt xén số lượng dành cho chủ tử không nói, lại còn đưa tới rau quả kém như vậy.
“Mới vừa rồi ta cũng đi tìm Quãng Trữ cục Đại tổng quản, nhưng Đại tổng quản đó lại nói Chiêu Dương cung chúng ta không có gì lại đi gây sự, hạt đi tìm tra, căn bản không ngó đến ta.” Thanh Sam ở bên cạnh cũng rất tức giận.
Minh Đại cũng tiếp lời, “Những thức ăn này làm sao có thể trình lên cho chủ tử? Chớ nói chủ tử bây giờ còn đang tịnh dưỡng, thức ăn này nếu là làm cho chúng ta ăn, chúng ta cũng không nuốt trôi!”
Lúc này cung nhân Chiêu Dương cung mọi người đều nhất nhất phụ họa, thất chủy bát thiệt* thảo luận.
(* Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưới, ý là tranh nhau mà nói.)
Chủ tử nhà mình luôn được sủng ái, Thanh Sam tỷ tỷ bên ngoài cũng có chút mặt mũi, lúc nào lại bị người khác xem nhẹ như vậy? Chiêu Dương cung từ lúc nào lại bị nội vụ phủ xem thường như vậy?
Mọi người trong cung đều trung thành với A Uyển, mấy ngày nay hầu hạ trước sau, chúng cung nhân không phải là không phát hiện ra Uyển chủ tử thật là vô cùng dễ phục vụ, không nói đến sẽ không vô duyên vô cố đánh chửi các nô tài, còn thường xuyên ban thưởng cho những nô tài như bọn hắn, mùng một mười lăm ngày lễ ngày tết cung nhân còn được ban cho vài thứ, sẽ có ngân lượng để cho mọi người, có cung nhân thái giám nào không ước ao được như vậy?
Vả lại cung nhân mới tới đều đã nghe nói qua, trong cung này có thể vì che chở cho nô tài mà đánh tới cửa cung người khác cũng chỉ có chủ tử nhà mình mà thôi, biết được chuyện của Thanh Sam, cung nhân môn còn không phải là như được uống thuốc an thần sao, Uyển chủ tử có ở đây tất nhiên sẽ không để cho bọn họ bị khi dễ.
Chưa từng muốn chủ tử nhà mình nhưng thật ra bị khinh mạn, đương nhiên cung vụ giao lại cho Hiền phi, Đức phi, Trầm phi ba vị nương nương tạm thời xử lý, trước đó vài ngày cũng hoàn hảo, nhưng từ thái hậu xuất phát đi Ngũ Đài sơn, Hoàng thượng vội vàng “Cày bừa vụ xuân vây thân” rất ít bước vào cung hậu, những thứ được đưa đến Chiêu Dương cung càng ngày càng tệ hại, chưa nói trước đây chủ tử còn đang tịnh dưỡng, cung nhân môn đều là không dám đem việc này bẩm báo với A Uyển, không để A Uyển quan tâm đến những chuyện vặt.
“Không bằng ta đi bẩm báo với sư phụ?” Lý Phúc Mãn trong lòng cũng không thoải mái, công khai khinh mạn Chiêu Dương cung, còn không biết là vị nào lại nghĩ ở trên đầu chủ tử tác oai tác quái đây.
Bạch Lộ cũng lắc đầu, “Không thể, chuyện này nếu là bẩm báo vơi Lý Đại tổng quản, Hoàng thượng khẳng định sẽ biết, chúng ta lại chưa từng nói cho chủ tử biết, liền trực tiếp cáo trạng đến chỗ hoàng thượng, cái này không thể thực hiện được.” Không thông qua chủ tử liền hướng Hoàng thượng bẩm báo, làm như thế là tối kỵ đối với nô tài.
