Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
Chương 40: Nội dung bắt đầu
Cuộc sống vẫn tiếp tục, dù cho có ai hay không có ai, Hannibal vẫn như sống như một chiếc đồng hồ dây cót quý tộc thời xưa, cuộc sống đâu vào đấy. Số lần gặp ác mộng giảm dần, rồi cuối cùng triệt để biến mất.
Trước đây hắn cũng cho rằng sẽ nhìn thấy Mischa nhiều lần trong mộng, thế nhưng, sự thực là Mischa cũng có bình yên của mình. Trong cung điện tư duy của bản thân, Hannibal dành ra một phần rất lớn để tưởng niệm Mischa, mặc dù bình thường y không đi vào đó, cửa luôn luôn khóa kín. Hắn tự hỏi chính mình, cuối cùng, trong buổi chiều ngày hôm đó, y mở một căn phòng cho Hill, đem tất cả ký ức lưu trữ trong đó, sau đó khóa chiếc cửa ở sâu trong cung điện tư duy.
Hai tuần trôi qua, FBI hoàn toàn không chú ý tới việc Hill mất tích. Đương nhiên cái đó và hành tung bất định thường ngày của Hill có liên quan đến nhau, đây là chuyện rất bình thường. Mà bác sĩ Chilton cũng không còn cảm thấy có thể đào móc thêm tư liệu gì từ trên người Hill, nên đã làm báo cáo cố vấn tâm lý lấy lệ Crawford rồi.
Trời biết bọn họ phải mất bao lâu mới phát hiện chuyện này?
Căn nhà gỗ kia bốc cháy tạo ra một đám cháy rừng nhỏ, căn nhà là mồi lửa đã bị đốt thành một mớ hỗn độn, tựa như một cái bếp lò tốt, ngay cả xương đùi cũng cháy thành than, hơn nữa cũng làm không ít động vật chết cháy, cuối cùng cảnh sát vẫn không phát hiện đây là hiện trường giết người.
Nhẹ hẫng lướt qua cái chết của bốn mạng người, đương nhiên, bọn họ có thể đã vĩnh viễn bị đánh dấu “mất tích”, tựa như Mischa mãi mãi không tìm thấy xương cốt.
Bây giờ, tất cả tâm tư FBI đều đặt vào vụ án chim bách thanh Minnesota, dù sao cũng đã chết sáu cô gái rồi. Dưới áp lực của dư luận, Crawford bắt đầu đứng ngồi không yên. Đâu còn lòng dạ nào nhớ tới Hill đi nơi nào săn thú nghỉ phép?
Một thời gian trước, Alana có tới nhà Hannibal làm khách, có nhắc tới Crawford lại viết báo cáo muốn dùng đặc vụ Will Graham, cấp trên còn đang suy nghĩ, chưa ra quyết định.
“Anh đã gặp Crawford rồi đúng không?” Alana hỏi, lúc đó cô đang ăn món salad Hannibal làm.
“Trong vụ án Strangler, khi tôi bị bắt cóc có thấy anh ta một lần, cũng chỉ thấy một lần.” Cuối cùng Crawford quăng y sang một bên mà tập trung gặn hỏi Hill.
“Nói đến chuyện này, gần đây không biết Hill đi đâu rồi? Will còn hỏi đến anh ta, nhưng mà có người nói anh ấy giờ thường vào rừng săn thú với thợ săn.” Alana tiếp tục nói: “Có một lúc, nhà Will không thiếu thịt thỏ rừng để ăn.”
“Đã lâu rồi tôi chưa thấy cậu ta.” Hannibal bình tĩnh cắt miếng thịt trên đĩa.
“Đại khái lúc này anh ta đang đi săn hươu, mùa thu tới rồi, là mùa tốt nhất.” Alana rất nhanh đem chủ đề chuyển đến chuyện trong giới tâm lý học, Hannibal đều lễ độ trả lời.
Lúc gần đi, Alana đột nhiên hỏi: “Anh rất ít khi mặc màu đen.” Màu đen là màu truyền thống lại quá mức cứng nhắc, ngay cả người truyền thống như Hannibal cũng không thích mặc đồ thuần đen.
“Đây là một ngày cuối cùng.” Những lời Hannibal nói ra làm người khác khó hiểu.
