Làm Sao Ăn Tươi Chú Bal
Chương 30
Sau khi Hill bị cách chức tạm thời, người thứ nhất nghe tin sau đương sự, dĩ nhiên là Will.
“Thỏ rừng cậu đưa cho tôi rất ngon.” Gặp lại Will sau một khoảng thời vẫn thấy anh trầm mặc ít lời, anh vuốt lông cún nhà mình nửa ngày rồi mới nói được một câu.
Hill ngồi trong căn nhà ở Wolf Trap của Will, trong tay bưng một ly cà phê. Đầu xuân, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, nhưng không khí vùng ngoại ô lại mang một cảm giác biếng nhác chậm chạp, Hill nghe tiếng chim kêu ở xa xa mà sắp gục đầu ngủ.
“Will, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hill bất đắc dĩ nói.
“Về chuyện tạm thời cách chức.” Will không nói thêm gì nữa.
“Chỉ là tạm thời cách chức mà thôi, tuy rằng Crawford chắc chắn tôi có bệnh.”
“Đúng là cậu có.”
Hill trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Will, chẳng qua biểu cảm không phải tức giận mà chỉ là ngạc nhiên hiếu kỳ.
“Cậu nhìn rất bình thường, nói thật, so với ta còn bình thường hơn.” Will giải thích.
“Tôi cũng nghĩ tôi bình thường.”
“Một người thích cùng người không bình thường giao tiếp theo cách nào đó rốt cuộc cũng không thật sự bình thường.” Will nói: “Cậu thích người tài, điều này không thể nghi ngờ, thế nhưng cậu lại chẳng thích những người tài giỏi mà bình thường. So với nhiều người, cậu rất thích mạo hiểm, cho dù chính cậu không thừa nhận.” Will tiếp tục nói: “Cuộc sống tĩnh lặng làm cậu bất an.”
“Không phải…” Hill dường như muốn phản bác thế nhưng chỉ mở định nói, rồi lại thôi.
“Đó là một tính cách đặc thù, đây không hẳn là bệnh, thế nhưng nếu cậu cố chấp đuổi theo cảm giác nguy hiểm, thì lại là có vấn đề về tâm lý, đó là khuynh hướng tự mình giết mình.” Will dường như chẳng bao giờ biết khéo léo uyển chuyển trong nói chuyện cả.
Hill nở nụ cười: “Tôi cam đoan tôi không có khuynh hướng tự sát, tôi vẫn còn quý mạng mình lắm.”
Thế nhưng Will không cười, thậm chí anh còn bén nhọn đáp: “Cậu biết đó không phải chuyện vui gì để mà cười, có thể cậu không tự sát thế nhưng cậu ham muốn cảm giác nguy hiểm thì sớm muộn gì cũng gặp mặt tử thần, cho dù cậu có là đặc vụ FBI đã qua huấn luyện cũng vậy thôi.”
“Tôi tin vào bản thân mình, Will.”
“Đó chính là vấn đề, cậu không phải bất tử, cậu cũng không phải vô địch.” Chú cún dưới tay Will bắt đầu khó chịu vặn mình, Will nhẹ nhàng buông lỏng chú nhóc ra.
Hill cũng không tiếp tục chọc tức Will, theo hắn, nếu thật có nguy hiểm khiến hắn chết đi, vậy thì chết cũng là chết có ý nghĩa. Dù sao hắn vẫn cho là mình khá lợi hại, nếu hắn thật chết, vậy tức đối thủ còn lợi hại hơn, chết trong tay người như thế cũng không phải sỉ nhục. Chẳng qua lời này không tiện nói lúc này.
“Xin lỗi.” Will thấy Hill không nói nữa, anh khẽ xin lỗi.
“Cậu không cần xin lỗi vì quan tâm tôi.” Hill nói như thế, “Tôi cũng không phải theo đuổi nguy hiểm mà chỉ là thích cuộc sống muôn màu đặc sắc. Thế giới này người đến người đi, mỗi ngày người người đều chỉ nghĩ đến vài vấn đề gia đình, công việc, tiền, cãi vã… một cuộc sống bình thường. Bình thường đến mức có khi tôi nghĩ nó không phải thật.”
“Không thật?”
“Cứ như đã được lập trình trước vậy, như một giấc mơ.” Hill ngừng câu chuyện.