“Vả lại Hoàng thượng đang bề bộn chính sự mà, chúng ta vì chuyện này đến quấy rầy hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng giúp đỡ xử lý thì tốt nhất, nếu là chọc Hoàng thượng không hài lòng, đều không phải liên lụy chủ tử sao?”
Hoàng thượng lo toan việc khắp thiên hạ, đến thời gian vào hậu cung cũng không có, thì đâu có thời gian rỗi để ý tới việc trong hậu cung?
Lý Phúc Mãn trầm ngâm, cảm thấy ngược lại cũng đúng, “Vậy cũng không thể đem rau cải hư hỏng này làm cho chủ tử ăn đi?”
Chiêu Dương cung từ trên xuống dưới, người nào không biết chủ tử cực kỳ thích ăn ngon, cũng không có nguyên liệu tốt nấu ăn, mặc dù là Minh Tố khéo tay trù nghệ tốt, nhưng không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo không phải sao?
“Ta xem không bằng trực tiếp nói cho chủ tử được rồi, chúng ta lừa gạt cũng đâu có thể giấu được bao lâu? Sợ là chúng ta không nói, Quảng Trữ cục lại càng lớn lối, có khi ngày mai phân lệ cũng không đưa đến cho chúng ta đó.” Hoàng Li luôn là người nhát gan cũng đã mở miệng, sau khi thăng Đại cung nữ, đi theo hầu hạ bên người A Uyển lá gan nhiều ít cũng lớn hơn.
Mọi người thống nhất suy nghĩ, ngược lại cũng thực sự là có lý, cuối cùng quyết định là Đại cung nữ Bạch Lộ dẫn đầu, “Chờ chủ tử tỉnh, ta liền đi vào đem việc này bẩm báo chủ tử, tất cả vẫn nghe theo dự định của chủ tử.” Nếu đã thương lượng xong, chúng cung nhân liền giải tán, trở lại vị trí của chính mình.
Lý Phúc Mãn lại đi tới bên người Bạch Lộ, hướng về phía Bạch Lộ cười hắc hắc, “Nếu là chủ tử tức giận, Bạch Lộ tỷ tỷ nên khuyên ngài, hiện tại chưởng quản Quảng Trữ cục cùng Thực Thiện cục là Hiền phi nương nương.” Chủ tử nhà mình và Hiền phi nương nương luôn luôn có vấn đề, nếu là chủ tử vừa lĩnh cung nhân tới cửa, đó cũng không dễ thu thập, dù sao phân vị của Hiền phi nương nương lớn chủ tử không chỉ một cấp.
Bạch Lộ tất nhiên biết Lý Phúc Mãn lo lắng cái gì, cười mắng, “Đã biết, ngươi cho là chủ tử cũng chỉ biết động đao động thương, thực sự là không cần đầu óc sao?”
Nếu thật là theo một chủ tử như vậy, mạng nhỏ của cung nhân các nàng còn sao?
A Uyển sau khi thức giấc, mơ mơ màng màng nghe Bạch Lộ đem chuyện này nhất ngũ nhất thập nói, tú mi nhíu lại, ” Quảng Trữ cục là cắt xén đồ của chúng ta?”
Cung tần phân lệ đã bày rõ ràng, Quảng Trữ cục lại dũng cảm cắt xén, thực sự là gan lớn cực kỳ.
Bạch Lộ gật đầu đáp, đây cũng không phải là chuyện cắt xén phân lệ, hiện tại đúng là đem thứ phẩm rau quả cấp cho Chiêu Dương cung, rõ ràng không đặt Chiêu Dương cung ở trong mắt.
A Uyển ngồi ở trên giường, một tay nâng má, ngẹo đầu, “Chiêu Dương cung chúng ta từ lúc nào lại bị khi dễ như vậy? Chủ tử ta không phải còn chưa thất sủng sao?”