Mà Alana thông minh không hỏi thêm gì, cô đại khái đoán đây là việc riêng của Hannibal.
Sau khi Alana đi, y bắt đầu dọn dẹp, trong lòng có chút buồn bực.
Nước sốt đỏ trên chiếc đĩa trắng tinh, Hannibal chậm rãi dùng nước xối qua, nhìn dòng nước cuốn nước sốt chảy xuống, y vươn ngón tay lau đi vệt nước sốt, rồi xả lại qua nước.
Y muốn ăn phổi heo, gần nhất mới thấy được một công thức, có người nói là bản thay đổi của một ngón ngon tiêu chuẩn. Tuy rằng không rõ mùi vị thế nào, nhưng thử một chút cũng không có gì sai.
Nếu như muốn nếm thử thứ gì mới mẻ… hình như lâu rồi chưa tặng quà cho Crawford, thật không lễ phép. Đôi mắt khẽ đảo một vòng, cuối cùng lại rơi vào đống danh thiếp.
Vậy tặng một phần quà tặng thích hợp, một kế hoạch cơ bản hình thành trong đầu.
#
“Anh có thể phục chức cho Hill, cậu ta không có vấn đề gì.” Will gom sách bỏ vào túi mà vẫn không chịu nâng mắt lên nhìn Crawford, học sinh trong lớp đã tan, phòng học chậm rãi trở nên vắng vẻ.
“Tôi liên hệ không được, nhưng đây cũng là chuyện bình thường.” Crawford có phần bất mãn với việc này.
“Cậu ta đã không phải FBI nữa, không cần giữ điện thoại 24/7.” Lời Will có phần châm chọc: “Có lẽ cậu ấy đang ở trong rừng, mùa thu là mùa săn bắn, mà trong rừng chắc không có sóng.”
“Săn hươu? Luôn có vài người thích dùng những cặp sừng hươu như cành cây trang trí trong nhà, tuy rằng tôi không hiểu làm thế có gì hay ho.. Tôi không phải tới nói mấy chuyện này với cậu, nghe đây—“
“Tôi không muốn tham gia vào, anh biết vì sao tôi phải bỏ đi.”
“Bảy cô gái, mới mười mấy tuổi, những cô gái này chưa từng bắt đầu sống mà sinh mạng đã kết thúc, Will, cậu thật sự có thể ngồi yên à?” Crawford nói: “Chỉ nhìn một chút, tôi cam đoan nếu cậu tới mà không chịu nổi thì tất cả sẽ kết thúc?”
“Cấp trên thông qua sao?” Will vẫn không chịu nhìn gã, túi đựng sách cuối cùng đã sắp xếp xong.
“Bọn họ chấp nhận cho cậu chạy việc bên ngoài, nhưng không làm đặc vụ, mà là cố vấn đặc biệt, không thể cấp súng. Mà dù sao cậu cũng không cần súng, phải không? Vũ khí lớn nhất của cậu chính là bộ não?” Crawford khô cằn khen tặng, còn Will căn bản không nghe ra nó là lời khen ở chỗ nào.
Anh cởi mắt kính: “Hai tuần trước, trong rừng có một vụ cháy rừng, người đi săn cũng ít đi.”
“So?” Crawford chưa hiểu.
“Tôi lo cho Hill, tôi nghĩ mọi chuyện có gì đó không đúng?” Will nói.
“Cậu cũng nói hiện tại là mùa thu săn bắn.”
“Tra thông tin giùm tôi một chút, tôi sẽ đi hiện trường.”
“Được.” Crawford nói rất quả đoán.
#
Trong xe Hannibal có một chiếc hộp giữ lạnh, trong đó còn có một cái phổi heo, là hàng mới vào tay. Đó là một cô gái không hiểu cảm ơn và lễ phép, cô giống như người anh phóng đãng của cô vậy, đưa tay lấy đến đồng tiền cuối cùng của cha mẹ rồi lại vứt bỏ họ. Bọn họ chen đẩy nhau làm hại Hannibal cũng bị liên lụy, một bộ vest hoàn toàn tiêu tùng.
Y nhớ kỹ tên cô gái, cô nữ sinh còn đang đi học này không có danh thiếp, cho nên y dùng một tờ giấy có kích thức như danh thiếp viết thông tin về cô rồi đặt vào hộp danh thiếp của mình.
