Lam Sắc Vi
Chương 13
Trời ạ! Tôi vừa làm cái gì? Kimura Kiyoshi ý thức được sự ngu ngốc của mình, trong nháy mắt chui vào trong chăn. Không thể trách tôi! Ước mơ tha thiết ngày ngày đi lại trước mặt mình, có thể bình tĩnh mới là lạ, đã sớm muốn ăn anh ấy rồi, nhưng anh ấy là vampire cao quý nhất trong Huyết tộc, không thể với tới, tối quả thật quá nóng lòng
Kuran Kaname hơi sửng sốt, lúc phản ứng lại thì người kia đã trốn trong chăn rồi. Hai mắt màu đỏ sậm của anh bắt đầu khởi động, trầm tư chốc lát, rời đi.
Kimura Kiyoshi nghe tiếng đóng cửa, mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong chăn thò đầu ra, xác nhận Kuran Kaname đi rồi, mới từ trên giường nhảy xuống dưới. Vuốt môi của mình, chạm vào chỗ vừa hôn, mặc dù chỉ chạm nhẹ nhưng lại rất khó quên …
Hôm sau, Kimura Kiyoshi bị Cross Kaien dẫn đi gặp hội trưởng hội học sinh Aizawa Miroku, Kimura Kiyoshi hơi híp đôi mắt buồn ngủ nhìn Aizawa Miroku và các thành viên tò mò nhìn mình. Đương nhiên Kimura Kiyoshi được toàn thể thành viên hoan nghênh, bộ ban đêm người đối với bọn hắn mà nói chính là bí mật, càng bí ẩn lại càng khiến người ta tò mò. Kimura Kiyoshi thật sự là không chịu nổi những người này nhiệt tình, liền chạy mất. Nhìn mặt trời nóng hừng hực giắt giữa không trung, trong lòng mắng Cross Kaien không dưới nghìn lần. Tại sao lại bắt tôi phải gặp mấy người kia vào ban ngày?
“Cho cậu!”
“Ah?” Kimura Kiyoshi nhìn Aizawa Miroku đưa một cái ô màu xanh.”Oh, cám ơn cậu nhé!”
Aizawa Miroku ra một cái mỉm cười mà cậu ta tự cho là rất mê người, dịu dàng nói: “Có thể vì tiểu thư Kimura phục vụ là vinh hạnh của tôi!”
“Aha hắc! Cám ơn, vậy —— tớ đi trước” Kimura Kiyoshi nổi da gà rớt đầy đất, đây là cái giọng nói kiểu gì? Sao lại giống như heo đực động dục?
“Tiểu thư Kimura, về sau có khó khăn gì có thể đến hội học sinh tìm tớ!” Aizawa Miroku nhìn Kimura Kiyoshi rời đi vẫn thâm tình hô to.
“A ô ——” buồn ngủ, Kimura Kiyoshi cơ hồ là nhắm mắt lại đi vào phòng, ngã lên giường thở phì phò ngủ…
Một giờ, hai giờ, ba giờ…
Hm? Đây là cái gì? Mềm nhũn, đồ chơi hay đấy… Ha ha, bóp… bóp… bóp nữa…
Kimura Kiyoshi đột nhiên tỉnh lại, nhìn tay phải của mình một chút, trống không, may mắn… là mộng! nhưng xúc giác này lại rất giống thật, mà vật trong mộng cô mò phải là gì? Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy bên phải mình tản ra oán khí màu đen, quay đầu…
“A ——” quanh quẩn Nguyệt Xá là tiếng thét chói tai sợ hãi của cô gái.
Kimura Kiyoshi tốn năm giây để bình tĩnh lại”Kaname… Kaname, anh, anh sao lại ở trên giường của em?”
Trên giường, vốn đang nằm thoải mái, Kuran Kaname mặt đen lại, mái tóc dài xốc xếch ngăn ở trước mắt, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Kimura Kiyoshi nuốt nước miếng một cái, cảm thấy không khí có chút lúng túng”Cái đó… cái đó… ý của em là ngài có thể tới, nhưng có thể nói cho em biết một tiếng không? Em vừa rồi… vừa rồi… hình như, không cẩn thận, có phải đã đụng phải ngài không?”
Kuran Kaname nghe vậy mặt càng đen hơn.