“Với lại, hình như Crawford lại muốn gọi cậu ra làm việc?” Hắn chuyển sang chuyện khác.
“Không phải lần đầu tiên, áng chừng cũng không phải lần cuối cùng, mà tôi thì biết thái độ của cậu với chuyện này.” Will cũng không tiếp tục vấn đề cũ.
“Dù sao cũng là chuyện của cậu, tôi không thể quyết định thay cậu, cũng vì chuyện này, Crawford không ít xem tôi là cái đinh trong mắt, dù sao quen rồi.” Hill cười rộ lên.
“Tôi không đồng ý.”
Hill nhìn về phía Will, hỏi: “Thế nhưng Crawford sẽ không bỏ cuộc, đến lần thứ mấy cậu mới đồng ý đây?”
“Tôi không thể vì Jack mà đồng ý được, cho dù Jack có là bạn tôi cũng vậy.”
“Để những tên giết người hàng loạt chiếm lấy trí óc cậu không phải chuyện gì tốt, cho dù tôi không có năng lực của cậu, tôi cũng biết thế. Đối với Crawford mà nói, anh ta không phải người gian ác gì, thế nhưng đến lúc cần thiết, anh ta sẽ không còn đáng tin nữa. Crawford chỉ yêu mình mà thôi, yêu thể diện, sự nghiệp, tiền đồ của anh ta. Dựa vào chút lương tâm còm cõi không đủ để anh ta mãi mãi đứng về phía cậu.” Hill bình tĩnh nói.
“Cậu nói cứ như Jack cực kỳ không đáng tin vậy, tính anh ta có thể không tốt, cũng có lúc thiên vị thế nhưng anh ta sẽ không bỏ rơi bạn bè, lại càng không để tôi chịu chết.” Will lắc đầu.
“Bạn bè cũng có năm bảy loại đấy, Will. Tới bước đường cùng, người cố gắng hết sức để đứng bên cạnh mình mới là người bạn trung thành.”
“Rất hiếm người như thế đúng không?”
“Trung thành không liên quan đến tốt xấu, cho nên tôi không nói Crawford là người xấu, mặc dù anh ta quả thật quá khó ưa.”
“Không phải ai cũng có thể trung thành được.” Will khẽ cười giễu một tiếng.
Trong đầu Hill đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Hannibal, không hề nghi ngờ, gã cannibal kia cho dù là theo nghĩa rộng hay nghĩa hẹp thì cũng là một tên biến thái. Hannibal không dễ dàng tin tưởng chứ đừng nói đến trung thành, thế nhưng nếu y sản sinh sự trung thành thì y sẽ không bao giờ phản bội, cho dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng, y sẽ mãi mãi đứng bên bạn.
Chỉ cần bạn không phản bội y thì cho dù gặp phải hiểm cảnh thế nào, lúc bạn cần y, Hannibal tuyệt đối sẽ không vì nguy hiểm mà vứt bỏ bạn. Mặc dù chưa ai có được sự trung thành ấy, thế nhưng Hill khẳng định Hannibal có phẩm đức như vậy.
Cũng không phải chỉ khi đến bước đừng cùng mới có thể hiểu rõ một người, sống ba cuộc đời, hắn sao lại không rõ nhân tâm chứ?
#
Hill lên mạng tìm một vị bác sĩ tâm lý có danh tiếng, chẳng qua những bác sĩ tâm lý tốt ở Maltimore cũng không có mấy người. Kỳ thực làm trong ngành tâm lý thì nhiều hay ít cũng có chút quái gở.
Tỷ như bác sĩ Chilton là một tên cuồng sưu tập, chuyên môn sưu tập những tên biến thái nguy hiểm cùng hung cực ác, cả ngày muốn nghiên cứu của mình đã vang dội cổ kim; tỷ như bác sĩ Bloom là một người phụ nữ mạnh mẽ trong ngành, ngoại trừ có hình dạng là phụ nữ ra không còn chỗ nào cô như phụ nữ cả; rồi tới bác sĩ Bedelia cũng vậy, tuy là một nữ bác sĩ xinh đẹp dịu dàng nổi tiếng thế nhưng lại nhận rất ít bệnh nhân, hơn nữa ngoài thời gian làm việc ra thì rất ít giao tiếp, mà điển hình nhất lại chính là Hannibal, y cũng nổi tiếng không kém bác sĩ Bedelia (vị nữ bác sĩ này còn hành nghề sớm hơn y không ít), nổi danh cả thành phố, chỉ là… y lại có sở thích ăn thịt người.