Chim bách thanh là một sát thủ thú vị, Hannibal vẫn hoài nghi nguyên vật liệu thức ăn của bọn họ rất giống nhau. Chỉ là hắn ăn những kẻ đó vì để hạ nhục, còn chim bách thanh lại là vì yêu.
Ăn thịt người mình yêu, đây không phải chuyện khiến người ta vui vẻ. Một mình chuyện Mischa là đã quá đủ rồi, đến nay y vẫn không thể quên cảm giác nhìn thấy chiếc răng sữa trong chén súp đã uống xong là như thế nào.
Có đôi khi y nghĩ không biết chuyện Mischa chết đi có phải là một chuyện tốt hay không, cái thế giới dơ bẩn như chuồng heo này không giữ được linh hồn thuần khiết ấy. Máu thịt Mischa để y sống sốt, trở thành một phần của y, nhưng cũng là nỗi đau đớn vĩnh viễn của y.
Hannibal lái xe từ Minnesota chạy về nhà ở Maltimore, y bận rộn cả ngày, cần lập tức về nhà dùng một phần đồ ăn dinh dưỡng ngon lành để bổ sung thể lực, khao đãi cho mệt mỏi của mình.
Thế nhưng khi đi ngang qua nhà Hill, y lại dừng xe, đi xuống, rồi dễ dàng mở cửa nhà hắn, đi vào nhà. Tuy rằng khả năng lưu lại chứng cứ là không lớn, thế nhưng ai biết khi FBI phát hiện Hill mất tích có lục soát chỗ này rồi tìm ra thứ gì có liên quan đến mình hay không.
Cách làm bảo hiểm nhất là kiểm tra một lần.
Đó là một căn nhà nhỏ bình thường hai tầng, tầng một chỉ có một phòng khách và một nhà bếp mở. Không có đồ trang trí gì, đồ dùng đều là loại bình thường nhất, nhà bếp thường được sử dụng. Một chiếc lò nướng cỡ lớn lại không hợp với tổng thể tầng một.
Hannibal đeo bao tay lật lật ngăn tủ nhà bếp, sau đó phát hiện ra một tá sách dạy làm bánh ngọt. Thích ăn đồ ngọt? Đúng là không nhìn ra, Hannibal suy nghĩ một chút, y mời Hill ăn hai ba lần cơm rồi mà cũng không nhìn ra hắn đặc biệt yêu thích các món bánh ngọt.
Lầu hai là nhà bếp, phòng sách và nhà tắm, tất cả đều là trang trí cơ bản nhất, thứ duy nhất có thể xưng là đồ vật trang trí chỉ có một gốc bạc hà mọc khá tươi tốt, cầm lên nhìn kỹ thì thấy trên mép chậu có ghi hàng chữ: “Sinh nhật vui vẻ, đặc vụ Noras.”
Quan hệ xã hội của Hill rất tốt, quà tặng nhận được nếu là đồ dùng thì mang ra dùng ngay, nếu không dùng được thì để trong ngăn tủ phòng ngủ, quần áo sắp xếp coi như ngăn nắp nhưmg cũng có không đặt nhiều tâm tư.
Xem ra Hill quả thực cẩn thận, không lưu lại bất cứ …. chứng cứ gì.
Hannibal quay người nhìn con búp bê ngồi trên giá sách mà im lặng, trong lúc nhất thời không biết phải dùng biểu cảm hay từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình bây giờ. Y cầm con búp bê được gọt đẽo giống mình, xoay qua xoay lại trong tay, rất nhanh nhớ ra đến chuyện ở Anh quốc. Vốn nó là quà mà Gloria muốn tặng cho y, thế nhưng bởi vì chủ cửa hàng chết mà bị Scotland Yard xem như vật chứng cất vào kho… Y đại khái cũng biết đây chính là ‘chút bí mật’ mà Hill nói với Moriaty.
Chỉ là, tính toán Moriaty là một chuyện, đem búp bê mỗi ngày đặt ở giá sách làm bạn lại là chuyện khác.
Con búp bê dùng đôi mắt nâu bằng thủy tinh nhìn Hannibal, bộ âu phục nho nhỏ trên người đều được chỉnh lý tỉ mỉ, không có một nếp nhăn, không một hạt bụi — thế mới biết chủ nhân thương yêu nó thế nào.