Kimura Kiyoshi thấy Kuran Kaname không trả lời, tựa hồ có chút không bình thường, người này vốn luôn lịch sự tao nhã, lúc này thế nhưng áo sơ mi cài một nửa, mơ hồ lộ ra lồng ngực khêu gợi nằm ở trên giường cô, đây không phải là quyến rũ sao? Dụ cô phạm tội sao? “Kaname, anh thật sự không sao chứ?” Kimura Kiyoshi cố nén dục vọng muốn đùa giỡn anh, giữ phạm vi an toàn giữa mình và Kuran Kaname, nhìn Kuran Kaname rốt cuộc thế nào. Kimura lấy tay sờ sờ cái trán Kuran Kaname”Cũng không bị bệnh, a, quên mất, vampire sẽ không bị bệnh ” Kimura Kiyoshi thu tay lại bừng tỉnh hiểu ra, sợ thân phận bại lộ tiếp tục giải thích “Đại khái là em ngây ngô ở xã hội loài người vòng quá lâu…”
Môi lạnh như băng của Kuran Kaname ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ‘ lầm bầm’ của Kimura Kiyoshi…
Kuran Kaname từ lúc bị cái tay nhỏ bé của Kimura Kiyoshi ‘ bóp ’ tỉnh sau, vẫn cảm thấy hơi lúng túng, cái cô nhóc này thật đúng là biết tìm đúng nơi bóp, anh ngủ say như vậy mà trong nháy mắt lại bị tỉnh lại, đáng chết! Phiền nhất chính là cái cô nhóc này còn ngơ ngác cho là anh bị bệnh, còn cách anh gần như vậy…
Kimura Kiyoshi bị cử động bất thình lình dọa cho sợ đến trái tim nhỏ nhảy loạn, sau đó, trái tim nhỏ lại hưng phấn nhảy loạn. Ha ha, Kaname sama thế nhưng đè tôi, hôn tôi rồi, a, thật hưng phấn, thật kích động! Chẳng qua là, phía dưới cái đó thô thô…
Mặt Kimura Kiyoshi đột nhiên lúng túng đỏ lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi cái mình mò là?
Kuran Kaname chẳng qua là hôn Kimura Kiyoshi một cái, khẽ cau mày, hoặc là anh nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản giống Yuki. Kuran Kaname đứng dậy sửa sang lại quần áo ưu nhã ly khai phòng, gió nhẹ ngoài cửa sổ nổi lên bốn phía, lá cây rậm rạp vang sào sạt. Kuran Kaname nâng trán, lúc nào thì anh lại ngốc như thế, thế nhưng dùng hôn để xò xét cô gái này, trải qua mấy ngàn năm anh thế nhưng…
Kimura Kiyoshi vẫn ngơ ngác nằm ở trên giường nghiên cứu trong giấc mộng mình mò rốt cuộc là cái gì, còn có nụ hôn kia, nó đủ để cho toàn thân mình run rẩy lên, cô còn cuống quít thất kinh nó đã kết thúc ngắn ngủi, tôi không muốn, Kaname sama, chúng ta có thể làm lại lần nữa không? Quá đột nhiên, quá đột ngột… còn chưa kịp hưởng thụ… sau đó Kimura Kiyoshi lại cực kỳ khiển trách mình, sao có thể háo sắc như thế.
Kimura Kiyoshi không ngủ được nữa, đứng dậy mặc đồng phục học sinh, đi hội học sinh tìm Aizawa Miroku, hôm nay lần đầu tiên làm ủy viên kỷ luật, đại hôi lang Cross nói phải giả bộ nghiêm túc một chút để duy trì trật tự. Hai người đi tới cửa Nguyệt Xá thì đã có rất nhiều học sinh vây quanh rồi, người có còn cầm máy ảnh, bảng tên, còn có quà tặng.
“Thật khoa trương”Tối thiểu so với trong anime còn khoa trương điên cuồng hơn nhiều.
“Đúng vậy, hôm nay khi đi học, trong trường học khắp nơi đều là đàm luận chuyện bộ ban đêm các cậu. Tớ còn nghe được có rất nhiều nam sinh đàm luận tiểu thư Kimura nữa!” Đoan Mộc cười đùa nói.
“Tớ?” Kimura Kiyoshi bất khả tư nghị, không nghĩ tới tôi cũng là người thành danh. Kimura Kiyoshi nhìn thời gian, sắp năm giờ rồi, mùi Huyết tộc càng ngày càng gần. Kimura Kiyoshi không nghĩ nhiều, đứng ở trước cửa lớn hô to: “Yên lặng, đứng ngay ngắn hai bên đường!”