Chilton là một thằng ngốc khoái làm màu, đây là cái nhìn của Hannibal. Mà bác sĩ Bloom lại là học sinh của Hannibal, tuổi trẻ quá mức, quan hệ tốt với Will. Bác sĩ Bedelia cũng được, nhưng cần sắp xếp thời gian, lúc Hill gọi điện qua để đặt hẹn, cuối cùng lại bị thư ký của người ta từ chối do lịch bác sĩ đã kín.
Nếu như nhất định phải chọn giữa Chilton và Bloom thì Hill thà chọn Chilton còn hơn tiếp xúc với Bloom. Dù sao Chilton có thể tùy ý đối phó thế nào cũng được, còn Bloom thì lại có quan hệ thân thiết quá mức với FBI.
Suy nghĩ một chút, Hill bắt đầu gọi cho số điện thoại trên trang web. Hắn vừa đặt hẹn với bác sĩ Chilton vừa nhìn món quà đã chuẩn bị xong trên bàn — bao tay da cáo đã hoàn thành.
Từ khi vụ Strangler kết thúc, hắn vẫn chưa gặp lại Hannibal, cần tìm thời gian tới thăm thôi.
Nghĩ như vậy, Hill nhẹ nhàng chọt chọt trái tim búp bê Hannibal, thở dài cười: “Thật muốn biết anh có tim hay không nữa.”
#
Khứu giác Hannibal rất nhạy, thế nên khi y về đến nhà, liền nghe ra được mùi khác thường.
Như mùi nhựa thông chảy, mang theo chút mùi rượu Gin thuần, giống như mùi của một người.
Y đưa tay mở đèn phòng khách, thấy Hill đứng bên sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ da thuộc sofa, nhìn qua rất thong dong, không hề vì sự xuất hiện của Hannibal mà luống cuống.
“Cậu vào bằng cách nào?” Hannibal hỏi.
“Dù sao cũng không phải bằng chìa khóa.” Hill nhún vai.
Hannibal nhẹ nhàng liếc ra cửa sổ, không có dấu hiệu bị mở trộm, đương nhiên cũng có thể là vào bằng cửa sổ phòng khác, sắc mặt y bắt đầu lạnh lại, không chút khách sáo nói: “Cậu làm vậy thật không lễ phép, Hill.”
Lúc này, Hill khó có khi thoái nhượng, cười yếu ớt đáp: “Hãm hại người khác thì càng thêm không lễ phép, Hannibal.”
“Tôi không ép cậu nói dối, là chính cậu chọn nhận lấy chuyện giết người.” Hannibal cởi áo ba-đờ-xuy, mắc lên giá, rồi chậm rãi đi về phía Hill, hỏi: “Hay nói, cậu dự định trả thù? Giết tôi?”
Hill nghiêng đầu, tới gần thân thể Hannibal, chóp mũi quẩn quanh một mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Tôi mãi mãi sẽ không tổn thương anh, cho dù anh có tin hay không.”
“Bây giờ không có nghĩa là mãi mãi, mỗi người ai cũng sẽ thay đổi theo thời gian.” Hannibal đáp, “Nếu như cậu không ngại, tôi cần vào nhà bếp cất đồ.”
Hill liếc sang chiếc hộp giữ tươi Hannibal cầm trong tay, ướp lạnh có thể đảm bảo nguyên liệu nấu ăn thêm tươi mới, xem ra ngày mai FBI lại có thêm một vụ nữa của Chesapeake Ripper rồi.
Một lát sau, Hannibal đã đi ra, y đã cởi âu phục, bên trong là chiếc áo sơmi và áo gi-lê. Y thấy được thứ đặt trong một chiếc hộp Hill mang đến, là một bộ bao tay và cổ áo ba-đờ-xuy.
“Da cáo lúc đó?”
“Coi như quà tặng, lúc đó, tôi giao cho người ta xử lý, ngày hôm qua mới vừa lấy về.”
“Tặng quà cho người vừa hại cậu bị cách chức sao, thật rộng lượng.” Hannibal trào phúng.
“Tạm thời cách chức không tính là gì cả, BAU không phải nơi ai cũng có thể vào, tới khi thiếu nhân viên, bọn họ vẫn cần tôi như cũ, hay phải nói là cần hiệu suất phá án của tôi. Thứ còn lưu lại chẳng qua chỉ là một vết tích ghi trên lý lịch thôi. Nếu như anh muốn hãm hãi tôi, hẳn nên làm ác thêm chút nữa.” Hill nói như thế.
“Đây là khiêu khích? Hay cười nhạo?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
“Hannibal, ở góc độ nào đó mà nói, anh quả thật khốn nạn, xin lỗi cho từ ngữ của tôi. Thế nhưng —” Hill nở nụ cười, “Về cái này, tôi đã sớm biết rồi, đồng thời tôi cũng không hy vọng xa vời rằng anh sẽ thay đổi, trên thực tế, tôi không quan tâm anh có thay đổi hay không.”
“Cậu muốn nói gì?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
“Là anh muốn tôi như thế nào, Hannibal, anh muốn giết tôi, không sao, chỉ cần anh có thể; anh muốn hại tôi, không sao, chỉ cần anh muốn làm như vậy. Từ đầu đến cuối quyền quyết định đều nằm trong tay anh, cho dù anh muốn làm gì cũng vậy.” Hill chân thành nói.
Hannibal nhìn về phía hắn: “Không cần như thế.”
“Tôi không cần cậu làm cho tôi bất cứ thứ gì, cho dù tôi không nói rõ, thái độ của tôi cũng là từ chối mà thôi.”
“Cho nên?”
“Rời khỏi đây, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi, bằng không cuối cùng tôi cũng sẽ tìm ra cách giết cậu. Hiện tại tôi nói rõ mọi chuyện ở đây, nếu cậu là người như cậu đã nói.” Hannibal không nói gì thêm, thế nhưng Hill hiểu.
“Nếu như đây là điều anh muốn, được rồi.” Hill đáp.
“Thỏ rừng cậu đưa cho tôi rất ngon.” Gặp lại Will sau một khoảng thời vẫn thấy anh trầm mặc ít lời, anh vuốt lông cún nhà mình nửa ngày rồi mới nói được một câu.
Hill ngồi trong căn nhà ở Wolf Trap của Will, trong tay bưng một ly cà phê. Đầu xuân, nhiệt độ chậm rãi tăng lên, nhưng không khí vùng ngoại ô lại mang một cảm giác biếng nhác chậm chạp, Hill nghe tiếng chim kêu ở xa xa mà sắp gục đầu ngủ.
“Will, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra đi.” Hill bất đắc dĩ nói.
“Về chuyện tạm thời cách chức.” Will không nói thêm gì nữa.
“Chỉ là tạm thời cách chức mà thôi, tuy rằng Crawford chắc chắn tôi có bệnh.”
“Đúng là cậu có.”
Hill trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Will, chẳng qua biểu cảm không phải tức giận mà chỉ là ngạc nhiên hiếu kỳ.
“Cậu nhìn rất bình thường, nói thật, so với ta còn bình thường hơn.” Will giải thích.
“Tôi cũng nghĩ tôi bình thường.”
“Một người thích cùng người không bình thường giao tiếp theo cách nào đó rốt cuộc cũng không thật sự bình thường.” Will nói: “Cậu thích người tài, điều này không thể nghi ngờ, thế nhưng cậu lại chẳng thích những người tài giỏi mà bình thường. So với nhiều người, cậu rất thích mạo hiểm, cho dù chính cậu không thừa nhận.” Will tiếp tục nói: “Cuộc sống tĩnh lặng làm cậu bất an.”
“Không phải…” Hill dường như muốn phản bác thế nhưng chỉ mở định nói, rồi lại thôi.
“Đó là một tính cách đặc thù, đây không hẳn là bệnh, thế nhưng nếu cậu cố chấp đuổi theo cảm giác nguy hiểm, thì lại là có vấn đề về tâm lý, đó là khuynh hướng tự mình giết mình.” Will dường như chẳng bao giờ biết khéo léo uyển chuyển trong nói chuyện cả.
Hill nở nụ cười: “Tôi cam đoan tôi không có khuynh hướng tự sát, tôi vẫn còn quý mạng mình lắm.”
Thế nhưng Will không cười, thậm chí anh còn bén nhọn đáp: “Cậu biết đó không phải chuyện vui gì để mà cười, có thể cậu không tự sát thế nhưng cậu ham muốn cảm giác nguy hiểm thì sớm muộn gì cũng gặp mặt tử thần, cho dù cậu có là đặc vụ FBI đã qua huấn luyện cũng vậy thôi.”
“Tôi tin vào bản thân mình, Will.”
“Đó chính là vấn đề, cậu không phải bất tử, cậu cũng không phải vô địch.” Chú cún dưới tay Will bắt đầu khó chịu vặn mình, Will nhẹ nhàng buông lỏng chú nhóc ra.
Hill cũng không tiếp tục chọc tức Will, theo hắn, nếu thật có nguy hiểm khiến hắn chết đi, vậy thì chết cũng là chết có ý nghĩa. Dù sao hắn vẫn cho là mình khá lợi hại, nếu hắn thật chết, vậy tức đối thủ còn lợi hại hơn, chết trong tay người như thế cũng không phải sỉ nhục. Chẳng qua lời này không tiện nói lúc này.
“Xin lỗi.” Will thấy Hill không nói nữa, anh khẽ xin lỗi.
“Cậu không cần xin lỗi vì quan tâm tôi.” Hill nói như thế, “Tôi cũng không phải theo đuổi nguy hiểm mà chỉ là thích cuộc sống muôn màu đặc sắc. Thế giới này người đến người đi, mỗi ngày người người đều chỉ nghĩ đến vài vấn đề gia đình, công việc, tiền, cãi vã… một cuộc sống bình thường. Bình thường đến mức có khi tôi nghĩ nó không phải thật.”
“Không thật?”
“Cứ như đã được lập trình trước vậy, như một giấc mơ.” Hill ngừng câu chuyện.
“Với lại, hình như Crawford lại muốn gọi cậu ra làm việc?” Hắn chuyển sang chuyện khác.
“Không phải lần đầu tiên, áng chừng cũng không phải lần cuối cùng, mà tôi thì biết thái độ của cậu với chuyện này.” Will cũng không tiếp tục vấn đề cũ.
“Dù sao cũng là chuyện của cậu, tôi không thể quyết định thay cậu, cũng vì chuyện này, Crawford không ít xem tôi là cái đinh trong mắt, dù sao quen rồi.” Hill cười rộ lên.
“Tôi không đồng ý.”
Hill nhìn về phía Will, hỏi: “Thế nhưng Crawford sẽ không bỏ cuộc, đến lần thứ mấy cậu mới đồng ý đây?”
“Tôi không thể vì Jack mà đồng ý được, cho dù Jack có là bạn tôi cũng vậy.”
“Để những tên giết người hàng loạt chiếm lấy trí óc cậu không phải chuyện gì tốt, cho dù tôi không có năng lực của cậu, tôi cũng biết thế. Đối với Crawford mà nói, anh ta không phải người gian ác gì, thế nhưng đến lúc cần thiết, anh ta sẽ không còn đáng tin nữa. Crawford chỉ yêu mình mà thôi, yêu thể diện, sự nghiệp, tiền đồ của anh ta. Dựa vào chút lương tâm còm cõi không đủ để anh ta mãi mãi đứng về phía cậu.” Hill bình tĩnh nói.
“Cậu nói cứ như Jack cực kỳ không đáng tin vậy, tính anh ta có thể không tốt, cũng có lúc thiên vị thế nhưng anh ta sẽ không bỏ rơi bạn bè, lại càng không để tôi chịu chết.” Will lắc đầu.
“Bạn bè cũng có năm bảy loại đấy, Will. Tới bước đường cùng, người cố gắng hết sức để đứng bên cạnh mình mới là người bạn trung thành.”
“Rất hiếm người như thế đúng không?”
“Trung thành không liên quan đến tốt xấu, cho nên tôi không nói Crawford là người xấu, mặc dù anh ta quả thật quá khó ưa.”
“Không phải ai cũng có thể trung thành được.” Will khẽ cười giễu một tiếng.
Trong đầu Hill đột nhiên hiện lên khuôn mặt của Hannibal, không hề nghi ngờ, gã cannibal kia cho dù là theo nghĩa rộng hay nghĩa hẹp thì cũng là một tên biến thái. Hannibal không dễ dàng tin tưởng chứ đừng nói đến trung thành, thế nhưng nếu y sản sinh sự trung thành thì y sẽ không bao giờ phản bội, cho dù chuyện gì xảy ra, cuối cùng, y sẽ mãi mãi đứng bên bạn.
Chỉ cần bạn không phản bội y thì cho dù gặp phải hiểm cảnh thế nào, lúc bạn cần y, Hannibal tuyệt đối sẽ không vì nguy hiểm mà vứt bỏ bạn. Mặc dù chưa ai có được sự trung thành ấy, thế nhưng Hill khẳng định Hannibal có phẩm đức như vậy.
Cũng không phải chỉ khi đến bước đừng cùng mới có thể hiểu rõ một người, sống ba cuộc đời, hắn sao lại không rõ nhân tâm chứ?
#
Hill lên mạng tìm một vị bác sĩ tâm lý có danh tiếng, chẳng qua những bác sĩ tâm lý tốt ở Maltimore cũng không có mấy người. Kỳ thực làm trong ngành tâm lý thì nhiều hay ít cũng có chút quái gở.
Tỷ như bác sĩ Chilton là một tên cuồng sưu tập, chuyên môn sưu tập những tên biến thái nguy hiểm cùng hung cực ác, cả ngày muốn nghiên cứu của mình đã vang dội cổ kim; tỷ như bác sĩ Bloom là một người phụ nữ mạnh mẽ trong ngành, ngoại trừ có hình dạng là phụ nữ ra không còn chỗ nào cô như phụ nữ cả; rồi tới bác sĩ Bedelia cũng vậy, tuy là một nữ bác sĩ xinh đẹp dịu dàng nổi tiếng thế nhưng lại nhận rất ít bệnh nhân, hơn nữa ngoài thời gian làm việc ra thì rất ít giao tiếp, mà điển hình nhất lại chính là Hannibal, y cũng nổi tiếng không kém bác sĩ Bedelia (vị nữ bác sĩ này còn hành nghề sớm hơn y không ít), nổi danh cả thành phố, chỉ là… y lại có sở thích ăn thịt người.
Chilton là một thằng ngốc khoái làm màu, đây là cái nhìn của Hannibal. Mà bác sĩ Bloom lại là học sinh của Hannibal, tuổi trẻ quá mức, quan hệ tốt với Will. Bác sĩ Bedelia cũng được, nhưng cần sắp xếp thời gian, lúc Hill gọi điện qua để đặt hẹn, cuối cùng lại bị thư ký của người ta từ chối do lịch bác sĩ đã kín.
Nếu như nhất định phải chọn giữa Chilton và Bloom thì Hill thà chọn Chilton còn hơn tiếp xúc với Bloom. Dù sao Chilton có thể tùy ý đối phó thế nào cũng được, còn Bloom thì lại có quan hệ thân thiết quá mức với FBI.
Suy nghĩ một chút, Hill bắt đầu gọi cho số điện thoại trên trang web. Hắn vừa đặt hẹn với bác sĩ Chilton vừa nhìn món quà đã chuẩn bị xong trên bàn — bao tay da cáo đã hoàn thành.
Từ khi vụ Strangler kết thúc, hắn vẫn chưa gặp lại Hannibal, cần tìm thời gian tới thăm thôi.
Nghĩ như vậy, Hill nhẹ nhàng chọt chọt trái tim búp bê Hannibal, thở dài cười: “Thật muốn biết anh có tim hay không nữa.”
#
Khứu giác Hannibal rất nhạy, thế nên khi y về đến nhà, liền nghe ra được mùi khác thường.
Như mùi nhựa thông chảy, mang theo chút mùi rượu Gin thuần, giống như mùi của một người.
Y đưa tay mở đèn phòng khách, thấy Hill đứng bên sofa, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ da thuộc sofa, nhìn qua rất thong dong, không hề vì sự xuất hiện của Hannibal mà luống cuống.
“Cậu vào bằng cách nào?” Hannibal hỏi.
“Dù sao cũng không phải bằng chìa khóa.” Hill nhún vai.
Hannibal nhẹ nhàng liếc ra cửa sổ, không có dấu hiệu bị mở trộm, đương nhiên cũng có thể là vào bằng cửa sổ phòng khác, sắc mặt y bắt đầu lạnh lại, không chút khách sáo nói: “Cậu làm vậy thật không lễ phép, Hill.”
Lúc này, Hill khó có khi thoái nhượng, cười yếu ớt đáp: “Hãm hại người khác thì càng thêm không lễ phép, Hannibal.”
“Tôi không ép cậu nói dối, là chính cậu chọn nhận lấy chuyện giết người.” Hannibal cởi áo ba-đờ-xuy, mắc lên giá, rồi chậm rãi đi về phía Hill, hỏi: “Hay nói, cậu dự định trả thù? Giết tôi?”
Hill nghiêng đầu, tới gần thân thể Hannibal, chóp mũi quẩn quanh một mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Tôi mãi mãi sẽ không tổn thương anh, cho dù anh có tin hay không.”
“Bây giờ không có nghĩa là mãi mãi, mỗi người ai cũng sẽ thay đổi theo thời gian.” Hannibal đáp, “Nếu như cậu không ngại, tôi cần vào nhà bếp cất đồ.”
Hill liếc sang chiếc hộp giữ tươi Hannibal cầm trong tay, ướp lạnh có thể đảm bảo nguyên liệu nấu ăn thêm tươi mới, xem ra ngày mai FBI lại có thêm một vụ nữa của Chesapeake Ripper rồi.
Một lát sau, Hannibal đã đi ra, y đã cởi âu phục, bên trong là chiếc áo sơmi và áo gi-lê. Y thấy được thứ đặt trong một chiếc hộp Hill mang đến, là một bộ bao tay và cổ áo ba-đờ-xuy.
“Da cáo lúc đó?”
“Coi như quà tặng, lúc đó, tôi giao cho người ta xử lý, ngày hôm qua mới vừa lấy về.”
“Tặng quà cho người vừa hại cậu bị cách chức sao, thật rộng lượng.” Hannibal trào phúng.
“Tạm thời cách chức không tính là gì cả, BAU không phải nơi ai cũng có thể vào, tới khi thiếu nhân viên, bọn họ vẫn cần tôi như cũ, hay phải nói là cần hiệu suất phá án của tôi. Thứ còn lưu lại chẳng qua chỉ là một vết tích ghi trên lý lịch thôi. Nếu như anh muốn hãm hãi tôi, hẳn nên làm ác thêm chút nữa.” Hill nói như thế.
“Đây là khiêu khích? Hay cười nhạo?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
“Hannibal, ở góc độ nào đó mà nói, anh quả thật khốn nạn, xin lỗi cho từ ngữ của tôi. Thế nhưng —” Hill nở nụ cười, “Về cái này, tôi đã sớm biết rồi, đồng thời tôi cũng không hy vọng xa vời rằng anh sẽ thay đổi, trên thực tế, tôi không quan tâm anh có thay đổi hay không.”
“Cậu muốn nói gì?” Hannibal bình tĩnh hỏi.
“Là anh muốn tôi như thế nào, Hannibal, anh muốn giết tôi, không sao, chỉ cần anh có thể; anh muốn hại tôi, không sao, chỉ cần anh muốn làm như vậy. Từ đầu đến cuối quyền quyết định đều nằm trong tay anh, cho dù anh muốn làm gì cũng vậy.” Hill chân thành nói.
Hannibal nhìn về phía hắn: “Không cần như thế.”
“Tôi không cần cậu làm cho tôi bất cứ thứ gì, cho dù tôi không nói rõ, thái độ của tôi cũng là từ chối mà thôi.”
“Cho nên?”
“Rời khỏi đây, đừng nhúng tay vào chuyện của tôi, bằng không cuối cùng tôi cũng sẽ tìm ra cách giết cậu. Hiện tại tôi nói rõ mọi chuyện ở đây, nếu cậu là người như cậu đã nói.” Hannibal không nói gì thêm, thế nhưng Hill hiểu.
“Nếu như đây là điều anh muốn, được rồi.” Hill đáp.
Tác giả :
Hảo Cật Thúc Ngận Hảo Cật