Hill không phải người đầu tiên si mê y. Thậm chí hắn cũng không phải người đầu tiên biết một thân phận khác của y.
Thế nhưng y là người đầu tiên dù biết một thân phận khác của y cũng không biểu hiện nhiệt tình hay sợ hãi. Dường như Hannibal có phải cannibal hay không cũng không quan trọng.
Hannibal cố gắng giết hắn, thế nhưng lại không thành công. Hill không chút oán hận chuyện này, tựa như chuyện Hannibal muốn giết hắn chỉ là chuyện râu ria mà thôi, vẫn ở bên cạnh y, đó quả là một trải nghiệm mới mẻ.
Với lại, lần đầu tiên ở vị trí dưới. Tuy rằng tư thế cơ thể đối với Hannibal không phải chuyện lớn lao gì, nó cũng xem như nếm thử một thứ mới mẻ. Mà y thích những chuyện mới mẻ, hiếu kỳ không nhịn được cũng sẽ thử một chút.
Nếu nói tình yêu, Hannibal không rõ ràng lắm, y không có người yêu, Mischa là trách nhiệm và chấp niệm của y. Mà cái đám người chỉ có thể dùng “Có phải là nguyên liệu nấu ăn hay không” để phân chia kia thật sự không có gì đáng giá để Hannibal chia ra chút một phần tình cảm đã ít đến thương cảm của y.
Nhưng Hill là đặc biệt, bởi vì hắn chiếm lấy khá nhiều thứ lần đầu tiên, hắn chậm rãi thu được một loại đặc quyền. Nếu như mặc kệ, trời mới biết rốt cục chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào, những tình huống không thể khống chế luôn khiến Hannibal bất mãn, hắn thích tất cả đều trong sắp xếp, thế nhưng Hill có năng lực phá vỡ kế hoạch của y.
Có lẽ hắn chết là chuyện tốt, Hannibal nhìn con búp bê mà nghĩ. Nhưng cho dù không muốn thừa nhận thì cái cảm giác đau đớn như khi nhìn thấy dấu vết của Mischa trong đống xương cốt cũng đã từng lóe lên lúc y khẳng định Hill đã chết. Ngắn ngủi lại chân thực, rõ ràng nói cho y, Hill Noras không giống người thường.
May là hắn đã chết, phần tình cảm này cũng chỉ tới đó mà thôi.
#
Trong bệnh viện tư nhân, bác sĩ đang kiểm tra phần da mới cấy, vết thương đã khép lại khá tốt, hơn nữa, vết thương bên ngoài cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, qua hai ba tháng là có thể đi lại.
“Nếu không phải cậu từng cứu tôi thì tôi đã ném cậu ra đường rồi!” Bác sĩ cười nhạo.
“Tôi không nợ phí chữa bệnh của cậu đâu.” Người nằm trên giường bệnh giả chết nói.
“Cái đó không liên quan đến phí chữa bệnh! Nể mặt thượng đế, hơn phân nửa diện tích da trên cơ thể cậu đều bị đốt thành cái dạng này thì khẳng định phải là một trận hỏa hoạn lớn, hơn nữa trên da cậu còn có dấu xăng. Cậu nghĩ một câu không cẩn thận bị phỏng là có thể gạt được người khác sao?” Đối phương trợn mắt khinh thường.
“Cho nên mới kêu cậu giữ bí mật, đây là bệnh viện của cậu, luật bảo vệ thông tin bệnh nhân đâu rồi?” Bị bác sĩ hung hăng chạm tới vết thương, bệnh nhân rít lên một tiếng, vội vã nói: “George, nhẹ tay chút!”
“Thôi, cậu không nói tôi cũng biết, tôi cũng đâu ngu đến mức đi hỏi.” Bác sĩ George Horw viết vài chữ lên bệnh án, còn nói thêm: “May mà cậu bảo vệ được khuôn mặt, nếu không lần sau cậu còn thiếu chút nữa chết trên đường, đừng có gọi điện thoại cầu cứu tôi, gọi điện thoại đặt quan tài luôn đi, cần cho số điện thoại không?”
“Mai tôi xuất viện được chưa?”
“Chờ tới lúc cậu không quấn như xác ướp rồi hãy nói.”
“Vậy cậu tháo băng đi?”