An tĩnh ba giây sau…
“Oa ——, không nghĩ tới ủy viên kỷ luật có bộ ban đêm”
“Tôi biết cô ấy, tờ báo TV có nói qua, thiên kim tập loan Thiên Kỳ – Kimura Kiyoshi!”
“Đúng rồi đúng rồi! Là tiểu thư gia tộc Kimura!”
“Thật là xinh đẹp!”…
“Các cậu đừng có tranh, tiểu thư Kimura là thần tượng của tớ!”
“Tình nhân trong mộng của tớ!”
“Cậu xứng đôi sao, tiểu thư Kimura là thân phận gì chứ?”…
Kimura Kiyoshi rất 囧, không nghĩ tới mình lại không có một chút lực sát thương như thế, há miệng kêu một tiếng lại chỉ đưa tới một mảnh hô náo nhiệt hơn, cảm giác làm danh nhân—— thật không tốt. Kimura Kiyoshi nhìn thấy mấy tên con trai tụ ở chung một chỗ thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn mình một cái, tựa hồ đang hợp kế làm gì đó. Đột nhiên, một tên học sinh giáp trong đó dẫn đầu cầm một phong thư tinh xảo đưa tới trước mặt Kimura Kiyoshi.
“Tiểu thư Kimura, ngài… ngài có thể nhận thư của tôi không?”
“A?”
Học sinh ất: “Còn có tôi nữa!”
Học sinh bính: “Tiểu thư Kimura, đây là quà mà tôi chuẩn bị “
“Tôi cũng có!”
“Tôi nữa!”…
Dát chi ——,cửa lớn Nguyệt Xá mở ra, Kimura Kiyoshi quay đầu lại nhìn đám người Kuran Kaname, ánh sáng bắn ra bốn phía, những học sinh trung học ngoài cửa trong nháy mắt liền bị lu mờ ảm đạm xuống, ảm đạm đến mức có thể bỏ qua.
Ichijou nhìn nam sinh vây quanh Kimura Kiyoshi, cười rực rỡ: “Ủy viên kỷ luật sao có thể tùy tiện nhận quà của các bạn học được, các cậu không biết sao?”
Các nam sinh rõ ràng cảm giác sau nụ cười rực rỡ của Ichijou là oán niệm quỷ dị đang tản ra, không cách nào cự tuyệt… Không thể kháng cự gật đầu, nhanh chóng cầm quà trong tay biến mất.
Kuran Kaname hơi sửng sốt, lúc phản ứng lại thì người kia đã trốn trong chăn rồi. Hai mắt màu đỏ sậm của anh bắt đầu khởi động, trầm tư chốc lát, rời đi.
Kimura Kiyoshi nghe tiếng đóng cửa, mới thở phào nhẹ nhõm, từ trong chăn thò đầu ra, xác nhận Kuran Kaname đi rồi, mới từ trên giường nhảy xuống dưới. Vuốt môi của mình, chạm vào chỗ vừa hôn, mặc dù chỉ chạm nhẹ nhưng lại rất khó quên …
Hôm sau, Kimura Kiyoshi bị Cross Kaien dẫn đi gặp hội trưởng hội học sinh Aizawa Miroku, Kimura Kiyoshi hơi híp đôi mắt buồn ngủ nhìn Aizawa Miroku và các thành viên tò mò nhìn mình. Đương nhiên Kimura Kiyoshi được toàn thể thành viên hoan nghênh, bộ ban đêm người đối với bọn hắn mà nói chính là bí mật, càng bí ẩn lại càng khiến người ta tò mò. Kimura Kiyoshi thật sự là không chịu nổi những người này nhiệt tình, liền chạy mất. Nhìn mặt trời nóng hừng hực giắt giữa không trung, trong lòng mắng Cross Kaien không dưới nghìn lần. Tại sao lại bắt tôi phải gặp mấy người kia vào ban ngày?
“Cho cậu!”
“Ah?” Kimura Kiyoshi nhìn Aizawa Miroku đưa một cái ô màu xanh.”Oh, cám ơn cậu nhé!”
Aizawa Miroku ra một cái mỉm cười mà cậu ta tự cho là rất mê người, dịu dàng nói: “Có thể vì tiểu thư Kimura phục vụ là vinh hạnh của tôi!”
“Aha hắc! Cám ơn, vậy —— tớ đi trước” Kimura Kiyoshi nổi da gà rớt đầy đất, đây là cái giọng nói kiểu gì? Sao lại giống như heo đực động dục?