Hoàng hậu không phải là một người rộng lượng hiền đức gì, nhưng quản cung vụ thật ra rất công bằng, lúc trước A Uyển được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ ghé Chiêu Dương cung, cho nên hoàng hậu cấp phân lệ cho Chiêu Dương cung rất rộng rãi thoải mái. Chớ đừng nói chi là lúc A Uyển dưỡng bệnh, lúc đó phân lệ càng bị hoàng hậu tăng thêm rất nhiều.
Không nghĩ tới ‘quan mới tiền nhiệm tam cây đuốc’, Hoàng thượng bất quá là mấy ngày không có bước vào hậu cung mà thôi, Hiền phi lại liên tục không ngừng muốn lập uy? Như vậy rõ ràng là muốn khi dễ Chiêu Dương cung, ngoại trừ khiêu khích ở ngoài, sợ là còn có ý tứ thị uy?
Có thể theo đầu óc Hiền phi, chuyện nông cạn như thế thật đúng là không giống như là nàng ta có thể sai người làm được.
“Đó chính là nói chúng ta hôm nay không có bữa tối?” Nói A Iyển còn khẳng định gật đầu, sau đó lại gọi Thanh Sam cùng Hoàng Li giúp mình thay trang phục, thay đổi quần áo, một bộ dáng muốn ra ngoài, Bạch Lộ cảm thấy thật long trọng, lòng thầm nghĩ không ổn.
Sau đó thận trọng hỏi, “Chủ tử, ngài đây là. . . Muốn đi. . . Kiến Chương cung?”
Che chở nô tỳ là có thể đả thương Hoán Liên các Lệ quý nhân, rất có thể chỉ vì cái ăn liền vào Kiến Chương cung đòi một công đạo, Bạch Lộ tuyệt không hoài nghi chút nào, chủ tử của nàng có thể làm ra loại sự tình này.
Nhìn A Uyển không nói chuyện, Bạch Lộ khẽ cắn môi, muốn khuyên nhủ, “Ngài như vậy. . . Nếu là. . . Ngài như vậy đi Kiến Chương cung sợ là không được tốt đi?” Nói như thế nào Hiền phi nương nương hiện tại là đang quản cung vụ, đánh tới cửa, nếu là Hoàng thượng đến trễ, liền có thể bị phạt chép sách hay làm gì đó, Hiền phi nương nương cũng sẽ không nương tay.
“Ai nói ta muốn đi Kiến Chương cung?”
Đây ý là muốn đi Quảng Trữ cục?”Chủ tử, ngài nếu là đi liễu quảng trữ cục cũng không tốt, hà tất cùng những kẻ đó chấp nhất, không khéo sẽ bôi nhọ thân phận của ngài.” Náo loạn Quãng Trữ cục cũng không phải lac chuyện tốt đẹp đâu, chủ tử!
A Uyển rốt cục thay trang phục xong rồi, đứng lên đi ra ngoài điện, ” Bạch Lộ ngốc, ai nói ta muốn đi đến Quảng Trữ cục chỗ bỏ đi đó, mau mau chuẩn bị kiệu niện, mau mau đến Chính Kiền cung.” Thầm nghĩ chủ tử là muốn đi cùng Hoàng thượng cáo trạng, vừa muốn khuyên chủ tử như vậy làm sợ là không thích hợp, liền nghe được thanh âm kiều kiều nhu nhu của chủ tử nhà mình, “Cũng không biết Hoàng thượng lúc nào dùng bữa tối, hiện tại đến đó có thể hay không hơi sớm. . .”
Chủ tử! Ngài đến Chính Kiền cung lẽ nào chính là vì ăn bữa tối sao!
Chủ tử! Vậy Quảng Trữ cục khi dễ Chiêu Dương cung chúng ta ngài cũng không quan tâm thật không!
Chủ tử, trước tiên ở chỉ là buổi chiều mà thôi a cách bữa tối còn rất sớm rất sớm đó. . .