“… Hay tôi cứ đặt quan tài cho rồi, tiện thể gọi luôn cha xứ nữa.”
Trước đây hắn cũng cho rằng sẽ nhìn thấy Mischa nhiều lần trong mộng, thế nhưng, sự thực là Mischa cũng có bình yên của mình. Trong cung điện tư duy của bản thân, Hannibal dành ra một phần rất lớn để tưởng niệm Mischa, mặc dù bình thường y không đi vào đó, cửa luôn luôn khóa kín. Hắn tự hỏi chính mình, cuối cùng, trong buổi chiều ngày hôm đó, y mở một căn phòng cho Hill, đem tất cả ký ức lưu trữ trong đó, sau đó khóa chiếc cửa ở sâu trong cung điện tư duy.
Hai tuần trôi qua, FBI hoàn toàn không chú ý tới việc Hill mất tích. Đương nhiên cái đó và hành tung bất định thường ngày của Hill có liên quan đến nhau, đây là chuyện rất bình thường. Mà bác sĩ Chilton cũng không còn cảm thấy có thể đào móc thêm tư liệu gì từ trên người Hill, nên đã làm báo cáo cố vấn tâm lý lấy lệ Crawford rồi.
Trời biết bọn họ phải mất bao lâu mới phát hiện chuyện này?
Căn nhà gỗ kia bốc cháy tạo ra một đám cháy rừng nhỏ, căn nhà là mồi lửa đã bị đốt thành một mớ hỗn độn, tựa như một cái bếp lò tốt, ngay cả xương đùi cũng cháy thành than, hơn nữa cũng làm không ít động vật chết cháy, cuối cùng cảnh sát vẫn không phát hiện đây là hiện trường giết người.
Nhẹ hẫng lướt qua cái chết của bốn mạng người, đương nhiên, bọn họ có thể đã vĩnh viễn bị đánh dấu “mất tích”, tựa như Mischa mãi mãi không tìm thấy xương cốt.
Bây giờ, tất cả tâm tư FBI đều đặt vào vụ án chim bách thanh Minnesota, dù sao cũng đã chết sáu cô gái rồi. Dưới áp lực của dư luận, Crawford bắt đầu đứng ngồi không yên. Đâu còn lòng dạ nào nhớ tới Hill đi nơi nào săn thú nghỉ phép?
Một thời gian trước, Alana có tới nhà Hannibal làm khách, có nhắc tới Crawford lại viết báo cáo muốn dùng đặc vụ Will Graham, cấp trên còn đang suy nghĩ, chưa ra quyết định.
“Anh đã gặp Crawford rồi đúng không?” Alana hỏi, lúc đó cô đang ăn món salad Hannibal làm.
“Trong vụ án Strangler, khi tôi bị bắt cóc có thấy anh ta một lần, cũng chỉ thấy một lần.” Cuối cùng Crawford quăng y sang một bên mà tập trung gặn hỏi Hill.
“Nói đến chuyện này, gần đây không biết Hill đi đâu rồi? Will còn hỏi đến anh ta, nhưng mà có người nói anh ấy giờ thường vào rừng săn thú với thợ săn.” Alana tiếp tục nói: “Có một lúc, nhà Will không thiếu thịt thỏ rừng để ăn.”
“Đã lâu rồi tôi chưa thấy cậu ta.” Hannibal bình tĩnh cắt miếng thịt trên đĩa.
“Đại khái lúc này anh ta đang đi săn hươu, mùa thu tới rồi, là mùa tốt nhất.” Alana rất nhanh đem chủ đề chuyển đến chuyện trong giới tâm lý học, Hannibal đều lễ độ trả lời.
Lúc gần đi, Alana đột nhiên hỏi: “Anh rất ít khi mặc màu đen.” Màu đen là màu truyền thống lại quá mức cứng nhắc, ngay cả người truyền thống như Hannibal cũng không thích mặc đồ thuần đen.
“Đây là một ngày cuối cùng.” Những lời Hannibal nói ra làm người khác khó hiểu.
Mà Alana thông minh không hỏi thêm gì, cô đại khái đoán đây là việc riêng của Hannibal.
Sau khi Alana đi, y bắt đầu dọn dẹp, trong lòng có chút buồn bực.