“Tiểu thư Kimura, về sau có khó khăn gì có thể đến hội học sinh tìm tớ!” Aizawa Miroku nhìn Kimura Kiyoshi rời đi vẫn thâm tình hô to.
“A ô ——” buồn ngủ, Kimura Kiyoshi cơ hồ là nhắm mắt lại đi vào phòng, ngã lên giường thở phì phò ngủ…
Một giờ, hai giờ, ba giờ…
Hm? Đây là cái gì? Mềm nhũn, đồ chơi hay đấy… Ha ha, bóp… bóp… bóp nữa…
Kimura Kiyoshi đột nhiên tỉnh lại, nhìn tay phải của mình một chút, trống không, may mắn… là mộng! nhưng xúc giác này lại rất giống thật, mà vật trong mộng cô mò phải là gì? Kimura Kiyoshi đột nhiên cảm thấy bên phải mình tản ra oán khí màu đen, quay đầu…
“A ——” quanh quẩn Nguyệt Xá là tiếng thét chói tai sợ hãi của cô gái.
Kimura Kiyoshi tốn năm giây để bình tĩnh lại”Kaname… Kaname, anh, anh sao lại ở trên giường của em?”
Trên giường, vốn đang nằm thoải mái, Kuran Kaname mặt đen lại, mái tóc dài xốc xếch ngăn ở trước mắt, căn bản không thấy rõ vẻ mặt của anh.
Kimura Kiyoshi nuốt nước miếng một cái, cảm thấy không khí có chút lúng túng”Cái đó… cái đó… ý của em là ngài có thể tới, nhưng có thể nói cho em biết một tiếng không? Em vừa rồi… vừa rồi… hình như, không cẩn thận, có phải đã đụng phải ngài không?”
Kuran Kaname nghe vậy mặt càng đen hơn.
Kimura Kiyoshi thấy Kuran Kaname không trả lời, tựa hồ có chút không bình thường, người này vốn luôn lịch sự tao nhã, lúc này thế nhưng áo sơ mi cài một nửa, mơ hồ lộ ra lồng ngực khêu gợi nằm ở trên giường cô, đây không phải là quyến rũ sao? Dụ cô phạm tội sao? “Kaname, anh thật sự không sao chứ?” Kimura Kiyoshi cố nén dục vọng muốn đùa giỡn anh, giữ phạm vi an toàn giữa mình và Kuran Kaname, nhìn Kuran Kaname rốt cuộc thế nào. Kimura lấy tay sờ sờ cái trán Kuran Kaname”Cũng không bị bệnh, a, quên mất, vampire sẽ không bị bệnh ” Kimura Kiyoshi thu tay lại bừng tỉnh hiểu ra, sợ thân phận bại lộ tiếp tục giải thích “Đại khái là em ngây ngô ở xã hội loài người vòng quá lâu…”
Môi lạnh như băng của Kuran Kaname ngăn chận cái miệng nhỏ nhắn không ngừng ‘ lầm bầm’ của Kimura Kiyoshi…
Kuran Kaname từ lúc bị cái tay nhỏ bé của Kimura Kiyoshi ‘ bóp ’ tỉnh sau, vẫn cảm thấy hơi lúng túng, cái cô nhóc này thật đúng là biết tìm đúng nơi bóp, anh ngủ say như vậy mà trong nháy mắt lại bị tỉnh lại, đáng chết! Phiền nhất chính là cái cô nhóc này còn ngơ ngác cho là anh bị bệnh, còn cách anh gần như vậy…
Kimura Kiyoshi bị cử động bất thình lình dọa cho sợ đến trái tim nhỏ nhảy loạn, sau đó, trái tim nhỏ lại hưng phấn nhảy loạn. Ha ha, Kaname sama thế nhưng đè tôi, hôn tôi rồi, a, thật hưng phấn, thật kích động! Chẳng qua là, phía dưới cái đó thô thô…
Mặt Kimura Kiyoshi đột nhiên lúng túng đỏ lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ vừa rồi cái mình mò là?