Lúc này hoàng hậu đã rút đi hoa phục cùng đồ trang sức, mặc quần áo màu trắng, búi tóc cũng chỉ giản đơn vén lên, một thân trang phục trắng trong mười phần thuần khiết, bộ dáng hoàn toàn tĩnh tâm lễ Phật.
Đại cung nữ Liên Nguyệt chậm rãi tiến vào Phật đường, cước bộ mềm mại rất sợ sẽ quấy rầy hoàng hậu, ngập ngừng một hồi mới mở miệng, “Nương nương, Hoàng thượng đã hạ chỉ, công tử bị phạt một trăm trượng, còn ban hôn cho công tử và Vương nhị cô nương. Chuyện thỉnh lập công tử làm thế tử cũng bị Hoàng thượng bác bỏ.”
Nghe xong những tin tức muốn nghe, hai mắt vốn đang nhắm của hoàng hậu cũng chậm rãi nâng lên, động tác lần chuỗi tràng hạt cũng không dừng lại, nhìn thẳng về phía trước một lúc lâu, thở dài, hoàng hậu mới nói, “Đã biết, đi xuống đi.”
Mấy ngày nay hoàng hậu ở Khôn Ninh cung lễ Phật, cũng làm cho suy nghĩ của mình tanh tịnh không ít, những năm gần đây vẫn nghĩ tại sao mãi vẫn chưa hoài thai, vì có con trai Thừa Ân hầu phủ sẽ có được một chỗ dựa tốt, dễ dàng che chở Thừa Ân Hầu phủ, chính là muốn vô luận như thế nào cũng phải bảo toàn nhà mẹ đẻ.
Nghĩ đến chính mình cũng nghe nói mấy năm nay phụ thân lén lút lung lạc triều thần, mua quan bán tước, mặc dù trước mặt vẫn đối với Hoàng thượng còn cực kỳ kính trọng, nhưng mỗi khi điều khiển việc trong triều đình, giúp Hoàng thượng làm việc, ngài luôn luôn là nghi ngờ, bây giờ nghĩ lại quả thật cũng có vài phần đúng. Nhớ lại những chuyện cha mình làm đúng là sớm đã chọc Hoàng thượng không hài lòng, mà chính mình thế nhưng vẫn là ra mặt ủng hộ nhà mẹ đẻ, cũng không khỏi tự trách bản thân làm cho Hoàng thượng chán ghét mà vứt bỏ. Tước vị Thừa Ân hầu đến thế hệ này của phụ thân vốn là nên thu hồi rồi, phụ thân liên hợp triều thần thỉnh lập đệ đệ làm thế tử việc này hoàng hậu cũng không phải không biết, chỉ là tư tâm cảm thấy, nêu việc này có thể thành công, có thể bảo đảm Thừa Ân Hầu phủ vinh hoa phú quý không nói, hậu vị của mình cũng càng vững chắc. Chỉ cần Thừa Ân Hầu phủ không ngã, lúc đó lợi ích chẳng phải càng nhiều sao? Nhận ra Hoàng thượng sớm đã bất mãn với Thừa Ân Hầu phủ, nếu chỉ là bác bỏ thỉnh lập thế tử thỉnh cầu cũng không tính, nhưng cho đệ đệ cùng Vương gia cô nương tứ hôn, rõ ràng là ‘ban cho’ Thừa Ân Hầu phủ một cường địch, vả lại mặc dù là thành hôn, Thừa Ân Hầu phủ cũng tránh không được bị người chỉ chõ.
Nếu đây là ván cờ do Hoàng thượng bố trí, Thừa Ân Hầu phủ chỉ sợ là tiền đồ đã không còn.
Nghĩ thông suốt, tay đang lần chuỗi hạt của Hoàng hậu cũng dừng lại, chậm rãi điều dưỡng nhịp thở cho bình thường, lại tiếp tục niệm kinh.