Nước sốt đỏ trên chiếc đĩa trắng tinh, Hannibal chậm rãi dùng nước xối qua, nhìn dòng nước cuốn nước sốt chảy xuống, y vươn ngón tay lau đi vệt nước sốt, rồi xả lại qua nước.
Y muốn ăn phổi heo, gần nhất mới thấy được một công thức, có người nói là bản thay đổi của một ngón ngon tiêu chuẩn. Tuy rằng không rõ mùi vị thế nào, nhưng thử một chút cũng không có gì sai.
Nếu như muốn nếm thử thứ gì mới mẻ… hình như lâu rồi chưa tặng quà cho Crawford, thật không lễ phép. Đôi mắt khẽ đảo một vòng, cuối cùng lại rơi vào đống danh thiếp.
Vậy tặng một phần quà tặng thích hợp, một kế hoạch cơ bản hình thành trong đầu.
#
“Anh có thể phục chức cho Hill, cậu ta không có vấn đề gì.” Will gom sách bỏ vào túi mà vẫn không chịu nâng mắt lên nhìn Crawford, học sinh trong lớp đã tan, phòng học chậm rãi trở nên vắng vẻ.
“Tôi liên hệ không được, nhưng đây cũng là chuyện bình thường.” Crawford có phần bất mãn với việc này.
“Cậu ta đã không phải FBI nữa, không cần giữ điện thoại 24/7.” Lời Will có phần châm chọc: “Có lẽ cậu ấy đang ở trong rừng, mùa thu là mùa săn bắn, mà trong rừng chắc không có sóng.”
“Săn hươu? Luôn có vài người thích dùng những cặp sừng hươu như cành cây trang trí trong nhà, tuy rằng tôi không hiểu làm thế có gì hay ho.. Tôi không phải tới nói mấy chuyện này với cậu, nghe đây—“
“Tôi không muốn tham gia vào, anh biết vì sao tôi phải bỏ đi.”
“Bảy cô gái, mới mười mấy tuổi, những cô gái này chưa từng bắt đầu sống mà sinh mạng đã kết thúc, Will, cậu thật sự có thể ngồi yên à?” Crawford nói: “Chỉ nhìn một chút, tôi cam đoan nếu cậu tới mà không chịu nổi thì tất cả sẽ kết thúc?”
“Cấp trên thông qua sao?” Will vẫn không chịu nhìn gã, túi đựng sách cuối cùng đã sắp xếp xong.
“Bọn họ chấp nhận cho cậu chạy việc bên ngoài, nhưng không làm đặc vụ, mà là cố vấn đặc biệt, không thể cấp súng. Mà dù sao cậu cũng không cần súng, phải không? Vũ khí lớn nhất của cậu chính là bộ não?” Crawford khô cằn khen tặng, còn Will căn bản không nghe ra nó là lời khen ở chỗ nào.
Anh cởi mắt kính: “Hai tuần trước, trong rừng có một vụ cháy rừng, người đi săn cũng ít đi.”
“So?” Crawford chưa hiểu.
“Tôi lo cho Hill, tôi nghĩ mọi chuyện có gì đó không đúng?” Will nói.
“Cậu cũng nói hiện tại là mùa thu săn bắn.”
“Tra thông tin giùm tôi một chút, tôi sẽ đi hiện trường.”
“Được.” Crawford nói rất quả đoán.
#
Trong xe Hannibal có một chiếc hộp giữ lạnh, trong đó còn có một cái phổi heo, là hàng mới vào tay. Đó là một cô gái không hiểu cảm ơn và lễ phép, cô giống như người anh phóng đãng của cô vậy, đưa tay lấy đến đồng tiền cuối cùng của cha mẹ rồi lại vứt bỏ họ. Bọn họ chen đẩy nhau làm hại Hannibal cũng bị liên lụy, một bộ vest hoàn toàn tiêu tùng.
Y nhớ kỹ tên cô gái, cô nữ sinh còn đang đi học này không có danh thiếp, cho nên y dùng một tờ giấy có kích thức như danh thiếp viết thông tin về cô rồi đặt vào hộp danh thiếp của mình.
Chim bách thanh là một sát thủ thú vị, Hannibal vẫn hoài nghi nguyên vật liệu thức ăn của bọn họ rất giống nhau. Chỉ là hắn ăn những kẻ đó vì để hạ nhục, còn chim bách thanh lại là vì yêu.