Kuran Kaname chẳng qua là hôn Kimura Kiyoshi một cái, khẽ cau mày, hoặc là anh nghĩ quá nhiều, cô ấy chỉ là một cô gái đơn giản giống Yuki. Kuran Kaname đứng dậy sửa sang lại quần áo ưu nhã ly khai phòng, gió nhẹ ngoài cửa sổ nổi lên bốn phía, lá cây rậm rạp vang sào sạt. Kuran Kaname nâng trán, lúc nào thì anh lại ngốc như thế, thế nhưng dùng hôn để xò xét cô gái này, trải qua mấy ngàn năm anh thế nhưng…
Kimura Kiyoshi vẫn ngơ ngác nằm ở trên giường nghiên cứu trong giấc mộng mình mò rốt cuộc là cái gì, còn có nụ hôn kia, nó đủ để cho toàn thân mình run rẩy lên, cô còn cuống quít thất kinh nó đã kết thúc ngắn ngủi, tôi không muốn, Kaname sama, chúng ta có thể làm lại lần nữa không? Quá đột nhiên, quá đột ngột… còn chưa kịp hưởng thụ… sau đó Kimura Kiyoshi lại cực kỳ khiển trách mình, sao có thể háo sắc như thế.
Kimura Kiyoshi không ngủ được nữa, đứng dậy mặc đồng phục học sinh, đi hội học sinh tìm Aizawa Miroku, hôm nay lần đầu tiên làm ủy viên kỷ luật, đại hôi lang Cross nói phải giả bộ nghiêm túc một chút để duy trì trật tự. Hai người đi tới cửa Nguyệt Xá thì đã có rất nhiều học sinh vây quanh rồi, người có còn cầm máy ảnh, bảng tên, còn có quà tặng.
“Thật khoa trương”Tối thiểu so với trong anime còn khoa trương điên cuồng hơn nhiều.
“Đúng vậy, hôm nay khi đi học, trong trường học khắp nơi đều là đàm luận chuyện bộ ban đêm các cậu. Tớ còn nghe được có rất nhiều nam sinh đàm luận tiểu thư Kimura nữa!” Đoan Mộc cười đùa nói.
“Tớ?” Kimura Kiyoshi bất khả tư nghị, không nghĩ tới tôi cũng là người thành danh. Kimura Kiyoshi nhìn thời gian, sắp năm giờ rồi, mùi Huyết tộc càng ngày càng gần. Kimura Kiyoshi không nghĩ nhiều, đứng ở trước cửa lớn hô to: “Yên lặng, đứng ngay ngắn hai bên đường!”
An tĩnh ba giây sau…
“Oa ——, không nghĩ tới ủy viên kỷ luật có bộ ban đêm”
“Tôi biết cô ấy, tờ báo TV có nói qua, thiên kim tập loan Thiên Kỳ – Kimura Kiyoshi!”
“Đúng rồi đúng rồi! Là tiểu thư gia tộc Kimura!”
“Thật là xinh đẹp!”…
“Các cậu đừng có tranh, tiểu thư Kimura là thần tượng của tớ!”
“Tình nhân trong mộng của tớ!”
“Cậu xứng đôi sao, tiểu thư Kimura là thân phận gì chứ?”…
Kimura Kiyoshi rất 囧, không nghĩ tới mình lại không có một chút lực sát thương như thế, há miệng kêu một tiếng lại chỉ đưa tới một mảnh hô náo nhiệt hơn, cảm giác làm danh nhân—— thật không tốt. Kimura Kiyoshi nhìn thấy mấy tên con trai tụ ở chung một chỗ thỉnh thoảng lại nghiêng mắt nhìn mình một cái, tựa hồ đang hợp kế làm gì đó. Đột nhiên, một tên học sinh giáp trong đó dẫn đầu cầm một phong thư tinh xảo đưa tới trước mặt Kimura Kiyoshi.
“Tiểu thư Kimura, ngài… ngài có thể nhận thư của tôi không?”
“A?”
Học sinh ất: “Còn có tôi nữa!”
Học sinh bính: “Tiểu thư Kimura, đây là quà mà tôi chuẩn bị “
“Tôi cũng có!”
“Tôi nữa!”…
Dát chi ——,cửa lớn Nguyệt Xá mở ra, Kimura Kiyoshi quay đầu lại nhìn đám người Kuran Kaname, ánh sáng bắn ra bốn phía, những học sinh trung học ngoài cửa trong nháy mắt liền bị lu mờ ảm đạm xuống, ảm đạm đến mức có thể bỏ qua.
Ichijou nhìn nam sinh vây quanh Kimura Kiyoshi, cười rực rỡ: “Ủy viên kỷ luật sao có thể tùy tiện nhận quà của các bạn học được, các cậu không biết sao?”
Các nam sinh rõ ràng cảm giác sau nụ cười rực rỡ của Ichijou là oán niệm quỷ dị đang tản ra, không cách nào cự tuyệt… Không thể kháng cự gật đầu, nhanh chóng cầm quà trong tay biến mất.
Tác giả :
Thất Thải Ngư