***
Buổi trưa, Lý Phúc Mãn xong việc, vội vàng chạy về Chiêu Dương cung, chạy liền một mạch trong buổi trưa như vậy đầu cũng muốn bốc khói, nên muốn nhanh đến tiểu trù phòng đòi chén nước uống, chỉ là vừa bước vào Chiêu Dương cung, cảm thấy trong cung có gì đó cổ quái không nói được, nhìn bốn phía một phen, mới phát giác nguyên nhân vốn là cung nhân đều chạy đâu mất, dẫn đến trong cung trống rỗng, chẳng trách mình cảm thấy quái dị.
Nhìn khắp nơi đều không có ai, đây không phải là cung nhân lười nhác trốn đi sao? Lý Phúc Mãn nghĩ nên cùng Bạch Lộ nói lại chuyện này, nếu không cũng phải hảo hảo quản giáo một phen vậy! Người hầu trong cung này nếu không tận tâm, sợ là chủ tử của mình sẽ bị ức hiếp. Vừa nghĩ, Lý Phúc Mãn vừa đi đến tiểu trù phòng, đến nơi mới phát hiện, trong cung trống rỗng bởi vì tất cả cung nhân đều tụ tập ở bên ngoài tiểu trù phòng này, lại còn tụ lại thành một vòng tròn, ngay cả Đại cung nữ bên cạnh chủ nhân cũng ở đây, nhưng mà trên mặt mọi người đều là biểu tình rất tức giận. “Đây là ra chuyện gì? Đều vây ở chỗ này để làm chi đây? Sao không lo làm việc đi?” Lý Phúc Mãn hỏi, chúng cung nhân nhìn lên liền nhường ra một con đường cho Lý Phúc Mãn đi thẳng vào tâm vòng tròn.
Bạch Lộ lại nhỏ giọng nói, “Ngươi hãy nhỏ giọng trước đi đã, chủ tử đang ngủ trưa mà, chớ đánh thức chủ tử.”
Chuyện gì mà còn phải thừa dịp chủ tử ngủ mới tụ họp lại? Lý Phúc Mãn càng tò mò, đến gần nhìn mới phát hiện thứ mọi người vây quanh là hai giỏ rau củ thật lớn, nhìn những lá non đầy những chỗ bị sâu bọ cắn, còn có hơn phân nửa lá cây đều là bị hỏng, chỉ vào sọt hỏi, “Đây là cái gì?”
Cũng chớ trách Lý Phúc Mãn hỏi như vậy, Chiêu Dương cung có tiểu trù phòng, mỗi ngày rau dưa và trái cây được phân tới thì vô cùng tươi tốt, hiện tại những rau củ được đưa tới đều khô héo, đừng nói là các quý nhân, thức ăn này còn không được dùng để làm cho cung nhân ăn.
Quản lý tiểu trù phòng – Minh Tố- lên tiếng, “Tiểu Lý công công cũng không biết, đây là do Quãng Trữ cục đặt biệt phân phó mang đến cho chúng ta đó.” Minh Tố luôn luôn là một người nói ít làm nhiều, hiện nay lại châm chọc như vậy có thể thấy là tức giận không ít .
“Mấy ngày liền rau quả được đưa tới thỉnh thoảng đều bị pha lẫn như vậy, ta còn tưởng là thái giám chọn mua không được tốt, đó là chưa nói, thiếu cân mất lạng cũng thôi đi, chưa từng nghĩ đến hiện tại lại đưa tới loại thứ phẩm như vậy.”
Số lượng hàng hóa được người trong cung chọn mua hàng ngày rất nhiều, thỉnh thoảng cũng có trường hợp sẽ đưa tới rau quả pha trộn chất lượng, Minh Tố cũng không nghi ngờ, hiện tại lại phát triển thành như vậy, cắt xén số lượng dành cho chủ tử không nói, lại còn đưa tới rau quả kém như vậy.
“Mới vừa rồi ta cũng đi tìm Quãng Trữ cục Đại tổng quản, nhưng Đại tổng quản đó lại nói Chiêu Dương cung chúng ta không có gì lại đi gây sự, hạt đi tìm tra, căn bản không ngó đến ta.” Thanh Sam ở bên cạnh cũng rất tức giận.
Minh Đại cũng tiếp lời, “Những thức ăn này làm sao có thể trình lên cho chủ tử? Chớ nói chủ tử bây giờ còn đang tịnh dưỡng, thức ăn này nếu là làm cho chúng ta ăn, chúng ta cũng không nuốt trôi!”
Lúc này cung nhân Chiêu Dương cung mọi người đều nhất nhất phụ họa, thất chủy bát thiệt* thảo luận.
(* Thất chủy bát thiệt: bảy miệng tám lưới, ý là tranh nhau mà nói.)
Chủ tử nhà mình luôn được sủng ái, Thanh Sam tỷ tỷ bên ngoài cũng có chút mặt mũi, lúc nào lại bị người khác xem nhẹ như vậy? Chiêu Dương cung từ lúc nào lại bị nội vụ phủ xem thường như vậy?
Mọi người trong cung đều trung thành với A Uyển, mấy ngày nay hầu hạ trước sau, chúng cung nhân không phải là không phát hiện ra Uyển chủ tử thật là vô cùng dễ phục vụ, không nói đến sẽ không vô duyên vô cố đánh chửi các nô tài, còn thường xuyên ban thưởng cho những nô tài như bọn hắn, mùng một mười lăm ngày lễ ngày tết cung nhân còn được ban cho vài thứ, sẽ có ngân lượng để cho mọi người, có cung nhân thái giám nào không ước ao được như vậy?
Vả lại cung nhân mới tới đều đã nghe nói qua, trong cung này có thể vì che chở cho nô tài mà đánh tới cửa cung người khác cũng chỉ có chủ tử nhà mình mà thôi, biết được chuyện của Thanh Sam, cung nhân môn còn không phải là như được uống thuốc an thần sao, Uyển chủ tử có ở đây tất nhiên sẽ không để cho bọn họ bị khi dễ.
Chưa từng muốn chủ tử nhà mình nhưng thật ra bị khinh mạn, đương nhiên cung vụ giao lại cho Hiền phi, Đức phi, Trầm phi ba vị nương nương tạm thời xử lý, trước đó vài ngày cũng hoàn hảo, nhưng từ thái hậu xuất phát đi Ngũ Đài sơn, Hoàng thượng vội vàng “Cày bừa vụ xuân vây thân” rất ít bước vào cung hậu, những thứ được đưa đến Chiêu Dương cung càng ngày càng tệ hại, chưa nói trước đây chủ tử còn đang tịnh dưỡng, cung nhân môn đều là không dám đem việc này bẩm báo với A Uyển, không để A Uyển quan tâm đến những chuyện vặt.
“Không bằng ta đi bẩm báo với sư phụ?” Lý Phúc Mãn trong lòng cũng không thoải mái, công khai khinh mạn Chiêu Dương cung, còn không biết là vị nào lại nghĩ ở trên đầu chủ tử tác oai tác quái đây.
Bạch Lộ cũng lắc đầu, “Không thể, chuyện này nếu là bẩm báo vơi Lý Đại tổng quản, Hoàng thượng khẳng định sẽ biết, chúng ta lại chưa từng nói cho chủ tử biết, liền trực tiếp cáo trạng đến chỗ hoàng thượng, cái này không thể thực hiện được.” Không thông qua chủ tử liền hướng Hoàng thượng bẩm báo, làm như thế là tối kỵ đối với nô tài.
“Vả lại Hoàng thượng đang bề bộn chính sự mà, chúng ta vì chuyện này đến quấy rầy hoàng thượng, nếu là Hoàng thượng giúp đỡ xử lý thì tốt nhất, nếu là chọc Hoàng thượng không hài lòng, đều không phải liên lụy chủ tử sao?”
Hoàng thượng lo toan việc khắp thiên hạ, đến thời gian vào hậu cung cũng không có, thì đâu có thời gian rỗi để ý tới việc trong hậu cung?
Lý Phúc Mãn trầm ngâm, cảm thấy ngược lại cũng đúng, “Vậy cũng không thể đem rau cải hư hỏng này làm cho chủ tử ăn đi?”
Chiêu Dương cung từ trên xuống dưới, người nào không biết chủ tử cực kỳ thích ăn ngon, cũng không có nguyên liệu tốt nấu ăn, mặc dù là Minh Tố khéo tay trù nghệ tốt, nhưng không bột đố gột nên hồ, người đàn bà khéo cũng khó có thể thổi cơm khi không có gạo không phải sao?
“Ta xem không bằng trực tiếp nói cho chủ tử được rồi, chúng ta lừa gạt cũng đâu có thể giấu được bao lâu? Sợ là chúng ta không nói, Quảng Trữ cục lại càng lớn lối, có khi ngày mai phân lệ cũng không đưa đến cho chúng ta đó.” Hoàng Li luôn là người nhát gan cũng đã mở miệng, sau khi thăng Đại cung nữ, đi theo hầu hạ bên người A Uyển lá gan nhiều ít cũng lớn hơn.
Mọi người thống nhất suy nghĩ, ngược lại cũng thực sự là có lý, cuối cùng quyết định là Đại cung nữ Bạch Lộ dẫn đầu, “Chờ chủ tử tỉnh, ta liền đi vào đem việc này bẩm báo chủ tử, tất cả vẫn nghe theo dự định của chủ tử.” Nếu đã thương lượng xong, chúng cung nhân liền giải tán, trở lại vị trí của chính mình.
Lý Phúc Mãn lại đi tới bên người Bạch Lộ, hướng về phía Bạch Lộ cười hắc hắc, “Nếu là chủ tử tức giận, Bạch Lộ tỷ tỷ nên khuyên ngài, hiện tại chưởng quản Quảng Trữ cục cùng Thực Thiện cục là Hiền phi nương nương.” Chủ tử nhà mình và Hiền phi nương nương luôn luôn có vấn đề, nếu là chủ tử vừa lĩnh cung nhân tới cửa, đó cũng không dễ thu thập, dù sao phân vị của Hiền phi nương nương lớn chủ tử không chỉ một cấp.
Bạch Lộ tất nhiên biết Lý Phúc Mãn lo lắng cái gì, cười mắng, “Đã biết, ngươi cho là chủ tử cũng chỉ biết động đao động thương, thực sự là không cần đầu óc sao?”
Nếu thật là theo một chủ tử như vậy, mạng nhỏ của cung nhân các nàng còn sao?
A Uyển sau khi thức giấc, mơ mơ màng màng nghe Bạch Lộ đem chuyện này nhất ngũ nhất thập nói, tú mi nhíu lại, ” Quảng Trữ cục là cắt xén đồ của chúng ta?”
Cung tần phân lệ đã bày rõ ràng, Quảng Trữ cục lại dũng cảm cắt xén, thực sự là gan lớn cực kỳ.
Bạch Lộ gật đầu đáp, đây cũng không phải là chuyện cắt xén phân lệ, hiện tại đúng là đem thứ phẩm rau quả cấp cho Chiêu Dương cung, rõ ràng không đặt Chiêu Dương cung ở trong mắt.
A Uyển ngồi ở trên giường, một tay nâng má, ngẹo đầu, “Chiêu Dương cung chúng ta từ lúc nào lại bị khi dễ như vậy? Chủ tử ta không phải còn chưa thất sủng sao?”
Hoàng hậu không phải là một người rộng lượng hiền đức gì, nhưng quản cung vụ thật ra rất công bằng, lúc trước A Uyển được sủng ái, Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ ghé Chiêu Dương cung, cho nên hoàng hậu cấp phân lệ cho Chiêu Dương cung rất rộng rãi thoải mái. Chớ đừng nói chi là lúc A Uyển dưỡng bệnh, lúc đó phân lệ càng bị hoàng hậu tăng thêm rất nhiều.
Không nghĩ tới ‘quan mới tiền nhiệm tam cây đuốc’, Hoàng thượng bất quá là mấy ngày không có bước vào hậu cung mà thôi, Hiền phi lại liên tục không ngừng muốn lập uy? Như vậy rõ ràng là muốn khi dễ Chiêu Dương cung, ngoại trừ khiêu khích ở ngoài, sợ là còn có ý tứ thị uy?
Có thể theo đầu óc Hiền phi, chuyện nông cạn như thế thật đúng là không giống như là nàng ta có thể sai người làm được.
“Đó chính là nói chúng ta hôm nay không có bữa tối?” Nói A Iyển còn khẳng định gật đầu, sau đó lại gọi Thanh Sam cùng Hoàng Li giúp mình thay trang phục, thay đổi quần áo, một bộ dáng muốn ra ngoài, Bạch Lộ cảm thấy thật long trọng, lòng thầm nghĩ không ổn.
Sau đó thận trọng hỏi, “Chủ tử, ngài đây là. . . Muốn đi. . . Kiến Chương cung?”
Che chở nô tỳ là có thể đả thương Hoán Liên các Lệ quý nhân, rất có thể chỉ vì cái ăn liền vào Kiến Chương cung đòi một công đạo, Bạch Lộ tuyệt không hoài nghi chút nào, chủ tử của nàng có thể làm ra loại sự tình này.
Nhìn A Uyển không nói chuyện, Bạch Lộ khẽ cắn môi, muốn khuyên nhủ, “Ngài như vậy. . . Nếu là. . . Ngài như vậy đi Kiến Chương cung sợ là không được tốt đi?” Nói như thế nào Hiền phi nương nương hiện tại là đang quản cung vụ, đánh tới cửa, nếu là Hoàng thượng đến trễ, liền có thể bị phạt chép sách hay làm gì đó, Hiền phi nương nương cũng sẽ không nương tay.
“Ai nói ta muốn đi Kiến Chương cung?”
Đây ý là muốn đi Quảng Trữ cục?”Chủ tử, ngài nếu là đi liễu quảng trữ cục cũng không tốt, hà tất cùng những kẻ đó chấp nhất, không khéo sẽ bôi nhọ thân phận của ngài.” Náo loạn Quãng Trữ cục cũng không phải lac chuyện tốt đẹp đâu, chủ tử!
A Uyển rốt cục thay trang phục xong rồi, đứng lên đi ra ngoài điện, ” Bạch Lộ ngốc, ai nói ta muốn đi đến Quảng Trữ cục chỗ bỏ đi đó, mau mau chuẩn bị kiệu niện, mau mau đến Chính Kiền cung.” Thầm nghĩ chủ tử là muốn đi cùng Hoàng thượng cáo trạng, vừa muốn khuyên chủ tử như vậy làm sợ là không thích hợp, liền nghe được thanh âm kiều kiều nhu nhu của chủ tử nhà mình, “Cũng không biết Hoàng thượng lúc nào dùng bữa tối, hiện tại đến đó có thể hay không hơi sớm. . .”
Chủ tử! Ngài đến Chính Kiền cung lẽ nào chính là vì ăn bữa tối sao!
Chủ tử! Vậy Quảng Trữ cục khi dễ Chiêu Dương cung chúng ta ngài cũng không quan tâm thật không!
Chủ tử, trước tiên ở chỉ là buổi chiều mà thôi a cách bữa tối còn rất sớm rất sớm đó. . .
Tác giả :
Nhu Mễ Hôi Hôi