Ăn thịt người mình yêu, đây không phải chuyện khiến người ta vui vẻ. Một mình chuyện Mischa là đã quá đủ rồi, đến nay y vẫn không thể quên cảm giác nhìn thấy chiếc răng sữa trong chén súp đã uống xong là như thế nào.
Có đôi khi y nghĩ không biết chuyện Mischa chết đi có phải là một chuyện tốt hay không, cái thế giới dơ bẩn như chuồng heo này không giữ được linh hồn thuần khiết ấy. Máu thịt Mischa để y sống sốt, trở thành một phần của y, nhưng cũng là nỗi đau đớn vĩnh viễn của y.
Hannibal lái xe từ Minnesota chạy về nhà ở Maltimore, y bận rộn cả ngày, cần lập tức về nhà dùng một phần đồ ăn dinh dưỡng ngon lành để bổ sung thể lực, khao đãi cho mệt mỏi của mình.
Thế nhưng khi đi ngang qua nhà Hill, y lại dừng xe, đi xuống, rồi dễ dàng mở cửa nhà hắn, đi vào nhà. Tuy rằng khả năng lưu lại chứng cứ là không lớn, thế nhưng ai biết khi FBI phát hiện Hill mất tích có lục soát chỗ này rồi tìm ra thứ gì có liên quan đến mình hay không.
Cách làm bảo hiểm nhất là kiểm tra một lần.
Đó là một căn nhà nhỏ bình thường hai tầng, tầng một chỉ có một phòng khách và một nhà bếp mở. Không có đồ trang trí gì, đồ dùng đều là loại bình thường nhất, nhà bếp thường được sử dụng. Một chiếc lò nướng cỡ lớn lại không hợp với tổng thể tầng một.
Hannibal đeo bao tay lật lật ngăn tủ nhà bếp, sau đó phát hiện ra một tá sách dạy làm bánh ngọt. Thích ăn đồ ngọt? Đúng là không nhìn ra, Hannibal suy nghĩ một chút, y mời Hill ăn hai ba lần cơm rồi mà cũng không nhìn ra hắn đặc biệt yêu thích các món bánh ngọt.
Lầu hai là nhà bếp, phòng sách và nhà tắm, tất cả đều là trang trí cơ bản nhất, thứ duy nhất có thể xưng là đồ vật trang trí chỉ có một gốc bạc hà mọc khá tươi tốt, cầm lên nhìn kỹ thì thấy trên mép chậu có ghi hàng chữ: “Sinh nhật vui vẻ, đặc vụ Noras.”
Quan hệ xã hội của Hill rất tốt, quà tặng nhận được nếu là đồ dùng thì mang ra dùng ngay, nếu không dùng được thì để trong ngăn tủ phòng ngủ, quần áo sắp xếp coi như ngăn nắp nhưmg cũng có không đặt nhiều tâm tư.
Xem ra Hill quả thực cẩn thận, không lưu lại bất cứ …. chứng cứ gì.
Hannibal quay người nhìn con búp bê ngồi trên giá sách mà im lặng, trong lúc nhất thời không biết phải dùng biểu cảm hay từ ngữ nào để diễn tả cảm giác của mình bây giờ. Y cầm con búp bê được gọt đẽo giống mình, xoay qua xoay lại trong tay, rất nhanh nhớ ra đến chuyện ở Anh quốc. Vốn nó là quà mà Gloria muốn tặng cho y, thế nhưng bởi vì chủ cửa hàng chết mà bị Scotland Yard xem như vật chứng cất vào kho… Y đại khái cũng biết đây chính là ‘chút bí mật’ mà Hill nói với Moriaty.
Chỉ là, tính toán Moriaty là một chuyện, đem búp bê mỗi ngày đặt ở giá sách làm bạn lại là chuyện khác.
Con búp bê dùng đôi mắt nâu bằng thủy tinh nhìn Hannibal, bộ âu phục nho nhỏ trên người đều được chỉnh lý tỉ mỉ, không có một nếp nhăn, không một hạt bụi — thế mới biết chủ nhân thương yêu nó thế nào.
Hill không phải người đầu tiên si mê y. Thậm chí hắn cũng không phải người đầu tiên biết một thân phận khác của y.
Thế nhưng y là người đầu tiên dù biết một thân phận khác của y cũng không biểu hiện nhiệt tình hay sợ hãi. Dường như Hannibal có phải cannibal hay không cũng không quan trọng.
Hannibal cố gắng giết hắn, thế nhưng lại không thành công. Hill không chút oán hận chuyện này, tựa như chuyện Hannibal muốn giết hắn chỉ là chuyện râu ria mà thôi, vẫn ở bên cạnh y, đó quả là một trải nghiệm mới mẻ.
Với lại, lần đầu tiên ở vị trí dưới. Tuy rằng tư thế cơ thể đối với Hannibal không phải chuyện lớn lao gì, nó cũng xem như nếm thử một thứ mới mẻ. Mà y thích những chuyện mới mẻ, hiếu kỳ không nhịn được cũng sẽ thử một chút.
Nếu nói tình yêu, Hannibal không rõ ràng lắm, y không có người yêu, Mischa là trách nhiệm và chấp niệm của y. Mà cái đám người chỉ có thể dùng “Có phải là nguyên liệu nấu ăn hay không” để phân chia kia thật sự không có gì đáng giá để Hannibal chia ra chút một phần tình cảm đã ít đến thương cảm của y.
Nhưng Hill là đặc biệt, bởi vì hắn chiếm lấy khá nhiều thứ lần đầu tiên, hắn chậm rãi thu được một loại đặc quyền. Nếu như mặc kệ, trời mới biết rốt cục chuyện này sẽ phát triển theo hướng nào, những tình huống không thể khống chế luôn khiến Hannibal bất mãn, hắn thích tất cả đều trong sắp xếp, thế nhưng Hill có năng lực phá vỡ kế hoạch của y.
Có lẽ hắn chết là chuyện tốt, Hannibal nhìn con búp bê mà nghĩ. Nhưng cho dù không muốn thừa nhận thì cái cảm giác đau đớn như khi nhìn thấy dấu vết của Mischa trong đống xương cốt cũng đã từng lóe lên lúc y khẳng định Hill đã chết. Ngắn ngủi lại chân thực, rõ ràng nói cho y, Hill Noras không giống người thường.
May là hắn đã chết, phần tình cảm này cũng chỉ tới đó mà thôi.
#
Trong bệnh viện tư nhân, bác sĩ đang kiểm tra phần da mới cấy, vết thương đã khép lại khá tốt, hơn nữa, vết thương bên ngoài cũng không nghiêm trọng như tưởng tượng. Chỉ cần tĩnh dưỡng một chút, qua hai ba tháng là có thể đi lại.
“Nếu không phải cậu từng cứu tôi thì tôi đã ném cậu ra đường rồi!” Bác sĩ cười nhạo.
“Tôi không nợ phí chữa bệnh của cậu đâu.” Người nằm trên giường bệnh giả chết nói.
“Cái đó không liên quan đến phí chữa bệnh! Nể mặt thượng đế, hơn phân nửa diện tích da trên cơ thể cậu đều bị đốt thành cái dạng này thì khẳng định phải là một trận hỏa hoạn lớn, hơn nữa trên da cậu còn có dấu xăng. Cậu nghĩ một câu không cẩn thận bị phỏng là có thể gạt được người khác sao?” Đối phương trợn mắt khinh thường.
“Cho nên mới kêu cậu giữ bí mật, đây là bệnh viện của cậu, luật bảo vệ thông tin bệnh nhân đâu rồi?” Bị bác sĩ hung hăng chạm tới vết thương, bệnh nhân rít lên một tiếng, vội vã nói: “George, nhẹ tay chút!”
“Thôi, cậu không nói tôi cũng biết, tôi cũng đâu ngu đến mức đi hỏi.” Bác sĩ George Horw viết vài chữ lên bệnh án, còn nói thêm: “May mà cậu bảo vệ được khuôn mặt, nếu không lần sau cậu còn thiếu chút nữa chết trên đường, đừng có gọi điện thoại cầu cứu tôi, gọi điện thoại đặt quan tài luôn đi, cần cho số điện thoại không?”
“Mai tôi xuất viện được chưa?”
“Chờ tới lúc cậu không quấn như xác ướp rồi hãy nói.”
“Vậy cậu tháo băng đi?”
“… Hay tôi cứ đặt quan tài cho rồi, tiện thể gọi luôn cha xứ nữa.”
Tác giả :
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật